Trinh Thám  Linh Dị Hồ Sơ Bí Ẩn - Khố Kỳ Kỳ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2016

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Tôi cảm giác được là cơ thể của mình như đang bay lên, một lúc sau, tôi mới phát hiện là mình đã hồn lìa khỏi xác.

    Linh hồn của tôi bay lên giữa không trung, tay chạm vào cảnh tượng hư ảo kia.

    Lúc chạm vào, cảnh tượng hư ảo biến thành một vật thực, có khối lượng khá nặng.

    Tôi thi triển năng lực vào trong đó, cảnh tượng đấy đột nhiên to ra, trông như đã mở ra một cánh cửa.

    Thị2trấn Morris hiện lên ngay trước mặt tôi, những toà kiến trúc đó, những con rối kia, đều hiển hiện ra dưới bầu trời.

    Trông giống như là lớp nguỵ trang bị xé toạc ra, bầu trời thay đổi, mặt đất thay đổi, cánh đồng bị thay thế bởi một thị trấn.

    Tôi thấy cơ thể của mình đang nằm trên con đường lát đá trong thị trấn.

    Những con rối đang ca hát nhảy múa kia, đồng loạt quay đầu nhìn về phía7tôi, sau đó lại đồng loạt ngã nằm xuống đất.

    Năng lực của tôi khuếch tán trong không khí, linh hồn trở về với cơ thể.

    Tôi lồm cồm bò dậy, nhìn chằm chằm vào những con rối nằm la liệt dưới đất với vẻ kinh ngạc.

    Những con rối này khác với những con rối mà tôi từng tiếp xúc trước đây, ngay cả âm khí của thị trấn đồ chơi cũng không giống như trước đây nữa.

    Tôi đi lại gần, nhìn thấy1các bộ phận trên con rối được lắp ráp như cơ thể con người vậy, nhưng các khớp nối là các quả cầu được làm từ gỗ, mắt là mắt người được nhét vào trong hốc mắt, tuy rằng là thật, nhưng trông không tự nhiên chút nào cả.

    Một con chó bông khác cũng có ngoại hình như một con chó thật, nhưng có thể nhìn thấy có chỉ may ở miệng và lòng bàn chân, bị cố tình làm ra7vẻ đáng yêu.

    Phong cách kiến trúc của cả thị trấn không có thay đổi gì, vẫn còn cái cảm giác cũ kĩ, lạc hậu, không hề biến thành lâu đài đồ chơi của trẻ con.

    Tôi nghe thấy tiếng ồn ào ở phía xa xa kia.

    Toà thị trấn đột nhiên xuất hiện này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Người chủ của nông trường xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, chỉ đứng yên bất động ở đó,0không biết có phải bị doạ sợ rồi không.

    Tôi không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, tạm gác những thắc mắc của tôi về thị trấn đồ chơi sang một bên, leo lên nóc xe và nhìn xung quanh một lượt.

    Tôi tìm thấy cái khu rừng xuất hiện trong thế giới hiện thực cùng với thị trấn đồ chơi.

    Chắc là cổng ra vào của dị không gian cũng nằm ở chỗ đó.

    Tôi nhảy xuống xe, chạy về hướng đó.

    Trong thị trấn cổ này không thể lái xe.

    Tôi không phải đang trong trạng thái linh hồn, phải kéo theo cái cơ thể này để chạy làm tôi cảm thấy mệt mỏi.

    Tôi lại cảm nhận được mặt lợi của trạng thái linh hồn. Nhưng tôi lại không yên tâm để cơ thể ở cái nơi ngập tràn âm khí và con rối kì lạ này.

    Tôi còn chưa biết tiếp theo đây sẽ phải đối mặt với thứ gì, không thể mạo hiểm được.

    Tôi bước qua hai con rối ăn mặc lộng lẫy trông như đang chuẩn bị tham gia vũ hội và vòng qua một con gấu bông, sau đó liền cảm thấy không khí xung quanh đã có thay đổi.

    Vừa ngẩng đầu lên thì tôi liền nhìn thấy một cái lỗ đen nằm cao hơn mái nhà của các toà kiến trúc cổ này.

    Cái cổng ra vào đó đã được mở ra rồi!

    Tôi đã từng nhìn thấy vài lần hình ảnh cổng ra vào đó được mở ra trong cảnh mộng.

    Đúng như những gì tôi nghĩ, cái cổng ra vào này rất không ổn định. Có lẽ giống với tình trạng ở khu Dương Sơn, một cái cổng ra vào dị không gian, một cái dị không gian bị ngăn cách, chỉ cần tác động nhẹ lên cái không gian này, chẳng hạn như có một người sở hữu siêu năng lực liên quan đến không gian, cái cổng ra vào dị không gian này sẽ được mở ra.

    Tôi cảm nhận được có lực hút, nhìn thấy những con rối nằm dưới đất và mái ngói của các ngôi nhà đang rung lên.

    Chúng bắt đầu nhảy nhót, trông như có thể bị hút vào cái lỗ đen đó bất cứ lúc nào.

    Nhưng mà lực hút của cái cổng ra vào đó có hơi khác so với trước đây tôi từng bắt gặp. Nó đã yếu hơn… Cũng có thể là do tôi đã phá huỷ hết cả cái dị không gian thị trấn đồ chơi, kéo nó vào trong thế giới hiện thực nên lực hút của cái cổng ra vào dị không gian đó cũng bị ảnh hưởng.

    Tôi không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, chỉ cố gắng tăng tốc, chạy vọt qua đó.

    Chạy qua những con rối nằm la liệt dưới đất, chạy qua các ngôi nhà, chạy băng qua các con đường, tôi đã nhìn thấy rìa thị trấn.

    Cái cổng ra vào dị không gian đó hiển hiện ngay trước mặt tôi.

    Tôi trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen khổng lồ đó.

    Tương lai… Ông Trời… Ma vương… Một thế giới khác…

    Không, tôi không cần những thứ này.

    Ước mơ của tôi là mọi thứ trở lại bình thường.

    Toàn bộ mọi thứ đều trở lại bình thường!

    Tôi chạm vào cái lỗ đen đó.

    Lực hút tác động lên cơ thể của tôi, muốn hút tôi vào trong dị không gian.

    Tôi không hề vùng vẫy gì cả mà nhấc chân lên định bước vào trong đó.

    Nếu ngọn nguồn của mọi chuyện là tương lai, vậy thì phải ra tay giải quyết tương lai.

    Tiêu diệt bọn chúng tận gốc…

    Như kế hoạch của Diệp Thanh.

    Nhưng mà, trước khi tìm được con ma thứ nhất, tôi phải giết hết, tiêu diệt hết tất cả những thứ gây trở ngại cho tôi.

    Năng lực trong cơ thể tôi đột nhiên như núi lửa phun trào, tất cả sức mạnh đều đổ vào trong cái lỗ đen đó.

    Tôi không thể ngăn cản được dòng chảy của sức mạnh trong cơ thể. Đây không phải do lực hút của lỗ đen gây ra mà là sức mạnh tự đổ vào trong đó, giống như bị mất kiểm soát vậy.

    Lỗ đen vốn phải vì thế mà bị tiêu diệt, giống như trường hợp ở Hối Hương và núi Quảng Nguyên vậy.

    Nhưng lỗ đen không hề biến mất.

    Tôi phát hiện rằng năng lực của tôi không hề tác động vào lỗ đen mà đang khuếch tán ra dọc theo rìa lỗ đen.

    Năng lực không bị biến mất.

    Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời xanh; quay đầu ra sau, nhìn thấy cả cái thị trấn đồ chơi.

    Sức mạnh khuếch tán ra, dường như có thể khuếch tán ra khắp đất trời, không có điểm dừng.

    Tôi nhìn thấy cảnh vật xung quanh có những thay đổi nhẹ.

    Từ nơi xa xa phía sau lưng, từ phần rìa mà năng lực kéo dài đến đó, đột nhiên dội ngược trở lại.

    Rất nhanh sau đó tôi đã ý thức được rằng, sự thay đổi này không phải thay đổi về mặt không gian mà là về mặt thời gian.

    Năng lực của tôi tác động vào không gian, nhưng lại thay đổi thời gian trong cả cái không gian.

    Thời gian đang lùi lại, đang đảo ngược.

    Tôi trừng to mắt ra.

    Giờ đây, năng lực tuôn trào ào ạt như nước chảy xiết khi vỡ đê, không gì ngăn cản được.

    Sức mạnh của tôi bị rút cạn hết, cơ thể quỳ rạp xuống đất, chỉ có tay vẫn còn chạm vào lỗ đen.

    Có thứ gì đó đang đè tay tôi lại, giữ bàn tay tôi chạm vào lỗ đen.

    Tôi nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh một cánh tay.

    Đây là nguồn sức mạnh duy nhất chống đỡ tôi lại.

    Một thoáng sau, trước mắt tôi tối sầm lại, hoàn toàn tối om.

    Hình như tôi nghe thấy có tiếng động gì đó, phát ra từ một nơi rất xa.

    Tôi cảm nhận được có ai đó nâng tôi dậy, để tôi bay lơ lửng trong không trung.

    Một lúc sau, tôi cảm giác được là có thứ gì đó đã đẩy tôi.

    Tôi bay lơ lửng trên bầu trời, trông như một con diều bay trong gió.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy hình ảnh một dây xích.

    Tiếng của dây xích…

    “Anh…”

    “Lâm Kỳ…”

    “Anh Kỳ…”

    Ai thế?

    Cuối cùng tôi cũng mở mắt ra được rồi.

    “A! Anh ấy tỉnh rồi!”

    “Anh!”

    Tôi nghe thấy có tiếng gọi mừng rỡ.

    Trần nhà… Đèn huỳnh quang… Khung giường bệnh…

    Còn có…

    Em gái, Tí Còi…

    Và một cái bóng người mờ ảo.

    Bóng người đó biến mất ngay sau đó.

    Nhóm Tí Còi đứng vây xung quanh, rất nhanh sau đó lại tản ra, có một bác sĩ và y tá lạ mặt đi lại gần giường bệnh, kiểm tra cơ thể cho tôi.

    “Không có vấn đề gì nữa. Chỉ là bị mất sức, bây giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều. Người nhà cũng thật là, tuy rằng vết bỏng trên người cậu ta không nghiêm trọng lắm, nhưng cơ thể rất yếu, bây giờ còn chưa thể đi lung tung được. Về nhà cũng được, nhưng trước khi chúng tôi cho xuất viện thì phải nằm nghỉ dưỡng ở trong bệnh viện đã. Bây giờ cậu ta chưa thể về nhà được, vẫn cần phải nằm viện.”

    Bác sĩ lên tiếng mắng té tát, bọn họ ai nấy đều cúi thấp đầu, trưng ra vẻ ngoan hiền.

    Đã xảy ra chuyện gì?

    Tôi cảm nhận được thái độ của họ đối với tôi khác trước đây… Hay là…

    Tim tôi đập thình thịch.

    Bác sĩ y tá mới đi ra khỏi phòng thôi, bọn họ liền lên tinh thần trở lại.

    Tí Còi thở hắt ra một hơi, lên tiếng nói với tôi: “Anh Kỳ, anh muốn làm gì cũng phải nói trước với tụi tôi một tiếng chứ. Không nói không rằng chạy đến cái thị trấn đồ chơi đó… Tụi tôi bị doạ đến xanh hết cả mặt. Còn tưởng rằng anh bị điên rồi, vì Thanh Diệp… Khụ…”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2017

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Tôi nhìn lướt qua bọn họ một lượt, tập trung quan sát kĩ càng vẻ mặt của mỗi người.

    Biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn là những biểu cảm quen thuộc trước đây.

    Chân2thành trong ánh mắt mỗi người đều không giống là giả.

    Tình cảm này không phải là thứ tình cảm dành riêng cho “cơ thể” này, mà là một thứ tình cảm chân thật.

    Tay7tôi khẽ run lên, nhớ lại cái cảm giác năng lực bị rút cạn.

    Thật ra cái cảm giác này vẫn còn đọng lại trong cơ thể tôi, khiến cho cơ thể và linh1hồn của tôi đều phát đau, nhưng bây giờ, cái cảm giác đau chân thật thế này làm tôi cảm nhận được rằng mình còn sống, cảm nhận được tất cả mọi thứ7đều là thật cả.

    Tôi bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.

    Khác với cảm giác sợ hãi trước đây, bây giờ tôi đang sợ rằng tất cả mọi chuyện này đều chỉ là một0giấc mơ thôi. Sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở lại bình thường.

    Thậm chí tôi còn không dám tuỳ tiện lên tiếng thăm dò bọn họ như trước đây, sau đó tự kể hết mọi chuyện ra.

    Kể hết mọi chuyện ra, rất có thể sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ bị sửa đổi kí ức như trước đây vậy.

    Tôi siết chặt nắm đấm.

    “Anh Kỳ… Anh không sao chứ?”

    “Anh?”

    Gã Béo, Tí Còi và cả em gái đều bu sang đây với vẻ lo lắng, Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu cũng đứng bên giường bệnh, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt họ.

    Bọn họ hành động rất cẩn thận, trông như đang e sợ điều gì đó.

    “Không có gì, không sao. Chỉ cảm thấy rất mệt. Năng lực dùng cạn rồi…” Tôi cố gắng thả lỏng người, nói với vẻ bình thản.

    Tôi đang đợi câu trả lời từ bọn họ.

    “Tụi tôi cũng nghĩ vậy…” Tí Còi muốn nói nhưng lại thôi.

    Trần Hiểu Khâu hỏi: “Anh đã tiêu diệt thị trấn đồ chơi rồi à?”

    Tôi cúi mặt xuống, nói với vẻ chậm rãi: “Không biết… Năng lực đều giải phóng ra ngoài hết, kết quả thế nào… Không biết nữa… Thanh Diệp…”

    Tôi nói một cách ngập ngừng, trưng ra vẻ yếu ớt.

    Tôi đang yếu thật, muốn nói chuyện lớn tiếng cũng không được, nhưng mà cái kiểu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi này là do tôi giả bộ thôi.

    Bọn họ không hề nghi ngờ gì.

    Bọn họ sẽ không nghi ngờ tôi.

    Tí Còi và Gã Béo đồng loạt thở dài, khoé mắt Quách Ngọc Khiết đỏ hoe.

    “Chỉ mới khám nghiệm vết máu trên ghế sofa trong khách sạn, xác định là của Lưu Miểu. Với lượng máu chảy ra nhiều như thế, Lưu Miểu chắc chắn không thể còn sống sót được.” Trần Hiểu Khâu kể lại cái sự thật này với giọng điệu bình thản.

    Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

    Cái quá khứ này không hề thay đổi.

    Những thứ mà tôi thay đổi rất nhiều, nhưng cũng rất có hạn.

    Đám người Thanh Diệp vẫn chết rồi.

    Tôi nghĩ đến cánh tay đỡ tôi lại lúc nãy.

    Là Diệp Thanh nhỉ.

    Diệp Thanh…

    Đến cuối cùng tôi cũng đã gục ngã, tôi vẫn còn quá yếu.

    Nếu như có thể cố gắng thêm một chút nữa, nói không chừng cái sự thật này cũng đã thay đổi rồi.

    Có thể ảnh hưởng đến nhiều thứ hơn nữa…

    Tôi bắt đầu trầm tư suy nghĩ, muốn xác nhận lại tình hình hiện giờ.

    Lúc này y tá đi vào, nhắc nhở là chỉ có một người thăm nuôi được ở lại thôi.

    “... Để người bệnh nghỉ ngơi thôi. Trong phòng bệnh chỉ được một người ở lại. Những người khác đi về đi. Thời gian thăm bệnh đã hết rồi.” Cô ta nhắc đi nhắc lại vài lần, nhìn mọi người trong phòng, hối thúc bọn họ ra về.

    Tí Còi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy, anh Kỳ, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Tụi tôi về trước đây.”

    Em gái nắm lấy tay tôi, chào tạm biệt bọn họ.

    “Em cũng về nhà trước đi.” Tôi kéo tay em gái ra, vỗ nhẹ lên cánh tay em gái: “Anh không sao, anh muốn ngủ một lát.”

    “Dạ…” Em gái có hơi chần chừ.

    Quách Ngọc Khiết nắm lấy tay em gái: “Em cũng đã trông nom hết vài hôm rồi. Không sao đâu. Nằm trong bệnh viện, có chuyện gì được chứ?”

    Em gái gật đầu, nói với tôi: “Vậy tối em mang cơm cho anh. Anh muốn ăn món gì?”

    “Cơm trong bệnh viện là được rồi. Em dành thời gian ở bên cha mẹ đi.”

    “Dạ, em hiểu mà, anh yên tâm đi. Hai người họ vẫn chưa biết chuyện này. Yên tâm đi.” Em gái khẽ gật đầu.

    Tất cả mọi người đều ra về hết.

    Trần Hiểu Khâu - người nhạy bén nhất cũng không có nói gì.

    Không hề nghi ngờ tôi, cũng không có biểu hiện gì khác thường.

    Chắc là, không có vấn đề gì…

    Tôi suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi dậy mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra.

    Điện thoại đúng thật đang nằm trong đó.

    Còn là cái điện thoại mà tôi mới mua.

    Lịch sử đặt mua vé máy bay, lịch sử thuê xe, sau đó còn có lịch sử cuộc gọi, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, không có cuộc gọi nào bắt máy cả.

    Tôi lại lục lọi một hồi trong ngăn kéo, hộ chiếu vẫn còn. Tôi đích thật là đã về nước bằng con đường bình thường.

    Đây không phải là đang đi lại trong cảnh mộng, cũng không phải là hồn lìa khỏi xác, tôi đâu thể nào, hoặc nên nói là, bất kì con ma nào cũng không thể kéo theo một cái xác nhập cảnh mà còn có thể có lịch sử nhập cảnh bình thường.

    Tôi không phải tự mình đi về, nhưng dường như phương thức quay về lại không có gì bất thường cả.

    Tôi không hiểu lắm về vấn đề này, nhưng lại không dám chắc là có được hỏi vấn đề này không.

    Tầm mắt tôi nhìn lướt qua tờ lịch.

    Ngày tháng…

    Tôi sững người ra, nhìn lên ngày tháng ngày hôm nay.

    Tôi đã hôn mê hết bốn ngày, sáng sớm hôm nay mới về nước, ít nhất có hai ngày ở lại thị trấn Morris.

    Trong hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?

    Tôi nhớ đến cái bàn tay đè lên tay tôi kia.

    Tôi nhìn xuống mu bàn tay mình, nhớ lại về cái cảm giác đó, tôi không dám chắc là đó có phải Diệp Thanh hay không.

    Rất có thể đó là Diệp Thanh. Nhưng lúc đó tôi lại không cảm nhận được âm khí của anh ta.

    “Diệp Thanh?” Tôi kêu lên, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

    Cái bóng người tôi nhìn thấy lúc nãy đã đứng ngay cái vị trí đó.

    Là Diệp Thanh sao?

    Không có âm khí, Diệp Thanh đang gặp phải rắc rối gì sao? Hay là bản thân anh ta đã thay đổi rồi?

    Tôi thở hắt ra một hơi, cảm thấy nhức hết cả đầu.

    Lúc này, có ai đó gõ cửa phòng bệnh.

    Tôi nhìn về phía cửa phòng, lên tiếng mời vào, để hộ chiếu và điện thoại sang một bên.

    Người mở cửa đi vào là Trần Dật Hàm.

    Tôi nhìn về phía Trần Dật Hàm với vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn ra phía sau anh ta, không thấy có cảnh sát nào khác.

    Trần Dật Hàm đưa tay đóng cửa lại, nói với vẻ bình thản: “Chỉ có một mình tôi thôi. Những việc mà cậu làm ở nước ngoài, bây giờ sẽ do tôi phụ trách điều tra.”

    Tôi sững cả người ra.

    “Để đưa cậu về từ nước ngoài, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức đấy. May mà cái tổ chức thầy trừ ma đó đã tiêu đời rồi, ở nước ngoài không còn tổ chức quái dị lớn mạnh nào khác. Cũng không có người trong giới quái dị ở thị trấn Morris, chỉ bằng con đường ngoại giao bình thường là đưa cậu về được rồi.” Trần Dật Hàm vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống: “Bọn cháu gái tôi không biết chuyện này. Cậu quả thật đã gây ra một chuyện lớn đấy, người dân ở đó đều đã nhìn thấy hết rồi, chuyến bay, lịch sử thuê xe của cậu đều là bằng chứng.”

    Tôi ngồi nghe những lời này của Trần Dật Hàm trong im lặng.

    Anh ta trông như đang than phiền, nhưng lại không hề nói với giọng điệu than phiền, chỉ là đang kể lại một sự thật mà thôi.

    “Tôi biết là năng lực của cậu có tác dụng rất mạnh, cũng rất hữu dụng. Cậu muốn bảo vệ cho những người xung quanh, trước giờ cũng luôn cố gắng giảm bớt nguy hiểm, tất cả mọi chuyện đều chỉ do một mình cậu giải quyết, cùng lắm là thêm đám người Thanh Diệp. Tôi vốn rất đồng tình với cách làm của cậu, tôi cũng không muốn Tiểu Khâu gặp nguy hiểm. Nếu như có ai có thể gánh vác những chuyện này, vậy thì tốt quá rồi.” Trần Dật Hàm nói.

    “Đám người Thanh Diệp thiệt mạng, cậu rất giận dữ, cậu đã mất đi những người bạn sát cánh bên nhau.” Anh ta khựng lại một hồi, sau đó nói với tôi một cách nghiêm túc: “Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng không phải là nguyên nhân cho cậu làm liều.”

    Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi: “Lần này nếu không phải do nhóm Tiểu Khâu không liên lạc được với cậu, bọn họ phát hiện ra vẻ khác thường của cậu, nhờ tôi trông chừng, nếu không phải do thị trấn Morris khá hẻo lánh, cộng với việc lần trước các cậu đến Thysente đã làm thay đổi chỗ đó, nếu không phải do tôi lập tức tập hợp mọi nguồn lực, đưa cậu về từ bệnh viện nước ngoài… Cậu có thể tưởng tượng ra được hậu quả của việc này không? Nếu như cậu bị người ta khống chế, thậm chí là…”

    “Nếu như tôi mất mạng, người gặp rắc rối không phải chúng ta, mà là bọn chúng.” Tôi cắt ngang lời Trần Dật Hàm, khẽ lắc đầu: “Cục trưởng Trần, cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh. Nhưng chuyện lần này… Bọn chúng muốn giết tôi, nhưng mà không thể giết tôi bằng cách này được. Tiếp theo đây hắn chắc hẳn sẽ nghĩ cách khác để ngăn tôi lại.”

    Tôi nhìn xuống tay mình: “Tôi cần biết vị trí của cổng ra vào dị không gian. Cái nào cũng được cả. Sau khi tôi khoẻ lại sẽ xuất phát đến đó. Nếu như anh muốn giúp tôi thì hãy giúp tôi chuyện này đi.”

    Tôi cũng nói với Trần Dật Hàm một cách nghiêm túc: “Tôi biết phải làm như thế nào rồi.”

    Diệp Thanh lầm rồi.

    Hoặc có thể là, Diệp Thanh đã biết được cách giải quyết chính xác, nhưng anh ta đang đợi tôi tự phát hiện ra.

    Tôi có thể cảm nhận được rằng, trong một khoảnh khắc đó, sức mạnh của mình lớn mạnh vô cùng.

    Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ.

    Còn phải mạnh hơn nữa.

    Lần sau, phải để cả cái thế giới này trở về như cũ.

    Một thế giới không có ma quỷ, không có hiện tượng quái dị!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2018

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Trần Dật Hàm nhìn tôi một hồi, trông như đang xác nhận lại quyết tâm của tôi.

    Một lúc sau, anh ta mới khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng luôn tìm kiếm cửa ra vào của dị không gian, nhưng thông tin có hạn. Trước mắt chỉ xác định được có ba chỗ, cổng ra vào ở ba nơi này đều chưa được mở ra. Cách thức mở còn đang nghiên cứu. Nếu như có phát hiện gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

    Tôi cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ đành2tỏ vẻ đã hiểu.

    Tôi cảm thấy khá hối hận vì lúc trước đã tiêu diệt mất nhiều cổng ra vào dị không gian như thế.

    Nhưng nếu lúc đó không làm như vậy, ma vương lộng hành, lại là một rắc rối khác. Dù là ở Hối Hương, núi Quảng Nguyên, đảo Cụt Đầu, hay thị trấn Morris và cả Dân Khánh, những cái cổng ra vào dị không gian đó đều đại diện cho một hoặc nhiều ma vương.

    Việc mà Diệp Thanh làm lúc đó chính là dẫn dụ tôi tiêu diệt hết những cái cửa ra7vào đó.

    Tôi đưa mắt nhìn Trần Dật Hàm đi ra khỏi phòng bệnh, rồi cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình.

    Lúc đó tôi còn quá yếu. Tuy rằng tôi đã có năng lực, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng nó để làm gì. Trước đó nguyện vọng duy nhất của tôi có lẽ chính là bảo vệ được mọi người xung quanh. Lúc họ gặp nguy hiểm, tôi có thể dùng năng lực để cứu họ.

    Đến cuối cùng, cách này không có hiệu quả gì cả.

    Trái lại, cái kế hoạch trông có1vẻ điên rồ của Diệp Thanh mới là hướng giải quyết chính xác nhất.

    Không thể trốn tránh.

    Cũng không trốn tránh được.

    Nếu không diệt tận gốc các hiện tượng quái dị thì mãi mãi cũng không có cuộc sống bình yên.

    Tôi siết chặt nắm đấm, đột nhiên nghĩ đến trò chơi nói thật hay mạo hiểm cùng đơn chuyển phát nhanh, trong lòng cảm thấy có hơi ám ảnh.

    Cái Ông Trời điên đó, đúng thật là một căn bệnh dai dẳng, không thể nào trị dứt được. Diệt mất nhân cách của nó, nó lại nảy sinh ra7một nhân cách mới trong tương lai, tiếp tục gây chuyện.

    Điều này là sao?

    Là điều tất yếu của cả thế giới này sao?

    Móng tay tôi đâm cả vào thịt.

    Cổng ra vào dị không gian, thế giới hiện thực, thế giới tương lai…

    Cần phải giải quyết từng cái một.

    Tôi đã xác định được rằng chỉ có một thế giới này thôi, không có tuyến thế giới khác nữa. Nếu là như thế, vậy thứ mà tôi cần tìm không phải là con ma đầu tiên như Diệp Thanh đã từng nói.

    À… Ý của Diệp Thanh là tìm được0ngọn nguồn nảy sinh ra ma quỷ.

    Ông Trời… Ông Trời của rất nhiều năm trước, cái nguyên nhân khiến cả thế giới thay đổi rất nhiều năm trước.

    Phải ra tay tiêu diệt nó.

    Tôi không còn cần một người chết nào làm mục tiêu nữa. Chỉ cần tìm được một cái cổng ra vào dị không gian, chạm vào được cái thứ gần giống như rìa thế giới, tôi liền có thể thay đổi hết cả cái thế giới này.

    Sớm muộn gì cũng tìm được một cái cổng ra vào như thế thôi, vấn đề nằm ở chỗ năng lực của tôi.

    Phải mạnh hơn nữa…

    Tôi mải mê suy nghĩ, như đang tự thôi miên bản thân, nhớ lại về toàn bộ những suy nghĩ và cả kế hoạch trong đầu.

    Cảnh tượng Diệp Thanh thiệt mạng, người em gái xa lạ và đám người Tí Còi, đều đang hiện lên trong đầu tôi liên tục.

    Diệp Thanh đã hiểu ra từ lâu rồi.

    Còn tôi thì thiếu chút nữa.

    Còn thiếu một chút…

    Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

    Trên cửa phòng bệnh có một tấm kính, có thể nhìn thấy được cảnh vật trong và ngoài phòng bệnh.

    Có khuôn mặt một cô gái đang lấp ló sau lớp kính.

    Cô ta có một đôi mắt màu xanh lam, to tròn long lanh, dường như còn biết phát ra ánh sáng màu đỏ và màu tím ma mị nữa.

    Cửa phòng bệnh được mở ra một cách chậm rãi, một cô gái với khuôn mặt lai tây đi vào trong phòng.

    Mái tóc xoăn dài màu vàng kim trông như một cánh đồng lúa, chiếc váy màu đen lộng lẫy lại mang vẻ gì đó rất thần bí.

    Tôi nhìn về phía cô gái mặt mũi có chút biến hóa này và giật hết cả mình.

    Cách.

    Cửa phòng bệnh đóng lại.

    Đôi giày da của cô gái bước đi trên sàn nhà, phát ra tiếng động rất vang và nhịp nhàng.

    Cộp cộp cộp…

    Nó đứng bên giường bệnh, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi.

    “Meditation.” Tôi đọc cái tên này ra.

    “Hừ!” Meditation khẽ phát ra một tiếng hừ, tuy rằng ngoại hình đã thay đổi, nhưng tính cách lại không hề thay đổi chút nào.

    Tôi nhìn nó với vẻ ngạc nhiên, trong đầu đang suy nghĩ là tại sao nó lại xuất hiện ở đây.

    Có gì đó đã thay đổi rồi. Quá khứ đã trở lại như cũ. Nhưng có những chuyện phải xảy ra như bình thường chứ.

    Tôi đưa tay định lấy điện thoại, tra tìm những tin tức gần đây.

    “Này! Mi đưa cái vật dẫn của ta đi đâu rồi?” Meditation hỏi thẳng thừng.

    “Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên lần nữa.

    Bản thể… Những thứ như là bản thảo gốc của phim hoạt hình, hoặc là…

    “Cái trong viện bảo tàng.” Nó nói với vẻ khó chịu, đưa chân đạp lên giường với vẻ thô lỗ, cả người ưỡn ra trước, trông như muốn gây áp lực cho tôi.

    Tôi chỉ có thể khen rằng cơ thể của nó dẻo dai thật, có thể làm được động tác khó như thế này. Nhưng nó chắc hẳn là không có bản thể, chỉ là một linh thể thôi chứ.

    “Tôi không biết. Tôi có nói chuyện của cô cho người khác biết.” Tôi nhìn về phía: “Quốc gia chúng tôi muốn động vào tượng điêu khắc văn vật của cô, chắc là không hề dễ dàng chút nào đâu nhỉ? Nếu như có ai làm gì đó vậy thì là chuyện của bên kia.” Tôi nói tiếp: “Tượng điêu khắc của cô không có bị huỷ hoại chứ? Với lại bộ dạng hiện giờ của cô… Tìm được vật dẫn mới sao?”

    Sắc mặt Meditation tối sầm lại, có những đốm lửa địa ngục thường thấy trong các bộ phim hoạt hình xuất hiện xung quanh nó, rọi vào người nó, tạo ra hiệu ứng ảm đạm và hoá xanh.

    “Tượng điêu khắc không còn nữa rồi. Bây giờ ta chỉ có thể dùng cái tạo hình ngu ngốc này thôi!”

    “Không phải rất đáng yêu à?” Tôi nói lời trái với lòng mình.

    Trước đây vị thần chết với tạo hình đầu lâu kia không nói chuyện với tôi gì cả. Những ý thức đó của Meditation biến mất rồi, nhưng kí ức lại được giữ lại, điều này làm tôi cảm thấy có chút bất ngờ.

    Tôi lên tiếng hỏi thăm: “Chỉ có ngoại hình thay đổi thôi mà, những cái khác đều không có thay đổi. Vẫn là thần chết, ác quỷ… À… Chắc là không có thay đổi chứ? Những nhân viên trực điện thoại của cô…”

    Meditation nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, những ngọn lửa địa ngục quanh người đột nhiên biến mất hết.

    “Ta là thần chết ác quỷ đã tồn tại được mấy ngàn năm. Hình tượng của ta đã thay đổi rất nhiều lần rồi. Đương nhiên là ta tự có cách để có thể tồn tại mãi như thế. Chỉ là ta không thích cái kiểu biểu hiện ý thức này thôi. Trông yếu ớt quá đi.” Nó cúi đầu nhìn xuống váy của mình, trên mặt thì trưng ra vẻ chán ghét: “Ta đã có sự chuẩn bị trước rồi, nhưng bọn dở hơi kia vẫn làm cho ta có cái tạo hình thế này.”

    Đã có sự chuẩn bị trước?

    Tôi khẽ nhướn mày, sau đó lập tức bình thường trở lại.

    Meditation có thể can thiệp cả chuyện của tập đoàn tài chính Tứ Hải, lúc Nam Thiên xảy ra chuyện, nó đã lập tức thâm nhập vào mạng nội bộ của tập đoàn tài chính Tứ Hải để bắt đầu hành động và trước đó nó đã từng gây ra những vụ gần giống như lừa đảo tiền bạc, lừa đảo điện tín, những điều này đều đã chứng minh được rằng nó đã hoà nhập rất tốt vào cái xã hội này.

    Meditation gần gũi với con người hơn so với con ác quỷ thần bí do thầy phù thuỷ kia tạo ra. Có lẽ đây chính là nguyên nhân nó tồn tại mãi.

    Chỉ cần nó muốn, bắt đầu tích luỹ tiền của trong nhân gian, đồng thời liên tục ảnh hưởng đến sự hiểu biết của con người về thần chết, về ác ma, nhờ vào giới truyền thông và giới điện ảnh, nó thậm chí còn có thể tác động đến suy nghĩ của mọi người về mình, để nó phát triển theo ý mình.

    Nhưng mà…

    Một linh hồn có thể làm được như thế sao?

    Motip hoạt động của bọn chúng phải là cố định chứ, đáng lẽ phải hành động dựa vào ấn tượng vốn có của loài người đối với chúng.

    Ác quỷ dụ dỗ con người tiến hành giao dịch linh hồn, thu nhặt linh hồn, đây là một nhận thức bình thường đã được hình thành từ lâu.

    Trong số những người bình thường có người sở hữu siêu năng lực.

    Trong số những linh hồn có những loại khác biệt như là Hàn Vân.

    Nói không chừng…

    Tôi nhìn về phía Meditation: “Cô tìm tôi có việc gì?”​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2019

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    “Tìm mi định nhờ mi biến ta trở lại bộ dạng trước đây. Năng lực của mi là có thể thay đổi thời gian của một vật nhỉ? Mi có thể đưa ta quay về khoảng thời gian một tháng trước, một năm trước, và cũng có thể phục hồi lại được cái tượng điêu khắc bị phá huỷ kia chứ?” Meditation không hề giấu gì về mục đích của mình.

    “Tôi không có giữ cái tượng điêu khắc đó.”

    “Ta sẽ tìm được nó.” Meditation nghiến chặt răng, trông như muốn xé xác cái người đã phá huỷ tượng điêu khắc.

    “Muốn2tôi dùng năng lực lên người cô ngay bây giờ sao?” Tôi lại hỏi tiếp.

    “Hừ!” Cô ta nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Mi tưởng có thể sao?”

    “Tôi không có ý định sẽ giết cô.” Tôi nói với vẻ chân thành.

    Nếu như tôi có thể thay đổi cả thế giới, vậy thì bây giờ có giết Meditation hay không cũng không quan trọng.

    “Nhưng chắc mi thích nhìn thấy bộ dạng quái đản này của ta hơn chứ nhỉ?” Meditation vẫn trưng ra vẻ khinh thường, trông như đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.

    Tôi không còn gì để nói.

    “Đợi7ta tìm được tượng rồi sẽ đến tìm mi.” Meditation quay người định đi ra khỏi phòng.

    Tôi gọi nó lại: “Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cô. Xem như là điều kiện trao đổi đi.”

    Meditation quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, không có quay người bỏ đi ngay.

    “Cô có phải là linh hồn xuất hiện đầu tiên không?” Tôi lên tiếng hỏi.

    “Sao ta biết chứ?” Meditation bĩu môi.

    “Lúc cô được sinh ra có cảm giác gì?”

    Vẻ mặt Meditation nghiêm túc hẳn lên, đưa mắt đánh giá tôi: “Cảm giác? Không có cảm giác gì cả.1Ban đầu ta mơ mơ màng màng, vì suy nghĩ của loài người bọn mi cũng không được rõ ràng lắm. Loài người suy nghĩ như thế nào về ta thì chưa được xác định rõ ràng, cũng chưa thống nhất. Đợi khi ta tỉnh táo hẳn thì đã trở thành thần chết rồi. Chắc hẳn mi đã theo dõi ta và nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi nhỉ?”

    “Vẫn còn có rất nhiều chuyện mà tôi không biết.” Tôi trả lời một cách thành thật.

    Meditation đã sáng lập công ty ở thế giới loài người như thế nào, hoà nhập7vào thế giới loài người ra sao và cả quá trình tiếp xúc với tập đoàn tài chính Tứ Hải, tôi không hề biết gì về những chuyện này.

    Meditation quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh, sắc mặt tối sầm lại.

    “Điều tôi muốn hỏi là…” Tôi lại lên tiếng.

    Meditation lắc đầu, liếc về phía tôi: “Ta biết mi muốn hỏi gì, nhưng ta cho rằng mi không còn cơ hội nữa đâu.”

    Tôi sững người ra.

    “Cuộc đối thoại giữa mi và người kia, ta đã nghe thấy hết rồi.” Meditation nhìn về phía cái ghế kia.

    Trước đó Trần Dật Hàm0đã ngồi trên cái ghế kia.

    Tôi đột nhiên nhận ra rằng, hình như năng lực của Nam Cung Diệu đã biến mất rồi.

    Bây giờ tôi không thể nhìn thấy dây xích được nữa.

    Mồ hôi lạnh tuôn ào ạt phía sau lưng tôi.

    Chẳng lẽ cái việc mượn năng lực chỉ có ở trong thế giới ma quỷ lộng hành thôi sao?

    Suy nghĩ kĩ lại, trước đây trong cảnh mộng, Diệp Thanh đã từng mượn năng lực của Lưu Miểu.

    Lúc đó tôi đang trong trạng thái linh hồn. Năng lực của tôi còn yếu. Là tôi đang dùng năng lực của Lưu Miểu để giết chết Sở Nhuận hay là Diệp Thanh thì vẫn còn chưa thể xác định được.

    Tôi cảm thấy đầu óc rối bời.

    Nếu như không thể vay mượn năng lực, mà Nam Cung Diệu vẫn còn sống thì theo tôi thấy đây là một chuyện tốt.

    Nhưng Nam Cung Diệu chưa được hồi sinh, còn tôi lại không thể sử dụng năng lực của anh ta…

    “... Mi không thể nào thay đổi thế giới này được đâu.” Meditation nói một cách bình thản, giống như đang nói một chân lí vậy.

    Tôi ngẩng đầu nhìn về phía nó, tạm gác những chuyện rắc rối này sang một bên.

    “Tôi sẽ thay đổi cái thế giới này.” Tôi nói với vẻ kiên quyết.

    Meditation đưa mắt nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn.

    “Mi cũng biết đấy, ta đã tồn tại được rất lâu rồi, ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Ta có thể khẳng định chắc chắn với mi, thế giới này hết thuốc chữa rồi.” Meditation lại nhìn về phía tôi: “Vì người mà mi muốn cứu lại không hề muốn được cứu.”

    Lời này của Meditation làm tôi nhớ lại những người đi theo ma vương.

    “Sự ra đời của ta chính là một minh chứng. Ta chính là hình mẫu đại diện cho cái chết và ác ma, ma quỷ.” Meditation khoanh tay, không hề tỏ vẻ cao ngạo gì mà chỉ nói tiếp với vẻ lạnh nhạt: “Bọn mi, muốn cách chết như thế, muốn cái thế giới có siêu năng lực, có các yếu tố quỷ quái không thể kiểm soát được. Bọn mi muốn có ‘kỳ tích’. Tất cả mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở này. Không phải là chúng ta muốn xuất hiện mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra tất cả những thứ này, từ những tín ngưỡng thời xa xưa cho đến cái thế giới thần kì thường thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, tất cả đều là thứ mà loài người muốn.”

    Tôi ngồi nghe những lời này của nó trong im lặng.

    Nó nhìn tôi với ánh mắt đáng thương: “Mi nhìn thấy cái chết, vì thế muốn thay đổi cái thế giới này. Nhưng đối với đại đa số người trên thế giới này thì những gì mà mi nhìn thấy, mi trải qua, mi chán ghét, lại là thứ mà họ muốn. Bọn họ muốn trở thành người như mi.”

    Tôi né tránh ánh mắt của Meditation, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.

    Trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình ảnh những sợi xích nặng nề trên người những linh hồn đó, sự oán thán, bất mãn của bọn họ và cả cảnh tượng có người đứng ở góc đường tuyên truyền ủng hộ ma vương.

    Tôi đột nhiên hiểu ra là tại sao Ông Trời lại phát điên.

    Nên nói là tại sao cái thế giới này lại phát điên.

    Những lời nói của Diệp Thanh dường như đang vang lên bên tai tôi.

    Anh ta từng nói là, muốn xây dựng một quy tắc mới. Việc phán xét công khai, xử phạt công khai… Những thứ này e rằng cũng là một phần trong kế hoạch.

    Lúc này tôi tin tưởng Diệp Thanh một cách mù quáng, vô điều kiện.

    Tôi nói với Meditation: “Chúng tôi sẽ thay đổi những thứ này.”

    Nó khẽ nhún vai, không còn vẻ gì là nghiêm túc, lại quay về với cái vẻ đáng yêu dễ thương thường thấy trong phim hoạt hình.

    “Tuỳ mi thôi. Tên điên, đồ đần, đồ ngu. Mi thích làm gì làm đi.” Trông nó khá là giận, quay người định đi khỏi.

    “Cô đã tác động đến suy nghĩ của loài người như thế nào?” Tôi hỏi với vẻ dứt khoát.

    “Loài người nghĩ ta là một con ác quỷ giảo hoạt. Ta chỉ làm một con ác quỷ theo như suy nghĩ của bọn mi mà thôi.” Meditation nháy mắt với tôi, rồi lại quay người định bỏ đi.

    “Cô có biết ở đâu có cổng ra vào dị không gian không?”

    Tay nó đang đặt trên nắm cửa, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

    “Ta có thấy qua rồi. Theo như trực giác của ta, nơi đó có quá nhiều sự chết chóc. Nơi đó có thể nuốt chửng cả ta.” Meditation nói với vẻ nghiêm túc.

    Tôi nhớ lại về cảnh tượng trong thế giới tương lai, Meditation không hề nói sai chút nào cả.

    Ở nơi đó, ý thức hỗn loạn và phức tạp của loài người quả thật có thể làm tan biến linh hồn.

    Có thể chính vì lẽ này mà trong thế giới tương lai, ma vương lộng hành, ma vương kết hợp thân phận hồn ma và phương thức hành động của linh hồn và đã trở thành kẻ nắm quyền.

    “Vì thế, ta không bao giờ lại gần những nơi đó. À, ở Dân Khánh cũng có những nơi thế này, nhưng rất không ổn định. Mi nên đi đến những nơi ít người để tìm xem. Những thành phố lớn như là Dân Khánh có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực, sẽ khiến cho những cái cổng ra vào đó không ổn định.” Meditation đưa ra đề nghị.

    Xem ra nó không hề nghĩ tôi sẽ thành công, không hề lo lắng gì về việc giúp đỡ cho tôi rồi thì môi trường sinh tồn của mình sẽ bị phá huỷ.

    Tôi lên tiếng cám ơn nó, không còn ngăn nó lại nữa.

    Meditation vừa mới đi khỏi thì lại có y tá mở cửa đi vào.

    Trông cô ta có hơi ngạc nhiên: “Anh Lâm, lúc nãy có người đến đây sao?”

    Chắc là y tá đã nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa của Meditation. Nó chỉ là một linh hồn, thực ra hoàn toàn không cần phải mở cửa đi ra vào.

    Tôi nói với vẻ ngại ngùng: “À, lúc nãy tôi có ngồi dậy, không có gì cả.”

    Y tá nhìn tôi một hồi và lên tiếng nhắc nhở: “Anh cần phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi chúng tôi được rồi.” Ánh mắt ngờ vực của cô ta trông như đang nghi ngờ tôi sẽ bỏ trốn vậy.

    Tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.

    Đợi khi y tá đi ra khỏi phòng, tôi cũng không nằm nghỉ như lời dặn của cô ta mà mở điện thoại lên, tìm đọc các tin tức gần đây.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2020

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Bản tin hot trên đầu là bản tin ở Dân Khánh.

    Vụ tai nạn xe liên hoàn và phát nổ mà Cổ Mạch gặp phải vẫn chưa được xử lý xong, hiện trường vẫn bị phong toả lại, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm chứng cứ, dọn dẹp các mảnh vụn ở hiện trường. Ngoại trừ những mảnh vỡ của xe ra còn có các mảnh vỡ do các cửa tiệm ven đường phát nổ để lại, lượng công việc khá2lớn.

    Số người thiệt mạng, số người bị thương, nguyên nhân và quá trình vụ tai nạn đều được cập nhật liên tục.

    Tôi nhìn thấy có bức hình chụp một cửa tiệm bị cháy đen hết.

    Tôi dường như đã nhìn thấy bóng dáng của Cổ Mạch trong bức ảnh, nhìn thấy cảnh tượng anh ta đứng trên vỉa hè gọi điện thoại cho tôi mà camera giám sát quay được.

    Cái cảm giác đau nhói trong lòng lại quay trở lại rồi.

    Nhưng7mà so với trước đây, bây giờ tôi đã chấp nhận cái chuyện này dễ dàng hơn.

    Chỉ cần tôi có thể thay đổi cả thế giới, những cái chết này cũng sẽ bị thay đổi, bọn họ đều sẽ được hồi sinh lại.

    Trong lòng nghĩ như thế, cảm giác đau đớn đó đã nguôi ngoai bớt phần nào.

    Có lẽ nhờ có sự quyết tâm này mà Diệp Thanh mới có thể kiên trì được nhiều năm như thế.

    Tôi tắt cái1bản tin này đi, xem tiếp những tin tức khác.

    Mọi người vẫn chưa quên Christina. Giới truyền thông đã phỏng vấn nhiều chuyên gia khác nhau, muốn tìm được lời giải thích cho tiếng hát ngày hôm đó.

    Xem ra, chính phủ không còn khống chế những tin tức này nữa.

    Có lẽ là chưa từng khống chế, chỉ là bây giờ mới đưa tin tường tận thôi.

    Tôi cảm thấy có chút lo lắng, sợ rằng ma vương lộng hành, bành trướng7thế lực trên phạm vi toàn thế giới lại xảy ra lần nữa.

    Mặc dù tôi có thể thay đổi cả thế giới, nhưng sức mạnh của ma vương được nâng cao, đối với tôi mà nói thì đây cũng là một mối đe doạ.

    Cũng may là giới truyền thông không có gán chuyện này với các hiện tượng quái dị, những chuyên gia mà họ mời đến cũng không có hiểu biết nhiều về mặt này, với lại toàn bộ0đều là những giáo sư đại học, vì vậy họ chỉ bàn luận về các mặt có liên quan đến khoa học như là hệ thần kinh, từ trường vân vân. Ở link cuối bài còn giới thiệu một vài vụ trầm cảm tập thể nổi tiếng trên thế giới và các hiện tượng nảy sinh ảo giác do chất hoá học.

    Không ai nghĩ việc này có liên quan đến các hiện tượng quái dị. Ít nhất trong nước là như thế. Đây là do hoàn cảnh xã hội gây ra.

    Nhưng mà có một số trang mạng tin tức chia sẻ các bài viết của giới báo chí nước ngoài nghiên cứu về vấn đề này dưới bản tin này. Những bài viết đó rất đa dạng, có lời giải thích của tổ chức tôn giáo, cũng có tổ chức nhỏ nghiên cứu về người ngoài hành tinh lên tiếng phát biểu, cũng có những lời giải thích khoa học giống như các bài viết trong nước và còn có những quan điểm, suy nghĩ của người dân thu thập được bằng cách phỏng vấn. Thậm chí công ty quản lí của Christina, công ty phát hành album, những nhân viên từng hợp tác với cô ta đều được phỏng vấn và có cả các hoạt động do fan hâm mộ ruột của Christina tổ chức.

    Theo thời gian, dường như chuyện này đã trở thành một vấn đề nóng, nhưng sau đó lại dần chìm vào quên lãng.

    Tôi nhìn xuống thời gian đăng của những bài viết này, tìm được một bài viết mới của giới truyền thông nước ngoài.

    Tôi đột nhiên ngồi bật dậy.

    “Thị trấn Thysente rùng rợn quỷ dị…” Tôi đọc cái tiêu đề này lên.

    Bài viết được đưa tin vào bốn ngày trước, cũng chính là cái lúc tôi kéo thị trấn Morris ra ngoài.

    Vấn đề này được đưa tin sôi nổi, đã trở thành bản tin hot trên thế giới thay cho chuyện của Christina.

    Nếu Dân Khánh không xảy ra vụ nổ lớn kia, e rằng giới truyền thông trong nước cũng đã viết về thị trấn Morris rồi.

    Bản tin mới nhất đã xác định được cái tên thị trấn Morris. Những con rối được tìm thấy trong thị trấn hoàn toàn trùng khớp với truyền thuyết về nó.

    Cảnh sát, tổ chức tình báo đều đã đến Thysente.

    Tôi lướt xuống dưới, tìm thấy nội dung sớm hơn.

    Có một tấm ảnh đã chụp được cái cổng ra vào dị không gian đó!

    Nửa phần dưới của nó bị các toà nhà che khuất, còn nửa phần trên thì hiện ra một cách rõ nét. Ai cũng có thể nhìn ra được rằng, đây là một lỗ đen bất thường.

    Không hề biến mất!

    Tôi chưa tiêu diệt được nó!

    Lúc đó, năng lực của tôi đã tác động đến cả cái thế giới hiện thực này, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến cái cổng ra vào dị không gian kia.

    Nó vẫn còn ở đó!

    Tôi cảm thấy có chút kích động, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.

    Bài viết được dịch lại có ghi là, cái lỗ đen này không nằm yên ở đó mãi, mà thoắt ẩn thoắt hiện, không thể xác định được thời gian và tần suất xuất hiện, chỉ xác định được duy nhất một điều là, vị trí cố định. Tạm thời vẫn chưa thấy có thông tin gì về phía bên kia của lỗ đen có cái gì.

    Tôi vội lướt xem các bản tin khác.

    Không chừng có người đã ghi nhận lại thời gian xuất hiện của lỗ đen. Chỉ cần số lần xuất hiện đủ nhiều thì tôi sẽ đến đó để đợi nó.

    Sau đó tôi đã đọc được bài viết về mình.

    Nội dung không dài lắm, chỉ có thông tin do bệnh viện ở gần đó và bộ ngoại giao tiết lộ ra thôi, có một người nước ngoài đã đến Thysente trước khi thị trấn Morris xuất hiện, nhưng sau đó đã bị đưa đến bệnh viện. Rất nhanh sau đó đã được đưa đi, không rõ danh tính, không biết đã được đưa đi đâu.

    Ngay cả quốc tịch cũng không thấy ghi.

    Cũng không có ai chụp được ảnh của tôi.

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong người, chuyện đến nước này, nói không chừng sau này tôi sẽ có thể đi đến đó canh cái cổng ra vào kia và chờ đợi cơ hội hành động.

    Bản thân tôi cũng không biết phải làm gì, nhưng có Trần Dật Hàm, anh ta có thể giúp tôi liên hệ với bên phía chính phủ, xem ra bây giờ lãnh đạo cấp cao trong chính phủ đã biết được sự tồn tại của tôi, nhưng chỉ định để Trần Dật Hàm tiếp xúc với tôi thôi.

    Cách làm này có hơi giống với cách làm việc của nhóm chuyên gia mà tôi biết kia. Cấp trên không hề liên lạc trực tiếp với người của nhóm chuyên gia, không ai muốn biết quá nhiều về các hiện tượng quái dị, để tránh việc lún sâu quá, bị vạ lây.

    Mặc dù bây giờ những chuyện thế này nổ ra liên tục, đã rất khó để có thể giấu giếm được nữa, nhưng lãnh đạo cấp cao vẫn không định tiếp xúc trực tiếp với những người như chúng tôi.

    Dù là trong cái thế giới ma vương lộng hành kia, hình như bọn họ cũng làm như thế.

    Cả thế giới đều làm như thế.

    Người, ma, quốc gia, chính trị tách biệt hẳn ra, trông như là không hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Vẫn là cái xã hội ấy, nhưng mà bây giờ có thêm một băng nhóm tội phạm không bắt được, không quản lí được mà thôi.

    Đối với tôi mà nói thì điều này chắc hẳn là một tin tốt.

    Tôi tự giễu mà nghĩ rằng, thật ra tôi cũng nằm trong cái giới “quái dị” này, nhưng mà bây giờ tôi lại muốn tiêu diệt hết cả giới này.

    Rất nhanh sau đó, suy nghĩ này đã bị tôi vứt sang một bên.

    Tôi kéo xuống xem tiếp, bản tin lúc nãy vẫn chưa hết.

    Phóng viên giới truyền thông không chịu dừng lại tại đây. Không thể hỏi thăm phía chính phủ thì họ quay sang phỏng vấn người dân sống ở Thysente.

    Tôi giật nảy mình, nhưng nhớ đến các bài viết trước đó đều ghi là không có ảnh chụp gì cả, những thông tin mà người dân cung cấp cùng lắm chỉ là một vài ý miêu tả về ngoại hình của tôi mà thôi.

    Về những lời miêu tả này, nếu không nhờ giúp đỡ từ một bậc thầy chuyên nghiệp về phác hoạ tội phạm, e rằng cũng không có tác dụng gì cả.

    Điều khiến tôi bất ngờ nhất là, phóng viên đã phỏng vấn rất nhiều cư dân ở Thysente, có cả người chủ của nông trường đó và cũng có thể đó là người đã nhìn thấy tôi, nhưng bọn họ đều nói là không nhìn thấy một người nào như thế cả.

    Tôi nhìn chằm chằm vào bài báo này.

    Là do lúc tôi thay đổi thế giới đã tác động đến họ sao?

    Nhưng lúc đó tôi được đưa vào bệnh viện, trong lúc hôn mê đã được đưa về nước...

    Trong lúc tôi mơ mơ màng màng, cái cảm giác bị nhấc lên, bị kéo đi…

    “Là do tôi làm đấy!”

    Tôi quay đầu nhìn lại, thấy có nửa người chui ra từ trên tường, một nửa còn lại ở phía bên kia bức tường, sáp lại gần tôi và nhìn vào màn hình điện thoại.

    Tôi há hốc mồm.

    “Hàn Vân? Hàn Vân!”

    Tôi có hơi kích động, làm Hàn Vân giật nảy mình.

    “Anh la lên làm gì vậy?” Hàn Vân lên tiếng phàn nàn.

    Có tiếng bước chân cộp cộp vang lên ở ngoài cửa, cô y tá kia hối hả chạy vào, nhìn tôi với ánh mắt như trong phòng có cướp vậy.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)