Trinh Thám  Linh Dị Hồ Sơ Bí Ẩn - Khố Kỳ Kỳ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2011

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Cảnh tượng này trông khá giống với cảnh tượng lúc con ma chuyển phát nhanh xuất hiện lúc nãy, nhưng mà lúc này con ma chuyển phát nhanh chỉ còn một cái đầu được ma cổ trang nắm trong tay.

    Nó nắm lấy tóc của con ma chuyển phát nhanh và đi thẳng đến phòng làm việc.

    Không hề có máu chảy ra từ vết chém trên đầu con ma chuyển phát nhanh, chỉ có một vết cắt2ngay ngắn thôi.

    Đột nhiên có khói màu xanh đen toát ra từ cái đầu và nó dần tan biến.

    Hoá đơn chuyển phát nhanh trong phòng cũng xảy ra tình trạng tương tự vậy, hoá thành tro bụi.

    Tôi nhìn về phía ma cổ trang với sắc mặt rất khó coi, có cảnh giác phòng bị, cũng có những suy nghĩ khác.

    Lập trường của ma cổ trang không rõ ràng. Mỗi một hành động của nó đều làm7tôi thấy khó hiểu. Giống như là làm gián điệp cho cả hai bên, một mặt hợp tác với Diệp Thanh, mặt khác lại làm việc cho phía ma vương.

    Nó đã giết chết Huyền Thanh Chân Nhân, cũng từng cảnh cáo tôi.

    Kẻ địch, đồng minh, không hề có một cái lập trường rõ ràng.

    Tôi không biết là ma cổ trang đang đứng trước mặt tôi lúc này có kí ức gì về tôi không. Con ma1chuyển phát nhanh đã quên tôi rồi, theo lí mà nói thì chắc hẳn nó cũng đã quên tôi.

    Ma cổ trang trông khá bình thản, nhìn đống hoá đơn xung quanh hoá thành tro bụi hết mới nhìn sang chỗ tôi.

    “Rắc rối thật!” Nó gãi đầu và thở dài: “Cậu rắc rối thật đấy. Lúc trước còn nói là cậu chậm chạp quá, bây giờ…”

    Tôi giật nảy mình.

    Nó còn nhớ tôi!

    Không phải là quen với một7“tôi” khác, mà là nhớ tôi!

    Nó có kí ức hoàn chỉnh!

    “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi vội lên tiếng hỏi, không giấu giếm vẻ gấp gáp của mình.

    Có tiếng còi cảnh sát vang lên ở bên ngoài toà nhà.

    Ma cổ trang buông thõng tay xuống, thở dài lần nữa: “Được rồi, làm xong công việc của tôi trước đã.”

    Tôi đột nhiên cảm thấy có điều bất ổn, định đứng chắn trước Mộc Ca.

    Ma cổ0trang đưa tay lên, Thang Ngữ đang nằm dưới đất đột nhiên bay lên, cùng lúc đó, tôi bỗng cảm thấy đau ở sau lưng, cả người bị ném sang một bên.

    “Không! Con gái tôi…” Mộc Ca kêu lên với vẻ gấp gáp.

    “Cha!” Mộc Ái bật khóc nức nở.

    Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ đều đang bay lơ lửng trước mặt ma cổ trang.

    Ma cổ trang cúi xuống nhìn tôi, không hề nhìn về phía ba người kia.

    Nó khẽ vung tay, có ba tờ đơn chuyển phát nhanh bay ra từ trong tay áo và dán lên người của ba người.

    “Không! Tiểu Ái! Mộc Ái!” Mộc Ca hét lên một cách thảm thương, giơ tay định bắt lấy Mộc Ái.

    Mộc Ái vừa khóc vừa gọi cha, sau đó lại quay đầu lại: “Anh…”

    Tôi nhảy lên, cố gắng vươn tay ra.

    Tôi đã chạm được sợi dây xích vươn dài ra trên người Mộc Ái.

    Sợi xích phát ra tiếng động khe khẽ. Cái xúc cảm lạnh lẽo đó biến mất ngay lập tức.

    Mộc Ái đã biến mất ngay trước mặt tôi.

    Tiếp theo đó Mộc Ca và Thang Ngữ cũng biến mất vào hư không.

    Tôi trừng to mắt, cảm giác được có một luồng âm khí lớn mạnh đang đè lên người tôi, làm tôi quỳ sụp xuống đất.

    Tôi ngẩng đầu một cách khó khăn, phát tán năng lực ra, nhưng cũng chỉ có thể chống cự được thôi, không thể hoàn toàn xoá sạch luồng âm khí này.

    “Yếu quá đấy!” Ma cổ trang nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao lại chọn cậu. Xem ra bó tay rồi. Một sự lựa chọn sai lầm chí mạng…”

    Tôi cắn chặt răng: “Là cái gì? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

    Ma cổ trang vẫn cúi đầu nhìn tôi, khẽ hất cằm lên: “Chắc hẳn là cậu phải biết rất rõ chứ. Ngay cả năng lực phán đoán cơ bản thế này còn không có sao?”

    Tôi nhắm mắt lại.

    Tôi nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn.

    Cỗ âm khí đè nặng trên người đột nhiên biến mất.

    Âm khí của ma cổ trang đã biến mất hoàn toàn rồi.

    Lúc này, phòng làm việc được chất đầy tủ hồ sơ lại tạo cho người ta một cảm giác hiu quạnh.

    Chỉ còn lại một mình tôi thôi.

    Lại chỉ còn một mình tôi.

    Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh cái chết của đám người Thanh Diệp.

    Không biết đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy những cảnh tượng này rồi, đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng mỗi lần như thế tôi vẫn cứ nắm chặt nắm đấm lại.

    Những tiếng bước chân đó đang lại gần đây.

    Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi.

    “Ở đây có một người còn sống sót!” Người đó đổi một giọng điệu khác: “Này, anh không sao chứ? Có bị thương hay không? Có thể đứng lên không?”

    Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cảnh sát đặc nhiệm vũ trang.

    Anh ta dìu tôi đứng lên.

    Tôi không chống cự gì cả, theo anh ta đến buồng thang bộ, nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm khác.

    Tôi được đưa xuống dưới lầu.

    Tôi nhìn thấy người đàn ông kia ngay kế bên xe cứu thương.

    “Nhóm Lưu Anh Kiệt đâu rồi?” Tôi lên tiếng hỏi.

    Trên đầu người đàn ông có quấn một lớp băng gạc, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta xanh hết cả mặt: “Không biết, chúng tôi lạc nhau rồi.” Anh ta đột nhiên cười lên với vẻ chế nhạo: “Sao thế? Chẳng phải cậu là siêu anh hùng sao, chẳng phải cậu muốn giết hết bọn ma đó sao? Sao chỉ còn có một mình cậu vậy? Bé gái kia…”

    Tôi đưa mắt nhìn sang phía anh ta.

    Anh ta há mồm, nhưng không hề bật ra được tiếng nào cả, trông giống như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

    “Lâm Kỳ.”

    Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, quay người lại thì thấy Trần Dật Hàm.

    Trần Dật Hàm trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây? Chỗ này là… Ma vương nào vậy?” Anh ta nhìn lướt qua toà nhà văn phòng.

    “Đã chết rồi.” Tôi đáp với vẻ lạnh nhạt, đi ngang qua người anh ta.

    “Cậu đi đâu thế?” Trần Dật Hàm ngăn tôi lại.

    “Đi tìm một con ma.”

    “Lâm Kỳ!” Trần Dật Hàm kéo tay tôi lại.

    Tôi quay đầu nhìn anh ta, trong đầu không có suy nghĩ gì nhiều.

    Trần Dật Hàm thở hắt ra một hơi, gằn thấp giọng: “Tôi biết là đối với cậu mà nói thì thế giới này đã khác rồi. Có thể cậu có suy nghĩ riêng của mình, nhưng bây giờ cậu là bạn của cháu gái tôi, cậu còn có người nhà và bạn bè. Có thể cậu sẽ cảm thấy bọn họ không còn như lúc đầu, có cảm giác xa lạ, nhưng suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau. Mọi người đều muốn thay đổi cái thế giới này. Về mục tiêu này, các cậu vẫn là đồng minh của nhau. Tôi cũng thế. Cậu đừng có làm liều. Có chuyện gì…”

    Tôi vung tay Trần Dật Hàm ra: “Anh nhầm rồi.”

    Trần Dật Hàm nhìn về phía tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

    “Mọi người đều giống nhau. Chỉ có một mình tôi là đã khác rồi. Bây giờ cũng chỉ có một mình tôi có thể làm được chút gì đó thôi. Mọi người không giúp được gì đâu.” Tôi nói với Trần Dật Hàm.

    “Lâm Kỳ!” Trần Dật Hàm cau mày lại.

    “Anh không hề biết gì cả, mọi người không hề biết gì cả.” Tôi lắc đầu: “Chỉ có một mình tôi có thể thay đổi thế giới này thôi. Chỉ có tôi…” Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình.

    Tôi cũng luôn suy nghĩ về thắc mắc của ma cổ trang.

    Đó là một sự lựa chọn sai lầm. Diệp Thanh đã chọn lầm, Ông Trời đã chọn lầm, tôi đã chọn lầm. Nhưng bây giờ cũng chỉ đành sai tiếp thôi.

    Chỉ còn một mình tôi thôi.

    Tôi quay người bỏ đi, Trần Dật Hàm cũng không có ngăn tôi lại.

    Tôi đi khỏi khu vực toà nhà văn phòng, bắt một chiếc xe và nói địa chỉ cho tài xế.

    Tôi vẫn còn nhớ địa chỉ của công ty Nai Sừng To. Trên cái vị trí đó, toà nhà văn phòng vẫn còn ở đấy, ở trên bảng chỉ dẫn trước cửa thang máy cũng có để bảng hiệu của Nai Sừng To.

    Canh gác an ninh ở đây rất lỏng lẻo. Tôi đi vào và đi thang máy thẳng lên lầu.

    Tôi cảm nhận được âm khí bao trùm cả tầng lầu.

    Cô nhân viên tiếp tân chính là một con ma, nở nụ cười với tôi: “Chào anh, cho hỏi anh có hẹn trước không?”

    “Không có. Tôi tìm ông chủ của các người.” Tôi đáp.

    “Anh ơi, không có hẹn trước thì…” Con ma đó trưng ra vẻ mặt khó xử.

    Tôi đi vòng qua quầy tiếp tân.

    “Anh à!” Cô ta đứng dậy, chắn trước mặt tôi.

    Tôi giơ tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào vai cô ta.

    Con ma đó vẫn còn trong tư thế đang ngăn tôi lại cứ thế đã biến mất.

    Dãy phòng làm việc được thiết kế mở ở sau lưng cô ta đột nhiên trở nên yên ắng, ai nấy đều nhìn về phía này.

    Cũng liên tục có người đi ra từ phòng làm việc đóng kín cửa kế bên.

    “Tôi tìm ông chủ của các người. Hoặc là những con… ma quản lí khác…” Tôi nhìn xung quanh một lượt và lên tiếng nói.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2012

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    “Anh là ai?” Có người lên tiếng hỏi.

    Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Nguyễn Hàn. Nhưng đây không phải là người mà tôi muốn tìm.

    Tôi tiếp tục đi vào trong, quan sát những người trong phòng làm việc.

    Hai người đàn ông đứng chắn trước mặt tôi: “Này, anh không thể đi vào trong!”

    “Rốt cuộc anh là ai?”

    “Anh muốn làm gì?”

    Hình như bọn họ không hề e sợ gì trước hành động lúc nãy2của tôi. Mặc cho vừa mới nhìn thấy một người đồng nghiệp biến mất ngay tại chỗ, bọn họ vẫn dám ra tay ngăn tôi lại.

    Người trước mặt này là người sống, nhưng mà trên người lại có thêm dây xích của ma cổ trang.

    Tôi cảm thấy bực bội, vung tay lên, bắt lấy sợi xích khổng lồ do nhiều sợi xích hợp thành. Chỉ tốn có một giây thôi, tôi đã có7quyết định của riêng mình rồi.

    Tôi không cần người sống.

    Tôi phải tìm ma ở đây, những con ma đi theo ma cổ trang đến từ thế giới tương lai.

    Tôi nghe thấy có tiếng thét chói tai quái dị, tiếng rống hoảng sợ.

    Có người nhảy bổ đến từ phía sau lưng tôi, nhưng trước khi chạm được vào người tôi thì đã bị biến mất rồi.

    Phòng làm việc đột nhiên trở nên yên ắng1hẳn.

    Nguyễn Hàn khẽ lùi về sau một bước, lưng tựa vào cánh cửa phòng làm việc.

    “Tôi tìm ông chủ ở nơi này, quản lí ở nơi này. Chắc là anh biết chứ nhỉ? Người biến anh thành ma là ai?” Tôi hỏi Nguyễn Hàn.

    Nguyễn Hàn run cầm cập, chỉ có thể phát ra được tiếng cạch cạch do hai hàm răng va vào nhau, mãi vẫn không lên tiếng trả lời. Sắc mặt7anh ta xanh xao, mắt trừng to, có thể nhìn thấy tròng mắt đang khẽ đảo qua đảo lại trong hốc mắt.

    Tôi nhìn chằm chằm về phía anh ta một hồi, không đợi được câu trả lời từ anh ta và lại bắt đầu cảm thấy bực bội.

    Cái cảm giác buồn bực này cứ bủa vây tôi, làm tôi cứ mãi nhớ về cái chết của đám người Thanh Diệp, nhớ về Mộc0Ca, Mộc Ái mà tôi không thể cứu được.

    Lời nhận xét của ma cổ trang về tôi cứ hiện mãi trong đầu.

    Tôi vốn nên chấp nhận điều này từ lâu rồi, ngay cả bản thân tôi cũng đồng tình với lời nhận xét của nó.

    Nhưng mà khi nghĩ đến cái khả năng có thể xảy ra kia, tôi lại không thể bình tĩnh lại được.

    Cái chức danh đấng cứu thế này là do nhóm Diệp Thanh căn cứ vào năng lực mà gán lên người tôi. Tôi vốn không muốn nhận, cũng chưa từng nghĩ đến việc giải cứu thế giới, không hề nghĩ rằng mình sẽ giải cứu được thế giới.

    Nhưng nếu như chỉ có như thế mới có thể khiến mọi thứ trở lại bình thường…

    “Ông Dương không có ở đây. Chỗ này thường ngày đều do chúng tôi quản lí.”

    Tôi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ cuối hành lang và quay đầu nhìn sang đó.

    Nguyễn Hàn trông như đã trút được gánh nặng, ngồi phịch xuống đất.

    Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa, từng bước đi qua đó.

    Người đàn ông mặc áo da tôi từng thấy trong giấc mơ và người phụ nữ phỏng vấn Nguyễn Hàn, Triệu Hàng đang đứng ở đấy.

    Xem ra hai người đó không quen biết tôi. Cái cảm giác không quen biết này, không chỉ là do chúng tôi chưa từng gặp mặt bao giờ mà còn do họ chưa bao giờ nghe ai nhắc đến tôi.

    Không phải là do tôi tự cao tự đại cho rằng những con ma này phải biết mặt tôi và xem tôi là kẻ thù cuối cùng mà là trong thực tế, e rằng tôi chính là kẻ thù cuối cùng của bọn chúng. Chỉ là do mọi thứ đều đã thay đổi, con ma chuyển phát nhanh cũng không quen biết tôi, chỉ còn ma cổ trang là còn nhớ tất cả mọi chuyện mà thôi.

    “Tôi muốn biết hết tất cả mọi chuyện. Mấy người đến từ đâu, tại sao lại đến đây, đến đây định làm gì. Tất cả mọi chuyện.” Tôi giơ tay lên, nắm lấy sợi xích trong không khí.

    Hai con ma nhìn tôi với vẻ bình thản.

    “Không tự giới thiệu về mình trước sao? Người có năng lực. Cậu là người đầu tiên xông thẳng vào chỗ này đấy…” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng.

    “Trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi cắt ngang lời anh ta.

    Tôi vừa dứt lời, một cái lỗ đen liền xuất hiện ngay phía sau hai người. Có vài cánh tay thò ra từ trong đó, muốn bắt lấy cơ thể của họ.

    Hai người quay đầu nhìn ra sau, sắc mặt không có thay đổi gì mấy.

    “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một người sở hữu nhiều siêu năng lực như thế. Cậu rất là thú vị, rất có tài năng. Thay vì làm một con người bình thường, chi bằng gia nhập vào chỗ chúng tôi. Trong chỗ chúng tôi có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực. Người thức thời là trang tuấn kiệt. Thời đại đã thay đổi rồi…” Người phụ nữ kia bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

    So về năng lực của thuộc hạ, con ma chuyển phát nhanh không bằng ma cổ trang thật.

    Tôi không cắt ngang lời của cô ta mà chỉ phát ra nhiều năng lực hơn nữa.

    Những cánh tay trong lỗ đen kia như đã được cởi trói vậy, bắt lấy tứ chi của người phụ nữ, vòng qua phần eo của cô ta, kẹp lấy cổ cô ta, còn những cánh tay còn lại thì đều đang nắm lấy tóc của người phụ nữ.

    “Á!” Người phụ nữ phát ra một tiếng kêu, rất nhanh sau đó, cả khuôn mặt đều bị những cánh tay che phủ hết.

    Cô ta vùng vẫy một hồi, sau đó bị kéo vào trong hư không.

    Cả cái lỗ đen đó cũng biến mất theo.

    Tôi nhìn về phía người đàn ông mặc áo da.

    Người đàn ông mặc áo da khẽ phát ra một tiếng huýt sáo.

    “Đủ tàn nhẫn! Được rồi, được rồi! Trả lời câu hỏi là được chứ gì. Chúng tôi đến từ Bồng Lai Tiên Cảnh.”

    Tôi cau mày lại.

    Người đàn ông mặc áo da giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Xin lỗi, có vẻ như cậu không hiểu. Địa bàn của ông Dương được gọi là Bồng Lai Tiên Cảnh. À, chính là cái tên này đấy. Lúc tôi được ông Dương đưa đến đó thì chỗ đó đã được hình thành từ lâu rồi, có rất nhiều ma và con người sống ở đấy. Cũng gần giống như ở chỗ này vậy, nhưng thứ mà Bồng Lai Tiên Cảnh bán không phải là hệ thống livestream mà là các tour du lịch. Có rất nhiều người nghe tên và tìm đến đấy.” Người đàn ông mặc áo da đút hai tay vào túi quần: “Cậu hỏi chúng tôi từ đâu đến, chắc là đã biết được khá nhiều chuyện rồi chứ. Ít nhất biết được những cái cổng ra vào kia chứ?”

    Tôi không trả lời.

    “Chỗ chúng tôi không giống như chỗ này. Không bình yên như thế, có rất nhiều những kẻ hung hăng, tàn bạo. Cũng có không ít những ma vương thân thiện, hiền lành. Ông Dương thuộc kiểu người thứ hai, vả lại còn biết lo cho thuộc hạ. Ông ấy cũng rất tinh mắt, tự lựa chọn thuộc hạ cho mình. Ông ấy rất mạnh, không cần phải sợ những ma vương khác, cũng không cần phải sợ bọn quái vật kia. Vì vậy, có rất nhiều người nghe tên và tìm đến ông ấy. Những người đó cần phải tham gia một bài kiểm tra. Qua được bài kiểm tra rồi mới có thể dọn vào ở trong Bồng Lai Tiên Cảnh. Ha! So với lúc đó thì bây giờ dễ dàng hơn nhiều rồi. Chúng tôi cũng được xem là đã nhập gia tuỳ tục.”

    Người đàn ông mặc áo da nói với vẻ bình thản.

    “Hai thế giới…” Tôi bỗng thấy lòng nặng trĩu.

    “Ừ, giống như có hai thế giới vậy. Vì vậy tôi cảm thấy rất may mắn khi được điều đến đây. Nếu không gặp phải cậu thì càng may mắn hơn.” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng, nhìn về phía tôi với ánh mắt bất lực: “Cậu không định tha cho tôi đâu nhỉ? Tôi có một yêu cầu nho nhỏ. Cho tôi thêm thời gian hai ngày, được chứ? Cho tôi thêm hai ngày nữa thôi, tôi đã sắp tìm được tổ tiên của mình rồi.”

    Tôi giật mình, nhìn về phía người đàn ông mặc áo da với ánh mắt khó hiểu.

    Người đàn ông mặc áo da móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, nhưng mà tôi không nhìn ra được đó là hiệu gì.

    Điều khiến tôi bất ngờ là, chiếc điện thoại này còn có tính năng trình chiếu toàn màn hình, chiếu một đoạn clip ngay giữa không khí.

    Bối cảnh trong đoạn clip là một địa danh tiêu biểu ở Dân Khánh - Viện bảo tàng Dân Khánh, có thể nhìn thấy được là có một gia đình ba người đang chụp hình chung với nhau, bên cạnh đó còn có tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi, nói là: “Được rồi, để về nhà con cắt ghép lại là có ảnh rồi.” Người đàn ông trung niên đứng trước ống kính đáp: “Sao không có con được chứ? Đây là ảnh chụp cả nhà chúng ta mà. Con tìm người chụp giúp chúng ta đi.”

    Ống kính chuyển hướng, người đàn ông nhờ người qua đường chụp giúp và đi vào đứng trước ống kính.

    Người đàn ông mặc áo da dừng đoạn clip lại.

    “Người này, chính là tổ tiên của tôi. Ông cố nội hoặc là người lớn hơn nữa, tôi cũng không rõ nữa.” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng giải thích với ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi không hề có ý định làm cậu thương xót tôi hoặc là xin cậu tha mạng, nhưng tôi quả thật rất muốn tìm lại ông ấy. Vào khoảng hai năm gần đây, ông ấy sẽ giết chết cha mẹ, em trai của mình, giết chết vợ mình và biến thành ma vương. Gia tộc chúng tôi có một chấp niệm của tổ tiên, đó chính là phải làm rõ được tại sao ông ấy lại làm như thế. Con và cháu của ông ấy vì sự chấp niệm này mà đều bị biến thành ma vương. Nhưng mà thần trí không được rõ ràng lắm, bị người ta giết chết rồi.”

    Người đàn ông mặc áo da nhún vai: “Tôi vốn không quan tâm gì đến mấy chuyện này cả. Nhưng mà bây giờ đã có cơ hội thì ít nhiều gì cũng phải làm rõ được chuyện này chứ. Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể phối hợp với cậu trong những chuyện khác, sao nào?”​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2013

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    “Vì vậy… Đó đích thật là thế giới tương lai?” Tôi lên tiếng hỏi.

    “Hả?” Người đàn ông mặc áo da sững người trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười: “À à! Tôi hiểu được thắc mắc của cậu rồi. Nhưng mà, thật đáng tiếc, đúng thế, đó quả thật là thế giới tương lai. Cậu chắc chắn không muốn nhìn thấy cái tương lai thế kia đâu. Nhưng quen rồi thì cậu sẽ thấy không có gì cả. Thật ra cũng giống nhau cả thôi, cũng đều sống như thế này.”

    Tôi nghe xong những lời bỡn cợt này của2người đàn ông mặc áo da, trong lòng cảm thấy không vui. Tôi vẫn còn có thắc mắc chưa được giải đáp.

    Tôi vẫn chưa biết được là thế giới phía sau cổng ra vào dị không gian là thế giới tương lai hay là một không gian do ma vương tạo ra.

    Tôi đương nhiên mong rằng câu trả lời chính xác là vế thứ hai, chỉ là cái thế giới đó quá ư là rộng lớn. Có lẽ là vì nguyên nhân thế này mà ban đầu nhóm Ngô Linh đã gọi cái thế giới đó là thế giới tương7lai. Dị không gian do một ma vương hoặc vài ma vương cùng tạo ra không thể nào lớn như thế này được.

    Nếu như đó là thế giới tương lai thì thật khiến người ta tuyệt vọng.

    Đám người Thanh Diệp vốn đang suy nghĩ cách để thay đổi cái tương lai thế kia.

    Nhưng mà, cổng ra vào dị không gian có thể cho người ta thấy được tương lai, đồng thời cũng làm cho tương lai có thể xâm nhập vào thế giới hiện tại.

    Trong thế giới hiện thực này, có lẽ Diệp Thanh chính là người hiểu rõ mọi1chuyện nhất và cũng là cái người mở to mắt nhìn mọi thứ trở nên tệ hơn.

    Ngoài anh ta ra thì còn có đám ma đến từ tương lai này.

    “Cậu muốn phủ nhận, nhưng càng phủ nhận thì càng muốn tìm chứng cứ để chứng minh đó là giả, chứng cứ tìm được sẽ chứng minh được điều đó. Chúng tôi biết rõ hơn cậu. Chúng tôi cũng muốn tìm được bằng chứng để chứng minh rằng đó là một thế giới khác. Nhưng mà…” Người đàn ông mặc áo da tung cái điện thoại trong tay lên: “Tôi tìm7thấy cái này. Giống như là một sự sắp đặt của vận mệnh vậy, tôi vốn không có hứng thú gì với chuyện của tổ tiên, nhưng tôi đã tìm thấy cái này.”

    Anh ta chỉ sang chỗ trống bên cạnh mình: “Cô ta đã tìm được lịch sử của vùng đất nơi cô ta ra đời. Không phải là Dân Khánh. Khu đất đó bây giờ vẫn còn đang nằm dưới biển sâu, qua vài năm nữa mới biến thành đảo nhân tạo, từ từ phát triển lên, nối với Dân Khánh, trở thành một thành phố lớn hơn cả0Dân Khánh.”

    “Những người như chúng tôi, à không, những con ma như chúng tôi…” Anh ta cười lên: “Cậu có thể gọi là người tìm về cội nguồn, chúng tôi tự gọi mình như thế.”

    “Lão đại của các anh đâu?” Tôi hỏi.

    Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Chuyện này thì chúng tôi không biết. Những ma vương đó không giống chúng tôi. Bọn họ đều có mục đích riêng của mình.”

    Tôi cảm thấy thất vọng, lên tiếng hỏi tiếp: “Còn bao lâu nữa?”

    Người đàn ông mặc áo da khẽ nhướng mày và lên tiếng: “Điều này thì còn chưa xác định được. Mỗi một nơi đều khác nhau. Vả lại, trong lịch sử không có chúng ta… Bây giờ, nói không chừng chúng ta đang ở một thế giới song song nào đó. Cũng có thể là vốn đã có sự nhúng tay của chúng ta. Cậu biết về những nghịch lí thời gian đó chứ? Vì muốn thay đổi tương lai nhưng trái lại còn xúc tiến tương lai đến nhanh hơn. Vẫn là cái cách giải thích thế giới song song có vẻ hợp lí hơn nhỉ.”

    Người đàn ông mặc áo da nói với vẻ bình thản: “Đây là một mảng đề tài lớn. Nhưng mà bây giờ không được. Bây giờ mà quay phim về đề tài này, người bình thường chắc chắn sẽ suy nghĩ là có hay không. Ha, cũng không phải là hoàn toàn không được. Tuyên truyền như thế, có khi sau này bọn họ sẽ dễ chấp nhận hơn. Thế giới song song, tài nguyên hưởng chung. Chỉ là cổng ra vào của dị không gian không dễ nắm bắt được. Nhưng mà dường như cái công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể vượt qua được rào cản này.”

    “Chỉ có công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể vượt qua được rào cản thôi sao?” Tôi vội hỏi.

    Người đàn ông mặc áo da nhìn tôi: “Cậu muốn phản công tương lai, e rằng không có ý nghĩa gì nữa. Tôi nói rồi, thế giới song song. Sau khi tôi đi đến chỗ này, không có cơ hội quay về, nhưng công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể làm được, vì vậy đã từng có người quay về. Chúng tôi đã làm nhiều chuyện ở đây, bên đó cũng không có thay đổi gì. Bố cục không có thay đổi, hoàn cảnh tự nhiên không có thay đổi. Một là thế giới song song, hai là những chuyện đó vốn đã từng xảy ra rồi. Vì vậy mới nói là không có ý nghĩa gì cả.”

    Tôi cau chặt mày, hỏi lại lần nữa: “Chỉ có công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn à?”

    Người đàn ông mặc áo da suy nghĩ một hồi: “Còn có cổng ra vào dị không gian nữa, vì vậy…”

    Bỗng có một địa danh hiện lên trong đầu tôi.

    Người đàn ông mặc áo da trầm tư suy nghĩ: “Đại đa số cổng ra vào dị không gian đều không ổn định. Chỉ có một chỗ là có thể được thôi. Thị trấn Morris, cậu có từng nghe cái tên này chưa? Hay còn được gọi là ‘Thị trấn đồ chơi’, ma vương ở chỗ đó… Nói là ma vương đổi chủ, nhưng mà lại càng giống là toàn bộ những ma vương chiếm lĩnh nơi đó đều bị đồng hoá hơn. Nơi đó vốn nằm trong một dị không gian, có cổng ra vào nối giữa quá khứ và tương lai.”

    Tôi cũng nghĩ đến thị trấn Morris.

    Đảo Cụt Đầu, núi Quảng Nguyên, Hối Hương, thị trấn Morris, thôn Sáu Công Nông…

    Cái ở khu Dương Sơn chưa chắc còn tồn tại. Cái ở Hối Hương, nói không chừng đã bị “tôi” phá huỷ rồi. Còn có hai cái ở đảo Cụt Đầu và núi Quảng Nguyên, cũng có thể là đã biến mất rồi.

    Thôn Sáu Công Nông và thị trấn Morris.

    “Muốn mở cánh cổng dị không gian đó ra cũng không phải một việc dễ dàng gì. Nghe nói sự xuất hiện của thị trấn đồ chơi mang tính quy luật đấy. Quy luật là gì thì tôi không biết.” Người đàn ông mặc áo da nói xong, nhìn về phía tôi và cười hì hì: “Cậu thấy tôi chịu hợp tác rồi chứ? Yêu cầu trước đó của tôi, cậu có thể đồng ý được không? Tôi đã tìm được manh mối rồi, rất nhanh sau đó sẽ tìm được vị tổ tiên đó của tôi, điều tra mọi chuyện một cách rõ ràng. Đến lúc đó tôi chết cũng không thấy nuối tiếc gì nữa.”

    Tôi nhớ lại về cảnh tượng nhìn thấy trên màn trình chiếu lúc nãy và nhắm chặt mắt lại.

    Năng lực khởi động, có thể cảm nhận được có một cỗ lực hút phát ra từ một nơi xa xôi.

    Tôi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước ống kính sau cùng kia. Ông ta đã lớn tuổi hơn nhiều so với trong đoạn clip. Ông ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt ông ta, nhìn vào trông khá rùng rợn.

    Ông ta đang quay một đoạn livestream, trên màn hình livestream là hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của ông ta.

    Ông ta đang rất hoảng sợ, vì người ngồi ở phía sau lưng ông ta, đang ngồi yên bất động.

    Tôi đưa mắt nhìn về phía sau lưng ông ta.

    Vợ ông ta ngồi tựa vào gối và đang đọc sách, khác hoàn toàn so với cái bóng người cứng đơ trong ống kính. Ánh đèn màu cam ấm áp đang chiếu lên người bà ta.

    Soạt soạt.

    Bà ta đang lật sách.

    Còn người đàn ông thì nghe thấy đây là tiếng do móng tay đang cào vào ga giường phát ra.

    Ông ta càng lúc càng hoảng sợ, càng lúc càng sợ hãi.

    Tôi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo da đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

    “Kênh livestream số 284231.” Tôi lên tiếng.

    Người đàn ông mặc áo da vẫn trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vài giây sau, biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi liên tục, trông giống như là đã nhìn thấy một kì quan thần kì nào đó vậy và há hốc mồm ra.

    Anh ta chạy vọt qua người tôi, tôi cũng không có lên tiếng ngăn cản.

    Anh ta chạy đến phòng làm việc, mở một cái máy vi tính lên, dùng phần mềm trong đó để kiểm tra dữ liệu.

    Anh ta tìm thấy kênh livestream đó, cũng đã nhìn thấy nội dung trong kênh livestream.

    Đoạn clip không có được rõ ràng lắm, người đàn ông không đưa ống kính về phía mình mãi.

    Người đàn ông mặc áo da lại nhấn thêm vài nút gì đó, ống kính chuyển hướng, trông như có gắn camera giám sát trong phòng vậy.

    Đó là một cuộc mưu sát đẫm máu.

    Kẻ giết người và kẻ bị giết đều hoảng sợ như nhau.

    Người đàn ông mặc áo da ngồi xem trong im lặng, mãi cho đến khi người đàn ông bị cảnh sát xông vào và bắn chết, mãi cho đến khi cảnh sát tìm được đứa trẻ núp trong tủ áo, mãi cho đến khi màn hình trở nên đen thui.

    “Hờ hờ, cậu thấy không, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông mặc áo da chống nạnh, đưa lưng về phía tôi và nói: “Muốn thay đổi tương lai đã được định sẵn, trái lại còn xúc tiến làm cho nó xảy ra nhanh hơn. Trông giống như trò đùa của số mệnh vậy.”

    Anh ta cúi đầu và bật điện thoại lên. Lần này không trình chiếu lên mà chỉ xem video trên điện thoại thôi.

    “Không có tính nghệ thuật gì cả, không có gì mới mẻ.” Người đàn ông mặc áo da nói thầm.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2014

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Người đàn ông mặc áo da khẽ hít sâu rồi quay sang nhìn về phía tôi.

    “Được rồi. Cậu muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi.” Anh ta nói với vẻ bất cần.

    Tôi nghe được có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Nguyễn Hàn đang cố gắng đứng dậy, nhìn về phía này với ánh mắt khẩn trương.

    Anh ta là hồn ma bình thường nhất, nhìn vào âm khí trên2người anh ta thì biết rằng sau khi chết anh ta không làm bao nhiêu chuyện xấu mà ma nên làm, chắc là sống một cuộc sống như người bình thường thôi.

    Tôi lại nhìn sang người đàn ông mặc áo da.

    “Chuyện của ông Dương, anh biết được bao nhiêu?” Tôi hỏi.

    Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Tôi không có biết gì nhiều. Ông ta rất già rồi… Đã tồn tại rất lâu7rồi. Cuộc sống dài đằng đẵng và sức mạnh to lớn khiến ông ta cảm thấy rất buồn chán. Ông ta chỉ đang tự tìm thú vui trong Bồng Lai Tiên Cảnh và chỗ này thôi.”

    “Còn những con ma đi theo ông ta thì sao?”

    “Đều giống nhau cả. Ông ta luôn tìm kiếm những con ma có tế bào nghệ thuật. Sáng tác một số truyền thuyết thần thoại, một số truyện ma, giết1người chỉ là một loại thủ đoạn, không có mục đích gì cả. Trong số chúng tôi cũng không có ai vô cùng đặc biệt cả.” Người đàn ông mặc áo da nhún vai, nói đến việc giết người với vẻ bình thản.

    “Còn về công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn, anh biết được những gì?”

    Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Lúc tôi biết về nó thì nó đã tồn tại rồi.”

    “Vẫn7luôn là do con ma nữ kia phụ trách kinh doanh sao?”

    “Ừ, đúng vậy, vẫn luôn là cô ta phụ trách. Tôi chỉ gặp qua cô ta hai lần, lúc trước chỉ nghe nói qua thôi, gặp được cô ta hai lần là vào lúc cô ta đến tìm ông Dương. Bọn họ có rất nhiều nhân viên. Bình thường chúng tôi chỉ tiếp xúc với những người này thôi.”

    “Về Thanh Diệp thì anh0biết được những gì?”

    “Thanh Diệp?” Người đàn ông mặc áo da suy nghĩ một hồi: “Là gì vậy?”

    Bọn họ không biết Thanh Diệp.

    Rất nhiều những chuyện xảy ra trong quá khứ kết quả không hề thay đổi, nhưng quá trình lại thay đổi.

    Diệp Thanh và “tôi”, đều không tồn tại trong kí ức của bọn ma này.

    Tôi nhìn về phía người đàn ông mặc áo da.

    Anh ta cười với tôi: “Tôi biết, có thể cậu muốn nhìn thấy tôi vùng vẫy, nhìn thấy tôi nguyền rủa, chửi rủa cậu một cách không cam lòng. Thật ra tôi không suy nghĩ gì nhiều. Giết người và bị giết, cũng chỉ có như thế thôi. Cái thế giới đó là như thế đấy.”

    Tôi nhìn về phía anh ta với vẻ bình thản, tay lướt qua sợi xích trên không.

    Chỉ sau thoáng chốc, người và ma ở bên kia sợi xích đều bắt đầu biến mất.

    Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc áo da và Nguyễn Hàn có khoảnh khắc biến thành con nít, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã biến mất hoàn toàn rồi.

    Cả căn phòng làm việc trở nên yên ắng, cả một tầng lầu đều vô cùng yên tĩnh.

    Tôi đứng yên tại chỗ một hồi, nhìn thấy phần mềm trên máy tính trong phòng làm việc vẫn còn đang chạy.

    Mắt tôi hình như có thể nhìn xuyên qua màn hình máy tính, nhìn thấy những dãy số và kí tự.

    Nhưng tôi không phải Nam Cung Diệu, không hiểu ý nghĩa của những dãy số và kí tự này.

    Tôi giơ tay ra, tựa như có thể chạm vào những gì mình nhìn thấy.

    Những thứ này vốn là một vật thể ảo, căn bản không thể chạm vào được, nhưng khi tôi sử dụng năng lực, năng lực quả thật đã chạm trúng một vài thứ gì đó.

    Dãy số và kí tự giống như lần lượt bị xoá bỏ, biến mất một cách nhanh chóng.

    Trên màn hình máy tính ở trước mặt này, cửa sổ làm việc lúc nãy đã biến mất rồi, chỉ còn lại một cái màn hình trống không.

    Trang livestream Nai Sừng To, chắc là đã không còn tồn tại nữa rồi.

    Lúc tôi đi ra cửa, đứng lại trong chốc lát, tay quét qua cái logo khổng lồ ở quầy tiếp tân. trên tường cũng trống không như màn hình máy tính vậy, không có để lại bất cứ thứ gì.

    “Đây chính là sức mạnh của cậu.”

    Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ma cổ trang đang đứng bên cửa sổ, trưng ra dáng vẻ cao nhân, không phù hợp với toà nhà làm việc hiện đại này.

    “Ông trở thành chủ nhân mới của công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn?” Tôi không hề thấy bất ngờ gì trước sự xuất hiện của nó. Tôi đã giết chết nhiều thuộc hạ của nó ngay tại hang ổ của nó, nếu nó không hay biết gì, không xuất hiện mới lạ đấy. Chỉ là tôi không ngờ rằng nó đợi khi mọi chuyện kết thúc rồi mới xuất hiện, không hề có ý định ngăn cản tôi.

    Nó đã từ bỏ chỗ này, chuyển sang tiếp quản cả công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn sao?

    Chỗ này dường như chỉ là một công ty do nó nhất thời hứng lên và lập ra, tạo niềm vui cho bản thân, không phải là công việc chính. Công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn quan trọng hơn, ít nhất là đối với tất cả ma vương thì nó quan trọng hơn.

    Vụ làm ăn giữa tôi và con ma chuyển phát nhanh đã phản bội cả dòng tộc bọn chúng, ma cổ trang ra tay tiêu diệt tên phản bội, tiếp quản cả công ty chuyển phát nhanh và thứ năng lực chuyển phát nhanh kia chỉ là một điều hiển nhiên mà thôi.

    Ma cổ trang lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với công việc đó.”

    “Vậy rốt cuộc là cái gì?” Tôi lên tiếng hỏi.

    Trong lòng tôi đã đoán ra được gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu là, tại sao lại có chuyện như thế này chứ.

    Tương lai…

    Ông Trời của tương lai sao?

    “Cậu cho rằng đó là gì?” Ma Cổ Trang nhìn về phía tôi với vẻ bình thản.

    Tôi cắn chặt răng, trừng mắt nhìn ma cổ trang.

    Ma cổ trang lắc đầu: “Là gì không quan trọng. Cậu vẫn luôn không biết mình phải làm gì, đó mới là vấn đề. Bây giờ, cậu đã biết rồi chứ?”

    “Ông lại muốn làm gì nữa?”

    “Giống với ước nguyện của cậu đó.” Ma cổ trang thở dài: “Nơi này nhàm chán thật. Cậu lúc nào thì có thể kết thúc mọi chuyện này?”

    Tôi thật không hiểu nó đang nghĩ gì. Giống như Diệp Thanh vậy, cứ luôn úp úp mở mở. Thái độ úp úp mở mở của Diệp Thanh có thể là để tránh cho kí ức của mình bị sửa đổi. Nó cũng vậy sao?

    Quá khứ thay đổi, thế giới song song, tuyến thế giới khác… Những thứ này không còn là vấn đề kiêng kị gì nữa. Ông Trời chắc hẳn đã bị tôi vô tình tiêu diệt mất nhân cách, không thể hành động theo ý mình nữa.

    Nhưng mà, vẫn còn tồn tại cái thứ gọi là kiêng kị khác.

    Đây không phải là việc mà một ma vương nào đó có thể làm được.

    “Các ông đang sợ gì vậy?” Tôi nghĩ mãi mà không hiểu được.

    Ma vương đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể nắm hết mọi người trong lòng bàn tay, điều khiển một cách tuỳ ý, giống như trong thế giới tương lai kia vậy, trở thành kẻ thống trị thật sự.

    Ngay cả Ông Trời cũng đứng về phía bọn chúng.

    Điều này trông giống như là những quy luật tự nhiên, mặt trời vốn mọc ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, Trái Đất quay xung quanh Mặt Trời và tự quay xung quanh trục, vì vậy mới có ban ngày, ban đêm và các mùa trong năm. Bây giờ, những quy luật này cũng đều giúp bọn chúng, thay đổi quy luật của Mặt Trời, thay đổi quy luật của Trái Đất, với một lí do hết sức hoang đường là để có thể bán được căn nhà hướng Bắc của bọn chúng với giá cao hơn và ngoài ra không có thay đổi gì khác.

    Cái bọn chúng đang thiếu chính là một ít thời gian. Cần một ít thời gian để thị trường điều chỉnh giá nhà.

    Tôi tin là không bao lâu sau, đại đa số người sẽ lựa chọn thoả hiệp, chấp nhận tình trạng này, bỏ mặc để cho ma vương thống trị mình. Bây giờ có rất nhiều người đã làm như thế rồi.

    Tuy rằng rất buồn cười, nhưng không bao lâu sau, cái “tương lai” buồn cười này sẽ thành hiện thực.

    Chẳng lẽ bọn chúng đang sợ tôi, e sợ năng lực của tôi?

    Nhưng tôi phải tìm được một “đối tượng” thích hợp, một con ma, một con người để sử dụng năng lực, thật sự là một việc rất khó.

    Có lẽ bọn chúng đã tìm được từ lâu rồi.

    Bọn chúng hoàn toàn có thể ngăn tôi lại.

    Cuộc tấn công trước đó của bọn chúng cũng hoàn toàn khả thi.

    Tôi không nghĩ là mình đang chiếm ưu thế. Lúc trước Diệp Thanh đứng về phía tôi, lúc trước Diệp Thanh cũng đã hợp tác với ma cổ trang, nhưng bọn chúng vẫn thành công được.

    Tôi không hiểu.

    Cái điểm mấu chốt đó, thứ mà bọn chúng e sợ, chính là thứ mà tôi có thể dùng để thay đổi thế giới.

    Đi đến thế giới tương lai, diệt nhân cách của Ông Trời thêm một lần nữa sao?

    Lần trước là ăn may, lần này thành công được không?

    Thành công rồi thì làm gì nữa?

    Tôi nhìn về vị trí của người đàn ông mặc áo da lúc nãy.

    Hành động thay đổi tương lai trái lại xúc tiến cho nó xảy ra nhanh hơn.

    Thật sự là như thế sao?

    Không… Không thể thế này được!

    Tôi nhìn về phía ma cổ trang, không hề nhìn ra được gì trên nét mặt của nó.

    Nó giơ tay lên, nhìn xuống cổ tay trống trơn của mình, giống như là đang nhìn một chiếc đồng hồ tàng hình vậy.

    “Hừm, đến giờ rồi.”

    Ma Cổ Trang vừa dứt lời, tôi nghe được tiếng chuông điện thoại.

    Điện thoại của tôi đang reo lên, người gọi đến là em gái.

    Tôi nhìn xuống cái tên và ảnh chụp trên màn hình, ngón tay nhấn vào nút cúp máy.

    Điện thoại ngừng reo.

    Ma cổ trang lại phát ra một tiếng “hừm”.

    Chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.

    Tôi lại cúp máy lần nữa và tắt nguồn điện thoại luôn.

    “Nếu ông không định giết tôi thì tôi đi đây.”

    Tôi đã có quyết định rồi.

    Nếu nói là, năng lực của một người được thức tỉnh bởi lòng ham muốn mãnh liệt của anh ta. Vậy tôi sở hữu năng lực như thế này chính là để thay đổi thế giới hiện thực. Dù cho là thế giới hiện thực gì, thế giới hiện thực được định sẵn, thế giới hiện thực trong thế giới song song, thế giới hiện thực trong quá khứ và tương lai thì tôi đều sẽ thay đổi chúng.

    Ma cổ trang nhìn tôi, đột nhiên bật cười.

    “Tôi có thể giúp cậu ngăn bọn chúng một ngày.” Ma Cổ Trang nói.

    Tôi cau mày lại, đột nhiên nhìn thấy trong không khí có một tờ đơn chuyển phát nhanh, người nhận là tôi, còn người gửi chỉ ghi một chữ “ma”.

    Tôi hiểu ý của ma cổ trang ngay.

    Bọn chúng vốn không biết đến tôi, nhưng sau khi tiêu diệt con ma chuyển phát nhanh xong, toàn bộ ma vương và cả thứ đứng sau mọi chuyện - Cái thứ có thể là Ông Trời trong tương lai kia đều biết đến sự tồn tại của tôi.

    Tôi không có bắt lấy đơn chuyển phát nhanh.

    Âm khí của ma cổ trang bay về phía tôi, cuốn tờ đơn chuyển phát nhanh bay đi.

    Tôi vội vọt về phía thang máy.

    Sau khi cửa thang máy mở ra liền chạy vào trong đó, doạ cho hai người trong thang máy giật nảy mình.

    Cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy ma cổ trang đang cầm lấy đơn chuyển phát nhanh trên tay.

    Nó vẫy tay chào tạm biệt tôi.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hồ Sơ Bí Ẩn
    Tác giả: Khố Kỳ Kỳ
    Chương 2015

    Dịch:
    Nguồn: NXB Thông Tin Và Truyền Thông

    Tôi vừa đi ra khỏi toà nhà văn phòng liền bắt một chiếc xe, đi thẳng đến thôn Sáu Công Nông.

    Thôn Sáu Công Nông vẫn trong trạng thái công trường, nhưng không có thi công gì nhiều. Lúc tôi đi vào toà nhà số sáu, không hề nhìn thấy một bóng người nào cả.

    Đi lên lầu, đứng trên bậc2thang giữa lầu năm và lầu sáu, tôi nhìn lướt qua tấm bảng hiệu “Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp” ở phía trên, sau đó không nhìn nữa.

    Tôi nhớ lại về cái lỗ đen nhìn thấy trong cảnh mộng và giơ tay lên, bắt đầu thi triển năng lực.

    Năng lực bị rã ra, không chạm vào7thứ gì cả.

    Tôi thi triển năng lực ở mức mạnh nhất, sử dụng cả mắt và tai, muốn nhìn thấy, nghe thấy thứ gì đó khác biệt.

    Nhưng những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, chạm được đều là con số không.

    Tôi trông như một diễn viên kịch câm vậy, tay mò mẫm trong không khí.

    Sau khi đã tiêu tốn1rất nhiều thời gian, tôi bắt đầu thay đổi kế hoạch.

    Có thể cái cổng ra vào dị không gian mà tôi nhìn thấy không hề nằm song song với cầu thang mà nằm ở phía trên nó.

    Tôi nghiêng người sang một bên, tiếp tục mò mẫm xung quanh, trông giống như muốn mò hết một lượt các khu vực7phía trên cầu thang vậy.

    Thứ mà tay tôi cảm nhận được chỉ có không khí, là cảm giác không khí lưu thông khi tôi di chuyển tay.

    Không có.

    Dường như cổng ra vào dị không gian không thể mò được bằng cách này.

    Nếu vậy thì, tôi có thể mở được cổng của dị không gian ở thị trấn Morris không?

    Tôi0bắt đầu nghi ngờ.

    Tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa của phòng nghiên cứu.

    Có lẽ Diệp Thanh đang ở trong đó, cũng có thể là không.

    Tôi siết chặt tay, quay người đi xuống lầu.

    Chỗ này không được, còn có những chỗ khác.

    Hối Hương, núi Quảng Nguyên…

    Không, phải đi nhiều nơi như thế, chắc chắn không đủ thời gian.

    Tôi bật điện thoại lên, nhìn hết một lượt bản đồ, mặc kệ những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới kia.

    Ma cổ trang nói là tranh thủ cho tôi thời gian một ngày.

    E rằng khoảng thời gian này không phải là nói giỡn chơi, cũng không phải là giới hạn cuối cùng của năng lực nó.

    Một ngày…

    Tôi bắt đầu tìm kiếm vé máy bay, nhưng sau đó lại nghĩ đến vấn đề hộ chiếu.

    Trong tình trạng bất đắc dĩ này, tôi chỉ đành đi về nhà một chuyến, mong rằng cái thứ đó, dù là thứ gì thì trước đó nó cũng từng làm hộ chiếu. Nếu không chỉ trong một ngày, tôi không thể nào chạy đến thị trấn Morris được.

    Tôi chạy vội về nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

    Hai người họ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

    “Chẳng phải con đang đi công tác sao?” Mẹ lên tiếng hỏi: “Được về sớm? Ủa, hành lí của con đâu?”

    “Về lấy ít đồ, sau đó liền đi ngay ạ.” Tôi chạy vội vào trong phòng, không dám nhìn họ thêm một giây nào.

    Đến nước này rồi, tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, không muốn bị xao nhãng.

    Nhưng trước khi tôi bước vào trong phòng ngủ vẫn đứng khựng lại trong chốc lát.

    Căn phòng vẫn y như cũ. Chỉ có kệ sách trống trơn, không còn để những tập hồ sơ của Thanh Diệp nữa. Ngoài ra, ngay cả những món đồ lưu niệm tôi mua về lúc đi du lịch cũng được đặt ở chỗ quen thuộc.

    Tôi khẽ thở dài, kéo ngăn kéo đựng giấy tờ ra.

    Tôi đã tìm thấy hộ chiếu.

    Dưới hộ chiếu có các giấy tờ như bằng tốt nghiệp, bằng học vị, hoá đơn mở tài khoản ngân hàng…

    Không có các loại bằng tôi thi được trong lúc học đại học, cũng không có giấy khen thời tiểu học và trung học.

    Chỉ có những thứ cơ bản nhất…

    Tôi cầm hộ chiếu lên với tâm trạng rối bời.

    “Sao vậy? Con phải đi nước ngoài hả? Sao lại phải chạy ra nước ngoài?” Mẹ đứng trước cửa, hỏi với vẻ lo lắng.

    “Vâng. Đột nhiên có chút việc. Mẹ yên tâm, con… sẽ về nhanh thôi.” Tôi nhìn lên mặt mẹ.

    Vẫn giống như trước đây, không, già hơn chút so với trước đây, nếp nhăn đậm hơn, ánh mắt ngập tràn lo âu.

    Cha đứng trong phòng khách, cũng nhìn tôi với vẻ lo âu.

    Tôi cảm thấy nhói trong tim.

    Suy cho cùng thì đã khác rồi.

    Cái thứ đó từng hôn mê trong một thời gian dài, chính vì lẽ này mà khiến cha mẹ đã phải chịu nhiều vất vả. Sau khi nó đậu vào đại học, tỉnh táo được vài năm, bọn họ cũng sẽ lo lắng nó lại quay về cái tình trạng đó nhỉ?

    Còn… Cha mẹ của tôi… Không có lo lắng như thế này. Bọn họ cùng lắm chỉ lo rằng tôi quá bận công việc, cùng lắm chỉ lo là tình hình trị an ngoài kia đột nhiên xấu đi.

    Tôi cầm chặt hộ chiếu, bước qua người mẹ, lại đi ngang qua cha. Lúc đóng cửa tôi cũng không hề quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của bọn họ trông như có thể xuyên qua cửa, nhìn tôi chằm chằm.

    Tôi chạy vội xuống lầu, vọt ra khỏi khu dân cư, chạy đến trước chiếc xe taxi lúc nãy.

    Xe chạy đến sân bay. Hệ thống định vị trên xe lên tiếng đọc những câu như là “Bạn đã chạy qua hai cái đèn xanh, ngã rẽ tiếp theo hãy rẽ trái”.

    Lúc này nghe được những lời này, tâm trạng tôi đã bình tĩnh trở lại.

    Mãi cho đến khi làm thủ tục, máy bay hạ cánh, bắt xe, tôi vẫn giữ cái tâm trạng bình tĩnh như thế.

    Đây là một cảm giác rất kì lạ.

    Lần trước lúc gặp phải những chuyện thế này, tôi còn có Ngô Linh, Lưu Miểu, có Quách Ngọc Khiết, có Hàn Vân ở bên cạnh, nhưng lần này, tôi chỉ có một mình thôi.

    Nhưng dường như bọn họ vẫn còn đang ở bên cạnh tôi.

    Trên ghế lái phụ, trên băng ghế sau, hình như đều có bóng dáng của bọn họ.

    Tuy rằng có lúc thất thần, tôi sẽ nghĩ đến cái chết của Ngô Linh và Lưu Miểu, nhưng cái cảm giác đó đã biến mất ngay sau đó.

    Bọn họ vẫn còn.

    Bọn họ vẫn còn ở đây.

    Đây là lần đầu tiên tôi kiên định như thế.

    Dọc đường đi, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng không hề thấy hứng khởi, kích động.

    Tôi chỉ đang làm một việc mà tôi nên làm, một việc mà tôi phải làm từ lâu rồi.

    Lúc chiếc xe chạy trên con đường vắng tanh, tôi lại nghĩ đến Diệp Thanh.

    Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta là một mình anh ta ngồi trong phòng nghiên cứu tối om và trống rỗng. Đó là một cảnh tượng cô đơn, hiu quạnh vô cùng.

    Lúc này, tôi lại suy nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến cảnh anh ta đứng bên kệ hồ sơ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về cái nơi chôn cất Ngô Linh. Tôi cảm thấy anh ta không hề cô đơn, lẻ loi như tôi tưởng trước đây.

    Vào cái lúc mọi người đều chết cả, anh ta quay trở về từ thế giới tương lai thì chắc hẳn anh ta đã có quyết định rồi.

    Thậm chí là sớm hơn nữa.

    Sau khi Cổ Mạch chết, sau khi phát điên xong, anh ta đã có quyết định rồi.

    Từ đó về sau, Nam Cung Diệu mất tích, cái chết của Ngô Linh và Lưu Miểu đều không thể làm lung lay quyết định của anh ta.

    Anh ta từng nói “đợi tôi”, có lẽ là nói thật. Anh ta đã suy nghĩ xong là phải lợi dụng năng lực của tôi như thế nào từ lâu rồi.

    Anh ta nói là “không biết phải làm gì tiếp theo”, có lẽ cũng là lời nói thật lòng. Anh ta đã giao quyền quyết định lại cho tôi.

    Tôi không hiểu là tại sao Diệp Thanh lại tin tưởng tôi một cách tuyệt đối như thế. Có thể là sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch, nhìn thấy tôi và năng lực của tôi xong, anh ta đã có dự tính. Một tâm trạng kiên định gần như là mê tín, tin chắc rằng đến cuối cùng tôi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

    Có thể là vì lí do này mà ma cổ trang mới lên tiếng chế giễu tôi.

    Siêu năng lực được thức tỉnh bởi lòng ham muốn và thỉnh cầu của họ.

    Nguyện vọng của tôi… Lời thỉnh cầu của tôi…

    Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Tiểu Bạch, hình ảnh của đám người Thanh Diệp và cả hình ảnh của người thân bạn bè lạ mặt…

    Chiếc xe băng qua Thysente, chạy đến khu vực cánh đồng lúa rộng lớn.

    Tôi dừng xe lại, đi về hướng Hàn Vân bay đi lúc đó.

    Có hơi cao, có thể tôi cần một vài công cụ gì đó để giúp mình chạm đến khu vực đó.

    Tôi tìm kiếm xung quanh, đột nhiên nghe thấy có tiếng động.

    Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.

    Tiếng nhạc ồn ào, xen lẫn tiếng gõ vào gỗ, tiếng ma sát bánh răng, còn có những tiếng động lạ như bụp bụp, chíu chíu được phát ra từ đồ chơi.

    Tôi nhìn thấy bầu trời đột nhiên trở nên méo mó, trông như có hai bầu trời đặt đè lên nhau, hai màu xanh lam và những đám mây có hình dạng khác nhau xen lẫn vào nhau.

    Tôi giơ tay hướng về phía đó.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)