FULL  Hài  Đô Thị Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Đô Thị - 1600 - Lương Thiếu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    Chương 9: Tôi sẽ cắt tiểu JJ của anh.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    -Anh nói cái gì? Gọi…gọi…

    Đôi má Bạch Tố Tâm đỏ bừng, lắp bắp mãi vẫn không ra được chữ còn lại.

    Lúc này, ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương cũng hiện lên dị sắc, nhưng rồi lại thở dài một tiếng. Đều là cùng nghề, tiếp xúc với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.

    Tiêu Dương khoát tay, biểu hiện nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, có chút khó khăn nói:

    -Tố Tâm cô nương, ta không có giấy chứng nhận thân phận.

    Bạch Tố Tâm nghe xong, tức không chỗ phát. Thất bại toàn diện thì thôi, bây giờ lại còn thêm không rõ lai lịch. Làm sao cô có thể yên tâm giao em họ cho hắn? Đang muốn phát tác, Quân Thiết Anh mỉm cười nói:

    -Xem như CMND Tiêu Dương tạm thời bị mất, về sau làm lại cũng được mà.

    Ánh mắt Bạch Tố Tâm xẹt qua vài phần dị sắc. Cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một cô em họ xử thế luôn ba phần đạm mạc, xa lạ với cả người xung quanh, lúc nào cũng duy trì cảnh giác lại bảo vệ Tiêu Dương như vậy?

    Chẳng lẽ vì hắn đã đuổi Thẩm Thành Văn đi?

    Sự kiên trì của Quân Thiết Anh vượt quá sự tưởng tượng của Bạch Tố Tâm. Cô cảnh giác nhìn Tiêu Dương, nhưng rồi cũng chỉ có thể gật đầu.

    Một bản hợp đồng có giá trị ba tháng cứ như vậy mà ra đời. Trạng nguyên Tiêu Dương đến từ Đại Tống đã dùng giá trị con người ba ngàn đồng “bán” cho hai cô gái, trở thành một gã thư đồng một cách vinh quang.

    -Bây giờ cách thời gian kết thúc huấn luyện quân sự còn ba ngày.

    Bạch Tố Tâm cất bản hợp đồng đi, sau đó nói với Tiêu Dương:

    -Cho nên, thời gian bắt đầu công việc của anh là ba ngày sau.

    -Ừm.

    Tiêu Dương lơ đễnh gật đầu:

    -Không sao, ta có thể ngủ ghế sofa ba ngày.

    ………

    Bạch Tố Tâm cố nén không cầm cái gối trên sofa đập vào đầu Tiêu Dương.

    Tôi có nói cho anh ở lại nhà tôi ba ngày đâu?

    -Anh…anh đúng là không biết xấu hổ.

    Lại còn có bộ dạng đương nhiên nữa chứ?

    Quân Thiết Anh nhẹ nhàng kéo Bạch Tố Tâm:

    -Chúng ta xem như tranh thủ ba ngày này tìm hiểu lẫn nhau. Còn nữa, để cho Tiêu Dương hiểu được việc mà anh ấy cần làm.

    Bạch Tố Tâm cảm thấy rất khó hiểu trước thái độ khác thường của em gái. Cô suy nghĩ một chút rồi lấy tiền trong túi ra, hơn mười tờ nhân dân tệ đỏ rực.

    -Tiêu Dương, bây giờ ứng trước cho anh nửa tháng tiền lương.

    -Đây là…ngân lượng, không, tiền?

    Tiêu Dương cẩn thận hỏi.

    Bạch Tố Tâm không khỏi mở to mắt. Biểu hiện của Tiêu Dương ngày hôm nay khiến ý niệm cảm kích của cô đối với hắn tối hôm qua bị ném lên chín tầng mây. Anh đừng nói cho tôi biết trên đời này có người không biết tiền nhé? Nghe câu hỏi của Tiêu Dương, Bạch Tố Tâm xem ra, đó là ý tứ bất mãn.

    -Anh xem có ông chủ nào không cho công nhân ứng trước nửa tháng tiền lương không?

    Bạch Tố Tâm cũng không tức giận:

    -Trước khi đi làm, anh cũng phải thay đổi ngoại hình nữa chứ.

    -Như vầy không tốt sao?

    Bạch Tố Tâm nhìn từ đỉnh đầu Tiêu Dương xuống dưới chân. Tóc còn muốn dài hơn cả cô, một thân trường bào, mang đôi giày không biết từ cái niên đại nào mô phỏng lại. Bộ dạng này mà vào trường, chỉ sợ sẽ nằm trên trang nhất của werbsite trường mất thôi.

    Bạch Tố Tâm hy vọng Quân Thiết Anh có thể bình yên qua hết con đường đại học của mình.

    -Phải đổi.

    -Đi đâu đổi?

    Tiêu Dương chột dạ hỏi.

    Thế giới của một ngàn năm sau có quá nhiều thứ hắn cần phải học.

    ……….

    Bạch Tố Tâm đứng lên, quăng lại một câu:

    -Tối nay tôi không có lớp, tôi dẫn anh đi.

    Sau đó đi thẳng vào phòng.

    Bạch Tố Tâm cảm thấy, nếu cô cứ ngồi nói chuyện với gã thanh niên kỳ quái này, cô sợ mình sẽ nổi điên.

    Rầm.

    Sau khi đóng cửa phòng, Bạch Tố Tâm dựa lưng vào cửa, trầm ngâm cả nửa ngày mới thở phào một hơi:

    -Không được, phải tìm hiểu anh ta mới được.

    ………

    ………..

    Thời gian kế tiếp, Tiêu Dương chỉ ngồi xem tivi. Đầu óc của hắn nửa khắc cũng không yên, không ngừng tiếp thu tri tức xã hội hiện đại.

    Bạch Tố Tâm đã trở lại trường sau giờ trưa. Vị đại tỷ sống trong căn hộ cũng không thấy bóng dáng. Quân Thiết Anh không phải là người nói nhiều. Sau khi Tiêu Dương hỏi một số vấn đề nông cạn, thấy Quân Thiết Anh cầm quyển sách lịch sử trong tay im lặng, cũng không hỏi nữa.

    Quân Thiết Anh thấy Tiêu Dương dường như cái gì cũng rất hứng thú, liền chỉ cho hắn cách sử dụng máy tính bên cạnh tivi. Sau khi chỉ vài thao tác cơ bản, cô trở về phòng tiếp tục đọc sách.

    Không thể không nói, Tiêu Dương là người cực kỳ thông minh. Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính, nhưng tốc độ thích nghi lại vô cùng nhanh. Không bao lâu sau đã có thể sử dụng thành thạo Baidu.

    -Haha, có cái gì không hiểu, tra trên Baidu một chút là ra. Xã hội hiện đại đúng là cái gì cũng tiện.

    Lần đầu tiên Tiêu Dương cảm nhận được niềm vui khi lướt mạng, giống như hổ đói không ngừng tìm hiểu kiến thức của thế giới một ngàn năm sau. Đối với sự phát triển không ngừng của thế giới hiện đại, Tiêu Dương vừa tán thưởng, vừa kinh ngạc, lại vừa khó hiểu lẫn thở dài.

    Thời gian dần trôi, con chuột trong tay Tiêu Dương không ngừng di chuyển. Lúc này, một cửa sổ trên màn hình mở ra, thu hút ánh mắt của Tiêu Dương. Hắn vô ý nhấn chuột xuống.

    Trang web mở ra, một thanh âm lả lướt vang lên. Ánh mắt Tiêu Dương trở nên tròn vo, mặt đỏ đến tận mang tai.

    Trên màn hình là những cặp nam nữ quấn lấy nhau. Tim con gà tơ Tiêu Dương đập bình bịch, luống cuống tay chân đóng trang web lại. Nhưng những hình ảnh này xuất hiện càng lúc càng nhiều, thậm chí không cẩn thận mở luôn cả một bộ phim.

    Hai thân ảnh dán cùng một chỗ, tà âm không ngừng phát ra.

    Ring ring ring.

    Lúc này, chuông cửa nhà trọ đột ngột vang lên.

    Tiêu Dương nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn bóng người trên màn hình, hít sâu vài hơi, nhịn không được lắc đầu thở dài:

    -Đúng là phong tục bại hoại.

    A! Một tiếng thét vang lên.

    Rầm.

    Cửa phòng Quân Thiết Anh lập tức đóng chặt.

    Tiêu Dương càng thêm thống hận hai người trong máy vi tính. Đây không phải là quấy nhiễu giai nhân sao? Tiêu Dương không biết, Quân Thiết Anh đang thống hận chính là hắn. Quân Thiết Anh như thế nào cũng không nghĩ ra, người này lại to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám xem phim đen.

    Quá vô sỉ rồi.

    Hình tượng cao lớn của Tiêu Dương đã có dấu hiệu sụp đổ trong lòng Quân Thiết Anh.

    ………..

    ………..

    Trên bàn cơm, Tiêu Dương xấu hổ, còn Quân Thiết Anh thì vùi đầu ăn cơm, khiến Bạch Tố Tâm không nhịn được hung hăng trừng mắt với Tiêu Dương.

    -Tiêu Dương, tôi cảnh cáo anh, về sau trong nhà của tôi, tuyệt đối không được phép xem mấy thứ thất loạn bát tao đó nữa.

    Nhớ lại hình ảnh vừa nãy, Bạch Tố Tâm có chút tức giận. Khi cô tan làm, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện như vậy. Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng. Càng làm cho Bạch Tố Tâm câm nín chính là, tên kia xem phim con heo, vậy mà còn không biết tắt, khiến cô phải thao tác mất vài phút mới tắt đi được.

    Tiêu Dương đúng là ủy khuất mà. Tự nó mở ra chứ không phải hắn mở.

    Nói sau, ta làm sao biết có người bại hoại như vậy. Chuyện sinh hoạt vợ chồng lại đưa lên trên mạng.

    Xoảng.

    Bạch Tố Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa. Nhìn bộ dạng không biết hối cải của Tiêu Dương, lập tức dằn chén cơm trong tay xuống, hung hăng nói:

    -Tiêu Dương, anh bị ghi tội một lần.

    -Nếu như còn có lần sau, tôi…tôi…

    Bạch Tố Tâm lắp bắp. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ khẩn trương thanh minh, vỗ ngực thề son thề sắt không còn lần sau, không nghĩ đến tên này còn trật tự dùng chiếc đũa gắp một miếng cải thìa đưa vào trong miệng.

    Một ngọn lửa giận xuất hiện trong lòng. Bạch Tố Tâm đứng dậy, mắt đỏ bừng, nghiến răng nói.

    -Tôi sẽ cắt tiểu JJ của anh.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    • Chương 10: Muốn sờ cũng phải để ta sờ.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    Phụt.

    Nếu không phải Tiêu Dương tránh nhanh, Quân Thiết Anh đã phun đầy cơm lên mặt hắn rồi.

    Nhưng hai người không rảnh bận tâm đến điều này, trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tố Tâm.

    Tiêu Dương rùng mình, dùng tay sờ vào hạ thân của mình. Sau khi xác định tạm thời còn chưa bị cắt, hắn cảm thấy yên tâm, nhưng hai chân vẫn vô thức kẹp lại, e sợ lại có biến.

    Những lời này của Bạch Tố Tâm chỉ là nhất thời xúc động nói ra, vội trừng mắt kéo ghế ra.

    -Tôi ăn no rồi.

    Sau đó hấp tấp đi vội vào phòng.

    Ăn xong bữa cơm tối hữu kinh vô hiểm, Tiêu Dương liền nhập vai thư đồng của mình. Việc lớn nhỏ trong nhà nhất định phải làm, tay chân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa. Hai cô gái ở trong phòng của riêng mình, còn Tiêu Dương thì tiếp tục ngồi máy tính tìm hiểu kiến thức hiện đại.

    Ước chừng khoảng tám giờ tối.

    Rầm.

    Cửa phòng Bạch Tố Tâm mở ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời gắn thêm một bông hoa màu trắng. Dáng người cô vốn cao gầy, quần áo ôm gọn vào người, lại càng thêm xinh đẹp.

    -Tiêu Dương, theo tôi ra ngoài.

    Tiêu Dương nghe gọi liền quay người lại, ánh mắt không khỏi ngốc trệ, nghi ngờ hỏi:

    -Đi ra ngoài làm gì?

    -Thay đổi ngoại hình cho anh.

    Bạch Tố Tâm cũng không giải thích thêm, đi thẳng ra cửa. “Hiếu kỳ bảo bảo” Tiêu Dương vội vàng đi theo đằng sau.

    Hai người đi thang máy xuống tầng hầm. Tiêu Dương chưa từng đi thang máy, cho nên cảm thấy đứng không vững lắm.

    -Anh không biết lái xe sao?

    Hai người đi về phía bãi đậu xe. Bạch Tố Tâm dừng trước một chiếc Chery QQ3 màu đỏ, mở cửa xe:

    -Đây là xe mà chúng tôi chuẩn bị cho em họ đến trường. Ba ngày nay anh còn có một nhiệm vụ khác, chính là học lái xe. Còn về phần bằng lái, anh không cần lo lắng. Có vấn đề gì không?

    -Vấn đề? Đương nhiên là không rồi.

    Tiêu Dương mỉm cười:

    -Học lái xe cũng giống như học cưỡi ngựa, chỉ cần cưỡi nhiều thì biết thôi.

    ……

    Bạch Tố Tâm im lặng, nhưng sau khi lên xe vẫn kiên nhẫn giải thích trình tự thao tác cơ bản cho Tiêu Dương. Điều khiến cho Bạch Tố Tâm kinh hãi chính là, tuy gã thanh niên này hỏi cái gì cũng không biết, nhưng sau khi cô giảng qua một lần, hắn có thể ghi nhớ toàn bộ.

    Hô.

    Chiếc Chery QQ xinh xắn lướt ra đường cái. Bạch Tố Tâm hoài nghi nhìn Tiêu Dương:

    -Nói thật, trước kia anh thật sự chưa từng học lái xe?

    Tiêu Dương lắc đầu.

    Hừ, đàn ông đều là chúa nói dối.

    Tùy tiện tìm một tiệm hớt tóc bình thường, Bạch Tố Tâm dẫn Tiêu Dương vào, nói:

    -Cắt cho anh ta kiểu nào cũng được.

    Ước chừng một phút.

    -Được rồi, tiên sinh.

    Thợ cắt tóc nhìn gã thanh niên anh tuấn trước gương, nhịn không được thở dài trong lòng. Thật không nghĩ đến, gã thanh niên thoạt nhìn có chút bê bối, sau khi cắt gọn tóc, lại soái đến không hợp thói thường như vậy, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời như sao:

    -Đúng là một mỹ nhân bại hoại.

    Thợ cắt tóc nhìn Tiêu Dương trong gương, ánh mắt mang theo ánh sáng kỳ quái.

    Tiêu Dương sởn cả gai ốc, cơ thể như lò xo bật dậy.

    Lúc này, Bạch Tố Tâm buông tờ báo trong tay xuống, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cả nửa ngày mới khôi phục thần sắc bình thường, duỗi lưng đứng dậy, nhàn nhạt nói:

    -Không nghĩ đến anh lại có vài phần tư sắc như vậy.

    Trong lòng Tiêu Dương vô cùng bi phẫn. Cái này phải gọi là bổn Trạng Nguyên anh tuấn trác tuyệt mới đúng chứ.

    Sau đó, Bạch Tố Tâm dẫn Tiêu Dương đến một vài cửa hàng, chọn mấy bộ quần áo thoải mái bình thường, triệt để thay hình đổi dạng cho Tiêu Dương.

    Một người đàn ông anh tuấn ngời ngời xuất hiện bên cạnh Bạch Tố Tâm. Nhìn qua, hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.

    Nhưng, Tiêu Dương vì vậy mà phải trả một cái giá khá cao. Nửa tháng tiền lương, hai phần ba trong đó đã đáng thương mà bay theo gió.

    -Tố Tâm cô nương…

    -Không nên gọi tôi là cô nương.

    Bạch Tố Tâm cảm giác xưng hô này như thế nào cũng không được tự nhiên.

    Tiêu Dương lập tức khó hiểu. Không cho gọi là cô nương?

    Chẳng lẽ…

    Ánh mắt Tiêu Dương quét qua mắt Bạch Tố Tâm, lập tức bình thường trở lại, vỗ vai cô, cười nói:

    -Tố Tâm huynh đệ, thì ra huynh là nam cải nữ trang.

    Bốp.

    Bạch Tố Tâm gạt phắt cánh tay Tiêu Dương đang đặt trên vai của mình.

    Sau đó ưỡn ngực của mình cao thật cao.

    Đàn ông? Có đàn ông nào có thể đạt đến quy mô như thế này?

    Bạch Tố Tâm giận dữ nhìn Tiêu Dương. Đây quả thật là một sự nhục nhã đối với cô. Đang muốn giáo huấn cái tên “bảo mẫu” coi trời bằng vung này, một thanh âm trêu tức vang lên đằng sau hai người:

    -Ôi chao, rốt cuộc là nam hay nữ, để cho anh đây sờ một chút là ra ngay thôi.

    Nghe xong, sắc mặt Bạch Tố Tâm kịch liệt thay đổi, xoay người thật mạnh. Trước mặt là một thanh niên mái tóc đỏ rực, miệng ngậm điếu thuốc còn chưa châm, dáng điệu cà lơ phất phơ đi tới. Sau lưng gã còn có bốn năm tên lưu manh ăn mặc quần áo hình thù kỳ quái, ánh mắt tham lam nhìn vào ngực Bạch Tố Tâm, lại còn nuốt nước bọt ừng ực.

    -Cô em đúng là vưu vật, khó trách thiếu gia đây nhất định phải đạt được.

    Gã thanh niên tóc đỏ nhổ điếu thuốc ra ngoài, tiến lên vài bước.

    Khuôn mặt gã trêu tức nhìn Tiêu Dương:

    -Chú em, vị bên cạnh chú là nam hay nữ, chi bằng để anh đây sờ một phát, kiểm chứng cho chú nhé.

    Lần thứ hai nghe lời nói này, trong lòng Bạch Tố Tâm gấp lên, nhưng lại nghe được hai chữ vang lên bên tai.

    -Không được.

    Ngữ khí không thể nghi ngờ.

    Bạch Tố Tâm kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, trong lòng dâng lên sự ấm áp. Nói như thế nào, bên cạnh cô cũng là đàn ông. Trong tình huống như vậy, hắn còn có dũng khí nói ra mấy lời này, nói rõ hắn không phải không có chỗ ưa nhìn.

    Tiêu Dương nghiêm túc nhìn gã thanh niên tóc đỏ:

    -Muốn sờ thì cũng phải là ta sờ.

    Bạch Tố Tâm lập tức ngây người.

    Gã thanh niên tóc đỏ giật mình, bật cười ha hả, mang theo thần thái trêu tức:

    -Nếu không, tao sờ trước mày sờ sau nhé.

    -Anh…

    Sắc mặt Bạch Tố Tâm trầm xuống, nhịn không được tiến lên vài bước.

    -Để ta.

    Tiêu Dương kéo Bạch Tố Tâm lại, nhẹ nhàng cười, dường như không đếm xỉa đến.

    Bạch Tố Tâm cố nén tâm trạng muốn bóp chết Tiêu Dương.

    -Lui xuống đi, trong tình huống này, đàn ông phải đứng đằng trước.

    Bạch Tố Tâm giật mình:

    -Anh có thể ứng phó?

    -Đương nhiên.

    Tiêu Dương mỉm cười tự tin:

    -Có lý thì đi khắp thiên hạ. Ta sẽ giảng đạo lý cho họ hiểu, có lẽ sẽ không có vấn đề.

    -Giảng đạo lý?

    Bạch Tố Tâm không khỏi im lặng, liếc nhìn Tiêu Dương. Cô thật không biết gã thanh niên này là điên thật hay giả điên nữa.

    Nhưng lúc này, Bạch Tố Tâm khẽ giật mình. Không phải cô đang muốn thăm dò gã thanh niên này sao? Bây giờ còn không phải cơ hội tốt nhất à? Nếu hắn thật sự không có cách nào xử lý, còn cô không kịp ra tay, cùng lắm để cho hắn ăn mấy quyền, xem như trả đũa vụ đùa giỡn cô vừa nãy.

    Phụ nữ là loài hay ghi thù nhất mà.

    Bạch Tố Tâm vô cùng tự tin với thân thủ của mình. Đối phó với năm ba tên đàn ông, cô vẫn có thể dễ dàng đánh bại.

    Nghĩ đến đây, Bạch Tố Tâm chủ động lui về sau vài bước.

    Tiêu Dương mỉm cười tiến lên, đưa tay với gã thanh niên tóc đỏ. Trải qua một ngày học tập, Tiêu Dương biết động tác đưa tay ra là một hành động rất lịch sự:

    -Tiêu Dương, xin thỉnh giáo nhiều hơn.

    Ánh mắt gã thanh niên tóc đỏ nhìn lướt qua bàn tay trắng nõn của Tiêu Dương, sự trêu tức trong mắt càng lúc càng đậm, còn đám người thanh niên đằng sau nhìn Tiêu Dương, ánh mắt tăng thêm vài phần thương cảm.

    Ở vùng này, người dám “nắm tay” đại ca tóc đỏ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    -Tao sẽ “chỉ giáo” cho mày nhiều hơn.

    Gã thanh niên cầm bàn tay Tiêu Dương, mạnh mẽ phát lực.

    A!

    Người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại là gã thanh niên tóc đỏ, sắc mặt đỏ tía, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.

    Còn Tiêu Dương vẫn mỉm cười vô hại, hai tay nắm chặt, giống như nhiều năm không gặp lại bạn cũ.

    -Huynh đài, không cần quá hưng phấn. Ta chỉ muốn nói đạo lý với ngươi mà thôi.

    Bạch Tố Tâm đứng sau lưng Tiêu Dương vài bước suýt chút nữa té ngã. Cô đoán Tiêu Dương rất có thể sẽ bị người ta đạp bay.

    Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến Bạch Tố Tâm phải mở rộng tầm mắt.

    Bị Tiêu Dương ngăn cản tầm mắt, Bạch Tố Tâm chỉ nghe gã thanh niên tóc đỏ dồn dập trả lời:

    -Thỉnh giảng, thỉnh giảng…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)