FULL  Hài  Đô Thị Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Đô Thị - 1600 - Lương Thiếu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    Chương 7: Thư đồng.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    Thẩm Thành Văn biến sắc. Từ lúc bắt đầu vào nhà, y đã không thèm để ý đến gã thanh niên ăn mặc kỳ quái này. Không nghĩ đến, trong lúc Quân Thiết Anh sắp sụp đổ, hắn đã đứng dậy và nói một câu như vậy.

    -Nếu cô ấy có thể đứng dậy, tôi cũng không ngại để cô ấy đạp một cước.

    Thẩm Thành Văn cười lạnh.

    Với tài lực của Quân gia, tất cả các chuyên gia giỏi nhất thế giới đều được mời, nhưng vẫn không cách nào chữa khỏi cho Quân Thiết Anh. Ngoại trừ chính bản thân cô, không ai cho rằng cô còn có thể đứng dậy.

    Trước mắt có một người, nhưng trong mắt Thẩm đại thiếu lại không đáng kể.

    Tiêu Dương đặt tay lên vai Quân Thiết Anh. Phần thân dưới yếu ớt của Quân Thiết Anh lập tức run lên, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu xâm nhập toàn thân. Khi cô sắp triệt để sụp đổ, thanh âm uyển chuyển này đã đem ý thức của cô trở lại.

    -Quân Thiết Anh sẽ không vĩnh viễn ngồi xe lăn.

    -Khi nàng ấy đứng lên, sau đó...sẽ hung hăng đá ngươi một cước.

    Ánh mắt Quân Thiết Anh dần dần sáng lên, tự đáy lòng xuất hiện vài phần tin tưởng, nhẹ nhàng nhìn dáng người thon dài bên cạnh, trong lòng cảm thấy thoải mái. Nhưng khi Quân Thiết Anh chạm vào ánh mắt Thẩm Thành Văn, sắc mặt nhịn không được khẽ biến.

    -Tiêu Dương, hãy giúp tôi tiễn anh ta ra ngoài.

    Dưới tình huống này, Tiêu Dương vô tình trở thành chỗ dựa cho Quân Thiết Anh.

    -Nhất định.

    Tiêu Dương mỉm cười, nhìn Thẩm Thành Văn:

    -Mời về.

    Hắn sở dĩ đứng ra, thứ nhất là nhìn không nổi một người đàn ông lại dồn một cô gái ngồi xe lăn yếu đuối vào tuyệt cảnh. Thứ hai, xem như là báo đáp ơn cho mượn sách của Quân Thiết Anh. Bây giờ, Tiêu Dương đã biết được hắn xuất hiện trong thế giới của một ngàn năm sau. Tuy trong lòng có chút kinh hoàng, nhưng cũng không còn mờ mịt nữa.

    Việc cấp bách đầu tiên chính là hòa nhập với thế giới này.

    Thẩm Thành Văn hung hăng nhìn Tiêu Dương:

    -Anh có biết bổn công tử là ai không?

    -Dù sao thì cũng chẳng giống đàn ông.

    Tiêu Dương mỉm cười trả lời:

    -Nam nhân chân chính không bức nữ nhân.

    Thẩm Thành Văn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, dường như muốn nhớ kỹ hình dáng của hắn, sau đó quay sang nhìn Quân Thiết Anh.

    -Anh sẽ không đến lần thứ một trăm đâu. Lần sau có lẽ là người do cha em phái đến mang em đi.

    -Đây là vận mệnh của em, em kháng cự cũng không được mà trốn cũng không xong.

    Thẩm Thành Văn không thèm nhìn Tiêu Dương, vừa nói xong liền quay người rời khỏi.

    Một lát sau, ánh mắt Quân Thiết Anh nhẹ nhàng thu lại sự kích động, một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, nhìn Tiêu Dương.

    -Cảm ơn.

    Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:

    -Sống chung dưới một mái nhà, không cần phải khách khí.

    Sau đó, Tiêu Dương bước đến ghế sofa ngồi xuống.

    Quân Thiết Anh im lặng thật lâu, nhịn không được mở miệng hỏi:

    -Cái anh vừa nói...có thật không vậy?

    -Cái gì?

    Tiêu Dương quay sang nhìn Quân Thiết Anh.

    Đó là một gương mặt có cặp lông mày cong cong. Dưới cặp lông mày là một đôi mắt kinh động lòng người. Mỗi một nụ cười hay cái nhăn mày đều giống như tiên nữ. Nhưng khuôn mặt thiên sứ này lại bị trời cao ghen ghét, phải tiếp nhận nỗi khổ bị liệt. Lúc này, hắn mở to mắt nhìn Quân Thiết Anh. Bốn mắt chạm nhau.

    Từ ánh mắt của cô, Tiêu Dương có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Quân Thiết Anh. Chờ mong, tinh thần bất định, bất khuất, tuyệt vọng....

    Tiêu Dương biết câu trả lời của hắn sẽ ảnh hưởng đến nhân sinh của cô bé này.

    -Đương nhiên là thật.

    Tiêu Dương mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ:

    -Chỉ cần lòng nàng không ngã, nàng nhất định có thể đứng lên.

    Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên một tia sáng:

    -Cảm ơn.

    Xe lăn động đậy, thân ảnh Quân Thiết Anh chậm rãi tiến vào gian phòng.

    Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Dương biến mất không thấy mà chuyển thành trầm tư. Cả nửa ngày liền khẽ thở dài, mắt nhìn gian phòng, như có điều suy nghĩ.

    .......

    .......

    Toàn bộ buổi sáng Tiêu Dương đều ngồi xem tivi. Thế giới tương lai này có quá nhiều thứ hắn cần thích ứng. Thứ đồ trong phòng này hắn không quen thuộc. Cho nên, xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, Tiêu Dương quyết định không chạy ra bên ngoài.

    Nhờ tin tức và quảng cáo trong tivi, Tiêu Dương biết được không ít đồ vật mới lạ.

    Thời gian trôi qua.

    Kính cong.

    Tiêu Dương đương nhiên biết được thanh âm này là gì, lập tức bước đến mở cửa.

    -Anh...

    Bạch Tố Tâm giật mình. Cô muốn nói “tại sao anh còn ở đây?”, nhưng cô cảm thấy như vậy là không được lịch sự, lập tức im bặt.

    -Tố Tâm cô nương, vào đi.

    Tiêu Dương nghiễm nhiên cho rằng mình là chủ nhân nơi này.

    Bạch Tố Tâm cũng không so đo, đổi chiếc dép lê, hỏi:

    -Thiết Anh đâu?

    -Ở trong phòng.

    Tiêu Dương mắt không chuyển nhìn quảng cáo trên tivi:

    -Đúng rồi, vừa rồi có người tên Thẩm công tử đến tìm Thiết Anh cô nương.

    -Thẩm Thành Văn đến đây?

    Sắc mặt Bạch Tố Tâm lập tức thay đổi, vội vàng bước đến phòng Quân Thiết Anh, gõ cửa.

    -Yên tâm đi, ta đã đuổi gã Thẩm công tử kia đi rồi.

    Tiêu Dương cười ngại ngùng.

    Bạch Tố Tâm đương nhiên là không tin tưởng Tiêu Dương, bước thẳng vào phòng Quân Thiết Anh. Ước chừng hơn mười phút sau, Bạch Tố Tâm mới đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài, cảm kích nói:

    -Tiêu Dương, lần này nhờ có anh.

    -Chị Tố Tâm, đại tỷ vẫn chưa về sao?

    Bạch Tố Tâm lập tức đau đầu:

    -Chị ấy là người cuồng công việc. Ai biết được chị ấy sẽ về lúc nào.

    Quân Thiết Anh muốn nói điều gì đó nhưng rồi ngừng lại.

    Bạch Tố Tâm mỉm cười:

    -Yên tâm đi, chuyện của em chị đã giúp em giải quyết.

    Dứt lời, Bạch Tố Tâm lôi từ trong túi xách ra một chồng giấy:

    -Đây đều là thông báo tuyển dụng. Chị nghĩ, trong vòng ba ngày mới có thể tìm được người thích hợp cho em.

    -Tìm người?

    Tiêu Dương tò mò cầm lấy một tờ giấy:

    -Thông báo tuyển dụng sinh viên đại học và bảo mẫu. Giới tính: Nữ. Tiền lương: Thương lượng. Số điện thoại liên lạc:xxxx.

    Tiêu Dương lập tức hiểu ra. Quân Thiết Anh hành động bất tiện, nhưng vẫn muốn đi học. Bạch Tố Tâm bận làm việc, không thể tùy thời đưa đón Quân Thiết Anh, chỉ có thể thuê một bảo mẫu.

    -Không phải là thư đồng sao?

    Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:

    -Thư đồng.

    Bây giờ hắn cần nhất là cái gì? Đương nhiên là đẩy nhanh tốc độ để hấp thu hết thảy tin tức của một ngàn năm sau này. Mà nơi dễ dàng thu thập thông tin nhất, bất kể thời đại nào, tuyệt đối cũng đều là trường học. Với tình huống của hắn mà đến trường thì không dễ dàng gì. Còn trước mắt thì có một con đường tắt.

    Một gã thư đồng, có thể quang minh chính đại cùng với Quân Thiết Anh đến trường. Như vậy, hết thảy chẳng phải sẽ thuận lý thành chương sao?

    Tinh thần Tiêu Dương chấn động, vội nói với Bạch Tố Tâm:

    -Tố Tâm tiểu thư, nàng cảm thấy ta thế nào?

    Nghe xong, Quân Thiết Anh chấn động, lập tức nhớ đến “thân phận” của Tiêu Dương, trong lòng thầm than. Quả nhiên là một đêm sinh tình. Người này một không cần tiền, hai không đi. Thì ra là chờ chị Tố Tâm trở lại để thổ lộ.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    Chương 8: Khoảng cách đạt tiêu chuẩn chỉ thiếu 60 điểm.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    Nghe xong, Bạch Tố Tâm ngây người.

    Ánh mắt nhìn quét qua Tiêu Dương vài lần, sau đó đưa ra một đánh giá khách quan:

    -Miễn cưỡng cũng xem như đẹp trai.

    ……….

    Tiêu Dương giơ tờ thông báo tuyển dụng trong tay, ưỡn ngực nói:

    -Ý của ta là, nếu ta làm nhiệm vụ thư đồng này thì như thế nào?

    -Thư đồng?

    -Chính là bảo mẫu trong thông báo của các người đấy.

    -Anh muốn làm bảo mẫu?

    Bạch Tố Tâm mở to mắt, cầm tờ thông báo nhìn lại, sau đó lại nhìn Tiêu Dương, nửa ngày mới lên tiếng:

    -Anh cảm thấy…anh phù hợp với điều kiện này?

    -Mặc dù có chút khác biệt, nhưng tổng thể vẫn phù hợp.

    Tiêu Dương gật đầu tự tin.

    Đường đường là Trạng Nguyên Đại Tống, làm sao ngay cả làm thư đồng cũng làm không được?

    -Chỗ khác là chỗ nào?

    -Giới tính.

    ……….

    Quân Thiết Anh nhìn Bạch Tố Tâm đang muốn phát tác, vội vàng nói:

    -Chị Tố Tâm, trước mắt đã có sẵn một ứng viên, chi bằng phỏng vấn qua một chút đi.

    Bạch Tố Tâm im lặng, sau đó nhẹ gật đầu.

    Ước chừng mười phút sau.

    Trong phòng khách, Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh ngồi đối diện với Tiêu Dương, trong tay cầm sẵn giấy bút. Sau khi viết vài chữ lên tờ giấy, liền ngẩng đầu hỏi:

    -Giới thiệu bản thân trước đi.

    Tiêu Dương khẽ giật mình, rồi mỉm cười lên tiếng:

    -Tiêu Dương, Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong cương dương.

    Bình tĩnh một hồi, Bạch Tố Tâm nhịn không được hỏi lại lần nữa:

    -Xong rồi sao?

    Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.

    Bạch Tố Tâm lại im lặng. Haiz, phải tự mình hỏi thôi.

    -Tuổi.

    -20.

    -Nguyên quán?

    -Thiền Châu, phủ Khai Đức.

    -Cái gì?

    Bạch Tố Tâm mơ hồ nhìn Tiêu Dương.

    -Chị Tố Tâm, chính là Hà Nam tỉnh Bộc Dương.

    Lúc này, Quân Thiết Anh nhẹ giọng lên tiếng.

    Ánh mắt Tiêu Dương tán thưởng nhìn Quân Thiết Anh. Hắn nhất thời thốt lên địa danh thời Tống triều, không nghĩ đến Quân Thiết Anh lại phản ứng nhanh như vậy.

    Bạch Tố Tâm nhếch miệng, quay sang Tiêu Dương, hỏi tiếp:

    -Bằng cấp.

    …..

    Lúc này đến phiên Tiêu Dương mơ hồ, vô ý mà lắc đầu.

    -Không có bằng cấp?

    Bạch Tố Tâm mở to mắt. Nửa ngày sau mới hỏi thêm mấy câu hỏi chung chung, cuối cùng đánh một dấu chéo trên tờ giấy, đồng thời thêm một chữ số 0.

    Đúng vậy, chính là điểm không.

    Nhưng, Tiêu Trạng nguyên dường như rất thỏa mãn với biểu hiện của mình, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.

    Vẻ mặt Quân Thiết Anh cổ quái nhìn hai người.

    -Kế tiếp trả lời tôi mấy vấn đề.

    Mặc dù Bạch Tố Tâm không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn hỏi thêm vài câu.

    -Đầu tiên, nếu anh trúng tuyển, anh muốn đề nghị mức lương bao nhiêu?

    -Lương?

    Tiêu Dương có chút không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ khi trả lời. Hắn liên tưởng đến thân phận thư đồng của mình, liền ưỡn ngực, rất có lòng cầu tiến mà nói:

    -Càng nhiều càng tốt.

    -Đúng là sư tử ngoạm mà.

    Bạch Tố Tâm vẽ tiếp dấu chéo và chữ số 0.

    -Anh có biết chạy xe không?

    -Không biết.

    Tiêu Dương thành thật trả lời.

    Rất nhiều dấu chéo.

    -Khi anh đưa Thiết Anh đến trường, chung quanh có rất nhiều ánh mắt quái dị nhìn anh, anh sẽ làm như thế nào?

    -Thiết Anh tiểu thư nói làm sao thì làm thế đấy.

    Tiêu Dương rất tuân thủ nguyên tắc của một thư đồng, chấp hành một cách vô điều kiện yêu cầu của tiểu thư.

    -Không có chủ kiến.

    Dấu chéo.

    -Nếu…Thiết Anh bị người ta khi dễ ở trường, anh sẽ xử lý như thế nào?

    Bạch Tố Tâm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Đây chính là vấn đề mà cô quan tâm nhất.

    Quân Thiết Anh là người tàn tật. Tuy rất xinh đẹp, nhưng chỉ sợ sẽ không tránh được phiền toái.

    -Báo quan.

    Tiêu Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời, đồng thời mỉm cười. Đã là thư đồng, tất nhiên là phải tuân thủ luật lệ của một lương dân.

    Sắc mặt Bạch Tố Tâm thoáng trầm xuống, nhẫn nại nói:

    -Ngoại trừ điều này, anh không làm được điều gì nữa sao?

    -Đương nhiên là không.

    Tiêu Dương hiên ngang vỗ ngực.

    -Ta sẽ giảng đạo lý cho bọn họ, khi dễ người khác là không đúng.

    ………

    Không phải là đàn ông.

    Bạch Tố Tâm hung hăng đánh thêm một dấu chéo, vẽ thêm một cái vòng tròn.

    Cô muốn khóc không ra nước mắt. Đây là cực phẩm gì vậy? Cả trang giấy đều là dấu chéo, tổng cộng điểm chỉ bằng không.

    Thất bại toàn diện.

    Cái này kém đến mức nào?

    Đối với gã đàn ông ba không này, Bạch Tố Tâm không còn lời nào để nói.

    -Tố Tâm cô nương, biểu hiện của ta có đạt tiêu chuẩn không?

    Tiêu Dương không thể không hỏi thăm.

    Bạch Tố Tâm bĩu môi, mỉm cười nói:

    -Có thể. Max điểm là 100, khoảng cách đạt tiêu chuẩn của anh còn thiếu 60 điểm.

    Bạch Tố Tâm tận lực đem lời nói của mình diễn đạt rất uyển chuyển. Nhưng người trước mắt lại không hiểu được ý tứ của cô, ngược lại còn cười đắc ý.

    -Tiêu Dương, bây giờ tôi chính thức thông báo kết quả phỏng vấn của anh…

    -Chúc mừng anh, anh trúng tuyển rồi.

    Lời Bạch Tố Tâm còn chưa dứt, Quân Thiết Anh ở một bên đã lên tiếng, mỉm cười nhìn Tiêu Dương.

    Bạch Tố Tâm vô cùng ngạc nhiên.

    ……

    …….

    -Thiết Anh, em thật sự đồng ý để Tiêu Dương đi học cùng em sao?

    Bạch Tố Tâm hấp tấp đưa Quân Thiết Anh vào trong phòng. Sau khi khép cửa phòng lại, vội vàng hỏi.

    Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:

    -Em cảm thấy anh ấy rất thích hợp.

    -Vừa rồi anh ta giúp em đuổi Thẩm Thành Văn đi, em muốn báo đáp anh ta?

    -Cứ xem là thế.

    Bạch Tố Tâm lắc đầu, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Quân Thiết Anh.

    -Cũng được. Anh ta một mình đến Thượng Hải, hẳn cũng muốn tìm được một công việc. Hôm nay anh ta giúp em, tối hôm qua anh ta còn…

    Bạch Tố Tâm nói đến đây liền im bặt, cũng không nói tiếp:

    -Vậy cứ tạm thời để anh ta đi học cùng em.

    Ánh mắt Quân Thiết Anh ý vị thâm trường nhìn Bạch Tố Tâm, đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt:

    -Chị Tố Tâm, chuyện tối hôm qua…em biết rồi.

    -Em biết cái gì?

    Bạch Tố Tâm không hiểu.

    -Yên tâm đi, chỉ có em biết, không có người thứ ba biết đâu.

    Quân Thiết Anh mỉm cười, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

    -Em biết? Tại sao chị lại không biết? Này này, Thiết Anh, có phải em đã hiểu lầm gì đó rồi không?

    Bạch Tố Tâm đuổi theo.

    Quân Thiết Anh âm thầm lắc đầu. Chị Tố Tâm chính là mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, rõ ràng không đành lòng để anh ta ở không, muốn tìm cho anh ta một công việc ổn định, lại còn làm ra vẻ.

    Ước chừng nửa tiếng sau, một hợp đồng lao động được đặt trên bàn.

    -Tiêu Dương, chúng tôi trả anh ba ngàn mốt một tháng. Nếu không có vấn đề gì, anh ký tên vào đây. Đúng rồi, hãy photo CMND của anh cho tôi.

    Bạch Tố Tâm đặt bản hợp đồng trước mặt Tiêu Dương.

    -CMND?

    Khuôn mặt Tiêu Dương hiện lên sự đắng chát, ai oán nói:

    -Ban đầu, gà trống cũng cần CMND. Bây giờ làm thư đồng cũng cần CMND. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?

    -Cái gì?

    Bạch Tố Tâm há miệng đứng lên, ánh mắt trợn tròn.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)