FULL  LS Q.Sự Hình Danh Sư Gia - Nạp Thiếp Ký III - Tác giả: Mộc Dật

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hình Danh Sư Gia
    ( Nạp Thiếp Ký III)

    Tác giả: Mộc Dật
    Chương 92: Chui sàn giường

    Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Mạnh Thiên Sở chờ y khóc một lúc lâu, bấy giờ mới nói: "Được rồi, ngươi đã nhìn thấy thi thể rồi, mèo khóc chuột chết cũng xong rồi, hiện giờ đã đến lúc khai rõ mọi nguyện."

    Trác Tân xoay người quỳ xuống: "Mạnh sư gia, là ai mưu sát Tư Tư? Hãy tra ra, nhất định phải tra ra, đem hắn chém thành vạn đoạn! Cầu xin ông mà! hu hu hu hu..."

    Mạnh Thiên Sở có muốn cười khổ cũng không được: "Ta còn chưa nhìn thấy người như ngươi bao giờ, không những làm giặc mà đòi bắt giặc, còn cầu ta giúp ngươi bắt tên giặc tự nhiên mà có đó, hà hà, ngươi chẳng phải là tên tặc nhân giết chết Lâm Tư đó hay sao?"

    Trác Tân bấy giờ mới hiểu được lời Mạnh Thiên Sở nói, kinh khủng kêu lên: "Không không, không phải tôi, tôi không giết Tư Tư thật mà, tôi sao có thể giết nàng ấy được, tôi yêu nàng ấy lắm mà..."

    "Ngươi yêu nàng ấy? Ha ha, ngươi cho là lổ tai của lão nhân gia ta điếc rồi hay sao? Tối qua ngươi cừu hận đối với Lâm Tư như vậy, rất nhiều người nghe thấy nhìn thấy, ngươi còn dám nói là ngươi yêu Lâm Tư?"

    "Tối qua... tối qua tôi nhất thời nóng giận, nói loạn vậy thôi, kỳ thật tôi chân tâm yêu nàng ấy, nếu không tôi không đến tân phòng tìm nàng ấy."

    "Được rồi, ta lười không tán ma tán mảnh với ngươi nữa. Ngươi nếu như không thừa nhận giết Lâm Tư, còn Lâm Tư thì chết vào khoảng canh ba, vậy có người nào có thể chứng minh trong đoạn thời gian đó ngươi nhất mực không rời khỏi bàn tiệc không?"

    "Tôi... đương nhiên có người làm chứng! Lâm Thiên Hổ có thể chứng minh."

    "Vậy được, dù gì trong đoạn thời gian đó người nào đi ra ngoài thì người khác đều nhìn thấy hết. Ta sẽ điều tra lần lượt, xem coi ngươi có nói dối hay không! Nếu như có người thấy ngươi lúc đó đi ra ngoài, chứng minh ngươi nói dối, có tật giật mình, bổn sư gia sẽ nhờ tri huyền lão gia động hình với ngươi!"

    Trác Tân nghe thế, sắc mặt hơi biến, trầm ngâm một chút nói: "Tôi... đoạn thời gian đó có ra ngoài..., mọi người đều có ra ngoài, không phải chỉ có mình tôi! Đi nhà xí, ra ngoài nôn, dù gì trong quá trình uống rượu thì mỗi người đều phải làm thế, không chỉ có tôi không đâu!"

    Lòng Mạnh Thiên Sở trầm lại: "Những gì ngươi nói là sự thật?"

    "Đương nhiên là sự thật! Trương huyện thừa đi mấy lần, còn có Lâm Thiên Hổ nữa, hắn đầu óc đầy bụi quay về, tôi còn cười hắn có phải là đi trộm gì đó không nữa."

    "Đầu dính đầy bụi? Lâm Thiên Hổ làm gì mà đầu cổ lấm lem?"

    "Hắn nói đi nhà xí, đi một lúc lâu mới quay về, lúc đó tôi đang ra ngoài định đi tiểu, dọc đường gặp hắn. Hắn từ phía tân phòng đi lại, tôi thấy đầu tóc hắn, y phục, bao gồm cả tay nữa đầy bụi. Tôi cười hắn đi trộm thứ gì đó, hắn thần bí cười hề hề hắc hắc, còn nhờ tôi giúp phủi bụi."

    "Hai ngươi quan hệ quá tốt nhỉ?"

    "Đúng vậy, chúng tôi cùng lớn lên từ nhỏ."

    "Hèn gì tối qua hai người cùng chạy đến tân phòng dòm trộm."

    "Dạ... là tôi gọi hắn cùng đi với tôi, lúc đó tôi chỉ muốn nói đôi lời với Tư Tư, tôi uống hơi say, nhất thời xung động..."

    Vừa rồi Trác Tân cung cấp một tình tiết rất trọng yếu, đó là căn cứ vào lời khai của Viên Thiết Hà thì dòm trộm tân phòng ngoài Trác Tân còn có Lâm Thiên Hổ, còn Trác Tân thì bắt gặp Lâm Thiên Hổ nửa đêm đầu cổ đầy bụi quay về, rất có thể là lần nữa đến coi lén tân phòng, không chừng gây án cũng nên. Mạnh Thiên Sở phảng phất nhìn thấy tia hi vọng phá án, tuy trong lòng mừng như điên, nhưng mặt không biểu lộ gì, vẫn cười lạnh y như cũ: "Ngươi còn nhìn thấy ai không ổn nữa hay không?"

    Trác Tân cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Đúng rồi, Trương huyện thừa, ông ta ra ngoài mấy lần, tri huyện lão gia và sư gia ngài đi rồi, Trương huyện thừa không có uống bao nhiêu rượu trên bàn tiệc. Lúc đó mọi người đều đã uống khá nhiều, bắt đầu chơi tửu lệnh, tôi nhớ là ông ta không tham gia gì, nói là đau bụng cứ chạy đi nhà cầu, lại không cho Viên chủ bạc cùng mọi người đi cùng, ra ngoài cả nửa ngày, tôi nhớ là ông ta lại đi nhà xí lần nữa, tôi đi theo sau đó, nhưng ở nhà xí căn bản không nhìn thấy ông ta."

    "Hay là ông ta đến nhà xí nào khác rồi?"

    "Ngôi nhà vườn chúng tôi ngồi uống rượu đó chí có một nhà xí, những nhà xí khác rất xa."

    Mạnh Thiên Sở động tâm: Trương huyện thừa này có ân oán với Viên chủ bạc, y lại là người lòng dạ hẹp hòi, khó tránh y dưới tác dụng của rượu, vì báo phục mà len lén vào giết Lâm Tư, vừa tiết phẫn vừa gợi nên mâu thuận giữa Viên gia và Lâm gia, dày vò Viên gia cho thỏa mãn. Lão tiểu tử này có vấn đề!

    "Còn có người nào có hình tích khả nghi nữa không?" Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp.

    Trác Tân ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu: "Tôi đêm qua rất đau lòng, chỉ biết uống thật nhiều rượu, cho nên nhanh chóng uống say, không chú ý người khác làm gì nữa."

    Mạnh Thiên Sở lệnh cho bộ khoái đưa Trác Tân ra ngoài, sau đó về kiểm tra tân phòng một vòng, lật nệm giường lên quan sát dưới giường, gật gật đầu, lệnh cho đưa Lâm Thiên Hổ vào.

    Lâm Thiên Hổ tiến vào phòng, quỳ dưới đất, dáng vẻ nghênh ngang.

    Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Cô dâu mới Lâm Tử của Viên gia đêm qua đã chết rồi, ngươi có biết hay không?"

    Lâm Thiên Hổ ngẩn người một chút, sau đó nói: "Nhiều nam nhân có ý với ả như vậy, ả đương nhiên sống không thọ rồi..."

    "Có ý với nàng ta? Bao nhiều nam nhân? Đó là những nam nhân nào?"

    "Cái đó... thì là Trác Tân đó, Trác Tân tối qua không phải vì không đành lòng rời xa tiểu mỹ nhân Lâm Tư này mà đến phá, để bị tên mập Viên Thiết Hà đó đập bể đầu hay sao?"

    "Ngoại trừ hắn thì còn ai nữa?'

    "Hà hà, tôi làm sao biết được."

    "Ngươi không biết à? Vậy ngươi vừa rồi nói nhiều có nam nhân, bây giờ lại nói không biết?"

    "Tôi nói lộn rồi không được sao? Cứ coi như là tôi đánh rấm đi."

    "To gan! Tri huyện lão gia ở đây, tên này lại dám xuất lời ô uế, đáng bị vả miệng!" Mạnh Thiên Sở quay sang thưa với Thái tri huyện. Hắn thấy Lâm Thiên Hổ ra vẻ cà lơ phất phơ như vậy, không chịu trả lời câu hỏi cho tử tế, có lòng dập tắt sự kiêu căng của tên này, sau đó mới thuận lợi thẩm vấn.

    Thái tri huyện gật gật đầu, quát: "Người đâu, đem tên này ra vả miệng hai mươi cái."

    Vương Dịch, Tống Tường Vũ cùng một bộ khoái khác bước tới, hai gười xách hai tay của Lâm Thiên Hổ, Vương Dịch tự thân động thủ vả mặt. Vương Dịch này thân thể khôi ngô, bàn tay xòe ra như cái quạt bồ, tát bốp bốp vào mặt khiến Lâm Thiên Hổ gào như heo bị chọc tiết. Sau khi tát tay xong, Lâm Thiên Hở miệng mũi đầy máu, mấy cái răng lung lay xiêu vạo, mặt trương phồng chẳng khác gì con heo.

    Mạnh Thiên Sở lạnh lùng hỏi: "Hiện giờ đã nghĩ ra chưa? Nếu còn chưa nghĩ ra, chúng ta có thể trợ giúp cho ngươi."

    Lâm Thiên Hổ là một tên tiểu lưu manh, đương nhiên biết câu hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, do miệng bị đánh sưng vều nên dập đầu phều phào thưa: "Đừng đánh nữa... tiểu nhân... tiểu nhân nhớ ra rồi..."

    "Vậy thì nói đi, còn có ai có chủ ý với Lâm Tư nữa?"

    "Còn có... Trương huyện thừa..."

    Mạnh Thiên Sở cùng Thái tri huyện đưa mắt nhìn nhau. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi sao biết Trương huyện thùa có tâm ý với Lâm Tư?"

    "Tôi... tôi ở trên đường gặp phải..."

    "Trên đường nào?"

    "Ở... ở trên đường đến nhà xí..."

    "Rấm thối! Lâm Tư không ở nhà xí, ngươi trên đường đến nhà xí gặp Trương huyện thừa thì bằng vào cái gì nói Trương đại nhân có ý với Lâm Tư? Rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ, đáng vả miệng hai mươi cái nữa! Hơn nữa phải đánh mạnh vào!"

    "Đừng! Đừng! Tôi nói tôi nói!" Lâm Thiên Hổ kinh khủng xua loạn hai tay. Hắn là một tên tiểu lưu manh, nhưng thường giao thiệp chỉ điểm cho nha môn, đương nhiên biết Vương bộ đầu trời sinh thần lực, nếu đánh thật, thì không cần tới hai mươi cái, chỉ cần năm cái là đủ vả rụng hết hai hàm răng của hắn. Đánh xong 20 cái, bản thân hắn còn mạng hay không rất khó nói. Hắn là một tên tiểu lưu manh nếu vì bị tra tấn mà chết cũng không có ai kêu oan cho. Vì thế, hắn hoảng hồn, xua tay lia lịa.

    "Mau nói! Bổn sư gia là người nóng tính lắm!"

    "Dạ dạ!" Lâm Thiên Hổ dập đầu như tế sao, "Tiểu nhân trên đường đến tân phòng gặp được Trương huyện thừa, y lúc đó thần tình rất khẩn trương, vừa đi vừa chỉnh lý y phục."

    "Các người có nói gì không?"

    "Không có, tôi nấp qua một bên, ông ta không hề nhìn thấy tôi."

    Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một chút, hỏi: "Ngươi đến tân phòng làm cái gì?"

    "Tôi... tôi chỉ tùy tiện đi đó đây thôi..."

    Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn Lâm Thiên Hổ: "Da của ngươi ngứa rồi phải không?"

    Lâm Thiên Hổ dập đầu vội nói: "Sư gia, tiểu nhân nói đây là lời thật a...."

    "Lời thật? Hà hà, ta hỏi ngươi, đêm hôm qua có người thấy người đầu cổ đầy bụi trở về bàn tiệc, ngươi đi đâu vậy?"

    Thân hình của Lâm Thiên Hổ hơi rung động, không nói lời nào.

    "Hà hà, kỳ thật không cần dùng hình phạt ta cũng biết ngươi đi làm cái gì, chỉ có điều ngươi thái quá ngông nghênh, vả miệng để ngươi biết thật thà thêm đôi chút." Mạnh Thiên Sở bước tới sau lưng Lâm Thiên Hổ, đi qua lại một vòng, khẽ gỡ ra một mạng nhện từ trên đầu của y, hỏi: "Mạng nhện này ở đâu ra?"

    "Là... là.... ở nhà bị dính vào..." Lâm Thiên Hổ cúi đầu đáp.

    "Bị dính vào ở nhà à? Hà hà, ngươi ở nhà hay chui xuống giường lắm hay sao? Chui xuống giường làm cái gì? Bắt chuột à?"

    Lâm thiên Hổ dường như được nhắc nhở, vội cười hề hề hàm hồ đáp: "Đúng a, tối qua tiểu nhân về nhà, đang chuẩn bị cởi y phục ngũ, thì nghe ở giường có chuột, nên cầm gậy chui vào dưới giường..." Nói đến đây, Lâm Thiên Hổ phát giác thần tình của Mạnh Thiên Sở không đúng, nhất mực nhìn hắn với vẻ trào phúng, liền từ từ dừng lời, cúi đầu không nói nữa.

    "Tiếp tục phịa đi, sao không chịu tiếp tục?" Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói, "Trước đó Trác Tân đã khai hết rồi, khi hắn gặp ngươi, ngươi đang từ phòng tân hôn trở về, đầu tóc áo quần dính đầy bụi và mạng nhện. Hắn còn giúp ngươi phủi bụi trên người. Và vừa rồi bổn sư gia kiểm tra dưới giường tân phòng này, thấy rõ ràng có dấu bị chà lết. Ngươi đích xác chui xuống giường, chỉ có điều không phải là ở nhà ngươi, mà là ở tân phòng này! Thế nào? Ta nói không sai chứ? Cho dù ngươi không thừa nhận, ta cũng có biện pháp tra ra người chui xuống giường dưới tân phòng là ngươi!"

     
    banhdacua25, trangem, zHiePz and 7 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hình Danh Sư Gia
    ( Nạp Thiếp Ký III)

    Tác giả: Mộc Dật
    Chương 93: Kẻ đê hèn

    Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Biện pháp này rất đơn giản, từ lời khai của Trác Tân, Lâm Thiên Hồ đầu mình đầy bụi bậm như vậy, có thể khẳng định là dưới giường có bụi đất. Cho nên, khẳng định sẽ để lại dấu bàn tay hay chỉ tay của Lâm Thiên Hổ. Nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Mạnh Thiên Sở không muốn dùng biện pháp này rồi phải giảng giải cho người một khóa về chỉ tay. Những kiến thức quá hiện đại làm không khéo có thể có tác dụng ngược, khiến người ta nói hắn đang làm trò quỷ.

    Lần này, không cần Mạnh Thiên Sở phải khổ công, vì những suy đoán chính xác của hắn phía trước đã khiến Lâm Thiên Hổ giương cờ trắng đầu hàng. Hắn nghe Mạnh Thiên Sở nói chuẩn xác như vậy, biết hành động của mình đã bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay, bây giờ nên tự biểu hiện một chút trước thì hay hơn, cho nên Lâm Thiên Hổ tự vả miệng mình, dập đầu thưa: 'Sư gia, tiểu nhân có tội, tiểu nhân vừa rồi nói nhăng nói cuội, chỉ có điều tiểu nhân chỉ muốn nấp dưới giường nghe chuyện động phòng thôi, không có mưu đồ gì khác, thật đó, cầu xin sư gia minh xét."

    Chuyện náo loạn tân phòng này cũng có phòng tục nghe lén dòm trộm, bao gồm cả chui xuống sàn giường nấp lén, nhưng mà loại sự tình này thường đều do các đứa bé làm, chủ yếu là cho náo nhiệt chứ không phải vì sắc. Phần lớn là bị kéo ra khỏi sàn giường, đã vào đít hai cái đuổi ra ngoài, cười ha hả vài tiếng rồi thôi. Cũng có trường hợp không phát hiện được, ngày hôm sau, người nghe trộm sẽ đem tình tiết nghe được thêm mắm dặm muối kể um cả lên, như vậy cả làng cả xóm cùng vui. Tuy nhiên, giống như Lâm Thiên Hổ đã quá 30 tuổi mà còn chui xuống giường nghe lén, không khỏi khiến người ta nghĩ đây chẳng phải là để vui, mà là vì mục đích xấu xa nào đó.

    Mạnh Thiên Sở không phải là học giả về dân tục, đối với phong tục nghe lén tân phòng chả có hứng thú gì. Điều hắn quan tâm là Lâm Thiên Hổ có phải thật trốn dưới giường nghe lén hay không, có làm chuyện gì khác hay nhìn thấy gì khác hay không, nên hỏi: "Ngươi đem tình hình nghe lén kể kỹ lại xem, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám nói láo lần nữa, ngươi biết chúng ta sẽ đối phó ngươi như thế nào."

    "Dạ! Tiểu nhân không dám!" Lâm Thiên Hổ run rẫy khai, "Tối hôm qua, tôi và Trác Tân rời khỏi vườn, trở về bàn rượu. Trác Tân tâm tình không tốt, cứ nốc rượu tì tì, nhanh chóng say đi. Tôi liền định đi nghe trộm, tôi biết Trác Tân không muốn làm chuyện đó, nên không cho hắn biết..."

    Mạnh Thiên Sở chen lời hỏi: "Ngươi sao biết hắn không muốn nghe hay xem, tối qua hắn chẳng phải là cùng ngươi đi dòm trộm hay sao?"

    "Không phải đâu, hắn chỉ muốn nói chuyện với Lâm Tư. Tối qua lúc chúng tôi nhìn lén qua cửa sổ, Viên Thiết Hà cởi y phục của Lâm Tư, hắn liền tức giận đấm vào cửa sổ một quyền, cho nên mới để cho Viên Thiết Hà phát hiện."

    "Ngươi nói tiếp đi."

    "Dạ, tôi thấy Trác Tân uống say rồi, liền mượn cớ đi nhà xí, len lén rời khỏi tửu yến, tránh khỏi thị tuyến của người hầu, đến được tân phòng. Tôi vốn định tránh ở sau cửa sổ tiếp tục dòm trộm, kết quả vừa tiến vào vườn, đã phát hiện cửa tân phòng mở. Tôi hơi kỳ quái, nấp ở một bên dòm trộm một hồi, không phát hiện có động tĩnh gì, chỉ nghe trong phòng có tiếng ngáy, thanh âm rất lớn. Tôi không dám trự tiếp tiến vào phòng, mà lòn qua cửa sổ bên cạnh, ngậm ướt ngón tay chọc giấy che cửa sổ nhìn vào trong. Bên trong tối đen, chờ mắt tôi thích ứng với quang tuyến trong phòng rồi, nhìn rõ trong phòng không có người khác, tiếng ngáy phát ra là ở trên giường, đại khái của Viên Thiết Hà. Tôi đoán là họ đã ngủ, liền to gan vào phòng thông qua cửa, chui xuống đáy giường..."

    Mạnh Thiên Sở hỏi: "Người ta đều... đã làm xong chuyện rồi, ngươi còn chui xuống dưới giường làm gì?"

    "Cái này sư gia ngài không biết đâu, nghe lén chuyện động phòng là phải nghe phần sau kìa!" Nói đến chuyện nghe lén tân phong, Lâm Thiên Hổ liền lấy lại tinh thần, quên luôn sự đau đớn và vết sưng như heo do bị đánh vừa rồi.

    "Đó là vì sao?" Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi.

    "Tôi nghe lén nhiều rồi, phát hiện nửa đầu đêm tân nương đều không dám cởi mở, làm chuyện đó không dám lên tiếng, nghe không thú vị gì. Chờ đến sau nửa đêm, các nàng đã nếm được vị ngọt đầu, và cũng cho rằng người khác đều ngủ hết, bấy giờ mới yên tâm hưởng thụ, tiếng rên rĩ vì thế nghe mới thú..."

    "Ngươi thiệt là vô sỉ đó nghe!" Mạnh Thiên Sở cười cười mắng.

    Thái tri huyện ở bên cạnh định cười nhưng không tiện cười, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên uống chút để che giấu đi. Vương bộ đầu và các bộ khoái ở bên cạnh là người thô kệch, đã ôm bụng cười khôngcòn biết gì nữa.

    Lâm Thiên Hổ không cho đó là điều đáng hổ thẹn, đắc ý dương dương chuyển đầu nhìn các bộ khoái, thấy bọn họ rất cao hứng, nhịn không được nói tiếp: "Thời gian trước nhà Trương viên ngoại cưới dâu, nữ tử đó nhìn có vẻ văn vẻ yếu đuối, thế mà tiếng rên trên giường nghe... hãi... quả thật là..."

    "Được rồi! Ngươi dẹp mẹ cái vụ đó đi, ngươi tưởng đây là chỗ để khoe khoang khoác loác uống rượu nói thánh nói tướng hay sao?"

    "Dạ dạ!" Lâm Thiên Hổ vội nín miệng, ho khan mấy tiếng, dập đầu.

    Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiếp chuyện vừa kể lúc nãy đi, ngươi chui dưới gầm giường rồi xảy ra chuyển gì nữa?"

    Lâm Thiên Hổ đáp: "Tôi chui xuống gầm giường xong, chờ rất lâu, trên giường ngoài tiếng ngáy to ra, không có động tĩnh gì. Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Vợ đẹp ở cạnh bên, tên mập họ Viên này còn ngủ được sao? Nếu là tôi, thì đã sớm quậy tưng rồi. Thiệt là tức mà! Tôi ráng nhẫn nại chờ, chờ rất lâu thì cảm giác có người tiến vào..."

    Mạnh Thiên Sở kỳ quai 1hỏi: "Cảm giác?"

    "Đúng a!" Lâm Thiên Hổ chỉ vào cái giường lớn bên cạnh, "Giường này vừa rộng vừa lớn, tôi sợ bị người phát hiện nên trốn vào sát bên trong. Cho nên tình huống bên ngoài gần như không thấy được gì. Dưới giường không đối thẳng của chính, người ngoài cửa tiến vào ở dưới giường không nhìn thấy, cộng thêm trong phòng không có đèn, tối om om, cho nên càng không nhìn thấy rõ."

    Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn giường, gật đầu: "Ngươi cảm giác người tiến vào này là ai?"

    "Cái đó thì cảm giác làm sao được, nhưng bằng vào cảm giác và động tĩnh, thì đó nhất định phải là nam nhân."

    "Nam nhân? Y làm cái gì?"

    "Tôi nghe y tiến vào từ cửa, khẽ nhón chân nhón tay, đến cuối giường đứng một hồi rồi bò lên, tiếp đó trên giường loạn động. Nói thật, nghe người đó tiến vào tân phòng để thâu gian (Chú: gian dâm, quan hệ tình dục lén mà người bị lạm dụng không hay biết, ví dụ bị chuốc thuốc ngủ, bất tĩnh nhận sự...), tôi lúc đó... tôi lúc đó rất hối hận. Tôi dù sao cũng không có cái gan đó. Tiếp theo đó tiếng ngày ngừng lại, người thâu gian cũng bất động. Lát sau, tiếng ngáy lại từ từ vang lên, có điều rất khẽ, lúc có lúc không. Người đó không động tĩnh gì nữa. Một lúc sau mới nghe y từ từ bò xuống ở cuối giường, nhón chân nhón tay bỏ đi."

    "Người này là ai?" Mạnh Thiên Sở rõ ràng biết không thể tìm ra đáp án từ miệng Lâm Thiên Hổ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu, đồng thời chuyển đầu nhìn Thái tri huyện. Thái tri huyện cảm thấy đây là thời khắc quan trọng nhất, thần tình cũng khoẩn trương nhìn Mạnh Thiên Sở.

    "Sư gia, tiểu nhân thật không biết mà. Trong phòng quá tối, tội lại trốn trong cùng, nhìn không thấy, dù gì thì nghe động tĩnh rất có thể là nam nhân, hơn nữa, nữ nhân lúc này lên giường làm cái gì?'

    Cái đó cũng đúng. Như vậy thì án này càng phức tạp hơn rồi, một tên nghe trộm, một tên thâu gian, quả thật là bỉ ổi! Nếu như Lâm Thiên Hổ nói là thật, như vậy kẻ thâu gian này rất có khả năng là hung thủ gian sát Lâm Tư. Thời gian xuất hiện của y vừa khéo trùng với thời gian Lâm Tư bị hại!

    Lúc người này tiến vào thâu gian, có thể là Lâm Tư đã phát giác không phải là trượng phu của mình, tiến hành đề kháng. Nhưng Lâm Tư vốn là một nữ tử yếu đuối, lại bị Viên Thiết Hà chuốc cho say rồi, cho nên phản kháng khá yếu ớt. Trong khi đó, Viên Thiết Hà nằm bên cạnh say như chết, cho nên không bị thức tỉnh. Hung thủ để ngăn không cho Lâm Tư la hét, đã dùng tay bịt miệng mũi của Lâm Tư, khiến nàng bị ngộp thở tử vong.

    Mạnh Thiên Sở hỏi: "Khi người đó tiến vào, đại khái là vào thời khắc nào?"

    Lâm Thiên Hổ ngẫm nghĩ: "Dù gì thì tôi cũng nhanh chóng rời khỏi đó theo y, trở về tiệc rượu. Qua một lúc thì tiệc tan, trên đường đi đại khái mất một bửa ăn cơm, về nhà thì nghe tiếng gõ canh tư. Như vậy xem ra người đó tiến vào khoảng giờ tý chánh một khắc, y chỉ ở một lúc, rời khỏi đó đại khái khoảng giờ tý chánh hai khắc."

    Cổ đại tính toán thời khắc theo 12 thời thần (canh giờ) một ngày đêm, mỗi thời thần tương đương 2 giờ ở thời hiện đại. Một thời thần chia ra làm hai bộ phận thượng và hạ, phân biệt gọi là mỗ sơ và mỗ chính, mỗi một bộ phẩn chia làm bốn thời khắc, gọi là mỗ sơ mỗ khắc và mỗ chánh mỗ khắc. Lấy giờ tý làm ví dụ, thì giờ tý từ 11 giờ đêm cho tới 1 giờ khuya, cho nên tý sơ là 11 giờ, tý chánh là từ 12 giờ. Như vậy Lâm Thiên Hổ nói tý chánh hai khắc, chính là khoảng 12 giờ rưỡi khuya.

    Như vậy, Mạnh Thiên Sở đã nhìn thấy hi vọng phá án. Hiện giờ hắn cần phải tra rõ vào giờ tý chính một khắc đến hai khắc đó, những người hiềm nghi đang làm gì, có người làm chứng hay không.

    Có 11 người trong vòng hiềm nghi, chuyện thâu gian thì có thể bài trừ hai vợ chồng họ Viên và họ Lâm. Lâm Thiên Hổ nếu thật sự ở dưới giường thì cũng có thể bài trừ, vậy còn sáu người. Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, hỏi Lâm Thiên Hổ: "Trương huyện thừa Trương Thỉ, nho học đề cử tư giáo dụ Chu Mặc, Hình phòng tư lại Ôn Minh, Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập, thư lại Trác Tân, Lý Xung Nhân. Trong sáu người này, ngươi nhận thấy ai là kẻ có khả năng gây án nhất? Ngoài ra còn có người nào có thể gây án nữa?"

    Lâm Thiên Hổ bấm đốt ngón tay tính toán: "Trác Tân xem ra không thể, hắn hận Lâm Tư quá, hơn nữa hắn từng nói với tôi, trước đây khi hắn cùng Lâm Tư tự định việc chung thân, đã có cơ hội chiếm được thân thể nàng ta, nhưng hắn không làm vậy..."

    Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, giờ nào việc đó, lúc trước không muốn, bây giờ muốn cũng không chừng. Hơn nữa, trong cơn tức giận, để hả giận giết người cũng là chuyện thường. Nhưng Mạnh Thiên Sở không hề làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Lâm Thiên Hổ, nghe hắn nói tiếp.

    Lâm Thiên Hổ tiếp: "Trương huyện thừa và Chu giáo dụ đều không có khả năng, bọn họ đường đường là huyện thừa, giáo dụ, sao có thể làm chuyển bỉ ổi như vậy..."

    Mạnh Thiên Sở lại nghĩ, tri nhân tri diện bất tri tâm, Chu giáo dụ hắn không rõ, căn cứ lời Trác Tân nói, tối qua trong tiệc rượu, Trương huyện thừa này lén đi ra ngoài mấy lần, còn thấy từ phía tân phòng hoảng hốt trở về, khẳng định là có làm trò quỷ.

     
    banhdacua25, trangem, zHiePz and 6 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hình Danh Sư Gia
    ( Nạp Thiếp Ký III)

    Tác giả: Mộc Dật
    Chương 94: Nói hớ

    Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Thiên Hổ nói tiếp: "Đối với Ôn tư lại tiểu nhân không hiểu lắm, nhưng Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập là một sắc quỷ. Nghe nói lúc ông ta mười lăm mười sáu tuổi đã từng chọc ghẹo vợ của người ta, suýt bị đánh chết, bắt đưa lên quan nhân vì tuổi quá nhỏ nên không trị tôi. Nhân vì chuyện này, ông ta thân bại danh liệt, văn chương tuy rất tốt những vô dụng, bất đắc dĩ phải làm một tư lại mà thôi."

    Thì ra vị công phòng tư lại còn có chuyện như thế ấy, người này đã có tiền án, có lẽ nào là do y làm? Án càng lúc càng phức tạp, đầu của Mạnh Thên Sở bắt đầu căng ra: "Cuối cùng còn có Lý Xung Nhân, người này thế nào?"

    "Lén lén lút lút, dù sao tôi cũng không thích y."

    Mạnh Thiên Sở hừ lạnh, gườm mắt nhìn Lâm Thiên Hổ, thầm nghĩ ngươi quả thật là có miệng tọc mạch người, không gì là không nói được. Bản thân là một nhân vật lén lén lút lút, còn đi nói người khác! Hắn hỏi: "Ngươi tối qua thấy y có làm gì không?"

    Lâm Thiên Hổ ngẫm nghĩ: "Cái này thì không, con người ông ta rất kiệm lời, chỉ cúi gầm đầu uống rượu, sau đó tôi đến tân phòng nghe lén không lưu ý ông ta. Khi trở lại thì thấy ông ta vẫn còn đó, đã sắp canh tư rồi, cho nên bảy người chúng tôi cùng rời khỏi đó cùng một lúc."

    Mạnh Thiên Sở ra lệnh đưa Lâm Thiến Hổ đi, tiếp theo đó hắn muốn hỏi Trương huyện thừa. Huyện thừa tương đương phó huyện trưởng, trong tình huống bình thường đương nhiên khách khí với Mạnh Thiên Sở, nhưng nếu đến lúc đối mặt thực sự, thì ông ta dù sao cũng là quan, Mạnh Thiên Sở là dân, dân không thể thẩm vấn quan được. Do đó, lần hỏi han lần này phải do Thái Chiêu Thái đại nhân tự thân xuất mã mới được. Hắn kề tai Thái Chiêu tri huyện nói nhỏ dặn dò một hỏi, chỉ cách ông ta hỏi những vấn đề quan trọng, sau đó mới thông tri đưa Trương Thỉ Trương huyện thừa lên.

    Trương huyện thừa tiến vào phòng, Vương Dịch Vương bộ đầu nhắc một cái ghế mời ông ta ngồi. Mạnh Thiên Sở ngồi sau Thái tri huyện, nghe ông ta thẩm tấn.

    Thái tri huyện ho khan một tiếng, cung tay nói: "Trương đại nhân, Lâm Tư từ cạnh ba đêm qua bị giết, hơn nữa trong thời điểm đó ông có mặt ở gần hiện trường. Bảy người các ông đều bị liệt nhập vào đối tượng hiềm nghi. Bổn quan cần phải điều tra bài trừ từng người một, chỗ nào đắc tội thỉnh bỏ qua cho."

    Trương huyện thừa vội đứng dậy, cung thân làm lễ: "Thái đại nhân nặng lời rồi, đây là điều cần thiết cho tra án, ti chức hoàn toàn có thể lý giải, nhất định tận lực phối hợp."

    Thái tri huyện gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Trương đại nhân, thỉnh nói trước quá trình đã kinh qua trong Viên phủ tối qua của ông, từ khi Trác Tân đại náo tân phòng trở về sau."

    "Dạ." Trương huyện thừa lén nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, cười ruồi nói, "Tối qua ti chức và đại nhân, sư gia rời khỏi tân phòng trở về bàn rượu, uống một hồi nữa thì đại nhân và sư gia đi về. Ti chức ham uống, lưu lại uống tiếp, chơi quyền lệnh cho đến canh tư. Tôi nói đêm khuya rồi về thôi, mọi người mới cùng tan tiệc. Sáng sớm hôm nay, ti chức nghe nói con dâu của Viên gia bị giết, vội đi đến, kinh qua sư gia kiểm nghiệm mới biết thì ra là bị người giết. Hung thủ này thật ngoan độc, giết luôn thê tử của người ta trong đêm tân hôn, nếu bắt được nhất định phải thiên đao vạn quả..."

    Thái tri huyện chờ y liếng thoắng nói một hơi một hồi những lời khẳng khái trần từ xong, bấy giờ mới hỏi: "Trương đại nhân, tối qua trên bàn tiệc, ông có đi ra ngoài không?"

    "Ra ngoài? Đi đâu?"

    "Ví dụ như đi nhà vệ sinh hoặc là chỗ nào đó."

    "À, uống rượu cả đêm đi nhà vệ sinh khẳng định là phải có rồi, có đi có đi, đi mấy lần nữa chứ. Ài, mê rượu hư việc, chơi quyền lệnh thua rồi lại không nguyện ý thua người mất mặt, cũng lén chạy ra ngoài nhổ ra, xong trở lại chơi quyền uống tiếp, làm trò cười rồi."

    Mạnh Thiên Sở nghe ông ta thừa nhận chơi quyền lệnh thua, chạy ra ngoài nhiều lần để nhổ rượu ra vào chơi tiếp, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Thường những người uống rượu không tự nhận mình uống rượu gian dối. Trương huyện thừa nói như vậy, chẳng lẽ là muốn giấu ghiếm điều gì?

    Thái tri huyện cười cười, hỏi: "Ngoài nhà xí, Trương đại nhân có từng đi chỗ nào khác không?"

    "Chỗ nào khác? Không có a! - Thái đại nhân không phải hoài nghi ti chức hành hung gây án chứ? Như vậy quả thật là oan uổng a!" Thần tình của Trương huyện thừa có phần hoảng loạn.

    "Trương đại nhân lo xa rồi, bổn quan không nói như vậy, chỉ cần làm rõ một số sự tình mà thôi."

    Sắc mặt của Trương huyện thừa bấy giờ mới hơi giãn ra: "Ti chức đích xác là chỉ đến nhà xí, ngoài trừ đi vệ sinh, còn có đi nhổ rượu, cho nên ra ngoài nhiều lần, nhưng những chổ khác ti chức không hề tới."

    "Nhưng mà, có người nhìn thấy ngươi tối qua từ hướng tân phòng đi tới, chuyện này là thế nào?" Thái tri huyện khoan thai hỏi.

    "Ai nói vậy? Thật đúng là nói bậy nói bạ! Tôi căn bản không đến tân phòng, ngoài trừ lần trước đó cùng Thái đại nhân, Mạnh sư gia cùng tới, sao lại có người nhìn thấy tôi chứ, đơn giản là đáng tức cười, ha ha, đúng là trò đùa ác mà! Ha ha ha." Tuy là cười, nhưng vẻ mặt cười của Trương huyện thừa rõ ràng là rất khiên cưỡng.

    Thái tri huyện chờ cho ông ta cười gần xong, mới hỏi tiếp: "Đích xác có ngươi nhìn thấy người từ phía tân phòng đi đến. Người đó nấp đi, nhìn rõ Trương đại nhân ngươi thần tình có vẻ hoảng loạn. Điều này rốt cuộc là sao hả?"

    "Thuần túy là ngậm máu phun người!" Trương huyện thừa tức giận đỏ hồng mặt đứng dậy, hưa tay múa chân: "Tôi đến tân phòng làm cái gì? Ả Lâm Tư đó tuy có mấy phần xinh đẹp, nhưng cũng không phải là thiên tiên, tôi đường đường là huyện thừa, sao lại đi làm chuyện tiền gian hậu sát như vậy?" Lời nói của ông ta có phần kịch liệt, có chút quên cả tôn ti thượng ha luôn.

    Thái tri huyện thấy thần tình của ông ta sục sôi như vậy, có điểm bất ngờ, nhất thời không biết nên tiếp tục thẩm vấn tiếp thế nào, quay đầu nhìn sang Mạnh Thiên Sở.

    Mạnh Thiên Sở lạnh giọng hỏi Trương huyện thừa: "Trương đại nhân vì sao nói Lâm Tư bị người ta tiền gian hậu sát? Dường như bỉ nhân không hề nói qua là Lâm Tư bị người ta gian dâm qua đó nha."

    Trương huyện thừa rùn mình, cười hắc hắc: "Ti chức... ti chức cũng đoán thôi mà."

    "Điều này không đúng rồi, bỉ nhân chỉ nói là Lâm Tư bị người ta bịt miệng mũi gây ngạt thở, không hề nói cô ta bị hung thủ gian ô, càng không nói qua là bị tiền gian hậu sát (hãm hiếp gian dâm trước sau đó giết chết). Trương đại nhân sao lại thoắt cái đã chuẩn xác nói ra suy đoán này?"

    Trương huyện thừa sầm mặt: "Mạnh sư gia, bổn quan thân là huyện thừa, dường như còn chưa đến lượt ngươi thẩm vấn bổn quan đó nga?"

    Thái tri huyện hừ một tiếng lớn, lạnh lùng bảo: "Trương đại nhân, Mạnh sư gia là hình danh sư gia do bổn quan mời về, thế bổn quan tra những án hình danh, lời của sư gia hỏi chính là lời của bổn quan hỏi!"

    Trương huyện thừa chỉ là quan phó trong nha môn. Thái tri huyện là quan chưởng ấn, khảo hạch hàng năm của Trương huyện thừa đều phải qua sự điểm phê của Thái tri huyện, ông ta làm sao dám đối địch với Thái tri huyện, vội vã khom người thưa: "Dạ dạ, ti chức thất ngôn rồi."

    Nếu như đã trầm trọng hóa vấn đề, thì phải làm cho tới luôn. Thái tri huyện hiểu rằng đây là lúc ông ta phải toàn lực bảo vệ và nâng cao quyền uy của Mạnh Thiên Sở, liền hừ một tiếng thật lớn, bảo: "Hình danh là điều mà bổn quan không rành, Trương đại nhân, hiện giờ bổn quan chính thức cho ông biết, sau này toàn bộ sự vụ về hình danh trong nha môn, đặc biệt là những sự vụ liên quan đến phá án, bổn quan ủy thác cho Mạnh sư gia toàn quyền phụ trách. Lời của sư gia là lời của bổn quan. Trương đại nhân nếu coi thường Mạnh sư gia, có nghĩa là coi thường bổn quan, hiểu rõ chưa?"

    Thái tri huyện nói lời này rất nặng, đã có ý tứ muốn trở mặt, Trương huyện thừa biết Thái tri huyện đã động cơn giận, vội khom người thấp hơn: "Ti chức hiểu rõ! Ti chức hiểu rõ!"

    Thái tri huyện bấy giờ mới quay sang Mạnh Thiên Sở, bảo: "Tiên sinh, ông hỏi đi."

    "Vâng!" Mạnh Thiên Sở ho khan một tiếng, hỏi Trương huyện thừa: "Trương đại nhân, vẫn là câu hỏi vừa rồi, ông dựa vào cái gì mà đoán định Lâm Tư bị người ta tiền gian hậu sát?"

    "Cái này... ti chức quả thật là chỉ đoán mà thôi." Nếu như Mạnh Thiên Sở đại biểu Thái tri huyện thẩm án, Trương huyện thừa nói lời vừa rồi đắc tội luôn cả hai người, không thể không chịu thua, đổi luôn xưng thẳng là ti chức.

    "Suy đoán? Không thể nào!" Mạnh Thiên Sở bám riết vào vấn đề này không buông, "Nhân vì trước khi chết Lâm Tư đích xác đã bị người gian ô qua! Chuyện này chỉ có bỉ nhân biết, ngay Thái tri huyện bỉ nhân còn chưa có dịp cáo tri, ngươi làm sao mà biết được?"

    Kỳ thật trước khi chết Lâm Tư tuy có trải qua hành vi tính giao, nhưng tinh dịch trong nội thể có nhóm máu trùng với nhóm máu của trượng phu Viên Thiết Hà của nàng, đó là nhóm máu A. Nếu như hung thủ có trùng nhóm máu với Viên Thiết Hà, thì với trang bị của Mạnh Thiên Sở hiện giờ không thể nào kiểm tra ra. Vì thế, hắn chỉ nói Lâm Tử có khả năng bị hung thủ gian dâm mà thôi, trong khi đó Trương huyện thừa trực tiếp đoán định Lâm Tư là bị người tiền gian hậu sát, như vậy hoặc là Trương huyện thừa chính là hung thủ làm chuyện này, hoặc là ông ta tận mắt chứng kiến hoặc nghe hung thủ đang tiến hành tiền gian hậu sát với Lâm Tư. Đây là mấy chốt quan trọng có tính đột phá đối với án, Mạnh Thiên Sở đương nhiên phải bám riết không buông rồi.

    Trương huyện thừa cười cầu tài nói: "Ti chức... ti chức đích xác là nói nhăng đoán bậy, cứ coi như ti chức nói bậy đi chẳng được hay sao?"

    Đương nhiên không được! Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, nhưng nếu như lão tiểu tử này cứng họng không chịu cung khai, thì hắn cũng lười nói lời thừa với ông ta, tiến hành giám định nhóm máu trước hẳn hay. Mạnh Thiên Sở nói: "Trương đại nhân, bỉ nhân hiện giờ cần lấy một chút máu của ông tiến hành kiểm tra, để xác định coi ông có phải là hung thủ hay không." Nói xong, hắn mở rương pháp y, lấy một cái dao lấy máu rút trích chút máu của Trương huyện thùa, mang đến phòng cách vách đơn độc tiến hành xác định nhóm máu, kết quả khiến mắt của Mạnh Thiên Sở sáng rực lên - nhóm A!

    Nhóm máu của Trương huyện thừa tương đồng với nhóm máu của tinh dịch trong âm đạo của Lâm Tư, đều là nhóm A, như vậy có thể nói, Trương huyện thừa rất có khả năng là nam nhân thâu gian (lén gian dâm) Lâm Tư mà Lâm Thiên Hổ cảm giác được ở dưới giường! Đương nhiên cũng rất có khả năng trong quá trình gian dâm, đề phòng Lâm Tư la hét, cho nên y bịt miệng mũi gây chết người. Nếu là như vậy, chỉ cần Trương huyện thừa không rửa tay quá kỷ, trong kẻ móng tai của ông ta nhất định còn lưu lại lớp da bị cào rách trên miệng mũi của Lâm Tư. Nếu như phát hiện được, án này coi như tìm ra hung thủ chắc như đinh đóng cột rồi.

    Mạnh Thiên Sở mang vẻ mặt âm trầm tiến vào phòng, nói với Trương huyện thừa: "Bỉ nhân muốn xem bàn tay của ông, xác định xem ông có phải là chân hung gian sát Lâm Tư hay không!"

    Câu này khiến cả Thái tri huyện và Trương huyện thừa đều cả kinh. Hai người không thể ngờ là Mạnh Thiên Sở còn biết xem tay coi bói.

     
    trangem, ducvietvtv, Yanmin and 3 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hình Danh Sư Gia
    ( Nạp Thiếp Ký III)

    Tác giả: Mộc Dật
    Chương 95: Dung túng tội phạm

    Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Mạnh Thiên Sở đương nhiên không biết bói toán. Hắn chỉ muốn dùng cách xem tay để tra xét xem kẻ móng tai của Trương huyện thừa có mảnh da bị cào của Lâm Tư hay không, và để sau này còn có thể lợi dụng cách này để tiến hành dụ cung tất yếu, vì dù gì thì người cổ rất tin vào cách nói của thầy tướng số. Nếu như cách nói của hắn phù hợp với sự thật, sẽ khiến cho chân hung cho rằng đây chính là tướng người tiết lộ thiên cơ, từ đó thành thật khai nhận.

    Trương huyện thừa thắc thỏm giơ tay ra. Mạnh Thiên Sở cẩn thận kiểm tra các kẻ ngón tay của Trương huyện thừa, thấy trong kẻ có bùn đèn, như vậy cho thấy y không hề tiến hành tẩy rửa kẻ móng tay. Kinh qua kiểm tra tử tế, hắn không phát hiện được vết trượt hay mảnh vụn da nào cả.

    Mạnh Thiên Sở hơi thất vọng. Nếu như không có mảnh vụn da phụ chứng minh, chỉ dựa vào nhóm máu và lời nói hớ của Trương huyện thừa, vẫn chưa thể đưa ra kết luận chắc chắn rằng Trương huyện thừa là chân hung, làm sao đây?

    Suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển nhanh như điện, nhưng mặt không lộ biểu tình gì. Hiện giờ chỉ còn cách lừa ông ta một vố thôi! Hắn lật tới lật lui tay của Trương huyện thừa, xong lạnh lùng nói: "Trương đại nhân, cắn cứ vào bàn tay của ông mà xét, thì có thể khẳng định tinh dịch trong người của Lâm Tư chính là do ông lưu lại, ông còn gì để nói nữa không?"

    Trương huyện thừa đại kinh thất sắc: "Không không! Không phải ta, ta chỉ ở ngoài chờ, không hề tiến vào phòng, làm sao có thể..." Vừa nói tới đây, Trương huyện thừa chợt dừng phắt lại, nhân vì ông ta đột nhiên phát giác mình đã nói hở lần nữa. Chỉ có điều, ông ta phát hiện quá trễ, vì đã thấy Mạnh Thiên Sở và Thái tri huyện nhìn mình với ánh mắt trào phúng.

    Thái tri huyện lạnh giọng hỏi: "Ngươi ở ngoài chờ chứ không tiến vào phòng? Trương đại nhân, như vậy có thể nói còn có người cũng với ngươi đến tân phòng nữa, đúng không? Người đó là ai?"

    Trương huyện thừa bắt đầu toát mồ hôi trán, không biết đối đáp thế nào.

    Thái tri huyện phủi phủi y bào, vừa hiệu chỉnh lại vừa nói: "Trương đại nhân vừa rồi đã thừa nhận mình có đến tân phòng, tham dự vụ tiền gian hậu sát Lâm Tư. Nếu như ngươi hiện giờ không giao ra đồng bọn, bổn quan chỉ còn biết phái bộ khoái đưa ngươi đến chỗ tri phủ Kha Kiền Kha đại nhân, để ông ta tự đến thẩm vấn."

    Trong tân phòng dùng làm nơi thẩm vấn này ngoài Thái tri phủ, Mạnh Thiên Sở ra, còn có bộ đầu Vương Dịch, bộ khoái Tống Tường Vũ cùng mọi người khác. Những lời Trương huyện thừa vừa nói có nhiều người nghe, có muốn chối cũng không được. Khi bị đưa đến chỗ tri phủ đại nhân, như vậy coi như xong rồi, Trương Thỉ chỉ còn biết cắn răng cúi đầu nói: "Chuyện này là... là do thự lại Lý Xung Nhân làm, ti chức không liên quan a."

    "Rốt cuộc là chuyện thế nào, mau kể hết sự thật!"

    "Dạ, tối hôm qua, ti chức say rượu, Lý Xung Nhân đỡ ti chức đi nhà vệ sinh, trên đường về Lý Xung Nhân kiến nghĩ đi nghe lén tân phòng. Ti chức thầm nghĩ nghe trộm tân phong cũng là tục lệ, cũng chẳng có gì khó coi, cho nên trong cơn say đã đi theo luôn. Khi đến tân phòng, bất ngờ phát hiện cửa phòng mở, bên trong tối đen, có thể nghe tiếng ngày rất lớn, nhất định là của Viên Thiết Hà. Ti chức nói bọn họ đã ngủ rồi, nghe không được gì đâu, chúng ta đi thôi, nhưng Lý Xung Nhân nói hắn muốn vào trong coi, coi xong là đi ngay, cho nên ti chức cứ để hắn đi..."

    Thái tri huyện nói: "Ngươi thân là mệnh quan triều đình, không ngờ lại đồng lõa với thuộc hạ làm chuyện trái khoái lương tâm này, hừ! Ngươi kể tiếp đi!"

    "Ti chức nhất thời hồ đồ, thật là đáng chết." Trương huyện thừa sắc mặt tái xám, run rẫy nói tiếp: "Ti chức thấy Lý Xung Nhân len lén tiến vào phòng, một lúc sau không thấy ra, liền đến ngoài cửa sổ, thấy giấy dán cửa đã bị người chọc một lổ, liền nhìn vào trong, ẩn ước thấy trên giường có Lý Xung Nhân đang bò xuống dưới giường, nhón chân nhón gót ra khỏi phòng. Ti chức quay ra ngoài cửa vườn chờ hắn, hắn đến, thần tình rất kinh hoảng. Ti chức không tiện hỏi nhiều, liền cùng quay trở về."

    Thái tri huyện lạnh lùng nói: "Trương đại nhân nếu như đã nhìn thấy Lý Xung Nhân thâu gian vợ của người ta, đã vượt khỏi phạm trù nghe lén tân phòng rồi. Đó không phải là tục lệ, mà là phạm tội rồi, Trương đại nhân vì sao không lên tiếng ngăn lại? Sau chuyện này tại sao không tố cáo?"

    Trương huyện thừa vội đám: "Ti chức chỉ nhìn thấy hắn bò từ trên giường xuống, cụ thể hắn có thâu gian vợ mới cưới của người ta hay không thì ti chức đích xác không nhìn thấy."

    "Vậy ngươi vì sao biết là hắn tiền gian hậu sát Lâm Tử?"

    "Ti chức là căn cứ vào việc hắn bò từ trên giường xuống, khẳng định là làm chuyện thâu gian rồi. Sáng hôm nay biết là Lâm Tư chết, cho nên mới suy đoán là tiền gian hậu sát."

    Thái tri huyện vỗ mạnh lên trên tay vịn của ghế: "Ngươi nếu như đã suy đoán ra được, vì sao không chỉ mặt tố giác!"

    "Ti chức... ti chức hồ đồ..."

    Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh cười lạnh nói: "Ngươi không phải hồ đồ, mà là ngươi vô cùng giải hoạt. Lý Xung Nhân nhân tửu hứng đề xuất đến tân phòng dòm trộm, đó là phong tục cho phép, nhưng cũng mượn nước đục thả câu làm tổn hủy danh dự của Viên chủ bộ chính là hợp với ý của ngươi. Ngươi đi theo tên này để nếu như hắn bị Viên Thiết Hà phát hiện, chỉ việc xem náo nhiệt cho vui. KHông ngờ Viên Thiết Hà uống say ngủ khò khò, nghe lén không thành, còn Lý Xung Nhân thấy ngươi đường đường là một huyện thừa mà không ra tay ngăn cản lại đi theo coi, cho nên dâm tâm tặc đảm càng lớn hơn, cuối cùng tiến vào tân phòng thâu gian. Đối với chuyện này ngươi không phải không biết, mà là bỏ mặt không thèm để ý, hi vọng Lý Xung Nhân bị Viên Thiết Hà phát hiện, để ngươi xem náo nhiệt thích hơn, vừa có thể mượn chuyện này làm nhục danh dự của Viên chủ bộ. Kết quả Viên Thiên Hà say rượu ngủ như chết không phát giác gì, chờ khi Lý Xung Nhân ra rồi, tính toán của ngươi không thành. Bỉ nhân nói như vậy có đúng không?" Nơi gửi lời cảm tạ: http://

    Mặt Trương huyện thừa càng tái nhợt hơn, mồ hôi như hạt đậu nàng ứa từng hạt rơi xuống, thân người run lập cập.

    Mạnh Thiên Sở ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu Lý Xung Nhân bị bắt tại đương trường là điều ngươi hi vọng nhất. Như vậy ngươi vừa có thể xem náo nhiệt, vừa làm mất mặt Viên chủ bộ. Cho dù Lý Xung Nhân vạch mặt ngươi cùng tham gia, nhưng đó là khẩu cung một đối một, ngươi nhất quyết không nhận thì chẳng làm gì được ngươi. Nhưng mà, lúc đó không bị phát hiện, nên sau khi xong việc ngươi không còn cách gì lên tiếng được nữa, càng không thể trở mặt, nếu không xét cho sâu thì ngươi chẳng khác nào làm kén tự trói buộc mình, không thể thoát tội danh dung túng cho người làm gian. Do đó ngươi mới cố chấp không khai ra chuyện này, hi vọng có thể dối trời vượt biển. Hà hà, Trương đại nhân, quả nhiên là cao chiêu a."

    "Ti chức hồ đồ...! Ti chức đáng chết...!" Trương huyện thừa run rẩy lạy lia lịa.

    Căn cứ tình huống điều tra, Trương huyện thừa và Lý Xung Nhân rất có thể la chân hung gian sát Lâm Tư. Nếu như phát hiện tội phạm hiềm nghi, ngay từ bây giờ cần phải chế tác khẩu cung bút lục rồi. Mạnh Thiên Sở ra lệnh bộ khoái mau chạy về nha môn, gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đến ghi khẩu cung.

    Chẳng mấy chốc sau, Mộ Dung Huýnh Tuyết đến. Mạnh Thiên Sở gọi nàng đến bên cạnh, đem tình huống của án thuật lại những điểm chính cho nàng, để nàng có cơ sở thuận tiện ghi rõ và nhấn mạnh những chỗ quan trọng.

    Lúc này thì bàn giấy và nghiên mực đã chuẩn bị xong, Thái tri huyện bảo Trương huyện thừa thuật lại lần nữa. Mộ Dung Huýnh Tuyết ký lục rất nhanh, bút pháp ngay thẳng đẹp đẻ, ghi khẩu cung lại hết, rồi cho Trương huyện thừa áp bàn tay lên làm dấu.

    Sự tình sau đó Thái tri huyện đương nhiên biết phải làm thế nào. Ông ta sờ cái mũi cà chua, đanh giọng bảo: "Huyện thừa Trương Thỉ túng dung cho người khác phạm tội. Ngươi đầu, bắt hắn lại, chờ án này trinh phá hoàng tất, tống giao giám sát ngự sử trị tội. Ngoài ra, đem hiềm nghi phạm gian sát Lý Tư là Lý Xung Nhân bắt áp vào đây chịu thẩm vấn!"

    Trương Thỉ biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, rất may tội danh của y chỉ là dung túng, chứ không phải là kẻ chỉ sử hay là xúi giục, lớn thì mất chức quan là cùng, không thể bị rơi đầu. Nếu như có thể thành thật khai báo, thái độ tốt, hiệp trợ phá án... thì cũng có thể bị cách hạ chức, thậm chí còn giữ được mũ ô sa cũng chư abiết chừng.

    Bộ đầu Vương Dịch cùng bộ khoái bước lên lột mũ o sa của Trương Thỉ, sau đó dẫn ông ta đi. Chẳng mấy chốc, Lý Xung Nhân bị trói gô tiến vào, bị ép quỳ xuống đất. Lý Xung Nhân đã sợ không còn chút máu nào trên mặt.

    Thái tri huyện quay nhìn Mạnh Thiên Sở, hỏi: "Tiên sinh..., tiếp theo nên...?"

    Mạnh Thiên Sở kề tai ông ta nói nhỏ: "Trước hết đánh một trận, sau đó hỏi quá trình gian sát Lâm Tư của hắn."

    Ừ! Thái tri huyện gật gật đầu, vỗ bàn quát: "Lý Xung Nhân to gan, không ngờ dám thâu gian con dâu mới cưới của chủ bộ đại nhân, gan to bằng trời, người đầu, kéo hắn xuống đánh mạnh ba mươi hèo!"

    Lý Xung Nhân nghe thế sợ hãi xin tha mạng không ngớt. Đám bộ khoái kéo y ra, đè xuống dưới nguyệt đài, đánh bôm bốp một trận loạn côn, khiến cho Lý Xung Nhi thét gào như heo bị chọc tiết.

    Ba chục hèo đánh xong, mông đít và đùi của Lý Xung Nhân như nỏ hoa, máu chảy đầy, rồi sau đó y bị lôi vào ném nằm trên đất.

    Thái tri huyện bấy giờ mới lạnh lùng nói: "Lý Xung Nhân, vừa rồi huyện thừa Trương Thỉ đã đem chuyện y dung túng cho ngươi gian sát Lâm Tư kể hết ra rồi. Hiện giờ bổn quan muốn nghe ngươi khai thế nào, nếu như có nửa câu không thật, bổn quan sẽ động dụng đại hình chỉnh trị, cho ngươi sống không bằng chết!"

    Lý Xung Nhân nghe Thái tri huyện đã đem chuyện như thật kể lại hết rồi, biết đại thế đã mất, dập đầu như gảy bàn toán: "Đại lão gia tha mạng a, tiểu nhân nhất định như thật khai hết."

    "Nói!"

    "Dạ dạ, tối hôm qua, Trác Tân náo loạn tân phòng, tiểu nhân nhìn thấy tân nương Lâm Tư tiểu thư, liền... liền có chút động tâm, sau đó lại uống vào mấy bôi, gan càng lớn hơn, bình thường tiểu nhân và Trương huyện thừa quan hệ không tệ, nên nhân tử hứng nói với ông ấy là đi nghe lén tân phòng, không ngờ Trương huyện thừa cũng đi. Như vậy hai chúng tôi mượn cớ đi nhà vệ sinh, trước sau đi đến ngoài vườn của tân phòng. Nha hoàn và người hầu đều đến phía trước lo làm lụng bận rộn, trong nhà vườn có tân phòng không có ai khác. Tiểu nhân thấy cửa lớn mở, liền đến xem, chỉ nghe có tiếng ngày của Viên Thiết Hà, không có động tĩnh gì khác. Tiểu nhân to gan tiến vào phòng..."

    Thái tri huyện chợt hỏi: "Lúc đó Trương huyện thừa không ngăn ngươi sao?"

    "Không, tôi nói chúng tôi cùng đến cửa xem, ông ta bảo tôi tự đi, ông ta ở cửa vườn chờ tôi, rồi không nói gì nữa. Tiểu nhân nghe Trương huyện thừa nói vậy, lòng can đảm càng tăng hơn."

    Thái tri huyện lạnh giọng bảo: "Cái đó thì tự nhiên, đường đường là huyện thừa, mắt thấy ngươi sắp làm việc xấu mà không ngăn cản, còn biến tướng dung túng, chẳng trách gì ngươi lòng tặc to bằng trời. Khai tiếp đi!"

     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hình Danh Sư Gia
    ( Nạp Thiếp Ký III)

    Tác giả: Mộc Dật
    Chương 96: Người hiềm nghi cuối cùng

    Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
    Nguồn: Vipvandan.vn



    hi nghe Thái tri huyện giục trào phúng rồi giục khai tiếp, Lý Xung Nhân vội nói: "Dạ, tiểu nhân tiến vào phòng dùng tay che mặt để phòng Viên Thiết Hà giật mình tỉnh giấc không nhìn thấy được mặt tôi. Cứ như vậy tiến vào phòng, khom người đến bên giường, nghe tiếng ngáy của Viên Thiết Hà rất to, tiểu nhân bấy giờ mới yên tâm. Thấy Viên Thiết Hà nằm phục trên người Lâm Tư ngáy vang, Lâm Tư nằm ngữa ngủ, hai người đều trần truồng, mền gối đã bị đá sang một bên, tiểu nhân thấy hai người họ ngủ vùi không tỉnh, Lâm Tư lại phô bày hết ra như vậy, tiểu nhân liền nổi lòng... nổi lòng dâm, từ cuối giường bò lên, định... định gian dâm Lâm Tư tiểu thư..."

    Mạnh Thiên Sở chen lời hỏi: "Ngươi chui từ cuối giường lên như thế nào?"

    "Tiểu nhân khom người đến cuồi giường, vén đuôi trướng, sau đó bò lên trên."

    Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, Lý Xung Nhân khai như vậy phù hợp với lời Lâm Thiên Hổ nói. Lời khai của hai người có thể tương hỗ ấn chứng, mép màn ở cuối giường cũng bị vén lên, phù hợp với lời khai, cho nên hỏi tiếp: "Lúc ngươi tiến vào phòng đại khái là thời khắc nào?"

    Lý Xung Nhân cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi đáp: "Đại khái qua giờ chính tý một chút, qua khoảng một khắc."

    Điều này phù hợp với lời khai của Trương huyện thừa và Lâm Thiên Hổ, chứng minh Lâm Thiên Hổ ở dưới sàn giường cảm giác có người tiến vào thì người đó chính là Lý Xung Nhân. Án nói coi như đã phá được hơn phân nửa rồi, lòng Mạnh Thiên Sở vô cùng cao hứng.

    Thái tri huyện cũng mừng rơn, tỏ vẻ vui tươi nói: "Lý Xung Nhân, ngươi lên giường gian ô Lâm Tư, sợ nàng ta kêu la mới bịt miệng mũi nàng ta lại, lỡ tay làm nàng ta chết, có đúng như vậy không?"

    "Không không, tiểu nhân không có gian ô Lâm Tư tiểu thư, thật đó!"

    "Nói bậy! Ngươi bò lên giường, Lâm Tư tiểu thư trần truồng không mặc gì, ngươi có nhìn một cái rồi leo xuống giường không?" Thái tri huyện đương nhiên không tin Lý Xung Nhân là con mèo không chịu ăn mở.

    Lý Xung Nhân hoảng hốt đáp: "Tiểu nhân lên giường quả thật là có ý muốn gian dâm Lâm Tư tiểu thư, nhưng lúc đó Viên Thiết Hà nằm trên người Lâm Tư, tiểu nhân không có cách gì gian dâm a."

    Cành mẹ đẻ cành con, thêm chuyện rồi? Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở cùng đưa mắt nhìn nhau. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi định dùng cách này để chống chế chẳng phải là quá ngây thơ hay sao, ngươi nhận ra là chúng ta sẽ tin ngươi sao?"

    Lý Xung Nhân dập đầu thưa: "Đại lão gia, sư gia, tiểu nhân nói đây là thật, tuyệt không có nửa lời giả dối! Tiểu nhân bò lên giường, thấy tình cảnh này ngầm kêu xui xẻo, ngẫm nghĩ một hồi liền trốn vào trong mền, sau đó dùng tay đây Viên Thiết Hà, định đẩy hắn xuống..."

    Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Ngươi cũng giảo hoạt đó chứ, trốn trong mền làm thì dù Viên Thiết Hà có tỉnh lại cũng cho rằng là Lâm Tư đẩy hắn, tuyệt đối không nghĩ đến là trên giường còn có một người nữa."

    Thần tình của Lý Xung Nhi bối rối: "Tiểu nhân đẩy mấy cái, Viên Thiết Hà mới trở mình nằm xuống, ngữa mặt ra ngủ, còn ngáy khò khò, nhưng tiếng ngáy đã nhỏ hơn nhiều. Tiểu nhân không dám chui ra khỏi mền, nhưng thấy Lâm Tư tiểu thư trần truồng nằm bên cạnh, cuối cùng cũng nhịn không được đưa tay sờ một chút, thấy nàng ấy không tỉnh, gan to hơn một chút, nên tiếp tục sờ loạn một hồi..."

    Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Ngươi sờ ở bộ vị nào?"

    "Nhũ... nhũ phòng và phía dưới..."

    "Chỉ sờ hay sao?"

    "Còn... còn nắn bóp nữa... tiểu nhân thấy sờ mó nàng ấy không động tĩnh, nên to gan nắn bóp một hồi, không ngờ Viên Thiết Hà lật người trở lại, gác một chân lên tay của tôi, hơn nữa tiếng ngáy dừng lại. Tôi rất sợ, cho rằng hắn đã phát hiện rồi, vốn định xin tha mạng, nhưng không nghe hắn nói gì, bản thân không dám động, cho đến khi hắn ngày tiếp, tôi mới từ từ rút tay ra. Lúc này thì tôi đã sợ gần chết rồi, không dám ở lại nữa, liền len lén chui xuống cuối giường ra ngoài."

    Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi ở trên giường đó đại khái bao lâu?"

    "Đại khái... đại khái một khắc ạ."

    "Ngươi thật sự không gian dâm Lâm Tư?"

    "Vốn là muốn làm như vậy, nhưng Lâm Tư bị Viên Thiết Hà đè, cho nên... nên không thành, tiểu nhân nói đây là lời thật, tiểu nhân dám thề với trời!"

    Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Không cần thề, bổn sư gia có biện pháp tra ra ngươi có phải là đang nói dối hay không!"

    Mạnh Thiên Sở trước hết kiểm tra kỹ kẻ móng tay của Lý Xung Nhân, không phát hiện có mảnh vụn da, từ lớp bùn dơ ở kẻ móng tay của y cho thấy y chưa hề thanh tẩy kẻ móng tay, và cũng chứng minh Lý Xung Nhân tuy có vò nắn nhũ phòng và bên trong đùi của Lâm Tư, nhưng không phải là người đè bịt miệng mũi khiến nàng ngộp thở tử vong.

    Hắn lại lấy mẫu máu của Lý Xung Nhân, đem sang phòng kế bên tiến hành kiểm nghiệm, hi vọng máu của tên này không phải nhóm A, nếu không không còn ý nghĩa bài trừ gì nữa. Nếu là như vậy, thì thiên hạ quả là đại loạn rồi.

    Kết quả kiểm tra cho thấy nhóm máu của Lý Xung Nhân là nhóm O, Mạnh Thiên Sở thở phào. Do tinh dịch trong âm đạo của Lâm Tư là nhóm A, không phù hợp với nhóm máu của Lý Xung Nhân, cho thấy không có khả năng do y lưu lại, hay nói cách khác, Lý Xung Nhân đích xác không hề gian dâm Lâm Tư.

    Mạnh Thiên Sở trở về phòng, kề tai Thái tri huyện nói nhỏ: "Lý Xung Nhân nói thật, hắn không gian sát Lâm Tư."

    Thái tri huyện gật gật đầu, hỏi Lý Xung Nhân: "Sau khi ngươi xuống giường thì làm gì nữa?"

    "Tiểu nhân rời khỏi phòng, thấy Trương huyện thừa còn ở cửa vườn chờ, nên chúng tôi cùng trở về, lại uống một hồi thì tan tiệc."

    Mộ Dunh Huýnh Tuyết ở bên cạnh ghi lại hết khẩu cung, cho Lý Xung Nhân dùng tay ấn vào, rồi bộ khoái đem y áp giải xuống, đem về giam vào trong đại lao của nha môn.

    Lý Xung Nhân tuy không gian dâm Lâm Tư, cũng không có lớp da trầy xướt bong ra từ vết thương ở miệng và mũi của Lâm Tư, có nghĩa là không có bịt đè miệng mũi của Lâm Tư khiến bị ngạt thở tử vong.

    Thấy án đã sắp phá được, kết quả tra ra lại công không, minh chứng rõ ràng là Lý Xung Nhân không phải hung thủ thật sự gian sát Lâm Tư, chân hung là người khác, Mạnh Thiên Sở bắt đầu nặng đầu.

    Đương nhiên, hành vi của Lý Xung Nhân thuộc về phạm vi cưỡng gian chưa đạt, vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự của hành vi cưỡng gian chưa đạt này. Án chiếu theo "Đại Minh luật", thì người nào cưỡng gian chưa thành, đánh trăm trượng, đày ba nghìn dặm, lấy trọng tội mà định. Ở đây coi như đã phá án trong án Lâm Tư bị giết.

    Hiện giờ chỉ còn lại các người hiềm nghi là Hình phòng tư lại Ôn Minh, Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập, huyện nho học đề cử tư giáo dụ Chu Mặc ba người. Kẻ gian sát Lâm Tư nhất định là một trong ba người này!

    Có khả năng nhất đương nhiên là Nguyễn Gia Lập. Lão tiểu tử này có tiền án, đã từng vì chọc ghẹo vợ của người ta mà suýt bị đánh chết, từ đó đứt luôn tiền đồ tốt đẹp của mình. Vì thế, Mạnh Thiên Sở quyết định tra hỏi Nguyễn Gia Lập trước.

    Nguyễn Gia Lập bị đưa đến phòng cưới, do còn chưa có chứng cứ chứng minh y phạm tội, hơn nữa y lớn nhỏ gì cũng là tư lại của một phòng, tương đương trưởng phòng quản lý nhà đất xây dựng ở một huyện, cho nên Mạnh Thiên Sở để y ngồi trả lời thẩm vấn.

    Thái tri huyện nói: "Nguyễn tư lại, tối qua vào canh ba, con dâu mới cưới của Viên chủ bộ bị người giết chết, kẻ hiềm nghi tập trung vào bảy vị khách còn ở lại đến canh ba tại Viên phủ tối qua. Nhân vì tối qua vào canh ba ngươi vẫn còn ở tại Viên phủ, cho nên cần tiến hành điều tra với ngươi."

    Khi Nguyễn Gia Lập bị đưa đến đây, bộ khoái không hề cho y biết nguyên nhân, khi đến cũng không cho nói chuyện với ai, cho nên đây là lần đầu tiên nghe được chuyện này, không khỏi giật mình cả kinh: "Con dâu của Viên đại nhân bị giết sao? Thật là khiến người bất ngờ a! Bỉ nhân nhất định tận lực hiệp trợ đại lão gia tra rõ án tình."

    Tư lại chính là lại (chức dưới quyền quan, giống như viên chức bây giờ), không thể xưng là quan, do đó ngay cả "ti chức" (chức nhỏ, kẻ dưới) cũng không có tư cách xưng, chỉ có thể xưng là "bỉ nhân" (kẻ hèn này) hoặc trực tiếp xưng "tôi".

    Thái tri huyện lại nói: "Hình danh sự vụ của nha môn bổn quan đã giao cho Mạnh sư gia toàn quyền phụ trách, do đó, chờ một lát Mạnh sư gia sẽ tiến hành dò hỏi cụ thể, ngươi phải như thật hồi đáp."

    "Dạ," Nguyễn tư lại cung kính nói với Mạnh Thiên Sở, "Thỉnh sư gia hỏi đi, bỉ nhân nhất định như thật bẩm cáo."

    Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Vậy tốt, tối qua vào canh ba, Nguyễn tư lại đang làm cái gì?"

    "Canh ba?" Nguyễn Gia Lập ngẫm nghĩ,"Vào canh ba, bỉ nhân đang cùng Hình phòng tư lại Ôn Minh đang hoa quyền (oẳn tù tì) chơi tửu lệnh."

    "Giữa chừng có rời khỏi đó không?"

    "Không có! Ôn tư lại hoa quyền thua nhiều quá, không phục khí, cứ nhất mực nắm áo tại hạ đòi chơi mãi, dường như là từ canh hai cho đến tan tiệc, chúng tôi cứ hoa quyền liên tục. Tại hạ nhớ rằng giữa chừng chỉ đi nhà xí một lần, lần đó cả hai chúng tôi cùng đi. Đúng rồi, Lâm chưởng quỹ lúc đó nhất mực ở bên cạnh giúp rót rượu, lúc đó khi đi nhà vệ sinh, tôi và Ôn tư lại uống say rồi, ông ta lo chúng tôi ngã té, cho nên đi theo cùng. Ông ta có thể làm chứng."

    Mạnh Thiên Sở nghe thể trợn mắt ngớ người, Nguyễn tư lại lần này còn có người làm chứng, xem dáng vẻ không phải đang nói dối, nhưng dù sao cũng phải lấy khẩu cung kiểm tra.

    Mạnh Thiên Sở lệnh cho đưa Nguyên tư lại xuống dưới, đưa Ôn tư lại Ôn Minh lên, sau khi hỏi thì lời khai hoàn toàn trùng khớp với Nguyễn tư lại.

    Hắn lại truyền Lâm chưởng quỹ đến, hỏi kỹ càng, kết quả đúng theo lời hai vị tư lại nói. Căn cứ lời của Lâm chưởng quỹ, từ canh hai đêm qua, Ôn tư lại và Nguyễn tư lại cùng hoa quyền đấu rượu liên tục. Lâm chưởng quỹ thấy hai người họ chơi quá vui, cũng vui lây. Do Viên chủ bộ đang bận tiếp đãi Trương huyện thừa và Chu giáo dụ, còn phải chỉ phái người hầu thu dọn tiệc tàn, cho nên Lâm chưởng quỹ nhất mực ở bên cạnh tiếp đãi xem Ôn tư lại và Nguyễn tư lại đấu rượu. Lâm chưởng quỹ chứng minh hai người này từ canh hai hoa quyền cho đến tiệc tàn gần canh tư, trong đó giữa chừng chỉ đi nhà xí một lần, lại hai người cùng đi, Lâm chưởng quỹ đi theo, trở về lại tiếp tục đánh quyền đấu rượu cho đến khi tan tiệc mới cùng về...

    Lâm chưởng quỹ là phụ thân của nạn nhân, ông ta không thể làm chứng giả. Hơn nữa, lời khai của ba người tương hỗ ấn chứng, độ đáng tin rất cao, từ đó, Ôn Minh và Nguyễn Gia Lập có thể được bài trừ khỏi phạm vi hiềm nghi phạm tội.

    Hiện giờ, chỉ còn lại người hiềm nghi phạm tội cuối cùng - huyện nho học đề cử tư lại giáo dụ Chu Mặc.

     
    trangem, zHiePz, ducvietvtv and 6 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)