Dị Giới  Khoa Huyễn Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Nghịch Thủy Chi Diệp

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp
    Chương 245: Chủ nhân phi kiếm

    Dịch: Đường Huyền Trang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Không đợi mấy người Nguyễn Ngưng xuống máy, trong tiệm lại thêm một nhóm lớn ngưới đến, cùng với mười mấy tên đệ tử Hoàng gia, tổng cộng cũng gần năm sáu mươi người! Đi bên cạnh Hoàng Sơn là một trung niên phúc hậu khoác áo bào màu nâu đậm.

    Trên thực tệ thì Hoàng Sơn cũng không muốn mang Đào Khôn tới, nhưng bây giờ là chạy đến chỗ người ta mượn người, lừa gạt người bình thường thì còn dễ, chứ lừa gạt loại người khôn khéo như này quả thực là không dễ dàng! Bởi vậy đành phải mang cả người đến.

    - Lão bản! Kích hoạt cho ta cái Truyền Kỳ!

    Năm sáu mươi người nối đuôi nhau vào, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của không ít người, trong đó bao gồm cả mấy người Nguyên Ngưng vừa mới giết người đoạt bảo đang chạy trốn.

    Quầy hàng, Trâu Mạc trợn trùng mắt, nhiều người như vậy, toàn bộ đều kích hoạt Truyền Kỳ! Vậy thì là bao nhiêu Linh Tinh?

    - Vậy mà ta lại làm việc trong một cửa hàng như vậy...!?

    Trâu Mạc há hốc mồm nhìn mấy người Hoàng Sơn, Đào Khôn ném một túi Linh Tinh lớn trên bàng, vội vàng đếm từng viên một, sợ là để sót!

    - Thật sự đúng là Đào nhị chưởng quỹ...

    Nguyễn Ngưng không còn gì để nói, nếu là lúc trước, nàng sẽ kinh ngạc là làm sao mà người này cũng tới, còn bây giờ... Nơi tốt thế này, không tới mới là ngốc!

    Đào Khôn là nhị chưởng quỹ của Nguyên Hành Các, cái Nguyên Hành Các này không phải tinh phẩm không bán, các loại trận pháp, pháp thuật, pháp bảo trân quý, sinh ý không thể bảo là không lớn, vô luận là nội thành hay ngoại thành, không ít thể lực đều là khách hàng của Nguyên Hành Các!

    Chẳng qua hôm nay là hắn theo chân Hoàng Sơn tới xem thử một chút, tên Hoàng Sơn này mượn hắn nhiều người như vậy, tự nhiên là có bí ẩn, cũng may Hoàng Sơn không giấu diếm liền đem mọi chuyện nói ra, vì vậy Đào Khôn mới kỳ quái "Bên trong Bán Biên thành này lại xuất hiện một của hàng như vậy?!"

    Vô luận là kiến thức của hắn rộng rãi thế nào, cũng chưa từng nghe nói qua chỗ nào như này, cũng chưa từng nhìn thấy!

    Quan trọng nhất chính là, nhà này lại là một thế lực mới!

    Một thế lực mới thành lập không lâu, ngay cả gót chân còn đứng chưa vững, thế mà dám đường hoàng mở ra một cửa hàng như vậy...

    Nếu như tất cả những lời Hoàng Sơn nói là sự thật, vậy vấn đề này không thể không để cho người khác suy nghĩ!

    Bởi vì bên trong Bán Biên thành này, phần lớn là tu sĩ, bởi vậy chức nghiệp cũng phần lớn lấy Pháp Sư, Đạo Sĩ làm chủ.

    Trong điểm xuất sinh ở bên trong thôn nhỏ, rất nhanh lại tăng thêm một đoàn người mới!

    Cảm nhận được thực lực mình tăng trưởng, Đào Khôn đều trợn tròn mắt!

    Thế mà giết quái vật này có thể tăng trưởng thực lực?! Mà thực lực lại còn tinh khiết như thế?! Cái này so với buồng chuyên để luyện công của Đại chưởng quỹ còn lợi hại hơn!?

    Chỉ là bây giờ có nhiều người chơi như vậy, lại thêm người ở thành Cửu Hoa... Cho dù hệ thống làm bản đồ đủ lớn, nhưng ở bên ngoài thôn thì vẫn là sư nhiều cháo ít.

    Rõ ràng Đào Khôn quyết đoán hơn Hoàng Sơn rất nhiều, ra lệnh một tiếng:

    - Đi xung quanh tìm giết! Ai dám đoạt, giết toàn bộ!

    Đào nhị chưởng quỹ muốn đặt bao hét! Mang nhiều người đến như vậy cũng không cần phải giảng đạo lý! Chính là bá đạo như vậy!

    Chí ít là xung quanh đây, cái gì mà vịt gà ngan đều được bao hết!

    Thế là bên ngoài Tân Thủ thôn, chỉ thấy một đoàn người mang theo mộc kiếm tân thủ, đuổi theo các loại động vật điên cuồng chém! Không chỉ như vậy, gặp người liền giết!

    - So nhiều người?

    Đào Khôn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

    - Hoàng huynh, Cửu Hoa quân mà ngươi nói ở đâu? Nhìn xem có sơ được với Nguyên Hành Các vệ đội này không!

    Mấy người Cửu Hoa quân cùng với bọn Vương Cường đã xuống máy, đối với chuyện này chẳng biết một chút nào! Ngược lại một vài người khác đi qua lập tức gặp nạn, nhất thời có hơn mười người bị phát nổ!

    ---------------

    Độc Đân Vương Tần Hồng Lân còn một cái thân phận khác, đó chính là địa đầu xà lớn nhất toàn bộ ba mươi sáu quảng trường, chẳng qua những chuyện này phần lớn đều giao cho Tiết Niệm cùng với Hứa Bưu quản lý. Còn chính hắn thì ở lại Hồng Lâm Dược Phường, bên ngoài thì kinh doanh đan được, mà bên trong thì kinh doanh một số mua bán không muốn người khác biết.

    Chẳng qua gần đây mua bán xảy ra một vài vấn đề nhỏ, bởi vì một thời gian dài như vậy, cái tên mà giết hai thuộc hạ của hắn ở trước mặt mọi người trong tiệm thuốc còn chưa có một chút manh mối.

    Đến múc hôm nay khi giao dich, người mua còn tiến hành thăm dò hắn khiến hắn không vui vẻ gì! Bởi vì có người cho là con cọp già Tần Hồng Lâm hắn đã rụng hết răng!

    Đây là một cái điềm báo không tốt!

    Mà lúc này đây, Lưu Tam vuốt quận giấy trong tay, đồng thời sắc mặt cũng tái xánh:

    - Thật sự không có ai sử dụng chuôi kiếm này sao?

    Đúng lúc này:

    - Không... Không xong!

    Một tu sĩ áo đen dưới chướng hắn, mang theo chút bối rối vào báo cáo:

    - Huyết Tứ Nhi, Quỷ Thủ Đỗ Cán, đều bị người ta phế tu vi, đánh gãy tay chân! Bây giờ hoàn toàn bị phế!

    - Cái gì?

    Lưu Tam sầm mặt lại:

    - Bọn hắn hiện giờ ở đâu?!

    - Đúng lúc người của tiểu nhân đi ngang qua, gặp được liền mang người về!

    Tên tu sĩ áo đen kia nói:

    - Lão bại, làm sao bây giờ?

    - Mang ta đi nhìn xem!

    Sắc mặt Lưu Tâm vô cùng âm trầm, chỉ thấy mấy người đều nằm thoi thóp trên mặt đất, hắn đành phải truyền cho một người chút nội công:

    - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

    - Phi kiếm thuật của người kia vô cùng lợi hại!

    Huyết Tứ Nhi kéo dài hơn tàn nói:

    - Một kiếm liền phá vỡ pháp bảo của ta!

    - Phi kiếm thuật?!

    Bỗng nhiên thần sắc Lưu Tam căng thẳng!

    - Cái gì phi kiếm thuật?!

    Lưu Tam liền lấy bức họa đưa cho hắn:

    - Có phải phi kiếm như này không?!

    - Phải...!

    Dường như Huyết Tứ Nhi gặp phải vật đáng sợ, liên tục bò về phía sau, gào to:

    - Chính là phi kiếm này...!

    Lưu Tam nắm chặt bức tranh trong tay, dùng sức bóp, trong nháy mắt chỉ còn bột phấn:

    - Được! Quả nhiên là đi mòn gót không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Không nghĩ tới cấp trên đau khổ tìm kiếm chủ nhân thanh phi kiếm này lại ở ngay dưới mí mắt ta!

    -----------------

    Hồng Lâm Dược Phường, mặt mũi Tần Hồng Lâm vô cùng âm trầm nhìn bức họa trong tay, chỉ thấy đây là một nam tử trẻ tuổi, bên cạnh có mấy thanh phi kiếm, dung mạo của nam tử trẻ tuổi cùng với mấy thanh phi kiếm đều được vẽ rất rõ ràng!

    - Không nghĩ đến người này không những dám giương oai ở Hồng Lâm Dược Phường chúng ta mà còn giết người của Hắc Ma!

    - Tự gây nghiệt thì không thể sống!

    Nói chuyện chính là nữ tử yêu dã bên cạnh hắn.

    Đúng lúc này, một tu sĩ to con mặc áo đen đi đến.

    - Hứa Bưu? Chuyện gì?

    Hứa Bưu đi tới nói nhỏ vài câu.

    - Cái gì? Ngươi tìm được?

    Tần Hồng Lâm đứng dậy từ chỗ ngồi, cười nói:

    - Xem ra vẫn là chúng ta tới trước một bước!

    - Dám giết người của Hắc Ma, xem ra cũng có chút bản sự!

    Nữ tử xinh đẹp kia nói:

    - Không bằng để nô gia dẫn người đi?!

    - Không?!

    Trên mặt Tần Hồng Lâm mang theo vẻ tà ý, nhất thời khuôn mặt có vẻ tiên phong đạo cốt của hắn trở nên vô cùng quái dị:

    - Chuyện này để lão phu tự mình xử lý, các ngươi nhìn là được! Lão phu muốn tự tay luyện hắn thành huyết đan! Để hả giận trong lòng!
     
    rocklina thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp
    Chương 246: Lão ma tới cửa

    Dịch: Đường Huyền Trang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Không biết có phải những quái vật này chưa từng có ai giết qua hay không mà tỷ lệ rơi đồ cũng không tệ lắm.

    Lúc này mấy người Nguyên Ngưng đã đều chơi hết thời gian, tự nhiên lúc này chỉ có thể đứng sau trơ mắt nhìn Phương Khải đánh ra cực phẩm trang bị.

    Ngự tỷ áo đen bên cạnh nàng tên là Hề Duyệt, còn đôi tỷ muội sinh đôi mười tám mười chín tuổi kia thì tỷ tỷ gọi là Tô Chỉ, muội muội gọi là Tô Dao, đều là người bản thành.

    - Lão bản, làm sao ngươi có thể chơi lâu như vậy?!

    - Mà quái vật nơi này thật là lắm tiền!

    - Ngươi thấy cây đao trong tay lão bản không? Lực công kích cao hơn trong cửa một chút!

    Lúc này Phương Khải mặc một thân nón trụ màu lam nhạt, trong tay cầm một thanh bát hoang, so với những tên mặc áo vải kia còn mang theo mộc kiếm tân thủ, quả thật là bá khí hơn không biết bao nhiêu lần, nhất thời kiến cho ở phía sau vang lên một tràng thán phục.

    - Lực công kích lão bản thật cao! Một đao chém tới, bộ xương đều đoạn mất mấy cái!

    - Làm sao chúng ta tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không được đồ! Đồ tốt đều một mình hắn độc chiếm!

    - Không đúng! Còn tiểu cô nương kia!

    - Muốn không?

    Phương Khải dương dương đắc ý:

    - Gia nhập bản công hội, các loại phục lợi, cần cái gì cũng có!

    - Hừ hừ! Lại định lừa gạt bản cô nương gia nhập cái công hội nát của ngươi!

    Nguyễn Ngưng khinh thường, nhổ nước bọt nói:

    - Tốt nhất là ngươi vẫn nên chú ý bản thân đi! Đừng đến lúc đố bị Hắc Ma tìm tới cửa, chết bản cô nương cũng không nhạt xác giúp ngươi!

    - Tên lão bản này đúng là nhân tài, giết người của Hắc Ma còn cố ý thả một tên về.

    Rõ ràng là Hề Duyệt cũng nghe qua sự tích vinh quang của Phương Khải, nhíu lông mày lại, đánh giá bốn phía, cũng không biết là có phải đang suy nghĩ, đến lúc đó tên lão bản này bị giết, mình trước ôm một cái máy tính rồi chạy trốn.

    - Này! Tiệm này của ngươi không thể để cho người ta chơi thêm sao?!

    Hai tỷ muội Tô Chỉ với Tô Dao tương đối ngại ngừng, tỷ tỷ thì có chút hơi nói nhiều:

    - Tiệm này của ngươi lớn như thế, một ngày sẽ có bao nhiêu người chơi, dù sao cũng để đó không dùng, còn không bằng cho chúng ta chơi nhiều thêm một chút!

    - Đúng vậy!

    Nguyễn Ngưng nhìn Phương Khải hậm hực nói:

    - Nào có lão bản nào như này, để khách hàng đứng sau nhìn, mình thì chơi vui vẻ như thế!

    - Thêm thời gian a... Sẽ có.

    Phương Khải nói:

    - Gần đây bản điếm có tính toán nạp hội viên, phàm là hội viên của bản điếm, đều có thể chơi nhiều hơn người bình thường 2 giờ.

    Đến lúc đó hội viên dùng thử có thể tăng thành hội viên tôn quý, so với hội viên bình thường thì có thể chơi nhiều hơn 2 giờ, đây cũng là chuyện mà Phương Khải đã chứng thực với hệ thống.

    - Gần đây... Liền không phải là hôm nay sao?

    Nguyễn Ngưng khinh thường nói:

    - Ta mới đánh cướp được mấy tên đi đường, còn chưa chơi chán!

    - Cho ngươi chơi thêm 2 giờ cũng không đủ!

    Phương Khải tức giận nói:

    - Cho ngươi chơi thêm 10 giờ cũng không đủ, nói mấy chuyện này có ý nghĩa sao...?

    Người đi đường bị đánh cướp: Ta giết cmn! Người đâu rồi!

    Lúc này còn đang tìm người ở khắp nơi.

    - Nếu không thì cho chúng ta chơi thêm mấy giờ, đến lúc đó chuyện ở bên Hắc Ma, ta giúp ngươi nói chuyện, thế nào?

    Hề Duyệt với chuyện này rất có tự tin, phụ thân của nàng là quản sự ở Bàn Giao Phủ, mẫu thân nàng cũng có mấy cửa hàng không nhỏ ở trong thành, thế lực có thể nói là không nhỏ.

    Thế lực trong nội thành rắc rối phức tạp, nhưng có không ít chuyện cũng có thể nói được một chút.

    Nàng phỏng đoán tên lão bản này cũng có chút bản sự cùng với át chủ bài, nhưng dù sao mới đến, cách làm thỏa đáng nhất vẫn là ít gây phiên toái mới đúng.

    Bởi vậy nàng tự tin chờ đợi câu đồng ý của Phương Khải.

    - Ặc... Cái này...

    Phương Khải rất phiền muộn:

    - Ta đều nói với người ta ràng Nghịch Thiên Vong Du công hội chúng ta hoan nghênh đến đánh, hiện tại lại thu hồi lời nói, không được tốt lắm đi.

    - Làm sao không tốt, mặt mũi quan trọng hơn so với tính mạng sao?

    - Vậy lão bản cũng mang một nhóm người tìm tên Hắc Ma kia đánh cướp một trận, sau đó lại đem lời này nói lại.

    Phương Khải nói.

    - Ngươi!

    - Được rồi! Hề Duyệt tỷ đừng để ý tới hắn!

    Nguyễn Ngưng trừng mắt với Phương Khải đang còn mải mê giết quái mà không thèm để ý đến phía sau, nói:

    - Đến lúc đó người ta tìm tới cửa mới biết sợ liền sẽ tìm người hỗ trợ.

    - Đến lúc đố không phải không còn giới giạn giờ chơi, thì sẽ không giúp!

    Lúc này đã là tầm tám, chín giờ, sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm.

    Mà lúc này đây, bỗng nhiên toàn bộ đường đi bị bao phủ vào bên trong một mảng hồng quang!

    Huyết quang màu đỏ sậm, dường như bao trùm toàn bộ con đường, mà đúng mũi chịu sào, dĩ nhiên chính là tiểu điếm của Phương Khải.

    - Khặc khặc khăc....!

    Một loạt tiếng cười lạnh âm trầm vang lên, cùng với huyết vụ mờ mịt ở bên ngoài cửa, khiến cho bên ngoài tiệm Phương Khải như một vùng sâm la quỷ vực!

    Lập tức sắc mặt Nguyễn Ngưng tái đi:

    - Chuyện gì xảy ra vậy?! Làm sao tên lão ma này lại đích thân đên đây?!

    Chỉ thấy ở ngoài tiệm Phương Khải bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã, người cầm đầu là một lão già mặc áo bào đỏ, sắc mặt hồng thuận có chút dị thường.

    Khác với lúc ở Hồng Lâm Dược Phường, hôm nay hắn mặc một thân ngoài bảo màu đổ sậm, lộ ra vẻ đầy quỷ dị!

    Mà hai bên tả hữu hắn là một tu sĩ trung niên đầu trọc, trên mặt còn có mấy vết sẹo dữ tận, ở bên kia thì là một nữ tử xinh đẹp trang điểm đậm đặc.

    Huyết sát khí nồng đâm bay từ ngoài vào, mùi máu tươi nồng nặc khiến cho tất cả mọi người trong quán đều nhíu mày.

    Mà sắc mặt mấy người Nguyễn Ngưng thì trầm xuống:

    - Làm sao ngươi lại chọc lão quái này! Phiền toán lớn rồi đây!

    - Nguyễn tỷ...

    Trâu Mạc hỏi:

    - Lão quỷ này rất lợi hại phải không?

    - Bây giờ người ta đều kính gọi bằng một tiếng Độc Đan Vương, nhưng ở mấy chục năm trước, chúng ta đều gọi là Độc Ma!

    Nguyễn Ngưng thấp giọng nói:

    - Những truyền ngôn mà các ngươi nghe ở bên ngoài, cũng chưa chắc đã là giả tạo, ví dụ như là lão ma này!

    - Nghe nói lúc mà lão ma này còn chưa tiến vào Bán Biên Thành, liền đã từng sử dụng độc giết chết hơn mười tiểu thế gia, đi vào Bán Biên thành càng thêm nghiêm trọng, lấy huyết tinh tu sĩ để luyện đan, thậm chí còn bắt người từ ngoài Bán Biên thành để luyện chế huyết đan, trước kia thế lực chiếm cứ ba mươi sáu quảng trường đều bị lão ma này luyện chế thành đan!

    - Tục truyền rằng môn phái ban đầu của lão ma này cũng bị hắn luyện chế thành huyết đan! Có thể nói là không chuyện gì mà lão ma này không làm được!

    Trâu Mạc run một cái, nhất thời lạnh cả tim:

    - Lão... Lão bản không sao chứ?!

    - Lão bản tiệm này đâu? Không ra gặp đại lão bản chúng ta một chút sao?

    Lưu Tam đi vào trong cửa hàng, cười lạnh.

    - Mẹ nó! Ai vậy?

    Phương Khải mất kiên nhẫn đứng lên từ chỗ ngồi.

    Lúc này, Đào Khôn cũng có chút ngồi không yên, lui ra trò chơi, cười như không cười mà nói:

    - Nguyên lai là Tần lão bản!

    - Đào Khôn, ngươi sẽ không quản chuyện này chứ?

    Tên trung niên đầu trọc kia nói:

    - Dám ở trong Hồng Lâm Dược Phường của chúng ta, ngay trước mặt lão bản chúng ta, còn giết người của chúng ta, chuyện này, xem như Thiên Vương lão tử tới cũng không cản được!

    Hắn híp đôi mắt lại, hung ác nói:

    - Ta khuyên Đào huynh tốt nhất là đừng quản cho thỏa đáng! Miễn đả thương hòa khí của mọi người!

    -...

    Không chỉ Đào Khôn, mà sắc mặt của tất cả mọi người đều co quắp một trận, lão bản này làm cái gì vậy? Ngay trước mặt lão ma, lại giết người trong tiệm người ta, hơn nữa còn là thủ hạ của người ta?!

    Cái này khuyên thì cũng không cách nào khuyên! Vấn đề này mà không giải quyết, thì căn bản là không cần lăn lộn trong thành này!
     
    rocklina thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp
    Chương 247: Nghịch Thiên Võng Du công hội đến đây phá tiệm!

    Dịch: Đường Huyền Trang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Khi mà mấy người kia đang nói chuyện, Phương Khải cũng không nhàn rỗi.

    - Ta cmn làm sao lại cảm thấy giống như là đang xem phim.

    Phương Khải thuận tay lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp Haagen-Dazs, sau đó nhìn mấy người Nguyễn Ngưng một chút:

    - Có cần một hộp không, Haagen-Dazs, 5 Linh Tinh một hộp! Sắp đến mùa thu rồi.

    Phương Khải mở một hộp, xúc một miếng kem nhét vào miệng, thuận tiện nhìn đồng hồ:

    - Chỉ bán một tuần! Hết một tuần này sẽ không bán cái này nữa!

    Dù sao thì cái này cũng chỉ bán vào mùa hè!

    Mấy muội tử Nguyễn Ngưng nhìn nhau:

    -...

    Mấy người Đào Khôn cũng đầy dấu chấm hỏi:

    -...

    Lão bản này làm cái quỷ gì vậy?

    Người khác đánh tới cửa rồi còn bán đồ ăn vặt?!

    Trâu Mạc đứng sau nhìn cũng co quắp một trận.

    - Ngươi có biết người tới có tu vi gì hay không?

    Nguyễn Ngưng khẩn trương nói:

    - Thần Hải Cảnh! Thần Hải Cảnh a!

    Ngoài cửa, huyết sát khí tuôn ra, Tần Hồng Lâm đứng chắp tay, trong lòng càng phẫn nộ thì trên mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh, trên gương mặt nộ ra một tia cười cứng nhắc:

    - Tiểu tử, trong thời điểm mà Hồng Lâm Dược Phường chúng ta đến cửa mà còn có thể trấn định như thế, lão phu bình sinh thấy ngươi là người thứ nhất.

    Hắn cười lạnh:

    - Chỉ là không biết đến lúc lão phu rút xương, ngươi còn có thể bảo trì phần bĩnh tĩnh này hay không.

    - Ngươi chờ chút!

    Phương Khải nhìn màn hình vi tính, cầm mũ giả lập:

    - Tiểu Nguyệt, ngươi dẫn quái như vậy là có vấn đề! Chút nữa đừng có kéo hại hai ta đều chết, đến, ta dạy ngươi dẫn như thế nào...

    Một phút sau...

    Phương Khải quay ghế lại, ăn một miếng Haagen-Dazs, ngẩng đầu:

    - Được rồi, ngươi vừa mới nói gì?!

    Tất cả mọi người đều há hốc mồm mà nhìn Phương Khải..

    Sắc mặt Tần Hồng Lâm trong nháy mặt liền vặn vẹo:

    -... Ta xem ra là ngươi muốn chết! Giết!

    Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lôi pháp khí ra, linh lực mãnh liệt bành trướng vào trong tiệm, vô số quỷ vật âm trầm vặn vẹo, dường như trong tiệm như trụy ma vực, quần ma loạn vũ!

    Hề Duyệt vội vàng kéo mấy muội tử lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt:

    - Mau lùi lại! Mau lùi lại!

    - Xong!

    Trái tim Nguyễn Ngưng như chìm xuống đáy cốc, sao tiểu tử này lại có thể tự tìm đường chết như thế?!

    Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong vô số tiếng quỷ quái kêu gào, vang lên một tiếng bình thản mà có chút thiếu kiên nhẫn:

    - Mẹ nó, có người gây chuyện!

    Ngay sau đó, tất cả mọi người gặp được một màn mà suốt đời khó quên!

    Chỉ thấy trong chớp mắt, vô số điện quang sáng ngời, nhưng mảnh điện quang này xuất hiện rất đột ngột, không có bất kỳ một điểm báo trước nào!

    Nhưng tất cả mảng điện quang vô danh này khiến cho tu sĩ Thần Hải Cảnh như Tần Hồng Lâm cũng không thể nào chống cự!

    Lốp ba lốp bốp, điện quang chớp loạn!

    Bên trong điện quang, tất cả mọi người, vô luận là nam nữ già trẻ, đều nhảy dựng lên!

    Sau đó ngã đầy đất!

    Phương Khải phiền muộn một trận:

    - Nhiều người như vậy mà muốn đánh gãy chân phế bỏ tu vi, thật là phiền phức... Có tới hỗ trợ một chút hay không?

    Toàn bộ trong tiệm hoàn toàn yên tĩnh!

    Ngoại trừ âm thanh trái tim tất cả mọi người nhảy lên, thậm chí một tiếng hô hấp cũng không nghe thấy!

    Tới một lúc sau, mới nghe thấy tiếng nuốt nước bọt đầy gian nan.

    - Xong!

    Đào Khôn nói:

    - Bán Biên thành từ đây, đã không còn thế lực Hồng Lâm Dược Phường.

    Sau lưng Hoàng Sơn ướt đẫm một mảng! Trước đó hắn còn muốn lấy cái gì? Cũng may là chỉ nghĩ trong đầu, chưa hành động, nếu không...

    Mà mấy người Nguyễn Ngưng, thì hoàn toàn không tin vào mắt mình:

    - Đây không phải là thật chứ...

    - Ngươi cảm thấy thế nào, mấy vị cô nương.

    - Không có chút nội tình, bản lão bản sao dám chạy loạn tới địa phương này mở cửa hàng?

    Phương Khải nhìn người Hồng Lâm Dược Phường nằm đầy đất, phàn nàn nói:

    - Tiểu Mạc, đợi chút nữa lão bản dạy ngươi Thánh Linh kiếm pháp, về sau mấy việc đánh gẫy chân phế tu vi là ngươi tự tới làm, đây cmn.... Vẫn là trước kia sống yên ổn!

    Phương Khải hướng về mọi người khoát tay:

    - Không sao, không sao.

    Một giọt mồ hơi từ thái dương Đào Khôn chảy xuống:

    - Tiệm này, về sau tuyệt đối không thể chọc!

    -

    Chờ sau khi ném tất cả ra:

    - Tiểu Mạc, quét dọn vệ sinh một chút, đều bị bọn hắn làm bẩn.

    - A... Vâng.

    Trâu Mạc cảm thấy còn chưa lấy lại tinh thần.

    Phương Khải tiếp đó lại hỏi một câu:

    - Nguyễn cô nương, có biết Hồng Lâm Dược Phường ở chỗ nào không?

    -.... Ngươi làm gì?

    Nguyễn Ngưng nhìn chằm chằm vào Phương Khải.

    - Phá tiệm a.

    Phương Khải nói chuyện một cách đương nhiên:

    - Mấy cái thế lực này đều thích phá cửa hàng người ta, ta mà không làm như vậy chẳng phải là tụt hậu sao? Đến lúc đó không ai nhập công hội chúng ta thì làm sao?

    - Ta nhập....! Ta nhập còn không được sao...

    Nguyễn Ngưng lệ rơi đầy mặt.

    - Nhập... Công hội...?

    Hoàng Sơn cũng ngẩn người.

    - Hoàng huynh, ngươi có thể thử một chút.

    Đào Khôn thấp giọng nói.

    Hoàng Sơn:

    -... Gia nghiệp của Hoàng mỗ còn ở bên ngoài, cái này... không thích hợp lắm.

    - Chúng ta cũng gia nhập!

    Tô Chỉ nói:

    - Có phải có thể mang chúng ta đến Khô Lâu động kia đánh trang bị? Còn lão bản ngươi kêu gia nhập công hội có thể chơi nhiều hơn 2 giờ có phải không?

    Khá lắm, một lúc đã có 3 muội tử gia nhập!

    - Gia nhập cần điều kiện gì? Còn rời khỏi thì trừng phạt thế nào? Hội quy là gì?

    Hề Duyệt tỏ ra vẻ cẩn thận hơn nhiều.

    - Ặc...

    Phương Khải ngẩn ngơ:

    - Cái này một lúc sau hãng nói.

    Chỉ thấy hắn vận kiếm quyết, phi kiếm bay xuống dưới chân, chia ra làm bốn, Phương Khải dẫm lên một thanh:

    - Bây giờ, bản hội trưởng tuyên bố, Nghịch Thiên Võng Du công hội, xuất chinh! Xe thần mang bay, mau chóng lên xe!

    - Lão bản, cái này cũng có thể bay ươợc?

    Nguyễn Ngưng cẩn thận từng li từng tý bay lên.

    Hai tỷ muộ Tô Chỉ cũng thấp thỏm dẫm lên.

    Hề Duyệt kinh ngạc, dùng ngón tay chỉ mình rồi lại chỉ những ngươi khác.

    - Không nhập hồi liền không mang bay, hoặc là tự mình bay, hoặc là ở nơi này.

    Trâu Mạc:

    - Lão bản, vậy ta...

    - Trông cửa hàng!

    Phương Khải nói:

    - Bản lão bản đi một lát sẽ trở lại!

    Thuận tay nhấc mấy người Tần Hồng Lâm lên:

    - Hồng Lâm Dược Phường ở hướng nào?

    Nguyễn Ngưng vội vàng chỉ một hướng.

    - A----!

    Một tràng thốt lên, trong nháy mắt phí kiếm liền bay nhanh lên cao!

    Trước Hồng Lâm Dược Phường.

    Chỉ thấy một bóng người rơi xuống mặt đất!

    - Ai?!

    Không ít khách ra vào cửa hàng kinh nghi, nhao nhao tránh ra.

    Mấy tên nhân viên cửa hàng kinh ngạc đi ra khỏi tiệm, nhìn thấy bóng người rơi xuống kia, mặt cắt không còn giọt máu:

    - Đại... Đại lão bản?!

    Giờ khắc này, trái tim của tất cả bọn hắn như chìm xuống đáy cốc!

    Phương Khải móc ra từ túi pháp khí súng bắn tên lửa vô hạn.

    Sưu!

    Đạn hỏa tiễn như một thanh lợi kiếm nhanh đến mức không kịp nhìn thấy! Trong nháy mắt, đánh vỡ linh quang phòng hộ bên ngoài tiệm!

    Ầm Ầm!

    Một tiếng nổ kích liệt vang lên!

    Phương Khải hô to một tiếng:

    - Nghịch Thiên Võng Du công hội đến đây phá tiệm! Người không phận sự tránh ra!

    Tất cả khách hàng choáng váng!

    Muốn cười, nhưng lại nhìn Tần Hồng Lâm nằm trước cửa tiệm, bất kỳ người nào cũng không cười nổi!

    Phương Khải nhún vai, cùng mấy người đi vào:

    - Mấy vị công nương, giúp ta một chút được không? Không thì bản hội trưởng phải nện cả một buổi!

    Ba người xạm mặt lại.

    - Nện!

    Sưu! Sưu! Sưu!

    Từng viên đạn hỏa tiễn oanh lên!
     
    rocklina thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp
    Chương 248: Còn có ai?

    Dịch: Đường Huyền Trang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    - Chuyện gì xảy ra vậy?

    Từng tiếng kinh hô trong tiệm truyền ra, chỉ thấy một vệt lửa dài bắn vào kèm theo đó là tiếng nổ kinh thiên, không có linh quang hộ chướng bảo hộ, gạch đá dùng kiến tạo cửa hàng trước đạn hỏa tiễn vô hạn của Phương Khải cũng không có bao nhiêu kiến cố, toàn bộ cửa hàng liền sụp đổ, đám giúp việc trong cửa hàng còn chưa đào tẩu lúc này cũng kêu thảm thiết, toàn bộ trốn ra ngoài!

    Còn một đám khách hàng đã sớm chạy ra ngoài thì lúc này bắt đầu đứng xem, nghị luận ầm ĩ.

    - Nghịch Thiên Võng Du công hội? Làm sao chưa từng nghe nói qua?

    - Đây cũng quá càn rỡ đi?! Vậy mà trực tiếp tới cửa phá tiệm?

    - Càn rỡ?

    Có người chỉ vào Tần Hồng Lâm nửa chết nửa sống, nói:

    - Thấy không, đây chính là đại lão bản Hồng Lâm Dược Phường đó!

    - Đây không phải đại tu Thần Hải Cảnh sao?!

    Không ít người hít sâu một hơi, cực kỳ chấn động.

    Bán Biên thành đôi khi không yên ổn là không sai, nhưng nếu như tu sĩ Thần Hải Cảnh nói chết liền chết thì về sau ai dám đến loại thành thị này?!

    Cho dù trong tòa thành này thường có phân tranh, nhưng bình thường đều là chết một vài tên lâu la, chân chính đại tu đại năng tự nhiên là gối cao không lo!

    Coi như Thần Hải Cảnh cùng Thần Hải Cảnh đánh nhau, huyên náo ảnh hưởng cũng không quá lớn, nội thành cũng sẽ ra mặt điều đình, cho nên những người này, chí ít đã có vài chục năm chưa nghe nói qua có tu sĩ Thần Hải Cảnh vẫn lạc!

    Mà bây giờ, đang ở trước mắt, tên lão ma Thần Hải Cảnh này chỉ sợ không chết thì cũng bị phế!

    - Rốt cuộc cái Nghịch Thiên Võng Du công hội này có lai lịch gì?!

    - Tu sĩ Thần Hải Cảnh vẫn lạc?!

    - Không chỉ là vẫn lạc!

    Một người qua đường nói:

    - Thấy không, cái tên hội trưởng này, còn cả những người khác, bộ dáng vẫn còn mạnh mẽ, rõ ràng là đánh giết tên lão ma này chẳng tốn sức lực gì!

    Phải biết rằng Thần Hải Cảnh cùng Thần Hải Cảnh chém giết, xem như một bên chiến thắng, thì bên kia cũng đại thương nguyên khí! Nào còn có tinh lực đến hang ổ người ta!

    Theo từng viên đạn hỏa tiễn của Phương Khải bay ra, toàn bộ cửa hàng đều sập xuống, không chỉ như vậy, dưới sự oanh kích không ngừng, thậm chí Phương Khải còn đánh lộ ra một cái tầng hầm ở sâu trong lòng đất.

    Lúc này, vốn cửa hàng vô cùng lộng lẫy giờ chỉ còn lại một cái hố to!

    Chẳng qua cái phòng hộ của tầng hầm này rắn chắc hơn tầng phòng hộ ở bên ngoài rất nhiều, Phương Khải bắn hai pháo, trên tường chỉ sáng lên một mảnh huyết quang, huyết dịch sền sệt nuốt toàn bộ bạo tạo vào trong!

    - Ặc...

    Mấy muội tử đi theo nhìn nhau:

    - Lão bản, làm sao bây giờ.

    Quần chúng vây xem cũng nghị luận ầm ĩ:

    - Đây mới là nơi cơ mật của lão quỷ kia đi!

    - Chỉ sợ bên trong là Huyết Đan phòng trong truyền thuyết!

    - Đã nhiều năm như vậy, không biết lão ma này đã luyện bao nhiêu nhân đan, chẳng qua tới bây giờ đều là tiến hành bí mật, cũng chưa từng lộ ra Huyết Đan phòng ở đâu...

    - Chẳng lẽ nơi này thật sự là...

    Ầm ầm!

    Bỗng nhiên lúc này, từ trong lòng đất truyền đến một tiếng vang!

    Giống như là một chiếc búa lớn đập mạnh lên mặt đất, ngay cả vùng đất xung quanh cũng rung theo!

    - Chuyện gì xảy ra?!

    Vừa dứt lời, ngay sau đó, dưới mặt đất lại truyền đến một tiếng vang thật lớn!

    - Hình như dưới mặt đất có cái gì đó?

    Một tiếng rồi một tiếng vang lên, phản phất như có vật gì muốn thoát ra từ lòng đất!

    Bỗng nhiên quần chúng vây xem có chút hoảng sợ, thứ to lớn bên trong linh trướng kia, có thể tạo cho mặt đất chấn động to lớn như thế, rốt cuộc là cái gì?!

    Dưới nền đất, dường như có thứ gì đó vỡ vụn ra!

    Tất cả mọi người nhìn thấy, bên trên mặt đường thuộc về cửa hàng, bỗng nhiên vô thanh vô tức chảy ra một đoàn huyết tương!

    Tất cả mọi người đều hoảng sợ, liên tiếp lùi về sau:

    - Thứ quỷ gì vậy?!

    - Có phải lão quỷ kia nuôi quái vật gì dưới đất không?

    Mặt đường như có vết rạn, huyết tương không ngừng chảy ra từ trong lòng đất, bỗng nhiên ở giữa, mặt tường mà bị Phương Khải dùng đạn pháo bắn bỗng nhiên mở ra!

    Huyết dịch sền sền uốn lượn như rắn, chậm rãi từ bên trong chảy ra, tiếp dó là từ từ lấp đầy cái hố dưới mặt đất của Hồng Lâm Dược Phường, tuy là huyết dịch, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác như là vật sống! Dù chưa có mắt, nhưng tất cả mọi người nhìn thẳng vào nó, đều cảm giác như bị ngàn vạn con mắt ác độc đang nhìn chằm chằm, một trận rợn tóc gáy dâng lên từ trong nội tâm!

    Lúc này, Tần Hồng Lâm đang nằm trên mặt đất thoi thóp, cười lạnh một trận:

    - Ngươi phế đi lão phu, lại không biết là thả ra U Tuyền Huyết Ma lão phu giam cầm trong lòng đất, các ngươi, tất cả đều phải chết!

    Giờ phút này, trên đường, máu tươi dâng lên như hồng thủy!

    Vô số tu sĩ đứng xem bắt đầu hoảng hốt chạy trốn!

    - Thứ gì?!

    Phương Khải lấy một điếu thuốc lá, cầm bật lửa châm, hít một hơi thật sâu:

    - Ta phát hiện ra cái chỗ miền núi này của ngươi có vấn đề rất nghiêm trọng, cái đồ chơi này mà cũng dám gọi là U Tuyền Huyết Ma?

    Một vệt kiếm quang, mang theo kiếm minh vô cùng véo von xông thẳng lên trời!

    Âm thanh kiếm minh, vang động khắp nơi!

    Trong lúc nhất thời, xung quanh, cuồng phong gào thét, trên bầu trời, vân khí sôi trào!

    Nguyên bản bầu trời vốn âm trầm, lúc này thì lại càng tối vô cùng!

    Chỉ thấy Phương Khải rời phi kiếm, tay vận kiếm quyết, dưới trạng thái treo lơ lửng trên trời, chân đạp phương vị thất tinh! Bước đạp hư không, liên hành bảy bước!

    Trong miệng ngâm tụng:

    "Cửu thiên huyền sát, hóa thành thần lôi.

    Huy hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!"

    Mây đen phía chân trời cuồn cuộn, tiếng sầm ù ù, ở phía mây đen, không ngừng có điện quang lấp lóe, giữa thiên địa, một mảnh sơ xác tiêu điều!

    Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, kinh hãi mở miệng, phảng phất như cảm nhận được sự sợ hãi tồn tại ở trong bản năng huyết mạch từ xa xưa!

    Đó chính là sự sỡ hãi của nhân loại nhỏ bé đối với thiện địa vô biên!

    Mây đen áp đỉnh, trong tầng mây dày đặc bên trong xuất hiện một vái vòng xoáy vô cùng to lớn! Giống như là một thông đạo nói liền với U Minh! Như là cửu thiên yêu ma, há rộng miệng, muốn thôn phệ nhân gian!

    Bên trên bầy trời, ở trung tâm vòng xoát, vô số lôi đình hội tụ tại một điểm!

    Cuối cùng tạo ra một vệ kiếm quang kinh thế, mang theo một cột lôi đình vô cùng thô to hàng thế!

    Bên trong Bán Biên thành, dưới một mảng mây đen, trong chớp nhoáng này, sấm sét phảng phất như là một cây cổ thụ nối liền thiên địa!

    Sau một khắc, thiên địa một màu! Chỉ còn lại màu trắng vĩnh hằng!

    Vô số âm thanh ở trong huyết tương gào rú sôi trào!

    Vô số oán linh bị ma vật này giam cầm trong thân thể, kêu rên thảm thiết, trong chớp mắt liền hôi phi yên diệt!

    Vô số khói đen toát ra, một vùng huyết hà mãnh liệt, tại lúc này, càng ngày càng co lại, cuối cùng chỉ còn lại một đám xương khô đầy đất!

    Phương Khải hít một hơi thuốc, đưa mắt nhìn tứ phương:

    - Ta đặc biệt hỏi là còn ai không!

    Tất cả mọi người nhìn Hồng Lâm Dược Phường biến thành một vùng phế tích cùng với Huyết Ma hôi phi yên diệt, vội vàng rời khỏi nơi đây vài trăm mét:

    -...
     
    rocklina thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp
    Chương 249: Thanh danh vang dội

    Dịch: Đường Huyền Trang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    - Còn chưa hút xong một điếu thuốc...

    Phương Khải có chút tiếc rẻ, lại hút thêm một hơi:

    - Quá kém!

    Phương Khải vừa nhả khói vừa đi qua, thì ở bên kia, mấy muội tử đã co lại với nhau thành một đoàn.

    - Đưng tới đây! Bản cô nương muốn xác nhận xem ngươi có phải lão ma dựa vào tà pháp để cải lão hoàn đồng hay không!

    Trong lòng Nguyễn Ngưng bắt đầu thấp thỏm không yên.

    Nói đùa, còn trẻ như vậy, coi như tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng tu luyện đến cảnh giới này!

    Coi như lão ma kia thoát khốn mà ra, dựa vào trạng thái hư nhược không phát huy được hoàn toàn công lực, thì cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đối phó!

    Khả năng duy nhất! Chính là tên hội trưởng trước mắt nhìn như hai mươi tuổi này, trên thực tế là lão ma mấy trăm tuổi!

    Nội thành cũng có dạng người như này, mà từng người đều là những lão biến thái! Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Ngưng bắt đầu thấp thỏm!

    Vừa nhìn thấy Phương Khải, liền nhớ tới lão biến thái nào đó trong nội thanh! Đồng thời quy nó về cùng một loại!

    - Ặc...

    Phương Khải biểu thị:

    - Vậy ta không đi qua là được.

    - A----! Làm sao chúng ta lại càng ngày càng gần gia hỏa này vậy?

    Ba cô nương kia ôm nhau thành một đoàn rồi hét lên, nhìn dưới chân, còn là đang giẫm lên phi kiếm!

    Phi kiếm tự bay qua!

    - Ngươi muốn làm gì!

    Ba cô nương như gặp phải yêu quái ăn thịt người!

    Phương Khải nháy mắt liền gõ lên trán mỗi người một cái:

    - Hội trưởng cũng không nhận ra?! Còn lão ma? Có tin hay không lão ma đem các ngươi ném xuống! Không chút bản lĩnh thì làm sao mở công hội không biết?

    Ba người:

    -...

    - Thật không phải?

    Tô Chỉ chớp chớp mắt, xích lại gần một chút rồi nhìn:

    - Chẳng lẽ ngươi là siêu cấp thiên tài của siêu cấp ẩn thể đại tông môn?!

    - Khụ khụ...! Cái này...

    Lão bản không có thiên phú vô lương tâm xấu hổ:

    - Cô nương, có phải ngươi đọc quá nhiều truyện tiểu thuyết hay không?

    -...

    Nguyễn Ngưng thấp giọng nói:

    - Khẳng định là một lão ma phản lão hoàn đồng, ngươi nghĩ xem, loại chuyện này làm gì có ai thừa nhận!

    Hai người Tô Chỉ, Tô Dao nhao nhao gật đầu đồng ý, ý định xùng bái vừa xuất hiện trong lòng liền nháy mắt tiêu tán vô tung, vô ý thức rời xa, nguyên bản còn đừng ở đầu ngọn phi kiếm, hiện tại đã lặng lẽ thối lui đến phần chuôi.

    Nghe thấy ba người xì xào bàn tán, Phương Khải ngẩn ngơ:

    -... Chuyện này làm sao có gì đó sai sai...

    Ta cmn còn trẻ a! Số tuổi thật sự không đến hai mươi, tuổi tác tâm lý cũng không đến ba mươi a! Lão ma là cái quỷ gì?!

    - Được rồi, chúng ta trở về rồi nói hội quy!

    Phương lão bản phát điên, nói.

    -----------------

    Bất kể như thế nào, cũng bất luận Phương Khải tiến hành đúng hay không đúng, tóm lại là Hồng Lâm Dược Phường bị diệt, ngay cả hang ổ cũng bị diệt, chuyện này có thể nói là một sự kiện trọng đại ở ngoại thành!

    Trong vòng một đêm, dường như tất cả các thể lực đều nghe ngóng, diệt đi Hồng Lâm Dược Phường là thế lực nào.

    Mà Nghịch Thiên Võng Du Công Hội, cũng trong một đêm này, thanh dang liền vang dội! Tất cả mọi người đều biết, thế lức mới thành lập gần đây, ngay cả cái tên cũng cổ quái, quật khởi!

    Cho dù là một thế lực mới, cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể trêu trọc nổi!

    Hắc Ma phân bộ.

    Thiết Tâm Ma ngồi trên chiếc ghế da thú, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào tu sĩ đầu trọc:

    - Ngươi nói đã tìm được thế lực giết Lý Hoàng Tuyền?!

    - Vâng...!

    Dường như tu sĩ đầu trọc còn muốn bổ xung cái gì, lập tức bị Thiết Tâm Ma cắt ngang:

    - Mang ta đi!

    Hắn tiện tay túm chiếc áo khoác đen ngay bên cạnh chỗ ngồi, lập tắp đi ra ngoài!

    - Thế nhưng là... Thế nhưng là...

    Tu sĩ đầu trọc lộ ra vẻ khẩn trương.

    - Chậm chạp lề mề cái gì?!

    Thiết Tâm Ma hừ lạnh một tiếng, một cước đem tu sĩ đầu trọc đá ngã sấp:

    - Lăn đi trước dẫn đường!

    - Vâng...

    Còn chưa đi ra ngoài, liền nhìn thấy tu sĩ mặc áo dài vải mày xám đi vào cửa.

    - Vương Tiến?

    Thiết Tâm Ma lạnh lùng nói:

    - Ta cũng không gọi ngươi đến!

    - Ta thay lão đại Hắc Ma chuyển lời.

    Tên tu sĩ kia nói:

    - Thiết Tâm Ma, bế quan trong phủ một tháng, không có lệnh của lão đại Hắc Ma, không được ra ngoài!

    Dứt lời, lâp tức quay người rời đi.

    - Có ý gì?

    Thiết Tâm Ma nhất thời giận dữ:

    - Ngươi cmn nói rõ cho ta!

    - Có vấn đề gì, mời tự mình đi hỏi lão đại Hắc Ma.

    Tu sĩ kia nói:

    - Bỉ nhân chỉ là truyền lời.

    - Hắn sao!

    Thiết Tâm Ma hung hăng đấm mạnh một quyền lên cửa.

    Không chỉ là ngoại thành, chuyện này thậm chí khiến cả nội thành chú ý.

    - Trong một đêm, Hông Lâm Dược Phường bị nhổ tận gốc? Tần Hồng Lâm mất hết tu vi, sống chết không rõ? Nghe nói bị cừu nhân phẫn nộ phanh thây?!

    Mốt người nam tử trung niên nghiêm túc nhìn tình báo trong tay:

    - Cái tên Tần Hồng Lâm này, nếu ta nhớ không lầm thì là Thần Hải Cảnh a?

    - Đúng vậy, phụ thân.

    Hề Duyệt mặc một áo xanh, váy trắng, mái tóc đen quấn ở đằng sau, trên đầu cài một chiếc trâm phượng tinh xảo, lộ ra dáng vẻ quý tộc:

    - Hôm qua nữ nhi được đám tỷ muội mời, vừa lúc có mặt ở hiện trường.

    Hiến tài vấn đề là, nguyên nhân Tần Hồng Lâm bị phế cũng dễ tra, nhưng nguyện ý tin tưởng thì chẳng có mấy ai.

    - Ý của ngươi là...

    Tên nam tử trung niên kia nghiêm túc nói:

    - Cửa tiệm kia có cao nhân tọa trấn, mà lại trong nháy mắt có thể phế bỏ Tần Hồng Lâm, ngay cả một chút phản kháng cũng không có?

    - Sẽ không phải là có cơ quan hay pháp bảo gì sao?

    Nam tử trung niên kia mang theo chút hoải nghi, hỏi.

    - Cũng không phải là không có khả năng.

    Hề Duyệt nói:

    - Nhưng dù vậy, cũng có thể nói rõ phía sau tên lão bản này là một thế lực cực kỳ cường đại, mà dường như cái này chỉ là một chi nhánh.

    - Chi nhánh...?

    Hề Trầm Tru lộ ra vẻ nghi hoặc.

    - Là chi nhánh.

    Hề Duyệt gật đầu nói:

    - Dường như tổng cửa hàng ở Đại Tấn quốc, ở một thành thị gọi là Cửu Hoa thành...

    - Nói thật, tòa thành thị này ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua, nhưng dường như không phải là một tiểu quốc, thậm chí trong tiệm còn có khách hàng là Thần Hải Cảnh, mà không chỉ có một.

    - Vậy cửa tiệm này làm cái gì?

    Hề Trầm Chu là quản sự ở Bàn Giao Phủ, đối với nội tình của các thể lực cũng có chút rõ ràng.

    - Ặc...

    Rất nhanh, Hề Duyệt liền kể lại cho Hề Trầm Chu.

    - Đâm gà...? Ăn cướp...? Còn có thể tăng tu vi?

    Hề Trầm Chu ngẩn ngơ.

    Hề Duyệt đành tiếp tục giải thích.

    - Tầm bảo...? Thám hiểm? Làm rơi đồ...? Cái này rốt cuộc là cái gì?

    Hề Trâm Chu biểu thị ngày càng mộng, ngoại trừ tăng tu vi, không hiểu được một câu nào:

    - Tối nay ta xử lý sự vụ trong tay xong, ngươi dẫn ta đi một chuyến!

    - Được rồi! Đúng rồi...

    Hề Duyệt lại nghĩ tới một sự kiện:

    - Ta có thể gia nhập cái Nghịch Thiên Vong Du công hội kia không?

    - Gia nhập cái gì?

    Hề Trầm Chu hoài nghi mình nghe lầm.

    Hảo hảo ở Bàn Giao Phủ không ở, đi cái gì mà Nghịch Thiên Vong Du công hội?!

    - Đúng vậy a...

    Lúc nói chuyện này, Hề Duyệt còn có chút nhăn nhó, mặc dù nghe tên hơi xấu hổ một chút, nhưng dù sao thì bọn tỷ muội đều gia nhập, đến lúc đó các nàng đều là một thân cực phẩm, đẳng cấp cao, mình thì một thân rách rưới, rất xấu hổ!
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)