Dị Giới  Khoa Huyễn Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Nghịch Thủy Chi Diệp

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 235: Lấy cái tên này, đi ra ngoài liền bị đánh!
    Dịch: Đường Huyền Trang

    - Ngươi nhất định phải lấy cái t

    ên này?

    Tên trung niên phụ trách nhìn Phương Khải mà miệng run rẩy, tựa như là đang nhìn một kẻ ngu, chẳng qua xem ở phân nhượng tiền, lần nữa xác định lại một lần.

    Nghịch thiên thì không khó lý giải, thậm chí có thể nói là ngông cuồng, chẳng qua trong tòa thành này cũng có không ít cuồng nhân, như này cũng không tính là kỳ quái, từ công hội này nghe có chút giống minh hội, cũng có thể giải thích, chỉ là.... Võng du là cái quỷ gì?

    Quan trọng nhất chính là, phía dưới có lời tuyên truyền: Bảo đao Đồ Long, kích vào liền có?! Cực phẩm trang bị, một giây xoát bạo?!

    Mặt xạm lại, cái này đều là cái quỷ mẹ gì?

    Loại thế lực này cũng có thể thu người sao?!

    - Xác định.

    Phương Khải khẳng định nói.

    Người trung niên cũng lười quản nhiều như vậy, dù sao hắn cũng chỉ phụ trách lấy tiền, đối với người trẻ tuổi còn chưa mọc đủ lông này thì vô cùng xem thường:

    - Còn nghịch thiên? Nếu như không sợ đi ra ngoài bị người đánh, muốn lấy cái gì thì cũng không ai cản ngươi.

    Thu Linh Tinh Phương Khải đưa tới, một thời gian trôi qua, người trung niên đem thới một huy hiệu hình thanh đao (Đồ Long Đao) đưa cho Phương Khải, nói:

    - Đây là huy hiệu tạm thời, huy hiệu chính thức thì bảy ngày sau tới lấy, chúc mừng các hạ thành lập Nghịch Thiên Võng Du công hội.

    Âm thanh của hắn không nhỏ, lập tức đưa tới ánh mắt chú ý của những người chung quanh.

    - Nghịch thiên?

    - Võng du công hội?

    - Cái quái gì vậy?!

    Quan trọng nhất chính là, hai tiểu gia hỏa còn trẻ như vậy lại có tiền đi vào nội thành? Còn có tiền thành lập thế lực của mình?!

    - Lão đại! Nhất định tiểu tử này rất có tiền!

    Một tu sũ đầu trọc hất hàm với một tên sĩ mặc áo khoác mầu đen.

    - Mà lại rất là lạ mặt!

    Một tên tu sĩ mặc áo choàng mày đen, lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị, nói:

    - Muốn hay không...?

    - Đi thôi.

    ------------------------

    - Mời mọi người xem!

    Phương Khải đi ra từ Bàn Giao Phủ, có thể nói là tâm tình rất không tệ, tiện thể liền mở phát trực tiếp.

    Trong tổng tiệm ở Cửu Hoa thành, trên màn hình lớn, chỉ thấy phía sau Phương Khải là một kiến trúc hùng vĩ như giao long, trước kiến trúc là một vườn hoa, lộ ra vẻ cực kì khí phái.

    - Oa! Đây chính là tòa thành thị chỗ chi nhánh kia sao?

    Hai mắt Khương Tiểu Nguyệt tỏa đầy sao:

    - Nhìn thật đẹp! Ta cũng muốn đi!

    - Chỉ là thời tiết hơi âm trầm một chút!

    Nạp Lan Minh Tuyết phát mưa đạn nói:

    - Nơi đó mưa thường xuyên sao?

    - Cũng không phải thường xuyên.

    Phương Khải nói:

    - Chí ít mấy ngày nay ta không thấy mưa.

    - Đúng rồi, ta giới thiệu cho mọi người nhân viên mới của chi nhánh!

    Phương Khải vẫy tay với Trâu Mạc đang ngẩn ngơ.

    - Tiêu Mạc, tới!

    Thuận tay liền kéo Trâu Mạc đến:

    - Đây là Tiểu Mạc, nhân viên chi nhánh của chúng ta.

    - Lão bản... Ngươi đang nói chuyện với ai....

    Trâu Mạc cảm thấy có chút khó hiểu.

    Chờ đến khi Phương Khải giải thích cho hắn cái gì gọi là trực tiếp, cái gì gọi là internet, hắn liền sợ hãi thán phục:

    - Lão bản, ngươi nói là... Cái mà chúng ta đang nói chuyện, có thể truyền đến địa phương cách đây mấy vạn dạm?!

    Trâu Mạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

    - Tiệm chúng ta lợi hại vậy?!

    Mọi người thấy trên màn hình lớn, ở bên Phương Khải có một tiên thiếu niên ước chừng 14, 15 tuổi, trên mặt còn chút buồn ngủ, mang theo một chút ngây thơ, người này đang ở kỳ phát dục nên chỉ cao 1m6, như vậy cũng không tính là thấp, chẳng qua đứng cạnh một tên võ giả như Phương Khải thì quả thật là thấp hơn một đoạn.

    - Lão bản, nhân viên tiệm mới này hơi thấp!

    Tống Thanh Phong nhìn vào tên thiếu niên trong màn ảnh, so sánh với mình rồi cười nói.

    - Đây không phải là đang cao sao?

    Phương lão bản dẫn kéo theo tên nhân viên cửa hàng này vội đi:

    - Đi đi, chúng ta đi dạo một chút! Bỏ ra nhiều tiền như vậy, bản lão bản không đem cái địa phương này đi dạo một lần, vậy thì rất thua thiệt!

    - Lão bản... Cửa tiệm còn chưa đóng...

    Lúc này, Trâu Mạc mới nhỏ giọng nhắc nhở.

    - A----! MK?

    Lúc này Phương Khải mới nhớ ra chuyện này, đương nhiên, không phải hắn lo lắng về cửa hàng của mình làm sao, mà lo lắng đến lúc đó trong tiệm sẽ không nằm ra một cỗ thi thể chứ?

    - Vậy về tiệm trước.

    Phương Khải vẫy tay với mọi người đang xem trực tiếp:

    - Hôm nay sẽ cho mọi người nhìn quang cảnh ven đường của Bán Biên thành. Tỉ như là khu vực nội thành này, rất khó có thể thấy tu sĩ Chân Hồ cảnh trờ xuống!

    Phương Khải đi trên con đường lát đá trắng, chỉ vào những tu sĩ ngẫu nhiên đi qua nói.

    - Nhiều tu sĩ trên Chân Hồ cảnh như vậy?

    Mấy người An Hổ Uy nhìn màn hình đầy kinh ngạc.

    - Cái này chỉ sợ so với Ngọc Kinh thì càng giống một tòa thành tu sĩ hơn!

    Tiết Đạo Luật nhìn người đi tới đi lui trên đường phố, tặc lưỡi nói.

    - Các ngươi xem, yêu thú kéo xe bên kia... Có vẻ như là...

    - Là yêu giao!

    Tố Thiên Cơ nói.

    - Chí ít là yêu giao Chân Hồ cảnh hậu kỳ, mà lại là 2 đầu!

    - Phung phí của trời a! Thế mà lại dùng yêu giao kéo xe!

    - Không nghĩ tới còn có thành thị như này!

    Diệp Tùng Đào suy ngẫm nói:

    - Chẳng qua hình như nơi này cách chúng ta rất xa...

    - Giống như là đi chơi!

    Khương Tiểu Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm vào hai người đang thích ý đi dạo phố trên màn hình:

    - Lão bản chỉ biết đi chơi, bắt bản cô nương trông tiệm!

    --------------

    Trâu Mạc cũng không phải là người mắt nhỏ, nhưng từ trước đến nay đã híp mắt thành thói quen, nhìn giống như là ngủ, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Mà là bởi vì khi mở mắt ra sẽ cảm thấy ánh sáng rất chói mắt, sau khi trong cơ thể hắn có linh khí thì điều này càng trở lên rõ ràng.

    Chẳng qua thị lực của hắn từ trước đến giờ vẫn rất tốt:

    - Lão bản, hình như ta nhìn thấy ở chỗ ngoặt phía trước có thứ gì...

    - Thứ gì?

    Phương Khải liếc qua hướng đó, hắn nhớ rằng trước khi đi thì cũng đi qua nơi này, một đoạn đường này có chút gì đó hơi sai, chỗ ngoạt kia thì càng sai, dường như chẳng có một người nào tới.

    - Lão bản! Phía sau ngươi hình như có người! Ngay vừa mới đi qua đoạn đường kia,

    Đúng lúc này, nhìn qua màn hình, đám khán giả nhạy cảm bắt được cảnh tượng dị thường.

    - Người nào?

    Phương Khải nhìn bốn phía.

    - Hình như phát hiện ra chúng ta?

    - Ở chỗ này cũng được!

    Một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, một tên tu sĩ đầu trọc lẫm liệt đi ra, bên cạnh còn có một tên tu sĩ mặt rỗ. Ngay sau đó, chỉ thấy ở cửa ngõ phía trước, cũng đi tới hai thân ảnh, một cái là tu sĩ gầy như khỉ ốm, một người khác là một tên tu sĩ trung niên mặc khỏe mạnh mặc áo bào màu đỏ.

    - Tiểu gia hỏa, ngươi rất có tiền phải không?

    - Nghịch thiên công hội? Các ngươi rất ngông cuồng a!

    - Mấy ngàn Linh Tinh, cứ vậy mà bị ngươi lãng phí, vì sao lại không đến hiếu kính chúng ta?!

    Tên tu sĩ gầy như khỉ ốm kia căm hận quát, giống như là tiền tiêu là tiền của hắn.

    - Nhiều tiền phải không?

    Tên tu sĩ đầu trọc đi về phía trước, nện một quyền lên vách tường bên cạnh Phương Khải, cười lạnh nói:

    - Rất tốt! Cho chúng ta mượn một ít để tiêu xài?

    Lúc này, mọi người đang xem trực tiếp liền trợn mắt há mồm.

    - MK! Đây là lão bản sắp bị người đánh!?

    - Cái gì mà bị đánh? Đây là bị cướp!

    - Thế mà lại ăn cướp ở trong thành?!

    - Đúng lúc đang trực tiếp thì bị cướp...?

    - Có đánh được hay không? Không phải nói tu vi người nơi này đều rất cao hay sao?

    - MK, Tiểu Mạc sắp bị đánh!

    Lập tức trước màn hình lớn xuất hiện hàng loạt tiếng thét lên:

    - Đoán chừng lão bản cũng sắp bị đánh!

    -... Có thể hỗ trợ hay không?

    Khương Tiểu Nguyệt yếu ớt hỏi.

    - Giúp cái quỷ gì!

    Tố Thiên Cơ xanh mặt:

    - Ở đó cách nơi này không biết xa bao nhiêu!

    - Bọn hắn vừa mới nói cái gì mà Nghịch Thiên công hội...? Đó là cái gì? Là cái này chọc giận bọn hắn sao?

    Không ít người đều nhìn nhau.
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 236: Tiện thể lập uy
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Lão bản... Hay là chúng ta gọi vệ binh đi...

    Trâu Mạc thấy mấy người xông tới, vẻ mặt sợ hãi:

    - Ta nhớ vừa nãy có một đột tu sĩ thành an đội đi qua!

    - Có ai không! Cứu mạng!

    Trậu Mạc lập tức hét lên.

    Mấy người vốn đang vây quanh, lúc này lập tức đình chỉ động tác, dùng vẻ mặt cười lạnh nhìn hai người Phương Khải:

    - Các ngươi mới tới?

    Chỉ thấy đội thành an đội quay lại, rất nhanh phát hiện ra tình huống dị thường bên này, hỏi:

    - Ở đây có chuyện gì thế?

    - Hắc Ma làm việc!

    Một tên nam tử hất áo choàng lên, đi tới bên cạnh, âm trầm nói.

    - Thì ra là thế.

    Mấy tên thành an đội mở miệng:

    - Vậy các ngươi tiếp tục.

    Dứt lời liền lập tức quay người đi.

    - Hả?

    Trâu Mạc choáng váng:

    - Này, đừng đi!

    - Thành này có chuyện gì vậy?

    Đám người xem trực tiếp thiếu chút nữa thì phun một ngụm máu lên màn hình.

    Tu sĩ đầu trọc càng cười lạnh hơn:

    - Gọi đi, có bản lĩnh tiếp tục gọi đi!

    Phương Khải nhìn về hướng đội tu sĩ áo đen rời đi, mở miệng nói:

    - Khẳng định là bọn hắn sẽ không tới?

    - Không thì ngươi cho rằng sao?

    - Đánh đi.

    Tên nam tử mặc áo choàng đen đứng sau nói:

    - Loại người này không cần lưu thủ.

    Một bên khác, Trâu Mạc cũng bị hai tên tu sĩ vây quanh!

    - Sắp bị giết sao...?

    Trâu Mạc bắt đầu tuyệt vọng:

    - Sớm biết vậy thì đã không lưu lại tòa thành này..

    - Tiểu tử, nghe thấy không?

    Tu sĩ đầu trọc siết quả đấm, cười lạnh nói:

    - Ngươi cầu xin cũng vô dụng, bởi vì lão tử muốn chính là đánh ngươi!

    Vừa dứt lời, bỗng nhiên đấm ra một quyền chứa đầy linh lực!

    Nhưng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Sưu"!

    Một thanh phi kiếm xuyên qua tay, lập tức đem người đóng trên tường!

    Tiếp đó là hai thanh, ba thanh, bốn thanh, vô số phi kiếm bay ra, tốc độ phi kiếm vốn cực nhanh, lại bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho mấy tên tu sĩ Linh Hà Cảnh ngay cả chống cự cũng không kịp, lập tức toàn bộ đều bị đóng trên tường!

    - Lão bản đã luyện Vạn Kiếm Quyết đến trình độ này?!

    - Thu phát tùy ý, nháy mắt đã phế đi bốn đối thủ!

    - Tiểu tử này, lợi hại!

    Đám người vây xem trước màn hình sợ hãi than.

    Kiếm ảnh biến mất, cuối cùng chi còn một thanh kiếm bản rộng có bốn đạo văn tự kỳ dị bay ngay bên cạnh Phương Khải.

    - Lão... Lão bản...!?

    Trâu Mạc thấy cảnh này liền giật mình:

    - Hóa ra lão bản lợi hại như vậy?

    - Hắc Ma, Lý Hoàng Tuyền, thất lễ.

    Tên mặc áo choàng đen kia thấy Phương Khải không nhỏ yếu giống như bọn hắn tưởng tượng, lập tức nhận lỗi.

    Nhưng không ai thấy, trong ánh mắt hắn mang theo một tia sát ý!

    Nhưng đúng lúc này, Trâu Mạc dụi dụi mắt, bỗng nhiên thấy dưới chân đối phương có một đoàn hắc khí chui xuống mặt đất.

    - Lão bản! Cẩn thận dưới mặt đất!

    - Hả?

    Dưới chân Phương Khải lập tức xuất hiện một vòng điện mang.

    Thần Thánh Trùng Kích!

    Cùng lúc đó, một đoàn hắc khí cực kì bí mất từ đưới đất chui lên!

    Cố hắc khí kia dường như chịu ảnh hưởng của dòng điện, lập tức co rụt lai, lúc này Phương Khải cũng nhảy lên một cái!

    - Được rồi, hôm nay trực tiếp đến đây thôi.

    Phương Khải đứng trên thân kiếm, đóng trực tiếp lại.

    - A! Làm sao lão bản lại đóng trực tiếp rồi?!

    - Còn chưa đánh xong mà?!

    - Phản đối!

    Mọi người đứng trước màn hình lớn bắt đầu phàn nàn.

    Phương Khải đốt một điếu thuốc, dựng thẳng ngón tay lên nói:

    - Lưu lại một người, cho người trở về nhắn với Hắc Ma, nói rằng Ngịch Thiên Võng Du công hội chúng ta tùy thời hoan nghênh.

    Phương Khải nhìn lướt qua phía sưới:

    - Ai đi?

    - Ngông cuồng!

    Nam tử mặc áo choàng đen cười lạnh một tiếng:

    - Ngươi cho rằng ngươi có thể lưu được ta sao?

    Hắn vừa chuẩn bị độn quang rời đi, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một màn kiếm quang!

    Từ không trung nhìn xuống, vô số phi kiếm biến khu vực này thành hình Thái Cực Đồ.

    Phương Khải hít một hơi, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi khói như sương phun ra từ trong miệng:

    - Ngươi vừa nói cái gì?

    - Ta... Ta trở về báo tin...!

    Một giọt mồ hôi từ trán hắn chảy xuống, cái trước mắt là cái gì thì hắn không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, khi màn kiếm quang này xuất hiện, bốn phương tám hướng đều bị phong tỏa, trên trời dưới đất đều không thể trốn!

    Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?

    Rốt cuộc người này có thân phận gì? Không phải mới 20 tuổi sao? Làm sao có thể mạnh như vậy?!

    Quả thật là quá kinh khủng!

    - Ngươi sao?

    Phương Khải nói:

    - Vậy thì ngươi đi đi.

    Kiếm trận vận chuyển, chỉ thấy vô số phi kiếm bay theo một quỹ tích vô cùng huyền ảo lao vê phía hắn!

    Một tiếng hết thảm vang lên! Máu tươi vảy ra.

    - Liền lưu lại tên đầu trọc này về báo tin đi.

    Phương Khải nhìn mấy người trên tường một cái.

    - Lão... Lão bản..

    Trên đường về cửa hàng, Trâu Mạc vẫn còn sợ hãi:

    - Không phải ngài nói sẽ thả tên mặc áo choàng đen kia đi sao?

    Phương Khải ném điếu thuốc xuống đất, dẫm lên một cái:

    - Nếu có thể lưu hắn lại, bản lão bản cần gì hút thuốc? Loại người âm hiểm này không nên lưu lại.

    - Đúng rồi...

    Phương Khải vỗ đầu Trâu Mạc nói:

    - Nhãn lực không tệ.

    ------------------

    Trước cửa tiệm.

    Nguyễn Ngưng hùng hùng hổ hổ nhìn về phía hai người Phương Khải với Trâu Mạc:

    - Trở về rồi?

    Nàng chỉ vào trong tiệm, không vui nói:

    - Đi ra ngoài không biết đóng cửa, còn may có bản cô nương nhìn giúp các ngươi, nếu không chỉ sợ đồ trong tiệm này đã sớm không còn! Hai người các ngươi gia nhập thế lực nào?

    Phương Khải đem một cái huy chương Đồ Long Đao ra:

    - Nghịch Thiên Võng Du công hội.

    - Cái gì công hôi?

    Nguyễn Ngưng thiếu chút thì trừng mắt ra ngoài.

    Phương Khải tiện tay treo huy chương lên cổng:

    - Nghịch Thiên Võng Du công hội.

    - Làm sao lại kỳ quái thế? Nghe cũng chưa từng nghe qua?

    Nguyễn Ngưng nói:

    - Không phải ngươi bị lừa chứ? Gia nhập một thế lực nhỏ chưa từng nghe nói qua..

    Trâu Mạc ở bên cạnh xấu hổ nói:

    - Nguyễn tỷ... Đây là lão bản tự thành lập...

    - Tự mình...

    Nguyễn Ngưng há hốc mồm, cái cằm cũng tý thì rơi xuống đất:

    - Thành lập?

    Kêu ngươi đi gia nhập một thế lực để có thể giữ mình, kết quả là tự thành lập một cái?

    - Ngươi có phải ngốc hay không?

    - Có cái gì kỳ lạ đâu?

    Phương Khải vào trong tiệm ngồi xuống:

    - Vừa mới còn tiện tay giết mấy tên cái gì mà người của Hắc Ma để lập uy, dám cướp bóc bản lão bản, còn chơi ám chiêu? Quả thật là chán sống!

    - Cái--------gì---------!?

    Nếu như ánh mắt có thể ăn người, chỉ sợ Nguyễn Ngưng đã đem Phương Khải nuốt trọn:

    - Rốt cuộc là tim ngươi lớn thế nào? Người của Hắc Ma mà ngươi cũng dám giết?

    -...

    Trâu Mạc kể lại đầu đuôi:

    - Mà lão bản còn cố ý thả một tên, nói Nghịch Thiên Võng Du công hội chúng ta hoan nghênh đến. Lại nói... Hắc Ma này rất lợi hại sao?

    - Xong...!

    Nguyên Ngưng cảm thấy tuyệt vọng:

    - Từ hôm nay trở đi, lão nương không quen biết ngươi! Gặp lại!

    - Coi như quen biết bản lão bản, đến tiệm chơi trò chơi cũng sẽ không được ưu đãi.

    Phương Khải xông ra ngoài cửa hô một tiếng.

    Nguyễn Ngưng lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất:

    - Ai dám đến tiệm ngươi chơi trò chơi? Lúc trước đã không ai dám tới, bây giờ...

    - Lão bản, trong tiệm của ngươi làm sao?

    Còn chưa dứt lời, ba bốn tên tu sĩ đi đến, không hiểu chuyện gì mà nhìn vào trong tiệm, đang khi nói chuyện còn mang theo khẩu âm ngoại lai:

    - Thật là kỳ quái.

    Nguyễn Ngưng vội vàng ngậm miệng, mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng không thể phá hỏng sinh ý của người ta. Xem chừng chỉ có mấy tên ở bên ngoài dám đến!
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 237: Dám cướp Mèo Đinh Ba của ta? Muốn chết!
    Dịch: Đường Huyền Trang

    - Lão bản, tiệm này của ngươi làm cái gì thế?

    Tên tu sĩ đang đi tới này tên là Hoàng Sơn, là một người làm ăn, chẳng qua người có thế làm ăn được ở nơi này, bình thường đều có quan hệ với hai đạo hắc bạch. Đương nhiên, ở thế giới này cũng không có cách nói hắc đạo bạch đạo.

    Đi theo bên cạnh hắn là một lão đạo mạc áo xám gọi là Thiết Thạch đạo nhân, hắn là cung phụng của Hoàng gia, còn người trung niên mặc áo đen bên cạnh, phong cách ăn mặc mang theo chút dị vực, tên là Trát Cổ, cũng là cung phụng của Hoàng gia.

    Làm một thương nhân, mà lại là thương nhân có đầu óc, tất nhiên là không thiếu ánh mắt, lại thêm bên trong tiệm này của Phương Khải có chút họa phong thanh kỳ, bởi vậy Hoàng Sơn mới đi đến.

    Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác chính là, hắn không phải người nơi này. Thế lực bên trong Bán Biên thành rắc rối phức tạp, mà lại còn thường xuyên thay đổi, không phải cái nào hắn cũng có thể nhận ra, cho nên hắn nhìn thấy ngoài cửa tiệm của Phương Khải có gắn huy hiệu, như vậy là đủ rồi, hắn cũng chỉ là đến thử một chút, làm sao có thể quản nhiều như vậy?

    Phương Khải chỉ vào Truyền Kỳ trên bảng đen nói:

    - Chơi trò chơi, cụ thể thế nào, giao tiền liền thử!

    Sắc mặt Trát Cổ vốn đã đen, bây giờ lại càng đen hơn, giọng nói hơi cứng rắn, nói:

    - Nào có loại chuyện này, nếu thử xong mà không đáng thì làm sao?

    Phương Khải lại gõ gõ vào chữ trên bảng đen: Thích thì chơi, không thì lăn.

    - Ngươi-----------!?

    Người trung niên dị tộc sầm mặt lại.

    - Trát Cổ cung phụng!

    Đối với thương nhân như Hoàng Sơn mà nói, mười mấy viên Linh Tinh không phải là số lượng lớn, coi như ném đi cũng chẳng đau lòng, huống chi bên trong Bán Biên thành này có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, không thử một chút đúng là không hiểu được. Vì thế hắn đưa mười mấy viên Tinh Linh:

    - Vậy bỉ nhân liền thử một chút!

    - Thật là có người thử...

    Thấy có người đến, Nguyễn Ngưng nhìn thoáng qua, có chút không hiểu được, lại thật sự có người thử.

    Trên thực tế nàng cũng có chút kinh ngạc, trong tiệm Phương Khải là cái gì, thu phí đã cao không nói, thái độ còn kém như thế! Chẳng lẽ đồ vật trong tiệm này có môn đạo, không lo khách hàng không đến?

    Nàng vô ý đi vào trong tiệm, đi ra phía sau nhìn.

    --------------------

    Mà lúc này đây, thông tin chim cánh cụt của Phương Khải lại vang lên.

    Bởi vì ngọc đưa tin không liên lạc được, cho nên chỉ có thể dùng cách này.

    Cũng may là Phương Khải vẫn luôn treo thông tin chim cánh cụt, lúc này liền nhìn thoáng qua:

    Lâm Thiệu:

    - Lão bản! Cái trò chơi mới kia là cái gì? Chỉ có mỗi ô biểu tượng chữ long! Làm sao không chơi được!

    Khương Tiểu Nguyệt:

    - Lão bản! Bọn hắn nói muốn chơi cái trò chơi gọi là Truyền Kỳ kia! Làm sao để kích hoạt!

    - Lão bản! Kích hoạt Truyền Kỳ bao nhiêu tiền?

    -...

    Phương Khải vội vàng trả lời Khương Tiểu Nguyệt:

    - Tiểu Nguyệt, đi đến bảng đen viết giá của Truyền Kỳ, ta gửi cho ngươi.

    Khương Tiểu Nguyệt lúc này đang chơi Tiên Kiếm, chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở.

    - Đây không phải là âm thanh của thông tin chim cánh cụt sao?

    Khương Tiểu Nguyệt liền mở thông tin chim cánh cụt ra, phát hiện trong trò chơi Tiên Kiếm cũng có thể nhìn thấy!

    - A! Cái này thật là thuận tiện!

    Vội vàng trả lời một câu rồi đi đến trước quầy, cao hứng hô:

    - Tin tốt! Có thể kích hoạt trò chơi mới rồi!

    - Trò chơi mới?

    - Kích hoạt?

    Không ít người đang chơi trò chơi khác mở giao lưu bên ngoài, cùng với một vài người ở phụ cận, nghe thấy vậy liền vội vàng nhìn lại.

    Rất nhanh, tiệm trong thành Cửu Hoa có một nhòm người chơi đăng nhập vào trò chơi.

    --------------

    Cửa hàng Bán Biên thành.

    Trò chơi trong tiệm của Phương Khải đều không cần tải khoản, Phương Khải cũng không biết cái này là hắc khoa kỹ gì, chẳng qua điều ấy cũng bớt đi rất nhiều chuyện.

    Cùng Truyền Kỳ nguyên bản có chút khác biệt, trong không gian hắc ám trước mắt là ba bệ đá hình tròn, trên mỗi bệ đá là một pho tượng, lựa chọn nhân vật, pho tượng vỡ ra, lập tức nhìn thấy một người sống đứng trên bệ đá.

    Võ sĩ, Pháp sư, Đạo sĩ, những loại nghề nghiệp này Phương Khải cũng không cần giải thích, ai nhìn cũng có thể hiểu, Hoàng Sơn cũng như vậy.

    Hoàng Sơn liền chọn chức nghiệp của mình: Pháp sư.

    Một Pháp sư mặc hắc bào, ngọn lửa bay múa trong tay, cái chức nghiệp này rất hợp mắt hắn.

    Tiến vào trong trò chơi.

    Hoàng Sơn vừa đeo mũ giả lập lên liền vô cùng chấn động, hắn phát hiện, sau khi mình tiến vào cái gọi là Truyền Kỳ này, lập tức biến thành người khác! Một người bình thường mặc quần áo vải thô.

    Hắn có chút hoảng sợ, liền dựa theo cách thức ra khỏi trò ghi trên bảng đen, lấy mũ giả lập xuống, nhìn thoáng quá, phát hiện mình vẫn là mình!

    Hắn không phải là chưa từng được chứng kiến ảo cảnh, nhưng so với loại ảo cảnh này thì cảm giác chênh lệch nhiều lắm.

    - Quá thần kỳ!

    Rất nhanh, Hoàng Sơn liền ý thức được, tiệm này tuyệt đối không đơn giản!

    ----------------------

    Cửa hàng thành Cửu Hoa.

    Bây giờ đã có mười mấy người bắt đầu chơi.

    Trước mắt là một trấn nhỏ phong cách nông thôn, Quách Hùng là một chiến sĩ trong tay cầm thanh kiếm gỗ, lúc này đã tìm được quái vật ở cửa thôn.

    - Lão Quách, đây là trò gì?

    Mấy người Tịch Kỳ vừa lúc lên máy, nhìn thấy người quen đang chơi, liền nhìn thoáng qua.

    - Truyền Kỳ, mới ra.

    Quách Hùng mở miệng nói.

    - Chơi hay không?

    - Ta cũng vừa mới chơi.

    Quách Hùng nói:

    - Cảm giác có chút giống Diablo, chẳng qua chức nghiệp dễ lý giải hơn, mà lại...

    Hắn đuổi theo một tên bù nhìn để chém giết:

    - Các tăng trưởng thực lực cũng đơn giản hơn một chút, chỉ cần giết quái vật là có thể tăng trưởng, không giống game offline phải tích lũy lại để thăng cấp.

    - Vậy cũng không khác cái kia bao nhiêu.

    Mấy người Tịch Kỳ cảm thấy không hứng thú lắm:

    - Ngươi chơi thử trước đi, nếu không tệ thì đến lúc đó chúng ta sẽ chơi.

    -----------------

    Cửa hàng Bán Biên thành.

    - Thế mà giết chết quái vật lại có thể tăng trưởng tu vi? Mà giết những con động vật như gà, vịt, hươu cũng có thể?

    Trong lòng Hoàng Sơn càng thêm chấn kinh, đuổi theo gà, vịt, hươu, bù nhìn các loại điên cuồng chặt chém.

    Đồ vật trong tiệm này gây cho hắn quá nhiều kinh ngạc, bởi vậy hắn cảm thấy, hắn là không chỉ còn như thế!

    Những gì hắn nhìn thấy bây giờ, đã giá trị hơn mười Linh Tinh, thậm chí còn nhiều hơn thế! Nhưng là một thương nhân có ánh mắt, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng, đồ vật thần kỳ như vậy chỉ có thế này!

    Theo đẳng cấp của hắn từ từ tăng lên, rất nhanh hắn liền học được kỹ năng thứ nhất, Hỏa Cầu Thuật!

    Lúc này, người ngoài thôn cũng nhiều hơn.

    Hoàng Sơn đang đánh một loại mèo cầm đinh ba, rõ ràng loại mèo yêu này lợi hại hơn những sinh vật khác rất nhiều, vô luận là tốc độ di chuyển hay trình độ công kích!

    Hắn đứng đằng xa, cẩn thận từng li từng tí dùng Hỏa Cầu Thuật để công kích, điều này khiến cho hắn như trở về thời mới học pháp thuật đi đánh nhau.

    Hắn là người có kinh nghiệm, mèo yêu cũng mất mạng dưới tay hắn:

    - Lần này tu vi tăng trưởng nhiều thật!

    Hắn cảm thấy, sau khi mèo yêu chết, tốc độ tu vi tăng trưởng trong cơ thể mình lớn hơn trước rất nhiều!

    - Giết loài mèo yêu này!

    Trong lòng hắn hưng phấn, nhưng khi khi hắn tìm tới đầu mèo yêu tiếp theo thì có một bóng người lao tới!

    - Có người cướp?!

    Sắc mặt hắn trầm xuống, phải biết rằng tất cả những cái này đều là tu vi!

    - Dám cướp Mèo Đinh Ba của ta?! Muốn chết!

    Nháy mắt một hỏa cầu được ném ra!
     
    rocklina and lvmduong like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 238: Trước cầm vũ khí chém một đám người!
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Cái trò chơi này không có hình thức hòa bình, bởi vì người chơi có lực khống chế tốt, hoàn toàn có thể giải trừ pháp thuật hay lực công kích khi sắp đánh phải đồng đội. Lực khống chế mà không tốt, vậy dĩ nhiên là tự cầu phúc đi.

    Mặc dù ma lực của Pháp sư cùng với linh lực của tu sĩ có chút khác biệt, nhưng cái thứ như Hỏa Cầu Thuật này...

    Nói đến khi Hoàng Sơn mới học pháp thuật, thì sở học thứ nhất chính là Hỏa Cầu Thuật, chẳng qua là Hỏa Cầu Thuật của tu sĩ mà thôi.

    - Thật đúng là hoài niệm a...

    Nghĩ như vậy, Hoàng Sơn tiện tay ném cái Hỏa Cầu Thuật đi!

    Băng! Băng!

    Hai tiếng nổ vang lên sau lưng người võ giả kia, trò chơi hoàn toàn giống như hiện thực, thậm chí có thể thấy người võ giả kia lảo đảo một cái, y phục sau lưng bốc lên một đám cháy!

    -------------------

    Cửa hàng thành Cửu Hoa.

    Quách Hùng cũng không biết trò chơi này có gì hay, tiền cũng đã trả, tự nhiên là điên cuồng luyện cấp, hắn cũng không phải là những người có thể lãng phí tiền bạc.

    - Hi vọng về sau có chút gì đó đổi mới.

    Hắn cứ nghĩ như vậy, thuận tiện thấy một con mèo cầm đinh ba, liền xông lên chém!

    Nào ngờ đâu còn chưa kịp chém, bỗng nhiên thấy phía sau đau nhói!

    Hai hỏa cầu nổ bung ra ngay sau lưng hắn!

    Nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên mặc y phục vải thô, trong tay cầm một cây gậy gỗ, tay kia thì tụ ra một đám lửa, cái hỏa cầu thứ ba liền bay đến!

    - Ta xxx!

    Bi đau, Quách Hùng lập tức mắng to một tiếng, né người sang một bên để tránh hỏa cầu công kích, sau đó lập tức lao lên!

    - Hây a!

    Nhất thời Hoàng Sơn cảm thấy không chịu được, một tên võ giả cấp thấp còn dám phản kháng tu sĩ?!

    Mặc dù tu sĩ của hắn bây giờ còn hơi yếu, nhưng đối diện cũng chỉ là một tên võ giả nhỏ, hắn không sợ chút nào, vừa chạy vừa ném hỏa cầu.

    -----------------

    Cửa hàng Bán Biên thành.

    Mấy người đứng sau xem, sau khi trải qua một thời gian quan sát, cũng phát hiện ra chỗ kỳ lạ của trò chơi này, chẳng qua xem có chút không hiểu.

    - Đây là một người khác chơi trò chơi này?

    Nguyễn Ngưng nghi hoặc không thôi, nhìn một lượt vào trong tiệm, cũng không thấy có ai:

    - Người này ở đâu ra?

    Phương Khải nhìn màn hình, thấy một tiên tiểu thái điểu trong tay cầm kiếm gỗ, lập tức xạm mặt lại.

    - Đâu là người chơi ở tiệm khác.

    - Còn có tiệm khác?

    Tên lão đạo mặc áo bào xám ngạc nhiên nói:

    - Xem ra sinh ý của lão bản không nhỏ nha!

    Ngay khi mấy người đứng ở phía sau đang thảo luận người chơi khác ở chỗ nào.

    Quách Hùng vốn đang vào thế yếu, lúc này sau lưng còn đang có một con Mèo Đinh Ba đuổi theo, chạy cũng không được, đánh cũng không xong, rất nhanh...

    Trong màn hình, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, thịt hươu lúc trước hắn săn được, còn có cả kiếm gỗ, trực tiếp rơi ra!

    - Ha ha ha! Cùng gia gia ta đấu?

    Hoàng Sơn trước hết giải quyết Mèo Đinh Ba, một cước giẫm lên thi thể Quách Hùng, trào phúng một trận:

    - Một tên ma cà bông như ngươi mà cũng dám đoạt Mèo Đinh Ba của gia gia, quả thật là chán sống rồi!

    Dứt lời liền điên cuồng thu nhặt chiến lợi phẩm, mặc dù không biết những thịt này làm gì, nhưng làm một thương nhân, hắn liền nghĩ tới: Mấy cái này tốt xấu gì thì cũng có thể bán lấy tiền a!

    ------------------

    Cửa hàng thành Cửu Hoa.

    - xxx!

    Quách Hùng đập bàn, chửi ầm lên!

    Mình đang hảo hảo đánh quái luyện cấp, không biết tại sao có hỏa cầu đập tới thì thôi đi, thế mà còn giết mình rồi giẫm lên thi thể trào phúng!

    Cái này cmn có thể chịu được sao!?

    Tịch Kỳ ngồi bên cạnh thấy Quách Hùng tức giận mắng:

    - Lão Quách, có chuyện gì thế?!

    - Bị rơi đồ!

    Quách Hùng nổi giận mắng.

    - Rơi đồ thì quay lại nhặt a!

    Dù sao thì bên trong Diablo bị rơi đồ thì có thể quay lại nhặt.

    - Không phải! Là bị ngươi đánh rơi!

    Quách Hùng giận dữ nói:

    - Tiểu tử kia nhặt được đồ của ta, còn đứng trên thi thể ta trào phúng!

    - Không được! Lão tử phải lấy trở lại!

    - Cái này...!

    Mấy người Tịch Kỳ hai mặt nhìn nhau, không phải một mình ngươi chơi sao? Làm sao lại bị người đánh? Càng làm cho bọn hắn không hiểu là, nếu cùng người chơi online, chẳng lẽ còn có thể cố ý giết người? Dứt khoát đi ra phía sau nhìn.

    Quách Hùng vừa mới định ra thành tìm người kia, phát hiện ra vũ khí trong tay mình không còn, lúc này liền đem thịt gà, thịt hươu trong balo đi bán, mua một thanh kiếm gỗ cùng hai bình thuốc, liền xông ra ngoài.

    --------------------

    Cửa hàng Bán Biên thành.

    - Hoàng đạo hữu, tên tiểu ma cà bông kia lại tới!

    - Hử? Không phải hắn đã chết rồi sao?

    Hoàng Sơn kinh ngạc, chẳng qua ngẫm lại đây là ở bên trong cái pháp khí gọi là máy vi tính này, cũng cảm thấy bình thường:

    - Còn dám tới đây, vậy ta liền giết ngươi thêm một lần!

    Lần này, Quách Hùng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cộng với không có quái vật đằng sau đuổi theo, động tác vô cùng vững vàng, lắc thân một cái, né khỏi Hỏa Cầu Thuật của đối phương, lập tức đuổi theo!

    Hoàng Sơn cũng không quá để ý, lại lần nữa ngưng tụ ra một hỏa cầu, đánh đúng điểm Quách Hùng đang lao tới!

    Sưu!

    Băng!

    Một đạo hỏa quang nổ tung trên vài Quách Hùng, thân hình hắn cũng theo đó mà dừng lại, Hoàng Sơn tiếp tục chạy, tiếp tục phóng hỏa cầu, vốn trong trò chơi thi pháp là phải dừng lại, nhưng ở đây khác biệt, với tu sĩ có tu vi như Hoàng Sơn chẳng phải thi triển Hỏa Cầu Thuật như là ăn một bữa sáng sao? Bởi vậy khoảng cách dừng lại khi thi thuật cực kỳ nhỏ, lại thêm Quách Hùng phải né tránh công kích, vì thế khoảng cách vẫn không thể nào rút ngắn!

    Cuối cùng, đợi đến khi Quách Hùng vọt đến trước mặt, một trai dược thủy cũng uống hết, HP cũng thấy đáy!

    Bành!

    Lại phát nổ!

    Hoàng Sơn còn lại nửa máu, mặt mũi tỏ vẻ xem thường:

    - Rác rưởi! Còn muốn giết gia gia ta?

    Cửa hàng thành Cửu Hoa.

    Mấy người Tịch Kỳ đứng sau xem đều trợn mắt há mồm, còn có thể như này!?

    - MK!

    Quách Hùng liền nổi nóng.

    - Có cần giúp một tay không lão Quách?

    - Đến! Đều đến đây! Giết chết tên này!

    Quách Hùng lúc này như một thùng thuốc nổ đang bén lửa.

    - Đi! Chúng ta đi kích hoạt trò chơi!

    Lúc này, Tịch Kỳ mang theo muội muội Tịch Tiểu Vân lập tức kích hoạt trò chơi.

    Sau một tiếng....

    - MK!

    Hoàng Sơn mang theo vết thương chằng chịt, máu thì còn một chút, điên cuồng chạy trốn, phía sau là ba tên chiến sĩ đang điên cuồng đuổi theo:

    - Hai vị cung phụng! Mau tới hỗ trợ!

    Hắn vừa chạy vừa vội vàng hô.

    Hai người nghe thấy có thể tăng trưởng tu vi cũng nóng lòng muốn thử, lúc này nghe thấy Hoàng Sơn hô, vừa vặn ngứa tay:

    - Đến đây, đến đây! Lão bản, giúp chúng ta kích hoạt một chút!

    - A----!

    Còn chưa tiến vào trò chơi, chỉ thấy Hoàng Sơn liền phát nổ!

    - Rác rưởi! Còn dám giết loạn nữa không?!

    Quách Hùng thở hồng hộc, dẫm thi thể Hoàng Sơn dưới chân.

    - Mẹ nó!

    Trong nháy mắt Hoàng Sơn liền bùng nổ:

    - Ta bị ba tên chó hoang này vây chết!

    Hắn lập tức gỡ mũ giả lập xuống, thiếu chút nữa thì đập trên bàn! Hắn đứng lên nhìn xung quanh:

    - Vừa ai mới giết ta?! Có dám đứng ra hay không?!

    Vừa nhìn, trong tiệm ngoại trừ mấy người vây quanh ra, không còn bất kỳ ai!

    - Rõ ràng là ngươi giết người ta trước, bị người ta giết lại còn không vui.

    Nguyễn Ngưng ở một bên nói thầm:

    - Nghe lão bản nói tiệm này là tiệm mới, những người kia ở trong một tiệm khác, xa lắm.

    Mặt Hoàng Sơn đen lên:

    -... Hai vị cung phụng! Lần đầu tiên Hoàng Sơn ta phải chịu nhục nhã như thế! Lại còn giẫm lên thi thể ta mắng! Hôm nay nhất định phải giết trở lại!

    Hai người kia cười hắc hắc, bản thân họ cũng không phải là người an phận, bây giờ thấy có thể giết người, đâu còn ngồi yên được nữa, cười lạnh một trận, nói:

    - Yên tâm! Hoàng huynh gặp nạn, làm sao chúng ta lại không giúp?

    Tiến vào trò chơi, một tên Pháp sư, một tên Đao sĩ cấp 1, máu ít ma lực ít, một thân áo vải thô, mặt mũi tràn đầy hung ác, nhìn xung quanh:

    - Đi, Hoàng huynh! Đi chém người nào?

    Hoàng Sơn thiếu chút thì ngất đi, che lấy trán:

    - Các ngươi... Trước luyện cấp! Trước luyện cấp!
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 239: Hướng về đại đao thị vệ khởi xướng tự sát thức
    Dịch: Đường Huyền Trang

    Phương Khải lúc này cũng lười xem mấy tay mơ này pk, dứt khoát ngồi về máy mình, mở truyền kỳ ra.

    Nguyễn Ngưng cũng theo sau:

    - Lão bản, trò chơi này của ngươi có lợi hại thật không, còn có thể tăng tu vi?

    Nàng ngồi phía sau nhìn hồi lâu, tự nhiên không phải nhìn trúng trò chơi này có thể giết người đoạt bảo, mà là nghe thấy Hoàng Sơn nói có thể tăng trưởng tu vi.

    Chiến đấu đối với nàng mà nói chỉ là thứ yếu.

    - Đúng vậy.

    Phương Khải thuận miệng đáp:

    - Ngươi không nghe bọn hắn nói sao?

    - Đương nhiên là nghe nói!

    Nguyễn Ngưng chống nạnh nói:

    - Mà còn nghe nói là tu vi tăng trưởng không ít! Mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng đồ vật lợi hại như vậy mà ngươi dám mở tiệm lấy ra cho tất cả mọi người dùng?!

    Nguyễn Ngưng mắng:

    - Có phải ngươi là đồ ngốc hay không? Đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài chẳng lẽ ngươi lại không hiểu sao? Loại vật này mà ngươi cũng dám tùy tiện lấy ra?

    - Đạo lý ta đều hiểu!

    Phương Khải nói:

    - Cho nên Nguyễn Ngưng cô nương, có muốn kích hoạt Truyền Kỳ chơi không?

    -...

    Nguyễn Ngưng cảm thấy mình muốn bùng nổ, cùng người này nói chuyện chẳng khác gì đàn gảy tai trâu!

    - Không chơi!

    Nguyễn Ngưng hừ lạnh một tiếng:

    - Đến lúc đó cửa hàng của ngươi bị cướp, bản cô nương mới không giúp ngươi!

    - Chẳng qua...

    Trong nội tâm nàng lại nghĩ:

    - Tiểu tử này có thể giết được người của Hắc Ma, chắc không phải là một chút bản sự cũng không có đi... Được rồi, dù sao cũng không cần ta quan tâm!

    Nghĩ xong nàng liền đi về cửa hàng mình, bỗng nhiên lại nhìn thấy trong tiệm có một thân ảnh đang lén lút:

    - A! Lại dám đến tiệm lão nương trộm đồ?! Xem ta có đánh chết ngươi không! Đứng lại cho ta!

    -------------------------

    Truyền Kỳ bản hệ thống không có kênh thế giới hay các kênh khác, mà kênh cung cấp chính là thông tin chim cánh cụt!

    Đúng vậy, bên trong thông tin chim cánh cụt có một cột nói chuyện của Truyền Kỳ, điều này làm cho toàn bộ trò chơi Truyền Kỳ càng lộ ra tính chân thực.

    Lúc này, Phương Khải mở thông tin chim cánh cụt ra, phát hiện Khương Tiểu Nguyệt vẫn đang còn online.

    - Tiểu Nguyệt, lão bản mang ngươi chơi trò chơi nhé.

    - (mặt cười)(mặt cười)...

    Phương Khải chỉ thấy một loạt mặt cười, loại cảm giác này thật khó có thể miêu tả.

    - Cái quỷ gì vậy?!

    - Ha ha ha...

    Khương Tiểu Nguyệt ở bên kia ôm bụng cười đến gập cả người:

    - Lão bản không cảm thấy cái biểu cảm này rất hay sao? Nhìn thôi cảm giác đã muốn cười!

    Phương Khải thuận tay cũng phát một cái icon mặt cười:

    - Có chơi hay không?

    - Có trò chơi gì hay?

    Khương Tiểu Nguyệt hỏi:

    - Là cái trò chơi mới gọi là Truyền Kỳ kia sao? Cảm giác cũng không kém trò chơi khác mấy. Vậy ta cũng chơi thử xem.

    Dù sao thì cũng là chỉ thị của cấp trên.

    - Tiểu Nguyệt thật ngoan, cuối tháng tăng tiền thưởng cho ngươi.

    Phương Khải thuận tay liền bắt cóc được một tiểu la lỵ, quả là vô cùng vui vẻ.

    - Thật không!?

    Khương Tiểu Nguyệt vui mừng thiếu chút nữa thì nhảy lên.

    Truyền Kỳ khác Diablo chính là ở chỗ, Diablo có thể một mình đánh phó bản Địa Ngục, còn Truyền Kỳ về sau thì một người không thể nào đánh. Cho nên Phương Khải mới tìm đồng đội, con đường xây dựng công hội là rất cần thiết.

    Phương Khải cảm thấy mình cũng nên chơi, dù sao có chủ quán nét nào không chơi trò chơi mấy đâu?

    Tiến vào trò chơi, liên tục cân nhắc, Phương Khải vẫn chọn chiến sĩ, giai đoạn trước không nói, nhưng về sau thì chiến sĩ pvp cũng không tệ lắm.

    Đương nhiên, Phương Khải cũng không biết bản này hệ thống có sửa lại nhiều không, cũng chỉ có thể chọn bằng trí nhớ kiếp trước của mình.

    - Lấy cái ID gì đây?

    Người chơi bây giờ phần lớn đều dùng chính tên mình làm ID, hoặc là dùng tên giả, về phần giống như Phương Khải... Người Không Hung Ác Đứng Không Yên.. Cái này nghe rất hay.

    - Lão bản, ta chọn nghề nghiệp gì?

    Phương Khải vừa tạo xong nhân vật, Khương Tiểu Nguyệt liền gửi tin tức đến.

    - Đạo sĩ đi.

    - Ồ! Ta cũng cảm thấy Đạo sĩ đẹp!

    Chỉ thấy trên màn hình Khương Tiểu Nguyệt là một tiểu cô nương mặc váy màu xám trắng, trên đầu còn ghim một cái nơ hình con bướm.

    - Liền chọn cái này đi!

    Rất nhanh, Phương Khải liền thấy ở trong thôn trang có một tiểu la lỵ đạo sĩ mặc váy xám trắng.

    Phương Khải:

    -...

    Lúc này, người trong trò chơi cũng dần dần nhiều lên, Phương Khải còn nhìn thấy Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ cung phụng chạy ngoài.

    - Hoàng huynh, ngươi đâu?

    - Ta cũng không biết!

    Sau khi chết liền đến một tòa thành nhỏ xa lạ, ra khỏi thành thì lọt vào tầm mắt đều là sa mạc cát vàng... Tất nhiên là hắn không biết, phạm vào tội mưu sát, sau khi tử vong sẽ sống lại ở Hồng Danh Thôn! Mà tòa thành nhỏ này, chính là Hồng Danh Thôn được bản hệ thống thăng cấp.

    - Tranh thủ thời gian tới đây! Chúng ta sắp cấp 7 rồi!

    Hai người Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ đang còn ở Tân Thủ thôn hô.

    - Biết rồi! Ôi không được, lão tử đi hỏi đường trước đã!

    Hoàng Sơn cảm thấy đầu óc choáng váng.

    - Có thể tới đây hay không?

    Trát Cổ không còn kiên nhẫn chờ đợi:

    - Đao của tên thị vệ trước cửa này cũng không tệ, lão tử mượn chơi đùa một chút?

    Thị vệ biểu thị mặc xác hắn.

    - Hắc! Nể mặt ngươi lại còn không cần!

    Thiết Thạch đạo nhân cũng xông tới:

    - Cho cái giá đi.

    Vừa vặn chút nữa có thể dùng để giết người.

    Thị vệ vẫn biểu thị mặc xác hắn, mặc dù thị vệ trong trò chơi không khác gì người thật, nhưng quả thực là không có hứng thú để ý tới hai tên thái điểu này.

    - Rượi mời không uống lại thích uống rượu phạt!

    Âm thanh Trát Cổ vặn vẹo, sau đó liền ném ra một cái hỏa cầu.

    - A!

    Phương Khải vừa lúc mang theo Khương Tiểu Nguyệt đi đến cửa thôn, lập tức nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết! Hướng lại nhìn, động tác của đại đao thị vệ nhanh đến nỗi người ta không nhìn rõ, lúc này vừa vặn mới thu đao. Một cỗ thi thể bị cắt thành hai đoạn nằm trên mặt đất.

    - Ta cũng bị người chém!

    Trát Cổ quát to một tiếng.

    - Muốn chết!

    Thiết Thạch đạo nhân cũng đâm ra một kiếm!

    - A!

    Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên!

    Hai người mặt đen lên, cùng nhau đứng dậy từ điểm phục sinh, lại lần nữa phóng tới đại đao thị vệ!

    - A!

    - A!

    - Lão bản, kia có người bị giết... Chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?

    Khương Tiểu Nguyệt chỉ vào hai người đang điên cuồng lao đến đại đao thị vệ nói.

    - Không cần phải để ý đến hai tên ngốc đấy.

    Phương Khải cũng bó tay rồi.

    - Chúng ta đều bị người chém! Thằng ranh con kia thật là lợi hịa! Hai chúng ta không đánh lại!

    Bên trong quán nét, Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ điên cuồng gào thét.

    - Gọi thêm người đến! Gọi nhiều người vào!

    Hoàng Sơn lớn tiếng nói:

    - Chờ ta đi ra từ chỗ này, nhìn ta giết chết mấy thằng ranh con kia!

    - Đưa tin, đem Hoàng gia đệ tử ở bên trong hành quán đều gọi tới!

    - Đúng! Chúng ta mười mấy người không tin không chơi lại bọn hắn!

    - Đúng rồi, hai vị cung phụng, hiện giờ các ngươi đang ở đâu? Không tới chỗ ta sao?

    Hoàng Sơn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng sau khi hắn chết liền đến địa phương xa lạ này, làm sao người khác sau khi chết lại sinh ra ở trong thôn?

    - Quái vật nơi này có tu vi cao thật!

    Hoàng Sơn vất vả giết chết một con quái.

    - So với Mèo Đinh Ba thì cao hơn nhiều lắm!

    Hoàng Sơn lập tức như là phát hiện ra một tòa bảo sơn, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn:

    - Đều nhanh đến chỗ của ta! Ta phát hiện ra một tòa bí địa!

    - Vậy làm sao người đến được!

    - Ta cũng không biết... Ta chết đi liền đến đay.

    Bỗng nhiên Hoàng Sơn vui mừng:

    - Chẳng lẽ là cơ duyên từ trên trời rơi xuống?!

    - Không vội! Trước hai vị cung phụng dẫn đệ tử Hoàng gia đi tìm mấy tên ngu xuẩn kia, bỉ nhân sẽ ở tòa bí địa này bế quan một phen, chờ đến ngày xuất quan, xem còn ái dám chống lại chúng ta!

    - Được!
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)