FULL  HOT  Dị Năng  Mạt Thế Hắc Ám Vương Giả - Cổ Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương: Quang Minh Thể Chất
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    - Vậy Thú Liệt giả thì sao?

    Đỗ Địch An không khỏi hỏi:

    - Chẳng lẽ là đi vào khu vực nguy hiểm bên ngoài bức tường? Bên ngoài có nguy hiểm gì a?

    Nói đến đây, trong đầu không khỏi hiện ra từng bóng người kinh khủng, sắc mặt trở nên tái nhạt, cũng may màu da hắn vốn là trắng nõn, thật không có quá mức dễ thấy.

    - Ngươi cũng là thông minh.

    Người tuổi trẻ hơi gầy cười một tiếng, nói:

    - Ở bên ngoài bức tường...

    - Fino!

    Một người thanh niên khác đứng bên cạnh nhíu mày, nói:

    - Còn không có xác nhận thân phận của hắn, đừng nói quá nhiều.

    Người thanh niên gọi là “Fino” sững sờ, nhún vai nói:

    - Không sao cả, giá trị phóng xạ của hắn là không chấm tám, chỉ cần không cao hơn ‘Một’ thì cơ bản đã thỏa “Quang minh thể chất”.

    - Trước khi không có kiểm trắc thì đừng kết luận!

    Một người thanh niên khác cau mày nói.

    Fino nghĩ nghĩ, cúi đầu hướng Đỗ Địch An nói:

    - Chỉ có thể chờ ngươi thông qua kiểm trắc sẽ nói cho ngươi biết, bất quá đến lúc đó sẽ có người giảng giải cho ngươi những thứ này.

    Đỗ Địch An nghe bọn họ đối thoại, có chút ngơ ngẩn, “Quang minh thể chất”?

    - Đây là cái gì?

    - Chờ một chút ngươi liền biết.

    Fino cười thần bí nói.

    Lúc này, ba người tiến vào trong trang viên, mấy người làm vườn đang vẩy nước nhìn thấy hai người Fino liêgn gật đầu cung kính hành lễ. Đi qua con đường nhỏ lót đá trắng, ba người tới trước một tòa thành, cánh cửa lớn cao hơn mười mét chậm rãi mở ra, Fino nắm tay Đỗ Địch An đi vào trong một tòa tháp cao, thuận theo bậc thang uốn lượn, tiến vào một cái trong phòng u ám ở tầng cao nhất.

    Dọc theo con đường này nhìn đến rất nhiều người hầu, những người này nhìn thấy hai người Fino đều cung kính gọi “Đại nhân”.

    Đỗ Địch An đánh giá gian phòng u ám này, vậy mà không có cửa sổ, cửa thông gió duy nhất cũng bị rèm đen che khuất, có lẽ là đã lâu không nhìn thấy ánh nắng, không khí trong phòng tương đối rét lạnh giống như nhiệt độ thời kỳ đầu mùa mưa tai.

    Trong phòng, một thiết bị kim loại đặt cô lập, phía trên được một mảnh vải đen che phủ, Fino tiến vào xốc màn che lên, lộ ra một thủy tinh cầu bóng loáng, hàn khí màu trắng từ dưới thủy tinh cầu bốc lên, thì ra bên dưới là một khối băng.

    - Đến, nhóc con.

    Fino từ trong giáp da đen lấy ra một thanh đao nhỏ sắc bén quay đầu nhìn Đỗ Địch An nói:

    - Tới.

    Đỗ Địch An thấy trên mặt hắn y nguyên treo lấy nụ cười, không có sát ý lúc này mới chậm rãi tiến lên, bỗng nhiên trông thấy trong cái thủy tinh cầu gần như trong suốt này lại có một con tiểu côn trùng cực kỳ trong suốt, nếu không nhìn kỹ gần như khó mà trông thấy.

    - Đây là quang minh trùng, ưa thích sinh tồn trong hoàn cảnh rét lạnh.

    Fino mỉm cười nói:

    - Nếu ngươi thật sự là quang minh thể chất, nó sẽ không ăn máu của ngươi.

    Nói xong, nắm Đỗ Địch An tay nhỏ đưa lên trên thủy tinh cầu, ngay đỉnh chóp vừa lúc có một lỗ tròn nhỏ, cái thủy tinh cầu này trên thực tế là một cái vật chứa.

    Lưỡi đao vạch một cái, Đỗ Địch An cảm giác ngón tay hơi đau, một nhỏ máu tươi từ vân tay rơi xuống, vừa lúc rơi vào bên trong lỗ tròn.

    Lúc này, con tiểu côn trùng “Quang minh trùng” kia ghé vào trong thủy tinh cầu ngủ say cũng bị quấy rầy từ trong mộng đẹp tỉnh lại, khẽ ngẩng đầu nhìn về giọt máu tươi, hình như đang ngửi, sau một khắc bò về phía máu tươi.

    Thấy cảnh này, Fino biến sắc, một người thanh niên khác cũng nhăn mày lại.

    Đỗ Địch An nghĩ đến điều Fino nói trước đó, trong lòng cảm giác nặng nề.

    Chỉ thấy con quang minh trùng nhanh chóng bò tới trước máu tươi, ngay sau đó, thân thể của nó dường như bọt biển hút thu máu tuơi, thân thể trong suốt cũng xuất hiện có một vệt đỏ ửng, chỉ là vệt đỏ ửng này rất nhanh liền dần dần biến mất, khôi phục lại như lúc ban đầu.

    - Không có khả năng a...

    Fino cau mày, lẩm bẩm nói:

    - Chẳng lẽ là quá lâu chưa được ăn, quá đói?

    Lưỡi đao trong tay hắn vạch một cái, cắt vỡ ngón tay mình nhỏ một giọt máu xuống.

    Nhưng mà con quang minh trùng kia lại nhìn cũng không nhìn một chút, bò về dưới đáy thủy tinh cầu lạnh buốt, cuộn mình.

    Fino sắc mặt âm trầm, không nói một lời cầm Đỗ Địch An tay nhanh chóng vạch một cái, máu tưới vừa nhỏ vào thủy tinh cầu thì con quang minh trùng lập tức bò qua hút vào.

    - Thật sự không phải!

    Fino nhụt chí buông lỏng Đỗ Địch An tay nhỏ, cũng thu hồi tiểu đao.

    Một người thanh niên khác nhìn Đỗ Địch An một chút, lạnh lùng nói:

    - Xem ra trước kia gia đình ngươi rất không tệ.

    Lúc này Đỗ Địch An đã biết đại khái nguyên do, “Quang minh thể chất” trong miệng Fino chẳng qua là kháng thể miễn dịch phóng xạ trong thể cao hơn so với người bình thường một chút, cho nên hàm lượng phóng xạ trong cơ thể thấp hơn người thường, loại thể chất này chính là đám người tự xưng là “Thú Liệt giả” muốn tìm, nhưng mình lại không phải như thế, chỉ là bởi vì hắn vừa từ trong kho đông lạnh đi ra, thời gian tiếp xúc với thế giới này quá ngắn nên hàm lượng phóng xạ trong cơ thể không cao.

    Nghe người thanh niên khác nói, Đỗ Địch An lập tức hiểu ý của hắn, trong lòng âm thầm nghiêm nghị, xem ra những người này đã từng điều tra mình, biết mình cùng vợ chồng Julla chỉ là quan hệ nhận nuôi, hơn phân nửa cũng biết mình không sống trong Mai Sơn cô nhi viên bao lâu, sở dĩ nói như vậy, chính là nghĩ lầm cho rằng mình là đứa trẻ bị quý tộc hoặc là gia đình phú hào vứt bỏ, chỉ có những gia tộc ăn uống đều là đồ vật đã được trải qua kiểm tra lặp đi lặp lại, phóng xạ trong đó cực kỳ thấp.

    - Không nghĩ tới, chỉ là một đứa trẻ nhà giàu bị vứt bỏ làm ta mừng hụt.

    Vẻ mặt Fino tràn đầy thất vọng, thở dài nói.

    Nhưng Đỗ Địch An không có thất vọng, một khi trở thành Thú Liệt giả liền phải đi những khu vực nguy hiểm kia, mặc dù không biết có nguy hiểm gì, nhưng tốt nhất là không phải là những nguy hiểm như trong tưởng tượng của hắn.

    Một người thanh niên khác nhìn Đỗ Địch An, thanh âm lạnh như băng nói:

    - Nhóc con, chuyện nơi đây, ngươi tuyệt không thể nói ra, có biết không, bao quát ba chữ “Thú Liệt giả” này!

    Đây chính là quyền hạn áp chế sao? Đỗ Địch An gật gật đầu, nói:

    – Ta sẽ kín miệng như bưng.

    Thanh niên này thấy hắn nghe lời như thế, sự lạnh lẽo trong mắt cũng hơi nhạt một chút, lạnh hừ một tiếng, hướng Fino nói:

    - Còn tốt tên miệng rộng ngươi không có loạn nói quá nhiều, nếu không chỉ có thể “Xử lý” thằng nhóc này.

    Nghe nói như thế Đỗ Địch An lạnh cả tim, sinh mệnh của mình vậy mà trong lúc vô tình suýt nữa chôn vùi? Đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ đối với lời nói lãnh khốc của thanh niên này, ở trong mắt đối phương, không có chút tôn trọng nào đối với sinh mệnh!

    Chẳng qua rất nhanh hắn liền chán nản, ở cái thế giới này, có lẽ thật là mệnh như cỏ rác đi!

    Nghĩ tới đây, hắn càng phát giác mình nên nhanh chóng chế tạo một hai đồ vật bảo mệnh, nếu không ngay cả chết cũng không biết vì sao chết, xuống địa ngục càng không có mặt mũi đối mặt với cha mẹ đã một lần nữa ban tặng cho mình sinh mệnh?

    - Hiện tại còn chưa thể chế tạo súng ống, chẳng qua thuốc nổ vẫn có thể...

    Trong lòng của hắn âm thầm hiện lên một chút suy nghĩ.

    Hai người Fino không chút mảy may nào biết ngay trong đầu đứa trẻ đang đứng bên cạnh bọn họ vừa hiện lên vũ khí kinh khủng như thế nào.

    - Ai!

    Fino vẫn không xóa đi vẻ tiếc nuối trên mặt được, hướng Đỗ Địch An nói:

    - Đi thôi, nhóc con.

    Thái độ hắn đã không còn thân thiện nhiệt tình như lúc trước.

    - Đi đâu?

    - Còn cần hỏi sao, đi địa phương ngươi nên đi, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ cho ta, không cho phép nói với bất kỳ ai về chúng ta, kể cả cha mẹ ngươi, nếu bị chúng ta phát hiện ngươi tiết lộ bí mật mà nói, cũng chỉ có thể trách ngươi quá nấm mốc đi.

    - Vậy còn kẻ săn thú thì sao?
     
    banhdacua25, Dạ Tâm and zHiePz like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương: Lại Đến Khu Dân Nghèo
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Khi rời đi, Fino lái xe một mình, không đi đến chỗ những Thập hoang giả mà Đỗ Địch An đã thấy trước đó mà đi thẳng vào khu dân cư, đậu ở dưới bức tường cao để Đỗ Địch An xuống xe và tự mình đi bộ trở lại.

    - Ta không phải đi chỗ “Thập Hoang Giả” sao?

    Đỗ Địch An có chút nghi ngờ nói.

    Fino nhảy trở lại xe ngựa, không nhịn được nói:

    - Chúng ta đã kiểm trắc ngươi, không cần phải đến đó để kiểm trắc nữa, đợi qua vài ngày sẽ có người đưa ngươi đi.

    Nói xong, dây ngựa rung lên, chiếc xe ngựa đen lao đi nhanh chóng.

    Đỗ Địch An khẽ cau mày, quay người đi về hướng nhà vợ chồng Jullia. May mắn trước đó hắn đã từng theo xe ngựa của gia tộc Navy trở lại một lần nên nhớ rõ tuyến đường, nếu không hắn sẽ bị lạc.

    Khi hắn trở lại 108 đường lâm khang thì cả người mệt mỏi cùng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhãi và đôi chân đau nhức. Mặc dù vợ chồng Jullia sống trong bức tường cao này không xa, chỉ có bảy hay tám dặm, nhưng cơ thể hắn vẫn còn không phục hồi lại sau di chứng kho đông lạnh, thể lực yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi bình thường.

    Trước cửa nhà, vợ chồng Jullia đứng đó nhìn xung quanh. Khi họ thấy Đỗ Địch An xuất hiện từ góc phố, đôi mắt lập tức sáng lên tiến lên chào đón hắn.

    Gray nói:

    - Tại sao không ai đưa ngươi về? Chính ngươi tự mình trở về sao?

    Jullia lườm chồng mình một cái nói:

    - Trở về rồi nói sau.

    Gray tỉnh ngộ lại, ngay lập tức tiến lên dìu cơ thể yếu đuối Đỗ Địch An cùng trở về nhà. Sau khi đóng cửa, hắn lấy một chiếc khăn vải để Đỗ Địch An lau mồ hôi, lo lắng nói:

    - Con ngoan không sao chứ, những người kia không làm gì ngươi a?

    Khi Đỗ Địch An thấy phản ứng của họ, liền biết hơn phân nửa là bọn họ đã biết gì đó, hỏi:

    - Các ngươi đã biết hết rồi sao?

    - Ở trên đã đến để thông báo cho chúng ta, nói rằng ngươi đủ điều kiện để gia nhập thủ vệ binh.

    Gray nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Địch An, nghi ngờ nói:

    - Nguơi không thông qua kiểm trắc sao?

    Đỗ Địch An thầm nghĩ, xem ra thân phận của "Thập Hoang Giả" cũng cần được giữ bí mật. Hắn nói:

    - Đã thông qua, sẽ có người đến mang ta đi báo tin sau vài ngày. Chẳng qua ta không muốn đi thì có thể cự tuyệt chuyện này sao?

    Nếu hắn có thể lựa chọn, hắn vẫn nguyện ý học luật pháp trước, chờ nắm giữ nhiều thứ hơn rồi đi ra ngoài cự bích nhìn xem phong cảnh ở đó.

    Gray thở dài, cười nói:

    - Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn đi mà không được sao? Thằng nhóc ngươi vậy mà muốn từ chối. Ngươi có thể trở thành thủ vệ binh thì đời này không cần lo ăn mặc hay sinh lão bệnh tử. Mỗi ngày đều đứng đứng gác liền có một mức lương lớn, lại không ai dám bắt nạt ngươi, thật tốt biết bao.

    Julla hiền lành nhìn Đỗ Địch An, nói:

    - Ngươi vẫn muốn học luật pháp sao?

    Đỗ Địch An nghiêm túc gật đầu.

    - Ta đã giúp ngươi hỏi qua.

    Julla cười nói:

    - Đến lúc tập huấn, ngươi có thể học luật pháp, hơn nữa không chỉ học luật pháp, mà còn cả y học, địa chất, may vá, v.v., một trường học toàn diện.

    Trường học? Đỗ Địch An khẽ giật mình.

    Nhiều người không phân rõ sự khác biệt giữa học viện cùng trường học. Nói tóm lại, học viện là chuyên ngành, chẳng hạn như học viện Luật pháp, học viện May, mà trường học lại do nhiều học viện tạo thành. Có rất nhiều thứ để học!

    - Học luật pháp có cái gì tốt. Chỉ cần người làm thủ vệ binh thì cái gì cũng không cần lo.

    Gray buồn bực nói.

    Julla vỗ vai Đỗ Địch An, mỉm cười động viên:

    - Cố lên, ta nghe nói học việc còn có đào thải học sinh, ngươi phải cố gắng học tập đừng bị khai trừ a.

    Đỗ Địch An buông lỏng, học tập toàn diện sao? Đây chính xác là những gì hắn muốn.

    - Dì.

    Đỗ Địch An nắm lấy cơ hội hướng Jullia nói:

    - Ta muốn mượn một ít tiền tiêu vặt, về sau khẳng định sẽ trả lại cho ngươi!

    Khẽ giật mình, Julla mỉm cười nói:

    - Bao nhiêu, ta sẽ cho ngươi nhưng mượn rồi cũng không cần trả lại, đều là người một nhà.

    - Đúng.

    Gray mỉm cười:

    ố ồ ổ- Sống ở đây đã lâu như vậy rồi, Đỗ Địch An cũng nên đổi cách xưng hô.

    Đỗ Địch An giả vờ không hiểu hắn nói gì, thầm tính toán, nói:

    - Khoảng 100 đồng tệ đi.

    - Nhiều như vậy?

    Hai ngươi Julla hơi sững sờ, một trăm đồng tệ gần như bằng với chi phí sinh hoạt nửa tháng của bọn họ. Gray nói:

    - Người muốn mua cái gì, cần nhiều như vậy sao?

    Đỗ Địch An đã suy nghĩ ra một lý do từ sớm, hắn nói:

    - Ta muốn mua một chút đồ ăn rồi trở về Mai Sơn cô nhi viện thăm đồng bạn.

    Nói xong liền thầm nói, ta mượn của các ngươi thì sau này nhất định sẽ hồi báo.

    Julla mỉm cười nói:

    - Cũng phải, cho ngươi.

    Sau đó nàng lấy ra một đống đồng tệ xanh từ trong ví của mình, đếm vừa đủ một trăm chẵn đưa cho Đỗ Địch An.

    Kể từ khi kỹ thuật in ra đời từ mười năm trước, ngân hàng Tinh Hải dưới sự quản lý của Cự bích Sylvia đã phát hành một lượng lớn tiền giấy. Chỉ trong vài năm nó đã thay thế tiền tệ và lưu thông trong mọi hộ gia đình ở khu dân cư. Dần dần mọi người cũng quen với giao dịch bằng tiền giấy.

    - Cảm ơn!

    Đỗ Địch An lập tức nhận lấy, không có đếm mà nhét thẳng vào trong túi của hắn.

    Gray thấy thế cũng không nói gì thêm, vẫy tay để Julla đi làm cơm tối.

    Sáng hôm sau.

    Đỗ Địch An thức dậy đúng giờ, ăn sáng tắm rửa xong, chào vợ chồng Julla rồi đi thẳng ra ngoài. Mặc dù hắn không biết khi nào "Thập Hoang Giả" sẽ cử người đến đón, nhưng trong vài ngày tới hắn không phải đến học viện luật pháp để học tập.

    - Lưu huỳnh …

    Đỗ Địch An nhớ mang máng cách làm thuốc nổ, đó là một lần vào ngày lễ, tỷ tỷ của hắn trong lúc làm cho hắn một cây pháo trúc đã từng nói cho hắn cách làm, nhưng ngoại trừ lưu huỳnh còn cần gì thì hắn không biết, dù sao lúc ấy còn nhỏ, hắn không có hứng thú đối với những thứ này.

    Đỗ Địch An không trực tiếp đi mua lưu huỳnh, mà thay vào đó gọi một chiếc xe ngựa tiến về khu dân nghèo để lấy lại thứ của mình.

    Chẳng mấy chốc, sau khi vào khu dân nghèo, Đỗ Địch An đi thẳng về phía Mai Sơn cô nhi viện, tại cách đó bốn con đường liền quẹo vào một con đường hư hại, mùi phân thối cùng mùi côn trùng chết dọc đường khiến hắn khẽ cau mày, không lâu sau hắn đi đến một bãi rác khổng lồ.

    Bãi rác khu dân nghèo, nơi này mới thực sự là một bãi rác.

    Ở nơi này, ngươi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị sử dụng. Muốn ở trong đó đào bảo thì chẳng khác gì người si nói mộng.

    Cho nên ngay cả những người nghèo cũng sẽ không đến đây, bởi vì tất cả các vật phẩm bị vứt bỏ ở đây đã bị hủy hoại từ lâu.

    Đỗ Địch An đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi nồng đậm hỗn hợp từ phân và nước tiểu. Nhiều người nghèo hoặc người đi ngang qua tiện đường giải quyết bài tiết ở đây.

    Có bảy tám bãi rác đen sì lớn thì như một ngọn đồi. Đỗ Địch An như xe nhẹ đường quen. Hắn đi vào trước một bãi rác rồi nhìn nhìn chung quanh. Sau khi xác nhận gần đây không có ai liền ngồi xuống xốc lên một miếng vải đen sì dính đầy rác rưởi cùng chất nhầy, dưới miếng vải đen này để lộ một cái lỗ nhỏ vừa đủ để chứa cơ thể gầy gò của hắn.

    Đây tự nhiên không phải là trùng hợp, mà là khoảng trống mà hắn tự mình gỡ ra.
     
    banhdacua25, Dạ Tâm and zHiePz like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)