FULL  Hài  Đô Thị Giáo Y Ngây Thơ - Full - Sao Rơi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 8: Niềm vui bất ngờ.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Huyết dịch trong cơ thể Miêu Húc đã sôi trào tới cực hạn, hắn mơ hồ cảm thấy mũi mình dường như có gì đó muốn chảy ra, mà tròng mắt hắn lồi ra, sắp rơi xuống đất.

    Theo chiếc quần jean cởi ra, một chiếc quần lót đỏ chót hiện ra trước mặt Miêu Húc. Viền ren hoa mờ mờ ẩn ẩn, cặp mông trắng nõn cũng theo đó hiện ra. Cộng thêm cặp đùi thon dài, nhỏ nhắn nhưng rất tròn, quả thực đúng là dáng người ma quỷ.

    Miêu Húc ra sức dụi mắt, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện như đang nằm mơ vậy.

    Bạch Hiểu Thần trong phòng không hề biết có một người đang nhìn trộm, khi chiếc quần tụt tới phía dưới, nhấc chân lên, thân thể khom xuống, đưa tay kéo ống quần ra. Cô khom người xuống, cặp bán cầu vốn có quy mô không tầm thường lại càng lộ ra sự “không tầm thường’, mà bờ mông cô cũng vểnh lên, hơn nữa mái tóc rủ xuống, tư này này, thần thái này, tình cảnh này…

    Được rồi, Miêu Húc đã không biết hình dung như thế nào, trong lòng hắn dâng lên một sự xúc động, đó chính là xông tới phía trước, ôm chặt lấy bờ eo của cô, hung hăng xông tới.

    Thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, hắn nào dám làm ra chuyện điên cuồng tới vậy.

    - Hâm Tuyền, đưa bộ nội y màu đen trong tủ cho mình một chút…
    Đúng lúc này, Bạch Hiểu Thần thẳng người dậy, mà trên người của cô chỉ còn lại bộ đồ lót màu đỏ.

    Hâm Tuyền? Đây không phải là tên của chủ thuê nhà sao? Chẳng lẽ cô ta cũng ở bên trong? Chỉ là không phải Bạch Hiểu Thần cũng là khách trọ sao? Sao dường như quan hệ của cô ấy với chủ nhà rất không tồi?

    Miêu Húc còn chưa nghĩ thông vấn đề này đã nhìn thấy một bộ nội y mày đen hơi xuyên thấu bay tới, rơi xuống trên giường. Chiếc quần lót gần như hoàn toàn trong suốt, Bạch Hiểu Thần thì đưa hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo.

    Tiện tay ném nó xuống đất, sau đó…

    Một đôi bồ câu màu ngọc trắng lộ giữa không khí!

    Cao vút!!! Mặc dù không có nội y bao lấy nhưng vẫn cao ngạo nghễ như trước, hơn nữa đầu vú hồng hào, thậm chí còn ẩn hiện vầng sáng màu hồng.

    Miêu Húc cảm giác mê say!

    Thế nhưng một hình ảnh càng thêm kinh diễm xuất hiện, Bạch Hiểu Thần một lần nữa xoay người lại, tuy rằng thân thể chỉ hơi nghiêng thế nhưng Miêu Húc cũng đã nhìn thấy một số ảnh mà thiếu nhi không nên thấy...

    Chỗ thần bí đó hóa ra là như vậy…

    Ngáo ồ...........

    Trong lòng Miêu Húc phát ra một tiếng sói kêu vang trời động đất, dường nhưu có một con ma lang hóa thân dưới ánh trăng.

    Mũi hắn ngày càng ngứa, máu nóng bên trong có thể phun trào bất cứ lúc nào.

    Hắn chưa từng nghĩ tới Bạch Hiểu Thần lại có một mặt đầu độc lòng người như vậy. Hắn càng không ngờ chính mình lại có thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng này.

    Đây là vị mỹ nữ lạnh lùng cao ngạo hôm qua sao?

    - Không phải bộ này, bộ này hở quá, mặc lễ phục cũng không tiện!
    Bạch Hiểu Thần toàn thân không một mảnh vải che thân đúng lúc này xoay người, đưa lưng về phía Miêu Húc, cúi người cầm lấy bộ đồ lót lên giường. Khi cô xoay người, một lần nữa Miêu Húc lại được chứng kiến vùng đất thần bí xinh đẹp kia, hơn nữa lần này còn nhìn rõ hơn trước. Lúc này hắn đã hoàn toàn ngây dại.

    - Thật sao? Thế nhưng trong tủ không còn bộ nào màu đen cả!
    Trong phòng truyền ra tiếng nói của chủ thuê nhà Lâm Hâm Tuyền.

    - Không phải chứ? À, mình quên mất, ở trong ngăn khác, để mình đi lấy!
    Bạch Hiểu Thần sửng sốt một chút, sau đó liền có phản ứng. Cô quay người lại chạy về phía cửa, thậm chí không dùng y phục che ngực của mình.

    Khi cô xoay người, hai con bồ câu trắng liên tục nhảy lên, nơi thần bí cũng bị Miêu Húc nhìn thấy hết, Miêu Húc hoàn toàn đắm chìm trong cảnh xuân vô tận.

    Cho tới khi Bạch Hiểu Thần sắp đi tới cửa hắn mới tỉnh lại, nhận ra mình đang nhìn trộm người khác thay quần áo. Thế nhưng lúc này đã không thể kịp phản ứng, cửa phòng bị mở ra...

    Sau đó hai người nhìn chằm chằm nhau, hai mắt trợn trừng...

    - A....
    Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi đinh tai nhức óc vang lên.

    Người kêu lên không phải Bạch Hiểu Thần mà là... Miêu Húc. CHỉ thấy hắn lấy tay che miệng mình, tay còn lại chỉ vào Bạch Hiểu Thần, ngón tay không ngừng run rẩy, trên mặt hiện vẻ sợ hãi:
    - Cô... cô muốn làm... làm gì?
    Cảm xúc của hắn giống như một xử nữ sắp bị hơn chục thanh niên chuẩn bị thay nhau “phặc phặc”!

    Lâm Hâm Tuyền trợn tròn mắt, cô quên không nói cho Bạch Hiểu Thần biết hôm nay có một tên con trai vào ở. Về phần Bạch Hiểu Thần thì ngẩn cả ra, người thét nên là mình mới đúng chứ?!!

    - Anh… Sao lại là anh ? Anh… Anh mau đi ra…
    Bạch Hiểu Thần theo bản năng lấy tay che ngực mình lại, hai chân cũng khép lại.

    - Đáng ghét, giữa ban ngày ban mặt cũng không mặc quần áo, ngại chết tôi rồi ?!
    Miêu Húc ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó.

    Bạch Hiểu Thần tức giận muốn thổ huyết.

    - Lưu manh đang chết, mau biến đi...
    Lúc này Bạch Hiểu Thần đã quên mình không mặc gì, tức giận tới dậm chân, rít lên từng tiếng một, thậm chí cô quên đóng cửa phòng lại.

    - Này, cô nói ai là lưu manh ? Cô phải phân biệt rõ ai mới là cuồng bạo lộ chứ ?
    Miêu Húc vẻ mặt ủy khuất, lần này đúng là oan Thị Màu mà.

    - Ai là cuồng bạo lộ chứ, tôi đang thay quần áo?
    Bạch Hiểu Thần muốn phát khóc lên, trên đời này còn có người vô sỉ đến vậy sao?

    Nhìn hết mình lại còn dám nói mình là cuồng bạo lộ? Ông trời ơi hãy giải thoát cho con khỏi tên khốn này...

    - Haiz, được rồi được rồi. Đại nhân không so đo với tiểu nhân, tôi sẽ không so đo, cũng không nói cho người khác biết. Chỉ có điều niềm đam mê này của cô nên sửa lại, may mà trong nhà trong có trẻ con...

    Vừa nói hắn vừa xoay người, trước khi rời đi còn nói một câu:
    - Haiz, hiện giờ đúng là loạn, loạn thật rồi, đạo đức suy đồi tác phong lệch lạc mà...

    Bạch Hiểu Thần vô cùng xấu hổ và giận dữ, muốn bật khóc...
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 9: Vô sỉ tới cùng cực.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Miêu Húc chạy thẳng về phòng mình, đưa tay khóa trái cửa lại, vỗ ngực vài cái, phun ra một ngụm trọc khí.

    Mẹ nó, quá kích cmn thích rồi, quả thực là quá kích thích!

    Nghĩ tới những tư thế gợi cảm của Bạch Hiểu Thần, máu trong người hắn vẫn không nhịn được mà sôi lên. Đặc biệt là cặp đùi thon dài, còn cả nơi hang động bí ẩn kia nữa khiến hắn muốn xịt máu mũi.

    Chỉ có điều càng thêm kích thích chính là khoảnh khắc khi đối phương kéo cửa phòng. Thời khắc đó Miêu Húc cho rằng chính mình ắt phải chết, may mà đầu óc của hắn phản ứng nhanh, da mặt lại đủ dày, nếu không thì không biết làm như nào mới giải quyết được mọi việc.

    Đúng rồi, tuy rằng tránh thoát một kiếp thế nhưng dù sao chính mình cũng đã nhìn sạch sanh cơ thể cô ta, quan hệ của cô ta với chủ thuê nhà lại tốt như vậy, cô ta sẽ không giựt giây để chủ nhà đuổi mình đi chứ? Nếu thật là như vậy chẳng phải mình được không bù nổi mất sao?

    Chính mình ngay cả một ngày cũng chưa ở đủ nha!

    Không được, phải đi do thám tình hình!

    Rời phòng thì đương nhiên là hắn không dám, ai cũng biết hiện giờ Bạch Hiểu Thần đang rất tức giận chứ, chỉ có điều Miêu Húc đương nhiên sẽ có biện pháp riêng.

    Chạy tới dưới giường, kéo bao đồ của mình, mở ra, bên trong có đủ thứ tạp nham màu sắc sặc sỡ. Hắn lấy ra một thứ rất giống dụng cụ chẩn đoán bệnh, chỉ có điều thay vì đặt lên ngực bệnh nhân thì thứ này lại áp lên tường.

    Cẩn thận đi tới vách tường, áp nó lên, phòng hắn và Bạch Hiểu Thần liền nhau, chỉ cần dùng thứ này là hắn có thể nghe rõ động tĩnh phòng bên cạnh.

    Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã đóng cửa phòng lại, mà Bạch Hiểu Thần không một mảnh vải che thân cũng đang ngồi ở trên giường, dùng chăn gối che thân thể mình, trên khuôn mặt tràn ngập oán giận.

    Cô không thể nào ngờ tới buổi chiều không có tiết, trên đường trở về lại gặp một cửa hàng bán đồ hàng hiệu đang giảm giá, trong đó có mấy bộ mà cô thích từ lâu, nhưng cảm thấy đắt quá nên chưa ra tay. Hôm nay giảm giá cho nên mới quyết tâm mua, về nhà chuẩn bị cho khuê mật xem rồi nhận xét, nào ngờ lại phát sinh chuyện như này!

    - Hâm Tuyền, sao hắn ta lại ở nơi này?
    Khóe mắt Bạch Hiểu Thần còn lóe lên ánh nước, nghĩ tới cảnh vừa rồi mình bị đối phương nhìn sạch sanh, trong lòng cô sinh ra xúc động muốn rút đao thiến của quý của hắn.

    - Hắn ta tới đây thuê phòng…
    Lâm Hâm Tuyền kể giản lược lại chuyện sáng nay, sau đó hiếu kỳ hỏi:
    - Bạn quen hắn sao?

    - Còn không phải là tên vô lại cứu tỉnh cô mình mà hôm qua mình đã kể sao...

    - Là hắn?
    Bạch Hiểu Thần tuy là khách trọ thế nhưng tuổi tác không chênh lệch với Lâm Hâm Tuyền nhiều, hai người sớm đã trở thành khuê mật, không gì dấu nhau!

    - Ừm!
    Bạch Hiểu Thần không ngờ lại gặp được người này, hơn nữa lần này còn thảm hại hơn lần trước. Lần trước chỉ bị hắn nhìn thấy một chút, nhưng giờ đã bị nhìn sạch rồi. Khi nghĩ tới chuyện này, toàn thân cô có chút cảm giác khô nóng.

    - Nếu vậy để mình đuổi hắn đi!
    Lâm Hâm Tuyền lòng đầy tức giận, bạn tốt của cô mà lại liên tục chịu thiệt hai lần trong tay hắn, cho dù hôm nay hắn giúp mình thì cũng không thể tha thứ.

    - Không được…
    Ai ngờ Bạch Hiểu Thần lại phản đối.

    - Vì sao chứ?
    Lâm Hâm Tuyền có phần nghi hoặc.

    - Hắn nhìn hết thân thể của mình, nếu cứ để hắn đi như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao?
    Trong mắt Bạch Hiểu Thần lóe lên hào quang như một tiểu ác ma.

    Thấy ánh mắt của Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền hiểu rõ tính cách của bạn lập tức khẽ gật đầu. Khuê mật chịu thiệt thòi lớn như vậy, với tính cách của cô ấy sao có thể dễ dàng bỏ qua.

    Mà ở phòng bên cạnh, Miêu Húc nghe thấy chính mình sẽ không bị đuổi đi lập tức thở phào một hơi. Về phần hai cô gái sẽ trả thù mình như nào, đừng có nói đùa! Với bản lĩnh của hắn chẳng lẽ còn sợ hai cô gái trả thù hay sao?

    Cho dù bị hai người SM, cuối cùng người chịu thiệt cũng không thể là mình đi?!

    Chỉ là Miêu Húc cũng không ngờ cô gái nghe lời hôm qua còn có một mặt tà ác như vậy, chỉ là muốn trả thù mình?! He he he, hắn còn đang chờ mong nữa!

    Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc dùng bữa chiều, Miêu Húc điều chỉnh tốt cảm xúc chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn thì đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

    Miêu Húc sững sờ, chỉ có điều vẫn mở cửa phòng ra.

    - Chị Tuyền, có chuyện gì vậy?
    Miêu Húc dùng vẻ mặt chất phác hỏi thăm, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!

    Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã cởi bộ đồ công sở, thay một bộ váy liền áo. Cô không cao như Bạch Hiểu Thần, nhưng tối thiểu cũng ngoài 1m65, chỉ có điều bộ ngực thì lớn hơn bạn mình rất nhiều, ít nhất cũng phải cup D, thậm chí là E. Cho dù chiếc váy liền áo này không phải là loại ngực trễ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một chút da thịt trắng nõn!

    Đương nhiên Miêu Húc chỉ nhìn lướt qua, sau đó nhanh chóng chuyển về khuôn mặt cô, dáng vẻ thành thực.

    Chứng kiến dáng vẻ thành thực này của Miêu Húc, lại nghĩ tới mấy lời nói vô sỉ khi trước, Lâm Hâm Tuyền không khỏi tức giận. Chỉ có điều nghĩ tới người chị em tốt của mình, cô nở nụ cười mê hoặc lòng người.

    - Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa làm xong đồ ăn, cũng ăn chung một bữa tối nhé?!

    - Ăn cơm tối?!
    Miêu Húc sững sờ.

    - Đúng vậy, sáng hôm nay nếu không phải có cậu ở đây, e là tôi đã gặp nguy hiểm, bữa cơm này coi như là cảm ơn cậu đã trượng nghĩa ra tay!
    Lâm Hâm Tuyền tươi cười nói, dáng vẻ lạnh như băng khi trước biến mất không thấy đâu, càng không nói tới chuyện cũ!

    - Thế nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy?!
    Miêu Húc vẻ mặt ngượng ngùng, nhăn nhó cúi đầu xuống.

    - Ha ha, không có gì đâu, dù sao bây giờ anh cũng ở đây rồi, đây cũng coi như nhà của anh mà ?!
    Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền có chút hoài nghi liệu tên này có phải đang thẹn thùng hay không?!

    Vừa nói vừa kéo Miêu Húc đi tới bàn ăn. Đúng lúc này Bạch Hiểu Thần mặc một bộ đồ ở nhà đã đứng ở cạnh bàn ăn, mặt mũi mỉm cười nhìn Miêu Húc!

    - Thế nhưng không phải chị đã nói chỉ cho tôi ở đây một tuần lễ sao?
    Bị Lâm Hâm Tuyền kéo đi tới trước bàn ăn, Miêu Húc thắc mắc!

    - Ha ha, đó chỉ là vì lo lắng Hiểu Thần có ý kiến, ai ngờ cậu còn cứu cô của Hiểu Thần, đây chính là duyên phận. Hiểu Thần nói cậu ở đây không hề có vấn đề gì cả, có đúng không Hiểu Thần?!

    - Ừm, hoàn toàn không có vấn đề!
    Bạch Hiểu Thần mỉm cười, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành!

    - Thế nhưng mà... Tôi vẫn không đủ ở nơi này lâu...
    Trên mặt Miêu Húc lộ vẻ khó xử.

    - Vì sao?
    Lần này đến lượt Lâm Hâm Tuyền muốn phát điên, tên vương bát đản này buổi trưa mặt dày muốn tiến vào, sao hiện giờ lại đột ngột thay đổi thành một người khác.

    - Gần đây tôi buôn bán không tốt lắm, trên người chỉ còn 3000 tệ, hôm qua Hiểu Thần cho tôi. Ở đây tiền thuê nhà đắt như vậy, khẳng định là tôi không thuê nổi...
    Miêu Húc vẻ mặt khó xử, dường như đúng là hắn không trả nổi tiến thuê nhà vậy!

    Nhưng hắn biết rất rõ hai cô gái này sẽ không để cho hắn rời đi, cơ hội tốt như vậy mà không thừa cơ lấn tới vậy chẳng phải đã phụ bản thân mình sao!

    Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần đưa mắt nhìn nhau, thấy Bạch Hiểu Thần khẽ gật đầu, lâm Hâm Tuyền cắn cắn bờ môi. Vì bạn tốt nên cô đành trả giá thôi!

    - Ha ha, kỳ thật tiền thuê nhà cũng không phải vấn đề gì, anh tùy tiện trả một chút, thể hiện tấm lòng là được!
    Lâm Hâm Tuyền khẽ cắn răng, khẽ cười nói!

    - Tấm lòng? Vậy một tháng 100 có được không?
    Hai mắt Miêu Húc dưng dưng lệ nhìn Lâm Hâm Tuyền!

    - Phụt...
    Thiếu chút nữa là Lâm Hâm Tuyền phun ra một ngụm máu tươi, một tháng 100 tệ? Sao anh không đi cướp đi? Nơi này là chợ trung tâm, cho dù chỉ thuê một phòng một người thì bình thường một tháng hơn một ngàn cũng là bình thường, cho dù là Bạch Hiểu Thần một tháng cũng trả 800 tệ? Hắn lại nói mỗi tháng 100?!

    Đây không phải cướp thì là gì?

    Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền chỉ có thể cắn răng gật đầu.

    Dù sao đợi khi Hiểu Thần phục thù xong thì đuổi hắn đi là được!

    - Thế nhưng mà... Thế nhưng mà...
    Miêu Húc lại rủ đầu, dáng vẻ thẹn thùng, dường như có gì khó nói vậy.

    - Này này... Anh là một người con trai, chớ có ngượng ngùng. Nếu anh cảm thấy áy náy trong lòng, sau này làm việc nhà nhiều một chút là được rồi!
    Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền còn tưởng rằng hắn cũng biết ngại!

    - Không phải vậy đâu chị Tuyền, ý của tôi là 100 tệ một tháng liệu có quá đắt không?
    Miêu Húc ngẩng đầu lên, cố lấy hết dũng khí nói!

    - ...

    Lâm Hâm Tuyền câm nín, cô phát hiện mình đồng tình với tiểu tử này đúng là một sai lầm, tên khốn vô sỉ này sao có thể biết tới áy náy.

    Ở thành phố, phòng trọ điều kiện tốt như vậy với giá 100 tệ chẳng khác nào cho không, nhưng hắn vẫn kêu đắt? Nếu không phải có Bạch Hiểu Thần ở đây, Lâm Hâm Tuyền muốn xách dao chém chết tên khốn này!

    - Hâm Tuyền, cậu cũng đừng so đo tiền thuê nhà với anh ta nữa. Tôi thấy nên miễn tiền thuê nhà tháng này đi, chờ khi hắn có thu nhập thì thu lại cũng không muộn!
    Bạch Hiểu Thần ở một bên không chịu được nữa, mở miệng nói. Cô còn tưởng rằng Miêu Húc thấy mình làm việc trái với lương tâm, muốn chạy trốn. Sau những chuyện đã xảy ra, sao cô có thể cho hắn dễ dàng rời đi như vậy chứ?!

    Trong lòng cô thầm hạ lời thề, nhất định phải khiến tên khốn này biết rõ sự lợi hại của mình!

    - Được rồi, nếu Hiểu Thần đã nói như vậy, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà tháng này cho cậu, chờ khi cậu có điều kiện thì sẽ thu sau... Nào, ra ăn cơm trước đã!
    Thấy cơn giận trong mắt khuê mật của mình, Lâm Hâm Tuyền cắn răng đồng ý.

    - Chị Tuyền, tôi vẫn không thể ở lại rồi...
    Đúng lúc này, giọng nói tràn ngập đáng thương của Miêu Húc lại vang lên.

    Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã hoàn toàn nổi giận...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)