LS Q.Sự Giang Sơn Mỹ Sắc - Mặc Vũ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Giang Sơn Mỹ Sắc
    Tác giả: Mặc Vũ
    Chương 609: Thập Diện Mai Phục

    Người dịch: huntercd
    Nguồn : vip.vandan.vn

    Là đao của Thôi Thiện Vi.

    Thôi Thiện Vi vào lúc Lý Huyền Bá đang hòi. bồng nhiên rút đao. đao như điện xẹt, một đao chém về phía cổ của Lý Huyền Bá!

    Thói Thiện cũng coi như là Đại tướng Lý Đường, kinh nghiệm sa trường, vù kỹ phi phàm.

    Hắn xuất đao đột nhiên hung ác, đao thế cực nhanh, một đao đánh lén này nếu là bồ về phía người khác, quá nửa sẽ một đao đắc thủ.

    Nhưng Lý Huyền Bá trên mặt biến sắc cũng không phải bởi vì hắn, Thôi Thiện Vi vẫn chưa đủ tư cách để cho Lý Huyền Bá giật minh. Lý Huyền Bá kinh ngạc là vì một khắc khi Thôi Thiện xuất đao. đã thoáng nhìn thấv mấy chục tên binh sĩ vây quanh tới.

    Đâv tuyệt không phải binh sĩ tầm thường, Đường quán binh thường vô luận như thế nào. cũng không có thân thủ nhanh nhẹn như vậv. Đường quán bình thường vô luận như thế nào, cũng sẽ không có bước chán nhẹ như vậy.

    Mấy chục binh sĩ này lại đều là cao thủ!

    Có người vô thanh vô tức thay đổi binh sĩ dưới tay hắn, là ai? Là Lý Uvẻn? Cũng chi có Lý Uyên mới có năng lực khiến cho Thôi Thiện nghe lệnh, cũng chi có Lý Uyên mới có thể ung dung thản nhiên lén đổi binh sĩ thủ doanh của hắn!

    Lý Huyền Bá tâm tư như điện, nhưng vẫn còn có thể ra tav.

    Thôi Thiện Vi khi thấv Lý Huvền Bá ngần người ra, thi trong lòng mừng rờ, nhưng vừa thấy Lý Huyền Bá ra tay, trong lòng đà trầm xuống. Hắn biết Lv Huyền Bá là cao thủ, nhưng đối với cao thù nàv ấn tượng còn rất mơ hồ, bời vì hắn cho tới hiện tại vẫn chưa từng thắv qua Lý Huvền Bá ra tay. Những ngàv này của hắn, nhìn như thành còng tranh thủ tín nhiệm Lv Huvèn Bá. nhưng hắn vẫn không hiểu Lý Huvển Bá nàv.

    Bời vì không thấy, cho nên tín. B ỡi vì không tin. cho nên Thôi Thiện mới dám xuất đao.

    Một đao kia hạ xuống. Hắn đà được hứa vô sổ vinh hoa phú quv đến cả đời sau cũng có thể ngồi hưởng vinh quang. Hắn nểu không chém một đao kia thì cả đời chi sợ ngoại trà tìm nơi nương tựa Tãv Lương, thi cũng không có đường ra.

    Nghĩ tói nghĩ lui. Thói Thiện Vi rốt cục vẫn ra tay. Nhưng sau khi ra tav lại phát hiện đợi hắn cũng không phải vinh, hoa phú quv. mà là tử vong. Hắn căn bán không cách nào hình dung Lý Huvền Bá ra tay, bời vì hắn căn bản không thấv được tav của LÝ Huvền Bá. Hắn chi cảm thấy tav tê rần. trường đao đà rời tay. Ngav sau đó trường đao như có linh tính của mình. Bồng nhiên mang theo một tầng hàn quang chém trờ lại.

    Thôi Thiện Vi quát to một tiểng. Thanh ảm chưa rời khòi miệng thì đà bị chém đứt vết hầu. Một quầng máu tươi tung tóe ra. Thôi Thiện Vi ngửa mặt lên trời té xuống.

    Lý Huvền Bá cẩm đao nơi tay, có phút chốc do dự. Lúc này hắn muốn đi thì ít có người có thể ngăn được. Nhưng hắn không nở rời hai vạn Đường quân này. Đâv không phải nói hắn đổi với Đường quán có cảm tinh. Mà là bởi vì nhưng Đường quán nàv là tiền vốn của hắn sau này. Hai vạn Đường quán không coi như là nhiều. Nhưng đối với Lý Huvền Bá hắn mà nói. rất là quan trọng!

    Chi có mượn nhờ hai vạn binh này. Hắn mới có thể khi Tây Kinh mà trờ về tọa trấn! Bẳng không chi bẳng vào lực của bản thân hắn. Thì làm thế nào có thể làm cho quẩn thần tin phục?

    Tãv Kinh dưới sự an bài của Lý Hiếu Cung, nhất định sè có chuvệnphát sinh. Từ nơi này khởi binh phối hợp. tuy là hiểm chiêu nhưng đà là cơ hội duv nhất. Giết chết Lý Uvên, diệt trà Lý Kiến Thành, đem trách nhiệm đều đổ lẻn trên người Lý Thế Dân, khi đó Lý Thế Dân vô luận chết sống cũng đã không quan trọng, nhưng quan trọng nhắt là hắn còn có thể vung tav lên hô. phắt lên lá cờ chống cự quán Tâv Lương.

    Nếu nhưrời đi, tất cả mưu đồ. không phải đều là kiếm cùi ba năm thiêu một giờ sao?

    Lý Huvền Bá không bõ xuống được.

    Hắn tuy biết hv vọng thành còng đà là cực kỳ bé nhò. nhưng từ nhò bị di mệnh mẫu thân khích lệ. hơn nữa nhièu năm ẩn nhẫn cô tịch đà làm cho hắn đà không muốn trờ lại như trước

    Chi là do dự một lát. mẩy chục người đổi với hắn đã hình thành thế vây kín.

    Hắn có thể chém những người này hav không, sau khi chém những người nàv, có thể khống chế đại quân hav không? Lý Huvền Bá khi lóe lẻn ý nghĩ này. đà xuất đao.

    Gió nổi đao động, người theo đao đi, Phi Phong đao pháp của hắn xuất từ Lý Bát Bách, lại thêm vào Còn Luân truyền thụ, hơn mười năm khồ luyện, có thể nói là ít gặp địch thủ.

    Lý Huvền Bá thoáng qua đà một lần giết qua lại.

    Hắn đà chạv ra khỏi vòng vây, hướng về phía ngoài doanh, phóng đi. đám người vây khốn kinh hài, đểu theo sát đi theo. Lý Huyền Bá lại bất ngờ thoáng cái đã giết trờ về.

    Một đến một đi, đà có bảy ngưỡi chết ỡ trên tay Lý Huvền Bá LÝ Huvền Bá lông tóc không chút sứt mè.

    Lý Huvền Bá đao đao trí mạng, không chút lưu tình, Lý Huvền Bá đã nổi lẻn sát tâm.

    Từ mới đầu muốn đào tẳu. cho tới hiện tại muốn giết hết thích khách, suy nghĩ thay đồi chi là trong giây lát. Lý Huvền Bá đúng là vẫn còn không muốn đơn giản buông tha. nếu như đào tầu. hắn không tiếp tục có bất cứ cơ hội nào.

    Hắn mưu đồ hơn mười năm. sao có thể một lằn mà buông tha, chính như hắn nói với Bùi Minh Thúv. buông tha rồi, còn sống có tác dụng gì?

    Ánh đao khòỊ má đò tươi xuất ra, Lý Huvền Bá gương mặt tái nhợt. Mắv chục tên thích khách chưa bao giờ nghĩ đến LÝ Huvền Bá vò công lại cao minh đến như thế. thấv hắn cằm trong tav đơn đao. như hồ lạc vào bẩv dê. trong lòng đều lạnh lẽo. không biết đao tiếp theo của Lv Huyền Bá có rơi vào cổ mình hay không. Nhưng hai bên đền nơi này. cùng đã không có đường lui!

    Lý Huyền Bá giết tỡi đò cả hai mắt. các thích khách làm sao cũng khôngphải như thế?

    Mọi người ờ trước cửa doanh trại chém giết, vốn là kinh thiên động địa. nhưng binh sĩ trong doanh lại không có nửa phần động tĩnh. Lý Huvền Bá trông thấy, trong lòng đà trầm xuống.

    Hắn một mực đổi với những binh tướng này vô cùng tốt, mặc dù không nói tạo phản, nhưng thòi khắc cảm giác được nguv cấp. những người này sè nghe hắn phán phó. Những người nàv không đến chi có một khả năng, đó chính là bọn họ đều đã bị thánh mệnh cấm chế. hoặc là nói, những người này vốn chính là thuần phục Lý Uyên? Vô luận hắn ra sức như thế nào, những Đường binh này cuối cùng sẽ không chịu hắn khống chế?

    Hắn vẫn xem thường Lý Uvên, mà cái giá của việc xem nhẹ. bình thường đều là chết.

    Chữ chết thoáng qua trong lòng, Lý Huvền Bá một hồi đau đớn. hắn không sợ chết, nhưng chi ờ lúc này. hắn mới hối hận tắt cả những lời vừa rồi đà nói với Bùi Minh Thúy.

    Trường đao hạ. kéo lẻ một đạo trảm phong vòng cung, máu tươi nhò xuống.

    Bên ngưỡi Lý Huvền Bá. còn lại đà không vượt qua mười người, mười ngưỡi đều là sắc mặt xám xịt. hai mắt lộ ra vẻ kinh hài gần chết. Lv Huvền Bá không giống người, mà giống ma, người làm sao sẽ có thân thủ như thế, người làm sao sẽ điên cuồng như ma vậy?

    Rốt cuộc đề kháng không nổi loại áp lực này. mọi ngưỡi xoav ngưỡi muốn đi, lại là một hồi gió mát thổi qua. Trường đao mang máu, năm sáu người té xuống, mấy người còn lại liên tục lăn ra khỏi vòng đồ sát. Lý Huvển Bá thu đao. lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, hắn lẩn này cũng không phải là giả bộ.

    Hắn có bệnh trong người, thoạt nhìn cùng không phả hoàn toàn khòe mạnh!

    Vốn theo ý của hắn, mấy người còn lại cũng không thể sống, nhưng hắn vẫn thu đao. không hể đuổi theo, trong lòng đã rơi vào vực sâu.

    Hắn một hơi giết ba mươi sáu người chi để lại bốn người sống, nhưng khi bốn người thoát đi mới phát hiện, xa xa. trong doanh, trong ngoài trướng bồng đà bóng người thắp thoáng.

    Một hồi chém giết này đà giết hơn ba mươi người, nhưng ít nhất có hon ba trăm người vây quanh.

    Hắn đã hãm sâu vào trong vòng vây.

    Chém giết vừa rồi là dụ địch, mà hiện tại, mỡi là chán chính quvết đấu! Nhân thủ vừa rồi bắt quá chi là ra mắt. mà nhân thủ trước mắt mới là muốn tới giết hắn.

    Người tỡi xuất động mấy trăm người giết hắn, đương nhiên hiểu rò võ công của hắn cao cường, có thể tính là đổi với hắn cực kỳ kiêng kị.

    Lý Huvền Bá nỡ nụ cười, trong nụ cười mang theo sự mia mai cùng cò đơn nói không nên lời. Ánh trăng mòng lung, rinh coi sắc mặt của hắn. Lv Huvền Bá trong mắt mặc dù còn có loại nóng bóng như lửa thiêu cực kỳ cuồng nhiệt, nhưng trên mặt đà tràn đầy mòi mệt cùng bất đắc dĩ.

    Hắn đà thua!

    Hắn không còn đắt để tiếp tục xoav người!

    Lý Uvẻn đà phát động, hắn đà có cơ hội khó được. Lý Huvền Bá một mực đánh cuộc, đánh, cuộc chính minh an phận quv củ, Lý Uvên có lè trong lòng đối với minh còn có hv vọng mà không ra tay. Nhưng Lý Uvên hiển nhiên có quvết tâm tráng sĩ chặt tay, huống chi Lv Huvèn Bá cũng không tính là cổ tay của Lý Uvên. Người mặc dù vây quanh, thủv chung không có nhân vật đầu lĩnh. Người cầm đầu phát động lần vây giết này hiển nhiên cũng là người tâm cơ thâm trầm, căn bản không để cho Lý Huyền Bá nửa điểm cơ hội bắt giặc bắt vua, phát động áp chế. Người không ra mặt đương nhiên cũng không muốn để cho Lý Huyền Bá bắt luận cơ hội giải thích cái gì.

    Lý Huvền Bá. nụ cười có loại thê lương giống như ánh đao. hắn cũng không muốn giải thích.

    Hắn rốt cuộc đà có ý hổi hận. có lẽ vừa rồi khi gặp Minh Thúy, hắn nên lưu lại. Hắn không nén còn vọng tưởng để cho Bùi Minh Thúv không tưởng niệm nữa, hắn không nên lại vọng tưởng có thể chiếm quyền lợi của Lý Uvên, ánh mắt quét qua. thấv mọi người thế vây kín đã thành, khôngbiết tại sao. hắn đột nhiên nghĩ đến Hộc Luật Minh Nguyệt.

    Năm đó Hộc Luật Minh Nguvệt bị Thái Bình đạo bịa đặt vu hàm, bị đứng đầu Bắc Tề hạ lệnh vây giết, ngày hòm nay đạo tuần hoàn, đến phiên hắn là người Thái Binh đạo. lại bị Đường hoàng tiễu sát.

    Hộc Luật Minh Nguyệt cuối cùng cùng không có đào thoát các cao thủ vây công, Lý Huyền Bá chẳng lè hắn cũng giẫm lên vết xe đổ?

    Lý Huyền Bá đột nhiên muốn chạy trốn.

    Hắn rất ít khi có loại suy nghĩ này. Năm đó từ trên tay cầu Nhiêm Khách chạy trốn, hắn là bời vì chí lớn khó thù. hôm nav lại muốn đào tẩu, nhưng là vì cái gì?

    Lý Huyền Bá không có nghĩ sâu. không suy nghĩ thêm nữa. Hoành đao!

    Hắn một đao hoành qua. thế vây công hung mãnh đà dừng lại. đao hắn lóe lẻn. ánh trăng lộ ra vẻ thê lương lạnh lùng. LÝ Huyền Bá thậm chí còn chưa có ra tay. đã có hai người lảo đảo lui về phía sau. sắc mặt trắng bệch.

    Những người nàv có thể nói là mồi ngưỡi đều dũng mãnh, là thân vệ Lý Uyên tự tay lựa chọn, nhièu người như vậy vây giết một người, có thể nói là chuyện trước đó chưa từng có, cho dù có người không biết võ công của Lý Huvền Bá. nhưng thấy được tav cụt chân cụt máu tươi còn lại trên mặt đất cũng có thể sáng tỏ một hai. Hai người lui ra phía sau kia thấv LÝ Huyền Bá hoành đao. trong lòng đà e sợ.

    Hai người kia mới lui ra phía sau hai bước, ngực đã nghe một tiếng phập, mũi kiếm đột ngột đâm ra. Hai người kia khó có thể tin, cúi đầu nhin xuống, sau lưng có người quát: “Phải giết Lv Huyền Bá, kẻ nào lui ra phía sau. chết!”

    Thanh âm kia cứng cáp có lực, tràn đầv uv nghiêm, mọi người nghe được, trong lòng đều chợt lạnh.

    Lý Huyền Bá cười, xuất đao.

    Một đao kia giống như lòi thần hành pháp, bỗng nhiên bay ra ngoài. Mọi ngưỡi kinh ngạc, không nghĩ vào khi này, hắn cùng dám đơn đao ra tav. Hai ngưỡi lui ra phía sau kia mới té xuống, đơn đao đă bav đến trước mắt người thét ra lệnh nọ. Người nọ quát to một tiếng, lách minh cấp trốn, vung đao đón đờ. Lý Huvền Bá một đao kia nhìn như tùv ý theo gió, nhưng cực kv sắc bén xảo trá, người nọ và đỡ, đơn đao lại đột nhiên bắn lên đảo ngược, chém vào trẽn vai người nọ. máu tươi tóe ra.

    Nếu như Tiêu Bổ Y ỡ đày. quá nửa cũng sẽ sợ hãi than Lý Huyền Bá sử đao kinh đạo xảo diệu, loại công phu này, cũng không phải một sớm một chiểu là có được.

    Mọi người sợ hài. người nọ thét ra lệnh nọ lại cực kỳ dũng mãnh, một nhát nhổ đơn đaoxuống. mặc kệ máu tươi giàn giụa, quát lớn: “Giết!”

    Vốn một đao kia của Lý Huyền Bá đà đả kích thật lớn sĩ khí của mọi người, nhưng người nọ sau một tiểng giết, mọi người lại là sì khí phóng đại. Lý Huyền Bá vươn người dậv, rút ra bội đao của minh.

    Vừa rồi hắn chi là đoạt đao của Thôi Thiện Vi tiến hành chém giết, đà đánh đàu thắng đó. không gì cản nổi, lần nàv rút ra bội đao của mình, đao sáng như nước, sát khí đại thịnh. Lý Huyền Bá làm bộ chạv về phía tây. mọi người dừng lại. trận địa sẵn sàng đón địch. Nhưng Lv Huyền Bá dừng bước, lại chuyển sang hướng đông chạy ra ngoài.

    Một chiêu này thật sự ngoài dự liệu của mọi người.

    Dựa theo suy nghĩ của mọi nguỡi, Lý Huyền Bá cho dù có khả năng thông thiên, lần nàv cùng tuvệt đổi không thể lực kháng ba bốn trăm cao thù. huống chi hắn vừa rồi đại chém đại sát. tinh lực đà tồn hại. Lý Huyền Bá nểu như trốn, nhắt định trốn hướng tây, nơi đó hoang sơn dà lĩnh, càng thích hợp ẩn nắp. Phía đông lại là quán doanh, doanh trướng liên miên không dứt. binh sĩ vô số, Lý Huyền Bá sao lại bỏ dể lấy khó?

    Nhưng lúc này. mọi người cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, binh sì phía đông thấy Lý Huyền Bá đánh tới. tiểng hô quát liên tục vang lên. một khắc nàv ít nhắt có bảy thanh trường thương đám ra bả đơn đao chém đến. còn có một người cằm Khai Sơn cự phủ, trong tiếng hét vang, nhẳm đầu chém tới.

    Những người này đều là cao thủ do Lý Uyên lệnh cho ôn Đại Lâm bí mặt huấn luyện, binh khí trong tav không bám vào một khuôn mẫu. vũ kỹ càng vượt xa Đường binh binh thường. Lẩn này cùng đánh tới. tiếng gió vang lớn. đà khóa bốn phương tám hướng cùa Lý Huyền Bá.

    LÝ Huyền Bá vừa ra tav đà chặt đứt ba thanh trường thương, dưới dư lực. còn chém đứt hai thanh đơn đao. Thanh đao nàv chém sắt như chém bùn. chồ sắc bén đà không dưới đao mà Tiêu Bố Y thường sử dụng.

    Ban đầu khiỡ Tương Dương. Lý HuvềnBá vì cải trang giả dạng nên không thể đem binh khí tùy thán nơi tay, ờ dưới tav Lý Tình thắt bại mà về, lẩn nàv vận dụng bảo đao. quả thực là như hổ thêm cánh.

    Thương đứt đao gày, trận hình vốn kín không kè hờ bỗng nhiên lộ ra một lỗ hồng thật lỡn. Lý Huyền Bá cứng rắng xông qua. Đao thương còn lại sát bên người hắn mà qua. lại không tổn hại được hắn nửa phần.

    Nhưng lười phủ kia đà gần đến đinh đầu Lý Huyền Bá.

    Gió lạnh tạt tới khuôn mặt tái nhợt như tuyểt của Lý Huyền B á. hắn tránh cũng không thể tránh.

    LÝ Huyền Bá tay lập tức xoay chuyển vỗ lên trên thân phủ. một phủ vờ núi mở cốc đột nhiên chuyển sang một bên. Binh sì một bên vội vàng không kịp chuần bị. trong tiểng kêu lớn đà bị cự phủ chặt làm đôi.

    Ngưỡi dùng phủ nọ khè giật mình, không nghĩ tới một phủ súc lực của mình lại bị Lý Huvền Bá mượn lực đánh lực mà đánh cho lệch đi, trong lòng chợt lạnh. Nhưng không chờ phản ứng, Lý Huvền Bá đà đến trước mắt. LÝ Huvền Bá lắn đến trước người, người dùng phủ nọ thật có thể nói là vũ khí dài đà vướng chân vướng tay, nhưng hắn cũng là võ cõng cao minh, thoáng qua vứt bò phủ. khuỷu tav vừa nhấc, đà đánh tới. Đáng tiếc hắn biến chiêu mặc dù nhanh- vẫn không nhanh bẳng Phi Phong đao của Lý Huyền Bá.

    Một đạo gió nhẹ lướt qua, ngưỡi nọ một khuỷu tay đánh hụt. còn chưa kịp lấy thế thì Lý Huyền Bá đã sát bên người mà qua.

    Mọi người nghi hoặc không hiều. có người truy kích đụng vào trẽn người người nọ, kinh hô một tiếng. Chi thấy được nửa khúc trên của người dùng phủ nọ đà cứ thế mà bav đi ra ngoài, ngũ tạng chảv đầv đất.

    Thì ra bảo đao của Lý Huvền Bá sắc bén, xuất đao cực nhanh, chi lách mình qua đã đem người dùng phủ nọ chém thành hai đoạn.

    Lý Huyền Bá đao pháp cực nhanh, nhu như gió nhẹ, nhanh như điện xẹt. Tiến bảy bước, chém tám người.

    Nhưng sau tám người, trước người đà ngăn cản ít nhắt mười ba người. Những người nàv tuy biết LÝ Huvền Bá đao pháp như thằn, nhưng trong lòng chi có một ý niệm, đó chính là phải vây khốn Lv HuvềnBéụ chết không đáng tiếc.

    Bời vì tính mạng thán gia của tất cả mọi người đều ỡ Tâv Kinh- nếu Lý Huyền Bá trốn, tử chính là bọn họ!

    Lý Huyền Bá mặc dù liền giết tám người, cũng đà phát hiện tình thế không ổn. Đường quân sừ dụng chiến thuật biển người, quvết tâm dùng tường người ngăn trở hắn phá vòng vây. sau đó lại đem hắn vây hãm đến chết. Mắt thấv sau lưng Đường quán muốn đuổi tới, Lý HuyềnBá khè quát một tiếng, vươn người dậy, muốn từ trẽn đinh đẩu mọi người nhảy qua.

    Nhưng hắn mới chuvển thân, đã nghe thấv thanh âm tạch tạch không dứt bên tai. trong lòng chợt lạnh, đột nhiên rơi xuống. Chi thấy đinh đấu vô sổ mũi tên thép đánh qua. hắn nểu như chậm nửa phần, chi sợ cũng bị loạn nò xuvên thân.

    Liên nỏ?

    Lý Huyền Bá trong lòng không biết là tư vị gì. Lý Uyên rốt cuộc nghiên cứu chế tạo ra khòi liên nỏ. nhưng lẩn đầu tiên sử dụng, không phải đối kháng quán Tây Lương, mà lại là dùng ờ trên người Lý Huyền Bá hắn!

    Mới vừa rơi xuống đất, lại có mấy thanh trường thương đâm tới.

    Lúc này Đường quán căn bản không có chiêu thức nào đáng nói, đều là đông đen chen chúc cùng một chồ. muổn đem Lv Huyền Bá vây khốn, mà Lý Huyền Bá không cách nào từ trên không trung mà chạy, bọn họ muốn làm mệt chết Lý Huyền Bá.

    Lý Huyền B á mủi chán điểm một cái. dẫm nát một thanh trường thương, một lần nữa bay lẻn trời. Nhưng khi lại bav lên. tav trái cấp tốc chụp một cái. đà đem một Đưỡng binh xách lên.

    Lý HuyềnBá vừa lăng không, mũi tên lại bắn tới, Lý Huyền Bá hét lỡn một tiếng, không trung xoay chuyển, đem tên binh sĩ kia ngăn ờ trước người. Chi nghe thấy binh sĩ kêu thảm một tiếng, đã bị vô số mũi tên thép ắn tráng, giống như con nhím. Lý Huyền Bá trong miệng ngậm đao. ra sức đem binh tướng ném tới đám nò thủ. hai tav xoay chuvển. trong tay đă nhièu hơn mặt tầm thuẫn bài.

    Nỏ thủ đại loạn, còn có mấy người lặp tức tinh lại, đưa nỏ lên bắn. Nhưng lên nò cũng phải phi lực, bọn họ chia làm ba nhóm, vừa rỗi một hơi đà bắn ra hai nhóm mũi tên thép, không ngờ Lý Huyền Bá còn có thể bay đến. Hai tốp nò thủ trước hoặc lên tên. hoặc hồn loạn, đợt tên thép thứ ba thế đã yếu. Lý Huyền Bá dùng thuẫn bài hộ thân, mũi chán điểm lia lịa. lại liên tục dẫm lẻn đinh đầu các binh sì Đường quán xông ra ngoài.

    Lý Huyền Bá dưới bậc tấn công này, lại vẫn có thể rời vòng vây!

    Mọi người ngạc nhiên, lại không chút do dự xoav người truy kích, Lý Huyền Bá thân hình nhoáng một cái, đã tiến đền một cái trướng bồng!

    Chi cằn hắn chạy đi về phía sau. trời cao biển rộng, ờ đây đã không ai có thể đuổi đến.

    Mọi người khẩn trương, Bùi Tịch cũng thay đổi sắc mặt. Bùi Tịch một mực ẩn thân chỗ tối, trước dùng hơn mười người dụ vây hãm LÝ Huyền Bá. lại dùng mấv trăm người cùng đánh Lý Huyền Bá. thế trận như vậy vẫn để cho Lý Huyền Bá chạy đi, hắn mặt mũi nào đi gặp Thánh Thượng.

    Nhưng vào lúc này một tiếng xẹt vang lẻn. trướng bồng vờ ra. một cây thiết thương từ trong trướng bồng đâm ra, cắp đâm vào dưới xương sườn Lý Huvền Bá.

    Lý Huyền Bá sắc mặt khè biến nghĩ ỡ đây lại vẫn có mai phục.

    Thương tỡi cục nhanh, vô cùng ác độc. cực kỳ xảo trá. so với cao thủ vừa rồi vây công lại cao minh hơn nhiều.

    Lý Huyền Bá chạy nhanh về phía dưới, đã không kịp né tránh, trong tiếng quát lớn. trường đao chém xuống. Thương gày, nhưng đầu thương nhanh chóng bắn ra, thoát ly thân thương đâm vào dưới xương sườn của Lý Huyền Bá

    Ánh đao lại khôỊ Lý Huvền Bá trong tiếng gào to. đà đem trướng bồng bổ sập. trong bụi đất. một người bay ngược ra loạng choạng ngã xuống đất. trên mặt nhièu hơn một vết máu. khải giáp trẽn người mờ tung, vết máu lan tràn xuống dưới, thẳng đến ngực bụng.

    Người đánh lén nọ nếu chậm một bước chi sợ sẽ bị Lý Huyền Bá một đao phân hai nửa.

    Mắv trăm người vây quanh Lv Huvền B á. không gây thương tổn hắn nửa phần. Người nọ vừa ra thương, đà cho Lý Huyền Bá thiệt hại nghiêm trọng, tuy nói người này đánh lén thòi cơ thật tốt. nhưng võ công cao minh, đà là không cằn nói cũng biết.

    Lý Huyền Bá đà biết người nọ là ai, hừ lạnh một tiếng, tay che dưới xương sườn, chi cảm thấy đau đớn thấu tim gan. Hắn hận không thể lại ra đao chém người nọ. nhưng cũng biết bản thân đà không có thòi gian, thân hình nhoáng một cái, xuyên doanh mà qua, mọi người hô to gọi nhò. mau chóng đuổi theo ra ngoài. Phương hướng Lý Huyền Bá phá vòng vây có thể nói là cực chuẩn, mặt đóng là quân doanh tuy là nhiều lính, nhưng phẩn lớn đã bị tướng lãnh khống chế. hơn nữa không muốn tham dự vào trong đó. chuyện không liên quan, ít có đi ra cản trờ. Lv Huyền Bá từ phía đông phá vòng vây, ngược lại thoải mái rất nhiều.

    Bùi Tịch thấy Lý Huyền Bá đà thoát ra. trong lòng sợ hài. cấp tốc lệnh cho mọi người theo đuôi truy kích, nếu như giết không được Lv Huyền Bá. tất cả xách đẩu tới gặp. ôn Đại Lâm đích thân dẫn người truy kích, nhưng trong lòng cũng đã sợ hài.

    Cũng may Lý Huvền Bá rốt cuộc cũng bị thương, còn có thể theo vết máu đuổi theo. Bùi Tịch xoay chuyển ánh mắt, bước nhanh đi vào trong doanh trướng, tới trước mặt binh sĩ bị đâm một thương.

    Bùi Tịch cũng không nhận ra ngưỡi này. nhưng biết trước mắt cẩn dùng ngưỡi này, thấv người nọ giãy dụa đứng lên. cũng không thi lễ. cũng không để ý mà dò hòi: “Ngươi là thủ hạ cùa người nào. tên gọi là gì?”

    Ngưỡi nọ làn da ngăm đen, râu ria lên cả nửa mặt mặt. trên mặt vốn đà có vết sẹo. lúc này lại bị Lý Huyền Bá bồ một đao. có sự dữ tợn cùng ghê tỡm nói không nên lời. nghe Bùi Tịch hòi thăm, liền nói: '‘Thuộc hạ La... Thành, chi là một đội trưởng”.

    “Vũ kỹ như thế. cũng chi là một đội trưởng?” Bùi Tịch rắt là kinh ngạc.

    La Thành nói: “Đại nhân, thuộc hạ thấy đại nhân muốn giết Lý Huyền Bá, chắc là ké nàv tội ác ngập trời, thuộc hạ kiệt lực chặn lại. nhưng không thể cản trờ, kính xin đại nhân thứ tọi”.

    Bùi Tịch cũng đang nóng lòng, nghe La Thành nói như vậy. rất là cảm động. “Nếu như thủ hạ của ta có thể có mấv người như La Thành ngươi vậy. Lý Huyền Bá làm sao có thể trốn?”

    “Lý Huyền Bá này phi thường xảo trá. quá nửa sẽ trốn về hướng tây” La Thành đã không hề khách sáo. vội la lên :“Hắn minh đi hướng đông, chi sợ rắt nhanh sẽ rẽ sang hướng tây, thuộc hạ thinh cầu đi đến đó chặn Lv Huyền Bá lại”.

    Bùi Tịch giật mình nói: “Nếu không có ngươi nhắc nhờ, ta thiếu chút nữa đà tráng kế”. Thật ra lúc áp chế, Bùi Tịch đà sai người ỡ phía tãv mai phục, để đoạn đường lui của Lý Huyền Bá. không ngờ Lý Huyền Bá không đi thường quy. Bùi Tịch vốn muốn đem nhản thủ ở phía tảv rát về, toàn lực đuổi giết Lv Huvển Bá, nghe La Thành vừa nói. rắt có đạo lý, giờ phút này sự cấp tòng quyền, Bùi Tịch quyết định thật nhanh nói: “Tốt, ta lệnh cho ngươi dẫn hai mươi người đi phía Tâv Bắc chờ đợi. chuẩn bị vây giết. Các ngươi tắt cả nghe theo hiệu lệnh của La Thành. La Thành, ngươi nếu như làm được chuyện này, ta sẽ thăng ngươi lên làm tướng quân'

    La Thành nhận lệnh, dẫn hai mươi ngưỡi ra khỏi doanh trại.

    Bùi Tịch trong khi đang lo lắng, đột nhiên có binh sĩ đuổi tới. gấp giọng nói: '‘Bùi đại nhân, việc lớn không ồn”.

    “Làm sao vậy?” Bùi Tịch trong lòng run lên.

    “Quân Tây Lương có đại quán chạy qua Thấm Thủy mà đến. chi sợ tối nay muốn tập kích chúng ta”.

    Bùi Tịch tav chán rét run, gấp giọng nói: “Mau phái ngưỡi chuẩn bị nghênh chiến”. Hắn không ngờ nội loạn chưa bình, ngoại chiền đà lên, Bùi Tịch nội chiến thành thạo, ngoại chiến tằm thường, thấv quân Tây Lương thùa lúc nàv đánh Thấm Thủy, thật sự có chút chân tav luống cuống.

    La Thành giờ phút này đang một đường hướng tây bắc mà đi, hắn đối với ỡ địa thế đãv quen thuộc, đến một sơn cốc thì dừng lại, mệnh lệnh cho mọi người ẩn thân chồ tối, thẩm nghĩ ờ đảv đường nhò chẳng chịt, chi có thể thủ ờ một chỗ, về phần có thể chờ Lý Huvền Bá đến hay không, cũng chi có thể nghe theo thiên ý. Đừng nói hắn đà bị thương, coi như là hoàn hảo vô khuvết. chi sợ cũng bắt không đến LÝ Huyền Bá. cho nên hắn chi có thể đánh cuộc!

    La Thành đương nhiên không phải La Thành, mà là La Sĩ Tín!

    Nếu không có La Sĩ Tín. thì có người nào có thể bắt ngỡ một thương mà cho Lý Huyền B á bị thương? Vi một thương này. La Sì Tín đà đợi quá làu.

    La Sĩ Tín ỡ trong chiến dịch Hà Gian, bị nước lớn cuốn đi, may mắn còn sống, nhưng lòng báo thù không giảm. Biết Lý Huyền Bá giết Đặu Kiến Đức. lại mơ hồ đoán được mọi thứ là do Lý Huvển Bá quấy phá, nên một lòngmuốn tìmLv HuyềnBábáó thù.

    Trải qua những năm nàv đau khổ, La Sĩ Tín đã không hề xúc động vội vàng như dĩ vàng mà cấp thiết hành động, lại dấn thân vào trong trận doanh Đường quân, rốt cuộc tìm được cơ hội. phán đến dưới tay Lý Huyền Bá. Hắn biết mình cùng Lý Huvển Bá vũ kỳ kém quá nhiều, nên vẫn một mực ẩn nhẫn, hôm nay rốt cuộc tim được cơ hội. đương toàn lực ứng phó.

    Biết gặp lại Lý Huvền, bản thân cũng không có một phẩn nắm chắc giết được. Nhưng

    hắn đã không có lựa chọn nào khác.

    La Sĩ Tín lắng lặng chờ. nhìn sang trăng sáng, lắng nghe khí tức trong gió. nhưng Lý Huyền Bá đúng là vẫn không có tiến đến.

    Hai mươi người đi theo La Sĩ Tín. bời vi La Sĩ Tín một thương làm Lý Huyền Bá bị thương . còn tròng cậv vào hắn có thể kỳ chiêu thủ thắng, ngược lại cùng không bắt màn. Nhưng La Sĩ Tín trong lòng cũng đà uể oải. thẳm nghĩ biện pháp ôm câv đợi thò này, quá nửa là đà mất linh.

    Lúc này phía đông nam bồng dưng tiếng chém giết nổi lên bốn phía, ánh lửa xông lẻn. La Sì Tín trong lòng khè động, nghĩ chẳng lẽ quán Tâv Lương đang đánh lén Đường doanh, bẳng không tại sao có thể có trận chiến lớn như thế? Đang suy nghĩ nên làm như thế nào. đột nhiên ánh mắt lóe lên. phía tây nam có khói lửa phóng lên trờỊ trong bóng đém tòa ra ánh sáng chói mắt phi thường bắt mắt. La Sĩ Tín trong lòng khè động nói: “Các ngươi đi theo ta”.

    Những binh sĩ kia thấv có biến tuy là kinh hài. nhưng trước mắt lúc nàv lấv tru sát Lý Huyền Bá là trách nhiệm hàng đầu, đểu đi theo La Sì Tín một đường hướng tây nam mà chạv đi, trải qua một ngọn núi, vượt qua suối nước, lại đền trước một đường mòn vào núi.

    La Sĩ Tín bồng nhiên dừng lại, bởi vì đà nghe thấy mùi tanh của máu.

    Có người cả kinh kêu lên: “Có người, là người của chúng ta!”

    Mọi người theo ánh mắt của hắn trông qua. chi thấy sau một tảng đá lớn có một người đầu thân hai phẩn, chết thảm thiết.

    La Sĩ Tín nói: “Lý Huyền Bá quá nửa là từ nơi này vào núi, chúng ta đuổi theo!” Hắn ngược lại không chút do dự. xông lẻn trước đuổi theo, về phần đụng phải Lý Huvền Bá. sống hay chết, hắn đã không thể quan tâm quá nhiều.

    Mọi người vốn là trái tim băng giá. thấy La Sĩ Tín dũng mãnh như thế. cũng đà kích khởi sự dũng mãnh, theo sát La Sì Tín tìm đường nhó đi về phía trong núi, cảnh tượng trước mắt rất nhanh khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.

    Một đường vết máu. uốn lượn nhưrắn, khắp nơi đều là đoa gàv tay chân cụt. vô cùng thê thảm.

    La Sì Tín chi có thể thẳm than, thẳm nghĩ Lý Huvền B á vẫn là Lý Huyền B á. vô luận hận hắn cũng tốt, muốn giết hắn cũng được, người này vò công mạrih. thật thế gian hiếm thấy.

    Đi thêm vài dặm, đường núi càng gập ghềnh, La Sì Tín trong lòng tính toán vị trí vừa rồi chứng kiến khói lửa. thầm nghĩ nên cách đây không xa. lên cao nhìn tới, lúc nàv có tiếng va chạm binh khí theo gió truyền đến. La Sĩ Tín tinh thẩn chấn động, thắp giọng nói: “Đi theo ta, chớ có lên tiếng”. Hắn vốn đang muốn làm lại trò cũ. sẵn sàng ra tay. lúc nàv còn có người trong núi đánh nhau, không cẩn hòi. nhắt định là thủ hạ của Bùi Tịch cùng Lv Huyền Bá. Hắn dẫn đầu mọi người lại lên sườn núi cao hơn, hướng về phía thanh âm truyền đến nhin lại, bồng nhiên khẽ giật minh.

    Các Đường binh trông qua, trong lòng cũng đã phát lạnh, bởi vì chồ son cốc phía dưỡi. đông đảo tràn đầv nhân thủ bóp chăt địa thế. Lý Huyền Bá người đang ở trong cốc, đang cùng mọi người ác đấu.

    Nhung vây công hắn cũng không phải là tử sì Bùi Tịch, mà lại là thiết vệ Tây Lương!

    Lý Huyền Bá đào thoát tử sĩ dưới tay Bùi Tịch đuồi giết, không ngỡ lại lạc vào trong vòng áp chế của thiết vệ Tây Lương.

    Trong cốc bốn phía đống lửa hừng hực. chiếu trong cốc sáng như ban ngàV.

    Chi là nhân thủ có thể nhìn thấv, đà có hon trăm người, nhưng sau nham thạch, bên cạnh đại thụ. trên sườn núi cao. còn có càng nhiều binh sì Tâv Lương.

    La Sì Tín âm thẳm nhíu mày, thấv sơn cốc bốn phía nhân thủ dày đặc, đề phòng nghiêm ngặt, không dám hành động, chi sợ bị đối thủ phát hiện hành tung. Hơn hai mươi Đường binh phía sau hắn càng thở mạnh cũng không dám, thẩm nghĩ vô luận đụng phải Lý Huyền Bá hav gặp được quân Tây Lương, đều là chi có con đường chết, trước mắt chi trông cậv vào La Thành này chớ có xúc động, để cho hai phe nàv hai hổ đánh nhau là tốt rồi. không cằn phải rước họa vào thân.

    La Sĩ Tín nhìn xuống phía dưới, thấv trong trường ác đắu sơn cốc cùng với lúc ờ tại Đường doanh cũng có chỗ khác biệt.

    Vây còng Lý Huyền Bá tuyệt đối có thể tính là cao thủ!

    Bùi Tịch, Ôn Đại Lâm mặc dù tân tân khổ khổ huấn luyện ra không ít tử sĩ, nhưng so với mấy người kia trong sơn cốc, cũng coi như không tính là gì.

    Người vây công Lý HuvềnBá trong son cốc, có hai người đà cùng La Sĩ Tín đã giao thủ, một người cẩm trong tav trường sóc. thi triển ra. quả thực là khí thếbức người, uy phong tám mặt, người nọ đúng là Bùi Hành Quảng, đệ nhắt mãnh tướng dưới tay Tiêu Bố Y. Một người khác tay cằm trường thương, thương pháp linh động, cũng là dũng tướng trong quân Giang Hoài. Hám Lăng.

    Trừ hai người này ra, vây công Lý Huyền Bá còn có ba người, một người sắc mặt âm lành, thân thủ rất tốt, tay cằm nhuyễn kiếm, xê dịch tiến thối, lựa lúc mà công, đổi với Lý Huyền Bá uy hiép rất lớn. Hai người khác thân thủ cũng cao minh, nhảy cao phục thắp, sẵn sàng tìm kiểm sơ hờ trong đao pháp của Lý Huyền Bá.

    Đao pháp không có sơ hờ, người đà có sơ hỡ! Lý Huyền Bá một đêm chiến mấy trận, chạy trốn như điên hiện trán đà đầy mồ hôi. thể lực hao tồn rất lớn. Hắn coi như là người làm bẳng sắt qua chừng đó trận ác chiến, thi khí lực cũng đà không đủ. hơn nữa hắn dưới sườn tráng một thương của La Sĩ Tín. đau đón tận xương tùy. Lúc này đây đã gần đến nò mạrib. hết đà.

    La Sĩ Tín chi nhận biết Bùi Hành Quảng, cũng không biết ngưỡi sắc mặt âm lãnh gọi là Trương Tế. hai người khác một người tên là Lam Lan, một người khác gọi là Àn Vù Sơn. Ba người có lẽ lình quân tác chiến không bẳng Bùi Hành Quảng cùng Hám Lăng, nhưng luận công phu vũ kỹ, so với Bùi Hành Quảng cùng không chịu thua kém.

    La Sĩ Tín nhìn thấv cục diện trong trận, đà biết LÝ Huvền Bá tình thế không ổn. Quán Tãv Lương phương pháp hiển nhiên so với Đường quân cao minh hon rất nhiều, năm người này có thể ngăn chặn Lý Huvển Bá rất tốt. những người còn lại đều ở vị trí hiểm yếu, khiến cho Lv HuvềnBá không thể thuận lợi phá vòng vâv.

    Lý Huvền Bá nếu như công, năm người này đều tiếp được, nhưng Lý Huvền Bá nếu như trốn, bên ngoài bẫy rập trùng trùng, năm người nàv cũng gắt gao quán lấv tiến độ của hắn. La Sì Tín khó hiểu vi sao Bùi Hành Quảng sẽ xuất hiện nơi đây. nhưng suy nghĩ thoáng qua, quân Tây Lương quá nửa là muốn hai đường giáp cõng, công phá Đường quân Thấm Thủv. Cũng chi có thể nói Lý Huvển Bá vận mệnh xui xẻo. lại rơi vào trong vòng vây nàv. Mắt thấy cừu địch quần bách không biết làm sao. trong lòng cùng không có ý vui sướng gì. trên mặt La Sì Tín chi có bất đắc dì cùng mỏi mệt.

    Mục tiêu của hắn chính là giết Lý Huvển Bá. nhưng trước mắt cũng đà không đến phiên hắn ra tav.

    Thoáng qua trong lúc đó. La Sĩ Tín phát hiện ra minh phán đoán sai lầm. bời vi Lý Huyền Bá còn có lực tái chiến.

    Tiềm lực của Lý Huvển Bá. quả thực làm cho người ta khó có thể tin. vồn ánh đao trong tav Lý Huvển Bá đà yếu, ở trong năm người vây công, ánh lửa hừng hực chiếu rọi, ánh đao đà ảm đạm giống như những vì sao tiêu ẩn đi vào sáng sớm. Nhưng bỗng nhiên một tiếng rống phát ra, ánh đao tăng vọt. đà đè lại thế lửa. khắp nơi thương tịch lạnh lùng, bị một tiếng rống này chấn đến phát ran!

    Ánh đao tăng vọt, máu tươi văng tung tóe. Lam Lan trốn' tránh không kịp, đã bị một đao kia chém thành hai nửa.

    Hám Lăng quát to một tiếng, lộn một vòng đi ra ngoài, nhưng người còn ờ trên không trung, ngực cũng đã bắn ra một vòi máu tươi, thoạt nhìn bị thương rất nặng. Hắn nểu không có cơ cảnh, trốn tránh, cực nhanh, chi sợ cùng bị một đao của Lý Huyền Bá từ trước ngực chém đển phía sau lưng.

    Ma đao phá không vũ động, xuất ra một vòng máu đò. từng giọt ở trong không trang vẩy ra, trong đống lửa bóng đêm như tinh linh nhảy nhót. Tinh linh tề tụ, tụ tại trong một đao. rít gào thoáng qua đã đến cổ của Bùi Hành Quảng!

    Lý Huvền Bá khóe miệng tràn máu. dưới xương sườn đà nhưtắm, sau khi bị một thương của La Sì Tín, hắn đối với vết thương chi băng bó đơn giản, trong khi kịch chiến, vết thương đà sớm rách miệng, máu chav không ngừng. Nhưng một đao nàv sừ ra, vẫn kinh thiên động địa. Lý Huyền Bá bệnh làu thành y, nếu bàn về nhẫn nại, hơn xa người thường. Hắn hiểu 1'ẳng Bùi Hành Quảng là đối thủ lớn nhắt trong năm người nàv . nếu có thể chém giết Bùi Hành Quảng, hắn còn có thể sống sót!

    Lý Huvền Bá đặt mình trong nguv cơ lỡn nhất từ khi sinh đến nay. hắn muốn giết ra khòi vòng vây!

    Sau một trận chiến ỡ Đường doanh, hắn quả như La Sĩ Tín nói. mặc dù phá vòng vây về phía đông, nhưng lại quanh một vòng, lại trờ về phía tãv. Hắn không phải muốn từ trong dày núi trùng điệp phía tây đào tẩu, chi là bời vì hắn còn muốn đi gặp Bùi Minh Thúv.

    Nhưng hắn không có nhìn thấy Minh Thúy, mà thoáng qua lại rơi vào trong mai phục của Đường quân.

    Lý Huvền Bá lùi đã không thể thổi, không đường có thể đi. Hắn đà đò mắt. sát khí đại thịnh. Đường quân mai phục, đà không làm gì được tính mạng của hắn. ngược lại bị hắn liều chết chém giết, đều chém sạch, nhưng tiếp đó hắn lại đụng phải đám người Bùi Hành Quảng. Bùi Hành Quảng đương nhiên không phải cao thủ Đường quân có thể so sánh, bên người Bùi Hành Quảng thậm chí có một đám tử sĩ!

    Những người này lại tới đày. có lè vốn chính là vì hắn! La Sì Tín không tính hiểu rò, Lý Huyền Bá lại tinh tường hiểu rõ, Lý Uyên sẽ không bò qua cho hắn, Tiêu Bố Y cũng sẽ không bõ qua hắn.

    Hắn và Lý Uyên chi có thể sổng một, hắn và Tiêu Bố Y. cũng như thế.

    Thật đáng bi ai là, hắn đà trờ thành một phương vếu nhất trong ba người này. ké vếu đều bị đá ra khòi chiến cuộc một cách vò tình!

    Lý Huyền Bá không muốn chết, hắn còn muốn liều mạng, chi vì hắn muốn gặp lại Bùi

    Minh Thúv một lằn. Hắn biết minh kết cuộc đà định, nhưng tới gần tử vong, không biết tại sao. trong lòng đà có khát vọng cấp thiết, loại tâm tinh này, tựa như năm đó Bùi Minh Thúv muốn gặp hắn.

    Hắn muốn xông ra khòi trùng vây!

    Hắn muốn gặp Bùi Minh Thúv!

    Hắn muốn nói một câu đổi với Bùi Minh Thúy!

    Cỗ ý niệm này chổng đỡ khiến cho hắn phát ra chiến ý điên cuồng, cho nên hắn một đao chém Lam Lan. trọng thương Hám Lăng, mắt thấv muốn đem Bùi Hành Quảng chém ỡ dưới

    Nhưng khi đao tới cổ Bùi Hành Quảng, đao thế ngừng lại, LÝ Huyền Bá vốn hai mắt đà đò hồng lại có chút ngơ ngẩn. Đao thế cuồn cuộn như cuồng phong, nhưng lại một một khắc đinh trệ.

    Trông thấy Bùi Hành Quảng trầm ổn đại khí, trông thấv Bùi Hành Quảng làm nguy không sợ. Lý Huyền Bá bỗng nhiên nghĩ tới trước đó!

    Hắn cũng không muốn giết Bùi Hành Quảng!

    Chi là một chốc lát do dự này. Trương Tế đà bắt lắv cơ hội. phi tói òm cồ Lý Huyền Bá.

    Lý Huyền Bá đà bị vây khốn.

    Bùi Hành Quảng lách minh cấp trốn, vốn tưởng 1'ẳng chạy không khòi một đao trí mạng nàv, không ngờ Lý Huvền Bá lại chậm nửa phẩn, không ngờ Trương Tế lại xuất thủ cứu hắn một mạng. Bùi Hành Quảng né qua đao phong, đảo ngược thân sóc. đà hướng về phía Lý Huvền Bá bụng đánh ra.

    Mắt thấy Lý Huyền Bá cũng muốn tránh không khòi một kích đoạt mệnh này. Bùi Hành Quảng cũng chậm một lát. trong mắt có do dự.

    Hắn đà biết, Lý Huyền Bá vừa rồi tha hắn một đao. hắn thiếu Lý Huyền Bá một mạng. Hắn có thể vì tiền đồ đại nghiệp, đem Lý HuyềnBá giết dưới một sóc này hay không?

    Lý Huyền Bá đà tinh táo, đao mặc dù không cách nào thi triển, nhưng khuỷu tav vừa nhắc, đã đánh trúng ngực Trương Tế. Nghe rắc một tiếng. Trương Tế quát to lên. ngực lòm xuống, cả người cũng đã lăng không bay lên, nặng nể rơi xuống.

    Bùi Hành Quảng hối hận, trường sóc đárih ra, không do dự nữa.

    Lý Huyền Bá lùi, vừa lui mấy trượng, đà cách Bùi Hành Quảng khá xa. hắn muốn chạy trốn, địch thủ năm người đà mắt ba. hắn thật muốn trốn, chưa chắc đã thoát không nồi trùng vây.

    Nhưng hắn trốn không thoát, bởi vì một ngưỡi đà đến trước mặt hắn.

    Trăng sáng đà ẳn, đống lửa đà hạ. nhưng vào lúc nàv. một đạo đao quang sáng lẻn. như điện xẹt đánh về phía Lý Huyền Bá. Ánh đao còn hơn trăng sáng, sắc hơn lửa lớn. khí thế mênh mông đánh xuống, huy động cả oai lực của thiên địa.

    Đao của ai, mà lại có khí thế như vậy?

    Ánh đao chói mắt. Lý Huyền Bá nhất thòi nhìn không rõ ngưỡi tới, chi là trong lòng hò to. là hắn!

    Trường đao chém xuống. Lý Huyền Bá không chỗ có thể trốn, chi có thể chống cự, hắn một đao đờ ra. ánh lửa văng khắp nơi. chi cảm thấv toàn thân rung động lắc lư. cánh tav run lên. Nhưng sinh tử sống còn. cổ tay dùng sức vừa chuyển, ra sức đem đơn đao đối thủ hất ra, nhưng một quvền đà thùa kè hờ đánh tới. như đại chùv đánh trúng giữa ngực Lý Huvền Bá!

    Nắm tav có lẽ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo quyền đánh ra còn có một mũi nò tiễn, như sét đánh đánh thầu lồng ngực Lý Huyền Bá.

    Một tiếng xẹt vang lên. mũi tên thép bay ra. Sau đó mới là một tiếng phành vang lỡn. Lý Huyền Bá bav lên, phun ra một ngụm máu tươi, té ngã ra trên mặt đát. trong lúc nhất thòi không thể đứng dậy.

    Một quyền này đánh tan ý chí của hắn, đánh cho nội thương của hắn toàn bộ hiện ra, ngoại thương không thể chống đờ. Một quyền nàv uv lực vô cùng, thậm chí không kém hơn quyền của Thiên Nhai.

    Nhung ngưỡi nàv vốn một mực đều là sử đao.

    Người ra quyền đúng là Tiêu Bố Y!

    Tiêu Bố Y thu đao. chậm rãi mở nắm tav ra. lạnh lùng nhìn sang Lý Huyền Bá, từng chữ nói: “Lý Huyền Bá, ngươi xong rồi!”

    Chươns 610: Bi hoan li hợp (1)

    Tiêu Bố Y cho dù không nói. ai cũng nhìn ra, Lý Huyền Bá đà chống đờ không nồi.

    LÝ Huvền Bá đà tận lực.

    Hắn đem hết toàn lực, vốn có một tia hy vọng đào tẳu. nhưng Tiêu Bố Y bồng nhiẻn xuất hiện, sau một đao một quvền một nỏ. đánh tan niềm tin đào tẩu cuối cùng của hắn.

    Lý Huyền Bá trước ngực máu tươi chảy tiến ra, không ngừng hoi. mồi lằn ho, khóe miệng đều có máu tràn ra, nhin thấy mà giật minh.

    Tuv cuối cùng vẫn chế trụ được đại địch, mọi người lại không có chút nào vui sướng. Quân Tây Lương cùng tổn thắt không nhỏ. không tính thân vệ đà bị chém, trong năm ngườivâv còng Lý Huvền Bá . trà Bùi Hành Quàng, Ân Vũ Sơn coi như hoàn hão ra, Lam Lan bị chém hấp hối. Trương Tế trọng thương không dậy nổi.

    Nếu không có Tiêu Bố Y xông ra. Lý Huyền Bá cục kỳ có khả năng một lẩn nữa lao ra khỏi vòng vây. Người này mặc dù có thể hận, nhưng bọn hắn vẫn bội phục võ công của hắn.

    Nghe được lời nói của Tiêu Bố Y, Lý Huyền Bá tự cười, không để ý tới đao trong tav Tiêu Bố Y, chi là nhin sangBùi Hành Quảng nói: “Thư...”

    “Ta biết, ta sẽ đưa đến cho ngươi!" Bùi Hành Quảng động thân ra, tuy biết lẩn đáp ứng nàv, rất có khả năng hậu hoạn vô cùng, nhưng hắn vẫn đứng dậv.

    ‘Không cẩn. Đem thư đốt đi” Lý Huyền Bá thở dài nói: ‘'Đưa đến thì thế nào? Chết thì đà chết, làm gi cần phải tự tìm phiền nào?”

    Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Lý Huyền Bá. ngươi nếu sớm rõ ràng điểm ấy. thì cằn gì khuấy đảo thiên hạ không vên?”

    Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Đáng tiếc... Ta không thể chết dưới đấu tranh công binh’'.

    Tiêu Bố Y nói: “Những lời này người trong thiên hạ được. Duy chi có ngươi không thể nói được! Ngươi âm thẳm gâv sóng gió. Có khi nào cho người khác cơ hội công binh? Ngươi từ đầu đà bắt đầu lừa bịp ta. Lừa bịp người trong thiên hạ. Lừa bịp sư phụ Côn Luân ngươi. Lừa bịp người trong đạo. Thậm chí đối với Bùi Minh Thúv một lòng tinh thâm với ngươi cùng lừa gạt. Ta chi hòi ngươi một câu. Dưới gầm trời nàv có người nào ngươi chưa từng lừa gạt?" Lv Huvển Bá khi nghe được ba chữ Bùi Minh Thúy. Trong mắt có loại mòi mệt cùng xin lỗi áv náv. Tiêu Bố Y lãnh đạm nói: “Thử hỏi người như ngươi. Cũng muốn nói tới công binh sao?”

    Lý Huyền Bá trầm mặc thật làu. chậm rãi nói: “Có lẽ... ngươi nói đúng" Hắn lại ho ra máu, nhưng vẫn có thể mim cười nói: “Kẻ trộm vặt thi giết, trộm quốc gia thi thắng chư hầu. Ngươi nói chính là đúng đắn" Hắn trầm mặc xuống, tựa như chi có hít vào thờ ra. Tiêu BÓ Y nhớ tới khi mới gặp gờ Lý Huyền Bá. càng thoáng như hôm qua.

    Lý Huyền Bá thoạt nhìn đà chống đỡ không được bao lâu. Bất cứ ai đi lên một đao đều có thể đem hắn đưa vào chồ chết. Nhưng lại không có ai xin đi giết hắn. Đúng lúc này, Lô lào Tam tới nói: “Khời bầm Tâv Lương vương Minh Thúy Bùi tiểu thư cầu kiến”.

    Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, nhíu màv. Lý Huvền Bá khi nghe được ba chữ Bùi Minh Thúy. Đôi mắt sáng lên, thoáng qua lại ảm đạm xuống.

    Trầm mặc thật làu. Tiêu Bố Y mới nói: “Mời nàng tới đây” Tháy Lô lào Tam có chút do dự. Tiêu BÓ Y hòi: “Còn có chuyện gi?”

    Lô lào Tam nói: “Không chi một minh Bùi Minh Thúy. Bên người Bùi tiểu thư có Ảnh tử, xa phu võ công cao cường kia, còn có... TưNam tiều thư”.

    “Tư Nam đến đây?” Tiêu Bố Y chi có kinh ngạc nàng tại sao sẽ tim được nơi đày. gặt đầu nói: “Đẻ cho các nàng cùng vào đâv”.

    Lô lào Tam lui ra, Tiêu Bổ Y thầm nghĩ, Bùi Minh Thúv sớm không đến muộn không đến. lại xuẩt hiện vào lúc nàv, nàng muốn như thế nào? Tiêu Bố Y đã biết, Bùi Minh Thúy rốt cuộc đà được cứu ra, nhưng trong ngàv được cứu ra, nàng liền dẵn theo Hộc Luật Thế Hùng cùng Ánh từ rời thảo nguvên. mắv ngàv nàv Bùi Minh Thúv một mực bị nhốt. Hộc Luật Thế Hùng cùng Ảnh tử còn có người của Ảnh tử minh cũng cạn kiệt tâm lực. cùng đám người Vũ Văn Phá. Liêu Xảo Thủ đồng tâm hiệp lực phá núi, nhưng Vũ Văn Phương năm đó hao hết nhân lực kiến tạo mật thất tuyệt không phải binh thường, lúc này đâv tuy có mọi người cố gắng, nhưng cùng không thể thành công ngav được. Nếu không có Liêu Xảo Thủ nhanh chóng tìm đường vận chuyển thức ăn nước uống vào. chi sợ Bùi Minh Thúv đã sớm chết đói ỡ bên trong.

    Tiêu Bố Y không ngờ Bùi Minh Thúv vào lúc này lại đến nơi đãv. tựa như hắn không thể tường được, minh sẽ ỡ nơi đây áp chế Lý Huyền Bá.

    Tiêu Bố Y sau khi đánh bại Đường quán ở Dực Thành, lệnh cho quán Tãv Lương đuồi cùng đánh mạnh, một đường truy kích Lý Thế Dân. Thấy Lý Kiến Thành vẫn cổ thủ không ra, Tiêu Bổ Y lặp tức quvết định trước cùng quân Tãv Lương Trường Binh giáp công Thấm Thủv. đà thông con đường Trường Binh cùng Hà Đòng, sau đó phân cách Thượng Đảng, Dực Thành cùng Bách Bích ba nơi. Chi cằn đánh tan Đưỡng quán ờ Thấm Thủy, đại quán Trường Bình có thể về phía Giáng Quận chuyển vận nhân mã. vì lấy quận Hà Đông, công Bách Bích mà chuẩn bị những công tác cuối cùng.

    Đánh Thấm Thủy là vừa họp thòi cơ, cũng là kế hoạch Trường Bình chuẩn bị đà làu.

    Bùi Hành Quảng, Sử Đại Nại đà sớm xoa tav, kích động. Nghe được Tiêu Bổ Y truyền lệnh, lập tức phối hợp hành động. Sử Đại Nại chù còng, Bùi Hành Quảng cũng đà dẫn tinh binh đi đường vòng đến tây Thấm Thủv. Miêu Hải Triều khi đuổi theo Lý Thế Dán chết trận, Tiêu Bố Y lệnh cho đám người Trương Tế dẫn thân vệ đi trước, phối hợp hành động với Bùi Hành Quảng, đến khi viện quân Giáng Quận đền thi cùng Sử Đại Nại cùng đánh Đường quán Thấm Thủy.

    Đêm nay La Sĩ Tín chứng kiến gió lửa Đường doanh- chi là Sử Đại Nại đang thử phản ứng của Đường quân.

    Mọi ngưỡi sau khi tụ hợp ỡ trong núi phía tãv Thấm Thủy. Tiêu Bổ Y cùng Lô lào Tam

    dẫn một bộ phận thân vệ đi dò xét doanh trại Thấm Thủy, nhưng sau khi thấy phía tâv có pháo hoa cảnh báo. hiểu rẳng trong núi có biến, cùng không biết rốt cuộc là chuvện gì. lúc này đâv cấp cấp chạy về. Đến khi đuổi tới địa điểm này, lúc này mới phát hiện vô tâm trồng liễu, đám người Bùi Hành Quảng lại vây khốn Lý Huyền Bá. Bùi Hành Quảng vô tình ý gặp LÝ Huyền Bá xông vào địa vực của bọn họ. phán phó nhân thủ trần giữ địa thế, bán thân cùng đám người Trương Tế vây công Lý Huvền Bá. Không ngờ LÝ Huvền Bá võ công cao tuyệt, nếu không có Tiêu Bổ Y kịp thòi chạy về, một nhát đánh bại Lý Huyền Bá. chi sợ thật để cho hắn chạy trốn.

    Nhìn sang đổi thủ khó chơi nhắt trong cuộc đời. Tiêu Bố Y đà động sát cơ. Nhưng nghe được vài tiếng ho sau lưng, Tiêu Bố Y xoay người trông qua. nhìn thắv Bùi Minh Thúv đang nhìn Lý Huyền Bá.

    Trông thấy ánh mắt buồn bà của Bùi Minh Thúy. Tiêu Bổ Y trong lòng trầm xuống, hiểu 1'ẳng nàng đối với Lý Huvền Bá vần còn tinh ý.

    Cái loại tinh ý này sớm tận xương tủy. chảy tại hai mắt. Tiêu Bố Y thấy thế. ngược lại hổi hận để cho Bùi Minh Thúy tới gặp. hắn hiểu rẳng Bùi Minh Thúv rất hận LÝ Huyền Bá. một mực đều muốn buộc hắn đi ra, hắn đồng tinh Bùi Minh Thúv. cho nên cho nàng một cơ hội. Hắn còn không biết Bùi Minh Thúv đà tha thứ Lý Huyền Bá. nhưng một khắc khi thấv được ánh mắt thê lương thảm thiết của Bùi Minh Thúv, hắn lập tức biết minh đà làm sai.

    Một lẩn nhìn qua, giống như đà nhìn từ thiên cổ. Tiêu Bố Y ờ giữa hai người cảm thấvcó chút dư thừa, cũng không nói lời nào. dời chân đi. Hắn khẽ động. Bùi Minh Thúy lại nhìn tới. ho nhẹ vài tiếng nói: “Tây Lương vương, ta không mời mà tỡi.kính xin thứtội”.

    “Bùi tiểu thư lao tâm lao lực. vì thiên hạ thương sinh, tại sao lại trách tội?” Tiêu Bố Y

    Bùi Minh Thúy nghe Tiêu Bố Y càu nói hai ý, thờ dài nói: “Ta nghĩ cầu Tây Lương vương một việc” Nàng trước kia một mực xưng Tiêu Bố Y là Tiêu huynh, rất ít dùng Tảv Lương vương xưng hô, Tiêu Bố Y nghe được không trực tiếp đáp ứng, chi nói: “Cô hàv nói nghe một chút”.

    “Ta muốn cùng Lý Huyền Bá nói vài lời” Bùi Minh Thúy nói khè.

    Tiêu Bố Y nhíu mày. “Hắn mặc dù trọng thương, nhưng chưa chắc đà không có lực ra

    tay”.

    Lý Huyền Bábi thương nói: '‘Thi ra ngươi một mực không giết ta. là sợ ta có trá”.

    Tiêu Bố Y nói: “Ngươi sai rồi, ta không giết ngươi, cũng không phải là sợ ngươi phản kích mà là muốn xem ngươi từ từ chết” Hắn khẩu khi âm lãnh, mọi người nghe xong, trong lòng đều run lên. biết Tiêu Bổ Y đà động sát khí, tuyệt đối sẽ không buông tha Lý Huyền Bá.

    Bùi Minh Thúy nói: “Sinh tử có mệnh, ta cho dù bị hắn giết, cũng do tự ta, không oán người nào khác”.

    Tiêu Bố Y thở dài. khoát khoát tay, không nhiều lời nữa.

    Bùi Minh Thúy sau khi thi lễ thì xoay người chậm rãi đi tới trước người Lý Huyền Bá ngồi xuống, động tác chậm rãi, tựa như tâm tinh lạnh nhạt. Nhưng nàng ngồi ỡ trên mặt đất đằv máu tươi, lại có vẻ thê lương thảm thiết

    Tiêu Bố Y nhìn về phía Tư Nam, thấy nàng cũng không che mặt. đang nhìn về minh, liền hòi: “TưNam. lệnh đường vẫn khóe chứ?”

    Tư Nam thấp giọng nói: “Vần tốt” Nàng cúi đẩu xuống, năm ngón tay hơi có chút run rẩy. Tiêu Bổ Y thấy nàng không nói thêm gi nữa, cảm thấy kỳ quái, phòng đoán dụng ý của nàng.

    Bùi Minh Thúy chậm rãi đưa tay giúp Lý Huyền Bá sửa sang lại đầu tóc rối bời. muốn lau đi vết máu trẽn mặt hắn.

    Nhưng một đêm khổ chiến. Lý Huyền Bá toàn thân như được máu rùa, lau qua chi có thể làm cho khuôn mặt tái nhợt của hắn, càng thêm dữ tợn.

    Lý Huyền Bá lại cười, cũng không phải là cười lỡn. mà là nụ cười phát ra từ nội tàm. “Cảm ơn”.

    “Có đỏi khi sự tình chính là như vậy, chàng càng muốn tách ra, ngược lại càng trộn lẫn hỗn loạn hơn" Bùi Minh Thúy nói: “Tựa như ta muốn lau đi vết máu trẽn mặt chàng, kết quả ngược lại càng thắt bại”.

    “Nghe ra... rắt có đạo lý” Lý Huyền Bá than thở nói: '‘Biết người dể, biết mình khó. Nói người dể. nói minh khó. Ngoài cuộc... dể. trong cuộc khó..

    Nhìn thấy trong mắt Bùi Minh Thúy nước mắt rơi xuống, Lý Huyền Bá không nói nữa. run rẩy vươn tav muốn lau đi lệ ỡ trên khóe mắt của nàng, nhưng thắv được trẽn tay mình vết máu loang lồ. đầy người cũng là máu. rốt cuộc vẫn dừng lại ờ giữa không trang, khóe mắt có lệ.

    Lý Huyền Bá ít rơi lệ, hắn tình nguyện chảy nuỡc mắt.

    Bùi Minh Thúy vươn tay bắt lấy bàn tay đầy máu của hắn, nhẹ nhàng đặt ỡ trên mặt của mình, khóc nói: “Ta từng khuyên chàng chớ có quay lại... nhưng... chàng vì sao không nghe?”

    Lý Huyền Bá nói: “Loại người như ta. xưa nay đều là như lừa vậy. tính cách quặt cưỡng. Có lẽ nàng không khuyên ta. ta ngược lại sẽ không quav lại” Hắn cảm thấy buồn cười, muốn cười, nhưng lại là ho một hồi. ngực còn có máu tươi tràn ra, nhưng đã không hề như suối nữa. Có lẽ... hắn đà không còn bao nhiêu máu tươi có thể chày.

    Bùi Minh Thúy nói: “Chàng đàm luận phân tích Thánh Thượng thì kiến thức sâu sắc. nhưng ngươi cùng hắn làm sao không phải như nhau?”

    Lý Huyền Bá ánh mắt lộ ra mờ mịt, suy yếu nói: “Đúng nha. hắn chí lớn nhưng tài mọn. khôngphụ chí lớn. ta... thật cũng nhưvậy”.

    Chươns 610: Bi hoan li hợp (2)

    “Ta còn muốn nói mấy càu. không biết chàng có thể nghe hay không?’' Bùi Minh Thúy

    “Nàngnói. ta sẽnghe”Lý HuvềnBácười nói.

    “Từ trước có một cô gái, tính cách cũng quật cưỡng giống như chàng vậy” Bùi Minh Thúy chậm rãi nói: “Nàng vì phục quốc, không tiếc tất cả thủ đoạiL từ điểm đó mà thấv. chàng cùng nàng rất tương tự. Nàng kia tuy không có võ công gì, nhưng mv mạo vô song, lại phi thường thông minh, cho nén rất nhiều anh hùng hào kiệt trẽn đời này đểu bị nàng hấp dẫn. mong muốn nàng ưu ái”.

    Lý Huyền Bá nói: “Nàng... nàng thật ra cũng khôngmuốn như thế”.

    “Nàng mặc dù không muốn như thế. nhưng nàng có phương pháp gi khác?” Bùi Minh Thúy chậm rãi nói: “Khi đó thiên hạ mới định, các loại thế lực đều rục rịch. Thái Binh đạo làm hại mấy trăm năm, cũng không cam lòng cứ thế mà trầm luân. Nàng kia coi như là có thủ đoạn vô cùng, trước sau nhận thức Thiên Nhai. Tiêu Đại Bẳng cùng LÝ Bát Bách ba người. Thiên Nhai là Tông chủ Lâu Quan đạo. Tiêu Đại Bẳng là đệ tử Côn Luân, mà Lý Bát Bách lại là gia chủ Lý gia đạo. Ba người này người nào thật ra cũng đều là đinh thiên lặp địa. là nhân vật trờ tay là hô mưa gọi gió. nhưng ba người này. đểu bị vẻ đẹp của nàng đả động, nguvện cùng nàng cúng một chỗ”.

    Tiêu Bố Y nhíu mày. nhìn về phía núi xa. TưNam lặng yên nhìn qua. trong mắt hình như có không nờ, lai như kiên quvết.

    Lý Huvền Bá nói: “về sau... về sau như thế nào?” Hắn bị thương như thế. lại vẫn có thể kiên trì xuống, mọi người thấy vậy, không biết trong lòng tư vị ra sao. La Sì Tín một mực nẳm ờ xa xa, lặng yên trông qua. mặc dù nghe không rò bọn họ nói cái gì. nhưng vẫn ở lại nơi đó. Binh sĩ phía sau hắn đà lặng yên rời đi. La Sĩ Tín cũng không để ý tới.

    Bùi Minh Thúy nói: “Nàng kia tâm tính cao ngạo, thẩm nghĩ tuyển ra nam tử tốt nhất. Thiên Nhai ờ trong ba người năng lực cao nhất, nhưng Thiên Nhai tòn trọng đại đạo. cảm thấy hoàng triều tới lui. chi là ngu muội tuần hoàn vô tri cho nên đối với ý niệm khôi phục Bắc Chu trong đầu nàng kia không cho là đúng, ngược lại đề nghị nàng kia cùng hắn ấn chứng đại đạo. Nàng kia cùng Thiên Nhai đạo bắt đồng, thế là không hể để ý tới Thiên Nhai, chuyển sang Tiêu Đại Bẳng. Phải biết lẳng Tiêu Đại Bẳng là đệ tử Côn Luân. Côn Luân thu Tiêu Đại Bẳng làm đệ từ, vốn là muốn cho hắn kế thùa đạo thống, ước thúc Thái Bình đạo. Nàng kia cho rẳng Tiêu Đại Bẳng nếu có thể khống chế Thái Binh đạo. đối với nàng khòi phục Bắc Chu không thể nghi ngờ có trợ giúp rất lớn. Nhưng mà Thiên Nhai thấy nàng kia vứt bò hắn mà đi. trong lòng bất màn. âm thầm châm ngòi khiến cho Tiêu Đại Bẳng bị bó buộc lời hứa, cùng không phản loạn. Nàng kia vốn đă cùng Tiêu Đại Bẳng sinh ra một đứa con, nhưng khi biết Tiêu Đại Bẳng tâm ý đã quyết tại vẫn rời hắn mà đi”.

    Lý Huvển Bá nói: “Loại nam nhân này rắt không thú vị. không quả quvết. ta không thích .

    Bùi Minh Thúy lại nói: “Nhưng nàng kia thật ra thích nhất vẫn là Tiêu Đại Bẳng... Cuộc sống sau đó. vẫn cùng Tiêu Đại Bẳng vấn vương tơ lòng, lại được Tiêu Đại Bẳng giúp đờ. cho nên lại cùng hắn châu thai ám kết. có mang một đứa con. Tiêu Đại Bẳng một mực muốn khuyên nàng kia buông tha ý niệm phục quốc trong đẩu. lại vi suy nghĩ cho con minh, cho nên vẫn cho là nàng kia hồi tám chuyển ý mà mừng thầm..

    LÝ Huyền Bá ánh mắt lộ ra ý thống khổ nói: “Hàng những lời nàv... chi là suy đoán”.

    Bùi Minh Thúy nói: “Suy đoán cũng tốt mà chán tướng cũng được, chàng đà đáp ứng để ta nói cho hết!”

    Lý Huyền Bá rốt cuộc nói: “Được, nàng nói đi!”

    Bùi Minh Thúy nói: “Nàng kia lằn này mang thai con của Tiêu Đại Bẳng, nhưng đổi với hắn lạnh lùng, Tiêu Đại Bẳng tràn đầy khó hiểu, nàng kia đã tuyệt tinh nói. đứa nhỏ căn bản là con của Lý Bát Bách, cùng Tiêu Đại Bẳng không có quan hệ. nàng cùng Lý Bát Bách kết giao, trước mắt là có duyên vợ chồng, để cho Tiêu Đại Bẳng cách càng xa càng tốt, Tiêu Đại Bẳng tuv trong lòng nghi hoặc, nhưng đúng là vẫn chịu không được trách cứ. giận dữ rời đi. Nàng kia về sau ẩn nấp ờ phủ đệ Lý Uvẻn. tìm được bà con Đậu thị. cùng nàng nói rò tất cả. Đậu thị nữ trung hào kiệt, đáp ứng chiếu cổ đứa bé kia cả đời. nàng kia cuối cùng bởi vi vắt vả làu ngày thành bệnh, rốt cục không đợi đứa bé kia trưởng thành thì đă qua đời. nhưng nàng đà sớm chuẩn bị cho đứa nhỏ tắt cả. tìm được người thu lưu hài từ. ở đảv cùng muốn nói một càu. Lý Bát Bách đối với nàng kia thật xem như khăng khăng một mực. một mối tinh thâm, năm đó nàng kia quá nửa đã đáp ứng hắn, sau khi phục quốc sẽ gả cho hắn. cho nên Lý Bát Bách mới có thể vi nàng lôi kéo thế lực. thậm chí không tiếc dùng vù lực bức hiếp một số người đầu nhập vào. nói ví dụ như thế lực Trằn quốc năm đó..

    Quav đầu nhìn về phía Tư Nam, Bùi Minh Thúy chậm rãi nói: “Năm đó bọn họ bắt cóc song bào thai tỷ muội nàv, vốn ý là muốn bắt người cùa Trằn quốc quv phụ, chung phản Đại Tùy, nhưng Côn Luân đuổi tới. lại nổi lên một phen khúc chiết, lúc này mới có kết quả hòm

    nay”.

    TưNamkhê cắn cặp mòi đò mọng, vẫn là không nói một lời.

    Tiêu Bố Y nói: “Trời làmbặv. vẫn còn sống; Tự gây nghiệt, không thể sống”.

    Bùi Minh Thúy buồn bả cười, nhìn về phía Lý Huyền Bá nói: “Huyền Bá, ta đoán thật đúng không?”

    Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Minh Thúy, nàng thật rất thông minh. Nhưng... nàng lại quá thông minh, sau này... nàng hồ đồ chút ít. có thể sẽ tốt hơn nhiều”.

    “Ta cũng vì tính tình này. Bí ẩn gì, cũng muốn miệt mài theo đuổi đến cùng” Bùi Minh Thúv nói: “Bắt quá lời nói. sau nàv hổ đồ chút ít. chàng nói được không?” Nàng bỗng nhiên rơi lệ. như giọt sương trên lá thu. Lý Huvền Bá trong mắt cũng rưng rưng lệ. buồn bà nói: “Được, nàng đà đáp ứng ta. không thể không tính”.

    Bùi Minh Thúv tùv ý để nước mắt rơi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vậy Côn Luân cùng Lý Bát Bách rốt cuộc là chuyện gi xảy ra? Chàng có thể nói cho ta biết không?” Nàng cằm tav LÝ Huyền Bá không chịu buông, hai mắt cũng không chịu rời trẽn người Lv Huyền Bá đi một phút giây nào.

    Lý Huyền Bá nói: “Lý Bát Bách xác thực đổi với mẫu thân ta không tệ, hắn xem như sư

    phụ của ta. càng xem như tri kỷ của mẹ ta. Vì mẹ ta. hắn bón ba bốn phía, về sau rơi vào trong tay Côn Luân, bị ép đi đi thang tròi. Nhưng mà hắn trước khi chết, trách cứ Côn Luân vô vi, nói nếu thật công binh, thi phải nói cho ta biết chán tướng sụ thật, tất cả do ta lựa chọn. Lý Bát Bách sau khi chết. Côn Luân tới cứu ta. ta một mực lừa nàng... nói bệnh không khòL thật ra... mặc dù còn có bệnh, nhưng còn có thể sống..Khóe miệng lộ ra nụ cười chua chát, “về sau nàng cũng có thể hiểu rò, mẫu thân đối với ta ảnh hưởng quá sâu. ta lừa nàng, cũng lừa Côn Luân tín nhiệm, nắm được Thái Binh lệnh, hơn nữa được Nhân thư. đà cực kỳ rõ lực lượng của Thái Binh đạo. vốn... ta đối với Côn Luân nói muốn ước thúc đạo đồ. hắn không ngỡ xem ta lớn lên từ nhò. vẫn nhìn không thấu ta âm hiểm như thế...”

    “Chàng không phải âm hiểm, chàng là có nồikhồ tàm!” Bùi Minh Thúy rơi lệ là chà, nức nỡ nói: “Chàng vì sao... không sớm nói cho ta biết những cái này?” Nàng rốt cuộc không kiềm chề được, bổ nhào vào lòng Lv Huvền Bá. nghẹn ngào khóc rống lên.

    Hộc Luật Thế Hùng trong lòng thờ dài. đã không thể nói cái gì đúng sai. Tiêu Bố Y sắc mặt vẫn như sắt. phi thường lạnh lùng. Ánh. từ đột nhiên đứng ra nói: “Tây Lương vương...”

    “Chuyện gi?” Tiêu Bổ Y hòi.

    “Lúc trước Trương Tu Đà muốn giết người, ta ngàn xa xôi từng mặt báo cho người, mặc dù không có vàn hồi đại cuộc, nhưng đó là V tứ của Bùi tiểu thu” Ảnh từ nức nỡ nói.

    Tiêu Bố Y nói: “Vậy thì sao?”

    Ảnh tử nói: “Bùi tiểu thư nàng đổi với người... thật rất quan. Ta... hyvọng...”

    “Bùi tiểu thư đổi với ta không tệ! Ta có cơ hội, khẳng định phải hoàn lại” Tiêu Bổ Y cắt lòi nói: “Nhưng một người có tội, thì nhất định phải chịu tội. Ta mặc kệ người bên ngoài giới định như thế nào. nhưng ta là Tiêu Bố Y, ta có quy tắc của chính mình, cô có hiểu hav không?”

    Ảnh tử lui ra phía sau hai bước, không lời nào có thể nói.

    “Ngươi cũng biết mình là TiẽuBổY sao?” TưNamđột nhiênlớn tiếngnói.

    Tiêu Bố Y tròng qua. thấy Tư Nam đi tới trước người, bức người không lùi bước, liền nói: “Ta đương nhiên biết!”

    “Ngươi đà biết mình là Tiêu Bố Y. nên hiểu rõ thâm ý tiểu thư vừa rồi nói” Tư Nam trực tiếp đạo.

    “Ta không biết” Tiêu Bố Y trầm giọng nói.

    Tư Nam ngóng nhìn hai mắt Tiêu Bố Y. từng chữ nói ra: '‘Bùi tiểu thư không phải muốn nói chuyện cũ. càng không cằn cùng Lý Huvền Bá nghiệm chứng chuyện ngày xưa. nàng thầm muốn nói cho ngươi biết một chuvện, chính là... Lv Huyền Bá vốn là huvnh đệ của ngươi! Huynh đệ thân sinh!”

    Tiêu Bố Y nhướng màv. không đợi nói cái gì, Tư Nam lại nói: “Tiêu Đại Bẳng cũng không cách nào giải quvết chuyện này, lúc này mới ẳn lui Bách Tế. Người lằn trước xuất binh Liêu Đông, hấp dẫn binh lực Liêu Đông, trợ Từ Thế Tích đại phá thành Liêu Đông thực có một nguvện vọng..Thấv Tiêu Bố Y không hòi. TưNam đành, phải nói: “Người hv vọng các ngươi không cần phải cốt nhục tương tàn”.

    “Hắn vì sao không đích thán đến nói cùng ta?”

    “Người không biết nói như thế nào!”

    “Cho nên cò chủ động xin đi làm thuyết khách?” Tiêu Bố Y sắcbén hòi.

    TưNam trầm mặc không nói gì. thấy Tiêu Bố Y mặt trầm như nuỡc. lòng tin khuvên bảo đà có dao động.

    Tiêu Bố Y hòi: “Cô có thể buông ân oán dĩ vãng?”

    “Không sai. có thể buông'Tư Nam nói: “Năm đó sự tinh nhà của tạ mặc dù cùng Lý Bát Bách, Vũ Văn Tinh có quan hệ. cùng Lý Huyền Bá lại không có quan hệ, ta sẽ không trách hắn”.

    “Cô buông, nhưng mà ta không bò xuống được! Ta không phải là cô!” Tiêu Bổ Y từng chữ nói: “Cô có phải còn muốn nói, Tiêu Đại Bẳng vì ta nhất thống thiên hạ. thà lẳng không giúp Lý Huyền Bá. ngược lại âm thẩm giúp ta hay không? Cho nên cô hy vọng ta có thể buông tha Lv Huyền Bá?”

    Tư Nam vốn cũng có chút do dự. lúc này đà có ngơ ngẩn, gặt đẩu nói: “Không sai. ta hy vọng ngươi có thể buông tha LÝ Huvền Bá. Năm đó trong Hiển Nhân cung, Bùi tiểu thư đã cứu ngươi, về sau Bùi tiểu thư cho Mộng Điệp mặt báocho ngươi . cùng coi như đối với ngươi vô cùng tốt. Ngươi có thể tới vị trí hôm nav. có thể nói cũng là cùng nàng âm thầm tương trợ không thể phán cách. Tiêu Đại Bẳng cũng hy vọng ngươi có thể quên hết ân oán trước kia, buông tha Lý HuyềnBá... Lý Huyền Bá đã bị trọng thương..

    “Nhưng mà hắn chưa có chết!” Tiêu Bố Y không chút do dự nói.

    “Chẳng lẽ ân tình của những người này. cũng không thể cho ngươi buông tha ân oán dì vàng?” TưNam lớn tiếng hỏi.

    Tiêu Bố Y nói: “Ãn là ân. oán là oán. sao có thể nói nhập làm một? Ân tình của Bùi tiểu thư. Tiêu ĐạiBẳng đối với ta. ta sẽ trả. nhưng Lý HuvềnBá ta không thể thả!”

    “Vi sao? Bởi vì hắn đà ám toán ngươi?” TưNam hòi.

    Tiêu Bố Y nhướng màv. “Nếu chi là như thế. ta còn có thể sẽ bò qua chuyện cũ. Nhưng cò có biết thiên hạ tại sao lại loạn, Tằn Tướng quân tại sao lại chết? Miêu Hải Triều là bị ai giết chết? Trương Tế lại vi sao thân chịu trọng thương? Lam Lan bị chém, nhưng đống bừa bộn trên đất kia đều là xuất phát từ tav ai? Không nói những chuyện gần đãv này. chi nói dì vàng Trương Tu Đà tướng quân bị vây chết. La Sì Tín trốn tránh, cô giết đổng bào tỷ muội, cô dám nói không có nhân tố của Lý Huyền Bá? Dưới gầm trời này. không biết có bao nhiêu người chịu hắn lừa gạt. ân oán cùa những người nàv. ai tới hoàn lại?”

    TưNam đã nghẹn lời.

    ChươnaổlO: Bi hoan li hợp (3)

    Tiêu Bố Y mấy càu cuối cùng nói cực kỳ sắc bén. La Sì Tín ờ xa xa nghe được, không khòi trong lòng chần động mãnh liệt, nhớ lại chuyện cũ. khôngbiết trong lòng tư vị ra sao.

    “Thiên hạ này đại loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, quán sì Tâv Lương sĩ tre già măng mọc. cô cũng đà biết có bao nhiêu nguyên do là vi Lý Huyền Bá? Tội của Lý Huyền Béụ chết mười lần cũng không nhiều, cô lại bảo ta buông tha cho hắn? Ta như thả hắn, sau này ta có mặt mũi nào đi gặp những vong hồn đà chết kia. phụ nữ và trẻ em còn sống?” Tiêu Bố Y ngón ngữ loảng xoảng, hai mắt nộ trợn, “Lý Huyền Bá cả đời. chi vì khòi phục Bắc Chu mà khuấy đảo dán chúng lầm than, nhưng Tần Tướng quân sắp chết, vẫn nghĩ đến thương sinh thiên hạ. Nhưng đáng chết không có chết, không nên chết thì mất mạng, thử hỏi thiên đạo ờ đâu? Lý Huyền Bá không nhận ta đâv là huynh đệ. bởi vi Tiêu Bố Y ta sớm không phải Tiêu Bố Y! Ta không nhặn Lý Huvền Bá. bời vì hắn căn bản không xứng cùng ta có quan hệ. Ta là ai không quan trọng, nhưng ta cuối cùng hiểu rõ thiện hữu thiện báo. thiên đạo tuần hoàn. Trời không trừng phạt, ta tới phán! Hôm nay Lv Huyền Bá hắn phải chết, không người nào có thể ngăn trờ!”

    TưNamsắc mặt ửng hồng, đột nhiên nói: “Tacó thể ngăn trờ ngươi”.

    “Cỏ dựa vào cái gi?” Tiêu Bố Y lãnh đạm nói.

    “Ta đã cứu ngươi, ngươi cũng nói qua đáp ứng làm cho ta một việc” Tư Nam vội la lẻn.

    Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua nói: “Chuyện mà cô muốn ta làm. chính là không giết LÝ Huyền Bá?”

    ‘Không sai. xin ngươi chỡ có giết Lý Huyền Bá. ngươi lời hứa đáng giá nghìn vàng, không thể không tính” Tư Nam nói. Gió mát tàn hòa bay bay. Tư Nam tiếng nói vừa dứt. bốn phía một mảng tình lặng.

    Lý Huyền Bá chi nhìn sang Bùi Minh Thúy. Minh Thúy cũng nhìn sang Lý Huyền Bá. Hai người bốn mắt gặp nhau, phi thường binh tĩnh. TưNam bên cạnh tuvngôn từ bức người, cùng bọn họ có quan hệ. nhưng bọn họ tựa như cũng không có nghe vào tai.

    Tiêu Bố Y nghe Tư Nam đưa ra yêu cầu. Trong hai mắt hàn quang lóe lẻn. một lúc làu sau rõ ràng nói ra hai chữ, “Không được”.

    Tư Nam quát lẻn: “Tiêu Bố Y. ngươi là đại trương phu, ngươi thật muốn nói không giữ lời?”

    Tiêu Bố Y nói: “Chuyện ta đáp ứng làm cho cò nhất định phải không vi pahmj đạo nghĩa, chuvện trước mắt thiên nhân cùng phẫn nộ. không thể đáp ứng” Hắn nói chém đinh chặt sắt. không thể nghi ngờ. TưNam cắn răng một cái. bỗng nhiên rát kiếm chi vào Tiêu Bố Y!

    Một tiếng xoạt vang lên. bảo kiếm như cầu vồng, mỹ nhân như ngọc. Nhung bảo kiếm mỹ nhân toàn thân đã có sát khí. cácg thán vệ tiến lên. đã ngăn ở trước người Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y khoát tay chặn lại. lệnh cho mọi người lui ra.

    “Tiêu Bổ Y, ngươi không tuân thủ lời hứa, chớ trách ta ra tay!” Tư Nam khẽ cắn hàm răng, hung hăng nói.

    Tiêu Bố Y không nhìn bảo kiếm, chi nhìn vào hai mắt của Tư Nam, từng chữ nói ra: “Chẳng những Bùi tiểu thư, Tiêu Đại Bẳng đối với ta có ân. cô cũng trợ giúp ta. cô nếu như ra tav, ta để cho cô ba kiếm, nhưng sau khi ba kiếm đâm ra, ta và cô ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

    Tư Nam tav như bàn thạch, nhưng mũi kiếm bị ánh lửa chiếu lẻn, đà run run, thấy Tiêu Bổ Y quyết tuvệt, Tư Nam run giọng hòi: “Ba kiểm qua đi, thật ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan?” Khuôn mặt như ngọc của nàng bị ánh lửa chiếu rọi, cũng đă sáng tối bất định, lúc này nghe được một thanh âm rõ ràng từ trong miệng Tiêu Bố Y truyền đến.

    “Không sai!”

    Tư Nam xuất kiếm, kiếm như cẩu vồng, cổ tay chấn động, kiếm hóa ba điểm hàn quang, cực nhanh như lưu tinh trên bầu tròỊ đột nhiên quy nhắt, đâm vào ngực Tiêu Bố Y.

    Tiêu Bố Y không có nhích động.

    Kiếm kia đà dính tới áo, bồng dưng bốp một tiếng, đà bị gày làm đỏi. Tư Nam đánh gảv trường kiếm, kêu lên: “Tốt, Tiêu Bố Y, ta và ngươi từnav về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!” Nàng thân thể nhoáng một cái. đà biến mất trong bóng đêm. nhưng hai giọt nước rơi vào trong bụi bặm. Tiêu Bố Y nhìn thấv Tư Nam đi xa, sắc mặt ngẩn ngơ. Không biết qua bao lâu, lúc này mới chậm rãi nhin về phía Lý Huyền Bá, từng chữ nói: “Lý Huyền Bá. hôm nay mặc cho ai tới. cũng không thể nào cứu được tính mạng của ngươi".

    Bùi Minh Thúy rơi lệ, không nói gì. Lý Huyền Bá hít vào một hơi. trấn tinh lại tinh thẩn, cười nói: “Ta không cần người bên ngoài tới cứu”.

    “Ngươi cảm thấy bẳng lực của ngươi, còn có thể trốn ra khòi đãv sao?” Tiêu Bổ Y nói.

    Lý Huyền Bá nói: “Tiêu Bổ Y, ta thua rồi, lại chạy trốn tới đâu? Còn sống có tác dụng gì? Lý Huyền Bá thất bại, kết cuộc chính là chết! TưNam trọng ân, cho nên cẩu tình cho ta. nàng muốn hoàn lại ân tình của Tiêu Đại Bẳng. Có lẽ... nàng hiểu rằng ta nhất định phải chết, nàng không muốn ngươi lưng đeo thanh danh thủ túc tương tàn. nàng... là vì tốt cho ngươi”.

    Tiêu Bố Y nhíu mày, không nghĩ tới Lý Huyền Bá lúc này lại nói ra những lời này.

    ‘‘Nhung TưNam khôngbiết. trong mệnh đà định, ngươi... ta chi có thể sổng một. Nguỡi

    -

    thắng làm vua, ké bại cằn phải vong. Ngươi thắng... tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ ta ờ bên cạnh, đương nhiên... ta nếu như thắng, lúc này lấv diệt trà ngươi chính là chuyện quan trọng hàng đầu. cái nàv vốn chính là quv tắc cuộc chơi” Tự giễu cười cười. Lý Huvền Bá nhìn về phía Bùi Minh Thúv nói: “Trẽn đời này quan tâm ta nhất là mẹ ta. hiểu rõ ta nhắt chính là Minh Thúv. cho nên nàng sẽ không mờ miệng cầu tình cho ta. Tiêu Bố Y... ngươi mặc dù phải giết ta. nhưng ta... vẫn muốn cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đà để cho Bùi Minh Thúv cùng ta nói lâu như vậy, nên ta mới không cự tuyệt ý tốt của TưNam, đơn giản là... ta muốn gặp Minh Thúy thêm một lát. Nhưng nàng đã muốn ngươi tha thứ cho ta. ta cũng hiểu rò nồi khổ của TưNam... Cho nên cằn phái nói ra”.

    Hắn sắc mặt vốn tái nhợt, tràn đầv vết máu, nhưng thời khắc nàv lại có chút hồng nhuận, phảng phất lại biến trờ về Lý Huyền Bá phiêu dặt tại Đông Đò tuvết rơi. Khi đó Lv Huyền Bá. giải thích sắcbén. phi thường cơ trí. Bùi Minh Thúy nắm chặt tav LÝ Huyền Bá, đã khóc không thể nói. Lý Huyền Bá nói: “Ta cả đời tung hoành, tính toán vô số, nếu thật có oan oan tương báo. đà sớm đáng chết. Vừa rồi muốn giết ra vòng vây, chi là muốn gặp Minh Thúv một lần. nhưng đă gặp được nàng, vi sao còn muốn đi nữa?”

    Bùi Minh Thúv bi thương khó cản. muốn nói cùng không nói gì được, Lý Huvền Bá đột nhiên hò hấp dồn dập. cố nén đau đớn. mim cười nói: “Minh Thúv. nhớ rõ chuyện đà đáp ứng ta. sau này hồ đồ chút ít...”

    “Ta đáp ứng chàng!” Bùi Minh Thúv nức nỡ nói: “Chàng muốn ta làm cái gì. ta đều đáp ứng! Chàng còn có tâm nguyện gi...”

    Lý Huyền Bá nhìn về phía trời xanh, cuối cùng có phẩn chua xót nói: '‘Đường đà đến cuối cùng, không thể quay đầu lại. Nếu có tâm nguyện... ta thật hv vọng kiếp này không có cùng nàng quen biết, cũng không cần nàng vì ta mà chịu nồi khổ vô cùng vô tặn nàv! Minh Thúv... hiểu rằng nói cùng vô dụng, nhưng ta vẫn muốn cùng nàng nói một câu...”

    “Chàng muốn nói gi?” Bùi Minh Thúy bi thương hòi.

    “Ta xin lỗi nàng!” Lý HuyềnBárơi lệ, cánh tav chấn động, đà đem Bùi Minh Thúy tống ra. Vươn tay nắm chặt trường đao. xoay tav lại đâm một nhát, đơn đao đã đâm vào ngực minh.

    Bùi Minh Thúy vốn đang ngẩn ngơ. thấy thế cứng đờ. chi là tê tâm liệt phế hô lên một tiếng. “Huyền Bá!”

    ***

    La Sĩ Tín im lặng rời đi.

    Một khắc khi Lý Huvền Bá tự vẫn. hắn đột nhiên có loại tâm tình không thể ngăn chặn, hắn muốn đi gặp Đậu Hồng Tuvến. Hắn trải qua chìm nồi. đến hôm nav. chưa bao giờ có tâm tinh giống như hõm nav.

    Đường quân đã không thấy, hai mươi Đường quân không đợi LÝ Huvền Bá chết, đà lặng yên rời đi, La Sĩ Tín ra khỏi núi. thấv phương hướng Đường doanh vẫn tiếng chém giết từng trận, đàv vốn là thanh âm hắn quen thuộc nhất, khôngbiết tại sao. hôm nay nghe được, trong lòng có sự chán ghét.

    Một con ngựa cô độc chạv tới. khôngbiết chủ ngựa có phải sớm đà chết đi hav không. La Sĩ Tín phi thân lên ngựa, theo đường vòng mà đi. suốt đêm đi nhanh tới Bột Hải.

    Đậu Hồng Tuyến ở tại Bột Hải.

    Hắn thấy Lý Huyền Bá đà chết, trong lòng rung động. Hắn một khắc đó cảm thấv áv náy trước đó chưa từng có. hắn biết minh có lỗi với Đặu Hồng Tuvến. vô luận Đậu Hồng Tuyến hiện tại nhưthế nào. hắn đều muốn gặp Đậu Hồng Tuyến một lằn. nói với nàng một câu thực xin lỗi. Mặt trời lên rồi hạ, lại lên rồi hạ, La Sĩ Tín ngày đêm phi nhanh, không ngủ không nghi, lúc này đãv rốt cuộc đà chạy tới bờ biển.

    Hoàng hòn mặt trời lặn. nước biển xanh như trời, bờ biển chi thấv bọt nước tung lẻn. trắng nõn không tv vết

    Đậu Hồng Tuyến cô đơn mà về, vốn tay cằm kiếm, đã nhiều hơn chuyện kim chi. vốn tâm chinh phạt, hóm nay cũng chi để ghi nhớ tướng quân bay.

    Mặt trời lặn ánh chiều tà. hắt lẻn núi xanh nước xanh, tràn đầy ánh vàng lấp lánh. Trông thấy hoàng hỏn mặt trời lặn. Đậu Hồng Tuyến buồn vô cớ như mất mát. Nàng không rõ từ lúc nào, đã bắt đầu từng ngày chờ đợi. chờ đợi tướng quán bay ỡ trong lòng.

    Thế đạo loạn, thế đạo bình, tướng quán bav đi, đến rồi lại đi, như lưu tinh cực nhanh ngắn ngủi. Nhưng nàng chờ đợi nhớ mong, lại dài dẳng dặc như ngàn năm vậy.

    Hoàng hôn đã xuống, ngưỡi đi đường mỏi mệt. Nhỡ chuyện cũ, tiếc lưu danh, mặt trời chiều về phía tây, như đợi người về, Đậu Hồng Tuyến đã rơi lệ. nước mắt sáng long lanh như minh châu biển cà. khi nàng cúi đầu, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên. một người mang theo ánh trời chiều vọt tới. mang theo tà dương hạ về phía tảv cò tịch, mang theo một luồng gió tây mòi mệt. đi tới trước người Đậu Hồng Tuyển.

    Ghim ngựa nhảy xuống, người nọ thán hình cao lớn. trên mặt có hai vết đao tuy là dữ tợn, nhưng mắt hổ rưng rưng.

    Đậu Hồng Tuyến tim muốn ngừng đập. rồi lại đập lên điên cuồng, mặt sông sáng lạn. chiếu rọi khuôn mặt tiều tụy của nàng. Khẽ hô nhẹ một tiếng. “Sĩ Tín!-'Nàng đã bồ nhào vào trong ngực ngưỡi nọ...

    Nàng rốt cuộc vẫn chờ được tướng quân bav của nàng!​
     
    Hoangmit1004 and jamesph like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Giang Sơn Mỹ Sắc
    Tác giả: Mặc Vũ
    Chương 610: Bi Hoan Li Hợp

    Người dịch: huntercd
    Nguồn : vip.vandan.vn

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Hoangmit1004 and jamesph like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Giang Sơn Mỹ Sắc
    Tác giả: Mặc Vũ
    Chương 611: Dư Âm Chưa Bình

    Người dịch: huntercd
    Nguồn : vip.vandan.vn

    Dực Thành binh bại!

    Thấm Thuy binh bại!

    Quân Tâv Lương đà đã thòng thòng đạo từ Giáng Quận đến Trường Binh, đại quàn mưa gió tề tụ Hà Đông.

    Thượng Đảng báo nguv, Hà Đông báo nguv, Bách Bích báo nguv!

    Lý Tĩnh đánh hạ Hồ Khẩu, cấp lấy Long Môn Quan, đã bọc đánh đường lui Bách Bích. LÝ Đường tạiHàĐôngđại quán chẳng những không thể tái diễn ác chiến B ách B ích năm đó, chiến tích đại phá Lưu Vũ Chu, ngược lại thành gông cùm xiềng xích của Quan Trang.

    Thỡi điểm khác biệt, kết quả cũng có chồ khác biệt.

    Năm đó Lưu Vũ Chu bốn phía là địch, trước mắt sông núi lưu chuyển, đến phiên Lý Uyên bốn bề thọ địch.

    Lý Uyên trước mắt lực đà là trứng chọi đá, hôm nay binh lực Quan Trung, ngoại trừ hộ vệ Tây Kinh ra. thi đa phẩn đều đà phái ra ngoài. Lý Quỹ. Lương Su Đô chưa binh, mặc dù một mực không có ý đồ bất ngờ đánh chiếm Quan Trung, nhưng Lý Uyên không thể không phòng, Lương Sư Đô một đưỡng lùi về phía tây, nhưng còn đổi với Quan Trung uy hiếp không nhỏ. Lam Quan cùng tập kết gần mười vạn binh lực. để ngừa quân Tây Lương phá Lam Quan trực tiếp đánh tới dưới thành Tãv Kinh. Đồng Quan cặv vào nơi hiểm yếu, tạm thòi không lo. Hà Đông vốn đà tụ tập ba mươi vạn binh lực. nào đâu nghĩ đến Lý Thế Dân trước bại sau hao tồn binh lực. Hà Đông thoáng qua lại bị đại quán Lý Tình bọc đánh đường lui.

    Vốn Hà Đông giống như cánh cửa của Quan Trung, Lý Uvên thầm nghĩ tại cửa ra vào cụ địch, nào đâu nghĩ đến Lý Tĩnh không đi thường quv. lại nhảv cửa sổ tiến đánh.

    Làm sao thủ. làm sao kháng? Lý Uvẻn trong mấy ngàv này, già nua đi rắt nhiều.

    Duv nhắt có thể khiến cho Lý Uvên cảm thấy trong dự liệu là Lý Huvền Bá đà chết. Lý Huvền Bá rốt cuộc đà chết! Cái gai trước ngực rốt cuộc đà rát ra! Lv Uvên mới nhặn được tin tức này, là Bùi Tịch sai người ngựa nhanh kịch liệt đưa tin tức tới.

    Lý Huvền Bá lại không chết tại Bùi Tịch bố cục mà ngược lại rơi vào trong vây công của quán Tây Lương, lực tận mà chết.

    ở trong mắt Lý Uvên, ai giết Lý Huvền Bá, Lý Huvền Bá chết như thế nào cũng không quan hệ. Quan trọng là. Lý Huvển Bá đã chết. Lý Huvền Bá sớm đáng chết. Lý Uvên oán hận nghĩ đến. Nếu không có Lý Huvển Bá. Quan Trung có lẽ vẫn không lãm vào tình trạng quán bách nhưbâv giờ.

    Nhưng Lý Huvển Bá chết, cũng không có mang đến cho Lý Uvẻn quá nhiều phấn chắn, ngược lại còn có loại lo nghĩ khó tả. Lý Huvền Bá đà chết. Thấm Thủv khi bị quán Tãv Lương đánh, Đưỡng quán lòng người bàng hoàng không rò. Bùi Tịch không dám đi Giáng Quận, chi có thể dẫn binh rát lui về phía bắc đến Thượng Đảng, cùng Lý Thẩn Thòng binh hợp một chồ kháng quân Tây Lương. Lý Uvên hiểu rẳng Bùi Tịch sẽ không lình quân, ra tav chính là bại chiêu. Thấm thủv một khi mất. Thượng Đảng cùng Giáng quận liên lạc đà bị cắt đứt. Trước mắt Thượng Đàng tâv có quần sơn, đông có Thái Hành, bắc đều là quán Tâv Lương. Đà là một nơi cô độc bị chia cắt. Tuv có lương thảo nhưng Đường quàn lại là miệng ăn núi lở, tự hãm tử địa. Nhưng khién cho Lý Uyên p hiền muộn nhất còn không p hải Thượng Đảng quẫn cảnh, mà là quán Tây Lương ỡ quận Duyên An!

    Lý Tình dẫn quán Tây Lương, chẳng những nhìn thèm thuồng Bách Bích, mà còn như một mũi đao nhọn sắc bén. sẵn sàng đám đến Tây Kinh.

    Tuy phía bắc Duyên An cùng Tây Kinh còn có khoản cách mấy trăm dặm. Nhưng so với Tần Lình HoàngHà hiểm yểu mà nói. có thể nói là bốn phía lọt gió.

    Lý Uyên ở vào hoàn cảnh lưỡng nan.

    Hắn nếu như đem binh lực còn lại của Tây Kinh kéo ra ngoài đối kháng đại quán Lý Tình tại Duvên An, vậy cùng có thề bị Lý Tĩnh đi đường vòng, lại từ đường nhỏ phía bắc tới lấv Quan Trung, nhưng hắn nếu không chủ động xuất kích. Hà Đông nểu toàn quán bị diệt, độ khẩu hiểm yểu lại bị Lý Tình đánh bại, quân Tây Lương có thể đơn giản vượt qua Hoàng Hà, một mực đánh tới dưới thành Tâv Kinh.

    Ke từ đó, quán Tây Lương cướp lắv lộ tuyến Quan Trung, cùng lộ tuyến Lý Uyên năm đó đánh Quan Trung không khác gi nhau, khác biệt chính là. năm đó Lý Uvên không đi Long Môn mà đi Hồ Khẩu tiến cõng Quan Trung, mà Lý Tĩnh lại lượn một vòng càng lớn hơn công Hồ Khẩu. Mà Hồ Khẩu Long Môn một khi bị hạ. có thể làm cho binh tướng bỡ bên kia thuận lợi qua sông, uy hiép không cần nói cũng biết.

    Lý Uvẻn vươn tav gài đầu. mới phát hiện lại rơi xuống không ít tóc. Lúc nàv cung nhân tiến điện bẩm báo: '‘Khởi bẩm Thánh Thượng. Thái tử cùng Tẳn vương đà trên đường về, có lẽ sáng nay đều có thể đến kinh thành”Lý Uyên mặt ủ mày chau, ra hiệu nói: “Bọn họ nếu như quay lại, lặp tức triệu tập bọn họ tới gặp trẫm”.

    Cung nhân nghe lệnh lui ra, Lý Uyên thầm nghĩ, Lý Huyền Bá đà chết, trước mắt không tiếp tục nội ưu. tuy có ngoại hoạn, nhưng cùng Kiến Thành, Thế Dân thương nghị thật kỹ lưỡng, nói không chừng sè có biện pháp phá giãi quân Tảv Lương tiến công. Lý Uvên đương nhiên còn không muốn buông tha, tâm lực tiểu tụy hạ. nặng nề đi vào giấc mộng, chi là trong

    lúc ngủ mạ vẫn cau mày.

    Trong khi Lý Uyên tại gắp rút tim đối sách, Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân đang cấp tốc trẽn đường chạy trở lại Quan Trung.

    Hai người đểu lo lo lắng lắng, mặt ủ mày chau. Cục diện đối với bọn họ mà nói. đà chuyển biến xấu đến tinh trạng không thể vàn hồi, bọn họ đà rất khó nghĩ ra biện pháp nào để chống lại.

    Hộ tống hai người quay lại kinh thành có ôn Phong Nhà. Trường Tôn Hẳng An, Đoạn Chí Huyền cùng một đám hộ vệ.

    Bọn họ lúc nàv. còn chưa biết tin Lý Huvền Bá đà chết.

    Giết chết Lý Huvển Bá là mệnh lệnh cực kỳ bí ẳn. trà Bùi Tịch cùng với huvnh đệ ôn thị biết rò nội tình, một mực giữ kín không nói ra. Đường quán ở Thấm Thủv tuy biết Vệ vương đã chết, nhưng đều rát lui đến Thượng Đảng, cho nên trước mắt Quan Trung, chi có một mình Lý Uvên biết được tin tức này.

    Lý Thế Dân dưới sự bảo vệ của một sổ thân vệ của LÝ Huvền Bá. trèo đèo lội suối rốt cuộc quay lại đến Dực Thành, mừng rô phát hiện Đoạn Chí Huyền lại vẫn còn sống. Đoạn Chí Huvền trong loạn chiến bản lĩnh sống sót cùng không giống binh thường, nhìn thắv Lý Thế Dân cũng mừng quá mà khóc.

    Mọi người thương nghị một hồi, hiểu 1'ẳng Dực thành trước mắt chi còn lại có ba vạn binh lực. như bị quân Tây Lương trùng trùng vây khốn, chi sợ lại khó mà thoát thân, đà như vậy, không bẳng thùa dịp quán Tãv Lương chưa thành thế vây kín, ra sức chiến một trận, tạm thòi cùng binh lực Bách Bích tụ hợp. Mọi người tâm V đà quyết, quvết định thật nhanh, vứt bó Dực Thành dẫn binh sì nhẳm hướng tây phá vòng vây, Lý Kiến Thành sau khi biết tin tức này. lập tức phái binh tiếp ứng. hai quán vừa xông, tụ hợp cùng một chồ. sau đó lui giữ Bách Bích.

    Lý Kiến Thành sau khi nhìn thấy Lý Thế Dãn. vừa thương cảm lại vừa mừng rờ, mừng rõ là đệ đệ không việc gì. thương cảm là thế cuộc lại chuyển biến xắu. Cùng Lý Thế Dân vừa nói về việc Lý Tình, Lý Thế Dân cũng không khòi cau mày. thầm nghĩ mới ra khòi khốn cảnh, lại nhập lao lung, nếu để cho Lý Tĩnh trấn giữ ờ Long Môn độ khẳu, thuận sông xuống dưới trú binh, Bách Bích đã cùng Dực Thành không có gi khác nhau. Nhưng hắn giờ phút nàv sốt ruột quay lại. một là muốn đối chất Lý Nguyên Cát. hai là cũng muốn cầu được giải dược cho Lý Huyền Bá. còn muốn cùng Lý Uyên đường đường chính chính nói rò tắt cả. để cho hắn cho minh một câu trà lời. Lý Thế Dân không muốn cứ không rõ ràng như vậy mà sống. Lý Kiến Thành cũng cảm thấy tinh thể không ổn. nóng lòng cùng phụ thân thương thảo sách lược để kháng, lập tức cùng Lý Thể Dân phối họp với nhau, dẫn người quav lại kinh thành.

    Nhưng mà Lý Kiến Thành dù sao cũng trầm ồn. đương nhiên sẽ không buông tha Bách Bích, để cho Khuất Đột Thòng dẫn binh tiếp tục thủ vững Bách Bích, lại để cho Lưu Hoẳng Cơ, Đường Kiệm hai người chia đi Long Môn Quan, hiệp trợ binh sì nơi đó bảo vệ quan khẩu, không thể để cho Lý Tĩnh chiếm được độ khẩu, chặt đứt đường lui cùa quân tại Bách Bích!

    Mọi người thương nghị đà định. Lý thị huyrih đệ lúc này mới dẫn thân tín qua Hoàng Hà, chọn tuyền đường đi Tây Kinh.

    Trẽn đường đi, mọi người thấv quán dân hoảng sợ, hình dạng cũng như bốn bề thọ địch, trong lòng cùng dâng lên sự bất an, trầm mặc không nói gi.

    Ngày này rốt cục qua Vị Thủy Ly Sơn, khi nhìn qua Bá Kiều phía trước. Lý Thế Dân đột nhiên hòi: “Đại ca. Lý Nguyên Cát thủy chungnói ta không phái phụ hoàng thân sinh, huynh thấy thế nào?”

    Sau khi gặp Lý Kiến Thành, cũng không có đem chuyện mình gặp được Lý Huyền Bá nói ra, chi nói bị một đường đuổi giết vòng núi hoang mấv ngàv lúc nàv mới quav lại. về phẩn cùng Lý Huyền Bá đương nhiên cũng giữ kín không nói ra. Nhưng chính vì như thế, cho nên đối với chuyện Lv Nguyên Cát phái Doãn A Thử ám toán hắn, cũng không có đề cặp với Lý Kiến Thành.

    Lý Kiến Thành nghe Lý Thế Dân đặt càu hòi. nhịn không được cười lên nói: “Thế Dân không phải cho rằng đâv là sự thật chứ?”

    Lý Thế Dân từ trên mặt Lý Kiến Thành nhìn không tới nửa phẩn dị thường, tâm tinh phúc tạp nói: “Nghĩ tới mồm miệng thế gian, ta mặc dù không tin nhưng luôn nghe lời đồn đài này, khó tránh khòi cũng có nghi hoặc”.

    Lý Kiến Thành cảm khái nói: ‘‘Thế Dân làm huynh trường Nguyên Cát. chuyện này làm rất tốt. vi huynh thấy đệ biết ẩn nhẫn nhượng bộ. cảm thấy cũng yên tâm. Nhưng mà... cái nàv cũng thật sự ùy khuất cho đệ. ta nhièu lằn khuyên bảo Nguyên Cát. nhưng hắn vần không nghe, ài!”

    “Chẳng lẽ để cho ta cứ như vậy một mực nhịn xuống?” Lý Thế Dân hòi.

    Lý Kiến Thành do dự nói: “Đương nhiên không phải. Thật ra ta cùng phụ hoàng nhiều lằn nói hắn. thậm chí cũng trách phạt qua hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn thói quen khó sửa. nhưng vô luận như thế nào. hắn cũng là thân sinh huynh đệ chúng ta. có đúng hay không?"

    “Mấu chốt là hắn có từng xem ta là huynh đệ hay không' Lý Thế Dân nhìn sang mâv trắng bav bav, trời cao núi xa, lạnh nhạt trả lại một câu. Lý Kiến Thành thấy Lý Thế Dân bắt màn. cũng không có để ỡ trong lòng, mim cười nói: “Thế Dãn. chúng ta một mực đều là thân sinh huynh đệ. vô luận ai cũng không thể sửa đổi. Ta biết đệ một mực ủy khuất, nểu có sai lầm, tính ờ trẽn đầu ta. hướng về phía ta nồi giận có được không?” Thấy Lý Thế Dán không nói. Lý Kiến Thành tận tinh khuyên bảo nói: “Trước mắt đối đầu đại địch, chúng ta nên là huynh đệ đồng lòng, tuyệt không thể tự loạn trận cước. Thế Dân. ta tin tưởng đệ có thể rõ ràng đạo lý này”.

    “Ta rõ ràng, nhưng phụ hoàng có rõ ràng không?’' Lý Thế Dân hòi ngược lại: “Huyền Bá vốn có đại tài, cũng không phái hắn lình quân xuất chinh, mà chi trông coi đường lương, thử hỏi xử trí như vậy. có thể nào khiến cho... HuvểnBátâmphục?”

    “Đẻ cho Huyền Bá thủ Thấm Thủy là chủ ý của Khuất tướng quân, ta cũng cùng ý, thật ra..Lý Kiến Thành thể khó xử, trong lúc nhất thời không biết tìm từ như thế nào. thật làu mới nói: “Đệ vêntâm. lầnnàv trờ lại Tây Kinh, ta nhất định phái đem việc nàv nói ra”.

    “Nếu như Nguvên Cát lại làm nhục ta, đại ca người sẽ làm gi?” Lý Thế Dân đột nhiên

    Lý Kiến Thành bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ ước thúc hắn, đệ cùng ta cùng một chồ. hắn sẽ không làm quá”.

    Lý Thế Dân môi động hai cái. nghĩ thầm, như ngươi không cùng ta cùng một chỗ? Nhỡ tới một khắc Lý Huyền Bá trúng độc. Lý Thế Dân tức giận trong lòng, hắn đối với Lý Kiến Thành cũng không trách cứ, thật đối với Lý Nguvên Cát đã là ghét đền tận xương tùy.

    Hai ngưỡi lại là trầm mặc. chờ sau khi qua Bá Kiều, Tãv Kinh rắt nhanh đà ở trưỡc mắt. Hai người dẫn binh sĩ vào Tâv Kinh, thấy dán chúng trong thành khắp nơi đồn đài. cũng đà thắt kinh. Bởi vì nàv những lời đồn đài nàv cùng không giới hạn ờ tranh chấp Thái tử, mà là liên quan đến ờ đâu lại thắv quân Tây Lương, trong lúc nhất thời, giống như trừ Tây Kinh ra, bốn phía đều là binh sĩ Tây Lương, còn có lời đồn đãi nói Lý Tình đà sớm đánh tới Vĩnh Phong Thương, muốn đến công Tâv Kinh.

    “Trong đày khẳng định có mặt thám của Tiêu Bố Y” Lý Kiến Thành nghe dân chúng nghị luận, lặp tức đưa ra phán đoán. Lý Thế Dân đương nhiên cũng rò ràng điểm ấy, có chuvện trong lòng, không muốn nhiều lời. Mới vào cửa thàrih, đột nhiên có một người trực tiếp lao tới trước ngựa. Con ngựa kinh hài hí lên. sớm có thán vệ chuẩn bị tiến lên. Lý Thế Dân ánh mắt nhìn qua. đà trông thấv là Trường Tôn Vô Kỵ. lắp bắp kinh hài, đơn giản là Trường Tôn Vô Ky trên mặt có một ít có bối rối cùng bất an.

    “Vô Ky. làm sao vậy?” Lý Thế Dân vội hòi.

    ‘Thế Dân. Vô cấu mất tích rồi” Trường Tôn Vô Ky vội la lẻn. không để ý mọi người ỡ đây.

    Lý Kiến Thành cũng đà bị dọa cho nhảv dựng, “Vô cấu tại sao lại mắt tích?”

    Lý Thế Dân hai mắt phóng hòa. hầu như đồng thòi quát lẻn: “Vô cấu tại sao lại mất tích?”

    “Hình như cùngNguvên Cát có quan hệ” Trường Tôn Vò Kỵ vội la lên.

    Lý Kiến Thành hai hàng chân mày dựng lên. “Vô Kỵ, việc này cũng không thể nói lung tung”.

    Trường Tôn Vô Ky cũng có chút tức giận, bất chấp thân phận Lý Kiến Thành, quát lẻn: “Ta tại sao phải nói lung tung, ngươi cho ta một lý do có được không?”

    Lý Kiến Thành thấv Trường Tôn Vô Ky gấp rút, cũng biết mình vừa rồi giọng điệu có vấn đề. xin lỗi nói: “Ta không phải ý nàv... Nguvên Cát tuy là hồ đồ. nhưng cũng sẽ không thể quá như thế... Có thể có thể..vốn muốn nói có thể có nguvên nhân, hoặc là có ẩn tinh gì khác hav không. Lý Thế Dân cả giận nói: ‘‘Hắn sẽ không quá? Vậy lấn trước là chuvện gi xảy ra? Lý Kiến Thành hắn là huvnh đệ của ngươi? Chẳng lẽ ta không phải?”

    “Đương nhiên đều phải, nhưng Vô Ky cũng phải nói cho rò ràng”.

    “Còn có cái gì cẩn nói rò ràng? Sáng sớm hòm nav Vô cấu lẻn chùa cẩu nguvện. cẩu phúc cho Thánh Thượng cùng tướng sĩ. trẽn đưỡng quav lại đã biến mất không thấv. chúng ta đã tim thật lâu, cho tới bây giờ đã qua nửa ngàv đương nhiên sẽ không vô duvên vô cớ biến mất lâu như vậy. nơi này là kinh thành, còn có ai dám không có mắt mà ra tav với Vô cấu? Chúng ta đi tìm Tẻ vương, nhưng căn bản cũng tìm không thấy hắn. Lý Kiến Thành, ngươi bảo ta nói cho rò ràng, vậy ta hòi ngươi, ta còn nói như thế nào cho rò ràng?”

    Lý Kiến Thành đà ý thức được sự tình cấp bách, đổi với thân vệ quát: “Các ngươi ở bốn phía kinh thành đi tìm Nguvên Cát. nhắt định phái bắt hắn đưa đến cho ta. Nhớ rõ... ngoại trà không cẩn phải làm hắn bị thương ra, bất luận cái gi phương thức đểu là ta tới đảm đương!" Thắv Lý Thế Dân hai mắt phóng hòa, Lý Kiến Thành nói: “Thế Dân cùng ta đi phủ Tề vương chờ Nguvén Cát”.

    “Ngươi một người chờ là được rồi. ta đi tim chung quanh" Lý Thế Dân lặp tức cự tuyệt.

    Lý Kiến Thành thầm nghĩ cũng tốt, nghĩ tới Nguvẻn Cát ngàn vạn lẩn không cần phải tạo thành sai lầm lớn. bẳng không loạn trong giặc ngoài cùng một chồ bộc phát. Tâv Kinh xem như xong đời.

    Lý Kiến Thành dẫn thủ hạ nhanh chóng thẳng đến phủ Tề vương mà đi, trong lòng thẳm

    Cầu xin Lý Nguyên Cát có thể ờ tại phủ. đồng thòi lệnh cho thân vệ lưu V động tĩnh của Lý Thế Dân. chi sợ hắn làm ra chuyện không thể vàn hồi. Lý Thế Dân thấy Lý Kiến Thành đi xa, lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Vô Kỵ, ngươi tại sao còn ỡ nơi này? Ngươi vì sao không đi tìm Vô Cấu?”

    Trường Tôn Vô Ky nói: “Thế Dãn, ta đà đem hết toàn lực. phái nhản thủ có thể điều khiển, đi tìm toàn thành, Vô cấu là muội muội ta, ngươi nghĩ rẳng ta không nóng này sao? Nhưng lằn nàv..Hắn chưa nói xong, có một thân vệ Trịnh Nhân Thái giục ngựa chạy vội tới. trong tay cằm khối ngọc bội nói: “Tần vương, tại ngõ ô Liễu phường An Định tảv bắc thành phát hiện khối ngọc bội nàv. Có nha hoàn nói. đâv là ngọc bội Tẩn vương phi đeo”.

    Lý Thế Dân tiếp nhận xem xét. thất sắc nói: “Cái nàv thật là ngọc bội của Vô cấu, nàng tại sao lại đi nơi đó?”

    Trường Tôn vỏ Kỵ đột nhiên nhớ tới một việc, “Ta nhớ ra rồi, cuối ngõ ò Liễu có một phủ đệ của Lý Nguyên Cát. hắn ngại phủ Tề vương cách Hoàng cung quá gần. cho nên trong thành rất nhiều nơi đểu có phủ đệ. Chồ đó.. ."Nghe Trường Tôn Hẳng An ho khan một tiếng. Trường Tôn Vô Ky vội dừng lời. cùng không nói gi tiếp nữa. bời vì trong khi Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân liều mạng tranh đấu giành thiên hạ. Lý Nguyên Cát một mực đều là tẳm hoan tác nhạc, cho nên thiết kế rất nhièu phủ đệ để hắn hưởng lạc. nếu như Trưởng Tôn Vô Cấu rơi vào nơi đó. thật hậu quả có thể nghĩ.

    Lý Thế Dân nắm chặt ngọc bội kia, trong hai mắt lửa giận thiêu đốt. thì ra ngọc bội vốn là hàng nhái, năm đó Dương Quảng đối với Lý Thế Dân có chút không tệ. thưởng cho khối ngọc bội. nhưng khi ám sát Lý Mần thắt lạc. Lý Huvền Bá vì bảo vệ Lý gia binh an, lúc nàv mới tìm Bùi Minh Thúv giúp đờ tạo lại một khối. Lý Thế Dân cùng Trường Tôn Vô cắu sau khi thành thân, lại đem khối ngọc nàv đưa cho Trưởng Tòn Vô cấu.

    Chuyện cũ như nước thủy triều. Lý Thế Dân không khỏi lại nghĩ tới Lý Huyền B á. không biết trong lòng tư vị ra sao. Không nói thêm lời, thúc mà hướng về phía tây bắc kinh thành chạy đi.

    Vô luận Đông Đô hay Tây Kinh, đều là khu vực bên ngoài hai thành dùng phường làm đon vị. Lý Thế Dân từ Long Môn quay lại. tiến vào là Thông Hóa môn phía đòng, vốn có thể trực tiếp xuyên thắng nội cung đến các phường tàv bắc. nhưng nghĩ lại. nội cung đề phòng nghiêm ngặt, chướng ngại trùng trùng, nếu đi thắng chi sợ càng chậm trễ thòi gian. Lại vòng ngựa hướng nam, sau đó rẽ hướng tâv chạy như điên, thẳm nghĩ sớm đến bên cạnh Vô cấu. Trường Tôn Vô Ky đương nhiên cũng rồ ràng Lý Thế Dân nghĩ gì, cùng Trường Tôn Hẳng An. Đoạn Chí Huyền dẫn theo vài tên thân vệ cấp tốc chạv về phía phường An Định.

    Trên đường đi dân chúng gà bav chó chạv. Lý Thế Dân cùng không cằn quản quá nhiều, cắn chặt hàm răng, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.

    Chờ khi tới gần phường An Định, lại có một binh sĩ lao tới kêu lẻn: “Tằn vương, không ổn rồi”.

    Lý Thế Dân nhìn thấy thảm trạng, lửa giận trong lòng càng thiêu đốt.

    Nguỡi nọ gọi là Lý Mạnh Thường, cũng giống như Trinh Nhân, đều là thủ hạ của Trường Tôn Vô Ky. Nhưng khi mới gặp gờ. Trường Tòn Vô Ky cùng Lý Thế Dân đều thiếu chút nữa không có nhận ra người này. Người này chán mày sưng lên thật cao. một con mắt đen nhánh giống như vẩy mực nhiễm, trên mặt ngoại trà mồ hôi còn có máu chảv, khải giáp trên cánh tav có vết máu loang lổ.

    Trường Tôn Vô Kỵ quát: “Có gi không ồn?” Đồng thòi ra hiệu ý bảo Lý Mạnh Thường nói ngắn gọn. có lựa chọn mà nói. Lý Mạnh Thường hiểu ý, gặt đẩu nói: “Tằn vương, chúng ta biết Tẩn vương phi tới đâv. trước tiên là đền phủ Tề vương đòi người. Tẻ vương lại ỡ chồ

    này”.

    Lý Thế Dân hai hàng chân mày dựng lên nói:“Vùa đi vừa nói chuyện” Bức thiết muốn gặp LÝ Nguvên Cát một mặt. thúc mã đi về phía trước. LÝ Mạnh Thường một đường chạy trước nói: “Chúng ta gặp Tề vương đòi người, không nghĩ đến hắn không nói đạo lý, nói Tằn vương phi không ờ tại chỗ của hắn. Hắn nói chúng ta dì hạ phạm thượng, sau đó ra lệnh cho thủ hạ ra tay”.

    ‘Bọn họ ra tay. các ngươi sao không đárih lại?” Trường Tôn Vô Ky quát lên: “Có vấn đề gì ta đền đảm đương!”

    Lý Thế Dân cảm kích liếc nhìn Trường Tôn Vô Kỵ, lòng thấv vẫn là Vô Ky đổi với hắn không sai.

    Trường Tòn Hằng An cùng muốn nói cái gì. nhưng thấv được hai người lửa giận bốc cao. cũng không muốn làm ác nhân.

    Lý Mạnh Thường rụt rè nói: “Chúng ta đương nhiên có thể đánh được bọn họ. nhưng Tề vương đích thân ra tay, chúng ta làm sao dám cùng hắn giao thủ?”

    Lý Thế Dân không hề để ý mà phóng ngựa xông vào ngõ ô Liễu, nhìn thấy mấy người chặt vật không chịu nồi hướng về phía nàv chạv tới. Trường Tôn Vô Ky thấy đều là thủ hạ của mình, đối với Lý Thế Dán có chút áv náv.

    ở cuối ngõ. truyền đến một hồi cười vang, Lý Nguyên Cát đang khoa tay múa chân kêu to. Lý Thế Dán thấv vậy, tức giận dâng lên giục ngựa xông tới. những gia đinh kia trông thắv Tằn vương đùng đùng nổi giận giục ngựa xông tới. đều thu liềm thái độ cuồng ngạo.

    Vỏ luận như thế nào, Tần vương tại chiến trường tung hoành chém giết, đều không phải bọn họ dám khinh thị. Lý Nguvẽn Cát đang còn mắng to: “Thật sự là tiểu nhân đắc chí! Lũ con cháu các ngươi cũng dám khi dễ đền trên đẩu bổn vương, ta còn chưa đến chồ các ngươi mà các ngươi lại dám đền chồ ta đòi người” Đang nói thống khoái, đà thấy bóng dáng của Lý Thế Dân. Lý Thế Dán đền thật nhanh- mới ỡ đầu ngõ. đã như một trận gió thổi tới trước mặt. Mấy người muốn ngăn đón, thấy tình thế không ổn vội vàng lui về phía sau. còn có một người trốn tránh không kịp, bị móng ngựa đá trúng bav đi ra ngoài.

    Lý Nguvẽn Cát chưa bao giờ tròng thấv Lý Thế Dân hung hãn như vậy, bị dọa sắc mặt tái nhợt, hai chán mềm nhũn, ngà ngồi trên mặt đất. Nhưng thấy được móng ngựa cao cao giơ lên. sinh tử trước mắt. phin khời khí lực lăn một vòng. Một tiếng đùng vang lên. đầu đà đâm vào trên vách tường, có thể nói đẩv trời là sao.

    Có người hầu muốn tới cứu giúp, Trường Tôn Vô Ky. Đoạn Chí Huvền đuổi tới. vung tav lên. người hầu đà bav đi ra ngoài.

    Lý Nguvẽn Cát cổ nén đau đớn đứng lẻn, không đợi kim tinh tán đi, đà thấv một đạo hàn quang đến trước mắt. hoảng sợ nói: “Thế Dân. ngươi làm cái gi?”

    Mũi kiếm đà đến cồ họng Lý Nguyên Cát. bồng nhiên dừng lại, Lý Thế Dân cắn răng nói: “Vô Cấu ỡ nơi nào. giao ra đâv!”

    “Ta làm sao biết Vô cấu ỡ nơi nào? Đó là lào bà của ngươi, ngươi sao lại hỏi ta!” Lý Nguyên Cát hét lớn.

    Lý Thế Dân lửa giận trong lòng càng đậm, một quyền đánh ờ trên bụng LÝ Nguyên Cát. Lý Nguyên Cát thấv Lý Thế Dán trong tav có kiếm, không dám né tránh, ngạnh kháng một kích, nước mũi nước mắt đều chảv ra. Thấv Lý Thế Dân động chân hòa, Lý Nguvẻn Cát cầu khẩn nói: '‘Thế Dân, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện”.

    “Vô Cấu ỡ nơi nào?” Lý Thế Dân vẫn những lời này.

    “Ta thật không biết Vò cấu ờ nơi nào” LÝ Nguyên Cát lần nàv vẫn kiên quvết nói như vậy.

    Lý Thế Dân lúc này làm sao mà chịu tin, lại là một quyền đánh qua, Lý Nguyên Cát chi cảm thấv ngũ tạng lục phủ đều có chút điên đảo. thiếu chút nữa phun ra máu. kêu lên: “Ngươi đánh chết ta. ta cũng khôngbiết”.

    Lý Thế Dân cười lạnh nói: “Tốt, ta đâv sẽ giết ngươi, để xem ngươi có biết hay không' Hắn vung trường kiếm lên. hướng về phía Lý Nguyên Cát đám tới, Lý Nguyên Cát quát to một tiếng, lách mình tránh thoát. Lý Thế Dân cẩm kiểm đuổi theo, lại đám ra một kiếm. Lý Nguyên Cát cả đời hưởng phúc, nào có trải qua loại quẫn cảnh như vậy, mặc dù muốn chạv trốn, nhưng hành động đà theo không kịp đại não. kêu một tiếng, lại ngã lăn ra đất lăn lộn hai vòng, nhưng vẫn không thể nhanh hơn được trường kiểm của Lý Thế Dàn. Kiếm quang lóe lên. mắt thấy đã muốn đâm vào đùi Lý Nguvên Cát đùi, chợt một tiếng xoảng vang lên. một kiếm đã đâm xéo tới. đờ lấy bảo kiếm của Lý Thế Dàn.

    Xoảng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, hòa quang văng khắp nơi, Lý Thế Dân cánh tav hơi chấn động, liếc xéo qua, thấy người cẩm kiểm bảo vệ Lý Nguvên Cát đúng là Lý Kiến Thành!

    Lý Kiến Thành rốt cuộc kịp thòi đuổi tỡi.

    “Đại ca, Lý Thế Dân muốn giết ta” Lý Nguvên Cát vốn đà bị sợ tới bể mặt. nhưng khi thấy được Lý Kiến Thành đến đảv, dũng khí đà cao hơn nhiều. Hắn xưa nav không có lý cũng muốn có lý, huống chi hôm nav vốn là có lý?

    Lý Thế Dân giận nhìn Lý Nguvẻn Cát nói: “Không sai. ta hòm nav muốn làm thịt ngươi. Vô Cấu rơi một sợi tóc. ta sẽ chém ngươi một kiếm”.

    Hai người đà thế như nước với lửa. không thể điểu hòa. Lý Kiến Thành âm thẩm nhíu mày. quav đẩu đối với Lý Nguvên Cát nói: “Nguvên Cát. Vô cấu rốt cuộc là ngươi... dấu đi sao? Nếu thật là ngươi, nhanh lên giao ra đây”.

    Lý Nguvên Cát cả giận nói: “Ta giấu nàng làm cái gì? Nàng rất vui vể chơi sao?” Hắn nói vô tình ý, Lý Thế Dân nghe xong càng cắn răng. “Lý Nguvên Cát. hòm nav chúng ta nợ cũ mới tính cùng một lượt, chi nói chuvện ngươi lệnh cho Doãn A Thử độc giết Huvền Bá. muốn giết ta. ta cũng đà tha cho ngươi không được, đại ca... người tránh ra, hôm nav là chuvện của ta cùng Lý Nguvên Cát”.

    Lý Kiến Thành kinh ngạc hòL ‘'Hắn lệnh cho Doãn A Thử độc giết ngươi cùng Huvền Béụ làm sao có thể?”

    “Ta tận mắt nhìn thấy còn có thể không có khả năng sao? Nếu huvnh không tin, thì bảo Doãn A Thử đi ra đối chất”.

    Lý Kiến Thành đã ý thức được tình thế nghiêm trọng, cau mày nói: “Nguvẻn Cát. bảo Doãn A Thử ra đây”.

    Lý Nguvẻn Cát ngửa mặt lên trời cười nói: “Lý Thế Dân. ngươi thật sự là hận ta tận xương, cho dù loại chuvện này cũng có thể vu oan ỡ trên người của ta! Ma quv Huvển Bá kia vò cõng cái thế. ngươi lại là dũng mãnh hơn người, mà chết ỡ trên tav Doãn A Thử thi đãv mới là chuvện cười bẳng trời..

    Lý Kiến Thành nghe đến đó. trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm giác không có chỗ đúng

    nói: “Thế Dân. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi từ từ nói ta nghe một chút”.

    Nhưng lúc nàv Lý Thế Dân làm sao mà từ từ cho được, liền nói: “Chi cần bão Lý Nguyên Cát đem Doãn A Thử giao ra đâv là được’'.

    Lý Nguyên Cát cười to nói: “Tốt. ta sẽ đem Doãn A Thử giao ra, ta xem ngươi làm thế nào ngậm máu phun người" Phán phó một hạ nhân nói: “Đi bảo Doãn A Thử đến đày” Thấy hạ nhân do do dự dự. Lý Nguyên Cát cả giận nói: “Ngươi nểu không đi ta cắt đứt chân ngươi!” Hạ nhân cuống quít nói: “Tề vương. Doãn A Thử vài ngày trước... đà không ờ tại kinh sư. hiện tại ai cũngkhôngbiết hắn đi nơi nào!”

    Lý Nguyên Cát vốn đúng lý hợp tình, hắn chưa làm qua chuvện, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người khác đem cái bô cài lên trên đẩu hắn, nghe Doãn A Thử không ở đâv thì kinh ngạc nói: “Cái này cũng thật vừa lúc”.

    Lý Thế Dân nỡ nụ cười, nhưng lại không có nửa phẩn vui vẻ, “Giao ngưỡi không ra? Ta chi có thể nói nếu giao ra đây mới là gặp quỷ. Doãn A Thử tự gây nghiệt bị Huyền Bá một chưởng đánh chết!”

    Lý Kiến Thành không hiểu ra sao, nhưng hai đệ này không có ngưỡi nào hướng về phía hắn giải thích, chi có thểnói: “Trong lúc này khắng định có hiểu lầm”.

    “Có lẩm con mẹ nó chứ. cái nàv còn không đơn giản sáng tỏ?" Lý Nguyên Cát tức giận nói: “Lý Thế Dân. ta biết ngươi đổi với ta bất màn, lúc nàv mới đem Doãn A Thử giết, lại giá họa cho ta có đúng hay không?”

    Lý Nguyên Cát khó được tinh táo một lẩn, mặc dù không đoán kết cuộc, thế nhưng đoán chút ít da lông. Lý Thế Dán nghe xong chi cảm thấy Lý Nguyên Cát càn quấy trả đũa, đà là không có thuốc chữa, giận quá ngược lại cười nói: ‘‘Đúng đó. ta càng là đem Vô cấu ẩn núp đi, sau đó lại tìm ngươi đòi người, khôngbiết ta có bệnh hav là ngươi có bệnh?”

    Lý Nguvên Cát đang không rò chuvện gì. lại bị Lý Thế Dân đuổi giết, trên người không chồ nào không đau, đời này lại là lằn đầu tiên bị oan uổng, không khỏi trong cơn giận dữ quát: “Không sai. chính là lão tử làm. ngươi có thể như thế nào?”

    “Ngươi rổt cuộc chịu thùa nhận sao?” Lý Thế Dân tay cằm kiếm đều có phát run.

    “Đúng vậy, ta đà sớm xem các ngươi không vừa mắt. một mực muốn giết các ngươi. Lúc nàv mới khiến cho Doãn A Thử đi hạ độc. độc chết các ngươi..

    “Nguvẻn Cát! Lời nói không thể nói lung tung!!'Lv Kiến Thành quát mắng.

    Lý Nguvẻn Cát quặt cường phun lẻn. nào đâu quản được quá nhiều, cười ha hả nói: “Đáng tiếc nha. Doãn A Thừ quá mức vô dụng, không có độc chết các ngươi, bẳng không sao lại cho ngươi tới trước mặt lào tử giương oai?” Hắn cặv vào đại ca tại bên người, càng nói càng càn quấv. “Không sai. tắt cả mọi thứđều là ta làm, Quan Àm Tỳ cũng là bị ta bắt đi, hiện tại đang bị lột sạch ỡ trong phủ của ta. Khi những nô tài kia đền đòi người, lão tử đang chơi đền thống khoái! Ngươi có thể thế nào? cắn ta sao?”

    Lý Thế Dân nổi giận gấm lên một tiếng, trường kiếm đâm tới. Lý Nguvên Cát ngoài miệng kiêu ngạo, bản lãnh lại rất không kiêu ngạo, cuống quít tránh ỡ sau lưng Lý Kiến Thànhkêu lên: “Đại ca cứu ta!”

    Lý Kiến Thành xuất kiếm, một kiếm gạt đi trường kiếm của Lý Thế Dân, vội la lên: “Nguvên Cát, chớ có nói lung tung. Thế Dân. không nên vọng động”.

    Lý Thế Dân cả giận nói: “Kiến Thành, cút ngav! Bẳng không ta ngav cả ngươi cũng giết”.

    Trong hai càu này, Lý Kiến Thành đà ngăn cản ba kiếm của Lý Thế Dân. lúc này hắn đà lui đền bên người đám người Đoạn Chí Huvền, Lý Mạnh Thường, nhưng Lý Kiến Thành cùng không lo lắng những người nàv ra tay, bời vì đàv dù sao cùng là chuyện trong hoàng thất, thủ hạ biết điều đều ai cũng không giúp. Trưởng Tôn huvnh đệ biết đại thả nhất định có thể ra tay ngăn lại. nhưng đang ngăn cản Lý Thế Dân. lúc này bỗng nhiên cảm thấv chồ lưng có chút nhói lên. phàng phất như bị muồi chích một cái. Lý Kiến Thành cũng không có để ỡ trong lòng, còn đang kêu lên: “Thế Dàn. dừng tay”.

    Trưởng Tôn huvnh đệ cũng vây quanh tới. cảm thấv vô luận như thế nào. Lý Thế Dân cũng không thể cùng Lý Kiến Thành giao thủ. chịu tội đều ỡ trên người Lý Nguvên Cát. nhưng Lý Thế Dân cũng không nén giết hắn, thầm nghĩ trước muốn chế trụ Lý Nguvên Cát. Lúc này Lý Kiến Thành đột nhiên động tác cứng ngắc, ánh mắt có chút đờ đẫn. Lý Thế Dân đã sớm đò hồng mắt. thẳm muốn bức lui Lý Kiến Thành, làm thịt Lý Nguvên Cát. không chút do dự một kiếm đám tới. ỡ giữa cánh tay Lý Kiến Thành.

    Một tiếng xoảng vang lẻn. trường kiếm của Lý Kiến Thành rơi xuống đất. nhưng người vẫn không động, biểu hiện trẽn mặt quái dị. Lý Thế Dân không có nghĩ nhiều, đà nhân cơ hội một cước đem Lý Nguvên Cát đá ngà. trường kiếm chi ỡ trên cổ họng của hắn, đang muốn đám xuống, sau lưng đột nhiên có người hét lớn: “Thái tử!” Thanh âm kia cực kỳ thê lương kinh hãi, Lý Thế Dán trong lòng ràng mình, quav đầu lại tròng qua. chi thấy Lý Kiến Thành đă về hướng phía trẽn mặt đất mà ngà xuống, trẽn cánh tav chảv xuôi xuống đúng là máu đen, Lý Kiến Thành hai mắt ánh sáng đà hết. sau khi té ngà trên mặt đất. co giặt hai cái rồi không có động tình.

    Lý Thế Dân ánh mắt lộ ra vẻ kinh hài gần chết, hắn tuy đâm Lý Kiến Thành một kiểm, mặc dù thấy máu, nhưng tự biết tuyệt không phải nghiêm trọng, chứ đừng nói chi là khiến người vong mạng! Nhưng Lý Kiến Thành xác thực là đã chết!

    Lý Kiến Thành đà chết? Đại ca đà chết? Lý Thế Dân trong đầu trống rỗng, Lý Nguyên Cát cũng kinh ngạc đến ngây người tại chồ. nhưng so với Lý Thế Dân lại tinh ngộ nhanh hơn.

    Lý Thế Dân hiểu 1'ẳng, minh tuyệt không có giết đại ca. nhưng Lý Nguyên Cát lại cho 1'ẳng Lý Thế Dân một kiếm đám chết đại ca! Lý Thế Dân đà dám giết đại ca. mục tiêu kế tiếp chính là hắn! Lý Nguyên Cát nghĩ tới đây. không chút do dự phần khởi khí lực. hướng về phía Lý Thế Dán đánh tới mà kêu lên: “Ngươi giết đại ca, ta và ngươi liều mạng". Hắn vừa mới khởi thân, cùng cảm giác được gò má hơi tẻ dại. tựa như bị vật gi đó chích một cái, nhưng hắn và Lý Kiến Thành đều như nhau, toàn bộ không thèm để ý. Lý Thế Dán trong khi hoảng hốt quên phản kháng, bị hắn òm lấy. nhưng thân tại chiền trường nhièu năm. đã dưỡng thành phản ứng mẫn cảm đổi với sự tập kích, không chút do dự trờ kiểm lại đâm tới.

    Lý Nguyên Cát văn không thành, võ chẳng nên. cuộc đời đều ờ trong kiêu ngạo mà vượt qua. Lý Thế Dán trường kiếm khi đám tới. lại không nghĩ đền né tránh. Kết quả trường kiếm từ bén cạnh sườn Lý Thế Dân lóe lên. đâm ngập vào trong bụng của Lý Nguvên Cát.

    Lý Nguvên Cát quát to một tiếng, buông tav ngửa mặt lẻn trời té xuống.

    Lý Thế Dân rút trường kiếm ra, mang ra một chùm máu tươi, trong lòng ngơ ngẩn. Hắn mặc dù thống hận Lý Nguvên Cát tới cực điểm, nhưng khi thấv hắn ngã xuống, vẫn khó có thể tin.

    Bụng tuy là chồ hiểm, nhưng một kiếm đám trúng, khó có thể chết ngav. Lý Nguvẻn Cát té ngã trên mặt đất. xanh cả mặt. trong bụng chảv ra máu. lại cũng là màu đen.

    Vươn tav. chi vào Lý Thế Dàn. Lý Nguvên Cát run giọng nói: “Ngươi... thật ác độc!” Hắn đầu nghiêng một cái. không còn tiếng động.

    Trường Tòn huvnh đệ sau khi bổ nhào qua. cùng đà kinh hài đứng tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ đến qua cục diện lại chuvầi tiếp đột ngột như vậy. Trường Tôn Vò Kv còn không dám tin tưởng sự thật trước mắt. vươn tay đi kiểm tra hơi thờ của Lý Kiến Thành, vừa sờ đột nhiên rút tav về, sắc mặt tái nhợt, thắp giọng nói: “Thái tử đà chết”.

    Thái tử cứ như vậy mà chết? Thái tử cứ như vậy vô thanh vỏ tức mà chết? Tắt cả mọi người khó có thể tin. cũng không thể không tin.

    Lý Thế Dân trong óc trống rồng, nhẹ buông tay. tiếng leng keng vang, trường kiếm rơi xuống đất. lẩm bẩm nói:“Không, không phải ta giết Kiến Thành!'’

    Những người hầu kia lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhất tề một tiếng hô. muốn bõ chạv về bốn phía. Trường Tôn Hẳng An hướng về phía Đoạn Chí Huyền nháv mắt, Đoạn Chí Huvển như diều hâu xoav người, đã đến cửa phủ đệ. rút đao chém tới. Hắn xuất đao cực nhanh, thoáng qua chém mấy người. Trường Tôn Vô Ky tinh ngộ lại, lập tức gia nhập trong trận tàn sát nàv. Trường Tôn Hẳng An. Trường Tôn Vô Kv cộng thêm Đoạn Chí Huvền còn có Trịnh Nhân Thái, Lý Mạnh Thường cùng mấy thân vệ, mồi người hai mắt đỏ hồng, ngăn chặn hai đẩu. rất nhanh đem gia đinh của Lý Nguyên Cát trong ngõ nhò. còn có mấy thân vệ của Lý Kiến Thành chém giết hầu như không còn.

    Lý Kiến Thành khi ỡ tại Bách Bích, bên người hộ vệ rất nhiều, ôn Phong Nhà vì sợ hắn bị Lý Huyền Bá hại chết, lúc này mới trọng điểm bảo vệ. Nhưng sau khi trờ lại kinh thành, tắt nhiên đà thả lòng rất nhiều. Lý Kiến Thành nghe Lý Thế Dán hướng về phía phủ đệ Lý Nguyên Cát đánh tới. vội vàng đuổi theo, bất quá chi dẫn theo mấy tên thủ hạ. thầm nghĩ khuyên can, nào đàu nghĩ đến đánh nhau, không ngờ không minh bạch chết ỡ chồ nàv.

    Mấy người đều là hạng người dũng mãnh, thì những gia đinh thân vệ này có thể địch lại, sau khi giết sạch những người này. Trường Tôn Hẳng An cùng Đoạn Chí Huyền lại đi vào trong phủ đệ. hiển nhiên một mặt là giết người diệt khẩu, một mặt khác là muốn tìm Trường Tôn Vô Cấu. Trường Tôn Vó Ky trường kiếm nhỏ máu. đi đến trước mặt Lý Thế Dân. thấp giọng nói: “Tần vương, tắt cả đều đã giải quvết”.

    “Giải quyết cái gì?” Lý Thế Dân vừa nhìn mọi nơi. sắc mặt đà biến.

    Lý Mạnh Thường nhặt lên trường kiếm mà Lý Thế Dân làm rơi xuống, đột nhiên nói: “Trẽn thân kiếm này có độc. bẳng không Thái tử sẽ không chết như vậy”.

    Trường Tôn Vô Kv cầm lấv trường kiếm, thấy bên cạnh còn có một người hấp hốL một kiếm đâm vào trên mặt hắn, người nọ kêu thảm cũng không thể phát ra, nhưng trên mặt rất nhanh phát xanh rồi biến thành màu đen. trong vết thương chảy ra máu màu đen, cùng Lý Kiến Thành không có gi khác nhau.

    Trường Tôn Vô Ky đột nhiên trong lòng băng giá. chậm rãi quav đầu lại trông qua. ánh mắt nhìn Lý Thế Dán đã không giống trước.

    Kiếm là kiếm của Lý Thế Dân. trên thân kiếm có độc. nói Lý Thế Dân đà sớm mưu đồ từ làu, nhưng Trường Tôn Vô Kỵ hắn cũng không biết rò tinh hinh.

    Lý Thế Dân thấv trên thân kiếm có độc thì ngẩn ra tại chỗ. thấv ánh mắt Trường Tôn Vô Kỵ, thi kêu lên: “Không phải ta hạ độc”.

    Trường Tôn Vô Ky cười khổ một tiếng, “Tần vương, hiện tại là người hạ độc hay không, thật ra cũng khôngphài là vấn đề!”

    “Nhưng đúng là ta không hạ độc. ai lại hại ta?” Lý Thế Dân trong lòng một hồi mỡ mịt.

    Trường Tôn Vô Kỵ thẩm nghĩ sự tình đà đến tình trạng này. ngươi cũng không cằn tự làm khồ minh không thùa nhặn, thấp giọng nói: “Tần vương, trước mắt muốn bảo toàn bản thân, chi có đi gặp Thánh Thượng..Hắn nói chưa xong. Trường Tôn Hẳng An đà từ trong phủ đệ bước nhanh ra, mũi kiếm nhó máu. hiển nhiên là vừa rồi lại giết mấv người, tròng thấy Lý Thế Dân nói: “Thế Dân. trong phủ không có tìm được Vô cấu. chi có một nữ nhân khác đă bị lột sạch. ta... đà giết. Chí Huvền đang tìm người sống khác, ta tới thông báo cho các ngươi trước”.

    Lý Thế Dân trong lòng trầm xuống, cười khổ nói: “Cẩn gì phải giết hết?”

    Trưởng Tôn huvnh đệ liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Trịnh Nhân Thái cùng Lý Mạnh Thường ỡ một bên. hai người đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Chúng ta nguyện đi theo Tần vương, hai vị công từ. vượt lửa quá sòng, cùng không chổi từ!”

    Trưởng Tôn huvnh đệ mặc dù không bẳng Trường Tôn Thuận Đức, nhưng ờ lúc này cái nhìn đều giống nhau, trước mắt đà không quan tâm quán Tâv Lương, ủng hộ Lý Thế Dân. bảo trụ Trưởng Tôn gia mới là nội dung quan trọng đệ nhất. Cho nén bọn họ quyết định thật nhanh giết người diệt khẩu, đuổi tận giết tuyệt.

    Trường Tôn Hẳng An nói: “Tẩn vương, chúng ta vừa rồi giết những ngưỡi đó. chính là vì đề phòng tiếng gió lộ ra. Nhưng có thể lừa gạt được nhất thời. lừa không được một đời”.

    “Lừa gạt cái gi?” Lý Thế Dân hỏi.

    “Đương nhiên là trước không để cho Thánh Thượng biết” Trường Tôn Vô Ky không chút do dự nói: “Dưới mắt Tần vương giết Thái tử. Tề vương... ngươi nói... Thánh Thượng sẽ như thế nào?”

    “Hắn..Lý Thế Dân rùng minh một cái, thẩm nghĩ minh và Huvển Bá không phải con của Lý Uvẻn. lại tự tay giết hai đứa con trai của Lý Uvên, Lý Uvên còn không đem mình chém thành thịt vụn?

    “Tiên hạ thủ vi cường!” Trường Tôn Hẳng An nói: “Tằn vương nếu như còn do dự, chi sợ ta và ngươi đều sẽ bị tai họa ngập đầu”.

    Lý Thế Dân trông thấy hai người thẩn sắc nghiêm nghị, trong lòng cũng chợt lạnh hòi: “Nhưng... chúng ta thế đơn lực cô, làm thế nào diện thánh?’' Trong lòng thầm nghĩ, mình không phải là con của Lý Uvẻn. vô luận giải thích như thế nào thì độc cùng là ờ trên bảo kiếm, ai có thể tin tưởng mình?

    Trường Tôn Vô Kỵ nghe Lý Thế Dân mỡ miệng, không tiếp tục cổ kỵ nữa nói: “Sự phát đột nhiên, chúng ta chi có thể phản ứng bẳng vũ trang!-’

    “Phản ứng bẳng vũ trang?” Lý Thế Dân cau màv nói: “Nhưngbinh ờ đàu?”

    Trường Tôn Vô Ky nói: “Tần vương, vương phủ của người vốn có mấy trăm hộ vệ, Trường Tôn gia chúng ta tại cắm cung cùng có nhàn thủ. Chúng ta đột nhiên làm khó dễ, phản ứng bẳng vũ trang, Thánh Thượng không đề phòng chúng ta. nhất định có thể thành. Tần vương chi cằn nói Nguvên Cát vũ nhục Vô cắu, người đi đòi người, cùng Nguvên Cát trờ mặt. Kiến Thành khuvên can. bị Nguvên Cát ngộ sát. người phẫn nộ ra tay, chém Nguvên Cát!”

    “Điều này có thể được không?” Lý Thế Dân chuẩn bị không đủ. có phẩn do dự. Hắn quav lại Tâv Kinh vồn là muốn vi Lv HuvềnBá đòi lại côngbẳng. đồng thòi muốn hướng về phía Nguvên Cát lắv giải dược cùng hướng về phía Lv Uvên ngà bài, nào đâu nghĩ đến tinh hình chuvầi tiếp đột ngột, lại đến tinh trạng hôm nav. dù là hắn chiến trường trấn tĩnh, vào lúc này cũng không khòi tâm hoảng ý loạn.

    Trường Tôn Vò Kv lại thể hiện tác phong gặp nguv khôngloạn. trầm giọng nói: “Không được cùng phải đi! Chúng ta là bị bức không thể không giết người, theo lý... cùng không có gi” Hắn nói mặt không đò tim không đập nhanh, lại nói: “Thái tử đà chết. Tẩn vương người vào cung, nếu có cơ hội. thì cần bức Thánh Thượng lặp người làm Thái từ. sau đó đem ngòi vị hoàng đế truyền cho người”.

    Lý Thế Dân đau đẩu nói: ‘‘Nhung dưới mắt... quốc nạn lãm đầu. cho dù truyền ngôi cho tạ ta làm sao có thể kháng cự sự tấn công của quân Tây Lương? Nếu thoáng qua binh bại. chi là sựtinhhổ thẹn sớm muộn mà thôi. Talàm nhưvậy... cóphảilà có điểm hơi quá?”

    Trường Tôn Vô Kỵ giận dữ nói: “Nếu như Tẩn vương không đồng ý chủ ý này. ta chi có một biện pháp khác’'.

    ‘Biện pháp gì?”

    “Đó chính là ngươi và ta tự trói cánh tay. đi tới trước mặt Thánh Thượng thinh tội. mặc cho số phận" Trường Tôn Vô Ky nói.

    Lý Thế Dân suy nghĩ thật lâu. vẫn không thể định ra chủ ý. Trường Tôn Hẳng An ỡ một bên cười khồ nói: “Giết Thái tử, trước mắt tội của chúng ta đểu là tử tội. có thể đi được bước nào thì hav bước đó. Quán Tâv Lương khi nào thi đánh tới còn chưa biết được, nhưng chúng ta nếu không phát động, chi sợ rắt nhanh sè bị mất mạng. Nếu có thể tránh được khó khăn lần này, còn muốn biện pháp ứng phó quân Tâv Lương, chi có thể nói đi bước nào tính bước đó. Là lặp tức chết ngav hav chờ đợi thời cơ, chi có thể do Tần vương định đoạt”.

    Lý Thế Dân nghĩ trước nghĩ sau. chi có thể đồng ý với sách lược này, lại hỏi: “ờ trong thành từ lực lượng vũ trang nào mà các người có nhàn thù?”

    Trường Tôn Vô Ky tinh thần chấn động, từng chữ nóira: “Huyền Vũ môn!”​
     
    Hoangmit1004 and jamesph like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Giang Sơn Mỹ Sắc
    Tác giả: Mặc Vũ
    Chương 612: Được Làm Vua Thua Làm Giặc

    Người dịch: huntercd
    Nguồn : vip.vandan.vn

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Hoangmit1004 and jamesph like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Giang Sơn Mỹ Sắc
    Tác giả: Mặc Vũ
    Chương 613: Thay Đổi Triều Đại

    Người dịch: huntercd
    Nguồn : vip.vandan.vn

    Tiêu Bố Y nhìn sang nửa khối ngọc, nhiều ít có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút cảm khái, trên đời. hiểu rò hắn nhất vẫn là Bùi Minh Thúy.

    Bùi Minh Thúy tặng khối ngọc này tới. có phải là ám chi nàng lại tim được đáp án mới?

    “Bùi tiểu thư vẫn khòe chứ?” Tiêu Bố Y hỏi.

    Ảnh tử do dự, “Hàng ờ tại Hoa Sơn. Nàng nói... Huvền Bá hẳn là cùng hy vọng chòn cất tại đó”.

    Tiêu Bố Y thẳm nghĩ, Bùi Minh Thúy cả đời đều hiểu rò người khác, nhưng nàng bình luận bản thân như thế nào? Lý Huyền Bá hy vọng chôn cất tại Hoa Sơn, chẳng lẽ là muốn tận mắt thấy Quan Trung diệt vong?

    Hiểu rò Bùi Minh Thúv đoạn thời gian trước đến nav cùng Vũ Văn Chi một chỗ, cùng biết Lý Huyền Bá tại Lý Đường cũng bất đắc chí. cho nên hai phong thư này, có thể cùng mình có quan hệ.

    Nhưng có quan hệ hay không quan hệ, ỡ trong lòng của Tiêu Bố Y. cũng không phải là quan trọng nữa. Hắn vẫn càng xem trọng nửa khối ngọc, khối ngọc nàv hắn sớm nhất là ở trên tav Mông Trần Tuyết nhìn thấv thấv. khi đó chi biết là trong ngọc có bí mật kinh thiên, về sauMông Trần Tuvết đem nửa khối ngọc trả lại cho Văn Vù Chu. không ngờ khi thiên hạ gần nhất thống, khối ngọc này lại ma xui quỷ khién xuất hiện ờ trước mắt hắn.

    Tiêu Bố Y nhìn khối ngọc, nghĩ tỡi những năm kinh nghiệm đà qua của mình, cũng cảm khái thế sự kỳ diệu.

    Nhìn kỹ phong thư. mới phát một phong là cho Từ Thế Tích. Tiêu Bố Y nói: “Vi sao không đích thán đưa cho Từ Tướng quân, hắn đang ở Đông Đô".

    Ảnh tử nói: “Có lẽ Bùi tiểu thư cảm thấy, do Tâv Lương vương chuyển giao thì tốt hơn một ít”.

    Tiêu Bố Y thỡ dài. nghĩ đến cũng là muốn nhờ mình đảm đương vai diễn an ủi này. Lý Huyền Bá không chết, có lẽ Bùi Minh Thúy sẽ đối với Lý Huvền Bá hết hv vọng. Nhưng hắn chết đi. Từ Thế Tích căn bản đã không cách nào tranh cùng Lv Huvển Bá. Có lẽ phong thư này. biểu lộ thái độ của Bùi Minh Thúv.

    Vươn tay cằm lấy lá thưcủa Bùi Minh Thúv gỡi hắn. Tiêu Bố Y mới định mỡ ra. thì Ảnh tử nói: “Tâv Lương vương, ta cần phải đi”.

    Tiêu Bố Yhơi ngạchòi: “Đông Đô đà rất tháibình. Cô vi saokhônglưu lại Đông Đô?”

    Ảnh tử nói: “Đông Đô không có Bùi tiểu thư. Không có nàng, sẽ không có ta hôm nav. Hoa Sơn hiểm ác. ta lo lắng nàng một minh ỡ lại nơi đó. Lúc trước Tương Dương đi không từ già. Kính xin Tây Lương vương đừng nén trách”.

    Tiêu Bố Y nhìn sang Ảnh tử nói: “Mộng Điệp. Cò là cô nương tốt. Đáng tiếc là... ta không thể giúp cô thực hiện lời hứa”.

    “Là ta chủ động buông tha cuộc sống chăn dê để đi cùng Bùi tiểu thư'! Ảnh tử áv náy nói: “Con người cả đời này cũng không phải là muốn làm cái gì. là có thể làm cái đó. Tây Lương vương, ta nói có đúng hay không?”

    Tiêu Bố Y nhớ tới kinh nghiệm của mình, gặt đấu nói: “Nói rất đúng, nhưng cô nếu có thể thì hãy tới Đông Đô. ta rất thích lại nghe tiếng đàn của cô”.

    Ảnh tử lộ ra nụ cười nói: “Sẽ có một ngàv như vậy. Được rồi, Tây Lương vương, ta đi rồi” Trong giọng điệu của nàng có chút ít không nờ. nhưng sau khi xoav người rời đi. không hể quav đầu lại.

    Bùi Bội thờ dài nói: “Bùi tiểu thư cả đời tuy là bất hạnh. Nhưng mav mắn là, nàng có thể được rất nhièu ngưỡi kính trọng cùng đi theo. Ảnh tử minh không một người nào là không phải cái bóng của Bùi tiểu thư. Thiép nếu là Mộng Điệp, nếu không có gặp phải chàng nếu không có lúc trước Bùi tiểu thư vẫn vinh quang nhắt thời. chi sợ cũng lựa chọn giống như Mộng Điệp”.

    Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Nhân sinh không có nhiều cái nếu như vậy. cũng không khả năng lăp lại!” Trong khi nói chuvện, rốt cuộc mỡ ra phong thư nàv. xem thật làu. Bùi Bội ỡ một bên lắng lặng nhìn sang Tiêu Bố Y. Nàng thật ra cũng không quan tâm đến thư hav ngọc, nàng chi quan tâm đến Tiêu BÓ Y.

    Tiêu Bố Y sau khi xem hết thư xong thì thật làu không nói gì.

    Bùi Bội rốt cuộc hòi: '‘Bùi tiểu thư nói cái gi?”

    “Nàng nói rắt nhiều chuvện ta không biết, không rò ràng lắm nàng làm thế nào biết được" Tiêu Bố Y nói: “Trong thư chuvện thứ nhất là nói lai lịch của khối ngọc này. sau khi đem hai khối ngọc họp cùng một chỗ, phổi họp với đổng kính của vỏ thượng vương thì có thể sử dụng để mờ ra Thiên thư!”

    “Mỡ ra Thiên thu, đi nơi nào mờ ra?”Bùi Bội hiếu kv nói.

    Tiêu Bố Y nói: “Bùi Minh Thúy nói tại Tuyệt Tình động Ba Thục! Nhưng tìm Đại tế tự mờ ra Thiên thư. lại cằn Thái Bình lệnh! Chi có người cẩm trong tay Thái Bình lệnh, mới có tư cách mệnh lệnh Đại tế tự Miêu Cương mỡ ra Thiên thư!”

    Bùi Bội kinh ngạc không thôi. “Uvển nhi không phải là ờ chồ nàv? Chàng trước mắt không phải là có Thái Bình lệnh sao? Hai khối ngọc cùng binh phong gương đồng chàng đều có, nói như vậy, chàng có thể mỡ ra Thiên thư?”

    “Dựa theo Bùi tiểu thưnói. thật là như vậy” Tiêu Bố Y nói.

    Bùi Bội lặp tức phát hiện chồ có vẩn đề, kinh ngạc nói: “Nhưng Miêu Cương đại tế tự là môn đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, tại sao lại chưởng quán Thiên thư của Thái Binh đạo?”

    “Đây cũng là chồ ta nghi hoặc, có lẽ... bọn họ trong đó cũng có chút liên quan" Tiêu Bố Y cũng không thể khắng định, lại nói: “Chuyện thứ hai trong thư của Bùi tiểu thư là nói chuyện của Vũ Văn Tinh”.

    “Bà bà làm sao vậy?” Bùi Bội đối với kỳ nữ tử chi nghe danh, chưa từng gặp mặt nàv cùng đầv hiếu kv. Tuv Tiêu Bố Y đối với Vũ Văn gọi thẳng kỳ danh, nhưng ờ trong suy nghĩ của BùiBội. cò gái này khôngthể nghi ngờ là bà bà.

    “Vũ Văn Tinh là một kỳ nữ tử. chuyện của nàng, thật muốn nói rõ chi tiết, nói vài ngàv cũng nói không hết. Bất quá nếu như đơn giản mà nói. đó chính là Vũ Văn Tinh vì phục quốc, quả thực là không từ thủ đoạn. Nàng trước sau nhận thức Bùi Củ, Tiêu Đại Bẳng, Lý Bát Bách ba người, dụng ý thực sự lại là tụ tập tam thư một lệnh, mỡ ra cánh cửa phục quốc".

    Bùi Bội nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Nàng làm được sao?”

    “Nàng có thể nói là thiếu chút nữa đà làm được" Tiêu Bố Y cũng không khỏi bội phục nói: “Lý Huyền Bá có thể nói là kế thùa tất cả của nàng, kể cả tính cách cùng chắp nhất. Thái Bình đạo tam thư một lệnh là do bốn đạo chưởng quản, loại phương pháp phán phối quyền lợi này, thật ra cũng là từ tư tưởng của Trương Giác kế thùa xuống. Cụ thể là Lâu quan Bùi Củ chưởng Thái Binh lệnh. Lý gia Lý Bát Bách chưởng Nhân thư. đại ca của ta cầu Nhiêm Khách chường quản Địa thư. mà phương pháp mờ ra Thiên thư có ý nghĩa trọng đại. cho nên Còn Luân cho Tiêu Đại Bẳng cùng Mao Sơn tông cùng chưởng quản. Vũ Văn Tinh trong lúc vô tinh dò xét được bí mật này. đã muốn đem những quyền lợi này tắt cả khống chế ỡ trên tay mình. Nàng đã từ trẽn tay Lý Bát Bách đạt được bí mặt Nhân thư. nhưng Bùi Cù xem thấu tâm nàng nên đà lưu lại Thái Bình lệnh. Tiêu Đại Bẳng trong tav có hai nửa khối ngọc, sau khi bị Vũ Văn Tinh lấv đi nửa khối, phát giác được dà tâm của Vũ Văn Tinh, cho nên một mực không có đem nửa khối ngọc khác giao cho Vũ Văn Tinh”.

    Bùi Bội cười khổ nói: “Bà bà cũng thật sự là dụng tâm lương khổ. Nhung... làm một nữ nhân, vì sao không bò xuống được như vậy, công còng tốt là nam nhân tốt như vậy, nàng cũng nhẫn tâm buông tha sao?”

    Tiêu Bố Y nói: “Nữ nhân chấp nhất lẻn. thật là muốn liều mạng, rắt nhiều thứ cũng không thể nói lý”.

    “Chàng là nói... TưNam sao" Bùi Bội đột nhiên nói.

    Tiêu Bố Y nói tránh đi: “Vũ Văn Tinh mặc dù tim được nửa khối ngọc mỡ ra Thiên thư. nhưng không dùng được, cho nén chi có thể lưu cho Vũ Vãn Chỉ. nói bén trong cất giấu một bí mật kinh thiên, thậm chí có thể phục quốc. Vũ Văn Chi hiểu rẳng muốn gom góp toàn bộ những vật mở ra Thiên thư, thật sự là rất khó. cho nên cũng không có đem bí mặt này nói cho Văn Vũ Chu, chi dùng cái nàv để cổ vũ Văn Vũ Chu khôi phục Bắc Chu mà thôi. Vũ Văn Chi mặc dù cùng Lý Huyền Bá có liên lạc. nhưng giới hạn trong chuyện của Vũ Vãn Tinh, về sau Lv Huyền Bá có được Thái Bình lệnh cũng là chuyện sau này. Đương nhiên... Bùi tiểu thư cũng nói. Vũ Văn Chi đà chết. Lv Huyền Bá cũng đà ra đi, rất nhièu chuyện đều là nàng căn cứ theo dấu vết để phóng đoán, nhưng cũng tính là có chút căn cứ”.

    Bùi Bội nói: “Vũ Văn Tinh, Huyền Bá tính toán cả đời thì có thể thế nào. còn không phải đến cuối cùng hai tav trống trơn. Thật ra bọn họ cũng thật ngốc!”

    “Tại sao nói như vậy?” Tiêu Bố Y hỏi.

    “Nếu thật có Thiên thư là có thể phục quốc mà nói. Côn Luân đà sớm nhắt thống thiên hạ. làm gi đến hiện tại vẫn là thẩn long thầy đầu không thấy đuôi? Thật ra Côn Luân sớm biết như vậy, cho dù có tam thư một lệnh, nhất thống thiên hạ cũng tuyệt không phải chuyện đơn giản như vậy, cho nên lúc nàv mới đem tam thư một lệnh phán tán ra..Thấy Tiêu Bố Y đang nhin minh, Bùi Bội khè cười nói: “Thiếp đương nhiên cũng là ý kiến phụ nhân, Bố Y chàng nghe qua là được”.

    Tiêu Bố Y nói: “Có lẽ đãv là người bên ngoài tinh táo. Nhưng mà Thái Bình đạo dù sao nhân tài đòng đúc. nếu nói là không thể được việc, thật ra cùng thua ờ nhàn tâm không đổng nhất, nểu có được bọn họ tương trợ là có rất nhiều chồ tốt. ít nhất... ta cũng là người được lợi từ Địa thư, hơn nữa... ta có thể có địa vị hôm nav. nhièu ít cùng bọn họ cũng có quan hệ. Nhưng mà cụ thể muốn biết được rõ hơn. đương nhiên phải sau khi xem Thiên thư thi mới biết được".

    “Chàng muốn xem Thiên thư?” Bùi Bội hòi.

    “Đương nhiên, ai có thể cự tuyệt được hấp dẫn này?” Tiêu Bố Y cười nói.

    Bùi Bội hé miệng cười nói: “Thiếp chi sợ chàng đang nghĩ tỡi một người?'’

    Tiêu Bố Y có chút phiền muộn. “Tẳn Tướng quán chịu khổ nhiều năm. thi sao có thể để cho Uyển nhi lại thụ loại khổ này? Vô luận xem Thiên thưhav là vì đáp ứng Tẩn Tướng quâiL Ba Thục nàv thế tại cũng phải đi một chuyến”.

    “Nhưng mà chàng trước mắt vẫn không thể đi. bời vì văn vò bá quan sè không để cho chàng đi. Muốn đi. cũng phải đăng cơ rồi nói sau” Bùi Bội nói.

    Tiêu Bố Y cười nói: “Đương nhiên là phải đăng cơ rồi. Nhưng cho dù ta ngồi ờ ngôi vị hoàng đế. cùng luôn có hoang mang... Ài. không nói cùng được” Lúc này Từ Thế Tích đuổi tới nói: “Khởi bầm Tây Lương vương, Quan Trung Trường Tôn thị sau khi xin hàng, Khuất Đột Thông dẫn hơn mười vạn Đường binh cũng xin hàng, Hà Đông chi còn quặn Hà Đông quận cùng quặn Thượng Đảng là còn cổ chút hơi tàn, không đủ để lo. Lý tướng quán cùng Uất Tri tướng quán đã binh hợp một chỗ. tiến nhanh xuôi nam. ác chiến Quan Trung. Trước mắt quán Tây Lương dưới sự dẫn dắt của Lý tướng quân, liên chiến báo cáo thắng lợi. đã thu năm quận sáu mươi ba huvện của Quan Trang, trước mắt binh bức Tây Kinh, tạm đóng quân Tân Phong, cắt đứt liên lạc giữa Đồng Quan cùng Tây Kinh. Lam Quan ngũ vương biết Lý tướng quán giết tới. chi có thể hồi binh cứu viện Tãv Kinh, Trương Công cẩn. Đan Hùng Tín cùng Quách Hiểu Khác ba viên đại tướng dưới sự chi huy của Trương Trần Chu đại nhân, nhẹ nhàng phá Lam Quan, đóng quân Bá Thượng, cùng đại quân Lý tướng quân thành thế gọng kềm, quân ta có ba mươi vạn binh mà tể tụ Tâv Kinh, nghĩ Thành Tây Kinh bị phá đà không xa”.

    Những tin tức này đều xem như kinh thiên động địa. Từ Thế Tích lại nói có cảm giác như nước chảy thành sòng, hỏm nay Lý Đường đại thế đà mất! Hơn nữa dân chúng đều muốn an bình, mấv năm liên tục chinh chiến, phiệt mòn cũng đà bắt đẩu một lần nữa lựa chọn nơi đi, Trường Tôn thị đầu nhập vào Đông Đò cùng chi là một sự bắt đầu mà thôi.

    “Không ngỡ Trường Tôn thị lại sẽ chủ động đẩu nhập vào ta” Tiêu Bố Y cảm khái nói.

    Từ Thế Tích cười nói: “Lý Đường đại thế đà mất. Trường Tôn thị lại bời vi phát động phản đổi bẳng vũ trang bị nhục, chi sợ cho dù giúp Lý Uvên bào vệ được Quan Trang, cùng khó tránh khòi lọt vào nghi ky sau này. đã như vậy. đơn giản đẩu nhập vào Tây Lương vương để bảo tồn gia tộc”.

    “Lý Thế Dân còn chưa có tìm được sao?” Tiêu Bố Y hòi.

    Từ Thế Tích lắc đầu. “Thẩn hiện tại đà sai người tại Tây Kinh tung tin đồn, nói Lý Thế Dân giết huynh hại đệ, ý đồ đoạt Thái tử vị, bức Lý Uyên thoái vị, đại nghịch bất đạo. Tâv Kinh vốn lòng người bàng hoàng, nghe loại tình huống nàv Lý Thế Dán còn muốn phản loạn, đểu nhân tâm giận dữ. thần nghĩLý Thế Dán nhắm chừng sè không trờ về”.

    Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát. cười nói: “Xem ra lằn này đà không cằn ta tới xuất mã. chi cẩn Lý tướng quán dẫn binh, cũng sẽ khiến cho thiên hạ vên ổn”.

    “Tuy nói binh định Quan Trung đã không cần Tây Lương vương, nhưng mà có chuvện nhắt định phải Tâv Lương vương đích thân xử lý” Từ Thế Tích cười nói.

    Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn về phía ngoài của. thấv Lễ bộ Thượng thưNgu Thế Nam lại đến. thờ dài nói: “Đúng vậy, chỗ kia cùng phải ta đến ngồi, người khác đi ngồi, cùng sè bị đám vào mông".

    Từ Thế Tích cười ha hả, đột nhiên nhin thấy lá thư ỡ trên bàn, nhận biết là bút tích của Bùi Minh Thúy, thán hinh chấn động.

    Tiêu Bố Y cẩm lắv thư, đưa cho Từ Thế Tích nói: “Bùi tiểu thư sai ngưỡi đưa thư tới. nhờ ta chuyển giao cho ngươi".

    Từ Thế Tích sau khi tiếp nhận thu, hồi làu chậm rãi đặt ỡ trong ngực. Ngu Thế Nam khi nghe được ba chữ Bùi tiểu thư. nhìn thấv thư. trong mắt lóe lên một tia ảm đạm. thoáng qua phấn chần tinh thằn nói: “Tây Lương vương, nghi thức nhường ngòi đà chuần bị. quằn thằn xin mời Tãv Lương vương tiến đến”.

    Tiêu Bố Y đứng dậy chinh đốn V quan, lúc này mới bưỡc đi về phía Đại Hưng điện. Trẽn đường đi, cổ nhạc trỗi lẻn. cờ xí phấp phới, mang đến nội thành sự vui mừng ít có.

    Văn võ bá quan đã sớm phán ra đứng, thấy Tiêu Bố Y tiến đến, khom người thi lễ. Tiêu Bổ Y lệnh cho mọi người miễn lễ. Hoàng thái đế Dương Đồng vốn ngồi ỡ trên ngòi vị hoàng đế cao nhất, thấy Tiêu Bổ Y tiến đến. mim cười nói: “Tây Lương vương để xướng đại nghĩa, hưng phục đế thất, nam chinh bắc chiến, binh định tứ hải đã sắp tới ngày có thể nói là cõng thành nghiệp đủ”.

    Tiêu Bố Y trên chồ ngồi chắp tay thi lễ nói: “Đây là việc trong bồn phận của vi thần”.

    Dương Đồng trải qua những năm gần đâv. càng trầm ổn hon nhiều, tự đi xuống ngôi vị hoàng đế. đến đứng trước mặt Tiêu Bổ Y nói: “Tiên đế băng hà. thiên hạ đại loạn, dán chúng lầm than. Tùy đà mất đi thiên hạ. đến này ta có thể tiếp tục vài năm, thật sự là Tiêu công ban cho! Thiên Tử vị người có đức mới có thể ngồi, ta chiếm địa vị cao làu ngày đã có lo lắng, thật ra đă sớm muốn đem thiên hạ nhường ngòi cho Tâv Lương vương, là cam tâm tình, nguyện. Nhưng Tãy Lương vương tốt bụng nhân hậu. vì nghĩ cho thiên hạ. lại cộng thêm dĩ vàng chiền sự liên miên, nhung mã chinh chiến, chậm chạp không chịu thụ thiển, thật sự làm cho ta trong lòng lo lắng không yêu” Lại thi lễ nói: '‘Hôm nay ta lại vì thiên hạ, chi mong Tãv Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chối từ nữa!”

    Dương Đồng hiểu 1'ẳng trước mắt như nếu không nhưỡng ngòi, chi là tự làm mất mặt. hơn nữa Tiêu Bố Y những năm nàv đổi với mẹ con bọn họ chiếu cố có thừa, trong lòng cảm kích, ngôn từ thành khẩn, ngav cả một càu Trẫm cũng không hề tự xưng.

    Bách quan nghe được, đều quv xuốngthi lễ. cùng kêu lẻn: “Chi mong Tây Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chổi từ nữa!”

    Thanh âm hùng vĩ, vang vọng trong ngoài điện, binh sĩ ngoài điện nghe thấy, không hẹn mà đều quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Chi mong Tây Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chốitừnữa!”

    Nội thành thinh mệnh, ngoại thành lại an tình, kiễng chán trỏng mong, vên tĩnh đợi tin lành.

    Trong lúc nhất thòi Đông Đô đại Thành chìm trong trang nghiêm, phi thường yên tình.

    Tiêu Bố Y đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nói: '‘Thánh Thượng không cằn đa lễ, bổn vương đáp ứng là được!” Hắn nhiều lần từ chối, trước kia vẫn bời vì các loại nguyên do, lần này thòi cơ chín muồi, không do dự nữa. tuyên cáo tiép nhận nhường ngòi.

    Dương Đồng mừng rờ. lặp tức quỳ lạy nói: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Vừa rồi hắn là hoàng đế, lúc này đâv lại khom người thi lễ. quyền lợi chuyền giao lập tức xem như minh là thần từ, có thể tính là cực kỳ biết thòi cơ. Tiêu Bố Y cũng phối hợp, mim cười nói: '‘Hoàng thái đế đà noi theo Đường Ngu chuyện xưa. trẫm cũng không khiêm nhượng, sẽ không làm ra hành động thiếu trách nhiệm nữa. Hoàng thái đế thuận theo thiên thời, trẫm cùng phong người làm Thuận ứng vương, được đài ngộ cúng cấp với nhắt đăng vương hầu”.

    Dương Đồng lại tạ ơn, quẩn thẩn thấy Tiêu Bổ Y rốt cuộc xưng đế, đều buông lòng tâm sụ. hô to nói: “Ngô hoàng vạn tuế. vạn tuế, vạn vạn tuế!”

    Quẩn thẩn hô thanh to, âm nhưng động tròỊ xa xa truyền ra. binh tướng sau khi nghe được, cùng kêu lẻn hoan hò. cổ nhạc lại khởi, phi thường vui mừng.

    Tin tức rất nhanh truyền ra đến ngoại thành, dân chúng cũng hoan hò nhảy nhót, cao hứng bừng bừng. Đều nói thiên hạ sắp nhất thống. Tâv Lương vương xưng đế, rốt cuộc có thể một lằn nữa mang đền cho dán chúng thái binh!

    Trong Đại Hưng điện, sự tinh còn chưa có chấm dứt, Ngu Thế Nam sớm tiến lẻn. tuyên đọc chiếu thư Hoàng thái đế đã sớm chuần bị, nói cái gì ‘Thiên tâm nhân sụ. tuyển hiền cùng tài năng, để cho bốn biển vui mừng, cùng không phải là một ngưỡi là đù...’ còn nói. ‘Tùv đức sắp hết. tranh loạn nổi lên bốn phía, Tây Lương vương duệ thánh tự thiên, anh hoa độc tú, hình pháp cùng lễ nghi đều có, văn đức cùng võ cõng đều cao. đương là minh chủ, chiếu đểnhạ thổ’.

    Tiêu Bố Y hiểu 1'ẳng đại khái là ý nói. thiên hạ là người có đức nắm lấy, Tùy triều khí sổ đà hết. Tiêu BÓ Y hắn thuận theo thiên ý, văn thành võ đức. lại binh định thiên hạ, đương nhiên xưng đế chiếu cố dán chúngbốn phương.

    Thấv bá quan phấn chấn, Tiêu Bố Y chi có thể mặt lộ nghiêm nghị, tiếp nhận nhường ngôi.

    Ngu Thế Nam sau khi đọc tỡi nội dung cuối cùng của chiếu thư là Dương Đồng khách sáo khích lệ Tiêu BÓ Y một phen, chính thức nhường ngôi, chờ sau khi tuvên đọc xong, mọi người lại hô to vạn tuế, Tiêu Bố Y mới xem như chính thức là đế.

    Đương nhiên những chuvện này đà sớm chuẩn bị ổn thòa, không cẩn Tiêu Bố Y quan tâm. Mọi người chi chờ đem giản chính là Tiêu Bố Y gặt đầu. còn lại vẫn là thùa nhặn Tùv chế. quần thẩn quen việc dễ làm, làm đều là gọn gàng ngăn nắp.

    Tiêu Bố Y sau khi xưng đế. định quốc hiệu là Lương, cải nguvên Thái Binh, định đô Lạc Dương.

    Tiêu Bố Y cũng không úy ky. niên hiệu xưng là Thái Binh, là chán chính hv vọng thiên hạ thái bình. Tuvên chiểu lặp Viên phi làm Hoàng hậu, Thủ Nghiệp là Thái từ, Viên Lam có thể nói là bắt đầu từ nav mới tính rốt cuộc buông lỏng tâm sụ. từ đó cạn kiệt tâm lực làm ăn, vi Lương triều giàu có mà lập được công lao hiển hách.

    Tiêu Bố Y bắt đầu xưng đế. không ngoại lệ thực thi nhân chính, giảm thuế má. phong thưởng bách quan, chiêu cáo thiên hạ đại xá, miễn thu thuế một năm, tin tức truyền đi, thiên hạ vui mừng.

    Ngồi ỡ trên cao vị. thấy văn vò bá quan mồi người vui mừng hưng phấn, Tiêu Bổ Y thẩm nghĩ, chút ít biện pháp của minh là không sai. nhưng vẫn là thùa Tùy chế. nếu như theo Bùi Cù thắv, bất quá vẫn là ngu muội không biết, nhưng trước mắt cũng chi có thể như thế. xem ra sau này muốn sửa. cũng phải chậm rãi tiến hành mới được, tuvệt không thể làm theo Dương Quảng, thâm công lao lớn. cuối cùng dẵn tới diệt quốc. Còn đang suy nghĩ, hoàng chung đà vang lên. cả triều đều tình lặng, hiểu 1'ẳng lại có quán tinh bẩm báo.

    Lúc này. quán tình đương nhiên là cùng Quan Trung có quan hệ.

    Một thân vệ cấp tốc lẻn điện, trình lẻn quán văn, xin Tiêu Bố Y xem trưỡc, Tiêu Bố Y mờ ra xem xét. vui mừng lộ rò trên nét mặt. đứng lẽn nói :“Lý tướng quán đại phá binh của ngũ vương liên thủ, đà đối với Tâv Kinh hinh thành thế vây kín! Thoạt nhin, công phá Tâv Kinh, đã không xa”.

    Quẩn thần đều mừng rờ. cùng kêu lên: “Chúc mừng Thánh Thượng lại lấy được đại thắng, chúc sớmngàv diệt trừ Lý Đường, binh định thiên hạ!”

    Thanh âm kia truyền xa xa. rung động thiên hạ. Tiêu Bổ Y ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chi thấy được gió mát nhè nhẹ. mây trắng ung dung, trong lòng chi muốn, vô luận như thế nào. minh cũng phải đi Ba Thục một chuvến!

     
    Hoangmit1004 and jamesph like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)