FULL  Hài  Tiên Hiệp Độc Tôn Tam Giới (Free 2517)- Lê Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 647 Sau khi hiểu ra… quyết chiến 1

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 647 Sau khi hiểu ra… quyết chiến 1

    Đồng Giao kích trong tay phát ra thanh âm gào thét ông ông ông, dĩ nhiên kéo dài không dứt, vô luận Thiết Đạt Chí áp chế như thế nào, cũng áp chế không nổi.

    Tập trung nhìn vào, hoa văn mặt ngoài của Đồng Giao kích, vậy mà xuất hiện một vết rách, tuy bản thể của trường kích này không bị thương tổn, nhưng phù văn pháp trận ngoài bản thể, rõ ràng đã bị đối phương đập vỡ.



    - Làm sao có thể?

    Thiết Đạt Chí trợn mắt há hốc mồm.

    Đây chính là Linh khí tám luyện a, ở trong Linh khí, cũng sắp tiếp cận đỉnh phong rồi.

    Thế nhưng mà, Bạch Ngọc đoản côn nhìn như bình thường kia của đối phương, vậy mà phá vỡ phù văn phòng ngự của Linh khí tám luyện?

    Cái này. . . Đây quả thực là đả kích tính hủy diệt. Thiết Đạt Chí tự hào nhất là cái gì? Là Đồng Giao kích này, đây là đòn sát thủ của hắn.

    Thế nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đòn sát thủ đắc ý nhất của mình, dùng chiêu thức đắc ý nhất, lại bị đối phương phá hủy.

    Đạo tâm của Thiết Đạt Chí, thoáng cái liền xuất hiện vết rách.

    Lưu Văn Thải cười nhạt một tiếng, đoản côn Bạch Ngọc xa xa chỉ tới:

    - Thiết Đạt Chí, ta nói rồi, ai là con sâu cái kiến, chiến qua mới biết được. Hiện tại, ngươi nhận thức cảm giác con sâu cái kiến mà ngươi nói, là cảm giác ra sao a.

    Lưu Văn Thải vung vẩy đoản côn Bạch Ngọc, thế công như thủy triều, đổ ập xuống Thiết Đạt Chí. Giờ phút này, hắn không cần vũ kỹ mê hoặc gì nữa, mà đơn giản thô bạo, dùng phương thức cuồng dã nhất, dùng thủ đoạn thô bạo nhất đánh tới Thiết Đạt Chí.

    Bởi vì cái gọi là, dốc hết sức phá vạn pháp.

    Thiết Đạt Chí có muôn vàn thủ đoạn, tất cả át chủ bài, nhưng mà át chủ bài trọng yếu nhất đấu không lại đối phương, chỉ có thể bị áp chế khắp nơi.

    Một trận công kích cuồng dã này, đổ ập mà xuống, làm cho Thiết Đạt Chí chỉ có thể liều chết chống cự, dùng Đồng Giao kích trái ngăn phải cản.

    Phanh, phanh, phanh…

    Mỗi ngăn cản một phát, thân thể của Thiết Đạt Chí liền kìm lòng không được lui về phía sau một bước.

    Một bước lui, từng bước lui.

    Sau mấy trăm kích, liền không thể lui được nữa, thân hình của Thiết Đạt Chí đã nằm bên bờ lôi đài, trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc cầm Đồng Giao kích bất ổn, ầm ầm rơi xuống đất, phát ra tiếng va đập thảm thiết. Hai đầu gối mềm nhũn, Thiết Đạt Chí quỳ.

    Bại thế đã thành, không cách nào ngăn cản.

    Thấy Thiết Đạt Chí quỳ, Lưu Văn Thải cũng không có đuổi tận giết tuyệt. Đều là đệ tử của bốn đại tông môn, lẫn nhau không có sinh tử đại thù, Lưu Văn Thải tìm không thấy lý do gì thống hạ sát thủ.

    Nói sau, Tứ Đại Tôn Giả đều ở đó, sau khi Thiết Đạt Chí quỳ xuống còn hạ sát thủ, liền lộ ra Lưu Văn Thải hắn không đủ khí độ.

    - Trận chiến này, Vạn Linh Tông Lưu Văn Thải thắng, tiến vào 16 cường, Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí, bại.

    Lưu Văn Thải thắng, làm cho tổ ba người Giang Trần xuất hiện cái thứ nhất tiến vào 16 cường.

    Sau đó Thang Hồng xuất hiện, đối thủ là Võ Giả số 24, một nữ đệ tử đến từ Lưu Vân Tông, rất rõ ràng, cùng Thang Hồng vẫn có chênh lệch không nhỏ.

    Sau khi huyết mạch của Thang Hồng được thú huyết của Chu Lân Hỏa Tích cải tạo, sức chiến đấu càng thêm cuồng bạo, tên nữ đệ tử kia không có chống cự bao lâu, liền bị Thang Hồng đánh bại.

    Không ra Giang Trần sở liệu, Thang Hồng cùng Lưu Văn Thải, đều thuận lợi tiến vào 16 cường.

    Ngày thứ ba rốt cục đến, Giang Trần xuất chiến.

    - Tinh Hán, nhớ kỹ lời của vi sư, trận chiến này, nếu ngươi không có thu hoạch, thì không cần hạ lôi đài tới gặp ta.

    Ngữ khí của Thủy Nguyệt Đại Sư lạnh lùng.

    Hôm nay, trong mắt nàng chỉ có Long Cư Tuyết, ngay cả Tằng Sư từng đã là đại đệ tử, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng bỏ ở vị trí thứ hai, huống chi Sở Tinh Hán là đệ tử chưa bao giờ biết vuốt mông ngựa, ngoài tròn trong vuông?

    Thiên phú của Sở Tinh Hán không bằng Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư, miệng lại không ngọt bằng Hải Thiên, tri kỷ không bằng Hải Yến, giỏi về phỏng đoán nói hùa ý tứ của sư tôn.

    Ngoại trừ làm việc lưu loát ra, Thủy Nguyệt Đại Sư đối với người đệ tử này, đích thật là không có bao nhiêu ý bảo vệ.

    Đột nhiên Sở Tinh Hán đứng lên, quay người lại, đối với Thủy Nguyệt Đại Sư cúi đầu thật sâu:

    - Sư tôn, một câu sư tôn này, là một câu cuối cùng của đệ tử. Hôm nay vĩnh biệt, đệ tử chỉ mong đạo tâm của sư tôn thanh minh, không bị ngoại vật giấu kín. Đệ tử cũng muốn nói cho sư tôn, cho dù là con sâu cái kiến, cũng có đạo của mình, cũng hi vọng chúa tể vận mệnh của mình, mà không phải làm quân cờ cho người khác.

    Chuyện cho tới bây giờ, Sở Tinh Hán đã ôm tín niệm chịu chết, nên dứt khoát thả ra.

    Thủy Nguyệt Đại Sư nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, đang muốn giận dữ mắng mỏ.

    Nhưng Sở Tinh Hán đã tăng tốc độ, bắn lên lôi đài.

    - Sư tôn, Sở Tinh Hán này, sau đầu có phản cốt a.

    Long Cư Tuyết lạnh lùng nói.

    - Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ đối với sư tôn an bài, rất không hài lòng.

    - Hừ, cuộc đời của hắn, là bởi vì ta mà tồn tại. Vận mệnh của hắn, nên do ta chúa tể. Nếu hắn không tuân theo ý của ta đi làm, là nghịch đồ của Thủy Nguyệt nhất mạch ta.

    Ngữ khí của Thủy Nguyệt Đại Sư băng hàn, hiển nhiên, tao ngộ ở Địa Linh khu, đã để cho nàng hận Giang Trần thấu xương, loại hận này, tuyệt đối không thua Long Cư Tuyết hận Giang Trần.

    Lúc này cách ba năm, lại gặp lại Sở Tinh Hán.

    Giang Trần tâm vô tạp niệm, từng hình ảnh trước Nhị Độ Quan, ở trong óc hắn bay vút mà qua.

    Nhìn lại Sở Tinh hán, tuy kiên định, nhưng trong kiên định, lại mang theo vài phần bàng hoàng, vài phần thê lương, từng chi tiết, ở Võ Giả khác xem ra tựa hồ không có biến hóa gì, nhưng dưới Thiên Mục Thần Đồng cùng Thất Khiếu Thông Linh của Giang Trần quan sát, lại rõ ràng rành mạch.

    Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, trong trí nhớ, Sở Tinh Hán này không phải loại người như vậy a.

    Lúc trước, hắn đến tiêu sái, đi cũng tự nhiên.

    Mặc dù đối mặt cường giả thần bí uy hiếp, cũng không có mất đi phong độ.

    Người như vậy, đạo tâm nên phi thường chắc chắn mới đúng, vì sao giờ phút này lại có vẻ đại loạn. Đối thủ như vậy, lại để cho Giang Trần khẽ chau mày.

    Đạo tâm bất ổn, ở trên lôi đài, cái kia chính là muốn chết

    - Sở Tinh Hán này, lại có ý tìm chết?

    Nhãn lực của Giang Trần rất mạnh, rất nhanh liền đoán được, Sở Tinh Hán này dĩ nhiên là ôm ý hẳn phải chết lên đài.

    Võ Giả, nếu như ôm tâm phải chết, như vậy nhất định sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cho người một loại cảm giác thấy chết không sờn.

    Thế nhưng mà, điệu bộ này của Sở Tinh Hán, hiển nhiên không phải đến dốc sức liều mạng, mà giống như là đến pháp trường.

    - Đây không phải phong cách của Sở Tinh Hán a.

    Tuy Giang Trần hơi kinh ngạc, nhưng không có tỏ vẻ gì.

    Tuy hắn có chút thưởng thức Sở Tinh Hán, nhưng lên lôi đài quyết đấu, cái kia chính là đối thủ. Giang Trần hắn chưa bao giờ đi giải quyết tâm tình của đối thủ.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương648 Sau khi hiểu ra… quyết chiến 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương648 Sau khi hiểu ra… quyết chiến 2

    - Giang Trần, sư mệnh khó vi, Sở Tinh Hán ta đến đây chịu chết, ngươi không cần hạ thủ lưu tình. Chỉ có điều, muốn ta vì tiện nhân Long Cư Tuyết kia mở đường tiên phong, tự bạo Linh Hải kích thương ngươi, Sở Tinh Hán ta cận kề cái chết cũng không làm. Ta hi vọng, ta và ngươi có thể công bình chiến một trận. Ta hi vọng, ta có thể đường đường chính chính chết trận

    Sở Tinh Hán mặt trầm như nước, truyền âm tới.



    Giang Trần hơi kinh hãi, truyền âm hỏi:

    - Ngươi nhận ra ta?

    - Lúc ngươi ở Địa Linh khu, Tử Dương Tông đã tập trung thân phận của ngươi rồi. Giang Trần, Sở Tinh Hán ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi, đích thật là một thiên tài. Đến đây đi

    Sở Tinh Hán đại triệt đại ngộ, tâm tính cũng rất siêu nhiên, lại không có sa vào trong bi thương.

    Giờ phút này, hắn chỉ cầu một trận chiến, thống khoái chiến một trận.

    Ngửa mặt lên trời thét dài, Sở Tinh Hán kêu to, lòng tràn đầy thê lương, phảng phất Nhật Nguyệt đồng bi.

    - Chiến.

    Sở Tinh Hán cầm trường kiếm trong tay, khí lưu sau lưng hội tụ thành một Thiên Hà, giống như Tinh Hà sáng lạn.

    Tinh Hà sáng chói này, chính là kiếm thuật độc nhất vô nhị của Sở Tinh Hán tu luyện, thúc dục Linh lực, hình thành khí tràng như Thiên Hà.

    Nhưng cách ba năm gặp lại, Giang Trần sớm đã không phải là Giang Trần năm đó.

    Tuy tu vi của Sở Tinh Hán đã vững bước tăng lên, nhưng so sánh với tiến bộ của Giang Trần, lại không đủ xem.

    Giờ phút này, Sở Tinh Hán chỉ mới vào Tiên cảnh lục trọng, tinh quang sáng chói kia giống như quang điểm ngân bạch, hội tụ thành kiếm khí xung thiên.

    Mũi kiếm dẫn một cái, hình thành khí thế ngập trời.

    - Kiếm khí xung thiên, đi.

    Luận sử dụng kiếm, Kiếm Thế của Sở Tinh Hán bàng bạc, đại khai đại hợp, tuy sáng chói bàng bạc, nhưng lại không phải loại đẹp mắt không dùng được.

    Môn Tinh Hà kiếm khí này của Sở Tinh Hán, đã được chân tủy trong đó.

    Kiếm Thế vừa dẫn, lập tức có sát khí ngập trời đập vào mặt.

    Vô số kiếm khí, phảng phất như quần tinh trụy lạc, hùng hổ, mang tất cả mà tới.

    - Tới tốt lắm.

    Giang Trần hét lớn một tiếng, ánh mắt bễ nghễ, hai tay ôm ngực mà đứng.

    Trong lúc đó, dưới chân di động, hai tay bãi xuống, tay áo bồng bềnh, đón đầu oanh ra một quyền.

    - Chín Khô chín Vinh, Luân Hồi Bất Diệt.

    Phanh…

    Quyền cương của Giang Trần vọt tới kiếm khí khôn cùng, nhấc lên vô số gợn sóng Linh lực. Một quyền này, Giang Trần dùng Khô Vinh Thần Quyền làm dẫn, dung hợp Nguyên Từ chi lực, Kim Tinh chi lực, Thủy Hỏa chi lực.

    Quyền cương cường hãn, hình thành lực bộc phát, thôn phệ kiếm khí đầy trời. Vốn lôi đài bị vô số kiếm khí bao phủ, thoáng cái khôi phục như lúc ban đầu.

    Một kiếm này của Sở Tinh Hán, chỉ có hắn tự mình biết huyền ảo lợi hại đến cỡ nào. Hắn vốn cảm thấy, dù một kiếm này không cách nào phá hủy Giang Trần, ít nhất cũng có thể bức hắn luống cuống tay chân, sau đó lại nhất cổ tác khí, luân phiên công kích, tranh thủ có thể chiếm được thượng phong.

    Sở Tinh Hán là ôm tâm phảichết, đó là đúng. Nhưng không có nghĩa là hắn đã mất đi bản năng giành thắng lợi của một Võ Giả.

    Hắn ôm tín niệm hẳn phải chết, là vì báo đáp sư ân, còn nợ Thủy Nguyệt Đại Sư.

    Mà hắn không muốn dùng phương thức tự bạo, là không muốn vi phạm ý nguyện của mình. Nhưng nếu như dựa vào kiếm trong tay, đường đường chính chính thắng Giang Trần, vậy Sở Tinh Hán hắn không thẹn với lương tâm, không thẹn với Thượng Thiên, không thẹn với nội tâm, không thẹn với Thủy Nguyệt Đại Sư, cũng không thẹn với Giang Trần.

    Sở Tinh Hán cũng biết, sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn.

    Hắn cũng tận lực đánh giá cao thực lực của Giang Trần, nhưng sau một chiêu này, hắn bi ai phát hiện, mình vẫn còn đánh giá thấp trình độ yêu nghiệt của thiên tài thế tục kia.

    Một chiêu này, nhìn như đơn giản.

    Kỳ thật, huyền ảo lại rất nhiều.

    Sở Tinh Hán hắn xuất thủ trước, Giang Trần là gặp chiêu phá chiêu. Nói cách khác, Giang Trần là phát sau mà đến trước, lực khống chế cùng lực phản ứng mạnh, có thể thấy được lốm đốm.

    Tiện tay một quyền này, vậy mà nhẹ nhõm phá giải Tinh Hà kiếm khí mà Sở Tinh Hán vẫn lấy làm tự hào.

    Sở Tinh Hán tin tưởng, mặc dù là Long Cư Tuyết, chỉ sợ cũng làm không được nhẹ nhàng như thế.

    Giang Trần cường đại, lại lần nữa kích phát ý chí chiến đấu của Sở Tinh Hán. Trường kiếm vung lên, cùng bản thân dung hợp, hóa thành một đạo lưu quang, như lưu tinh trụy thế, hướng Giang Trần chém tới.

    Kiếm khí không ép được Giang Trần, hắn vậy mà ý định sát người vật lộn.

    Kiếm quang lóe lên, đã chém về cổ Giang Trần.

    Một kiếm ngưng tụ lấy Tinh Hà kiếm khí, khi cách cổ của Giang Trần một mét, đột nhiên Sở Tinh Hán cảm giác mình không khống chế được kiếm thể, Kiếm Thế như đụng vào khí tường vô hình, xu thế cùng tốc độ rõ ràng trì trệ.

    Giang Trần cười nhạt một tiếng, tiêu sái lướt đi một bước, nhẹ nhàng bắn ra một chỉ.

    Xùy…

    Tiếng xé gió cường đại truyền ra.

    Chỉ lực kia, đâm vào trên trường kiếm, phát ra kiếm minh thanh thúy, ông ông ông nổ không ngừng, như bị chỉ lực đàn hồi, làm nó kinh hãi.

    Kiếm thể ai minh, cực kỳ chói tai.

    Sở Tinh Hán nhíu mày, Kiếm Thế biến đổi, xoát xoát xoát liền gọt mấy phát, Kiếm Thế như phong bạo, giống như gió táp mưa công tới chỗ hiểm của Giang Trần.

    Lúc này, Sở Tinh Hán đã thăm dò ra chênh lệch giữa mình cùng Giang Trần, trong nội tâm rung động Giang Trần cường đại, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác bi ai.

    Mà Giang Trần tiêu sái tự nhiên như trước, chỉ biến hóa bộ pháp, trong tay như nhặt hoa, không ngừng bắn ra, mỗi một chỉ chuẩn xác không sai, bắn lên kiếm thể của Sở Tinh Hán, không nhẹ không nặng.

    Nhưng mỗi một chỉ này, lại để cho Kiếm Thế của Sở Tinh Hán không tiếp tục được nữa, triệt để phá hư tiết tấu công kích của hắn, không cách nào hình thành liên tục.

    Chiến đấu như vậy, làm cho Sở Tinh Hán bi ai nhận thức ra, người ta căn bản không có đem hết toàn lực, hắn đánh xa đánh gần đều bị phong kín.

    - Lại đến.

    Tuy Sở Tinh Hán biết Giang Trần cường đại, nhưng lại kích phát chiến ý khôn cùng. Giờ khắc này, hắn đã tiến vào một loại trạng thái hiểu ra, thấy chết không sờn.

    Cho nên, lúc kiếm thế của hắn lại biến, ngay cả đường lui cũng không lưu cho mình, chỉ công không thủ, hắn chỉ cầu, thống thống khoái khoái thi triển công kích mạnh nhất của mình, cùng Giang Trần phân cao thấp.

    Không thành công, thì thành nhân.

    Chứng kiến Sở Tinh Hán không muốn sống như vậy, Giang Trần đột nhiên minh bạch lời nói vừa rồi của Sở Tinh Hán, xem ra Sở Tinh Hán này là bị Thủy Nguyệt Đại Sư bức bách, lên đài dốc sức liều mạng với hắn.

    Nhưng mà, nam nhân này kiêu ngạo tự tôn, lại kinh thường dùng phương thức tự bạo đến thành toàn Long Cư Tuyết.

    Mà hết lần này tới lần khác, sư ân như núi.

    Sở Tinh Hán đây là ôm tín niệm hẳn phải chết, muốn đường đường chính chính chiến một trận, bất kể sinh tử, chỉ vì báo đáp sư ân.

    - Thủy Nguyệt lão bà này, thực là có mắt không tròng, bị tiện nhân Long Cư Tuyết kia che mất lý trí.

    Giang Trần chứng kiến Sở Tinh Hán giống như hổ điên công kích, trong nội tâm cảm thán. Thủy Nguyệt Đại Sư có đệ tử tốt như vậy không muốn, lại bị một cái gọi là Tiên Thiên thân thể người không người, quỷ không quỷ mê hoặc.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)