Huyền Huyễn Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh - Chương 258

  1. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : Yakuza95!
    Nguồn: banlong.us

    Chương 251: Quả đấm của ngươi quá lớn.









    Chương 251: Quả đấm của ngươi quá lớn.

    Nhìn cự quyền màu vàng nhạt giữa không trung, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, có người nghĩ hình như ra tay quá mức rồi, chỉ là luận võ mà thôi, có cần dùng chiêu thức mạnh bạo đến như thế không?

    Có người thì cảm thán, lục mạch cửu trọng thiên dùng vũ kỹ trận pháp không ngờ đã có thể cường đại đến như vậy.

    Cũng có một nhóm người nghĩ là chiêu này đã được Ngô Khấu Đức luyện đến thuần thục, thật là rất không đơn giản mà.

    Còn có người...

    Mà bất kể là loại nào cũng thế, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Bộ Tranh nhất định phải thua trước một quyền này, chí ít là dựa theo quy tắc tỷ võ này, hắn nhất định phải thua.

    Phần lớn mọi người đều nghĩ Bộ Tranh không có cách nào ngăn cản một chiêu này, không nghĩ đến khả năng khác, mà những người còn lại nghĩ Bộ Tranh sẽ chạy ra khỏi lôi đài.

    Mặc kệ nói như thế nào, hắn thua chắc rồi.

    Trưởng lão trên sân nhìn Bộ Tranh, nếu Bộ Tranh nhận thua hắn sẽ nhanh tay bảo hộ, còn nếu không thì hắn cũng chỉ đứng nhìn mà thôi.

    Đông Phương Như Mộng có chút xung động muốn xuất thủ, nhưng rất nhanh nhịn được, vì nàng nghĩ đây chỉ là luận võ nên dù thua cũng không sao, hơn nữa Bộ Tranh cũng không hề đơn giản.

    Vào giờ khắc này, Bộ Tranh cũng không hề chịu thua, tất cả mọi người đều biết hắn không chịu nhận thua, không phải là nguyên nhân lớn lao gì, chẳng qua là bởi vì Bộ Tranh đã làm ra động tác, đó là động tác phản kích.

    Mặc kệ Bộ Tranh có thành công hay không, nhưng mọi người đều biết hắn sẽ không buông tha, tất cả mọi người đều nhìn, lúc này những lôi đài khác đều dừng lại. Đây chính là đòn quyết định rồi, cũng không rõ có thế phá giải hay không.

    Tất cả mọi người đều nhìn thấy Bộ Tranh vận hành trận pháp thi triển ra một chiêu vũ kỹ trận pháp mà tất cả mọi người đều từng tiếp xúc qua, kiếm ảnh thuật!

    Lúc này, trong lòng mọi người đều có chút thất vọng. Bọn họ vốn đang cho rằng Bộ Tranh sẽ sử vũ kỹ trận pháp gì cao cấp lắm, không ngờ lại là trận pháp vũ kỹ cơ bản nhất, chỉ cần tu luyện ra chân khí là đã có thể ngay lập tức tiếp xúc được với kiếm ảnh thuật, nói chung nó khá là phổ thông.

    Quyền trận này của Ngô Khấu Đức không có khả năng là quyền trận cơ sở, nó thuộc về quyền trận cao cấp, tối thiểu phải là lục mạch bát trọng mới có thể tu luyện, nhưng để hoàn toàn khống chế thì phải trên thất mạch mới được.

    Lục mạch cửu trọng thiên, như Ngô Khấu Đức chỉ mới gọi là miễn cưỡng khống chế thôi, nhưng uy lực thì không thể chê được, có thể nói là rất mạnh.

    Bộ tranh hiện tại chỉ là lục mạch lục trọng thiên, mà "kiếm ảnh thuật" hắn đang sử dụng căn bản vô pháp đối kháng với chiêu này của Ngô Khấu Đức, uy lực thậm chí ngay cả một phần mười của Ngô Khấu Đức cũng không tới.

    Mà tình huống hiện tại là hai người bọn hắn đang so đấu vũ kỹ trận pháp, Bộ Tranh dùng một chiêu này, giống như là nói cho mọi người, hắn nhất định phải thua, chí ít mọi người đều là cho là như vậy.

    Chỉ là mọi người rất nhanh phát hiện, kiếm ảnh thuật của Bộ Tranh tựa hồ khác với những gì mình biết, kiếm ảnh đánh ra không ngờ chỉ có một, mà không phải rất nhiều kiếm ảnh như mọi người tưởng tượng .

    Là chân khí quá ít, chỉ có thể đánh ra một kiếm ảnh hay sao?

    Điều đó không có khả năng, hắn là lục mạch lục trọng thiên, dưới tình huống bình thường, có thể đánh ra trên trăm kiếm ảnh. Cho dù thiếu chút nữa, thì cũng có thể đánh ra hơn mười kiếm ảnh, không có khả năng chỉ có một.
    Đồng thời, cái kiếm ảnh này cũng có chút khác biệt, nếu so với bình thường thì lớn hơn rất nhiều!

    Chỉ có một giải thích đó là kiếm ảnh thuật đã được sửa đổi, so với kiếm ảnh thuật ban đầu thì cao cấp hơn, nên cũng không trách được hắn dùng chiêu này, hắn sử dụng kiếm ảnh thuật không phải để nhận thua mà để hóa giải thực sự, mọi người đã nghĩ sai rồi.

    Kiếm thuật của Bộ Tranh khiến rất nhiều người khâm phục, bây giờ thắng thua chưa rõ, nhưng chiêu thức mạnh mẽ là điều mà mọi người không thể không thừa nhận.

    Không sai, tuy kiếm ảnh thuật của Bộ Tranh không phải là bộ vũ kỹ cơ sở kia, nhưng nhìn về uy lực thì vẫn không thể so với cự quyền của Ngô Khấu Đức.

    Mà tiếp theo sau, Bộ Tranh động, không ngờ hắn lại có thể động!!

    Trong lúc thi triển vũ kỹ trận, để khống chế trận pháp một cách chính xác thì không thể phân tâm, trừ khi là người đã luyện tập đến vô cùng nhuần nhuyễn, đồng thời chân khí phải dồi dào.

    Đây là nguyên nhân vì sao lúc thi triển ra vũ kỹ trận pháp người ta thường lùi ra một khoảng cách an toàn, chủ yếu là sợ bị đối phương can thiệp.

    Cảnh giới hiện nay của Bộ Tranh, thi triển vũ kỹ trận pháp là điều hết sức miễn cưỡng, thi triển ra đã khó rồi, đừng nói chi là việc phân tâm.
    Chỉ là mọi người đều thấy Bộ Tranh đang di động, đồng thời là với một tốc độ không hề chậm về phía Ngô Khấu Đức, vung tay ra, tựa hồ đang khống chế một kiếm ảnh lấp la lấp lánh trôi nổi ở đằng trước.

    Tình huống này đối với mọi người giống như là một loại ảo giác, Bộ Tranh không phải thi triển kiếm ảnh thuật mà là đang nâng một thanh cự kiếm trong suốt chói sáng lao về phía Ngô Đức Khấu, tuy gọi là cự kiếm nhưng chẳng qua là trọng binh cự kiếm (trong quân đội) mà vũ giả có thể sử dụng được, so với cự quyền như một ngọn núi nhỏ mà nó đối mặt, dù cho đều là "cự" nhưng đó là hai cái "cự" khác nhau.

    Vì thế, một hình ảnh hiếm thấy xuất hiện trước mắt mọi người, Bộ Tranh "giơ" cự kiếm xông tới cự quyền màu vàng nhạt, hai người rất nhanh đụng vào nhau, nếu mọi người còn rảnh rỗi suy nghĩ thêm về hình ảnh đó thì nhất định sẽ cảm thấy rằng, nó rất giống một con dao phẫu thuật sắp chạm vào quyền đầu.

    Cũng không biết cự quyền phá hủy cự kiếm, hay là bị đâm xuyên vào, câu hỏi này lập tức sẽ có lời giải, bởi vì thời gian sẽ không vì vậy mà dừng lại, sự tình vẫn tiếp tục phát triển.

    Kiếm ảnh của Bộ Tranh xuyên vào bên trong cự quyền, đồng thời mang theo thân thể hắn chui luôn vào bên trong.

    Thanh kiếm cũng không vì vậy mà dừng lại, thế như chẻ tre tiếp tục tiến về phía trước, phá vỡ quyền đầu kia, trực tiếp nhằm vào Ngô Khấu Đức đang ngẩn người đứng trên không.

    Có lẽ là bởi vì hắn không thể tin được, hoặc có lẽ là bởi vì hắn đang khống chế chiêu vũ kỹ đó, không ngờ hắn lại không có một chút phản ứng nào cả.

    "Phanh!"

    Ngô Khấu Đức bị kiếm ảnh của Bộ Tranh chém xuống mặt đất, trước ánh mắt không thể tin nổi của bàn dân thiên hạ, hắn giành được thắng lợi chân chính đầu tiên của vòng đấu loại này.

    Mặc kệ Ngô Khấu Đức sau đó có đứng lên được hay không, hắn đã ở ngoài lôi đài cho nên hắn thua rồi.

    "Oanh..."

    Toàn bộ luyện võ trường vỡ òa trong tiếng reo hò, kết quả này là ngoài dự liệu của bọn họ, không nghĩ tới Bộ Tranh lại có thể giành thắng lợi, hơn nữa còn là đối kháng chính diện mà thủ thắng.

    Bên cạnh đó Bộ Tranh cũng không hề sử dụng trận khí, điểm này ngược lại là Ngô Khấu Đức chiếm tiện nghi rồi.

    Hiện tại không còn có người nào nghĩ Bộ Tranh là phế vật cả, đặc biệt là cái tên Tiểu Lang kia, khó lời nào có thể diễn tả được tâm trạng buồn bực của hắn lúc này, trước đó còn cảm thấy mình là chân tài thực học, Bộ Tranh chẳng qua là đi cửa sau, nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện ra rằng, cái chân tài thực học của mình chẳng là cái đếch gì so với người ta.

    Điều này làm cho hắn không biết nên dùng cái lý do gì để khuyên nhủ bản thân nữa, mình mạnh hơn người khác sao? Nghe đã thấy không thể tin nổi rồi.

    Mà sau trận chiến này, Bộ Tranh không những bỏ đi được cái mũ phế vật trên đầu mà còn được đội lên cái mũ thiên tài, hơn nữa, hắn còn là một trong những ứng cửa viên sáng giá của vòng chung kết. .

    Vốn Ngô Khấu Đức được coi như là một ứng cử viên hạt giống, mà Bộ Tranh có thể chính diện đánh bại Ngô Khấu Đức thì tất nhiên chẳng có lý do gì mà Bộ Tranh không phải là hạt giống cả.

    “Xem ra Bộ sư đệ không chỉ có thiên phú tu luyện, mà còn có thiên phú về phương diện vũ kỹ nữa, chiêu kiếm ảnh thuật vừa rồi thật sự là vô cùng xảo diệu!"

    "Ừm, vừa đột phá một chiêu kia của đối thủ, còn có thể giáng cho đối thủ một kích bay ra ngoài, còn đưa mình vào khu vực an toàn!"

    "Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!!"

    "Đúng vậy a..."

    Trên khán đài, các vị trưởng lão đang thảo luận sôi nổi, vào lúc này, khi bọn họ gọi Bộ Tranh là Bộ sư đệ, lời nói đã tăng thêm phần tôn trọng hơn rất nhiều, không còn tùy tiện như trước kia.

    "Đa tạ!"

    Lúc này Bộ Tranh cũng không có suy nghĩ gì khác, nói hai chữ đa tạ với Ngô Khấu Đức đang ngồi đờ đẫn dưới mặt đất, đây chính là lịch sự, hắn thấy qua nhiều tràng luận võ rồi, đại đa số đều làm như vậy cho nên hắn cũng làm theo.

    "Ngươi, ngươi làm như thế nào?"

    Ngô Khấu Đức nhìn Bộ Tranh, không hoàn lễ mà hỏi.

    "Quyền của ngươi quá lớn."

    Bộ tranh trả lời.

    "..." Ngô Khấu Đức trầm mặc, mà người nghe được những lời này của Bộ Tranh, người chưa lĩnh ngộ được hàm ý trong đó đều rơi vào trầm tư.

    Không sai, nếu là cú đấm quá lớn thì lực lượng sẽ bị phân tán, dẫn tới lực lượng ở một điểm sẽ nhỏ, có thể nói, mới rồi phần lớn lực lượng của Ngô Khấu Đức đã bị lãng phí, chỉ có một phần đối kháng với Bộ Tranh, do đó há có thể chiến thắng được Bộ Tranh.

    Tuy nhiên, chẳng mấy ai nghĩ tới chuyện này, ai mà ngờ tới được Bộ Tranh lại dùng phương thức như thế để phá chiêu, với lại rất ít người có thể làm được điều này, muốn làm được thì thực lực phải cao hơn Ngô Khấu Đức rất nhiều.

    Điều này nói lên rằng, Bộ Tranh là một dị loại, hắn đã thua trong tay một tên dị loại, coi như cũng không tính là oan ức, hơn nữa, thua trận này cũng giúp hắn lĩnh ngộ được một vài đạo lý

    Giống như Bộ Tranh nghĩ, đối với luận võ, thắng thua không phải là yếu tố quan trọng nhất, mà là có thể từ trong đó học tập được điều gì hay không, cho dù là thua mà có thể rút ra được bài học thì đó cũng là chiến thắng rồi.

    "Ba trận thắng liên tiếp, vậy ngày mai cũng không cần đến nữa, đi thôi!"

    Bộ Tranh trực tiếp nói, cũng không nhìn phản ứng của người khác, lập tức lách người chạy đi, hôm nay hắn rất cao hứng, vì hắn đã chiến thắng rồi.

    Đương nhiên, chiến đấu với Ngô Khấu Đức, đối với hắn cũng có không ít chỗ tốt, tuy rằng không thể nói học được rất nhiều nhưng ít ra nó không còn là lý thuyết suông nữa.

    Hôm nay phải đi xuống thành thị dưới núi ăn nhậu chơi bời một chút, sau đó bắt đầu luyện đan, luyện khí, đúc kiếm, lại phải bắt đầu bận rộn, cũng không nên bởi vì võ đạo mà hoang phế những thứ này, nếu không những cố gắng trước kia của mình đều là vô ích.

    Còn phải xem thử Tú Anh đã gửi thư chưa, không biết tình hình dạo này của nàng thế nào.

    Nói chung bộ dạng lúc này của hắn giống như là không quan tâm cho lắm tới thi đấu môn phái, cũng đúng, thi đấu môn phái với hắn mà nói đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi...









     
    Last edited by a moderator: 30/10/16
    manga/anime thích bài này.
  2. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ :A Vi
    Nguồn: banlong.us


    Chương 252: Như Mộng phát điên!




    Hôm nay bận chiếm thành dịch được có 1 chương




    Chương 252: Như Mộng phát điên!

    Trên tuyết phong, Bộ Tranh nằm dựa trên ghế đọc một phong thư, khuôn mặt cười cười, sau đó đặt bút hồi âm.

    "Ngươi vẽ cái gì thế?"

    Một cô gái xuất hiện bên cạnh Bộ Tranh, Đông Phương Như Mộng, nàng nhìn bức thư của Bộ Tranh rất là nghi hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, bởi vì Bộ Tranh đang vẽ nguệch ngoạc lên trên đó.

    Đồng thời, bức thư mà Bộ Tranh đọc trước đó cũng giống như vậy, chỉ toàn là hình với hình mà thôi, điều này làm cho người xem không hiểu trên đó viết cái gì.

    "Đây là thư từ riêng tư của ta, không nói cho cô biết được." Bộ Tranh trả lời thẳng, hắn chẳng rảnh giải thích, hiểu hay không hiểu thì cứ đứng qua một bên chơi đi.

    Thư tín giữa Tú Anh và hắn chính là dùng tranh vẽ để biểu đạt, trong số các hình vẽ đó thì có lẽ người ngoài có thể biết được một chút nhưng không có khả năng biết được toàn bộ.

    Trong thư Tú Anh gửi cho Bộ Tranh nói rằng nàng rất tốt, hiện tại đang cố gắng tu luyện, sau này đừng đến làm phiền, nàng nói nếu nàng chưa tu luyện tới cảnh giới bằng Bộ Tranh thì nàng sẽ không gặp mặt hắn.

    Bộ Tranh chuẩn bị hồi âm cho nàng biết, lấy tư chất của nàng, cả đời chỉ có ngửi khói của hắn, hơn nữa, hắn còn vẽ ra một bức hình mang nghĩa trào phúng, định cho Tú Anh tức chết chơi.

    "Không nói thì thôi ta cũng chẳng cần, hôm nay biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, nằm ngoài ý nghĩ của ta, không nghĩ tới ngươi lại có thể chiến thắng trước một đối thủ mạnh mẽ như thế." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, "Nhất là một chiêu cuối cùng kia của ngươi, xem ra ngươi đã luyện kiếm ảnh thuật đến cảnh giới đại thành."

    "Hắc hắc, không phải ta đã nói ta thiên tư thông minh sao, nếu do không phải trước kia ta không biết điều này bằng không ta sẽ càng lợi hại hơn." Bộ Tranh nói.

    Nói thật, nếu Bộ Tranh chỉ tu luyện không thôi thì thành tựu của hắn sẽ không chỉ chừng này mà sẽ càng cao hơn, miễn là được người ta phát hiện ra thiên phú võ đạo của hắn, vậy đan dược tài nguyên tự nhiên cũng sẽ có.

    Nếu như Lưu lão ở Thanh Vân kiếm phái kia lưu ý hơn một chút, nếu như bớt đi chút tính sĩ diện hão, có lẽ Bộ Tranh chỉ đi trên con đường võ đạo, đường võ đạo cũng là một đường kiếm tiền, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng và giá trị cống hiến cũng sẽ nhiều hơn so với làm đệ tử tạp dịch lúc đó, hắn nhất định sẽ nguyện ý.

    Bất quá, nếu nói như vậy, có lẽ hắn sẽ không luyện đan, luyện khí, đúc kiếm, đồng thời, có thể cũng sẽ không đến nơi đây.

    Bởi vì nguyên do hắn tới nơi này có liên quan rất nhiều đến ba loại sở học luyện đan, luyện khí, đúc kiếm của hắn, nếu lúc ấy hắn không biết luyện đan thì cũng không gia nhập vào Linh Bảo tông, nếu lúc ấy hắn không thiết kế bản vẽ binh khí đó thì cũng sẽ không bị Liễu Nhất Kiếm mang đến nơi đây.

    Bởi vậy, có lẽ nếu lúc trước hắn lựa chọn võ đạo, có lẽ không có khả năng nhảy vượt cấp như thế, tốc độ tiến triển cũng không thể nhanh như vậy, đây kỳ thật cũng là một loại số mệnh, không nhất định lựa chọn võ đạo sẽ đi được nhanh hơn, ngược lại có thể là như bây giờ, lựa chọn con đường khác nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn với võ đạo.

    Nếu đời người có cơ hội thứ hai, Bộ Tranh tuyển chọn võ đạo, không nhất định có được cảnh giới hiện tại, cái chữ "nếu" này thật sự rất khó để nói rõ ràng.

    "Được rồi, ta biết ngươi giỏi, ngươi hiện tại đích thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ bất quá, Liễu sư thúc không biết có thể bồi dưỡng tốt ngươi hay không, đây là chuyện mà các trưởng lão hiện tại đang chú ý, ta nghĩ qua đợt thi đấu này, chuyện của ngươi sẽ được bọn họ đem ra bàn luận, hơn nữa sẽ trở thành đại sự thứ nhất của thần giáo." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Cái này không cần, tuy rằng Liễu lão đầu chưa tính là sư phụ của ta nhưng có thể tính một nửa, chuyện này lão có thể quyết định, nếu như lão đồng ý thì ta cũng không sao cả, nhưng nếu lão không đồng ý, vậy chuyện của ta không cần những người khác của thần giáo quan tâm." Bộ Tranh lắc đầu nói.

    "Ta biết là ngươi sẽ nói như thế, không sai, chuyện này nhất định phải chờ Liễu sư thúc quay về rồi mới thể bàn, bất quá cũng không biết Liễu sư thúc bao lâu nữa mới trở về, không bằng như vậy, trước tiên ta sẽ thay Liễu sư thúc dạy ngươi được chứ?" Đông Phương Như Mộng nói.

    "Cô?" Bộ Tranh có chút nghi ngờ.

    "Ta thì làm sao, nói như thế nào ta cũng là sư tỷ của ngươi, ta dạy cho ngươi cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, Liễu sư thúc nhất định sẽ không để ý, hơn nữa, thực lực của ta rất mạnh, bởi vậy ta là thích hợp nhất."

    "Ý ta không phải là như thế, ta chỉ muốn hỏi, cô có năng lực thế nào?" Bộ Tranh nhìn Đông Phương Như Mộng nói, người khác nghĩ thế nào hắn đếch quan tâm, người có thể dạy hắn kiến thức mới, từ trước đến nay ai đến cũng đều không cự tuyệt, cho dù các trưởng lão khác cũng không thành vấn đề gì.

    Nhưng nếu phải có điều kiện gì đó thì miễn bàn đi.

    "Ầm!"

    Đông Phương Như Mộng đánh một quyền tới, Bộ Tranh rất rõ ràng bị đánh bay ra ngoài, bức tường phía sau bị lủng một lỗ lớn, một chiêu này cũng không phải Bộ Tranh cố ý chịu, cũng không phải vừa rồi hắn không cẩn thận mà là hắn né không được.

    Mà qua một quyền này hắn cũng chỉ bị chút trầy da tróc vảy, bất quá vận khí chữa thương một chút rất nhanh lại vô sự.

    "Hiện tại đã biết ta có tư cách hay chưa?" Hơn nữa Như Mộng nhìn Bộ Tranh cười nói, tuyệt không cảm thấy rằng mình làm như vậy là rất quá đáng, dù sao Bộ Tranh vẫn hoàn hảo, hơn nữa có thể đứng lên nói chuyện, chịu chút đau khổ mà thôi.

    "Cô mạnh hơn ta chẳng qua là khác biệt thực lực cảnh giới, nói về phương diện vũ kỹ thì một quyền vừa rồi của cô chẳng có gì đáng cho ta học tập." Bộ Tranh thuận miệng nói.

    "..." Tâm tình đang tốt đẹp của Đông Phương Như Mộng tức thì biến mất, không sai, nếu như vẻn vẹn dùng cảnh giới thực lực hù dọa Bộ Tranh thì mình có thể dạy hắn cái gì đây, chẳng lẽ nói cảnh giới thực lực càng cao thì uy lực chiêu thức càng mạnh sao?

    Đây là chuyện mà người nào cũng biết, bởi vậy, một quyền vừa rồi kia không thể nói lên rằng bản thân mình có tư cách.

    "Được, cho ngươi kiến thức, đây là kiếm pháp cấp thất tinh, truy phong kiếm pháp, rất thích hợp với ngươi, lấy tốc độ làm chủ." Đông Phương Như Mộng nói, đồng thời lấy chỉ thay kiếm, bắt đầu thi triển truy phong kiếm pháp, công thẳng về phía Bộ Tranh, vừa muốn chỉ dạy Bộ Tranh vừa thuận tiện giáo huấn hắn, cho hắn nếm chút đau khổ.

    Chẳng qua, nàng không ngờ tới được Bộ Tranh cũng lấy chỉ thay kiếm so đấu với nàng, hơn nữa, làm cho nàng không thể tưởng được là Bộ Tranh cũng dùng truy phong kiếm pháp, trình độ kiếm pháp còn cao hơn nàng rất nhiều.

    Đông Phương Như Mộng cũng không phải người chuyên sử dụng kiếm, bộ truy phong kiếm pháp này nàng chẳng qua là tùy tiện học một chút, có thể dạy cho Bộ Tranh là được rồi, chỉ là không nghĩ tới Bộ Tranh lại biết truy phong kiếm pháp, đây không phải nói nàng đang làm chuyện dư thừa sao.

    Nàng ngừng lại, nói với Bộ Tranh: "Đợi một chút, không phải ngươi nói Liễu sư thúc trước mắt chỉ mới dạy cho ngươi kiếm ảnh thuật thôi sao?"

    "Đúng vậy a, lão ắt hẳn không hy vọng vũ kỹ sẽ ảnh hưởng đến phương diện đúc kiếm thuật." Bộ Tranh trả lời.

    "Vậy tại sao ngươi biết truy phong kiếm pháp, đây chính là kiếm pháp bí truyền của thần giáo, người biết được không nhiều lắm." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Không nhiều lắm sao? Không đúng, ta nhìn thấy có rất nhiều người sử dụng a, ta học được từ bọn họ đấy." Bộ Tranh có chút nghi hoặc, kiếm pháp này mà không nhiều người biết a, có phải cô không được cập nhật tin tức gì không thế?

    "Người nào sử dụng? Ngươi là học được từ bọn họ sao?" Đông Phương Như Mộng nói, nàng rất kỳ quái, kiếm pháp bí truyền này, sao lại có nhiều người sử dụng chứ, theo nàng biết, người biết bộ kiếm pháp kia chỉ có mười mấy người, hơn nữa đều ở tổng đàn.

    "Năm hai không chữ Bính, ba ba bảy chữ Đinh..." Bộ Tranh báo ra mấy con số.

    "Ngươi đang nói cái gì đấy... chờ đã, đây là mã số của đệ tử dự tuyển mà, chẳng lẽ ngươi nói khi bọn họ thi đấu, ngươi quan sát thấy bọn họ dùng qua truy phong kiếm pháp này, sau đó học được?" Đông Phương Như Mộng ngơ ngác nhìn Bộ Tranh, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến điểm này, ý tứ của Bộ Tranh dường như là khi hắn quan sát trận đấu mà học được.

    "Ừm, chính là bọn họ, bất quá bọn họ đều chỉ dùng một hai chiêu, không giống như là biết toàn bộ, ta cũng không biết thứ ta nhìn thấy có phải là toàn bộ hay không, khoảng hai mươi chiêu kiếm pháp." Bộ Tranh gật đầu nói.

    "..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc, truy phong kiếm pháp này bao gồm hai mươi chiêu, không thể tưởng được Bộ Tranh chỉ cần nhìn thôi đã có thể học xong bộ kiếm pháp này.

    Đối với chuyện các đệ tử biết được vụn vặt một chiêu, nàng cảm thấy rất bình thường, truy phong kiếm pháp này được truyền lưu đã lâu, biết một hai chiêu là rất bình thường, khi nãy nàng nói tu luyện truy phong kiếm pháp kia ý là nói tu luyện toàn bộ.

    Mà về phần tạo sao đệ tử biết một hai chiêu không thu thập trọn bộ, lý do rất đơn giản, so với tốn thời gian đi thu thập, còn không bằng luyện một bộ kiếm pháp có cùng trình độ, thời gian và tinh lực tiêu phí kỳ thật sẽ không sai biệt lắm, một hai chiêu lẻ tẻ gặp được thì học một chút, không tốn bao nhiêu tư nguyên.

    "Vậy được rồi, ta đổi loại khác..." Đông Phương Như Mộng có chút không chắc chắn, Bộ Tranh có thể học bộ truy phong kiếm pháp dưới tình huống như vậy, như thế vũ kỹ này khỏi bàn đến nữa, bản thân mình quả thật không có tư cách dạy hắn.

    "Ừ!" Bộ Tranh gật đầu, rất là chờ mong.

    Đông Phương Như Mộng chọn một bộ kiếm pháp tuyệt đối không có người biết, sau đó, nàng phát hiện Bộ Tranh chưa từng học qua, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng rất nhanh, nỗi vui mừng này lại biến mất.

    Bởi vì dù Bộ Tranh chưa từng học qua nhưng hắn chỉ cần nhìn một lần là học xong, mình lại phải tìm thứ khác để dạy.

    Vì thế, Đông Phương Như Mộng ra sức lục tìm những thứ mà Bộ Tranh chắc chắn không biết, ban đầu đều là kiếm pháp thân pháp thích hợp với Bộ Tranh, sau đó nàng dứt khoát lấy tất cả ra, chỉ cần Bộ Tranh chưa học qua mà nàng vừa vặn biết thì nàng đều lấy ra dạy.

    "A a a... Ta điên mất, làm sư phụ của ngươi tuyệt đối là chuyện thống khổ nhất, ta mặc kệ, đi đây." Cuối cùng, Đông Phương Như Mộng không kiên trì được bao lâu đã hét toáng lên, sau đó phi thân bỏ đi.

    Rất thống khổ a, làm một người sư phụ muốn dạy đệ tử thứ gì đó nhưng phát hiện ra đệ tử học tập quá nhanh, đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng quá nhanh của quá nhanh thì lại không phải là chuyện tốt.

    Bởi vì sau khi ngươi dốc túi truyền thụ, phát hiện đệ tử học xong chỉ trong thời gian ngắn, sau đó bản thân mình không còn gì để dạy nữa, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng thống khổ.

    Bộ Tranh hiện tại chính là tình huống này, Đông Phương Như Mộng chỉ làm sư phụ một hồi đã phát điên rồi, vào lúc này trong lòng nàng thầm bi ai cho sư phụ tương lai của Bộ Tranh, có đồ đệ như vậy, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt, mà là một việc thống khổ.

    Đó là nếu như Bộ Tranh có sư phụ!




     
    Chỉnh sửa cuối: 26/7/15
    manga/anime thích bài này.
  3. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ :A Ku (yakuza95)
    Nguồn: banlong.us


    Chương 253: Sư Tỷ, giáo chủ đâu?




    Hôm nay bận chiếm thành dịch được có 1 chương




    Chương 253: Sư Tỷ, giáo chủ đâu?

    Ngày hôm sau, Đông Phương Như Mộng cũng không có tới tuyết phong, mà Bộ Tranh cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi, tập trung tiêu hóa những gì mà Đông Phương Như Mộng đã chỉ dạy, từ từ dung nhập vào vũ kỹ của mình.

    Sau đó Bộ Tranh đột nhiên phát hiện, dùng kiếm pháp đánh ra côn pháp sẽ có uy lực khác nhau, đồng thời cũng làm cho người khác khó đề phòng rồi từ đó có thể chiến thắng bất ngờ.

    Sau đó hắn dung nhập vào thương pháp, dung nhập vào kích pháp…

    Cuối cùng kiếm pháp này có điểm không đâu vào đâu, rất kỳ quái, làm cho người khác khó suy xét, không biết hiệu quả như thế nào, đương nhiên kiếm pháp bình thường hắn cũng không quên, đồng thời cũng đưa những vũ kỹ này nhập vào trong đó, nhưng vẫn bảo trì chiêu thức của kiếm pháp, vẫn phát huy được đặc điểm của kiếm.

    Về phần kiếm pháp này, nói chung là rất đặc biệt, hắn sử dụng kiếm nhưng lại dùng chiêu thức của binh khí khác nên đối với kiếm pháp có chút ảnh hưởng, nhưng kỳ thực đây coi như là một điểm đặc biệt, với lại hắn lười đổi binh khí.

    Cũng không phải phiền phức ở việc đổi binh khí vì nó đều được để ở trong càn khôn giới, hoán đổi cho nhau không hề phiền toái tí nào, chẳng qua muốn đổi binh khí thì nhất định phải chuẩn bị binh khí phù hợp, vậy là phải tốn tiền a.

    Không sai, Bộ Tranh chính là vì sợ tốn tiền cho nên dứt khoát sử dụng kiếm để thi triển, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.

    Những ngày này Bộ Tranh ngoại trừ nghiên cứu kiến thức mới ra thì cũng củng cố lại những kỹ năng cũ của mình như luyện chế chân nguyên đan, chú tạo trận khí, à là tiếp tục đúc đôi cánh mới rồi thuận tiện luyện khí một chút.

    Bên cạnh đó, hắn còn xuống thành thị buôn bán các thứ, đến tiêu cục gửi thư tín, nhận tài liệu chân khí đan do Tư Đồ Kiều đưa tới, số lượng này đủ cho hắn luyện chế trong vòng mấy tháng.

    Qua thêm hai ngày, hình như hôm nay là thời gian thi đấu vòng loại tiếp theo của những nhân tài đã vượt qua vòng dự tuyển, tiến hành đợt đào thải lần thứ hai, lần này thua một lần là loại luôn, sẽ không có cơ hội thứ hai.

    Nói một cách khác, hiện tại chỉ có một con đường, luôn luôn tiến về phía trước, người leo lên đến đỉnh phong chính là quán quân, không leo lên được thì sẽ bị loại.

    Hiện tại thì Bộ Tranh đang ở trong giai đoạn cuối cùng của việc chế tạo một chiếc cánh mới, sau khi thành hình là có thể trực tiếp luyện chế trận khí. Chiếc cánh này so với chiếc cánh bạc thì càng thêm tinh tế, lông chim đã nhỏ hơn rất nhiều, chia ra làm mấy tầng, hoàn toàn khác với chiếc cánh bạc chỉ có mỗi một tầng,

    Nhưng mà chất liệu thì không hề khác nhau, các khác ở đây chính là tay nghề đã tiến bộ vượt bậc, điều này càng thể hiện ra sự tiến bộ về mặt đúc kiếm thuật của Bộ Tranh, bên cạnh đó, công đoạn có vẻ nhiều và phức tạp hơn, nhưng thời gian hắn làm lại ngắn hơn, điều này cũng góp phần minh họa cho sự tiến bộ của hắn.

    Rất nhanh, hắn đã đúc thành một mảng lông chim kim loại cuối cùng, sau đó hắn bắt đầu luyện khí, việc này làm hắn quên luôn mất thời gian, đến lúc chiều mới thật sự hoàn thành việc luyện chế.

    Tuy rằng Bộ Tranh phải sửa thêm nhiều thứ, nhưng vì là lần thứ hai nên sửa xong rất nhanh.

    Bộ Tranh đeo chiếc cánh lên người, hiện tại hắn còn chưa có biện pháp dung nhập vào trong thân thể, hắn chưa có được năng lực như thế cũng như không có cái kỹ thuật này, bất quá không cần phải vác trên lưng như trước kia nữa mà là trực tiếp trên người mình. (A Vi: không biết thằng cha tác giả có bị nhầm lẫn gì không, không để trên lưng không lẽ đeo trước bụng.)

    Tuy rằng không thể dung nhập, nhưng trận khí có thể đeo ở trên người, thông qua một vài trận pháp đặc biệt có thể làm cho người và trận khí liền cùng một chỗ, khiến cho trận khí trở thành một bộ phận của chính mình.

    Cũng vì chức năng này, có một số trận khí có thể thay thế một số bộ phận thân thể, thường là tay hoặc chân gì đấy, nhất là đối với những người tàn phế, nếu có một số tài liệu làm thành một lớp da rồi ngụy trang khiến nó không khác gì bộ phận con người.

    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù gì cũng chỉ là ngoại vật cũng không thể thay thế được nguyên bản, nên việc tái sinh bộ phận tàn phế sẽ là lựa chọn của đại bộ phận võ giả.

    Tái sinh đối với y thuật thần kỳ cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, nhưng khó ở chỗ cần một số tài liệu quý hiếm để hoàn thành tái sinh, chỉ cần dược liệu và thần y thôi, không gì là không thể!!! (=.=! xin thua)

    Bởi vậy, võ giả cũng không phải là người nào đều cũng có thể tái sinh bộ phận thân thể của chính mình, thực sự mà nói là rất khó khăn.

    Lúc đeo vũ dực* lên, Bộ Tranh đột nhiên muốn bay thử một chút, hắn nhìn hướng tổng đàn, sau đó lập tức xoay người phóng đi, bắt đầu bay lượn.

    *: mình thấy vũ dực là hay hơn cả nên mình để nguyên văn.

    "Vù vù..."

    Bộ Tranh lập tức cảm giác được tiếng gió bay ngang tai, đối với tốc độ thì hơn xa chiếc cánh trước, điều khiển cũng dễ dàng hơn.

    Bây giờ thì hắn cũng không còn để ý đối với việc Đông Phương Như Mộng lấy đi chiếc ngân dực trước kia nữa, nói chung là so với chiếc vũ dực này chiếc kia chẳng là gì.

    Đối với đồ tự chế, trước nay Bộ Tranh rất là hào phóng.

    Đang thí nghiệm một lúc, đột nhiên Bộ Tranh phát hiện ra một con yêu thú lớp chim đang bay rất nhanh, đồng thời trên lưng nó còn có người.

    Không sai, nói chính xác là đang chở một người như sắp chết, thấy vậy Bộ Tranh liền lập tức tới gần.

    "Tiểu huynh đệ, nơi này có phải là tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo?"

    Người nọ suy yếu hỏi, trên mặt tựa hồ không có một chút huyết sắc.

    "Đúng vậy, ngươi là ai?" Bộ tranh nhìn người kia hỏi, nhưng cũng không có đề phòng, người ta hư nhược thế kia, đề phòng làm gì, bảo trì một chút khoảng cách an toàn là được rồi.

    “Ta tên là Y Khả Tín, đến từ thế lực cấp địa Cổ Thư Phái, tiểu huynh đệ, ta có việc gấp cần gặp giáo chủ của các người, ngươi có thể truyền lời giúp ta được không?”

    Người nọ nhìn Bộ Tranh nói.

    "Thế lực cấp địa? Y Khả Tín?”

    Bộ Tranh nhìn lại, rồi thấy khí tức trên người hắn có chút suy yếu, nên nghĩ hẳn không có vấn đề gì.

    Không phải chỉ có một người sao?

    Hơn nữa, nếu như là thế lực cấp địa thì cần gì dùng âm mưu quỷ kế gì nữa chứ.

    “Ngươi đi theo ta…”

    Bộ Tranh dẫn theo một người một chim bay về phía tổng đàn

    Vốn Y Khả Tín cho là tọa kỵ của mình rất nhanh sẽ đuổi kịp Bộ Tranh nhưng hắn phát hiện điều đó không dễ như thế, tốc độ của Bộ Tranh rất nhanh, nhanh đến độ dù là một con yêu thú gần đạt bát cấp vẫn không thể theo kịp tốc độ của Bộ Tranh.

    Mặc dù nói thất cấp yêu thú, chỉ có lục mạch cảnh giới, gần đạt bát cấp yêu thú cũng chỉ là lục mạch cửu trọng thiên, nếu nói về võ lực hắn còn có thể tiếp nhận nhưng về phi hành mà cũng thua thì Y Khả Tín cũng chịu rồi.

    Rất nhanh đã tới tổng đàn.

    "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi chuyển lời cho người..."

    Lúc Bộ Tranh đến thì không thấy tên đệ tử nào để nhờ chuyển lời hộ, nên hắn phải đích thân đi vào.

    Nhìn trạng thái của Y Khả Tín một chút, không biết hắn có thể kiên trì được không, nên Bộ Tranh chịu khó vào chuyển lời chút.

    Bộ Tranh bay thẳng hướng về luyện võ trường, nói chung nhờ năng lực phi hành của vũ dực nên rất nhanh.

    Mà Bộ Tranh cũng không nghĩ tới hắn vừa đi không bao lâu thì người đệ tử canh cửa liền xuất hiện, người này vừa ra ngoài một chút rồi trở về thì đã thấy có người cưỡi một con yêu thú đứng đợi.

    Vì vậy hắn liền cẩn thận hỏi thăm tình huống.

    "Giáo chủ... Giáo chủ..."

    Bộ Tranh vừa bay đến trên bầu trời của luyện võ trường liền nhìn về vị trí xa hoa nhất, đoán định đây chắc chắn là chỗ của giáo chủ cùng các vị trưởng lão rồi, nên hắn kêu lên.

    Bộ Tranh không biết giáo chủ là ai, nhưng hắn nhìn thấy người quen là Đông Phương Như Mộng, nàng và các trưởng lão đều ở cùng một chỗ, tựa hồ địa vị rất không bình thường.

    “Bộ Tranh ngươi tới đây làm gì? Tràng luận võ của ngươi kết thúc rồi mà”.

    Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh liền kêu lên, cũng không hiểu sao hắn lại tới đây.

    Bộ Tranh dĩ nhiên không tới, tất nhiên đối thủ của hắn không chiến mà thắng, lúc trước tên kia còn định chịu thua, bởi hắn đã thấy qua thực lực của Bộ Tranh, hắn tự nhận không bằng, nói chung thực lực không thể so sánh được.

    Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Bộ Tranh dĩ nhiên không có tới, bởi vậy hắn may mắn thắng lợi.

    Mà căn cứ quy tắc thì mặc kệ Bộ Tranh vắng mặt vì nguyên nhân gì thì hắn đều mất tư cách, trận luận bàn này không có quan hệ gì với hắn.

    Tất cả mọi người đều có chút nuối tiếc, bởi thực lực của Bộ Tranh hoàn toàn có thể cạnh tranh quán quân.

    Đông Phương Như Mộng lại càng hối hận, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử kia thật hay không lại quên mất việc hôm nay vậy, biết thế ngày hôm qua nên nhắc nhở hắn.

    "À, cái kia a, đừng lo, ta vốn có không có ý định tham gia."

    Bộ Tranh nhìn mọi người ngẩn ra, sau đó chẳng chút quan tâm nói.

    Bọn họ còn tưởng rằng Bộ Tranh quên, hoặc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không nghĩ đến tên này là không thèm chuẩn bị tham gia mà trực tiếp vắng mặt.

    "Vì sao?"

    “Có gì đâu, ta thắng cũng chả được gì, lãng phí thời gian, còn không bằng tu luyện một chút.”

    Bộ Tranh trực tiếp trả lời.

    "..."

    Đối với lý do này của Bộ Tranh mọi người cũng không còn gì để nói, việc Bộ Tranh không đến không ngờ lại là nguyên nhân này.

    Nhưng mà suy nghĩ kỹ thì cũng đúng, vì tham gia trận này cũng không có ý nghĩa gì đối với Bộ Tranh, hắn đánh cũng đánh nhiều rồi, cần xem cũng xem nhiều rồi, nói chung thật sự chả thành vấn đề gì sất.

    “Đừng nói cái này nữa, sư tỷ, giáo chủ đâu?”

    Bộ Tranh trực tiếp hỏi Đông Phương Như Mộng.

    "..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc.

    Mà các trưởng lão bên cạnh đều lộ ra biểu tình kỳ quái nhìn Bộ Tranh rồi lại nhìn về phía Đông Phương Như Mộng, chẳng lẽ hắn không biết sao?

    Cái này đúng là “Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa đâu” =)))


    Đó là nếu như Bộ Tranh có sư phụ!




     
    manga/anime thích bài này.
  4. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : Cocacolapepsi
    Nguồn: banlong.us


    Chương 254: Đông Phương giáo chủ!








    "Ta chính là giáo chủ, ngươi có chuyện gì thì nói đi." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nhàn nhạt nói.

    "Sư tỷ, đùa vui kiểu này chúng ta tự nói với nhau là được rồi, mau nói cho ta biết giáo chủ ở nơi nào." Thái độ của Bộ Tranh hoàn toàn không tin vào những lời này.

    "Ngươi cũng biết là với việc này không thể tùy tiện đùa giỡn, nếu không phải là thật thì ta sẽ tự nói mình là giáo chủ sao?" Đông Phương Như Mộng nói.

    "......" Bộ Tranh thoáng trầm mặc một lúc, " Ta vẫn không tin!"

    Trong ấn tượng của Bộ Tranh thì Đông Phương Như Mộng xuất quỷ nhập thần, rảnh rỗi cả ngày, người như vậy thì sao có thể là giáo chủ được chứ. Cao lắm thì cũng chỉ là một trưởng lão không màng thế sự mà thôi.

    Đúng vậy a, nếu là giáo chủ thì sao có thời gian xuất hiện trước mặt Bộ Tranh, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện.

    Bất quá, Bộ Tranh cũng không chú ý rằng những nơi Đông Phương Như Mộng xuất hiện đều gần tổng đàn. Hơn nữa, giáo chủ không nhất định phải bận rộn mà bình thường còn phải tu luyện.

    Thật ra, một số chuyện trọng đại cần giáo chủ quyết định, những chuyện khác cũng không phải bận tâm vì đều có người làm. Quan trọng là giáo chủ phải có thực lực phục chúng, điều này buộc phải giành nhiều thời gian vào việc tu luyện. Dù sao thì đây là thiên hạ của võ giả, hết thảy mọi việc đều lấy quy củ của võ giả làm chính.

    "Không tin thì ngươi hỏi bọn họ xem." Đông Phương Như Mộng tức giận nói.

    "Ân, nàng chính là giáo chủ." Tất cả trưởng lão gật đầu nói, trong nội tâm thì họ đều thầm hô: " Không ngờ ngay cả giáo chủ mà ngươi cũng không biết, nhưng các ngươi trông có vẻ rất quen thuộc với nhau a."

    Bộ Tranh ngơ ngác nhìn Đông Phương Như Mộng, dáng vẻ tựa hồ rất khó tin. Mà Đông Phương Như Mộng thì cao ngạo ngẩng đầu giống như đang nói: "Biết lợi hại chưa! Tiểu tử!"

    Tâm tình của nàng vốn vừa đang thoải mái nhưng liền lập tức thay đổi vì câu nói sau đó của Bộ Tranh.

    "Cô là giáo chủ, vạy chẳng lẽ là thần giáo không người sao!"

    "Phanh!" Một bàn tay của Đông Phương Như Mộng liền đem Bộ Tranh đập bay.

    "......"

    Tất cả trưởng lão vuốt mồ hôi lạnh, không những chỉ vì câu nói tìm chết kia của Bộ Tranh mà đồng thời cũng vì cái tát này của Đông Phương Như Mộng ra tay có phải hơi nặng hay không. Ngươi cũng đừng quên nàng là một trong thập đại cao thủ, hơn nữa còn xếp hạng ba.

    Đúng vậy, thực lực của Đông Phương Như Mộng rất cường hãn. Lúc trước nàng từng nói áp chế đến thất mạch nhất trọng thiên, Bộ Tranh đã biết rõ thực lực của nàng phải từ nhị trọng thiên trở lên. Tam trọng thiên thì tương đối thấp, nhưng không phải không có khả năng này.

    Kết quả, Đông Phương Như Mộng quả nhiên là thất mạch tam trọng thiên, hơn nữa còn xếp ngay sau Liễu Nhất Kiếm. Tuy nhiên dù là xếp hạng ngay sau Liễu Nhất Kiếm nhưng chênh lệch vẫn rất rõ ràng.

    Trong thất mạch tam trọng thiên, Liễu Nhất Kiếm xem như là hậu kỳ trong hậu kỳ còn Đông Phương Như Mộng chỉ có thể xem như trung kỳ, còn cách hậu kỳ một đoạn không ngắn.

    Mà ở giai đoạn này, xem như chỉ kém một chút như vậy nhưng chêch lệch thật sự rất lớn. Hơn nữa, thiên phú của Liễu Nhất Kiếm không phải bình thường, Đông Phương Như Mộng khó có khả năng vượt cấp còn khả năng vượt cấp của Liễu Nhất Kiếm thì so với nàng mạnh hơn rất nhiều. Điều này càng kéo xa khoảng cách giữa nàng và Liễu Nhất Kiếm.

    Kỳ thật, thực lực của Liễu Nhất Kiếm cùng đệ nhất cao thủ, cũng chính là sư phụ của Đông Phương Như Mộng là tương đương. Thậm chí có người còn nói Liễu Nhất Kiếm cao hơn một chút, nhưng Liễu Nhất Kiếm chưa bao giờ luận võ cùng sư phụ của Đông Phương Như Mộng nên không ai biết hắn thắng hay thua. Còn cảnh giới của sư phụ Đông Phương Như Mộng cao hơn Liễu Nhất Kiếm nên liền là đệ nhất cao thủ.

    Thiên phú của Đông Phương Như Mộng cũng rất đáng sợ. Đáng tiếc nàng đã trở thành giáo chủ!

    Có đôi khi trở trành Giáo chủ không nhất định là một chuyện tốt. Sau khi trở thành giáo chủ nàng sẽ rất khó ly khai nơi này, chỉ có thể dùng cách trao đổi học tập để đến một số địa phương cao cấp hơn. Nhưng vấn đề là có bao nhiêu thế lực cao cấp cho phép điều này?

    Hơn nữa, giáo chủ ly khai cũng không thể quá lâu, đây là điều hạn chế thành tựu tương lai của giáo chủ.

    Đông Phương Như Mộng trở thành giáo chủ trong này có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, mà nguyên nhân chủ yếu là vì sư phụ của nàng. Cụ thể là gì không nhiều người biết rõ mà nàng cũng không nói, có lẽ do khó mở miệng trả lời a.

    Bất kể nói thế nào cũng tốt, nhưng cao thủ như Đông Phương Như Mông mạnh tay với Bộ Tranh như thế đối với tất cả trưởng lão đều là một sự tình không nằm trong dự liệu. Càng là điều không nằm trong suy nghĩ thì bọn họ càng bất ngờ. Sau khi Bộ Tranh ngã trên mặt đất không bao lâu thì liền đứng lên, không hề có một chút thương tổn gì. Giống như Đông Phương Như Mộng chưa hề đánh hắn hoặc chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng đánh một phát.

    "Cái kia, giáo chủ đại nhân..." Bộ Tranh cũng không có oán hận gì, chuẩn bị trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

    "Ngươi có thể gọi ta là sư tỷ, giáo chủ đại nhân gì đó có chút không quen." Đông Phuong Như Mộng nói.

    "Sư tỷ, bên ngoài có một người nói là người của thế lực cấp địa Cổ Thư Phái, gọi là Y Khả Tín, hắn nói có chuyện gấp muốn gặp cô." Bộ Tranh dùng ngón cái chỉ chỉ về phương hướng hắn từ đó đi tới.

    "Cổ Thư Phái? Ngươi không nói sớm, người đâu?" Đông Phương Như Mộng có chút kinh ngạc, vì cái gì mà người của thế lực cấp địa lại tới đây. Mặc kệ là nguyên nhân gì, đây là một đại sự a.

    Hiện tại Đỉnh Thiên Thần Giáo chỉ là cấp huyền cấp nhị phẩm, cho dù là người của cấp huyền nhất phẩm tới thì cũng là đại nhân vật, mà thế lực cấp địa thì tất nhiên là nhân vật siêu cấp.

    "Ta đến tìm giáo chủ, ai biết cô là..." Bộ Tranh có chút ủy khuất nói, hắn không giống với Đông Phương Như Mộng, đem người của thế lực cấp địa là chuyện quan trọng.

    Đây cũng phải vì Bộ Tranh không xem người của thế lực cấp địa là đại nhân vật, đối với hắn mà nói đại nhân vật đều là đại nhận vật. Vô luận là đại nhân vật thế lực cấp địa hay đại nhân vật Đỉnh Thiên Thần Giáo tính chất giống nhau, đều là người hắn không thể gây a.

    Mà không thể gây thì cũng không nhất định phải xem trọng người ta.

    "Mau nói chính sự, người đang ở đâu?" Đông Phương Như Mộng hơi nhíu mày nói.

    "Ta để hắn chờ ở bên kia, giờ muốn ta dẫn hắn tới không?" Bộ Tranh nói, đồng thời dùng ngón cái chỉ rõ phương hướng.

    "......" Đông Phương Như Mộng trầm mặc, ngươi thật đúng là làm được việc a, biết rõ đối phương là người của siêu cấp thế lực lại còn để người ta chờ. Loại chuyện này chỉ có ngươi là làm được, nếu là đệ tử khác sợ đã sớm dẫn người đến.

    "Bây giờ còn mang người tới, theo ta đi nghênh tiếp." Đông Phương Như Mộng mắng một câu, sau đó liền kéo Bộ Tranh đi. Về phía các trưởng lão thì để lại một vài người ở lại chủ trì luận võ, những người còn lại đều đi theo để xem tình huống như thế nào.

    Ở phía sau, những trưởng lão kia nhìn thấy cánh chim đeo ở trên lưng của Bộ Tranh liền trở nên nghi hoặc, trân khí gần đây của giáo chủ sao lại nằm trong tay hắn.

    Bất quá, khi nhìn kỹ mà nói, bọn hắn phát hiện trận khí này có sự khác biệt. Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đã tinh xảo hơn rất nhiều. Những mặt khác không cần nhìn đến, chỉ cần bề ngoài thì cũng nói lên đây là một trận khí khác.

    Mà trước đây cảm thấy trận khí của Đông Phương Như Mộng đã rất đẹp rồi, có không ít trưởng lão là nữ đều cảm thấy hâm một, giờ nhìn lại cái cánh bạc kia cùng cái này hoàn toàn kém xa.

    "Cánh của ngươi cho ta đi." Đông Phương Như Mộng cũng chú ý tới cánh mới của Bộ Tranh.

    "Ta cảm thấy ở đây không còn việc của mình, ta rời đi trước đây." Bộ Tranh bay sang một hướng khác, đương nhiên hắn chưa bay được bao xa thì đã bị Đông Phương Như Mộng bắt lại.

    "Trước tiên đi theo ta gặp người kia, đợi lát nữa chúng ta lại thương lượng tiếp. Chúng ta đổi cánh hoặc là ngươi giúp gia công lại cánh của ta một chút." Đông Phương Như Mộng cười nói.

    "Giúp cô gia công một chút thì không có vấn đề gì, nhưng ta được ưu đãi gì?"

    "Đây là mệnh lệnh Giáo chủ." Đông Phương Như Mộng lấy thân phận giáo chủ của mình ra ép Bộ Tranh.

    "Đúng vậy giáo chủ, cô chuẩn bị cho ta bao nhiêu điểm cống hiến?" Bộ Tranh gật gật đầu sau đó nói, trên cơ bản cùng câu ở trên không phân biệt.

    "......"

    "Đúng rồi, sư tỷ, cô bao nhiêu tuổi? Cô là hiáo chủ thì hẳn là ba mươi tuổi." Bộ Tranh có chút hoài nghi hỏi thăm, còn về dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp của Đông Phương Như Mộng thì nói không chừng là do nàng không dễ dàng già đi, người như vậy không phải là không có.

    Hơn nữa võ giả luyện khí thì càng dễ dàng bao trì được vẻ thanh xuân. Nhất là có một ít công pháp phản lão hoàn đồng, mặc dù không tu luyện ra được chân nguyên nhưng cũng có thể phản lão hoàn đồng được.

    "Cút, ngươi mới ba mươi tuổi, ta còn là một thiếu nữ." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Mười năm trước?" Bộ Tranh nghi hoặc nói.

    "......, hiện tại!"

    "Nói dối đúng không?"

    "......"

    Rất nhanh, hai người đã đến trước mặt Y Khả Tín...

    "Đông Phương Giáo chủ, quả nhiên danh bất hư truyền."

    Bộ Tranh còn chuẩn bị giới thiệu Y Khả Tín, muốn nhìn vẻ không tin của đối phương, sau đó nói với Đông Phương Như Mộng, cô xem, không ai tin cô là giáo chủ cả. Nhưng mà không ngờ Y Khả Tín lại nhận ra Đông Phương Như Mộng, điều này làm cho Bộ Tranh có cảm giác bị đả kích.

    Vì vậy, Bộ Tranh quyết định đứng sang một bên đá cục đá...

    "Ngươi là?" Đông Phương Như Mộng nhìn Y Khả Tín. Người khác nói lời này có thể trở thành nịnh nọt, Y Khả Tín là người thế lực cấp địa, có thể xem là một sự lẽ phép, nhưng hắn có thể nhận ra mình, điều này có vẻ không bình thường.

    Đông Phương Như Mộng vẫn chưa cảm thấy Đỉnh Thiên Thần Giáo có thể ảnh hưởng đến thế lực cấp địa như Cổ Thư Phái. Y Khả Tín biết mình nhất định là có nguyên nhân khác.

    "Tại hạ Y Khả Tín, gia sư Âu Dương Vấn Đạo cùng Liễu Nhất Kiếm sư thúc của quý phái là bạn tốt." Y Khả Tín nói ra.

    "A?" Bộ Tranh vừa mới đá không ít cục đá đến dưới núi liền ngẩn ngơ, không nghĩ đến Y Khả Tín vậy mà có quan hệ với lão đầu.

    Ở thời điểm này, Bộ Tranh tựa hồ cảm giác được sẽ có một tin tức không được tốt, bởi vì thương thế của Y Khả Tín tuy rằng không chết được, nhưng nó nói rõ ra một việc đó là lão đầu đã lâm vào phiền toái.

    Thân là người của thế lực cấp địa, phiền toái không có khả năng tới nơi này tìm viện binh. Tới nơi này chẳng qua là để thông tri một sự kiện, ắt hẳn chuyện này có liên quan đến Liễu Nhất kiếm..

    Sự phiền toái này không phải là điều bình thường, bởi vì thầy trò Y Khả Tín cũng không thể giải quyết. Tới đây báo tin là để cho các ngươi chuẩn bị hậu sự hoặc cho các ngươi biết phải đi làm một việc mà chỉ các ngươi mới có thể làm.

    Mà vô luận là loại nào thì không có cái gì là chuyện tốt cả!




     
    Chỉnh sửa cuối: 30/7/15
    manga/anime thích bài này.
  5. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : Cocacolapepsi
    Nguồn: banlong.us


    Chương 255: Liễu Nhất Kiếm gặp phiền phức








    "Có phải lão đầu đã xảy ra chuyện gì không?" Bộ Tranh hỏi.

    "Lão đầu?" Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh, không hiểu lão đầu trong miệng Bộ Tranh là ai.

    "Chính là lão đầu Liễu Nhất Kiếm kia." Bộ Tranh nói.

    "À, Liễu sư thúc cùng sư phụ của ta đều lâm vào rắc rối, hiện tại họ đang bị vây bắt. Lúc đó, ta không ở cùng với bọn họ, khi bị truy đuổi ta đã trốn đến đây, ngẫm lại thì ta trốn đc đến tận đây công nhận là may mắn thật, chủ yếu là do Tiểu Kim đã chở ta hơn mười ngày." Y Khả Tín vỗ vỗ con chim to kia.

    Gọi là Tiểu Kim như vậy thì đoán chừng do lông vũ trên người con chim to này đều là màu vàng.

    "Trước khi uống thuốc thì nên ăn một ít." Bộ Tranh cho Y Khả Tín một viên thuốc cũng không lập tức hỏi đến tình huống của Liễu Nhất Kiếm, bởi vì hắn nghe được sự việc đã trôi qua hơn mười ngày rồi. Bây giờ nếu mọi chuyện đã được giải quyết an toàn thì cũng không tiếc gì chút thời gian này, còn như xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì cũng không còn kịp.

    "Cảm ơn!" Y Khả Tín ăn viên đan dược vừa mới nhận, chẳng qua thì hắn không kỳ vọng nhiều lắm với hiệu quả của đan dược này. Bởi vì trên đường đến đây hắn đã ăn không ít đan dược, mà tất cả đều là đan được thuộc loại chữa thương tốt nhất của Cổ Thư Phái. Bây giờ tuy rằng hắn đang suy yếu nhưng chỉ cần một ít thời gian thì cũng sẽ khôi phục lại.

    Hiển nhiên là hắn đối với đan dược của thế lực cấp huyền Đỉnh Thiên Thần Giáo này chẳng ôm hy vọng gì nhiều, nếu không vì phải tỏ vẻ thành ý hảo hữu thì hắn cũng sẽ không ăn.

    Nhưng vừa ăn xong, hắn phát hiện mình đã suy nghĩ sai rồi, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa dâng lên bắt đầu làm ấm cả người.

    Hiệu quả thật sự rất rõ ràng, khuôn mặt của hắn vốn đang trắng bệch lập tức trở hên hồng hào hơn khá nhiều.

    "Cảm ơn, thuốc này không tệ." Y Khả Tín cảm tạ thêm lần nữa, sự khách sáo trong lời cảm ơn cũng bớt đi mà thêm vào đó là sự chân thành.

    Lúc này, mọi người cũng không để ý nguồn gốc thuốc của Bộ Tranh, có lẽ là Liễu Nhất Kiếm cho hắn, loại đồ tốt như vậy thì Liễu Nhất Kiếm khẳng định là có.

    Đồng thời, cho Y Khả Tín phục dụng là rất bình thường, dù sao thì người ta cũng vì sự tình của Liễu Nhất Kiếm mà đến.

    "Không cần cảm ơn, việc nhỏ mà thôi, mời nói tiếp." Bộ Tranh lắc đầu nói.

    Ở thời điểm này, mọi người cũng chẳng đi so đo đan dược của Bộ Tranh là việc nhỏ hay to, quan trọng nhất bây giờ là cần phải nói rõ tình huống của Liễu Nhất Kiếm.

    "Liễu sư thúc và sư phụ của ngươi bị nhốt ở đâu, do ai làm?" Đông Phương Như Mộng hỏi.

    "Bọn họ bị nhốt ở một cổ thành, cổ thành này bên trong Lâu Lam vương quốc, mà Lâu Lam vương quốc lại thuộc về thế lực cấp địa bát phẩm, bao vây Liễu sư thúc với sư phụ ta là người trong vương tộc của Lâu Lam vương quốc. Cổ Thư Phái chỉ cấp địa cửu phẩm, cho dù điều động toàn bộ cũng không cứu người được, ta chỉ có thể tìm biện pháp khác." Y Khả Tín nói ra.

    Sau khi Y Khả Tín nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày, chuyện này bọn họ căn bản không thể giải quyết được, nó đã vượt xa năng lực của bọn họ.

    Thế lực cấp địa cửu phẩm còn không thể cứu viện thì đối với Đỉnh Thiên Thần giáo mà nói thì càng không có biện pháp.

    "Vậy ngươi vì sao lại tới đây? Chúng ta càng không có khả năng cứu Liễu sư thúc cùng sư phụ của ngươi." Đông Phương Như Mộng hỏi.

    "Tuy rằng các ngươi không có cách nào, nhưng các ngươi có thể mời một người ra tay." Y Khả Tín nói.

    "Ai?" Đông Phương Như Mộng có chút nghi hoặc, hậu trường của Đỉnh Thiên Thần Giáo lúc nào mà lại mạnh như vậy, ngay cả thế lực cấp địa bát phẩm cũng có thể bị rung chuyển?

    "Người này cũng chẳng phải ai khác, chính là thê tử của Liễu sư thúc, Lữ Nguyệt Dung Lữ tiền bối." Y Khả Tín nói.

    "Ngươi nói là..." Đông Phương Như Mộng cau mày nói.

    "Không sai, ta đã từng nghe sư phụ nói qua, hiện tại Lữ tiền bối là đệ tử của Thiên Tịch Môn, mà Thiên Tịch Môn thế lực cấp địa ngũ phẩm. Chỉ cần thân phận này là có thể cùng Lâu Lam vương quốc đàm phán để cứu bọn họ ra, tối đa thì cũng chỉ để sư phụ bọn họ bỏ đi đồ vật gì đó ở bên trong cổ thành." Y Khả Tín nói.

    "Vứt bỏ đồ vật gì?" Bộ Tranh lập tức hỏi, "Chẳng lẽ, lão đầu cùng sư phụ của ngươi đi thám hiểm cổ thành rồi lấy đồ vật của người ta?"

    "Cái này..."Y Khả Tín có chút ngượng ngùng khi mở miệng, thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng nói: "Đúng vậy, Liễu sư thúc tìm người luyện chế giúp ông ấy một thanh binh khí, nhưng đối phương lại nói thiếu một loại tài liệu mà loại tài liệu này chỉ có ở Lâu Lam cổ thành nên Liễu sư thúc cùng sư phụ ta buộc phải tới đó."

    "Chuyến đi này vốn cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù Lâu Lam vương quốc là thế lực cấp địa bát phẩm cũng sẽ không ngăn cản bọn họ, nếu không thì bọn họ cũng chẳng có khả năng tiến vào bên trong cổ thành."

    Khi nói đến đây Y Khả Tín lại lắc đầu, sau đó nói tiếp: " Cũng không biết là vận khí quá tốt hay là quá kém, nghe nói bọn họ phát hiện ra được một cái mật thất, bên trong có một vật rất trân quý của cổ thành. Nếu là vật bình thường thì vương cung Lâu Lam vẫn có thể cho họ mang đi, nhưng thứ này thì khẳng định không được."

    "Không hiểu sao bọn họ lại muốn vật này nên cự tuyệt giao ra, cũng vì vậy mà hai bên trở nên đối đầu với nhau. Do Lâu Lam vương quốc nhiều người, bọn họ phải tự đem mình nhốt lại ở trong mật thất. Mật thất đó nghe nói cũng rất lớn, hệ thống thông gió với thoát nước đều có, nên người bên trong cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì."

    "Vậy sao người của Lâu Lam vương quốc không mở mật thất ra?" Bộ Tranh rất ngạc nhiên hỏi.

    "Cái này bọn mở không được, cũng không thể mở ra." Y Khả Tín nói.

    "Vì sao vậy?" Bộ Tranh không rõ hỏi.

    "Cổ thành được thiết kế và xếp đặt vô cùng hoàn mỹ, còn mật thất kia cũng rất kỳ quái, dường như còn có thể di động, không phải nói có thể phá cửa mà có thể vào được, muốn tìm mật thất này sẽ phải mất không ít thời gian." Y Khả Tín nói.

    "Nếu mà nói như vậy thì bọn họ ở bên trong rất an toàn, hơn nữa nếu bọn họ giao ra thứ đồ vật kia thì cũng sẽ không có vấn đề gì phải không?" Bộ Tranh hỏi.

    "Đoán chừng thì bây giờ người của Lâu Lam vương quốc đang tức giận, nên bọn hắn sẽ không có bỏ qua đơn giản như vậy được. Nhưng nếu Lữ tiền bối ra mặt nói chuyện thì sẽ khả quan hơn." Y Khả Tín nói ra.

    "Ta không phải nói tới lão đầu, chuyện này là do lão tự tìm, chúng ta cùng đừng có để ý tới lão. Hơn nữa lão bây giờ cũng khá an toàn, chẳng qua là bị nhốt lại một chỗ mà thôi, cũng không có vần đề gì." Sau khi Bộ Tranh nghe xong Y Khả Tín nói, cảm thấy chuyện của Liễu Nhất Kiếm là do lão tự tìm, đi giúp lão còn không bằng tự giúp đỡ chính mình.

    "..." Đám người Đông Phương Như Mộng thoáng trầm mặc, bất quá điều Bộ Tranh nói cũng không phải là không có đạo lý. Trong tình huống này thì có lẽ mang đồ vật tìm được bỏ đi, bảo vệ tính mạng thì quan trọng hơn.

    "Trộm đồ thế mà cũng bị người ta phát hiện, thật sự là rất mất mặt a. Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện... Ách, nhìn ta làm gì, ta nói là ta có thực lực như vậy..." Bộ Tranh nói.

    "Vị tiểu huynh đệ này thật kỳ quái, cảm giác như ngươi không thích Liễu sư thúc nhưng lại vẫn có vẻ rất quan tâm." Y Khả Tín nhìn Bộ Tranh rồi nói thẳng.

    "Hắn là đồ đệ của Liễu sư thúc, đã trải qua lễ bái sư rồi." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Đó là do ta bị bắt buộc, lão cũng không phải là sư phụ của ta. Hơn nữa thì ai nói ta quan tâm, ta ước gì lão mau chầu trời, chẳng qua nói ra thì ta nợ lão một ít ân tình." Bộ Tranh khinh thường nói.

    "Thật ra thì ta cũng không phải là quá yun mến sư phụ mình, nhưng dù sao thì đó cũng là sư phụ của ta, ta nhất định phải đi cứu ông ấy." Y Khả Tín nói.

    "Ta cũng sẽ đi cứu lão đầu, tuy lão không phải là sư phụ của ta, nhưng ân tình lão cho ta lại không ít, có thể xem như là nửa sư phụ. Chờ ta có thực lực, ta nhất định sẽ đi cứu hắn." Bộ Tranh rất nghiêm túc nói.

    "..." Sau khi nghe Bộ Tranh nói, mọi người đều cảm thấy có chút bất lực, khi ngươi có thực lực thì không biết phải chờ cho đến khi nào.

    "Yên tâm, thời gian là có, hai người bọn họ có vật phẩm bên trong túi Càn Khôn, thức ăn sẽ không thiếu. Người khác thì ta không chắc chứ lão đầu thì có không ít. Hắn đã cướp không biết bao nhiêu đồ ăn của ta, nhưng lại không ăn ngay mà nói sau này sẽ lấy ra ăn." Bộ Tranh nói.


    "Tăng thêm hiệu quả của Tích Cốc, ta dám khẳng định một hai năm bọn họ sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì đó là ngoài ý muốn rồi." Bộ Tranh nói.

    "..." Mọi người chẳng thế nói được gì, có tên đồ đệ như Bộ Tranh thì đó thật là sự là nỗi bi ai của Liễu sư thúc a.

    Bất quá dựa trên tình hình thực tế mà nói thì quyết định của Bộ Tranh là chính xác, bọn hắn chỉ có thể đề cao thực lực mới giúp được Liễu Nhất Kiếm.

    Nếu như không có Lữ Nguyệt Dung thì chỉ có phương pháp như Bộ Tranh nói, nhưng hiện tại thì đó cũng là phương pháp dự phòng.

    "Bộ Tranh, ngươi cũng đừng có nói nhảm, sợ nhất bây giờ là tình hình có biến hóa, vạn nhất Lâu Lam vương quốc tìm được phương thức để vào mật thất thì Liễu sư thúc bọn họ chỉ có đường chết. Kết quả này tin tưởng ngươi cũng không muốn thấy." Đông Phương Như Mộng ôn nhu nói.

    "Ta cũng không muốn như vậy, nếu lão thật sự chết ta cũng chỉ có thể nói lão đáng đời. Tuy nhiên thù này ta sẽ trả giúp lão, xem như trả lại nhân tình cho lão." Bộ Tranh không chút khách khí nói.

    "Ngươi thật là mạnh miệng, hiện tại chúng ta thương lượng một chút. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đi tìm Lữ sư thúc, nếu bà biết được Liễu sư thúc gặp chuyện thì nhất định sẽ lập tức đi cứu. Tuy rằng bọn họ xa cách nhưng tình cảm vẫn rất tốt." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Vậy thì mau phái người đi." Bộ Tranh nói. Mà lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía mình.

    "Các ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ là muốn ta đi?" Bộ Tranh hỏi một cách yếu ớt.

    "Điều này cũng cần phải nói sao? Ngươi là đồ đệ của Liễu sư thúc, chuyện đi tìm sư mẫu trừ ngươi ra thì còn ai phù hợp hơn?" Đông Phương Như Mộng nói.

    "Thế nhưng ta chưa từng gặp bà ấy, trong số các ngươi khả năng sẽ có người quen biết." Bộ Tranh nói, lúc bà ấy rời đi ba mươi năm trước, các ngươi không phải là nhỏ, khẳng định có người biết, nói không chừng còn có quan hệ không tệ.

    "Chúng ta nhận thức thì có tác dụng gì, tuy Lữ sư thúc sẽ nhớ chúng ta, nhưng người của Thiên Tịch Môn sẽ không để trong lòng, ngươi đi là thích hợp nhất." Tất cả trưởng lão đều nói ra.

    Kỳ thật thì để cho Bộ Tranh đi, bọn họ đã suy tính rất nhiều. Đầu tiên Lữ Nguyệt Dung xem như là sư mẫu của Bộ Tranh, lúc thông báo người khác sẽ có thái độ tốt một chút.

    Tiếp theo, Thiên Tịch Môn là thế lực cấp địa ngũ phẩm, để Bộ Tranh đến xem như cũng là một cơ hội, nếu được nhìn trúng thì cũng có thể ở lại Thiên Tịch Môn tu luyện.

    Bởi vậy, Bộ Tranh đi là thích hợp nhất!







     
    Chỉnh sửa cuối: 30/7/15
    manga/anime thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)