[Đô thị] Vợ Tôi Là Công Chúa - Hạ Hoa (New: C487)

  1. Soái Cẩu

    Soái Cẩu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/13
    Bài viết:
    1,927
    Được thích:
    2,060
    Vợ Tôi Là Công Chúa
    Tác giả: Hạ Hoa

    Chương 478: Đêm giết người.

    Người dịch: Nữ hiệp
    Nguồn:Mê truyện








    Lý Lộ Từ tất nhiên không xen vào việc khai báo ra Tạ Linh, chỉ cần Tạ Linh không chú ý tới thân thể An Tri Thủy, Lý Lộ Từ sẽ không để ý tới bà ta, cuối cùng Tạ Linh mất đi thân thể mà suy kiệt cho tới chết, coi như một sự báo ứng, cho dù bà ta nói cái việc vứt bỏ gia đình, vợ chồng và con gái đường hoàng thế nào, cũng không thay đổi được sự thật đã làm An Tri Thủy tổn thương.

    Ở phía người bên cạnh mà xem xét, hoặc có thể hiểu được Tạ Linh, thậm chí còn có người ca tụng hành vi này của Tạ Linh, nhưng mà là một người bị mẹ vứt bỏ như Lý Lộ Từ, mới có thể cảm nhận được nỗi đau lúc nhỏ của An Tri Thủy .

    - Tối nay cô tính giết Tạ Linh?
    Lý Lộ Từ không cho rằng An Nam Tú làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng chỉ là xác nhận Tạ Linh dẫn theo bao nhiêu người lên thuyền, mai phục bao nhiêu người trên thuyền.

    - Tôi sẽ suy nghĩ tới chuyện mà anh đang lo lắng.
    An Nam Tú không trả lời một cách trực tiếp, đứng ở cửa nói:
    - Chờ lát nữa tôi tắm xong, hãy tới phòng tôi.

    Chuyện Lý Lộ Từ lo lắng chỉ là hôn lễ của An Đông Dương và Đường Tô bị phá hủy mà thôi, An Nam Tú nghĩ tới chuyện này rồi, Lý Lộ Từ cũng không cần phải nói thêm gì, cũng không cần phải dông dài với An Nam Tú .

    Lý Lộ Từ xuống lầu, An Tri Thủy vừa tắm xong bước ra, mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen, mỗi khi chuyển động, chiếc áo lại lay động, hai chú thỏ trước ngực cũng nhảy nhót theo, tuy không mặc nội y, lại không lộ ra điểm nhỏ gì khiến cho người ta suy tư, bầu ngực của cô gái chưa trải qua sự đời cũng chẳng hiện rõ ra chút gì.

    - Vừa nãy hình như nghe thấy Tú Công Chúa đã trở về rồi... ha ha, em và Lý Lộ Từ đều gọi cô ấy là Tú Công Chúa, bởi vì cô ấy kiêu ngạo như một cô công chúa vậy.
    An Tri Thủy phân tích, cho dù Lý Lộ Từ không dặn dò gì cô, cô cũng biết rằng không thể tùy tiện lộ ra thân phận của An Nam Tú, đơn thuần, có chút hồ đồ, nhưng mà cũng không có nghĩa là ngay cả một chút tâm tư cô ấy cũng không có.

    - Một cô gái rất đáng yêu, cô chờ một lát, để tôi đưa cô lên lầu.
    Lý Lộ Từ đều chỉnh lại tâm tính của bản thân, sức hấp dẫn của An Tri Thủy trong trắng, đơn thuần, thân hình xinh đẹp của cô cũng hấp dẫn hắn, thậm chí khiến cho hormone dâng tràn khiến hắn có chút khẩn thiết được gần gũi với cô, nhưng hắn vẫn không có cách nào lừa gạt cô để thỏa mãn bản thân, lén lén lút lút chiếm đoạt cô thật là đáng khinh.

    - A…An Tri Thủy kêu lên có chút tiếc nuối, đồng thời cũng có chút ngưỡng mộ, lúc An Nam Tú ngủ nhất định sẽ dễ thương giống như một con búp bê, lúc nhắm mắt lại, cặp lông mi rất dài, cực kì xinh đẹp, An Tri Thủy không có tật xấu ôm búp bê ngủ, nhưng nếu như một con búp bê như An Nam Tú thì khẳng định là sẽ vui thích vô cùng.

    - Muốn uống một cốc nước ép trái cây không?
    Lý Lộ Từ tìm thấy trên kệ mấy loại hoa quả còn thừa.

    - Có chứ.
    An Tri Thủy hỏi có chút nghi hoặc:
    - Em nhớ trong giỏ hoa quả để rất nhiều hoa quả, sao lại đã hết rồi? Nhưng mà không sao, mai lại có hoa quả mới, chị Thanh Chiếu thích ăn loại nào, em bảo bọn họ mang nhiều một chút.

    - Tôi loại nào cũng được.
    Ngày mai chị Thanh chiếu biến mất rồi, anh Lý Lộ Từ cái gì cũng ăn được hết, Lý Lộ Từ rửa hoa quả, rồi bắt đầu ép trái cây.

    Hai người, mỗi người một ly nước ép trái cây, ngồi trên sofa cùng uống.

    - Em đi ngủ đây.
    An Tri Thủy uống hết nước ép, liền về phòng ngủ.

    - Ngày mai gặp.
    Lý Lộ Từ nhẹ nhàng ôm lấy An Tri Thủy, khẽ hôn lên mặt cô.

    An Tri Thủy ngượng ngùng quay người trở về phòng, có lẽ chị Thanh Chiếu quen với lễ tiết phương Tây, sẽ hôn chúc ngủ ngon, nhưng An Tri thủy ngượng ngùng, tuy chị Thanh Chiếu là chị ruột của Lý Lộ Từ , nhưng mà hôm nay mới quen biết.

    Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy bước vào phòng, rót một ly nước ép lên lầu, mở cửa phòng An Nam Tú .

    Chờ một lúc lâu, An Nam Tú mới tắm xong, cô không thay quần áo ngủ, mà mặc chiếc váy dài màu đỏ tươi, bên hông có một cái đai hình con bướm, làn da trắng nõn trong suốt như ngọc, dưới ngọn đèn ban đêm, màu đỏ kia, viên ngọc trắng kia, lộ ra khí chất cao quý, khiến cho Lý Lộ Từ nhớ tới bộ phim về quý tộc hút máu.

    Cũng may mà môi An Nam Tú không có màu đỏ như máu, Lý Lộ Từ đưa cho cô ly nước ép trái cây.
    - Tý nữa muốn ra ngoài sao?

    An Nam Tú uống nước ép trái cây, bắt Lý Lộ Từ phải sấy tóc cho cô, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Lý Lộ Từ.
    - Hôm nay tôi đi rất nhiều nơi, bàn chân đau nhức, muốn anh xoa bóp cho tôi.

    - Cô nhõng nhẽo như vậy sao?
    Lý Lộ Từ nhớ rõ cô không đi bao xa, tuy nhiên giọng An Nam Tú nói nhỏ nhẹ, lại làm bộ dạng nũng nịu, Lý Lộ Từ cũng không cự tuyệt được, huống chi, vừa nãy đi đi lại lại trên thuyền, phân phát tiền boa, quả thật cũng bước nhiều, tuy rằng cái này đối với người có cây sinh mạng mà nói chẳng đáng gì, nhưng mà cũng đủ để trở thành lý do cô làm nũng.

    - Tôi uống hết rồi.
    Rõ ràng bàn ở bên cạnh tay cô, nhưng cô vẫn đưa ly cho Lý Lộ Từ để Lý Lộ Từ đặt chén xuống.

    Lý Lộ Từ cười, con gái đều như vậy, những việc cô rõ ràng có thể tiện tay làm, lại thích để cho con trai làm, cho dù thật ra các cô tự mình làm tiện hơn, cũng thà bảo con trai làm. Không phải là mấy cô lười, chẳng qua chỉ là thích như vậy thôi, luôn cảm thấy mình độc nhất vô nhị, công chúa điện hạ An Nam Tú không giống người bình thường, nhưng dường như cũng chẳng có gì khác nhau.

    - Tôi muốn đi ngủ.
    Lý Lộ Từ sấy tóc xong, An Nam Tú thoáng nhìn Lý Lộ Từ, vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nói.

    Lý Lộ Từ hiểu ý của cô ấy, tối nay Lý Lộ Từ ôm cô ấy ngủ, An Tri Thủy cũng không có cách nào chê cười cô, Lý Lộ Từ xốc chăn lên, bế An Nam Tú vào chăn.

    - Anh còn chưa tắm rửa, hôi chết.
    An Nam Tú không hài lòng, nói.

    - Tối nay thì khỏi cần.
    Lý Lộ Từ cũng không muốn sờ tới sờ lui trên cơ thể mình, cảm thấy rất biến thái.

    An Nam Tú ngẫm nghĩ một lúc, cũng cảm thấy như vậy, cô cũng không thích Lý Lộ Từ sờ tới sờ lui trên cơ thể người phụ nữ khác.

    Lý Lộ Từ giơ tay cầm lấy chân An Nam Tú, bắt đầu xoa bóp, một lúc sau gõ nhẹ vào đôi chân mảnh khảnh của cô.

    An Nam Tú kêu hừ hừ một cách thoải mái, âm thanh từ lỗ mũi phát ra, tuy nhiên cũng không chịu an phận, chỉ một chốc sau liền uốn éo cơ thể.

    - Sao vậy?
    Lý Lộ Từ kì lạ, hỏi:
    - Không thoải mái sao?

    - Trước kia trên ngực anh không có cái sẹo lồi lớn vậy, giờ nó chọc vào đầu tôi, đáng ghét.
    An Nam Tú nhíu nhíu mày, giơ tay đấm vào ngực Lý Lộ Từ vài cái.

    - Cô nằm xuống một chút, lưng dựa vào tôi, đầu gối lên chỗ mềm mềm đó, không chừng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
    Lý Lộ Từ đề nghị.

    An Nam Tú ngẫm nghĩ một lát, ngồi ở eo của Lý Lộ Từ , đầu gối lên ngực hắn. Thật sự cũng không tệ lắm.
    - Được rồi, không cần anh xoa bóp nữa, kể chuyện cho tôi nghe, lâu rồi tôi không nghe kể chuyện.

    Hai tay Lý Lộ Từ từ luồn qua cánh tay An Nam Tú, ôm cô trong lòng, bắt đầu kể truyện “ Khuyển dạ xoa”, An Nam Tú thích nghe truyện cổ hoạt hình Nhật Bản và truyện cổ nước ngoài, đối với mấy truyện thần thoại Trung Quốc cô không hứng thú lắm, bởi vì cô cho rằng có bóng dáng của Thiên Vân thần cảnh.

    Đang kể truyện, An Nam Tú ngủ rồi, Lý Lộ Từ cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó vội vàng tắm, tuy nhiên cẩn thận không hề sờ tới sờ lui trên người, tùy tiện lau khô người mới chui vào chăn, ôm cô bé từ phía sau lưng.

    Nửa đêm, cửa lặng lẽ mở ra, Tú Tú mặc váy hoa bước lại.

    Tú Tú cầm lấy chăn, nhón chân lên giường, sau đó chui vào trong chăn, há miệng thở dốc, quên mất mình tới làm gì, vì thế lại nhắm mắt ngủ.

    - Ngươi làm gì thế?
    An Nam Tú đột nhiên mở mắt, may mắn cô vẫn có chút nửa ngủ nửa tỉnh, không giống như lúc bình thường ngủ như chết, nếu không bảo Tú Tú nhớ phải gọi cô, nhất định sẽ ngủ tới tận sáng mai.

    Tú Tú mở to mắt nhìn trần nhà, quên mất rồi.

    An Nam Tú xốc chăn, bàn tay Lý Lộ Từ không ngờ đang nắm con thỏ của An Nam Tú, khó mà trách người lúc nào cũng nóng, khiến cho mình khó mà ngủ được.

    Sau này sẽ tính sổ với anh, An Nam Tú tạm thời tự cho mình một nấc thang hạ đài, còn về phần nói về sau sẽ tính sổ, An Nam Tú tạm thời không thèm nghĩ nữa, trên thực tế chuyện như vậy còn phải tính sổ, chỉ sợ cũng chẳng thể tính rõ ra được.

    An Nam Tú mở tay Lý Lộ Từ, nhảy xuống giường, Tú Tú bị rớt xuống, đứng dậy theo An Nam Tú đi ra khỏi phòng.

    Trên hành lang tĩnh lặng, An Nam Tú lấy điện thoại ra bấm số.

    - Chuyện gì vậy?

    -Nói cho các ngươi một tiếng, ta muốn giết một vài người, các ngươi tự trói người của mình đi, tránh cho ta tiện tay giết người, Lý Lộ Từ sẽ nổi giận với ta, biết chưa?

    - An Nam Tú.
    Kiều Niệm Nô thật không ngờ An Nam Tú sẽ gọi điện cho cô, không kìm được, hạ giọng.

    Điện thoại bên kia liền ngắt, Kiều Niệm Nô lập tức ra lệnh:
    - Lập tức định vị vị trí cảu An Nam Tú.

    - Vẫn ở tại địa điểm số 1, cô ấy đang ở cùng một đứa bé 6-7 tuổi đứng ở trước cửa, trong tay đứa bé cầm theo một chiếc giỏ.
    Người phụ trách theo dõi thông báo.

    Toàn bộ thuyền đều trong khu vực theo dõi, nhưng phòng An Nam Tú ở là điểm theo dõi quan trọng nhất, gọi là điểm số 1, các điểm khác đều lấy vị trí là trung tâm mà phân bố mệnh danh.

    - Ôn Lương, Triệu Thiến, Tiền Long, Triệu Đức Cao, Liễu Vị Lai, chấp hành nhiệm vụ.
    Kiều Niệm Nô mặc áo gió che lấp trụ súng bên hông, gọi một tiếng, bước ra phía ngoài cửa.

    - Cô ta muốn làm gì?
    Ôn Lương vừa lo sợ vừa hoài nghi, thật không ngờ có một ngày sẽ đối diện trực tiếp với cô bé, sẽ không phải động thủ với cô thật chứ ?

    - Cô ta hẳn là muốn xuống tay với Tạ Linh, hôm nay tôi cảm thấy cô ấy rất có vấn đề, luôn đánh giá cái này, đánh giá cái kia, bình thường cậu có thấy cô ta chú ý tới người qua đường chưa?
    Thần sắc Kiều Niệm Nô ngưng lại, An Nam Tú xuống tay chắc chắn không kiêng nể gì, cho nên để giải quyết hậu quả, che lấp sự tình, nhất định bọn họ phải tới, nhưng hôm nay phần lớn An Nam Tú xuống tay là những người không bình thường, phải khống chế được ảnh hưởng của nó thực sự rất khó khăn.

    - Chết tiệt, Tô tiểu muội không thấy.
    Ôn Lương tức giận, chửi lên một tiếng, có chút bất lực.




    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. Soái Cẩu

    Soái Cẩu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/13
    Bài viết:
    1,927
    Được thích:
    2,060
    Vợ Tôi Là Công Chúa
    Tác giả: Hạ Hoa

    Chương 479: Tử thần

    Người dịch: Nữ hiệp
    Nguồn:Mê truyện








    Kiều Niệm Nô lắc đầu.
    - Nếu như cô ta ở đây, tôi cũng phải bảo cô ấy dời đi, cô ấy mà cùng ra tay với An Nam Tú, chiếc thuyền này sẽ bị phá hủy.

    - Thông báo cho Lý Lộ Từ đi, bảo hắn đem An Nam Tú về.
    Ôn Lương nghĩ ra biện pháp này, trong lòng thấy vui mừng.

    - An Nam Tú làm việc gì, cô ta sẽ thông báo với chúng ta sao? Đơn giản là cô ta cảnh cáo chúng ta không được lợi dụng Lý Lộ Từ mà can ngăn cô ta thôi. Cho dù hôm nay Lý Lộ Từ ngăn được cô ta, cậu không lo rằng cô ta sẽ trả thù chúng ta sao? Cậu đừng quên, chung quy, Lý Lộ Từ không phải là người của chúng ta, cho dù An Nam Tú giết sạch người của chúng ta, sau khi Lý Lộ Từ phẫn nộ, cậu cho rằng hắn thực sự sẽ oán hận An Nam Tú sao?

    Kiều Niệm Nô cười lạnh lùng, xem ra, mối quan hệ giữa An Nam Tú và Lý Lộ Từ không phải chỉ đơn thuần là Công chúa và người hầu quan, An Nam Tú vì sao lại muốn giết Tạ Linh? Đơn giản là vì trước đó Tạ Linh lợi dụng Lý Lộ Từ khiến Lý Lộ Từ bị thương, Lý Lộ Từ rất quan trọng với An Nam Tú, An Nam Tú đối với Lý Lộ Từ sao lại không như thế? Hai người họ tuyệt đối sẽ không vì người thứ ba mà ảnh hưởng tới mối quan hệ này, nếu người của Kiều Niệm Nô bị An Nam Tú giết thì cũng là cái chết ro ràng, không cần dựa vào Lý Lộ Từ tạo ra cơ hội gì để người khác có thể trả thù An Nam Tú...

    Kiều Niệm Nô biết rằng, bây giờ trong tổ chức còn có rất nhiều người cho rằng Lý Lộ Từ ở bên cạnh An Nam Tú, quan hệ của hai người cực kì thân thiết, có nghĩa là Lý Lộ Từ có thể khống chế An Nam Tú, cũng có nghĩa là trên thực tế tổ chức có thể gián tiếp khống chế An Nam Tú...

    Ở về ý nghĩa nào đó mà nói, Lý Lộ Từ quả thật có thể khống chế An Nam Tú, nhưng cái đó đối với người khác không có chút quan hệ gì.

    - Lý Lộ Từ bây giờ hoàn toàn có thể gia nhập cùng chúng ta.
    Ôn Lương thở dài một hơi, rất không thoải mái, thế giới rộng lớn, thỏa chí tung hoành, nhưng bây giờ lại bó tay bó chân, trước một số lực lượng, mình chỉ có thể ẩn nhẫn, chậm rãi tích tụ nhân lực, chờ đợi thời cơ.

    - Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn sẽ không gia nhập đâu.
    Kiều Niệm Nô lắc đầu.

    - Phải đợi cho tới khi hắn và cô kết hôn sao?
    Ôn Lương cười.

    - Câm miệng.
    Kiều Niệm Nô quát lớn, cúi đầu bước nhanh hơn.

    Gió biển hơi lạnh, Ôn Lương triệu tập mấy người, nhanh chóng đi lên.

    Kiều Niệm Nô và Ôn Lương nhìn thấy An Nam Tú ở đầu thuyền, nhìn từ phía xa, An Nam Tú đứng trước một người đàn ông mặc âu phục.

    - Em gái nhỏ, nửa đêm chạy tới đầu thuyền làm gì?
    Người đàn ông cười ấm áp, trong bóng tối lạnh lẽo khiến cho người ta an lòng.

    - Để giết ngươi.
    Mặt An Nam Tú không chút biểu cảm, nói.

    - Cái gì?
    Dường như người đàn ông sợ hãi, lại mỉm cười.
    - Về ngủ sớm đi, biển rộng lớn buổi tối rất đáng sợ, ma biển, thần sông, quái vật biển, buổi tối đều tới đây tìm trẻ con.

    - Ngươi là người của Tạ Linh?
    An Nam Tú hỏi.

    - Tạ Linh Thư tiếng tăm lừng lẫy hả, tôi cũng biết cô ấy, vợ trước của An tiên sinh… có điều…sao cô bé lại…

    Người đàn ông này chưa nói hết, chỉ cảm thấy người cứng nhắc, không thể giãy dụa, kinh hãi nhìn cô bé mặc váy hoa không cao bằng mình có thể nhảy bổ lên, vung tay cắm vào ngực mình, moi tim của gã ra.

    Cô bé dùng sức lấy ra, đặt trong cái giỏ, người đàn ông nhìn trái tim mình đang đập giãy lên trong giỏ, sau đó mới ngã xuống.

    - Lần sau đừng để cho máu chảy ra, nóng rực mà lại có vị tanh, ghê chết.
    An Nam Tú dặn dò.

    Tú Tú muốn phun bọt, lại quên mất mình bây giờ không phải là cua nữa, nghĩ một lát, quên mất làm thế nào để phun ra. Mang theo cái giỏ đi theo An Nam Tú...

    Nhìn thấy An Nam Tú và Tú Tú vừa đi khỏi, vài người lập tức chạy tới, nhanh chóng xử lý hiện trường.

    - Cô ta dường như không xác định được đâu là người của Tạ Linh.
    Ôn Lương nhăn mày.

    - Cô ta đương nhiên không hoàn toàn xác định được, ngoại trừ người theo Tạ Linh lên thuyền, có nhiều người đã lẻn vào thuyền, ra vẻ như là nhân viên phục vụ và nhiên viên phụ trách. Hôm nay, cô ta hẳn đã loại trừ đa số người, chỉ còn lại một ít người khả nghi, hẳn là sau khi hỏi đối phương có phải là người của Tạ Linh không, cô ta mới xác định thân phận của đối phương.
    Kiều Niệm Nô chằm chằm nhìn vào hai bóng nhỏ, bám sát theo không xa mà cũng không gần.

    - Hỏi một câu là có thể xác định? Chẳng lẽ là phương pháp phân biệt bộ mặt gì đó?
    Ôn Lương hâm mộ nói, nếu như có thể phán đoán đơn giản như vậy, việc thẩm vấn sẽ bớt đi.

    - Tinh thần của An Nam Tú có năng lực vô cùng to lớn, sau khi cô ta hỏi rồi, hoạt động bộ não của những người của Tạ Linh và không phải sẽ khác nhau. Có rất nhiều người có thể không thay đổi giọng nói, hoặc là ngụy trang không hề sơ hở, nhưng bọn họ không có khả năng khống chế mình sau khi đang nghe An Nam Tú hỏi đến cả bộ não cũng không có hoạt động gì, chỉ cần phản ứng đúng vấn đề này, An Nam Tú có thể thông qua cảm giác mà phán đoán.
    Chính là vì hiểu biết về An Nam Tú, Kiều Niệm Nô đối với An Nam Tú kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách, sẽ không giống như một số người trong tổ chức không cho là như vậy.

    - Vậy thì chẳng phải là không ai có thể gạt được cô ta sao? Ở cùng với những người như vậy, thật sự là đau khổ.
    Ôn Lương không khỏi có chút thông cảm với Lý Lộ Từ, ai mà không nói dối chứ? Cho dù không muốn nói dối, nhưng có một số việc không muốn nói cho người khác, khi người ta hỏi tới, chẳng lẽ không thể che giấu được?

    - Thế thì cũng không hẳn, cô ta cũng cần phải hao phí tinh lực, người bị dò hỏi có sinh mạng hoặc tinh thần lực càng mạnh, cô ta càng phải hao phí tinh lực. Huống chi cảm giác dò hỏi người khác như vậy, trên thực tế sẽ khiến người ta tổn thương, ví dụ cô gái như An Tri Thủy, nếu An Nam Tú dò hỏi cô ấy, ý thức của An Nam Tú thậm chí có thể dễ dàng ở lại trong đầu An Tri Thủy, khiến cho An Tri Thủy không biết rõ đâu là ý thức của mình, đâu là của An Nam Tú...
    Kiều Niệm Nô cười nhạo:
    - An Tri Thủy là đồ ngốc.

    Kiều Niệm Nô cũng biết là mình nói xấu sau lưng người khác như vậy là không đúng, cô chỉ là nói lại kết luận của An Nam Tú mà thôi, Ôn Lương lắc đầu, ghen tuông mà thôi, hắn cũng không cho rằng cô gái có thể dựa vào khả năng của chính mình thi đỗ vào đại học Quốc gia là kẻ ngốc, chỉ số cảm xúc EQ thấp cũng không phải là ngu ngốc.

    Trong khi nói chuyện, An Nam Tú đã giết ba người, trong giỏ đã đựng hai quả tim.

    - Cô ta lấy những trái tim đó làm gì?
    Ôn Lương cảm thấy môi mình khô, không phải anh ta chưa từng giết người, nhưng chưa bao giờ tùy ý gom nhặt sinh mạng như vậy, dường như đối mặt với cô không phải là người sống, chỉ như giết lợn giết dê, tùy ý mổ xẻ.

    - Trái tim cô ta lấy đều là những người không bình thường, người thường không cần lấy.
    Vẻ mặt Kiều Niệm Nô ngưng lại, bảo những người phụ trách tạo hoàn cảnh không người quấy nhiễu cho An Nam Tú nên tránh xa cô ra một chút.

    Chiếc váy hồng của An Nam Tú như màu máu, gió biển xé rách khiến cho chiếc váy tung bay, lộ ra đôi chân trắng nõn, nhìn từ xa giống như cô gái tinh xảo Từ Oa Oa, trên gương mặt lạnh lùng và ngạo mạn kia, dưới dòng máu đỏ, biến thành lời giải thích tốt nhất cho những cái chết kia, chết đi một cách yên lặng không một tiếng động, không có sức nào mà giãy dụa, chết đi một cách không cam lòng.

    Cô ta từ từ đi tới đi lui trên thuyền, một đám người tử vong.

    - Điềm Điềm... tôi... muốn... muốn chơi với... Điềm Điềm...
    Tú Tú nhìn trái tim đập, đột nhiên nhớ tới cô bé trên bờ biển, tuy rằng hai người tuyệt đối không thể có cùng liên tưởng, Tú Tú từ từ dừng bước, nhân tiện từ lồng ngực một người lấy ra trái tim.

    Chỉ một lúc, trong giỏ đã đựng đầy hơn mười quả tim, An Nam Tú nghĩ một lúc, không còn nhiểu nữa, nhóm còn lại dường như đang tụ tập cùng nhau rồi.

    Ngoại trừ tiếng sóng biển, trời đất vô cùng yên tĩnh, đêm đã về khuya, ngọn đèn dần tắt, hơn ba mươi người chết đi cũng không tạo ra ảnh hưởng gì, ngoại trừ người chết, không ai biết họ đã chết, rồi tới sáng mai những người này có chút quen thuộc với thuyền viên và hành khách sau khi bị dời đi khẩn cấp cũng chẳng ai nhớ tới họ.

    Khu chính giữa của khoang thuyền, năm nhân viên chen chúc trong một căn phòng, chăm chú nhìn vào màn hình.

    Hình ảnh không ngừng di chuyển, hình ảnh hai cô gái cuối cùng cũng hiện ra trên màn hình, đây là thành quả của bọn họ xâm nhập vào hệ thống sa mạch Phi số.

    Cô bé bước thong thả, cô ở cầu thang buộc lại dây đai, sau đó đứng trước thang máy, nhìn vào những con số, thậm chí cô còn nhàn hạ liếc vào bố cục của phòng nghỉ.

    - Clark, bây giờ chúng ta phải làm gì.
    Một người nga có vòng bụng giống như người phụ nữ mang thai đang toát mồ hôi lạnh, cả khối thịt béo trên người không ngừng run rẩy.

    - Chết tiệt, tôi sao mà biết được, cô ta là vũ khí bí mật người Trung Quốc khai thác sao? Không ai có thể ngăn cản cô ta.
    Người được hỏi là Clark là một người Mỹ cao lớn, uy mãnh giống như vận động viên bầu dục, nhưng gã biết, bây giờ đứng trước cô bé này, một chút uy khí cũng không có.

    - Phu nhân đâu? Phu nhân đi đâu vậy, cô ấy nói với chúng ta, nhiệm vụ lần này mấu chốt là ở tên tiểu tử Trung Quốc kia, không cần chú ý tới cô bé này, vì sao cô ta phải giết chúng ta?
    Brina là cô gái duy nhất trong năm người, cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

    - Phu nhân hình như đã hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi đây, bây giờ chúng ta phải tự mình đối mặt với cô bé kia.
    Người có vóc dáng nhỏ, hít một hơi sâu, đi lên trước cửa.
    - Trước tiên mọi người phải bình tĩnh cho đến khi Bran chết kịp thời gian cảnh báo, những người khác nói không chừng là bị lộ thân phận, bị cô ta đánh lén, bây giờ chúng ta đều có phòng bị, chưa chắc cô ta đã là đối thủ.

    -Tôi thấy chúng ta vẫn nên tự chạy thoát thân.
    Người đóng vai tu sĩ mặc đồ đen trong tay cầm cây thánh giá, không ngừng cầu nguyện.

    Những người khác không để ý tới lời đề nghị, theo như giám sát có thể thấy, còn có những người khác mai phục ở xung quanh.

    - Cô ta đang ở bên trên hiên của chúng ta.
    Brina hét ầm lên.

    Năm người nhìn chằm chằm vào màn hình, cô bé kia mặc váy hồng có làn da trắng, trong ánh đèn rọi xuống có chút nhợt nhạt, hai chân bên dưới chiếc quần đỏ không ngờ lại như ẩn như hiện, dường như chỉ có một đôi giầy chậm rãi đi lại trên mặt đất. Cô đi lại không ngờ giống như hai tay hai chân biến mất, chỉ có một cái đầu dung nhan tú lệ treo trên chiếc váy đỏ trống rỗng.

    Một cô bé khác có gương mặt đáng yêu, dường như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, lộ ra nụ cười vui vẻ, trong tay cô là giỏ đựng những quả tim đầy máu.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  3. Soái Cẩu

    Soái Cẩu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/13
    Bài viết:
    1,927
    Được thích:
    2,060
    Vợ Tôi Là Công Chúa
    Tác giả: Hạ Hoa

    Chương 480: Thần phạt

    Người dịch: Nữ hiệp
    Nguồn:Mê truyện








    Giết chết năm người cuối cùng, móc ra ba quả tim đặt vào trong giỏ, An Nam Tú và Tú Tú trở về boong tàu, không nói một lời nào đi về phía hàng mẫu.

    - Ngươi biết hát bài “ cô gái hái nấm” không?
    An Nam Tú dừng chân, hỏi Tú Tú.

    Tú Tú nghĩ một lúc, phun phì phì ra vài cái cho An Nam Tú xem, rốt cuộc nhớ rõ thế nào mà lại phì ra chứ.

    - Cô gái hái nấm, mang theo một chiếc giỏ trúc nhỏ, sáng sớm rảo bước đi khắp rừng núi, cô hái nấm nhiều nhất, nhiều tới mức không đếm nổi…

    An Nam Tú hát một lượt, hỏi:
    - Biết hát rồi sao?

    lạc lạc lý lạc lạc lý , lạc lạc lý lạc lạc lý ... lạc lạc lý lạc lạc lý , lạc lạc lý lạc lạc lý ...
    (*Lạc lạc lý: Tiếng kêu của Tú Tú)

    Tú Tú không ngừng nôn ra, lại đi lặp lại một câu, nó chỉ nhớ mỗi câu này.

    - Có tiến bộ.
    Tuy rằng vẫn chỉ là con cua ngu xuẩn, nhưng ít nhất biết hát hò, An Nam Tú cho dù không hài lòng, cũng phải thừa nhận nó có tiến bộ, nhìn chiếc váy hoa Tú Tú mặc, hai chân nhảy nhót mang theo chiếc giỏ trúc, An Nam Tú liền nhớ ngay tới bài hát này, tuy rằng bài hát là chiếc giỏ trúc nhỏ trên lưng, An Nam Tú cũng chẳng thèm để ý sửa lại lời bài hát.

    Người bình thường không thể nào liên tưởng một quả tim đầm đìa máu với lại nấm, nhưng An Nam Tú lại cảm thấy chẳng sao cả.

    - Lạc lạc lý lạc lạc lý 噻...

    Tú Tú hát dọc đường, đi theo sau An Nam Tú tới một cái cầu dẫn, một ánh sáng màu lam chợt lóe ra, Kiều Niệm Nô ngăn đồng bọn phía sau.

    Bài ca dao trong trẻo động lòng người, tiếng sóng biển đập vào mạn thuyền, lẫn trong làn gió lẫn hương nồng mặn của biển tạt vào mặt, mang theo cả mùi tanh của máu, lúc này thật khiến cho người khác nổi da gà.

    - Ra đây.
    An Nam Tú lạnh lùng nói.

    Thân hình của Tạ Linh hiện ra, nhìn Tú Tú mang theo chiếc giỏ đựng đầy những quả tim, mỉm cười:
    - Giết hết rồi sao?

    -Ừ, có chút phiền phức.
    An Nam Tú gật đầu.

    - Phiền cho cô rồi, công chúa điện hạ.
    Tạ Linh khom người cảm ơn.
    - Đã có người nghi ngờ ta, cho nên hành động lần này tuy rằng cho ta chủ trì, nhưng mà nhân viên được sắp xếp lại không phải do ta xử lý.

    - Ta không quan tâm tới việc này.
    An Nam Tú huơ tay về phía mặt biển rộng lớn.
    - Hôm này ngươi làm cho Lý Lộ Từ ăn những con nhộng này, mục đích chính là muốn thúc đẩy giao phối giữa Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.

    - Thật là khó nghe.
    Tạ Linh cũng không phủ nhận, mỉm cười.

    - Ngươi cảm thấy ta là đồ ngu, không nhìn ra mục đích thật sự của ngươi sao? Hay là ngươi cảm thấy nhân cơ hội này giở trò với ta?
    An Nam Tú quay đầu, thật là một con kiến to gan lớn mật.

    - Chỉ là cảm thấy công chúa điện hạ sẽ không vì chuyện nhỏ bậc này mà trở mặt, còn có chuyện quan trọng khác phải không?
    Tạ Linh chắc chắn nhìn An Nam Tú, bà ta không hề khinh thường cô bé trước mắt, chỉ có điều bà ta có thể khẳng định mình đã nắm chắc tình báo quan trọng của An Nam Tú , nếu vậy An Nam Tú tất nhiên có thể dễ dàng tha thứ, dù sao Lý Lộ Từ đối với An Nam Tú rất quan trọng, bởi vì có người làm tổn thương Lý Lộ Từ, An Nam Tú liền đuổi tận giết tuyệt những kẻ tiếp xúc với Tạ Linh.

    - Ngươi phải biết rằng, trong tộc đàn các ngươi, người có thân thể như ngươi không nhiều…cho nên ngươi không thể nào dùng cái lối suy nghĩ và suy đoán logic của ngươi phán đoán hành động của người khác, tất nhiên càng không thích hợp với ta.
    An Nam Tú buông mí mắt, lông mi dài như cánh quạ, xinh đẹp thanh tú.
    - Được rồi, mục đích của ngươi đã đạt, từ nay về sau, ngoại trừ ta, không ai biết được sự tồn tại của ngươi.

    - Cảm ơn công chúa điện hạ ra tay cứu giúp.
    Tạ Linh khom người tạ ơn.

    - Giao dịch thôi.

    - Châu Nam Cực, trạm khảo sát nữ Oa.
    Tạ Linh lúc này mới tiết lộ địa chỉ.

    - Tốt lắm, cảm ơn, tâm nguyện không đạt, ta chung quy không thể thành tựu Thần.
    An Nam Tú nhìn bờ biển rộng phía Nam. Trái đất hình tròn, thần lực cho dù không thể nhìn thấy, nhưng An Nam Tú cảm thấy nơi đó có gì khiến cho hai mắt mình nhói nhói.

    - Tạm biệt.
    Tạ Linh chậm rãi lui về phía sau.

    - Ta cho ngươi đi sao?
    An Nam Tú quay đầu nhìn Tạ Linh.

    - Công chúa điện hạ, người lấy danh nghĩa thần linh ra thề, sẽ không giết tôi, sức trói buộc của lời thề ở Thiên vân thần cảnh rất lớn, thần thuật sư càng cao, càng tiến gần tới thần, càng như vậy. Nếu người giết tôi, sẽ khiến cho các thần phạt tội.
    Thần sắc Tạ Linh hơi thay đổi, nhắc nhở An Nam Tú. Bà ta có chút không ngờ tới, theo đạo lý, thân phận như An Nam Tú sẽ không lật lọng, huống chi An Nam Tú còn thề, lời thề của An Nam Tú không giống như lời thề của đàn ông trên giường, há mồm ra sau đó lại quên ngay, mà cũng không có gì báo ứng.

    - Thần phạt?
    An Nam Tú nhắm mắt trầm ngâm, sau đó mở to mắt, hai tròng mắt giống như Bảo Châu lưu chuyển, ánh sáng chói mắt, cười lạnh nói:
    - Bên trong thần điện có chỗ mà ta ngồi, là một trong những thần đó, thần nào dám phạt ta? Hôm nay phạt ta, ngày ta thành Thần, giết hắn là chắc.

    Tạ Linh há to miệng, bà ta không giống như người bình thường cho rằng thần Phật vô căn cứ mờ ảo, Thần ở Thiên vân thần cảnh tồn tại vô cùng hùng mạnh, cô bé này không ngờ lại mở mồm ra là đòi giết, cô ta còn có chút kính sợ nào với Thần hay không.

    Đối với loại gặp Thần giết Thần như kiểu này, Tạ Linh biết mình đã sai lầm, tưởng rằng bản thân có thể lợi dụng An Nam Tú, nhưng ngay từ đầu, cô bé này vốn đã không muốn cùng mình thực hiện giao dịch này.

    Cô ta đã sớm nói, Tạ Linh không xứng khiến cô bày ra lợi thế, đáng tiếc lúc ấy bản thân không để ý tới những lời này.

    Tú Tú vươn tay, móc trái tim Tạ Linh, đặt ở trong giỏ, thân hình Tạ Linh rơi vào trong biển rộng, trong đêm tối không còn thấy một chút dấu vết nào.

    - Quên mất không hỏi bà ta cần những trái tim này làm gì.
    An Nam Tú nghĩ một chút, cũng chẳng thèm để ý đá chiếc giỏ xuống bên dưới tấm bản.

    " lạc lạc lý lạc lạc lý ..."

    Ca hát dọc đường đi, Tú Tú trở lại phòng, tự mình treo lên trên cửa sổ, An Nam Tú trở về phòng tắm, rửa tay, kì cọ, tuy cô không ra tay, nhưng vẫn dính mùi máu tanh, Lý Lộ Từ rất thích mùi ngọt ngào như sữa trên người cô, An Nam Tú không muốn Lý Lộ Từ ngửi thấy mùi nào khác.

    Tắm rửa sạch sẽ, sau khi xác định bản thân giống như chui từ trong thùng sữa ra, An Nam Tú lúc này mới xốc chăn, chui vào trong lòng Lý Lộ Từ.

    Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, ôm chặt An Nam Tú bàn tay lập tức liền nắm con thỏ mềm mềm của An Nam Tú .

    An Nam Tú đỏ mặt, thân hình nóng hổi, mệt nhọc, muốn ngủ, đều không có chút khí lực vung tay của hắn ra… thôi, ngày mai tính sổ với hắn sau.

    “Tôi sẽ giết anh”
    An Nam Tú vui mừng nghĩ, sau đó Lý Lộ Từ sẽ không bao giờ lộ ra bộ dạng khiến An Nam Tú đau lòng nữa, An Nam Tú cảm thấy như vậy.





    Nắng sớm chiếu vào trong phòng, Lý Lộ Từ nghe thấy tiếng hát trong trẻo, non nớt, mệt mỏi mở mắt;
    - Thần kinh, sáng sớm mở mắt ra đã hát hò cái gì?

    " lạc lạc lý lạc lạc lý ..."

    Lý Lộ Từ nghe một lúc, cứ mỗi một câu hát đi hát lại không ngừng, lúc đầu còn cảm thấy ôm thanh non nớt đáng yêu, chỉ có điều hát đơn điệu như vậy, một lúc Lý Lộ Từ liền cảm thấy đau đầu, đang định nâng tay xoa bóp thái dương, ngạc nhiên phát hiện cảm giác mềm mại, miên man trong lòng bàn tay làm hắn nóng rực, không tự chủ được ôm cô bé vào lòng. Chỗ dưới thắt lưng phồng lên, không ngờ chạy vào một địa phương nhẵn nhụi ấm áp lại ẩm ướt, làm cho tâm thần con người ta rung rinh, khó kiềm chế.

    - Lý Lộ Từ muốn cùng ta làm việc biến thái… ta còn lâu mới…

    An Nam Tú đắc ý hừ hừ, Lý Lộ Từ cúi đầu, hai má cô bé đỏ ửng, mặt ngượng ngùng, không khỏi buồn cười, chẳng lẽ An Nam Tú đang mộng xuân?

    Có điều Lý Lộ Từ nhanh chóng phát hiện ra bản thân dường như không hề cười An Nam Tú, thân thể An Nam Tú đã bị kích thích, trong lúc mơ ngủ còn có phản ứng, mà không phải là nguyên nhân từ mình? Lý Lộ Từ luyến tiếc cái cảm giác này, đột nhiên ngạc nhiên, thì ra mình đã trở về hình dáng nam nhân.

    Thật sự cả kinh, Lý Lộ Từ ngồi dậy, cúi đầu nắm chặt cái vật đang đội lên trong quần, vô cùng kích động: - Cuối cùng… cuối cùng đã trở lại rồi.

    Lý Lộ Từ trở lại rồi, An Nam Tú đối với rất nhiều thuốc không có cách nào phỏng đoán đúng thời gian, cái viên Siêu cấp Bính Bính hoàn này khẳng định vốn chẳng phải vì muốn biến nam thành nữ nên tạo ra, thuộc loại mà An Nam Tú chế tác thất bại gì đó, An Nam Tú không hề nghiệm chứng dược liệu, cho nên tùy tiện phỏng đoán Lý Lộ Từ 24h sau sẽ trở về như cũ, thực tế không cần thời gian lâu như thế.

    Giống như là nước Mỹ năm đó bỏ ra bao công sức khống chế bệnh tật, nhưng sau khi tỉnh dậy đột nhiên hiện ra tiểu tử ở giữa hai chân ngủ đông tỉnh lại, Lý Lộ Từ vô cùng vui sướng, từ trên giường nhảy xuống soi gương.

    Chưa bao giờ cảm thấy mình sung sướng như vậy, một người đàn ông như vậy, dương cương như vậy… Lý Lộ Từ tự kỉ, niềm vui rạo rực, không quấy rầy An Nam Tú, chuẩn bị chạy vài vòng quanh boong tàu.

    An Tri Thủy an toàn rồi, mình cũng trở lại hình dáng cũ rồi, tâm trạng Lý Lộ Từ vô cùng thoải mái, nghĩ An Tri Thủy trở thành bạn gái mình, Lý tử cũng trở lại sau tập huấn, ánh dương chiếu sáng xuống cuộc đời thật tươi đẹp biết bao.

    Lý Lộ Từ bước ra khỏi phòng An Nam Tú, nghe thấy tiếng hát gần trong gang tấc, nhìn thoáng qua cửa sổ, mới phát hiện ra, Tú Tú đang mặc váy hoa ở trên ban công, ánh mặt trời soi vào cái bụng trắng, nhắm mắt, không ngừng hát " lạc lạc lý lạc lạc lý ..."

    - Tú Tú mày làm gì thế?
    Lý Lộ Từ ngáp một cái, hỏi.

    - Hát.. tôi muốn dạy … hát cho Điềm Điềm…
    Tú Tú nói xong, tiếp tục hát.

    - Hát cái gì thế?
    Lý Lộ Từ lại hỏi.

    Tú Tú ngừng hát, bắt đầu tự hỏi đây là bài hát gì, không có cách nào cả, vấn đề của Tú Tú là không có cách nào hát cả, vừa hát vừa nghĩ tới việc này, đối với Tú Tú mà nói, thật làm khó người ta.

    Lý Lộ Từ thấy nó ngơ ngác, không để ý tới nó nữa, đi xuống lầu gõ cửa phòng An Tri Thủy.

    - Thanh Chiếu..
    An Tri Thủy biết An Nam Tú không thể nào dậy sớm như vậy, có thể dậy sơm như vậy, dời khỏi giường chỉ có thể là chị Thanh Chiếu.

    An Tri Thủy ngẩn người, lại day day mắt, trên mặt hiện ra niềm vui bất ngờ, một lát sau, một chút ửng hồng, giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng đóng cửa lại.

    - Anh mang bữa sáng cho mọi người này…
    Lý Lộ Từ cười, chạy ra cửa, An Tri Thủy tất nhiên không biết được hắn ở ngoài cửa, cô vẫn mặc chiếc áo ngủ đêm qua, chỉ có điều, cô cũng dậy sớm, đang chuẩn bị thay quần áo,chiếc cúc trước ngực đã cởi ra, trong lớp lụa không che được bộ ngực đầy đặn, chiếc áo nửa che, nửa hở hai đỉnh nhũ, giống như là đứng trên tuyết trắng ở xa xa.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  4. Soái Cẩu

    Soái Cẩu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/13
    Bài viết:
    1,927
    Được thích:
    2,060
    Vợ Tôi Là Công Chúa
    Tác giả: Hạ Hoa

    Chương 481: Phiền toái lớn..

    Người dịch: Nữ hiệp
    Nguồn:Mê truyện








    Hôn lễ của An Đông Dương và Đường Tô được cử hành đúng hạn, ngoại trừ Kiều Niệm Nô âm thầm cảnh giới, còn có hải cảnh tuần tra xung quanh, các vệ sĩ mặc đồ đen của công ty bảo an có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, còn có thêm một nhóm cảnh vệ, với sự bảo vệ nghiêm ngặt như thế, không ai dám làm chuyện gì hết.

    Đương nhiên, cũng không ai biết là đã có mười người đã bị chết, có cả một rổ trái tim đã rơi xuống biển.

    Có rất nhiều phóng viên của các hãng truyền thông đến phỏng vấn, truyền thông inte thậm chí còn cho truyền hình trực tiếp, ngoài ra thì cũng có một số báo truyền thông nước ngoài đến, tin tức này có thể được đăng tải trong mục tin tức mới của các kênh truyền hình lớn.

    Trong buổi tiệc chiều trên sảnh lớn của du thuyền, đèn được trang hoàng khắp nơi, khách khứa đều tập trung ở đó, An Tri Thủy không thể nhàn nhã mà đi cùng Lý Lộ Từ và An Nam Tú nữa, lúc này cô cùng với cha và mẹ mới đi chào hỏi khách, An Đông Dương vui vẻ cho mọi người thấy sự nghiệp không ngừng thành công của mình, đồng thời cũng là một gia đình hòa thuận, đối với một người đàn ông mà nói, đời người được như vậy thì chẳng còn mong ước gì hơn nữa.

    Đương nhiên nếu như phụ nữ không thường xuyên để ý Lý Lộ Từ, thì đây xem như là đã viên mãn rồi.

    - Mấy hôm nay chơi có vui không?
    Chấm dứt một vòng mời rượu, nhân lúc rỗi rãi, An Đông Dương đã trấn tĩnh lại, trên mặt toát ra vài nét mệt mỏi, nhìn quanh mọi người, cũng vui vẻ ra mặt, nhưng không khỏi thở dài, đối với phụ nữ mà nói thì tình yêu và sự quan tâm mới là quan trọng nhất. Mấy hôm nay tuy Đường Tô rất hạnh phúc, nhưng tâm tư trong ánh mắt thì từ trước tới giờ chưa từng thấy, lần này con gái tới cùng với Lý Lộ Từ, toát lên một vẻ đẹp châu tròn ngọc sáng, làm cho An Đông Dương cảm nhận được niềm hạnh phúc và ngọt ngào mà trước đây chưa từng có.

    - Rất vui vẻ, bọn con còn đi câu cá, Lý Lộ Từ câu được một con rất lớn, An Nam Tú không ngờ còn câu được cả một con cá mập, con cá đó có lẽ gặp xui rồi, nhảy lên thuyền, Lý Lộ Từ một quyền đã đánh được vào bụng nó, nhưng sau đó nó lại nhảy đi mất.
    An Tri Thủy vô cùng cao hứng nói.

    - Cá mập còn hung hơn cả hổ, Lý Lộ Từ có thể đánh được cá mập sao?
    Đường Tô cười dài rồi lắc đầu, đại khái là tâm thái của bề trên đều như vậy, nghe con gái nói mấy chuyện có chút hoang đường đó cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng.

    - Đúng rồi, con chuẩn bị đi, chuyển về nhà ở, trải ngiệm cuộc sống bình dân như vậy cũng đủ rồi.
    An Đông Dương đã nhận điện thoại của Kiều Niệm Nô, biết rằng cảnh giới đã bỏ, con gái rất an toàn, trái tim An Đông Dương đã trở về vị trí vốn có của mình.

    - Vâng.
    An Tri Thủy rầu rĩ gật đầu, vừa rồi cao hứng như vậy giờ không biết bị tiêu tan đi đâu hết rồi.

    - Tri Thủy, gọi Lý Lộ Từ và cô bé đứng bên cạnh nó qua đây đi.
    Đừơng Tô rất ấn tượng với An Nam Tú, bất kỳ ai gặp được một cô bé kiều diễm như Từ Oa Oa, đều khó mà quên được.

    - Chúng ta qua đó đi.
    An Đông Dương khoát tay, ông biết Đường Tô rất thích Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng rất tôn trọng Đường Tô, cho nên Đường Tô luôn đối xử với Lý Lộ Từ như người thân, bảo An Tri Thủy gọi Lý Lộ Từ lại, là một cách thể hiện thái độ vui mừng. Nếu như là Đường Tô muốn gặp một người bình thường, nhất định sẽ không bảo An Tri Thủy đi gọi, hiện tại trừ phi Lý Lộ Từ trở thành bạn trai của An Tri Thủy, trong mắt người khác thì cũng đều như vậy... An Đông Dương rất hiểu tâm tư của Đường Tô, Đường Tô muốn trong mắt những người xung quanh thì Lý Lộ Từ thực sự là bạn trai của An Tri Thủy, cố gắng tạo cho An Đông Dương một chút áp lực.

    An Đông Dương tự mình đi qua đó, bởi vì Đường Tô chỉ nghĩ An Nam Tú là một cô bé bình thường, nhưng An Đông Dương biết cô bé này chắc chắn rất lợi hại. Hơn nữa, dù có nói thế nào, mấy hôm nay mình có thể yên tâm, cũng là vì có Lý Lộ Từ đã chăm sóc cho con gái, ông ta chủ động đến tỏ một chút gọi là coi trọng Lý Lô Từ thì cũng là chuyện nên làm.

    - An tiên sinh, dì Đường, tân hôn vui vẻ.
    Nếu như chỉ có Đường Tô ở đây, thì có lẽ Lý Lộ Từ đã gọi An thái thái hay An bá mẫu gì gì đó, nhưng bộ dạng An Đông Dương khá nghiêm túc và khách sáo, nên Lý Lộ Từ chỉ cười.

    - Nghe Tri Thủy nói thành tích thi cử của cậu cũng không tồi, có chắc sẽ qua không?
    An Đông Dương cũng giống như các vị trưởng bối khác luôn quan tâm đến chuyện học hành trước.

    - Không vấn đề gì ạ.
    Lý Lộ Từ đầy tự tin.

    - Việc học của Lý Lộ Từ không có vấn đề gì, thì em lại lo lắng thành tích của An Tri Thủy, em thấy con bé không có tâm tư học hành lắm, đứa con gái này cứ nói đến chuyện yêu đương thì chẳng còn tâm trí nào mà học cả.
    Đường Tô căn bản không sợ An Đông Dương, hiện tại hai người chính thức là vợ chồng, Đường Tô đương nhiên ủng hộ chuyện của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nhưng bà biết An Đông Dương rất không thích nói đến chuyện hai đứa đang yêu nhau.

    - Bây giờ tuổi còn nhỏ, học tập là chuyện quan trọng nhất, chuyện yêu đương đợi khi tốt nghiệp hãy nói.
    An Đông Dương kéo cánh tay Đường Tô.
    - Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, hiểu biết rõ về nhau rồi mới kết hôn, các con đã quen biết nhau bao lâu rồi? Hãy cứ làm bạn bè đi đã.

    Đường Tô bất đắc dĩ lắc đầu, bà biết thay đổi được tâm ý của An Đông Dương không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, cứ lấy mình và ông ấy ra làm ví dụ, thì chẳng phải An Tri Thủy sẽ lãng phí tuổi thanh xuân sao, liệu có cách nào khác khiến ông chấp nhận cho Lý Lộ Từ và An Tri Thủy yêu nhau không?

    Lý Lộ Từ và An Tri Thủy không thèm để ý đến những lời An Đông Dương nói, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều biết được tâm sự của đối phương, có chút ngọt ngào vụng trộm, người khác đều không biết thật ra quan hệ của họ là quan hệ bạn bè nam nữ.

    - Ông nói vậy không sai, không nhận ra là ông đã hơn bốn mươi rồi, có thể nói những lời có đạo lý như vậy, mặc dù tuổi tác chưa cao, nhưng cũng coi như là hiểu được lý lẽ, còn thông minh hơn cả Lý Lộ Từ. Học tập đương nhiên là chuyện quan trọng nhất, tuy nhiên chuyện yêu đương kia cũng không sao cả, nhưng lãng phí thời gian thì cũng có thể. Lý Lộ Từ, anh muốn yêu đương sao? Sau hai mươi năm nữa hãy nói.
    An Nam Tú luôn không để ý đến người khác, nghe được những lời của An Đông Dương, lúc này mới quay đầu lại, nét mặt không chút thay đổi gật đầu với An Đông Dương, xem như là tán thưởng An Đông Dương.

    Đường Tô và An Đông Dương giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này nói chuyện kiểu gì vậy?

    An Tri Thủy thì không kìm nổi cười, Lý Lộ Từ vội vàng xin lỗi, cảm giác có chút ngượng ngùng:
    - Thật ngại quá... cô bé này...

    - Không sao, Châu bộ trưởng đang ở bên kia, mau qua đó chào hỏi một tiếng đi.
    Đường Tô kéo An Đông Dương đi chỗ khác, vừa không có cách nào nói được với cô bé này, vừa không muốn nhiều lời, hiển nhiên là cô bé không thể lễ phép và tôn trọng bề trên như An Tri Thủy và Lý Lộ Từ được. Đường Tô thật không ngờ là cô bé An Nam Tú này lại nói thêm câu tuy rằng tuổi tác chưa cao hay linh tinh gì đó.

    An Đông Dương khẽ cười, cũng không hề để tâm, những người đàn ông trung niên đối với những cô cậu bé như thế này thì cũng chỉ đối xử như người cha với đứa con của mình, huống chi An Đông Dương khẳng định rằng cô bé này không phải người bình thường, và cũng không có cách nào để đi so đo với cô.

    - Tú công chúa thật lợi hại.
    An Tri Thủy có chút hưng phấn nói, cô luôn cho rằng những lời cha nói với mình là những lời dạy bảo, chính mình cũng nhiều lúc mang những lời cha dạy đi răn dạy người khác, An Nam Tú lại có thể nói chuyện với cha như vậy, khiến An Tri Thủy rất hâm mộ, thầm nghĩ có một ngày nào đó cô cũng có dũng khí để nói với cha về chuyện đồng ý cho mình và Lý Lộ Từ yêu nhau thì thật tốt.

    Nói xong An Tri Thủy liền đi tới chỗ cha, Lý Lộ Từ nắm tay An Nam Tú di đến phía trước gương, chỉ vào cô bé ngạo mạn bên trong gương và nói:
    - Cô bao nhiêu tuổi rồi?

    - Mười lăm tuổi.
    An Nam Tú tức giận nhìn Lý Lộ Từ.
    - Đến tôi bao nhiêu tuổi anh cũng quên, anh muốn chết sao?

    - Ít ra vẻ với tôi đi, cô có biết tôi có ý gì không?
    Lý Lộ Từ không để ý đến cô, chỉ vào An Đông Dương và nói:
    - Cô và ông ấy, hai người ai lớn ai nhỏ?

    - Ngoại trừ nữ hoàng bệ hạ, sư phụ của tôi chính là người lớn tuổi nhất, đã hơn hai nghìn tuổi rồi, người nhỏ tuổi nhất cũng đã tám trăm tuổi, những nhà Đại hiền triết thần thuật sư có thể ngồi bàn luận ngang bằng về thần thuật với tôi đều hơn một nghìn tuổi rồi, nói cách khác thì dựa theo cách tính tuổi quyền uy nhất, lấy học thuật tuổi để tính toán, tôi ít nhất cũng đã hai nghìn tuổi, ông ta mới có bốn năm mươi, đương nhiên là nhỏ tuổi hơn rồi.
    An Nam Tú sao có thể hiểu được ý của Lý Lộ Từ.

    - Hai ngàn năm tuổi?
    Lý Lộ Từ chưa từng nghe kiểu tính tuổi nào như vậy, lại còn là quyền uy nhất nữa chứ.

    An Nam Tú ngẩng đầu lên, gương mặt thiếu nữ đẹp tuyệt trần vẫn còn mang chút trẻ con, ung dung gật đầu.

    - Tôi nghĩ cô đã chín ngàn năm tuổi rồi.
    Lý Lộ Từ chắp tay.
    - Bái kiến Cửu Thiên Tuế.

    An Nam Tú nghi ngờ nhìn Lý Lộ Từ, không biết hắn có âm mưu quỷ kế gì đây, lời nói của hắn rất nham hiểm.

    Lý Lộ Từ mỉm cười, mặc dù An Nam Tú đã đọc qua lịch sử Trung Quốc, nhưng nếu cô không có hứng thú, thì không thể nào ghi nhớ và trong đầu được, phải đến lúc kiểm tra mới có thể nhớ ra, vấn đề hiện tại cô đang suy nghĩ làm sao để có thể liên tưởng đến chuyện gì dó trong lịch sử nhỉ? Tự nhiên lại không biết cái tên tự xưng là Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền đó là một tên thái giám chết bằm đã để lại tiếng xấu muôn đời.

    - Lý Lộ Từ....

    Lý Lộ Từ quay đầu lại, là một người phụ nữ trung niên, thùy mị thướt tha, có thân hình đẫy đà quyến rũ, khi còn làm ở văn phòng của Từ Chu Tể, Lý Lộ Từ đã từng gặp qua bà ta, nhưng bà ta tên gì thì hắn lại không biết.

    - Xin chào...
    Lý Lộ Từ cũng không biết nên xưng hô như thế nào, vừa rồi dường như có thấy bóng dáng của Từ Chu Tể, tuy nhiên nhân vật như Từ Chu Tể sẽ không đi một mình như vậy, Lý Lộ Từ cũng không có ý sẽ đi chào hỏi.

    - Từ hiệu trưởng mời cậu đi qua đó.
    Bí thư Tiểu Khê quay đầu lại ra hiệu.

    Lý Lộ Từ thấy xung quanh có không ít người, hóa ra đã có người chú ý đến mình, đại khái là có chuyện gì liên quan đến mình thì Từ Chu Tể luôn gọi bí thư Tiểu Khê tới.

    Bọn họ thảo luận chuyện gì về mình? Lý Lộ Từ biết vì mình với An Đông Dương, Lý Tồn Hỷ đều có lý do để tiếp xúc, khẳng định sẽ có rất nhiều người chú ý đến hắn, nhưng ngoài chuyện này ra thì cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.

    - Ngoan, đừng có chạy lung tung.
    Lý Lộ Từ buông bàn tay nhỏ bé của An Nam Tú ra, lúc này mới đi tới, Từ Chu Tể đang đứng cạnh Lý Tồn Hỷ, người mập mạp đứng bên cạnh người đeo kính kia hóa ra là Châu bộ trưởng mà Đường Tô nói, Đường Tô và An Đông Dương, An Tri Thủy cũng đứng ở đó, như những gì Lý Lộ Từ thấy thì Kiều Niệm Nô cũng đang đứng cạnh Lý Tồn Hỷ.

    Trực giác của Lý Lộ Từ có chút không ổn, Lý Tồn Hỷ là ủy viên cục chính trị, thư ký thành phố Trung hải, quyền cao chức trọng, người bình thường không phải muốn là có thể gặp được ông ta, nhưng mà Lý Lộ Từ lại nghĩ, vài lần tiếp xúc với ông ta, hắn cảm thấy đây là một con người đại phiền toái.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  5. Soái Cẩu

    Soái Cẩu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/13
    Bài viết:
    1,927
    Được thích:
    2,060
    Vợ Tôi Là Công Chúa
    Tác giả: Hạ Hoa

    Chương 482: Lý Lộ Từ tầm thường.

    Người dịch: Nữ hiệp
    Nguồn:Mê truyện








    Những nhân vật như An Đông Dương và Lý Tồn Hỷ, bất kể là xuất hiện ở đâu thì cũng là tiêu điểm, rất dễ dàng để hình thành một vòng tròn phân biệt rõ ràng, những người có địa vị tương đương sẽ đứng xung quanh, còn những người khác dù có muốn chen vào thì cũng bị loại ra ngoài, chỉ là sẽ bị họ cười nhạo là một người không biết nặng nhẹ là gì.

    Những người thấp hơn một tầng thì đứng ở vòng ngoài, lúc này đều quay đầu lại nhìn Lý Lộ Từ.

    Có người đã từng tham gia tiệc sinh nhật của An Tri Thủy, thì vẫn nhớ Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng nhớ được mấy người, một vài gương mặt quen khác thì chính là hai vị chủ tịch hội sinh viên của trường đại học quốc phủ, Hoa Văn Hiên và Đàm Hồng Kỳ tự nhiên lại chen vào vòng tròn của các trưởng bối, nhưng cũng có một đám vây quanh, rõ ràng nhất là người đứng bên cạnh Mã Thế Long, rất nhiều người không ngờ là anh ta sẽ đến, dù sao lúc trước cũng có một vài tin đồn xấu về chuyện của nhà họ An và nhà họ Mã, nhà họ Mã luôn coi mình là bề trên, nên không cần thiết phải tới đây.

    Lý Lộ Từ thu hồi hình ảnh nơi khóe mắt, liền cụp mi xuống giả dạng bề dưới đi tới.

    Nhìn Lý Lộ Từ thong dong, bước chân bình tĩnh, không lộ ra chút gì gọi là ngả ngớn hay căng thẳng cả, Đương Tô âm thầm gật đầu, rất nhiều thiếu gia có gia thế sung túc cũng không có được phong thái như Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ có thể lui tới như thường ở những nơi như thế này, tự nhiên là có một bản tâm không tầm thường.

    An Đông Dương cũng thầm khó chịu, thằng ranh dám cho rằng An Đông Dương phải hổ thẹn trước mặt hắn làm sao lại ra vẻ nhu thuận lễ phép thế này? Từ Chu Tể bên cạnh đang mỉm cười, nhưng thật ra lại đang đối xử với Lý Lộ Từ như với một người bạn cũ, đây rốt cục là chuyện gì chứ?

    Về phần Lý Tồn Hỷ, An Đông Dương không thèm nghĩ nữa, con người này tiền đồ rộng thênh thang, cũng có suy nghĩ mà người bình thường khó mà có được, ai mà biết là ông ta đang chú ý đến cái quỷ quái gì? An Đông Dương cho đến bây giờ vẫn không thể nào hiểu được vì sao Lý Tồn Hỷ lại coi trọng Lý Lộ Từ như vậy.

    Đường Tô coi trọng Lý Lộ Từ, An Đông Dương còn có thể lý giải, vì dù sao Đường Tô cũng suy xét cho An Tri Thủy. Nhân tài như Lý Lộ Từ có thể để ý đến An Tri Thủy, phù hợp để kết giao với An Tri Thủy, xem ra càng ngày nhạc mẫu càng thích con rể hơn, nhưng còn Lý Tồn Hỷ? An Đông Dương ngẫm lại thấy có chút không vui, cho dù An Đông Dương không đồng ý cho An Tri Thủy kết giao với Lý Lộ Từ, nhưng tốt xấu gì thì hiện tại đa số mọi người đều cho rằng quan hệ của hai người rất mật thiết, Lý Tồn Hỷ ông ta rỗi hơi mang con gái ra quyết nặn chung vào với Lý Lộ Từ, chuyện này không phải rõ ràng là ông ta đang có ý cướp con rể của An Đông Dương sao?

    An Đông Dương chau mày lơ đãng, Lý Tồn Hỷ năm lần bảy lượt công khai tỏ vẻ chú ý đến Lý Lộ Từ, tuyệt đối không phải là cái gì mà nhìn ra một nhân tài ưu tú, kiểu chú ý này lại quá nhiều, vô hình chung làm cho người ta cảm thấy Lý Lộ Từ không phải là không xứng với con gái của An Đông Dương, An Đông Dương sẽ không thể mượn cớ gì để nói Lý Lộ Từ không với tới được.

    An Đông Dương nhìn thoáng qua bộ trưởng Chu, người này ngắm tới ngắm lui Lý Lộ Từ và Lý Tồn Hỷ, không phải lão cáo già này nghi ngờ rằng Lý Lộ Từ là con riêng của Lý Tồn Hỷ chứ?

    Về phần con gái nuôi của Lý Tồn Hỷ, An Đông Dương liếc nhìn một cái rồi rời ánh mắt đi ngay.

    Từ Chu Tể gọi Lý Lộ Từ lại, Lý Tồn Hỷ nắm tay Lý Lộ Từ rồi vui vẻ giới thiệu với những người xung quanh, lần đầu tiên Lý Lộ Từ thấy được nhiều quan lớn như vậy trừ những lúc xem bản tin.

    Lý Tồn Hỷ giới thiệu một vài quan chức cao cấp với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ nhớ nhiều tên như vậy, cảm thấy không ra sao cả, nói thật ra, trừ phi Lý Lộ Từ là con của Lý Tồn Hỷ, nếu không thì giớ thiệu với hắn nhiều như vậy có tác dụng gì chứ? Lý Lộ Từ căn bản không cần dùng đến những quan hệ như thế này, Lý Tồn Hỷ chỉ muốn giới thiệu vài người với hắn, chứ không hề có ý đó, cũng không cần phải lên giọng như vậy, nếu như Lý Tồn Hỷ muốn vì thúc đẩy nhà họ Lý mà làm vậy thì cũng nên.

    Những người khác cũng hiếu kỳ, chờ Lý Tồn Hỷ giới thiệu quan hệ của ông ta với Lý Lộ Từ.

    - Hôm nay là một ngày tốt lành, An đổng và phu nhân đã yêu mến nhau nhiều năm, cuối cùng cũng đã kết tình phu thê. Nhân không khí vui vẻ này... Lý lộ Từ.
    Lý Tồn Hỷ vui vẻ nói, giống như là không hề để ý đến những người xung quanh,.
    - Hôn sự ngày hôm nay là đã được định sẵn từ hai mươi năm trước, hiện tại hai đứa bé cũng đều đã trưởng thành, nháy mắt một cái, hai mươi năm đã trôi qua rồi.

    An Đông Dương và Đường Tô ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn Lý Lộ Từ.

    Kiều Niệm Nô đứng bên cạnh Lý Tôn Hỷ, kinh ngạc và xấu hổ, giống như là bây giờ mới được biết đến chuyện này vậy.

    Lý Lộ Từ quả thật lửa giận tràn tim, quay đầu lại nhìn An Tri Thủy, đôi mắt của An Tri Thủychuyển động, sau nỗi chua xót nhợt nhạt thì càng nhiều hơn là ngạc nhiên khó tin.

    An Tri Thủy chưa từng nghĩ là Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô lại có quan hệ như vậy, nghe được chuyện này, đương nhiên trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cô cũng không phải là quá chú ý, cũng không phải là không có cảm giác gì với Lý lộ Từ, dù sao là một người hiện đại, không ai còn cảm thấy chuyện đính ước giữa hai đứa trẻ nhỏ cách đây hai mươi năm, đến giờ mà vẫn còn có ý nghĩa.

    Ngày xưa còn chú ý đến chuyện hôn ước này, nhưng hiện tại thì còn ai chú ý nữa? Không có giấy đăng ký kết hôn, hôn ước linh tinh đều không có ý nghĩa gì cả. An Tri Thủy coi trọng mối quan hệ do hai người tự xác định, tự chủ, An Tri Thủy và Lý Lộ Từ là bạn trai bạn gái của nhau, nguyện sống tới đầu bạc răng long, mối quan hệ này không thể vì một hôn ước cách đây hai mươi năm mà thay đổi được.

    Tuy nhiên quan hệ của Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô vẫn chưa đi tới mức nào cả, nhưng An Tri Thủy vẫn không thoải mái, nếu như trước đây mình với Lý Lộ Từ cũng có hôn ước thì tốt biết bao. Nghĩ đến đây An Tri Thủy liền đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt liếc nhìn Lý Lộ Từ một cái.

    Lý Lộ Từ không biết An Tri Thủy đang nghĩ gì, nhưng nhìn dáng vẻ cô thì có vẻ như cô đang bị tổn thương và rất tức giận, Lý Lộ Từ chỉ muốn thở phào một cái, nhìn lại Lý Tôn Hỷ, rốt cục người này muốn làm gì đây? Cho dù Lý Tôn Hỷ biết Lý Lộ Từ không phải là người bình thường, nhưng cái bộ dạng hận không thể nhét cả con gái cho hắn như thế này, ở đâu còn có điểm khoe khoang quền thế của quan lớn nữa?

    - Thư ký Lý, tôi không biết chuyện này… tôi là trẻ mồ côi. Ông có nhận lầm người không vậy?
    Lý Lộ Từ cũng không nể mặt Lý Tồn Hỷ nữa,ông ta không phải là không biết quan hệ của hắn và An Tri Thủy, bậy giờ không ngờ trước mặt cả nhà An Đông Dương, lại công khai nói ra chuyện này. Lý Lộ Từ hơi do dự vì nghi ngờ, chỉ sợ An Đông Dương, Đường Tô, An Tri Thủy không hài lòng, đối với Lý Lộ Từ thì An Đông Dương và Đường Tô chính là hình mẫu lý tưởng cho chức cha mẹ vợ của hắn, còn Lý Tồn Hỷ cùng lắm thì cũng chỉ như là người mà cha mẹ quen biết, không là gì cả.

    Sắc mặt An Đông Dương và Đường Tô tốt hơn một chút, An Đông Dương rất cao hứng nhìn Lý Tồn Hỷ, lần trước thấy Lý Lộ Từ cũng không tồi, nhưng người dám đối đầu với Lý Tồn Hỷ thế này quả không nhiều... ông ta thực ra không biết đã bao lần bị Lý Lộ Từ đối đầu rồi, người dám phân cao thấp với ông ta không nhiều.

    - Hai mươi năm trước thư ký Lý đã tìm cho con gái mình một vị hôn phu, nhưng sao gần đây mới nhận cô con gái nuôi này? Khi đó ông lấy thân phận là gì của Kiều Tiểu thư đây mà đính ước?
    Đường Tô có chút tức giận, Lý Tồn Hỷ cũng không phải người mù, chẳng lẽ lại không nhìn ra quan hệ của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy? Lúc này lại đi nói chuyện hôn ước từ hai mươi năm trước, không phải rõ ràng là muốn chia rẽ Lý Lộ Từ và An Tri Thủy sao? Cho dù ông ta coi trọng Lý Lộ Từ, cũng có thể ra mặt vì Kiều Niệm Nô, khiến Lý Lộ Từ bỏ An Tri Thủy mà thích Kiều Niệm Nô, như vậy thật quá tàn nhẫn, người khác cũng không thể nói gì, nhưng cái thái độ chế giễu này của ông ta, dường như là đang mang con gái mình ra giao phó cho Lý Lộ Từ vậy, quả thật là không thể làm cho nhà họ An thấy lọt mắt chút nào.

    Lý Tồn Hỷ không nể tình, Đường Tô cũng nói chuyện có chút hàm ý, chỉ thiếu mỗi chuyện là không nói thẳng ra rằng Kiều Niệm Nô không phải là con nuôi mà chính là con đẻ của Lý Tồn Hỷ.

    Cảm giác Đường Tô nói chuyện có chút xung, An Đông Dương nhíu mày, ông ta đang vui vì có người thay mình chia rẽ An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, vốn cũng không để ý lắm, nhưng Đường Tô lại nhằm vào Lý Tồn Hỷ như vậy, An Đông Dương thấy mình không thể ngồi yên, trong mắt mọi người thì An Tri Thủy và Lý Lộ Từ đang là một đôi giờ chỉ bằng một câu nói của Lý Tồn Hỷ thôi mà Lý Lộ Từ biến thành vị hôn phu của Kiều Niệm Nô, chẳng lẽ An Đông Dương lại bỏ qua sao?

    An Đông Dương kéo tay Đường Tô lại, bình tĩnh nhìn Lý Tồn Hỷ.

    - Tiểu Nô bây giờ đã trưởng thành rồi, cha mẹ phó thác nó cho tôi, tôi đương nhiên phải chăm lo cho cuộc sống và sự nghiệp của nó, hôn ước năm đó tôi cũng được chứng kiến. Còn việc khi nào tôi nhận Tiểu Nô làm con nuôi, cũng không cần phải nói cho mọi người biết. Nếu như Đường tổng đã hỏi, tôi sẽ nói với bà một chút, từ khi Tiểu Nô còn trong bụng mẹ thì tôi đã nhận nó rồi.
    Lý Tồn Hỷ vẫn cười, trong lời nói thì không hề khách khí, Lý Tồn Hỷ tôi nhận con nuôi khi nào thì liên quan gì đến các người, ai quản được tôi chứ?

    Đường Tô cũng không phản đối, chỉ cần Lý Lộ Từ không chấp nhận, Lý Tồn Hỷ làm sao có thể bắt Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô kết hôn? Đường Tô ôm An Tri Thủy, thấy An Tri Thủy nhìn Lý Tôn Hỷ một cách tức giận, lần trước trong buổi tiệc sinh nhật của An Tri Thủy, Lý Tồn Hỷ đã phá rối, không ngờ bây giờ lại làm thế này, nếu sớm biết thế này thì đã không mời ông ta đến, Đường Tô cũng không biết là trong hôn lễ của mình lại cố được vị ủy viên chính trị này hạ cố đến tham gia.

    Tuy nhiên thì cũng phải nghĩ một chút, nếu thực sự không đưa thiếp mời cho Lý Tồn Hỷ, thì coi như là tỏ rõ việc không qua lại với ông ta nữa, trên thực tế thì Cẩm An Thương Hội có khá nhiều lợi ích chung, nếu quan hệ hai bên không hòa hợp, có thể sẽ gây cản trở cho nhau, dù là ở đâu thì cũng cần chân thành hợp tác thì mới có thể thu được nhiều thành công.

    - Ngươi là vị hôn thê của Lý Lộ Từ sao?

    Lý Lộ Từ quay đầu lại, thấy An Nam Tú không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình rồi, lạnh lùng trợn mắt nhìn Kiều Niệm Nô, hơi nhếch mép rồi cười lạnh.
    - Mấy năm nay Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang nương tựa vào nhau mà sống, không có ai quan tâm, bây giờ lại đẻ đâu ra một vị hôn thê, cha nuôi của vị hôn thê lại rất giỏi, điều ta muốn biết là, nếu như Lý Lộ Từ vẫn chỉ là một người phàm bình thường, thì các người sẽ nhớ đến hôn ước từ hai mươi năm trước sao?



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)