Tu Chân Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng (Long Chiến Đô Thị) - MP3 (C52 - tạm drop)

  1. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --


    Chương 19: Mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân!

    Dịch: Sói
    Biên: Bạch Sầu
    Nguồn: banlong.us








    Ngay sau đó, trong đám người đối diện, một gã nam tử trung niên đột nhiên giơ tay lên cao, miệng quát lớn: “Các huynh đệ, cầm vũ khí, chuẩn bị động thủ!”

    Gã nam tử này cao khoảng 1m9, tai to mặt lớn, đầu cạo trọc lóc, thân hình vô cùng cường tráng, khi đứng lẫn trong đám người thì trông như một tòa thiết tháp. Hơn nữa, trên đỉnh đầu của hắn còn có vài chấm tròn màu trắng, tựu như là một vị hòa thượng đã hoàn tục.

    Nghe thấy mệnh lệnh của nam tử trung niên, đám người kia liền tản ra tứ phía, tạo thành một trận thế hình quạt, từng bước bao vây cửa ra vào của khách sạn. Nhờ ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi xuống, có thể thấy rõ trên tay của từng người không phải là mã tấu sáng loáng, thì cũng là những cây côn to bằng cổ tay.

    “Hoa hòa thượng, hai thằng ranh con kia dám quấy nhiễu việc làm ăn của chúng ta, hơn nữa còn đả thương bốn vị huynh đệ bên mình. Ngươi nói xem, nên chặt tay chân của chúng nó, hay là trực tiếp tiễn chúng nó đi gặp Diêm Vương?”

    Chợt có người lớn tiếng hỏi gã nam tử trung niên kia.

    Đấy là một gã có bề ngoài xấu xí, thân hình gầy yếu thấp bé, không hề có chút bắt mắt khi đứng trong đám người. Nếu không phải hắn lên tiếng nói chuyện thì căn bản cũng không có ai chú ý tới hắn.

    Nghe thấy ba chữ “Hoa hòa thượng”, Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường hai mặt nhìn nhau, bụng thầm nghĩ, trong bốn tên lưu manh bị đánh ngã trong khách sạn thì có một tên gọi là Thanh Diện Thú. Hiện tại lại lòi ra một tên Hoa hòa thượng, liệu trong đám đồng bọn kia có thể còn cái gì mà Cập Thời Vũ, Ngọc Kỳ Lân cùng Trí Đa Tinh… hay không đây?

    Ngoài ra, nếu nhìn kỹ gã nam tử trung niên kia một chút… quả thật là khỏi phải bàn. Ngoại trừ trên thân hắn không phải là tăng bào ra, thì các đặc điểm khác đều có phần giống với Hoa hòa thượng trong 108 hảo hán Lương Sơn Bạc.

    Chỉ nghe Hoa hòa thượng kia mắng: “Bà mẹ mày đi gặp Diêm Vương ấy! Cổ Thượng Tảo, chẳng phải lão đại đã từng phổ biến qua, hiện tại tin tức lan đi rất nhanh, chúng ta phải chú ý thu liễm một chút, đừng làm rộn thành chuyện lớn, kẻo rốt cuộc sẽ không có kết cục tốt!”

    Tên nam tử gọi là Cổ Thượng Tảo nói: “Vậy mày nói đi, nên làm gì bây giờ? Nếu dễ dàng tha cho bọn nó thì sẽ tổn hại thanh danh của Hảo Hán Minh chúng ta đấy?”



    “Tha con kẹc! Khẩu hiệu của Hảo Hán Minh chúng ta là gì? Đụng vào người Hảo Hán Minh, xa đến mấy cũng phải đuổi giết! Hay là như vậy đi, trước tiên phế chúng nó mỗi đứa một chân, sau đó đem về giao cho lão đại xử lý, sống hay chết để cho lão đại quyết định!”

    “Quyết định vậy đi! Các huynh đệ chú ý một chút, thu hết mã tấu và gậy côn lại, chỉ dùng quyền cước để bắt hai thằng oắt kia, nhớ là đừng ra tay quá nặng! Ai mà gây ra án mạng, thì cẩn thận gia pháp trừng phạt!

    Cổ Thượng Tảo vừa dứt lời, những người khác liền đồng loạt hưởng ứng, rối rít nhét hết vũ khí vào trong quần áo.

    Nghe thấy những lời của đối phương, Chu Kiên Cường vô cùng lo lắng, thần kinh nhanh chóng trở nên căng thẳng. Thế nhưng, khi hắn liếc mắt nhìn qua Tiết Thiên Y, thấy y vẫn ung dung bình thản, thần sắc không hề thay đổi, không có bất kì vẻ bối rối hay hoảng sợ nào, thì hắn không khỏi bội phục y sát đất.

    Người luyện qua công phu đúng là không giống với người thường! Cái gọi là phong phạm của cao thủ, đại khái là như thế rồi!

    Nghĩ đến Tiết Thiên Y vừa rồi đánh ngã bốn người Thanh Diện Thú trong nháy mắt bằng thân thủ quỷ dị, nội tâm của Chu Kiên Cường liền sinh ra một điểm hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy đám người trước mặt quá đông và hung hãn đang bao vây xung quanh, điểm hy vọng ấy hầu như đã biến thành tuyệt vọng.

    Cao thủ cũng không chịu nổi số đông, đối phương nếu chỉ có 8 - 10 người, Tiết Thiên Y có lẽ còn có thể ứng phó…. Thế nhưng ở đây là… hơn 100 người! Con mẹ nó, đúng là chèn ép người ta quá mức! Có giỏi thì 1 vs 1 quyết đấu công bằng đi!

    Chu Kiên Cường biết rõ, lúc này bất kể là khích tướng hay giảng đạo lý với đối phương thì cũng bằng thừa, chẳng thà cởi quần đánh rắm một cái cho xong!

    Tiết Thiên Y bỗng nhiên nhìn Chu Kiên Cường, nói: “Ngươi cứ lui vào trong khách sạn trước đi, sự tình ở đây để mình ta giải quyết!”


    Chu Kiên Cường khẽ giật mình, thần sắc có chút do dự, nhưng ngay sau đó hắn liền cắn răng, lớn tiếng nói: “Tiết ca, ngươi nói gì vậy? Nói thật, mặc dù hai người chúng ta chỉ mới vừa quen biết, nhưng ta đã coi ngươi là bằng hữu rồi. Mà đã là bằng hữu thì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Thế nên trong tình huống hiện tại, sao ta lại có thể làm rùa đen rút đầu, để cho ngươi một mình chống đỡ? Tiết ca, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu! Các ngươi chờ ta một lát…”

    Dứt lời, Chu Kiên Cường liền xắn cao hai ống tay áo, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiết Thiên Y, hắn bèn xoay người, chạy vào trong khách sạn, lúc đi ra, trong tay phải của hắn đã cầm theo một chai bia, đứng kề vai sát cánh cùng một chỗ với Tiết Thiên Y.

    “Ngươi không sợ à?”

    Nhìn Chu Kiên Cường mắt trợn trừng trừng, bày ra bộ dáng khẳng khái chịu chết, Tiết Thiên Y không khỏi có chút mắc cười

    “Sợ chứ! Thế nhưng sợ thì làm được cái quái gì? Bọn chúng sẽ bỏ qua ta cho sao?” Chu Kiên Cường hít sâu một hơi dài, nội tâm trong phút chốc trở nên khẩn trương hẳn, sắc mặt lộ ra vẻ hung ác. Hắn giơ cao chai bia trong tay: “Ông đây liều mạng với bọn mày! Giết một thằng là đủ vốn, giết hai thằng là có lời! Trận chiến hôm nay, không phải bọn mày chết thì chính là ông vong! Cho dù phải đi bán muối, ông đây cũng muốn cho bọn mày biết rõ, Chu Kiên Cường này là một nam tử hán chân chính!”

    Hắn dõng dạc hô, cảm giác nhiệt huyết toàn thân đang sôi trào. Lần nữa nhìn đám người bao vây xung quanh, hắn cũng không còn thấy sợ hãi như lúc vừa rồi nữa.

    Tiết Thiên Y cười cười, nói: “Không cần phải liều mạng cùng bọn họ! Ngươi cứ theo sát ta, đừng cách quá xa là được. Chúng ta cùng lao ra!”

    “Có thể sao?”

    Chu Kiên Cường nhìn đám người đang ngày càng tiến sát lại gần, trong nội tâm không hề có một điểm hy vọng nào.

    “Xem qua thì… có lẽ là được.”

    Nói dứt lời, Tiết Thiên Y liền sải bước, lao lên nghênh đón đám người đối diện.

    “Ông đến với các cháu đây, chơi đi!”

    Chu Kiên Cường dậm chân, quơ quơ chai bia trong tay một hồi, rồi bám theo thật sát sau lưng Tiết Thiên Y.

    Trong đám người xuất hiện trên phố kia, chỉ có một số gã mặc âu phục màu đen, trước ngực đeo huy hiệu, thì mới là thành viên chính thức của Hảo Hán Minh. Còn những người khác đều là đám tiểu đệ hỗn tạp đi theo bọn chúng.

    Phương thức liên lạc trong nội bộ Hảo Hán Minh rất nhanh chóng và thuận tiện. Sau cú điện thoại cầu viện của Lý Xuân Phương, người nhận được điện liền gửi tin cho những người khác, và theo đó, cứ hễ là người ở quanh khu vực gần với khách sạn Xuân Phong, có thể tham gia hỗ trợ, thì đều chạy đến đây trong thời gian ngắn nhất. Những người này tụ tập thành tốp năm tốp ba rồi cùng nhau kéo tới, hơn nữa tính cả số tiểu đệ đi theo rõ ràng cũng có hơn trăm người, thoạt nhìn rất có thanh thế.

    Toàn bộ khu vực phía Tây của thành phố Yến Kinh đều là phạm vi thế lực của Hảo Hán Minh, nếu không phải thời gian cấp bách và hiện tại cũng đã hơn 11h đêm, thì số thành viên của Hảo Hán Minh kéo tới đây phỏng chừng phải gấp mấy lần thế này.

    Song phương nhanh chóng lao lên, bước chân không có chút nào do dự, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đối mặt với nhau.

    Bên phía Hảo Hán Minh, đi đằng trước chính là mấy thằng tiểu đệ mới được Hoa hòa thượng thu nạp. Đây là lần đầu tiên bọn hắn tham gia vào việc đánh nhau theo kiểu kéo bè kéo lũ như này, thế nên nội tâm của bọn hắn tràn đầy hưng phấn kích động, xen lẫn cuồng nhiệt. Cả đám đều muốn chứng tỏ thực lực của mình ở trước mặt đại ca. Khi thấy phía đối diện là một Tiết Thiên Y mi thanh mục tú, có dáng vẻ dễ bị bắt nạt, thì lập tức có hai thằng trẻ trâu ra vẻ hổ báo, miệng hét lớn, vung nắm đấm lao lên đầu tiên.

    Mục đích của Tiết Thiên Y chẳng qua là muốn dẫn Chu Kiên Cường mau chóng rời khỏi đây, cũng không muốn dây dưa cùng bất luận kẻ nào. Cho nên, đối với hai tên đang xông tới kia, hắn cũng lười để ý, hai vai chỉ khẽ động, trực tiếp xuất ra hai quyền.

    Tốc độ và lực lượng ra quyền của hắn thoạt nhìn cũng không có gì quá mạnh mẽ, nhưng khi hai nắm đấm nện lên thân hai tên đang lao tới kia, thì đan điền trong cơ thể hắn ngay lập tức tuôn ra hai cỗ chân khí, men theo kinh mạch ở hai cánh tay truyền vào hai nắm đấm, sau đó tựa như ngưng thành thực chất bạo phát ra bên ngoài.

    Chân khí phá quyền mà ra, hóa thành lực lượng xung kích cường đại, trực tiếp đánh bay hai thân thể có tổng trọng lượng gần 150kg của hai tên trẻ trâu kia.

    Trước một tràng âm thanh kinh hô xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết, thân hình cả hai bị đánh bay ngược lại đằng sau, hung hăng đâm sầm vào đám người đang xông lên. Sức nặng thân thể của hai tên đó cộng thêm cỗ lượng lực trùng kích cường đại, lập tức xô đổ một góc của bức tường người. Cũng không biết có bao nhiêu người do vậy mà bị thương nữa!

    Bà mẹ nó, lực lượng mạnh quá! Tiên sư thằng này còn là người sao? Nhất định là siêu nhân phụ thể rồi!

    Tất cả mọi người có mặt tại đương trường đều bị chấn nhiếp bởi hai quyền bá đạo của Tiết Thiên Y. Nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, không ai dám xung phong nhận việc tiến lên khiêu chiến Tiết Thiên Y.

    “Tiết ca, nếu ngươi mà mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân rồi! Hai quyền kia quả thực quá… quá xuất sắc! Ta chỉ có một từ thôi: Trâu bò!”

    Chu Kiên Cường hưng phấn la hét một cách điên cuồng, nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng cũng đã biến mất vô tung vô ảnh theo hai quyền đại triển thần uy của Tiết Thiên Y.

     
    Chỉnh sửa cuối: 1/4/14
    motminhmai thích bài này.
  2. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --


    Chương 20: Thần Hành Bách Biến hay là Đạp Tuyết Vô Ngân?

    Dịch: Sói
    Biên: ♥Blue♥
    Nguồn: banlong.us








    Hai quyền này của Tiết Thiên Y đánh ra vô cùng hời hợt, xem ra giống như còn giữ lực lại, hắn mở đường phía trước không ai có thể ngăn cản được. Chu Kiên Cường nhìn thấy hắn uy phong như vậy, thầm nghĩ mình cũng không thể nhàn rỗi, nhất định phải thay hắn bảo vệ tốt phía sau. Hai người cứ như vậy phối hợp với nhau không chừng có thể thật sự mở ra một con đường máu, xông ra khỏi vòng vây công kích của hơn trăm người.

    Chu Kiên Cường lập tức phấn chấn tinh thần, cầm chai bia trong tay càng lúc càng chặt, chuẩn bị kế hoạch phá vòng vây. Lúc đó, cứ Tiết Thiên Y đánh ngã đối thủ, mình liền thuận tay hung hăng bổ một phát lên đầu nó, nện cho tên đó xuân quang sáng lạn, trăm hoa đua nở.

    “Đi!”

    Tiết Thiên Y khẽ quát một tiếng, bước chân lên tiếp tục lao về phía trước.

    Sau phút hoảng loạn, đám người Hảo Hán Minh lập tức đã có phản ứng. Thực lực cường hãn của Tiết Thiên Y cũng không làm bọn chúng sinh ra tâm lý sợ hãi hoảng loạn hay muốn né tránh, mà ngược lại, điều đó làm khơi lên hung tính tàn nhẫn thích đánh nhau của bọn chúng.

    “Con mẹ nó, còn dám bật lại à? Các huynh đệ, lấy vũ khí ra, mặc kệ bọn nó sống hay chết!”

    Hoa hòa thượng bỗng hét lên một tiếng phẫn nộ, chỉ có điều sau khi chứng kiến thân thủ của Tiết Thiên Y, thằng này đã trốn vào giữa đám người, đem nhiệm vụ đấu tranh anh dụng giao lại cho đám đàn em, còn mình thì lại chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

    Mà động tác của Tiết Thiên Y còn phải nhanh hơn vài lần so với Hoa hòa thượng.

    Bên kia, Hoa hòa thượng vừa mới phẫn nộ hét lên thì Tiết Thiên Y cũng đã lao vào giữa đám người đang chắn trước mặt. Khi Hoa hòa thượng dứt lời, lại phát hiện trước mắt mình đã là một đống người ngã ngựa đổ, cả đám đàn em đều nằm ngổn ngang lộn xộn đủ mọi tư thế dưới mặt đất.

    Tiết Thiên Y một đường quét ngang không chút ngừng nghỉ, bộ pháp không hề đình trệ dù chỉ một giây vì công kích xung quanh. Đến nổi Chu Kiên Cường phải vắt giò lên cổ mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn, tuy vẫn nắm chặt chai bia trong tay nhưng lại không có đất dụng võ.

    Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, thân thủ Tiết Thiên Y bá đạo đến mức tùy tiện đánh ra một quyền liền có ít nhất một người ngã xuống đất không dậy nổi.

    Nhìn động tác ra quyền của Tiết Thiên Y như nước chảy mây trôi, phiêu dật tiêu sái, Chu Kiên Cường bỗng nhiên nghĩ tới mấy từ “Vẻ đẹp bạo lực”.

    Hắn luôn cho rằng thứ gì dính dáng đến bạo lực đều là xấu, đều nhuốm máu tanh, đều đen tối tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn Tiết Thiên Y ra tay, hắn mới biết thì ra đánh nhau cũng có thể sinh ra một mỹ cảnh động lòng người đến như thế.

    Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiết Thiên Y, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự kính ngưỡng, giống như là nước sông Hoàng Hà dâng cao! (Dịch: và em đã biết mình yêu @@!)

    Bỗng nhiên, ánh đèn trước mặt dường như bỗng sáng chói lên, tầm mắt cũng rộng ra, Chu Kiên Cường quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin. Hắn không nhịn được liền hét lên một tiếng hoan hô.

    Không có mạo hiểm, không có chém giết kích thích, không có trận chiến đẫm máu kinh tâm động phách… Hai người gần như tay không, nhưng đã thoát khỏi vòng vây của hơn trăm thành viên Hảo Hán Minh lăm lăm côn gậy.

    Toàn bộ quá trình giống như một giấc mơ!

    Giờ phút này, nếu không phải còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh thì Chu Kiên Cường đã sớm quỳ lạy Tiết Thiên Y rồi.

    Trong lòng Chu Kiên Cường đã có quyết định, lần này nếu có thể bình an vô sự mà rời đi thì hắn sẽ lập một cái bài vị đặt trên bàn sách của mình, trên bề mặt cho khắc mấy chữ “Tin tưởng Tiết ca thì sống mãi” một cách to rõ, hoành tráng.

    “Đừng có đứng ngây ra đấy, tiếp tục chạy đi chứ!”

    Thanh âm nhắc nhở của Tiết Thiên Y lại vang bên tai của Chu Kiên Cường, hắn “Ah” một tiếng theo bản năng, tiện tay ném chai bia trong tay xuống, sau đó mang theo túi du lịch của mình chạy theo sau Tiết Thiên Y về phía cái phố nhỏ tối om đối diện đường cái.

    Tiếng chửi thề sau lưng vẫn vang lên không ngớt, những tên Hảo Hán Minh không bị thương điên cuồng vung đao bổng đuổi theo. Còn hai thành viên nòng cốt của Hảo Hán Minh là Hoa hòa thượng và Cổ Thượng Tảo lúc này lại đứng tại chỗ, sắc mặt có phần âm trầm, lấy điện thoại ra gọi.

    Bọn hắn chuẩn bị triệu tập tất cả huynh đệ Hảo Hán Minh ở gần đây lại để bao vây chặn đánh Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường.

    Đúng là chuyện cười, hai thằng tiểu tử chưa ráo máu đầu lại dám gây chuyện trên địa bàn của mình, sau đó còn đả thương nhiều huynh đệ của mình như vậy. Đây quả thật chính là chạy đến trước mặt hổ mà vặt râu nó. Nếu như để bọn hắn chuồn mất, sự tình này mà lan truyền ra ngoài thì mặt mũi Hảo Hán Minh đem về vứt vào sọt rác là vừa.

    Thành viên nòng cốt của Hảo Hán Minh có một trăm lẻ tám tên, tính cả những đàn em mà bọn hắn thu vào thì cũng hơn cả ngàn người. Nếu đến cả hai tên thiếu niên miệng còn hôi sữa mà không tóm nổi thì giải tán luôn đi là vừa.

    Tiết Thiên Y cùng Chu Kiên Cường vừa mới chạy vào một con hẻm thì đã nghe tiếng còi cảnh sát truyền đến từ phía sau.

    Từ lúc nữ nhân tóc quăn Lý Xuân Phương báo cảnh sát đến giờ, thời gian cũng không tính là lâu, người của cục cảnh sát lúc này chạy đến hiện trường thì phải nói là đã rất thần tốc rồi. Chỉ tiếc rằng bọn hắn vẫn chậm một bước, không thể tận mắt thấy một hồi hỗn chiến đồ sộ ban nãy.

    “Hình như là cảnh sát đến.”

    Chu Kiên Cường cầm túi du lịch cồng kềnh trong tay, sau khi chạy trốn một lúc cũng có chút thở không ra hơi rồi. Sau khi nghe tiếng còi cảnh sát thì trong lòng hắn cũng buông lỏng, bước chân theo đó mà chậm lại.

    Cả người Tiết Thiên Y chậm dần lại, quay đầu liếc nhìn Chu Kiên Cường, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cảm thấy có cảnh sát ở đây sẽ không sao thì cứ việc ở lại!”

    Đối với cảnh sát, từ lúc sinh ra Tiết Thiên Y đã có sự bài xích với họ rồi, gặp những người đó hắn luôn đứng từ xa mà nhìn, tránh được thì tránh.

    “Ngươi nói xem, vạn nhất cảnh sát cùng một bọn với những tên đó thì sao?”

    Chu Kiên Cường chợt nhếch miệng cười nói: “Tiết ca, ta với ngươi đi thôi!”

    Tiết Thiên Y cũng cười cười: “Còn chạy được nữa à?”

    “Không vấn đề! Chỉ là cái va li này có chút nặng a!”

    “Đưa va li cho ta, ta mang theo ngươi chạy!”

    “Không cần…”

    Chu Kiên Cường còn chưa dứt lời thì va li đã nằm trong tay Tiết Thiên Y, mà sau đó cánh tay trái cũng lập tức bị Tiết Thiên Y bắt lấy. Hắn chỉ cảm thấy cả người phảng phất như bị xách lên khỏi mặt đất, bên tai vù vù tiếng xé gió, cả hai lướt về trước như đang bay, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi con phố nhỏ, đi vào một con đường lân cận.

    Con mẹ nó chứ, người luyện qua công phu đúng là quá lợi hại mà, tốc độ chạy như này chỉ sợ báo săn cũng đuổi không kịp, chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Thần Hành Bách Biến hay là Đạp Tuyết Vô Ngân? Ông nội ta a, chỉ cần cho ta một nửa tốc độ đó thôi ta liền đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic thi chạy cự li dài cự li ngắn các kiểu, cầm về mấy chiếc huy chương khẳng định là không tốn bao nhiêu sức!

    Kỳ thật Chu Kiên Cường còn không biết, Tiết Thiên Y còn không lộ ra thực lực chân chính của bản thân. Tiết Thiên Y đã sớm bảo lưu lại rất nhiều thực lực, nếu không hắn đã nhảy thẳng lên nóc nhà sau đó sử dụng Phù Quang Lược Ảnh hóa thành một cơn gió mát lạnh trong đêm đen. Gì chứ muốn bỏ qua đám người Hảo Hán Minh kia thật sự là rất rất đơn giản.

    Khu Tây Thành mặc dù là địa bàn của Hảo Hán Minh nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn ở chỗ này muốn làm gì thì làm. Vừa nãy bọn hắn chỉ dám phong tỏa đường đi ở xung quanh Xuân Phong Lữ Quán, tạm thời không cho xe cộ và người đi đường đi qua mà thôi. Nếu như đặt tình huống giữa ban ngày đông người đi lại thì bọn hắn tuyệt không dám tiến hành việc chặn đường đi của người dân như vậy.

    Mặt khác, thế lực ngầm ở đây cũng giống như ở trong thành phố Yến Kinh, trên đầu Hảo Hán Minh cũng có một đại nhân vật bảo kê. Chẳng qua là cái đại nhân vật đó cũng không có khả năng để bọn hắn dễ dàng làm loạn dân tình trắng trợn như vậy. Dù sao cái chuyện cố tình làm bậy này rất dễ tạo thành ảnh hưởng nặng nề trong xã hội, một khi kinh động thành phần cao tầng thì đừng nói là một cái Hảo Hán Minh, cho dù mười cái một trăm cái thì cũng sẽ giống nhau, hứng chịu lôi đình từ trên cao đánh xuống mà tan thành mây khói.

    Người của Hảo Hán Minh chỉ phong bế một đường đi, mà mấy con đường xung quanh khác lại thông suốt. Lúc Tiết Thiên Y cùng Chu Kiên Cường chui ra khỏi hẻm nhỏ liền chứng kiến con phố trước mắt có từng tốp người qua đường đi tới đi lui, ngẫu nhiên còn có những chiếc xe lao nhanh qua như tên bắn.

    Chỉ có điều hai người còn chưa kịp thở gấp một hơi thì tiếng hò hét sau lưng đã vọng tới, đồng thời ba hướng khác cũng xuất hiện không biết bao nhiêu bóng người. Theo những tiếng chửi rủa ầm ĩ, đám người nhao nhao lao lên bao vây khu vực này.

     
    motminhmai thích bài này.
  3. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --


    Chương 21: Phật công tử!

    Dịch: Sói
    Biên: Bạch Sầu
    Nguồn: banlong.us








    “Tiết ca, hình như chúng ta bị bao vây…!” Chu Kiên Cường nhìn xung quanh, cắn răng mắng: “Ông nội nó, bọn Hảo Hán Minh này thiệt đúng là đông đảo mà, vừa nhìn cũng biết bọn chúng là một thế lực đen coi trời bằng vung. Một tổ chức hung hăng càn quấy như vậy sao không có ai đứng ra diệt trừ nhỉ?”

    Tiết Thiên Y gượng cười một tiếng, nội tâm thầm thở dài.

    Có Chu Kiên Cường đi theo bên cạnh, đối với Tiết Thiên Y mà nói, đây hoàn toàn là một sự vướng víu. Thế nhưng trong tình huống này, với tính tình của hắn thì chắc chắn sẽ không có khả năng bỏ mặc Chu Kiên Cường ở lại nơi đây. Chỉ có điều, hắn cũng không có đất để thi triển Khinh Thân Thuật, muốn rời khỏi thì đành dựa vào quyền cước của bản thân mà xông ra bên ngoài thôi.

    Chu Kiên Cường hỏi: “Tiết ca, chúng ta đi hướng nào đây?”

    “Hướng đông!”

    Tiết Thiên Y trong nháy mắt liền đưa ra quyết định. Từ nơi này mà đi về hướng đông thì sẽ càng tới gần khu vực trung tâm thành phố. Đó là nơi sầm uất, dòng người và xe cộ cũng nhiều hơn, chắc hẳn đám người kia cũng không dám khoa trương như thế này.

    Hai người quay đầu, chạy nhanh về hướng phía đông, đồng thời sẵn sàng giao phong với đám người đang đứng án ngữ tại hướng đó. Trải qua một hồi hỗn chiến vừa rồi, hiện thời bám theo sau lưng Tiết Thiên Y, Chu Kiên Cường không có chút lo lắng nào. Đối với hắn mà nói, Tiết Thiên Y đã trở thành một loại tồn tại gần như vô dịch.

    Ngay lúc khoảng cách hai bên ngày càng gần, đã có thể thấy rõ mặt nhau, thì từ con đường phía tây chợt có một đoàn năm chiếc xe Limousine màu đen chạy tới. Khi nhìn thấy biển số của đoàn xe này, đám người Hảo Hán Minh vốn đang hò hét om sòm liền lập tức ngậm miệng, có một số tên thậm chí còn đứng khựng lại, trong mắt lộ một sự kính sợ.

    Năm chiếc xe cũng không phải xếp thành một hàng thẳng nối đuôi nhau, mà là bốn chiếc xe chia ở bốn phương vị, bảo vệ chiếc Limousine Mercedes lắp kính chống đạn đi ở giữa. Hiển nhiên, người ngồi trong chiếc Mercedes kia chính là một nhân vật lớn.

    Đoàn xe vốn đang chạy rất nhanh, nhưng khi người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc Mercedes nhìn qua cửa xe, thấy được Tiết Thiên Y ở ngoài, thì y lập tức bảo tài xế chạy chậm lại, rồi dừng xe ở con đường phía trước, cách hai người Tiết Thiên Y 10m.

    “Na tổng, ngài có việc gì à?”

    Một vệ sĩ tâm phúc ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.

    “Ta biết thiếu niên kia!” Người đàn ông trung niên nghiêng người, dùng ánh mắt thưởng thức chậm rãi đánh giá Tiết Thiên Y: “Lúc nãy, ta đã thấy hắn tại công quán Diệp Thị.”

    “Thoạt nhìn tựa hồ là một thiếu niên bình thường thôi mà…!”

    Tên vệ sĩ tâm phúc kia nhạy bén bắt được vẻ tán thưởng trong ánh mắt của người đàn ông trung niên, không khỏi nhìn về phía Tiết Thiên Y mấy lần.

    Người đàn ông bật cười: “Có thể xuất hiện tại sinh nhật của Diệp Mạn Vũ thì há lại là người tầm thường sao? Cuồng Phong, đôi khi không thể chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài…!”

    Gã vệ sĩ được gọi là Cuồng Phong nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như có chút không cho là đúng.

    “Lúc nhìn thấy hắn lần đầu, ta cũng nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, thế nhưng không lâu sau ta liền phát hiện mình đã sai rồi!” Người đàn ông trung niên cười cười: “Tại sinh nhật Diệp Mạn Vũ, thiếu niên kia hiển lộ một thân công phu, mặc dù chỉ là trong thoáng chốc, nhưng ta tin chắc rằng, đã có vô số người lâm vào kinh sợ! Nếu như lúc ấy ngươi có mặt ở đó thì chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như vậy.”

    “Một thiếu niên mười mấy tuổi cũng biết công phu? Na tổng, hắn và Diệp gia có quan hệ ra sao?”

    Cuồng Phong biết rõ người đang ông trung niên tuyệt không hề nói dối, chẳng qua là trong nội tâm vẫn tràn ngập sự khinh thường với thiếu niên kia như cũ.

    “Hình như là cháu trai một vị chiến hữu cũ của Diệp lão gia tử.” Người đàn ông trung niên tủm tỉm cười, nhìn vệ sĩ tâm phúc đã đi theo mình gần 10 năm, hỏi: “Cuồng Phong này, nếu đem ngươi so sánh cùng huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ bên cạnh Diệp lão gia tử, thì ai mạnh hơn?”

    Cuồng Phong khẽ giật mình, tuy không biết người đàn ông trung niên hỏi điều này là có ý gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: “Nếu đơn đả độc đấu thì ta chắc chắn, trong một trăm chiêu mình sẽ có thể đánh ngã bất kì ai trong hai người đó. Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì trong vòng năm mươi chiêu, ta khẳng định bản thân sẽ bị ăn hành!”

    Người đàn ông gật đầu, cười nhẹ: “Lúc thiếu niên kia rời khỏi yến hội, Diệp lão gia tử để cho huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ ngăn hắn lại, toàn bộ khách khứa cũng đều cho rằng thiếu niên kia nhất định không rời khỏi được rồi. Thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Chỉ vừa đối mặt, hai huynh đệ họ Diệp liền bị chế ngự trong cùng một lúc bởi thiếu niên kia. Chí ít cũng phải đến hơn 10s, thân hình của cả hai đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích, còn thiếu niên kia thì thong dong bỏ đi trước ánh mắt bao nhiêu người…”

    Đồng tử của Cuồng Phong chợt co rút lại, lần nữa nhìn về phía Tiết Thiên Y, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

    “Đúng vậy đấy, rất mạnh!” Nụ cười trên miệng người đàn ông trung niên đột ngột nhạt bớt vài phần. Hắn nhìn về đám người dày đặc đang bao vây bốn phía đoạn đường trước mặt, tay chỉ chỉ: “Nhìn qua thì tựa hồ hai thiếu niên đã trêu trọc người của Hảo Hán Minh! Đó, ngươi xem nét mặt của bọn hắn kìa, dường như chẳng mấy bận tâm! Đúng là thú vị thật!”

    Cuồng Phong nói: “Người có tài cao đương nhiên gan cũng lớn. Nếu thân thủ của thiếu niên kia lợi hại như lời của Na tổng, thì một đám ô hợp Hảo Hán Minh cũng không làm gì được hắn! Na tổng, ngài muốn giúp bọn hắn?”

    “Ngươi vốn biết tính cách của ta mà, một cao thủ như vậy sao ta lại có thể buông tha cơ hội kết bạn chứ? Nếu có thể, ta còn rất muốn thu hắn làm thuộc hạ nữa đấy! Đi, cùng ta xuống xe!”

    Lúc này, cước bộ của Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường cũng đã chậm lại, bởi vì bọn hắn phát hiện đám người Hảo Hán Minh đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không vội đuổi giết hai người bọn hắn như vừa rồi. Bọn hắn mơ hồ đoán được việc này nhất định có liên quan tới đoàn xe sang trọng kia. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc nhìn về những chiếc xe đỗ ở phía trước.

    Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên kia cũng bước ra khỏi chiếc Mercedes, dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ áo đen, tiến về phía hai người Tiết Thiên Y.

    Người đàn ông trung niên mặc một bộ âu phục màu xám rất đẹp, nhìn thoáng qua khoảng 45 - 46 tuổi, thân hình tầm thước, béo trắng, trên khuôn mặt nung núc thịt toát ra vẻ sáng ngời, vừa nhìn cũng biết đây là một người sống an nhàn sung sướng trong giàu sang. Sau khi bước xuống xe, hắn thủy chung vẫn treo một bộ dáng tươi cười khiến cho người khác cảm giác như đang tắm gió xuân của mình. Mặt mũi hắn trông rất hiền lành, có thể dễ dàng tạo được thiện cảm với bất kì người nào!

    Tuy không biết thân phận của đám người mới tới này, nhưng do cũng không cảm nhận được bất cứ sự thù địch nào từ trên người bọn họ, cho nên Tiết Thiên Y cũng dừng hẳn cước bộ, lẳng lặng chờ đối phương đi tới.

    Lực chú ý của Chu Kiên Cương lúc này hầu như đều tập trung vào người đàn ông trung niên, còn ánh mắt Tiết Thiên Y lại đặt phần lớn về phía bốn gã vệ sĩ bên cạnh y.

    Phàm là người tu luyện qua công phu, quanh thân đều có một loại khí tràng tồn tại, mà nếu là người tu luyện công phu nội gia thì khí tràng này sẽ càng mạnh hơn nữa. Dựa theo cường độ mạnh yếu của khí tràng quanh thân bốn gã vệ sĩ, Tiết Thiên Y suy đoán được, bọn họ nhất định đều là cao thủ nội gia. Nhất là gã vệ sĩ tóc ngắn đi đằng trước bên trái người đàn ông trung niên, ánh mắt Tiết Thiên Y tập trung vào gã nhiều nhất.

    Gã vệ sĩ tóc ngắn khoảng 40 tuổi, mắt hổ miệng rộng, nhãn quang tinh sáng, hai bên thái dương hơi lồi lên. Lúc gã bước đi, hai chân thoăn thoắt như mèo, hầu như không phát ra chút tiếng động nào, điều này đủ chứng minh nội công của gã tương đối thâm hậu. Có thể nói, gã chính là một trong những người có thực lực mạnh nhất mà Tiết Thiên Y gặp được sau khi rời khỏi tiểu sơn thôn.

    Chỉ có điều, mấy người được gọi là “cao thủ” này chẳng qua là nói với người khác thôi. Còn riêng đối với Tiết Thiên Y, thực lực của bọn họ tối đa cũng chỉ sàn sàn hai huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ mà hắn gặp ở công quán Diệp Thị. Bất quá, so với đám ô hợp Hảo Hán Minh đằng kia thì quả thật bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

    Nếu để cho bốn gã vệ sĩ này đối phó đám người Hảo Hán Minh kia, Tiết Thiên Y đoán chừng, bọn họ một người chọi 8 – 10 tên cũng là chuyện hoàn toàn dễ dàng.

    Chu Kiên Cường đứng bên cạnh Tiết Thiên Y, thấp giọng hỏi: “Tiết ca, bộ dạng của mấy người này thoạt nhìn đều rất trâu bò a! Ngươi nghĩ bọn họ có phải cùng một phe với Hảo Hán Minh không?”


    Tiết Thiên Y chậm rãi lắc đầu: “Cũng không hẳn! Chưa biết chừng bọn họ chính là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ đấy!”

    Chu Kiên Cường tinh thần chấn động: “Thật sao?”

    “Mười phần là thế!”

    Dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ, người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường. Hắn cười tủm tỉm đánh giá Tiết Thiên Y vài lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.

    “Ta tên Na Cổ Đạo, được các bằng hữu xung quanh nể mặt, đặt cho ngoại hiệu là ‘Phật công tử’. Ngươi gọi thẳng tên ta cũng được, hay gọi bằng ngoại hiệu cũng xong!” Người đàn ông trung niên cười ha hả, vươn tay về phía Tiết Thiên Y, rồi nói tiếp: “Hơn 3 tiếng trước, ta trông thấy ngươi tại công quán Diệp Thị, vốn định nói chuyện phiếm với ngươi vài câu, đáng tiếc ngươi đi quá nhanh, muốn đuổi theo cũng không kịp! Ha, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp ngươi ở nơi đây! Cái gọi là duyên phận đại khái là như này chăng?”

    Na Cổ Đạo? Tên họ thật kì quái.

    Phật công tử? Cái ngoại hiệu này cũng rất có ý tứ.

    Na Cổ Đạo mặt tròn tai to, dáng vẻ lúc bật cười cũng có vài phần giống với Di Lặc Phật Tổ trong truyền thuyết. Chắc hẳn ngoại hiệu “Phật công tử” của hắn cũng chính từ đây mà ra?

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/5/13
    motminhmai thích bài này.
  4. Sói

    Sói Bất Lực Thì Sao? Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/7/12
    Bài viết:
    491
    Được thích:
    486
    Re: [Tu Chân] Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng (Long Chiến Đô Thị) - MP3 (New: C21)

    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --


    Chương 22:
    Sư Tử Hống – La Hán Quyền.


    Dịch & Biên: Sói
    Nguồn: banlong.us

    Sau một thời gian dài truyện ngưng do vài lý do về nhân sự, nay mình mạn phép lật lại bộ truyện và dịch tiếp. Mong mọi người tiếp tục theo dõi và ủng hộ. Thân!

    Đối với người lạ chủ động đến gần nói chuyện, trong lòng Tiết Thiên Y luôn có một loại bản năng gọi là cảnh giác. Chẳng qua là bộ dáng tươi cười của Na Cổ Đạo thoạt nhìn vô cùng thành khẩn, tha thiết, không có chút dối trá cố ý làm vẻ nào, rất khó làm cho người ta nảy sinh tâm lý bài xích với hắn. Vì vậy Tiết Thiên Y đưa tay ra bắt chặt lấy tay hắn, cười nói: “Ta gọi là Tiết Thiên Y.”

    “Vị lão đại này, ta gọi là Chu Kiên Cường, cùng Tiết Thiên Y… Tiết ca là bạn tốt, rất thân!”

    Chu Kiên Cường nhìn ra Na Cổ Đạo là đại nhân vật có thân phận và địa vị, đợi hai người họ bắt tay xong liền cười hì hì tiến lên bắt tay.

    Na Cổ Đạo cầm chặt tay hắn, cười ha ha: “Chu tiểu ca, đừng gọi ta cái gì lão đại, ta là người làm ăn đứng đắn, không phải là thủ lĩnh xã hội đen. Nếu như ngươi nguyện ý, gọi ta một tiếng đại ca, thế nào?”

    “Người từng tuổi này, ta gọi đại thúc là được rồi, sao có thể gọi đại ca? Ngươi là người làm ăn, hay là ta gọi là ông chủ Na nhé?”

    Na Cổ Đạo một tiếng “Chu tiểu ca”, thiếu chút nữa làm cho Chu Kiên Cường kích động lệ rơi đầy mặt, xương cốt toàn thân tựa hồ nhẹ đi vài phần.

    “Ha ha, tốt, cứ gọi là lão bản đi.” Na Cổ Đạo cười nói với Chu Kiên Cường vài câu, ánh mắt lại lập tức chuyển sang Tiết Thiên Y: “Tiết tiểu ca, các ngươi chuẩn bị đi đâu đấy?”

    “Chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi.”

    Tiết Thiên Y hướng xung quanh nhìn nhìn, chỉ thấy người của Hảo Hán Minh đã bao vây từng con đường, từ bốn phía xa xa hướng sang đây chỉ trỏ, nhưng không ai dám tới gần, tựa hồ bọn hắn đối với nam nhân trung niên này rất kiêng kị.

    “Xem ra các ngươi hình như gặp phải phiền toái?”

    “Bị một đám ruồi chán ghét theo đuôi, tạm thời không có chỗ thoát đi.”

    “Ta chỗ này có mang cái đập ruồi, ta giúp các ngươi xua bọn ruồi kia đi, thế nào?”

    “Lòng tốt đó của ông chủ Na ta xin nhận.” Đối với việc Na Cổ Đạo lấy lòng, Tiết Thiên Y rõ ràng không có chút cảm kích nào, hắn nhàn nhạt cười nói: “Đây chỉ là một ít phiền toái, ta nghĩ mình có thể tự giải quyết.”

    Một người vệ sĩ bên cạnh Na Cổ Đạo khẽ biến sắc mặt, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị Na Cổ Đạo phất tay ngăn lại.

    “Tiết tiểu ca, ta nghĩ ngươi có thể đã hiểu lầm.” Nụ cười trên mặt Na Cổ Đạo vẫn không giảm: “Theo ta được biết, Hảo Hán Minh đúng là địa xà ở đây, có rất ít người dám đắc tội bọn chúng. Ta giúp ngươi thuần túy là thưởng thức dũng khí không sợ cường thế của ngươi. Ngưi căn bản không cần cảm thấy nở ta cái gì, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta một chưởng chia tay, bỏ qua tất cả ở đây.

    Nói xong, không đợi Tiết Thiên Y lên tiếng, liếc người vệ sĩ bên trái nói: “Cuồng Phong, ngươi đi qua kia thương lượng một chút, nói hai người Tiết tiểu ca bọn họ là bằng hữu của Na Cổ Đạo ta, ta hiện tại muốn dẫn bọn hắn rời đi, mời bọn chúng nhường ra một con đường!”

    Cuồng Phong ứng tiếng, nhìn Tiết Thiên Y thật sâu, sau đó nhanh chóng nơi bọn người Hảo Hán Minh đang tập trung đi tới, từ xa đã quát lớn: “Tại hạ là Cuồng Phong, thủ hạ của ‘Phật công tử’, người đứng đối diện là huynh đệ của Hảo Hán Minh?”

    Na Cổ Đạo thích làm việc thiện, là một người rộng rãi, nhiều năm qua hắn một mực làm việc từ thiện, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cá nhân sáng lập một hội ngân sách, chuyên dùng để cứu trợ những người nghèo khó. Hắn không cầu danh lợi đi làm việc thiện như vậy làm cho khắp nơi trong xã hội khen ngợi, được người ta gán cho danh hiệu “Phật công tử”.

    Đến hôm nay, thanh danh của “Phật công tử” đã lan rất xa, có một số người thậm chí chỉ biết “Phật công tử” mà không biết Na Cổ Đạo.

    “Không sai, chúng ta đều là Hảo Hán Minh đây!” Đáp lại lời Cuồng Phong chính là một thành viên của Hảo Hán Minh – Hoa hòa thượng. Hắn từ trong đám người đi ra, đối mặt với Cuồng Phong, mặt lạnh chắp tay nói: “Na lão đại ‘Phật công tử’ là người mà huynh đệ Hảo Hán Minh chúng ta luôn luôn kính ngưỡng. Mà đệ nhất thủ hạ của ‘Phật công tử’, vệ sĩ Cuồng Phong cũng là cao thủ xưa nay chúng ta bội phục. Không biết Cuồng Phong huynh tới đây có gì chỉ giáo?”

    Hoa hòa thượng lăn lộn trên đường nhiều năm, đến nói chuyện cũng đầy mùi vị giang hồ.

    Cuồng Phong cũng theo quy củ giang hồ chắp tay hoàn lễ, nhàn nhạt nói: “Phật công tử để ta nhắn cho các huynh đệ Hảo Hán Minh một câu: hai thiếu niên kia là bằng hữu của ngài, ngài muốn dẫn bọn hắn rời khỏi, kính xin các huynh đệ giơ cao đánh khẽ!”

    Lời hắn vừa dứt, người của Hảo Hán Minh liền bạo động đứng lên. Mặc dù không ít người vẻ mặt bất mãn thậm chí là phẫn hận, nhưng lại không có một ai dám lớn tiếng chửi. Dù sao Na gia cũng là một trong Từ đại phú hào của Yến Kinh, thực lực bày ra trước mặt. Nếu như nói Hảo Hán Minh thuộc dạng địa đầu xà ở ngoại ô phía Tây thành Yến Kinh, vậy thì Na gia chính là một con rồng cuộn trên bầu trời phía Nam thành Yến Kinh, hơn nữa sức ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ gói gọn ở phía khu thành Nam.

    Chẳng qua là cường long khó áp chế địa đầu xà, Na gia làm cái loại chuyện xâm phạm biên giới này không khác gì một loại khiêu khích trắng trợn. Điều này làm cho người của Hảo Hán Minh vô cùng khó chịu.

    Sắc mặt của Hoa hòa thượng lập tức trầm xuống, khuôn mặt mang theo một tia giận dữ, nói: “Người của Hảo Hán Minh chúng ta và Na gia các người trước nay nước sông chưa từng phạm nước giếng, chuyện này các người vẫn là đừng nên nhúng tay vào!”

    “Ngươi là Hoa hòa thượng?” Cuồng Phong “xùy” một tiếng cười lạnh, tựa hồ không đem Hoa hòa thượng để vào mắt, ngạo nghễ nói: “Loại chuyện này ngươi còn không làm chủ được! Cập Thời Vũ đâu? Để hắn ra nói chuyện đi!”

    Tư vị bị người khác khinh thường thật sự không dễ chịu, nhất là trước mặt một đám huynh đệ bị người ta khinh thường. Nhìn sắc thái chả thèm ngó tới của Cuồng Phong, Hoa hòa thượng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Minh chủ của chúng ta không ở đây, chuyện này ta có thể làm chủ! Hai cái tiểu tử kia làm loạn trên địa bàn của chúng ta, còn đả thương không ít huynh đệ của ta. Muốn ta thả bọn họ đi? Không được!”

    “Mặt mũi của ‘Phật công tử’ chúng ta cũng không cho?”

    Sắc mặt Cuồng Phong chợt lạnh lại.

    “Không được!”

    Na gia tuy mạnh, thế nhưng thế lực sau lưng Hảo Hán Minh cũng không yếu hơn bọn họ. Hoa hòa thượng mặc dù có chút sợ hãi tên tuổi của “Phật công tử” ở kinh thành, thế nhưng cũng sẽ không dễ dàng cuối đầu chịu thua.

    “Không cần thương lượng?”

    Trong mắt Cuồng Phong xẹt qua một tia cuồng bạo, nắm đấm cũng đã nắm chặt lại.

    “Không cần!”

    “Rống!”

    Một tiếng gầm vang lên, một cơn sóng âm cực lớn như thủy triều mãnh liệt cuốn tới từ trong miệng Cuồng Phong chụp về phía Hoa hòa thượng làm cho hai lỗ tai của hắn ‘ong ong’ rung động, hơn nữa lại bị choáng váng.

    “Đi tìm chết!”

    Hoa hòa thượng còn chưa kịp phản ứng, Cuồng Phong lại hét to một tiếng, một tiếng gầm lại ập đến, hơn nữa kèm theo đó là một nắm đấm cứng rắn.

    “Sư Tử Hống… La Hán Quyền… Người này luyện là công phu Phật gia, thoạt nhìn thì cũng tương đối có tạo nghệ rồi!”

    Tiết Thiên Y vẫn một mực chú ý đến Cuồng Phong, từ xa thấy hắn đánh ra một quyền kia liền nhận ra đó là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm – La Hán Quyền. Hơn nữa trong nắm đấm của Cuồng Phong còn quán chú thêm nội gia chân khí, một quyền đánh ra mạnh mẽ vô cùng, không thể chống đỡ, uy lực vô cùng mạnh.

    Tiết Thiên Y không nghĩ tới Cuồng Phong lại nóng nảy như vậy, một câu đàm phán không được liền trực tiếp đánh nhau, trước đó cũng không có bất cứ dấu hiệu gì. Nhìn thấy nắm đấm đó, mắt hắn liền sáng lên, hắn đương nhiên biết Hoa hòa thượng của Hảo Hán Minh kia nhất định gặp bi kịch.

    Nắm đấm của Cuồng Phong giống như từ sắt thép đúc thành đập lên ngực của Hoa hòa thượng, trực tiếp đem thân hình cao lớn hơn hai trăm cân của hắn bay xa ra ngoài. Hoa hòa thượng rên thảm một tiếng ngã xuống, rơi ra xa cách đấy năm mét, vùng vẫy vài cái sau đó liền gục tại chỗ, không có động tĩnh.

    Một quyền của Cuồng Phong tạo thành uy hiếp cho thành viên của Hảo Hán Minh còn hơn cả Tiết Thiên Y vừa rồi. Nguyên một đám bọn chúng đứng trợn mắt há mồm nhìn Cuồng Phong, trong mắt toát ra nỗi khiếp sợ.

    Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, có người chạy tới xem tình hướng của Hoa hòa thượng một chút, phát hiện hắn chẳng qua là hôn mê, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Ở hiện trường có nhiều người như vậy, mà lại không có một ai dám đứng ra khiếu chiến Cuồng Phong đang ngạo nghễ đứng trước mặt bọn chúng.

     
    Chỉnh sửa cuối: 3/3/14
    motminhmai thích bài này.
  5. Sói

    Sói Bất Lực Thì Sao? Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/7/12
    Bài viết:
    491
    Được thích:
    486
    Re: [Tu Chân] Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng (Long Chiến Đô Thị) - MP3 (New: C22)

    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --


    Chương 23: Thần tiên đánh nhau, chúng ta đứng xem!


    Dịch & Biên: Sói
    Nguồn: banlong.us

    “Tiết tiểu ca, vệ sĩ này của ta thân thủ cũng được chứ nhỉ?”

    Na Cổ Đạo nghiêng mắt nhìn sang Tiết Thiên Y, mỉm cười hỏi.

    “Cũng không tệ lắm.”

    Tiết Thiên Y gật đầu.

    “Cái gì gọi là không tệ, thật sự là rất lợi hại!”

    Sắc mặt Chu Kiên Cường khoa trương, sợ hãi than.

    “So với ngươi thế nào?”

    Na Cổ Đạo lại hỏi Tiết Thiên Y.

    “Hắn mạnh hơn ta.”

    Tiết Thiên Y phong khinh vân đạm nói.

    Chu Kiên Cường nói: “Tiết ca, theo ta thấy thì hai người các ngươi không chênh lệch lắm! Hơn nữa ngươi so với hắn trẻ hơn, thêm mười năm tám năm nữa, nói không chừng đã mạnh hơn hắn!”

    “Ngươi lúc này chính là khiêm tốn.” Na Cổ Đạo nhìn thấy Cuồng Phong đang quay người trở về, nói khẽ: “Trong Diệp Thị công quán, ta nhìn thấy ngươi một chiêu đánh lui hai huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ. Cái này đã đủ chứng minh Cuồng Phong không bằng ngươi, ngươi so với hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều!”

    Tiết Thiên Y từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Mạnh mẽ thì sao, yếu thì sao? Chúng ta đi lại trên đời, làm việc không phải lúc nào cũng dựa vào nắm đấm.”

    “Có thể có lúc, nắm đấm của một người cứng rồi, thực lực mạnh rồi, lời hắn nói sẽ càng hữu dụng hơn! Tiết tiểu ca cho rằng đúng hay không?”

    “Rất đúng!”

    “Ha ha, Tiết tiểu ca, ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, nếu như ngươi có thể giúp ta làm việc, ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi mộng tưởng: biệt thự xa hoa nhất, xe vô cùng phong cách, nữ nhân thật xinh đẹp… Vô luận ngươi muốn cái gì, ta đều tận lực thỏa mãn ngươi!”

    Chu Kiên Cường nghe thế tròng mắt như muốn rớt xuống, hai tay dùng sức xoa xoa, hưng phấn nói: “Ông chủ Na, ta cũng muốn giúp ngươi làm việc…”

    Na Cổ Đạo cười cười, không để ý đến Chu Kiên Cường, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn Tiết Thiên Y, chờ hắn trả lời.

    “Ông chủ Na, ngươi sai rồi. Thứ mà ta theo đuổi cũng những cái ngươi nói hoàn toàn khác nhau.”

    Tiết Thiên Y nhếch miệng cười cười, nghênh đón ánh mắt tràn ngập hứng thứ của Na Cổ Đạo: “Ta đến Yến Kinh, chẳng qua là vì đi học, cố gắng sau này thi đậu vào một trường đại học tốt. Đây là kì vọng của ông ta đối với ta, cũng là mộng tưởng làm người của ta cho tới nay. Mặt khác, ta còn rất trẻ, không muốn bước chân vào xã hội quá sớm. Ta nghĩ cứ thanh thản học xong đại học, rồi dùng kiến thức của mình kiếm sống, vậy là cuộc đời đã không có gì tiếc nuối rồi. Cho nên ông chủ Na à, thật sự xin lỗi!”

    Na Cổ Đạo giật mình, lập tức thoải mái cười: “Ta ngược lại đã quên, ngươi mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Ở cái độ tuổi này, có lẽ là đang học trường cấp hai, hay là cấp ba? A, nói thật, thực lực cùng khí chất mà ngươi biểu lộ ra rất dễ làm người ta bỏ qua vấn để tuổi tác của ngươi. Được rồi, con người có chí riêng, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng nếu có một ngày ngươi đối với sách vỡ đột nhiên mất hứng thú, cánh cửa của Na Cổ Đạo vẫn luôn mở rộng hoan nghênh ngươi.”

    “Ta sẽ cân nhắc.”

    Na Cổ Đạo khẽ thở dài, trên mặt mang theo vài phần tiếc hận, từ trên người lấy ra một danh thiếp vàng mang theo một mùi thơm thanh nhã đưa cho Tiết Thiên Y: “Đây là danh thiếp của ta, ngươi cầm lấy đi. Tại Yến Kinh này, nếu như ngươi gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, tùy lúc có thể tìm ta, ta nhất định dốc hết sức!”

    “Cảm ơn.”

    Tiết Thiên Y nhận danh thiếp, tiện tay bỏ vào trong túi áo.

    Lúc này Cuồng Phong đã trở về, liếc mắt nhìn Tiết Thiên Y rồi dùng thanh âm cung kính nói với Na Cổ Đạo: “Na tổng, sự tình người giao ta đã làm xong.”

    “Làm tốt lắm! Cực khổ cho ngươi!” Na Cổ Đạo gật đầu khen ngợi sau đó đối với hai người Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường làm ra tư thế mời: “Hai vị, mời lên xe, ta mang hai ngươi ra khỏi đây.”

    Tiết Thiên Y nhíu mày muốn cự tuyệt, Chu Kiên Cường đã vội hỏi: “Tiết ca, lên xe thôi, trước mắt đã an toàn, lát nữa chúng ta lại tìm một chỗ ở khác. Ta biết rõ ngươi đánh bại đám hỗn đản kia quả thực dễ như trở bàn tay. Có điều cảnh sát đã sắp đến, tuy chuyện này không phải do chúng ta sai nhưng bị cảnh sát quấn lấy chính là chuyện phiền toái. Hiện tại có cơ hội thoát thân, không đi có phải ngu không, ngươi nói đúng chứ?”

    Tiết Thiên Y suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Na Cổ Đạo rồi mới gật đầu: “Được.”

    Nụ cười trên mặt Na Cổ Đạo rực rỡ hẳn lên, mời Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường cùng lên chiếc xe Mercedes hào hoa chồng đạn, sau đó Cuồng Phong cũng ngồi xuống.

    Năm chiếc xe sang trọng đồng thời nổ máy, phóng như bay ra khỏi khu phố.

    Thanh danh của Na Cổ Đạo tại Yến Kinh vô cùng hiển hách, hơn nữa vệ sĩ Cuồng Phong dưới tay hắn vừa rồi hiển lộ ra thực lực cường hãn, nhân số Hảo Hán Minh tuy nhiều nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi.

    Đến tận khi đoàn xe của Na Cổ Đạo biến mất tại góc đường, trong đám người Hảo Hán Minh, nam tử gọi là Cổ Thượng Tảo mới hùng hùng hổ hổ lấy điện thoại đi động ra, bấm một số điện thoại.

    “Đại ca, có người vừa gây sự trên địa bàn của chúng ta ở Xuân Phong lữ quán, phố Hán Vương.”

    Sau khi điện thoại, biểu lộ của Cổ Thượng Tảo liền biến thành cung kính.

    “Thân phận của đối phương như thế nào?”

    Một thanh âm lạnh lung từ bên kia truyền tới.

    “Hai học sinh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.”

    “Tình huống bây giờ thế nào rồi?”

    “Hai người đã chạy thoát, các huynh đệ bị thương không ít, một cánh tay của Thanh Diện Thú bị phế đi, Hoa hòa thượng bị đánh bất tỉnh…”

    “Hai học sinh mười mấy tuổi cũng không thu thập được? Một đám phế vật!”

    “Đại ca, người hãy nghe ta nói. Không phải chúng ta phế vật mà là do ‘Phật công tử’ nhúng tay vào. Hoa hòa thượng chính là bị vệ sĩ Cuồng Phong dưới tay hắn đánh bại.”

    “Na Cổ Đạo? Hắn và hai học sinh kia có quan hệ gì?”

    “Nghe nói là bằng hữu của Na Cổ Đạo. Trong hai học sinh đó có một tên biết đánh nhau, trừ Hoa hòa thượng ra thì Thanh Diện Thú cùng huynh đệ chúng ta đều là bị thương trong tay hắn.”

    “Hừ, bằng hữu của Na Cổ Đạo thật là nhiều! Bộ dáng của hai học sinh kia ngươi có nhớ kỹ không?”

    “Hóa thành tro ta cũng nhận ra!”

    “Tốt, lập tức cho người đi thăm dò, điều tra bọn chúng học trường gì, tìm cơ hội giáo huấn bọn chúng một chút!”

    “Bên Na Cổ Đạo kia làm sao đây? Vạn nhất…”

    “Hừ, Na Cổ Đạo hắn tuy lợi hại, nhưng trên đầu chúng ta cũng có đại nhân vật bảo kê! Không cần dây vào hắn, các ngươi cứ buông tay làm đi! Nếu như Na Cổ Đạo cố ý nhúng tay vào, vậy thì để cho hai Thần Tiên bọn hắn đánh nhau, chúng ta cứ trốn một bên xem!”

    “Hiểu rồi!”



    Khách sạn Tinh Cung là một nơi dừng chân ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi thuộc hàng năm sao trong các khách sạn ở Yến Kinh. Vô luận là phương diện nào thì khách sạn Tinh Cung tuyệt đối cũng có thể đứng trong top ba.

    Tuy đêm đã khuya, nhưng ở thành phố lớn phồn hoa như Yến Kinh thì lúc này, cuộc sống thối nát về đêm mới bắt đầu đi vào cao trào.

    Bên trong cánh cửa lớn của khách sạn Tinh Cung, 24/24 đều có tám cô gái dáng người cao gầy, thanh xuân tịnh lệ đứng chào đón khách. Gió đêm lành lạnh lướt nhẹ qua bộ sườn xám đỏ trên người các cô làm lộ ra một cặp chân thon dài, cặp đùi trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện tại chỗ xẻ cao của bộ sườn xám làm dưới ánh đèn vàng trong đêm, khung cảnh như tăng thêm vài phần xuân sắc mê người.

    Bãi đỗ xe trước khách sạn, từng dãy xe xịn đẳng cấp thế giới đang đỗ, hơn nữa còn có từng chiếc xe không ngừng đi vào. Từ trên những chiếc xe, từng vị khách quần áo ngăn nắp, khí chất siêu phàm bước xuống, vừa nhìn cũng biết là nhân vật quyền quý nổi tiếng, tầng lớp thượng lưu.

    Những người này hoặc là đi một mình, hoặc là đi một cặp, hoặc là tốp năm tốp ba, sau khi đậu xe ở trước cửa liền mỉm cười dẫm trên thảm đỏ chậm rãi bước vào khách sạn.

    Người thích cuộc sống về đêm đương nhiên đa số là người trẻ tuổi. Mà trong những người trẻ tuổi này, người có tiền, công tử thiếu gia vì muốn chiếm được nhiều sự chú ý của mọi người đương nhiên là ra ngoài phải tận sức ăn mặc một phen. Ai nhìn cũng tinh thần phấn chấn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa bước chân lại ưu nhã, nụ cười trên mặt thì làm cho người khác mê muội. Lúc đi qua cửa vào làm cho các tiểu thư đứng tiếp khách ở hai bên xuân tâm nhộn nhạo, hâm mộ không thôi.

    Những công tử thiếu gia đêm nay quang lâm nơi này, không ít trong đó là khách quen của khách sạn Tinh Cung. Có một số cô gái đứng tiếp khác thậm chí chỉ cần liếc nhần liền biết rõ thân phận như vàng của bọn hắn. Hơn nữa, chỉ cần một câu tùy tiện của bọn hắn, họ cũng có thể biến thành Phượng Hoàng, cả đời không cần khổ sở vì tiền.

    Chỉ có điều, so với họ, những nữ phục vụ ăn uống, ca hát vô luận là dáng người hay dung mạo đều không thể nghi ngờ là ưu tú hơn rất nhiều. Do vậy mặc dù các cô gái đứng tiếp khách này đã chuẩn bị tư thế, dung nhan, nhiều lần liếc mắt đưa tình thế nào thì cũng không nhận được sự ưu ái của những thiếu gia này.

    Sau hai mươi phút, đoàn xe của Na Cổ Đạo đã chậm rãi đậu trước cửa khách sạn Tinh Cung.

     
    motminhmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)