Đô Thị Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công - Chương 717

  1. metastock

    metastock Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/5/13
    Bài viết:
    615
    Được thích:
    1,519
    Re: [Đô Thị] Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công (New: C525)

    Đô Thị Thiếu Soái
    Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

    Chương 703: Người Theo Dõi

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện




    Đợi Sở Thiên quay người đi ra, quán ăn chỉ còn lại những tên sát thủ và anh em câu lạc bộ đêm, về phần nữ sát thủ bị Khả Nhi đánh cho bị thương ở cổ tay cũng cho người ta khiêng ra.

    Nữ sát thủ do quá đau nên đã hôn mê.

    Điều khiến Sở Thiên kinh ngạc là không ngờ cô ta lại là người Triều Tiên.

    Khả Nhi dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Sở Thiên, tiến lên kéo cổ áo của tên nữ sát thủ lộ ra hình phượng hoàng, cười phá câu đố:

    - Tổ chức Hồng Nhật thuộc tổ chức sát thủ Á Châu, thành viên bên trong đến từ các nước Châu Á, mặc dù phần lớn là người Thiên triều nhưng cũng không ít người Đông Doanh, người Triều Tiên cùng với người Cao Ly.

    Sở Thiên gật đầu, thật là trời cũng giúp ta.

    Xem ra lại có thể cùng với chính phủ Triều Tiên đánh một bài hay rồi, nghĩ đến đây, Sở Thiên quay ra chỗ anh em câu lạc bộ đêm căn dặn:

    - Ngoại trừ lưu lại nữ tù người Triều Tiên này, tất cả những người khác áp tải đi thẩm vấn cho ta, tên nào cứng đầu cứng cổ các người đem hết tất cả các hình phạt ra để xử, bắt buộc phải moi được tin tức từ mồm bọn chúng.

    Anh em câu lạc bộ đêm gật đầu cung kính, lập tức nhận lệnh rời đi.

    Sau khi đợi cho bọn họ đi hết, Sở Thiên cho người mang video giám sát của nhà ăn đến, sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thanh Băng thông báo đơn giản sự việc sau khi xảy ra, nói thẳng ra suy nghĩ của mình với ông ta, sau đó liền đem nữ sát thủ áp giải lên xe, lái xe hướng Cục Cảnh Sát ngoài năm ki-lô-mét .

    Hai tay hai chân của nữ sát thủ bị trói chặt, vết thương ở cổ tay cũng được Khả Nhi băng bó cẩn thận, khi Sở Thiên cảm giác cô ta vẫn chưa tỉnh lại liền không chút để ý nói với Khả Nhi:

    - Cũng không biết người đêm nay là ai? Không biết là người của tổ chức sát thủ hay đặc công của chính phủ Triều Tiên phái tới?

    Khả Nhi mỉm cười, thản nhiên đáp:

    - Hai loại thì có cái gì khác đâu?

    Sở Thiên cười khổ, thở dài nói:

    - Nếu như là người của tổ chức sát thủ phái đến, ta có thể chém bọn chúng thành trăm ngàn mảnh, cuối cùng sẽ ném xuống biển rộng, nếu như là đặc công của Triều Tiên phái đến thì chúng ta phải cân nhắc về ngoại giao, cũng chỉ có thể nén giận thả người thôi, em biết đấy, chúng ta làm sao dám đối đầu với chính phủ Triều Tiên chứ?

    Khả Nhi như bừng tỉnh gật gật đầu, vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ đáp lại:

    - Ai bảo ngày trước anh đắc tội với chính phủ Triều Tiên chứ? Thật ra chúng ta có thể coi bọn chúng như những tên giết người, chỉ đáng tiếc là đã bị cảnh sát biết rồi, đợi mai kia, chính phủ Triều Tiên sau khi xác định phái người đến thì tính sau đi, hi vọng cô ta không phải đặc công Triều Tiên.

    Sở Thiên thở dài, thản nhiên nói:

    - Nếu như cô ta thật sự là đặc công của Triều Tiên vậy rất có thể là vì Park Dong Huan mà đến, chính phủ Triều Tiên cho rằng anh làm cho Phó trưởng đoàn ngoại giao rơi xuống biển, cho nên đã điều đặc công đến để lấy mạng anh, hừ, thật là khinh người quá đáng rồi, đáng tiếc là lại không làm gì được.

    Khả Nhi dựa vào ghế, buồn bã thở dài:

    - Đúng vậy, không làm gì được.

    Ánh mắt Sở Thiên nhìn thấy tai của cô gái Triều Tiên kia động nhẹ, hiển nhiên là nửa chữ cũng nghe được hết, trong lòng không khỏi mỉm cười, đêm đó, tại phòng thẩm vấn ở Cục Cảnh Sát, Tiêu Thanh Băng và vài người trong tổ cảnh sát trọng án vừa hỏi cô gái Triều Tiên kia là ai, rất nhanh cô ta nhận mình là đặc công của Triều Tiên.

    Bất luận thẩm vấn như thế nào, cô ta đều khăng khăng mình là đặc công của chính phủ Triều Tiên phái đến, bởi vì Sở Thiên đã đắc tội với chính phủ Triều Tiên, còn làm cho Phó trưởng đoàn ngoại giao rơi xuống biển, bởi vậy nên bọn họ vì danh dự của dân quốc Triều Tiên mà đến Thiên Triều, và đêm nay hạ độc Sở Thiên.

    Sở Thiên ở phòng bên cạnh thích thú quan sát, lần này đủ để chính phủ Triều Tiên uống bình rượu buồn rồi, sau hơn mười phút, Tiêu Thanh Băng đi đến, tay cầm mấy ly cà phê, sau khi đưa cho Sở Thiên thì cười nói:

    - Thủ đoạn này anh chơi đẹp đấy, sao anh biết cô ta sẽ nói theo lời của anh vậy?

    Sở Thiên mở cốc cà phê nhấp mấy ngụm rồi trả lời:

    - Rất đơn giản, đây là khuyết điểm chung của bọn sát thủ, rất nhiều người bọn họ đều bị tổ chức tẩy não, bởi vậy anh muốn bọn chúng khai ra tổ chức sát thủ không bằng trực tiếp lấy mạng của bọn chúng, nhưng chỉ cần không phá điểm mấu chốt của bọn chúng mà lại có thể giữ được mạng sống, như vậy bọn chúng cũng sẽ phối hợp chặt chẽ.

    Tiêu Thanh Băng nhìn chằm chằm Sở Thiên, với bộ dạng không hiểu được.

    - Trong lòng bọn chúng, chính phủ quốc gia không thần thánh bằng tổ chức, nếu không cũng sẽ không làm sát thủ rồi, cô gái Triều Tiên kia cho rằng chúng ta không biết thân phận của cô ta bởi vậy mà vội vàng hi vọng sống sót, mà lời nói của ta “không có ý”, lại vừa lúc có thể cứu được bọn chúng, tại sao không làm điều đó chứ?

    Sở Thiên nói những lời cuối cùng thì ngửa cổ uống hết chỗ cà phê còn lại, sau đó vặn người cười nói:

    - Đội trưởng Tiêu, người thì giao cho anh rồi, phải đối đãi cho tử tế, cô ta có thể là lá bài tốt hiếm thấy đấy, tin rằng người của chính phủ Triều Tiên phái đến sẽ tức giận đến chết, ít nhất cũng có thể cho chúng ta lợi thế đàm phán.

    - Còn nữa, tối mai Mã Phi và Kim LeeYae sẽ được tìm thấy.

    Tiêu Thanh Băng gật đầu, tên nhóc này quả thật trí tuệ hơn người, cuộc khủng hoảng ngoại giao cứ như thế được hắn giải quyết dễ dàng, thậm chí còn làm chính phủ Triều Tiên phải trả giá, lập tức trịnh trọng trả lời:

    - Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đến đúng nơi, đúng thời điểm sẽ tìm được bọn chúng.

    Sau khi rời khỏi Cục Cảnh Sát, còn chưa tiến vào bãi đỗ xe, điện thoại liền nhẹ rung lên.

    Sau khi đeo tai nghe liền nghe thấy giọng của Khả Nhi nói:

    - Thiếu soái, có hai người lén lút theo dõi anh, hai người đó cách nhau mười bước, một đi bên trong, một đi bên ngoài, cử chỉ rất ăn khớp nhau, vừa nhìn là biết đã qua một lớp huấn luyện chuyên nghiệp.

    Sở Thiên lặng lẽ cúp máy, sau đó dẫn Liệt Dực đi vào một con hẻm nhỏ, đây là con hẻm nằm giữa những tòa nhà cao, hai bên tường như núi cao, hẻm gần hơn một trăm mét, xung quanh đặt những thùng rác kim loại, mùi bay ra làm cho người khác phải buồn nôn.

    Hẻm nhỏ không người, bóng đèn mờ mờ, khi đi đến đoạn ngoặt thứ hai, Sở Thiên chạy chậm hai bước, dùng chân đá lên vách tường, lấy đà lộn ngược bay lên cao, giơ tay bám lấy bức tường cao hơn năm mét, làm mình giống như một con tắc kè vậy, kề sát vách tường ở ngõ nhỏ.

    Liệt Dực cũng làm y thế, chỉ có cách vài mét.

    Một lát sau, có hai người đi vào hẻm nhỏ, cánh tay bọn chúng rũ xuống, mặc dù có tay áo che nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn chúng có súng, bước chân chần chừ, cho thấy sự cảnh giác căng thẳng, có vẻ là đang theo dõi ai vậy, bỗng nhiên chọn đi vào ngõ nhỏ mà cảm thấy bối rối khó hiểu.

    Đêm nổi gió, giữa không trung tay áo Sở Thiên bay bay, hắn hứng thú nhìn hai người ở phía dưới, ánh mắt làm cho người ta kinh hãi. Tiến vào chỗ ngoặt thứ hai, hai người bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu đi chéo nhau, người đi ở phía trước bỗng nghe thấy tiếng giòn tan phía sau.

    Theo phản xạ gã quay đầu lại nhìn, lập tức cả người sửng sốt kinh hãi, Liệt Dực từ trong tối bỗng hiện ra như ma quỷ, đang đứng phía sau đồng bọn của gã, tay trái bịt miệng tên đồng bọn, tay phải đặt lên sau gáy, làm cho đầu của tên đồng bọn gã bị một lực mạnh xoay tròn nửa vòng.

    Nói cách khác, tên đồng bọn bây giờ có thể nhìn phía sau lưng của mình.

    Hai tay của tên đồng bọn vô lực giãy dụa, sau đó như một đống bùn không đủ khả năng chống đỡ, từ trong vòng ôm của Liệt Dực từ từ chảy xuống, người còn lại sợ hãi, gần như sụp xuống, toàn thân run rẩy, súng cầm trong tay như đồ trang trí vậy, hoàn toàn quên tác dụng của nó, y định nói điều gì đó, nhưng sợ hãi quá mà không thể mở mồm ra.

    Lúc này, Sở Thiên nhảy xuống, tay phải giữ súng trong tay gã hạ xuống, nhẹ nhàng xoay lấy khẩu súng, sau đó giơ chân đá gã một cái, nhìn vào ánh sáng mờ mờ, là hình dáng của người Triều Tiên, trong lòng nhất thời rõ ràng, đó chính là người mà chính phủ Triều Tiên phái đến theo dõi mình, từ đó tìm ra tung tích của Park Dong Huan

    Nhưng bọn chúng cũng thông minh, lẩn vào Cục Cảnh Sát để tìm ra tung tích của mình.

    Trên sách có viết: thần bất mật, tắc thất kỳ thân, quân bất mật, tắc thất kỳ quốc.

    Sở Thiên thở nhẹ, xem ra nhất định phải cảnh cáo chính phủ Triều Tiên mới được, tránh lại có người tiếp tục theo dõi mình, như thế sẽ ảnh hưởng tới hành động của mình, ngay sau đó móc chiếc khăn tay ra lau xong hai bàn tay rồi chậm rãi đi đến ngõ nhỏ bên ngoài, sau hơn mười mét mới đơn giản ra hiệu cho Liệt Dực giết.

    Liệt Dực cầm Đường đao không chút để ý bước đến tên bám theo phía trước.

    Tên này đến đây mới tỉnh táo lại, tuyệt vọng hét lên:

    - Ngươi muốn làm gì?

    Không ai trả lời gã, ánh sáng trắng lóe qua, máu tươi bắn khắp lên tường.

    Đêm, màu đen dày đặc như muốn nuốt trôi tất cả mọi thứ.


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oni41:
     
  2. metastock

    metastock Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/5/13
    Bài viết:
    615
    Được thích:
    1,519
    Re: [Đô Thị] Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công (New: C525)

    Đô Thị Thiếu Soái
    Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

    Chương 704: Trăm Công Nghìn Việc

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện




    Gần 12 giờ, Vịnh nước cạn!

    Đám người Sở Thiên vừa mới tiến đến đại sảnh liền gặp tiểu Alexander ngồi xổm ở một góc nghiên cứu một thứ đen đen, vẻ mặt cực kì chăm chú và hưng phấn, Sở Thiên tò mò đi đến nhìn kĩ, hít một hơi thật sâu, thằng đần Tiểu Alexander! Không ngờ tháo gỡ được tên lửa xe tăng hạng nhẹ m-72.

    Sau khi lùi lại phía sau vài bước, Sở Thiên thận trọng nói:

    - Tiểu Alexander, có thể cho ta biết hai vấn đề không? Anh từ đâu mà đem thứ này đến Hồng Kông được vậy? Càng quan trọng hơn là anh muốn dùng nó để làm gì? Hồng Kông nhỏ bé chật hẹp này có chuyện gì mà phải dùng đến tên lửa giải quyết chứ?

    Tiểu Alexander vẫn nghiên cứu vài cái rồi liền cầm tên lửa lên, sau đó thoải mái cười đáp:

    - Chiến tích lớn nhất của tôi chính là chuyển năm xe tăng đến Trung Đông đó, tên lửa này tính sai số quá lớn, khách hàng yêu cầu điều chỉnh lại cho nên tự tôi cầm đến tháo ra xem thế nào.

    Khách hàng? Hồng Kông còn loại khách hàng này sao? Sở Thiên không cho điều này là đúng, cũng cảm giác đầu bị tê dại, xem ra con đường ngầm của mình nhất định nhiều màu nhiều sắc rồi đây, xem ra cũng có nhiều khó khăn, bản thân phải cẩn thận mới được, tránh đánh giết hắc băng đơn thuần để biến thành tổ chức khủng bố quốc tế

    Tiểu Alexander lấy khăn ra lau tay xong liền vỗ vai Sở Thiên nói:

    - Thiếu soái, tối nay chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện hợp tác, nếu như không phải đại ca của tôi gần đây phải đi Tây Ban Nha thì anh ấy muốn đích thân bay đến để gặp ngài, Mafia chúng tôi khá coi trọng chuyện hợp tác lần này.

    Sở Thiên lơ đãng gật đầu.

    Đêm đó hai người ở trong phòng trao đổi, Sở Thiên đem từng chi tiết xác thực hiện tại chỗ chuyển fax cho Phương Tinh và Sa Cầm Tú, người đầu giám sát tính khả thi, người sau lại đề xuất giá, cứ như thế, tất cả mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng, chân trời vừa mới sáng thì việc trao đổi mọi thứ cũng kết thúc.

    Giải quyết xong chuyện lớn này Sở Thiên trở lại phòng đi ngủ, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai ngày này cực kì không bình thường vì vậy ngủ vừa mệt vừa say. Khả Nhi đưa điện thoại từ kinh thành đến cho hắn nhưng hắn không muốn mở mắt ra, nhận thức mơ hồ nói:

    - Alo, ai thế? Có việc gì vậy?

    Điện thoại là do Phàm Gian gọi đến, nghe thấy giọng điệu lười biếng của Sở Thiên thì biết mình đang quấy rầy giấc ngủ của hắn vì thế trả lời xin lỗi:

    - Thiếu soái, tôi là Phàm Gian, thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của anh, sự việc là như thế này, hai trận chiến Thành Đô đều giành thắng lợi, bang chúng Đường Môn còn sót lại hơn nghìn người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

    Đó là một tin tuyệt vời, nếu như có thể nắm được Thành Đô thì Đường Môn ở phía Nam giống như bị một con dao đâm vào bụng vậy, vì thế cơn buồn ngủ của Sở Thiên tiêu tan trong nháy mắt, ngồi dậy hưng phấn hỏi:

    - Đường Môn bên Trùng Khánh và Vũ Hán có động tĩnh gì không? Đường Vinh có từ các nơi khác điều động tinh nhuệ của Đường Môn không?

    Phàm Gian giọng cũng vui mừng đáp lại:

    - Đúng như dự kiến của Thiếu soái, Trùng Khánh và Vũ Hán cùng hai trăm Soái quân đang giằng co nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu trợ giúp Thành Đô. Đường Môn đúng là có tinh nhuệ ở Thành Đô, hiện bị chúng ta bức bách nên liên tục đi ra đối chiến, thiệt hại lớn, Đường Vinh dường như hết quân có thể gọi rồi.

    Sở Thiên kinh ngạc hỏi:

    - Không có bất kì động tĩnh khác?

    Phàm Gian gật đầu, không chút do dự nói:

    - Căn cứ vào hồi báo của nhóm Tinh Nguyệt, không có bất kì động tĩnh khác, Đường Vinh dường như sẵn sàng chấp nhận thất bại rồi, bây giờ Thành Đô chỉ còn lại hai cứ điểm vẫn chưa đánh hạ, các huynh đệ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị năm ngày sau lại tấn công hai cứ điểm đó, tin rằng có thể lấy được Thành Đô.

    Trong lòng Sở Thiên luôn bất an khôn kể, mặc dù mình có thể làm cho ba bên Đường Môn nghi kỵ lẫn nhau nhưng Đường Vinh lại không có bất kì động tĩnh gì thì cũng không đúng lắm, tên đó không phải là người dễ dàng nhận thất bại, suy nghĩ tới đây hắn mới nói:

    - Phàm Gian, bảo hơn hai ngàn anh em ở Thành Đô ẩn nấp, không tái tham chiến nữa

    Phàm Gian hơi ngẩn người, có phần không hiểu ý của Sở Thiên, kinh ngạc đáp lại:

    - Thiếu soái, gần hai ngàn binh phối hợp xung phong, tấn công hai cứ điểm rõ ràng yếu thế rồi, cơ bản tấn công sẽ nắm được hai cứ điểm, bây giờ e rằng phải cần ba hoặc bốn lần tấn công nữa, thế này không phải là cho Đường Môn cơ hội nghỉ ngơi sao?

    Sở Thiên khó chịu thở ra, nhẹ thở dài nói:

    - Đường Vinh không phải là người cam tâm thất bại, anh ta không hề có động tĩnh gì không chứng tỏ anh ta nhận thua, rất có thể đang có âm mưu nào đó, chúng ta không thể không đề phòng, tuy rằng hai ngàn huynh đệ ẩn núp thì đối với công kích cứ điểm sẽ trở nên gian nan, nhưng lại có thể giữ cho mình một đường lui.

    Phàm Gian bừng tỉnh, gật đầu đáp:

    - Đúng, tôi lập tức đi xử lý.

    Sở Thiên nghĩ một chút, suy nghĩ cặn kẽ nói:

    - Phàm Gian, ta có cảm giác không được ổn, như thế này đi, anh dẫn theo hai mươi tử sĩ đi đến Thành Đô, có anh trấn thủ Thành Đô ta mới yên tâm được, nếu không huynh đệ trên tiền tuyến lại hành động theo cảm tính, không thực hiện các lệnh đưa ra có thể là điều rất không thuận lợi.

    Phàm Gian lại gật đầu đáp:

    - Buổi chiều tôi sẽ bay đến Thành Đô.

    Cúp điện thoại, Sở Thiên rửa mặt xong, sau khi ăn sáng xong mới phát hiện không thấy tiểu Alexander đâu nữa, tò mò hướng tới phía Liệt Dực hỏi, Liệt Dực lau sạch Đường đao, vẻ mặt cười khổ đáp:

    - Tên đó, sáng dậy tập bao cát ba mươi phút, sau đó nhận được điện thoại liền ra ngoài rồi, nói là đi gặp khách hàng.

    Sở Thiên lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không để bụng, cho rằng với bản lĩnh của tiểu Alexander và lực lượng của Mafia, nếu như không bị cảnh sát bắt thì đoán chừng cũng không có ai làm gì được anh ta, huống chi nhìn anh chàng này tứ chi phát triển, đầu óc cũng rất đơn giản nếu không thì cũng không thể sống đến bây giờ.

    Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Thiên vừa duỗi lưng một cái thì điện thoại lại vang lên, vẫn là số của kinh thành, vừa ấn nút nghe liền vang lên tiếng của Hoắc Vô Túy:

    - Tên khốn, vừa mới tỉnh ngủ đúng không? Tối qua lại cùng Khả Nhi mây mưa hả? Hay là làm hỏng những cô con gái nhà lành rồi?

    Sở Thiên cảm thấy đầu tê dại, cười khổ đáp:

    - Anh bây giờ làm gì có thời gian mà làm hỏng con gái nhà lành chứ? Bận đến muốn chết đây, mà mấy ngày gần đây em có nghe lời thầy thuốc dưỡng thai không? Lần trước bác sĩ cứ trách móc anh, không ngờ em lại trèo lên cây hái quả, có phải em muốn dọa chết anh không?

    Bỗng Hoắc Vô Túy cười khanh khách, dùng giọng chọc tức nói:

    - Sợ rồi sao? Nói cho anh biết, đứa nhỏ trong bụng em, nếu như anh không theo ý em thì ngày ngày em sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, đến lúc đó xem ai sợ ai? Được rồi, không nói nhiều lời nữa, anh ở Hồng Kông, đúng lúc giúp em đi Hoắc Gia.

    Sở Thiên choáng váng, thốt ra:

    - Đi Hoắc Gia?

    Bỗng nhiên Hoắc Vô Túy đắc ý lè lưỡi, trịnh trọng nói:

    - Đúng vậy, phòng trước kia em ở có hai cái rương đồ trang điểm chưa mở, anh giúp em mang chúng ra, sau đó gửi đến kinh thành, chúng đều là đồ trang điểm số lượng có hạn của Pháp, sử dụng chúng mới giúp cho thai nhi không có di chứng gì.

    Cô gái nhỏ này còn chặn hết đường, Sở Thiên buồn bực không thôi, vốn muốn cô mua lại nhưng lại nói là số lượng có hạn, còn nói là vô hại với thai nhi nữa, thật là thành tinh rồi, tuy nhiên Sở Thiên vẫn lẩm bẩm nói:

    - Em có biết kết quả anh đến Hoắc Gia không? Rất dễ bị bố mẹ em đánh đuổi ra cửa.

    Bỗng Hoắc Vô Túy nhún vai, cười nói:

    - Vậy phải xem bản lĩnh của anh thế nào rồi!

    Đây rõ ràng là muốn mình phải vào hang hổ rồi, nhưng Hoắc Vô Túy là người việc gì cũng có thể làm được, nếu như không giúp cô ta lấy hai cái rương trang điểm kia, đoán chừng thực sự mỗi ngày sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, suy nghĩ đến đây, Sở Thiên hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ thở dài nói:

    - Được rồi, lúc nữa anh sẽ đi Hoắc Gia.

    Sở Thiên vẫn còn muốn thám thính chuyện Hoắc Gia khủng hoảng tài chính nữa, có lẽ đây là cơ hội của mình, nếu như có thể đem thế lực Hoắc Gia ra bức bách Hồng Kông thì toàn bộ Hồng Kông mới hoàn toàn thuộc về mình, bởi vì quan hệ với Hoắc Vô Túy, hắn bây giờ mới đối chọi gay gắt với Đường Hoàng Thiếu, hơn nữa là muốn giải quyết ân oán một cách ôn hòa.

    Mười phút sau, hai chiếc xe hơi chạy nhanh ra vịnh nước cạn.

    Đường thành thị bận rộn mà chật chội, Sở Thiên tựa người vào cửa kính xe đón gió ban trưa, đi chậm rãi theo làn xe phía trước, tựa như suối nước nhẹ nhàng chảy xuôi. Ôm Khả Nhi cười nói:

    - Gần đây tuy rằng rất khó có nửa ngày được rảnh rỗi, nhưng được dựa vào xe thưởng thức cảnh quan thế này có gì đó không thể không dễ chịu, huống hồ bên cạnh còn có em nữa.

    Khả Nhi rúc vào trong lồng ngực của Sở Thiên, dung nhan khát khao say lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

    - Cổ ngữ có nói: Xe như nước chảy ngựa như rồng, người xe tấp nập qua lại cũng là cảnh phồn hoa. Đợi đến ngày nào đó anh chán ghét giang hồ, Khả Nhi có thể vì anh mà mài nghiên mực, áo hồng thêm hương, hoặc là sinh cho anh một đứa bé.

    Sở Thiên hạnh phúc khẽ cười, ánh mắt nhìn chăm chú hai người ngoài xe.


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oni41:
     
  3. metastock

    metastock Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/5/13
    Bài viết:
    615
    Được thích:
    1,519
    Re: [Đô Thị] Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công (New: C525)

    Đô Thị Thiếu Soái
    Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

    Chương 705: Người Ả Rập Thần Bí

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện




    Tiểu Alexander, còn có một người Ả Rập.

    Phải nói, là một người Ả Rập thần bí, mặt được che bằng mảnh vải trắng.

    Bọn họ đi ra từ cửa tòa nhà cao tầng, ngoài cửa có mấy chiếc xe con đang chờ. Sở Thiên vốn không nghi có chuyện gì, nhưng liếc qua hình dáng người Ả Rập, lại thấy quen quen, vì vậy bảo người lái xe đi chậm lại, để nhìn cho kỹ; còn chưa nhận ra điều gì, mắt hắn đã lộ ra vẻ khiếp sợ.

    Bởi vì hắn thấy vài nam, nữ mặt mày che kín, ban đầu Sở Thiên không chú ý gì tới bọn họ, nhưng bọn họ giống như tập trung vào một điểm, dần dần tiến lại vây kín đám tiểu Alexsander, hơn nữa tay phải để vào trong ngực, khiến người ta nhớ tới hành động chuẩn bị rút súng trong điện ảnh.

    Tiểu Alexander gặp nguy hiểm!

    Sở Thiên sinh ra cảnh giác, vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi tiểu Alexander, tuy giọng rất dồn dập nhưng từ ngữ rõ ràng:

    - Tiểu Alexander, bây giờ cậu không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, tại hướng hai giờ, bốn giờ, sáu giờ và chín giờ có bốn tên lén lén lút lút áp sát cậu, rất có thể là sát thủ.

    Tiểu Alexander không có kinh hoảng, chậm rãi trả lời:

    - Tốt! Đã biết!

    Sau khi cúp điện thoại, tiểu Alexander nhỏ giọng nói với những người bên cạnh vài câu, lập tức bảy tám thủ hạ rút súng, bày ra tư thế, thần sắc tự nhiên giữ vững vị trí, mà tiểu Alexander vẫn vui vẻ cười nói với người Ả Rập, ánh mắt lại cảnh giác nhìn kính xe, quan sát động tĩnh của bốn tên địch.

    Con đường cạnh tòa nhà cao tầng khá vắng người, chỉ có đám tiểu Alexander cùng mấy vệ sĩ. Bốn người cả nam lẫn nữ đi tới gần đám tiểu Alexander, cũng không có vội vàng nổ súng, mà nhìn nhau, trong đó người đàn ông hướng đông nở nụ cười dữ tợn, cao giọng nói:

    - Tiểu Alexander!

    Tiểu Alexander không ngẩng đầu như tưởng tượng của gã, nhưng thành viên Mafia lại giơ súng lên. “Pằng, pằng,pằng”! Hơn mười phát súng phủ đầu. Tên gọi tiểu Alexander không ngờ cậu ta có chuẩn bị, khi thấy họng súng giơ lên muốn tránh đã không kịp. “Pằng”. Viên đạn xuyên qua mi tâm gã, máu tươi chảy ra.

    Kết cục của ba tên còn lại cũng không khác lắm, súng của bọn chúng đều giấu ở trong ngực, mà súng của thành viên Mafia lại sớm nắm ở trong tay, ở khoảng cách rất gần, kỹ thuật bắn súng chính xác không quá quan trọng, quan trọng là ai nổ súng trước, cho nên bốn tên sát thủ đều trúng mười mấy viên đạn mà chết.

    Đám người gần khách sạn hoảng loạn, có mấy người trí thức, cùng phu nhân thậm chí bỏ cả dép, gào thét, chạy loạn bốn phía. Mấy chiếc xe ở ven đường vội rồ ga chạy, sợ viên đạn chết chóc không có mắt lấy mạng mình, chỉ có Sở Thiên bảo người cho xe đứng chờ, nhìn tiểu Alexander rời đi.

    Tiểu Alexander mặt không đổi sắc, tự mình mở cửa xe để cho người Ả Rập đi vào, đang định ngồi lên, đột nhiên hai vệ sĩ phía sau giơ súng lên, cấp tốc xuyên qua đám người hoảng loạn lao tới chỗ tiểu Alexander. Tiểu Alexander nhìn qua cửa kính xe phát hiện, không hề tránh né mà xoay người vọt tới.

    Đám người hoảng loạn khiến ánh mắt của vệ sĩ bị quấy rối, chờ khi bọn họ nhìn rõ ràng tiểu Alexander, gã đã như là thiên thần đứng trước mặt bọn họ, khuôn mặt đầy tức giận cùng sát khí, không chờ bọn họ cầm súng đi tới, nắm đấm như pháo kích đấm xuyên qua, quyền phong phá không kinh người, lực lượng bá đạo vô cùng.

    “Bộp, bộp”!

    Hai tên giả làm vệ sĩ như bị tàu hỏa tông trúng, cả người bay ra sau, đập, lăn trên mặt đất bảy, tám lần mới ngừng lại. Bọn chúng rên rỉ trên mặt đất, không đứng dậy nổi; xương ngực gãy nát, thất khiếu chảy máu.

    Giải quyết xong bọn chúng, tiểu Alexander lập tức quay người lên xe. Thành viên Mafia theo sát phía sau, mấy chiếc xe con nghênh ngang rời đi. Sở Thiên chờ bọn họ rời đi, khoảng năm sáu phút sau mới bảo lái xe đi tới Hoắc gia. Gọi điện thoại cho tiểu Alexander, hỏi:

    - Là ai đối phó anh!

    Tiểu Alexander thấp giọng mắng:

    - Bọn chó Tổ Sơn Khẩu!

    Tổ Sơn Khẩu? Sở Thiên hiểu ra gật đầu, suy nghĩ một chút rồi đề nghị tiểu Alexander:

    - Các anh đấu súng tại phố xá sầm uất có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa các tòa nhà cao tầng bốn phía có không ít camera, không đến nửa giờ cảnh sát HongKong sẽ tiến hành truy nã các anh. Tiểu Alexander, mau xuất cảnh.

    Tiểu Alexander gật đầu, trả lời:

    - Được, tôi lập tức đi tới sân bay!

    Sở Thiên thở dài, cười khổ nói:

    - Bây giờ anh đi đến sân bay nhanh nhất cũng phải bốn mươi phút, khi đó cảnh sát đã phong tỏa sân bay. Các anh đi đến đó thuần túy là chui đầu vào rọ. Trong vòng mười lăm phút, phải tới bến tàu Wanchai tôi sẽ cho cano tới đưa mọi người chạy thoát.

    Tiểu Alexander suy nghĩ một chút liền vỗ mạnh đầu, áy náy trả lời:

    - Anh xem tôi đã đánh mất những phán đoán thông thường rồi, được, chúng tôi lập tức đi tới bến tàu Tử Loan (Wanchai), Thiếu soái, lần này cậu lại cứu mạng tôi, thật sự là không biết cảm ơn cậu như thế nào cho phải; lần tới gặp mặt, tôi nhất định báo đáp cậu thật tốt.

    Sở Thiên cười khẽ, chậm rãi nói:

    - Cái khác không cần nói nhiều, nhanh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bến tàu, nếu không bị cảnh sát phong tỏa mặt biển thì phiền toái. Bây giờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho người của tôi tiếp ứng mọi người, chờ khi mọi người thoát ly hiểm cảnh, đi tới Quảng Châu, hãy gọi điện báo bính an cho tôi.

    Tiểu Alexander cởi mở nở nụ cười.

    Sở Thiên cúp điện thoại, lại gọi cho anh Húc.

    Trước kia Hắc Dạ xã cùng Đông Hưng xã sống mái với nhau như cơm bữa, cho nên thường xuyên có không ít anh em gặp chuyện không may, vì tránh né cảnh sát đả kích, cũng để anh em không phải ngồi tù, hai đại ca hắc bang đều an bài bọn họ chạy trốn, dần dà tạo thành hiệu suất chạy trốn rất cao, buổi trưa gây chuyện đốt nhà người ta, buổi chiều đã ung dung đi “Bia ôm” ở Thẩm Quyến rồi.

    Sau khi an bài thỏa đáng, Sở Thiên mới nhẹ nhàng thở ra tựa ở trên ghế ngồi, chợt nhớ tới người Ả Rập thần bí kia, cảm giác rất quen, nhưng không nhớ là ai, rơi vào đường cùng chỉ có thể bỏ qua, chuyên tâm nhắm mắt dưỡng thần trên xe, thầm nghĩ về sau có cơ hội hỏi thăm tiểu Alexander một chút.

    Khả Nhi rúc vào trong ngực Sở Thiên, không đếm xỉa tới lật xem tạp chí quân sự. Cô thích súng ống cùng với đao cụ, tuy Sở Thiên nói tay cô xinh đẹp như vậy không thích hợp cầm đao, súng, nhưng cô không mất đi sự yêu thích những thứ lạnh như băng này, có lẽ trong cô tiềm tàng sự hiếu chiến.

    Bỗng nhiên, cô ngừng lại, đem tay phải chỉ một một bức ảnh, tay liên tục thay đổi tư thế, khiếp sợ ngồi dậy thốt lên:

    - Sao giống nhau như thế này nhỉ?

    Sở Thiên mở to mắt, hỏi:

    - Giống nhau cái gì?

    Khả Nhi giơ cuốn tạp chí quân sự trong tay lên, nhấn mạnh từng chữ:

    - Người Ả Rập vừa rồi cùng tên trong này chí ít có tám phần giống nhau, tuy nhiên gã đeo khăn che mặt, nhưng ánh mắt, cùng khí chất lại hoàn toàn giống nhau, nếu như che nửa mặt cho người trong hình này thì rất giống gã đó.

    Khả Nhi vừa nói vừa lấy tay che nửa mặt người trong hình, Sở Thiên đưa mắt nhìn lại cũng thầm giật mình, quả nhiên cùng người Ả Rập vừa nãy rất tương đồng, nhưng càng làm cho hắn giật mình không phải cả hai tương đồng, mà giới thiệu về người đó:

    “Osama Bin-aden - cuộc sống huyền thoại!

    Osama chính là tên đại ca Bin Laden.

    Chẳng lẽ tiểu Alexander gặp khách hàng, thật sự là trùm khủng bố thế giới? Chẳng qua là Bin Laden phải trốn trui trốn lủi ở vùng núi chứ, làm sao có thể xuất hiện ở nơi đông người tấp nập như nước triều dâng HongKong này? Chẳng lẽ không sợ CIA ám sát?

    Lại nhớ tới hôm qua tiểu Alexander than vãn khách hàng cằn nhằn về tên lửa, Sở Thiên vã mồ hôi lạnh như tắm.

    Nếu như người Ả Rập thần bí vừa rồi thật là Bin Laden, vài ngày này thật sự mình gặp vận may lớn, không chỉ gặp được hai người đứng đầu hai tổ chức xuyên quốc gia nguy hiểm, còn ma xui quỷ khiến cứu được bọn họ, về sau quan hệ không rõ ràng khó tránh khỏi bị liên lụy.

    Sở Thiên lại lâm vào trầm tư, không biết lần này mình có gặp đại họa, may mà bản thân không tiếp xúc trực tiếp cùng Bin Laden, nếu không sẽ dễ dàng rơi xuống vực sâu hủy diệt, hắn tình nguyện bị người chỉ trích có quan hệ với bọn buôn bán vũ khí, cũng không muốn nhấc lên quan hệ với tổ chức khủng bố quốc tế.

    Sau hơn mười phút, hoa viên Hoắc gia.

    Bảo vệ ở cổng thấy hai chiếc xe cao cấp đi tới, được thông báo là tìm Đường Hoàng, liền cho là bọn họ là người Đường gia, liền chậm rãi mở cổng sắt để cho bọn họ đi vào. Một lát sau, xe ngừng lại, Sở Thiên bước xuống xe, vừa lúc Đường Hoàng đi tới, bà ta liền há hốc mồm.

    Sắc mặt của bà ta giống như tiết trời tháng sáu, vốn sáng lạn như mùa xuân lại biến thành khó coi vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên cả giận nói:

    - Mày tới Hoắc gia làm cái gì? Hay là mày cảm thấy chưa đủ ngang ngược càn rỡ, cho nên liền đến thăm để cho chúng tao bị nhục nhã? Nói cho mày biết, đừng khinh người quá đáng, nếu không tao với mày đồng quy vu tận.

    Đối với người đàn bà tràn ngập thù hận này, Sở Thiên lắc đầu, không muốn nói gì, nhẹ nhàng thở dài:

    - Bà khiến tôi hơi thất vọng, bà sao lại không hỏi thăm Vô Túy bây giờ ra sao? Bất luận như thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn là con gái của bà, chẳng lẽ bà thật sự không quan tâm tới sống chết của cô ấy?

    Đường Hoàng như là bị rắn độc cắn, trong mắt bắn ra lửa giận, điền cuồng quát:

    - Đừng nói tới đứa con gái bất hiếu kia, chúng tao đã cùng nó đoạn tuyệt quan hệ, nó sống hay chết đâu có chuyện gì liên quan tới tao? Mày tranh thủ thời gian cút ra ngoài cho tao, cút ra Hoắc gia, nếu không hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong.

    Sở Thiên cười khổ không thôi, đang muốn mở miệng đáp lời.

    Một âm thanh hiền lành từ bên trong truyền ra:

    - Hoàng nhi, có chuyện gì khiến con cáu gắt như thế?

    Nghe âm thanh hiền lành ấy, sự tức giận của Đường Hoàng giảm lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

    - Ba, không có chuyện gì, chẳng qua là có con chó dữ chạy đến Hoắc gia, sống chết không chịu rời đi, con đang tìm biện pháp đuổi nó đi, ba không cần phải lo lắng con.

    Trong lòng Sở Thiên khẽ động, cao giọng chào:

    - Hoắc lão tiên sinh, Sở Thiên đến viếng thăm.

    Vừa nói xong, có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, một lát sau, một ông lão tóc bạc trắng đi ra, Hoắc Tông đi theo bên cạnh. Tuy mặt mũi ông ta tràn đầy nếp nhăn nhưng cũng không lộ ra nửa phần già yếu, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thế sự xoay vần, hai mắt lấp lánh có thần, lộ ra thần thái sáng láng.

    Đường Hoàng như hờn giận, thở dài:

    - Ba, ba cần gì phải gặp loại người này chứ?

    Sở Thiên tiến lên trước nửa bước, khiêm tốn ân cần thăm hỏi:

    - Sở Thiên đường đột quấy rầy, kính xin lão tiên sinh thông cảm.

    Hoắc lão tiên sinh nhìn qua Sở Thiên vài lần, nhìn thấy kẻ này phong độ nhẹ nhàng, lại nghe hắn nói chuyện nho nhã lễ độ, ngày xưa từ trong miệng vợ chồng Đường Hoàng nghe nói về hắn liền sinh ra nghi vấn, nghiêm túc hỏi:

    - Không biết Sở tiên sinh tới Hoắc gia, có gì chỉ giáo?

    Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, nhàn nhạt nói:

    - Có hai chuyện!


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oni41:
     
  4. metastock

    metastock Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/5/13
    Bài viết:
    615
    Được thích:
    1,519
    Re: [Đô Thị] Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công (New: C525)

    Đô Thị Thiếu Soái
    Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

    Chương 706: Ông Già Cơ Trí

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện




    Hương thơm trà xanh tỏa ra bốn phía. Sở Thiên hưởng thụ, ngồi trên ghế salon.

    Cũng chỉ có Hoắc lão gia là người đã trải qua sóng to gió lớn, mới có thể vị tha, rộng rãi mời Sở Thiên tiến vào đại sảnh, đổi thành Đường Hoàng, để cho Sở Thiên bình yên vô sự đứng ở ngoài cửa, đã xem như tạo hóa bằng trời rồi.

    Hoắc lão ánh mắt ngưng tụ thành tia, chậm rãi hỏi:

    - Hai chuyện?

    Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, hời hợt trả lời:

    - Lấy ân oán của tôi và Đường Hoàng, tôi sao có thể rước lấy phiền hà mà tới Hoắc gia chứ? Chỉ có điều Hoắc Vô Túy muốn tôi mang hai rương đồ trang điểm của cô ấy về thủ đô, bất luận các người có thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy hay không, cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, tôi vẫn muốn thỏa mãn cô ấy.

    Đường Hoàng biến sắc, run run khẽ nói:

    - Phụ nữ của mày?

    Hoắc lão phất tay ngăn Đường Hoàng nói tiếp, ánh mắt hiền lành nhìn qua Sở Thiên thở dài:

    - Một giọt máu đào hơn ao nước lã, đoạn tuyệt quan hệ chẳng qua là mẹ nó nói nhảm, kỳ thật Đường Hoàng đã âm thầm khóc mấy chục lần, Sở Thiên, mặc kệ bên trong có ân oán thị phi gì, cậu có thể lại để cho Vô Túy trở lại Hoắc gia được không?

    Thần sắc Đường Hoàng trở nên mất mát, nhìn là biết Hoắc lão nói không sai, sau một lát lộ ra vẻ thân thiết, sâu kín mở miệng:

    - Nói với con bé, bảo nó yên tâm về nhà, tôi tuyệt đối không trách cứ nó chuyện trong hôn lễ, cũng sẽ không bức bách nó lập gia đình, suốt đời để nó tự do làm chủ.

    Đây là lần đầu tiên Sở Thiên nghe thấy Đường Hoàng nói ra lời êm ái như thế, hắn cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài nói:

    - Nếu như Vô Túy chịu trở lại Hoắc gia, Sở Thiên tuyệt đối không dám ngăn trở, chẳng qua là tính cách cô ấy quật cường hiếu thắng. Hoắc gia đoạn tuyệt quan hệ khiến cô ấy nản lòng thoái chí, nếu như không tin, các người có thể phái người đi tới thủ đô khuyên bảo cô ấy.

    Lông mi Đường Hoàng giật giật, khuôn mặt biến trở thành thù hận sâu sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Nó không trở về nhà còn không phải mày hại? Nếu như không phải mày đại náo hôn lễ Diệp gia, Vô Túy hiện tại đã là cô dâu mới rồi, đã sớm cùng Diệp Phi vui vẻ sinh sống, còn có quan hệ thêm bền chặt sao có thể cứng ngắc như bây giờ.

    Hoắc lão cười nhẹ, lại phất tay ngăn cản Đường Hoàng nổi giận, ý vị thâm trường nói:

    - Sở Thiên cùng Hoắc gia quả thật có ân oán khó giải, nhưng cậu ta cũng sẽ không hại con bé Vô Túy kia, nếu trong lòng Sở Thiên không có nó, làm sao có thể mặt dày mặt dạn đi tới Hoắc gia? Vì hai hộp đồ trang điểm?

    Đường Hoàng nhớ tới trong hôn lễ, tình cảnh con gái nhào vào ngực Sở Thiên.

    Bất luận con bé kia có mục đích gì, thế nhưng trong khoảnh khắc đó chân tình là thật!

    Hoắc lão sau khi nói xong, để cho người hầu đi tới gian phòng Hoắc Vô Túy đem rương hòm lấy ra.

    Gừng càng già càng cay. Sở Thiên than nhẹ về sau, bưng lên cốc trà nóng một nhấp mấy ngụm, nhìn chằm chằm vào Đường Hoàng, nói ra những lời chấn động:

    - Cô ấy không muốn gả cho Diệp Phi, lại bị bà lấy cái chết ép buộc, Hoắc Vô Túy rơi vào đường cùng liền báo cho tôi biết, cô ấy mang thai, hơn nữa là con của tôi, bà nói, tôi có thể không đi cướp dâu sao?

    Đường Hoàng giật mình chết đứng, việc này cũng chỉ có con gái có thể làm được, vội phản ứng lại, chắc chắn Sở Thiên và con gái đã trải qua chuyện giường chiếu, đứng dậy, ngón tay chỉ lấy Sở Thiên đay nghiến chửi:

    - Mày chà đạp con gái của tao, mày quả thực không phải người, mày chết không yên lành.

    Bà ta hận không thể chửi tất cả những lời ác độc nhất ra, nhưng đã biết đó tất cả chẳng làm được gì, với tính cách của con gái giống bà quật cường cố chấp, nếu như Sở Thiên thật sự chết không yên lành rồi, chỉ sợ trong cuộc đời này con gái cũng sẽ không tha thứ cho mình, bà cười khổ, chuyện như thế sao phát sinh trên người mình chứ?

    Hai thế lực thủy hỏa bất dung, hậu nhân lại đấu tranh vì tình yêu.

    Sở Thiên đợi bà bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

    - Cho nên hãy tin, tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương!

    Sắc mặt Hoắc lão cũng biến hóa chút ít, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lên tiếng:

    - Chuyện này về sau hãy nói, chờ mấy ngày nữa tới thăm Vô Túy, mới quyết định, nếu như con bé thật sự thích cậu, chúng ta cũng sẽ không ngang ngược ngăn trở, sẽ không để cho ân oán dính đến quan hệ của hai người.

    Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy, mặc dù mình và Đường gia cùng Soái quân thủy hỏa bất dung, nhưng cũng phải thừa nhận Sở Thiên là một người thanh niên rất có năng lực. Đường Hoàng lại ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi:

    - Cậu không phải có hai chuyện muốn nói sao? Còn có chuyện gì tranh thủ thời gian mà nói đi, ta không muốn ở cùng cậu quá lâu!

    Sở Thiên uống cạn cốc trà, ý vị thâm trường cười nói:

    - Tôi từ ban điều tra kinh tế biết được, Hoắc gia bởi vì đầu tư thất bại gặp phải ngân hàng xiết nợ, bởi vậy tôi nguyện ý ra năm trăm triệu làm phí trao tay, tiếp thu mọi mặt quyền lợi cùng nợ nần Hoắc gia, coi như là thỏa mãn nguyện vọng Vô Túy, không biết bà có hứng thú hay không?

    Đường Hoàng nghe Sở Thiên nói ra tình hình tài chính Hoắc gia, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, lại nghe từ tổ điều tra kinh tế, da đầu tê dại, xem ra Hoắc gia đã bị chính phủ ngắm chết rồi, chỉ cần tài chính kết toán không khả quan, cũng sẽ bị kiểm toán cùng ngân hàng xiết nợ, thậm chí người đại biểu pháp lý là Hoắc Quang cũng sẽ bị ngồi tù.

    Nhưng nghe Sở Thiên bỏ ra năm trăm triệu tiếp nhận tất cả, cả người sáng ngời như ánh mặt trời xuyên qua làn mây tăm tối, cái này không chỉ có việc Hoắc gia không cần trả bảy tám trăm triệu đang vay ngân hàng, chính là mình và Hoắc Quang có năm trăm triệu là tiền trao tay, một vào một ra tương đương kiếm lấy một tỷ, làm sao có thể không hoan hỉ?

    Hoắc Tông vốn không nói gì cũng ngẩng đầu, trong lòng của gã rất rõ ràng, tập đoàn Hoắc thị hiện tại chính là đập nồi bán sắt cũng không đủ hoàn lại khoản vay của ngân hàng, trong đó lỗ hổng cũng đến năm sáu trăm triệu. Sở Thiên lại nguyện ý làm kẻ coi tiền như rác, xuất ra hơn một tỷ tới tiếp tay tập đoàn Hoắc thị, hắnkhông phải là điên chứ?

    Tuy đề nghị Sở Thiên có lợi cho gia tộc, nhưng gã cảm kích Sở Thiên đã tìm con về cho mình, muốn nhắc nhở Sở Thiên, lại bị Đường Hoàng trừng mắt, liền thu hồi, rơi vào đường cùng nâng chung trà lên rầu rĩ uống vào. Sở Thiên thần sắc kia có chút cười khẽ, hữu ý vô ý ám chỉ gã cứ việc yên tâm.

    Trầm mặc một lát, Sở Thiên mở miệng hỏi:

    - Như thế nào?

    Đường Hoàng giả dạng làm bộ khinh thường, ngửa đầu uống cạn cốc nước trà, hùng hổ trả lời:

    - Có tiền thì oách sao? Muốn nuốt sản nghiệp Hoắc gia, mơ đi kưng, đừng nói tôi còn có Đường gia trợ giúp, chính là đập nồi bán sắt, thậm chí lang thang đầu đường xó chợ cũng sẽ không để cậu tiếp nhận tập đoàn Hoắc thị.

    Sở Thiên chẳng muốn cùng bà ta giả vờ giả vịt, đứng dậy phủi quần áo nói:

    - Vậy thôi, Sở Thiên cũng không quấy rầy nữa, Hoắc lão tiên sinh, Sở Thiên cáo biệt, hôm nào có cơ hội lại đến thăm hỏi lão nhân gia, đây là điện thoại Vô Túy, ông nhớ cô ấy hãy gọi, chắc cô ấy cũng rất nhớ ông!

    Hoắc lão tiếp nhận lấy tờ giấy, hiền hòa gật đầu:

    - Tôi biết rồi!

    Sở Thiên hơi cúi đầu liền đi ra cửa, anh em Hắc Dạ xã cầm lấy hai cái rương của Hoắc Vô Túy đi sát phía sau. Sắc mặt Đường Hoàng đại biến, muốn Sở Thiên đắn đo suy nghĩ không ngờ lại bị hắn phản kích, nghĩ tới số tiền một tỷ kia, liền không kìm nén được gọi lại:

    - Sở Thiên, nói lại chuyện tiền qua tay.

    Sở Thiên dừng bước, quay đầu lại nói:

    - Chuẩn bị cho tốt tất cả các loại văn bản tài liệu sau đó gọi điện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ để luật sư đến ký. Bà cũng đừng nghĩ chuyển đi chút tài sản còn lại, tôi chấp nhận số nợ ngân hàng của tập đoàn Hoắc thị là bảy trăm triệu, cao hơn thì các người cứ chờ ngân hàng xiết nợ đi.

    Đường Hoàng thầm mắng vài câu, vô lực trả lời:

    - Được!

    Hoắc lão giống như hoàn toàn không thấy hai người nói chuyện giao dịch, tựa hồ ông đã lui về tuyến hai là tuyệt đối triệt để, đang lúc Sở Thiên xoay người lần nữa muốn rời đi, ông ta liền đứng dậy, không chút gợn sóng, cười nói:

    - Sở Thiên, nào, tôi tiễn cậu ra ngoài cổng chính! Thuận tiện nói cho tôi biết một chút tình hình gần đây của Vô Túy.

    Sở Thiên gật đầu, đứng gần cửa chờ đợi.

    Đường Hoàng mặc kệ không hỏi Sở Thiên bọn họ, bà đã cầm điện thoại lên nói chuyện với chồng.

    Từ biệt thự ra đến ngoài cổng chính dài đến hơn năm trăm mét, nhưng Hoắc lão lại như từng tham gia trường chinh, sau khi hàn huyên hết chuyện của Vô Túy, Sở Thiên hữu ý vô tình cười nói:

    - Hoắc lão tiên sinh, Hoắc gia thật sự là tướng môn hổ tử à..., không nói ngày trước lão nhân gia tung hoành tứ hải, Hoắc nhị thiếu gia cũng là thương nhân kỳ tài.

    Ông lão cơ trí này thân hình hơi dừng lại, sâu sa nói:

    - Kỳ thật tôi biết Hoắc Tông thông minh tài giỏi, nhưng nó không có thế lực cường đại như Hoắc Quang cùng Đường Hoàng nếu như tôi đưa vị trí của mình cho Hoắc Tông đi làm, tất nhiên sẽ khiến nó gặp tai họa, bởi vậy, không bằng tôi mai một tài hoa cùng năng lực của nó.

    - Lại để cho nó an phận, vui vẻ làm thiếu gia ăn chơi, tuy không phải chuyện tốt gì, nhưng ít nhất Hoắc gia sẽ không chia năm xẻ bảy, ít nhất tôi còn có thể an hưởng tuổi già.

    Sở Thiên ngây ngẩn cả người, sinh ra sự sùng kính với ông lão này.


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oni41:
     
  5. metastock

    metastock Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/5/13
    Bài viết:
    615
    Được thích:
    1,519
    Re: [Đô Thị] Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công (New: C525)

    Đô Thị Thiếu Soái
    Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

    Chương 707: Gặp Lại Thẩm Gia

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện




    Sau khi đi ra từ Hoắc gia, Sở Thiên tìm một quán ăn Tây gần đó.

    Khả Nhi gọi tạm hai đĩa bít tết bò, vài đĩa món tâm và một chai rượu vang đỏ nhỏ.

    Rượu vang vừa mới mở ra, còn chưa kịp rót đầy ly, điện thoại của Sở Thiên đã reo lên. Vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia đã truyền tới tiếng cười sảng khoái, hưng phấn của Alexander:

    - Sở Thiên, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Bọn tôi đã tới Quảng Châu an toàn rồi. Tối nay tôi sẽ bay về Nga.

    Sở Thiên lắc lắc ly rượu vang, cười đáp:

    - Thượng lộ bình an!

    Alexander thở mạnh ra mấy hơi, sờ đầu nói:

    - Đợi tôi trở về Nga rồi sẽ cho bọn thế lực trong nước một trận ra trò, cho bọn chúng biết chúng chỉ là miếng thịt trong bát của đảng Hắc Thủ mà thôi. Mẹ kiếp! Còn dám ám sát tôi. May mà có cậu cảnh báo, nếu không chắc sống chết khó lường.

    Sở Thiên khẽ lắc đầu, thiện ý nhắc nhở:

    - Alexander, anh nhất thiết không được khinh suất. tổ Sơn Khẩu có được quy mô như ngày hôm nay nhất định không phải là bọn ăn hại. Vì vậy cẩn thận vẫn hơn. Tôi cũng không muốn cuộc giao dịch tháng sau của chúng ta bị hủy bỏ, lại càng không muốn đến Nga tham dự lễ tang của anh.

    Alexander sang sảng cười, một lát sau cảm động đáp:

    - Thiếu soái yên tâm, Alexander chắc chắn sẽ không chết sớm như vậy đâu. Bất kể là làm đối tác hay làm bạn của cậu thì tôi cũng sẽ sống uy phong như gấu đen thôi. Nhưng cậu cũng phải như vậy nhé. Kẻ thù của cậu không ít hơn tôi là bao.

    Sở Thiên nhấp ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên nói:

    - Đương nhiên phải sống rồi!

    Bỗng, Alexander trầm giọng, đầy thâm ý nói:

    - Thiếu soái, giữa cậu và tôi giờ đã là có mối giao tình cùng chung hoạn nạn. Sau này, nếu có việc gì khó giải quyết, anh em Soái quân lại không tiện ra mặt thì cứ nói cho Alexander tôi biết. Tôi sẽ giải quyết thay cho cậu. Cho dù phải dùng súng hay dùng pháo, thậm chí phải dùng tới cả đạn đạo.

    Sở Thiên biết đây là lời nói thật lòng của anh ta, tuy nhiên cũng không muốn lợi dụng chuyện đó, bèn nói sang chuyện khác:

    - Alexander, không rõ anh có ngại nói cho tôi biết người Ả Rập bên cạnh anh là ai không? Nếu không tiện nói thì thôi. Chỉ là vì tôi thấy gã nhìn quen quen nên hơi tò mò.

    Alexander không phải là kẻ kém thông minh. Anh ta hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Thiên, bèn cười đáp lại:

    - Thiếu soái, với con mắt tinh tường của cậu, e rằng đã biết thân phận của gã rồi. Chỉ là muốn nghe chính miệng tôi xác thực thân phận gã phải không? Không dấu gì cậu, gã chính là kẻ trong lòng cậu ngầm đoán, cũng chính là khách hàng của tôi.

    Quả đúng là Bin Laden! Sở Thiên mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi được xác minh rõ ràng vẫn rất khiếp hãi, cười khổ vì bản thân từng đứng cách xa tên phần tử khủng bố lớn nhất thế giới chỉ vẹn vẹn vài mét, lập tức mở miệng nói:

    - Các anh phải rời đi ngay. Tôi tin rằng không chỉ có cảnh sát ráo riết truy lùng các anh, CID cũng sẽ có hành động.

    Alexander khẽ thở dài, chậm rãi nói:

    - Tôi hiểu!

    Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên lơ đãng cắt bít tết. Một chút hơi nóng bốc lên tỏa mùi thơm. Thịt bò ở quán này đều là thịt bò đặc biệt được chọn lọc từ những nông trại nuôi thả tự nhiên, được vận chuyển hàng ngày từ New Zealand về qua đường máy bay, được pha cắt thủ công liền tay. Giữa những thớ thịt đỏ là những đường mỡ trắng như bông tuyết. Thớ thịt chắc nổi vân rõ ràng.

    Vì thế, khi được chế biến thành món bít tết, hương vị vừa béo ngậy lại thơm và tươi ngon, không bị ngấy, nạc nhưng không khô. Hương vị rất thơm ngon. Sở Thiên ăn hai miếng thịt bò rồi mới nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Vừa nuốt xong liền nhìn thấy vài người đẩy cửa bước vào. Trong đó, người đi đầu tiên là Thẩm Nam Phương.

    Đi bên trái và phải của ông ta là hai người trung niên. Nhìn cách ăn mặc và vóc dáng có thể đoán biết họ là người Triều Tiên. Diện mạo của họ không có gì xuất chúng, nhưng ngạo khí thì rất rõ rệt. Ai nhìn cũng có thể nhận thấy họ là những người trong quan trường. Đằng sau bọn họ là bà Thẩm và Thẩm Thiến Thiến. Theo sát phía sau họ còn có hai gã người Triều Tiên khôi ngô.

    Nhìn vẻ mặt cảnh giác của hai người đó, hiển nhiên họ là vệ sĩ.

    Chỗ ngồi của Sở Thiên và Khả Nhi ở trong một góc khuất, hai bên còn có hai bức tranh sơn thủy rủ xuống che nên mấy người Thẩm Nam Phương căn bản không thể nhìn thấy Sở Thiên. Họ tiến tới chiếc bàn cách chỗ Sở Thiên đang ngồi hai cái bàn và ngồi xuống. Hai bên cách xa nhau một khoảng cách không tới hai mét. Sở Thiên ngồi quay lưng vào bọn họ, thậm chí vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại giữa họ.

    Theo lời thuật của họ, Sở Thiên có thể xác định hai gã ngạo khí người Triều Tiên là quan chức Triều Tiên được chính phủ Triều Tiên phái tới Thiên Triều để điều tra sự việc Park Dong Huan. Trong đó, kẻ đeo kính ngồi bên trái là Thứ cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Trung Ương. Kẻ gầy gò ngồ bên phải là Giám đốc Sở cảnh sát Seoul. Thân phận của hai người này đều cực kỳ cao quý.

    Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu vang đỏ, thật không ngờ hắn lại được coi trọng như vậy.

    Nhân viên phục vụ cung kính kéo ghế mời họ ngồi. Thẩm Nam Phương sang sảng cười vài tiếng. Tiếng cười trầm ấm vang vọng khắp quán ăn:

    - Thứ trưởng Kim, Giám đốc sở Văn, hai vị ngàn dặm xa xôi từ Triều Tiên tới đây, lại còn chiếu cố nhận lời mời của tôi, thật sự đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nào, xin mời hai vị ngồi.

    Bà Thẩm đưa thực đơn cho hai vị người Triều Tiên, vẻ mặt vui sướng phụ họa nói:

    - Chúng tôi không biết hai vị quan khách thích ăn gì, nhưng biết các vị nhất định không thích các món nhiều mỡ của Thiên Triều, vì vậy mới chọn nhà hàng Âu này. Thịt bò ở đây nổi tiếng toàn thế giới, tin rằng sẽ hợp khẩu vị của hai vị.

    Trong lúc nói chuyện, bà Thẩm rót rượu vang cho bọn họ.

    Thứ trưởng Kim tùy ý gọi hai món đắt nhất, sau đó đặt thực đơn lên bàn, cười nói:

    - Ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân, các vị mới là quá khách khí. Khi ở Seoul, chúng tôi cũng chỉ mới gặp ông chủ Thẩm hai lần, thậm chí còn chưa kịp thể hiện thiện chí chủ nhà mà mời ông uống chút trà. Giờ ông lại nhiệt tình khoãn đãi chúng tôi, thật sự là xấu hổ!

    Thẩm Nam Sơn cũng gọi vài món rồi phất tay cho nhân viên phục vụ rời đi, sau đó thở dài nói:

    - Thứ trưởng Kim, người đáng xấu hổ là chúng tôi đây. Park tiên sinh bị người ta mang đi khi đang ở Thẩm gia. Tuy rằng chúng tôi đã hết sức cố gắng, nhưng việc ông ấy mất tích vẫn khiến chúng tôi cảm thấy áy náy. Hy vọng ông ấy có cát nhân thiên tướng, có thể bình yên trở về.

    Sở Thiên nhai thịt bò thật kỹ, tựa nghiêng vào ghế nhìn ra bầu trời xanh trong bên ngoài, cứ như muốn bất động mãi như vậy. Tư thế vừa lạnh lùng, ung dung nhìn thế sự lại vừa có chút kiên định, thâm thúy, nhưng lại toát ra sự bất cần, tự nhiên, tự tại như vậy, khiến cho cô gái mang thức ăn tới phải ngây ra nhìn.

    Chỉ có điều, cô ta đã không nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của hắn.

    Thứ trưởng Kim khẽ nhấp môi thưởng thức rượu vang đỏ, đầy thâm ý đáp lại:

    - Ông chủ Thẩm không nên tự trách. Kẻ gây chuyện nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Việc của Park tiên sinh không những gây ra tâm lý bất mãn cho dân chúng mà còn khiến chính phủ vô cùng phẫn nộ. Thậm chí ngay đến Phó tổng thống cũng đích thân hỏi tới. Nếu không thì tại sao bọn tôi lại phải tới đây.

    Trên mặt bà Thẩm thoáng hiện vẻ vui sướng, thấy người gặp họa mà hả hê nói:

    - Thứ trưởng Kim nói không sai. Các vị nên dùng thủ đoạn mạnh để đối phó với Sở Thiên. Thằng nhóc đó không chỉ không coi ai ra gì mà còn coi trời bằng vung. Tôi thậm chí dám cam đoan, việc Park tiên sinh và Kim tiểu thư mất tích nhất định là do Sở Thiên gây ra.

    Nỗi hận của bà ta với Sở Thiên bề ngoài là vì Sở Thiên quấy phá buổi tiệc của Thẩm gia, nhưng kỳ thực, tận đáy lòng bà ta bất mãn với sự bất khuất không cúi đầu của Sở Thiên. Cảm giác khó chịu đó giống bạn khinh bỉ một đứa trẻ chăn trâu mỗi ngày, bỗng nhiên nó lại chó ngáp phải ruồi, trúng xổ số 259 triệu, không chỉ được ăn sung mặc sướng, được nịnh bợ, lại còn mua được cả trăm căn nhà mà bạn phấn đấu cả đời cũng chẳng mua nổi. Nó lại còn lái chiếc xe khủng chỉ có thể xuất hiện trong mộng của bạn ra ngoài khoe khoang. Thậm chí ôm ấp, chọc ghẹo cô diễn viên nổi tiếng bạn từng sùng bái, ái mộ nhiều năm nay. Như vậy, bạn sẽ phát điên lên vì đố kỵ, thậm chí muốn giết nó ngay được.

    Tâm lý cực đoan ấy chỉ có một lý do: Tại sao mày lại có thể dẫm trên đầu ta?

    Sở Thiên dường như có thể lý giải phần nào ý nghĩ của bà ta, cho nên khẽ lắc đầu xong, hắn liền chẳng nói năng gì mà chỉ cười cười, đặt ly rượu trong suốt xuống, cầm dao nĩa lơ đãng cắt ra hai miếng từ miếng thịt bò vàng mềm nuột. Lúc đưa thức ăn lên miêng, hắn thầm nghĩ trong đầu: Thẩm gia, ngoài Thẩm Nam Phương ra, những kẻ khác đều là đồ ngốc.

    Thức ăn của bọn Thẩm Nam Phương rất nhanh liền được bưng lên. Hàn huyên khách sáo vài câu rồi chủ và khách cùng vui vẻ cụng ly. Trong không khí hài hòa, Thẩm Nam Phương cười nói:

    - Thứ trưởng Kim, Giám đốc sở Văn, lần này công sự xong xuôi rồi thì nán lại Hongkong chơi vài ngày. Tôi sẽ cho người dẫn các vị đi lòng vòng, lãnh hội một chút về cảnh đẹp và lịch sử của Thiên Triều.

    Thứ trưởng Kim nhai nuốt xong miếng thịt bò, chỉ đáp:

    - Ông chủ Thẩm, chúng ta không giống như quan chức tại Thiên Triều, có kinh phí đi du lịch. Cho nên xử lý xong vụ này, chúng tôi sẽ về ngay, bằng không sẽ bị cấp trên trách cứ.

    - Quan trọng hơn là, lịch sử văn hóa của Triều Tiên đã đủ khiến chúng ta tự hào và hân hoan rồi.


    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oni41:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)