Khoa Huyễn [Đô thị] Siêu Cấp Máy Tính - Phong Cuồng Băng Bào Hao - Chương 131

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 21/9/11.

  1. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --

    Chương 121: Tự do!!

    Nguồn: 4vn








    Bò dê không ghé lại uống nước, Chỉ thấy sư phụ gội đầu thôi

    Chương 121: Tự do!!

    Trần Húc lúc này đã có chút men say, mặc dù hắn biến mình nói cái gì, nhưng lại không biết có nên nói như vậy hay không.

    Bất quá Quản Lão Gia Tử cũng không để ý lắm, cười nói:"Ý ngươi là... Được rồi, ngươi thử nói ta vì sao lại không tự do?"

    Trần Húc đã hơi say, cũng không quản nhiều lễ nghi nữa, dùng ngón tay nhẹ gõ gõ trên bàn nói:" Lão gia tử, nhìn khí độ của ngài, chắc hẳn gia sản cũng không ít? Nhưng nhiều tài sản như vậy chẳng lẽ không cần động tâm xử lí sao? Người đời thường nói thương trường như chiến trường, đến được trình độ như ngài, không biết đã trả giá bao nhiêu thời gian và trí lực để kiếm tiền, nhưng tiền đối với ngươi mà nói, trừ là mấy chữ tiền ra, còn có ý nghĩa gì khác sao?"

    " Tiền sinh quyền, quyền càng thêm tiền. Đây là đạo lí ta ngộ được khi còn bé, mặc dù ta không lớn tuổi lắm nhưng những chuyện như vậy ta đã thấy không ít. Như cha ta vậy, mặc dù làm ăn lớn đấy nhưng cũng rất bận rộn, ngay cả thời gian cùng gia đình cũng không có. Vậy nhiều tiền có ý nghĩa gì?"

    " Có tiền thì như thế nào? Bill Gates có tiền sao? Mắt nhìn thấy mình sắp về hưu, còn một lượng lớn tài sản xử lí sao đây? Cuối cùng cũng phải quyên góp từ thiện thôi. Forbes được mệnh danh là người giàu nhất thế giới còn không được tự do, huống chi là ngài!. Quản lão gia tử khẽ nhíu mày nói:" Tiểu Trần, ngươi nghĩ vậy không khỏi có chút tiêu cực rồi. Ở cái thế giới này mặc dù tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền cũng khó sống. Người trẻ tuổi nên nghĩ sẽ làm nên sự nghiệp, sa sút vậy không có tốt."

    "Sa sút?" Trần Húc nhấc chén rượu uống một hớp, cười nói:" Lão gia tử ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ là đang nghĩ, tiền đủ dùng là được, Ta cho tới bây giờ không có cảm thấy tiền không tốt, nếu không có tiền, hiện tại ta sao có thể ngồi ở chỗ này, uống rượu Mao Đài như vậy? Chẳng qua là khi quá nhiều tiền thì tiền đúng bản chất là một gánh nặng, ta cảm thấy như vậy sẽ không có ý nghĩa."

    " Có tiền không có nghĩa là có quyền, còn phải ra mặt gặp một số người có quyền. Giống như cha ta năm đó muốn quan hệ với một vị quan viên liền điển hỉnh 3 bồi, bồi ăn, bồi uống, bồi đùa. Ta cảm thấy như vậy không có ý nghĩa, làm chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt người ta, mà ta ghét nhất chính là việc đó."

    Quản lão gia tử lúc này nghe Trần Húc nói cũng có chút hương vị, chép chép miệng nói:" A, người trẻ tuổi đúng là có chí khí, cái thế giới này nào có như mình mong muốn được đâu? Coi như là Tổng Thống Mỹ cũng không thể làm mọi chuyện khiến mình như ý được."

    " Hàaa...!" Trần Húc cười một tiếng:" Ta cũng không muốn làm Tổng Thống Mỹ, so sánh với Bi La Đen trùm khủng bố, ta cảm thấy ông ấy có tiền đồ hơn. Ý của ta thật ra thì rất đơn giản, tựa như trong sách viết, ta muốn bình minh liền có bình minh, ta muốn lòng thanh thản liền có lòng thanh thản. Bất quá ta không yêu cầu xa vời muốn mọi người hiểu được ý ta, cũng không nghĩ muốn suy nhĩ của ta chỉ là ảo ảnh. Chỉ cầu tương lai ta và người ta yêu cùng nhau làm chuyện mà mình thích, quản làm đếch gì ông trời có làm gì ta, cũng đừng nghĩ làm được gì ta. Đối với ta mà nói, ta sẽ mãi tự do...."

    Trần Húc nói cái gì, hắn cũng chả biết nữa. Đáng thương cho Trần Húc lần đầu uống rượu đế cứ như vậy mơ mơ màng màng nói ngất ngất một hồi, sau đó được Quản Lão Gia an bài một phòng ngủ.

    Bất quá Trần Húc nói nhiều nhưng vẫn không nhắc đến một chữ nào liên quan đến Đại Thần SMMH cùng Siêu Cấp Máy Tính, bởi vì những bí mật này là những điều được bảo mật ở trong tiềm thức. Cho giù uống nhiều cũng không có nói ra.

    Đem Trần Húc đưa vào phòng ngủ, sau đó Quản lão gia tử vẻ mặt rất là nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì. Quản Dịch đứng một bên hận không thể đem Trần Húc dập cho bể mặt... Tiểu tử này vừa uống rượu một chút liền phát nói ghê gớm.

    Tạ Chiến là người đã nhìn Quản Dịch lớn lên, tự nhiên biết tiểu thư nhà mình hiện tại đang suy nghĩ gì. Cho nên liền hỏi Lão gia:" A, lão gia tử, người xem người trẻ tuổi này như thế nào?"

    Quản lão gia tử há hốc mồm, lúc này trái tim Quản Dịch tựa hồ như muốn nhảy ra ngoài. Quản lão gia tử nhìn con gái một cái mới nói:" Người trẻ tuổi chưa trải qua sóng gió, còn trẻ như vậy mà đã liều lĩnh rồi." Thấy sắc mặt Quản Dịch trong nháy mắt trầm xuống, Quản lão gia liền cười một tiếng nói:" Bất quá nói thật, bản thân ta rất là thưởng thức hắn."

    "A?" mắt Quản Dịch lập tức sáng ngời. Quản lão gia nhìn thấy liền cười nói:"Thẳng thắn mà nói, bất ti bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh). Mặc dù ý nghĩ có chút ngây thơ, nhưng dù sao cũng là người chưa từng trải qua sóng gió, loại suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Ha ha, nếu quả thật giống như hắn nói, như vậy trên thế giới này sao có cái tự do? Tuổi còn trẻ, khẩu khí cũng không nhỏ, ta hiện tại cũng là rất mong đợi, về sau gặp sóng gió rồi hắn nếu hồi tưởng lại lời nói hôm nay thì sẽ có cảm tưởng thế nào a?"



    " Cha!" Quản Dịch có chút bất mãn gọi một tiếng.

    Quản lão gia tử ha hả cười một tiếng:"Ơ, nữ nhi bảo bối giận à? A, cha con cũng không phải là loại người hạ lưu, sẽ không cho người ngáng chân hắn đâu nha. Chẳng qua thế giới này rất phức tạp, mà suy nghĩ của hắn thật sự quá mức đơn giản. Cũng được, người trẻ tuổi ngây thơ một chút, thật cũng không có gì la không tốt, ngược lại ta có chút chờ mong rồi. Tốt lắm, con gái cứ yên tâm, ta đối với hắn coi như tạm thời hài lòng, đợi hắn tự tôi luyện thêm một thời gian rồi nói sau. Con gái, nửa năm rồi cha con mình mới gặp nhau, xem ra cuộc sống đại học của con rất nhiều màu sắc nha, nào, đến đây nói chuyện một chút, kể cho ta chút màu sắc cuộc sống nào?"

    Hai cha con một bên ngồi nói chuyện phiếm vui ve, bên kia Trần Húc vẫn đang nằm ngủ ngon lành cành đào......... Khách sạn năm sao giường đệm rất là xa hoa... Ài, xem ra có tiền vẫn là tốt nhất!.

    Sáng ngày hôm sau, khi Trần Húc tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong khách sạn, lúc này mới nhớ chuyện tình hôm qua. Vừa nghĩ tới hôm qua uống nhiều rượu rồi không biết đã nói những gì. Lúc này là lúc Trần Húc đang đi tiểu nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua rất là khó chịu. Vội vàng gọi điện thoại cho Quản Dịch, điện thoại mới vừa mới vang lên liền nghe thanh âm nữ nhân đầu dây chuyển tới:"Ơ, Rượu tiên tỉnh à?"

    Lời nói đó làm Trần Húc không nhịn được mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy, nhỏ giọng hỏi:" Mỹ nữ a, cái đó, tối ngày hôm qua có nói sai gì không?"

    Quản Dịch ở đầu dây bên kia điện thoại hừ một tiếng:" Ngươi có nói sai gì, hỏi ta làm chi?"

    Trần Húc đổ mồ hôi, đoán chừng thật sự là chính mình đã nói một ít việc không nên nói, đang muốn giải thích thanh âm bên kìa đã vang lên:"Thôi, nhanh ra đây đi, ta đang ở bể bơi chờ ngươi."

    Bể Bơi?

    Trần Húc nhức đầu, trong khác sạn này thậm chí ngay cả bể bơi cũng có a? (Quê vãi, khách sạn nào có nhà hàng ma chả có bể bơi)

    Nghĩ tới đây Trần Húc nhìn thời gian một chút liền hoảng hồn, nhanh như vậy đã 11 giờ 30p rồi! Chính mình sao ngủ lâu như vậy?!

    Kể từ khi Tiểu Mẫn giúp mình tiến vào giấc ngủ sâu, Trần Húc cũng đã lâu không có cảm giác lười nhác như hôm nay. Vội vàng rửa mặt đánh răng, mặc quần áo vào, đi ra hỏi thăm một người nhân viên, không hổ là khách sạn 5 sao. Người nhân viên đó khoa tay múa chân nói là quẹo trái rồi quẹo trái, rồi quẹo trái nữa, rồi nhiệt tình đem Trần Húc vào thang máy lên tầng cao nhất. Thì ra là hồ bơi lộ thiên.

    Trần Húc trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thật xa xỉ a, một bên cũng tìm kiếm Quản Dịch đang ở chỗ nào.

    Trong hồ bơi cũng không nhiều người lắm, Trần Húc liếc mắt liền thấy được Quản Dịch, nàng lúc này đang bò lên từ lan can, nàng mặc một chiếc bikini làm lộ nguyên 2 cái đùi trắng phau vừa thon vừa dài, còn bộ ngực thì bị áo tắm ôm trọn, Trần Húc thiếu một chút hộc máu mũi rồi!.

    Quản Lão Gia cùng Tạ thúc cũng không thấy ở đây, chỉ thấy Quản Dịch nhàn nhã ngồi lên cái ghế trúc gần đó bên cạnh lập tức có người đưa đồ uống lên. Đương nhiên không phải là mấy long coca rẻ tiền mà là một cốc sinh tố nước ép chanh vàng khè...

    Quản Dịch lúc này cũng nhìn thấy Trần Húc, nhìn thấy hắn đần độn đứng một chỗ ở cửa liền không nhịn được cười khúc khích, ngoắc ngoắc tay kêu:"Này, ngươi đần mặt ra đó làm gì thế?"

    Trần Húc lúc này mới phục hồi tinh thần, đi tới cái ghế bên cạnh chỗ nàng ngồi xuống, cười hắc hắc nói:" Nơi này còn có bể bơi nha? Mà ngươi biết bơi sao?"

    Quản Dịch liếc hắn một cái, nói:" Lúc 3 tuổi ta đã đi học bơi, khi đó huấn luyện viên trực tiếp bế ta vứt xuống bể, sau đó ta liêng một bụng toàn nước, kể từ đó ta liền biết bơi. Ài, mà ngươi đúng là nhà quê, khách sạn 5 sao không có bể bơi thì ai gọi là khách sạn 5 sao. Mặc dù như vậy nhà hàng này cũng chưa tính là gì, coi như không tệ đi."

    Trần Húc cố gắng không nhìn hai cái đùi trắng phau của nàng, khó nhọc nói:" Cái đó, tối hôm qua ta không nói gì ngu xuẩn sao?"

    Quản Dịch hừ một tiếng, nói:"Cũng may, ngươi chưa chỉ thẳng vào mặt cha ta mà nói"

    Trần Húc đổ mồ hôi, nhưng nhìn mặt nàng giống như cười liền yên lòng, xem ra hôm qua mình cũng không có nói gì khó nghe với người ta cả, càng không đem thân phận của mình nói ra, nếu không vẻ mặt của nữ nhân này tuyệt đối sẽ không như vầy.

    Cho nên Trần Húc liền ưỡn mặt lên nói:" Hắc hắc, vậy cha ngươi đánh giá sao về ta? Có phải hay không cảm thấy ta đặc biệt thích hợp làm con rể?"

    " Ngươi muốn chết!" Quản Dịch chửi hắn một tiếng, lúc này đột nhiên nhìn thấy một con chó cảnh ở cửa lập tức mặt hớn hở:" Oa, con chó kia dễ thương quá kìa, lông trắng quá a!"

    Trần Húc sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy nó đang hướng mình xông tới!.
     
  2. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --

    Chương 122: FOX

    Nguồn: 4vn








    Trần Húc bị doạ hét ầm lên, chỉ thấy con chó đó lao đầu về phía mình....Sau đó, đạp một phát chỗ thành ghế nhảy về phía Quản Dịch, nằm gọn trên cặp đùi của nàng cọ cọ liếm liếm ra vẻ nịnh nọt.

    Trần Húc bị con chó này doạ trực tiếp lật ngựa ra sau, lúc này, từ phía cửa ra vào có một thanh âm vang lên, có vẻ cuống quýt:" A, thực xin lỗia, đã làm ngài sợ rồi. Bì Bì mi thực không nghe lời, còn không mau xin lỗi vị tiên sinh này."

    Lần này Trần Húc bị ngã chổng vó đầu còn đang quay mòng mòng, vốn hắn đang muốn mắng trời nhưng lúc này đã có 1 bàn tay chìa trước mặt mình. Trần Húc ngẩng đầu chứng kiến một tên suất ca cười rạng ngời như ánh mặt trời ban trưa, trong nụ cười còn mang vài phần áy náy. Trần Húc cũng nhe răng cười lại, sau đó nắm bàn tay người nọ đứng lên. Vị Suất ca kia cười ôn hoà nói:" Thật sự rất xin lỗi, đã làm ngài sợ rồi. Tên kia, mau lại đay xin lỗi người ta."

    Chó mà cũng biết xin lỗi sao?

    Trần Húc bữa này có thể mở mang tầm mắt rồi.

    Chỉ thấy con chó kia say khi nghe tiếng quát của chủ, lấm lét đi tới, nhìn vào mặt trần húc nháy nháy đôi mắt tròn xoe, ra vẻ mình rất đáng thương nhìn hắn, cái đuôi còn đong đưa ra vẻ nịnh hót.

    Trần Húc xem qua rất là buồn cười, không nghĩ tới chó mà nghe lời như thế a? Quản Dịch ở bên cạnh cũng cười nói:"Con Chó này thật thông minh a!"

    Vị suất ca kia cười cười nói:" Thật sự rất xin lỗi, Bì Bì luôn làm cái trò này, nó mà nhìn thấy mĩ nữ liền rất hưng phấn a. Ta thường thường hoài nghi kiếp trước nó có phải là một tên sắc lang hay không!"

    Câu nói kia làm mọi người hoà nhã hơn chút rồi, Trần Húc cười hắc hắc, ngồi xuống túm lấy cổ Bì Bì, Bì Bì bị bắt thế cũng có chút khó chịu hướng về trần húc nhe răng, Trần Húc ơ một tiếng:"Con này rất thông minh nha!"

    Vị suất ca kia hâh cười, nói:" Chó là bằng hữu tốt nhất của con người, cũng là loài trung thành nhất với con người. Chúng nó rất là thông mình. À, xin cho phép ta tự giới thiệu ta tên là Tống Tử Ngữ, bằng hữu của ta thường gọi là Tống Tử..."

    Nghe nói như thế Trần Húc liền quay đầu lại nói với Quản Dịch:"Này, ta đói bụng rồi, có muốn cùng ta đi ăn chút gì không?"

    Cái gì cùng cái gì a?

    Vốn Trần Húc còn có chút ấn tượng tốt đối với người này. Nhưng trong khoảng khắc này đã không còn sót lại chút gì. Người bình thường nào có tùy tùy tiện tiện giới thiệu mình như vậy? Còn nói cái gì mà chó háo sắc? Trần Húc xem nhất định là người này háo sắc! Nhìn thấy Quản Dịch liền động tâm, mấy loại người này rất hạ lưu, cũng không nên đến gần."

    Nghe thấy Trần Húc đột nhiên không có chút khách khí nói như vậy, Quản Dịch cùng Tống Tử Ngữ đều sững sờ, sau đó hai người đồng thời nở ra một nụ cười.

    Quản Dịch từ trên ghế đứng lên, chủ động vươn tay nói:"A ha, thì ra là người sáng lập ra trang mạng xã giao, rất hân hạnh gặp ngươi."

    Tống Tử Ngữ cũng cười nói:"Chỉ là một trang web nhỏ mà thôi, cái đó cũng không phải tốt như vậy đâu. Lúc nãy nghe Quản Thúc Thúc nói ngươi ở đây, ta liền tới gặp một chút, quả nhiên là danh bất hư truyền."

    Lúc này lại là Trần Húc bị choáng:"A, là người quen sao?"

    Quản Dịch cười:"Chỉ là biết qua danh tiếng mà thôi."

    Sau khi Quản Dịch giải thích, Trần Húc rốt cuộc mới biết được người trẻ tuổi này rất ngưu. Người sáng lập ra trang mạng xã giao, không ngưu mới lạ. Mà cái này lại là một mình Tống Tử Ngữ sáng tạo ra lấy tên là Cambridge Hải Quy.

    Nghe nói hắn tới lần này là để làm ăn cùng cha của Quản Dịch, chắc chắn là không phải muốn tiếp cận Quản Dịch rồi. Lúc này Trần Húc mới nở nụ cười nói:" Ai nha nha, Hải Quy đồng học, rất hân hạn."

    Tống Tử Ngữ có chút cười khổ sờ sờ cái mũi. Quản Dịch lại đá Trần Húc một phát ý bảo nói cho tử tế. Trần Húc cười hắc hắc, vươn tay ra nói:" Tống Tử Hải Quy đồng học, rất hân hạnh."

    Tống Tử Ngữ nghe lần thứ hai nhịn không được bật cười lên, nói:" Ta nghĩ, khia ta nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình sẽ có chút tốt đẹp nhưng xem ra là uổng phí công sức rồi."



    " Ân nhân cứu mạng?" Trần Húc nhìn về phía Quản Dịch:"Hả, ngươi đã cứu mạng của hắn?" Quản Dịch rất dứt khoát liếc mắt, vỗ vai Trần Húc nói:" Hắn nói rất đúng."

    Trần Húc nghe vậy cũng không giải thích được, Quản Dịch làm sao biết? Hai người bọn họ không phải vừa quen nhau đây sao."

    Lúc này Tống Tử Ngữ cười nói:" Là như thế này, Ta cùng Quản thúc thúc đã biết nhau từ lâu, lúc ấy ta đang ở London, sau đó nghe nói về nữ nhi của ổng,a.... Tính ra dù sao chúng ta cũng đã biết rõ nhau vì cũng thường xuyên liên lạc qua mạng, chỉ là chưa gặp mặt thôi. Bất quá trước đó không lâu, ta gặp một việc thiếu chút nữa giết chết ta. Vì ta rất thích nuôi chó, cho nên bình thường vẫn hay thấy người nào chơi chó cũng đều lên chào hỏi. A, đừng cười, chỉ là trêu chọ chúng nó. Nhưng một ngày ta không cẩn thận bị một con chó cắn trúng, lúc ấy ta cũng không chú ý lắm, bởi vì ở London gần như là chó nào cũng được tiêm vắc xin phòng bệnh. Thật không nghĩ về sau lại bị lây nhiễm..."

    Trần Húc"A" một tiếng, khó trách hắn có thể nói như vậy. Nguyên lai là có chuyện này!.

    Quả nhiên Tống Tử Ngữ mỉm cười nói:" Vốn ta đã tuyệt vọng, thật không nghĩ đến một tuần lễ sau khi ta phát bệnh, phụ thân ngươi phát minh ra được thuốc chữa bệnh chó dại, ta lúc ấy chính là nhóm đầu tiên thử nghiệm thuốc. A, ta lúc ấy cùng phụ thân ngươi nói chuyện cũng rất hợp. Nghe hắn rất khoa trương về con trai của mình, ta vẫn muốn xem một chút, hiện tại cũng không phụ lòng ta rồi."

    Trần Húc bị hắn nói như vậy cũng không có chút ý tứ gãi gãi đầu nói:"Đây quả thật là vận khí, ha ha, vận khí a!"

    Tống Tử Ngữ tuy cũng đang mỉm cười, nhưng trong lời nói vẫn có vài phần nghiêm túc:"Đúng vậy, xác thực là vận khí của ta đã gặp được quý nhân. Cái này là danh thiếp của ta, từ nay về sau nếu như có sự tình gì, cứ đến tìm ta."

    Sau đó Tống Tử Ngữ mỉm cười, nói tiếp:" Kỳ thật chúng ta trước kia từng gặp nhau trên mạng, ta cũng là bởi vì nó mà chuyên môn đến Hài Hoà thị một chuyến."

    Trần Húc "Ách" một cái, Tống Tử Ngữ cười nói:" Ngươi nhớ FOX không?"

    " FOX? Ngươi là FOX?!" Trần Húc kinh ngạc một hồi "FOX của Liên Minh Hồng Khách?"

    Tống Tử Ngữ mỉm cười gật đầu, Trần Húc nhỏ giọng nói:"Tiểu tử, ngươi làm sao biết đó là ta?!"

    FOX, là trước kia Trần Húc ở trên chiến trường Liên Minh Hồng Khách gặp được, người này rất là lợi hại. Hai người giao thủ qua 10 lần kết quả trần húc thắng được có 3 ván mà cả 3 ván này đều là ăn may. Trường hắn và FOX, cũng là 2 tên đê tiện trên chiến trường cùng một bầy gà con."

    Trần Húc chính là người như vậy, nếu như nói không quen, nói chuyện sẽ có chừng mực, nếu đã quen hắn cũng có khách khí. Trần Húc đánh một quyền vào Tống Tử nói:" Tiểu tử ngươi không phải cố ý điều tra ta a? Bằng không ngươi lại biết đó là ta?"

    Tống Tử Ngữ bị đánh một cái cũng không giận, mỉm cười nói:" Kỳ thật chỉ là trùng hợp. Ta thấy Hồng Khách Liên Minh đang tuyển người, vì vậy ta liền vào xem thử, dù sao ta cũng là người ngưỡng mộ tài nghệ của đại tỷ Lam Sắc Bảo Bối lâu rồi, bất quá vào đó cũng phải đi tuý cấp thấp lên mới vừa vặn gặp ngươi. Chúng ta không phải là đã giao thủ qua mấy lần sao, có lần ta xâm nhập được vào máy của ngươi, trước khi ngươi tút dây mạng ta đã kịp xem một vài tấm hình là ngươi cùng Quản Dịch và một cô gái nữa chụp ảnh chung, a, về sau ta lại phát hiện một ít đồ nữa, vì vậy mới xác định là ngươi."

    Trần Húc buồn bực nói một tiếng:"Đại ca, ngươi nên làm thám tử đi nha, đến chỗ nào cũng gặp người quen."

    Kỳ thật Trần Húc buồn bực là rất mất mặt khi nhớ lại khi đó, ai nha nha, thật là mất mặt. Nếu như nói gặp được cái tên bị mình chà đạp, vừa thấy mặt đã hô:" Lão đại, thu ta làm đệ tử!", Trần Húc nhớ lại lại vui mừng đến lệch miệng.

    Tống Tử Ngữ nhìn mặt mà nói chuyện, cười nói:" Ngươi không cần uể oải như vậy, trình độ công thủ của ngươi kỳ thật cũng rất khá, nhưng ta xem ra ngươi còn là một sơ học giả, kiến thức cơ bản nắm cũng rất chắc, nhưng phương pháp biến hoá công thủ cũng quá ít."

    Trần Húc mở to mắt nói:" Ngươi cái này cũng nhìn ra được a?"

    Tống Tử Ngữ cười nói:" Cái này rất đơn giản, tốc độ nhập lệnh của ngươi rất nhanh cũng rất trôi chảy, ví dụ như lệnh PING lục soát một chút ngươi có thể biên soạn ngựa gỗ để vá lỗ thủng, từ điểm đó có thể thấy ngươi so với ta mạnh hơn nhiều. Bất quá vấn đề của ngươi ở chỗ thủ đoạn tấn công rất ít, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy chiêu, cho nên ta liền nhận định, ngươi là một lập trình viên vừa mới bắt đầu tiếp xúc đến giới hacker, nhưng đối ngôn ngữ máy tính ngươi lại rất thành thạo, điểm ấy thực tế rất ít người làm được."

    Trần Húc người này không thể được khoa trương hắn, mỗi lần khoa trương tuy ngoài miệng hắn cũng rất khiêm tốn đấy nhưng trong nội tâm hắn lại vui như mở cờ. Trần Húc hướng Quảng Dịch ưỡn ngực lên tỏ vẻ ta rất không tệ nha!.

    Quản Dịch trực tiếp không thèm chú ý nhìn phía khác, lúc này Tống Tử Ngữ cười nói:" Còn có một việc, lần này ta tới cũng là muốn cùng ngươi làm một ít sinh ý......."
     
  3. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --

    Chương 123: Video 64 KB!!!!!!!!

    Nguồn: 4vn








    Tống Tử Ngữ cười nói:" Buổi sáng hôm nay Quản thúc thúc có nói với ta một việc, chính là ngươi cùng Quản Dịch, còn có vị Cao Hiểu Tiết kia cùng có sáng kiến làm một websites game phải không?"

    Trần Húc nhìn qua Quản Dịch, nàng thấy vậy gật gật đầu ý bảo đã từng kể qua cho ba mình. Vì vậy Trần Húc liền nói:" Không sai, bất quá bây giờ chúng ta đang gặp vấn đề."

    " Vấn đề gì vậy?" Tống Tử Ngữ nói:" Có thể ra không, mọi người cùng nhau nghĩ cách. A, ta cũng không gạt các ngươi, ta đây cũng là làm việc trên một cái SNS mạng, cho nên muốn cùng nhau hợp tác."

    Trần Húc nghĩ nghĩ nói:" Có thể hợp tác tất nhiên là tốt, nhưng ta cũng nên nói trước một chút. Trò chơi này cũng là ta làm ra trong lúc rảnh rỗi, cũng chỉ là một cái gian phòng mô hình 3D, sau đó còn có các loại đồ dùng bài trí như giường chiếu, tủ, tivi,... Cao Hiểu Tiết dùng qua liền phát hiện có thể làm thành game. Sau này thì vấn đề xảy ra, kỳ thật toàn bộ dữ liệu đều là 3D làm nên, nguồn tài nguyên quá lớn chỉ sợ máy chủ không tải nổi."

    Tống Tử Ngữ rất cẩn thận nghe, gật đầu nói:" Không sai, Đơn giản mà nói, một cái mô hình 3D cần khoảng 1MB không gian truyền tải, chỉ dựa vào đường truyền inte hiện nay, người chơi chắc chắn sẽ đợi rất lâu. Các ngươi bây giờ tính thế nào?"

    Trần Húc vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Hiện tại chỉ có 2 phương pháp, một là cắt xén bớt dữ liệu. Nhưng cái phương pháp này độ khó quá lớn, như ta hiện tại khó có thể làm được. Hơn nữa cho dù là cao thủ, cũng có thể giảm được một chút dung lượng không đáng kể mà thôi. Hai là mỗi người chơi cần dùng thêm phụ kiện phần cứng, nếu như vậy sẽ không có ý nghĩa. Lắp đặt client cài đặt là của Game Online, như vậy không giống với web game."

    Tống Tử Ngữ cũng gật đầu:" Xác thực mấy phương pháp đó cũng tốt, nhưng là muốn làm được thì rất phức tạp."

    Đơn giản mà nói web game hiện nay rất ít khi làm 3D, cũng bởi vì vấn đề quá lớn. Websites trò chơi không cần client cài đặt hỗ trợ, mà người chơi muốn chơi game dù online hay web game cũng phải thông qua inte để tải dữ liệu."

    Giải thích một chút, Như websites trò chơi có rất nhiều hình ảnh gộp lại, những hình đó có cái chỉ vài KB hoặc vài trăm KB, như vật với không gian đường truyền hiện tại rất dễ dàng tải về."

    Nhưng nếu như là khuông ảnh 3D, nói như vậy một cái mô hình ít nhất cũng phải 1 MB, mà người chơi muốn đều phải tải về cả số liệu của chương trình, như vậy sẽ rất tốn thời gian chờ. Vậy ai sẽ còn chơi game này nữa đây.

    Đương nhiên nếu như sử dụng client cài đặt, thì vấn đề thời gian chờ sẽ rất đơn giản. Tuy nhiên hiện tại Trần Húc còn chưa có làm được loại client cài đặt như thế.

    Client cài đặt này nếu như làm ra thì sẽ là một bộ nhớ co sẵn toàn bộ số liệu của game, đỡ phải tải. Người chơi có thể chơi mà không lo về tốc độ tải hình ảnh vì đã có sẵn thì tải lên cũng chỉ mất vài giây.

    Một Client, độ lớn nhỏ của nó sẽ quyết định đến trò chơi, tỷ như game Thế Giới Ma Thú là một loại hình game 3D nên game này có nguồn tài nguyên hình ảnh và nội dung rất lớn. Mà kỳ thật đây cũng là một cách làm bất đắc dĩ. Bởi vì Client này cũng cần cài đặt trước khi dùng. Thời gian Download dữ liệu từ máy chủ về có thể mấy giờ cũng có thể là mấy ngày, như vạy sớm sẽ đả kích đến các người chơi.



    Trần Húc ước chừng tính toán một chút. Nếu quả thật làm thành một loại hình game Client, cái game này lớn nhỏ cũng chỉ hơn 100MB. Nhưng như vậy sẽ không giống với ý định ban đầu của Cao Hiểu Tiết —— mượn gà đẻ trứng, cùng mạng xã hội SNS web hợp tác.

    Muốn giới thiệu một Game Online theo lối cài Client mà nói cần rất nhiều tiền quảng cáo. Nhưng nếu mượn mạng xã hội SNS web mà nói thì có thể nhanh chóng có một lượng người chơi khá lớn, thông qua truyền miệng còn có thể tích luỹ được nhiều ngoạn gia hơn."

    " Bằng không như vậy đi". Tống Tử Ngữ nghĩ nghĩ nói:"Làm thành một game 2D thì thế nào? Như vậy tài nguyên sẽ ít đi, chơi cũng đơn giản hơn một chút."

    " Vấn đề này ta có nghĩ qua." Quản Dịch lúc này nói tiếp:" Nhưng nếu như là game 2D, người chơi không thể thiết lập ngôi nhà của mình, cái này không như ý nguyện ban đầu. Đương nhiên nếu là trò chơi vui vẻ, làm như vậy cũng tốt, nhưng có một vấn đề....", Quản Dịch dừng lại một chút lại nói:" Game 2D hiện tại không đủ sức cạnh tranh với thị trường game đâu"

    Vấn đề này Trần Húc cũng chưa từng nghĩ qua, hắn kinh ngạc liếc nhìn Quản Dịch, liền cảm thấy nữ nhân này suy nghĩ thật sâu xa. Nhưng hắn không biết, từ nhỏ Quản Dịch là từ gia đình đã học được một bản lĩnh buôn bán rất tốt, mưa dầm thấm lâu mà. Cho nên về vấn đề buôn bán, ánh mắt của nàng chắc chắn hơn hẳn Trần Húc rồi.

    Quản Dịch nói tiếp:" Vấn đề bản quyền ở Tung Của này cũng là một vấn đề đau đầu này, nếu như làm 2D người khác sẽ có thể phỏng chế dễ dàng, như vậy sẽ mất bản quyền. Hiện tại ở Khựa không có luật về cái này a."

    Tống Tử Ngữ gật gật đầu cười nói:" Hay là Quản Dịch cô nương cứ lo về chuyện này đi. Có thể một số việc cũng không thể làm được hơn, trước tiên chúng ta cũng chỉ đem trò chơi này lên, tranh thủ chiếm trước lượng lớn người chơi."

    Quản Dịch nghĩ nghĩ rồi cũng nhẹ gật đầu nói: "Đại khái chỉ có thể như vậy đã, Cao Hiểu Tiết cùng ta đã thảo luận qua, có thể update dần dần. Tỷ như vừ bắt đầu chỉ có mua phòng ốc và đồ dùng gia đinh, về sau có thể thêm dần dần như xe ô tô, xe máy,... Bất quá nếu làm như vậy thuật toán viết chương trình cũng là vấn đề lớn."

    " Kỳ thật còn có một kỹ thuật" Tống Tử Ngữ suy nghĩ một chút nói:" Ta nhớ được năm đó có một cái DEMO trò chơi (là một đoạn video giới thiệu trò chơi giống như ZingSpeep ấy, vào client sẽ có mấy cái xe đua phóng vèo vèo ấn nút back một bên là vào được menu game), cái đó là do một cao thủ hacker chế tạo ra. Cái DEMO này lớn nhỏ cũng chỉ vài chục KB, nhưng cái Demo này vẫn có kỹ thuật hình ảnh rất cao thậm chí hơn cả mấy loại Demo của mấy game Cl, như hiện tại một cái client cũng cần hơn 100MB nhưng vị kia có thể biến nó chỉ còn có vài chục KB lưu lượng, đây mới là thần kỹ thuật a."

    Hắn vừa nói như vậy Trần Húc cũng nghĩ tới có một đoạn anime (video ngắn ấy) như vậy sao, vì vậy hắn hỏi:" Đúng rồi, anime có thể làm được như vậy sao? Theo lý thuyết, không có khả năng giảm dung lượng nhiều như vậy a, cũng phải hơn vài nghìn lần rồi còn gì."

    Tống Tử Ngữ ha ha cười nói:" Nếu như ta có được thuật toán giảm dung lượng này, ta cũng sớm không còn lăn lộn ở chỗ này rồi. Bất quá Bất quá căn cứ sở học của ta, cũng có thể nói một chút. Loại kỹ thuật này là do một đám hacker giải thi đấu hacker làm ra. Cả cái kỹ thuật đó không chỗ nào không biểu hiện người viết trình độ quá cao."

    Tống Tử Ngữ nghĩ nghĩ, kêu đến một tên phục vụ, bảo hắn về phòng đem con Laptop của mình ra, sau đó nói:"Trong máy ta còn có một đoạn video, lấy ra mọi người xem thử."

    Sau khi đợi một hồi, Phục vụ cũng đem máy tính ra, Tống Tử Ngữ liền mở ra một đoạn video, đây chính là đoạn Demo mà mấy cao thủ thi đấu hacker đó đã làm ra, tên gọi là U Linh Cổ Bảo." ( Lâu Đài cổ đấy)

    Video này chỉ có 64KB. Video được mở ra, rất nhanh trên màn dình xuất hiện một lâu đài cổ còn là hiệu ứng 3D, còn kèm theo nhạc, sau đó hình ảnh biến hoá rất là sống động, có máu này, có ma thú này,...."

    5 phút sau cái video này mới hết, mà nhìn qua cái video này khiến mọi người nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.

    Một bản Video như vậy, thật sự chỉ có 64KB thật sao.

     
  4. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --

    Chương 124: Đàm phán

    Nguồn: 4vn








    Nguyên nhân làm bọn người Trần Húc chảy mồ hôi lạnh đầu tiên là vì bản DEMO này quá khoa trương, một video 5 phút mà chỉ có dung lượng nhỏ như vậy, cái này đúng là kinh điển quá mà. Mà thứ hai là bản DEMO này còn được làm 3D và nội dung của nó khiến mọi người rất chăm chú thưởng thức.

    "64 KB" Quản Dịch hít một hơi lạnh, "Đây cũng quá khoa trương a? Cái này được giảm dung lượng đến vài nghìn lần nha?! Loại kỹ thuật này quả thật đem vào sử dụng, áp lực cho trang web chắc chắn sẽ giảm nhiều nha."

    Tống Tử Ngữ lắc đầu cười cười nói:" Kỳ thật không có khoa trương như vậy đâu. Ngươi xem cái Video đó rất nhiều chi tiết được lặp lại. Chỉ là phương vị chiếu khác nhau mà thôi, cho nên mới đánh lừa được mọi người."

    Trần Húc suy nghĩ một chút liền hiểu ra, thật muốn nói cái DEMO này về phần hình ảnh cũng không tính là có nhiều hoàn mỹ, thậm chí có thể nói là không có tí nghệ thuật nào. Nhưng bởi vì anime chuyển động rất lâu, nội dung nhiều, hơn nữa dung lượng rất nhỏ cho nên người ta mới rất tán thưởng. Tống Tử Ngữ nhắc tới như vậy, Trần Húc mới hiểu được hình ảnh lặp đi lặp lại nhiều lần, ngay cả nhạc nền cũng chỉ có mấy nhịp điệu được dùng đi dùng lại mà thôi.

    Tống Tử Ngữ cười nói:" Không sai, nếu làm lặp đi lặp lại như vậy dung lượng sẽ được giảm đáng kể."

    Trần Húc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bởi vì cách thức này giống như chỉ cần 3 màu đỏ, vàng, xanh là có thể phối ra nhiều màu khác nhau.

    " Cho nên cái DEMO này sở dĩ dung lượng thấp không phải vì có thuật toán mà là sử dụng một số tư liệu dung lượng thấp để làm ra."

    Tống Tử Ngữ nói chính là đạo lí này, chẳng qua nếu như có thuật toán làm giảm dung lượng có thể tới vài chục lần thì có thể, nếu hơn nghìn lần như vậy thì quá khoa trương. Bằng không những game Client như Ma Thú Thế Giới cũng có thể làm thành web game rồi.

    Trầm mặc một lát, ba người cũng biết không thể dùng cách này để áp dụng cho trò chơi của mình, bởi vì loại kỹ thật đó sẽ có giá trên trời rồi, dùng vào cái trò chơi nhỏ nhoi của mình không khác gì dùng dao mổ trâu giết gà cả.

    "Chúng ta vẫn tìm biện pháp khác thôi." Lại tiếp tục thảo luận một hồi, Quản Dịch có chút ủ rũ nói:" Mô hình 3D yêu cầu thật sự quá cao. Với chúng ta hiện giờ cũng chỉ còn cách sử dụng mặt phẳng 2D thôi. Nếu không thì cứ như lúc nãy đã bàn, trước tiên chiếm thị trường đã sau đó thêm dần tài nguyên vào. Đợi khi nào người chơi nhiều rồi chúng ta thử đổi sang cài Client xem sao."

    Ba người thảo luận một hồi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.

    Bất quá kế tiếp Tống Tử Ngữ lại có ý thảo luận về song phương hợp tác như thế nào, đương nhiên không thể thảo luận ở chỗ này, bởi vì Quản Dịch đang mặc áo tắm kia kìa, không phải có vẻ không thoả đáng sao?.

    Tống Tử Ngữ là một người có hành động sớm nhất trong giới mạng xã hội. Từ đó đến giờ cũng đã hấp dẫn được một lượng lớn người truy cập. Từ lúc đầu thế kỉ 21 đã có vài trang web cùng loại tồn tại, rất khó để phát triển. Như gần trang web văn học Qidian tiểu thuyết cũng là một trang web dẫn đầu trong làng mạng xã hội đấy. Hiện tại nhiều trang giống như vậy cũng mọc lên đúng là một cái chiến trường để quần hùng tranh giành.



    Cho nên nói nắm tiên cơ trên thị trường rất có lợi. Nhưng vẫn phải xem có người dùng hay không.

    Nói tới vấn đề thị trường Trần Húc một câu cũng không nói, toàn bộ đều là Tống Tử Ngữ cùng Quản Dịch thoả thuận. Nhưng cùng hoàn cảnh lúc bàn luận về game lúc nãy hoàn toàn khác hẳn. Hoàn cảnh lúc này là đánh võ mồn, sặc mùi thuốc súng nha.

    Quản Dịch đề nghị lần này dùng phương thức chia cổ phần để tính toán, nếu đưa game này lên mạng xã hội của Tống Tử Ngữ phải chia cổ phần của Xã Khu ra cụ thể là 0,1%, song phương chia lợi nhuận trò chơi làm 8:2, nói cách khác các ngoạn gia chịu bỏ tiền vào mua item của trò chơi như vậy phía Trần Húc sẽ được 8 phần, 2 phần còn lại phần mạng Xã Khu của Tống Tử Ngữ.

    Điều kiện này Tống Tử Ngữ tự nhiên là không thể nào đáp ứng, hắn lại đề nghị song phương chia 7:3, mà về cổ phần tuyệt đối sẽ không giao ra. Có thể dùng tiền thay đổi cho số cổ phần đó, giá sơ bộ là 7 vạn tệ.

    Nhưng điều kiện này lại bị Quản Dịch không chút do dự cự tuyệt, Quản Dịch cười nhạo nói:"Tống tiên sinh, ngài nói như vậy rất không có thành ý rồi. Chúng ta cũng biết, cái này nếu được đem lên Xã Khu của ngài có thể trong thời gian này chiếm tiên cơ tranh giành được số lượng người dùng khá lớn, ngài dùng mấy vạn tệ lại muốn đuổi chúng ta đi rồi, cái này không phải là không có thành ý sao. Phải biết rằng chúng ta còn có thể hợp tác với mạng xã hội của trường, còn hàng ngàn công ty chúng ta cũng chưa có hứng thú."

    Tống Tử Ngữ cười cười nói:"A, Quản tiểu thư, Mạng xã hội của trường và hàng ngàn công ty khác đó không thể so sánh, ta cũng vừa mới cùng phụ thân cô tiến hành đàm phán, hắn đáp ứng rót vào Xã Khu một số tài chính để khuếch trương quy mô lên. Như vậy nếu như các ngươi hợp tác với ta rất có mật thiết đấy." Nói lên ý chính kà, hiện tại cái Xã Khu này cũng là sản nghiệp của phụ thân ngươi, dù sao tiền bạc cũng chả chảy đi đâu a!

    Quản Dịch cười nói:"Không thể nói như vậy được, Cha là cha, ta là ta. Vấn đề kiếm tiền của ta với ổng cũng không có dính dáng gì với nhau. Chúng ta đều tin tưởng cuộc trao đổi này đều có chúng thắng lợi, tương lại sẽ mang đến một khoản tiền lời rất lớn, cho nên chúng ta hợp tác công bằng. Nói thực ra, ngươi dùng tiền trao đổi cổ phần hiện tại rất không thảo đáng, sau này chắc chắn cổ phần sẽ thăng, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở 7 vạn như ngươi nói đâu nha."

    Kỳ thật Quản Dịch phán đoán cũng không sai, hiện tại mấy cái game cứ goi là chơi miễn phí, tỷ như Truyềng Kỳ Thế Giới lại kiếm được tiền nhiều hơn cả mấy game thu phí. Bởi vì ở Trung Quốc rất nhiều người vừa nhàn rỗi lại vừa có tiền, vì không muốn thăng cấp quá chậm nên sẽ trả tiền để mua sắp item, khoản tiền này gộp lại của bao nhiêu đại gia, không biết sẽ lớn đến thế nào.

    Hơn nữa hiện tại Quản Dịch cũng đã nghĩ qua game này sẽ có số lượng lớn người chơi là thành phần tri thức, những thành phần này bình thường trong túi vẫn là hơi hơi có tiền, hơn nữa họ đều là người trẻ tuổi, trên tay họ luôn luôn sẽ có thẻ tín dụng mà trong đó thì đừng có hỏi sẽ có bao nhiêu tiền a, nói như vậy tiền lời cũng rất là khả quan.

    Nghe Quản Dịch cùng Tống Tử Ngữ nói chuyện, Trần Húc phát hiện mình phát hiện mình thật sự có chút nhỏ bé.

    Rất nhiều biện pháp tính toán buôn bán hắn đều không biết, hoặc là nói hắn chưa từng nghĩ đến mấy việc đó.

    Trần Húc không biết mình như thế nào lại như vậy, hay là đối với hắn chút tiền đó cũng không thèm để trong lòng —— Kỳ thật Trần Húc biết rõ, hắn nếu muốn có tiền chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đủ dùng. Như thuốc trị bệnh chó dại mà cha hắn đã lời được hơn 100 triệu đô la, còn có dụng cụ kiểm tra thực phẩm hắn còn chưa có đem bán, nhưng hắn cũng đã từng tính qua nếu thật sự đem vật này đi bán lợi nhuận chắc chắn sẽ vài triệu đô la rồi, bất quá chỉ là chuyện sớm muôn mà thôi....

    Mà tư liệu của Tiểu Mẫn còn rất nhiều mà. Chỉ cần hắn muốn, tuỳ tiện lấy một thứ ra ngoài, có thể làm cho thế giới này rung động luôn ấy chớ. Nếu muốn kiếm tiền? Sự tình không phải quá đơn giản hay sao.

    Đem tiền tài mà hắn có thể có đếm ra không biết đã bao nhiêu con số. Trần Húc cảm thấy mấy vạn tệ thì không thể nào để ý được.

    Cho nên hắn mới có thể nói ra những lời ba láp đó với phụ thân Quản Dịch Quản Dịch, nhưng phụ thân Quản Dịch lại nghĩ hắn loại là một tên tuổi trẻ nông nổi. Mà lại không biết, hắn nói được những lời như thế lại có thể thực hiện được.

    Nhưng Quản Dịch cũng rất có đầu óc buôn bán, Trần Húc cảm thấy nữ nhân này đã chọn sai nghành rồi, nên chọn học nghành tài chính quản lí chứ không nên học công nghệ thông tin.... Nhưng hắn lại không biết, Quản Dịch chon nghành CNTT là để che dấu mà thôi, vốn muốn làm một vị tài chính thiên tài, nàng học CNTT cũng là không muốn để người khác chú ý. Còn là vì có 4 năm, muốn chơi ngất ngất rứa cho đã.

    Mà đáng ra Quản Dịch đang ở trường Cambridge học quản lý tài chính, nhưng mà nàng lại thuê người học thay. Về phần này làm cho những người trong gia tộc rất phiền não, nữ nhân này qua 4 năm cũng chưa từng đến đó học.

    Nhưng là mình hiện tại gây dựng sự nghiệp là vì Trần Húc, cái này lại là một mặt khác của sự việc.
     
  5. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --

    Chương 125: Hình thức ban đầu...

    Nguồn: 4vn








    Cuối cùng Quản Dịch cùng Tống Tử Ngữ đạt thành hiệp nghị sơ bộ, là dựa trên cơ sở trò chơi hiện tại, Tống Tử Ngữ nhượng lại 4% cổ phần công ty, nhưng cổ phần chỉ được trên danh nghĩa, nói cách khác không thể tham gia các chính sách trong Xã Khu, hơn nữa phải có sự đồng ý của Tống Tử Ngữ nếu không đồng ý thì không được chuyển nhượng hoặc kà bán đi.

    Mà về phần tiền lời của trò chơi cuối cùng chốt lại 2:8, Xã Khu sẽ được chia 2 phần lợi nhuận.

    Cái này kỳ thật rất công bằng, bởi vì đối phương chỉ đưa Server ra. Chiếm 2 thành, lại là Tống Tử Ngữ đã nhượng bộ, bởi đối với hắn mà nói 3:7 hay 4:6 hắn mới có chút hứng thú.

    Bên phía Quản Dịch sẽ phụ trách về trò chơi, còn về phía Tống Tử Ngữ cần mở rộng websites, mở rộng quy mô trò chơi, hơn nữa ở những trang web khác cũng phải có chút quảng cáo để mở rộng thêm nữa... Cái này rất bình thường rồi, bởi vì Tống Tử Ngữ cũng hy vọng trò chơi này có thể giúp hắn mang đến nhiều ngoạn gia. Hơn nữa hắn biết rõ sớm muộn gì trò này cũng bị đạo, không thể tránh né được. Như vậy tất nhiên là phải đi trước tiên phong rồi, chiếm lợi ích quả thật vẫn nhiều hơn.

    Trong lúc này, biết rõ sẽ có người làm lậu game của mình, vậy tại sao không chuẩn bị sẵn sàng về việc bị người ta làm lậu? Tỷ như xin độc quyền chẳng hạn.

    Nhưng đây là đang trên inte nha, không phải ở ngoài đời thực đâu. Ở ngoài đời về vấn đề bản quyền pháp luật bảo vệ tương đối hoàn thiện, ngay cả cái bản thiết kế bàn phím của Song Phi Yến cũng được độc quyền. Nhưng ở inte, pháp luật cũng không vươn tay tới được.

    Hơn nữa, hiện tại Xã Khu mình đang trong bước đầu phát triển, nếu kiện tụng mấy cái Xã Khu khác ăn cắp bản quyền, như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều Xã Khu khác, đối với sự phát triển sau này của trang web mình là phi thường bất lợi. Đơn giản nhất phải chú ý.... Một cái tiểu trang web đang phát triển, Cáo Địa Liễu Đằng Tấn.

    Đằng Tấn cơ hồ tất cả các trò chơi trong đó không một cái nào là tự họ làm ra hết. Toàn bộ đều là lấy bản chính của các Xã Khu khác, sau đó biến thành đồ của họ. Nói thí dụ như QQ hiện tại là bản chính của nước ngoài làm lậu thành, QQLIVE inte TV là sao chép của Liên Hợp,...

    Hoặc uyển chuyển mà nói, cái này không gọi là lậu. Gọi là tham khảo thì đúng hơn, bởi vì Đằng Tấn bọn họ cũng có tự mình nghiên cứu phát triển, nhưng vấn đề là sáng ý vô giá, kỹ thuật lại vô giá. Dùng thực lực tiền tài cùng địa vị của Đằng Tấn hiện giờ ngoại trừ như World of Warcraft hay Mộng Ảo Tây Du đều là game Online có hàm lượng cao thuật toán cao ra, những thứ khác họ đều có dễ dàng như trở bàn tay.

    Hôm nay cũng không đủ kỹ thuật có thể bảo vệ được đồ của mình không bị làm lậu. Trần Húc bọn họ chỉ có thể làm tốt chuẩn bị. Nói như thế nào, đi ra bên ngoài, sớm muộn gì cũng mất.

    Trở lại nhà mới, Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết và Quản Dịch, còn có Đường Bích Hiên bắt đầu khẩn cấp thảo luận về phương diện trò chơi, hơn nữa còn triệu tập mấy tên gia hoả ở trường lại, mọi người cùng nhau cho ý kiến.

    Trò chơi sơ bộ chính là cho ngoạn gia một tòa rất bình thường có phòng ở cùng trang viên, hình ảnh đương nhiên là hiệu ứng 2D —— không có nhìn ra, Cao Hiểu Tiết tuy kỹ thuật máy vi tính không được cho lắm nhưng phương diện trang trí lại làm rất tốt, ít nhất trên cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu trò chơi.

    Nếu quả thật muốn nói, cái trò chơi này có chút giống một cái trò chơi "Mua phòng ốc", nhưng trò chơi này so với mua phòng ốc cao cấp hơn nhiền.

    Trò chơi bị Trần Húc đùa giỡn xưng là "Nhà của ta", không nghĩ tới câu vui đùa này lại được cả 3 tiểu cô nương nhất trí thông qua. Trò chơi lúc mới bắt đầu, ngoạn gia có thể có được 30 mét vuông cùng một cái khuôn viên nhỏ, khuôn viên chia thành 6 ô, có thể trồng vào một ít cây trồng nông nghiệp.

    Trò chơi chọn lựa chính là song hướng tiền tài cùng kinh nghiệm để thăng cấp, tại nông trường thu hoạch có thể lấy được kinh nghiệm, sau đó đem bán đều có tiền tài cùng kinh nghiệm. Loại hình thức này giống như nông trại vui vẹ vậy, nhưng lúc này nông trại vui vẻ còn chưa có xuất hiện, liền thành bọn Trần Húc là bọn sáng tạo ra đầu tiên.



    Nói thực ra, loại này ý nghĩ này không tính là phức tạp, chỉ cần nghĩ tới nông trại đều trồng cây, trên cơ bản cũng có thể nghĩ đến không sai biệt lắm.

    Bất quá thật sự mấy chi tiết đặt ra không có đơn giản như vậy, đây là thành quả trọn vẹn một đêm của bọn họ rồi.

    Tỷ như một khỏa thu hoạch sẽ có được bao nhiêu tiền, bao nhiêu kinh nghiệp, mua hạt giống cần bao nhiêu tiền, thu hoạch giống ấy sẽ được bao nhiêu tiền. Cần bao nhiêu kinh nghiệm để thăng cấp, phòng ở giá tiền là nhiều hay ít, đụng cụ gia đình giá cả lại là bao nhiêu, còn có hảo hữu như thế nào tiến hành ăn trộm lẫn nhau...

    Những điều này là do họ nhọc công thảo luận ra.

    Mà làm cho Cao Hiểu Tiết có chút khó chịu chính là công phu của mình thảo luận mà bị sao chép lại, loại sao chép đó cũng dễ dàng hơn nhiều, không cần thảo luận vấn đề như mình.

    Dù sao ai cũng không nghĩ bản thân mình khổ cực lao động lại bị người khác chiếm đi. Mấy người thảo luận một hồi, Cao Hiểu Tiết vừa nghĩ tới hết thảy mình làm có khả năng là làm miễn phí cho người khác, liền ủ ra ủ rũ như con gà.

    " Ta rất mâu thuẫn!" Cao Hiểu Tiết quệt mồm, vẻ mặt không có gì là sung sướng nói:" Biết rất rõ ràng tương lai sẽ bị người khác chiếm đi, bây giờ còn khổ tâm theo đuổi cái hoàn mĩ, a....a......a........a. Hiện tại làm càng hoàn mỹ, sau này càng để người ta càng sướng hay sao!".

    Nghe Cao Hiểu Tiết nói vậy, Trần Húc bất đắc dĩ cùng Quản Dịch nhìn nhau, đều là không có biện pháp xử lí, cho nên cần vượt lên chiếm tiên cơ —— giống như Microsoft năm đó nóng lòng tung ra thị trường hệ điều hành WINDOWS, tuy nhiên biết còn cưa có hoàn hảo nhưng vẫn đưa ra thị trường để chiếm tiên cơ.

    Mà bây giờ, bọn họ có kỹ thuật rất tốt lại không có cách nào sử dụng, cũng chỉ có thể vượt lên trước phát hành, dùng kế sách bỏ đường tha kiến, càng nhiều sử dụng càng tốt.

    "A a a a!" Cao Hiểu Tiết ôm lấy đầu:" Lại đến lại đến, mới vừa nói đến đâu rồi? A, Khoai tây hạt giống bao nhiêu tiền? Thu hoạch nhiều ít ra sao đây? Nhìn cái gì vậy, ta vừa rồi phàn nàn một tí thôi, hừ hừ, ta làm được trò chơi có thể tuỳ tiện qua loa được sao?!"

    Trần Húc cùng Quản Dịch nhìn nhau cười, quả nhiên a, nha đầu kia vẫn là nha đầu kia, bất quá điểm tính cách ấy mới làm nàng rất đáng yêu.

    "Rồi, vấn đề nông trường không sai biệt lắm. Còn số liệu phòng ở? Mua nhà, tiến hành động chạm lẫn nhau ntn?

    Cái này muốn tăng mạnh người sử dụng nhất định phải có sự quan hệ giữa các ngoạn gia. Như nông trường, hàng xóm có thể đến nhà mình trộm gì đó, sau đó giúp bằng hữu tưới nước bón phân rồi cho chó ăn, sau đó còn có thể làm chuyện xấu vân vân, như vậy cũng đã tăng tăng càng nhiều bạn bè, khiến trò chơi có tính hứng thú hơn.

    Mà ngoại trừ hoa viên bên ngoài, trong phòng cũng cần như vậy.

    Quản Dịch nói ra ý kiến:" Có thể gia tăng công việc, tỷ như bằng hữu có thể tu bổ giúp mấy viên gạch vỡ hoặc thấm nước vào nhà chẳng hạn, có thể được kinh nghiệm và tiền."

    Cao Hiểu Tiết gật đầu nói, phải là cùng nông trường thiết trí giống nhau, Bích Hiên tranh thủ thời gian ghi nhớ đi.

    Đường Bích Hiên vội vàng dùng bút ký ghi lại. Trần Húc nghĩ nghĩ cũng nói:" Ta cảm thấy nông trường khả năng hấp dẫn nhất là đi ăn trộm đồ, nói đến đấy ta lại có một ý tưởng, làm phiền Bích Hiên ghi lại dùm. Là như thế lày, có thể thông qua đạo cụ cam đoan thu hoạch sẽ không bị trộm, đương nhiên cũng không phải là không bị trộm. Tỷ như làm một cái đạo cụ có thể rút ngắng thời gian trưởng thành của cây trồng, tỷ như 3 giờ hoặc 5 giờ, trong đoạn thời gian này đừng hòng trộm nha."

    Đường Bích Hiên nhanh chóng ghi nhớ, Cao Hiểu Tiết nói:" Đó là một biện pháp tốt, còn gì nữa không? Ý của ngươi là tại gian phòng cũng an bài công năng ăn cắp sao?"

    Trần Húc:"..."

    Qua một ngày thảo luận kịch liệt, Cuối cùng trò chơi cũng đã được hình thành xong, mà đối với vấn đề trò chơi chủ yếu vẫn là chế tạo tài nguyên tư liệu, về kỹ thuật này mà nói, thuật toán đơn giản như vậy đối với Trần Húc đã không làm khó được rồi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)