[Đô Thị] Luân Hồi - Hải Đồng (New: C92)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Diệt Hồng Trần, 20/4/13.

  1. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 12 (b): Chiêu binh mãi mã

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan






    Trương Lam vốn có suy nghĩ đem vị nông dân xí nghiệp gia có chút thành tựu ở kiếp trước này buộc lên trên chiến xa của mình từ lâu.

    - Tục ngữ nói anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng, lại nói cũng không thể để cho bác phải bỏ qua công việc trong nhà mình mà đi làm việc không công, đây là phần mà bác nên hưởng. Chỉ là hiện tại giá cả không quá lý tưởng, bằng không cha của cháu còn muốn cấp cho ngài nhiều hơn nữa đâu.

    - Được rồi, nhưng số tiền đó hình như hơi nhiều, một năm như vậy không phải là tới mấy ngàn nguyên hay sao?

    Lý Minh Giang có chút động tâm, đó chính là một số tiền lớn.

    - Không nhiều lắm đâu, hơn nữa công việc thu mua hoa quả này một năm cũng làm có tám tháng, đâu có làm được nguyên cả năm.

    - Vậy chúng ta chừng nào thì bắt đầu?

    Lý Minh Giang có chút nóng lòng muốn thử, nếu như đã đáp ứng, hơn nữa nhìn vào tiền đồ có vẻ như rất có phát triển, như vậy cần phải làm nhanh chóng, dù sao đó đều là chuyện quan hệ tới ví tiền của chính mình.

    Nhiều năm sau, ở trong một lần nhận phỏng vấn, Lý Minh Giang lúc đó đã trở thành ức vạn phú ông cùng người quản lý xí nghiệp nổi tiếng toàn cầu nghe phóng viên hỏi lúc trước vì sao lại chọn đi theo cự tử có ảnh hưởng cực lớn đối với kinh tế giới, tài chính giới, khoa học kỹ thuật giới cùng quân sự giới như Trương Lam, Lý Minh Giang khi nhắc tới chuyện cũ thì nước mắt lại tuôn ào ào:

    - Lúc trước hắn bỏ ra mỗi tháng không tới 500 nhân dân tệ đã đem tôi lừa tới tay a!

    Sau khi tin tức truyền ra, dư luận toàn cầu liền ồ lên, vô số ông chủ xí nghiệp đều giậm chân đấm ngực gào khóc, hối hận tại sao mình lại không có được vận khí tốt như vậy? Cũng nhờ vậy càng bao phủ thêm cho Trương Lam một tầng sắc thái thần bí về thân phận.

    - Từ ngày mốt, sau khi bọn họ hái xong táo thì nhờ bác đến hỗ trợ xem cân ký, ghi chép lại sổ sách đi!

    Trương Lam nói.

    - Được!

    Lý Minh Giang gật đầu đáp ứng.

    Trên đường về nhà, Trương Tông Quân hỏi Trương Lam:

    - Con nghĩ thế nào lại đi tìm người phụ việc cho cha vậy?

    - Con chỉ nghĩ tới tương lai phát triển, căn cứ theo tình huống hiện tại, một tháng sau cha sẽ bận rộn không làm nổi, thay vì tới lúc đó phải luống cuống tay chân tìm người đến giúp đỡ, còn không bằng hiện tại mình đi bồi dưỡng người, nhưng một người vẫn còn xa xa chưa đủ, chúng ta còn cần tìm thêm thật nhiều người. Phải lao tâm lẫn lao lực, mặc dù có chút bất công, nhưng chủ yếu vẫn là như vậy, chúng ta cần phải làm chính là tìm người lao lực cho mình!

    Trương Lam chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc cùng tự tin, ánh mắt lóe sáng để lộ ra vẻ thành thục cùng cơ trí không tương xứng với tuổi tác, hoàn toàn không hề giống như một đứa bé chỉ mới gần hai tuổi.

    - Ách…

    Trương Tông Quân đối với những lời nói kỳ quái của con mình vốn đã hoàn toàn miễn dịch, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Sự thật cũng đã chứng minh đứa con nói chuyện đều đúng, bất luận mình làm gì, thắng lợi cuối cùng đều thuộc về đứa con, một khi đã như vậy thì nghe theo nó đi thôi, tuy rằng làm vậy thật có chút thẹn thùng. Lúc này chính Trương Tông Quân cũng xem nhẹ sự thật con trai mình chỉ gần hai tuổi!

    - Ba ba!

    - Ân?

    - Cha cảm thấy chúng ta còn cần thêm mấy người?

    Trương Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

    - Để cha suy nghĩ…

    Trương Tông Quân ôm Trương Lam chậm rãi đi tới, miệng lẩm bẩm, khoảng cách gần như vậy nhưng Trương Lam cũng không nghe được lão đầu tử đang lẩm bẩm chuyện gì.

    - Ít nhất còn cần thêm ba người đi!

    - Sao lại nói vậy?

    Trương Lam hỏi.

    - Dựa theo tính toán mỗi ngày chúng ta phải đi năm chiếc xe, vậy cần năm người, hiện tại có cha cùng Lý Minh Giang, đây không phải ít nhất cần tìm thêm năm người sao?

    Trương Tông Quân đem toàn bộ ý nghĩ của mình nói ra.

    Ân, đáp rất tốt, thật phù hợp thực tế, nhưng chỉ có thể xem như trung quy trung củ, chỉ thấy được điểm trước mắt mà thôi. Hắn làm đứa con thật có bao nhiêu vất vả đây, không những phải nghĩ cách kiếm tiền, còn phải lo lắng chuyện phát triển về sau, Trương Lam thật cảm thán.

    - Hiện tại chúng ta cần bồi dưỡng ít nhất là mười người!

    Trương Lam giơ lên cả hai chân, dùng điều này để tăng cường sức thuyết phục của mình, hồn nhiên không ý thức được câu nói này của mình đem cha mình sợ hãi ra sao.

    - Sao lại cần nhiều đến như thế? Chúng ta làm nổi sao?

    - Con tính cho cha nghe một chút, cứ dựa theo mỗi ngày đi ra năm xe hoa quả, ít nhất cần năm người, mỗi ngày còn phải có người đi theo xe đúng không? Ân, theo quy mô vận chuyển càng lúc càng lớn của chúng ta, không chỉ có khả năng vận chuyển tới Tế Nam mà thôi, thị trường trong tỉnh, thị trường ngoài tỉnh cũng phải đi phát triển đi, những việc này có cần thêm người hay không? Đến lúc đó việc vận chuyển phải giải quyết như thế nào? Đó cũng là một vấn đề. Hơn nữa cho tới lúc đó nhiều người cùng xe làm sao điều phối cha có nghĩ tới không? Lỡ như người nhiều cùng những chuyến xe lại bị người lợi dụng bỏ túi riêng hoặc phá rối thì cha dự tính xử lý như thế nào?

    - A?

    Nghe Trương Lam không ngừng đặt câu hỏi, miệng Trương Tông Quân càng lúc càng lớn, nhịn không được tuôn ra một câu nói tục:

    - Mẹ nó, con làm sao nghĩ ra chuyện này đây?

    Thật sự là gặp quỷ đi, thiên tài cũng nên có hạn độ có được hay không? Chẳng lẽ thiên tài khi sinh ra đều biết nhiều chuyện đến như vậy hay sao chứ?

    - Cha không cần nghĩ làm sao con nghĩ ra chuyện này!

    Trương Lam nhanh chóng qua loa cho qua việc, âm thầm cảnh giác hôm nay hình như mình đùa có điểm lớn, sau này nhất định phải chú ý, không thể làm quá rõ ràng.

    - Cha có nghĩ được không?

    - Không có!

    Trương Tông Quân thành thật gật đầu, lập tức hỏi:

    - Con có biện pháp?

    - Dạ, đó là đương nhiên!

    Trương Lam trâng tráo gật đầu nói:

    - Nhưng việc này cần làm từng bước một, hiện tại việc cần giải quyết nhất là làm sao giải quyết việc phân phối nhân viên cùng sổ sách chi thu cho năm xe hoa quả mà không làm lỗi!

    - Vậy phải làm gì?

    Trương Tông Quân thật khiêm tốn hướng con mình thỉnh giáo, không thèm lưu ý chuyện mình mới là lão tử.

    - Đầu tiên, cha hẳn phải minh xác khẳng định chính vị trí của mình, cũng chính là xác định rõ vị trí. Cha nên làm gì?

    Trương Lam điểm ra vấn đề trọng yếu nhất.

    Trương Tông Quân thật mê mang:

    - Cha? Cha không phải là thu mua hoa quả rồi đi bán hoa quả sao?

    - Bị cha đánh bại rồi!

    Trương Lam thở dài, đúng là lão gia tử còn chưa chuyển được đầu óc nha.

    - Tuy rằng cha nói không sai, nhưng con biết cha nghĩ tuyệt đối không phải đáp án mà con nghĩ ra. Sau này chúng ta còn cần phát triển, cha không thể việc gì cũng đòi chạy ở phía trước, chuyện cha cần làm chính là làm người cầm đầu!

    - Người cầm đầu?

    - Phải rồi!

    Trương Lam giải thích:

    - Theo quy mô buôn bán của chúng ta càng lúc càng lớn, cha sẽ không có tinh lực chạy trước mà làm, hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng luôn đi ở phía trước. Chuyện cha cần làm là phải trù tính chung về tư nguyên cùng tin tức, làm ra an bài hợp lý nhất!



     
    tempking1970 thích bài này.
  2. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 13 (a) Chiêu binh mãi mã (tiếp)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan








    - Nói một cách khác, thật giống như chủ tịch huyện của chúng ta, cha có thấy hắn bao giờ xông lên phía trước làm việc hay không? Công tác của hắn chính là đem người thích hợp đặt ở vị trí thích hợp là xong, công tác còn lại là để cho hắn an bài công việc cho những người nọ đi làm, hắn chỉ phụ trách nắm giữ xu hướng chung là được, bằng không chẳng những hắn mệt chết không nói, công việc phỏng chừng cũng làm không xong, khẳng định không làm tốt bằng cấp dưới. Mà chuyện cha cần làm chính là phải đem mình xem là chủ tịch huyện, con nói như vậy hiện tại cha đã hiểu rõ chứ?

    - Đại khái hiểu được rồi!

    Trương Tông Quân gãi đầu, có chút do dự nói:

    - Ý tứ của con là nói sau này cha phải làm người trù tính chung toàn cục phải không? Nhưng cha cũng không thành thạo việc này, dù sao có rất nhiều địa phương cha cũng không hiểu đâu!

    - Cho dù cha có muốn ngồi vào cái ghế kia lập tức vẫn chưa được đâu.

    Trương Lam thật sự có chút chịu không nổi, thở phì phì nói, sao lại thành thực đến vậy đây?

    - Đây là năng lực rèn luyện ra được trong quá trình phát triển lâu dài của chúng ta, cũng không phải là chuyện làm được chỉ trong một hai ngày. Nói thí dụ như cha là đội trưởng đội sản xuất, nhưng cha cũng không thể nào đem mỗi nhà đều đi trồng trọt hết đi? Chỉ cần an bài tốt cho bọn họ, cụ thể nên làm như thế nào thì chính bọn họ tự đi làm không được sao!

    - Nga, cha hiểu được!

    Trương Tông Quân gật gật đầu:

    - Vậy giống như chức đội trưởng đội sản xuất, nhưng đội trưởng chỉ cần quản lý việc trồng trọt, hiện tại việc cha cần làm là làm sao cam đoan buôn bán của chúng ta được thuận lợi mà thôi, đúng không?

    - Chính là ý tứ này!

    Trương Lam thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, thật không dễ dàng!

    - Vậy làm sao phòng ngừa có người gian lận đây?

    Trương Tông Quân lại hỏi.

    - Rất đơn giản, nắm chắc tài vụ, hạn lượng, thu chi cùng vận chuyển!

    Trương Lam vẫy vẫy tay, khẳng định nói.

    - Hạn lượng? Là hạn lượng thế nào?

    - Rất đơn giản, trước tiên nói việc nắm giữ tài vụ, việc này cũng không cần nói rõ, người nào cũng hiểu được tiền bạc là phải nắm giữ trong tay mình. Nói tới hạn lượng, mỗi xe tải chỉ chứa được 12 tấn, tuyệt không nhiều hơn, tuyệt không ít hơn. Như vậy tiền hàng mỗi xe là cố định, người cân thiếu gian lận thì phải tự bỏ tiền đền cho chúng ta, không thể kiếm thêm. Nếu như chứa nhiều hơn chúng ta cũng không đưa tiền hàng cho hắn, như vậy có thể ngăn chặn được việc bên dưới làm ra thủ đoạn nhỏ. Cuối cùng nói tới thu chi vận chuyển, chỗ tốt lớn nhất là phòng ngừa sẽ có xe hàng mang kèm theo hàng hóa của mình để kiếm thêm thu nhập, chúng ta có thể cho người theo xe tích cực tố giác, bố trí tiền thưởng lớn thưởng cho người báo cáo. Như vậy xem như tạm hoàn thiện!

    Trương Lam chép chép miệng, nói nhiều như thế cảm thấy có chút khát nước.

    - Vậy mà còn gọi là tạm hoàn thiện?

    Trương Tông Quân trợn mắt há hốc mồm:

    - Một vòng khấu một vòng, không ai nhúc nhích được tay chân đi!

    Nhìn vào con của mình, ai muốn chơi trò động cân não với hắn, vậy thảm rồi!

    - Tạm thời con chỉ nghĩ được như vậy, sau này nghĩ ra tiếp tục bổ sung thôi!

    Trương Lam lại bổ sung nói.

    - Ách…

    Trương Tông Quân hoàn toàn hết chỗ nói.

    - Vậy con cảm thấy được hiện tại cần tìm bao nhiêu người?

    Lão đầu tử lại hỏi.

    - Tìm ba người đi!

    Trương Lam thở dài:

    - Việc này xem ra phải có mẹ cùng cha đều cùng ra trận. … Tạm thời sáu người đi đã!

    - Sáu người mà còn nói là tạm thời?

    Trương Tông Quân lại không biết nói gì.

    - Dạ, nhưng con phải nói trước, chúng ta tuyệt đối không thể dùng người trong gia tộc của chính mình, cho dù ngày sau chúng ta phải bỏ tiền ra nuôi bọn họ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể cho bọn họ nắm quyền!

    Thở dài, Trương Lam đối với chú bác của mình thật sự không hề có lòng tin, kiếp trước những người kia chỉ biết lợi dụng, khi gặp phải vấn đề chạy còn nhanh hơn ai khác, khi nhìn thấy mình xui xẻo vận rủi tuyệt đối sẽ không chút keo kiệt hung hăng đạp cho mình thêm hai cước sau đó hung hăng phun nước bọt lên người mình. Trương Lam chỉ có một lời đánh giá: bọn hắn chứng kiến anh em của mình xui xẻo thì tuyệt đối sẽ thật cao hứng, chứng kiến anh em của mình kiếm được tiền thì tuyệt đối sẽ không thăng bằng, chứng kiến người khác khi dễ anh em của mình tuyệt đối sẽ đi giúp người ngoài đá thêm mình hai cước, còn hô hoán với danh nghĩa: thay cha mẹ giáo huấn ngươi một chút!

    Đơn giản đưa ra một thí dụ, ở kiếp trước Trương Lam có một người anh họ tên Trương Lỗi là người nhà của ông chú ba, người anh họ này vốn có quen biết tình cảm với một cô gái cùng thôn, sau khi nhị đại nương biết được việc này, chẳng những không mở lời nói tốt giúp cho cháu mình, ngược lại còn đi qua nhà cô gái đó nói xấu cháu mình không tốt thế nào thế nào, hung hăng phá vỡ cuộc hôn nhân kia.

    Bên trong gia tộc của Trương Lam, duy nhất đúng khẩu vị của Trương Lam chỉ có cô út cùng em họ của hắn cũng thuộc nhà ông chú ba là Trương Nhạc, là một người có tính tình thật sảng khoái, rất có nhân duyên, đáng tiếc khi Trương Nhạc được mười tám tuổi đi ra vùng ngoài làm công bị xe đụng chết, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trương Lam, sau khi biết được tin tức này, Trương Lam nhịn cơm suốt cả hai ngày, ở trong lòng Trương Lam đã sớm xem người em họ kia giống như em trai ruột thịt của mình, đời này nếu ông trời đã cho hắn thêm một lần cơ hội, đó chính là muốn hắn nghịch thiên cải mệnh, đem mạng của Trương Nhạc từ trong tay tử thần đoạt lại lần nữa.

    - Vì sao vậy, không phải nói đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh sao?

    Lão đầu tử thật sự khó hiểu, mặc dù mấy người anh em của mình đúng là kém cỏi một chút, nhưng cũng không đến nỗi như thế đi?

    - Nếu người trong nhà không dùng thì đi dùng ai?

    - Câu nói đó là chỉ trước kia, hơn nữa cũng phải phân biệt rõ từng người, biết rõ sẽ có người ở sau lưng mình đâm dao nhỏ cha còn đi làm sao? Nếu như bọn hắn tham ô tiền của chúng ta, từ giữa trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, cha có thể đem họ đưa tới cục cảnh sát không? Nếu như bọn hắn loạn dùng quyền lợi chúng ta cấp cho, cha có thể xử lý bọn hắn sao? Nếu như bọn hắn lén giành ưu đãi đắc tội với người cùng cha giành thiên hạ, cha sẽ hướng về bên nào?

    Trương Lam không chút lưu tình hỏi thẳng.

    - Không thể nào? Bọn họ cũng không đến mức như vậy đi?

    Thanh âm của Trương Tông Quân có chút khô khốc, liếm liếm môi, giống như đang hỏi Trương Lam, hoặc như đang hỏi chính mình. Anh em của mình là người như thế nào, làm anh em nhiều năm như vậy, chính hắn hiểu rất rõ ràng, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

    - Sẽ không sao?

    Khóe môi Trương Lam cười lạnh lùng, trong ánh mắt xẹt qua đạo hàn quang cực nhanh:

    - Nếu như chúng ta xảy ra vấn đề, người thứ nhất đi ra ngáng chân chỉ sợ chính là bọn họ. Nếu quả thật xảy ra vấn đề gì, cả đám so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn, không có một người nào, không có một kẻ nào sẽ lưu lại giúp cho cha. Dù cho cha có cho phép họ tham dự vào, chỉ sợ đến lúc đó bọn hắn chẳng những không cảm kích cha, ngược lại còn oán hận cha, bởi vì bọn hắn cảm thấy tiền của chúng ta chính là tiền của bọn hắn, cha không biết điều không cho bọn hắn là cha không đúng, thậm chí cha hẳn phải đưa hết toàn bộ cho bọn hắn. Làm anh em nhiều năm như vậy, tính cách của bọn hắn thế nào chẳng lẽ cha còn không hiểu quá rõ hay sao?


     
    tempking1970 thích bài này.
  3. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 13 (b) Chiêu binh mãi mã (tiếp)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    - Hơn nữa cha xem họ là anh em, nhưng họ không nhất định xem cha là anh em. Tư tưởng của họ, vĩnh viễn chỉ biết lo cho chính mình.

    Trương Lam một châm thấy máu, không chút khách khí vạch ra sự thật.

    - Nếu như cha thật sự quyết định cho họ tham dự vào, con chỉ giúp đỡ gia đình mình tới đây mà thôi, con không muốn nuôi dưỡng một đám người vô ơn béo phì. Ngày sau con sẽ tự mình làm hết thảy!

    Cũng chính là từ giờ khắc này, Trương Lam đã quyết định con đường tương lai của Trương thị tập đoàn, tuyệt đối sẽ không đi theo con đường phát triển kiểu gia tộc, tránh khỏi rất nhiều bi kịch sụp đổ của những xí nghiệp gia tộc, điều này cũng làm cho cả Trương thị tập đoàn ở trong tương lai khi gặp phải mưa gió, vẫn lấy nguyên tư thế ổn định vượt qua rất nhiều gió tanh mưa máu, cuối cùng đã trở thành tập đoàn xí nghiệp lớn nhất thế giới, lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của quốc gia trong tương lai!

    - Con trai, con nói đúng!

    Rốt cục Trương Tông Quân ngẩng đầu lên, thở mạnh một hơi:

    - Đây là như lời Mao chủ tịch nói, cần bảo trì tính thuần khiết của đội ngũ, cũng là câu nói kia: Lòng người tan, sẽ không thể lãnh đạo đội ngũ. Có phải là ý tứ này hay không?

    - Đúng rồi, chính là ý tứ này. Vẫn là chủ tịch lão nhân gia lợi hại, một chuyện thật phức tạp chỉ dùng một câu nói đã giải thích rõ ràng, vĩ nhân đúng là vĩ nhân, không bội phục cũng không được.

    Trương Lam cười nói, trong lòng kỳ thật rất bội phục cha của mình, ở trong lòng Trương Lam đối với những chú bác kia không hề có cảm tình gì, nhưng đối với cha hắn mà nói dù sao đó cũng là anh chị em ruột thịt, là anh chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, làm ra được quyết định này thật sự là phi thường khó khăn.

    - Ba ba…

    Trương Lam an ủi:

    - Chúng ta cũng không phải mặc kệ bọn họ, sau này khi chúng ta có phát triển, có thể đặc biệt nuôi dưỡng bọn hắn, có thể cam đoan cuộc sống an an ổn ổn cho họ, chỉ cần trong tay họ không có quyền lực thì không cần sợ họ nhấc nổi sóng gió gì. Nhưng bây giờ thì chưa được!

    - Vậy con cảm thấy chúng ta nên tìm ai hỗ trợ?

    Trương Tông Quân hỏi. Nếu như đã làm ra quyết định, thì cứ dựa theo quyết định của mình đi làm, không cần dây dưa không rõ, đây là tính cách của Trương Tông Quân.

    - Dượng út của con không tệ.

    Trương Lam trả lời.

    - Ân, không phải con vừa nói không dùng người một nhà sao?

    Trương Tông Quân thật ngạc nhiên.

    - Cũng không phải là hoàn toàn, kỳ thật chủ yếu vẫn do vấn đề tính cách của mấy chú bác, cha cũng không thể trông cậy những người chỉ biết vài mặt chữ, cả ngày chỉ biết tham món lợi nhỏ tiện nghi có được cái nhìn xa trông rộng đúng không! Lại nói về sau chúng ta cũng không phải tuyệt đối không cần, chỉ cần có thích hợp chúng ta vẫn có thể dùng.

    Trương Lam giải thích:

    - Dượng út thì khác hẳn, đầu tiên mà nói, đặt ở thời cổ đại hắn chỉ là ngoại thích, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác an toàn. Hơn nữa tính cách của dì út cùng dượng út cũng thật tốt, đối đãi người không tệ, danh tiếng trong lòng hàng xóm chung quanh cũng tốt, hơn nữa dượng út cũng từng làm chút buôn bán nhỏ, có được trụ cột này ngày sau một ít công tác phụ trợ vẫn có thể để dì út đi làm!

    - Ân, xem như một người, còn nữa không?

    Trương Tông Quân cũng suy tính, gật đầu, xem như thừa nhận ý kiến của Trương Lam, lại hỏi.

    - Lý Tú Thủy cũng được, là gia đình đối diện bên kia sông nhà chúng ta.

    Trương Lam trả lời.

    - Ân, tiểu tử ngươi ánh mắt cũng thật xa nha, việc này cũng có thể chú ý tới. Nói nói xem, vì sao?

    - Điểm thứ nhất cha cứ xem, nhà hắn thật nghèo, dù là như vậy nhưng hắn mỗi ngày vẫn có thể cười ha ha, điểm này nói rõ tính cách hắn thật lạc quan, điều này cha không phản đối chứ?

    Trương Lam hỏi.

    - Ân, không tệ, tiếp tục!

    - Tiếp theo, điểm thứ hai, tiểu tử này rất nhiệt tình, trong nhà hàng xóm có chuyện gì hắn cũng không do dự chạy tới hỗ trợ, nhân duyên không tệ. Hơn nữa hắn cũng thường xuyên ra chợ làm chút buôn bán nhỏ, vậy cũng nói rõ hắn rất có ý nghĩ, tâm nhãn linh hoạt, đánh giá hắn như vậy cha cũng không phản đối chứ?

    - Ân, còn gì nữa không?

    Trương Tông Quân tiếp tục hỏi, hôm nay hắn muốn nhìn xem ánh mắt nhìn người của con mình có trình độ như thế nào.

    - Điểm thứ tư, người này rất hiếu thuận, điều này không cần con phải nói, người trong thôn ai cũng biết. Một người hiếu thuận dù có xấu tới đâu cũng không xấu bao nhiêu. Cuối cùng, tổng hợp những điểm trước, có thể cho ra đáp án, hắn chính là loại người chỉ cần cha đối xử tốt với hắn, hắn sẽ giao cả trái tim đào ra đưa cho cha, cho nên trọng yếu nhất là – trung tâm, điểm này tuyệt không có vấn đề!

    Trương Lam cuối cùng tổng kết nói:

    - Một người lạc quan, nhiệt tình, thông minh, có ý nghĩ, tâm nhãn linh hoạt còn biết hiếu thuận cùng trung tâm, quả thật là vị đại tướng thượng hạng mà bất cứ ông chủ nào cũng tha thiết ước mơ, đánh vỡ đầu cũng không tìm thấy. Không biết thì thôi, đã biết còn không tích cực đi tranh thủ, thì đầu xem như bị lừa đá mất rồi. Nếu cẩn thận bồi dưỡng thật tốt, đây chính là suất tài có thể tự mình đảm đương một phía!

    - Nghe con phân tích cha mới biết được bên người mình vẫn cất giấu một vị nhân tài như vậy.

    Ánh mắt Trương Tông Quân đánh giá con trai mình từ trên xuống dưới, nhiệt tình trong ánh mắt muốn làm Trương Lam mau hòa tan.

    - Con còn có chuyện gì mà cha với mẹ không biết đây? Mau nhanh thành thật khai báo!

    Thật sự chịu không nổi, Trương Lam dùng sức giãy dụa, bị một nam nhân dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn chằm chằm ai cũng không chịu nổi, dù chon am nhân kia chính là cha của mình cũng làm người khó thừa nhận, dưới ánh mắt nhiệt liệt như thế, làm cho người ta có cảm giác bị nam đồng tính quan sát vậy!

    - Không phải cần tới ba người sao? Hiện tại đã có hai, người cuối cùng là ai?

    Lão đầu tử không buông tha cơ hội tiếp tục áp bức Trương Lam.

    - Còn một người chính là ý trung nhân của cô út con đó thôi, tên của hắn là gì con cũng không biết.

    Trương Lam nói:

    - Con gặp qua vài lần, cảm giác hắn là một người thật thông minh, rất thông minh. Có thể bồi dưỡng tốt một chút, về phần chuyện khác thì không quá quen thuộc, vì vậy con cũng không muốn bình luận nhiều!

    Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói:

    - Nhưng con có thể khẳng định một chút, cha xem cách hắn đối đãi với cô út, một lòng si tình với em gái của cha, dù người này không quá nhiệt tình tới hỗ trợ, nhưng vì muốn tranh thủ cảm tình của gia đình cô út, hắn cũng sẽ chạy tới giúp đỡ thật tốt, hơn nữa hiện tại hắn còn đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền xây nhà cưới vợ kia, cha phát lương cho hắn cũng đủ cho hắn cưới vợ. Cha cũng biết tình huống gia đình của hắn, con không cho rằng hắn có thể cự tuyệt chủ ý này!

    Nói tới vị dượng út này, là một người thật có ý tứ, người này rất có khả năng buôn bán, không để ý là buôn bán gì, chỉ cần vào tay hắn sẽ kiếm được tiền, là tài liệu buôn bán trời sinh. Nhưng người này có hai tật xấu, một là lười, mỗi lần kiếm đủ tiền chi phí thì không chịu làm tiếp, nhất định phải đợi tới khi hết tiền mới chịu đi làm.




     
  4. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 14: Chiêu binh mãi mã (cuối)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan








    Còn một khuyết điểm khác là hắn rất thích bài bạc, nhưng lực khống chế bản thân rất không tệ, tuy rằng vận khí không xong, mười lần chơi chín lần thua, nhưng hắn tuyệt đối không mù quáng, mỗi lần đi chơi bài đều để đủ tiền cho trong nhà chi phí, sau khi thua tiền thì lập tức rời khỏi, tuyệt không vay mượn tiền cờ bạc, sẽ không vì tật xấu của mình liên lụy tới gia đình, cũng nói rõ lực khống chế của người này rất tốt, người có ý tứ như vậy, Trương Lam cũng chỉ mới thấy qua một lần.

    Hơn nữa người này rất tốt với lão bà nhi đồng, bởi vì đánh bạc nên cô út của Trương Lam vô số lần xông vào sòng bạc nhéo hắn trở về, ở trên đường cái chửi mắng đánh hắn chạy quanh loạn trốn, nhưng hắn chưa từng cãi lại hay phản kháng lần nào, chưa bao giờ đánh qua lão bà. Trương Lam tự tin, chỉ cần đem người này đưa tới tay, mình nhất định có thể sửa được tật xấu của hắn.

    - Vậy sao, cha cũng cảm thấy được tên kia không tệ.

    Trương Tông Quân tỏ vẻ đồng ý:

    - Lần đó khi đi xem mắt cô út của con cha cũng đã thấy hắn, một chàng trai rất không tệ!

    Đến tận đây, ngũ hổ thượng tướng của Trương thị tập đoàn tương lai đã tập hợp đủ năm người, đây cũng là điều làm cho tin tức, tài chính, khoa học kỹ thuật thế giới cảm thấy vô cùng lẫn lộn. Những nông dân vốn không có văn hóa, chưa từng nhận được cao đẳng giáo dục, thậm chí có người còn chưa tốt nghiệp tiểu học, rốt cục làm sao tụ lại cùng nhau, làm sao có năng lực cùng nhau cộng đồng điều khiển siêu cấp mẫu hạm Trương thị tập đoàn cấp bậc cự vô bá vượt qua bao sóng gió? Chẳng lẽ thật sự do thiên tài lão tổng có sắc thái thần bí nhất Trương thị tập đoàn Trương Lam điểm bút vàng chỉ điểm? Mỗi lần phỏng vấn khi phóng viên hỏi về vấn đề này thì ngũ hổ thượng tướng luôn cười mà không đáp, điều này cũng giúp cho Trương thị tập đoàn phủ thêm một tầng khăn sa che mặt thần bí, khiến cho dư luận phải thảo luận một lần lại một lần không hề kết thúc.

    Đồng thời tiểu sơn thôn mà Trương Lam ra đời cũng khiến cho những người mê tín phong thủy cực kỳ hứng thú, một ít phong thủy đại sư còn khẳng định son sắt, tiểu sơn thôn kia là long mạch tốt nhất trong thiên địa, ngôi nhà của Trương Lam chính là nơi tụ hợp tinh hoa của long mạch, cho nên mới xuất hiện một thiên tài trăm năm khó được như Trương Lam. Tin tức vừa lộ ra, lại khiến cho vô số người mê tín chạy tới tiểu sơn thôn kia, trong lúc nhất thời giá đất thăng cao, trực tiếp vượt hẳn giá đất tại Bắc Kinh, kéo nền kinh tế cùng du lịch nơi địa phương kia phát triển, mà ngôi nhà của Trương Lam cũng biến thành phong cảnh điểm, mỗi người đều lấy việc dính dấp chút quý khí của Trương gia làm vẻ vang, đương nhiên, đó là những việc xảy ra trong tương lai về sau.

    - Nếu như vậy, tối nay chúng ta tới nhà của dì út cùng nhà của Lý Tú Thủy, nhà của dượng út tương lai thì ngày mai đi, cha cảm thấy thế nào?

    Trương Lam đề nghị.

    - Được!

    Hai cha con nói chuyện xong lại đi về hướng nhà của dì út Trương Lam, chồng của dì út là một thợ mộc, nhiều đồ dùng trong nhà Trương Lam đều do chính tay vị dượng rể này làm ra, tay nghề tương đối khá.

    Hai vợ chồng dì út đang ở nhà nghe radio (lúc này còn chưa có được ti vi), nhìn thấy hai cha con Trương Lam đi vào, vô cùng nhiệt tình nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngồi, rót trà rót nước, dì út ôm Trương Lam nựng nịu, oán trách vợ chồng chị mình hai ngày nay luôn mang theo nhi đồng chạy đông chạy tây làm nhi đồng gầy gò, dặn dò mai mốt nếu có việc bận thì cứ mang Trương Lam đến nhà để mình chăm sóc, cằn nhằn một đứa bé không được chăm sóc đàng hoàng thật là tệ hại, nói xong còn đau lòng lau nước mắt.

    Dì út của hắn ở kiếp trước từ nhỏ đã đem toàn bộ tình thương của người mẹ trút xuống trên người Trương Lam, mãi cho tới khi Trương Lam trưởng thành cũng chưa từng thay đổi qua. Ở trong trí nhớ của Trương Lam, dì út vì chiếu cố cho mình thậm chí suốt hai năm không chịu sinh nhi đồng, luôn đợi Trương Lam được hơn ba tuổi mới chịu sinh em bé, vì vậy ở trong lòng Trương Lam, địa vị của dì út tuyệt không thấp hơn chính mẹ ruột của hắn.

    Bị cô em vợ của mình oán giận, Trương Tông Quân đứng nơi đó dở khóc dở cười, vẻ mặt xấu hổ, còn đưa mắt ra hiệu cho con mình, Trương Lam thu được mệnh lệnh không có biện pháp đành phải sử xuất ra đại pháp vô địch khả ái, hồi lâu mới hống dì út nín khóc mỉm cười.

    - Đến tột cùng ai là người lớn ai là con nít đây?

    Trương Lam tuôn đầy mồ hôi, trong lòng lại bị thân tình nồng đậm nhồi đầy, toàn thân tràn ngập cảm giác hạnh phúc ấm áp.

    Qua thật lâu, rốt cục ngồi xuống an ổn, Trương Tông Quân đem sự tình nói ra, dượng út liền sảng khoái:

    - Đều là người một nhà, chuyện này nhất định phải giúp thôi, đâu có gì khó nói.

    Đợi tới khi nghe được mỗi tháng có thể nhận tiền lương lên bốn năm trăm nguyên, cả hai vợ chồng đều sợ ngây người, liên tục phất tay tỏ vẻ không cần, thật nhiều lắm. Khuyên can mãi, sau khi hiểu được nhà Trương Lam cũng sẽ không bị lỗ vốn cuối cùng mới chịu đồng ý.

    Sau đó đi tới nhà Lý Tú Thủy, sự tình giải quyết rất nhanh, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau nên không cần lo lắng xảy ra vấn đề gì, rất nhanh Lý Tú Thủy cũng liền đáp ứng.

    Sáng sớm, lão đầu tử mang theo mẫu thân ngồi lên chiếc Khóa Tử mới có được nổ máy ầm ầm chạy đi tìm chồng tương lai của cô út, ném lại một mình Trương Lam ở nhà, xét thấy biểu hiện không tốt xưa nay của Trương Lam, cả cha mẹ hắn đều mệnh lệnh cấm không cho hắn chạy ra ngoài quấy rối, không được nghịch ngợm gây chuyện, không được…sau khi hứa hẹn một loạt hiệp ước không bình đẳng, rốt cục dưới ánh mắt không cam lòng của lão đầu tử cùng mẫu thân, Trương Lam đã lấy được quyền nắm giữ nhà trong nửa ngày, muốn hỏi hắn cảm giác được làm chủ tự do trong nhà như thế nào, Trương Lam sẽ trả lời chỉ một chữ mà thôi: Thích!

    Ở nhà chạy điên nửa ngày, rốt cục Trương Lam cảm thấy không có gì ý nghĩa, lúc này nhà không có ti vi – trong nhà không có tiền, mua không nổi – không có máy tính, cuộc sống càng không có network, Trương Lam thật sự không biết mình làm sao có thể thích ứng nổi sinh hoạt nhàm chán như vậy trong những ngày sắp tới. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất đếm những con kiến bò qua bò lại nửa ngày, bất đắc dĩ lại ngẩng đầu quan sát những đoàn mây trắng trên không trung, rốt cục quyết định phải tìm cho mình chút ít chuyện gì đó để làm, đánh giá chung quanh một chút, mình nên làm gì đây?

    Hình như trong nhà mình cũng chẳng có vật gì để chơi vui đi? Trương Lam cảm thấy buồn bực. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả. Cuối cùng vẫn nhịn không được quyết định đi ra ngoài một chút, khoái cảm được tự do trong nhà lúc sáng sớm khi cha mẹ rời đi cũng đã bị ném lên chín tầng mây.

    Chậm rãi tản bộ đi tới khu rừng cây nhỏ ở trước nhà, trong rừng cây thật lạnh lẽo, đều là những đại thụ ngoài hai ba mươi năm, bóng râm che phủ kín cả bầu trời, thân cây thô to cũng đủ một vòng ôm của người trưởng thành. Rừng cây này đều là loại cây được người trong thôn gọi là Yến Tử, bởi vì loại cây này kết ra quả cây kéo thành từng xâu chuỗi, mỗi một quả cây thật giống như một con tiểu yến tử giương cánh bay cao, vì vậy loại đại thụ này cũng được đặt tên là Yến Tử, tên này thật sự vô cùng chuẩn xác sinh động cực kỳ, không còn tìm được tên nào thích hợp hơn được nữa. Còn cụ thể tên gọi của loại đại thụ này là gì, tiểu tử Trương Lam kia cũng không phải thực vật học gia, đối với những thứ này cũng không hề có nghiên cứu, ân, nói thẳng một chút, hắn không biết.



     
    tempking1970 thích bài này.
  5. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 15: Triệu hoán, không ngờ là Christine? (1)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan








    Lẳng lặng ngồi trên bãi cỏ mềm mại trong rừng, xuyên thấu qua tàng lá nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngũ thải ban lan chiếu xuống tạo thành từng vết lốm đốm, trong khu rừng thật im lặng, chỉ có những cơn gió nhè nhẹ vỗ về qua những tàng cây tạo thành thanh âm xào xạc cùng tiếng côn trùng rả rít kêu to, thật giống như mùa xuân đang nhẹ nhàng vỗ về trên người, những tiếng chim hót ngẫu nhiên xuyên qua rừng cây, một cảm giác yên lặng an tường chậm rãi dấy lên trong lòng Trương Lam, có chút bất tri bất giác hắn đã nằm dài trên bãi cỏ, hơi híp mắt lại, nếu như có được một ca khúc mềm nhẹ để nghe thì quá tốt, vừa thưởng thức phong cảnh vừa được nghe nhạc thì sướng nhất, tiểu gia hoa lòng tham không đáy nghĩ thầm…

    Nếu không thử xem dị năng triệu hoán của mình đi, mắt thấy bản thân mình đã sắp hai tuổi, mọi việc trong nhà đều đã đi lên quỹ đạo phát triển, cũng có thể nghĩ lại cho bản thân mình một chút, chính mình chung quy không khả năng luôn chỉ dựa vào trong nhà.

    Đến tột cùng mình nên gọi về ai đây? Trong lòng Trương Lam có chút do dự, Transformers hay là Terminator? Năm 2007 chiếu phim Transformers mang đến ấn tượng thật lớn cho Trương Lam, năng lực tùy ý biến thành cơ giáp hay xe đua làm người si mê xe như Trương Lam trầm mê bên trong gần như không cách nào thoát ra được, trước khi sống lại, Trương Lam cũng từng ảo tưởng qua mình sẽ có được một chiếc Hummer H1, Hummer H1 luôn là giấc mộng của Trương Lam. Lái một chiếc Hummer việt dã mới làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là đàn ông chân chính. Đại đa số xe việt dã thành công đều là 50% tính năng máy móc cộng thêm 50% năng lực của người lái, mà tính năng của Hummer lại chiếm tới 90%. Đây là loại xe chân chính dành cho đàn ông, tính năng của mỗi chiếc đều là thành tựu kiệt xuất trong công nghệ chế tạo máy móc. Đường nét thẳng tắp tràn ngập lực lượng kiên cường, không gian rộng rãi bên trong, thân xe khổng lồ giống như xe tải loại nhỏ, nặng tới bốn tấn, độ cao xe cách mặt đất gần nửa thước, hệ thống thổi phồng lốp xe trung ương, hệ thống động cơ, những chi tiết kia không có chỗ nào không phải là ước mơ tha thiết của đàn ông chân chính, đây là một cỗ xe thật tốt có thể mang người đi bất cứ địa phương nào người đó muốn.

    Về phần Hummer H2, nếu đem ra so sánh, H1 có nhiều tính năng việt dã hơn, bởi vì nó không kém với loại Hummer quân dụng bao nhiêu, mà mục đích chế tạo H2 là vì triển lãm phương hướng phát triển nhãn hiệu này, kêu gọi càng nhiều người đến thể nghiệm Hummer, nhất là những người có tinh thần mạo hiểm, đồng thời làm cho tính năng việt dã cùng thoải mái đều đạt tới trạng thái cân bằng. Nếu như nói khó nghe hơn một chút, chính là một chiếc vì thỏa mãn cho những nhân sĩ thành công cả ngày ngồi bên trong những tòa kiến trúc cao phong bế, cho họ cơ hội triển lãm một mặt phong thái đàn ông ít ỏi đến thương cảm mà thôi.

    Nếu nhất định phải đem ra làm so sánh, Hummer H1 là một nam nhân cả người tràn đầy vết sẹo cường hãn toàn thân tràn ngập lực lượng, sức bật cùng khí tức nguy hiểm từ trong chiến tranh tràn ngập khói thuốc súng đi ra, so với H1, H2 chỉ có thể xem là một tráng hán đầy cơ bắp từ trong phòng tập thể thao đi ra, chỉ là có cơ thể cường tráng nhưng không có được khí thế ngỗ ngược của đàn ông thực thụ. Về phần những loại xe việt dã khác, chỉ có thể được xưng là tên mặt trắng. Còn có người nói Hummer H1 không thoải mái, không có sức bật, tốc độ không nhanh, Trương Lam chỉ dè bỉu, đó là ngươi ghen tỵ, nam nhân đã bị thiến tinh thần làm sao hiểu được cái gì mới là xe dành cho đàn ông chân chính, cho dù có gặp được, xuất phát từ bản năng đố kỵ bọn hắn cũng sẽ không keo kiệt ngôn ngữ dùng lời ác độc nhất mà công kích nó, để che giấu sự thật về tinh thần đã bị thái giám của mình. Đó là một loại xe thuộc loại nam nhân chân chính, trong lòng Trương Lam lại thêm lần nữa khẳng định.

    Nếu như mình có được một chiếc Transformers có thể tùy ý biến hóa hình dáng, đó là phong cách bao nhiêu, có thể tưởng tượng được khi tới lúc đi tán gái, đó là một chiếc xe thể thao so với Ferrari còn thêm phong cách, mình phải hưởng thụ tận hứng loại xe còn thoải mái không kém một chiếc Rolls – Royce, khi muốn đi nơi xa lại biến thành một chiếc có tính năng như Hummer H1 – về phần H2 sao, đó còn gọi là xe việt dã sao? Về phần xe Nhật Bản, không đề cập tới cũng thế - còn cường hãn hơn cả xe việt dã. Nếu chờ khi mình lớn hơn một chút, còn có thể biến thành một chiếc phòng xe thật lớn, đi đâu cũng không cần mua vé, rốt cục không cần cống hiến nhân dân tệ cho đường sắt đáng ghét, thậm chí còn có thể cùng bạn gái ở bên trong làm việc ân ái, Trương Lam nghĩ nghĩ, không hề chú ý tới khóe môi mình đang chảy nước bọt, tưởng tượng đến lúc đó cuộc sống của mình sẽ thích ý đến bao nhiêu.

    Về phần Terminator, Trương Lam vẫn cho rằng kỳ thật Arnold không nên lái chiếc Halley mà phải lái chiếc Hummer H1. Ở trong lòng Trương Lam, người đại biểu cho rắn rỏi Arnold chính là Terminator T-800. Nhưng tuy rằng T-800 càng thêm gần gũi với cuộc sống nhân loại, nhưng lại là người máy hơi lạc hậu, làm một Terminator chỉ có thể chiến đấu cùng làm bảo tiêu, so với yêu cầu hiện tại của Trương Lam vẫn còn kém một khoảng cách. Tuy rằng T-1000 càng thêm quỷ dị hay thay đổi, nhưng hiện tại hắn cũng không cần tới. Trương Lam thở dài, hay là gọi về T-X đi, không chỉ có năng lực chiến đấu càng thêm cường đại, có được năng lực thay đổi ngoại hình như T-1000, quan trọng nhất là T-X có được năng lực liên tiếp với internet. Bên trong phim Terminator 3, T-X thông qua di động xâm nhập vào hệ thống network khiến Trương Lam rung động thật sâu, ở thời đại mà internet còn chưa quá phát đạt, đây chính là năng lực mà Trương Lam cần thiết nhất. Sau này một ít lưu động tài chính cùng chuyển dời, cũng có thể thông qua T-X để thao tác, thậm chí có thể đem T-X làm hacker đỉnh cấp tối cao sử dụng cũng là một lựa chọn không sai.

    Hiện tại gọi về Transformer giống như có chút quá mức hung hăng càn quấy, Trương Lam nghĩ đến trong nhà mình vô duyên vô cớ xuất hiện một chiếc xe hơi lộng lẫy, đừng nói là người ngoài, cả cha mẹ cũng bị hù chết, bỏ đi, ngày sau rồi hãy tính. Đáng tiếc Hummer H1 của ta a, Trương Lam thật có chút tiếc hận!

    Thôi chọn T-X đi, Trương Lam thở dài, chỉ có thể tạm thời nói tiếng xin lỗi với Arnold trong lòng mình, sau này ta sẽ gọi ngươi về vậy, T-800 là lựa chọn lính đánh thuê lý tưởng nha! Nghĩ đến liền làm, đây là tác phong xưa nay của Trương Lam.

    Trong lòng mặc niệm gọi về Terminator loại T-X. Trong hư vô vang lên một thanh âm nữ tính cơ giới không chút tình cảm:

    - Gọi về chiến đấu cơ khí nhân T-X cần tiêu hao 100 ml máu, ngươi xác định?

    Một trăm ml máu đối với một người trưởng thành ngay cả chút bụi bặm cũng không tính tới, nhưng đối với một đứa con nít còn chưa đầy hai tuổi mà nói cũng tương đương như muốn chết. Cho dù là một đứa con nít thật mạnh khỏe thì cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi.

    Một trăm ml máu có thể tươi chết ta hay không đây? Trong lòng Trương Lam có chút sợ hãi: rút hay không rút?

    Thanh âm nữ tính cơ giới lại vang lên:

    - Thời gian lựa chọn còn lại mười giây, mời lựa chọn, đến thời gian nếu không tuyển chọn được xem như buông tha cho lần triệu hoán này. Lần sau triệu hoán phải đợi thêm một tháng, đếm ngược từ bây giờ bắt đầu: Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…




     
    tempking1970 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)