Đô Thị Đô Thị Kim Bài Tán Tiên - Thỏ Tử Đích Cần Thái

  1. Vũ Văn Duy

    Vũ Văn Duy Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/6/19
    Bài viết:
    30
    Được thích:
    63
    Đô Thị Kim Bài Tán Tiên
    Tác giả: Thỏ tử đích cần thái
    Converter: trungttnd
    Nguồn: banlong.us
    Editor: Vuvanduy

    Chương 15: Cảnh sát đã đến

    Sau khi biết được tin tức Trương Tử Dương xin nghỉ phép, Tống Huy rất không thoải mái, nghĩa là hắn không thể mang cảnh sát đến trường bắt hắn được rồi, loại tổn hại danh dự này phải oanh động một chút, chưa làm gì hắn đã lặn rồi thì còn gì ý nghĩa nữa.

    Tống Vũ nhìn sắc mặt đệ đệ không đúng, cười hỏi: "Thế nào rồi?"

    Tống Huy nhìn ca ca, có chút ủ rũ nói: "Trương Tử Dương tiểu tử kia vừa xin khoa phép nghỉ rồi, nói không thoải mái, muốn đi khám bệnh."

    "Vậy thì cùng kế hoạch của chúng ta cũng không có gì xung đột ah, ngươi ủ rũ làm gì?"

    "Thế nhưng mà không thể ở trường học bắt học, trường học cũng không biết hắn bị tạm giữa mà?" Tống Huy có chút bất mãn lầm bầm nói.

    Tống Vũ nghe xong đệ đệ nói..., thật muốn đá đứa nhỏ này mấy cước, giờ khắc này hắn mới cảm giác được trong đầu đệ đệ không phải tế bào não, mà là toàn Sh*t.

    "Ngươi đó, ở trường học bắt hắn đi là vì để cho người khác biết rõ tin tức này, thông qua người truyền lời cũng có thể đạt được mục đích giống như vậy mà, ở nhà bắt hắn đi thì thế nào? Ngươi không biết ở xa quay video lại rồi sau đó đưa lên Forum trường ngươi à?"

    "Forum? Nó là cái gì vậy?" Tống Huy vẻ mặt mờ mịt.

    "Ta. . . . Nó chính là trang web của trường học các ngươi." Tống Vũ mỗi lần cùng đệ đệ nói chuyện đều xúc động muốn chết, nếu không phải trong Tống gia trừ mình ra chỉ có một tên này là ngang hàng thân nhân, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn cùng tên đệ đệ này tiếp xúc sâu. Nhưng là bây giờ không có biện pháp ah, máu mủ tình thâm, chỉ có một tên đệ đệ này, nhịn a.

    "Ah ah, ca, vẫn là ca thông minh, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được, đúng, chúng ta cứ như vậy làm. Cách này rất tốt, toàn bộ trường học đều có thể trông thấy, so bắt đi hắn càng oanh động."

    Ôi trời ơi!!! Tống Vũ trong lòng im ắng hò hét, cái này mà kêu là thông minh ah, ai mà chẳng nghĩ ra được. Hắn cảm thấy không có sơ hở trong lời nói của mình, Tống Huy cũng không biết hết được, ngụ ý. . . . .

    Tôn Phỉ Phỉ cũng không có giấu diếm nội dung mình vừa rồi cùng Trương Tử Dương nói chuyện, nàng cùng Triệu Vũ Lộ cảm tình thật sự rất tốt , tuy rất nhiều nữ nhân ở thời điểm đối mặt tình yêu thời điểm có thể vì tình bạn mà đơn giản buông tha. Nhưng vì Tôn Phỉ Phỉ tính cách rất mạnh mẽ, nàng không có lựa chọn làm như vậy. Mà là công bằng nói cho Triệu Vũ Lộ toàn bộ.

    "Lộ Lộ, cậu biết không? mình thật sự rất hâm mộ cậu, từ khi mình cùng hắn gặp mặt đến khi chia tay, mình có thể nhìn ra được hắn một mực chỉ muốn hỏi tình huống của ngươi, hơn nữa có mấy lần ta có thể cảm giác được hắn hỏi chuyện của cậu đều là thuận miệng mà ra, điều này đã nói lên hắn đã đem cậu khắc thật sâu trong lòng rồi."

    "Hắn không có đáp ứng của mình theo đuổi, chỉ nói là về sau làm bạn tốt."

    "Mình vốn cho là hắn đã không thích cậu nữa rồi, nguyên lai là mình hiểu sai rồi. Hắn không phải không thích cậu nữa, mà là muốn đem bộ dạng vốn có của hắn hiện ra ở trước mặt cậu."

    "Lộ Lộ, mình có thể nhìn ra được, hắn trước kia không phải nhu nhược, không phải chậm chạp, mà thật sự thích cậu, quan tâm cậu. Cho nên mới phải khẩn trương như vậy, hắn là sợ hãi cậu cự tuyệt, cho nên mới phải cẩn thận như vậy đấy."

    "Lộ Lộ. Chúng ta là hảo tỷ muội, cho nên mình muốn nói cho cậu, tuy mình biết rõ hắn thích cậu, nhưng mình cũng là thật sự ưa thích hắn, vốn trước đây là không có chuyện hiểu lầm này, mình thật sự không thể nào làm như vậy, bởi vì tình bạn của chúng ta. Thế nhưng mà ta đã đối với hắn biệu lộ, mình lại cũng không muốn từ bỏ, cậu có thể đáp ứng mình không? Bất luận cuối cùng chúng ta sẽ cùng Tử Dương đi đến cùng, chúng ta vĩnh viễn đều là hảo tỷ muội được không?"

    Nghe xong Tôn Phỉ Phỉ giảng thuật lại quá trình gặp mặt, tâm tình Triệu Vũ Lộ chỉ có thể dùng cảnh xuân tươi đẹp để hình dung. Nguyên lai Trương Tử Dương vẫn là thích mình, tuy Triệu Vũ Lộ không biết mình có động tình hay không, nhưng sau khi nghe được tâm ý của Trương Tử Dương, Triệu Vũ Lộ xác thực là thập phần vui vẻ. Giờ khắc này, ý nghĩ của nàng có chút buông lỏng rồi, nếu Trương Tử Dương thật sự một mực như vậy ưa thích mình, thì ngẫu nhiên cũng là có thể cùng hắn hẹn được, hắn đã rất cố gắng, không cần nhất định là phải điểm đệ nhất các hệ mới được. Vậy quá khó ah! Mình không phải muốn hắn đệ nhất, mà là muốn hắn phải có quyết tâm. Triệu Vũ Lộ trong lòng kích lệ mình như vậy.

    Bởi vì nguyên nhân tâm tình. Triệu Vũ Lộ sau khi nghe được Tôn Phỉ Phỉ nói, lập tức gật đầu đáp ứng: "Phỉ Phỉ, chuyện này còn phải nói sao, bất luận ai cùng hắn đi đến cùng, chúng ta vĩnh viễn đều là hảo tỷ muội."

    Câu này lời vừa ra khỏi miệng Tôn Phỉ Phỉ trong nội tâm lập tức run lên, Lộ Lộ đây là làm sao vậy? Nếu lúc trước mà nói..., nàng nhất định sẽ nói: "Phỉ Phỉ, cậu nói cái gì đó? Cậu đi theo đuổi hắn là được rồi, mình đối với hắn không có hứng thú, chúng ta đương nhiên là hảo tỷ muội rồi." Thế nhưng mà câu trả lời vừa rồi của nàng như vậy. Đây là giải thích, Lộ Lộ đối với sự theo đuổi của Trương Tử Dương đã động tâm rồi?

    Triệu Vũ Lộ nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tôn Phỉ Phỉ, đỏ mặt lên, vội vàng giải thích nói: "Ah, ý của mình là nói, chúng ta vĩnh viễn đều là hảo tỷ muội, chính là như vậy."

    Không giải thích còn tốt, càng giải thích càng loạn. Tôn Phỉ Phỉ cười khổ một cái, nhìn Triệu Vũ Lộ không nói lời nào.

    Triệu Vũ Lộ không biết Tôn Phỉ Phỉ làm sao, thấy nàng toàn thân cũng không được tự nhiên, đã qua hơn mười phút đồng hồ, Triệu Vũ Lộ rốt cục chịu không được rồi, hờn dỗi nói: "Phỉ Phỉ, cậu nói cái gì thế? Coi mình là cái gì đây?"

    Tôn Phỉ Phỉ nhìn Triệu Vũ Lộ, thập phần rất nghiêm túc nói: "Lộ Lộ, chúng ta là hảo tỷ muội, cậu biết tính cách của mình rồi, dám yêu dám hận, có lời gì muốn nói là giấu không được, muốn nói cái gì mình đều nghĩ là nên nói thẳng ra, mình chỉ muốn nói cho cậu biết một câu, mình nhìn ra cậu ngày hôm qua tâm tình không tốt, chính là vì sau khi mình cho cậu biết mình muốn theo đuổi Trương Tử Dương, hôm nay cũng vậy, thời điểm mình tỉnh thì cậu cũng tỉnh, mỗi lần mình lấy điện thoại coi cậu đều khẩn trương liếc mình một cái, mình biết rõ trong lòng cậu đang hướng về Trương Tử Dương rồi, thế nhưng mà cái gì cậu không nói rõ ra? Lộ Lộ, cảm tình thứ này ai cũng không khống chế được, nó đến là nó tự đến. Cậu không có trải qua yêu đương, có khả năng đôi khi với cảm nhận của mình không lý giải được, nhưng mình thật sự đem cậu là hảo tỷ muội của mình, nếu như đổi thành người khác mà nói..., ai sẽ nói với cậu những lời này, hận không thể đem Trương Tử Dương cướp về tay sau chê cười người kia một phen. Cho nên Lộ Lộ, mình vẫn là nói câu kia, mình vĩnh viễn coi cậu là hảo tỷ muội, mình cũng hi vọng cậu hạnh phúc, mình biết rõ hai người chúng ta, tương lai nhất định sẽ có một người chịu thương tâm, nhưng mình hi vọng người chịu tổn thương là mình."

    Kỳ thật Tôn Phỉ Phỉ còn có một câu không có nói ra, đó chính là nếu như cậu đã tiếp nhận Trương Tử Dương theo đuổi người bị tổn thương nhất định là mình rồi...

    Triệu Vũ Lộ bị Tôn Phỉ Phỉ cảm động, đi nhanh đến trên giường Tôn Phỉ Phỉ, ngồi gần Tôn Phỉ Phỉ, lôi kéo tay của nàng nói: "Phỉ Phỉ, cậu vĩnh viễn là muội muội của mình, vĩnh viễn. . . . ."

    Cái này tràng diện nếu để cho Trương Tử Dương trông thấy mà nói..., nhất định sẽ điên mất, Triệu Vũ Lộ sở tác sở vi không có từ chối chứng minh nha đầu kia đã từ từ nhập vào vòng xoáy cảm tình rồi, thời điểm này chỉ cần Trương Tử Dương thoáng ra lực, nói không chừng Triệu Vũ Lộ sẽ gật đầu đáp ứng.

    Đáng tiếc Trương Tử Dương không ở hiện trường, bởi vì hắn bị cảnh sát mang đi.

    Ngày hôm sau, trên Forum trường đại học B đột nhiên tuôn ra một tin tức, trạch nam hôm qua bị cảnh sát bắt ở nhà. Phía dưới hiển thị chỉ trong vài phút đã có rất nhiều lượt xem, Video quay rất rõ quá trình Trương Tử Dương bị cảnh sát vào nhà bắt cho đến khi lôi ra xe mang đi. Trong lúc nhất thời đại học B oanh động, trương trạch nam đại danh bị người tóm ở trong nhà .

    Hàn Nghị chính là một cái lưới côn trùng, cả ngày phiêu bạt trên mạng chơi trò chơi, đang lúc chém giết đã ghiền, Thạch Lỗi đột nhiên vọt đến, với tay đem con chuột đoạt mất, Hàn Nghị vội vàng nói: "Làm gì đó? làm gì đó? ta chém ngươi bây giờ."

    "Chém cái đ*t, xảy ra chuyện lớn, Tử Dương bị bắt rồi." Thạch Lỗi bình thường cũng không nói thô tục, thế nhưng mà lúc này đây vậy mà lại thốt ra.

    Ngô Vệ Quốc đang nằm trên giường, nghe thấy vậy, vụt một phát từ trên giường nhảy xuống hỏi, "Ngươi nói cái gì, bị bắt? bắt đi đâu?"

    Thạch Lỗi ở bên Hàn Nghi còn chưa kịp phản ứng, vừa điều khiển máy tính vừa nói: "Bị cảnh sát bên cục công an bắt. Trên Forum có."

    Nói xong, mở ra websites, ba cái đầu vội vàng tụm lại với nhau, xem toàn bộ video.

    "Tại sao lại như vậy? Hắn phạm vào tội gì?" Xem hết video, Ngô Vệ Quốc là người thứ nhất lên tiếng.

    "Không biết ah, các ngươi ai có số điện thoại nhà Tử Dương, chúng ta gọi điện thoại hỏi Trương thúc thúc một chút." Hàn Nghị sau khi suy nghĩ một chút nói.

    Thạch Lỗi lắc đầu: "Ta không có, Vệ Quốc có không?"

    Ngô Vệ Quốc cũng tỏ vẻ không có.

    Hàn Nghị đột nhiên lại nói: "Triệu Vũ Lộ, Triệu Vũ Lộ không phải cùng Trương Tử Dương hai nhà thế giao sao? Chúng ta hỏi nàng đi, nói không chừng nàng biết rõ ah!"

    Ngô Vệ Quốc vỗ một cái Hàn Nghị đầu nói: "Ngươi choáng váng ah, Tử Dương còn đang theo đuổi Triệu Vũ Lộ kia kìa, ngươi ngược lại hay rồi, sợ nàng không biết chuyện ah! Chuyện này nếu để cho Triệu Vũ Lộ biết, Cái thằng Trương Tử Dương này cả đời này hết cửa rồi, sao có thể hỏi nàng ah!"

    Thạch Lỗi ở một bên cười khổ nói: "Lên forum rồi, Triệu Vũ Lộ có thể không biết sao, Hàn Nghị nói không sai, chúng ta hỏi nàng một chút đi."

    Thế nhưng mà mấy người vừa định gọi điện thoại cho Triệu Vũ Lộ hỏi thăm tình huống một chút thì ba người đột nhiên trăm miệng một lời nói: "Ai biết số của Triệu Vũ Lộ? ? ?"

    "Được rồi, chúng ta đi qua khoa âm nhạc tìm nàng đi."

    Nghe xong Thạch Lỗi đề nghị, ba thằng phóng ra khỏi ký túc xá, hướng khoa âm nhạc đi.

    Tôn Phỉ Phỉ ở phòng tự học nghe được tin tức này, lập tức chạy đến phòng luyện đàn, đã tìm được Triệu Vũ Lộ đang luyện đàn, khỏi giải thích, kéo Triệu Vũ Lộ chạy ra ngoài.

    "Làm gì vậy Phỉ Phỉ, mình còn chưa luyện xong mà. Ai, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Tôn Phỉ Phỉ vừa đi vừa nói: "Tử Dương đã xảy ra chuyện, chúng ta tranh thủ thời gian về ký túc xá lên mạng xem, xảy ra chuyện lớn."

    Triệu Vũ Lộ nghe xong quả nhiên hoa dung thất sắc, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cậu mau nói cho mình biết đi!"

    Tôn Phỉ Phỉ lắc đầu nói: "Trở về rồi hãy nói a, mình cũng là nghe nói , bọn hắn nói trên mạng có một cái video, nói Tử Dương bị cảnh sát bắt đi rồi."

    Triệu Vũ Lộ nghe xong quả nhiên nóng nảy, kéo Tôn Phỉ Phỉ chạy về kí túc xá, Tôn Phỉ Phỉ vội vàng mở Laptop của mình, vào diễn đàn trường học, tin tức lớn nhất là của Trạch nam bị bắt rồi.

    Sau khi xem xong, Triệu Vũ Lộ ngồi ở trên giường, sửng sốt một hồi mới nói: "Hắn làm cái gì vậy? Đến tột cùng là phạm vào chuyện gì, ngày hôm qua còn tốt mà, như thế nào hôm nay lại bị bắt. Mình về sau không bao giờ để ý tới hắn nữa, nguyên lai hắn là người như vậy."

    Tôn Phỉ Phỉ sau khi nghe xong lời này, quả thực có chút dở khóc dở cười rồi. Nha đầu này ah, thật đúng là một đứa bé, như thế nào lại võ đoán như vậy.
     
    Shu and Lôi Soái like this.
  2. Vũ Văn Duy

    Vũ Văn Duy Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/6/19
    Bài viết:
    30
    Được thích:
    63
    Đô Thị Kim Bài Tán Tiên
    Tác giả: Thỏ tử đích cần thái
    Converter: trungttnd
    Nguồn: banlong.us
    Editor: Vuvanduy

    Chương 16: Tống Huy hung hăng càn quấy
    Nghĩ lại, Tôn Phỉ Phỉ cảm giác được Triệu Vũ Lộ tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói thì phần tức giận rất ít. Triệu Vũ Lộ trong lời nói rõ ràng đã có một ít tình cảm dành cho Trương Tử Dương. Tiểu nữ hài lần đầu động tâm, ít kinh nghiệm, khó tránh khỏi lâu lâu nói nhảm một chút, dù sao không như mình có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Nghĩ đến những việc này, Tôn Phỉ Phỉ lại lý giải hơn Triệu Vũ Lộ rất nhiều.

    Bất quá nghĩ đến Triệu Vũ Lộ càng là động tâm, chính mình lại càng không có cơ hội, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút sầu não, nhưng vẫn khích lệ nói: "Tử Dương không phải là người như thế, mình tin tưởng hắn, nhất định là có cái gì hiểu lầm, Lộ Lộ, cậu không phải biết số điện thoại nhà hắn sao? Cậu gọi cho thúc thúc hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

    Triệu Vũ Lộ nghe xong Tôn Phỉ Phỉ nói trong lòng có chút xấu hổ, Trương Tử Dương đối với mình tình cảm thắm thiết, thế nhưng mà thời khắc mấu chốt chính mình lại đầu tiên hoài nghi hắn, mà Tôn Phỉ Phỉ thì lại lựa chọn tin tưởng.

    Không nói nhiều lời ong tiếng ve, Triệu Vũ Lộ vội vàng gọi điện thoại cho Trương Việt, sau khi hỏi thăm, cúp điện thoại. Nước mắt nhịn không được lã chã rơi xuống, vừa khóc vừa nói: "Mình thật sự là hơi quá đáng, lại đi hoài nghi hắn, đều là vì mình, đều là vì mình à!"

    Tôn Phỉ Phỉ tựa ngây ngốc rồi, ngươi hoài nghi hắn chuyện này ta hiểu, nhưng nói hắn vì ngươi là tại sao? Vội vàng đặt câu hỏi: "Lộ Lộ, ngươi đừng vội khóc ah, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"

    "Phỉ Phỉ, huhu, là tên Tống Huy, nhà bọn họ có quan hệ, hắn tìm người đem Tử Dương bắt đi, hu hu hu nếu không phải vì giúp ta, Tử Dương cũng sẽ không tiếp nhận khiêu chiến, cũng sẽ không bị bắt."

    Triệu Vũ Lộ tình cảm tại thời khắc này hoàn toàn bạo phát ra, toàn bộ những gì tốt đẹp nhất về Trương Tử Dương xông lên trong lòng, nhưng để có ấn tượng sâu đậm như thế thì phải nói những biến hóa phát sinh mấy ngày nay mới khiến cho Triệu Vũ Lộ tâm tính phát sinh biến hóa, giúp mình giải vây đánh nhau, giúp mình đấu khẩu làm xấu mặt Trần Phong, vụng trộm vẽ hình mình xinh đẹp nhất, hơn nữa Tôn Phỉ Phỉ theo đuổi càng làm ra sự trợ giúp cho mình, hiện tại Trương Tử Dương vì sự tình giúp mình xuất đầu đánh nhau mà làm cho hắn bị bắt. Đủ loại chuyện xấu cùng xuất hiện một chỗ, làm cho đơn thuần Triệu Vũ Lộ lập tức hòa tan. Giờ khắc này nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là muốn cho Trương Tử Dương bình an vô sự xuất hiện ở trước mặt mình.

    Tôn Phỉ Phỉ sau khi nghe xong Triệu Vũ Lộ khóc lóc kể lể, cũng ước chừng đã minh bạch chuyện gì xảy ra rồi, tranh thủ thời gian an ủi Triệu Vũ Lộ, nhẹ giọng nói: "Lộ Lộ, cậu đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề, vậy cậu hỏi Trương Tử Dương bị giam ở đâu không? Trương thúc thúc có nói là nguy hiểm hay không gì không?"

    Triệu Vũ Lộ sau khi nghe xong Tôn Phỉ Phỉ hỏi, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm giác mình rất vô dụng, mình là học giỏi không sai, thế nhưng mà học giỏi cũng không có nghĩa là người ưu tú, tối thiểu là sau khi nghe chuyện này, mình luống cuống, mà Tôn Phỉ Phỉ lại tỉnh táo nghĩ tới những điều như vậy.

    "Trương thúc thúc nói không cần chúng ta lo lắng, ông ấy tự nghĩ biện pháp, Phỉ Phỉ, cậu nói chúng ta có thể làm được gì đây? Tử Dương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hắn sẽ có bị đánh đập gì không? Phương diện trường học làm sao bây giờ ah, lần này chắc bị khai trừ mất."

    Tôn Phỉ Phỉ sau khi suy nghĩ một chút nói: "Trương thúc thúc đã nói không cần chúng ta quản, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức, phương diện trường học ta sẽ suy nghĩ biện pháp a."

    "Cậu, cậu nghĩ được biện pháp gì rồi?" Triệu Vũ Lộ nghe Tôn Phỉ Phỉ phân tích, cũng đình chỉ thút thít nỉ non, hai mắt đẫm lệ mông lung xem Tôn Phỉ Phỉ, đây là lần đầu tiên nàng thấy được Tôn Phỉ Phỉ là một đôi với mình nhưng sự bình tĩnh và tỉnh táo thì hơn xa mình.

    "Mình trước kia có nói qua cho cậu rồi ba ba mình là lão sư, nhưng mình cũng không nói qua là ông ấy đi làm ở đâu. Kỳ thật cha mình là cục trưởng văn phòng bộ giáo dục, cùng hiệu trưởng trường chúng ta quan hệ không tệ, mình nghĩ biện pháp để cho ông ấy ra mặt nói đỡ cho Tử Dương, hy vọng có thể giúp được hắn."

    Triệu Vũ Lộ lần đầu tiên rõ ràng bối cảnh của Tôn Phỉ Phỉ, không nghĩ tới địa vị thực sự không nhỏ, nàng tuy đơn thuần, nhưng là cũng biết cục trưởng văn phòng bộ giáo dục là địa vị gì, nguyên lai gia thế Tôn Phỉ Phỉ lại tốt đến như vậy, không phải loại gia đình dân chúng như mình có thể so sánh. Hơn nữa nàng học tập so với mình một chút cũng không kém, tướng mạo thì không cần nói rồi. Mình cùng Tôn Phỉ Phỉ ngay từ đầu đã bị trong khoa gọi là tuyệt sắc song kiều, cái danh xưng này một mực bị đeo trêu trọc suốt 4 năm đại học, lâu lâu bị bạn bè lấy ra trêu chọc.

    Tôn Phỉ Phỉ một mặt cũng không thiếu người theo đuổi, năm nhất năm hai khi nói chuyện yêu đương, thì mục đích cuối cùng của những nam nhân kia cuối cùng cũng là muốn đưa nữ nhân lên giường, cũng vì thế mà Tôn Phỉ Phỉ dứt khoát chia tay bọn họ, Tôn Phỉ Phỉ nói cho Triệu Vũ Lộ, không đến lúc kết hôn mình tuyệt đối sẽ không theo nam nhân lên giường, chính vì cách nghĩ truyền thống này mới khiến cho Triệu Vũ Lộ cùng Tôn Phỉ Phỉ một mực ba năm làm hảo tỷ muội, thực ra Triệu Vũ Lộ cũng một mực đều cho rằng chưa kết hôn mà phát sinh quan hệ tình dục là rất không đạo đức, cho nên chính thức là hảo tỷ muội của nàng không nhiều lắm, Tôn Phỉ Phỉ chính là một người trong số đó, ở cùng phòng ký túc xá còn có hai nữ sinh, nhưng rất ít ở ký túc xá, đã sớm ra ở chung với bạn trai, cho nên quan hệ về tình yêu không giống nhau cũng sẽ có quan hệ không quá tốt, ngược lại cái phòng ký túc xá lại biến thành không gian của hai người Tôn Phỉ Phỉ và Triệu Vũ Lộ.

    Thế nhưng mà ngay cả nữ hài ưu tú như Tôn Phỉ Phỉ ưu tú như vậy cũng nguyện ý theo đuổi ngược Trương Tử Dương, thì mình tính là cái gì? Mình còn vô tình đối với Trương Tử Dương như vậy, hơn nữa còn cự tuyệt hắn. Hiện tại bởi vì nguyên nhân là mình hắn đã xảy ra chuyện, Tôn Phỉ Phỉ lựa chọn trợ giúp, chính mình lại có thể vì hắn làm chút gì đây? Triệu Vũ Lộ lần đầu tiên cảm nhận được chính mình không bằng người khác, vừa mới ngừng khóc, nước mắt lại lã chã rơi xuống, hơn nữa tựa như vỡ đê không cách nào dừng được.

    Tôn Phỉ Phỉ nhìn Triệu Vũ Lộ thút thít nỉ non, trong nội tâm cũng có chút đau lòng, dù sao cũng là quan hệ tốt nhất tỷ muội, tranh thủ thời gian tiến lên ôm lấy nàng nhẹ giọng an ủi, Triệu Vũ Lộ vừa khóc vừa nói: "Phỉ Phỉ, mình có phải vô cùng vô dụng không? Mình cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, ngoại trừ điểm duy nhất là học giỏi, thế nhưng mà học giỏi có thể trợ giúp Tử Dương sao? Hu hu hu "

    Nghe Triệu Vũ Lộ kể ra, Tôn Phỉ Phỉ lại một lần nữa ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra chính mình thật sự không có cơ hội.

    "Lộ Lộ, cậu hãy nghe mình nói, Tử Dương muốn dạng người như thế nào cậu rất rõ ràng, mà giá trị của cậu cũng không phải ngay chuyện này có thể trợ giúp gì hay không, mà là ở tương lai. Mình hiểu rất rõ cậu, mình còn không biết cậu là dạng người gì sao? Ôn nhu, xinh đẹp, đáng yêu, khéo hiểu lòng người. Đối xử mọi người chân thành những điều này đều là ưu điểm của cậu, hơn nữa cậu hồn nhiên tựa như một tờ giấy trắng, mình nghĩ đây chính là nguyên nhân Trương Tử Dương thích cậu. Cậu học tập tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ là một nữ nhân rất giỏi, cậu cần phải làm là càng không ngừng hoàn thiện tương lai của cậu, chắc chắn sẽ có ngày nào đó cậu thể giá trị của mình."

    "Ừm, mình nhớ rồi, cám ơn cậu Phỉ Phỉ!" Triệu Vũ Lộ tựa như một tiểu muội muội nhìn Tôn Phỉ Phỉ, sau khi nghe xong những lời này nhẹ gật đầu, nức nở nói.

    Tôn Phỉ Phỉ còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, thế nhưng mà chưa kịp nói, dưới lầu đã vang lên một loạt tiếng gọi, là âm thanh một người nam nhân, đang hô Triệu Vũ Lộ, thanh âm có chút quen thuộc.

    Triệu Vũ Lộ đứng dậy ghé vào bên cửa sổ xem, nguyên lai là ba người hảo hữu của Trương Tử Dương. Vội vàng dùng khăn mặt xoa xoa mắt, kéo Tôn Phỉ Phỉ đi xuống lầu.

    Nghe xong Triệu Vũ Lộ giải thích về tình hình của Trương Việt, mấy người Hàn Nghị cũng không biết phương pháp xử lý nào tốt hơn, chỉ xin số điện thoại của Trương Việt rồi quay về ký túc xá. Mà Tôn Phỉ Phỉ không có lên lầu lại mà nói phải về nhà một chuyến, Triệu Vũ Lộ biết rõ Tôn Phỉ Phỉ là về nghĩ biện pháp trợ giúp Trương Tử Dương, tự nhiên không thể nói cái gì, một mình trở lại ký túc xá, bắt đầu chờ đợi dài dẵng buồn chán.


    Trương Tử Dương sau khi bị dẫn tới cục cảnh sát bị nhốt trong một cái nhà giam, cũng không có người đến thẩm vấn hắn, Trương Tử Dương cũng không nóng nảy, bởi vì chuyện này sớm đã bị mình biết được, tuy nhiên không biết kế tiếp đến tột cùng nên xử lý như thế nào, ngoại trừ yên ổn chờ đợi thì cũng không biết làm gì.

    Nhàn rỗi không có việc gì, Trương Tử Dương yên lặng tu luyện Thiên Long bí quyết, đợi cảnh sát đến.

    Phịch một tiếng, cửa mở ra. Trương Tử Dương ngẩng đầu nhìn lên, cảnh sát không có tới, mà là Tống Huy dương dương đắc ý đi đến.

    "Trương Tử Dương, không nghĩ tới là ta đi. Tiểu tử ngươi không phải lợi hại lắm sao? hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là báo ứng." Sau khi nói xong, Tống Huy một cước đá vào người Trương Tử Dương.

    Trương Tử Dương vội vàng vận khí bảo vệ thân thể của mình, bởi vì bị khóa vào mặt ghế bằng sắt, Trương Tử Dương không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Tống Huy ra tay với mình, kỳ thật Trương Tử Dương hiện tại thò tay muốn tránh thoát còng tay rất dễ dàng, bất quá hắn không có làm như vậy, bởi vì hắn biết rõ mình còn không có thực lực đối kháng bối cảnh của Tống Huy, làm như vậy chỉ có thể làm cho mình càng bị động.

    "Tử Dương, tên Tống Huy không phải nhân viên chuyên nghiệp, hắn đánh ngươi nhất định sẽ tại trên người của ngươi lưu lại dấu vết, ngươi dùng chân khí bảo vệ nội tạng, cứ để cho hắn đánh, ngươi sử dụng pháp thuật đem chức năng ghi âm trong điện thoại mở ra, đem quá trình hắn đánh ngươi tất cả ghi lại."

    Nghe xong lời sư phụ nói..., Trương Tử Dương minh bạch đây là muốn lưu lại chứng cớ, lập tức dựa theo sư phụ nói làm một loạt động tác. Vì Trương Tử Dương đã có một vị Thần Tiên sư phụ, mới có thể làm được những động tác này, Trương Tử Dương ngày hôm qua đã đi mua một cái máy ghi âm cao cấp, sử dụng pháp thuật biến nó thành hình dạng một cái cúc áo, khảm trên quần bò. Bằng không thật đúng là làm không được những việc này, bởi vì quy củ là sau khi bị bắt vào sẽ bị soát người, giao ra toàn bộ vật phẩm.

    Lúc này Trương Tử Dương đã đem máy ghi âm mở ra, dĩ nhiên là muốn làm chút ít phản ứng rồi, Tống Huy đánh một cái, Trương Tử Dương lại kêu thảm một tiếng, Tống Huy nghe Trương Tử Dương kêu, càng hưng phấn. Động tác càng lúc càng nhanh.

    Trương Tử Dương nhìn Tống Huy, làm bộ dáng rất sợ hỏi: "Tống Huy, ngươi vì cái gì nhằm vào ta, ngươi biết lần này rõ ràng không phải lỗi của ta, sao ngươi lại làm vậy?"

    Tống Huy trông thấy sự sợ hãi trong mắt Trương Tử Dương càng thêm đắc ý, cười lớn nói: "Lão tử nói cho ngươi biết rõ, cha ta nhìn ngươi cha không vừa mắt, vừa muốn đem thương nghiệp của nhà ngươi làm cho phá sản, lão tử cũng nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi không phải muốn theo đuổi Triệu Vũ Lộ sao? Lão tử thích quấy rối ngươi được không?"

    Trương Tử Dương tức giận hô: "Ngươi đây là quan báo tư thù, ngươi không sợ cục công an tra ra chân tướng sao?"

    Tống Huy hung hăng càn quấy kêu to nói: "Cục công an? phó bộ trưởng bộ công anTống đại quân chính là thúc thúc của ta, cục công an chính là nhà chúng ta mở, chân tướng? Lão tử nói chính là chân tướng, ha ha. Hiện tại sợ chưa, ta cho ngươi cuồng. Ta cho ngươi cha cuồng." Tống Huy vừa hô vừa đánh lên người Trương Tử Dương.

    Đánh hơn mười phút đồng hồ, Tống Huy cũng mệt mỏi, ngồi ở ghế đối diện miệng thở hổn hển, mà Trương Tử Dương đã bị đến cúi đầu bất động rồi. Khóe miệng còn rỉ ra một tia máu tươi.

    Tống Huy nghỉ ngơi một hồi, đang nghĩ xem có nên đánh thêm một hồi nữa không thì Tống Vũ đi đến, nhìn thoáng qua Trương Tử Dương, nói với Tống Huy: "Được rồi, không nên đánh nữa, đánh nữa sẽ gây nội thương, chút nữa đem hắn vào trại tạm giam, chỗ đó sẽ có rất nhiều người thu thập hắn, mà toàn là đánh không gây ra nội thương, thủ đoạn đánh của ngươi căn bản là không được được mặt bàn đâu."

    Tống Huy sau khi nghe chẳng những không có tức giận, ngược lại vui vẻ nói: "Mau mau đưa hắn vào đi, ca, tiểu tử này có thể biết võ công, nhất định phải tìm một nhà tù tốt nhất nhốt hắn vào, người bình thường ta sợ không thu thập được hắn."

    Tống Vũ nhìn nhìn trạng thái của Trương Tử Dương nhẹ gật đầu nói: "Không có việc gì, biết đánh thì thế nào? Ta sẽ cho hắn mang theo còng tay, không mở ra cho hắn thì hắn đánh thế nào? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi. Cho tiểu tử này trải qua tư vị cuối cùng không bị người đánh, chúng ta là người phúc hậu mà."

    "Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất rồi." Tống Huy gật đầu giống như gà con mổ thóc, như cái đuôi theo Tống Vũ ra ngoài.
    Mời anh em đọc
     
    Shu and Lôi Soái like this.
  3. Vũ Văn Duy

    Vũ Văn Duy Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/6/19
    Bài viết:
    30
    Được thích:
    63
    Đô Thị Kim Bài Tán Tiên
    Tác giả: Thỏ tử đích cần thái
    Converter: trungttnd
    Nguồn: banlong.us
    Editor: Vuvanduy

    Chương 17: Hắc Hùng

    Trương Tử Dương hoàn là đụng phải sự tình bị người trên động tay động chân, không có người đến ghi khẩu cung, không có người đến cho mình thông tri trưởng bối, càng không có người đến xem mình bị Tống Huy như thế nào. Liền trực tiếp đưa về trại tạm giam.

    Hắc Hùng nguyên danh gọi là Lý Cương, tại bộ đội luyện được một thân bản lĩnh. Sau khi xuất ngũ về nhà mãi không được phân phối công tác, phụ thân chết sớm, mẹ ngậm đắng nuốt cay đem mình cùng muội muội Lý Lâm nuôi lớn, nhưng khi Hắc Hùng xuất ngũ về nhà tháng thứ ba, mẹ bỗng nhiên ngất xỉu. Đưa vào bệnh viện một kiểm tra biết được mẹ dĩ nhiên là ung thư gan giai đoạn cuối, loại bệnh này cần đại lượng tiền tài để chữa trị, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, huống chi là đại lượng tiền tài. Hắc Hùng không có đi trộm cũng không có chém giết, mà là lựa chọn làm hộ vệ cho một lão bản, tiền lương một vạn. Nhưng cứ như vậy, cũng xa xa không đủ tiền cho phụ thân xem bệnh. Rơi vào đường cùng, Hắc Hùng chỉ có lựa chọn cùng lão bản của mình vay tiền.

    Nhưng Hắc Hùng thật không ngờ chính là, lão bản vậy mà rất sung sướng đáp ứng Hắc Hùng thỉnh cầu, thanh toán xong tất cả trị liệu phí. Mãi cho đến khi mẹ Hắc Hùng qua đời, lão bản còn dùng tiền vì mẫu thân Hắc Hùng mua một khối mộ địa giá trị xa xỉ.

    Sau khi dàn xếp hậu sự của mẹ xong, Hắc Hùng quỳ gối trước mặt lão bản nói: "Lão bản, ta thiếu ngài một cái mạng, sau này mạng của ta là của ngài rồi."

    Lão bản thoả mãn nhẹ gật đầu, kỳ thật hắn làm hết thảy chính là hắn coi trọng tính cách Hắc Hùng, hắn chỉ đợi đến ngày hôm nay. Bởi vì lão bản có một nhi tử chuyên gây chuyện sinh sự, đây hết thảy cũng là vì làm cho con mình một cái chuẩn bị. Không thể không nói lão bản này có cái nhìn rất xa, tuy nhiên không phải là nhìn xa trên sinh ý.

    Quả nhiên, nhi tử lão bản giết người, người đi ra chịu tội thay đúng là Hắc Hùng.

    Lão bản coi như là một người có lương tâm, vì Hắc Hùng dùng nhiều tiền tìm luật sư có thâm niên, Hắc Hùng bị phán án tù có thời hạn mười lăm năm, tội danh là ngộ sát. Nhưng nhân sinh có thể có mấy cái mười lăm năm ah!

    Hắc Hùng muội muội Lý Lâm là ngươi số ít biết chân tướng sự tình và không có gì cảm kích, nhưng nàng có thể làm gì đây? Nàng biết rõ ca ca một lòng cũng là vì cho mẫu thân chữa bệnh mới không thể không làm ra hạ sách này, cho nên nàng cũng không có oán hận ca ca, chỉ có điều sau khi ca ca bị bỏ tù, nàng cự tuyệt tiền bạc do lão bản của ca ca đưa đến, tự mình làm công nuôi sống chính mình. Bởi vì lão bản kia đưa cho nàng một bản hiệp định ký kết là song phương không còn quan hệ nữa, Lý Lâm là một nữ hài chưa trải qua xã hội làm sao hiểu hết sự tình bên trong? Nhưng nàng bản năng cảm thấy lão bản rất vô tình, cho nên sau khi ký hiệp định, nàng quay người rời đi, một xu không lấy.

    Có một lần lúc đi thăm tù, Hắc Hùng từ trong miệng muội muội đã biết hết thảy, lắc đầu không nói gì, chỉ có điều trong nội tâm rất lo lắng cho muội muội, mình còn hơn mười năm bị giam giữ sau song sắt nữa, muội muội chỉ có một người lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài, nghĩ đến những điều này, Hắc Hùng cảm thấy sống mà thực sự không có ý nghĩa. Nhưng hắn còn chưa có dũng khí tự tử, còn là vì Lý Lâm, bởi vì mình là thân nhân duy nhất trên thế giới này của Lý Lâm rồi.

    Nhưng hôm nay Hắc Hùng không hiểu sao lại bị cảnh sát trong ngục giam dẫn đến trại tạm giam, trong lúc đi ra ngục trưởng nghiêm túc dặn dò, đi qua bên đó sẽ có người hạ lệnh cho hắn. Hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ được giảm án hai năm.

    Tống Vũ lần này thật đúng là quá cho Trương Tử Dương mặt mũi, ngay cả tìm người thu thập Trương Tử Dương cũng hao hết tâm tư.

    Hắc Hùng sau khi vào căn phòng này chỉ cần một phút đồng hồ cho mười tên vô dụng toàn bộ đo ván, thuận lợi lên làm đại ca, Tống Vũ ở bên ngoài cửa sắt thấy được thân thủ Hắc Hùng thân thủ cũng thoả mãn nhẹ gật đầu, nói với tên cảnh sát cảnh sát bên cạnh: "Đem người mang vào đi, nói cho cái tên Hắc Hùng kia, thu thập hắn, chết càng tốt."

    Cảnh sát liền vội vàng gật đầu đáp ứng, vung tay lên, hai tên tiểu nhân viên cảnh sát sau lưng lập tức đi thi hành mệnh lệnh.

    Sau khi Trương Tử Dương bị đưa đến nhà tù, khẽ liếc là nhận ra Hắc Hùng là một người luyện võ, hơn nữa nhất định là lão đại của gian phòng này, sau khi thấy tên cảnh sát áp giải mình vào đã khóa chặt cửa, Trương Tử Dương dùng thần thức thăm dò thoáng một phát trí nhớ của Hắc Hùng, biết rõ người này là chuyện gì xảy ra rồi. Vì vậy cười đi đến trước mặt Hắc Hùng, nói khẽ với Hắc Hùng một câu, thiếu chút nữa làm Hắc Hùng giật mình mà chết.

    "Ta biết rõ ngươi là người bọn hắn tìm đến, ngươi bây giờ cứ động thủ đi, nhớ kỹ, ngàn vạn đừng lưu tình, nhất định phải đánh chết ta, nếu không bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

    Hắc Hùng thề cái này là trong cả cuộc đời mình thì đây là cái thỉnh cầu bất khả tư nghị nhất. Thoáng cái đem Hắc Hùng mê đi rồi, vậy mà không có động thủ ngây ngốc nhìn Trương Tử Dương.

    "Làm sao vậy? Còn chưa động thủ? Làm khó dễ còn cần làm từng giai đoạn à?" Trương Tử Dương cũng sửng sốt, còn tưởng rằng đánh người cũng cần phải tiến hành từng giai đoạn.

    Hắc Hùng giờ mới hiểu được. Nhẹ gật đầu nhìn Trương Tử Dương nói: "Huynh đệ, ta cũng là người ở dưới mái hiên, tuy ta không biết ngươi đắc tội ai, nhưng là với tư cách hào sảng này của ngươi ta sẽ hạ thủ lưu tình."

    Trương Tử Dương thấy Hắc Hùng đích thật là đấng nam nhi, cười cười nói: "Không có việc gì, đại ca, ngươi không cần lưu tình, ngươi phải đánh thế nào cứ đánh như thế đó."

    Hắc Hùng giờ mới hiểu, hóa ra tên bị tống vào đây là một tên tâm thần. Ai, tuổi còn trẻ như vậy mà bị mắc bệnh này, hài tử đáng thương ah. Nghĩ tới đây Hắc Hùng một tung chân đá Trương Tử Dương một cước, nhưng điều hắn kinh ngạc chính là, không có nhúc nhích. Lúc này Hắc Hùng mới hiểu được, nguyên lai cái này tiểu hài tử này cũng là có công phu trong người.

    Trương Tử Dương biết bên cạnh có người nhìn lén, Tống Huy biết rõ mình có võ công, tự nhiên muốn làm cho giống một chút. Cho nên cước thứ nhất Trương Tử Dương không để cho Hắc Hùng đả động được mình.

    Hắc Hùng cũng đã minh bạch đứa nhỏ này không phải bệnh tâm thần, mới vừa nói đều là sự thật. Vì vậy giữ vững tinh thần đứng, dùng năm phần khí lực lại tung ra một cước, lúc này Trương Tử Dương không có chống lại nữa, mà là theo Hắc Hùng một cước này hướng lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, hai mắt gắt gao chằm chằm vào Hắc Hùng hô to một tiếng: "Tao xxx con mẹ mày, mày nếu có bản lĩnh cứ đánh chết tao đi."

    Hắc Hùng bị mắng thì đánh càng mạnh, hơn nữa câu mắng còn là nghịch lân trong lòng mình, lập tức trong cơn giận dữ, bắt đầu tàn khốc đánh về phía Trương Tử Dương, Tống Huy cùng Tống Vũ tại cửa ra vào nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hơn một tiếng đồng hồ, biết rõ Trương Tử Dương trong vòng 3 ngày có muốn rời giường cũng không được. Nhìn nhau cười cười đi ra khỏi trại tạm giam.

    Hắc Hùng rốt cục cũng đánh mệt mỏi, mười người khác trong phòng giam đã xem đến choáng váng, từng thấy người bị đánh, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ai bị đánh kinh khủng như vậy, bọn hắn tin tưởng, nếu như người bị đánh là mình… không cần phải nói, chắc chắn đã tham gia Luân Hồi rồi.

    Hắc Hùng ngồi ở bên người Trương Tử Dương hung dữ nhìn cái tên vừa mắng mẫu thân mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút về sau lại tiếp tục đánh, thế nhưng mà Trương Tử Dương vậy mà vẫn ngồi được, nhìn Hắc Hùng nói: "Đại ca, vừa rồi ta chửi, mắng ngươi hoàn toàn là xuất phát từ bất đắc dĩ, ta hiện tại giải thích với ngươi. Thật ngại quá." Sau khi nói xong Trương Tử Dương nhổ ra một ngụm máu và nước, hướng giường chung đi đến.

    Trong phòng giam mười người nhìn Trương Tử Dương càng thêm sợ hãi, bị đánh như vậy không những không việc gì, còn có thể đứng . Cái này vẫn còn là người sao? Duy nhất có một khả năng, đó chính là hắn so Hắc Hùng còn có thể đánh tốt hơn! Mười người đã rúc vào một góc, Trương Tử Dương cũng không có quan tâm đến phản ứng của bọn họ, tự mình tìm một chỗ còn tương đối sạch sẽ ngồi xuống. Nhìn Hắc Hùng vẫn đang trong bộ dạng trợn mắt há hốc mồmnói: "Có hứng thú tới tâm sự không?"

    Hắc Hùng sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng, nhớ tới Trương Tử Dương vừa vào đã nói với mình mấy câu mà mình thì lại không hiểu rõ..., hơn nữa đột nhiên tức giận chửi mình chắc chắn là có nguyên nhân, nhẹ gật đầu đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Tử Dương.

    "Ta là bị hãm hại... . . . Vừa rồi bọn hắn khẳng định ở bên ngoài giám thị hai chúng ta, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn như vậy, chửi, mắng ngươi còn xin ngươi tha thứ cho, ngươi không phải người nơi này a, là vì ta mới đến đúng không?" Trương Tử Dương đem chuyện của mình nói một lần, sau đó hỏi đến Hắc Hùng. Hắn biết rõ người này là một nam tử hán, trong lòng có chút nghĩ cách muốn kết giao, mặc dù mình không có năng lực trợ giúp hắn cái gì, nhưng sau này nói không chừng có thể đem hán tử này giải cứu đi ra ngoài cũng không chừng, ôm quyết định này cùng Hắc Hùng nói chuyện với nhau .

    Nghe xong Trương Tử Dương bày tỏ trước cùng xin lỗi, Hắc Hùng đột nhiên cảm giác được trước mặt người trẻ tuổi này thật sự rất có ý tứ, lập tức cũng sinh ra kết giao chi tâm, thở dài một hơi, đem chuyện của mình nói ra.

    Nghe Hắc Hùng kể xong, cùng tin tức chính mình dò xét hoàn toàn giống nhau, Trương Tử Dương càng thêm khẳng định người nam nhân này thực sự là một hảo hán, vì vậy vươn tay cười nói: "Hắc Hùng đại ca, ta gọi Trương Tử Dương, ngươi là một người đáng giá kết giao bằng hữu."

    Hắc Hùng cùng Trương Tử Dương bắt tay, cũng cười, nhìn trên người Trương Tử Dương trên nói: "Không nghĩ tới bị ta đánh như vậy ngươi lại không có việc gì, Trương huynh đệ, xem ra ngươi là thâm tàng bất lộ ah, thế nhưng mà ngươi tại sao phải chọc giận ta, để cho ta đánh ngươi sao?"

    "Ha ha, ta chính là muốn làm cho bọn hắn xem, bằng thân thủ của ngươi đánh ta xong, ai cũng không thể ngờ được ta không bị gì, bọn hắn khẳng định nhận định ta không khác gì bất tử chi thân, cũng sẽ không tìm cách khác đối phó ta. Như vậy ta cũng bớt lo, tuy ta chưa từng tới đây, nhưng ta có nghe nói qua trong phòng giam có rất nhiều thủ đoạn trị người, ta rất hứng thú muốn thử từng cái."

    Hắc Hùng giờ mới hiểu được Trương Tử Dương tại sao phải làm như vậy, càng cảm thấy Trương Tử Dương cao thâm mạt trắc. Vì vậy cùng Trương Tử Dương trò chuyện cho qua ngày.

    Mười người khác trong trại giam trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, trong nội tâm đều một vấn đề, như vậy cũng được? ? ?

    Chính trị và pháp luật ủy bí thư kiêm cục trưởng công an Lỗ Hải Sơn sau khi biết được tình huống Trương Tử Dương, lập tức phái ra người của mình đi nghe ngóng tình huống. Lúc biết được Trương Tử Dương không qua trình tự chính quy đã bị nhốt vào trại tạm giam, Lỗ Hải Sơn tức giận hắt văng chén trà. Hắn biết rõ đây chính là chỗ tốt do quyền lực mang lại, chính mình bất quá là một tên bí thư chính trị và pháp luật mà thôi, quyền lực vẫn là quá nhỏ. Trong nội tâm cảm thấy có chút thực xin lỗi lão chiến hữu Trương Việt. Bởi vì hắn biết rõ, Trương Tử Dương không có khả năng không bị đánh, hơn nữa trong tình huống này phi thường có thể là chết rồi.

    Lập tức nhắn nhủ thủ hạ tốt nhất của mình tranh thủ thời gian đi đem Trương Tử Dương từ trại tạm giam mang về trong cục, Trương Tử Dương không nghĩ đến cả một đêm cũng không qua, đã có người tới đưa mình đi ra ngoài, theo bản năng hắn nghĩ đây là thủ đoạn mới của đối phương, phải thay đổi địa phương để tiếp tục tra tấn mình, vì vậy đối với Hắc Hùng mỉm cười, cùng người dẫn đi ra.

    Hắc Hùng đưa mắt nhìn Trương Tử Dương rời khỏi, trong tâm lặng lẽ nói: huynh đệ này người không tệ, hi vọng ngươi có thể sớm ngày thoát khỏi chuyện này a.

    Quay đầu lại nhìn thấy mười người vẫn đang núp trong góc, Hắc Hùng lần đầu tiên có ý nghĩ thấy người khác đáng thương, vì vậy cười nói: "Đều tới ngủ đi, rúc ở trong đấy không thấy khó chịu à?"

    Mười người cùng một chỗ sợ hãi nói: "Không có việc gì, chúng em không có việc gì, lão đại cứ nghỉ ngơi đi. Chúng em không thấy gì khó chịu hết."

    Hắc Hùng vừa trừng mắt to như hạt châu vừa quát: "Nói láo, đều cút hết về chỗ ngủ cho tao."

    Mười người lập tức hồn phi phách tán, vội vàng leo đến chỗ nằm của mình nằm xuống, không nhúc nhích y như là xác chết vậy.

    Nhìn mười "Thi thể" trước mặt, Hắc Hùng bi ai lắc đầu, cái thế giới này chính là như vậy mạnh được yếu thua, không nói cái gì nữa, một mình nằm xuống, bất quá tâm tư lại chạy tới trên người Trương Tử Dương: Trương huynh đệ, nếu như tương lai sau khi ta ra ngoài mà may mắn có thể nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ cùng với ngươi nâng cốc ngôn hoan.
    593
     
    Shu and Lôi Soái like this.
  4. Vũ Văn Duy

    Vũ Văn Duy Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/6/19
    Bài viết:
    30
    Được thích:
    63
    Đô Thị Kim Bài Tán Tiên
    Tác giả: Thỏ tử đích cần thái
    Converter: trungttnd
    Nguồn: banlong.us
    Editor: Vuvanduy

    Chương 18: Thành sự thiếu, bại sự thừa
    Trương Tử Dương được người của Lỗ Hải Sơn đưa tới văn phòng mới biết là được cứu, lúc Trương Việt cùng Lỗ Hải Sơn chứng kiến vết thương chồng chất của Trương Tử Dương, nội tâm phẫn nộ đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả rồi, Trương Việt nhìn Lỗ Hải Sơn, tâm tình phức tạp nói: "Lão Lỗ, ngươi cũng thấy đấy, bọn hắn vậy mà hạ tay nặng như vậy, đem con của ta đánh thành ra thế này, ta tuy không phải đại nhân vật gì, nhưng cũng không thể như vậy bị khi phụ sỉ nhục, chuyện này nếu không để cho ta một câu trả lời, ta không sợ mất mặt, quỳ đến cửa ra vào Trung Nam Hải đòi công đạo. "

    Trương Việt chẳng qua là một thương nhân, tuy những năm gần đây cũng nhận thức được một ít quan viên, hơn nữa đồng học như Lỗ Hải Sơn như cũng tiếp xúc không ít, nhưng chân chính liên quan đến sự tình đấu tranh quyền lực, Trương Việt vẫn còn nhận thức chưa sâu sắc. Dù sao việc buôn bán của hắn ở nơi ngọa hổ tàng long như kinh thành mà nói, liền không thể lên mặt bàn được, căn bản là không lọt vào pháp nhãn của đám quan lớn, Trương Việt cũng biết người một nhà thì lời nói cũng mỏng, trông thấy thương thế của con trai, Trương Việt xấu hổ và giận dữ cảm giác mình đúng là vô dụng, cho nên mới nghĩ ra cách vừa rồi.

    Lỗ Hải Sơn biết rõ bạn học cũ là vì nhất thời nóng nảy, nên cũng không có để ý không khách khí trong giọng nói của Trương Việt, mà tỉnh táo nhìn Trương Tử Dương hỏi: "Tử Dương, cháu toàn thân bị thương là vì sao thế? Cảnh sát đã dùng hình riêng với cháu à?"

    Trương Tử Dương nằm trên ghế sa lon "Hữu khí vô lực" nói: "Không. . Không phải là cảnh sát. . . Là Tống. . Tống Huy đánh . . ."

    Lỗ Hải Sơn thở dài một hơi nói: "Ai, đáng tiếc không ai có thể chứng minh ah, Tử Dương, xem ra cháu bị đánh là uống phí rồi, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cứu cháu ra, đáng tiếc tiểu tử Tống Huy tiểu tử kia mời người chuyên nghiệp làm báo cáo kiểm tra thương tật, hơn nữa phụ trách kiểm tra thương tật đều có quan hệ không cạn với Tống gia, lần này chỉ sợ khá là trắc trở rồi”

    Trương Tử Dương nghe xong Lỗ Hải Sơn nói, biết rõ ông ấy không có trốn tránh nghĩ cách, mà nói hoàn toàn đều là sự thật, hoàn toàn không có cho người lấy khẩu cung mình, không có cho người thẩm vấn mình, hơn nữa có thể đưa mình từ chỗ ngục giam của Hắc Hùng ra, có thể hiểu là ông ấy rất cường đại.

    "Lỗ thúc thúc, kinh thành có bao nhiêu bệnh viện có thể làm kiểm tra thương tật ạ? Thúc có người quen ở đó không?"

    Ừm? Lỗ Hải Sơn nghe xong Trương Tử Dương hỏi cũng sững sờ, không biết hắn là có ý gì, nhẹ gật đầu không nói gì.

    Trương Tử Dương trông thấy lỗ Hải Sơn gật đầu, từ trong túi tiền móc máy ghi âm đã được biến về nguyên hình đưa cho Lỗ Hải Sơn, sau đó tiếp tục hữu khí vô lực nói: "Cháu muốn đi làm kiểm tra thương tật."

    Lỗ Hải Sơn ngạc nhiên nhìn máy ghi âm trong tay, vội vàng nút phát, sau khi nghe xong đoạn ghi âm liền kinh hỉ nhìn Trương Tử Dương nói: "Vật này sao không bị tịch thu vậy? Cháu làm sao làm được? "

    "Cháu giấu nó ở trong miệng, cũng không có ai thẩm vấn cháu cái gì, thu hết vật phẩm xong thì đưa đến phòng thẩm vấn, sau đó Tống Huy mới vào."

    Nghe xong Trương Tử Dương giải thích, Lỗ Hải Sơn cũng không có thời gian mà đi suy nghĩ cho cẩn thận, trong tay vật này và thương thế của Trương Tử Dương, nhất định là có thể đem Trương Tử Dương cứu ra rồi. Về phần công đạo, hay là thôi đi. Lỗ Hải Sơn một chút cũng không cho là mình có thực lực này, Trương Việt lại càng không có.

    Kết quả kiểm tra thương tật là trọng thương cấp 3. Trương Tử Dương lại một lần nữa ăn gian rồi, lợi dụng pháp thuật của mình làm cho nội tạng một tí tiểu "Giải phẫu" hoặc nhiều hoặc ít đều đã có một ít dấu vết bị thương. Bác sĩ giật mình nhìn Trương Tử Dương, rất kỳ quái người trẻ tuổi này bị thương nặng như vậy vì sao không nhập viện, không thấy đau sao? Thật sự không sợ chết sao? Nhưng nhìn thấy Lỗ Hải Sơn không nói gì thêm, bác sĩ tự nhiên cũng sẽ không nhiều miệng, bản năng cho rằng người ta sẽ đi bệnh viện tốt nhất tiếp nhận trị liệu. Hơn nữa, có chết hay không cùng chính mình có quan hệ gì? Cứu một người hơn xây bảy tháp phù đồ? Đúng là chuyện nực cười.

    Đã có những căn cứ này, Lỗ Hải Sơn để cho Trương Việt đưa Trương Tử Dương về nhà, chuyện còn lại giao cho mình xử lý, chuyện này chỉ có thể là một thỏa hiệp giữa các cao tầng với nhau, căn bản là không có bất kì kết quả gì. Đương nhiên nếu như không có bằng chứng ghi âm này..., vậy thì nhất định sẽ có kết quả, đó chính là Trương Tử Dương sẽ bị bỏ tù.

    Sáng sớm hôm sau, lỗ Hải Sơn đã nhận được điện thoại của Tống Đại Quân, trong điện thoại Tống đại quân chính nghĩa nghiêm từ hỏi Lỗ Hải Sơn vì cái gì dung túng hung thủ cố ý thương tổn tới cháu trai của mình nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Lỗ Hải Sơn cái gì cũng không nói. Cầm chứng cớ lái xe đi văn phòngTống Đại Quân.

    Sau nửa giờ, Lỗ Hải Sơn từ văn phòng Tống Đại Quân đi ra, sau khi trở lại phòng làm việc của mình, nhìn máy ghi âm trong tay, thở dài một hơi nói: "Tiểu tử, thứ này để ta thay ngươi cất giữ vậy, đây sẽ là tính mạng phù của ngươi a." Sau khi nói xong, Lỗ Hải Sơn đem máy ghi âm khóa vào trong tủ bảo hiểm. Sau đó điện thoại cho Trương Việt, nói cho hắn biết sự tình đã qua.

    Tống Đại Quân sắc mặt tái nhợt gọi cho ca ca Tống Đại Kim một cuộc điện thoại, không có ai biết hắn nói gì đó, chỉ có điều sau khi cúp điện thoại, Tống Đại Quân thở dài một hơi nói: "Đúng là thành sự thì thiếu mà bại sự có thừa." Sau khi nói xong cầm bút trên mặt bàn viết trên giấy mấy chữ, sau khi nhìn hồi lâu hung dữ nói: "Lỗ Hải Sơn, tập đaon2 Hồng Vũ, hừ, chúng ta còn nhiều thời gian."

    Tống Huy từ trong giấc mộng bị phụ thân kéo hạ giường , mắt hắn còn mông lung chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị phụ thân cho một bạt tai “hỏi thăm” gương mặt hắn rồi, lần này Tống Huy xem như tỉnh hẳn, lớn tiếng khóc hô hào nói: "Cha làm cái gì vậy, con làm cái gì mà cha đánh con?"

    "Ngươi đúng là cái loại thành sự thiếu bại sự có thừa mà. Ngươi nói xem ngoài cái việc cả ngày chơi gái, đánh bạc, ăn chơi, việc ác bất tận, ngươi còn giỏi cái gì nữa không?"

    Tống Huy tự nhiên không phục rồi, lớn tiếng giải thích nói: "Con ngày hôm qua làm chuyện không đúng sao? Con đem tiểu tử kia bắt được, cha không phải cũng nói con làm tốt lắm sao? Cha không phải nói có cơ hội ra tay đối phó tập đoàn Hồng Vũ sao?"

    Không nói việc này còn tốt, vừa nói việc này ra Tống Đại Kim càng là tức mà không chỗ phát tiết, một cước đem nhi tử đạp bay lên giường, chỉ vào mũi Tống Huy mắng to: "Ngươi tính đem mặt mũi cha ngươi vất đi hết à? Ngươi đánh người thì đánh người, nói nhảm làm cái gì?. Ngươi không biết đúng không? người khác thu âm lại rồi, lão tử bỏ ra hơn ba nghìn vạn tỉ mỉ xếp đặt thiết kế cái bẫy này giờ hết dùng được rồi, giờ còn nói ra tay cái gì với tập đoàn Hồng Vũ? Lão tử ra tay với ngươi trước."

    Tống Huy bị phụ thân mắng đần độn, u mê , thấy sắp bị đánh, vừa chạy vừa hô: "Mẹ, cứu mạng ah mẹ!"

    Tống phu nhân đã sớm đứng ở cửa, biết rõ nhi tử lần này lại bại sự có dư rồi, bất quá nghe thấy nhi tử khóc hô, vẫn là không đành lòng, đi vào nhìn chồng nói: "Thôi coi như xong đi, nó vẫn là một đứa trẻ, cho dù ngươi đánh chết nó thì cũng có thay đổi được gì đâu?"

    Tống Đại Kim nhìn xem Tống Huy trốn ở sau lưng vợ, nghiến đến đau răng, nghe xong lời vợ nói..., một lúc sau rốt cục thở dài một hơi nói: "Hỗn đản tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi thành thành thật thật cho ta, không cho phép lại đi trêu chọc cái tên tiểu tử họ Trương kia nữa, hiểu chưa?"

    Tống Huy không biết phụ thân vì cái gì nói như vậy, nhưng hắn vẫn hiểu một điểm, đó là lúc phụ thân tức giận nói là phải nghe, trải qua nhiều lần thí nghiệm chứng mình, tin tưởng sự thật này, chắc chắn đúng.

    "Thực đau đầu, vốn không có chuyện này, ta còn có thể tiếp tục ra tay với tập đoàn Hồng Vũ, hiện tại tên hỗn đản này cho người ta nắm được chứng cớ, ta cho dù muốn ra tay, cũng phải đợi qua thời gian này tránh tiếng gió đã. Ta như thế nào sinh ra một tên đồ gà mờ như thế này ah!" Sau khi nói xong, Tống Đại Kim quay đi. Để lại mẫu tử hai người.

    Tống phu nhân vuốt vết đỏ bị đánh trên mặt nhi tử ý vị thâm trường nói: "Nhi tử, con nghe cha con nói đi… chớ trêu chọc cái tên tiểu tử họ Trương kia nữa, chúng ta bây giờ bị động biết không?"

    Tống Huy không hiểu, nhưng hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là ... Hắn gật đầu tỏ vẻ kiên quyết chấp hành, như vậy là đủ rồi.


    Trương Tử Dương vừa một về đến nhà, lập tức sinh long hoạt hổ chạy tới nhảy xuống, khiến cho Đổng Vân cùng Trương Việt chấn động.

    "Nhi tử, con không có việc gì sao? Lúc này không phải con. . ." Trương Việt thấy bộ dạng nhi tử, thật sự khó có thể tưởng tượng được tại sao Trương Tử Dương lại không có việc gì nữa.

    "Cha mẹ, mọi người ngồi xuống đi, con có chút việc muốn nói cho cha mẹ biết." Trương Tử Dương bỗng nhiên quyết định đem chuyện của mình thay đổi tiết lộ cho cha mẹ một chút, bằng không mai này thay đổi của mình càng ngày càng nhiều, khi đó giải thích càng khó.

    Trương Việt lôi kéo Đổng Vân ngồi xuống ghế Salon, nhìn nhi tử, chờ đợi.

    "Thật ra là như vầy, con mấy năm trước có gặp một người sư phụ, ông ấy truyền cho con một loại khí công, lại truyền cho con một thân công phu, nhưng con chưa bao giờ nói cho cha mẹ biết, cho đến mấy năm nay con vẫn không ngừng tu luyện, hiện tại đã có chút thành tích, con mới xin chỉ thị sư phụ, đem những chuyện này nói cho cha mẹ biết. Lần này bị đánh, kỳ thật đều là bị thương ngoài da, con một chút đều không có việc gì, về phần lúc kiểm tra ở bệnh viện, là do con vận dụng khí công động tay động chân, cho nên mới có dấu hiệu nội tạng bị thương, cha mẹ cứ yên tâm đi, con thật sự không có việc gì đâu. Bất quá chuyện này ngoại trừ ba người chúng ta ngàn vạn đừng cho người thứ tư đã biết, nếu không sư phụ con nhất định sẽ không tha cho con."

    Nghe xong Trương Tử Dương nói một phen, Trương Việt cùng Đổng Vân đều cảm thấy giống như đang nghe chuyện cổ tích, nhìn nhi tử, Đổng Vân thậm chí sờ lên đầu Trương Tử Dương, xem nhi tử có phải hay không bị đánh đến phát sốt rồi. Cuối cùng vẫn là Trương Tử Dương phải đem cái gạt tàn thủy tinh trước mặt mình bóp nát, Trương Việt lúc này mới tin tưởng, Đổng Vân càng là lôi kéo tay của con trai vui vẻ không thôi, trên đời này không có chuyện gì làm mẫu thân hơn việc nhi tử của mình lợi hại.

    Trương Việt dù sao cũng là đã trải đời rất nhiều, không có biểu hiện quá khích như Đổng Vân, bất quá trong nội tâm cũng rất cao hứng, dù sao nhi tử không có việc gì, đó chính là sự tình đáng giá vui vẻ nhất, bất quá Trương Việt vẫn là dặn dò một phen, không được ở ngoài làm sự tình vi phạm pháp luật, không thể ỷ vào mình biết võ công cậy mạnh đấu hung ác cái gì đấy. Trương Tử Dương tự nhiên là gật đầu đáp ứng rồi.

    Người một nhà thật vui vẻ ăn xong bữa cơm trưa, trông thấy nhi tử thật sự không có việc gì rồi, Đổng Vân cũng yên lòng quay trở lại đi làm. Mà Trương Việt thì ở lại nhà, chuẩn bị cùng nhi tử tâm sự.

    Phụ tử hai người ngồi ở trên ghế sa lon, Trương Việt hỏi: "Tử Dương, ta đoán chừng về sau tên Tống Huy sẽ không tìm con gây chuyện nữa, con về sau nhìn thấy hắn tận lực vẫn tránh được thì cứ tránh đi, tuy sự tình lần này qua rồi, bất vẫn không nên cùng hắn phát sinh xung đột, dù sao không phải mỗi lần con đều có vận khí tốt như vậy."

    "Hắn không chọc con, con tự nhiên sẽ không đi chọc hắn, kỳ thật tên này một chút cũng không đáng sợ, cái duy nhất hắn lấy ra được đó là bối cảnh, về phần bản thân của hắn nha." Nói đến đây, Trương Tử Dương dừng lại một chút, cười cười sau đó tiếp tục nói: "Thành sự thì thiếu mà bại sự có thừa."
     
    Shu and Lôi Soái like this.
  5. Vũ Văn Duy

    Vũ Văn Duy Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/6/19
    Bài viết:
    30
    Được thích:
    63
    Đô Thị Kim Bài Tán Tiên
    Tác giả: Thỏ tử đích cần thái
    Converter: trungttnd
    Nguồn: banlong.us
    Editor: Vuvanduy

    Chương 19: Người chế định quy tắc

    Trương Việt nghe nhi tử của mình đánh giá Tống Huy, nhẹ gật đầu, nhi tử như thế đáng giá để mình đánh đổi toàn bộ gia sản để đổi lấy bình an cho nó, hình như mình cũng bị nhi tử làm hư rồi, "rau nào sâu nấy", cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy bốn chữ này quá phù hợp.

    Lập tức lại hỏi: "Con đối với tất cả chuyện này có ý kiến gì không?"

    "Kỳ thật cái nhìn của con là, chúng ta vẫn còn quá yếu, không có bối cảnh cường đại chèo chống, nhiều khi chỉ có thể mặc người chém giết." Trương Tử Dương sau khi suy nghĩ một chút rồi trả lời như vậy.

    Kỳ thật Trương Việt là sợ Trương Tử Dương có gánh nặng tâm lý, cho nên mới muốn cùng nhi tử tâm sự, không nghĩ tới Trương Tử Dương lại suy nghĩ thấu triệt như vậy.

    "Con nói không sai, kỳ thật thời điểm vừa chứng kiến con bị thương, ta thực sự liều lĩnh xúc động, muốn cho cá chết lưới rách, coi như là táng gia bại sản cũng phải vì con lấy một cái công đạo, nhưng sau khi biết con không bị gì, ta lại thấy hay nhất vẫn là thỏa hiệp, con sẽ không trách ba ba chứ?"

    "Ha ha, phụ thân nói gì thế, chúng ta là phụ tử, là người thân nhất của con trên thế giới này, kỳ thật cho dù ngài muốn cá chết lưới rách con cũng sẽ khích lệ phụ thân thỏa hiệp, nếu không tại sao con phải làm cái bản sao đoạn ghi âm kia, ngài nói có đúng không."

    Trương Việt cẩn thận thưởng thức lời nhi tử nói..., cảm thấy nhi tử thật sự là nghĩ như vậy chứ không phải tự an ủi mình. Nhẹ gật đầu cười nói: "Tử Dương, ba ba mấy năm này bề bộn, không có quá nhiều thời gian chiếu cố cho con, không nghĩ tới con lại trở nên thành thục ổn trọng như vậy rồi, về sau con làm chuyện gì ta cũng thấy yên lòng rồi."

    Trương Tử Dương không có ý tứ cười cười, không phải con trở nên thành thục ah, còn không phải đều là công lao của sự phụ, không có sư phụ, con của người vẫn còn là tên trạch nam chán đời. Bất quá dù sao mình bây giờ không phải là mình trước kia rồi, hiện tại là Tán Tiên ah! Người cho rằng ai cũng có thể làm được hay sao? Cần cơ duyên nha, cơ duyên hiểu không?

    Trương Việt xem nhi tử không nói gì, tiếp tục hỏi: "Tử Dương, trong quá trình phát sinh chuyện này con có ngộ ra đạo lý gì không?"

    "Đạo lý, con minh bạch đạo lý nếu không có đủ thực lực đem đối phương áp đảo mà nói..., như vậy nhất định phải học được thỏa hiệp, học được cân đối chi đạo."

    "Ừm, ngươi con nói những điều này đều đúng, nhưng con có nghĩ tại sao chúng ta phải làm như vậy không?"

    "Bởi vì từng vòng tròn luẩn quẩn đều có quy tắc của mình, nếu như chúng ta không thể tuân thủ quy tắc này, thì sẽ bị thanh lý bị nốc-ao." Trương Tử Dương không biết phụ thân hôm nay nói chuyện là có ý gì, bởi vì trong ấn tượng phụ thân chưa từng nghiêm túc nói chuyện với mình như vậy.

    "Xem ra lo lắng của ta là dư thừa , nhi tử trưởng thành, thật sự trưởng thành." Trương Việt thoả mãn nở nụ cười.

    "Phụ thân, chắc nguyện vọng trước kia của con người không biết, nếu như biết thì sẽ bị con làm cho tức chết đó." Trương Tử Dương chợt nhớ tới cái gì, cười nói với phụ thân.
    "Ân? Nguyện vọng trước kia của con là gì?" Trương Việt tâm tình càng ngày càng tốt, nâng chung trà lên vừa uống vừa hỏi.

    "Mộng tưởng trước kia của con là làm một thi nhân lãng mạn, chu du khắp thế giới, đi tới đâu làm thơ tới đó!"

    "PHỐC" một tiếng, Trương Việt đem hết nước trà trong miệng phun ra. Lồi mắt trợn từng nhìn nhi tử.

    "Người xem, con biết ngay là như vậy mà, may mắn đây chẳng qua là ý nghĩ trước kia của con, nếu không thật đúng là phải đem phụ thân làm tức chết mất." Trương Tử Dương cười đùa tí tửng nói.

    "Thật chứ đùa à, khoa tiếng Trung đại học B, tốt nghiệp đi làm một tên lãng mạn thi nhân, ta xem cũng có khác gì ăn mày lưu động đâu ." Trương Việt cười khổ mà nói cái nhìn của mình.

    "Ăn mày lưu động, cái này hình dung thật đúng là chuẩn xác, bất quá phụ thân, con hiện tại cách nghĩ đã sớm thay đổi, phụ thân nhìn xem, cái thế giới này khắp nơi tràn đầy quy tắc, hơn nữa bắt buộc mọi người phải tuân thủ, một khi không tuân theo quy định sẽ bị thanh lý bị nốc-ao, người là động vật khổng lồ nhất trên cái thế giới này, kỳ thật cũng là động vật nhỏ bé nhất, bất luận thời điểm nào cũng phải cẩn thận mà sống, con cảm thấy làm người để mà sống được cũng rất là dày vò."

    Trương Việt nghe nhi tử một phen, cảm thấy Trương Tử Dương không hề giống người trẻ tuổi một chút nào, thậm chí so với mình còn tang thương hơn, hắn không biết vì cái gì mà hiểu biết của nhi tử trở nên già dặn như vậy, suy nghĩ một chút rồi tự lý giải là do sư phụ dạy bảo. Cũng chỉ có như vậy mới nói thông, tuy trước kia cùng nhi tử nói chuyện không phải là nhiều, nhưng nhi tử cái dạng gì mình có thể không biết sao? Bất quá sau khi đã trải qua chuyện này, rõ ràng là nhi tử đã thay đổi.

    "Xem con nói tang thương như vậy, nếu không phải con là con của ta, ta còn tưởng rằng con đã trải qua bao nhiêu thăng trầm rồi ấy chứ, đây hết thảy đều là sư phụ con dạy bảo a, xem ra sư phụ con không phải là phàm nhân!" Trương Việt vừa cảm khái vừa dặn dò nhi tử .

    Trương Tử Dương không có phủ nhận, cái này xác thực đều là công lao của sư phụ Tỳ Hưu, bất quá dạy bảo này không phải là dạy bảo như phụ thân đang nói, Trương Tử Dương cũng không có giải thích, nhẹ gật đầu xem như chấp nhận.

    Trương Việt đã nhận được đáp án trong lòng, không có tiếp tục truy vấn, ngược lại đón lấy chủ đề vừa rồi của nhi tử nói tiếp: "Người sống trên đời đã là khổ rồi, giãy giụa trong quy tắc mà sống, rồi cũng hiểu rõ quy tắc, cái gì làm được cái gì không, không có người nào có thể đánh vỡ quy luật này. Trừ phi ngươi là người chế định quy tắc."

    Trương Tử Dương cười cười sau đó nói: "Phụ thân, mộng tưởng hiện tại của con chính là muốn trở thành người chế định quy tắc."

    Trương Việt rõ ràng bị lời nói của Trương Tử Dương làm chấn động, nghe hùng tâm tráng chí của nhi tử, Trương Việt cười lớn, nhẹ gật đầu nói: "Hảo hảo hảo, không hổ là con của ta, có chí khí." Trương Việt vui vẻ thì vui vẻ, nhưng cũng không vui mừng quá đáng, đây chỉ là nhi tử chí khí mà thôi, hắn chết cũng không tin nhi tử có thể trở thành người chế định quy tắc, làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng.

    Trương Tử Dương nhìn ra phụ thân cũng không tin mình, vì vậy nhìn Trương Việt, từng chữ từng chữ nói: "Phụ thân, người mỏi mắt chờ xem, con nhất định sẽ trở thành người chế định quy tắc, hơn nữa là toàn bộ thế giới sẽ phải tuân thủ quy tắc đó."

    Nghe xong lời nói này, Trương Việt bị sự chăm chú của nhi tử làm cho sợ ngây người, nhìn nhi tử rất lâu, nhẹ gật đầu nói: "Nhi tử, phụ thân tin tưởng con, ta sẽ mỏi mắt mong chờ."

    Có tin hay không tạm thời để ở một bên, Trương Tử Dương biết rõ nếu như đổi vị trí suy nghĩ là mình mà nói..., mình cũng sẽ không tin tưởng lời nói này, bất quá hắn đối với chính mình có lòng tin, chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ nói: phụ thân, thỉnh ngươi mỏi mắt mong chờ, nhìn xem con của người như thế nào thực hiện giấc mộng này.

    Sau buổi cơm tối Trương Tử Dương liền sớm trở về gian phòng của mình, Trương Việt cùng Đổng Vân biết rõ nhi tử bị cảnh sát giày vò lâu như vậy nhất định là mệt mỏi, cho nên cũng đều sớm đi ngủ rồi, không có quấy rầy Trương Tử Dương.

    Kỳ thật Trương Tử Dương là trở về luyện tập Thiên Long bí quyết, sau khi trải qua sự kiện lần này, đây là lúc Trương Tử Dương hi vọng thần công của mình đại thành hơn bất cứ thời điểm nào, hiện tại mới chỉ tu luyện đến tầng thứ nhất, nên chỉ có thể sử dụng một ít pháp thuật đơn giản nhất, mà ngay cả thần thức đã đưa vào não bộ người khác cũng không có biện pháp khống chế ở cự ly xa được, cho nên hắn càng thêm không dám lười biếng, hi vọng mình có thể trong thời gian ngắn nhất đột phá đến tầng thứ hai.

    Tu luyện suốt một đêm, Trương Tử Dương duỗi lưng một cái đứng dậy thấy sắc trời đã sáng rồi, dưới lầu tiếng đập cửa làm Trương Tử Dương chú ý, lúc đi ra phòng ngủ, chỉ nghe thấy mẹ nói lời cảm tạ cùng tiếng đóng cửa.

    Đứng tại góc rẽ ở cầu thang lầu hai, Trương Tử Dương nhìn mẹ cầm trong tay một cái túi, nhíu mày hỏi: "Cái gì đó mẹ?"

    "Vật phẩm của con đó, mới vừa rồi là Lỗ thúc thúc con phái người đưa đến cho con vừa về rồi, con xem có thiếu cái gì không. Đồ ăn sáng mẹ để trên mặt bàn, mẹ đi làm đây." Đổng vân nói xong đi lên cầu thang đem cái túi đưa cho Trương Tử Dương.

    Trương Tử Dương nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, nhẹ gật đầu nói: "Cũng mười giờ hơn rồi, đây là bữa trưa chứ đâu phải bữa sáng nữa ạ! Được rồi mẹ, một hồi con sẽ tự ăn, mẹ nhanh lên lớp đi, ba của con đâu rồi?"

    "Ba của con đã ra ngoài từ sớm, được rồi, vậy con tự ăn đi, đúng rồi, Lỗ thúc thúc nhắn con một câu, ông ấy nói mấy ngày nay con không cần đi học đâu, bởi vì con là bị trọng thương, tối thiểu nhất cần nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể lành được, biết không?"

    Trương Tử Dương nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ ra cửa, quay người lại lại muốn quay phòng ngủ của mình, về chuyện ăn điểm tâm, đã không có người nhìn mình, cái kia hay là thôi đi, bây giờ hắn xem việc ăn cơm với ngủ là hành vi lãng phí thời gian.

    Mở túi ra xem xét, đồng hồ điện thoại ví tiền thẻ học sinh vân...vân, cũng không ít các thứ linh tinh khác, cầm lấy điện thoại nhấn vài cái, phát hiện điện thoại hết điện, tranh thủ thời gian cắm cáp vào sạc, vài phút yên ổn qua đi, điện thoại bắt đầu điên cuồng đổ chuông, vang lên suốt hơn mười phút đồng hồ mới dừng lại.

    Trương Tử Dương biết rõ những âm thanh nhắc nhở này là của tin nhắn cuộc gọi nhỡ, mở ra xem xét, Ngô Vệ Quốc Hàn Nghị cùng Thạch Lỗi gọi cho mình hơn mười cuộc, Tôn Phỉ Phỉ bốn mươi bảy cuộc, Triệu Vũ Lộ một trăm mười sáu cuộc. Cái gì? Triệu Vũ Lộ hơn 100 cuộc gọi? ? ?

    Vội vàng dụi dụi mắt xem lại cẩn thận một lần nữa, nhắc nhở đúng là như thế, thật là Triệu Vũ Lộ, tổng cộng một trăm mười sáu tin, toàn bộ đều tin nhắn nhắc nhở gọi lại sau khi mở máy. Trương Tử Dương bỗng nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, thấy mùa xuân cách mình không xa nữa. Vừa mới chuẩn bị lần lượt gọi cho những người này báo là mình đã bình an thì điện thoại trên tay lại đổ chuông, nhìn trên màn hình hiện ra ba chữ Triệu Vũ Lộ, Trương Tử Dương vui vẻ muốn cười, cố gắng khống chế tâm tình xuống, dùng một bộ dạng hữu khí vô lực để nhận điện thoại.

    Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Triệu Vũ Lộ: "Tử Dương? Là ngươi sao?"

    "Là ta, Vũ Lộ, ta giờ mới cầm lại di động."

    Đầu điện thoại bên kia lặng yên không nói gì tiếp, Trương Tử Dương cũng không nói gì, lẳng lặng yên đợi âm thanh đối phương một lần truyền đến.

    Một lúc sau, Triệu Vũ Lộ dùng một giọng điệu kì quái nói: "Ngươi đang ở đâu?"

    "Ta ở nhà đây này. Ta. . ."

    "Tút tút tút Bí bo. . ." trong điện thoại vang lên một tràng âm báo dập máy, Trương Tử Dương nhìn điện thoại, cười khổ một cái, cũng không có tâm tình tiếp tục gọi điện thoại cho người khác nữa, gửi cho những người quan tâm mình một tin: Mình đã trở về, không có việc gì rồi. Mình hiện tại cần nghỉ ngơi, buổi tối gọi điện thoại lại.

    Mấy người Hàn Nghị rất nhanh hồi đáp lại, đều nói buổi tối sẽ gọi điện thoại. Tôn Phỉ Phỉ thì thì trực tiếp phát một câu: " Cậu ở nơi nào, mình muốn đến thăm cậu."

    Trương Tử Dương sau khi suy nghĩ một chút, vẫn thấy hay nhất là cự tuyệt, nên nhắn một tin trả lời: hôm nay không được rồi, mình muốn nghỉ ngơi, ngày mai nói sau.

    Nhìn Tôn Phỉ Phỉ nhắn tin trả lời một chữ tốt, Trương Tử Dương đem điện thoại ném vào trên tủ đầu giường, trong nội tâm lại nghĩ tới Triệu Vũ Lộ, xem ra nha đầu kia nhất định là biết tin mình bị bắt rồi, ha ha, hơn 100 cuộc gọi này nhất định là nàng đang trách mình, trong lòng nàng nhất định nghĩ mình là người xấu, được rồi. Vốn nàng cũng cự tuyệt mình rồi, tốt nhất là không nên mơ mộng nữa, mình và nàng không phải là một loại người, không phải sao.

    Trương Tử Dương không biết sự tình của mình mọi người đã biết rồi, bản năng nghĩ đến nhất định là Tống Huy đã đem chuyện này nói cho Triệu Vũ Lộ, mà Triệu Vũ Lộ nói cho Tôn Phỉ Phỉ cùng bọn Hàn Nghị. Chính mình sau này làm sao đối mặt Triệu Vũ Lộ đây? Nghĩ tới đây Trương Tử Dương một bụng bực bội, vừa định đi dội nước tắm cái cho tâm hồn bình yên và yên tĩnh, bỗng nhiên một hồi tiếng đập cửa truyền đến.

    Ai vậy nhỉ? Không phải là bọn Hàn Nghị đến chứ? Nãy đã hẹn là tối gọi lại rồi mà? Xem ra mấy thằng này thật sự quan tâm đến mình ah! Nghĩ tới đây Trương Tử Dương tâm tình thoáng khá hơn một chút, dù sao cũng còn có một đám hảo huynh đệ này.

    Cuối tháng bận làm báo cáo với chấm bài thi nên không có chương, xin lỗi anh em nhé.
     
    Lôi Soái and Shu like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)