[Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C434)

  1. nguyenngao

    nguyenngao Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    2,951
    Được thích:
    2,738
    Re: [Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C257)

    Địa Phủ Lâm Thời Công
    Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý

    Chương 426: Kinh ích cầu tinh

    Dịch: Nộ Vấn Thiên
    Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
    Biên tập: Tiểu Màn Thầu
    Nguồn: Tàng Thư Viện




    Ác linh mặc khải giáp hệt như Quỷ Tướng trong Địa Phủ, mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, khí đen lượn lờ xung quanh, Quỷ Đầu Đao trong tay lấp lóe hàn quang, sát khí rợn người.

    Nó đi từng bước về phía ba người ngồi xếp bằng theo hình tam giác ở trước mặt, song bước đi có vẻ hơi do dự, không biết hạ thủ từ ai trước. Nhưng cuối cùng nó vẫn đi tới trước người Lăng Vân mặc bộ đồ màu đỏ thẫm.

    Lăng Vân nhíu chặt mày, vô cùng lo lắng, thời khắc sống còn, cô quay đầu liếc qua cụ bà ở bên cạnh, nhất thời xốc dũng khí, cắn chặt răng, ánh mắt cũng kiên định hơn. Thân là một phần tử của Lăng gia, thì phải có giác ngộ hy sinh vì gia tộc.

    - Đừng lo lắng, đọc theo ta. –Ngay khi ác linh sắp tới gần, Lăng Vân thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ đại đao của đối phương, bỗng nhiên, Hoa Vĩ một mực nhắm mắt ngưng thần chợt mở miệng, cụ bà bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, chỉ nghe Hoa Vĩ nói:

    - Cùng tụng kinh với ta, siêu độ vong linh… Ánh sáng từ Thiên tôn sáng soi vạn dặm, tràn khắp thế giới. Gặp súc sinh quỷ đói địa ngục đều hết thảy tiêu tan, thân thể bừng cháy, lưỡi đao bóng kiếm, đau thương thấu trời, đâm sâu cốt tủy, ánh lửa ngập trời, nấu chảy mọi thứ…

    Nói xong Hoa Vĩ bắt đầu tụng kinh, cụ bà bên cạnh lập tức học theo, tụng từng câu từng chữ, trong nháy mắt giữa bà và Hoa Vĩ rực lên một bức tường ánh sáng màu xanh, giống như do vô số kinh văn hợp thành, nhất thời ngăn ác quỷ ở bên ngoài.

    Ác quỷ hơi sững sờ, nghiêm túc liếc Hoa Vĩ một cái, bước chân hơi loạng choạng, dường như là bị hù dọa. Nó lẳng lặng quan sát một hồi, phát hiện bức tường ánh sáng chỉ ở bên ngoài người Hoa Vĩ và bà cụ, Lăng Vân giống như bị cách ly. Ác quỷ lập tức dợm bước, đi về phía Lăng Vân.

    Sở dĩ con ác quỷ không chùn bước như thế là vì gia chủ của Lăng gia là ngọn nguồn cái chết của nó, cũng chính là nơi bắt nguồn oán niệm của nó. Nó không nhất định phải hại chết gia chủ Lăng gia, cho dù khiến họ khủng hoảng, sợ hãi, bị thương cũng có thể khiến ác quỷ vui vẻ trong lòng, hóa giải oán niệm.

    Đương nhiên oán niệm của con ác quỷ này quá nặng, một hơi hại chết nhiều đời gia chủ Lăng gia như vậy cũng không hóa giải hết oán niệm.

    Lúc Lăng Vân tiếp nhận chức vị gia chủ từng tế bái tổ tiên, đương nhiên cũng bị ác quỷ lượn lờ xung quanh Lăng gia biết được. Nó ngày thường không có cách nào hiện thân, cũng chỉ có vào đêm trăng tròn Âm khí nặng nhất mới có thể hiện ra.

    Đôi mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm Lăng Vân, trong ánh đao sắc bén phản chiếu ra khuôn mặt sợ hãi của Lăng Vân. Đúng vào lúc này, bà cụ Lăng gia hô lớn:

    - Vân nhi, đừng ngây ra nữa, mau cùng tụng kinh với thượng sư ngăn cản ác quỷ.

    - Tam đồ cửu phủ, một trăm hai mươi tầng địa ngục. Đa số chúng sinh, không tu chân đạo, chết vào đêm dài, hồn xuống làm quỷ, trầm luân ác thú… -Hoa Vĩ không hề bị lay động, tiếp tục tụng kinh, từng câu rõ ràng, ánh sáng xanh trước người càng thêm chói mắt, cụ bà cũng vội vàng ngâm tụng theo.

    Đúng vào lúc này Lưu Anh Nam thông qua Âm Dương Nhãn của mình phát hiện, bà cụ vừa đọc một câu kinh văn thì đỉnh đầu bà sẽ tuôn ra một luồng khí xanh. Mà trên đỉnh đầu Hoa Vĩ, một hư ảnh Hoa Vĩ khác hiện ra, gã ngồi xếp bằng trên hư không, thân thể cùng cách ăn mặc như nhau, chỉ là trên mặt không có ngũ quan thất khiếu, giống như một tờ giấy trắng hình trứng ngỗng, bên trên vẽ đầy kinh văn các màu. Đây là chân thân của Thực Pháp Quỷ.

    Cụ bà cứ ngâm tụng một câu thì đều sẽ có khí xanh bay ra từ đỉnh đầu, sau đó bay về phía chân thân của Thực Pháp Quỷ, hòa vào trong cơ thể gã, sau đó trên mặt gã xuất hiện một cụm kinh văn mới. Điều này ý nghĩa cho việc gã đã thành công thu được niệm lực tín ngưỡng của cụ bà.

    Song rất hiển nhiên niệm lực của bà cụ chẳng thể thỏa mãn nhu cầu của Thực Pháp Quỷ. Nó cần vẫn là niệm lực của Lăng Vân.

    Mắt thấy con ác quỷ từng bước tới gần Lăng Vân, bà cụ Lăng gia đương nhiên không muốn cháu chịu khổ, không ngừng hô to:

    - Vân nhi, mau nghe thượng sư tụng kinh, cùng nhau niệm, có thể bảo vệ con bình an…

    - Con không… -Tuy trong lòng hơi sợ nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận, chính là nỗi tức giận lúc chia tay hồi chiều. Cô tức giận nói:

    - Con không thèm nghe lời tên đàn ông thối tha nào cả, đàn ông chẳng có ai là tốt!

    Lăng Vân quát giận một tiếng. Đừng nói bà cụ, ngay cả Thực Pháp Quỷ và ác quỷ đều khiếp sợ, oán niệm này còn lớn hơn cả bọn họ.

    Người vừa chia tay, lòng đầy ủy khuất và phẫn nộ, luôn cảm thấy đối phương có lỗi với mình, trong lòng vừa là uất ức và buồn bã, hơn nữa cứ gặp người là tức, mãi đến khi tìm được bạn trai tiếp theo mới thôi.

    Lúc này Lăng Vân đang trong thời kỳ nổi điên, cho dù là ác quỷ cũng không ngăn được oán niệm trong tim phụ nữ. Lúc này cô lẩm bẩm nói:

    - Tên thối tha chết tiệt, ăn xong chùi mép xách quần là đi, trở mặt không nhận người…

    - Vân nhi, đừng suy nghĩ lung tung, mau tập trung tinh thần tụng kinh. –Bà cụ Lăng gia kích động hô to, nhưng bà vừa buông lỏng, bức tường ánh sáng trước người do kinh văn tạo thành nhất thời nhạt đi, con ác quỷ lòng sinh cảm ứng, xoay người đi về phía bà, đồng thời Thực Pháp Quỷ mất đi niệm lực của bà cũng đong đưa một chập, hư ảnh càng nhạt hơn.

    Hoa Vĩ dùng dáng vẻ trang nghiêm mở miệng nói:

    - Âm Dương là đạo của trời đất, là kỷ cương của vạn vật, cha mẹ của biến hóa, nơi bắt nguồn của sinh sát, thủ phủ của thần linh. Tích Dương làm trời, tích Âm làm đất. Âm tĩnh Dương động, Dương sinh Âm trường, Dương sát Âm tàng. Dương hóa khí, Âm thành hình…

    Lưu Anh Nam nghe mà thầm kinh hãi, không ngờ con Thực Pháp Quỷ này đúng là vẫn có chút bản lãnh, ngay cả Âm Dương đại đạo cũng dám phân tích. Dương hóa khí, Âm hóa hình, đây chính là cơ sở của con người, Dương khí là hồn, Âm khí là phách. Cụ bà Lăng gia vội vàng tụng kinh theo, ánh sáng xanh lại chói mắt lần nữa, cản đường đi của con ác quỷ.

    Song Lăng Vân vừa nghe lời này, cô có kiểu giải thích của chính cô:

    - Đàn ông thối tha chính là Dương, phụ nữ chính là Âm, đàn ông thối luôn muốn Âm Dương hòa hợp, thực ra gì mà Dương với chả không Dương, còn chẳng phải là muốn ‘xxx’ sao!

    Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, hư ảnh của Thực Pháp Quỷ cũng đu đưa một hồi. Trên khuôn mặt không có ngũ quan thất khiếu kia, chi chít kinh văn đang quay vòng, tốc độ quay vòng còn nhanh hơn vừa rồi. Chỉ nghe gã nói:

    - Thiên địa nhân vạn vật hóa thuần. Nam nữ cấu thành vạn vật hóa sinh…

    - Phì! –Lời của Thực Pháp Quỷ còn chưa dứt, Lăng Vân đã mắng to, hơn nữa còn phẫn nộ hơn lúc nãy, bởi vì lời này Lưu Anh Nam từng nói với Lăng Vân, giả vờ giả vịt, lảm nha lảm nhảm, nói rằng xxx giữa nam nữ chính là đại đạo của trời đất, quan trọng giống như trời đất sinh vạn vật vậy.

    Lăng Vân nhớ tới những điều này càng giận dữ không thôi, mắng to:

    - Cái gì mà vạn vật hóa sinh mạng, cùng lắm chỉ có thể sinh một đứa bé, giỏi lắm là sinh đôi. Đàn ông thối, ngày ngày chỉ muốn xxx ơ, yyy ơ, zzz ơ… Hắn nhất định không yêu mình, bằng không vì sao luôn muốn lên giường với mình. Xxx thật sự quan trọng như vậy sao, còn chẳng phải việc sớm hay muộn, tóm lấy một cô gái trinh nguyên, thật sự phải vội vã như vậy ư?

    Lăng Vân vô cùng rối bời, cô đẩy mọi tội lỗi lên lớp màng bảo vệ của cô, cũng trách Lưu Anh Nam thường xuyên treo màng bảo vệ bên mép, nói nào là tượng trưng cho sự trong trắng, niềm kiêu ngạo của con gái, niềm vinh quang của con trai.

    Lúc này trong cơn nổi giận cùng đau lòng, ngay trước mặt bà nội mình và hai con ác quỷ, Lăng Vân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thất tình của mình. Lúc này càng thêm mất khống chế, miệng không ngừng lẩm bẩm màng bảo vệ, bỗng nhiên vươn một ngón tay đưa vào chân váy, ra sức đâm một nhát…

    Lưu Anh Nam nhìn thấy động tác này, trái tim bỗng co thắt lại. Không ngờ cô nàng dũng mãnh như thế, sau khi thất tình, bất kể nam nữ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ xuất hiện tình huống tự tàn. Ví dụ như đàn ông đập thủy tinh, phụ nữ cắt cổ tay, nhưng cô gái dám xuống thẳng tay với lớp màng bảo vệ trong trắng của mình thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!

     
    manhha1506 thích bài này.
  2. nguyenngao

    nguyenngao Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    2,951
    Được thích:
    2,738
    Re: [Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C257)

    Địa Phủ Lâm Thời Công
    Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý

    Chương 427: Đâm mi!

    Dịch: Nộ Vấn Thiên
    Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
    Biên tập: Tiểu Màn Thầu
    Nguồn: Tàng Thư Viện




    Lưu Anh Nam bất chấp tất cả lao về phía Lăng Vân, vừa chạy vừa hô:

    - Thủ hạ lưu màng…

    Chỉ đáng tiếc đã quá muộn, Lăng Vân lần này thật sự chơi ác. Lần trước Lăng Vân từng nói, vì sao quỷ vật luôn tìm tới cô, Dracula tìm cô, sắc quỷ cũng tìm cô, cô vững tin cho rằng hết thảy mọi việc đều là họa do lớp màng tạo ra. Lúc ấy cô đã nói, tự mình đâm thủng nó, đỡ bị quỷ nhớ thương.

    Không ngờ vào tình huống này cô lại thật sự động thủ. Đây rõ ràng muốn nói: chị mày thất tình, chị muốn hư hỏng!

    Không thể không nói, cô nàng Lăng Vân này thật cương cường, hơn nữa điều này chứng tỏ cô không chỉ có tình cảm thật với Lưu Anh Nam, mà còn dụng tình rất sâu đậm.

    Trước kia Lưu Anh Nam từng nghe nói, nam sinh trường cấp ba nào đó vì thất tình uống say gây chuyện, nữ sinh nào đó vì thất tình buồn rầu mà cắt cổ tay, đây đều là việc thường gặp. Nhưng theo thời phát triển, xã hội tiến bộ, bây giờ hiện tượng yêu sớm đã trở thành hiện tượng bình thường, thất tình càng là mỗi ngày đều phát say, nhưng trai gái bây giờ sau khi thất tình cùng lắm lưu lại một câu trên facebook, blog cá nhân rằng: “Không bao giờ tin vào tình yêu nữa!”

    Lăng Vân khó có được còn giữ lại sự trong trắng và cương cường của phụ nữ, nhưng cách tự tàn này thì rất không nên.

    Lưu Anh Nam vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã không hù dọa cô. Hắn lao tới như điên, nhưng Lăng Vân đã xuống tay, chỉ thấy khuôn mặt cô vặn vẹo, mặt đỏ như máu, như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn, đồng thời lại có một nét quỷ dị nói không rõ. Khi Lưu Anh Nam lao tới gần, cô như báo được thù rút ngón tay ra, chỉ thẳng vào chóp mũi Lưu Anh Nam, bên trên còn dính máu đỏ tươi.

    Máu không nhiều lắm nhưng đỏ tươi chói lọi, còn có một giọt đang chảy từ ngón tay xuống, bên cạnh còn có một ít vật thể dinh dính không rõ. Lưu Anh Nam vô cùng đau lòng, lao đến trước người Lăng Vân. Cùng lúc đó, Thực Pháp Quỷ đang quay tròn giữa không trung, ác quỷ tay xách đại đao, toàn bộ đều bị máu cực âm này hấp dẫn.

    Trên khuôn mặt không có ngũ quan thất khiếu của Thực Pháp Quỷ nhất thời chi chít kinh văn, Hoa Vĩ ở dưới bỗng cất cao giọng như chuông lớn, làm cả tầng hầm đều lung lay, giống như đang ngâm tụng pháp chỉ tối cao của Thiên tôn Phật tổ, chỉ có điều huyên thuyên liến thoắng khiến người ta không nghe rõ. Nhưng trong nháy mắt đó, Lăng Vân cũng chấn động theo, vô ý thức muốn mở miệng tụng kinh theo.

    Mà bên khác, ác quỷ cầm đao càng như điên lao về phía Lăng Vân, giọt máu tươi kia chiếu đôi mắt nó càng thêm đỏ.

    Đây là ‘giọt máu trời sinh’ của ‘nơi con người sinh ra’, nếu bị một vài quỷ vật chết oan chiếm được, chưa biết chừng có thể đổi lấy một loại sức sống khác.

    Những điều này đều do Địa Phủ bồi dưỡng, song lúc ấy Lưu Anh Nam chú ý hơn vẫn là ‘nơi con người sinh ra’.

    Lúc này hai con quỷ và Lưu Anh Nam đều hướng về ngón tay của Lăng Vân, song Lưu Anh Nam đã nhanh hơn một bước. Bởi vì hắn chạy quá nhanh, chân dừng không kịp, trực tiếp ngã nhào về trước theo kiểu cá đớp mồi, chó đớp ***. Mà Lăng Vân ngay lập tức nhìn thấy hắn, tự phá chính là để cho hắn thấy, thì ra hắn cũng biết sốt sắng, biết thương tiếc cho mình.

    Trong lòng Lăng Vân tràn đầy ngạo khí, ngón tay nhỏ máu kia chỉ thẳng Lưu Anh Nam, chỉ là không ngờ Lưu Anh Nam lại bay nhào tới, Lăng Vân không kịp đề phòng, Lưu Anh Nam cũng không kịp tránh né, phụt… ngón tay dính máu kia đâm thẳng vào trong lỗ mũi Lưu Anh Nam.

    Trong tích tắc, Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo thấu xương từ lỗ mũi xông lên Thiên Linh, cả chiếc đầu giống như sắp nổ tung, như có hàn băng đang đông lại, như có gió lạnh đang gào thét, lạnh lẽo tột đỉnh.

    Song rất nhanh cảm giác lạnh buốt này dần nhạt đi, bên tai Lưu Anh Nam là tiếng mắng hơi khàn khàn của Lăng Vân:

    - Tên thối tha, mi chẳng phải muốn đâm chị sao? Chị hôm nay đâm mi trước!

    Ngón tay Lăng Vân còn đang đâm trong lỗ mũi Lưu Anh Nam, cô coi đây thành cơ hội báo thù rửa hận, hung hăng đâm mạnh vài cái, lại phát hiện lỗ mũi Lưu Anh Nam thoáng cái to ra không ít, ngược lại dọa Lăng Vân giật nảy mình. Nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì bỗng phát hiện, một khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ đang nhìn thẳng vào cô, gần trong gang tấc, trong đôi mắt đỏ tươi đó như có núi thây đang bập bềnh trong biển máu, trong chiếc lỗ mũi to uỵch kia, chính là ngón tay nhỏ mịn màng của mình.

    - A… -Lăng Vân hét toáng một tiếng vội vàng rút ngón tay, chỉ là giật mình mà chẳng phải hoảng sợ, bởi vì khuôn mặt quỷ này cô rất quen thuộc, gần đây thường xuyên nhìn thấy trong mơ, nhưng lại rất chân thật.

    Đây là vào lần cô bị cương thi bắt ép, Lưu Anh Nam lần đầu tiên biến thân, trước khi hôn mê cô đã nhìn thấy ‘một nửa khác’ của Lưu Anh Nam, lưu lại trong tiềm thức, gần đây thường xuyên mơ tới.

    Lưu Anh Nam cảm thấy thân thể mình nặng trình trịch, từ trong con ngươi sáng ngời của Lăng Vân, rốt cuộc nhìn thấy bộ dạng biến thành Quỷ thể của mình. Đôi mắt đỏ au, khuôn mặt xanh đen, răng nanh sắc bén, cánh tay cường tráng, ngoài lỗ mũi bị chọc lớn ra, thoạt nhìn vẫn rất cool.

    Lăng Vân từ từ rút ngón tay mình về, ‘máu cực âm’ đến từ ‘nơi con người sinh ra’ dính trên đầu ngón tay đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết gì, còn bao gồm cả một ít vật thể dinh dính không rõ ở bên.

    Biến thành quỷ thể, đây đã là lần thứ ba rồi, cũng xem như có kinh nghiệm nhất định. Lần thứ nhất là vì yêu mà biến, hoàn toàn không do mình khống chế, lần thứ hai vì hận mà biến, mình có thể khống chế Quỷ thể lại không có được năng lượng như có thể hủy thiên diệt địa kia.

    Đây là lần biến thân thứ ba, tuy xảy ra trong tình huống lỗ mũi bị chọc, nhưng trong lòng hắn rất hối hận, không phải là tình tiết lớp màng, mà quan trọng là sợ lưu lại bóng ma cho Lăng Vân, nhỡ đâu cô cảm thấy ‘ngón tay cũng thế cả’ thì gay rồi!

    Đầu óc Lưu Anh Nam vẫn có thể suy nghĩ lung tung, nhưng thân thể đã không chịu khống chế. Quỷ thể khôi ngô kia có vẻ rất không cân xứng với bổn tôn của hắn, hung hãn thường thường, đáng khinh thường thường, lại là minh chứng tốt nhất cho nghi vấn thế nào mới là đàn ông!

    Trong nháy mắt khi Quỷ Thể xuất hiện, ác quỷ xách đao kia cũng xông về phía bên này, trừ phi là những hung quỷ đáng sợ kia vì tình huống nào đó mà sinh ra linh trí, còn lại tất cả quỷ vật đều không có ý thức, thứ chúng có chỉ là oán niệm chấp niệm, một lòng một dạ chỉ làm một việc mà thôi.

    Giống như con hung quỷ xách đao này, một lòng một dạ muốn làm hại Lăng Vân, sau khi thấy máu càng thêm điên cuồng, cho nên nó cách Lưu Anh Nam rất gần. Sau khi Lưu Anh Nam biến thành Quỷ Tể, con ác quỷ đó thoáng chốc bị đánh nát, giống như một hạt băng rơi xuống đất, vỡ tan tành, hóa thành đốm sáng đầy trời, lơ lửng giữa không trung không tiêu tan.

    Con Thực Pháp Quỷ kia hiển nhiên rất kích động, kinh văn trải đầy trên mặt, xoay tròn rất lẹ, Hoa Vĩ lớn tiếng tụng kinh, như thể muốn siêu độ chúng sinh.

    Song Quỷ Thể của Lưu Anh Nam không nhanh không chậm vươn ra vuốt quỷ, Lưu Anh Nam trở thành người đứng xem, Lăng Vân cũng hơi đờ đẫn, chỉ có cụ bà Lăng gia vẫn lẩm nhẩm tụng kinh theo Thực Pháp Quỷ. Bà đã hoàn toàn hiến dâng chấp niệm của mình, niệm lực hóa thành chất dinh dưỡng nuôi Thực Pháp Quỷ.

     
    manhha1506 thích bài này.
  3. nguyenngao

    nguyenngao Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    2,951
    Được thích:
    2,738
    Re: [Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C257)

    Địa Phủ Lâm Thời Công
    Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý

    Chương 428: Thế giới bàn tay

    Dịch: Nộ Vấn Thiên
    Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
    Biên tập: Tiểu Màn Thầu
    Nguồn: Tàng Thư Viện




    Đỉnh đầu bà cụ Lăng gia long lanh ánh sáng xanh, đó là niệm lực của bà đang hóa tành chất dinh dưỡng bổ sung cho Thực Pháp Quỷ. Mà kinh văn trải đầy trên mặt Thực Pháp Quỷ, không ngờ lại từ trên mặt bay ra, hợp thành từng chuỗi ký tự quỷ dĩ, xông thẳng đến bên người Lưu Anh Nam. Trong nháy mắt, Lăng Vân ở bên cạnh Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy trời đất quay tròn, đầu đau như muốn vỡ, như thể linh hồn mình sắp lao ra ngoài cơ thể vậy.

    Song Quỷ Thể kia lại không nhanh không chậm vươn ra vuốt quỷ đáng sợ, năm ngón tay xòe ra, trong nháy mắt lòng bàn tay xuất hiện khí hỗn độn mờ mịt, một con gió nhẹ thổi tới, thổi bay hỗn độn, xuất hiện một thế giới mới tràn trề sức sống, trăng sao cùng lơ lửng giữa trời, núi xanh nước biếc, bừng bừng sức sống, một dải mây ngũ sắc lơ lửng bên trời, gió lay lay khẽ thổi, khiến cả thế giới vô cùng tươi mát.

    Lăng Vân khiếp sợ nhìn hết thảy những điều này, gần như không dám tin vào mắt mình. Bỗng nhiên, chuyện càng khó tin hơn đã xảy ra, ngay cả Lưu Anh Nam cũng cảm thấy khiếp sợ, ác quỷ vừa mới bị đập tan tành hóa thành vô số đốm sáng, lúc này những đốm sáng ấy đang cuồn cuộn tràn vào thế giới bàn tay trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam.

    Rất nhanh những đốm sáng kia một lần nữa tụ lại, nơi non xanh nước biếc ấy, một gã đàn ông mặc áo giáp tay cầm đại đao đứng sừng sững không chút động đậy, ráng ngũ sắc bên trời chiếu rọi nó thành đủ mọi màu sắc, gió mát chầm chậm thổi qua bên người nó, cỏ xanh dưới chân nó vươn dài, con sông nhỏ chảy bên người nó, giống như đang được trời đất vạn vật tẩm bổ vậy.

    Đồng thời, kinh văn tuôn ra thành chuỗi trên mặt Thực Pháp Quỷ không ngờ cũng lao vào thế giới nhỏ trong lòng bàn tay ấy, từng dòng kinh văn giống như thiên thạch ngoài bầu trời, vừa xuất hiện liền làm cho thế giới nhỏ rung chuyển dữ dội, trăng sao trên trời như muốn rơi xuống.

    Đúng vào lúc này, trên bầu trời trong xanh bỗng bay tới một đám mây, một đám mây trắng muốt tinh khiết như kem bông, nhờ gió đưa đẩy xuyên qua ráng ngũ sắc, dừng lại giữa trăng sao.

    Từng dòng kinh văn giống như thiên thạch ngoài bầu trời kia còn chưa rơi xuống mảnh thế giới này, đã khiến nơi đây rung chuyển không thôi, song khi đám mây xuất hiện, kinh văn náo nháo thoáng cái yên ổn lại. Bỗng nhiên gió mát thổi tới, hào quang vạn trượng, từng chuỗi kinh văn giống như bị gọi về, bắt đầu bay tới đám mây kia, rất nhanh hòa mình vào trong đó.

    Tiếp đó, đám mây trắng phau dần bắt đầu chuyển mình, màu sắc dần đậm lên, không bao lâu, biến thành đen kịt như mực, từ mây trắng biến thành mây đen. Đột nhiên, một tia chớp màu máu từ trong mây đen đánh xuống, trong tích tắc, trời đất mất đi màu sắc, trăng sao lu mờ, cuồng phong gào thét, ráng màu mất đi màu sắc, mưa to như trút nước từ trên trời giáng xuống, cả thế giới nhỏ đều bị màn mưa bao phủ.

    Nhưng cơn mưa này tới nhanh đi cũng nhanh, rất mau liền lắng xuống, mây đen lại biến thành mây trắng, song cả thế giới thì càng tươi mát hơn lúc nãy, núi xanh vô cùng nguy nga, cỏ cây trên đất nhờ nước mưa tưới nhuần cũng lớn thêm không ít, hoa nở rộ, nước suối róc rách, cả thế giới đều được tưới mát.

    Tiếp đó, mặt trời và mặt trăng đều xuất hiện, một dải ánh sáng màu sắc rực rỡ vắt ngang trời đất, gió hây hây thổi bay giọt nước đọng trên cành lá, gã đàn ông mặc khải giáp tay xách đại đao đứng im giữa đất trời, dưới ánh mặt trời, bộ áo giáp vương đầy nước mưa càng thêm rạng ngời rực rỡ. Trên bầu trời, một đám mây trắng phau bay lững lờ theo gió…

    Rất nhanh, mảnh thế giới trong bàn tay biến mất, Lưu Anh Nam cũng khôi phục nguyên trạng, nhìn lại tầng hầm lạnh lẽo này, ác quỷ biến mất, Thực Pháp Quỷ ngồi khoanh chân trong hư không biến thành mặt trứng ngỗng, bên trên chẳng những không có ngũ quan thất khiếu, mà ngay cả những kinh văn kia cũng không còn. Bỗng nhiên, trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng bóc xuất hiện một vết rạn, vết rạn càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, theo một tiếng vang khẽ, cả hư ảnh đều nổ tung, khói đen cuồn cuộn trong căn phòng, không chỉ rơi xuống, mà cuối cùng toàn bộ đều tan vào trong đất.

    Khi mọi thứ yên ổn lại, chỉ thấy bà cụ Lăng gia đã ngã uỵch xuống đất, trên mặt không còn chút màu máu, nếp nhăn ngang dọc khuôn mặt, giống như thoáng cái già đi vài chục tuổi. Một người khác ngã nhoài trên đất chính là Hoa Vĩ, khuôn mặt gã thoạt nhìn còn già nua tiều tụy hơn cả bà cụ, nếp nhăn tua tủa trên mặt, hốc mắt hõm sâu, hoàn toàn chính là da bọc xương.

    Lăng Vân vẫn đang ngơ ngác, vốn nhìn thấy khuôn mặt Lưu Anh Nam thì tức giận, nhưng lúc này cô không nhịn được vươn tay ra muốn sờ mặt hắn, khuôn mặt quỷ lúc nãy mang tới cho cô sự chấn động quá mạnh mẽ, giống như bây giờ vẫn đang ở trước mắt.

    Song sau khi sờ lên khuôn mặt Lưu Anh Nam, cô chỉ cảm thấy Lưu Anh Nam bảo dưỡng không tệ, làn da còn kể như trơn bóng se khít, dưới cằm lún phún râu, hơi gai tay, ngoài ra không còn cảm giác khác nào nữa.

    Lưu Anh Nam lúc này cũng ngơ ngác, mỗi lần Quỷ Thể xuất hiện đều luôn có vui mừng lẫn ngạc nhiên. Hắn có thể xác định, người mặc khải giáp trong thế giới bàn tay kia chính là con ác quỷ ban nãy, vì sao có thể hút nó vào thế giới nhỏ thì Lưu Anh Nam không hề hay biết, còn Thực Pháp Quỷ đã hoàn toàn tan biến, niệm lực sau cùng của nó toàn bộ bị đám mây trong thế giới nhỏ hấp thu, đồng thời chuyển hóa thành nước mưa.

    Lưu Anh Nam cũng dần dần mò ra một vài quy luật. Từ lần đầu tiên Quỷ Thể xuất hiện tiêu diệt con cương thi kia, bật lên tác dụng chính là gió, gió có thể thổi tan oán niệm. Lần thứ hai gặp con hung quỷ không đầu, bật lên tác dụng chính là ráng màu, ráng màu có thể tinh lọc oán niệm. Đây là lần thứ ba, bật lên tác dụng là mây, mây có thể hấp thu oán niệm, đồng thời chuyển hóa nó thành thứ hữu dụng với thế giới nhỏ. Điều này giống như đang nói cho mọi người biết rằng, đừng ngày ngày oán trách, có sức kêu ca oán trách thì nên dùng vào việc học tập và làm việc, bạn sẽ có gặt hái.

    Đương nhiên đây đều là phỏng đoán của Lưu Anh Nam, đám mây hấp thu kinh văn của Thực Pháp Quỷ, có lẽ là muốn nói cho hắn biết rằng, mọi thứ chỉ là mây bay!

    Song chỗ Lưu Anh Nam chưa hiểu còn có rất nhiều. Vì sao mỗi lần Quỷ Thể xuất hiện đều luôn hiện ra thế giới bàn tay? Thế giới nhỏ đó thật sự tồn tại ư? Hay đó là một thế giới hoàn toàn mới, nhưng thế giới đó có liên quan gì tới quỷ? Song Lưu Anh Nam loáng thoáng cảm thấy rằng, thế giới đó còn thiếu hụt thứ gì đó.

    Tóm lại còn có rất nhiều việc chưa làm rõ, có lẽ đến ngày nào đó khi thứ Lưu Anh Nam cảm thấy còn thiếu xuất hiện trong thế giới nhỏ này, hắn có thể hoàn toàn nắm giữ đồng thời khống chế Quỷ Thể, rất nhiều nghi hoặc cũng có thể giải khai.

    Mà bây giờ cần giải quyết nhất chính là… má đau, Lăng Vân đang véo má hắn nghiên cứu bí mật biến thân.

    - Chị Hai à, lúc nãy em chọc lỗ mũi anh thì không nói, bây giờ lại véo má anh, đây hình như hơi quá đáng rồi đó… -Lưu Anh Nam cười khổ nói.

    Lưu Anh Nam vừa mở miệng lập tức kéo Lăng Vân về lại hiện thực, nhất là khi nghe thấy thanh âm đáng khinh và nhìn thấy bộ dạng khoe mẽ kia, điều này thoáng cái lại khơi lên lửa giận của Lăng Vân. Cô hung ác nhéo khuôn mặt Lưu Anh Nam, hừ nói:

    - Tên thối tha đáng chết nhà anh không ngờ lại dám giả quỷ hù dọa em…

    Lưu Anh Nam quá oan uổng, hắn nào có tâm tư hù dọa cô chứ. Hắn vừa định nói với cô thì lại nghe cô nói:

    - Sao anh còn ở đây, chẳng phải nói rõ rồi sao, chia tay đừng tới tìm em nữa mà!

     
    manhha1506 thích bài này.
  4. nguyenngao

    nguyenngao Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    2,951
    Được thích:
    2,738
    Re: [Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C257)

    Địa Phủ Lâm Thời Công
    Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý

    Chương 429: Kết cục của Lăng gia

    Dịch: Nộ Vấn Thiên
    Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
    Biên tập: Tiểu Màn Thầu
    Nguồn: Tàng Thư Viện




    ĐLưu Anh Nam thật lòng chúc phúc cho Lăng Vân, hy vọng cô có thể sống thọ trăm tuổi, qua đời một cách yên bình, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, bằng không nếu cô đột tử xuống Địa Phủ, ắt sẽ là hung quỷ oán niệm ngất trời.

    Đây vừa là yêu ma vừa là quỷ quái, cô nàng không ngờ còn nghĩ đến việc chia tay? Lưu Anh Nam vội vàng giải thích với cô rằng không phải thật sự muốn chia tay với cô, chỉ là nhằm để cô sinh ra chấp niệm đối kháng với Thực Pháp Quỷ. Từ lúc mới rồi thì thấy, hiệu quả rất tốt, bằng không cô tụng kinh theo Thực Pháp Quỷ thì sớm muộn sẽ toàn tâm toàn ý thờ phụng Thực Pháp Quỷ, cung cấp niệm lực cho nó.

    Lưu Anh Nam mặt đầy vẻ chân tình tha thiết giải thích cho cô, đưa ra sự thật, giảng đạo lý, nói từ Âm Tào Địa Phủ đến đường đời muôn nẻo, nói nửa ngày môi đều khô lên. Song Lưu Anh Nam chỉ nói một câu:

    - Tiên sinh, xin hỏi anh tên gì? Tôi quen anh à?

    Lưu Anh Nam bó tay, cô nàng quá bướng bỉnh. Lưu Anh Nam đổ mồ hôi lạnh sực nhớ tới một truyền thuyết về trai nghèo. Hắn từng nghe nói, có một lần vào ngày Cá tháng tư, một cậu trai nghèo nhắn tin cho bạn gái nói: “Chúng ta chia tay đi!”, kết quả cô gái lập tức reply nói: “Được thôi.” Sau đó, hai người chia tay thật.

    - Chị Hai à, anh thật sự là muốn tốt cho em, là vì giúp đỡ em mới làm như vậy, không phải chia tay thật đâu. –Lưu Anh Nam cười khổ nói, nhiều cô gái như vậy, hắn và Lăng Vân cùng nhau trải qua nhiều nhất, có thể nói là bạn gái chính thức của hắn, cứ như thế chia tay hắn làm sao cam tâm cho được.

    Song Lăng Vân lại rất kiên quyết, cười lạnh nói:

    - Hừ, trong cuộc đời đàn ông luôn nói rất nhiều câu với phụ nữ, khi yêu đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt là muốn lên giường với phụ nữ. Sau khi kết hôn đàn ông ngày ngày nói với vợ anh yêu em, là sợ cô vợ hoài nghi hắn ta ngoại tình, trong những câu ấy có rất nhiều đều là nói dối. Trong những câu đàn ông nói với phụ nữ, duy chỉ có một câu tuyệt đối chân thật, đó chính là: chúng ta chia tay đi!

    Lưu Anh Nam im lặng, bởi vì đây là một sự thật không thể chối cãi. Nam nữ kết giao, thông thường đều là phụ nữ nói chia tay trước, sau đó đàn ông chọc phụ nữ cười, bám chặt không tha, tuyệt đại đa số đều sẽ hòa hảo. Nhưng một khi đàn ông chủ động đề xuất chia tay, đó chẳng phải là hết yêu thì chính là đã có mối khác.

    Nhưng Lưu Anh Nam thật sự không có ý này, quá là oan uổng. Cho nên nói, giữa tình lữ tuyệt đối đừng coi chia tay thành trò đùa, càng không thể hơi tức giận, hơi cãi vã hục hặc nhau là kêu gào đòi chia tay, quá tổn thương tình cảm.

    Lưu Anh Nam còn muốn giải thích với Lưu Anh Nam, nhưng cô nàng bỗng phát hiện ra bà nội đang té xỉu dưới đất, kêu to một tiếng nhào tới, Lưu Anh Nam vừa liếc qua cũng trợn tròn mắt…

    Lúc hắn vừa nhìn thấy bà cụ Lăng gia, bà còn mặt mũi hồng hào, tóc bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh. Nhưng lúc này, trên mặt bà cụ ngang dọc từng nếp nhăn sâu hoắm, làn da trắng bệch như tờ giấy, tóc trên đầu khô vàng, hệt như cỏ dại mọc um tùm.

    Lăng Vân khóc kêu hai tiếng, bà cụ cũng không có phản ứng. Cô hoang mang ngước mắt lên, liếc Lưu Anh Nam một cái giống như xin giúp đỡ. Lưu Anh Nam vừa định mở miệng, nắm chặt cơ hội lấy lòng này, nhưng Lăng Vân lại nhíu chặt mày, cắn chặt răng, đứng dậy lao ra ngoài, đi gọi những người khác của Lăng gia.

    Lưu Anh Nam nhất thời lạnh lòng, cô nàng này thật sự hạ ác tâm rồi…

    Rất nhanh người Lăng gia đã tới, có điều chỉ đứng ở cửa có vẻ hơi do dự. Khi Lăng Vân nói cho họ mọi chuyện ở đây đã giải quyết xong, họ mới yên tâm to gan xông vào, vội vàng quấn thắt khiêng bà cụ rời đi. Còn về Hoa Vĩ vốn không ai để ý tới, thực ra bộ dạng gã lúc này còn có vẻ già hơn cả bà cụ.

    Dương khí của họ hóa thành niệm lực tín ngưỡng bị Thực Pháp Quỷ hút mất, Dương khí bị hao tổn nghiêm trọng, nom bộ dáng chỉ e dữ nhiều lành ít.

    Trong quá trình này Lưu Anh Nam ba phen bốn bận muốn giúp đỡ, lại đều bị Lăng Vân đẩy phắt ra. Nom cô khiêng bà nội, bước đi hơi lảo đảo, hai chân đi khép vào trong, trong lúc lơ đãng làn váy bay lên, còn có thể nhìn thấy từng vết máu phía trong đùi.

    Lưu Anh Nam khóc không ra nước mắt, lần này xem như chơi lớn rồi. Trước đây bắt quỷ thuận tiện còn có thể cua gái, lần này bắt quỷ lại hủy nhân duyên, đây có cảm giác như mượn chức vụ để mưu lợi riêng. Mưu lợi dĩ nhiên rất sung sướng, nhưng xảy ra chuyện thì chính là đại sự!

    Lưu Anh Nam cứ thế quanh quẩn cả đêm ở Lăng gia, thấy người Lăng gia đưa lên hai bản hợp động. Một bản là giấy chứng minh quyền sử dụng đất của một ngọn núi, đưa cho hai hòa thượng, đồng thời hiến hàng đống tiền mặt cho họ xây dựng chùa miếu, còn đáp ứng tặng thêm vào một bức tượng Phật bằng vàng nguyên chất.

    Ngoài ra vài đạo sĩ kia không biết là do có cảm ứng hay là thèm tiền không cần mạng, ban nãy la khóc thảm thiết chạy trốn, lúc này không ngờ lại quay lại. Thù lao của họ đơn giản hơn hai hòa thượng rất nhiều, ba đạo sĩ, mỗi người xách một cặp da rời đi, thoạt nhìn giống như ông trùm xã hội đen giao dịch thuốc phiện hay vũ khí quân dụng trong phim ảnh Hồng Kông vậy.

    Lưu Anh Nam mắt long lanh nhìn họ rời đi. Mình thì sao, bỏ sức nhiều nhất, công lao lớn nhất lại bỏ sót, hai tay trắng vẫn hoàn trắng.

    Tiễn đám hòa thượng đạo sĩ rời đi, hàng loạt nhân viên làm việc cho Lăng gia được triệu tập về, trong đó còn có vệ sĩ cùng bác sĩ tư. Họ rất nhanh đưa ra chẩn đoán cho bà cụ Lăng gia, kết quả cuối cùng như trong dự đoán của Lưu Anh Nam, Dương khí của bà đã hao hết, người Lăng gia rơi vào trong cơn đau buồn.

    Mà câu chuyện về bà cụ cũng nói cho chúng ta biết rằng, vô luận trong bất kỳ tình huống nào cũng đừng nên toàn tâm tin tưởng một người lạ, càng không nên trả giá bằng sự thờ phụng của mình, gặp người hãy nói ba phần cần thiết đừng nên dốc hết tâm sức.

    Lưu Anh Nam cứ thế quanh quẩn ở Lăng gia một đêm, cửa cầu thang luôn có vệ sĩ riêng canh giữ, nhận được mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai lên tầng, song không hề đuổi Lưu Anh Nam ra ngoài. Mãi đến khi trời sáng, người Lăng gia toàn bộ đều trông coi bên người bà cụ, đau buồn chờ đợi thời khắc cuối cùng.

    Cùng lúc đó, một người mang dáng vẻ quản gia tới thông báo cho Lưu Anh Nam rằng hắn có thể rời đi. Lưu Anh Nam đã làm sẵn chuẩn bị bám chặt không tha, nhưng quản gia nọ tiếp đó lại giao cho hắn một bản hợp đồng. Có tiền lệ của hai hòa thượng ngày hôm qua, Lưu Anh Nam thầm nghĩ, lẽ nào Lăng gia cũng định cho mình một mảnh đất?

    Mở ra coi, không ngờ là một bản hợp đồng lao động căn cứ theo luật lao động do Nhà nước đặt ra, bên A là tập đoàn Vân Hải, bên B đương nhiên chính là hắn. Giấy trắng mực đen trên đó viết rất rõ ràng rành mạch, là hợp động thuê bảo vệ, lương tháng ít đến đáng thương, phúc lợi đãi ngộ hoàn toàn không có, mỗi ngày làm việc 24/24, còn không bao cơm, thời hạn thuê lại là tám mươi năm.

    Lưu Anh Nam vui vẻ tiếp nhận, ký luôn một bản, mình cầm đi một bản. Nhất là khi hắn nhìn thấy kẽ hở trong hợp đồng, công việc bảo vệ này còn phụ trách mua bvs, rửa chân, ấm chăn cho cố chủ…

    Lưu Anh Nam đã hiểu ý của Lăng Vân, đây là để hắn làm trâu làm ngựa mới có thể tiêu trừ nỗi hận trong lòng, làm bạn gái tức giận thì nhất định sẽ bị trừng phạt. Song khiến Lưu Anh Nam khó hiểu chính là, trong hợp động không ngờ còn kẹp một tấm vé xe khách đường dài, hơn nữa cách thời gian xe chạy chỉ có một giờ. Lăng Vân vì sao phải đuổi mình đi gấp đến vậy chứ?

     
    manhha1506 thích bài này.
  5. nguyenngao

    nguyenngao Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    2,951
    Được thích:
    2,738
    Re: [Đô Thị - Hài] Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý (New: C257)

    Địa Phủ Lâm Thời Công
    Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý

    Chương 430: Khoe khoang

    Dịch: Nộ Vấn Thiên
    Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
    Biên tập: Tiểu Màn Thầu
    Nguồn: Tàng Thư Viện




    Tuy Lưu Anh Nam bụng đầy nghi hoặc nhưng lúc này tốt nhất vẫn là nghe Lăng Vân, dù sao mục đích ban đầu hắn tới thủ đô chính là ngăn cản Lăng Vân xem mặt, thuận tiện tập kích Hồng Hà, nếu có thời gian thì đi ngó qua Nhậm Vũ đang tham gia hội thảo nghiên cứu, thu hoạch thêm là truyền tin đồn với Diệp Tinh và hôn môi cô.

    Chuyến hành trình tới thủ đô lần này về cơ bản đã hoàn thành, tuy điện thoại của Nhậm Vũ luôn không bắt máy nhưng sớm muộn vẫn phải trở về. Huống hồ còn có một nữ quỷ cần mầm mống sinh mạng đang chờ cô giúp ‘chắt lọc’!

    Hơn nữa, bây giờ trở về có lẽ đèn đỏ của Hồng Hà cũng đi rồi, vừa có thể lấy lòng Lăng Vân vừa có thể xxx với Hồng Hà, vẹn cả đôi đường.

    Khi Lưu Anh Nam ngồi trên xe đường dài nhàm chán dùng điện thoại xem tin tức thì mới hiểu ra vì sao Lăng Vân vội vã đuổi mình về. Thì ra tin đồn giữa hắn và Diệp Tinh lại bộc phát lần nữa, ảnh Lưu Anh Nam đi lầu xanh nhan nhản trên mạng, đương nhiên, truyền thông chính quy khinh thường phát những tin tức giải trí kiểu này. Song bây giờ, thanh niên dưới ba mươi lăm tuổi, 90% đều chọn cách đọc tin tức trên mạng.

    Nói cách khác, Lưu Anh Nam lại hot rồi. Diệp Tinh hot cỡ nào thì hắn hot cỡ đấy.

    Lưu Anh Nam vô cùng cảm khái, diễn viên cần phóng viên giải trí xào nấu mình, phóng viên giải trí dựa vào ngôi sao kiếm cơm, hai người thiếu một bên cũng không được. Song nếu nữ diễn viên tạo ra tin tức nhằm tăng hiệu suất lên màn ảnh, phóng viên giải trí cố ý vạch trần bí mật của ngôi sao để kiếm tiền, vậy đó chính là vấn đề về nhân phẩm rồi.

    Có vài ngôi sao quyên tiền cho khu bị thiên tai, bỏ tiền xây dựng trường học, tin tức kiểu này chả bao giờ thấy lên bán, nhưng tin tức thường xuyên xuất hiện trên trang đầu lại là ngôi sao nào đó hút thuốc ngoài đường, uống rượu với bạn bè, du lịch với cô gái thần bí…

    Người dân thường nói một câu rằng ‘xấu thì mất linh tốt thì có linh’. Mà cái ngành tin tức giải trí này thì hoàn toàn ngược lại, gọi là ‘tốt thì mất linh xấu mới có linh’.

    Tin tức Lưu Anh Nam đi lầu xanh bị lộ trải qua hai ngày chìm xuồng, hôm nay rốt cuộc bộc phát ra. Hai ngày nay chẳng phải không đưa tin mà là đang trong thời kỳ cất ủ thêm mắm thêm muối, một khi được đưa ra thì chính là rung trời động đất. Tin tức cũng rất đa dạng, Lưu Anh Nam nhìn mà dở khóc dở cười.

    Đưa tin nhiều nhất vẫn là nói hắn ăn vụng sau lưng Diệp Tinh, trai nghèo lên thủ đô cũng bạo gan hơn.

    Ngoài ra còn nói, thực ra Lưu Anh Nam chẳng phải trai nghèo, mà là trai giàu mai danh ẩn tính, thường xuyên ăn chơi đàng điếm, Diệp Tinh chẳng qua là ngôi sao nhỏ được bao nuôi mà thôi.

    Mà khiến Lưu Anh Nam tức giận chính là, không ngờ còn có lều báo nói Lưu Anh Nam là tên mặt trắng (đào mỏ) được Diệp Tinh bao nuôi. Lưu Anh Nam sờ mặt mình, thầm nhủ, trên dưới toàn thân mình chỉ có chiếc mông quanh năm không ra ánh sáng là trắng nhất, cho dù được bao nuôi thì cũng nên gọi là tên mông trắng mói đúng.

    Còn có tin tức nói Lưu Anh Nam và Diệp Tinh thực sự đã chia tay từ lâu, chỉ có điều đang giả vờ thân mật trước mặt mọi người, tỏ vẻ Diệp Tinh cũng là xuất thân nghèo để xào nấu mà thôi. Diệp Tinh chi trả một khoản phí chia tay cũng xem như một kiểu đền đáp với sự giúp đỡ của Lưu Anh Nam năm đó.

    Đương nhiên ý kiến ghê tởm nhất vẫn là bôi nhọ Diệp Tinh, có người nói bản thân cô làm thêm ở trong lầu xanh, còn thuộc cấp bậc hoa khôi. Có người nói Lưu Anh Nam tới lầu xanh để chuộc thân cho cô, điều này quá ác độc. Khi truyền thông biến thành công cụ kiếm tiền, truyền thông vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ không cách nào tưởng tượng nổi.

    Do Diệp Tinh lúc này đang quay phim, vả lại đoàn phim lại từ chối cho truyền thông phỏng vấn, cho nên những phóng viên giải trí vô lương tâm kia bèn chĩa mũi giáo vào Lưu Anh Nam. Thân là người đứng sau bày ra việc biến tin đồn thành scandal, Lăng Vân cũng giờ giờ phút phút nắm giữ hướng đi của sự việc. Sở dĩ bảo Lưu Anh Nam ngồi xe khách đường dài trở về, là vì nhà ga đâu đâu cũng có paparazzi đang ẩn nấp canh chừng Lưu Anh Nam.

    Lưu Anh Nam vốn dĩ không quan tâm, lòng dạ không ai thấy, chủ tâm có trời biết, thân chính không sợ bóng tà, Âm Tào Địa Phủ luận thị phi.

    Song vì tránh phiền phức thuận tiện tỏ vẻ nghe theo với Lăng Vân, hắn vẫn ngoan ngoãn đi tới bến xe khách đường dài. Tuy nơi này không đông người bằng nhà ga, nhưng cũng đông như mắc cửi, mỗi ngày đều có hàng vạn người ngồi xe khách từ bốn phương tám hướng đổ về, cũng có rất nhiều người mất hồn mất vía hoặc nhớ nhà nhớ gia đình chuẩn bị về quen. Đương nhiên, còn có rất nhiều du hồn dã quỷ, muốn về cũng không về được.

    Trên con đường cao tốc xa tít tắp, Lưu Anh Nam mơ mơ tỉnh tỉnh, xe khách lái rất nhanh, lao vun vút giống như không có đích đến vậy.

    Đây chính là một trong các nguyên nhân Lưu Anh Nam ghét ra ngoài. Con đường phía trước xa xít tắp không nhìn thấy đầu cuối, lúc đến cũng là một vùng mênh mông mờ mịt, cảm giác không nhà cửa xung quanh khiến lòng người chìm xuống, suy sụp. Lưu Anh Nam ngây ngây ngô ngô, giống như đã quên mình từ đâu tới, cũng không biết nên đi đâu.

    Cho nên nói, cuộc đời ắt phải có một mục tiêu. Giống như ngồi xe, hoặc chạy theo cuộc sống mới, hoặc quay về quê nhà yêu dấu, bằng không sẽ đánh mất bản thân trong cơn mông muội.

    Ngay khi Lưu Anh Nam buồn ngủ, bỗng hắn cảm giác được một luồng quỷ khí mãnh liệt đang lan tràn. Lưu Anh Nam thoáng cái xốc tinh thần, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía bên ngoài, hai bên xung quanh toàn bộ đều là cảnh hoang vu vô bờ bến.

    Đột nhiên, không gian rung lên một hồi, một vệt đen xỏ xuyên trời đất, giống như muốn xé rách đất trời vậy. Tiếp đó vệt đen bắt đầu kéo dài sang hai bên trái phải, không bao lâu một cánh cổng màu máu đột ngột xuất hiện, bên trong là một màu đen đáng sợ, bốn bóng đen lóe ra, con nào con nấy mặt xanh nanh vàng, không ngờ là yêu ma quỷ quái đồng thời xuất hiện. Một con tay cầm Chiêu Hồn Phiên, một con tay cầm Khốc Tang Bổng, một con rung Dẫn Hồn Linh, một con vung vẩy Tỳ Bà Câu Hồn Tác…

    Đây cmn rõ ràng là tới bắt hồn mà!

    Nhưng xung quanh nơi đây có người chết à? Khi Lưu Anh Nam đang buồn bực, bỗng một chiếc siêu xe màu đỏ lao vút qua xe họ, tốc độ nhanh như tia chớp, động cơ nổ vang hệt như mãnh thú gầm gừ. Tuy đây là đường cao tốc liên tỉnh, nhưng tốc độ tối đa không thể vượt quá 120km/h, tối thiểu không thể thấp hơn 70km/h, đây là một quy định rất nghiêm ngặt.

    Song tốc độ chiếc siêu xe này lại hoàn toàn vượt qua tốc độ tối đa, nhanh như chớp giật, mà còn giống như một con linh xà thoắt tới thoát lui trong làn xe đang vận hành với tốc độ cao. Bất kể là xe cỡ lớn hay cỡ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy khe hở là nó sẽ vượt qua, vô cùng nguy hiểm. Còn có vài chiếc xe suýt gặp nguy hiểm, có xe không thể không táp vào lề đường, bị ép đỗ lại.

    Trong tích tắc siêu xe đi xa, trên xe Lưu Anh Nam có hành khách tức giận mắng:

    - Thằng này cmn chán sống à!

    Rầm… Lời vị khách còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền tới, xe khách của Lưu Anh Nam rất nhanh lái tới. Chỉ thấy chiếc siêu xe lạng lách kia lúc này đã hoàn toàn biến dạng, va mạnh lên rơ mooc của một chiếc xe chở cát, chiếc siêu xe dài tổng cộng 4,5m lúc này dài không quá 0,5m, ba khoang đã va thành một khoang. Còn về người bên trong, linh hồn đã bay đến bên cạnh đám yêu ma quỷ quái dưới sự kêu gọi của Dẫn Hồn Linh, bị khóa xương tỳ bà, dẫn vào trong cánh cổng màu máu kia…

    Lưu Anh Nam hung hăng khua tay giơ ngón giữa về phía yêu ma quỷ quái. Cmn chứ, nếu vẫn đang làm việc bình thường, vì sao ông mày luôn không tìm được trợ thủ chứ?

    Còn về tài xế của chiếc siêu xe, đã dùng tính mạng nói cho mọi người biết, trời khoe khoang ắt đổ mưa, người khoe khoang ắt có họa. Thời đại ngày nay mọi thứ đều đang thay đổi, ngay cả Âm Tào Địa Phủ cũng vậy. Không nhất định phải là Diêm Vương bắt người chết canh ba, sẽ không giữ người đến canh năm, tử vong, cũng có rất nhiều tình huống do người làm!
     
    manhha1506 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)