Đô Thị Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà - C1111

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1083: Kết Thúc

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Vừa mới dùng cơm trưa xong, dĩ nhiên không thể nào đi ăn được nữa.

    Hướng Nhật có tật giật mình, cũng không dám kiếm cớ chuồn ra ngoài, ngoan ngoãn mang theo hai người Hướng phụ cùng với nữ hoàng đi tới một quán cafe gần đó.

    Bốn người chia thành hai cặp ngồi chung một chỗ, vừa vặn mặt đối mặt với nhau.

    - Teru tiểu thư, con nói tiếng Trung rất tốt, là tới đây du học hả?

    Hướng phụ thân là gia trưởng, đối với con dâu tương lai đương nhiên là muốn thoáng tìm hiểu qua một phen.

    Bởi vì nữ hoàng trang phục rất phổ thông, cách ăn mặc so với nữ sinh đại học không khác là mấy, tuy tuổi tác nhìn qua không quá trẻ nhưng người ngoại quốc đa phần đều nhìn trưởng thành hơn, cho nên Hướng phụ mới hỏi một câu như vậy.

    - Thật ra con tới đây du lịch ạ.

    Đối mặt cha mẹ của nam nhân, nữ hoàng khẩn trương không phải giả, trạng thái này vốn không nên xuất hiện trên một người có thân phận cao quý như nàng, nhưng hôm nay thực sự rất khác biệt.

    - Du lịch?

    Sắc mặt Hướng phụ hơi cứng đờ, ngay cả Hướng mẫu ngồi cạnh cũng khẽ nhíu mày. Chẳng qua là du lịch tới, nói cách khác, du lịch xong cô bé này sẽ phải quay về nước.

    - Teru tiểu thư là người nước nào?

    Tuy trong lòng đã có chút không thoải mái, Hướng phụ vẫn duy trì lịch sự hỏi thăm.

    - Con mang cả hai quốc tịch Mỹ và Pháp.

    Nữ hoàng có thể cảm thụ được sau khi mình vừa nói đi du lịch, cha mẹ nam nhân thái độ trở nên nhạy cảm hơn.

    Hai quốc tịch?! Chân mày Hướng phụ càng nhíu chặt hơn, nói dễ nghe một chút là hai quốc gia, nhưng thực ra hai nước này không được gần nhau cho lắm.

    Hướng Nhật ngồi ở một bên mông như bị lửa đốt, hắn biết Hướng phụ hỏi như thế là có ý gì, chính là đang "thẩm vấn" con dâu tương lai. Bất quá hắn và nữ hoàng còn chưa bước đến mức độ kia, thời khắc hiện tại cũng chỉ là bạn trai trong nửa tiếng đồng hồ, còn nhiều lắm không quá mười phút, khi đó hắn ngay cả tư cách "bạn trai" cũng không còn.

    Trong lòng thấp thỏm đến cả Hướng mẫu cũng không dám nhìn, bởi chuyện liên quan tới nữ hoàng hắn còn chưa bao giờ đề cập với bà. Mới vừa rồi đang thân thiết còn bị bắt gian tại trận, thiết nghĩ sau chuyện này hắn sẽ nghe đủ giáo huấn.

    Nói chuyện tán ngẫu thêm một lúc, điện thoại trên người Hướng phụ đột nhiên reo lên. Xin lỗi một câu, sau đó lấy ra bắt đầu nghe máy.

    Không biết có chuyện gì, sắc mặt nhất thời biến chuyển, nói:

    - Không cần lo lắng, ta lập tức đến ngay.

    Sau đó cúp điện thoại.

    - Sao vậy?

    Hướng mẫu bị sắc mặt nghiêm trọng của trượng phu làm kinh động, liền vội vàng hỏi.

    - Không có gì, tôi đi ra đây một chút.

    Hướng phụ không có thời gian giải thích, đứng dậy toan rời đi.

    - Cha, muốn con giúp một tay không?

    Hướng Nhật mở miệng, để cho Hướng phụ tâm lý vững vàng phải biến sắc, nhất định đã phát sinh tình huống bất ngờ gì, thậm chí lưu manh thoáng đã đoán ra.

    Hướng phụ định nói không cần, nhưng nhớ tới con trai mình hiện là dị năng giả, chần chừ một lát mới đáp:

    - Đến lúc cần thiết ta sẽ nói.

    Sau khi dứt lời, hướng nữ hoàng xin lỗi một câu rồi vội vã rời đi.

    Nữ hoàng tự nhiên từ vẻ mặt của Hướng phụ cũng có thể đoán được đại khái, nên nàng không cảm thấy đây là cử chỉ thất lễ gì, ngược lại còn rất thông cảm.

    - Mẹ, người biết là chuyện gì không?

    Thấy Hướng phụ đã đi khỏi, Hướng Nhật hỏi Hướng mẫu đang tỏ ra lo lắng phía đối diện, hắn chủ yếu muốn xác định chắc chắn suy đoán của mình.

    - Còn có thể là chuyện gì, chiến hữu của ông ấy chứ còn ai nữa, ở Bắc Hải này, có thể khiến ông ấy ném hai mẹ con mình sang một bên chỉ có cái tên chiến hữu đó thôi, so với chúng ta còn quan trọng hơn.

    Trong giọng nói Hướng mẫu tràn đầy oán niệm, song băn khoăn đang có người ngoài, nàng rất nhanh thu liễm lại vẻ lo lắng ưu tư.

    - Teru tiểu thư, để con chê cười rồi.

    - Không ạ, thật ra con thấy rất ổn...

    Nữ hoàng lắc đầu một cái, đối với Hướng phụ, nàng cảm nhận được áp lực lớn vô cùng, bây giờ chỉ còn nam nhân và mẫu thân của hắn, trong lòng nàng đã buông lỏng rất nhiều.

    - Mẹ, con đi vệ sinh một chút.

    Hướng Nhật biết Hướng phụ tính tình kiên định, làm việc cũng rất biết lượng sức, tuy nhiên hắn vẫn còn có chút bận tâm, cho nên chuẩn bị đánh một cú điện thoại cho "người nào đó".
    Loading...


    - Ừ.

    Hướng mẫu nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ cũng đoán ra con trai sắp sửa làm gì.

    Hướng Nhật áy náy nhìn nữ hoàng, nàng chỉ yên lặng ngồi một chỗ, tỏ ý hắn cứ tự nhiên.

    Rời khỏi ghế, Hướng Nhật theo hướng dẫn của phục vụ đi tới phòng rửa tay.

    Bên trong vừa vặn không có ai, Hướng Nhật lấy điện thoại ra, gọi cho cái người "cho vay nặng lãi".

    - Thế nào, rảnh rỗi gọi điện thoại cho ta như vậy, có chuyện gì tốt muốn nhờ ta phải không?

    Thanh âm bà dì út họ Dịch từ bên kia đầu dây truyền tới, mang theo một tia nhạo báng.

    - Cô có phải sai người gây phiền phức cho Tôn Hòa?

    Hướng Nhật trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

    - Không, làm sao?

    Có thể ý thức được chuyện gì phát sinh, giọng nói dì út cũng thoáng nghiêm lúc hẳn lên.

    - Mới vừa rồi ba ta nhận được điện thoại của Tôn Hòa, lập tức chạy tới, mặc dù ngoài miệng bảo không có chuyện gì nhưng hẳn là gia đình tên Tôn Hòa đang gặp phiền toái.

    Hướng Nhật phân tích.

    - Ngươi chờ chút, ta gọi điện thoại.

    Bà dì út họ Dịch sau khi nói xong liền cúp máy.

    Hướng Nhật vừa định cất điện thoại chuẩn bị giải quyết sinh lý thì điện thoại trên người lại rung lên.

    Hướng Nhật bấm nút nghe máy, không đợi bên kia mở miệng trước hắn đã cướp lời:

    - Điều tra xong chưa?

    - Rồi, thật sự là đám khốn kiếp kia đi tìm Tôn Hòa tính sổ, rõ ràng ta đã dặn bọn chúng không được đụng vào người nhà của hắn, bọn chúng lại bắt cóc con gái của Tôn Hòa, đem lời dặn dò của ta như gió thoảng bên tai.

    Dịch Tiểu Quân tức giận thở hổn hển, thủ hạ không nghe lời chính là kiêng kỵ lớn nhất của nàng, bởi vì rất có thể chọc phải một ít phiền toái không cần thiết, tỉ như bây giờ.

    - Cô bây giờ nói những lời vô dụng này làm gì, cha tôi đã đi rồi.

    Hướng Nhật lạnh giọng đáp.

    - Yên tâm đi, ta đã bảo bọn chúng thả người, cha ngươi tới vừa vặn có thể đón người về.

    Dịch Tiểu Quân nói tới đây ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục:

    - Còn nữa, kêu cha ngươi không cần để ý chuyện này, hắn ngu thật hay giả vờ không biết, loại người như Tôn Hòa đáng để hắn hy sinh đến mức táng gia bại sản sao?

    - Cô cho rằng ba tôi không biết Tôn Hòa là loại người gì ư?

    Hướng Nhật trả lời một câu, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy ông, hắn đã biết năm phần ông là con người như thế nào, lấy biểu hiện trầm ổn điềm đạm của phụ thân, tuyệt đối không phải là người ngu ngốc, có thể ông ấy đã sớm biết chuyện có gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên trì làm như vậy, trong này nhất định có lí do riêng. Thân là con trai, hắn cũng không chủ động nói toạc ra.

    - Khoản nợ của Tôn Hòa, cứ tính lên đầu ta, ta không muốn cha ta phải chạy tới chạy lui, vừa tốn công vừa tốn sức.

    Hướng Nhật cuối cùng nói một câu.

    Bên kia điện thoại, giọng nói của bà dì út bỗng nhiên cao vút lên:

    - Đây là tiền đó, mấy triệu mà ngươi nói như không có gì, ngươi trả ta hả?

    - Kích động cái gì, thu nhà hắn là được rồi, coi như còn thiếu đi nữa cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

    Hướng Nhật dĩ nhiên không phải hảo tâm, chủ yếu hắn không muốn phụ thân của mình bị "hô tới quát lui".

    - Nếu cô muốn trẻ tuổi hơn, cứ theo lời tôi nói mà làm.

    Nghe được câu này, bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới nói:

    - Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta không đợi một tháng được đâu, mấy ngày tới đây ngươi phải làm cho ta ngay.

    - Được, một lời đã định.

    Hướng Nhật không do dự đáp ứng, dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay, hắn không muốn trì hoãn lâu thêm. Sớm một chút đem nàng làm trẻ ra, sớm một chút hắn bớt đi một cái đuôi cứ bám lấy mình.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1084: Thay đổi

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Lúc Hướng Nhật trở lại chỗ ngồi, nữ hoàng đã không còn ở đây, chỉ có Hướng mẫu một người ngồi ở đó.

    - Teru đi rồi à?

    Nhìn một chút xung quanh, cũng không có phát hiện nữ hoàng thân ảnh, Hướng Nhật nghi hoặc hỏi.

    Hướng mẫu nhìn hắn chằm chằm, nhãn thần sắc bén dường như muốn đem hắn đâm xuyên:

    - Teru này là chuyện gì xảy ra, người ta đến du lịch ngươi cũng trêu chọc nàng?

    - Kỳ thực,... Tiểu Uyển cũng quen biết nàng.

    Hướng Nhật có tật giật mình, hoàn toàn là theo bản năng muốn tìm cái người quen ra làm bia đỡ đạn, an tâm Hướng mẫu. Dù sao trước đây nữ hoàng lần đầu tiên tới đây, nữ cảnh sát cũng đã từng làm cận vệ của nàng.

    Nghe hắn nhắc tới tên nữ cảnh sát, Hướng mẫu lại là giận không chỗ phát tiết:

    - Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, ngươi còn mặt mũi nhắc tới nàng à. Ta là đã nói với ngươi như thế nào, phải đi gặp người nhà Tiểu Uyển, nói nhiều lần, ngươi đều chần chừ kiếm cớ kéo dài, cứ như vậy mãi là sao??

    - Tuyệt đối không phải.

    Mắt thấy mẹ có xu thế lửa giận cuồng bạo, Hướng Nhật liền vội vàng lắc đầu nói:

    - Lần này trở về, ta đã hiểu rõ, ngài lúc nào muốn đi gặp người nhà của Tiểu Uyển đều có thể.

    - Ân, thiệt hả?

    Hướng mẫu nghe được không khỏi sửng sốt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, vẫn là vô cùng giật mình, hắn cư nhiên sẽ nói ra lời như vậy.

    - Đúng vậy, mụ, ngài muốn lúc nào đi, chúng ta liền đi lúc đó.

    Dù sao nữ cảnh sát đã mang thai con của mình rồi, không đi gặp phụ mẫu nàng một cái, thực sự quá không biết đạo lý. Về phần làm vậy sẽ rước lấy phiền phức gì khác, Hướng Nhật tạm thời cũng không đoái hoài tới.

    - Tốt, đây chính là ngươi nói à nha.

    Hướng mẫu lập tức nắm lấy cơ hội lại đem chuyện xác định cho xong:

    - Chờ ba ngươi trở về, ta tìm thời gian đi hỏi Tiểu Uyển, xem cha mẹ của nàng lúc nào rảnh rỗi, đến lúc đó ngươi cũng đừng tìm lý do từ chối.

    - Yên tâm đi, mụ, tất cả do ngài quyết định là được rồi.

    Hướng Nhật vội vàng lấy lòng nói.

    Bất quá Hướng mẫu hiển nhiên không phải là dễ dàng bị lừa dối như vậy, luôn cảm thấy tiểu tử này dễ nói chuyện như vậy là muốn phân tán sự chú ý của nàng:

    - Chờ một chút, ngươi cho là nói như vậy, ta sẽ quên chuyện vừa rồi sao? Mau nói cho ta biết, tới cùng chuyện gì xảy ra, Tiểu Uyển làm sao lại quen biết Teru tiểu thư này?

    Hướng Nhật chần chờ một chút, vẫn là quyết định nói thật:

    - Kỳ thực Teru là nguyên thủ tối cao của một quốc gia...

    - Nguyên thủ tối cao?

    Hướng mẫu nhất thời bị cái chức danh này dọa sợ, ngẩn ra hỏi:

    - Ngươi nói cho rõ ràng, nguyên thủ tối cao gì?

    Nàng dĩ nhiên không không hiểu rõ ràng lắm từ "Nguyên thủ" là có ý gì, chỉ là rất khó tưởng tượng, một cô nương ngoại quốc tuổi còn trẻ xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại dính dáng quan hệ đến "Nguyên thủ".

    - Nàng là nữ hoàng của một quốc gia, chỉ là một tiểu quốc, bất quá bây giờ đã truyền ngôi cho đệ đệ nàng, lúc trước nàng đến đây ngoại giao, Tiểu Uyển đã được an bài tại bên người để bảo hộ nàng.

    - Ngươi tại sao quen biết nàng?

    Hướng mẫu sau khi nghe xong, hỏi một cái vấn đề mấu chốt, bởi vì cảm giác hắn và Teru tiểu thư hoàn toàn không có khả năng cùng xuất hiện.

    - Lần kia bởi vì có người muốn ám sát Teru, Tiểu Uyển lại ở bên người bảo hộ cho nàng, ta lo lắng cho Tiểu Uyển... Cho nên sau cùng cứu Teru, cứ như vậy quen nhau.

    Hướng Nhật đơn giản đem chuyện nói một lần, đương nhiên, cùng nữ hoàng thân thiết cái loại này thuộc về chuyện riêng tư, không cách nào nói ra khỏi miệng.

    - Cho nên nói là 'Anh hùng cứu mỹ nhân', nàng thích ngươi là vì như vậy?

    Hướng mẫu nói lời này biểu tình có chút phức tạp, tựa hồ là muốn tin tưởng, nhưng bộ dạng là không dám tin.

    - Không sai biệt lắm...

    Hướng Nhật mặt dày nói, nếu bị mẹ thấy hình ảnh hắn và nữ hoàng thân thiết, cũng sẽ không sợ thừa nhận.

    - Tiểu tử thối, sau này bớt ở trước mặt mọi người làm như vậy, lần này may mắn là ta thấy được, nếu như Sở Sở các nàng thấy, ngươi giải thích thế nào?

    Hướng mẫu có chút hận không rèn sắt khi còn nóng nói.

    - Dạ, dạ...

    Hướng Nhật liên tục gật đầu đáp.

    - Được rồi, nàng là một nữ hoàng, dù cho hiện tại đã không còn tại vị, nhưng cũng là đã từng giữ chức vị cao, hai người các ngươi hiện tại đã đến trình độ nào?

    Hướng mẫu lại tiếp tục hỏi, nàng vẫn là có chút không yên lòng, nhi tử đi trêu chọc nữ hài tử chung quanh, [T R U Y E N F U L L . V N] nàng cũng không cho là 1 nữ hài đã từng là nguyên thủ một quốc gia sẽ hào phóng như vậy, không để ý chút nào cùng nữ nhân khác chia sẻ một người nam nhân.

    - Chính là bình thường bạn bè trai gái loại trình độ đó đó...

    Hướng Nhật có chút chột dạ nói, hắn tự nhiên sẽ không nói nữ hoàng chỉ là để cho hắn làm bạn trai nửa giờ, điều này sẽ làm cho Hướng mẫu cho rằng nàng là một nữ nhân rất tùy tiện, cũng không muốn ấn tượng của nàng tại trong lòng mẹ trở nên kém đi.

    Hơn nữa vì để tránh cho bị hỏi hoài lộ ra kẽ hở, Hướng Nhật lập tức lái sang chuyện khác:

    - Được rồi, mụ, Teru đi như thế nào?

    - Nàng nhận một cú điện thoại, sau đó nói ta bảo ngươi không cần lo lắng, hình như là ai mua đồ đạc nhiều lắm, một người ôm không xuể, nàng đi hỗ trợ.

    Hướng mẫu nói.

    Hướng Nhật trong lòng không khỏi thở dài một hơi, hắn suy đoán là nữ bảo tiêu Sunny da đen gọi điện thoại cho nữ hoàng. Bất quá thân là một cái bảo tiêu, cư nhiên để cho nữ hoàng cái này "Thủ trưởng" đi hỗ trợ mang đồ, cũng là thuộc hạ tự giác quá mức thân phận.

    Hơn nữa Hướng Nhật lập tức biết đối phương tại sao phải làm như vậy, bởi vì nữ bảo tiêu Sunny vẫn nhìn hắn không thuận mắt, không muốn để cho hắn và nữ hoàng đơn độc ở chung, lần trước tại bờ sông đã muốn phá hư chuyện tốt của hắn và nữ hoàng, bất quá sau cùng được nữ hoàng mệnh lệnh rời đi. Lần này thủ đoạn của nàng rõ ràng cao minh hơn một chút, lại nghĩ ra trò mời đi nữ hoàng.

    Trong lòng nghĩ như vậy, trên người điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra vừa nhìn, cư lại chính là Dịch tiểu di vừa rồi hắn tại trong phòng rửa tay gọi điện thoại tới.

    - Mụ, ta đi nhận cú điện thoại đã.

    Hướng Nhật vội vàng đứng lên.

    - Ân.

    Hướng mẫu cho là Teru tiểu thư gọi tới, không có phương tiện cho nàng nghe được, cũng không có để ý.

    Hướng Nhật rất nhanh chạy đến trong phòng rửa tay, phát hiện bên trong có một người, có thể là khách bên trong tiệm cà phê, bất quá hắn không có ở ý, trực tiếp nhận nghe điện thoại hỏi:

    - Có chuyện gì không?

    - Ba ngươi có phiền toái rồi.

    Dịch tiểu di câu nói đầu tiên khiến cho người nghe không thoải mái.

    - Phiền phức? Phiền toái gì?

    Hướng Nhật nhíu mày, hướng phụ bây giờ là đi nhận cháu cùng nữ nhi trở về, còn có thể có phiền toái gì? Trước nàng đều đã gọi điện thoại tới, nói rất tốt, hiện tại lại đổi ý?

    - Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện cụ thể ta cũng không phải rất rõ ràng, là những người đó bắt cóc cháu cùng nữ nhi, xảy ra nội bộ mâu thuẫn, hiện tại chia làm hai phái, trong đó người 1 phái muốn thả người, một phái khác kiên trì không tha, chuyện cứ như vậy giằng co xuống tới.

    Dịch tiểu di giọng nói bất đắc dĩ hơn, cũng đồng dạng mang theo phẫn nộ, người phía dưới không nghe lời, đổi thành ai cũng khó chịu.

    Bất quá Hướng Nhật cũng sẽ không hiểu nàng, trực tiếp lạnh giọng nói:

    - Nói cho ta biết địa chỉ.

    - Yên tâm, dù cho bọn họ không thả người, cũng không dám làm khó dễ ba ngươi.

    Dịch tiểu di an ủi, nhưng vẫn là nói ra địa chỉ.
     
    trangem, anhemvankiep, rukuru and 7 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1085: Đau Đầu Với Kungfu
    Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung

    ***

    Hướng Nhật vì không muốn mẹ lo lắng, vội tìm một cái cớ rời đi, nói là gặp bạn bè. Hướng mẫu bởi vì nghe hắn hứa hẹn sẽ chịu ra mắt cha mẹ Thiết Uyển, hiện tâm trạng rất tốt, nhất thời không để ý.

    Bước ra đại lộ hắn vội vàng bắt taxi tới biệt tự Tôn Hòa. Trong lòng không đến mức quá lo lắng. Với thân thủ của Hướng bá phụ, việc áp chế năm mười tên côn đồ là bình thường. Điều hắn lo nhất là bọn chúng có con tim, nếu đem ra để uy hiếp sẽ là rất khó đối phó. Chỉ sợ Hướng bá phụ bị thương. Nghĩ tới đây ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng.

    Ở trước cửa biệt thự Tôn Hòa, Hướng bá phụ không vội xông vào mà ẩn mình theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Thân là quân nhân, những sự việc như thế này đối với ông đã là quá quen thuộc. Cùng lúc ấy Hướng Nhật cũng vừa tới nơi, hắn đoán rằng Hướng bạ phụ chính là đang ẩn nấp ở đâu đó tìm cơ hội. Thường thì cảnh sát hay quân nhân đều có chung một hành động là như thế. Nghĩ vậy hắn không vội xông vào, mà tùy tiện tìm một chỗ ẩn nấp. Chủ yếu là hắn thật sự muốn xem Hướng bá phụ sẽ ứng phó ra sao với loại tình huống này, với cả tự dưng xông vào thì khác nào hớt tay trên của ông đâu. Hơn nữa Hướng Nhật cũng chả thèm bận tâm gia đình nhà họ Tôn sống hay chết, nếu không vì lo cho sự an nguy của Hướng bá phụ chắc chắn hắn sẽ không rảnh mà đến.

    Hướng Nhật sau khi quan sát một hồi, quyết định nhảy lên cái cây cổ thụ trước cửa. Ở góc độ này hắn có thể thoải mái quan sát mọi góc độ trong nhà mà không ngại bị phát hiện. Bên trong nhà, đồ đạc vương vãi khắp nơi, chuyện này chỉ có thể là do bọn đòi nợ làm ra. Thằng nhóc Tôn Thiên Lục đang ngồi co ro trên góc ghế salong, không dám liếc ngang nhìn dọc. Mặt mũi băng bó vải trắng, là những vết tích do Hướng Nhật dạy dỗ còn lưu lại. Ông bà Tôn gia nằm lăn lóc trên sàn, Tôn Hòa khóe miệng be bét máu tươi. Chỉ có thể là do bị tra tấn mà thành. Lúc này hắn đang cố lết ra ngoài cửa, miệng không ngừng van nài. Bên ngoài cửa là một đám người khá lộn xộn. Hết thảy cũng tới tám người. Toàn thân ăn mặc nhếch nhác, dáng dấp chả đứa nào giống đứa nào, thoạt nhìn chẳng khác gì bọn bảo kê đường phố. Hướng Nhật thầm cười, căn bản chỉ là một lũ tép riu, tuy nhiên lại dám cãi lời bà dì út xem ra là có chỗ chống lưng. Hướng Nhật chỉ cần nhìn vị trí Tôn Thiên Lam bị bắt ở đâu là biết ngay bọn “cãi lời.” Là bốn người ở bên trái. Một đứa đang giữ chặt Tôn Thiên Lam. Nhìn dáng vẻ của nàng thì chưa có biểu hiện gì bị xâm phạm. Nhưng khuôn mặt thanh tú lại mang nỗi tuyệt vọng, đáng thương. Sau vụ việc nàng nguyện trao thân cho hắn để đổi lấy tự do cho em trai, Hướng Nhật cũng có hảo cảm không ít. Tính ra cô nàng cũng không phải là xấu xa, sang chảnh, vẫn còn nét đáng yêu, thùy mị.

    Phía bên phải, một gã thân hình cao lớn, mặt mũi hung tợn, đứng nhìn tên đang bắt Tôn tiểu thư tỏ rõ ánh mắt giận giữ, hắn uy hiếp:

    - Đình Lâm, mày hóa rồ rồi. Đến cả lời Dịch tiểu thư cũng dám không nghe theo. Định đi tìm cái chết hay sao? Còn không mau thả người.

    Thanh âm cuối cùng hắn gào lên dễ khiến người người kinh hãi. Đáng tiếc không có tác dụng với Đình Lâm. Hắn khẽ hít một hơi từ mái tóc thơm mùi con gái của Tôn Thiên Lam. Cơ thể trở nên sung sướng, miệng không tránh khỏi thèm khát lấp liếm môi. Bỏ ngoài tai lời thằng kia vừa nói, mà chăm chú vào mỹ nhân thì thầm bên tai nàng:

    - Đi thôi.

    Hắn chẳng màng nhìn ngó xung quanh, một tay kéo Tôn Thiên Lam rời đi, ba thằng kia cũng dửng dưng theo sau. Một màn này làm thằng mặt hung dữ tức đến muốn hộc máu mà quát lớn.

    - Bắt nó lại!

    Ba thằng theo hắn cứ như người máy mà xông lên, ba thằng kia cũng không ngại quay lại bồi tiếp. Thằng mặt hung dữ nhắm ngay Đình Lâm mà nhảy bổ vào. Đình Lâm có chút giật mình vội buông nữ nhân ra đánh trả. Tạm thời Tôn Thiên Lam được tự do. Ngay tức thời Hướng bá phụ thần tốc chạy tới kéo nàng ra khỏi cuộc chiến. Quả nhiên tốc độ hơn người, từ ngoài cổng vào đến nhà cũng hơn ba mươi mấy thước, ấy vậy mà cũng chỉ vài giây đã tới nơi. Tôn Thiên Lam thấy người đến cứu là Hướng bá bá liền tỏ ra vui mừng, ông bà Tôn gia cũng bớt lo âu.

    - Cháu không sao chứ? - Thuận miệng, Hướng bá phụ hỏi thăm.

    Tôn Thiên Lam tỏ ra lễ phép lạ thường, sắc mặt ôn hòa nhẹ giọng trả lời:

    - Dạ! Cháu không sao.Hướng bá phụ không hỏi gì thêm, chỉ đứng nhìn nhóm người đang chọi nhau. Khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, căn bản là không để chúng vào mắt. Nhưng khoảnh khắc ấy chưa được bao lâu thì bị cắt ngang, bởi nhóm người của thằng mặt hung dữ đã bị đánh bại, hiện nằm la liệt trên sàn. Quả nhiên hắn vốn không xem thằng kia ra gì ngay từ đầu là có lý do chính đáng. Mà Hướng bá phụ bên này cũng có chút cảnh giác. Nếu không phải thằng này dụng kungfu thì Hướng bá phụ sẽ không cảnh giác như vậy. Ai dè ở cái nơi này lại gặp một thằng biết Vịnh Xuân. Hơn nữa thân thủ cũng không phải là hạng “mèo mả gà đồng.” Một màn liên hoàn quyền vô cùng thư thái nhẹ nhàng, nhưng uy lực đã chứng thực chỉ trong nháy mắt đã hạ gục bốn gã to con gấp đôi người hắn. Loại kungfu này Hướng bá phụ đã nghe nói qua, trước mắt ông sẽ không ngại thằng nhóc, mà cái ông lo lắng là thế lực đứng đằng sau phái Vịnh Xuân, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Như thế nào lại có một thằng đệ tử Vịnh Xuân đi làm cái chuyện hèn hạ, cướp bóc này? Chẳng phải phái Vịnh Xuân rất chú tâm vào rèn đạo đức hay sao? Nếu vậy thì thằng nhóc này rất có thể là loại phản sư. Như vậy Hướng bá phụ cũng không cần phải nương tay.

    Lúc này thằng tên là Đình Lâm mới hả hê, vặn vẹo các khớp tay, khớp cổ như thể là vừa trải qua một màn khởi động cực kỳ thoải mái. Hắn tập trung sự chú ý lên người Hướng bá phụ, nhìn thoáng qua thì thân hình cao to lực lưỡng, toàn thân toát ra khí chất có thể dọa người. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ rõ vẻ khinh thường, không phân biệt trên dưới mà nói:

    - Mày là thằng nào? Khôn hồn thì để con bé kia lại rồi cút ngay!

    Tôn Thiên Lam mặt mũi bỗng trở nên lo lắng, đứng nép sau lưng Hướng bá phụ. Với thân hình to lớn như cây trụ, nàng thoáng qua cũng có một chút an tâm.

    Hướng bá phụ tuy rằng nóng tính, nhưng đối mặt với tình huống chẳng khác nào đi làm nhiệm vụ thì trở nên vô cùng điềm tĩnh khuyên bảo:

    - Chúng mày có thể đi, nhưng toàn bộ người nhà họ Tôn tuyệt đối phải ở lại.

    Giọng nói âm trầm, nghiêm nghị của ông không những không có tác dụng, trái lại còn tăng thêm vẻ tức giận cho Đình Lâm.

    - Mẹ. Lão già nhiều chuyện. Tao cho mày lựa chọn cuối cùng. Mày định bắt tao phải làm cho mày tàn phế hay là cút nhanh đây?

    - Được... - Lời này nói ra làm tim Tôn Thiên Lam như vỡ tung, mặt mũi trắng bạch. Chút hi vọng cuối cùng xem ra là tan vỡ rồi. Bây giờ liệu mình có thể chạy thoát không?

    Bên kia, Đình Lâm cũng tỏ vẻ đắc ý. Thân thủ của mình hắn hiểu rõ, đừng nói là một lão già đô con mà mấy chục thằng đô con hắn cũng chấp hết. Thế nhưng mặt hắn bỗng tái sầm lại, mà Tôn Thiên Lam cũng bị chấn động. Hướng bá phụ không có đi đâu hết mà tiến đến gần Đình Lâm hơn.

    - Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Tự bò ra khỏi đây hoặc tao phải khiến mày bò không được mà lăn cũng không song.

    Thần thái Hướng bá phụ vô cùng uy nghiêm. Sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt toát ra những đạo quang sâu sắc, tràn trề kinh nghiệm chiến đấu.

    - Láo...

    Dứt lời, Đình Lâm vận quyền đánh thẳng vào mặt Hướng phụ. Nhưng rồi hắn tái mặt, vì nhận ra mình đang đánh vào không khí. Thân hình Hướng phụ không chạy đi đâu cả mà chỉ áp sát bờ vai phải của hắn, mượn lực của chính hắn khẽ lắc mình thì Đình Lâm vô lực mà bay lùi ra sau, chân tiếp đất mà mất hoàn toàn lực không chế, cứ thế mà đập người vào cánh cửa, mặt kính vỡ tan tác, miệng phun một ngụm máu tươi gã gục trên sàn.

    Thật khủng khiếp! Hướng Nhật ở trên cây mà chấn động, Tôn Hòa vốn đã hiểu rõ thủ trưởng của mình nhưng cũng kinh ngạc với sức mạnh ngày một lớn của Hướng huynh. Thằng nhóc tóc trắng cũng mở to mắt quan sát như thể gặp phải siêu nhân. Tôn Thiên Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ ôm ngực tựa hồ là đang kiềm chế nỗi sợ lúc bị bắt. Lòng Hướng Nhật có vài câu hỏi, vì hắn cũng không nghĩ thằng tên Đình Lâm kia lại dễ dàng bị đánh bay đến thế. Ban đầu hắn đã nhìn rõ, thân thủ của gã cực kỳ vững chắc, lực lượng rồi dào, bước đi nhẹ như bay, là biểu hiện của người luyện võ đã tới đỉnh điểm. Nhưng xem ra thân thủ của Hướng phụ còn gấp mấy chục lần gã. Rốt cuộc đấy là kungfu gì? Hướng Nhật lại liên tưởng đến La Nhứ và mới đây là bác gái Phạm Thải Hồng. Trong lòng không khỏi kính nể, nếu không phải lực lượng hắn cao hơn thì sớm đã bị làm cho mất mặt rồi, khéo còn ăn hành no. Xem ra, lực lượng cường đại cũng không phải là nhất. Hắn chính là đang đau đầu về chuyện này.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1086: Chuyện Thật Không Thể Đùa
    Mấy thằng kia chỉ cần không ngu cũng biết ai là người phải đi. Bọn chúng chỉ có thể nhanh chóng dìu Đình Lâm, lòng chỉ muốn mau mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Hướng bá phụ cũng không tỏ ra quan tâm, ông thật muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này không hay ho gì. Có cảnh sát chen vào càng thêm rắc rối. Trước khi đi, Đình Lâm cố liếc nhìn Hướng bá phụ, khắc sâu gương mặt ấy trong lòng, miệng nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt dâng trào ý niệm trả thù.

    Hướng bá phụ vội vào nhà hỏi thăm Tôn Hòa và vợ của ông ta. Tôn Hòa cảm kích, nói lời cảm ơn không ngớt. Tôn Thiên Lam cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng đang tính vào nhà thì chợt cả kinh. Ở trên cây Hướng Nhật cũng đã nhìn thấy hai người tiến tới trước cửa, một già một trẻ. Già khoảng năm mươi, trẻ mới mười sáu mười bảy tuổi. Cả kinh ở đây là Đình Lâm đang bắt chuyện với họ. Vẻ mặt của hắn rất hoảng hốt, tựa như nhìn thấy quỷ. Hắn cung kính hết mực chào:

    - Sư phụ, Phương thiếu gia. Người phải trả thù cho con.

    Ặc. Hướng Nhật ở trên cây không tránh khỏi xúc động. Lại thêm một tiểu tử nhà họ Phương xuất hiện. Thấy hắn chăm chú nhìn ngắm thân thể của Tôn Thiên Lam mà miệng như muốn nhỏ dãi. Tựa hồ đang mơ mộng nhìn thấy thân thể nàng lõa lồ, phô bày hết những chỗ bí ẩn mê hoặc lòng người. Quả thật Tôn Thiên Lam không thể nói là không xinh đẹp. Khuôn mặt trong sáng, kiêu kỳ. Tóc đen mượt và đường cong thật hết sảy. Không cần nói Hướng Nhật cũng biết, hắn chính là sai người đến bắt nàng đi để “phục vụ” hắn. Chắc do đợi quá lâu, sốt ruột nên mới chạy tới. Kể ra thì thằng nhóc này cũng biết hưởng thụ gớm, mới mười sáu mười bảy tuổi đã thích thú với cái kiểu “ăn - chơi” này. Lại tính lái máy bay bà già đây mà. Con cháu nhà họ Phương xem ra chả được đứa nào nên hồn, bất quá hắn cũng không ngại dạy dỗ luôn tên này. Tuy nhiên, hiện tại chưa phải lúc để ra tay, hắn vẫn còn muốn xem hai tên này sẽ dở trò gì. Đặc biệt chú ý đến lão già kia, thân là sư phụ, thế mà đệ tử căn bản lĩnh ngộ chưa bằng một phần trăm lực lượng của ông ta. Điều này tạo cho người ta câu hỏi “tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?” Mà chuyện này cũng không phải là hiếm. Tỉ như Trương lão và đệ tử của ông, thật chả khác nào một giọt nước so với một chén nước. Nghĩ tới Trương lão, Hướng Nhật chợt phát giác, quả nhiên lão già trước mắt thần thái phi thường, khắp người tỏa ra khí chất không phải khiến người ta sợ mà khiến người ta hồn bay phách lạc. Hệt như Trương lão. Hắn thật không nghĩ trên đời này lại có nhiều kẻ biến thái như vậy. Không phải mật giả, cũng chẳng phải dị năng hay huyết tộc nhưng sức mạnh cũng có thể coi như thần thánh.

    Hướng đối diện, Tôn tiểu thư không khỏi cau mày vì bị người ta soi mói từ chân lên đầu. Đặc biệt nhìn đâu không nhìn lại chăm chú vào những chỗ nhạy cảm. Cảm giác bị người ta “ngắm nhìn” kiểu này chính là cực kỳ khó chịu. Dù sao nàng cũng là một thiên kim tiểu thư, đứng trên cao hàng trăm, hàng ngàn thằng đàn ông mơ ước cũng không với tới. Nàng quắc cho tiểu tử họ Phương ánh mắt ghê tởm rồi lạnh băng chạy vào cầu cứu Hướng bá phụ. Hướng bá phụ lập tức đi ra cửa, vừa đúng lúc chúng đang nói chuyện.

    - Đình Lâm, mày như thế này rốt cuộc là bị kẻ nào đánh?

    Lão già lên tiếng chất vấn.

    - Đình Lâm quay lại nhìn thì gặp ngay Hướng bá phụ, hắn hung hăng nói:

    - Chính là nó, là nó. Người phải trả thù cho con.

    - Câm mồm! - Lão già tát ngay vào mặt Đình Lâm khiến hắn chao đảo té ngã. Tiểu tử họ Phương hơi run sợ mà tự động lùi lại vài bước. - Tao thật không nghĩ mày lại vô dụng đến vậy. Chỉ là một kẻ to xác mà cũng đánh không lại. Thật phí công tao dạy dỗ mày mấy năm trời.

    Bên kia Hướng bá phụ đi tới, thuận miệng hỏi:

    - Mấy người là ai? Nếu không có việc gì vui lòng đi cho.

    Hướng bá phụ không muốn dây dưa nhiều, mặc dù vẫn biết lời nói của mình sẽ không có tác dụng, nhưng ít nhiều cũng từ miệng đối phương moi ra chút thông tin trước khi động thủ.

    Mà bên này, lão già lại tưởng người trung niên to lớn kia sợ hắn. Trong đầu càng thêm khinh thường.

    - Mày đừng giả ngu. Đánh đệ tử của tao ra nông nỗi này, giờ mày tính sao?

    Tiểu tự họ Phương lấy hết cản đảm chen vào một câu:- Nếu ngoan ngoãn mang cho tao con bé kia thì mọi chuyện coi như xong.

    Lão già khẽ hừ một tiếng, làm tiểu tử họ Phương giật bắn người, nhưng rồi cũng nhanh chóng thu lại cơn giận. Nếu không phải nể Phương lão gia thì lão tử đã băm mày thành ngàn mảnh rồi. Hắn nhạt nhẽo nói lại:

    - Thôi được rồi. Chỉ cần mày chịu giao con bé kia ra thì chuyện hôm nay coi như xong.

    - Ông định đùa với tôi hả? - Hướng bá phụ quát. - Thằng thầy mất nết chẳng trách thằng đệ tử mất dạy. Để ta nói cho các ngươi biết. Bây giờ có ta ở đây, các ngươi đừng mong làm càn. Khôn hồn thì biến ngay!

    Hương bá phụ đứng chắp tay sau lưng, trông bộ dáng thật ôn hòa, thư thái, nhưng cũng thật uy nghiêm.

    - Mày là đệ tử của ai?

    Thấy lời nói của Hướng bá phụ tựa hồ phát ra uy lực của người học võ. Lão già trái lại không nóng, lại càng không sợ. Chỉ là có chút hiếu kỳ.

    Hướng bá phụ cười nhạt.

    - Đáng tiếc, người như ông không xứng để được nghe danh của cao nhân.

    - Tao đây chính là đệ tử đời thứ 21 của Tiêu Dao phái. Hiểu biết vô số loại võ công trên đời, mày tưởng không nói thì tao không biết moi ra à.

    Hai cha con Hướng Nhật biểu lộ cảm xúc không ai giống ai. Hướng Nhật không tỏ ra quá ngạc nhiên, bởi hắn biết trên đời này vẫn tồn tại Thiên Ưng Môn, vốn dĩ là môn phái có từ xa xưa, mà người đời tưởng đã biến mất từ lâu. Chỉ là không ngờ còn có cả Tiêu Dao. Đây chẳng phải nói truyền thuyết vốn bắt nguồn từ sự thật hay sao? Nếu vậy thì sẽ có Nga My, Di Hoa Cung. Toàn là những môn phái chỉ thu nhận đệ tử nữ. Hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, thoát tục. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật mém chút nữa thèm nhỏ dãi. Trong đầu không tránh khỏi sinh hoang tưởng về thú vui hoan lạc, dâm dục.

    Hướng bá phụ thật sự cũng có chút biến sắc, nhưng cũng không có để lộ ra bên ngoài. Ngày ấy vị cao nhân kia cũng chính là do giao đấu một mất một còn với người của Tiêu Dao mà bị trọng thương không hề nhẹ. Khi còn là quân nhân, không ít lần đóng quân ở rừng núi, chính là khi ông đi tuần đã gặp được vị cao nhân ấy. Mặc dù người của Tiêu Dao kia không rõ là đã chết hay còn sống, vì trong lúc giao chiến cả hai đều rớt xuống núi, nhưng ông có nghe cao nhân nói đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã nhưng lạnh lùng và rất cô ngạo.

    - Nếu ông là người của Tiêu Dao, hẳn phải biết người của Tiêu Dao đều là những thi nhân mặc khách, văn chương điêu luyện, nói năng lịch thiệp, cử chỉ nho nhã. Hết thảy đều là những người tài hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, am hiểu sâu sắc âm luật và vũ điệu, thích ngao du sơn thủy, tiêu diêu, thư thái, thả mình vào văn thơ. Người như ông làm sao xứng để được gọi là đệ tử Tiêu Dao? Không chừng chỉ là cái cớ để đôn thân phận lên mà thôi.

    - Ăn nói hồ đồ!!!

    Hẳn là bị chọc chúng tim đen, lão già bỗng nổi cáu, hỏa khí đầy mình, vận quyền ra đánh. Một bên Hướng bá phụ cũng sẵn lòng tiếp chiêu. Hai người đánh tới đánh lui, Hướng Nhật ở trên cây như được mở rộng tầm mắt. Đánh đấm kiều này, đây mới là lần đầu tiên hắn thấy ở ngoài đời, đánh thế nào mà cứ như phim ảnh. Vô cùng ảo diệu, phi thường.

    Lão già quyền pháp nhẹ nhàng, bay bổng tựa chim di. Thoạt nhìn quá đơn giản, nhưng ẩn trong mỗi đường quyền là vô số nét tinh túy, và hiểm họa giết người. Mà Hướng bá phụ cũng không tỏ ra vất vả, tuy rằng chiêu thức không nhanh, không chậm, nhưng lại vững chắc tựa như núi. Mỗi lần di quyền đều để lại dư ảnh dễ khiến người hoa mắt. Rõ ràng là Dã Mã Phân Tông, Bạch Hạc Lượng Xí, Ngọc Nữ Xuyên Thoa, Thanh Long Xuất Thủy. Là tên những chiêu thức hắn vẫn hay nghe mấy ông bà già đọc khi tập dưỡng sinh. Nhìn miết đôi khi quen luôn, chỉ cần thoáng qua là biết Hướng phụ xuất chiêu gì. Không nghi ngờ gì nữa, đây là Thái Cực Quyền. Chỉ là quá mức ảo diệu, chứ không phải chỉ là một cái thân biết di động theo chiêu thức một cách máy móc.

    Hướng bá phụ liên tục nhíu mày, đây là lần đầu tiên ông gặp phải kẻ thù mạnh cỡ này. Chuyện thật không thể đùa.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1087: Mày Muốn Chết Kiểu Gì?
    Thần kinh Hướng bá phụ rơi vào trạng thái tập trung tối cao. Đối thủ của ông không chỉ nhanh mà lực lượng còn vô cùng hùng hậu. Bất quá, tuy rằng Thái Cực Quyền có thể chống đỡ được nhưng chỉ cần bị trúng một quyền là Hướng bá phụ sẽ thua ngay. Xem thần thái của lão già thì vẫn còn chưa đánh hết sức, thực lực mới chỉ nằm ở chế độ thăm dò. Hắn vừa đánh vừa luyên thuyên:

    - Thì ra là Võ Đang Thái Cực Quyền Cổ Phổ 13 thức. Thiên hạ đương thời số người học được cổ phổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mày nên mừng vì điều đó đấy.

    Hướng bá phụ cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, khi xưa vị cao nhân kia có nói, một đống chiêu thức của nhà họ Trần, họ Dương đương thời chỉ là một mớ kungfu thô thiển, sự tinh túy, ảo diệu, thần bí chỉ nằm trong khẩu quyết và cổ phổ nguyên thủy do chính Trương Tam Phong sáng tạo ra. Bởi vì chỉ truyền cho người có duyên nên số người học được cổ phổ hoàn toàn chỉ có vài người trên thế giới này. Những ai có thể hiểu được tinh hoa, những điều bí ẩn, sự diệu kỳ của môn võ này thì đã không còn ở phạm vi nhân loại nữa.

    Đợi một lúc không thấy Hướng bá phụ nói gì. Lão già lại nói tiếp:

    - Thiên hạ có câu “thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá” (Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được) tuy nhiên thái cực lại đi ngược với đạo lý ấy, thành ra nó được ca tụng là môn kungfu lợi hại nhất của loài người. Bởi vì tao nhanh, chậm, mạnh mẽ bao nhiêu cũng đều bị phá giải trước thái cực quyền. Tuy nhiên nếu tao nhanh tới mức mày không thể chế ngự nổi thì sẽ thế nào? Dù cho nét tinh túy của thái cực là lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, lấy thực đánh hư, mượn sức phát lực, đoán lực mà hoạt, nghe kình mà phát, nhưng lực lượng không đủ thì chiêu thức cũng chẳng khác nào gió thoảng mây bay.

    Lời hắn vừa dứt là lúc mà mọi ánh mắt đều mở to, tập trung hết mức vào người hắn. Thân hình lão già bỗng hóa thành bảy tám người bủa vây lấy Hướng bá phụ.

    “San San Lục Ảnh”

    Một đòn liên hoàn cước, mạnh mẽ như vũ bão, Hướng bá phụ nhất thời rơi vào lúng túng, không cách nào chế ngự hết một đòn sáu cước lại còn bị phân tâm bởi những ảo ảnh của lão già tạo ra. Ông bèn hứng chịu một cước lên vai trái, lại bị một cước ngay trung bộ và cuối cùng là ngay giữa ngực. Cả người vô lực bay lùi về sau, ngã lăn vài vòng trên đất, miệng phun một ngụm máu tươi.

    Tiểu tử Phương tam âm thầm đắc ý. Hắn nhìn bộ dạng Đình Lâm mà cảm thấy đáng thương. Thằng sư phụ tài giỏi đến đâu thì thằng đệ tử yếu kém đến đó. Hắn vẫn là không ưa gì tên Đình Lâm này. Cũng bởi cái kế hoạch thu phục mỹ nữ tưởng như sắp hoàn thiện thì lại phải đi đường vòng. Vốn dĩ hắn đã dùng không ít công sức để thâu tóm cái doanh nghiệp nhà họ Tôn, khiến họ Tôn bị phá sản, phải đi vay mượn, nợ nần chồng chất. Hắn lại dẫn dụ cho Tôn Hòa tìm Dịch Tiểu Quân để vay tiền, và âm thầm cài nội gián vào người của nàng ta. Đợi đến khi người của nàng vào đòi tiền, tiền không có ắt sẽ bắt Tôn Thiên Lam làm con tim. Nhân cơ hội ấy, Phương tam chỉ việc chạy tới giải cứu mỹ nhân thế là sẽ có được tình cảm của nàng. Đáng tiếc một kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như thế lại bất thành. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dày mặt mà đưa ra một thỏa thuận siêu lòng người. Rằng sẽ trả hết nợ và lấy lại công ty cho nhà họ Tôn, đổi lại Tôn Thiên Lam phải làm người đàn bà của hắn. Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười khoái trá, tâm tư lại nảy ra ý niệm khoái lạc cùng với nàng giường chiếu một phen.

    Hướng Nhật đang tính xuất đầu lộ diện thì thấy Hướng bá phụ đã đứng dậy. Trong lòng ông thừa biết, không sớm thì muộn cũng sẽ có kết cực như vậy. Ông quay đầu về phía gia đình bốn người Tôn Hòa, nháy mắt ra tín hiệu. Tôn Hòa hiểu ý liền gật đầu. Rồi trên tay Hướng bá phụ đã sớm cầm một quả bóng như trái bi a, ông không do dự mà ném ngay trước mặt lão già. Một màn khói đỏ cay xè phun ra dày đặc, lại thêm những tiếng pháo nổ giòn giã ở khắp tứ phía.

    “Khai Thái Cực”

    Hương bá phụ di chân và tay phải vòng cung, áp sát lão già, đồng thời tay trái đặt lên cổ, tay phải đặt một bên hông phải, cứ thế vừa tạo thành một đòn khóa lại cũng là một đòn công. Hướng bá phụ dốc toàn lực lượng đánh bay lão già nhưng đáng tiếc hiệu quả không được như mong đợi, lực lượng không đủ lớn để áp chế đối thủ. Ông bèn nhân lúc khói chưa tan mà lặn mất tăm tích.

    Lão già bị trúng đòn, tuy không hề hấn gì nhưng cực kỳ cáu giận. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử Khai Thái Cực, quả nhiên cực kỳ khó chịu. Cơ thể mất đi khả năng kháng cự cùng chống đỡ, chỉ cần lực lượng mạnh thêm chút nữa thì đảm bảo ăn hành no.

    Khi đám khói tan đi cũng là lúc mọi người nhà họ Tôn cùng với Hướng bá phụ biến mất không để lại dấu vết. Khuôn trang rộng lớn chỉ toàn là cỏ, rất quãng đãng, phù hợp để ngắm nhìn xung quanh. Đáng tiếc người không thấy là không thấy. Phương tam nóng lòng không chịu được, vội chạy vào nhà quan sát. Khi hắn vừa bước đến cửa thì bỗng từ đâu xuất hiện một thân hình cản lại.

    - Đứng lại thằng cặn bã!

    Hướng Nhật đứng ngay trước cửa chặn lại. Kịch hay bây giờ mới có đất diễn.

    Phương tam không hiểu vì sao lại bỗng dưng xuất hiện một thằng ranh con, dám cả gan chặn đường mình. Thầm nghĩ chỉ là ảo giác làm mờ mắt. Và dựa vào cách ăn mặc của Hướng Nhật, hắn mơ hồ đoán Hướng Nhật chắc là một thằng ở đợ. Hắn liền lên mặt quát:

    - Mày là thằng nào? Liệu hồn cút ngay!

    Hướng Nhật cười lạnh, câu này phải để hắn nói mới đúng chứ.- Lý do?

    Phương tam thấy lời nói của mình không đủ sức uy hiếp lại càng trở nên bực tức. Nghiến răng nói:

    - Nếu mày muốn chết tao đây sẵn lòng. Phương lão tử muốn đuổi người mà còn cần lý do sao?

    Hướng Nhật dửng dưng.

    - À một thằng không có não mà cũng biết sủa cơ đấy.

    - Mày...

    Phương tam nộ khí xung thiên dơ tay tát ngay vào mặt Hướng Nhật, chỉ là tay còn chưa kịp dơ lên thì đã bị ăn hai cái tát vào hai bên má và một đạp bay từ cửa ra ngoài cổng. Lão già thấy thế vội nhảy lên đỡ. Lúc này thân thể Phương tam đã mềm nhũn, đầu óc rơi vào trạng thái bất tỉnh.

    Hướng Nhật phủi tay mấy cái, lặng lẽ bước ra ngoài làm như không để ai vào mắt.

    Lão già nhìn từ đầu đến chân, chỉ thấy đó là một thằng nhóc mới mười lăm, mười sáu tuối. Người gầy guộc, nhìn chỉ hơn que củi một tý. Trông bộ dáng có phần ẻo lả, yếu đuối. Thầm nghĩ hắn giỏi lắm cũng chỉ biết vài ba món võ công thô thiển, cùng lắm chỉ có thể bắt nạt mấy tay mơ. Nghĩ vậy, lão cảm thấy không cần động thủ, tin chắc nói vài lời dọa dẫm hắn sẽ chạy mất dép. Lão hắng giọng:

    - Tiểu tử. Ngay cả con Phương Đại, cháu của Phương lão gia mà cũng dám đánh sao?

    - Tao rất tiếc, ta không ngại vấn đề gia tộc. Tao thích đánh ai là quyền của ta. Mày có ý kiến gì không? - Hướng Nhật châm trọc.

    Lão già lại tưởng Hướng Nhật vốn là không biết gì. Cái loại “ếch ngồi đáy giếng” còn trẻ nên nói năng ngông cuồng. Lão già lại tiếp tục khăng khăng “giảng đạo”:

    - Nhà họ Phương không chỉ giàu có, đứng vào hàng ngũ giới thượng lưu của Bắc Kinh, mà còn có địa vị trong chính trị Trung Hoa. Ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt. Thế nào, đã biết sợ chưa?

    Hướng Nhật thở dài, chỉ vào miệng lão già:

    - Giờ mày muốn vỡ mồm tao cũng không ngại ra tay trợ giúp đâu.

    Lão già hiểu ý, máu nóng nổi lên đỏ khắp mặt, tựa hồ trong mắt, mũi, tai đều đang muốn phun ra lửa.

    - Ranh con, mày hết thuốc chữa rồi.

    - Rất tiếc, tao không cần uống thuốc. Chi bằng mày nên uống thì hơn, mà uống nhiều một chút mới phải. Bây giờ có phải là rất tức đúng không? Tao thật lòng khuyên mày nên cắn lưỡi tự tử cho bớt đau khổ.

    Hướng Nhật cười lạnh lùng, nói tiếp:

    - Hôm nay lẽ ra tao sẽ tha mạng cho mày, nhưng mày vừa đắc tội phải một người không nên đắc tội. Mày muốn chết kiểu gì?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)