Hài  Q.Trường Đỉnh Cao Quyền Lực - C1194(Free 720) - Mộng Nhập Hồng Hoang

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đỉnh Cao Quyền Lực

    Tác giả: Mộng Nhập Hồng Hoang​


    Chương 257: Đọ sức

    Share: MTQ BanLongHội
    Nguồn: metruyen.com



    - Tôi tin tưởng ánh mắt của anh, nhưng tôi càng tin tưởng bản thân mình hơn, không ai có thể ảnh hưởng đến quyết sách của tôi cả.
    Giọng nói của Lưu Tiểu Phi tràn đầy tự tin.

    Ánh mắt của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi lại va chạm với nhau.

    Sau đó, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
    - Đến quận Tân Hoa chúng tôi đi, dự án do anh chọn, tôi sẽ dốc hết sức lực cam đoan bảo vệ cho công ty của các anh không bị quấy nhiễu và bóc lột.

    Lưu Tiểu Phi cũng cười:
    - Với tôi mà nói, đi bất cứ nơi nào cũng giống nhau. Vấn đề là chức quan của anh quá nhỏ. Anh có thể cam đoạn công ty của chúng tôi có thể tiếp đất an toàn ư? Trên anh còn có Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, Phó Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy, bọn họ sẽ cho anh mặt mũi à? Nếu như ở thành phố có người muốn gây khó dễ cho chúng tôi, anh có thể giải quyết không?

    Liễu KìnhVũ nhướn mày, bình tĩnh nói:
    - Liễu Kình Vũ tôi từ trước đến nay đều nói là làm, anh có thể tin hoặc không tin tùy anh, nhưng tôi sẽ không giải thích.

    Cho đến khi Liễu Kình Vũ nói ra những lời này, Lưu Tiểu Phi mới trở nên nghiêm túc. Y nói với Liễu Kình Vũ:
    - Anh là một người rất thú vị, tự tin, đường hoàng. Những thứ đó, anh lấy từ đâu vậy?

    Liễu Kình Vũ hiển nhiên nhìn thấy được sự thay đổi trong thần thái của Lưu Tiểu Phi, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nói:
    - Tâm. Tất cả tự tin và lo lắng của tôi đều xuất phát từ tấm lòng. Bởi vì tôi muốn tận dụng hết mức khả năng của mình để làm chút chuyện cho dân chúng trong khu vực mình chủ quản. Đem những thứ này làm ra những chuyện tốt, không hơn.

    Sau khi Lưu Tiểu Phi nghe xong, nhìn Liễu Kình Vũ vài lần, liền vươn tay ra nói:
    - Được, chúng ta vật tay đi. Anh thắng, tôi sẽ đến chỗ anh đầu tư. Thua, tôi sẽ suy nghĩ một chút.

    Nói xong, Lưu Tiểu Phi trực tiếp để tay lên bàn.

    Liễu Kình Vũ nghe được lời nói của Lưu Tiểu Phi, không một chút do dự mà bắt tay đối phương.

    Hai bàn tay to gắt gao nắm chặt lại với nhau

    Rất ăn ý, hai người từng bước tăng lực đạo, thích ứng với sức mạnh của đối phương.

    Lúc này, Tần Duệ Tiệp cùng đám người Tiêu Mộng Tuyết vốn dĩ đang nói chuyện đều im lặng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ nhìn về phía Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi. Ai cũng không ngờ, hai người đàn ông cao lớn, đẹp trai, phong độ này lại đang vật tay với nhau

    Lực đạo của hai người đang không ngừng tăng lên, nhưng cánh tay vẫn đang lơ lửng ở vị trí bên trong, không bị chệch đi.

    Sắc mặt của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi từ thoải mái, tự tin bắt đầu trở nên ngưng trọng.

    Ở ngay lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều có cảm giác đối phương tuyệt đối là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ.

    Bât kể là người khởi xướng, khiêu khích Lưu Tiểu Phi hay là người cứng rắn Liễu Kình Vũ, trong lòng hai người đều rất ăn ý.

    Mồ hôi dần dần chảy xuống trán, gân xanh cũng bắt đầu nổi lên.

    Thời gian, từng phút, từng phút trôi qua.

    Cánh tay của hai người cũng bắt đầu run lên.

    Sức lực của hai người tiêu hao rất lớn, nhưng không có bất cứ ai chịu khuất phục và thỏa hiệp, vẫn giằng co nhau như cũ.

    Trong ánh mắt của Tần Duệ Tiệp và Tiêu Mộng Tuyết đều lộ ra vẻ âu lo.

    Vừa lúc đó, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di phát xong tài liệu tuyên truyền từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi vật tay với nhau. Đầu tiên là sửng sốt, lập tức đi tới, miệng lẩm bẩm nói:
    - Này, các anh có thấy phiền không hả? Không nhìn thấy các cô gái đều đang rất lo lắng à? Còn không chịu buông tay, tôi tạt nước vào mặt các anh bây giờ đấy.

    Nói xong, Hàn Hương Di đi đến phích đun lấy về hai chén nước, mỗi tay bưng một ly đi đến trước hai người.

    Lúc này, hai người họ cũng đều nhìn ra, thực lực của bọn họ đều sàn sàn như nhau, không có ai chiếm thế thượng phong.

    Tuy rằng không có trực tiếp đánh nhau mà chỉ dựa trên sức lực vốn có nhưng cũng đủ để họ xác định đối phương không phải người bình thưởng. Bởi vì cho dù là vật tay thì cũng phải dùng đến kỹ xảo đấy.

    Nhất là khi mới bắt đầu, Lưu Tiểu Phi và Liễu Kình Vũ đều dần dần dùng sức, từ cánh tay cho đến toàn thân. Qúa trình này nhìn thì dường như không có gì lạ, nhưng trên thực tế cũng là khảo nghiệm khả năng điều phối sức lực của đối phương. Cho dù là bộ đội đặc chủng bình thường, với tình huống sử dụng sức lực cụ thể cũng không chắc có thể cân đối, đạt được trình độ tốt nhất. Nhưng hai người có thể cảm nhận được, sức lực đối phương sử dụng đã đạt đến trình độ cao nhất rồi. Sức lực chiến đấu của cá nhân tuyệt đối không phải người bình thường.

    Hàn Hương Di đột nhiên xuất hiện khiến hai người ý thức được rằng cho dù có kéo dài hơn nữa cũng chỉ sợ tiêu hao sức lực vô ích mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa nào hết.

    Cho nên, hai người hết sức ăn ý thu hồi lại sức đạo.

    Lúc hai người đồng thời buông tay, tiểu ma nữ Hàn Hương Di trực tiếp đưa hai chén nước đến trước mặt hai người, chu cái miệng nhỏ nhắn:
    - Các anh còn muốn đánh nhau giống trẻ con à? Nào, uống nước.

    Nói xong, tiểu ma nữ chạy đến hòm tài liệu cầm lấy một đống tài liệu tuyên truyền rồi rời đi.

    Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi nhìn nhau cười, Liễu Kình Vũ cười:
    - Hiện tại chúng ta hòa nhau rồi, anh nói phải làm thế nào đây?

    Lưu Tiểu Phi cười nói:
    - Anh cũng không tồi, tôi có cảm giác, anh là người tôi có thể tin tưởng, cho nên tôi tính ban đầu sẽ đầu tư ba trăm triệu vào quận Tân Hoa của các anh, xây dựng nhà máy gia công sản xuất ra một triệu tấn đường gluco kết tinh. Loại nhà máy này thuộc loại có nền khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến, lợi dụng kỹ thuật chuyển hóa môi sinh vật, lấy cây ngô, gạo và nguyên liệu nông sản, sản sinh ra đường gluco kết tinh. Có thể dùng cho nhiều lĩnh vực như thực phẩm, y dược.

    Hơn nữa sản xuất đường gluco kết tinh có nguy cơ ô nhiễm rất nhỏ. Nước thải sau khi được xử lý có thể tái sử dụng, chất thải công nghiệp có thể tiếp tục sản xuất tăng thêm ngói gạch. Hơn nữa, nhà máy dạng này ở bất kỳ giai đoạn này cũng đều sử dụng rất nhiều lao động, có thể giải quyết vấn đề việc làm cho dân chúng. Nếu thị trường đường gluco kết tinh được mở rộng, chúng ta sẽ căn cứ tình hình thị trường cụ thể mà xây dựng thêm dây chuyền sản xuất.

    Sau khi nghe Lưu Tiểu Phi nói những lời này, Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu, chủ động vươn tay nói:
    - Được, vô cùng chào đón các anh tới đầu tư vào dự án này. Những thứ khác tôi không dám nói, nhưng tôi có thể cam đoan với các anh: chỉ cần ở trong lĩnh vực làm việc của tôi, trong phạm vi pháp luật cho phép, tôi sẽ bật đèn xanh cho dự án này. Hơn nữa sẽ để cho Phòng xúc tiến đầu tư giúp đỡ các anh hoàn thành tất cả các thủ tục một cách nhanh chóng nhất.

    Đương nhiên, tôi không thể bảo đảm tất cả các thủ tục đều hoàn thành một cách thuận lợi, thậm chí cũng không thể cam đoan dự án này không phải chịu kìm kẹp và gây khó dễ. Nhưng tôi đảm bảo, chỉ cần xảy ra vấn đề, tôi sẽ cho người đi giải quyết. Ai dám giơ tay cản đường các anh, tôi sẽ chặt đứt cánh tay đó. Hơn nữa, tôi tin tưởng, các anh cũng không phải là người thích chịu sự bóc lột, áp bức của người khác. Tôi có thể đứng sau hậu thuẫn các anh ở quận Tân Hoa này, nếu bộ phận nào dám làm khó dễ nhà máy các anh, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, các anh có thể ra tay giải quyết. Hậu quả hết thảy sẽ do Liễu Kình Vũ này thay anh gánh vác.

    Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Phi hết sức hài lòng, gật đầu

    Lưu Tiểu Phi cười nói:
    - Được, Liễu Kình Vũ, anh rất thẳng thắn. Tôi cũng rất thích hợp tác với những người như anh: rõ ràng, lưu loát, có sao nói vậy, tuyệt đối không che giấu
    Nói đến đây, y quay sang Tiêu Mộng Tuyết:
    - Tổng giám đốc Tiêu, tôi đề nghị chúng ta ký dự thảo hợp đồng với Liễu Kình Vũ, hợp đồng chính thức có thể ký sau khi hai bên tiến hành đàm phán cụ thể.

    Nói tới đây, Lưu Tiểu Phi đột nhiên cười ha hả, nói với Liễu Kình Vũ:
    - Tôi thoải mái như vậy, các anh có phải cũng nên bày tỏ thành ý của mình không?

    Thân là thương nhân, Lưu Tiểu Phi lúc nào cũng sẽ tranh thủ lợi ích cho bên mình.

    Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
    - Tôi nói thật với anh, tôi chỉ là một chức quan nhỏ cho nên tôi chỉ có thể hứa quận Tân Hoa sẽ có những điều kiện ưu đãi bình thường của thành phố. Về phần điều kiện ưu đãi nhiều hơn nữa… chắc anh cũng nhìn thấy, tôi là người mạnh mẽ, quan hệ với lãnh đạo cũng không tốt. Thế nên, để tránh người khác túm được đuôi, tôi chỉ có thể hứa hẹn với anh những điều kiện ưu đãi bình thường thôi.

    Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lưu Tiểu Phi không chút lựa chọn gật đầu:
    - Được, khen cho anh ăn ngay nói thật. Dự án này về phía chúng tôi không có vấn đề gì. Tổng giám đốc Tiêu, cô nói thử xem.

    Tiêu Mộng Tuyết không chút chần chừ mà gật đầu:
    - Anh là Tổng giám đốc đầu tư, việc anh đã xác định tôi sẽ không có ý kiến.

    Lưu Tiểu Phi gật đầu cười, nói Liễu Kình Vũ:
    - Được, nếu Tổng giám đốc Tiêu đã nói như vậy, tôi cũng thêm kiên định. Liễu Kình Vũ, đem hợp đồng mẫu của các anh cho tôi hai bản. Tôi cần tìm chuyên gia thẩm định một chút, nếu không có vấn đề thì trước khi triển lãm đóng cửa, chúng ta sẽ ký hợp đồng tại đây. Các thủ tục về sau phải làm phiền các anh rồi.

    Sắc mặt Liễu Kình Vũ vô cùng nghiêm túc nói:
    - Vấn đề này anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ phụ trách việc hoàn tất các thủ tục, các anh chỉ cần phối hợp là được rồi.

    Cả hai đều là những người rất thẳng thắn, chuyện này rất nhanh được quyết định. Lưu Tiểu Phi mang theo hợp đồng mẫu rời khỏi, mà đám người Liễu Kình Vũ cũng cực kỳ hưng phấn.

    Ba trăm triệu là một dự án lớn, lại còn là một dự án có kỹ thuật hiện đại. Năm năm gần đây nhất quận Tân Hoa chưa từng có một dự án nào lớn như vậy.

    Chỉ cần dự án này được ký kết thì nhiệm vụ cả năm của Phòng xúc tiến đầu tư về cơ bản gần như đã hoàn thành. Hơn nữa vẫn còn một dự án thiết bị bảo vệ môi trường trị giá năm mươi triệu phía sau nữa.

    Nhưng mà, bọn họ vui mừng có chút quá sớm. Bởi vì ai cũng thật không ngờ buổi chiều lại xảy ra một việc.

    Trước khi tan sở buổi chiều, không ngờ đám người Liễu Kình Vũ ký liên tiếp sáu dự thảo hợp đồng, nâng kim ngạch tổng thể đạt đến năm trăm triệu. Hơn nữa sáu hợp đồng này có năm cái đều là những người cùng xếp hàng giống Lưu Tiểu Phi vào buổi trưa. Cuối buổi chiều, Liễu Kình Vũ cũng chính thức ký hợp đồng cùng Tập đoàn Tiêu Thị, kỳ đầu tư thứ nhất có kim ngạch đạt ba trăm triệu.

    Niềm vui lúc đầu cứ thế mà bị phá vỡ. Nhưng mà, bọn họ cũng không biết giờ phút này, bốn phía đều có những con mắt tức giận theo dõi. Mấy vị lãnh đạo huyện phía sau đều lặng lẽ tìm đến Lý Đức Lâm, cùng nhau bày ra mưu kế.
     
    mhoang1191, muthanhnam and Long2007 like this.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Đỉnh Cao Quyền Lực
    Tác giả: Mộng Nhập Hồng Hoang
    Quyển 1:Chủ tịch thị trấn mạnh mẽ cứng rắn
    Chương 258: Âm mưu vô sỉ.

    Dịch giả: : Nhóm dịch Ngapt
    Nguồn: : metruyen.com
    Share: MTQ Banlong.us


    Âm mưu có ở khắp mọi nơi

    Đấu tranh quyền lực thường là giết người không thấy máu.

    Lúc này đây, tuy rằng Liễu Kình Vũ cùng Tập đoàn Tiêu Thị đã ký kết hợp đồng chính thức, nhưng cả Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đều hết sức ăn ý cùng giữ trầm mặc.

    Bọn họ cũng không lập tức mở các cuộc họp báo hay công tác tuyên truyền.

    Kể cả khi cùng với các nhà đầu tư khác tiến hành ký kết hợp đồng, Liễu Kình Vũ cũng yêu cầu đối phương tạm thời giữ bí mật, không cần phải công khai ra bên ngoài.

    Lúc này, Liễu Kình Vũ đã nhận đủ bài học từ những lần trước. Đối với giới quan trường Thương Sơn đầy những việc vô sỉ, thực sự hắn cũng có chút sợ hãi. Không phải hắn sợ đấu tranh với những người đó mà sợ phiền hà. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ còn có suy nghĩ sâu thêm nữa.

    Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không biết, cho dù bọn họ không công khai những bản hợp đồng này nhưng do bọn họ ở tương đối gần những huyện khác. Khi mở triển lãm, họ vẫn luôn giám sát chặt chẽ tình hình của quận Tân Hoa. Nhất là khi thỉnh thoảng có một số người mặc đồ lao động xuất hiện, thậm chí còn mang theo cặp tài liệu. Cho nên bọn họ khẳng định bên Liễu Kình Vũ chắc chắn có thu hoạch.

    ...

    Trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm.

    Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư thành phố Đường Tư Khải, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong, quận Lộ Nam - Trương Kiến Kiệt, Chủ tịch huyện Trường Vân - Trương Chí Vũ tất cả đều âm trầm ngồi trên sô pha. Đối diện với bọn họ là Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm.

    Ba người bọn họ đều là thuộc hạ thân tín của Lý Đức Lâm. Tổng sản lượng kinh tế của huyện bọn họ đều xếp hàng thứ nhất, thứ hai, thứ ba trong toàn thành phố. Trong thu hút đầu tư cũng giống như vậy. Đây cũng đều là những huyện mạnh.

    Lúc này, Lục Chấn Phong trầm giọng nói:
    - Chủ tịch Lý, hai ngày gần đây tình hình thu hút đầu tư của quận Tân Hoa hình như rất tốt. Rất nhiều người phản ánh, bọn họ rất có thể đã ký kết một số hợp đồng dự bị.

    Chủ tịch quận Lộ Nam - Trương Kiến Kiệt cũng gật đầu nói:
    - Đúng vậy, Chủ tịch Lý, theo tin tình báo của tôi, Quận Tân Hoa đã ký kết ít nhất hai hợp đồng dự bị, mỗi hợp đồng có kim ngạch khoảng 80 triệu. Nếu hai bản hợp đồng này được ký chính thức thì khó khăn của quận Tân Hoa chắc chắn sẽ được khắc phục. Đến lúc đó, vị trí Phó Chủ tịch quận của Liễu Kình Vũ sẽ rất vững vàng.

    Đường Tư Khải cười khổ:
    - Thật sự không ngờ, tên Liễu Kĩnh Vũ ở vị trí này còn có thể giở ra nhiều thủ đoạn đa dạng như vậy.

    Tuy rằng Đường Tư Khải nói rất kín đáo nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Lão đã đem vị trí triển lãm kém nhất cho quận Tân Hoa, mục đích là khiến Liễu Kình Vũ không thể làm ra thành tích. Nếu làm tốt có thể làm nền để cho đám người Lý Đức Lâm trừng phạt hắn. Nhưng hiện tại, Liều Kình Vũ làm ra nhiều thành tích như vậy, lão cũng bất lực.

    Lý Đức Lâm sau khi nghe xong, sắc mặt vô cùng âm trầm. Biểu hiện của Liễu Kình Vũ thực sự đã vượt ngoài dự liệu của ông ta.

    Nhưng mà, mặc kệ thành tích của hắn có tốt đến mấy, chỉ cần dựa vào cảnh tượng Liễu Kình Vũ phản bác ông ta ở Hội nghi tổng kết hôm qua là không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được. Đương nhiên, những lời này một Chủ tịch thành phố như ông ta sẽ không nói ra miệng. Nhưng trong đám thuộc hạ của ông ta, Lục Chấn Phong lại rất giỏi trong việc đoán ý tứ của lãnh đạo. Cho nên, sau khi bọn họ có được tin tình báo liền lập tức báo cáo với Lý Đức Lâm.

    Giờ phút này, nghe Đường Tư Khải nói xong, chân mày Lý Đức Lâm càng nhíu chặt hơn.

    Lý Đức Lâm trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:
    - Vấn đề đối xử với tên Liễu Kình Vũ này, mọi người có ý kiến gì không?

    Lời của Lý Đức Lâm vô cùng mờ mịt, ông ta cũng không nói thêm phải đối phó với Liễu Kình Vũ như thế nào. Nhưng thân là thuộc hạ thân tín của ông ta, mọi người làm sao có thể không nghe ý tứ đích thực trong đó.

    Cho nên, sau đó, vài người đều thi nhau hiến kế, có bao nhiêu chiêu thức đều mang ra hết.

    Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bọn họ cùng nhau thảo luận xong rồi đi ăn tối. Tiếp đó đến phòng họp tham gia lễ tổng kết thường lệ.

    Chỉ có đều khác với ngày hôm qua, hôm nay trên mặt đám người Lục Chấn Phong và Đường Tư Khải đều lộ ra vẻ hưng phấn.

    Theo bọn họ, Liễu Kình Vũ đã là cá nằm trên thớt, chỉ đợi bọn họ đến xâu xé thôi.

    Mọi thứ, bọn họ cũng đã chuẩn bị rất tốt.

    20h10’ phút, hội nghị đúng giờ bắt đầu.

    Chủ trì hội nghị hôm nay vẫn là Lý Đức Lâm.

    Sau khi Hội nghị bắt đầu, theo chương trình hội nghị, Lý Đức Lâm yêu cầu từng Chủ tịch quận báo cáo tình hình công việc trong ngày.

    Người thứ nhất báo cáo vẫn là Lục Chấn Phong. Lúc này, Lục Chấn Phong trực tiếp đưa ra một bản hợp đồng chính thức trị giá trên dưới 20 triệu. Đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp.

    Tiếp đến, các lãnh đạo khu khác đa số đều có thể đưa ra một, hai cái hợp đồng dự bị để giữ thể diện.

    Tuy nhiên, khi chờ đến thời điểm Trịnh Hiểu Thành báo cáo thì y rất bình tĩnh trả lời:
    - Hôm nay đồng chí Liễu Kình Vũ không có báo cáo với tôi, nên chính tôi cũng không biết thành tích đầu tư của bọn họ là bao nhiêu. Tôi nghĩ, để cho Liễu Kình Vũ tự mình báo cáo đi.

    Nghe được những lời này của Trịnh Hiểu Thành, Lý Đức Lâm liền nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Kình Vũ:
    - Liễu Kình Vũ, cậu là cấp dưới, vì sao không báo cáo cho đồng chí Trịnh Hiểu Thành tình hình công việc của các cậu?

    Liễu Kình Vũ vô cùng kiên cường nói:
    - Chủ tịch Lý, xin lỗi cho tôi nói thẳng. Sở dĩ tôi không báo cáo với đồng chí Trịnh Hiểu Thành tình hình thu hút đầu tư của đội mình là không muốn bị chiến hữu của mình bán đứng một lần nữa. Tôi không muốn dự án mình cực khổ có được lại bị huyện khác nẫng đi. Thật sự, tôi rất sợ.

    Hơn nữa, nếu nói tôi không báo cáo với đồng chí Trịnh Hiểu Thành là không đúng. Báo cáo tôi đã viết xong, nhưng hiện tại thì chưa giao cho đồng chí mà thôi. Về phần đồng chí Trịnh Hiểu Thành báo cáo với lãnh đạo như thế nào thì đó là chuyện của đồng chí. Dù sao, hôm qua chính mắt nhìn thấy chúng tôi đưa ra hợp đồng dự bị, đồng chí ấy còn nói chúng tôi không có bất kỳ thành tích gì. Vậy nên, từ nay về sau, Chủ tịch quận có thể báo cáo trên hội nghị thường ngày là quận Tân Hoa chúng ta không có thành tích. Đối với việc này, tôi sẽ không để ý.

    Trực tiếp tạt nước vào mặt.

    Trịnh Hiểu Thành sau khi nghe xong những lời này, tức giận đến run cả người. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ vin vào tình huống hôm qua mà công kích mình.

    Nhưng mà, Lý Đức lâm chỉ lạnh lùng liếc Liễu Kình Vũ một cái, nói với Trịnh Hiểu Thành:
    - Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, quận Tân Hoa các ông có mâu thuẫn, Thành ủy tạm thời sẽ không nhúng tay. Hy vọng về sau các vị có thể phối hợp tốt với nhau trong cuộc họp. Tôi không hy vọng tại hội nghị của Thương Sơn chúng ta đặc mùi thuốc súng như thế. Điều này cực kỳ bất lợi đối với đoàn thu hút đầu tư của Thương Sơn. Tuy nhiên, tôi phải nhấn mạnh một chút, cho dù là hiện tại hay tương lai, đối với việc không nghe lời lãnh đạo, người làm việc không tuân thủ đúng nguyên tắc nhất định phải xử lý. Cần điều chỉnh công tác thì phải điều chỉnh, tuyệt đối không thể do dự.

    Nói xong, Lý Đức Lâm tiếp tục chủ trì hội nghị.

    Nhưng mà, sau khi Lý Đức Lâm nói những lời này, trong lòng của Trịnh Hiểu Thành cũng vừa động.

    Mặc dù y là Phó Bí thư Quận ủy, là người của Trâu Hải Bằng, nhưng y cũng biết quan hệ đồng minh giữa Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm. Lý Đức Lâm nói như vậy là đang ám chỉ mình có thể điều chỉnh công tác của Liễu Kình Vũ?

    Nhưng tại sao lại phải điều chỉnh công tác của Liễu Kình Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Hiểu Thành có chút khó hiểu.

    Có điều,y biết Lý Đức Lâm một khi đã bắn tên tuyệt đối sẽ không bắn mà không có đích. Ông ta ám chỉ mình điều chỉnh công việc của Liễu Kình Vũ nhất định là có dụng ý.

    Cho nên, nội dung tiếp theo của Hội nghị, Trịnh Hiểu Thành cũng không nghe nổi. Trong đầu đều suy nghĩ đến ý tứ của Lý Đức Lâm.

    Sau khi tan họp, Trịnh Hiểu Thành tìm một góc yên tĩnh, trực tiếp bấm số của Chủ tịch quận Lộ Bắc là Lục Chấn phong:
    - Lão Lục, hôm nay trên hội nghị Chủ tịch nói những lời đó, ông có suy nghĩ gì? Nói cho anh em nghe một chút.

    Lục Chấn phong vừa thấy Trịnh Hiểu Thành gọi đến, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý. Bởi vì đến hiện tại, tình hình toàn cục đều nằm trong tầm khống chế của Lý Đức Lâm.

    Lục Chấn Phong lập tức cười nói:
    - Lão Trịnh, tôi nói ông dù gì cũng đường đường là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân quận, sao không có lấy một chút uy nghiêm gì cả. Tôi cho rằng những lời nói của Chủ tịch thành phố rất tốt. Bất kể là ai, ở bất kể vị trí nào, có bối cảnh thế nào, nhất định phải tôn trọng lãnh đạo. Uy nghiêm của lãnh đạo nhất định phải giữ gìn. Đối với những đồng chí ở quận Tân Hoa các ông nổi trận gió như vậy, nhất định phải mau chóng xử lý, tuyệt đối không thể nương tay.

    Ồ, đúng rồi, theo tin tức của tôi, thành tích thu hút đầu tư của đội Tân Hoa hôm nay tương đối lớn. Ít nhất cũng phải ký kết hai hợp đồng dự bị, tổng kim ngạch có thể lên đến hai trăm triệu. Ông là Chủ tịch quận, nên tự mình bắt đầu các dự án thu hút đầu tư quan trọng này. Dĩ nhiên, nếu bây giờ tiến hành phân công công việc cũng không được thích hợp cho lắm, đáng lẽ ra nên thực hiện từ trước khi tham gia Triển lãm rồi. Dù sao, một trợ thủ không báo cáo với lãnh đạo thì nhất định phải cảnh giác. Điểm này, Chủ tịch Lý cũng ủng hộ, cho dù có lên hội nghị Thường vụ cũng không ai dám có ý kiến. Nếu có nói ra cũng không có tác dụng.

    Lần này, Lục Chấn Phong vừa nói xong, trong lòng Trịnh Hiểu Thành cũng vừa động.

    Y rốt cuộc đã hiểu ý nghĩ của Lục Chấn Phong rồi. Nhất định là thành tích của Liễu Kình Vũ quá lớn nên lão muốn mình điều chỉnh công tác để lấy thành tích đi. Hơn nữa, Lục Chấn Phong cũng nói rõ phải sớm điều chỉnh, nếu điều chỉnh trước khi Liễu Kình Vũ ký hợp đồng chính thức thì tất cả chiến tích đều là của mình rồi. Việc này thật sự rất tốt.
     
    mhoang1191, Simi1988, prairie and 2 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)