Đô Thị Đế Quốc Mỹ Nữ - Lam Đậu Sinh Nam Quốc - Đô Thị - Chương 301

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 298 : Đồ khốn, lão nương bị ngày 17.

    Nguồn: Metruyen






    Đường Thất Thất cúi đầu đi đến bên túi hành lý, lấy ra túi xách của mình, lại từ bên trong lấy ra v1i, rút ra thẻ tín dụng, đưa cho Trương Dương.

    - Làm gì vậy?

    - Tôi không muốn nợ anh.

    Đường Thất Thất hiện lên một vẻ không vui trên mặt.

    - Cô không cần nghĩ nhiều vậy.

    Trương Dương nhìn nàng một cái, đẩy thẻ trở về.

    - Tuy rằng tôi không thích chức nghiệp của cô, nhưng cô làm chuyện này, tôi không bằng cô, cho nên không tính là nợ nần gì, chỉ cho là tôi vốn phải làm.

    Đường Thất Thất cúi đầu nhìn thẻ trong tay, không nói gì, qua một lát vẫn đưa lại cho Trương Dương:

    - Anh là anh, thiệt cũng tốt giả cũng tốt, tôi không quản, nhưng tiền trong thẻ là anh giúp tôi chuyển đi mà!

    Trương Dương nhìn ánh mắt kiên định của nàng, thở dài, tiếp nhận thẻ của nàng, gật đầu nói:

    - Được.

    - Anh có thể đi rồi.

    Nàng lại hạ lệnh trục khách.

    Trương Dương nhíu mày, nhìn nàng, không để ý lời của nàng, dò hỏi:

    - Cô vào Hắc Đào Bát là muốn báo thù cho Đường Đoan?

    Nghe vậy, Đường Thất Thất bỗng dưng thoáng nhìn lại, nhìn nhìn Trương Dương, quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói:

    - Tự cho là đúng đi!

    Ngữ khí đông cứng, hỗn loạn một chút tức giận, nhưng Trương Dương cũng không ngại, tự cố nói tiếp:

    - Hơn hai năm trước Đường Đoan bị người phục kích tại đường Thiên Đình khi Định Hà, Khánh thị! Người phục kích ông ta kêu Cường ca...

    Trương Dương dừng một chút, nhìn nàng một cái, mày nàng hơi hơi ngưng tụ lại, chứng minh nàng đang tại nghiêm túc nghe hắn nói, liền tiếp tục nói rằng:

    - Hành tung của Đường Đoan luôn luôn thần bí, bộ mặt thật của ông ta cũng rất ít người biết. Chớ nói chi là đi ăn cơm, Cường ca như thế nào mà biết, cho nên...

    - Anh muốn nói cái gì?

    Đường Thất Thất rốt cục thì mất kiên nhẫn mà ngẩng đầu nhìn Trương Dương một cái, cười lạnh nói:

    - Anh cảm thấy ở trong này châm ngòi ly gián có thể moi được tin về Hắc Đào Bát từ miệng tôi?

    - Sai, tôi cũng không muốn có được tin gì từ cô, bởi vì tôi biết được còn nhiều hơn so với cô biết, dù sao cô là con gái Đường Đoan. Những người đó sẽ đề phòng cô, cho dù cô muốn biết, cũng biết không được bao nhiêu. Đúng không?

    Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.

    - Cho dù anh dẻo mồm nữa, tôi cũng sẽ không mắc mưu.

    Đường Thất Thất nhìn Trương Dương, tăng thêm ngữ khí nói rằng.

    - Anh cảm thấy tôi sẽ ttin lời của anh sao? Hừ, không có khả năng, tôi sẽ không mắc mưu.

    Trương Dương thấy thế cười cười, nói rằng:

    - Trong lòng cô đang phân vân, bởi vì tôi nói đúng sự thật.

    - Tôi không muốn nói thêm cái gì với anh, anh đi ra ngoài đi.

    Đường Thất Thất hiển nhiên có chút tức giận.

    - Được, tôi đi đây.

    Trương Dương đứng lên, nghĩ nghĩ còn nói thêm.

    - Cần cái gì, cứ việc nói.

    Đường Thất Thất thở hổn hển khẩu khí. Nhắm lại hai mắt, thật lâu sau, mới gật gật đầu, thản nhiên mà nói rằng:

    - Đã biết.

    Trương Dương liền đem hộp cơm lên, đi ra cửa.

    Sau khi giao cho Vương tỷ, lững thững đi đến tầng 5, đem video ghi lại cuộc đối thoại với Đường Thất Thất hôm nay ra xem.

    Trương Dương đột ngột mà nói ra mục đích nàng tiến vào Hắc Đào Bát, trên mặt Đường Thất Thất chợt lóe lên kinh ngạc, lập tức dùng một tia lạnh lùng thay thế kinh ngạc ban đầu, ý đồ che giấu. Điều này chứng minh nàng kinh ngạc là thật, Trương Dương đã nói trúng nội tâm của nàng, do đó cũng đã nói lên, mục đích Đường Thất Thất tiến vào Hắc Đào Bát, chính là vì báo thù cho Đường Đoan.

    Sau khi Trương Dương cùng nàng nói ra quá trình Đường Đoan bị người phục kích, Đường Thất Thất rõ ràng lông màu nhíu chặt, con ngươi phóng đại, đây chứng minh nàng rất nghiêm túc chú ý nghe, thuyết mình nàng cảm thấy hứng thú đối với chuyện này thực, nếu Trương Dương nói ra chuyện gì không quan hệ với nàng hoặc là nàng không có hứng thú thì tuyệt sẽ không như thế.

    Khi Đường Thất Thất nói nàng không tin Trương Dương, cố ý tăng thêm ngữ khí, mà còn lặp lại không tin lời của Trương Dương, chứng minh nàng không có tự tin đối với lời nói của mình, đúng là biểu hiện chột dạ, cũng thuyết mình nàng kỳ thật đã muốn tin lời nói của Trương Dương.

    Đến sau đó, rõ ràng liền thẹn quá thành giận, đây đủ để thuyết minh lời nói của Trương Dương, buổi sáng nói đa số đã muốn chọc trúng chỗ đau của nàng, mục đích nàng tiến vào Hắc Đào Bát không cần nói cũng biết.

    Nhưng nàng biểu hiện tổng thể mà nói, đối với Trương Dương còn tương đối đề phòng, ít nhất hiện nay mà nói, còn không phải thời cơ tốt nhất cạy mở miệng nàng, nhưng Trương Dương cũng không nóng nảy, hắn bây giờ còn có thời gian.

    Cứ việc không có tiến triển nhiều hơn, nhưng thái độ của Đường Thất Thất đã xảy ra một chút biến hóa, nàng nguyên ý ăn cơm, cũng không tiếp tục đi tìm camera còn lại ở nơi nào, nhưng mỗi lần nàng thay quần áo đều chạy vào trong phòng tắm, thái độ đối đãi Trương Dương vẫn lạnh lùng như cũ, Trương Dương cũng không chút nghi ngờ, chỉ cần mình buông lỏng, nàng sẽ xuống tay đối với mình. Cho nên mỗi lần Trương Dương tiến vào phòng nàng, đều sẽ xem trước một chút hệ thống có nói ra cái gì cảnh cáo hay không, rồi mới đi đi vào.

    Nhưng Đường Thất Thất hiện tại đã không nguyện ý nói chuyện với Trương Dương, tựa hồ đã biết Trương Dương cùng nàng nói chuyện đó là có mục đích, nhưng điểm ấy cũng không làm khó được Trương Dương.

    Trương Dương chỉ cần mình mở miệng, sau đó lợi dụng hệ thống đoán được biểu hiện trên mặt nàng, là có thể đại khái có thể biết đáp án của câu hỏi của mình là đúng hay sai, có giá trị hay không.

    - Nếu tôi cho cô một cơ hội, cho cô lựa chọn dùng một loại vũ khí giết chết tôi, cô sẽ lựa chọn như thế nào?

    Như thường ngày, Trương Dương ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn miệng nhỏ Đường Thất Thất lẳng lặng ăn cơm, bắt đầu một vai diễn mình hắn, bên tai nàng tự quyết định.

    Cứ như vậy, trải qua bày tám ngày, hiện tại Đường Thất Thất vừa nghe đến hắn nói chuyện, chỉ có thể dùng từ không còn gì để nói cùng chán ghét để hình dung, nàng biết Trương Dương đang moi lời của nàng. Nhưng cứ việc nàng không trả lời, Trương Dương vẫn có thể tìm ra đáp án.

    Điều này làm cho nàng rất là bất đắc dĩ, người kia giống như biết thuật đọc tâm, biết nội tâm của nàng nghĩ gì, làm cho nàng giống như một người bị vạch trần quần áo trước đại chúng, không hề có bí mật đáng nói.

    Hơn nữa người này hỏi thật sự là chán ghét vô cùng, hắn hỏi rất nhiều, rất loạn, có đôi khi thật sự rất muốn trực tiếp há mồm cắn chết hắn.

    Liền tỷ như, hắn sẽ hỏi.

    - Bộ ngực của cô to bao nhiêu?

    Nàng sẽ bảo trì trầm mặc, mà còn lấy ánh mắt lạnh lẽo ứng đối, nhưng cái tên kia kế tiếp sẽ hỏi:

    - 32A?

    Như vậy từng câu từng câu hỏi, hơn nữa mỗi khi hỏi một câu, hắn đều sẽ tạm dừng một lát, quan sát biểu hiện của nàng, nàng biết Trương Dương đang lợi dụng ngôn ngữ tứ chi của mình đoán được chính mình đối đáp án phản ứng, sau đó cho ra cuối cùng đáp án, cho nên cô tận lực ngụy trang vẻ mặt của mình, tận lực cho hắn đáp án giả.

    Nhưng, đang lúc cho là mình đã thuận lợi lừa gạt hắn, hắn sẽ đột nhiên hỏi một câu hỗn loạn, một cái vấn đề khác.

    - Cô bị đèn đỏ ngày nào?

    - Ngày 1 à? Ngày 2 à?

    Để quấy rầy suy nghĩ của nàng, chờ nàng điều chỉnh được rồi, hắn lập tức để vấn đề trở về như cũ.

    - Là 34C đúng không?

    Đường Thất Thất rốt cục thì không thể nhịn được nữa:

    - Anh đã mua áo lót cho tôi rồi, còn hỏi câu ngu xuẩn này ư?

    - Khoảng ngày nào nhỉ?

    - Mười bảy, hỗn đản!

    - Sớm nói không phải được rồi sao, muốn mua nhãn hiệu băng vệ sinh gì?

    Đường Thất Thất oán hận mà đem đầu xoay đi qua, không để ý tới hắn.

    - Sophie... Sophie...

    - Tôi nói thằng như anh...

    Đường Thất Thất sắp điên rồi.

    - Tùy tiện anh, đáng giận!

    Không thể không nói, Trương Dương có loại càn quấy loạn hỏi này hoàn toàn đánh tan phòng tuyết trong lòng của nàng, thành công chọc giận nàng rồi, thường thường sẽ làm ngụy trang của nàng mất đi tác dụng, sau đó thời gian này Trương Dương sẽ bắt đầu hỏi một ít vấn đề hắn cảm thấy hứng thú, có thể nói hiệu quả tuyệt vời.

    Nhưng Trương Dương không phải thực tin tưởng đối với đáp án hắn có được, hắn sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần mà lơ đãng nhắc tới, trải qua vài ngày lặp lại nghi vấn cùng nói chuyện phiếm.

    Đường Thất Thất cũng cảm thấy trong lòng mình biết được những gì không sai biệt lắm bị Trương Dương moi hết, hiện tại còn kém đem tin tức mình biết đến có liên quan Hắc Đào Bát về phương thức liên lạc, đám người liên lạc nói cho hắn biết.

    - Nếu tôi cho cô một cơ hội, cô lựa chọn dùng một vũ khí giết tôi, cô sẽ lựa chọn như thế nào?

    Trương Dương lại bắt đầu lặp lại câu hỏi hắn nhìn như không hề ăn khớp vấn đề, khoảng cách nàng ước chừng sáu mươi cm, phòng ngừa nàng cho hắn một giò.

    - Là một khẩu súng?

    - Hay dùng khảm đao lợi hại?

    - Hay dùng phi tiêu mà cô sở trường nhất?

    Đường Thất Thất nhìn hắn một cái, sắp giận điên lên.

    - Tôi sẽ dùng đao chém chết anh, đem băm anh thành thịt tương...

    - Giả vờ, bởi vì khi cô nói lời này, đồng tử hiển hướng bên trái 17%, nháy mắt ba lượt, mà còn hơi hơi xuống phía dưới, thuyết minh cô đang suy nghĩ chuyện khác.

    Trương Dương nghe xong tai nghe, trên lầu Hứa Đan Oánh nói cho hắn kết quả phân tích, cười tủm tỉm mà nói rằng.


     
    rocklina thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 299-1 : Muốn phục vụ cái kia không?

    Nguồn: Metruyen






    - Ngươi bệnh thần kinh.

    - Cho cô phi tiêu, cho cô giết tôi, được không?

    - Anh có bệnh à?

    - Ừ, cô thật sự muốn, bởi vì khi nói đến phi tiêu, đồng tử của cô hơi chút phóng đại, cức việc cô đã tận lực che dấu, nhưng vẫn bị hấp dẫn, hơn nữa khi chuyển động, đột nhiên ngưng lại một chút, ước chừng 0.13 giây... Nhưng nói đến cho cô giết tôi...

    Trương Dương dừng một chút, nhìn nàng một cái.

    Đường Thất Thất nhắm mắt lại.

    - Cô nhắm mắt lại, là không muốn cho tôi đoán được ý tưởng trong lòng cô, nhưng cái này gọi là thì giác cách trở, ý nói là, không muốn làm cho ý tưởng trong lòng mình lộ ra, nếu cô thật muốn giết tôi, sẽ không như vậy, cho nên...

    - Khốn nạn, ngươi cho ta phi tiêu thử xem.

    Đường Thất Thất xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đột nhiên mở hai mắt.

    - Thôi, không thèm nghe cô nói nữa.

    Trương Dương nhìn bộ dáng nàng tức giận, càng xinh đẹp đến mê người, trong lòng không khỏi hơi hơi xúc động, nhưng biết không nên bức nàng quá chặt, nếu không, dễ dàng hoàn toàn ngược lại.

    - Tết âm lịch sắp đến rồi.

    Trương Dương đứng lên.

    - Mấy ngày nữa, tôi sẽ chuẩn bị xuất phát đi Đồ gia thôn cùng Ngô thôn, chuyện cô phân phó tôi sẽ nhất nhất làm theo.

    Đường Thất Thất nhìn hắn một cái, thật dài mà thở một hơi, thản nhiên mà nói rằng:

    - Tôi sẽ không cảm kích anh, đây là anh nợ tôi.

    - Biết, cho nên, nếu để cô đi cùng với tôi, thì thế nào?

    - Thật sao?

    Đường Thất Thất nhìn hắn một cái, lập tức quay đầu đi, không muốn làm cho Trương Dương thấy hai mắt nàng.

    - Cô nghĩ sao?

    Trương Dương nhìn nàng, từ chối cho ý kiến mà cười nói.

    Trương Dương không có nói cho nàng đáp án, sau đó liền đi ra.

    Mỗi ngày như vậy qua đi.

    Tết âm lịch đến, đại đa số công ty, nhà xưởng, đơn vị sự nghiệp cũng đã nghỉ, đai quân về quê bắt đầu hành động, nhưng đối với Trương Dương mà nói, cơ bản vô nghĩa.

    Đầu tiên là Kiều Hi Nhi, nhiệm vụ sản xuất Nam tinh số 1 khẩn trương đến muốn chết, cơ hồ mọi người bao gồm cả viên chức mới tuyển đều đang liều mạng mà tăng ca làm hàng, cố gắng đạt tới sản lượng trước cuối năm.

    Đương nhiên Trương Dương cũng không phải không thông đạo lý đối nhân xử thế, tết âm lịch là ngày hội truyền thống lớn nhất của người Hoa, là thời khắc một nhà đoàn tụ, Đường Thất Thất nói cho hắn biết về những lão nhân kia làm hắn đau đớn, làm ông chủ công ty, hắn tự nhiên không thể để công nhân của mình bỏ mặc người già ở nhà một mình đón tết âm lịch.

    Cho nê, cuối năm thưởng lớn, trừ một bộ phận công nhân tự nguyện lựu lại vả lại trong nhà không có việc gì, còn lại đại bộ phận công nhân, gần thì Trương Dương có chuyến xe đặc biệt đưa về nhà, xa hắn đã khiến người chuyên đi tới đi lui ló vé xe hoặc là vé máy bay cho họ. Thậm chí nếu bọn họ nguyện ý, công ty còn chuẩn bị tốt vé xe cùng vé máy bay cho người nhà bọn họ.

    Công nhân nghỉ, khoảng cách tết âm lịch cũng không đến vài ngày, trong biệt thự nhóm mỹ nữ ngoài Dương Tĩnh, Điềm Điềm hai người phải đi về quê đón tết âm lịch, còn lại Hứa Đan Oánh và Hứa Đan Đồng cùng Kiều Hi Nhi vẫn chưa xác định, đại đa số ở trong biệt thự đón tết âm lịch, có thể nói xem như náo nhiệt.

    Hứa Đan Lộ đã sớm cùng Cao Kỳ đặt mua một đống lớn hàng tết, đang lẳng lặng chờ ngày trừ tịch.

    Trương Dương cũng chuẩn bị tốt đồ đi Thượng Nham thị, Đồ gia thôn cùng Ngô thôn, chuẩn bị ngày 27, 28 giúp Đường Thất Thất hoàn thành tâm nguyện của nàng.

    Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xuất phát, sáng sớm ngày 27 lại nhận được số điện thoại lạ.

    Vốn là Trương Dương định trực tiếp cúp máy, nhưng mà số điện thoại đối phương nhìn cũng thực đặc biệt, còn mang theo một chuỗi 8, đây chính là cái dãy số kinh điển.

    Hắn tiếp nhận nghe, đối phương đã nói.

    - Cậu là Trương Dương à?

    Một cái âm thanh nghe lười biếng, như là khách làng chơi mới từ chỗ gái bao đi ra, hữu khí vô lực.

    - Anh là ai?

    - Tôi là ai không trọng yếu, quan trọng là... Có người bảo tôi tìm cậu. Xin hỏi cậu yêu cầu phục vụ đặc biệt à?

    - Đối phương cố ý ra vẻ thục thần bí tiếp tục nói.

    Đang uống nước Trương Dương một hơi phun hết ra:

    - Mất dạy, bây giờ mấy giờ, sáng sớm liền hỏi tôi muốn phục vụ đặc biệt hay không?

    Lão tử nơi này mỹ nữ nhiều vô cùng, còn muốn phục vụ đặc biệt cái con khỉ.

    Trương Dương không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.

    Nhưng qua một lát, số điện thoại kia lại đánh tới, vừa mở miệng trực tiếp mắng:

    - Hừ, biết lão tử là ai không? Khi nào có người bắt lão tử còn tự mình gọi điện thoại cho người khác, thật sự là tức chết ta, muốn phục vụ đặc biệt... À... Không, có phải ngươi muốn cái kia hay không... cái kia ấy...

    - Cái gì kia?

    Trương Dương kết luận đó là một kẻ lừa đảo không thể nghi ngờ, vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, điện thoại đầu kia, cái tên kia rống lớn nói:

    - Súng... súng... Hừ, không được tắt điện thoại của lão tử.

    - Súng?

    - Vô nghĩa. Ngươi không phải muốn mua hai thanh súng ngắm sao, không phải ngươi còn tưởng rằng là cái gì?

    - Ngươi là bán súng?

    Trương Dương hồ nghi hỏi han.

    - Ừ, là vậy rồi, phải rồi. Không phải ngươi cho là đáng bán xuân chứ? Nghe kỹ, ta chỉ nói một lần, buổi sáng 10h đúng, cửa Trung Sơn đạo thổ, đến lúc đó chờ điện thoại của ta.

    - Chờ một chút, làm sao ngươi biết ta muốn mua cái kia, cái kia?

    - Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm chi, đưa tiền cho tao là được rồi.

    - Bao nhiêu tiền.

    - Tự mình nhìn lo liệu.

    Cái tên kia bộ dáng thực không kiên nhẫn nói.

    - Chỗ nào có như vậy, cái gọi là tự mình nhìn lo liệu?

    Trương Dương một trận không nói gì. Tên này giống người bán súng à, ngươi nghiêm túc một chút được không?

    Đối phương đại khái là nghe Trương Dương hoỉ, cũng hiểu được không ổn, mở miệng nói rằng:

    - Được, vậy đưa năm vạn đi.

    - Có thể chuyển khoản không?

    Năm vạn. Tuy rằng không phải là rất nhiều tiền, nhưng trên người Trương Dương nào có đủ năm vạn đâu, Cao Kỳ ngược lại có không ít tiền, nhưng nàng đang ở trung tâm khang phục, hắn không muốn đi phiền toái nàng. Chỉ có thể đi ngân hàng, nhìn đồng hồ, ngân hàng còn chưa mở cửa đâu, liền nghĩ xem có thể chuyển thẻ hay không.

    - Phù phù!

    Trương Dương nghe được đối phương bên kia tiếng mông tọa ở trên sàn nhà, loảng xoảng... loảng xoảng...

    - Hừ, giao dịch súng ống đạn dược, ngươi nghĩ là mua quần áo à? Mua quần áo có cũng cần tiền mặt giao dịch đấy, chẳng lẽ là ta còn mang cái POS cho ngươi gửi?

    Trương Dương đành phải sáng sớm đến ngân hàng, lấy năm vạn tiền mặt, sau đó đặt trong bao da, lái xe đến Trung Sơn đạo, kết quả người thật sự là nhiều lắm, xe căn bản không có cách nào đỗ được. Cuối cùng chỉ có thể đứng ở đại tửu điếm Huy Thần, sau đó tự mình đi bộ mười mấy phút đồng hồ mới tới Thổ Môn.

    Trương Dương không phải ngốc, tên bán súng này hơn phân nửa là cái tên khốn Ngạo Thiên giới thiệu, bằng không cũng không có khả năng nói ra con số chuẩn như vậy, muốn mua hai khẩu.

    Về phần súng này chỗ nào có được, hắn lười đi quản, dù sao có người bán là đến nơi.

    Đến Thổ Môn hạng, Trương Dương gọi một cú điện thoại cho đối phương, kết quả đối phương tiếp nghe liền một trận mắng to:

    - Này, không phải chờ ta điện thoại cho ngươi sao, sao ngươi tự mình đánh tới?

    - Tiên sinh.

    Trương Dương nhìn đồng hồ, đã hơn 10h05 rồi, chính mình vốn là người không hay đúng giờ. Nhưng tên bán súng khốn nạn kia, cư nhiên còn trễ giờ hơn so với hắn, không phải nói 10h đúng sao, thời gian của lão tử quý giá biết không, hôm nay còn phải đi Thượng Nham thị nữa.

    - Không phải anh nói, 10h đúng sao?

    - Đã biết, đã biết, thực nhiều lời.

    Đối phương lập tức cúp điện thoại, qua đại khái bảy tám phút, điện thoại Trương Dương mới lần thứ hai vang lên.

    - Alọ, ngươi ở nơi nào?

    Trong điện thoại cái thanh âm lười biếng kia lần thứ hai vang lên.

    - Thổ Môn.

    - À, Thổ Môn rất lớn, cậu ở phía nào?

    Trương Dương mau té xỉu, đây giống như là người bán súng ống đạn dược sao? Còn hỏi ta ở đâu à? Địa điểm đều là chính ngươi chọn được không, ngươi xem TV như vậy đó, đêm không trăng, tối đen, tìm nơi không người biết giao dịch mới đúng, như thế nào lại ở trước mặt đại chúng quảng đình như này. Hơn nữa còn là nơi náo nhiệt nhất của thành phố Mai Ninh mà làm loại giao dịch này. Cuối cùng còn không rõ ràng lắm địa điểm giao dịch ở nơi nào, hix, rất thái quá.

    Nhưng là vì hai khẩu súng kia, Trương Dương nhịn, ngẩn đầu nhìn cửa hàng trước mặt, là một khách sạn, tên là Hoàng Niệm. Liền nói vọng vào trong điện thoại với tên lười biếng bán súng ống đạn dược.

    Đối phương nghe xong, nói một tiếng:

    - Ngươi chờ ta trong chốc lát...

    Kết quả trong chốc lát này, để Trương Dương lại đợi ở đó uớc chừng hơn mười phút, mà Thổ Môn cho dù là qua lại ba vòng cũng không đến mức hao phí mười phút.

    - Này, chính là ngươi muốn mua súng à?

    Trương Dương đang hết nhìn đông tới nhìn tây, một người mang theo một cái túi hành lý, mặc bộ đồ màu đen, diện mạo thoạt nhìn rất đẹp trai. Nhưng nhìn thế nào, đều lộ một tia đáng khinh, cười tủm tỉm mà đứng ở phía sau Trương Dương, một bàn tay khoát lên trên vai Trương Dương.

    Hơn nữa thanh âm kia đúng là trong điện thoại, cái tên lười biếng kia.

     
    rocklina and sonamhoang like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 299-2 - 300: Bán súng không bán đạn.

    Nguồn: Metruyen








    Trương Dương trong lòng rùng mình, thân thủ của hắn xem như cực kỳ lợi hại, trước đó và cho tới bây giờ ai tới gần hắn như thế, còn không để cho hắn biết, nhất là tay người kia thậm chí đã khoát trên bả vai hắn, nếu đối phương là sát thủ. Vậy chính mình chẳng phải là liền chết ở chỗ này.

    Nhưng cũng may đối phương không giống như là đến đòi tính mạng hắn, nhưng có khác gì, dưới quảng trường đại chúng. Lớn tiếng mà hỏi mình có phải đến mua súng hay không, cái đó và muốn mạng hắn có khác nhau sao?

    Hắn vừa quay đầu lại, hận không thể lập tức vươn tay ngăn chặn miệng người này.

    - Có phải hay không hả?

    Tên kia không kiên nhẫn mà hỏi lại một lần.

    Trương Dương mọi nơi nhìn nhìn, hoàn hảo, không ai chú ý tới bọn họ, phỏng chừng cho dù là chú ý, cũng sẽ cho rằng đây là hai người điên, có như vậy mua bán súng ống sao?

    - À? Anh là Ngạo Thiên giới thiệu?

    Trương Dương áp thấp giọng hỏi.

    - Ngạo Thiên? Ngươi nói cái thằng nào kìa? Ta không biết hắn.

    - Anh không biết hắn, anh bán thế nào cho tôi...

    Trương Dương vươn tay gõ gõ cái túi trong tay. Mí mắt chớp chớp.

    - Đồ đâu?

    - Vô nghĩa, có người giới thiệu là được rồi, người hỏi nhiều như vậy để làm chi?

    Tên lười biếng, cầm túi trên tay đặt trên mặt đất. Thoạt nhìn còn rất nặng, hắn vươn tay lắc lắc khửu tay, thoạt nhìn có chút lỏng lẻo.

    - Tiên mang tới chưa?

    - Mang đến rồi!

    - Tiền trao cháo múc!

    - Chờ một chút, tôi làm sao biết thùng này chứa đồ vật rốt cuộc là thứ tôi muốn hay không?

    Trương Dương không biết nói gì. Chỗ nào có giao dịch như vậy, ngươi tùy tiện xách một cái rương là sẽ bán súng ông đạn dược, ai biết bên trong có phải ngươi cho gạch hay không.

    - Cậu mở ra nhìn xem là xong.

    Trương Dương nhìn nhìn bốn phía người đến người đi, mở cái rắm gì, muốn chết sao? Không khỏi nhíu mày, hỏi hắn nói:

    - Anh... Kêu tên gì?

    - Này này, ngươi hiểu quy củ nghề này hay không, chỗ nào có hỏi tính danh người bán súng, vạn nhất nếu cậu đi báo án, chẳng phải là tôi xong đời à?

    Trương Dương càng là hết chỗ nói rồi, lão tử mua súng, về còn định tố giác ngươi với cảnh sát sao? Hơn nữa, ngươi quá tùy tiện liền mang hai cục gách không biết là thật hay là giả lấy tiền lừa ta, còn không chịu nói cho ta biết tên, ta làm sao nghiệm chứng với Ngạo Thiên đây.

    - Chậc, anh không nói cho tôi tên của anh, giao dịch hôm nay liền hủy bỏ.

    Trương Dương nghĩ thầm rằng, năm vạn tuy nhỏ, nhưng nếu bị người lừa đi mua một hòn gạch, thật mất mặt.

    - Được được được, lão tử nói cho cậu biết được chưa, ta họ Vương, ngươi bảo Vương đẹp trai là được rồi.

    Trương Dương nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy có chút buồn bực, liền lên tiếng chào hỏi cùng tên đẹp trai đáng khinh kia, trốn sang một bên gọi điện thoại cho Ngạo Thiên.

    Ngạo Thiên hiển nhiên còn đang ngủ, nhận được điện thoại Trương Dương, rất là mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gắng gượng mà hỏi hắn:

    - Làm gì vậy, mừng năm mới tới nơi, cũng không cho người ta được ngủ một giấc.

    - Anh có biết một người tên là Vương đẹp trai không?

    - Không biết!

    Ngạo Thiên thực rõ ràng mà nói rằng.

    - Hừ, hại tôi thiếu chút nữa mắc mưu, có người tên Vương đẹp trai...

    Trương Dương hạ thấp giọng nói.

    - Nói muốn bán hai khẩu súng cho tôi... Tôi liền mắng cho hắn chết, để hắn cút đi.

    - Này... Từ từ, bán súng cho cậu à? Vương đẹp trai à, mắng cách vách, Vương Hiểu... À, mịa nó, hôm này mới bán súng cho cậu à? Hừ, cái tên chó này... Tôi biết rồi, cậu xem rồi lo liệu đi, dù sao chuyện này tôi không biết gì cả.

    Bên kia ngữ khí Ngạo Thiên nghe một trận tức đến khó thở, ước chừng giống như hắn thật đúng là quen biết tên họ Vương kia.

    Hơn nữa người bán súng này cũng là thật.

    - Đúng rồi, cuối năm, tôi nhận được không ít tin đồn nói chuột có động, cậu phải để ý.

    Trước khi Ngạo Thiên cúp điện thoại lại nói thầm một câu, sau đó một trận im bặt.

    - Thế nào, lén lút cái gì, điện thoại xong chưa hả?

    Cái tên lười biếng kia nhìn Trương Dương, đi lên.

    - Có phải tiền không đủ hay không? Tôi cho cậu biết ha, không ghi nợ ha.

    Trương Dương không nói gì mà nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy người trước mắt kia rất không đáng tin, chỗ nào có kiểu bán súng như vậy, quả thực là rất thái quá, đây hoàn toàn không như trên TV diễn cái cảnh này.

    - Ít nhất đến để tôi tìm một chỗ nghiệm hàng chứ?

    Trương Dương nghĩ nghĩ nói.

    - Nghiệm hàng? Cậu không tin tôi à?

    Người nọ vẻ mặt kinh ngạc, giống như Trương Dương kiểm nghiệm hàng hắn nhiều lỗi vậy.

    - Đại ca, anh có xem Tv, điện ảnh, mua bán súng ống có cái gì giống chúng ta như vậy không?

    Trương Dương áp thấp giọng nói.

    - Ít nhất tôi phải chứng nhận trong này không phải gạch, đúng không?

    - Được, tự cầm mà nhìn.

    Người nọ vẻ mặt không kiên nhẫn, giơ cái túi đồ lên, đưa cho Trương Dương.

    Trương Dương nhận lấy, vươn tay ấn ấn, quả thật rất cứng, lặng lẽ mở ra một cái, đập vào mắt là một vật màu đen mang theo cảm giác kim loại.

    - Thế nào? SSG69, tầm sát thương đại khái có lẽ 800 mét đấy, không đạn đại khái cũng đến 4 kg, thực thích hợp cho cái loại thư sinh như cậu sử dụng, đi săn thú, bắn giết lợn rừng cái gì đó thì không có vấn đề.

    Chàng đẹp trai đáng khinh dùng một loại ngữ khí lén lút đẩy mạnh tiêu thụ mà giới thiệu.

    - Súng này là tháo ra à?

    Trương Dương xách rương lên, nhíu mày hỏi.

    - Vô nghĩa, chẳng lẽ là tôi còn nghênh ngang cầm khẩu súng dài mà đi ra. Lên xe giao thông công cộng không tiện.

    - Anh... Anh cứ ngồi xe giao thông công cộng đến nơi đây?

    Trương Dương không thể không bội phục người trước mắt kia, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài năng mới làm được chứ.

    - Đúng vậy, bằng không, chẳng lẽ là tôi mang theo đồ vật hơn ba mươi cân đi bộ đến nơi đây?

    - Được rồi được rồi, anh quen Ngạo Thiên... À, không, cái người kia Hạ... Hạ cái gì nhỉ?

    Trương Dương nghĩ nghĩ. Nhưng nhớ không nổi cái tên thật của Ngạo Thiên, rõ ràng nhớ hắn hình như kêu Hạ gì đó.

    - Hã Oa Oa (ếch ương)? Chậc chậc... Dù sao chính là một tên thực đáng khinh...

    Trương Dương thật cẩn thận mà bổ sung một câu ở trong lòng, đáng khinh như người trước mắt này.

    - Hạ Đông Cô (nấm hương) hả, đúng rồi, đúng rồi. Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, đồ vật ở trong này, tiền trao cháo múc, tôi còn bận đi ngủ.

    - Thật là...

    - Thật là gì, dù sao tôi cũng không đến mức khổ sở đi đường cả ngày lừa gạt cậu đâu!

    - Không phải, súng này anh tháo ra, tôi không biết lắp.

    - Không biết lắp à? Cậu không phải cao thủ dùng súng sao?

    Trên mặt tên lười biếng một trận kinh ngạc.

    - Vậy cậu có biết cái gì là SSG69 không?

    - Biết, năm 1969, súng trường hạng nhẹ nước Áo thiết kế sản xuất. Sử dụng đạn tiêu chuẩn, đường kính 7.62 mm, không nòng trọng lượng 3.9 kg, có băng đạn sức nặng 4.6 kg, dài 1140 mm. Nòng súng trường 650 mm, 4 rãnh nòng súng, có chốt an toàn, đầu đạn sơ tốc 860m, tầm sát thương 800 m, mang ống kính 6 bội Kahles SF69. Họng động năng 3567 Jun, thậm chí 1200 m có hơn vẫn cứ có thể đạt tới 180J động năng, mà sát thương một người nhiều lắm cũng chỉ yêu cầu 72J là đủ rồi, sản phẩm nhẹ nhàng, mang theo tiện lợi, hơn nữa giá cả rẻ, chừng ba nghìn đồng Euro, là vũ khí lợi hại cần chuẩn bị khi giết người phóng hỏa.

    - Bộp bộp bộp!

    - Không tồi, không tồi, không tồi!

    Tên kia vươn tay vỗ tay.

    - Cậu hiểu SSG69 như vậy, vậy không gì khó được, tuy rằng nói súng này sách hướng dẫn lắp đích thật là phức tạp, nhưng đối với một vài tay già đời mà nói, vấn đề không lớn.

    - Đúng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy súng thật!

    - Hừ, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ chơi CF trong game!

    - Ừ!

    - Vậy cậu mua thứ này để làm chi?

    - Giết người, săn thú thôi!

    - Giết con khỉ, ngay cả súng cũng không biết lắp, ầy... Trách không được tên khốn kia không chịu tự mình đến giao súng, hóa ra tôi bán súng rồi, còn phải xử lý huấn luyện? Rất đáng giận, khốn nạn!

    Anh chàng đáng khinh hung hăng dậm chân.

    Hắn nhìn nhìn Trương Dương, giống như thấy được tinh tinh xổng chuồng, nhìn hồi lâu, rốt cục tức giận hỏi han:

    - Lái xe đến không?

    - Có!

    - Đi thôi, tôi đưa cậu đến chỗ này.

    Anh chàng đáng khinh xách túi đồ trên mặt đất, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.

    Anh chàng đáng khinh ngồi phía sau xe, hướng về phía Trương Dương chỉ huy một hồi, ước chừng hơn một giờ sau, rốt cục đi tới công trường hoang trống tải vùng ngoại thành.

    - Cậu có thể gọi tôi là lão Vương, cũng có thể gọi là Vương đẹp trai, hoặc là gọi Địa Long cũng được, sau đó những chuyện khác cậu đừng hỏi nhiều.

    Đối với hắn, họ Vương tù đầu tới đuôi chỉ giới thiệu một câu như vậy.

    Ngạo Thiên, Địa Long, một người trên trời, một dưới đất, cũng là tuyệt phối, Trương Dương không có hứng thú truy hỏi người kia thân phận đích thực là cái gì, hắn cũng không tin rằng người kia là một người bán súng phổ thông.

    - Tốt lắm, đến đây.

    Địa Long híp mắt, nhìn nhìn bốn phía, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một bao thuốc lá loại kém, lấy một điếu ra, ném tới miệng hắn, nhưng Trương Dương nhìn thấy hắn cũng không châm lửa.

    - Nơi đây là một khu công trường hoang, trước kia có dùng, hiện tại đã bị bỏ, tôi liền gắng gượng mà làm mảnh đất cho cậu luyện tập.

    Địa Long mở túi ra, một bên lưu loát mà lắp súng ngắm, một bên mơ hồ không rỏ mà nói rằng.

    - Đúng rồi, hiện tại tôi dạy cậu lắp ráp như thế nào, tuy rằng súng này không phải rất dài, nhưng nếu để mãi ở bên ngoài cũng thực phiền toái, vướng tay vường chân, phiền toái.

    Địa Long tuy rằng thoạt nhìn thực đáng khinh, nhưng lắp ráp SSG69 lại phi thường chuyên nghiệp, chỉ chốc lát sau, súng bắn tỉa cực kỳ phức tạp đã được hắn lắp rá hoàn thành, hắn nhìn nhìn Trương Dương, lại thực lưu loát mà một lần nữa tháo ra, sau đó từ trong túi da lấy ra một đống linh kiện SSG69 đưa cho Trương Dương.

    - Tiểu tử, học đi!

    Nói xong, đẩy linh kiện cho Trương Dương, khẩu súng một lần nữa được lắp ráp một lần:

    - Cái này chính là lắp ráp thông thường, vì vậy sách hướng dẫn linh kiện còn không tỉ mỉ, nếu càng tỉ mỉ. Không mất mấy giờ là làm không xong, đối với người như cậu mà nói, không tất yếu học kỹ như vậy!



    Trương Dương học đại khái mất hơn hai giờ, đến buổi trưa, rốt cục đã lắp ráp cùng hóa giải được SSG69.

    Sau đó kế tiếp là khóa bắn.

    - Nhìn thấy không, một trăm mét có hơn, nơi đó có tảng đá bằng nắm tay. Tôi lấy nó làm mục tiêu...

    Địa Long quỷ rạp trên mặt đất, híp mắt, thoáng ngẩng đầu lại nhìn một chút. Nhẹ nhàng bóng cò súng.

    - Đoàng!

    Một tiếng thanh thúy vang lên, Trương Dương nhìn nhìn, tảng ắ kia không chút sứt mẻ.

    - Khụ... Khụ... Cái này chỉ là tiêu chuẩn cho phổ thông sơ cấp. Đừng tưởng rằng ngắm bắn đơn giản giống như trong phim ảnh trên TV miêu tả, nhìn ống kính, nhẹ nhàng kéo cò súng, đối tượng mục tiêu liền di động, phương diện này...

    - Tôi biết, phương diện này liên lụy tới rất nhiều đồ vật, tỷ như ảnh hưởng tốc độ gió, ống kính bao nhiêu, thậm chí là độ chênh lệch nhiệt độ trong này, tim đập. Lực tác động cò súng, thời cơ, còn do mục tiêu là yên lặng hay là di động, nếu di động còn phải tính đến tốc độ mục tiêu di động, nhiều vô số cho dù khóa một tháng cũng không học xong.

    - A. Tiểu tử còn hiểu không ít nhỉ? Cậu bắn một phát tôi thử xem.

    Địa Long liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà nói rằng.

    Trương Dương kỳ thật chưa từng sờ qua súng, nhưng hắn dầu gì cũng đã học thuật cao cấp bắn, đối với các loại súng ống quen thuộc đến thực, đối với kỹ thuật bắn trong lòng cũng có nắm chắc, nhưng là dù sao súng ngắm hoàn toàn không như súng trường đột kích phổ thông và súng lục. Kỹ xảo cũng hoàn toàn không giống, miệng hắn nói có thể lưu loát, thực tế ứng dụng liền khó nói.

    Nhưng nhìn súng trên mặt đất, hắn vẫn thực có hứng thú thử một lần.

    Trương Dương nặng nề mà hô một hơi làm cho mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó khống chế được nhịp tim chính mình, học tư thế của Địa Long vừa rồi, quỳ rạp trên mặt đất, xuyên thấu qua ống ngắm, ngắm mục tiêu xa xa, mục tiêu xuất hiện ở trung tâm ống ngắm, chiếm đầy ống...

    - Đoàng!

    Tiếng súng vang lên, tảng đá mới vừa rồi nháy mắt hóa thành phấn bụi.

    Một bên Địa Long nhìn xem mà sửng sốt sửng sốt... Hàng này không phải nói chưa sử dụng sao? Hừ!

    - Lại nữa đi, lần này mục tiêu ở hai trăm mét...

    Hắn có chút không tin được.

    - Đoàng!

    Lại là một phát đạn trúng mục tiêu...

    - Ba trăm mét...

    - Đoàng!

    Lần thứ hai trúng mục tiêu...

    - Hả, tên Nấm hương, còn gạt tao là tay mới, than bùn.

    Địa Long vén lên tay áo, mặc kệ.

    - Để tôi!

    Nhìn Trương Dương đùa giỡn, bản thân hắn không muốn lộ hai tay không, vén lên tay áo, cũng nằm úp sấp ở trên mặt đất, Trương Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên cái tên đáng khinh này rõ ràng là một lão làng, động tác thành thạo kia không phải là người bình thường có thể học được, khi giơ tay nhấc chân, đều màng theo một luồng sát khí sắc bén.

    Kỳ thật khi Trương Dương vừa nhìn thấy ánh mắt hắn lần đầu tiên, tuy rằng bộ dáng người kia nhìn thực đáng khinh, nhưng trong con ngươi ngẫu nhiên lơ đãng toát ra sát khí, để trong lòng Trương Dương nhẹ nhàng run lên. Nói vậy người chết ở trên tay hắn không ở số ít, hắn cùng Ngạo Thiên hẳn là một loại người, nhưng người ta nếu không nguyện ý bại lộ thân phận của mình, hắn đương nhiên cũng sẽ thực thức thời mà không đi vạch trần người ta.

    Quả nhiên, hắn vừa nghiêm túc chút, Trương Dương liền phát hiện người này quả nhiên không đơn giản, sau khi Trương Dương bắn nát mục tiêu 400m, hắn lại liên tục trúng mục tiêu ước chừng 500m, mục tiêu 600m có hơn.

    Sau nữa, hắn bắn rất hưng phấn, trực tiếp bắn rụng cái cây bằng đầu ngón tay cách trăm mét có hơn, lần này không có giống lần trước, mà là trực tiếp đánh bay nhánh cây...

    - Thế nào, kỹ thuật của tôi cũng được chứ?

    Hắn rất đắc ý nhìn nhìn Trương Dương.

    - Được quá đi chứ, vấn đề là súng này là đạn tiêu chuẩn đường kính viên đạn 7.62 mm, hiện tại toàn bộ bị anh bắn hết, bán súng không đạn cho tôi thì dùng cái khỉ gì?

    - Hắc hắc, tiểu tử, tôi chỉ nói bán súng, cũng không nói bán viên đạn nào.

    - Cái gì?

    Trương Dương nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu.

    - Vậy tôi mua súng này để làm chi?

    - Không phải cậu quen Phan Ninh Ninh à? Súng thì tôi bán cho cậu, viên đạn thì... cậu tự tìm cô ta đi, cô ta có đấy... Đương nhiên, cô ta...

    Địa Long nói một nửa, lời nói sau đó nửa nuốt trở lại bụng, không nói.

    - Phan Ninh Ninh?

    Trương Dương không nghĩ nhiều, mà tự mình nghiền ngẫm một chút, Phan Ninh Ninh không phải là chị của Đường Thất Thất à? Hắn không nói mình còn suýt quên, Phan Ninh Ninh là phụng mệnh bảo vệ mình, nhưng mấy ngày này, mình hình như không thấy bóng dáng cô ta, thậm chí là không có cảm giác được sự tồn tại của nàng, nghe Ngạo Thiên nói, gần đây Hắc Đào Bát tựa hồ rục rịch, tự mình mua súng ngắm vốn chính là chuẩn bị đối phó bọn họ, nhưng cái tên đáng khinh này lại nói, chính mình phải đi tìm mua đạn.

    - Súng này tôi không mua.

    Trương Dương nhìn chằm chằm hai khẩu màu đen SSG69 lắp ráp xong, đám người kia cũng quá lừa đảo, bán súng còn không bán đạn.

    - Không mua? Hàng một đổi một, không trả lại hàng.

    Địa Long tức giận mà nói.

    - Tôi còn chưa trả tiền đâu.

    - Ờ... Đúng vậy, cậu còn chưa có trả tiền nhỉ, mau đưa tiền, chỗ kia là bao nhiêu, 4 vạn hay là 5 vạn?

    - Đạn!

    - Tự tìm Phan Ninh Ninh mà mua!

    - Vậy không trả tiền!

    - Ai nha, người này có phiền hay không, không phải là đạn thôi sao, Phan Ninh Ninh có mà, cậu cứ việc tìm cô ta là được rồi.

    Địa Long nhìn Trương Dương, quở trách nói.

    - Cậu hiểu quy củ giang hồ hay không vậy, tôi nếu vừa bán súng lại bán đạn, vậy là phạm nhiều lỗi đúng không...

    Trương Dương không nói gì, điều này có khác nhau sao?

    Trên giang hồ cái rắm, ngươi chẳng phải đặc công sao?

    - Ầy... hừ!

    - Được rồi. Coi như là anh không phải đặc công, vậy ít nhất anh phải nói cho tôi biết, tôi làm thế nào mới có thể tìm được Phan Ninh Ninh?

    - Làm sao tìm được cô ta?

    Địa Long vươn tay gãi gãi đầu.

    - Không phải cậu phụ trách bảo vệ cô ta à?

    - Là cô ta bảo hộ tôi, không phải tôi bảo hộ cô ta... Đại ca!

    - Nói cũng đúng, cô ta luôn luôn xuất quỷ nhập thần.

    Địa Long liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, ngữ khí vừa chuyển.

    - Đương nhiên, cũng không phải không có biện pháp, nể cậu mua súng của tôi, tôi cho cậu chỉ dẫn.

    Hắn dừng một chút, thấp giọng nói rằng:

    - Phan Ninh Ninh à, có chút cổ quái, hình như có bị nghiện nước, cho nên cho dù cô ta không ăn cơm không uống nước, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không đi tắm rửa. Cho nên nghe nói khi chấp hành nhiệm vụ, cô ta đều sẽ tìm nơi có thể thư thái tắm nước ấm như đại tửu lâu mà ở, không phải cậu từng gặp cô ta sao, chỉ cần tìm những biệt thự chung quanh chỗ cậu sẽ biết cô ta ở nơi nào.

    - Tìm nơi tắm rửa?

    Trương Dương thấy hứng thú, Đường Thất Thất đã được xem qua, cũng không biết dáng người chị em sinh đôi với nàng sẽ như thế nào, nhưng chính mình xem qua. Đích thật là phi thường tươi ngon mọng nước, dù sao tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Đường Thất Thất. Về bộ ngực, khôg biết có thể hơi lớn hơn một chút hoặc là nhỏ hơn một ít hay không.

    - Hừ, cậu có cần xấu xa như thế hay không!

    Địa Long không nói gì được.

    - Tôi chỉ là nói cho cậu biết làm như thế nào có thể tìm được cô ả. Cũng không bảo cậu đi rình người ta tám rửa, hơn nữa, trên thế giới này chỉ sợ không có một người nào có năng lực này đâu!

    - Ồ!

    Trươg Dương không khỏi có chút thất vọng.

    - Vậy anh rất quen cô ta sao?

    - Rất quen ư?... Không, không, tôi không biết một chút gì về cô ta.

    Địa Long giống như bị độc xà cắn, mãnh liệt rút tay trở về, quơ ngón tay.

    - Ngàn vạn lần đừng nói đây là tôi nói ha...

    - Tôi nhất định nói, nếu anh không đem chân tướng nói cho tôi biết.

    - Hừ! Cậu thật không biết nghĩ khí à?

    - Anh rất sợ cô ta? Đúng hay không. Hay là cô ta là vợ anh, hay hơn nữa anh là bồ cô ta?

    Trương Dương theo dõi đôi mắt hắn, cười tủm tỉm hỏi han.

    - Xí, nói hưu nói vượn, thân phận như lão tử, làm sao có thể cưới vợ như vậy. Còn nữa lời cậu vừa nói nếu để Phan Ninh Ninh biết, tôi xem cậu chết một vạn lần cũng không đủ. Phan Ninh Ninh, đây chính là mỹ nữ thư thần, nhớ năm đó... Thôi thôi. Không nói... Sao cậu dùng loại anh mắt này nhìn tôi?

    - Năm đó là mỹ nữ thư thần, sau đó thì sao?

    - Nói cho cậu biết cũng không sao, dù sao đây cũng không phải là cái gì mất mặt, cũng thuận tiện cho cậu tỉnh ngộ, Phan Ninh Ninh kia lúc trước học cùng trường với tôi. Chúng tôi học trường đó tuyển những người ưu tú, chính là tinh anh trong tinh anh... Cậu cứ thích dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi vậy, chẳng lẽ tôi không phải tinh anh...



     
    rocklina and sonamhoang like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 301 : Tìm Phan Ninh Ninh.

    Nguồn: Metruyen







    Trương Dương gật gật đầu, người trước mắt này nhiễm một phong cách nhìn thế nào đều không quan hệ với quân đội tinh anh, đương nhiên, thuật bắn của hắn ngoại trừ.

    - Còn muốn nghe hay không?

    - Nghe, đương nhiên nghe!

    - Nhưng bên trong tinh anh, Phan Ninh Ninh liên tục 4 năm đạt được giải nhất ngắm bắn, thậm chí ngay cả huấn luyện viên đều bị cô ta qua mặt. Một lần, chính là dùng súng trường 85 trực tiếp bắn trúng một tiền xu cách 300m. Thay lời khác nói, nếu cô ta nhìn cậu không vừa mắt, hoàn toàn có thể tặng cậu một viên đạn khi cậu thể dục buổi sáng.

    Trương Dương nghe vậy, nhất thời một trận toát mồ hôi... Phan Ninh Ninh này lợi hại như vậy?

    - Nói cho cậu biết, còn chưa bao giờ có người đàn ông nào dám theo đuổi cô ta đâu, đương nhiên,cũng có người không sợ chết... Nhưng cô ta nói, nếu ai muốn yêu cô ta, trừ phi có thể thắng cô ta... Có ba người đã từng thử qua, không sợ nói cho cậu biết, tôi chính là một trong đó, trận đấu bắn mục tiêu di động ngoài hai trăm thước, ba mươi mục tiêu cô ấy bắn trúng ba mươi, tôi hai mươi mốt cái... Là thành tích tốt nhất.

    - Thôi, nói rồi, tôi liền đi đây, còn lại chính là chuyện của cậu, giao tiền...

    Hắn vươn tay gãi gãi đầu, hồ nghi hỏi han.

    - Đúng rồi, là bao nhiêu tiền vậy?

    - Hừ, năm vạn, cái này cũng phải để tôi nhắc nhởa nh sao?

    Trương Dương một trận không nói gì, Ngạo Thiên tìm tên như vậy? Là lừa đảo ư?

    - Ừ, đúng, năm vạn, lấy lại đây!

    Lần này Trương Dương cũng không làm khó hắn, trực tiếp đem tiền mặt cho hắn, đương nhiên hắn hiện tại cơ bản biết, năm vạn này bọn họ căn bản sẽ không để ở trong lòng, hơn nữa, hai thanh SSG69 này tuy rằng ở chợ đen giá trị là 5000 đồng Euro, nhưng ở Hoa Hạ quốc chính là súng cấm, cho dù là năm vạn đồng Euro cũng không nhất định có thể mua tới tay.

    Có súng, lái xe chạy lấy người, đi một nửa đường, lập tức nhận được điện thoại tên kia, vừa mở miệng liền chửi ầm lên.

    - Hừ, bạn hữu à, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, cậu bắt tôi đi bộ trở về ư?

    Trương Dương hết chỗ nói rồi, cái tên này, làm đặc công mà cũng coi như kỳ đà.

    Giằng co cả buổi, súng rốt cục tới tay, nhưn glại không có đạn, cũng chỉ là vật bài trí, hơn nữa đạn còn không dễ kiếm, bởi vì cũng không phải là đạn phổ thông tiêu chuẩn quốc nội, là sử dụng đạn tiêu chuẩn 7.62 mm, như Địa Long nói, tìm Phan Ninh Ninh mua.

    Nhưng vừa nghĩ tới nàng có thể bắn từ cách xa ba trăm thước, Trương Dương còn có chút lo lắng.

    Chị em song sinh dù sao tính cách vẫn tương đồng, Đường Thất Thất hắn đã lĩnh giáo rồi, Phan Ninh Ninh này phỏng chừng càng khó đối phó.

    Gọi điện thoại cho Ngạo Thiên, cùng hắn nói chuyện này, Ngạo Thiên trực tiếp giả bộ hồ đồ cùng hắn.

    - Tôi không biết Địa Long nào ha, cũng chưa từng bảo người bán súng cho cậu, về phần Phan Ninh Ninh có đạn, càng chưa nghe nói qua...

    - Đừng giả bộ với tôi, các người làm như vậy khẳng định có mục đích gì.

    Trương Dương cười lạnh nói.

    - Cậu thật muốn biết?

    - Vô nghĩa, các anh làm người ta phát điên, đỉnh đãc mà đem hai thanh SSG cho tôi, lại muốn tôi tự mình đi tìm Phan Ninh Ninh kiếm đạn, đây không phải là rõ ràng sao?

    - Rõ ràng cái gì?

    Ngữ khí Ngạo Thiên không khỏi có chút chột dạ.

    - Súng thì anh đã đồng ý bán, viên đạn khẳng định có, vì sao phải mượn danh nghĩa Phan Ninh Ninh, hơn phân nửa là muốn tôi đi tìm cô ta, sau đó chịu nợ cô ta.

    - Phì, cái gì thiếu nợ chứ, cô ta yêu cầu cậu làm nhân tình à?

    - Đường Thất Thất đang ở trong tay của tôi!

    - Được rồi, không tồi, Đường Thất Thất đích thật là trong tay cậu, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân tối trọng yếu.

    Ngữ khí Ngạo Thiên trong điện thoại có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

    - Kỳ thật chính cậu ngẫm lại sẽ biết, chúng ta vì cái gì làm như vậy, chúng ta Hoa Hạ quốc không giống Thước quốc, nhưng cho dù là tại Thước quốc, súng ngắm loại này người ta cũng phải đang ký trong danh sách, sở dĩ trong tay cậu có hai thanh súng ngắm, phải hiểu có hai cái nguyên nhân.

    - Thứ nhất, cậu thực sự là đối tượng quốc gia yêu cầu trọng điểm bảo hộ, hơn nữa hiện nay trong tình huống này mà nói, cậu yêu cầu năng lực tự vệ nhất định, hơn nữa bản thân cậu quả thật có năng lực như thế; Thứ hai, phụng mệnh bảo vệ cậu là Phan Ninh Ninh cũng am hiểu sử dụng SSG69, lúc trước khi cùng ngoại quân tham gia chiến đấu, trao đổi súng ống, cô ta dùng SSG69 xử lý gọn.

    - Nhưng, cậu có năng lực sử dụng, không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện sử dụng, tôi đã nói rồi, thân phận của cậu là bình dân, tuy rằng cậu biết dùng, nhưng cậu không có quyền dùng, nếu ngày nào đó cậu sử dụng súng ống này, viên đạn đó chính là vật chứng duy nhất, chẳng lẽ cậu muốn phiền toái quấn thân?

    Trương Dương suy nghĩ trong chốc lát, lập tức liền có chút hiểu được:

    - Bởi vì Phan Ninh Ninh tới bảo hộ tôi, hơn nữa đạn của cô ta đều được đăng ký...

    - Không sai, đạn của cô ta là hợp pháp...

    Trương Dương hiểu được, hơn nữa, chỉ sợ không đơn giản như vậy, nhìn như thực hoang đường, cũng không ngoại trừ còn có một mục đích khác, súng mặc dù đang ở trên tay mình. Nếu Phan Ninh Ninh không cho đạn, hoặc là cấp đến thiếu, đây còn không phải tương đương với quyền khống chế vẫn cứ ở trong tay bọn họ.

    Trách không được Địa Long bán súng dễ dàng sảng khoái đến như vậy.

    Nhưng cũng không hề gì, ít nhất có thứ này nơi tay, đợi khi tìm được Phan Ninh Ninh, mặc kệ nàng cho bao nhiêu đạn, cũng có thể cho mình tăng thêm một phần cảm giác an toàn.

    Trở lại biệt thự Trương Dương nhìn đồng hồ, phát hiện đã là hơn 2h chiều. Ăn cơm xong, đơn giản lên tiếng chào hỏi cùng bọn Hứa Đan Lộ, liền thông báo hai người giúp ciệc chỉnh lý một chút, chuẩn bị đưa đồ vật đến Đồ gia thôn cùng Ngô thôn, chuẩn bị xuất phát, lão Ý cùng hai thủ hạ của Trương Dương đi thu mua thức tốt chờ ở nội thành, mà hắn chuẩn bị từ biệt thự xuất phát, đến lúc đó hai đường hội hợp.

    Gần xuất phát, hắn đi tới phòng 204, mở cửa phòng, nhìn nhìn Đường Thất Thất đang tĩnh tọa một cái, ho khan một tiếng.

    Đường Thất Thất liếc mắt nhìn hắn một cái. khẽ cau mày.

    - Không phải anh nói đi Thượng Nham thị?

    - Quên mang một người.

    Trương Dương nhìn nhìn nàng, nhìn chằm chằm váy ngắn nàng cơ hồ che không nổi đường cong tuyệt mỹ.

    - Cô sẽ không mặc như vậy đi theo tôi chứ?

    - Anh muốn mang tôi đi?

    - Xem tôi giống nói láo sao?

    - Cậu không sợ nửa đường tôi chạy trốn?

    Trương Dương cười cười:

    - May mắn, phản ứng đầu tiên của cô cư nhiên không phải nửa đường giết tôi!

    Đường Thất Thất hung hăng mà nguýt hắn một cái nói:

    - Đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo.

    - Cũng không phải chưa thấy qua... Thời gian không nhiều lắm.

    Trương Dương đưa tay, nhìn đồng hồ, cho dù toàn bộ hành trình tốc độ cao, chỉ sợ cũng đến tối mới đến được Đồ gia thôn, Thượng Nham thị.

    - Hừ!

    Đường Thất Thất nguýt hắn một cái, nhìn nhìn cửa phòng khóa, lập tức cắn hằ9m răng, vươn tay đi vuốt váy áo...

    Ánh mắt Tương Dương không khỏi tròn lên, hắn ngược lại không tin Đường Thất Thất cũng dám trước mặt hắn trực tiếp thay quần áo, nhưng ngay khi ánh mắt của hắn bị cặp đùi tuyết trắng nàng hấp dẫn.

    Tay Đường Thất Thất đặt ở vạt váy áo lại bất động, đầu hơi hơi ngẩng, một đôi mắt đẹp lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Trương Dương, âm thanh lạnh lùng nói:

    - Vừa rồi nếu trong tay của ta có phi tiêu, ngươi đã chết.

    Trương Dương nhìn nàng một cái, ảm đạm cười:

    - Em thật muốn giết tôi, từ túi hành lý rút ra thanh thép không phải có thể giết người? Hà tất dùng phi tiêu.

    Nghe vậy, Đường Thất Thất có ý thức rụt lui về phía sau, nhìn Trương Dương, cau mày hỏi:

    - Làm sao ngươi biết?

    Đương nhiên Hứa Đan Oánh nói cho hắn biết, nhưng Trương Dương đương nhiên không có khả năng nói rõ với nàng, mà là cười cười nói:

    - Tôi làm sao mà biết được đừng lo, quan trọng là... Từ hành lý rút ra đồ vật, không nhất định đầy đủ sắc bén, vạn nhất bắn trật hoặc là không giết chết đuợc tôi, như vậy tôi tuyệt đối sẽ không chút do dự lấy hết y phục của cô...

    - Ngươi muốn làm gì?

    Đường Thất Thất hỏi một câu, nhưng lập tức kịp phản ứng hắn muốn làm đi, khuôn mặt đỏ lên, oán hận mà nói:

    - Háo sắc!

    - Đừng nghĩ nhiều, nhiều nhất tôi sẽ lấy hết y phục của em, đuổi em ra khỏi biệt thự.

    - Ngươi...

    Đường Thất Thất đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

    - Được rồi, thay quần áo nhanh lên, tôi cũng không muốn vợ mình mặc như vậy bị người ta nhìn hết.

    - Khốn kiếp, ai là vợ ngươi?

    Thiếu chút nữa tức giận làm Đường Thất Thất lại lâm vào trạng thái phát điên.


     
    rocklina and sonamhoang like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)