HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3013: Bộ Chiến Tiên Đế (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến trái tim treo cao:

    - Nguy rồi, hiện tại nên triệu hồi đạo tâm mới được!

    Cứ thế này thì không lâu sau đại thế chắc chắn tan vỡ, rất nguy hiểm cho đám người Lý Thất Dạ.

    Giờ phút này Lý Thất Dạ vẫn không có vẻ muốn triệu hồi đạo tâm của mình, mặc kệ đạo tâm cộng minh với đạo tâm của Thánh Nhân trong kỷ nguyên Viễn Hoang, điên cuồng đốt cháy hắc ám kỷ nguyên Viễn Hoang.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Một chuỗi tiếng tan vỡ vang lên, đại thế nứt rạn càng nhiều, khe nứt đếm hoài không hết đan chép nhau.

    Thấy cảnh đó Đại Đế Tiên Vương căng thẳng đến tột đỉnh, chỉ sợ ngay sau đó đại thế của đám người Lý Thất Dạ tan vỡ.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Thanh âm tan vỡ lại vang lên, nhưng thanh âm không truyền từ đại thế của nhóm Lý Thất Dạ mà là trên bầu trời Viễn Hoang.

    Đám cường giả tu sĩ bên ngoài Viễn Hoang giương mắt nhìn. Bầu trời tan vỡ, có người từng bước một tiến tới, mỗi đạp một bước là để lại hàng dấu chân trên bầu trời tan vỡ. Dấu chân ấn trên hư không thật lâu không tan.

    Một lão nhân đạp không đến, nam nhân mặc chiến giáp, ánh mắt cực kỳ sắc bén, có thể xuyên qua cửu thiên thập địa. Nam nhân cầm chiến qua, một bước một thiên hạ, mỗi bước đi đến chấn nhiếp hồn người, mỗi bước nam nhân đi là chiến trường liều đấu sống chết.

    Nam nhân tuôn ra chiến ý đáng sợ, chiến ý bao trùm cửu thiên, có thể chiến vạn cổ. Lão tổ thế nào khi cảm nhận chiến ý của nam nhân cũng sẽ run rẩy, không có can đảm tác chiến với gã, bị chiến ý trấn áp ngay.

    - Bộ Chiến Tiên Đế!

    Có lão tổ ở ngoài Viễn Hoang xem cuộc chiến nhận ra lai lịch nam nhân, hét to:

    - Lại một vị Tiên Đế Cửu Giới đến!

    Khi nam nhân tới, Đại Đế Tiên Vương âm thầm xem cuộc chiến bị hấp dẫn tầm mắt:

    - Bộ Chiến tới.

    Dù cùng là Đại Đế Tiên Vương thì bọn họ vẫn kính sợ nam nhân này.

    Bộ Chiến Tiên Đế nổi tiếng vì chiến, gã thường một bước một chiến, kẻ địch mạnh mấy chắn trước mặt cũng bị gã đẩy ngã. Nên trên đời ít ai muốn chắn đường của Bộ Chiến Tiên Đế.

    Bộ Chiến Tiên Đế một chân bước vào Viễn Hoang, hai mắt vô cùng sắc bén, phun ra nuốt vào ánh sáng đáng sợ. Bộ Chiến Tiên Đế tỏa định nguyên đại thế, hai mắt thoáng chốc diễn biến thiên địa vạn đạo.

    Bộ Chiến Tiên Đế hét dài:

    - Thánh Sư đừng gấp, Bộ Chiến sẽ trợ giúp một tay!

    Uy Tiên Đế bắn lên cao.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, Thiên Mệnh của Bộ Chiến Tiên Đế reo cao rên đầu.

    Bộ Chiến Tiên Đế chỉ có một Thiên Mệnh, đây là Thiên Mệnh Cửu Giới gã chịu tải. Thiên Mệnh vô cùng thô to, khi một Thiên Mệnh lơ lửng trên trời như cự mạch bàn cứ chốn đó.

    Bộ Chiến Tiên Đế đi con đường một Thiên Mệnh diễn biến, sau khi tới Đệ Thập Giới gã không chịu tải Thiên Mệnh Thập Tam Châu mà tiếp tục lớn mạnh Thiên Mệnh Cửu Giới của mình.

    51 treo cao, chiến ý hừng hực, tư thái vô địch cõi đời, Bộ Chiến Tiên Đế hét dài nói với Minh Độ Tiên Đế:

    - Đạo hữu, giúp ta một tay, cho mượn đường âm dương của ngươi!

    Minh Độ Tiên Đế hét đáp trả:

    - Đạo huynh cứ yên tâm lên đường, ta sẽ đắp đường âm dương cho!

    Minh Độ Tiên Đế miệng phun chân ngôn, ngâm xướng cổ pháp, tựa như triệu hồn.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Chuỗi tiếng nổ không dứt bên tai, trước mặt Minh Độ Tiên Đế bắc một con đường, đường âm ảnh như từ trần thế đi thông âm phủ. Khi con đường bắc xong thì gió âm vù vù, người lá gan to cũng rùng mình, vì thứ này cho cảm giác như âm phủ ngay trước mắt.

    Đây là đường âm dương mà Minh Độ Tiên Đế đắp ra, dùng pháp tắc siêu quỷ dị bắc qua.

    Ong ong ong ong ong!

    Bộ Chiến Tiên Đế nháy mắt bước chân vào đường âm dương, thân hình thoáng hiện vài lần trên đường, chợt lóe rồi biến mất, vụt qua như đang đi ngang mười tám tầng địa ngục Diêm La.

    Vù vù vù vù vù!

    Bộ Chiến Tiên Đế xuất hiện trong đại thế của nhóm Lý Thất Dạ, nhìn ỹ rồi lại không phải ở bên trong.

    Trông như Bộ Chiến Tiên Đế đang trong đại thế của nhóm Lý Thất Dạ, cách hắn gần trong gang tấc. Nhưng sự thật thì Bộ Chiến Tiên Đế không ở trong đại thế.

    Không gian của Bộ Chiến Tiên Đế càng u ám hơn, như chỗ nào đó ở âm phủ, chỗ đó nối với đại thế của nhóm Lý Thất Dạ.

    Bộ Chiến Tiên Đế tham gia vào hoàn toàn không phá hỏng cân bằng đại thế, dù gã dốc hết sức đánh một kích cũng không gây ảnh hưởng gì.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, Bộ Chiến Tiên Đế giơ cao chiến hoa, hợp nhất với Thiên Mệnh.

    Vù vù vù vù vù!

    Chiến qua của Bộ Chiến Tiên Đế biến mất, Thiên Mệnh biến mất theo.

    Vù vù vù vù vù!

    Chỗ Lý Thất Dạ và mười tám vị Đại Đế Tiên Vương lơ lửng các chiến qua, mỗi chiến qua đinh đang khắc lên người Lý Thất Dạ và mười tám vị Đại Đế Tiên Vương.

    Phụt!

    Được Bộ Chiến Tiên Đế gia cố, Lý Thất Dạ và mười tám vị Đại Đế Tiên Vương thoáng chốc cảm giác Thiên Mệnh của mình biến thành chiến qua sắc bén không gì sánh bằng nháy mắt đâm xuyên qua tuế nguyệt, đâm rách ngăn cách thiên địa.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng Thiên Mệnh kém chút xíu giờ đây đâm thủng cách ly tuế nguyệt, ồ ạt rót vào trong đại thế.

    Xèo xèo xèo!

    Khoảnh khắc nhận lực lượng Thiên Mệnh của Lý Thất Dạ và mười tám vị Đại Đế Tiên Vương thì đại thế tuôn ra ánh sáng lưu ly vô tận.

    Ánh sáng lưu ly vô cùng vô tận tuôn trào, lực lượng đại thế ngăn chặn tuế nguyệt hủ hóa, đánh tan mọi mục rữa.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, đại thế tỏa sáng chói lòa chiếu sáng cửu thiên thập địa, chiếu vạn cổ.

    đại thế cùng với tư thái không gì sánh bằng bộc phát, đánh bay Tuế Nguyệt Luân khắc trên đại thế, hất văng Luân Hồi Hoang Tổ ra.

    Cộp cộp cộp!

    Luân Hồi Hoang Tổ rơi xuống đất vẫn bị dư âm chấn liên tục thụt lùi mấy bước, há mồm phun búng máu.

    Loại đầu sỏ hắc ám như đại thế từng vượt qua một kỷ nguyên, vô địch cõi đời nhưng hôm nay bị thương nặng.

    Thấy đại thế vẫn rực rỡ, mọi người thở phào. Cuối cùng được Bộ Chiến Tiên Đế trợ giúp, đảo ngược tình thế chỉ mành treo chuông đánh bại Luân Hồi Hoang Tổ, lúc này đại thế thắng chắc.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai la yđộng sông dài thời gian, thánh quang trong kỷ nguyên Viễn Hoang nổ tung. Bão tố xới tung kỷ nguyên, từng luồng thánh quang nổ mỗi giây thời gian trong kỷ nguyên, nổ mỗi lũ hắc ám dung hợp vào thời gian kỷ nguyên Viễn Hoang thành tro.

    thánh quang của Thánh Nhân đã chiếm cứ kỷ nguyên Viễn Hoang, thánh quang bàng bạc vô tận nổ hắc ám không nơi che giấu, không còn chỗ ẩn thân.

    Vù vù vù vù vù!

    Giây cuối chỗ sâu nhất kỷ nguyên Viễn Hoang còn có một lũ hắc ám, lũ hắc ám nháy mắt trốn khỏi kỷ nguyên Viễn Hoang, dọc theo sông dài thời gian xuống trốn tới kỷ nguyên này. Thánh quang đã hoàn toàn khống chế kỷ nguyên Viễn Hoang không thèm đuổi theo lũ hắc ám bỏ chạy.

    Phù!

    Lũ hắc ám tốn về chỗ sâu nhất Viễn Hoang, Luân Hồi Hoang Tổ há mòm nuốt hắc ám.

    Ong ong ong ong ong!

    Luân Hồi Hoang Tổ quá khứ chấn động, rung bần bật mấy lần, trong thời gian ngắn Luân Hồi Hoang Tổ gầy như xương khô bỗng chốc phục hồi nhiều nguyên khí, tóc bạc trắng trở nên đen nhánh, lưng cong bỗng đứng thẳng. Hắc ám quanh quẩn người Luân Hồi Hoang Tổ, không thể phục hồi trạng thái tốt nhất nhưng lão đã khỏe hơn nhiều.
     
    inthenight, Buồn and ichuoi like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3014: Trấn sát
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Còn sống thật tốt.

    Luân Hồi Hoang Tổ nuốt lũ hắc ám vào duỗi thẳng lưng, phấn chấn tinh thần khẽ nói:

    - Vạn cổ đến nay bao nhiêu người muốn sống.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, đạo tâm của Lý Thất Dạ bay ra kỷ nguyên Viễn Hoang, dọc xuống sông dài thời gian, nháy mắt vượt qua các kỷ nguyên.

    Vù vù vù vù vù!

    Giờ thì đạo tâm kiên định không gì sánh bằng đã trở lại trong người Lý Thất Dạ.

    Lúc này đạo tâm trở về, Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, lạnh nhạt nói:

    - Sống đúng là tốt, tiếc rằng ngươi không nên nuốt vào một lũ hắc ám.

    - Ta biết, ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị thủ đoạn trong ao máu tiên, thẩm thấu vào hắc ám.

    Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên, không bất ngờ, bình tĩnh nói:

    - Nhưng ta vẫn muốn cảm nhận tư vị sống tiếp. Ta chỉ là thân hình quá khứ, lâu rồi không cảm nhận cảm giác sống thế này. Sống tốt thật, dù ngươi dùng thủ đoạn trong hắc ám thì ta vẫn muốn lần nữa cảm nhận sống.

    Luân Hồi Hoang Tổ này là thân quá khứ, ở thì quá khứ, không phải sống. Lão đúng là Luân Hồi Hoang Tổ, vì lão thuộc về ngày hôm qua nên không cảm nhận được mùi vị hôm nay.

    Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

    - Sống đúng là rất tốt, trên đời có mấy ai không muốn sống?

    Luân Hồi Hoang Tổ rất quyến luyến mùi vị sống này:

    - Phải rồi.

    Luân Hồi Hoang Tổ bình tĩnh nói:

    - Chỉ cần được sống thì diệt thế có sao, tất cả đều bé nhỏ không đáng kể.

    Đại Đế Tiên Vương tim rướt cái bịch. Bọn họ từng cường đại, từng là tồn tại đỉnh của thế giới này. Tưởng tượng xem nếu có ngày cái chết đến với mình, vì sống sót bọn họ có giống Luân Hồi Hoang Tổ không? Làm tất cả chỉ để được sống.

    Luân Hồi Hoang Tổ cảm nhận mùi vị sống, nhìn Lý Thất Dạ hỏi:

    - Chẳng lẽ đạo hữu chưa từng sống tạm sao?

    - Trên đời này mấy ai thuận buồm xuôi gió?

    Lý Thất Dạ rất là bình tĩnh nói:

    - Ta cũng từng sống tạm. Kêu gào trong đau khổ, đau đớn giãy dục trong năm tháng hắc ám. Trong vật vã chỉ mong sống thừa. Nhưng ta sống sót chỉ vì làm một việc, ai không cho ta sống thì ta diệt kẻ đó. Không phải ta muốn sống thì lấy sinh linh trên đời điền mạng cho ta.

    - Nếu trời không cho ta sống, có ngày ta sẽ làm chết trời, giẫm dưới chân, nghiền nát. Nhưng ta sẽ không vì trời không để ta sống mà lấy cả thế giới này điền mạng thay mình, để mình sống tạm trong hắc ám. Ta là Lý Thất Dạ, ai ngăn ta, giết không tha!

    Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh nhưng rung động hồn người, đẫm máu, điếc màng tai.

    Lý Thất Dạ nói câu đó đóng đinh sự lựa chọn, một loại quyết tâm, khiến Đại Đế Tiên Vương lại lần nữa suy nghĩ một con đường chinh chiến chung cực khác.

    Dù con đường này luôn không có kết quả nhưng các Đại Đế Tiên Vương lần lượt ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ trả giá vĩ đại biết bao.

    - Cũng đúng.

    Nghe Lý Thất Dạ nói, Luân Hồi Hoang Tổ không quê quá hóa giận, gật đầu nói:

    - Ta thua đạo hữu về điểm này, không bằng Thánh Nhân. Như bạn già Thánh Nhân, bao nhiêu năm tháng thà chết cũng không cúi đầu, ta hơi sai.

    Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

    - Vô địch cõi đời, đạo tâm có chút dao động thì là tai họa vạn cổ.

    - Ngươi cảm thấy thế gian này đáng giá cứu chuộc sao?

    Luân Hồi Hoang Tổ cười khẽ:

    - Ta từng phổ chiếu đại thế như bạn già Thánh Nhân, từng độ hóa chúng sinh. Thế gian lòng người cần gì cứu chuộc? Bao nhiêu kỷ nguyên luân hồi, không kỷ nguyên nào có thể kéo dài. Có lẽ không phải chúng ta không đủ mạnh. Chỉ vì lòng người rên đời không đáng cứu chuộc.

    - Có đáng giá cứu chuộc hay không chẳng do ngươi quyết định, không phải trời quyết định, không ai có thể phán quyết chúng sinh, không ai có tư cách phán quyết thế gian lòng người.

    Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

    - Dù là trời cũng không thể phán quyết lòng người trong thế gian này, chỉ có chính bọn họ mới quyết định được.

    - Có lẽ ta không vĩ đại như Thánh Nhân khổ sở phổ độ, cứu chuộc, ta không làm được, ta không vĩ đại giống Thánh Nhân.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Nhưng dù như ngươi nói, thế gian lòng người không đáng cứu chuộc thì nó không phải cái cớ để chúng ta khiến hắc ám bao phủ thế giới này!

    - Ta không biết ngươi trải qua cái gì.

    Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, bình tĩnh chậm rãi nói:

    - Nhưng làm người đi qua các thời đại, ta chỉ muốn nói rằng ta sẽ không khuất phục bất cứ lực lượng nào, ta sẽ không theo hắc ám, đạo tâm của ta vẫn còn. Dù ta không thể sống trên đời này nhưng ta không đến mức rơi vào hắc ám!

    - Mỗi một người đều có sự lựa chọn của mình.

    Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:

    - Mỗi người chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Ta là khởi nguồn hắc ám, ta chưa từng chối. Có người muốn giết ta, ta cũng không ngại, nếu ai có thể giết được ta thì đành công nhận là ta không đủ mạnh.

    - Cũng đúng.

    Lý Thất Dạ gật đầu nói:

    - Hôm nay là lúc tiễn ngươi lên đường, thân hiện tại của ngươi đã tiêu đời, Thánh Nhân hy sinh, Viễn Hoang nên chấm dứt.

    - Tới đây đi, nếu ngươi có thể giết được ta thì ta không oán không hối hận.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Chết khi là cường giả tốt hơn chết già trên giường gấp trăm lần.

    Ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén lạnh lùng nói:

    - Trấn sát!

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt Lý Thất Dạ và nhóm Tàm Long Tiên Đế vận chuyển đại thế.

    Ầm!

    đại thế như bàn tay to trấn sát Luân Hồi Hoang Tổ, bàn tay tụ tập lực lượng mênh mông, lực lượng trăm Thiên Mệnh. Chưởng trấn sát đó đừng nói cường giả, Đại Đế Tiên Vương cũng như con kiến. Đại Đế Tiên Vương thấp vị chạm vào sẽ chết, Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng không đỡ nổi bàn tay to, sẽ bị diệt ngay.

    Luân Hồi Hoang Tổ rống to:

    - Lên!

    Hắc ám ngập trời, một kích bá đạo nhất đời lão nghênh đón bàn tay ập xuống. Luân Hồi Hoang Tổ không ngồi chờ chết, không mặc cho người trấn sát.

    Luân Hồi Hoang Tổ dù gì là đầu sỏ chúa tể nguyên kỷ nguyên, bất cứ lúc nào lão đều sẽ huyết chiến đến cùng.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Một chuỗi tiếng nổ không dứt bên tai, không gian. Thời gian tan vỡ vì oanh giết. Tất cả bị nghiền thành tro, trở lại điểm bắt đầu.

    Răng rắc, răng rắc, răng rắc!

    Một chuỗi tiếng xương gãy, người Luân Hồi Hoang Tổ đẫm máu phun bãi máu. Dù một kích vô địch cách mấy Luân Hồi Hoang Tổ vẫn không ngăn được trấn sát vô địch từ nhóm Lý Thất Dạ.

    Khi dùng Tuế Nguyệt Luân phá đại thế thì Luân Hồi Hoang Tổ đã hao tổn quá nhiều tuổi thọ, huyết khí, lão không còn như trước thì sao địch lại đám người Lý Thất Dạ liên minh?

    Luân Hồi Hoang Tổ phun bãi máu:

    - Phụt!

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Không dũng như trước, chỉ còn năm phần công lực 44 không đỡ nổi một kích trấn thiên.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười toát ra thê lương anh hùng cùng đường, dù vậy lão vẫn cười ung dung.

    Răng rắc!

    Vang tiếng xương gãy, xương Luân Hồi Hoang Tổ lại vỡ ra, thân thể gấp khúc vặn vẹo.

    Bàn tay khổng lồ trấn sát quá khủng bố, uy lực trăm Thiên Mệnh đủ làm người hoảng loạn, càng không nói tới đại thế hoàn mỹ dung hợp. Với một kích trấn sát, Đại Đế Tiên Vương chỉ như con kiến. Nếu Luân Hồi Hoang Tổ ở trạng thái cao nhất thì còn chiến một trận được, lúc này không ngăn nổi một kích vô địch.
     
    inthenight, Buồn and ichuoi like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3015: Da người
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Cùng với cốt nhục tan vỡ, người Luân Hồi Hoang Tổ đãm máu, máu chảy dưới đất nhuộm đỏ đất bùn, cho dù lão vô địch cả đời cuối cùng đi hướng đường cùng.

    Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

    - Đã tới lúc kết thúc.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, uy lực bàn tay to ập xuống lại tăng vọt. Tiếng xương gãy, xương sống Luân Hồi Hoang Tổ nát vụn, người gãy đôi.

    - Ta cũng muốn kết thúc, đáng tiếc vĩnh viễn không thể.

    Luân Hồi Hoang Tổ cuộn người lấy ra tấm da người, da khoác lên lão, dán chặt.

    Bùm!

    Vang tiếng nổ, Luân Hồi Hoang Tổ không chống cự, mặc cho bàn tay to trấn sát mình, nhưng ỳ lạ là khi tấm da người khoác lên Luân Hồi Hoang Tổ thì bàn tay vô địch trấn sát lão mà lão vẫn bình an. Da người bảo vệ Luân Hồi Hoang Tổ an toàn.

    Thấy tấm da người bảo vệ toàn thân Luân Hồi Hoang Tổ, một kích vô địch vạn cổ không giết được lão, dường như da người có thể chặn lại bất cứ công phạt nào, diệt thế cũng bị nó chặn lại.

    - Đây là thứ gì?

    Luân Hồi Hoang Tổ không là người cao to nhưng tấm da người khoác lên lão vẫn nhỏ một chút, nên lão cố gắng cuộn chặt người để toàn thân núp dưới da người. Bộ dạng Luân Hồi Hoang Tổ rất chật vật, như chó nhà có tang.

    Nên biết Luân Hồi Hoang Tổ từng là thần thông chúa tể một kỷ nguyên, đầu sỏ hắc ám run cầm cập trước mặt lão, nhưng hôm nay lão thua te tua cuộn người trong da người nhỏ xíu.

    Nhìn tấm da người chặn lại một kích vô địch vạn cổ, Đại Đế Tiên Vương hoảng sợ, không biết da người này là thứ gì.

    Lúc này Luân Hồi Hoang Tổ còn có tâm tình cười tự giễu:

    - Già rồi không thể giãn da người này ra, chỉ có thể như chó nhà có tang co ro.

    Luân Hồi Hoang Tổ nói câu đó tăng phần thê lương, trên đời ai có thể đánh lại lão? Trên đời này ai không sợ lão ba phần? Hôm nay Luân Hồi Hoang Tổ thảm hại co ro.

    - Ghê gớm.

    Lý Thất Dạ nhìn tấm da người, rung động nói:

    - Da không luân hồi.

    - Ánh mắt của đạo hữu thật sắc bén.

    Luân Hồi Hoang Tổ co người trong da người cười nói:

    - Ta gọi là luân hồi nhưng thứ này lại không luân hồi, hôm nay ta muốn dựa vào nó để sống, quá mỉa mai.

    Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm tấm da người, vì nó rất kinh trời, trong mỗi kỷ nguyên vạn cổ đều có câu chuyện về nó.

    - Tấm da người này thật sự có câu chuyện.

    Luân Hồi Hoang Tổ cuộn người trong da người cảm thán rằng:

    - Tuy nố không phải trọng khí kỷ nguyên, giống Tuế Nguyệt Luân của ta, chỉ kém một bậc, gọi nó là phòng ngự mạnh nhất thế gian cũng không đủ.

    Lý Thất Dạ nhìn chăm chú tấm da người, chậm rãi nói:

    - Đúng thế, ta có nghe qua truyền thuyết.

    - Đạo hữu đã nghe truyền thuyết về nó thì nên biết là đạo hữu không giết ta được.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Ta không phải người sống, không có tương lai, cũng không có luân hồi, ta chỉ là quá khứ. Trong tấm da người này càng không có luân hồi, không có luân hồi nhân quả thì đạo hữu làm sao giết được ta của ngày hôm qua trong hôm nay? Chỉ có ta hôm nay bị giết được.

    Luân Hồi Hoang Tổ nói nghe không hiểu gì, nếu không phải Đại Đế Tiên Vương thì không hiểu ảo diệu đại đạo trong đó.

    Luân Hồi Hoang Tổ lúc này là thân quá khứ, thuộc về quá khứ, không có tương lai, không có luân hồi. Luân Hồi Hoang Tổ co ro trong da người không luân hồi, không nhân quả, không thể giết lão được.

    Lúc này Luân Hồi Hoang Tổ không có luân hồi, càng không nhân quả, quan trọng hơn là lão không có trong tuyến thời gian hiện tại. Ngươi không vượt qua tuyến thời gian này được, ngươi chém không được nhân quả, không thể chém luân hồi. Dù ngươi có thủ đoạn nghịch thiên không gì sánh được, có thể chém nhân quả, có thể chém luân hồi, có thể diệt thời gian, nhưng đều không cách nào tiêu diệt Luân Hồi Hoang Tổ quá khứ không có trong nhân quả, luân hồi, thời gian.

    Luân Hồi Hoang Tổ lúc này có thể nói là bất tử bất diệt, cho dù không phải bất tử bất diệt thật sự nhưng cũng rất gần.

    Nhìn trạng thái của Đại Đế Tiên Vương, đám người Tàm Long Tiên Đế rùng mình:

    - Bất tử bát diệt!

    Đám người Tàm Long Tiên Đế bó tay, nếu một người thật sự đến bất tử bất diệt thì ngươi không thể giết được.

    - Đây cũng xem như một loại bất tử bất diệt đi.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Tiếc rằng là loại không có tương lai, không hy vọng, không có hôm nay, không ngày mai, kém xa bất tử bất diệt thật sự.

    Đây là lý do Luân Hồi Hoang Tổ để lại tấm da người cho thân quá khứ, vì dù hiện tại lão cầm da người cũng không có hiệu qảu đó. Thân quá khứ sở hữu da người sẽ bất tử bất diệt.

    Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

    - Bất tử bất diệt, nói dễ hơn làm.

    Lý Thất Dạ là người bất tử bất diệt, hắn có cảm ngộ sâu sắc hơn.

    - Có lẽ đạo hữu có thể trấn phong ta, dù hiện tại ta không phải bất tử bất diệt thật sự nhưng không giết được ta.

    Luân Hồi Hoang Tổ thản nhiên nói:

    - Dù đạo hữu cầm trọng khí kỷ nguyên cũng không thể giết ta.

    - Mọi chuyện luôn có ngoại lệ.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Nếu trên đời không có ngoài ý muốn thì lấy đâu ra niềm vui bất ngờ?

    - Cũng đúng.

    Luân Hồi Hoang Tổ gật đầu nói:

    - Hôm nay đạo hữu buộc ta đến nước này, ta lấy ra hết thủ đoạn nhưng đều thua thì đã là ngoài ý muốn, không biết đạo hữu còn loại thủ đoạn gì mang đến bất ngờ không?

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Ngươi có thể thấy ngay bây giờ.

    Lý Thất Dạ dứt lời có ba đại đạo, mười hai pháp tắc hiện trên đầu Lý Thất Dạ.

    Lý Thất Dạ dùng ba vòng xoáy kim, ngân, thiết và báu vật trong rương đồng diễn biến ra, mười hai pháp tắc có thể hấp thu Thiên Mệnh.

    Khi Lý Thất Dạ rũ xuống ba đại đạo, mười hai pháp tắc, Đại Đế Tiên Vương cẩn thận quan sát thứ này, lòng giật mình. Bọn họ biết thứ này cực kỳ nghịch thiên, nhưng không biết nó là cái gì.

    Luân Hồi Hoang Tổ cẩn thận nhìn kỹ ba đại đạo, mười hai pháp tắc của Lý Thất Dạ, nhận ra lai lịch. Tồn tại như Luân Hồi Hoang Tổ khi biết nó là thứ gì thì rất giật mình.

    - Thái Sơ Nguyên Mệnh!

    Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

    - Đúng rồi, là nó. Đừng nói là trên đời này, xem như vạn cổ cũng hiếm ai gọi được tên của nó.

    Luân Hồi Hoang Tổ không uổng là chúa tể một kỷ nguyên, Đại Đế Tiên Vương không biết đây là vật gì nhưng lão biết.

    - Ta biết thứ này, từng tìm kiếm, tiếc rằng mấy lần đều vụt qua, e rằng nó vô duyên với ta.

    Luân Hồi Hoang Tổ lấy lại tinh thần, cảm thán:

    - Không ngờ hôm nay thứ này trở thành kết thúc ta.

    Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

    - Nếu ngươi tin tưởng luân hồi nhân quả thì cái này gọi là ác giả ác báo!

    - Sống đến ta hiện tại đã không có gì tin hay không, đạo hữu chưa chắc tin.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Ta lẩn tránh các thời đại, trốn thoát từng kỷ nguyên chỉ vì muốn sống tiếp, cuối cùng vẫn khó thoát chết.

    Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng chậm rãi nói:

    - Để ta tiễn ngươi một đoạn đường.

    - Trận này ta đã thua, thủ đoạn của đạo hữu thâm sâu hơn ta tưởng tượng. Đạo hữu còn chưa ra hết thủ đoạn.

    Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:

    - Thua trong tay đạo hữu không có gì để nói. Đời ta gặp hai kình địch, một là bạn già Thánh Nhân, hai là đạo hữu.
     
    inthenight, Buồn and ichuoi like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3016: Kết thúc
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Không, ta không phải kình địch của ngươi. Thánh Nhân cũng không phải.

    Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ:

    - Kình địch của ngươi chỉ có chính ngươi. Đứng ở vị trí chúng ta thì không có kình địch, chỉ có bản thân chúng ta.

    Luân Hồi Hoang Tổ im lặng, cuối cùng gật đầu nói:

    - Đúng rồi, trừ ta ra còn ai là kình địch?

    Đinh đinh đinh đinh đinh!

    Mười hai pháp tắc của Lý Thất Dạ đóng đinh da người, khóa lại tấm xa.

    Xoẹt!

    Ba đại đạo lấp lanh sáng, tấm da người khoác trên người Luân Hồi Hoang Tổ bị mười hai pháp tắc xé xuống.

    Bị kéo xuống da người nhưng Luân Hồi Hoang Tổ không hề bàng hoàng, vẻ mặt thản nhiên, cảm thán khẽ thở dài:

    - Cuối cùng vẫn thua.

    Luân Hồi Hoang Tổ buồn bã, thê lương.

    Tồn tại vô địch một thế hệ, khởi nguồn hắc ám chấp chưởng kỷ nguyên cuối cùng đi tới đường cùng cuộc đời. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt các thời đại cuối cùng vẫn khó thoát chết.

    Luân Hồi Hoang Tổ không chống cự, không phản kích, cực kỳ gian nan đứng dậy, ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp:

    - Đến đây đi, đạo hữu muốn đều ở đây. Ban đầu đạo hữu hạ thủ đoạn cho ta, đã tới lúc đạo hữu lấy đi.

    Máu tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống, vạt áo rách bươm, cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ vỡ nát. Xương trắng hếu, máu thịt bầy nhầy, nhiều nơi trên người rách toạc, nhưng Luân Hồi Hoang Tổ vẫn đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp.

    Tóc Luân Hồi Hoang Tổ hơi bù xù, bộ dạng cực kỳ chật vật. Luân Hồi Hoang Tổ từng là cự vô bá chúa tể một kỷ nguyên, đầu sỏ đích thực, giờ dáng vẻ của lão thật thê lương.

    Nhưng Luân Hồi Hoang Tổ đứng thẳng tại chỗ, rất là ung dung, bình tĩnh, thậm chí thản nhiên, lão đã chuẩn bị tinh thần.

    Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đại Đế Tiên Vương lặng im. Nói sao thì Luân Hồi Hoang Tổ đi tới hôm nay, Đại Đế Tiên Vương cao vị ít nhiều thấy bóng dáng mình trong Luân Hồi Hoang Tổ.

    Đứng ở đẳng cấp Luân Hồi Hoang Tổ đã là đỉnh cao nhất, Đại Đế Tiên Vương từng tiến lên, theo đuổi đẳng cấp này.

    Luân Hồi Hoang Tổ một đường đi tới, với các Đại Đế Tiên Vương cao vị là vết xe đổ.

    Mặc kệ Luân Hồi Hoang Tổ là người tốt hay người xấu, mặc kệ lão sa đọa hắc ám hay vẫn bảo vệ quang minh, từ góc độ tu hành thì con đường lão đi đáng để bọn họ tôn kính, ngẫm lại. Huống chi với Đại Đế Tiên Vương thì trước giờ không phân chia người tốt và người xấu. Chẳng qua cái nhìn với đại thế khác nhau.

    Cả đời Luân Hồi Hoang Tổ vô địch cuối cùng sắp đi tới điểm cuối sinh mệnh, thê lương biết bao. Đại Đế Tiên Vương không hề đồng tình Luân Hồi Hoang Tổ, nhưng bọn họ thấy nhiều thứ từ lão. Có lẽ sẽ có ngày bọn họ cũng đi tới cuối sinh mệnh, anh hùng cùng đường.

    Nếu có ngày đó chẳng bằng bi tráng, kinh thiên động địa giống Luân Hồi Hoang Tổ.

    Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ ưỡn ngực, Lý Thất Dạ gật đầu nói:

    - Nên kết thúc.

    Lý Thất Dạ giết rất nhiều người, không thiếu Luân Hồi Hoang Tổ.

    - Nên chấm dứt.

    Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:

    - Cho đến nay ta luôn trốn tránh, tự an ủi mình đây chỉ vì tích lũy lực lượng san bằng trời, thật ra là trốn tránh cái chết, sợ hãi cái chết. Khi cái chết thật sự đến thì không có gì phải sợ.

    Luân Hồi Hoang Tổ không phản kích, không chống cự, vì đã mất đại thế, thua chắc. Trong lòng Luân Hồi Hoang Tổ biết rõ Lý Thất Dạ còn thủ đoạn chưa dùng, lão có chống cự cũng không làm nên chuyện gì.

    Lý Thất Dạ hỏi:

    - Ngươi có trăn trối gì không?

    - Ta có gì mà trăn trối? Trên đời người đáng giá ta nhìn lâu đã mất, người yêu ta, người ta yêu đã thành mây khói. Bạn già Thánh Nhân cả đời đối địch với ta cũng không tồn tại nữa, thế gian này còn gì đáng cho ta nhìn một cái?

    Luân Hồi Hoang Tổ rất là bình tĩnh, thản nhiên. Luân Hồi Hoang Tổ thản nhiên đối diện tử vong, tĩnh lặng. Phút cuối cùng sắp chết Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là đầu sỏ vô thượng, phong thái còn đó.

    Luân Hồi Hoang Tổ nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:

    - Nếu ta thật sự có trăn trối thì tương lai chiến đến cuối cùng, ta hy vọng ngươi khải hoàn trở về. Con đường này mòn mỏi quá lâu, từng kỷ nguyên luân hồi, bao nhiêu tiên hiền, anh hào cuối cùng đều khom lưng. Chỉ tiếc ta không thấy ngày đó đến.

    - Sẽ có ngày đó.

    Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

    - Sẽ kết thúc, ta sẽ khải hoàn trở về.

    Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh, không chỉ cho Luân Hồi Hoang Tổ nghe còn nói cho Đại Đế Tiên Vương cửu thiên thập địa nghe.

    - Ta hiểu.

    Luân Hồi Hoang Tổ ngước đầu nhìn phương xa, sông dài thời gian, lão nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang lần cuối. Đây là kỷ nguyên của lão, là kỷ nguyên mà Luân Hồi Hoang Tổ từng khiến hắc ám bao phủ. Bao nhiêu người trong kỷ nguyên này hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương, lão là tồn tại khủng bố nhất trong kỷ nguyên đó.

    Tại đây Luân Hồi Hoang Tổ tai họa nguyên kỷ nguyên, lão cắn nuốt sinh mệnh trong kỷ nguyên nhiều không đếm hết. Luân Hồi Hoang Tổ khiến nguyên kỷ nguyên hóa thành biển máu, trong kỷ nguyên này lão là ác ma, khởi nguồn của tất cả ác mộng, mọi người hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương. Nhưng đây dù gì là kỷ nguyên của Luân Hồi Hoang Tổ, là thời đại lão sinh tròn, khiến lão không kiềm được cuối cùng xem một cái.

    Trên đời này không còn ai đáng giá Luân Hồi Hoang Tổ xem lần cuối, nhưng cuối cùng lão không kiềm được ngoái nhìn kỷ nguyên.

    Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nhắm mắt lại:

    - Vĩnh biệt.

    Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nói:

    - Đạo hữu ra tay đi, tất cả thứ ngươi muốn ở trong ổ của ta.

    Lý Thất Dạ từ từ nói:

    - Kết thúc!

    Vẻ mặt Lý Thất Dạ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

    Phập!

    Luân Hồi Hoang Tổ phun vòi máu. Như thể máu toàn thân lão bị Lý Thất Dạ kéo ra.

    Đinh đinh đinh đinh đinh!

    Máu bị kéo ra bị luyện hóa thành pháp tắc, tất cả đan xen vào nhau hóa thành cái chìa khóa.

    Ban đầu Lý Thất Dạ luyện ra ao máu tiên đã để lại thủ đoạn lớn trong máu tiên. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt máu tiên vào liền nghiền nát, trấn áp thủ đoạn lớn của Lý Thất Dạ nhưng nó vẫn còn sót lại, lẻn vào hắc ám của lão.

    Lý Thất Dạ muốn giữ lại máu bản mệnh của Luân Hồi Hoang Tổ vì chỉ thứ đó mới mở ra ổ của lão được.

    Bùm!

    Luân Hồi Hoang Tổ té xuống đất, ngửa mặt lên trời.

    Bóc!

    Cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ đốt cháy, máu bản mệnh đã bị Lý Thất Dạ luyện hóa, có thể nói lão đã thành mây khói.

    Luân Hồi Hoang Tổ bị đốt hóa thành làn khói xanh, không thuộc về hắc ám, cũng không thuộc về quang minh. Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là người sống, ít nhất đã từng, cho nên sau khi chết hóa thành làn khói, đây là cái chết quay về nguồn, nơi đó không có quang minh hay hắc ám.

    Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng thành tro. Tất cả Đại Đế Tiên Vương trầm lặng. Luân Hồi Hoang Tổ từng vô địch biết bao, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng e ngại ba phần, cuối cùng lão chết.

    Trận chiến kết thúc, Luân Hồi Hoang Tổ chết, từ nay Viễn Hoang sẽ thành lịch sử, Viễn Hoang không còn bị hắc ám bao phủ.

    Giờ phút này nguyên Viễn Hoang tĩnh lặng, tiếng rên rỉ quanh quẩn thật lâu không tán cũng mất.

    Trông thấy Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng tan biến, đám người Tàm Long Tiên Đế thở phào nhẹ nhõm. Đây là chiến tranh khó khăn nhất trong đời bọn họ, nếu thất bại một bước thì tất cả Đại Đế Tiên Vương bọn họ sẽ thành tro.
     
    inthenight, Buồn and ichuoi like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3017: Thánh quang không bao giờ diệt (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến thì giữ im lặng, bọn họ đã đủ mạnh nhưng cuộc chiến đồ sát đầu sỏ hắc ám làm họ rung động. Có lẽ ngày như thế đến, ngày thật sự có hắc ám buông xuống. Đám Đại Đế Tiên Vương không bắt tay nhau thì thậm chí không bằng con kiến.

    Trận chiến hôm nay không phải tồn tại như Âm Nha chủ trì đại cục, nếu không nhờ Thánh Nhân cố chống đỡ đại cục, không nhờ hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương hợp sức thì không thắng nổi. Đối mặt đầu sỏ hắc ám như Luân Hồi Hoang Tổ, chỉ bằng vào Đại Đế Tiên Vương bọn họ không đủ cho lão nhét răng.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, kỷ nguyên Viễn Hoang trên sông dài thời gian đột nhiên rực cháy thánh quang.

    Trong kỷ nguyên, sau khi thánh quang của Thánh Nhân đốt hết hắc ám của Luân Hồi Hoang Tổ thì nó dung nhập nguyên kỷ nguyên, thánh quang đã hoàn toàn thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang.

    Nhưng khoảnh khắc này tất cả thánh quang phóng lên cao, thánh quang vốn hoàn toàn dung nhập vào thời gian kỷ nguyên bỗng chốc tách ra. Trong khoảnh khắc đó thánh quang vô cùng tận bắn lên cao, toàn bộ thoát khỏi kỷ nguyên Viễn Hoang.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Từng tiếng nổ không dứt bên tai. Tiếng gầm rú vang vọng sông dài thời gian, tất cả thánh quang nhanh chóng tụ tập. Trong thời gian ngắn thánh quang tụ thành đạo tâm.

    Thánh tâm lại xuất hiện bên trên kỷ nguyên Viễn Hoang, thánh tâm tỏa ra từng luồng thánh quang. Các luồng thánh quang vượt qua sông dài thời gian, chiếu sáng tâm hồn các sinh linh. Khoảnh khắc này không có cự ly thời gian, bao nhiêu sinh linh cảm nhận tia thánh quang chiếu vào lòng mình, nó ấm áp, hiền hòa, khiến người muốn ôm nó, hướng về nó.

    Thình thịch thình thịch!

    Thánh tâm đập, nhịp đập chậm, mỗi thanh âm thông qua sông dài thời gian truyền đi, tất cả sinh linh nghe thấy thanh âm đó.

    Thình thịch thình thịch!

    Cùng với thánh tâm đập, trái tim các sinh linh cũng đập theo. Nhiều người cảm giác trong lòng mình sinh ra một lũ thánh quang, chiếu sáng lòng họ. Lũ thánh quang vĩnh cửu bất diệt, dù nó lung lay, yếu ớt nhưng lũ thánh quang bập bùng trong lòng họ, khiến bọn họ không lạc mất mình trong bóng tối. Dù đang trong tối tăm thì có lũ thánh quang chỉ đường cho bọn họ.

    Đám người đứng tại chỗ nhìn lên, vô số sinh linh không biết xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này trong lòng họ có một lũ thánh quang. Dù là khi bọn họ tuyệt vọng nhất hay bất lực nhất, lũ thánh quang sẽ đốt lên hy vọng nhỏ nhoi đủ cho bọn họ tiếp tục tiến lên.

    Khi thánh tâm đập, nhịp đập vượt qua Thập Tam Châu, trận đại chiến xảy ra trong Thanh Châu. Đại Đế Tiên Vương châu khác không thể tận mắt xem chi tiết nhưng nhưng khi thánh tim đập thì bọn họ cảm nhận rõ ràng, cảm nhận lực lượng của thánh quang.

    Bên ngoài Thanh Châu, hai mươi châu khác cách xa nhau, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không thể vượt qua châu để xem chiến tranh này. Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng chỉ thấy mơ hồ.

    Nhưng lực lượng chiến tranh đẳng cấp này lay động Thập Tam Châu, Đại Đế Tiên Vương đẳng cấp lực lượng Thập Tam Châu dù ở đâu cũng cảm nhận được.

    Đại Đế Tiên Vương châu khác không biết rõ cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng đoan được đại khái.

    Hiện tại thánh tâm đập trong sông dài thời gian, Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu rõ ràng cảm nhận được lực lượng thàn thánh vô thượng gợn sóng nguyên kỷ nguyên.

    Thình thịch thình thịch!

    Khi thánh tập đập theo tiết tấu, sinh linh trong sông dài thời gian ở trong lòng cũng vang tiếng nhịp đập, khiến người hòa cùng.

    Bùm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, thánh tâm đang đập chợt nổ tung, thánh quang vô cùng tận bạo tạc. Độ sáng của thánh quang tăng vọt rực rỡ, nó chiếu sáng sông dài thời gian. Ánh sáng thần thánh trong khoảnh khắc chiếu sáng mỗi góc sông dài thời gian, ánh sáng lan tràn nguyên sông dài thời gian khiến hắc ám không chỗ ẩn giấu, chiếu sáng bất cứ góc tối nào trong sông dài thời gian.

    Nên khoảnh khắc này thánh quang không chỉ chiếu sáng trái tim của vô số sinh linh, nó không chỉ chiếu vào hắc ám, mang đến hy vọng cho sinh linh tuyệt vọng. Khi thánh quang chiếu vào hắc ám khiến sinh linh trong hắc ám sợ hãi.

    Khi thánh quang chiếu sáng bóng tối, có đầu sỏ kinh dị hừ lạnh một tiếng:

    - Hừ!

    Đầu sỏ không dám lộ mặt ẩn sâu vào hắc ám hơn, vùi sâu mình.

    Đám Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu thì ngước nhìn trời. Đại Đế Tiên Vương đủ mạnh ánh mắt ngược dòng sông dài thời gian nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang, xem thánh quang nổ tung chiếu sáng các kỷ nguyên. Đại Đế Tiên Vương thầm rung động.

    Thánh Nhân vĩ đại làm bất cứ ai cũng trở nên nghiêm nghị. Thánh Nhân không chỉ cố chống lại hắc ám trong kỷ nguyên của mình, cố gắng mang đến quang minh, vất vả bảo vệ kỷ nguyên của mình, phút cuối Thánh Nhân còn đốt bản thân để thánh quang của mình chiếu sáng sông dài thời gian, chiếu sáng hắc ám, thắp sáng quang minh trong lòng mỗi người, mang đến hy vọng.

    Thánh quang nổ tung, đám Đại Đế Tiên Vương rung động.

    Có Ù bí ẩn nắm quyền bính nhìn sông dài thời gian, chậm rãi nói:

    - Đốt Thánh Nhân, làm lớn thật, hy vọng có thể nhắc nhở người đến sau.

    Khi thánh quang nổ tung chiếu sáng sông dài thời gian, đầu sỏ trong hắc ám không dám lộ mặt, ẩn sâu hơn vào hắc ám, không chịu ngưỡng vọng thánh quang.

    Thánh quang chiếu sáng lâu thật lâu cuối cùng tan biến, nguyên thánh tâm nổ tung như pháo hoa đêm khuya, huyễn lệ rực rỡ. Nhưng tựa phù du, thánh quang tan biến rồi sông dài thời gian vẫn lững lờ trôi.

    kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ trôi, thời gian lấp lánh sáng, hắc ám không cắn nuốt nó, thánh quang không bao phủ được. Thời gian vẫn là thời gian, nó thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang, không phải của hắc ám hay quang minh.

    Thời gian kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ lấp lánh, khiến đám Đại Đế Tiên Vương nghiêm nghị. Cuối cùng Thánh Nhân thắng kỷ nguyên Viễn Hoang nhưng không thể khống chế thời gian kỷ nguyên này. Cuối cùng Thánh Nhân chỉ thiêu đốt chính mình chiếu sáng sông dài thời gian, không khiến mình dung nhập vào kỷ nguyên Viễn Hoang, không khiến mình ở lại lâu dài trong thời gian kỷ nguyên, không chiếm thời gian kỷ nguyên làm của riêng.

    Thánh Nhân trả thời gian lại cho Viễn Hoang. Tuy kỷ nguyên Viễn Hoang không còn tồn tại nhưng Thánh Nhân không bá chiếm thời gian sót lại, bởi vì khoảng thời gian này thuộc về Viễn Hoang, thuộc về ức vạn sinh linh, không của Thánh Nhân, không của Luân Hồi Hoang Tổ. Thánh quang cũng tốt, hắc ám cũng thế, đều không nên chiếm cứ thời gian Viễn Hoang. Cho nên Thánh Nhân thiêu đốt chính mình trả thời gian lại cho Viễn Hoang.

    Lòng dạ quá rộng lớn, trên đời này mấy ai làm được? Trả giá vô tư không hói hận, Thánh Nhân không uổng danh hiệu này.

    Nhìn thánh quang tan biến không để lại dáu vết gì, Lý Thất Dạ nghiêm nghị cúi gập người tôn kính nói:

    - Thánh giả rời xa dương thế, nhưng vĩnh tồn trong lòng.

    Đám người Tàm Long Tiên Đế cũng trang nghiêm khom người hướng thời gian xa xôi kính Thánh Nhân.

    Luân Hồi Hoang Tổ chết, Viễn Hoang yên tĩnh, là sự trầm lặng hiếm có. Trong thế giới đó không nghe thấy tiếng rên rri quanh quẩn, Viễn Hoang không bị hắc ám bao phủ. Tuy nguyên Viễn Hoang vẫn chủ yếu là chết lặng nhưng sẽ có ngày này nghênh đón sự sống.

    Thánh Nhân chết, thánh quang không còn nhưng nó mãi mãi ở tỏng lòng người.

    Có lẽ Luân Hồi Hoang Tổ nói đúng, hắc ám là vĩnh hằng, trên đời không chỗ nào không có hắc ám. Nhưng thánh quang cũng có khắp nơi.
     
    inthenight, Buồn and ichuoi like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)