HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 2928: Gặp gỡ bí mật nhất (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Người kia nói:

    - Ngươi đã quyết định lên đường thì nên kết thúc.

    - Đúng, đã tới lúc chấm dứt.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Quét hết những si mị võng lượng, tới lúc ta bước chân lên đường, để ta không lưu luyến ràng buộc gì nghênh tiếp trận chiến cuối cùng đi.

    - Trận chiến cuối cùng? Ngươi có tự tin không?

    Người đến nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:

    - Nếu trận chiến cuối cùng ngươi khải hoàn trở về thì cái gọi là si mị võng lượng không đáng nhắc tới, chỉ là tơ nhện phất nhẹ một cái liền đứt.

    - Trên con đường này ai dám nói thắng trăm phần trăm? Rất nhiều người đã đi lên nó.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Cuối cùng có ai thành công công? Đây không đơn giản là khai thác kỷ nguyên hoàn toàn mới.

    Người tới lặng im. Đúng là rất nhiều người đi trên con đường này, ai thắng được? Đi tới cuối cùng không ai biết trận chiến cuối cùng ra sao, dù thật sự có chiến thắng thì chẳng ai rõ sẽ nghênh đón cái gì.

    - Làm vậy là bảo hiểm hai cửa.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Quét sạch si mị võng lượng vừa để yên tâm trận chiến cuối cùng vừa bảo đảm có người cản trở, quan trọng nhất là dù trận chiến cuối cùng ta không sống quay về thì cái gọi là hắc ám không tồn tại. Thế giới tương lai nằm trong tay của ngươi, có thể vượt qua hay không phải xem ngươi và bọn họ có thể dẫn theo thế giới lướt qua không.

    - Ta không phải chúa cứu thế.

    Người kia cười lắc đầu nói:

    - Con đường này không do ta bảo vệ.

    - Ai là cứu thế ai, ai là người thủ hộ, ai biết đâu?

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Trong lòng người đời ta là đồ tể, trong lòng đám Đại Đế Tiên Vương các ngươi cũng chỉ là bàn tay đen khống chế các ngươi.

    - Ngươi chưa bao giờ thừa nhận chính mình cứu thế, nhưng ngươi cũng chưa từng bỏ mặc.

    Người kia chậm rãi nói:

    - Khiến người trong thiên hạ biết có gì không được?

    - Ngươi cũng có thân phận bí mật, ai biết được thân phận bí mật của ngươi?

    Lý Thất Dạ cười hỏi lại:

    - Hôm nay ngươi có con đường khác để đi nhưng ngươi vẫn tiếp tục đi trên con đường của chúng ta, tại sao? Danh dự trên thế gian không là gì với ta, dù trong kỷ nguyên này không để lại dấu vết của ta cũng chẳng sao. Ta chỉ làm điều ta muốn, đơn giản thế thôi. Ta không phải chúa cứu thế, cũng không người thủ hộ gì đó.

    Người tới không thèm cãi nữa, vì đây là lựa chọn của bọn họ, sơ sẩy một cái rất có thể bị thế nhân mắng vạn năm. Có ngày việc bọn họ làm thất bại sẽ bị người dời sau sửa hình tượng là ác ma cực kỳ ác.

    Dù tương lai rất có thể bọn họ bị người đời chê bai là ác ma vạn ác thì họ vẫn đi tiếp trên con đường này, vì nếu không đi, tương lai hủy diệt chưa buông xuống thế giới đã trở thành hắc ám, cho nên bọn họ lựa chọn con đường này.

    Cuối cùng bàn việc chính đáng, hai người mật mưu việc lớn kinh thiên, việc lớn vĩnh viễn không thể cho ai biết.

    - Mấy lão già kia sao rồi?

    - Trốn rất kín.

    Người kia chậm rãi nói:

    - Trong lòng bọn họ biết rõ có Đại Đế Tiên Vương sẽ không bọn họ. Nhóm Kiêu Hoành sẽ không dừng tay, cho nên trốn rất kỹ. Bọn họ hoặc mấy vị Đại Đế Tiên Vương Kiêu Hoành đều bặt vô âm tín.

    - Yên tâm, Kiêu Hoành không dẽ chết vậy.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Với tính cách của Kiêu Hoành, bị hắn bắt được thì sẽ chiến đến cùng! Mấy vị Tiên Đế bọn họ trả giá rất nhiều trên con đường này, bọn họ dâng hiến không thua gì nhóm Minh Nhân Tiên Đế bước lên trận chiến chung cực.

    Nhóm Tiên Đế đã đi lên con đường cuộc chiến chung cực. Làm Cửu Giới vô địch Tiên Đế như mấy vị Kiêu Hoành Tiên Đế thì bọn họ đi con đường khác hẳn.

    Bên trong dính sáng tới chiến tranh lâu xưa, nhưng người đời không biết về chiến tranh này.

    Người đó chậm rãi nói:

    - Có lẽ ngươi nên tìm Thanh Mộc thần bí, trong tay hắn có nhiều tin tức hơn.

    - Khó gặp Thanh Mộc, lúc nên gặp v sẽ tự xuất hiện.

    Lý Thất Dạ ung dung nói:

    - Trong lòng Thanh Mộc có tính toán riêng, hắn sống lâu như vậy biết rõ nhiều điều.

    Thanh Mộc Thần Đế, vị Đại Đế thứ nhất của Thập Tam Châu, cũng là Đại Đế bí ẩn nhất. Không ai biết Thanh Mộc Thần Đế ở đâu, ra sao rồi, không rõ Thanh Mộc Thần Đế còn sống hay đã chết.

    - Mặc kệ trốn kỹ cỡ nào đời này nên chấm dứt.

    Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

    - Nếu bọn họ không xuất hiện, khi cần thiết chúng ta sẽ dụ rắn khỏi hang, túm bọn họ ra, sẽ có lúc bọn họ thiếu kiên nhẫn.

    - Gạt bỏ một số Đại Đế Tiên Vương trước đã.

    Người đó góp ý:

    - Dù là ngươi hay ta khi khai chiến thì không dám bảo đảm mọi người đứng về phía chúng ta, có Đại Đế Tiên Vương đã tỏ rõ lập trường, rất có thể chúng ta sẽ bị vây công.

    - Cái này đương nhiên.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Lúc nâm chếm dứt hãy kết thúc, cắt cánh của bọn họ, không cho họ bay lên. Không thể để bọn họ có nanh vuốt, nếu vuốt vươn quá dài thì chúng ta không cách nào dụ bọn họ ra được. Để họ trốn quá sâu e rằng chúng ta sẽ mất đi thời cơ.

    Người đó hỏi:

    - Xuống tay với ai trước?

    - Chúng ta không thể làm quá rõ ràng.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Trong lòng chúng ta có danh sách là được. Nên giết thì giết không tha, mặc kệ đó là Đại Đế hay Tiên Vương đều không cho phép bọn họ đứng bên kia.

    Nơi bí mật, Lý Thất Dạ và người này mật mưu rất nhiều chuyện, bọn họ toàn bàn về bí mật kinh thiên của Thập Tam Châu, bên trong dính dáng nhiều bí mật Đại Đế Tiên Vương. Đại Đế Tiên Vương bị nhắc tới toàn là từ mười Thiên Mệnh trở lên, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không có tư cách vào phạm trù thảo luận của bọn họ.

    Nếu chuyện hai người bàn truyền ra sẽ chấn kinh Thập Tam Châu, bởi vì nhân vật trong cuộc thảo luận toàn là Thập Tam Châu uy hiếp từng thời đại. Hai người nói về tình hình gần đây, từng hành động của các Đại Đế Tiên Vương.

    Ví dụ vị nào rèn một binh khí kinh thế, vị Tiên Vương nhân nào lẻn vào hung địa, vị Đại Đế nào có ý định chuyển sinh.

    Bên trong dính dáng mỗi việc đều là bí mật kinh thiên, những Đại Đế Tiên Vương mà nghe được nội dung thảo luận sẽ kinh ngạc, thậm chí hết hồn.

    Cuối cùng Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:

    - Lập trường của đỉnh Đại Đế Tiên Vương phải rõ ràng

    Người đó cũng hết sức trịnh trọng nói:

    - Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, lập trường này là cần thiết!

    Trong Thập Tam Châu đương thời chỉ có bốn Thập Tam Châu mười hai Thiên Mệnh còn sống là Thanh Mộc Thần Đế, Thế Đế, Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương.

    Thanh Mộc Thần Đế thì khỏi nói nhiều, thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn bí ẩn. Nội tình, mọi thứ của Thanh Mộc Thần Đế khó tham thảo.

    Thế Đế đời đời đối địch với Âm Nha, hai bên không chết không ngừng, nhiều Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu đều biết viẹc này.

    - Đại Đế Tiên Vương đỉnh Thập Tam Châu, việc này khó uốn sẻ.

    Người kia nói:

    - Từ khi Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh thì khó tìm ra tung tích, không dễ tìm hiểu lập trường của Xích Đế.

    Người đời đều biết đương thời chỉ có bốn Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh còn sống, nhưng phải nói tới một Đại Đế Xích Đế khác.
     
    inthenight and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 2929: Luận đại thế
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Xích Đế là vị Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh thứ sáu trong Thập Tam Châu, xuất thân ma tộc, vì hồi ức Viêm Đế cho nên tự phong là Xích Đế.

    Về sau không rõ lý do gì mà Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, biến thành một vị Đại Đế chỉ có mười một Thiên Mệnh.

    Tuy Xích Đế chỉ còn lại mười một Thiên Mệnh nhưng trên đời không ai dám coi thường Xích Đế. Vì Xích Đế không đơn giản là từng có mười hai Thiên Mệnh, đáng sợ ở chỗ Xích Đế có huyết thống Ma Phong.

    Huyết thống Ma Phong là tiên huyết ma tộc, mặc dù Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, nhưng có mười một Thiên Mệnh cộng thêm huyết thống ma phong tuyệt đối là tồn tại khiến Đại Đế Tiên Vương nào cũng phải e ngại.

    Trừ Xích Đế có huyết thống Ma Phong ra nghe đồn Xích Đế kế thừa chân tiên sáo trang của Viêm Đế.

    Viêm Đế là vị Đại Đế thứ ba có mười hai Thiên Mệnh trong Thập Tam Châu, cũng xuất thân từ ma tộc, có được một trong năm món chân tiên sáo trang. Tiếc rằng cuối cùng chết vào thiên tru, từ nay không rõ tung tích chân tiên sáo trang của Viêm Đế.

    Mãi đến sau này Xích Đế bỗng nhiên xuất thế, trên đời có tin đồn chân tiên sáo trang của Viêm Đế nằm trong tay Xích Đế.

    Thử nghĩ xem, Xích Đế có được mười một Thiên Mệnh, huyết thống Ma Phong, nội tình và thực lực như vậy đủ khiến gã được người đời xếp vào tồn tại sóng vai với Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.

    Có thể nói Xích Đế là một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh độc nhất vô nhị. Nhưng uy danh của Xích Đế không dựa vào ngoại vật, gã thật sự từng có mười hai Thiên Mệnh, không ai dám nghi ngờ về điều này.

    - Xích Đế điệu thấp đến không ngờ.

    Lý Thất Dạ gật đầu nói:

    - Yên tâm, ta sẽ tìm Xích Đế. Nếu Xích Đế thật sự muốn đi con đường Viêm Đế thì nên hiểu mình sẽ lựa chọn như thế nào.

    - Huyền Đế thì khó.

    Bàn về Xích Đế xong người đó bình tĩnh nói:

    - Lập trường của Huyền Đế rất mơ hồ, không chỉ về đại thế tương lai, với chính Thần tộc bọn họ thì lập trường của Huyền Đế không rõ ràng. Thái độ của Huyền Đế với các tộc đều mơ hồ, không có lập trường rõ ràng như Thiên Quyền nên ta cảnh giác với Huyền Đế hơn.

    Thiên Quyền là tổ chức Đại Đế do Thế Đế thống lĩnh. Lập trường của Thiên Quyền rất rõ ràng, bọn họ chắc chắn đứng bên Thiên tộc, lấy lợi ích Thiên tộc đi đầu.

    - Điều này thật sự hơi nguy hiểm.

    Lý Thất Dạ nói:

    - Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đều sẽ bị người theo dõi, chúng ta hay đối phương đều muốn khiến Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đứng về phía mình. Nếu tới lúc đó Huyền Đế không lựa chọn cũng khó cho hắn tiếp tục mơ hồ, giết không tha. Đây là mộ mũi nhọn, có thể đâm vào chỗ hiểm của kẻ địch hoặc chĩa vào chúng ta.

    Nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, ảnh hưởng lớn tới toàn bộ cục diện. Nên khi mật mưu việc lớn kinh thiên, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh là trọng điểm thảo luận của hai người.

    - Chính xác.

    Người đó gật đầu nói:

    - Khi cần thiết phải bức ép Huyền Đế. Tới lúc hắc ám buông xuống bị Huyền Đế đâm lén sau lưng sẽ loạn trận giác, chúng ta cần đặc biệt cảnh giác Huyền Đế.

    Lý Thất Dạ đồng ý tỏa định Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh này:

    - Đúng thế, Cổ Thần dễ làm bây giờ chú trọng đề phòng Huyền Đế.

    - Ta sẽ chú ý từng hành động của Huyền Đế.

    Người kia gật đầu nói:

    - Còn về Nhất Diệp Tiên Vương thì không cần ta lo, ngươi nên biết rõ lập trường của Nhất Diệp Tiên Vương nhất.

    - Đúng là ta có thể quyết định lập trường của Nhất Diệp.

    Lý Thất Dạ gật gù:

    - Về lập trường bây giờ cần tỏa định, nếu Huyền Đế có hành động nghiên về quân địch phải tập trung hỏa lực tiêu diệt hắn! Chờ khi chính thức khai chiến cho Huyền Đế có cơ hội thì rắc rối.

    Người đó gật đầu nói:

    - Phải làm vậy.

    Cả hai lên kế hoạch toàn là đại chiến kinh thế, dính dáng tới năm tháng xa xưa nhất kỷ nguyên này, dính tới khởi nguồn. Bọn họ phải thắng trận đại chiến này, không phải thắng thảm mà là thắng áp chế, không thì tương lai bọn họ muốn phát động chinh chiến chung cực cũng bất lực.

    Trong mật mưu hai người bàn rất nhiều việc.

    Người đó nhìn Lý Thất Dạ, nửa đùa nửa thật nói:


    - Tuy ngươi vô cùng nghịch thiên, được gọi là vô địch cõi đời nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngươi nên kiếm một vật trấn thế để phòng thân. Nếu có quỷ vật trong hắc ám đánh lén thì . . .

    - Binh khí bình thường không lấy mạng ngươi được, nếu trọng khí ra thì nguy. Dù ngươi bất tử cũng sẽ tổn thất nặng nề, không chừng Đại Đế Tiên Vương trong thiên hạ chờ cười ngươi. Đạo sư Tiên Đế nhà ngươi dù tính toán vô song, nhưng cuối cùng vẫn phải uống nước rửa chân của người ta.

    - Câu này dù nửa đùa nhưng có thành phần nghiêm túc, vì trong lòng họ biết rõ mình sẽ đối diện kẻ địch như thế nào.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, mắt hấp háy:

    - Trọng khí, đã tới lúc nên kiếm một món.

    Người đó nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:

    - Nếu có thể thì chân tiên sáo trang cũng được.

    - Chân tiên sáo trang.

    Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

    - Bây giờ chưa tới lúc, nếu cần thiết thì có thể lên chân tiên sáo trang. Trước kia Minh Nhân từng muốn để lại chân tiên sáo trang nhưng ta từ chối, giờ xem ra nếu điều kiện chín muồi, một bộ chân tiên sáo trang của Nhân Vương cũng tốt.

    Trên đời có năm bộ chân tiên sáo trang, Thần Mộc Thần Đế, Thế Đế, Xích Đế mỗi người có một bộ. Bộ chân tiên sáo trang của Minh Nhân Tiên Đế theo gã đi chinh chiến chung cực từ đó không xuất hiện nữa.

    Bộ chân tiên sáo trang còn lại vốn nằm trong tay Lục Đạo Nhân Vương, nhưng Lục Đạo Nhân Vương chết ở thiên tru,từ đó chân tiên sáo trang mất tích, không ai biết nó đi về đâu.

    Nghe đồn có nhiều Đại Đế Tiên Vương từng tìm bộ chân tiên sáo trang, dù sao sở hữu chân tiên sáo trang là có thực lực khác biệt. Nhưng những Đại Đế Tiên Vương khổ sở tìm kiếm, suy tính thì chân tiên sáo trang bặt vô âm tín, tung tích của nó là điều bí ẩn.

    - Chân tiên sáo trang của Nhân Vương.

    Người đó nhẹ gật đầu nói:

    - Cũng có thể thử một lần, nếu như không có nào thì tới lúc đó sẽ quyết định vậy.

    - Lần này đi Viễn Hoang cũng vì thử.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Thật sự có thành tựu thì không cần chân tiên sáo trang, thứ tốt trong Viễn Hoang không kém. Thành công hay không tùy cơ duyên lần này.

    Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên.

    Tại đây Lý Thất Dạ và người đó bàn rất nhiều, toàn bàn về cơ mật, cơ mật tuyệt đối.

    - Trận chiến này tìm ra nhóm Kiêu Hoành thì càng tốt.

    Người đó chốt lai:

    - Đây sẽ là chiến tranh có tính áp chế, một búa quyết định, không cần kéo dài, dựa vào thực lực trong tay chúng ta cộng thêm nhóm Kiêu Hoành thì có chín mươi phần trăm phần thắng.

    - Thời gian hơi lâu, khó nói. Lão già Thanh Mộc khiến người mong chờ, lão già này ranh hơn quỷ, hỏi ai nắm rõ về quỷ thì chắc chắn là Thanh Mộc.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Không sao, ta mong chờ đời này, có lẽ thời đại đến, có Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới sinh ra.
     
    inthenight and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 2930: Võ Phượng Ảnh đổi khác
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Người đó con ngươi co rút bình tĩnh hỏi:

    - Là người mà ngươi mang tới?

    - Khó nói.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Có lẽ ra từ Thập Tam Châu.

    - Khó.

    Người đó lắc đầu nói:

    - Đời này Nhân Thánh, Kim Qua từng được người xem trọng, tiếc rằng bọn họ đều bỏ lỡ một lần cơ hội, cho dù trong hai người có kẻ trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh thì một số việc khó nói. Đại Đế Tiên Vương mới lên còn non.

    - Có một số hấp dẫn bọn họ không cưỡng lại được, dù sao thời đại sắp đến, đám người kia đã thiếu kiên nhẫn, bọn họ cũng sẽ hành động. Nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới không chịu nổi hấp dẫn thì không phải chuyện tốt.

    - Vì vậy ai sẽ trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh phải nằm trong phạm vi kiểm soát.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Nếu không khống chế được vậy đừng để Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh sinh ra.

    Lý Thất Dạ và người đó mật mưu rất lâu, hai người bàn rất nhiều bí mật kinh thiên. Sau khi tất cả được quyết định, hai người rời đi, dùng cách bí ẩn nhất trở về chỗ của mình. Hành động của họ không để lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí xóa dấu vết thời không, chẳng cho ai cơ hội đuổi theo, thôi diễn.

    Trên đời trừ hai người ra không ai biết trong cuộc mật mưu này quyết định vận mệnh của nhiều người, quyết định hướng đi đại thế tương lai. Thậm chí vận mệnh của nhiều Đại Đế Tiên Vương cũng được quyết định trong cuộc mật mưu.

    Trong Số Hiệu Vạn Cổ, Tề Lâm Đế Nữ canh giữ ngoài cửa phòng Lý Thất Dạ không cho ai đến gần, không cho phép ai đi vào.

    Trừ Tề Lâm Đế Nữ canh giữ ngoài cửa ra trong sân có người chờ đợi. Người chờ là một nam một nữ, đều trẻ tuổi. Nữ là Võ Phượng Ảnh đã tới vài ngày.

    Két!

    Cánh cửa mở ra, Lý Thất Dạ bước ra.

    Thấy Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ thở phào:

    - Công tử!

    Tề Lâm Đế Nữ không cho rằng Lý Thất Dạ sẽ bị gì, nhưng mấy ngày nay không chút thanh âm làm nàng hơi lo.

    Lý Thất Dạ cười hỏi:

    - Đến Viễn Hoang chưa?

    Lý Thất Dạ duỗi lưng bộ dáng mới tỉnh ngủ hoặc vừa tu luyện xong, hơi mệt mỏi.

    Lý Thất Dạ không giả bộ, hắn vượt qua thời gian mà không để lại dấu vết gì, không mệt mới lạ.

    Tề Lâm Đế Nữ đáp ngay:

    - Còn chưa tới Viễn Hoang, phải vài ngày nữa.

    Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:

    - Vậy được, có chuyện gì hãy kêu ta.

    Lý Thất Dạ nói xong tính xoay người về phòng, dáng vẻ thoải mái.

    Mục đích chuyến đi của Lý Thất Dạ đã hoàn thành, đến Viễn Hoang chỉ tiện tay. Mục đích thật của Lý Thất Dạ là bí mật gặp người kia, nên bây giờ hắn nhẹ cả người.

    Khi Lý Thất Dạ định về phòng thì một thanh âm gọi hắn lại:

    - Lý Thất . . . Lý công tử!

    Là giọng của Võ Phượng Ảnh.

    Lý Thất Dạ xoay người lại, hắn nhìn Võ Phượng Ảnh và nam nhân đứng bên cạnh nàng.

    Hôm nay Võ Phượng Ảnh đặc biệt khác lạ. Ngày thường Võ Phượng Ảnh mặc áo giáp, anh khí khiếp người, cân quắc không thua tu mi. Hôm nay Võ Phượng Ảnh mặc áo đỏ, vạt áo phấp phới rất là xinh đẹp.

    Võ Phượng Ảnh vốn là mỹ lệ vô song, địa mỹ nữ kinh thế. Nhưng bình thường Võ Phượng Ảnh quá dữ dằn, cực kỳ bá đạo, mọi người hầu như bỏ qua nhan sắc của nàng. Khi Võ Phượng Ảnh khoác lên áo lụa thì cực kỳ xinh đẹp, hình dung bằng từ khuynh quốc khuynh thành không quá đáng, khiến người nhìn một lần liền lạc lối.

    Bình thường Võ Phượng Ảnh rất dữ, cực kỳ bá khí, nhưng hôm nay nàng đổi tính, bước đi thướt tha, trở nên dịu dàng hơn, như đổi thành người khác.

    Võ Phượng Ảnh cúi đầu xin lỗi Lý Thất Dạ:

    - Lý công tử, là ta kiến thức nông cạn không biết trời cao đất rộng, đụng chạm công tử . . .

    Lý Thất Dạ không kiềm được nhìn Võ Phượng Ảnh từ trên xuống dưới, nếu không thấy tận mắt thật khiến người khó tin Võ Phượng Ảnh trước mắt là Võ Phượng Ảnh hung hãn bá đạo, không giống nàng chút nào.

    Tề Lâm Đế Nữ nhìn dáng vẻ mềm mại của Võ Phượng Ảnh, nàng muốn cười mà không dám.

    Tề Lâm Đế Nữ nói nhỏ vào tai Lý Thất Dạ:

    - Võ thành chủ chờ công tử ở đây đã vài ngày, nàng chân thành xin lỗi công tử.

    Điều Tề Lâm Đế Nữ có thể làm là nói tốt vài câu cho Võ Phượng Ảnh, quan hệ giữa hai người có dịu đi hay không thì nàng không quyết định được.

    - Ta bị hoa mắt sao?

    Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh dịu dàng, bật cười:

    - Chẳng lẽ hôm nay là mặt trời mọc từ hướng tây, nàng hoàn toàn thay đổi thành người khác.

    - Bà nội ngươi!

    Bị Lý Thất Dạ trêu chọc, Võ Phượng Ảnh không nhịn được lập tức ló đuôi, chanh chua nói:

    - Họ Lý, đừng có đạp cái mũi lên mặt!

    Trong khi Võ Phượng Ảnh nổi sùng thì nam nhân đứng bên cạnh nhắc nhở nàng:

    - Hình tượng, hình tượng, chú ý hình tượng, giữ hình tượng thục nữ, dịu dàng đáng yêu, nhu tình như nước.

    Nam nhân rất trẻ tuổi, đẹp trai, nhưng phong cách hơi lưu manh, cà lơ cà phất phơ, cực kỳ không đứng đắn, nhìn là biết không phải con nhà lành.

    - Dịu dàng cái đầu ngươi!

    Võ Phượng Ảnh cực kỳ tức giận nói:

    - Tiểu Thất, đều thằng nhãi nhà ngươi bày trò cho ta, phải làm thị ngươi mới được!

    - Tỷ, mọi việc khởi dầu khó khăn, nếu dễ ngay từ đầu thì trên đời không có việc khó.

    Người trẻ tuổi cười tủm tỉm khuyên Võ Phượng Ảnh, không đứng đắn nói:

    - Tục ngữ nói đúng, có công mài sắt có ngày nên kim, nếu tỷ muốn việc thành công thì phải cố gắng, phải thay đổi chính mình, không thì làm sao có cơ hội?

    - Tỷ hãy nhìn Đế Nữ xem, dịu dàng xinh đẹp chắc chắn được nam nhân thích, tỷ thấy có đúng không?

    Không biết tiểu tử này thật lòng muốn giúp Võ Phượng Ảnh hay đơn thuần góp vui, chỉ e thiên hạ không loạn.

    Tóm lại bộ dáng không đứng đắn của gã khiến người thấy không đáng tin.

    Nghe hai tỷ đệ đối thoại, Tề Lâm Đế Nữ che miệng không dsm bật cười.

    Nam nhân trấn an khuyên bảo, Võ Phượng Ảnh bớt nóng tính nhưng vẫn hậm hực nói với Lý Thất Dạ:

    - Họ Lý, không, Lý Thất Dạ, lần này xem như ta sai. Ân oán giữa ta và ngươi xóa bỏ, từ nay nước giếng không phạm nước sông.

    - Tỷ lại nói sai, gì mà nước giếng không phạm nước sông, vậy thì hai người đến chết cũng không qua lại rồi.

    Thanh niên lập tức khuyên Võ Phượng Ảnh:

    - Tỷ nên nói là: Lý công tử đại nhân rộng lợng không so đo với tiểu nữ tử . . .

    Lý Thất Dạ nhìn hai người, bất đắc dĩ nói:

    - Các người đang làm gì vậy?

    Lý Thất Dạ cười hỏi:

    - Đang diễn kịch sao?

    Bị Lý Thất Dạ nói mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực, vừa tức vừa giận, xấu hổ vô cùng.

    Võ Phượng Ảnh gắt gỏng với Lý Thất Dạ:

    - Diễn cái đầu ngươi!

    Đệ đệ lôi kéo Võ Phượng Ảnh sắp nổi khùng, trấn an nàng:

    - Rồi rồi, tỷ, bớt giận đi. Tỷ là thục nữ, thục nữ, hiểu chưa?

    Võ Phượng Ảnh vừa xấu hổ vừa tức giận kéo áo mình:

    - Chỉ tại ngươi ra ý tưởng thối nát, giả làm thục nữ cái khỉ gì, ta không thèm giả làm thục nữ!

    Lý Thất Dạ cười khổ, lắc đầu nói:

    - Nếu nàng muốn cởi đồ thì ta có ý kiến là quay về hãy cởi, nơi này không thích hợp cởi y phục.

    Võ Phượng Ảnh cứng người, khi nàng lấy lại tinh thần thì xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm khe hở chui xuống đất.
     
    inthenight and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 2931: Võ Thất (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Họ Lý, ta thích cởi thì cởi, mắc mớ gì tới ngươi!

    Võ Phượng Ảnh quê quá hóa giận xông lên, bực tức nói:

    - Ngươi rất mạnh thì giỏi lắm sao? Cùng lắm chúng ta đánh một trận nữa,ta thu thì giao mạng cho ngươi!

    Võ Phượng Ảnh nhe răng múa vuốt xông lên, bộ dáng dữ dằn, nhưng nàng không xông tới chỗ Lý Thất Dạ. Khí diễm giảm bớt nhiều, Võ Phượng Ảnh chỉ phô trương thanh thế, lòng lo sợ.

    Võ Phượng Ảnh lo sợ không phải vì Lý Thất Dạ mạnh hơn nàng, không vì hắn đánh bại nàng mà có lý do khác.

    Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng của Võ Phượng Ảnh, cười nói:

    - Ta muốn mạng của nàng làm gì? Ta không phải Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng người.

    - Hừ! Ai biết ngươi có phải hay không?

    Võ Phượng Ảnh mãi không thể áp sát Lý Thất Dạ, nàng đứng cách hắn không xa, hừ một tiếng, không biết làm sao tìm bậc thang cho mình xuống.

    Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh, cười nói:

    - Thôi được rồi, chuyện quá khứ nên để cho nó đi qua. Ta không phải kẻ hẹp hòi, sau này đừng kiếm chuyện với ta nữa.

    Nếu Lý Thất Dạ thật sự ghét Võ Phượng Ảnh thì nàng không sống tới bây giờ, hắn đã tha mạng cho nàng thì sẽ không để bụng việc nhỏ này.

    Đệ đệ của Võ Phượng Ảnh huơ tay với nàng như đang cổ vũ.

    Võ Phượng Ảnh thấy đệ đệ cổ vũ mình thì can đảm hơn nhiều, nhưng không dám nhìn thẳng mắt Lý Thất Dạ.

    Võ Phượng Ảnh hầm hừ:

    - Hừ hừ hừ, nói vậy là đã tha thứ cho ta.

    Thấy bộ dáng của Võ Phượng Ảnh, Lý Thất Dạ mỉm cười ung dung nói:

    - Có người xin lỗi giống nàng sao? Xin lỗi thì nên có bộ dáng xin lỗi.

    Võ Phượng Ảnh căng thẳng, nàng hừ lạnh một tiếng:

    - Xin lỗi như vậy còn không được, ngươi muốn thế nào?

    Võ Phượng Ảnh tỏ vẻ tức giận để che giấu nỗi lòng thấp thỏm.

    Lý Thất Dạ nói đùa:

    - Xin lỗi người dù gì phải dịu dàng chút, nàng gắt gỏng thế mà là xin lỗi sao?

    Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực trừng Lý Thất Dạ:

    - Ngươi . . . !

    Tề Lâm Đế Nữ, Lý Thất Dạ đều nghĩ rằng Võ Phượng Ảnh sẽ xốc nóc. Nhưng Võ Phượng Ảnh từ trừng Lý Thất Dạ bỗng chốc cúi thấp đầu, hơi do dự, không cam lòng nhưng nàng vẫn bước chậm tiến tới trước.

    Võ Phượng Ảnh đứng trước mặt Lý Thất Dạ, cúi đầu, do dự một lúc lâu cuối cùng phồng hết ca đảm nghẹn ra một câu:

    - Là . . . Là . . . Là lỗi của ta.

    Với Võ Phượng Ảnh thì nói câu này thật khó.

    Tính cách cứng đầu như Võ Phượng Ảnh thà chết chứ không chịu khuất phục, nàng thừa bị chém đầu chứ không cúi đầu trước ai, nhưng bây giờ nàng làm vậy.

    Nhìn Võ Phượng Ảnh cúi đầu, Lý Thất Dạ thầm thở dài.

    Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

    - Ta đã không để bụng việc này, vừa rồi chỉ đùa với nàng.

    Lý Thất Dạ tạm dừng, chậm rãi nói:

    - Nàng không cần ủy khuất cầu toàn, nàng vốn là người nào thì cứ giữ như thế.

    Võ Phượng Ảnh ngạc nhiên nghe Lý Thất Dạ nói, nàng đứng ngây tại chỗ không biết làm sao, dáng vẻ mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì.

    - Cố lên, cố lên, tỷ tỷ, có hy vọng rồi!

    Đệ đệ đứng bên cạnh vỗ tay cười to bảo:

    - Ôm được mỹ nam về hay không phải xem hiện tại!

    - Võ Thất!

    Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực, nàng vô cùng xấu hổ khùng lên, mới rồi còn ba phần thục nữ khoảnh khắc biến khủng long khạc ra lửa. Võ Phượng Ảnh lao tới đấm đá vào đệ đệ.

    Đệ đệ của Võ Phượng Ảnh sợ quá ngồi xổm xuống ôm chặt đầu mặc cho nàng đánh.

    Nhưng tiểu tử này bị Võ Phượng Ảnh đá đấm miệng vẫn tiện, không sợ chết trêu chọc:

    - Tỷ thật vô lương tâm, có khác giới không nhân tính. Ta tốt bụng dạy tỷ câu nam nhân, giờ tỷ bán đứng ta, còn đánh ta. Tỷ không có lương tâm gì hết, sau này ta không dạy tỷ câu nam nhân nữa.

    - Ngươi câm miệng cho ta!

    Võ Phượng Ảnh quá xấu hổ, ước gì mặt đất nứt ra cho nàng chui vào. Đang yên lành mất hết mặt mũi trước Lý Thất Dạ, đều tại Tiểu Thất đáng ghét! Võ Phượng Ảnh gầm lên, đánh đệ đệ càng nặng tay, chỉ muốn đánh gã rớt xuống thuyền.

    - Rồi rồi rồi, ta ngậm miệng, ta ngậm miệng.

    Võ Thất ôm chặt đầu, tuy ngậm miệng nhưng vẫn tiện cười nói:

    - Tỷ dù có bắt ta im nhưng không xóa được sự thật tỷ thấy sắc quên đệ, ta dù gì là đệ đệ ruột của tỷ.

    Hai tỷ đệ một người đánh túi bụi, vừa xấu hổ vừa tức giận. Người kia ôm đầu mặc Võ Phượng Ảnh đánh, miệng lải nhải.

    Tề Lâm Đế Nữ nhìn hai tỷ đệ, nàng buồn cười nhưng không dám cười, che miệng. Hai tỷ đệ tếu thật.

    Cuối cùng Võ Phượng Ảnh đánh mệt đành dừng tay. Võ Thất ôm chặt đầu, dù gã bị Võ Phượng Ảnh đánh nhưng vẫn dạt dào sức sống, xem ra gã thường xuyên làm bao cát nên thói quen nàng quyền đấm cước đa.s

    Võ Phượng Ảnh bực tức dừng tay, thấy Lý Thất Dạ cười tủm tỉm đứng một bên nhìn bọn họ thì nàng xấu hổ muốn chết. Võ Phượng Ảnh không dám nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy cực kỳ mất mặt, nàng oán hận địa trừng Võ Thất một cái, đều tại Tiểu Thất chết tiệt hại!

    Võ Thất không để bụng, cà lơ phất phở. Tỷ tỷ đánh gã mệt rồi Võ Thất đứng dậy phủi bụi dính trên người, dáng vẻ thoải mái.

    Võ Thất tiến lên, cúi thấp người hướng Lý Thất Dạ:

    - Tiểu đệ là Võ Thất, trong nhà đứng hàng thứ bảy, xin chào tỷ phu.

    Võ Thất nói chuyện hay cử chỉ đều rất khéo léo, ưu nhã, nhìn liền biết có phong phạm tử đệ thế gia, trừ câu nói sau cùng.

    Vừa rồi còn chẳng ra hình dáng chóp mắt trở nên tao nhã khiến người nghĩ là diễn kịch, nhưng tiểu tử này thật là bất cần đời.

    Võ Phượng Ảnh nghe thế cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ rực.

    Võ Phượng Ảnh không dám nhìn Lý Thất Dạ, nàng gầm hướng Võ Thất:

    - Tiểu Thất chết tiệt!

    Võ Thất thấy tỷ rống lớn liền nhảy ra sau lưng Lý Thất Dạ:

    - Tỷ, khí chất, khí chất, giữ khí chất thục nữ.

    Võ Thất ló đầu ra cười toe nói với Võ Phượng Ảnh:

    - Nếu tỷ suốt ngày rống to như cọp cái nhất định sẽ khiến tỷ phu thất vọng.

    Võ Phượng Ảnh bị đệ đệ chọc tức hộc máu, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Võ Thất núp sau lưng Lý Thất Dạ làm Võ Phượng Ảnh không có can đảm lao qua dạy cho bài học.

    Lý Thất Dạ cười cười túm Võ Thất ra, nhìn gã, lạnh nhạt nói:

    - Huyết thống đường hoàng Long thành, xem ra Long thành bồi dưỡng ngươi như chính thống.

    - Ha ha ha, tỷ phu hiểu lầm.

    Võ Thất cười tủm tỉm:

    - Tỷ của ta mới là chính thống Long thành, tỷ lèo lái tương lai Long thành, tiểu đệ chỉ ăn không ngồi rồi.

    Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

    - Nếu không phải chính thống thì sao Long thành truyền thử áp đáy hòm cho ngươi?

    Võ Thất cười gượng:

    - Chỉ là đánh bậy đánh bạ, có vậy thôi.

    Trong lòng Võ Thất thầm hoảng, trước ánh mắt bình thản của Lý Thất Dạ khiến gã cảm giác mình trần truồng, không thứ gì giấu được đôi mắt hắn. Lý Thất Dạ liếc sơ nhìn ra ngay bí mật giấu sâu nhất của gã, quá khủng khiếp.

    Nghe Lý Thất Dạ khen đệ đệ, Võ Phượng Ảnh ghen tỵ hừ lạnh một tiếng:

    - Hừ! Ý của ngươi là ta làm thành chủ danh bất chính ngôn bất thuận phải không?

    Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh, mỉm cười nói:

    - Nàng tu luyện thành' Cuồng Cổ Ma Hàng', có thể trở thành thành chủ, chấp chưởng Long thành, điều này không bất ngờ, cũng có đầy đủ tư cách. Nhưng hắn mới là chính thống, huyết thống Long thành đều truyền thừa như vậy.
     
    inthenight and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 2932: Võ Thất (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Võ Phượng Ảnh khẽ hừ, không phản bác Lý Thất Dạ. Võ Phượng Ảnh cúi đầu, mãi không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ.

    - Tỷ phu nói gì kỳ, cái gì mà chính thống hay không, thật ra chỉ là ngựa đực.

    Võ Thất cười gợng:

    - Nếu cho ta lựa chọn thì ta tuyệt đối không muốn làm chính thống gì đó.

    Lý Thất Dạ mặc kệ Võ Thất, lạnh nhạt nói:

    - Lần sau ngươi còn keu lung tung ta sẽ ném ngươi ra Số Hiệu Vạn Cổ.

    Lý Thất Dạ nói xong xoay người về phòng.

    Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ đi vào phòng, nàng hé môi muốn nói nhưng ngập ngừng thật lâu vẫn không có can đảm.

    Lý Thất Dạ vừa bước chân qua ngưỡng cửa chợt khựng lại, quay đầu nói với Võ Phượng Ảnh:

    - Thật ra nàng mặc hồng thường rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

    Lý Thất Dạ nói xong biến mất trong phòng.

    Lý Thất Dạ đột nhiên nói một câu làm Võ Phượng Ảnh giật mình ngây người, khi tỉnh táo lại thì che mặt hồng, không biết xấu hổ hay vui vẻ.

    Võ Phượng Ảnh cảm thấy hôm nay quá mất mặt, bị đệ đệ làm mất hết mặt mũi, ai ngờ cuối cùng được Lý Thất Dạ khen một câu. Hạnh phúc đến quá đột nhiên với nàng.

    Võ Thất chạy tới bên cạnh Võ Phượng Ảnh:

    - Hi hi hi, đây là điềm lành.

    Võ Thất cợt nhả xúi giục Võ Phượng Ảnh:

    - Tục ngữ nói rất hay, nàng đuổi theo nữ cách ngọn núi, nữ theo nam cách tờ giấy. Ta tin tưởng tỷ của ta vô cùng quyến rũ, cố gắng một chút là bắt vào tay ngay.

    Võ Phượng Ảnh hung tợn lườm Võ Thất:

    - Tiểu Thất chết tiệt, mặc kệ ngươi!

    Tâm tình Võ Phượng Ảnh rất tốt không thèm để ý Võ Thất, nàng lườm gã rồi bước đi.

    Võ Phượng Ảnh kéo tay Tề Lâm Đế Nữ, ngoan ngoãn mà thân thiết năn nỉ:

    - Mộng Oánh tỷ tỷ có gì cần ta giúp không? Ta làm trợ thủ cho tỷ tỷ được không?

    Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, ngoài miệng không nói nhưng nàng thầm lắc đầu. Vì Tề Lâm Đế Nữ biết lai lịch của Lý Thất Dạ, có một số việc không đơn giản như đã tưởng.

    Võ Thất thấy bộ dạng của tỷ tỷ, hắng giọng nói:

    - Hừ hừ hừ, ta nói mà, có khác giới không nhân tính.

    Võ Thất gật gù nói:

    - Đệ đệ ruột ta đây chưa từng thấy tỷ tốt với ta như thế, lai tốt với người lạ, vì người lạ đánh ta thảm thơng. Ài, nữ nhân khi đã mê muội thì hết thuốc chữa.

    Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên, một đường lướt nhanh rốt cuộc đến Viễn Hoang.

    Khi đến Viễn Hoang, giọng thuyền trưởng vang vọng trong Số Hiệu Vạn Cổ:

    - Đã tới Viễn Hoang, các vị chuẩn bị sẵn sàng. Số Hiệu Vạn Cổ sẽ đậu lại vách đá Phao Miêu một tháng, sau một tháng sẽ khởi hành về thành. Khách quan đi chuyến về chú ý, khách quan mua vé quay về hãy sắp xếp thời gian của mình.

    Trong thuyền nhiều hành khách nghe thông báo thì phấn khởi tinh thần.

    - Đến Viễn Hoang rồi!

    Một số người vừa hồi hộp vừa hưng phấn, đặc biệt là người lần đầu tiên đến Viễn Hoang.

    Nhiều người lao ra khỏi phòng đứng trên sàn tàu nhìn Viễn Hoang phía xa.

    Tề Lâm Đế Nữ nghe thông báo đã tới Viễn Hoang thì đứng dạậ ngay, nhìn ra xa:

    - Đến Viễn Hoang!

    Nghe nói tới Viễn Hoang, Võ Thất xoa tay làm bộ dáng hốt mẻ lớn:

    - He he, Viễn Hoang, ta đến đây. Không chưng ta sẽ lượm được một thanh binh khí tuyệt thế càn quét cửu thiên thập địa.

    Thích Hồn Lâm ngồi một bên cười lắc đầu nói:

    - Lượm được một thanh binh khí tuyệt thế, đừng mơ mộng. Có thể đến Viễn Hoang trải nghiệm sự đời, tăng kiến thức và sống sót quay về đã là hết sức may mắn. Muốn lấy được báu vật gì trong Viễn Hoang thì chỉ có Đại Đế Tiên Vương hoặc Thượng Thần cao vi mới làm nổi. Người bình thường trừ phi siêu may mắn thì họa may được thứ tốt ở Viễn Hoang.

    Thích Hồn Lâm là Thượng Thần có ba đồ đằng, kiến thức rất rộng, vãn bối không thể sánh bằng.

    Võ Thất cười tủm tỉm nịnh hót Thích Hồn Lâm:

    - Hi hi hi, có Thượng Thần như tiền bối che chở chúng ta thì chúng ta có thể hoành hành bá đạo ở Viễn Hoang.

    Thích Hồn Lâm lắc đầu nói:

    - Ngươi đừng tâng bốc ta, tiểu thần như ta không là gì trong Viễn Hoang, lòng vòng bên ngoài Viễn Hoang thì ta còn miễn cưỡng bảo đảm ngươi không gặp chuyện. Nếu ngươi bắt ta đi sâu hơn thì khó khăn, Đại Đế Tiên Vương mười một Thiên Mệnh còn phải chết trong đó, chút bản lĩnh của ta không đủ để nhét kẽ răng.

    Tuy Thích Hồn Lâm là một vị Thượng Thần nhưng bản thân không hống hách,dễ thân với vãn bối.

    Lời Thích Hồn Lâm nói làm đám người Võ Phượng Ảnh lòng chùng xuống. Vị Thượng Thần nói câu đó sẽ không vì muốn đe dọa bọn họ.

    Võ Thất cười tủm tỉm:

    - Không sao, ta tin tưởng bản lĩnh của tiền bối.

    - Nếu muốn đi trong Viễn Hoang thì theo Lý công tử đáng tin hơn nắm xương già ta đây nhiều.

    Thích Hồn Lâm cười lắc đầu nói:

    - Ta cũng chỉ đi theo sau Lý công tử nhờ ơn huệ.

    Số Hiệu Vạn Cổ chậm rãi chạy vào cảng, đây là một vách đá cực kỳ to lớn. Số Hiệu Vạn Cổ lớn đúng không? Nhưng vách đá càng to hơn, tường thần dài hơn ức vạn dặm chắn mảnh vũ trụ này, khiến người không cách nào vượt qua.

    Cảng này là lối vào Viễn Hoang, cũng là nơi cách Viễn Hoang gần nhất mà an toàn nhất. Vì có vách tường vượt qua vũ trụ chắn tại đây, ngăn cản bất cứ lực lượng nào trùng kích nên tất cả thuyền đến Viễn Hoang đều đậu tại đây.

    Lúc này nhêìu người đứng trên sàn tàu nhìn hướng Viễn Hoang.

    Viễn Hoang mờ tối trong sương mù như cự thú siêu khổng lồ ngồi xổm trong vũ trụ. Nó vắt ngang nguyên vũ trụ, mênh mông vô biên.

    Tuy không thể thấy toàn cảnh Viễn Hoang nhưng chỉ một góc đủ rung động hồn người.

    Các ngọn núi nơi này đâm thẳng lên vũ trụ, mỗi ngọn núi to lớn vô cùng, đều có ngân hà quanh quẩn. Mỗi ngọn núi đâm sâu vào ngân hà, vô cùng đồ sộ, cực kỳ rung động hồn người.

    Nhưng nhiều ngọn núi bị đánh nát. Có núi bị chém thành hai nửa, có núi bị chém ngang, có nguyên ngọn núi bị bứng lên lơ lửng trong vũ trụ. Vũ trụ có vô số đá vụn dất nát, rất là rung động hồn người.

    Trên bầu trời Viễn Hoang lơ lửng các ngôi sao to, nhìn kỹ còn có các ngân hà bị kéo vào vòm trời.

    Nhưng dù là ngôi sao lớn hay các ngân hà đều tan vỡ. Có ngôi sao bị đánh thủng, dường như một ngón tay vạch qua đâm xuyên các ngôi sao. Có ngôi sao lớn bị đạp nát, nh có người khổng lồ bước qua bầu trời, một bước đạp nát một ngân hà. Có ngôi sao vỡ vụn như bị một đấm đánh nát các ngân hà.

    Những cảnh tượng trước mắt rung động hồn người, ai nhìn cũng hút ngụm khí lạnh. Có thể nói Viễn Hoang quá đồ sộ, ai nhìn thấy Viễn Hoang như vậy, dù chưa bước chân vào cũng đã đáng giá.

    Biết bao người khi nhìn Viễn Hoang đều bị cảnh tượng Viễn Hoang rung động:

    - Viễn Hoang!

    Nhiều cường giả tu sĩ sau khi nhìn Viễn Hoang thì liếc nhau, đám người do dự. Có khá nhiều người lần đầu tiên tới Viễn Hoang mang trong mình hùng tâm tráng chí, còn dõng dạc tuyên bố phải được cơ duyên lớn trong Viễn Hoang mới trở về.

    Nhưng khi chính mắt thấy cảnh tượng đồ sộ của Viễn Hoang thì nhiều người thầm kinh hoàng, hụt hơi. Làm vỡ nát cả thế giới thì cần lực lượng khủng bố cỡ nào?
     
    inthenight and Buồn like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)