HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2923: Ngự Long Kỵ (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Răng rắc!

    Ngự Long Đồng Tử gầm rống, trán gã nứt ra bắn ra các tia sáng.

    Vèo!

    Trán nứt chảy ra từng dòng máu, các dòng máu không trọng lượng lơ lửng trước mặt Ngự Long Đồng Tử.

    Máu phun ra ngày càng nhiều chậm rãi tụ thành một giọt máu. Giọt máu lóng lánh như được trui rèn nhiều lần, rất đẹp.

    Thấy cảnh đó có người giật mình kêu lên:

    - Tâm huyết, đó là tinh hoa trong tinh hoa, hắn không muốn sống nữa!

    Đó là tâm huyết quý giá nhất của Ngự Long Đồng Tử, khi mất tâm huyết chẳng những không còn thân thể mà chân mệnh cũng sẽ bị tổn hại, chuyện này cực kỳ nguy hiểm.

    Bùm!

    Giọt máu do tâm huyết ngưng tụ bỗng vỡ tan.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Uy Thượng Thần điên cuồng tứ giăng khắp thiên địa, uy Thượng Thần vô cùng tận như dòng lũ ập đến muốn nhấn chìm cả thiên địa. Mặt đất lung lay, lực lượng khủng bố bao phủ cả đất đai.

    Ong ong ong ong ong!

    Một cánh cửa mở ra, chín thân hình vô cùng cao lớn xuất hiện trước mặt Ngự Long Đồng Tử.

    Khi chín bóng người xuất hiện ma diễm ngút trời, khí thế hung tàn không gì sánh bằng càn quét bát phương. Chỉ riêng hơi thở hung tàn này đã làm tu sĩ sợ vỡ mật.

    Có một giáo chủ đại giáo sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng:

    - Ngự Long Kỵ, là nhóm Ngự Long Thượng Thần!

    Trong phút chốc đám người tái mặt, cùng thụt lùi. Người nhát gan sợ đến tìm chỗ núp.

    Ngự Long Kỵ quá nổi tiếng ác, nhắc cái tên này là biết bao người sợ teo tim.

    Có lão tổ nhìn chín bóng người thấy ra manh mối, thì thào:

    - Không phải chân thân, là đạo thân, này là đạo thân giá lâm kèm theo ý chí Thượng Thần.

    Chính đạo thân của Thượng Thần đến kèm theo ý chí vô thượng, cực kỳ cường đại, cực kỳ khủng bố. Huống chi đạo thân kèm ý chí giáng lâm khác với chấp niệm. Bản thân chấp niẹm không thể câu thông với hậu nhân, đạo thân èm tâm chí giáng lâm thì khác, y như Thượng Thần tự mình đến.

    Tóm lại chỉ có Thượng Thần hoặc Đại Đế Tiên Vương sống, khi hậu nhân triệu hoán bọn họ thì mới kêu gọi được đạo thân kèm tâm chí của họ giáng lâm. Nếu Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần chết rồi thì không thể triệu hoán được đạo thân kèm tâm chí, sẽ chỉ để lại chấp niệm.

    Có thể nói đạo thân kèm tâm chí mạnh hơn chấp niệm rất nhiều.

    Hiện tại dù Ngự Long Thượng Thần không tự giá lâm nhưng đạo thân chịu tải ý chí của bọn họ giá lâm đã cực kỳ khủng bố. Chín Thượng Thần phát ra khí thế đè sụp chư thiên, khiến vạn vực run rẩy.

    Đấy là chín Thượng Thần, khi chín Thượng Thần cùng đến thì 63 đồ sộ biết bao.

    Thấy cảnh đó đám người kinh hoàng, da đầu tê dại.

    - Sắp . . . Sắp càn quét sao?

    Vì đã lâu Ngự Long Kỵ không xuất hiện, khi nó lại hiện ra trên đời làm nhiều người sợ hãi chân mềm như bún.

    Ngự Long Đồng Tử thấy đạo thân kèm tâm chí của sư phụ, sư thúc giá lâm thì gã nhặt lại lá gan, hét chói tai:

    - Sư phụ, là hắn giết chết đại sư huynh, sư phụ hãy báo thù cho đại sư huynh!

    Mười tám con mắt cùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt siêu kinh khủng, như có thể bắn xuyên mọi thứ trên đời.

    Một thân hình cao lớn âm trầm nói:

    - Tiểu tử, ngươi tự sát hay để chúng ta ra tay?

    Tuy không thấy rõ chín thân hình nhưng nghe giọng nói có một vị lão tổ lập tức biết đó là ai:

    - Ngự Long Thượng Thần!

    Người này đến đẳng cấp lão tổ cũng không chịu nổi mặt trắng bệch.

    Ngự Long Thượng Thần có mười một đồ đằng, cực kỳ tàn ác. Từng có nhiều người rơi vào tay Ngự Long Thượng Thần bị lão hành hạ sống không bằng chết, cho nên rất nhiều người nghe tên Ngự Long Thượng Thần sẽ sợ vỡ mật chứ nói chi là nghe giọng nói.

    Lý Thất Dạ hờ hững liếc Ngự Long Thượng Thần:

    - Một đám gà đất chó nhà.

    Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

    - Đừng nói là đạo thân, dù chân thân đến cũng chỉ là con kiến trong mắt ta. Đám kiến dám kêu gào trước mặt ta, câu này nên do ta nói, các ngươi tự sát hay để ta tự ra tay?

    Bá khí ngút trời nhìn xuống chúng sinh, không, là nhìn xuống chúng thần. Dù Thượng Thần mười một đồ đằng giá lâm vẫn bị 1ỹ gọi là gà đất chó nhà.

    Trên đời không vài người có lá gan như vậy.

    Lý Thất Dạ dứt lời thì có tiếng thần rống:

    - Tìm cái chết!

    Thượng Thần mười một đồ đằng gầm lên vạn vực đều kinh, vì sao vỡ nát, thiên địa đại pháp gào thét, hết thảy nhỏ bé trước tiếng rống này. Vô số sinh linh, đám cường giả run cầm cập trước tiếng gầm.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, Ngự Long Thượng Thần và tám Thượng Thần cùng ra tay. Nguyên Ngự Long Tử Kỵ như cùng một chỉnh thể, thần diễm che lấp cửu thiên thập địa, phong tuyệt vạn vực đại thế.

    Trong khoảnh khắc nguyên lĩnh vực, cả không gian bị thần diễm của họ phong tỏa và trấn áp. Chư thiên thật nhỏ bé trước thần diễm của bọn họ.

    Trông thấy thần diễm như lũ hồng hoang trùng kích cửu thiên thập địa, bao người trong Phật Dã sợ vỡ mật.

    - Mợ ơi!

    Trước thần diễm đó dù ngươi có vô thương thần thông cũng sẽ bị thổi quét ngay, mặc ngươi mạnh tới đâu đều sẽ bị nghiền nát.

    Khi thần diễm trấn áp chư thiên, bao nhiêu cường giả tu sĩ sợ vỡ mật ngồi bệch xuống đất, có người tè ra quần.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai

    Thần diễm tung hoành thiên địa bỗng chốc co rút nhanh, tất cả thần diễm sụp xuống rút vào trong tụ thành một điểm.

    Có thể tưởng tượng cảnh này đáng sợ cỡ nào, khủng bố biết bao. Trong khoảnh khắc đó thần diễm sụp xuống thành một lỗ đen, nó cắn nuốt tất cả, nghiền nát vạn vật.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Khi lỗ đen hình thành thì các ngôi sao lớn trong vũ trụ rơi, bị lỗ đen kéo tới hút vào.

    Các ngôi sao lớn bị kéo vào lỗ đen chợt vang tiếng gầm rú, các ngôi sao vỡ nát thành từng mảnh, tất cả vì sao tan rã thành tro. Mọi thứ trong vũ trụ không còn tồn tại.

    Thấy cảnh đó đám người sợ teo tim, có người muốn trốn, bao nhiêu người chân mềm như bún muốn chạy cũng không bò dậy nổi. Cắn nuốt này có thể nuốt trọn Phật Dã.

    Lý Thất Dạ chắp hai tay, niệm Phật:

    - A di đà Phật.

    Trong khoảnh khắc này Lý Thất Dạ không có Phật quang ngút trời, không tràn ngập Phật tính, toàn thân hắn lấp lóe Phật quang mờ nhạt.

    Lý Thất Dạ tựa như vượt qua tuyên cổ, vượt qua dòng sông thời gian. Lý Thất Dạ như đến từ kỷ nguyên vô cùng cổ xưa đi tới thế gian này, hắn nhảy ra âm dương, vượt thời gian, xuyên suốt xưa nay.

    Thoạt trông Lý Thất Dạ không thay đổi gì nhiều, cơ thể không to ra, không có thần uy ngút trời vô địch. Lý Thất Dạ chỉ tỏa ánh sáng nhạt.

    Nhưng Lý Thất Dạ thoạt trông không thay đổi nhiều lại trở thành một đại đạo tuyên cổ bất diệt. Đại đạo xuyên suốt nguyên kỷ nguyên, chúa tể một kỷ nguyên và kéo dài đến hiện tại, thậm chí truyền thừa tới tương lai.

    Giờ phút này Lý Thất Dạ như hóa thành khởi nguồn chảy tới tương lai xa xôi. Hắn chính là Phật gia, hắn chính là Phật đạo, hắn chính là khởi đầu một kỷ nguyên.

    Ong ong ong ong ong!

    Khi Lý Thất Dạ niệm Phật, nguyên Phật Dã hiện ra các Phật quốc. Các Phật quốc vô cùng mênh mông, có Phật quốc to hơn Thanh Châu, bao la hơn.

    Trong các Phật quốc lơ lửng các thánh Phật. Những thánh Phật vượt qua từng thời đại, từ thời đại xa xôi đến chỉ vì tấn kiến Lý Thất Dạ.
     
    inthenight and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2924: Nhất Phật diệt vạn pháp
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trong các Phật quốc có ức ức ức ức vạn sinh linh quỳ rạp, các sinh linh vượt qua từng thời đại, dù khác nhau nhưng có điểm chung là trong lòng bọn họ không quên tín ngưỡng Phật!

    - A di đà Phật.

    Trong phút chốc niệm Phật vang vọng nguyên Phật Dã, Tham Tác chi địa. Phật tính mênh mông tràn ngập Tham Tác chi địa.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, Phật tính lao ra Phật Dã, khuếch tán trong Tham Tác chi địa, chậm rãi tràn ngập giữa thiên địa.

    Nguyên Phật Dã Phật quang ngút trời như kỷ nguyên sống lại, rung động nhiều nơi trong Tham Tác chi địa. Các chỗ hung hiểm sáng rực từng cặp mắt, lặng thinh nhìn Phật quang ở Tham Tác chi địa.

    Ức ức ức ức vạn sinh linh, ngàn vạn thời đại, các thánh Phật vái lạy dập đều hướng Lý Thất Dạ. Tín ngưỡng một kỷ nguyên tụ tập trên người Lý Thất Dạ.

    Khoảnh khắc này Lý Thất Dạ không thay đổi gì nhiều nhưng hắn trở thành chúa tể Phật Dã, là đế tạo giả một kỷ nguyên.

    Vô số tu sĩ trong Phật Dã quỳ lạy, Lý Thất Dạ không dùng thần uy trấn áp bọn họ, nhưng bản năng lại khiến bọn họ quỳ lạy sát đất thật lâu không đứng dậy.

    Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ rung động, nàng biết đây là cái gì:

    - Kim Thân Đại Phật!

    Bùm!

    Lý Thất Dạ xòe Phật thủ, Phật chưởng đè xuống. Lỗ đen có thể cắn nuốt hành tinh bỗng chốc tan vỡ. Phật chưởng không ngừng tiếp tục đè xuống chín người Ngự Long Thượng Thần.

    Ngự Long Thượng Thần hét lớn:

    - Ngươi dám!

    Phật chưởng không ngừng lại đè lên người bọn họ.

    Ầm!

    Vang tiếng nổ điếc tai, mặc cho đám Ngự Long Thượng Thần vùng vẫy cũng vô dụng dưới Phật chưởng, bị đè nát thành tro, không kịp hét thảm.

    Cảnh tượng quá rung động hồn người. Các Thượng Thần chân mềm như bún. Chín Thượng Thần, bao gồm Ngự Long Thượng Thần mười một đồ đằng, dù không phải chân thân giá lâm nhưng vẫn khủng bố vô biên, vậy mà bị Lý Thất Dạ một chưởng nghiền nát. Trước Phật chưởng của Lý Thất Dạ dù là tồn tại Ngự Long Kỵ cũng chỉ là con kiến không đáng gì.

    Bất cứ người nào trông thấy cảnh tượng này cũng sẽ run rẩy, dù ngươi là Thượng Thần hay Đại Đế.

    Trong phút chốc toàn Phật Dã lặng im, vô số cường giả tu sĩ quỷ tạp dưới đất không dám nhúc nhích, bọn họ không có can đảm nhìn lên.

    - Quá yếu.

    Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

    - Đại Đế mười hai Thiên Mệnh mới có sức chiến một trận.

    Một câu bình thản nhưng khiếp hồn người, Thượng Thần run rẩy. Thượng Thần mười một đồ đằng ở trong miệng Lý Thất Dạ chỉ được bình luận hai chữ quá yêu, một câu ‘Đại Đế mười hai Thiên Mệnh mới có sức chiến một trận’ tràn đầy bá khí.

    Khi cảnh tượng xảy ra, các cặp mắt sáng rực trong Đế Hóa thành.

    Có Đại Đế Tiên Vương buông tiếng thở dài:

    - Phật chủng.

    Bọn họ không biết nói gì hơn, vì đã biết Lý Thất Dạ có được cái gì. Trong Phật Dã có được Phật chủng tức là vô địch, có thể chấp chưởng Phật Dã, kỷ nguyên sót lại này nằm trong túi Lý Thất Dạ.

    Bọn họ xây Đế Hóa thành ở rìa Phật Dã vì những Đại Đế Tiên Vương suy xét muốn có Phật chủng, bởi vì được đến Phật chủng nghĩa là có thể khống chế Phật Dã.

    Nhưng cuối cùng bọn họ đều không có Phật chủng, không phải do Đại Đế Tiên Vương quá yếu. Một vì bọn họ không có Phật duyên, hai vì bọn họ không muốn dính vào nhân quả.

    Với bọn họ thì được Phật chủng đúng là có thể khống chế Phật Dã nhưng đồng nghĩ với gánh nhân quả kỷ nguyên sót lại. Một khi Phật chủng cắm rễ nẩy mầm, những Đại Đế Tiên Vương sẽ chiêu đến thiên tru. Khi thời điểm đó đến, dù bọn họ tốn trong Tham Tác chi địa cũng vô dụng, chắc chắn thiên tru sẽ giáng xuống, e rằng bọn họ thân chết đạo tiêu.

    Vì nhân quả Phật chủng quá lớn, hơn nữa bọn họ cũng quá cường đại. Nhân quả cực lớn cộng thêm bọn họ cường đại không gì sánh bằng, tổ hợp lại tuyệt đối không trốn thoát thiên tru.

    Đại Đế Tiên Vương Đế Hóa thành cũng im lặng. Khoảnh khắc này Lý Thất Dạ có lai lịch gì, là nhân vật gì đã không quan trọng. Vì Lý Thất Dạ giữ Phật chủng, trong Phật Dã hắn là Kim Thân Đại Phật.

    Kim Thân Đại Phật có ý nghĩa gì? Trong kỷ nguyên Phật này, nguyên kỷ nguyên chỉ có chín Kim Thân Đại Phật, Phật Dã là kỷ nguyên này sót lại.

    Một Kim Thân Đại Phật đi trong kỷ nguyên sót lại của mình thì có thực lực thế nào? Như Lý Thất Dạ nói câu đó, Đại Đế mười hai Thiên Mệnh mới đâu một trận được.

    Thiên địa tĩnh lặng. Đại Đế Tiên Vương cũng tốt, Thượng Thần cũng thế, ai đều không muốn chọc vào Lý Thất Dạ. Một Kim Thân Đại Phật trong Phật Dã thì nhiều người đến đâu cũng không đủ, chỉ có nước bị diệt.

    Lý Thất Dạ bước hướng Ngự Long Đồng Tử, gã hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất. Ngự Long Đồng Tử sợ đến vỡ mật, muốn bò dậy cạy trốn cũng không nổi, người nhũn ra không thể nhúc nhích.

    Mùi khai thoang thoảng, Ngự Long Đồng Tử không chỉ sợ teo tim còn tè ướt quần.

    Lý Thất Dạ nhìn Ngự Long Đồng Tử:

    - Còn có thủ đoạn gì nữa không, lấy ra đi.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Sợ là sư phụ, sư thúc của ngươi sẽ không lao đến nữa.

    Ngự Long Đồng Tử há mốm muốn nói, nhưng hé môi nửa ngày không nói đọc một chữ. Vì Ngự Long Đồng Tử sợ teo tim rồi, không nói nên lời.

    - Chơi âm mưu trước mặt ta như con nít btuổi ra vẻ trí tuệ, trò hề

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Dù là âm mưu lớn như trời cũng tựa hạt bụi trước mặt ta, phất nhẹ một cái là không tồn tại.

    Mọi người nghe câu đó lòng run rẩy. Trước lực lượng tuyệt đối thì tính kế, âm mưu gì đều cỏn con. Tính kế thông minh tới đâu, âm mưu kỹ càng đến mấy trước lực lượng tuyệt đối phất nhẹ một cái là tan nát, nhỏ be không đáng kể.

    Chuyện này ấu trĩ buồn cười như phàm nhân chơi âm mưu trước mặt Tiên Đế.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Không có thủ đoạn gì vậy ta tiễn ngươi lên đường.

    Lý Thất Dạ mỉm cười chỉ một cái.

    Bốp!

    Ngự Long Đồng Tử nháy mắt bị nghiền áp thành huyết vụ.

    Ngự Long Đồng Tử tự nhận là thông minh, từ khi Lý Thất Dạ có được báu vật trong Hảo Vọng Giác thì gã luôn vắt óc tính kế hắn nên mới hãm hại trong Phật Dã.

    Ngự Long Đồng Tử cho rằng nếu thực hiện âm mưu thành công thì Lý Thất Dạ sẽ là kẻ thù của toàn thiên hạ, người người đều đánh. Đến bước đó Lý Thất Dạ chỉ có thể đầu vào bọn họ, vào sư tôn của gã, báu vật của Lý Thất Dạ thành vật trong túi của gã.

    Ngự Long Đồng Tử tự nhận là âm mưu ghê gớm nhưng là trò hề trong mắt Lý Thất Dạ. Trước lực lượng tuyệt đối của Lý Thất Dạ thì nó không đáng một đồng, không nặng bằng hạt bụi.

    Lý Thất Dạ thu về tầm mắt,hờ hững liếc các rương báu vật:

    - Thứ gì của ai thì tự lấy lai, đống sắt vụn đó không lọt vào pháp nhãn của ta. Lấy đia một món báu vật trong Hoàng Kim Miếu đều tốt hơn mớ sắt vụn này.

    Câu nói tràn đầy bá khí nhưng lúc này không người nào dám kêu một tiếng. Cường giả tu sĩ mới rồi tố cáo Lý Thất Dạ cũng không hó hé câu nào, Âm Hoa Lệ mím môi.

    Mọi người hiểu chuyện này chỉ là âm mưu quỷ kế của Lý Thất Dạ. Đến đẳng cấp của Lý Thất Dạ thì các rương báu vật dưới đất chỉ là đồng nát trong mắt hắn. Như Lý Thất Dạ mới nói, hắn lấy đại một dúm trong Hoàng Kim Miếu đều tốt hơn đống sắt vụn này rất nhiều.
     
    inthenight and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2925: Thích Hồn Lâm
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Không ai dám cãi lời Lý Thất Dạ nói, không người nào dám chất vấn.

    Sau khi Lý Thất Dạ mang Tề Lâm Đế Nữ rời đi, những người có mặt lấy lại báu vật thuộc về mình. Bọn họ không dám lấy báu vật của người khác, vì thần uy của Lý Thất Dạ ám ảnh trong lòng bọn họ thật lâu. Bọn họ không dám làm bậy, nếu bị Lý Thất Dạ phát hiện thì chết chắc.

    Lý Thất Dạ thuận miệng nói một câu thành khuôn vàng thước ngọc, không người dám làm trái.

    Lý Thất Dạ dẫn Tề Lâm Đế Nữ rời đi, khi ngang qua chỗ chuông Phật, hắn ngước nhìn vũ trụ.

    Trong vũ trụ đó chuông Phật vẫn treo cao. Các cường giả núp trong hư không vụn vỡ, bao gồm Thượng Thần, bọn họ đều chờ đợi thời cơ tháo xuống chuông Phật.

    Lý Thất Dạ liếc một cái, vươn tay thò vào vũ trụ bắt lấy chuông Phật.

    Đinh!

    Chuông Phật ngân vang, nhưng chuông Phật không công kích Lý Thất Dạ. Chuông Phật tỏa Phật quang như hòa cùng, thanh âm réo rắt vi vẻ.

    Trong tiếng chuông chuông Phật bị Lý Thất Dạ lấy xuống dễ như trở bàn tay, giống như ngước đầu hái trái cây. Đam cường giả, Thượng Thần trốn trong những ngôi sao lớn, thiên thạch trợn mắt há hốc mồm nhìn.

    Mọi người đều biết chuông Phật siêu mạnh, khó đánh chiếm được nó. Chuông Phật không thua gì đạo binh Đại Đế Tiên Vương, cho nên rất nhiều người thèm nhễu nước miếng, ai đều muốn có nó.

    Nhưng bọn họ không thành công, Thượng Thần thấp vị cũng thất bại. Lý Thất Dạ vươn tay hái dễ dàng khiến người trợn tròn mắt.

    - Là nam nhân hóa Phật!

    Đổi lại người khác lấy chuông Phật xuống nhất định sẽ bị rất nhiều cường giả vây công, hững người canh chừng chuông Phật sẽ tấn công ngay.

    Nhưng khi đám người thấy là Lý Thất Dạ hái chuông Phật xuống thì đành thở dài thườn thượt than xui, canh chừng vài chục năm, thậm chí mấy ngàn năm cuối cùng công dã tràng.

    Vì mọi người đều thấy cảnh vừa rồi. Trong Phật Dã, Lý Thất Dạ nghiền nát Thượng Thần nh nghiền chết con kiến, bọn họ dám chọc vào hắn là tự sát.

    Tất cả cường giả, Thượng Thần canh chừng đều tán đi. Dù bọn họ rất muốn có chuông Phật nhưng đành than thở nhìn chuông.

    Lý Thất Dạ lấy chuông Phật xuống rồi tay phất nhẹ, phất tan nhân quả đưa cho Tề Lâm Đế Nữ bên cạnh mình.

    Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

    - Nàng có duyên với Phật, mang chuông Phật theo bên người sẽ cho nàng được lợi.

    Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc kêu lên:

    - Nhân quả này . . . !

    Tuy Lý Thất Dạ đã xóa nhân quả nhưng nhân quả sẽ không biến mất, vì nhân quả bám trên người hắn.

    - Ta gánh nhân quả không phải nàng trường đao nổi, nhân quả bình thường đối với ta không đáng là gì.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Huống chi ta có thể cởi thai mà đi.

    Trong Phật Dã có nhân quả nào khủng bố hơn Phật chủng? Trên người Lý Thất Dạ đã mang Phật chủng, dù có nhân quả chuông Phật bám trên thật cũng không đáng gì.

    Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, nhận chuông Phật, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ, nàng không từ chối nữa:

    - Đa tạ công tử.

    Đột nhiên một người giáng xuống, cười sang sảng:

    - Ha ha ha! Nữ hiền chất, không ngờ cũng đến Phật Dã.

    Một lão nhân từ trên trời giáng xuống, dáng người khôi ngô, đôi mắt rất to như mắt trâu, râu ria xồm xoàm cứng rắn. Lão nhân cực kỳ uy vũ, nhìn mái tóc xám trắng là biết lão rất già nhưng vẫn hùng hổ, như mãnh tướng.

    - Lâm bá bá!

    Tề Lâm Đế Nữ bất ngờ khi thấy lão nhân:

    - Lâm bá bá cũng ở đây?

    Lão nhân cười to bảo:

    - Ha, mấy năm không gặp tiểu nha đầu đã lớn thế này, hôm nào sẽ đi nhà các ngươi uống rượu.

    Gặp trưởng bối trong Phật Dã khiến Tề Lâm Đế Nữ bất ngờ:

    - Sao Lâm bá bá cũng ở Phật Dã?

    Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, chép miệng:

    - Ài, dừng nói nữa.

    Lão nhân cười khổ nói:

    - Mấy năm nay ta cũng muốn lấy chuông Phật, vì ta thiếu một món binh khí thuận tay. Tiếc rằng giữ mấy năm không bắt được, giờ thành công cốc.

    Nghe lão nhân nói Tề Lâm Đế Nữ mới hiểu ra là lão cũng trốn trong vũ trụ canh giữ chuông Phật.

    Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, giới thiệu cho Lý Thất Dạ:

    - Công tử, vị này là Lâm bá bá của ta, một vị Thượng Thần.

    Lão nhân cười to bảo:

    - Tiểu nha đầu đừng nhắc Thượng Thần làm gì, tiểu thần như ta không lọt vào pháp nhãn của vị đạo huynh này.

    Lão nhân chắp tay hướng Lý Thất Dạ, cười nói:

    - Tiểu lão tên Thích Hồn Lâm, là tiểu tu sĩ sinh ở Thanh Châu. Hôm nay được gặp đạo huynh là phúc ba đời.

    Lão nhân hài hước khiến Tề Lâm Đế Nữ bật cười, nàng không kinh ngạc trước thái độ của Thích Hồn Lâm, vì so với trùm như Lý Thất Dạ thì chẳng là gì.

    Lão nhân tên Thích Hồn Lâm, là thế giao với Tề Lâm Đế gia, bạn rượu thân thiết với phụ thân của Tề Lâm Đế Nữ. Thích Hồn Lâm rất mạnh, một vị Thượng Thần có ba đồ đằng, đồ đằng thành bộ.

    Tuy Thích Hồn Lâm là Thượng Thần ba đồ đằng, tồn tại cao cao tại thượng trong mắt người khác. Thích Hồn Lâm khá lớn tuổi, thực lực mạnh mẽ nhưng cực kỳ khiêm tốn trước mặt Lý Thất Dạ, gọi hắn là đạo huynh, tự xưng tiểu lão.

    Bởi vì vừa rồi Thích Hồn Lâm chính mắt nhìn thấy quá trình Lý Thất Dạ hóa Phật, hắn hóa thành Kim Thân Đại Phật, tồn tại gặp thần đồ thần. Thượng Thần ba đồ đằng như Thích Hồn Lâm so với nhóm Ngự Long Thượng Thần mười một đồ đằng chẳng là gì.

    Nhóm Ngự Long Thượng Thần bị diệt dễ dàng, không là cái đinh gì.

    Nên Thích Hồn Lâm không dám lỗ mãng trước mặt Lý Thất Dạ, xưng hắn là đạo huynh.

    Lý Thất Dạ liêc Thích Hồn Lâm một cái, bình thản gật đầu xem như chào.

    Người khác thấy vậy sẽ nghĩ là vô lễ nhưng Thích Hồn Lâm thì không, người có thể hóa thành Kim Thân Đại Phật có tư cách cao cao tại thượng như thế.

    Thích Hồn Lâm cười hỏi:

    - Nữ hiền chất, các người đi đâu vậy?

    Tề Lâm Đế Nữ đáp:

    - Đi Viễn Hoang.

    Mắt Thích Hồn Lâm sáng rực cười nói:

    - Dù sao ta đáng rảnh, nếu không ngại thì ta cùng đi Viễn Hoang được không?

    Thích Hồn Lâm nói chuyện với Tề Lâm Đế Nữ nhưng mắt liếc Lý Thất Dạ, vì lão biết chỉ có hắn là quyết định được.

    Tất nhiên Tề Lâm Đế Nữ không dám tự quyết định, nàng nhìn Lý Thất Dạ.

    Lý Thất Dạ mỉm cười tùy ý nói:

    - Cũng được.

    Lý Thất Dạ cất bước đi tiếp.

    Thích Hồn Lâm chạy theo như cái đuôi, lão làm Thượng Thần nhưng không kênh kiệu, cười tủm tỉm:

    - Đất hung như Viễn Hoang một tiểu nhân vật cỡ ta đi vào không đủ cho chúng nó nhét răng. Hôm nay được đi cùng đạo huynh vào mở rộng tầm mắt là phúc ba đời, phúc ba đời.

    Thích Hồn Lâm nói hơi khoa trương nhưng đúng là cực kỳ hung hiểm, xem như Thượng Thần cũng không dám dễ dàng mạo hiểm. Từng có Đại Đế mười một Thiên Mệnh chết trong Viễn Hoang, càng không nói tới Thích Hồn Lâm chỉ có Thượng Thần ba đồ đằng.

    Rất nhanh nhóm Lý Thất Dạ trở lại Số Hiệu Vạn Cổ, hắn mới lên thuyền thì thuyền trưởng đã đứng chờ trước cửa.

    Xem bộ dáng của thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, Lý Thất Dạ phất tay:

    - Xuống đi.

    Tề Lâm Đế Nữ lùi xuống.

    Chỉ còn lại Lý Thất Dạ và thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, gã csi gập người hướng hắn, đưa lên danh sách:

    - Tiên trưởng, đây là danh sách hành khách trên Số Hiệu Vạn Cổ.
     
    inthenight and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2926: Đại Đế sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Lý Thất Dạ nhận lấy giở ra xem, mỉm cười nói:

    - Khá nhiều quỷ vật đây, chuẩn bị làm một số trong Viễn Hoang sao.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cung kính nói:

    - Có lẽ đúng, bọn họ khiêng quan tài đến, tiểu nhân không dám phỏng đoán bên trong có gì.

    - Kiêng cái gì đến cũng vô dụng.

    Lý Thất Dạ cười bình tĩnh nói:

    - Có vài thứ trong Viễn Hoang không phải bọn họ có thể nhúng chàm, đừng hòng ỷ vào chút sâu xa là có thể mơ ước thứ trong Viễn Hoang. Chúng nó không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ khoanh tay đứng, không dám hỏi nhiều. Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ rất mạnh nhưng đây là phạm trụ vượt qua khả năng gã có thể hỏi, vì bên trong dính dáng lĩnh vực Đại Đế Tiên Vương.

    Lý Thất Dạ khép danh sách đưa trả lại cho Số Hiệu Vạn Cổ thuyền trưởng, bình tĩnh nói:

    - Nên đến thì sẽ tới, có vài chuyện, vài thứ không nên tồn tại trên đời. Không phải một hai mị si võng lượng có thể thay đổi.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cung kính nhận lại danh sách, không dám nói nhiều.

    Lý Thất Dạ liếc thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, lạnh lùng hỏi:

    - Còn lời gì muốn nói không?

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ trầm ngâm một chút nhẹ giọng nói:

    - Bệ hạ dặn tiểu nhân hỏi tiên trưởng có cần trợ giúp trong Viễn Hoang không?

    Sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ có các vị Đại Đế Tiên Vương, những Đại Đế Tiên Vương ra tay chắc chắn chấn kinh bát phương, càn quét mười vực, đánh đâu thắng đó.

    Nhưng hiện tại Đại Đế Tiên Vương sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ phải xin phép Lý Thất Dạ có cần trợ giúp không. Trên đời người ta muốn mời Đại Đế Tiên Vương ra tay đều phải van xin năn nỉ, giờ ngược lại Đại Đế Tiên Vương xin hỏi có cần giúp không, sự đảo ngược khiến người khó tin.

    - Đang thăm dò sao?

    Lý Thất Dạ liếc thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, mỉm cười nói:

    - Nếu ta nói cần trợ giúp phải chăng bọn họ có thể xác định ta đến Viễn Hoang là vì vật gì?

    - Không, không, không!

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ sợ hết hồn, rối rít xua tay

    - Tiên trưởng hiểu lầm, tiên trưởng hiểu lầm, không có ý đó, tuyệt đối không! Chủ tượng của chúng ta chỉ muốn cống hiến sức lực cho tiên trưởng, xin tiên trưởng bớt giận!

    Không trách thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ căng thẳng Đại Đế Tiên Vương sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ cực kỳ cẩn thận, huống chi là tiểu nhân vật gã. Trước mặt tay trùm thế này tiểu nhân vật như gã chẳng là cái đinh gì.

    - Thôi, đừng căng thẳng vậy.

    Lý Thất Dạ phất tay bình tĩnh nói:

    - Nếu ta muốn so đo với nhóm Khải Công thì ngươi đã không đứng trước mặt ta được.

    Nghe Lý Thất Dạ nói thế thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ thở phào nhẹ nhõm, gã hiếm gì hồi hộp thế này. Dù Thượng Thần giá lâm thì thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ vẫn bình tĩnh đối dãi, nhưng gã phập phồng lo sợ trước mặt Lý Thất Dạ. Dù không rõ lai lịch thật sự của Lý Thất Dạ là gì thì thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ vẫn kinh hoàng, Đại Đế Tiên Vương sau lưng gã còn không dám vượt biên giới nửa bước chứ nói gì là gã.

    Lý Thất Dạ nhìn hương xa, chậm rãi nói:

    - Trong Thập Tam Châu có thể doán ra ta đến chỉ có nhóm Khải Công. Nhóm lão già Thiển dù biết ta cũng sẽ không tuỳtiện nói với ai. Cho tới nay Thiên Quyền cao cao tại thượng, lão già Thiển sâu vô cùng.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ nhẹ gật đầu đồng y. Thiên Quyền được gọi là một trong tổ chức mạnh nhất Thập Tam Châu, từ mấy vị Đại Đế cường đại nhất tổ thành. Nhiều Đại Đế Thiên tộc đều không có tư cách gia nhập Thiên Quyền.

    Thậm chí có người nói Đại Đế mười Thiên Mệnh vào Thiên Quyền cũng không thể chạm tới trung tâm. Chỉ có nhsm Thế Đế, vài người ít ỏi là tiếp xúc trung tâm.

    Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn nhìn thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, bình tĩnh nói:

    - Nhóm Khải Vông đã đoán ra thân phận của ta vậy chắc trong lòng bọn họ cũng rõ một điều, biết ta đến Viễn Hoang là có mục đích. Bọn họ nên biết ít có thứ gì lọt vào pháp nhãn của ta.

    - Tiểu nhân cũng không biết.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cười khổ nói:

    - Các bệ hạ chỉ lo Đại Đế Tiên Vương khác xao động nên kêu tiểu nhân hỏi một tiếng.

    - Đại Đế Tiên Vương khác.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Thứ trong Viễn Hoang luôn khiến người động lòng, dù là Đại Đế Tiên Vương cũng không ngoại lệ, nên đến rồi sẽ tới. Có vài thứ muốn che giấu cũng không được, huống chi Đại Đế Tiên Vương có thể xem thấu thiên cơ!

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ gật gù đồng ý. Hỏi trong Tham Tác chi địa có nơi nào đáng giá Đại Đế Tiên Vương tuần tra, canh chừng thì chắc chắn là Viễn Hoang. Vài thứ trong Viễn Hoang khiến Đại Đế Tiên Vương luôn thèm thuồng.

    Lý Thất Dạ cười cười, tuy lão già Thiển biết hắn đến Đệ Thập Giới nhưng tồn tại như lão sẽ không tùy tiện nói với người, vì không phải loại nhiều chuyện. Huống chi Thiên Quyền không dễ dàng chia sẻ tin tức với ai.

    Đại Đế Tiên Vương có thể đoán được Lý Thất Dạ đến đa số trước kia quen biết hắn, một số Đại Đế Tiên Vương thì hỏi thăm tin tức từ Đế các.

    Đại Đế Tiên Vương sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ đoán ra thân phận của Lý Thất Dạ, bọn họ suy đoán mục đich hắn tới Viễn Hoang. Tuy họ từng qua lại với Lý Thất Dạ nhưng không phải thân tín của hắn, không như đám Minh Nhân Tiên Đế trước kia đáng để Âm Nha tin tưởng. Vì vậy Đại Đế Tiên Vương sau lưng Số Hiệu Vạn Cổ không dám tự ý quyết định.

    - Ngươi có thể nói với chủ tử sau lưng ngươi.

    Qua một lúc lâu Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

    - Khi ta cần thì nhất định sẽ nói một tiếng với bọn họ, nhưng họ cũng biết tính của ta, ta không cần ai theo dõi, bọn họ nên hiểu.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ không dám lơ là, đáp ngay:

    - Ta nhất định sẽ chuyển đạt lời của tiên trưởng, chắc chắn.

    - Còn về một ít Đại Đế Tiên Vương thì kệ đi. Nếu có người nghĩ đến, nếu có người muốn nhúng tay vào chia một chén canh thì cứ để họ đến.

    Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

    - Viễn Hoang là nơi tốt, có lẽ chỗ này cần Đại Đế Tiên Vương hiến, chỉ Đại Đế Tiên Vương mới đáng giá, Thượng Thần không đủ tư cách.

    Lý Thất Dạ cười thật tươi, nụ cười đầy bí hiểm.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ rùng mình nghe. Trên đời này ai nói tới Đại Đế Tiên Vương đều rất kiêng kị, thậm chí sợ muốn chết. Nhưng nhìn Lý Thất Dạ, trong lòng thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ sinh ra ảo giác cực kỳ hoang đường. Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cảm thấy Đại Đế Tiên Vương chỉ là con mồi của Lý Thất Dạ, hắn là trùm vô thượng núp trong bóng tối chờ Đại Đế Tiên Vương tự đưa lên cửa, há mồm máu nuốt trọn Đại Đế Tiên Vương.

    Đấy là Đại Đế Tiên Vương, tồn tại khiến người kính sợ biết bao, giờ Lý Thất Dạ xem Đại Đế Tiên Vương là con mồi.

    Lý Thất Dạ phất tay với thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ:

    - Đi đi.

    Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

    - Ta luôn không bạc đãi người nguyện ý đi theo ta, nếu Viễn Hoang có thu hoạch lớn thì chủ nhân sau lưng ngươi sẽ nhận được hậu lễ thuộc về họ.

    - Tiểu nhân hiểu.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cúi sát đầu cung kính nói:

    - Tiểu nhân chắc chắn sẽ truyền lại mỗi câu nói của tiên trưởng.
     
    inthenight and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2927: Gặp gỡ bí mật nhất (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ khẽ hỏi:

    - Về khách nhân trên thuyền thì tiên trưởng định xử trí như thế nào?

    - Tùy bọn họ.

    Lý Thất Dạ cười thật tươi:

    - Có câu tục ngữ nói hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Ai mới là con mồi phải chờ đến phút cuối mới biết.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ lại vái:

    - Tiểu nhân tuân mệnh.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ lặng lẽ lui ra.

    Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ đi rồi Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn phương xa im lặng thật lâu.

    Qua một lúc Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

    - Có lẽ đã tới lúc dùng đế huyết của Đại Đế Tiên Vương hiến tế, chờ xem ai mắt mù, có người muốn tự tìm đường chết thì không thể trách ta.

    Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên.

    Lý Thất Dạ quay về phòng, phong kín không gian, ngồi xếp bằng trên giường. Lý Thất Dạ lấy Lượng Thiên Xích ra nghiên cứu cẩn thận, quan sát kỹ.

    Lượng Thiên Xích là báu vật cực kỳ nghịch thiên, có thể nói là đỉnh một kỷ nguyên.

    - Tuy rằng không chủ công phạt nhưng vô song trên đời, tuyệt thế khó có.

    Lý Thất Dạ nhìn Lượng Thiên Xích trong tay, ung dung nói:

    - Tuy nhiên trong chiến tranh nó ảnh hưởng cục diện chiến đấu rất nhỏ. Nếu như đại chiến mở ra, người người đều tìm vật nghịch chuyển chiến cuộc.

    Tuy Lượng Thiên Xích rất lợi hại, cực kỳ nghịch thiên nhưng nó không phải binh khí chủ chiến, là báu vật loại phụ trợ. Lượng Thiên Xích là báu vật đỉnh nhưng không phải báu vật đám người kia theo đuổi. Nếu là trọng khí kỷ nguyên chủ chiến công phạt thì những Đại Đế Tiên Vương sẽ không tiếc mọi giá cướp Lượng Thiên Xích vào tay.

    Lý Thất Dạ nhìn Lượng Thiên Xích trong tay, lặng im:

    - Có lẽ nên xem thu hoạch ở Viễn Hoang.

    Chuyến đi tới Phật Dã chỉ là tiện đường với Lý Thất Dạ, hắn chỉ thuận tay lấy Lượng Thiên Xích, mục đích của hắn là Viễn Hoang.

    Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

    - Nên đến thì sẽ tới. Khi hắc ám buông xuống nhất định sẽ có trọng khí hiện thế!

    Mắt Lý Thất Dạ nhìn phương xa xôi, chìm trong suy tư.

    - Trên đời không có chúa cứu thế.

    Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài:

    - Cứu thế, điều này nói dễ hơn làm, nó không đơn giản là càn quét hắc ám. Trên đời không ai có thể cứu thế, dù xóa tan hắc ám một thế cũng không xua đi hắc ám suốt kiếp. Lòng người còn thì hắc ám không bao giờ diệt!

    Nói tới đây Lý Thất Dạ chìm trong thinh lặng. Lý Thất Dạ không phải chúa cứu thế, hắn cũng không muốn làm. Nhưng khi chuyện nên đến buông xuóng, Lý Thất Dạ buộc phải đứng ra, hắn không có lựa chọn khác, hắn không thể khoanh tay mặc kệ.

    - Lần này gặp gỡ hy vọng tương lai sẽ có kết thúc.

    Lặng im một lúc lâu Lý Thất Dạ khẽ nói:

    - Đã tới lúc chấm dứt, thế giới này ai là người tốt, ai là người xấu, trong lòng thế nhân cũng không rõ.

    Lý Thất Dạ mỉm cười.

    Trên đời ai là người tốt, ai là người xấu, ai là người thủ hộ, ai là chúa cứu thế, ai là tiên hiền, ai là ma vương, thế nhân đều không biết. Tiên hiền trong lòng bọn họ có lẽ là ác ma, đồ tể đối với họ có khi mới là người luôn bảo vệ thế giới này.

    Lý Thất Dạ không quan tâm cái nhìn của người đời, điều hắn muốn làm là chấm dứt tất cả, đời này đã tới lúc dọn dẹp một số si mị võng lượng.

    Có tồn tại ngủ vùi trong hắc ám mà thế nhân không biết, có tồn tại không thể tưởng tượng, Lý Thất Dạ không để ý, đời này hắn nhất định quét cửu thiên thập địa!

    Số Hiệu Vạn Cổ bổ sung xng lại khởi hành đi hướng Viễn Hoang.

    Viễn Hoang là trạm cuối Tham Tác chi địa, cũng là chốn hẻo lánh nhất, hung hiểm nhất Tham Tác chi địa. Trong Viễn Hoang đừng nói cường giả bình thường, xem như là Thượng Thần, thậm chí là Đại Đế Tiên Vương đều khó sống trở ra. Người nhắc tới Viễn Hoang nguy hiểm đều sẽ biến sắc.

    Đường đến Viễn Hoang vô cùng xa xôi, Số Hiệu Vạn Cổ yên lặng nhiều vì hành khách đi Viễn Hoang giảm bớt rất nhiều. Người có tiền đi Viễn Hoang đều không dám tùy tiện đi tới đó mạo hiểm, vì đi Viễn Hoang thường rất có thể là đi chịu chết.

    Lý Thất Dạ bế quan tu luyện suốt chuyến đi, đóng cửa không ra. Mấy ngày nay Võ Phượng Ảnh tới tìm Lý Thất Dạ nhưng bị Tề Lâm Đế Nữ ngăn lại, vì hắn nói không gặp khách, đã phong kín không gian.

    Nói cũng kỳ, Võ Phượng Ảnh không ồn ào, nàng ngoan ngoãn chờ Lý Thất Dạ ra.

    Trên đường đi Viễn Hoang, Lý Thất Dạ bế quan không bước ra ngưỡng cửa một bước. Tề Lâm Đế Nữ làm tròn trách nhiệm canh giữ ở cửa, bởi vì Lý Thất Dạ phong kín không gian nên căn phòng tĩnh lặng.

    Tề Lâm Đế Nữ canh chừng ở cửa cho rằng Lý Thất Dạ đang tiềm tâm tu luyện, tham ngộ vô thượng đại đạo trong không gian kín.

    Tề Lâm Đế Nữ không hay biết Lý Thất Dạ không có mặt trong phòng, hắn chỉ phong không gian.

    Lý Thất Dạ thậm chí không ở trong Số Hiệu Vạn Cổ, không ai biết hắn rời khỏi thuyền từ khi nào, không ai tìm tòi được tung tích của hắn, suy tính được hành tung của hắn, dù là Đại Đế Tiên Vương cũng thua, vì Lý Thất Dạ xóa hết mọi dấu vết.

    Khi Đế Hóa thành khởi hành đi Viễn Hoang thì Lý Thất Dạ xóa bỏ bát cứ dấu vết mình ở trong thời không, chẳng ai có thể truy tìm tung tích, không ai suy tính ra. Dù Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay suy tính cũng vô dụng.

    Lý Thất Dạ đã lên kế hoạch từ lâu, với hắn thì đi Viễn Hoang chỉ là tiện đường, ngụy trang. Mục đích thật sự của Lý Thất Dạ là gặp một người, có thể nói mục đích hắn đến Thanh Châu vì gặp người đó.

    Bên trong dính dáng bí mật to lớn, một bí mật không cho phép bất cứ người nào biết.

    Không gian chưa biết, tọa độ chưa biết, địa điểm chưa biết, mọi thứ chưa biết. Tại đây tất cả bị che lấp, bất cứ tồn tại, bất cứ sinh linh nào đều không thể xem thấu chỗ này. Mặc kệ là tùm vô thượng hay Đại Đế mười hai Thiên Mệnh đều không cách nào xem thấu.

    Đó là một nơi cực kỳ bí ẩn, một nơi giấu kín tuyệt đối. Không khoa trương khi nói trời cũng không nhìn thấu chỗ này được.

    Lý Thất Dạ ngồi tại đây yên lặng chờ, không tiếng động, hắn như hòa thành một với không gian tuyệt bí.

    Dùng từ tuyệt bí không đủ để hình dung nó, vì chỉ có hai người biết không gian này, một là Lý Thất Dạ, người khác là người hắn chờ. Không khoa trương khi nói Minh Nhân Tiên Đế cũng không biết nơi đây.

    Vì đây là bí mật kinh thiên, bí mật mãi mãi không lộ ra ngoài ánh sáng, bí mật không ai được biết.

    Không gian dao động nhẹ, có một người đi đến nơi này, đó là người Lý Thất Dạ chờ.

    Một người tuyệt bí, mặt mày, tượng trưng, thân phận, tên tuổi, hết thảy đều bị che lấp, không cho người xem thấu mình.

    Lý Thất Dạ nhìn người đến, mỉm cười nói:

    - Thời gian ước hẹn ngươi đến muộn.

    Người tới luôn bao phủ trong tuyệt bí. Thân phận, lai lịch, mọi tứ của người đó trên đời chỉ có một người biết, đó là Lý Thất Dạ.

    - Đường đi xa xôi, tới một chuyến không dễ dàng.

    Người kia mỉm cười nói:

    - Hơn nữa quá nhiều cặp mắt nhìn, đi xa nhà một chuyến không dễ.

    Lý Thất Dạ cười cười, mọi ý nghĩa ẩn trong nụ cười.

    Lý Thất Dạ lên tiếng:

    - Đời này nên tới đi.

    - Cho dù không nên cũng đã đến lúc chấm dứt.
     
    inthenight and Buồn like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)