Huyền Huyễn Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương 548

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 462: Lệ (2)
    Đứa bé đứng kia từ đầu đến cuối chưa bao giờ quan tâm đến thứ gì khác ngoại trừ Tố Ngôn, mái tóc màu đen dài đến một cách bất thường cùng đôi mắt to tròn sáng như những vì sao đêm trên cao, một đứa bé dễ thương đến tột độ, đứa bé này chỉ sợ đặt ở bất cứ đâu thì nữ nhân trong thiên hạ cũng sẵn sang ôm vào lòng có điều đối mặt với đứa bé này bản thân Tố Ngôn không tài nào cười nổi, ẩn trong cái mặt nạ kia là một khuôn mặt băng giá, một khuôn mặt lạnh lùng đến vô hồn.

    Tố Ngôn cùng đứa bé kia cứ như vậy nhìn nhau cũng mặc kệ luôn sự tồn tại của Kiếm Tổ lúc này cũng chẳng ai rõ cả hai người đang suy nghĩ gì nữa, đặc biệt là Tố Ngôn người nữ nhân này năm đó rốt cuộc nghĩ đến thứ gì?, người nữ nhân này năm đó rốt cuộc muốn làm cái gì?.

    Vô Song thân là người chứng kiến tất cả, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao Tố Ngôn lại muốn giúp hắn?, người con gái xinh đẹp nhất thế gian này trong mắt của Vân Vũ Vô Song chẳng khác gì loài chim khổng tướng khinh thường đám quạ đen bên dưới, nàng khinh thường tất cả, thế gian này căn bản không có ai có tư cách sánh ngang với nàng mới đúng.

    Những gì Vô Song nhìn thấy chắc chắn sẽ không lừa hắn, Tố Ngôn năm đó một chưởng kia tấn công Vân Vũ Vô Song hắn cũng nhìn thấy, một chưởng kia đánh Vân Vũ Vô Song thành phế nhân tuyệt đối không lưu tình, người nữ nhân này năm đó coi Vân Vũ Vô Song như cỏ rác thậm chí việc Vân Vũ Vô Song gục ngã lúc này cũng một phần lớn liên quan đến nàng.

    Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Vô Song, Tố Ngôn rốt cuộc là ai?, nàng thực sự có mục đích gì?.

    Lúc này Họa Thần cũng im lặng quan sát tất cả, hô hấp của Họa Thần có chút dồn dập, có chút không được tự nhiên, Họa Thần tất nhiên biết địa vị sau này của Tố Ngôn là gì, thứ địa vị mà người thường tuyệt đối không bao giờ có tư cách chạm đến, Họa Thần vốn không rõ tại sao Tố Ngôn lại leo lên được địa vị như vậy nhưng có lẽ tất cả lời giải thích đều được gói gọn trong những hình ảnh hôm nay.

    Họa Thần biết đứa bé kia là ai, một trong những kẻ hiếm hoi trong thiên hạ có thể phá vỡ xiềng xích của chính Họa Thần chỉ là Họa Thần biết kẻ này tuyệt đối không bao giờ vì mình ra tay.

    Câu chuyện của Họa Thần là một câu không tầm thường nhưng câu chuyện của Tố Ngôn lại càng đặc sắc hơn.

    Ngày hôm đó, giây phút đó Tố Ngôn lần đâu tiên sau không biết bao nhiêu năm mới tháo chiếc mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ đi song song cùng danh hiệu Băng Tiên Tử của mình, đã lâu lắm rồi dung mạo xinh đẹp của Tố Ngôn mới xuất hiện trước mắt thế nhân, khuôn mặt kia triệt để làm Vô Song chết lặng, nàng quá đẹp nàng quá hoàn mỹ nhưng quan trọng nhất khuôn mặt này mới là khuôn mặt của Tố Ngôn hắn quen, khuôn mặt này làm đầu óc Vô Song rối như tơ vò.

    Tố Ngôn lộ chân diện mạo, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt nhòa, đôi môi hồng mấp máy lên tiếng.

    “Nếu tiểu nữ không nhầm dưới quyền đại nhân còn có một chức vị bỏ trống đúng không?, đại nhân không biết giao cho ai thì cứ giao cho tiểu nữ cũng được”.

    Đứa bé kia cười rộ lên, một nụ cười cực kỳ ranh ma, nụ cười khiến bản thân Vô Song hắn khó chịu vô cùng, mái tóc đen tung bay trong gió, toàn thân đứa bé xuất hiện từng tia từng tia băng khí cô đặc lại, ngày hôm đó là một ngày hè nắng nóng, ngày hôm đó là ngày toàn bộ Hạ Tam Thiên có tuyết rơi.

    “Thông minh, bản đế quả thức thiếu một chức đế hậu không biết chọn ai, nếu ngươi nguyện tự tiến cử bản đế cũng có thể suy nghĩ một hai?”.

    Thiên hạ này kẻ dám xưng đế chỉ có ba người – Thần Đế của Cổ Thiên Đình, Ma Đế của Địa Ngục cùng Quỷ Đế của Quỷ Giới, ngoại trừ ba nhân vật này ra không một ai dám mạo phạm đụng đến một chữ ‘đế’, chỉ cần một câu nói của đứa bé cũng làm Kiếm Tổ ở bên cạnh run lên, kiếm tổ nhớ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết về ba vị cự đầu Đại Thiên Thế Giới.

    Truyền thuyết kể rằng Thần Đế vốn là vô diện nhân, Thần Đế luôn tỏa ra một thứ ánh sáng huyền bí làm người ta bất tri bất giác bị độ hóa, bất tri bất giác đời đời kiếp kiếp trung thành với Thần Đế, không một ai trên đời này có thể nhìn thẳng vào mặt Thần Đế, không một ai trên đời có tư cách biết được dung mạo của người này.

    Truyền thuyết lại kể rằng Quỷ Đế là vạn nhân diện, không ai rõ Quỷ Đế có bao nhiêu khuôn mặt cũng chẳng ai rõ Quỷ Đế người này có bao nhiêu dạng hình dáng, mỗi người khác nhau thì lại nhìn thấy một Quỷ Đế khác nhau, trên đời này cũng không có ai có tư cách nhận ra dung mạo của Quỷ Đế.

    Cuối cùng đương nhiên là Ma Đế, người này đại diện cho tử vong, không có bất cứ một ghi chép nào về đặc điểm của Ma Đế bởi chỉ cần gặp mặt Ma Đế thì liền đồng nghĩa với tử vong, khuôn mặt của người này ra sao không một ai có thể lý giải cũng không một ai còn sống để lý giải.

    Đứa bé toàn thân như búp măng kia quả thực là bá chủ Ma Giới quả thực là Ma Đế.

    Như đã nói Tố Ngôn là một nữ nhân không tầm thường, không phải ngẫu nhiên ngày nàng đặt chân vào tu tiên đạo lại có thể kinh động ba vị cường giả bước thứ tư, có thể khiến những cường giả vốn không quan tâm tất cả mọi việc trong thế gian phải động dung.

    Tố Ngôn nghe thấy Ma Đế nói chỉ nhè nhẹ mỉm cười ưu nhã gật đầu, nụ cười của nàng rất nhạt, nụ cười mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, nụ cười làm trái tim người khác cũng run lên nhè nhẹ.

    Tiếp theo không ai còn thấy gì nữa, tiếp theo toàn bộ sự vật đều biến mất, không phải là Luân Hồi Nhãn không đủ năng lực để nhìn tiếp mà bởi vì Ma Đế, Ma Đế kẻ này che phủ nốt phần còn lại của câu chuyện, kẻ này là tồn tại Luân Hồi Nhãn vô pháp nhìn thấu.

    Sau này Vân Vũ Vô Song đương nhiên không có chết đồng thời sau đó Địa Ngục cũng có nữ chủ nhân của mình, một Ma Hậu, Ma Hậu đầu tiên trong lịch sử Ma Giới.

    …………..

    Vô Song lúc này lặng im mà đứng, mộng cảnh của hắn còn chưa có kết thúc bởi vì hắn vẫn cảm nhận được Luân Hồi Nhãn tỏa sáng, những hình ảnh trong mộng cảnh kai còn chưa hề kết thúc.

    Trong lúc Vô Song đang tập trung nhất chẳng biết ma xui quỷ khiến nào làm Họa Thần thở dài một hơi, ánh mắt đẹp nhè nhẹ nhìn lên từng khoảng màu đen xung quanh, Họa Thần nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau lưng, ánh mắt khẽ chớp động, hành động của Họa Thần lúc này nữ tính vô cùng, mị hoặc tột cùng chỉ đáng tiếc Vô Song hắn không nhìn thấy được cảnh đẹp này mà thôi.

    “Nghịch Thiên Tà Đế cái danh hiệu này không tầm thường, Ma Tộc có Ma Đế, Thần Tộc có Thần Đế còn Quỷ Tộc có Quỷ Đế chỉ có Nhân Tộc không có Đế”.

    “Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là người duy nhất trong ngàn vạn năm qua của nhân tộc đi đến sát chữ ‘Đế” này nhất đáng tiếc hắn không có thành công, con đường của hắn đi được rất xa rất xa có điều lại là một ngõ cụt”.

    “Nói đến kẻ này cũng buồn cười, hắn không cần tu luyện cũng có thể không thua bất cứ cường giả bước thứ ba nào ngay cả đệ nhất chiến tướng của Cổ Thiên Đình cũng vô pháp thắng hắn vậy mà khi hắn bước lên con đường tu luyện cũng chỉ dừng ở đó, cũng không cách nào thoát được khỏi bước thứ ba, hắn mãi mãi cũng không đạp chân được vào bước thứ tư”.

    “Nghịch Thiên Tà Đế người này không ai rõ xuất xứ từ đâu cũng chẳng ai hay quá khứ của hắn ra sao, kẻ này xuất hiện như một đóa lưu tinh trên bầu trời đột nhiên xuất hiện làm bừng sáng cả không trung, một tia sáng không ai có thể quên được, thứ ánh sáng đầy lung linh đáng tiếc tia sáng đó không cách nào trường tồn”.

    “Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là bạn thân của ta cũng là kẻ mà ta ghét nhất, ta là thập đại thần tướng của Cổ Thiên Đình còn hắn lại là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc, càng buồn cười hơn thân là thần tướng của Cổ Thiên Đình ta lại là một cái nhân tộc còn hắn thân là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc cuối cùng cũng chỉ là một tiểu tử nhân tộc”.

    Nói đến đây Họa Thần dừng lại nhìn Vô Song, Vô Song cũng quay lại nhìn Họa Thần, hắn đang đợi, đang đợi Họa Thần tiếp tục câu chuyện, không khí giữa hai người quả thực có chút trầm mặc.

    Họa Thần im lặng một hồi lâu sau đó mỉm cười.

    “Đáng nhẽ ta sẽ không kể việc này ra làm gì chỉ là sớm muộn gì ngươi cũng biết, sớm muộn gì ngươi cũng phải tự hiểu, Nghịch Thiên Tà Đế kẻ kia khi còn là một tiểu tử nhân tộc tên quả hắn quả thực là Vân Vũ Vô Song, Luân Hồi Nhãn của ngươi là hắn phải dùng rất nhiều công sức mới đánh đổi lại được có điều Luân Hồi Nhãn vốn không giúp ngươi mạnh lên, nó chỉ giúp ngươi thực hiện giúp hắn những thứ cả đời hắn không làm được”.

    “Năm đó hắn bị mù, năm đó hình ảnh đáng nhớ nhất trong đời hắn không lưu giữ được nhưng ngươi thì có cũng như lúc này thứ cả đời hắn không có cách nào nhìn thấy cũng là ngươi giúp hắn nhận ra”.

    Vô Song không đáp mà chỉ lặng ngươi đi một lúc, cuối cùng ẩn sau đôi mắt đen ngòm không có một chút ánh sáng kia dần dần xuất hiện một tia sáng kì dị, Vô Song rốt cuộc mở miệng, giọng nói của hắn nghiêm túc đến phát sợ.

    “Rốt cuộc hắn và ta có quan hệ như thế nào?”.

    Họa Thần lần này cũng chẳng muốn che dấu Vô Song, bản thân Họa Thần là một trong những người trực tiếp tham gia vào câu chuyện này, nếu không có Họa Thần trợ giúp thì bản thân Thiên cũng không tài nào đưa Vô Song được đến xa như vậy, hơn nữa bản thân Họa Thần thực sự rõ ràng một việc lần này Thiên rời đi có thể sẽ không bao giờ trở lại, người đưa Vô Song đi tiếp trên con đường này cũng chỉ còn Họa Thần mà thôi.

    “ Thiên và ngươi không phải là một cái này ta có thể đảm bảo, Thiên có con đường của hắn phải đi, có nhiệm vụ mà hắn phải làm cũng như ngươi có nhiệm vụ riêng của mình, bản thân Thiên rốt cuộc vẫn cứ là người đi trước ngươi, nhiệm vụ của hắn có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi, con đường của hắn có lẽ cũng sắp kết thúc nhưng con đường của ngươi cũng chỉ mới bắt đầu thôi, cố gắng bước cho thật tốt”.

    Họa Thần nói đến đây thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, không còn là những khoảng đen vô tận, cũng chẳng còn sự im ắng đến lặng người lúc này Vô Song lại một lần nữa nhìn thấy những hình ảnh mới.

    Hắn không còn thấy Tố Ngôn cũng chẳng còn thấy đứa bé kia nhưng hắn thấy Kiếm Tổ.

    Hắn không còn thấy một Vân Vũ Vô Song dã chết mà là một Vân Vũ Vô Song sống mạnh khỏe, một Vân Vũ Vô Song vẫn là phế thể nhưng có ngộ tĩnh tu luyện đến nghịch thiên.

    Bản thân Vân Vũ Vô Song mãi mãi không hiểu tại sao kiếm tổ lại xuất hiện ở đây, tại sao kiếm tổ lại cứu mình một mạng nhưng Vô Song thì biết, một lần nữa cái mạng của người này lại là do ‘Tố Ngôn’ nhặt về.

    Bản thân Kiếm Tổ cũng chưa một lần nào đề cập về hình ảnh mà Vô Song đã gặp có điều kể từ hôm đó Vô Song liền là chân truyền đệ tử của Kiếm Tổ.

    Ngày hôm đó lần đầu tiên Vô Song mở ra hai mắt, đôi mắt của hắn vốn hoàn toàn không thể nhìn thấy nay lại cảm nhận từng tia sáng nhân gian, đối với Kiếm Tổ mà nói chữa mắt cho một phàm nhân vốn là việc hết sức đơn giản, đây cũng không thể gọi là mở mắt.

    Vân Vũ Vô Song tỉnh lại, hắn cứ như hoàn toàn lặng thinh với thế giới xung quanh, hắn dùng ánh mắt vô hồn quan sát tất cả, đôi bàn tay có chút lạnh lẽo khẽ run lên nhè nhẹ, hắn không hiểu tại sao mình còn sống cũng chẳng hiểu tại sao đôi mắt lại có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng cuộc đời có điều hắn chỉ hiểu một điều, đôi tay của hắn đã đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng.

    Kiếm Tổ đứng đó lằng lặng nhìn đứa đệ tử này, bản thân Kiếm Tổ lúc này trong lòng ngập tràn sóng gió, Kiếm Tổ là nhân vật bực nào?, ngoại trừ ba vị cường giả tầng thứ tư ra chỉ sợ thiên hạ này Kiếm Tổ tuyệt đối không sợ ai, ông ta đã đi được rất xa rất xa trên con đường tu tiên tưởng như kéo dài bất tận này ông ta đủ mạnh để biết một điều cực kỳ đáng sợ - Bôi Đen Ký Ức.

    Trong ký ức của Kiếm Tổ quả thực cũng chỉ còn lại câu nói của Tố Ngôn nhưng lại không có cách nào nhớ ra ai là người làm Vô Song sống lại cũng chẳng thể nào nhớ ra rốt cuộc Tố Ngôn đi đâu, bản thân Kiếm Tổ thân là chủ nhân của Tây Thiên Kiếm Giới chắc chắn sẽ không bao giờ để một phụ nữ đáng sợ như vậy gia nhập Diệp gia trở thành một phần của Kiếm Giới, hơn nữa Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không tin Tố Ngôn lại chấp nhận lấy một trực hệ đệ tử của Kiếm Giới bởi trong mắt ông ta Tố Ngôn rất mạnh ít nhất Tố Ngôn tuyệt không dưới mình.

    Tất nhiên suy nghĩ là suy nghĩ, trong lòng cho dù nghĩ thế nào bản thân Kiếm Tổ cũng không thể nào biểu lộ ra ngoài cho Vô Song xem, ông ta nhìn thấy Vô Song hai mắt vô hồn bỗng nhè nhẹ mỉm cười, Kiếm Tổ nhìn thật sâu vào Vô Song đang ngồi đó như con rối không hồn, giọng nói có chút giản dị xen lẫn ấm áp của ông ta vang lên.

    “Ta tưởng sau khi ngươi tỉnh lại ngươi sẽ gầm thét đòi chém chém giết giết chứ hóa ra lại chỉ ngồi im một chỗ như vậy quả thực làm lão phu hoảng sợ một phen mà”.

    Vô Song nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Kiếm Tổ, hắn tất nhiên nhận ra kiếm tổ là lão nhân đứng ra cứu Diệp Nguyên một mạng có điều lúc này đã lấy lại được phần nhân tính trong mình Vân Vũ Vô Song kẻ này tuyệt sẽ không tìm Kiếm Tổ phiền phức, một người chỉ cần hai ngón tay cũng chặn được một kiếm mạnh nhất đời của Vô Song thì làm gì có cửa thắng dành cho hắn.

    “Tại sao lại cứu ta?, hôm đó ông cứu kẻ kia một mạng giờ lại tiếp tục cứu ta ông rốt cuộc muốn làm gì?”.

    Kiếm Tổ thủy chung chưa bao giờ thay đổi nụ cười có chút ấm áp hiền từ kia, ngày hôm đó Kiếm Tổ chỉ nói duy nhất một câu.

    “Ta họ Trịnh tên hai chữ Hạo Thiên, ngày hôm nay ta chỉ nói với ngươi duy nhất một lần, chết là bắt đầu một sự sống mới, chết đơn giản chỉ là nhập luân hồi rồi xuống địa ngục, nếu ngươi mất nàng ở dương gian thì xuống địa ngục mà tìm, chỉ cần ngươi đủ mạnh chỉ cần ngươi đủ sức chém đứt được thế gian quy tắc thì địa ngục cũng không cản đương ngươi, cường giả mãi mãi vi tôn cường giả luôn luôn là lẽ phải, nếu ngươi muốn thử đi trên con đường tu tiên một lần thì đi theo ta”.

    Kiếm Tổ nói xong cũng không lại nhìn Vô Song một lần nào, một bộ áo bào tro một mái tóc bạc trắng, Kiếm Tổ cứ như vậy xoay người chậm rãi bước ra khỏi căn phòng đơn sơ để lại một Vân Vũ Vô Song rung động thật sâu, ánh mắt vô hồn của hắn lóe lên từng quang mang mãnh liệt.

    “Dương gian không giữ được nàng thì xuống địa ngục mà tìm”.

    Lẩm bẩm câu nói này để rồi cả người Vô Song vùng lên như con báo săn mồi, không biết bao nhiêu năm rồi hình ảnh Vô Song Hầu năm xưa lại tái hiện, cũng chẳng biết bao lâu rồi hy vọng sống của hắn lại mãnh liệt như vậy, kể từ ngày hôm đó Vô Song đi theo Kiếm Tổ, ngày hôm đó cũng là lúc bắt đầu của một truyền kỳ.

    Chí âm chém dương – Chí phàm trảm tiên – Nghịch Thiên Tà Đế.

    ..............

    Những hình ảnh cuối cùng cũng kết thúc, Luân Hồi Nhãn rốt cuộc cũng nhắm lại, cả Vô Song cùng Họa Thần đều bị truyền tống ra thế giới bên ngoài.

    Họa Thần cùng Vô Song ở Thiên Mộ đồng loạt mở mắt.

    Sự khởi đầu của Nghịch Thiên Tà Đế bắt đầu Vô Song đã được nhìn thấy, lúc này hắn cũng muốn bắt đầu cho con đường của chính mình.

    ...............

    Cùng lúc Vô Song mở mắt ra ở Thiên Mộ thì ở một nơi khác một nơi cực kỳ xa xôi không liên quan chút nào tới Đấu Khí Đại Lục.

    Ở nơi này cũng có một nam tử tóc vàng mở mắt chỉ là giữa hai mắt của hắn chảy xuống hai dòng huyết lệ, bản thân hắn từ lâu đã không còn nước mắt, hắn từ lâu cũng đã không còn khóc nữa rồi, hai hàng huyết lệ chính là đại diện cho tâm, tâm của hắn đang chảy máu.

    Lúc này một giọng nói nhạt nhẽo vang vọng bên tai Thiên, một giọng nói lười biếng vô cùng.

    “Ta không hiểu lắm, nếu ngươi toàn tâm toàn ý đối phó thì còn có hội đi ra sinh môn nhưng lúc này tâm ngươi rất loạn, rốt cuộc là thực lực ngươi chỉ có đến thế hay là ngươi không muốn sống nữa?”.

    Người nói câu này cực kỳ tự tin ít nhất hắn có thực lực để tự tin, thực lực để coi thường chính bản Thiên ít nhất bây giờ là vậy.

    Thiên đương nhiên không quan tâm đến lời nói của đối phương, bản thân Thiên lần này quả thực cũng không ổn tới cực điểm chỉ là lúc này Thiên không có tâm trạng mà để ý đến bản thân mình, lúc trước khi Thiên chia tay Họa Thần để đến nơi này hắn liền mang theo ý quyết tử nhưng lúc này lại khác, cho dù thế nào Thiên hắn cũng phải đi ra, cho dù thế nào Thiên cũng phải đến gặp bản thân Vô Song một lần lúc này bản thân hắn lại chưa có muốn chết.

    “Mộng Vô Tâm, lần này chỉ sợ ngươi cũng giữ không được ta rồi”.

    …………..

    Rốt cuộc Vô Song cũng mở mắt ra chỉ là lần này ẩn sâu trong đôi mắt kia vẫn là bóng tối, thứ bóng tối vô cùng vô tận như muốn nuốt chửng vạn vật, bản thân Vô Song ngay sau khi lấy lại ý thức việc đầu tiên chính là kiểm tra lại đôi mắt của mình đáng tiếc là một lần nữa hắn phải thất vọng, đôi mắt của hắn vẫn không thể nào có được chút ánh sáng nào.

    Tất nhiên lần này cũng không phải là công cốc ít nhất con mắt thứ ba lại có thể sử dụng bình thường, con mắt thứ ba lại có thể trở về trạng thái bình thường, con mắt kia một lần nữa cho hắn nhìn thấy sắc màu của thế giới này.

    Hình ảnh đầu tiên mà Vô Song nhìn thấy chính là Họa Thần, nhân vật thần bí vô cùng này cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn, cũng xuất hiện trong ký ức của hắn điều này làm ánh mắt Vô Song nhìn Họa Thần có chút khác biệt.

    “Biết gì không?, nếu ngươi là nữ nhân chắc chắn là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ”.

    Họa Thần nghe thấy Vô Song nói liền bật cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc, quả thực đây chính là câu nói đầu tiên khi hai người gặp nhau, câu nói mà bản thân Họa Thần đã nghe đến nhàm nhưng khi được nghe qua giọng của Vô Song thì lại có một cảm giác rất khác.

    Họa Thần nhè nhẹ tựa vào vai Vô Song, nếu là kẻ khác Vô Song không ngại một chiêu hất bay đối phương, chỉ cần việc nghĩ đến đối phương là nam nhân đã đủ Vô Song sởn cả tóc gáy chỉ là với Họa Thần lại có một thứ rất khác, một thứ rất khác từ trong trái tim hắn.

    “Ra ngoài kia đi, ra ngoài kia làm nốt những việc trong kế hoạch của ngươi đi ta sẽ ở đây đợi ngươi, làm nhanh lên một chút võ đài của ngươi vốn không nên nhỏ như thế này, sứ mệnh của ngươi vốn không phải ở đây, ngoài kia còn nhiều người đang đợi ngươi, đừng làm bọn họ phải chờ nữa”.
     
    kingvothien thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 463: Hắc Phượng Hoàng (1)
    Vô Song mới tiến vào Thiên Mộ ba ngày tức là ở bên ngoài kia mới đi qua được nửa ngày tuy nhiên lúc này biến đổi của hắn cực kỳ khổng lồ, tuyệt đối không còn là Vô Song của nửa ngày trước đây.

    Mái tóc vàng vẫn giữ nguyên như thế chỉ là khí chất của hắn thay đổi, Vô Song không còn mang theo sự nội liễm như trước mà hiện tại người khác nhìn vào hắn mang theo một loại cảm giác tà dị, một loại cảm giác khiến người khác bất tri bất giác trở nên không bình tĩnh nổi.

    Vô Song của ngày xưa là một Vô Song rất thích điệu thấp mà làm, mọi việc của hắn đều là điệu thấp, bản thân Vô Song thích nhất là ra tay trong bóng tối, càng thần bí càng tốt, càng ít người biết càng tốt, người ngoài nhìn hắn không khác gì một nam tử bình thường không có chút nào đáng sợ thậm chí có cả chút gầy yếu, một kẻ đặt giữa hàng vạn người trong thiên hạ tuyệt đối không có sức thu hút.

    Vô Song hiện nay thì lại khác, hắn giống như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, một thanh kiếm cho người khác lạnh cả sống lưng, thứ cảm giác tim đạp chân run tà dị vô cùng.

    Sự thay đổi này đương nhiên không phải là sức mạnh của Vô Song yếu đi hay mạnh lên chỉ là hắn mang theo một chút tà dị một chút điên cuồng từ trong mộng ra thế giới thực ngoài này mà thôi.

    Người ta nói giải heo ăn thịt hổ, người ta thích giả heo ăn thịt hổ và bản thân Vô Song cũng hoàn toàn đồng ý với điều này, chính bản thân hắn không ít lần giả heo ăn thịt hổ, càng ít người biết càng tốt chỉ là lúc này Vô Song lại nghĩ khác, chỉ có không đủ tự tin nuốt hổ thì mới phải giả heo, nếu là rồng thì cần cúi đầu?, nếu là phượng nhất định phải tung cánh.

    Đôi mắt của Vô Song khẽ đảo, đôi mắt hoàn toàn không có chút tia sáng nào thậm chí ngay cả con ngươi bên trong cũng không cách nào quan sát thấy, đôi mắt kia như hai hố đen vô tận luôn trực chờ nuốt chửng linh hồn người khác vào bên trong, luôn muốn giam giữ kẻ khác cả đời trong cái đôi mắt đó, một thứ bóng tối vô vận, một thứ bóng tối đáng sợ.

    Trên khuôn mặt của Vô Song hiện nay cũng có thêm một hình xăm kì dị, một hình xăm trải dài trên nửa mặt hắn một hình xăm quả thực chưa bao giờ xuất hiện ở Đấu Khí Đại Lục, đương nhiên chính Vô Song cũng không biết tại sao mình lại có một hình xăm mới thế này nhưng hắn cũng không hề phản cảm, hình xăm lại càng như tôn thêm sự tà dị của hắn, hình xăm có chút đáng sợ có chút bắt mắt kia lại càng khiến Vô Song trở thành tiêu điểm của thế nhân.

    Vô Song lần đầu tiên đứng lên sau ba ngày ở trong Thiên Mộ, hắn cứ như vậy lằng lặng bước về phía trước, khi hắn đi qua người hắc miêu ở ngoài cửa thậm chí làm người hắc miêu run lên từng hồi, ánh mắt vốn cực kỳ không thích Vô Song của nó lúc này lại mang theo đầy sự kinh ngạc cùng e dè, một điều mà lần đầu tiên nó mới có thể cảm nhận được, phải biết Thiên Mộ này là địa bàn của nó, cho dù Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên tiến vào đây còn chưa chắc giết nổi Hắc Miêu nhưng rõ ràng nó đang sợ hãi, rõ ràng nó đang lo sợ Vô Song.

    Thân hình Hắc Miêu run lên từng đợt làm bộ ngực sữa của Hỏa Trĩ cũng run theo, ba ngày qua hắc miêu quả thực chưa có rời khỏi bộ ngực của Hỏa Trĩ, đối với nó đây là một cái giường cực kỳ êm ái ấm áp.

    Vô Song nhìn thấy cảnh này chỉ lằng lặng lắc đầu sau đó thản nhiên đưa tay về phía Hỏa Trĩ, hắn thậm chí còn không nói bất cứ một câu nào.

    Hỏa Trĩ mở thật to cặp mắt tròn nhìn Vô Song, Vô Song lúc này cho nàng một cảm giác khác xa trước đây, cho dù nàng cùng chủ nhân không có quá nhiều tiếp xúc cũng như thời gian ở bên nhau nhưng Hỏa Trĩ có thể cảm nhận chủ nhân là một cánh chim bay lượn trên trời cao tự do tự tại vô lo vô nghĩ, một người thoát ra khỏi thế giới này, hắn như một bầu trời rộng lớn mà ở dưới cái bầu trời đó mọi người mới được thực sự trải nghiệm cảm giác tự do, cảm giác an toàn.

    Lúc này Vô Song trong mắt Hỏa Trĩ lại là một cảm giác hoàn toàn khác, một vực sâu thăm thẳm, một hố đen khổng lồ một hố đen như muốn nuốt chọn linh hồn của người khác, Vô Song cho Hỏa Trĩ cảm giác chỉ cần nắm lấy cánh tay kia thì cả đời nàng liền không thể tiếp tục thoát ra được nữa.

    Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Hỏa Trĩ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nàng quả thực tiến lên một bước đưa tay cho Vô Song, đến chính cả bản thân Hỏa Trĩ sau khi đặt chọn bàn tay nhỏ vào tay Vô Song mới cảm thấy giật mình, cơ thể nàng run lên nhè nhẹ, nàng quả thực không rõ rốt cuộc mình đang làm gì nữa.

    Vô Song thấy hành động của Hỏa Trĩ liền khẽ gật đầu, bàn tay có chút thô ráp của hắn nắm lấy bàn tay mềm mại kia sau đó không gian trước mặt Thiên Mộ một lần nữa mở ra, từng tia sáng len lói chiếu vào không gian Thiên Mộ như làm nơi vốn tràn ngập tử khí này có thêm sức sống, những tia sáng kia cũng làm lòng người ấm hơn, ấm hơn rất nhiều.

    Hắc Miêu ở trong ngực Hỏa Trĩ khẽ chớp chớp hai con mắt của mình nhưng rốt cuộc nó cũng rời khỏi bộ ngực kia, khẽ ‘ngao ngao’ mấy tiếng tỏ vẻ kháng nghị với Vô Song bởi bản thân nó thực sự không thích ánh sáng kia chút nào, thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống mặt đất, thân hình xoay về phía sau đi thật sâu vào bên trong Thiên Mộ.

    Vô Song nhìn thấy hành động của Hắc Miêu liền nhếch miệng mỉm cười, nếu ai thực sự bị cái vẻ bên ngoài của nó mê hoặc mà ôm nó vào lòng thì cũng chẳng hiểu hậu quả sẽ đến mức nào.

    Đôi mắt của Vô Song nhắm lại, hắn bắt đầu cảm nhận lại thứ sức mạnh trong cơ thể, năng lượng đấu khí cực đại chảy trong kinh mạch, chảy trong huyết quản hắn, lúc này Vô Song hắn là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, cho dù chưa bước vào Thiên Kiếp cảnh nhưng hắn cực độ tự tin, sự tự tin bắt nguồn từ chính sự kiêu ngạo trong huyết mạch.

    Nhẹ nhàng lại cấm lấy chiếc mặt nạ vô diện quen thuộc sau đó Vô Song khẽ khựng lại nhìn tấm mặt nạ kia, mặt nạ của hắn không còn là vô diện nhân nữa, một tấm mặt nạ với nụ cười quỷ dị trên môi, một nụ cười làm người ta bất tri bất giác có cảm giác quỷ dị lạnh cả sống lưng, dưới phần mắt của mặt nạ không ngờ cũng có một hình xăm, một hình xăm không khác gì với thứ trên mặt hắn.

    “Thú vị”.

    Một lần nữa Vô Song khẽ nhếch miệng rồi đeo mặt nạ của mình, hắn bước ra một bước rời khỏi không gian Thiên Mộ, bàn tay nắm lấy tay Hỏa Trĩ cả hai người rốt cuộc cũng rời khỏi Thiên Mộ nhưng tuyệt đối rất nhanh rất nhanh Vô Song sẽ quay lại nơi đây, như Họa Thần đã nói tương lai của hắn không thể nào bị giới hạn ở khối đại lục này, vũ đài của hắn vốn là ở nơi khác, Vô Song không rõ có bao nhiêu người ở ngoài kia đang đợi mình nhưng trong lòng hắn luôn tồn tại một hình bóng, hình bóng của Tố Ngôn.

    Người con gái này chắc chắn đang đợi hắn, người con gái làm bản thân Vô Song có muôn vàn cảm xúc trái chiều, người con gái phủ lên một tấm màn đen trong ký ức của hắn một nữ nhân đến cả lúc này Vô Song cũng không cách nào ôm chọn nàng vào lồng ngực, cứ khi nào hắn nghĩ hắn đuổi theo được nàng là lại một lần hắn cảm giác nàng đi xa hơn nhưng cho dù nàng đi xa thế nào, cho dù nàng cách xa hắn thế nào hắn cũng một lần nữa tiến đến, hắn một lần nữa sẽ lại ôm nàng vào lòng.

    Không biết nàng là ai, không cần biết nàng cường đại thế nào, bước thứ ba đỉnh phong?, bước thứ tư? hay bước thứ năm bước thứ sáu thì Vô Song hắn vẫn không quan tâm, nàng vốn chỉ là Tố Ngôn của hắn, nàng là nữ nhân của hắn, chỉ cần là nữ nhân của hắn muốn rời xa hắn căn bản là chuyện hão huyền.

    ..................

    Thiên Mộ một lần nữa mở ra chỉ là lần này không giống với lần trước khi Vô Song tiến vào, phải bước khi tiến vào là Vô Song sử dụng cây bút của Họa Thần nhưng khi tiến ra hắn lại trực tiếp lựa chọn xé không gian đi ra ngoài mà không gian bên ngoài Thiên Mộ thì chính là Cổ Tộc một trong ba con quái vật bá chủ của khối đại lục này.

    Cái giây phút mà Thiên Mộ mở ra đột ngột vô cùng khiến không biết bao nhiêu cường giả của Cổ Tộc giật mình thậm chí trái tim còn suýt nữa nhảy lên cổ họng, Thiên Mộ vốn không có người tiến vào thì làm sao có người có thể đi ra?, càng đáng sợ hơn Thiên Mộ vốn là một cái nghĩa trang khổng lồ, ở trong Thiên Mộ không thiếu đấu thánh nằm xuống, nghĩ đến cảnh người chết sống lại đi ra ngoài đã làm cho kẻ khác không rét mà run.

    Người lo sợ nhất tất nhiên là Cổ Nguyên, bản thân Cổ Nguyên lúc này đang cực kỳ vui vẻ bởi hắn đã thành công diệt được Lôi Tộc thành công nắm giữ Đà Xá Cổ Đế Ngọc, ở trong tay Cổ Nguyên lúc này dã có đến bốn mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc việc này lại càng khiến hắn đến gần với cảnh giới đấu đế trong truyền thuyết hơn một bước, nhưng lúc này mọi sự vui sướng đều biến thành bong bóng khi Thiên Mộ một lần nữa mở ra.

    Trong Thiên Mộ có gì Cổ Nguyên là người rõ nhất, đó là nơi yên nghỉ của Tiêu Huyền.

    Đường Hỏa bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn còn sống thì ai có thể chắc chắn Tiêu Huyền không thể phải biết Đường Hỏa kẻ này bản lĩnh thua xa Tiêu Huyền năm xưa chưa kể Cổ Nguyên đột nhiên nhớ tới Đường Hỏa từng sai Vô Song tiến vào Thiên Mộ, ai biết trong Thiên Mộ tiểu tử kia rốt cuộc làm cái gì.

    Cổ Nguyên không sợ Tiêu Huyền, Tiêu Huyền đã chết vô số năm kể cả sống lại thì không thể nào còn giữ được đỉnh phong chiến lực của mình chưa kể đây là Cổ Tộc, ngay cả Tiêu Huyền lúc mạnh nhất cũng không thể nào đánh bại nổi Cổ Tộc, linh hồn đấu đế Cổ Tộc đương nhiên là có thậm chí còn mạnh hơn linh hồn đấu để của Viêm Tộc cùng Lôi Tộc vài lần.

    Cổ Nguyên không sợ Tiêu Huyền tấn công Cổ Tộc chỉ là Cổ Nguyên sợ Tiêu Huyền chạy ra khỏi Cổ Tộc, ở ngoài kia là biển rộng trời cao, ở ngoài kia là bầu trời rộng lớn cho Tiêu Huyền mặc sức tung hoành, bằng thực lực của Tiêu Huyền thì toàn bộ Cổ Tộc làm sao có thể giữ lại hắn?, chỉ cần Tiêu Huyền một lòng muốn chạy thì ai có thể giữ hắn lại?, chấp cả Hồn Tộc cùng Cổ Tộc liên thủ cũng không tài nào ngăn được Tiêu Huyền phá vây mà ra còn chưa kể bên ngoài kia luôn có một Đường Hỏa thề chết trung thành với Tiêu Huyền, nghĩ đến đây da đầu của Cổ Nguyên đã run lên.

    Một nắm đấm thật mạnh thể hiện sự tức giận nện xuống mặt đất, một quyền của hắn làm cả ngôi nhà nguy nga tráng lệ lập tức đổ sập xuống, thân hình Cổ Nguyên từ trong đám bụi mù vọt thẳng về phái Thiên Mộ, trên người mang theo ngập trời uy thế, nếu không có sự xuất hiện của Vô Song thì bản thân Cổ Nguyên thực sự là đệ cường giả thế giới này, Hồn Thiên Đế còn phải thua Cổ Nguyên một hai.

    ................

    Khi Vô Song nắm tay Hỏa Trĩ xuất hiện ở thế giới bên ngoài thì đập vào mắt hắn đã là vô số bóng người, chỉ thoáng chốc thôi đã có hơn ba mươi luồng khí tức đấu thánh cường giả khóa chặt lấy hắn, phải biết đấu thánh cũng không phải là rau cải trắng vậy mà trong phút chốc đã có hơn ba mươi đấu thánh hiện thân thậm chí bên trong tuyệt đối không có luồng khí tức nào yếu hơn tam tinh đấu thánh đủ để thấy Cổ Tộc mạnh mẽ bực nào.

    Dưới một đội hình khủng khiếp như vậy cho dù là bất cứ ai cũng phải biến sắc, ngay cả Hỏa Trĩ bản thân nhìn quen vô số cường giả của Viêm Tộc nhưng cũng không có cách nào chịu nổi nguồn áp lực này, Viêm Tộc dốc toàn lực ra chỉ sợ số đấu thánh cũng không bằng nổi một nửa đội hình này của Cổ Tộc, điều này làm Hỏa Trĩ trong lòng có cảm giác bi ai thật sâu.

    Hỏa Trĩ bản thân cũng không phải là cá trong ao, nàng trong giới thiên tài của Viễn Cổ Bát Tộc phi thường nổi tiếng ít nhất nói về danh khí nàng chỉ thua kém Huân Nhi mà thôi, khuôn mặt nàng bản thân Cổ Nguyên cũng có thể biết một hai.

    Cổ Nguyên lúc này khi vừa nhìn thấy Vô Song liền thở ra một hơi, không cần quan tâm đối phương là ai chỉ cần biết không phải Tiêu Huyền thì nội tâm Cổ Nguyên đều bình tĩnh trở lại, thiên hạ này trong mắt Cổ Nguyên làm gì có ai đáng sợ bằng Tiêu Huyền, Tuy nhiên sau khi sự sợ hãi ban đầu biến mất trong người Cổ Nguyên lại có sự nghi hoặc, trong suy nghĩ của Cổ Nguyên thiên hạ này vốn không có người nào ăn như Vô Song, toàn bộ từ phong thái bên ngoài cho đến khí tức Cổ Nguyên đều không nhận ra.

    Tiếp theo khi ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn thấy Hỏa Trĩ thì sự nghi hoặc biến thành kinh ngạc, ông ta đương nhiên nhận ra Hỏa Trĩ có điều có nghĩ nát óc Cổ Nguyên cũng không nghĩ ra người của Viêm Tộc không có sự cho phép của Cổ Tộc tiến vào bên trong Thiên Mộ kiểu gì.

    Cổ Nguyên thân là tộc trưởng Cổ Tộc tất nhiên phải có uy quyền của mình, ông ta tiến lên một bước đứng đối mặt với Vô Song, khí thể của Cổ Nguyên phóng lên tận trời, thứ khí thế như muốn nghiền nát tất cả, như muốn bẻ nát tất cả chỉ là càng đối mặt với Vô Song lâu nhịp tim của Cổ Nguyên đập lại càng nhanh, Cổ Nguyên có cảm giác trước mặt mình vốn không phải là con người mà là một hố đen sâu vô tận, khí thế của Cổ Nguyên khi va chạm với Vô Song đều bị hút sạch vào cái hố đen đó mất tăm mất tích, sự kì dị này quả thực đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy.

    “Không biết các hạ là ai sao lại xuất hiện ở trong Cổ Tộc ta?”.

    Giọng nói của Cổ Nguyên đã bớt vài phần ngạo khí thay vào đó là sự cẩn trọng và bình tĩnh vốn có đồng thời sau khi Cổ Nguyên lên tiếng ba người trong Cổ Tộc Tam Tiên cũng nhanh chóng ra hiệu với nhau, đấu thánh của Cổ Tộc rất nhanh di chuyển theo một loại trận pháp viễn cổ nào đó sẵn sàng đối phó với tất cả mọi việc sắp xảy ra.

    Cổ Tộc Tam Tiên đi theo Cổ Nguyên đã quá lâu rồi, bọn họ đương nhiên hiểu lời của Cổ Nguyên mà không cần phải nghe trực tiếp, loại nhân vật có thể khiến tộc trưởng kiên kị cho dù là bạn cũng phải đề phòng còn nếu không phải là bạn đương nhiên phải tìm mọi cách tận diệt.

    Hành động của đám người Cổ Tộc Tam Tiên sao dấu nổi ánh mắt của Vô Song?, trận pháp gọi ra đấu đế tàn hồn của mỗi tộc khác nhau nhưng cũng chẳng khác nhau là bao, bản thân Vô Song đã được nhìn thấy đại trận của Dược Tộc, Viêm Tộc cùng cả Lôi Tộc thì trận pháp của Cổ Tộc cũng chẳng phải là quá xa lạ gì.

    Nhìn đám người Cổ Tộc nhìn mình như lâm đại địch khóe miệng của Vô Song dần dần nhếch lên, hắn tất nhiên không có trách nhiệm phải trả lời với Cổ Nguyên, hắn lại càng không muốn khép nép cúi đầu trước người này, nếu không phải lần trước tiến vào Cổ Tộc có đại sự bản thân Vô Song cũng lười xưng vãn bối với hắn, trong mắt Vô Song bản thân Hồn Thiên Đế còn đáng để kính phục hơn Cổ Nguyên nhiều.

    Tay của Vô Song lúc này đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hỏa Trĩ đột nhiên rất nhanh nắm lấy vòng eo nhỏ của nàng, tiếp theo Vô Song điểm ra một ngón tay, một ngón tay xoáy thẳng về phía Cổ Nguyên.

    “Biến”.

    Một ngón tay của Vô Song bùng lên một luồng hắc hỏa, ngọn lửa màu đen xoáy thẳng lại rồi cắt đứt hư không, một vệt đen rất nhanh lóe lên giữa không gian làm kinh hoàng vô số đấu thánh cường giả của Cổ Tộc, ngay cả Cổ Nguyên với thân thủ siêu phàm của mình cũng phải chật vật lùi lại ba bước trên cổ của hắn có một vết rách cực kỳ khó coi, cho dù vết thương không đáng gì nhưng tuyệt đối là một cái tát thẳng vào mặt Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc.

    Về phần Vô Song lúc này hắn lại cảm thấy phi thường vui vẻ, trong đầu hắn bỗng dưng lại có thêm vài thứ lý thú, vài thứ chỉ sợ toàn bộ khối đại lục này chỉ có một mình hắn có được – Ký Ức Truyền Thừa.

    Vô Song vốn cứ nghĩ huyết mạch Phượng Hoàng của mình chỉ dừng lại ở đó có điều hắn nhầm rồi, trước cửu tinh đấu thánh đỉnh phong Phượng Tộc chỉ coi là thời kỳ trưởng thành, chỉ có bước một chân vào cảnh giới đấu thánh đỉnh phong mới được coi là một con Phượng Hoàng trưởng thành, lúc này thần thông lẫn thiên phú của Phượng Hoàng nhất tộc mới có thể nắm giữ toàn bộ, rốt cuộc Vô Song cũng đã hiểu tại sao Phượng Khinh Huyền sư phụ lại mạnh mẽ như vậy.

    Bản thân Vô Song khi đạt đến cửu tinh đấu thánh sơ kỳ tuy biết mình rất mạnh nhưng chắc chắn vẫn kém sư phụ quá nhiều quá nhiều khoảng cách cứ như đất và trời vậy trong khi Vô Song đương nhiên biết sư phụ của hắn cũng chỉ là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong mà thôi, ngay lúc này rốt cuộc hắn cũng có câu trả lời, lúc này Vô Song mới chính thức đạt đến thời kỳ trưởng thành của Phượng Hoàng Tộc.
     
    kingvothien thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 464: Hắc Phượng Hoàng (2)
    Phượng Hoàng Tộc là một trong những tổ tộc của giới yêu thú, bản thân Phượng Hoàng liền có thể coi là thần thú, Phượng Hoàng Tộc được coi là một trong những sinh vật đến gần với sự bất tử nhất thứ mà vô số cường giả thèm khát, vô số cường giả nguyện đánh đổi tất cả.

    Không phải ngẫu nhiên mà thiên đạo không cho phép Phượng Hoàng Tộc tồn tại lại càng không cho phép Phượng Hoàng Tộc đột phá đấu đế trở thành thập cấp thần thú bởi sức mạnh của chủng tộc này đến cả Thiên Đạo cũng phải kinh hãi.

    Phượng Khinh Huyền năm đó không cần bàn đến đấu kỹ mà bản thân nàng nắm giữ chỉ cần thực lực cửu tinh đấu thánh đỉnh phong của mình đã có thể khinh thường toàn bộ đấu thánh trong thiên hạ, nếu đấu đế không hiện thân căn bản không ai có thể đánh bại được nàng, tất nhiên thực lực của Phượng Khinh Huyền không phải toàn bộ dựa vào thiên phú của Phượng Hoàng Tộc nếu không nàng căn bản không được gọi là Âm Hậu, không có cách nào so sánh cùng đấu đế cường giả.

    Tiếp tục nói về Phượng Tộc, hầu hết nói về đại tộc này người ta chỉ nhắc đến Cửu Thải Thiên Phượng loại thần thú được coi là dị biến cường đại nhất, loại biến dị huyết mạch mà bất cứ thành viên nào của Phượng Tộc cũng muốn nhắm đến có điều Cửu Thải Thiên Phượng cũng không phải là loại biến dị duy nhất trong Phượng Tộc, nếu không thể phản tổ tu thành Phượng Tổ trong truyền thuyết thì hầu hết thành viên của Phượng Tộc cũng chỉ nhắm đến Cửu Thải Thiên Phượng mà thôi.

    Không phải ngẫu nhiên Phượng Khinh Huyền còn rất trẻ đã được trở thành thần nữ trong tộc sau đó khi đột phá lên cửu giai yêu thú thì liền được nhận trách nhiệm Phượng Tộc tộc trưởng tất cả cũng nhờ vào huyết mạch Cửu Thải Thiên Phượng của nàng tuy nhiên nếu Cửu Thải Thiên Phượng được coi là biến thể đẹp đẽ cao quý nhất của Phượng Tộc thì Hắc Phượng Hoàng lại là loại huyết mạch mà Phượng Tộc tránh như tránh tà.

    Hắc Phượng Hoàng cũng là một loại biến dị của Phượng Tộc có điều loại biến dị này chỉ đổi lại sự ghê sợ cho toàn bộ Phượng Tộc, một loại huyết mạch ô uế đến cùng cực, loại huyết mạch đi ngược lại hoàn toàn với tiêu chí Phượng Tộc, đi ngược lại hoàn toàn với Phượng Tổ.

    Bất cứ thứ gì đi đến cuối cùng đều có thể nghịch thiên, Phượng Tộc tự coi mình là Chí Dương Thần Thú nhưng Hắc Phượng Hoàng lại đi theo Chí Âm con đường, nó là một trong những loại Chí Ấm Thần Thú trong thiên địa, chỉ tính riêng về sức mạnh Hắc Phượng Hoàng tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, một thứ sức mạnh cấm kỵ.

    Giống như bản thân Vân Vũ Vô Song, Hắc Phượng Hoàng cùng hắn đi trên một con đường riêng biệt, một con đường vốn không được thiên hạ này chấp nhận, một con đường phải nỗ lực lớn hơn kẻ khác trăm lần ngàn lần.

    Chí phàm có thể chém tiên, chí âm có thể nghịch dương nhưng ai biết được con đường này khó đi thế nào?, ai có thể trải nhiệm được bao nhiêu khó khăn trong đó, ai biết sự trả giá rốt cuộc lớn đến mức nào?.

    Nếu có thể trở thành Phượng Hoàng cao cao tại thương bay lượn giữa cửu thiên thập địa thì ai không muốn? có mấy ai lại chọn đi theo con đường của Hắc Phượng Hoàng một con người bị thế nhân ghẻ lạnh, bị cái thế nhân này khinh bỉ?.

    Truyền thuyết kể rằng Hắc Phượng Hoàng vừa sinh ra đã rất yếu đuối, nó vừa sinh ra đã không thể so sánh được với chúng bạn, nó là nỗi nhục của Phượng Hoàng tộc một nỗi xấu hổ không hơn không kém.

    Phế vật không có tư cách tu luyện, kẻ yếu không có tư cách tiến lên cứ thế cứ thế Hắc Phượng Hoàng hoàn toàn bị cái thế giới này quên lãng, nó mãi mãi không có bạn bè không có niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của chính bản thân mình, nó sống chỉ trong cái ánh mắt kì thị của thế gian, nó rốt cuộc không có ý nghĩa để tồn tại.

    Kẻ yếu đương nhiên luôn muốn mạnh lên chỉ là muốn không phải là sẽ làm được.

    Trên đòi này tồn tại một thứ được gọi là vận khí chỉ là vận khí không thể nào tạo ra một cường giả.

    Kẻ yếu muốn trở thành kẻ mạnh phải bất chấp tất cả, trong cái thế giới mạnh được muốn thua này muốn đi xa hơn người phải làm những việc không ai dám làm.

    Hắc Phượng Hoàng chính thức được sinh ra từ đó, nỗi nhục nhã và cũng là nỗi sợ lớn nhất của Phượng Hoàng Tộc cũng được sinh ra từ đó.

    Không thể tu luyện được chí dương lực thì đi theo con đường chí âm, Phượng Hoàng Tộc có thiên phú kinh thiên động địa để dựa vào còn Hắc Phượng Hoàng không có gì, bản thân nó chỉ có một cái mạng, nó cược mạng với trời.

    Niết Bàn Hỏa nó không có nhưng nó không quan tâm, coi thường cũng được, khinh bỉ cũng được mà sợ hãi thì cũng thế, Hắc Phượng Hoàng chỉ có thể chậm rãi bước lên đi từng bước từng bước trên con đường mà nó đặt ra, chỉ cần nó không chết thì nó sẽ bước tiếp còn nếu chết nó cũng không hề hối tiếc bởi nó đã sống đủ rồi.

    Chết không đáng sợ, sống mà như chết mới là đáng sợ, cược mạng với trời nghịch thiên mà đi.

    Cửu Thải Thiên Phượng đẹp đẽ cao cao tại thượng, loại thần thú gần với Tổ Phượng nhất nhưng rốt cuộc chỉ là gần với Tổ Phượng, không dám đập nát cái cũ thì sao có thể tiến lên?, mãi mãi chỉ núp bóng thì sao có thể cất cao tiếng gáy?, sao có thể Phượng Vũ Cửu Thiên?.

    Hắc Phượng Hoàng xấu xí nhưng nó dám đập đi làm lại, nó dám mở ra một con đường của riêng mình.

    Phượng Tổ năm xưa do thiên địa thai ngén, bản thân Phượng Tổ là Chí Dương Thần Thú, muốn vược qua Phượng Tổ không thể nào đi theo con đường Chí Dương, Hắc Phượng Hoàng chính là sinh vật duy nhất của Phượng Hoàng Tộc đến gần được với Phượng Tổ năm xưa, bản thân nó đi theo Chí Âm con đường là một đầu Chí Âm Hung Thú.

    Phượng Hoàng Tộc tự hào nhất là sự bất tử bất diệt, chỉ cần băng Niết Bàn Hỏa thì bọn chúng khó chết vô cùng còn Hắc Phượng Hoàng chỉ có một cái mạng, nó không có được thiên phú bất tử bất diệt kia nhưng Hắc Phượng Hoàng giỏi nhất là nghịch đảo vạn vật, thứ khiến Hắc Phượng Hoàng trở nên đáng sợ chính là hai loại kinh thiên thủ đoạn, thứ nhất là Nghịch Luân thứ hai chính là Mộng Giới.

    ....................

    Cổ Nguyên thân là một trong những nhân vật đứng ở trên đỉnh cao của đại lục, không chỉ có quyền mà còn có cả lực còn Cổ Tộc là một đại quái vật chân chính, một trong những bá chủ của khối đại lục từ không biết bao nhiêu năm trước vậy mà lúc này lại bị một kẻ từ bên ngoài xuất hiện tát thẳng vào mặt thử hỏi làm sao chịu được?.

    Cổ Nguyên không có chút thông tin nào về Vô Song nhưng ông ta lại nhận ra Hỏa Trĩ, bản thân Cổ Nguyên liền có 7 thành nắm chắc Vô Song có liên quan đến Viêm Tộc mà Viêm Tộc muôn đời nay đều không tài nào so sánh nổi với Cổ Tộc, dựa vào một điểm này trong mắt Cổ Nguyên bản thân Vô Song ngoại trừ có chút kì dị ra thì tuyệt đối không thể nào đánh lại Cổ Tộc, đánh lại bản thân mình.

    Ngàn năm qua không phải ngẫu nhiên cái võ đài này chỉ là sân chơi của Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên, Thiên Kiếp cường giả ngàn năm qua thủy chung cũng chỉ có hai người không thể nào phút chốc thế gian này lại xuất hiện thêm một Thiên Kiếp cường giả cùng cảnh giới với Cổ Nguyên được, đây là điều hắn chắc chắn.

    Một lần nữa khí thế của Cổ Nguyên lại phóng ra, luồng khí thế kinh thiên động địa như muốn nghiền ép tất cả, có điều nếu lúc trước luồng khí thế của Cổ Nguyên có thể làm Vô Song kinh ngạc thì hiện nay hắn hoàn toàn không thể, Vô Song vẫn chỉ lằng lặng đứng đó một tay ôm lấy vòng eo của Hỏa Trĩ, ẩn sau lớp mặt nạ kia là một khuôn mặt bình thản đến lạ thường.

    “Dám đến Cổ Tộc gây sự, các hạ quả thực quá khinh thường Cổ Nguyên ta rồi, quá không để Cổ Tộc vào mắt rồi”.

    Vừa dứt lời Cổ Nguyên liền không che dấu bất cứ thứ gì, toàn bộ đấu khí cửu tinh đấu thánh đỉnh phong bùng nổ, trên cánh tay của Cổ Nguyên xuất hiện một luồng kinh thiên lực lượng, Cổ Tộc từ trước đến nay mạnh nhất chính là luyện thể, Cổ Nguyên từ trước đến nay tự tin nhất cũng chính là đôi quyền đầu của mình.

    “Cổ Tộc – Thiên Diệt Cổ Kích”.

    Cổ Tộc bao nhiêu năm qua đứng song hành cùng Hồn Tộc, bao nhiêu năm qua luôn được coi là đại tộc mạnh nhất Đấu Khí Đại Lục, cho dù cả Tiêu Tộc thời đỉnh phong cũng chưa chắc so sánh nội tình tích xúc đã bằng nổi Cổ Tộc đủ để biết đấu kỹ của Cổ Tộc mạnh mẽ thế nào.

    Thiên Diệt Cổ Kích là một trong Cổ Tộc Tứ Sát Kỹ, bản thân một kích này liền là thiên giai hậu kỳ đấu kỹ sức công phá phải nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, so về sức tấn công quả thực không có tộc nào trong Viễn Cổ Bát Tộc có tư cách so sánh cùng Cổ Tộc, mạnh mẽ đến biến thái.

    Hồn Tộc khó chết nhất, Tiêu Tộc hoàn hảo nhất, Cổ Tộc công kích mạnh mẽ nhất, Viêm Tộc điên cuồng nhất, Lôi Tộc nhanh nhất, Thạch Tộc phòng ngự mạnh nhất, Dược Tộc luyện đan cùng Linh Tộc luyện khí, đây chính là đặc điểm của Viễn Cổ Bát Tộc năm xưa.

    Thiên Diệt Cổ Kích đánh xuống như muốn xé đôi nửa bầu trời, một kích này đủ làm bất cứ đấu thánh nào trong đại lục cũng phải thổ huyết mà lùi đáng tiếc Cổ Nguyên lại gặp Vô Song.

    Vô Song đứng đó lặng im không chuyển động, hắn đứng đó thản nhiên hứng lấy toàn bộ áp lực một chiêu tất sát kỹ, hắn cứ như một bức tường thành chắn lấy toàn bộ công kích cho Hỏa Trĩ đang nép sau lưng mình vậy.

    Cổ Nguyên không biết ẩn trong chiếc mặt nạ kia là một thứ gì đó cực độ khinh thường, một sự cao ngạo vốn thuộc về bản thân Vô Song chỉ là nó đã bị dấu đi quá lâu mà thôi.

    Hắc Phượng Hoàng có hai đại thần thông đủ để khinh thường thiên hạ.

    Chí Âm Hóa Dương – Nghịch Đảo Càn Khôn.

    Chí Huyễn Hóa Thực – Mộng Nhiếp Quỷ Thần.

    Bàn tay Vô Song bắt đầu biến đổi thành những thủ ấn kì dị, những thủ ấn vốn không ai có thể hiểu nổi, trong ký ức của hắn cũng chưa bao giờ gặp qua thứ này chỉ là hắn có cảm giác đây là một phần bên trong mình, thứ này sinh ra vốn để dành cho hắn hay nói đúng hơn vốn để dành cho Vân Vũ Vô Song.

    Hắc Phượng Hoàng cùng Vân Vũ Vô Song đều rất giống nhau, không nơi để đi, không nhà để về, cả hai đều đánh đổi tất cả đều cược mạng với trời chỉ đề hoàn thành ước mơ của mình, chỉ thế mà thôi, nếu Hắc Phượng Hoàng muốn tìm được sự công nhận thì Vân Vũ Vô Song lại muốn tìm lại mảnh bình yên cuối cùng trong ký ức.

    Nghịch Luân Hiện - Nghịch Đảo Càn Không.

    Nghịch Luân của Hắc Phượng Hoàng có hình nhật thực, một mặt trời màu đen mang theo bóng tối che phủ đi vạn vật, công dụng đáng sợ nhất của Nghịch Luân chính là bẻ gãy mọi quy tắc.

    Tất cả mọi sự vật sự việc tồn tại được đều dựa trên những quy tắc, Nghịch Luân trở thành nghịch thiên thần thông chính là vì nó có thể phá vỡ quy tắc, Ngịch Luân trở thành thần thông tối kỵ cũng chính vì nó có thể nghịch lại ý trời.

    Thiên Đạo vốn là trời, Thiên Đạo vốn là luật, Ngịch Luân Thuật của Hắc Phượng Hoàng có thể bẻ gãy luật là tối cường thần thông có sức uy hiếp nhất với Thiên Đạo.

    Nghịch Luân Thuật còn được biết với một cái tên khác – Thiên Đạo Sát Thuật.

    Đấu khí của Cổ Nguyên mạnh mẽ đến đâu, đấu kỹ của Cổ Nguyên đáng sợ như thế nào cũng không làm Vô Song phải suy nghĩ, một thức Nghịch Luân vừa ra lập tức Thiên Diệt Cổ Kích biến thành trăm ngàn mảnh vụn, đấu khí khổng lồ của nó tỏa ra bốn phương tám hướng, phút chốc biến thành hư vô.

    Không gian xung quanh yên tĩnh như chết thậm, Hỏa Trĩ mở to cặp mắt mà không cách nào tin tưởng, Cổ Nguyên đứng như bất động, hơn ba mươi đấu thánh của Cổ Tộc hai mắt nhìn nhau không hiểu việc gì xảy ra, trên không trung này chỉ còn tồn tại một mình Vô Song lặng im mà đứng, sau lưng hắn là một vầng mặt trời màu đen tỏa ra thứ ánh sáng tà dị.

    Nghịch Luân Thuật bước đầu tiên gọi là Nghịch Khí.

    Nghịch Luân Thuật bước thứ hai gọi là Nghịch Huyết.

    Nghịch Luân Thuật bước thứ ba gọi là Nghịch Mệnh.

    Vô Song lúc này chỉ có thể nhìn được đến đó, thậm chí cả bước thứ ba của Nghịch Luân Thuật hắn còn chưa chạm đến nổi có điều chỉ bằng hai thức thần thông đầu tiên hắn cũng đủ tự tin tung hoành thiên hạ này.

    Nghịch Khí chính là đòn đầu tiên mà hắn dùng, tên như ý nghĩa nghịch đảo sự vận hành của đấu khí khiến Thiên Diệt Cổ Kích của Cổ Nguyên bị tan vỡ trong không trung.

    Tiếp theo là Nghịch Huyết.

    Ẩn trong lớp mặt nạ kia Vô Song cười lạnh, một nụ cười của hắn làm Cổ Nguyên ở phương xa cả người run lên sau đó Cổ Nguyên còn không kịp phản ứng gì đã thấy những ngón tay của Vô Song tiếp tục di chuyển một cách đầy quỷ dị.

    “Nghịch Luân Thuật – Nghịch Huyết”.

    Một chỉ tay ấn ra toàn bộ hơn ba mươi vị đấu thánh của Cổ Tộc khí tức đại loạn lùi về phía sau khuôn mặt trắng bệch, cho dù là Cổ Nguyên cũng bị bức cho lùi lại ba bước, miệng thổ huyết không ngừng.

    Khí tức của bọn họ đại loạn, kinh mạch toàn thân chấn động, cho dù không chết cũng chẳng thể thoải mái gì, tất nhiên lúc này Vô Song so với Hắc Phượng Hoàng kia còn quá yếu, hắn không thể nào sử dụng được toàn bộ tinh túy của Nghịch Luân Thuật, nếu là đầu Hắc Phượng Hoàng kia một thức Nghịch Huyết đủ làm cả một giới bạo thể mà chết, đáng tiếc Vô Song còn chưa đi đủ xa, hắn cùng lắm mới chỉ coi như chim non mới bắt đầu rời tổ mà thôi.

    Hai con mắt của Vô Song rốt cuộc cũng mở ra, hai con mắt không có chút ánh sáng nào mà chỉ có vô hạn bóng tối, thứ bóng tối đó là nơi ấm áp nhất với Hắc Phượng Hoàng, bóng tối mới là nhà của nó.

    “Mộng Giới – Nhiếp Tâm”.

    Thứ bóng tối vô hạn lóe lên như nuốt chửng vạn vật nhưng cũng rất nhanh biến mất.

    Trên bầu trời Cổ Nguyên nắm chặt bàn tay thân hình run lên, khóe miệng còn một tia máu còn chưa kịp lau đi, ba mươi vị Cổ Tộc cao thủ khuôn mặt đều xuất hiện sự kinh hãi, không ai biết bọn họ đang nhìn thấy gì, không ai rõ bọn họ đang cảm nhận được gì chỉ biết khi bọn họ tỉnh lại Vô Song cùng Hỏa Trĩ đã rời khỏi Cổ Giới từ lâu rồi.

    Huyễn Thuật hay còn gọi là ảo thuật, với nhiều người huyễn thuật chỉ có tác dụng lừa kẻ khác nhưng với cao thủ huyễn thuật lại mang một ý nghĩa khác, giết người trong mộng – sát linh hồn.

    Vô Song mới chỉ tiếp xúc bước đầu tiên với huyễn thuật tất nhiên không thể sát linh hồn có điều muốn nhiếp tâm thần của đám cường giả Cổ Tộc vẫn là thừa sức.

    Chỉ khi bước đầu trải nghiệm sức mạnh hai đại thần thông Hắc Phượng Hoàng bản thân Vô Song mới hiểu Hắc Phượng Hoàng năm đó khủng bố bực nào.

    Vô Song cũng không biết Hắc Phượng Hoàng đầu tiên còn chưa có chết, nó lúc này vẫn còn sống, sống khỏe là đăng khác, ở Đại Thiên Thế Giới nó cũng có tên, một cái tên cho dù cường giả bước thứ tư cũng phải nể sợ ba phần, nó họ Mộng tên hai chữ Vô Tâm.
     
    kingvothien thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 465: Thu Phục Dị Hỏa (1)
    Sau khi rời khỏi Cổ Tộc một cách an toàn bản thân Vô Song cũng không có ý định trở về Yêu Cung của mình, cả hắn cùng Hỏa Trĩ đều quyết định đi đến một nơi khác.

    Tịnh Liên Yêu Thánh năm xưa đã phong ấn Tịnh Liên Yêu Hỏa trong không gian riêng của mình, tất nhiên bằng thực lực kinh thiên động địa của ông ta thì tuyệt đối không có một ai dò ra được cái không gian thần bí đó, năm xưa Tịnh Liên Yêu Thánh để lại bốn tấm bản đồ tìm đến Tịnh Liên Yêu Hỏa, tất nhiên ngay cả khi nắm được bản đồ mà muốn chiếm lấy Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng không phải là việc dễ dàng ít nhất với kinh nghiệm là một người xuyên việt Vô Song hoàn toàn rõ điều đó.

    Bốn tấm bản đồ có thể biết được đại khái vị trí của Tịnh Liên Yêu Hỏa chỉ là trên đời này liệu có mấy người đủ thực lực phá vỡ phong ấn của của Tịnh Liên Yêu Thánh năm xưa ?, cách duy nhất chỉ là đợi Tịnh Liên Yêu Hỏa tự xuất thế mà ra mới có thể tìm được loại dị hỏa yêu nghiệt này, tất nhiên bốn mảnh bản đồ cũng không phải là vô dụng ít nhất người nắm giữ bản đồ còn có thể mang theo một tia ý chí của Tịnh Liên Yêu Thánh, còn có thể gia tăng cơ hội hàng phục Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Vô Song hắn ta không có đủ bốn tấm bản đồ nhưng ít nhất cũng có đến ba tấm, tất nhiên bằng ba tấm bản đồ cổ không cách nào để tận dụng được ý chí của Tịnh Liên Yêu Thánh lại càng không có cách nào tìm ra vị trí phong ấn không gian của Tịnh Liên Yêu Hỏa nhưng Vô Song vốn không cần mấy thứ này, hắn có kinh nghiệm của một người xuyên việt, hắn có Luân Hồi Nhãn và có cả một Hỏa Trĩ bên cạnh. Băng ba yếu tố này Vô Song không tin không tìm được Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Theo trí nhớ của Vô Song phạm vi Tịnh Liên Yêu Hỏa thức tỉnh nằm ở Tây Bắc Trung Châu chỉ là Tây Bắc Trung Châu lại cực kỳ rộng lớn muốn tìm ra một điểm không gian che dấu yêu hỏa thì không khác gì mò kim đáy bể có điều lúc này Luân Hồi Nhãn của hắn mới có thể phát huy.

    Luân Hồi Nhãn vốn không có sức sát thương nhưng cái đáng sợ nhất của nó là tham ngộ Luân Hồi, bằng vào Luân Hồi Nhãn khó có thể nắm được tương lai bởi tương lai là vô định có điều quá khứ thì có, quá khứ là bất biến.

    Cầm ba mảnh cổ đồ trong tay Luân Hồi Nhãn của Vô Song rốt cuộc mở ra, từng tia từng tia ánh sáng bạc tập trung khóa chặt ba mảnh cổ đồ, trên khuôn mặt của Vô Song có từng tia từng tia động dung.

    Vô Song nhắm chặt mắt lại, giống như lần ở Hoa Tông năm đó, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Luân Hồi Nhãn của mình, hoàn toàn tin tưởng vào cái gọi là cảm giác lực, dựa vào luân hồi lực lượng của bản thân hắn để dò ra vị trí đại khái của Tịnh Leien Yêu Hỏa ở Tây Bắc Trung Châu cũng quả thật không phải là việc không thể.

    Hỏa Trĩ ở phía sau Vô Song tất nhiên không hiểu chủ nhân đang làm gì chỉ là nàng tất nhiên sẽ không hỏi, từng bước từng bước đi theo Vô Song, càng đi lâu ánh mắt Hỏa Trĩ lại càng nhìu lại, đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc những chính bản thân nàng cũng không biết cái cảm giác khác lạ đó ở đâu.

    Vô Song không quay đầu, ánh mắt vẫn cứ thản nhiên nhắm mắt lại hắn mỉm cười.

    “Cảm thấy cái gì không ?”.

    Hỏa Trĩ nhè nhẹ lắc đầu nhưng sau đó lại lập tức gật đầu, hành động này của nàng quả thực có chút dễ thương, khuôn mặt xinh đẹp ngập ngừng một chút rồi khẽ mở miệng.

    Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com

    “Chủ nhân, ta không rõ ở đây rốt cuộc có gì đặc biệt chỉ là tiểu nữ cảm thấy không gian xung quanh cực kỳ đáng sợ, cứ như có cả một ngón núi lửa chỉ đợi phun trào, chỉ đợi phá nát mảnh không gian này, cảm giác không gian bất ổn đến cực điểm”.

    Lời Hỏa Trĩ nói cũng không phải là nói cho có, Vô Song không rõ tại sao nhưng năng lực cảm nhận dị hỏa của cô nàng này phải dùng từ ‘kinh dị’ để hình dung, Vô Song hắn nắm giữ Phần Quyết hơn nữa bản thân Phần Quyết của hắn hiện nay cũng đã thành công tiến giai trở thành thiên giai đỉnh phong công pháp vậy mà vẫn không thể nào cảm nhận được bằng Hỏa Trĩ.

    Xung quanh khu vực này quả thực cũng là nơi Tịnh Liên Yêu Hỏa bị phong ấn chỉ là Vô Song cũng không quá rõ vị trí chính xác của nó ở đâu mà thôi, Tịnh Liên Yêu Hỏa không phải là phàm vật, chỉ cần loại dị hỏa này xuất hiện đủ sức kinh động toàn bộ Trung Châu thậm chí toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, cả mảnh không gian này tràn ngập thứ khí tức kinh khủng của Tịnh Liên Yêu Hỏa, nếu không phải Tịnh Liên Yêu Thánh quá cường đại thì loại hỏa diễm xếp thứ ba trong dị hỏa bảng đã trực tiếp đốt cháy cả mảnh thiên địa này, trực tiếp xuất thế mà ra.

    Tất nhiên Hỏa Trĩ có thể khám phá ra sự đặc biệt của nơi này cũng phải nói đến sự cường đại của Tịnh Liên Yêu Hỏa, Tịnh Liên Yêu Hỏa sau vô số cố gắng đập nát cấm chế của Tịnh Liên Yêu Thánh mà thoát ra, qua vô số năm thực sự cấm chế năm đó đã suy yếu đi quá nhiều.

    Vô Song khẽ quay đầu lại nhìn Hỏa Trĩ rồi gật đầu, giọng nói có chút quan tâm.

    “Trong không gian xung quanh quả thực cất dấu một ngọn dị hỏa đáng sợ, nguwoi có thể cố gắng tìm ra không ?”.

    Hỏa Trĩ nghe vậy liền nhè nehj gật đầu, nàng tiếp tục nhắm chặt hai mắt của mình lại cảm nhận tuy nhiên dù là với Hỏa Trĩ cũng khó cách nào vượt qua được Tịnh Liên Yêu Thánh, khó có cách nào trực tiếp khám phá ra không gian chính xác nơi giam giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Trên khuôn mặt của Hỏa Trĩ bắt đầu đầy những giọt mồ hồi, cơ thể của nàng run lên, chỉ cần nhìn bên ngoài Vô Song cũng hiểu Hỏa Trĩ đang phải tập trung thế nào, bản thân Hỏa Trĩ cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, một trong số những nhân vật mạnh nhất thế hệ trả của Viễn Cổ Bát Tộc thì sao có thể tầm thường, càng khó khăn càng thử thách thì Hỏa Trĩ lại càng cố gắng, càng tập trung.

    Vô Song cũng không thể để cô gái này cố gắng một mình, trên người hắn lại xuất hiện một ngọn lửa lập lòe màu phần hồng, Vô Song không rõ liệu Tịnh Liên Yêu Hỏa của mình có thể giúp Hỏa Trĩ tìm ra được Tịnh Liên Yêu Hỏa bản gốc hay không có điều Vô Song vẫn tương đối tin tưởng, về mặt lý thuyết hai loại Tịnh Liên Yêu Hỏa vốn là cùng một nguồn gốc cùng một loại khí tức.

    Quả nhiên Vô Song rốt cuộc không nhầm nhưng thay đổi không phải đến từ Hỏa Trĩ mà là đến từ không gian xung quanh, khi mà Tịnh Liên Yêu Hỏa xuất hiện trong tay hắn thì cả mảnh không gian xung quanh như run lên, ẩn trong cái không gian phong ấn kia Tịnh Liên Yêu Hỏa như cảm nhận được chính một phần khác của mình bên ngoài vậy, có kích động, có bạo nộ thậm chí có cả không thể tin tưởng, chính thứ cảm xúc này của nó làm không gian như muốn nổ tung, làm không gian như muốn bị nuốt chửng.

    Trong thiên hạ này vốn không có khái niệm hai loại dị hỏa giống nhau cùng tồn tại, Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song xuất hiện đương nhiên Tịnh Liên Yêu Hỏa chân chính không cách nào chấp nhận, đây là luật lệ của thiên đạo, luật lệ của thế giới này, dị hỏa vốn chỉ có một, dị hỏa vốn chỉ có thể tồn tại một mình.

    Sự rung động của không gian tất nhiên Vô Song có thể cảm nhận chỉ là bằng vào hắn muốn tìm ra nơi phong ấn của Tịnh Liên Yêu Hỏa không hề dễ dàng gì có điều Hỏa Trĩ lại khác, khuôn mặt vốn đang cực kỳ tập trung kia khẽ run lên nhè nhẹ rồi mỉm cười, ngón tay thon chỉ về một phía.

    “Nhìn ra rồi chủ nhân, ở đó”.

    Hỏa Trĩ vừa dứt lời thì một bóng đen phủ kín toàn bộ bầu trời của nàng, ánh mắt Hỏa Trĩ mở to hết cỡ không thể tin, nàng nhìn thấy một đôi cánh khổng lồ, một đôi cánh màu đen tuyền, màu đen của bóng tối thứ màu đen làm người khác ghê sợ, màu đen của tội ác.

    Sau lưng Vô Song là một đôi cánh đen dài, một đôi cánh thuần một màu tăm tối, đôi cánh mang theo sự tà ác cùng hủy diệt, một đôi cánh của Hắc Phượng Hoàng.

    Luân Hồi Nhãn khép lại, hai con mắt đầy bóng tối lập tức mở ra, tuyệt đối không có hành động thừa thãi nào Vô Song rất nhanh kết ấn, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười tà dị,

    “Hắc Phượng Hoàng – Nghịch Luân Hiện – Nghịch Khí”.

    Muốn phá vỡ cấm chế của Tịnh Liên Yêu Thánh tất nhiên không phải đơn giản có điều Vô Song tin tưởng Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên chỉ cần biết địa điểm thì hoàn toàn có thể cường công vào, trong mắt Vô Song hai người này có thể không địch lại nổi Tịnh Liên Yêu Thánh đỉnh phong nhưng một Tịnh Liên Yêu Thánh đã chết từ không biết bao nhiêu năm thì lại khác, hai người đó làm được thì Vô Song cũng chắc chắn làm được.

    Nghịch Luân hiện thân lập tức tạo ra một sức sát thương kinh khủng lên phong ấn, tất cả mọi loại phong ấn đều cần phải có một loại quy tắc để tồn tại cũng như một cỗ máy khổng lồ được tạo nên từ nhiều phần nhỏ hơn, chỉ cần lệch một con ốc cũng đủ làm cỗ máy khổng lồ kia gặp trục trặc, trong thiên hạ này vốn không có thứ gì có khả năng phá hoại quy tắc bằng Hắc Phượng Hoàng, không có gì phá cấm chế nhanh bằng Nghịch Luân.

    Vô Song không nhìn ra cái phong ấn kia rốt cuộc tồn tại như thế nào có điều sau khi sử dụng Nghịch Luân rốt cuộc Vô Song đã cảm nhận được một thứ phi thường quen thuộc, hơi thở của dị hỏa, thứ hơi thở có thể thiêu cháy mọi vật, Phần Quyết của hắn lại một lần nữa run lên hung phấn.

    Không có thêm bất cứ hành động thừa nào, Vô Song cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lâu hơn, nếu lỗ thủng của Tịnh Liên Yêu Hỏa bị phát ra thì tuyệt đối rất phiền phức.

    …………….

    "Nhiệt độ thật khủng khiếp…"

    Ấn tượng đầu tiên của Hỏa Trĩ về không gian này là nóng như lò lửa. Ánh mắt của Hỏa Trĩ rất nhanh quan sát xung quanh, trong không gian này bị bao phủ bởi một ngọn hỏa diễm màu trắng ngà mang theo nhiệt độ khủng khiếp, bản thân Hỏa Trĩ là hỏa hệ tu luyện giả cũng có chút ăn không tiêu khi tiến vào đây có điều ngay khi nàng chuẩn bị sử dụng đấu khí áp chế cái nóng nơi đây thì một đôi cánh màu đen lại một lần nữa hiện lên, trước mặt đôi cánh đen này toàn bộ hỏa diễm sợ hãi như nhìn thấy quỷ thậm chí tự động nhường đường cho Vô Song cùng Hỏa Trĩ tiến tới.

    Dưới đôi cánh kia thực sự rất an toàn, đôi cánh cứ như hút lấy toàn bộ bóng tối nhân gian để lại một vùng trời yên bình phía dưới, nơi nào đôi cánh đen đi qua hỏa diễm tự động nhường đương, họa diễm màu trắng đục kia cứ như gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng vậy.

    Một vị vua trở về đúng chỗ của nó đương nhiên thường dân phải tránh lui, Tịnh Liên Yêu Hỏa đã nhận chủ Vô Song từ không biết bao lâu, chỉ cần khí tức của nó thả ra thì ngọn lửa màu trắng bạc lập tức bỏ chốn đừng quên ngọn lửa trắng đục này cũng chỉ là đám lâu la của chính Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Việc hỏa diễm màu trắng tự động tránh lui cũng làm Vô Song cùng Hỏa Trĩ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, Tịnh Liên Yêu Hỏa ngoại trừ tịch diệt phép tắc kinh khủng ra thì còn có khả năng mê loạn tâm trí con người, khả năng đưa người khác vào mộng cảnh của nó cực kỳ đáng sợ.

    Lúc này khi ngọn lửa trắng đục tránh lui thì ẩn sâu tận không gian bên trong có một đôi mắt không thể nào tin tưởng được nhìn về phía Vô Song, bản thân nó đương nhiên là Tịnh Liên Yêu Hỏa thế giới này.

    Trên người Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn còn bị xiềng xích quấn quanh, bản thân nó vẫn đang bị nhốt trong phong ấn của Tịnh Liên Yêu Thánh, phải biết theo nguyên tác chỉ sợ cũng phải gần 10 năm nữa Tịnh Liên Yêu Hỏa mới có thể hoàn toàn thoát thân mà ra.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa căn bản không thể nào tin tưởng được kẻ tiến vào mảnh không gian này là ai, thứ ngọn lửa màu đen bám trên người kẻ kia làm Yêu Hỏa thực sự sỡ hãi, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một ngọn lửa đáng sợ như vậy lại càng không thể tưởng tượng được ẩn trong ngọn lửa kia lại có chính khí tức của bản thân mình, đây mới là điều làm nó triệt để sợ hãi.

    Đây là không gian của Tịnh Liên Yêu Hỏa tức là nó là chủ nhân nơi này, bất cứ kẻ nào tiến vào địa bàn của người khác tất nhiên không dễ dàng gì, trong không gian này cho dù đối thủ mạnh thế nào thì Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn có chỗ dựa vào nhưng khi đối mặt với chính mình ở bên kia chiến tuyến thì mảnh sân nhà này của nó hoàn toàn biến mất.

    Không gian này thần phục Tịnh Liên Yêu Hỏa không khác gì thần phục chính Vô Song, bản thân Vô Song tiến vào nơi này tuyệt đối không gặp khó khăn nào ít nhất cho đến lúc gặp bản thể của Tịnh Liên Yêu Hỏa ở đây.

    Vô Song vừa bảo vệ Hỏa Trĩ lại vừa chậm rãi tiến lên có điều nếu quan sát kỹ có thể thấy bàn tay Vô Song thấp thoáng một ngọn hỏa diễm màu đen khác, ở nơi ngọn hỏa diễm kia xuất hiện rất nhiều rất nhiều ngọn hỏa diễm màu trắng sữa đều bị hút thẳng vào bên trong.

    “Mộng Yểm Mê Vụ” thứ này là bản sắc của Tịnh Liên Yêu Hỏa điều đáng buồn là Vô Song từ trước đến nay chỉ biết cường công chứ không sử dụng cái thứ gọi là ảo giác, năng lực mê hoặc tâm thần của Tịnh Liên Yêu Hỏa gần như hoàn toàn bị Vô Song bỏ qua, lúc này khi được đối đầu với Tịnh Liên Yêu Hỏa bản thân Vô Song không ngại học hỏi thêm của ngọn dị hỏa đáng sợ này.

    Hắc Phượng Hoàng mạnh nhất là khả năng phá vỡ quy tắc cùng với Mộng Giới của riêng mình, không tinh thông ảo thuật sao có thể mở ra Mộng Giới ?, cho dù muộn vẫn hơn không, ngay lúc này Vô Song hắn cũng đang từ từ bước những bước đầu tiên trên con đường này, con đường hình thành Mộng Giới của chính hắn.

    Ngay lúc Vô Song đang đắm chìm trong thứ gọi là ảo giác của riêng mình thì khung cảnh xung quanh một lần nữa thay đổi, lần này không gian bất ổn đến cực điểm, lỗ rách không gian càng ngày càng lớn, trong từng vết rách không gian xuất hiện những thân ảnh không đầu.

    Những nhân ảnh này đều có hỏa diễm quấn quanh thân thể, trong tay của chúng nắm chặt hỏa diễm trường mâu, tất cả đều giống như khôi lỗi vậy, đôi mắt đều không mang chút cảm xúc nào nhìn chòng chọc vào Vô Song cùng với Hỏa Trĩ.

    Tất nhiên khí tức của đám hỏa nhân này không hề yếu chút nào, bản thân bọn họ đều là cường giả thất bại khi hàng phục Tịnh Liên Yêu Hỏa chưa kể lúc này Tịnh Liên Yêu Hỏa chỉ có thể dựa vào đám hỏa nhân ngăn cản Vô Song thì sao không phái ra con bài mạnh nhất.

    Vô Song nhìn đám hỏa nhân đang tiến tới chỉ có khinh thường cười lạnh, trừ khi Tịnh Liên Yêu Hỏa có thể gọi ra cường giả cỡ Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế hiện thân thì hắn còn có chút quan tâm còn lại thiên hạ này có ai để hắn phải lo lắng ?.

    Vô Song không động, đôi cánh hắc ám sau lưng chỉ nhẹ nhàng vỗ, hắn mỉm cười.

    “Đúng lúc lắm – Hắc Phượng Hoàng – Mộng Yểm”.

    Vô Song vừa dứt lời một cái mặt quỷ kinh dị xuất hiện từ ngay chính hình xăm của hắn, cái mặt quỷ này thực sự giống hệt bản thể của Hư Vô Thôn Viêm lúc trước, một khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm.

    Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv(.)com

    Mặt quỷ mở ra, cái miệng lớn như có thể hấp thụ toàn bộ thế giới này, từ trong cái miệng đó là vô tận bóng đêm bao phủ lấy toàn bộ hỏa nhân.

    Tiếp theo hỏa nhân trong đó bị sao bản thân Vô Song cũng không hề quan tâm, thứ mà Vô Song quan tâm là Tịnh Liên Yêu Hỏa ở tận trong kia, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Tịnh Liên Yêu Hỏa đang nhìn hắn, đang lo sợ chính hắn.

    ……..

    Ngay lúc Vô Song vừa quay đầu đi đột nhiên hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, Vô Song thực sự không ngờ Mộng Giới mà mình mới hình thành lại lập tức bị phá, một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ cường ngạnh xé rách lớp màn đêm lao thẳng ra ngoài.

    Chỉ có một hỏa nhân duy nhất thoát ra được khỏi Mộng Giới trong rất nhiều hỏa nhân ngoài kia, điều đáng kể nhất hỏa nhân này thực lực vậy mà lên tới ngũ tinh đấu thánh, đây chính là trình độ của siêu cấp cường giả thuộc Viễn Cổ Bát Tộc.

    Hỏa Nhân thoát ra là một thân ảnh gầy gò đang đứng thẳng tắp, trên thân thể hắn có từng luồng hỏa diễm màu hồng quấn quanh. Hai mắt hắn nhắm chặt lại, cùng với đó là một khí tức cường hãn tựa như thái sơn áp đỉnh trên người.

    “Huyết Phủ Tiêu Thần ?”.

    Vô Song tự nhiên lại cảm thấy nực cười, hắn thực sự quên mất ở trong cái mảnh không gian này còn một nhân vật không yếu – Tiêu Tộc – Tiêu Thần.

    Nghe thấy câu nói của Vô Song rõ ràng Tiêu Thần như hiểu ra điều gì đó, thân thể của hắn lập tức run lên chỉ là có chống cự thế nào bản thân Tiêu Thần cũng không thoát ra khỏi sự không chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa tất tay rồi, bản thân Tịnh Liên Yêu Hỏa cho dù không biết Vô Song là ai nhưng nó thừa hiểu nếu nó không tự động ra tay tuyệt đối không thể ngăn cản Vô Song tiến vào chủ điện.

    Bản thể của Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn đang bị phong ấn tất nhiên không thể địch lại được Vô Song nhưng linh hồn của nó hoàn toàn tự do, lúc này trước mặt Vô Song vừa có thể coi là Tiêu Thần nhưng cũng có thể coi là Tịnh Liên Yêu Hỏa đoạt xá.

    Tiêu Thần gầm lên một tiếng, khí tức của hắn càng ngày càng mạnh, trong hơi thở mang theo ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả, sự cuồng nộ đến cực điểm.

    Ngũ Tinh Đấu Thánh đỉnh phong, Lục Tinh Đấu Thánh, Lục Tinh Đấu Thánh trung kỳ, Lục Tinh Đấu Thánh đỉnh phong, Thất Tinh Đấu Thánh.

    Thân thể Tiêu Thần như muốn nổ tung, vô số tia máu chảy ra trên cơ thể của hắn chỉ là đổi lại thực lực Tiêu Thần tăng mạnh từ ngũ tinh đấu thánh lên thẳng thất tinh đấu thánh, đây chính là thực lực tối cường của Tịnh Liên Yêu Hỏa có thể làm được đến lúc này.

    “Chết”.

    Miệng Tiêu Thần khó khăn mở ra, giọng nói khản đặc không có chút thần trí nào có chăng chỉ có sát khí cùng cuồng nộ,

    Huyết Phủ Tiêu Thần năm xưa mạnh nhất cũng chính là sự cuồng nộ này, một rìu bổ xuống có thể đánh nát cả thiên địa, khí thế như cầu vồng bổ thẳng vào đầu Vô Song.

    Vô Song nhìn Tiêu Thần khí thế cực cường nhưng thủy chung chỉ có một nụ cười lạnh trên môi, đôi cánh màu đen rung lên, một bên cánh của hắn khẽ vỗ vậy mà hất bay cả Tiêu Thần ra ngoài, một cái vỗ cánh căn bản không có bao nhiêu sức lực.

    Chẳng để Tịnh Liên Yêu Hỏa kịp hoàn hồn, khi nó vừa điều khiển thân thể Tiêu Thần đứng dậy thì Vô Song đã hiện ra trước mặt, một cước dơ lên đạp thẳng vào ngực Tiêu Thần, chỉ một cước duy nhất toàn bộ xương vòm ngực của Tiêu Thần đều bị đánh nát.

    Tiếp theo Vô Song lại lóe lên rồi biến mất, khi hắn hiện ra đôi cánh màu đen vẫn tung bay, bàn tay đang nắm thẳng cổ Tiêu Thần nhấc ra khỏi mặt đất, Luân Hồi Nhãn mang theo thứ ánh sáng bạc thần thánh chiếu rọi cả không gian, Vô Song cười với Tiêu Thần nhưng thực sự đang cười với chính Tịnh Liên Yêu Hỏa ở trong kia.

    “Quá yếu”.

    Một cái vung tay Vô Song ném thẳng Tiêu Thần đi như một quả bóng xì hơi, một tay đưa ra hút Hỏa Trĩ về bên cạnh mình, đôi cánh đen mở lên che kín cả không gian, thân hình như một mũi tên lao thẳng vào trong hỏa điện, lao thẳng vào nơi giam giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa với người khác có thể coi là mạnh nhưng với Vô Song nó vốn quá yếu, yếu đến thảm hại.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 466: Thu Phục Dị Hỏa (2).
    Khi Vô Song tiến vào bên trong tế đàn đập vào mắt hắn là một nam tử ngồi trên vương tọa, toàn thân mặc áo bào trắng an tĩnh ngồi xếp bằng, từng ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch xoay quanh thân thể, không ngừng biến ảo ra các loại hình ảnh.

    Nam Tử này cũng không phải là hoàn toàn nguyên vẹn, ít nhất trong mắt Vô Song kẻ này hư huyễn cực kỳ, hai tay hai chân đều đang bị xiềng xích khóa chặt, hai mắt đang nhắm lại cứ như không hề phát hiện ra sự xuất hiện của Vô Song cùng Hỏa Trĩ.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa ngồi khoanh chân trên vương tọa của mình chỉ là vương tọa của nó không hề tự do, không khí xung quanh người nó có chút biến động, ánh mắt của Tịnh Liên Yêu Hỏa dần dần mở ra, ánh mắt xoáy thẳng về phía Vô Song.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa rất mạnh, trong mắt Vô Song thực lực của nó mạnh hơn bất cứ một thất tinh đấu thánh nào trong thiên hạ chỉ tiếc Tịnh Liên Yêu Hỏa rốt cuộc lại gặp phải Vô Song, Vô Song từ lâu đã không coi cường giả cỡ Tịnh Liên Yêu Hỏa vào mắt.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là mỉm cười, nụ cười cao cao tại thượng, một nụ cười khinh thường thế gian.

    "Đánh bại được ta thì các ngươi có thể nhận được bổn nguyên yêu hỏa, nếu không… các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này mà trở thành hỏa nô của ta!"

    Thanh âm của thân ảnh tuy rất nhẹ nhàng và nhu hòa nhưng khi nó vang lên thì dường như lại khiến cho cả phiến không gian phải run rẩy.

    Giọng nói của Tịnh Liên Yêu Hỏa tất nhiên không có ảnh hưởng gì đến Vô Song, hắn thừa hiểu Tịnh Liên Yêu Hỏa đang sử dụng ảo thuật đối với mình, loại ảo thuật trình độ cỡ này còn lâu mới có tư cách đụng đến hắn còn lâu mới có tư cách làm hắn luân hãm.

    Vô Song mỉm cười, hắn tin tưởng chỉ cần dùng một tay cũng có thể xé rách ảo thuật của đối phương có điều ngay khi hắn định ra tay lại lập tức ngừng lại, trong hai con mắt đen ngòm không chút ánh sáng ấy xuất hiện từng luồng từng luồng hắc hỏa lập lòe.

    Hắn nhìn thấy một nữ nhân với mái tóc dài óng ả, một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần chỉ là khuôn mặt nàng mang một nỗi buồn miên man, trong con mắt kia ẩn chứa thứ tình cảm như muốn nuốt lấy toàn bộ linh hồn hắn.

    Hình dáng kia bản thân Vô Song sao có thể quên, sao có thể không nhận ra, trước mặt hắn là Tố Ngôn.

    Nàng xanh hơn lần cuối cùng hắn gặp nàng, nàng không còn cái vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng như trước mà thay vào đó là sự u buồn xen lẫn cô đơn, Vô Song có thể cảm nhận được cơ thể nàng run lên nhè nhẹ theo từng cơn gió thổi qua.

    Từng lọn tóc tuôn bay, những ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn huyền cầm, đôi môi của nàng cũng có chút lạnh, lạnh như chính tâm của nàng vậy.

    Vô Song biết đây là Tố Ngôn của Bắc Băng Cung, là Tố Ngôn tiên tử của Nguyên Tố Thế Giới chỉ là Tố Ngôn lúc trước và Tố Ngôn xuất hiện trong ảo cảnh của Tịnh Liên Yêu Thánh tuyệt đối không giống nhau.

    Vô Song đã không xuất hiện trên nhân thế suốt 70 năm, 70 năm qua Nguyên Tố Thế Giới có bao nhiêu thay đổi bản thân Vô Song hắn không biết nhưng hắn biết chắc chắn một điều Cửu U Vô Song đã là một người chết.

    Bất kể thiên phú đáng sợ ra sao, bất kể năm đó hắn làm ra đại sự kinh thiên động địa như thế nào thì hắn cũng vẫn là một người đã chết, 70 năm là một thời gian không dài nhưng cũng đủ xóa đi rất nhiều thứ.

    Cửu U Vô Song cái tên này có lẽ chỉ còn là dĩ vãng, chỉ còn là một dấu ấn nhạt nhòa trong dòng thời gian, có lẽ vẫn có nhiều người nhớ về cái tên của thiên tài năm đó nhưng tuyệt đối không ai tin Cửu U Vô Song còn sống, cái tên của kẻ này đã mãi mãi bị nhấn chìm vào Tiềm Long Tử Địa.

    Vô Song hắn nhất định phải trở về Nguyên Tố Thế Giới một lần, hắn còn một nữ nhân nhất định phải chiếm hữu, hắn còn những lời hứa nhất định phải hoàn thành.

    .............

    Cái đáng sợ nhất của ảo thuật chính là khả năng tìm được những ngóc ngách sâu nhất trong trái tim mỗi người, linh hồn mạnh hay yếu không quan trọng, đấu khí mạnh hay yếu cũng chẳng hề gì, bởi ảo thuật chính là mê hoặc bản tâm con người. Website truyện convert T r u y ệ n Cv . C o m

    Tịnh Liên Yêu Hỏa ngồi trên vương tọa của mình, khuôn mặt của nó xuất hiện một nụ cười quỷ dị cực kỳ, nó đến bây giờ cũng không tin nổi mọi việc lại diễn ra êm đẹp đến thế.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa thừa hiểu người xuất hiện ở đây là một nhân vật cực kỳ kinh khủng, thậm chí trong mắt nó kẻ này không kém gì Tịnh Liên Yêu Thánh trước đây, nhân vật cỡ này Tịnh Liên Yêu Hỏa không có cách nào chống lại.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa sử dụng ảo thuật với Vô Song cũng chỉ là cố đấm ăn xôi, khi thấy cánh tay của Vô Song đưa ra phía trước thì trái tim của Yêu Hỏa thậm chí rung lên bần bật, nó hoàn toàn không có hy vọng gì để vượt qua một kiếp này.

    Đang lúc tuyệt vọng nhất thì Vô Song khựng lại, bàn tay của hắn như đang vuốt ve một khuôn mặt tuyệt mỹ, từng cử động đều ngập tràn ôn nhu, ngập tràn yêu thương, thứ ôn nhu mà Tịnh Liên Yêu Hỏa hoàn toàn không thể liên tưởng được với đôi cánh tà ác trên lưng Vô Song kia.

    Trong mắt nó Vô Song hoàn toàn bị nuốt chửng trong mộng cảnh, bản tâm Vô Song hoàn toàn bị nó chiếm hữu, hoàn toàn bị nó công phá, cảm giác đánh bại một đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều sao có thể không thỏa mãn.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa không đủ khả năng đoạt xá Vô Song nhưng chỉ cần Vô Song tiếp tục đi sâu vào mộng cảnh thì bản thân hắn liền mãi mãi luân hãm không thể nào thoát ra, trở thành một hỏa nô của nó giống như Tiêu Thần vậy.

    Bên cạnh Vô Song là Hỏa Trĩ, bản thân Hỏa Trĩ lại không hề dính ảo thuật của Tịnh Liên Yêu Hỏa, điều này cũng tương đối dễ hiểu, Yêu Hỏa dành gần như toàn bộ sức mạnh về phía Vô Song thì hơi đâu đi quan tâm Hỏa Trĩ thế nào, Hỏa Trĩ chỉ là đấu tôn cường giả, trong mắt Yêu Hỏa thì nàng chẳng khác gì con kiến hôi.

    Hỏa Trĩ không bị dính ảo thuật nhưng trước uy thế của Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng không cách nào cử động được, khí thế của đấu thánh thừa sức ép chết đấu tôn huống gì một thất tinh đấu thánh đỉnh phong như Yêu Hỏa.

    Không thể cử động chỉ có cách dương mắt nhìn chủ nhân của mình nhưng chính lúc này Hỏa Trĩ lại bị cái vẻ thẫn thờ của Vô Song rung động thật sâu.

    Vô Song lúc này ngập tràn ôn nhu, ngập tràn yêu thương thứ mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được ở chủ nhân, trong người chủ nhân có một thứ gì đó rất khác rất khác với bình thường.

    Khi con người mạnh mẽ quá lâu, khi con người đau thương quá lâu thì khi trái tim được thả lỏng mới là lúc con người thật nhất, chính cái sự ôn nhu khác hẳn với sự tà dị thường ngày lại làm cho Vô Song có một sự hấp dẫn chết người đối với nữ nhân.

    Đáng tiếc Hỏa Trĩ biết hình ảnh Vô Song nhìn thấy tuyệt đối không phải là nàng, người con gái được chủ nhân yêu thương kia liệu tuyệt vời đến mức nào ?, đây là câu hỏi chiếm chọn tâm trí của nàng.

    .............

    Vô Song cứ như vậy bị mộng cảnh nuốt chửng nhưng không phải hắn không thể thoát ra chỉ là hắn không muốn mà thôi, ôm thân hình có chút gầy gò của nàng trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve cái mái tóc mềm mại kia tham lam hít thở mùi hương cơ thể trên người nàng.

    Hắn như đang ôm cả thế giới vào lòng, ôm toàn bộ những gì đáng quý nhất thế gian vào lòng, ẩn trong chiếc mặt nạ quỷ dị của mình Vô Song nhè nhẹ nhếch miệng.

    “Đợi anh, rất nhanh thôi nhất định anh sẽ trở về. Hôm nay chia xa để ngày mai mãi mãi chiếm chọn, sớm thôi anh nhất định sẽ trở về”.

    Vô Song không phải nói cho Tố Ngôn nghe mà đang nói cho chính bản thân hắn nghe, đang nói với chính lòng mình nghe.

    Hắn biết đây là mộng cảnh chỉ là hắn không nỡ thoát ra, hắn không nỡ xa nàng, càng không nỡ xa Tố Ngôn hắn lại càng phải thoát ra, lại càng phải nhanh chóng để trở lại gặp nàng, Vô Song còn chưa quên tính mạng hiện nay của Tố Ngôn chỉ còn vèn vẹn 10 năm mà thôi.

    10 năm ở Nguyên Tố Thế Giới chỉ bằng 1 năm ở Đấu Khí Đại Lục, hắn không còn quá nhiều thời gian.

    Sau câu nói của hắn hình ảnh của Tố Ngôn liền lập tức tan biến, hình ảnh của nàng biến mất nhưng đổi lại là một khí thế kinh thiên động địa, một thứ khí thế cực độ tà ác từ Vô Song.

    Cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lục kiếp cường giả, đây là thực lực hiện tại của Vô Song, đừng nói là một cái Tịnh Liên Yêu Hỏa còn chưa hoàn toàn thoát ra được khỏi cấm chế của Tịnh Liên Yêu Thánh.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa trước luồng hung uy kia chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, nó không thể thoát ra khỏi xiềng xích của Tịnh Liên Yêu Thánh lại càng không thể thoát ra được khỏi ma trảo của Vô Song.

    Một hắc thủ khổng lồ xuất hiện trong tiềm thức của Tịnh Liên Yêu Hỏa, hắc thủ kia che kín toàn bộ bầu trời của nó, hắc thủ mạnh mẽ nhấn một cái toàn bộ tâm trí của Tịnh Liên Yêu Hỏa đều chìm vào bóng tối, thứ bóng tối vô cùng vô tận khiến nó không thể nào thoát ra.

    Vô Song một lần ra tay chính là dùng tối cường tư thái bẻ gãy nghiền nát tâm trí của Tịnh Liên Yêu Hỏa, Vô Song căn bản không có chút nương tay nào với loại dị hỏa đứng hàng thứ ba trong thiên địa này cả.

    Vô Song không cần một Tịnh Liên Yêu Hỏa có tâm trí, hắn không cần một Tịnh Liên Yêu Hỏa thủ đoạn vô biên, thứ hắn cần chỉ là một Tịnh Liên Yêu Hỏa trung thành với hắn hết mực.

    Yêu Hỏa của thế giới này quả thực mạnh mẽ hơn Tiểu Y Y của Vô Song không ít chỉ là sức mạnh của Yêu Hỏa bản thân Vô Song cũng không cần, hắn chỉ cần có một Tiểu Y Y là quá đủ rồi.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa tất nhiên cũng không phải là phàm vật, ngọn lửa màu hồng phấn bùng nổ trên cơ thể nó, nó điên cuồng dãy dụa như muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của Vô Song, thoát khỏi cái bóng đen đang bủa vây lấy mình.

    Website truyện convert T r u y e n Cv [.] c o m

    Không gian xung quanh rung chuyển cực kỳ kinh khủng cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, Tịnh Liên Yêu Hỏa điên cuồng phun ra nuốt vào hỏa diễm, cả mảnh không gian này hoàn toàn bị che kín bởi ngọn lửa màu phấn hồng.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa bản thân nó là một cao thủ sử dụng ảo giác, nó biết thứ bóng đen đang giam hãm nó là một loại ảo giác mà Vô Song tạo ra chỉ là nó không thể tự mình thoát ra ngoài mà thôi.

    Nếu không thể thoát ra khỏi mộng cảnh bằng tâm trí của bản thân thì chỉ có thể cường công mà ra, Tịnh Liên Yêu Hỏa như đang bấu víu những tia hy vọng cuối cùng, nó thực sự cực kỳ sợ hãi cũng cực độ không cam tâm.

    Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng nóng, Tịnh Liên Yêu Hỏa mang theo tịch diệt phép tắc có thể biến tất cả thành hư vô quả thực có sức uy hiếp phi thường đáng sợ nhưng sự cố gắng trong vô vọng của Tịnh Liên Yêu Hỏa mãi mãi cũng chỉ như thế mà thôi.

    Trên vai Vô Song một dáng hình nhỏ bé xuất hiện, một búp bê màu phấn hồng với cái miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh “Y Y”.

    Tiểu Y Y hiện thân cũng không phải là để trợ giúp Vô Song mà là để hấp thụ hỏa diễm xung quanh không gian này, bản thân nó là Tịnh Liên Yêu Hỏa và đối phương cũng vậy.

    Tiểu Y Y vừa hiện thân lập tức mảnh không gian trở nên yên tĩnh rất nhiều, bàn tay nhỏ bé của nó mở ra vừa vặn ngăn cản hết toàn bộ hỏa diễm do Yêu Hỏa thả ra, khuôn mặt cực độ dễ thương khẽ mỉm cười đầy thoải mái, nó đang hấp thụ chính năng lực đối thủ của mình.

    Tịnh Liên Yêu Hỏa quá sợ hãi, nó không tài nào ngờ được trong thiên hạ này lại có một Tịnh Liên Yêu Hỏa khác tồn tại, nếu đây là một ấu hỏa thì cũng thôi đi nhưng đây rõ ràng là dị hỏa đã trưởng thành, trình độ của Tiểu Y Y có thể không mạnh bằng Tịnh Liên Yêu Hỏa những cũng chẳng yếu hơn là bao.

    Linh hồn của nó bị Vô Song phong tỏa, năng lượng trên cơ thể nó lại liên tục bị Vô Song hấp thu, khí thế của Tịnh Liên Yêu Hỏa càng ngày càng yếu, khí thể của nó càng ngày càng mỏng manh.

    Đối với nhiều người thu phục Tịnh Liên Yêu Hỏa là quá khó có điều với Vô Song lại đơn giản vô cùng, đầu tiên Vô Song hắn mạnh hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa quá nhiều, thứ hai Vô Song hắn có Phần Quyết và cuối cùng bên cạnh hắn có Tiểu Y Y.

    …………

    Cũng chẳng biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, trong mảnh không gian này trở nên yên tĩnh vô cùng, đại não của Tịnh Liên Yêu Hỏa bị Vô Song đục xuyên qua, thân thể của nó bị đập nát cũng giống Hư Vô Thôn Viêm trước đây.

    Trên tay Vô Song lúc này là một hỏa cầu màu hồng với sức nóng kinh khủng khiếp, đây chính là tâm hỏa của Tịnh Liên Yêu Hỏa, điều này cũng nói rõ Tịnh Liên Yêu Hỏa đã hoàn toàn chết đi, chỉ cần Vô Song nguyện ý dùng Phần Quyết thì liền có thể hấp thu nó vào người, đáng tiếc Vô Song không cần, bên người hắn có Tiểu Y Y là được rồi, thiên hạ này chỉ cần có một Tịnh Liên Yêu Hỏa là đủ.

    Vô Song cùng Hỏa Trĩ rốt cuộc cũng rời khỏi mảnh không gian bị phong ấn của Tịnh Liên Yêu Thánh để lại, trên người Vô Song không có lấy một vết thương còn về phần Hỏa Trĩ ngoại trừ bị Tịnh Liên Yêu Hỏa làm cho có chút chật vật nhưng cũng không gặp vấn đề gì quá to tát.

    Hỏa Trĩ dùng ánh mắt nghi hoặc chớp chớp nhìn Vô Song, nàng đến lúc này cứ như đang từ trong mộng đi ra vậy, thân phận thực sự của Vô Song là gì nàng đương nhiên không biết có điều càng đi theo Vô Song, càng tưởng như bước lại gần được hắn hơn thì nàng mới nhận ra mình lại càng xa cách hắn, Vô Song luôn phủ lên một tấm màng thần bí, một tấm màng đen mà nàng càng cố đi sâu vào tìm hiểu lại càng bị lạc trong đó để rồi vô thanh vô tức không thể đi ra.

    Cảm nhận được Hỏa Trĩ đang nhìn chằm chằm vào mình Vô Song mỉm cười.

    “Không mau đi đi còn đứng đó làm gì”.

    Hỏa Trĩ nghe vậy liền đỏ mặt cúi đầu, nàng vội bước theo bóng lưng của Vô Song, giọng nói nhỏ nhẹ của nàng vang lên.

    “Chủ nhân, chúng ta đi đâu tiếp đây ?”.

    Vô Song thản nhiên nhìn về phía trước, trong con mắt của hắn lấp lóe ngọn lửa hắc ám.

    “Thu phục toàn bộ dị hỏa trong Dị Hỏa Bảng”.

    Lúc này Vô Song đã nắm giữ Hư Vô Thôn Viêm, Tịnh Liên Yêu Hỏa, Sinh Mệnh Chi Diễm, Lục Đạo Luân Hồi Viêm, Long Phượng Diễm.

    Từ chỗ Viêm Tộc hắn lại dễ dàng lấy được Bát Hoang Phá Diệt Diễm, Cửu U Kim Tổ Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Hỏa Sơn Thạch Viêm.

    Từ chỗ Phần Viêm Cốc bản thân Vô Song cũng không khó khăn gì để đạt được Cửu Long Lôi Cường Hỏa. tiếp theo hắn lại từ Dược Tộc đoạt được Quy Linh Địa Hỏa.

    Một người cũng nắm giữ rất nhiều dị hỏa khác là Tiêu Viêm, Tiêu Viêm lúc này cũng đã thu thập được cho mình Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, Cốt Linh Lãnh Hỏa, Hải Tâm Diễm cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm.

    Nếu tính nốt cả Kim Đế Phần Thiên Viêm trong tay Huân Nhi thì Dị Hỏa Bảng hiện nay cũng gần như tập trung đầy đủ, Vô Song hắn đã biết vị trí của 17 trên tổng số 22 loại dị hỏa tồn tại trong trời đất, đương nhiên Đế Viêm không tồn tại trong thiên địa này nên Vô Song cũng không tính vào.

    Dị Hỏa tuyệt đối không dễ tìm thấy nhưng Vô Song tin tưởng bằng thực lực đủ sức đi ngang toàn bộ thế giới này của Vô Song cùng với khả năng cảm nhận dị hỏa mạnh nhất đại lục của Hỏa Trĩ thì việc tìm kiếm năm loại dị hỏa cuối cùng cũng không phải là quá khó khăn.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)