Huyền Huyễn Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương 548

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 457: Một Chỉ Tay (2)
    Vô Song ở trong Thiên Mộ toàn tâm toàn ý hấp thu Hư Vô Thôn Viêm, hắn tất nhiên không thể nào biết bản thân mình bị tính kế, hắn không biết Thôn Thiên đã tạo ra một kế hoạch cả ngàn năm vì hắn.

    Nói đi cũng phải nói lại, trong thiên hạ này đã gọi là dị hỏa tuyệt đối không có dị hỏa nào yếu chỉ là chủ nhân không cách nào làm dị hỏa phát triển được đến tột cùng mà thôi, Cửu Long Lôi Cương Hỏa của Đường Hỏa năm xưa căn bản không hề ngại ngần gì Kim Đế Phần Thiên Viêm của Cổ Tộc hay Tịnh Liên Yêu Hỏa của Tịnh Liên Yêu Thánh chắc chắn mạnh hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song, chủ nhân dành sự quan tâm cho dị hỏa càng nhiều thì dị hỏa càng mạnh, chủ nhân cho dị hỏa không gian phát triển càng lớn thì dị hỏa càng đáng sợ, đây chính là tinh túy của các bậc tiền nhân.

    Không phải là Vô Song kém nhưng quả thực Lục Đạo Luân Hồi Viêm của ahwns không thể sánh bằng một góc của Luân Hồi Tôn Giả bởi Vô Song căn bản không cho Lục Đạo Luân Hồi Viêm một sân khấu để thể hiện.

    Trong Thiên Mộ nơi nguyên khí dày đặc vô cùng, hai mắt Vô Song vẫn cứ nhắm chặt lại, thân hình run lên liên tục như trải qua điều gì cực kỳ kinh khủng, tất nhiên việc hấp thụ Hư Vô Thôn Viêm thì chẳng nhẹ nhàng chút nào, đây tuyệt đối là một việc khó khăn, tất nhiên nhờ có Niết Bàn Hỏa khác chế rất mạnh Hư Vô Thôn Viêm cùng sự trợ giúp đắc lực từ Phần Quyết bản thân Vô Song có niềm tin rất lớn trong tối đa là hai năm hắn có thể hoàn toàn thu phục Hư Vô Thôn Viêm, đương nhiên khoảng thời gian 2 năm trong Thiên Mộ nều đặt ở bên ngoài thì tuyệt đối cũng không quá dài.

    Đúng lúc Vô Song đang nhập tâm nhất thì dị biến xảy ra, hắn không thể nào hiểu được năng lực Hư Vô Thôn Viêm cho dù không chịu hợp tác nhưng cũng khoogn thể nào đi trái lại lộ tuyến mà Phần Quyết đặt ra có điều bất chợt nguồn năng lượng khổng lồ này như con dã thú bị điên vậy, nó vượt qua cả sự phong tỏa của Phần Quyết.

    Vô Song không thể không hốt hoảng bởi hắn rõ ràng cảm nhận được có một hấp lực kinh khủng, một thứ hấp lực vượt qua khỏi sự hiểu biết của Vô Song, nguồn năng lực khủng khiếp của Hư Vô Thôn Viêm chạy thẳng qua kinh mạch của Vô Song, chạy thẳng đến khu vực đại não của hắn nơi yếu đuối nhất trên cơ thể Vô Song.

    Vô Song hắn muốn ngăn cản, Vô Song hắn muốn dừng quá trình này lại có điều hắn vô lực, chưa bao giờ Vô Song cảm thấy mình yếu đến thế, toàn bộ thứ hắn có thể làm được chỉ là nhìn, chỉ là nhìn nguồn năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm toàn bộ bị hấp thụ, toàn bộ bị con mắt thứ ba kia nuốt chửng.

    Tốc độ cắn nuốt cực kỳ nhanh, căn bản con mắt thứ ba của Vô Song cùng Hư Vô Thôn Viêm không cùng một đẳng cấp, Vô Song nằm mơ cũng không ngờ cơ hội mở mắt của mình lại đến nhanh như thế, hắn vốn chỉ nghxi mượn Hư Vô Thôn Viêm đột phá đến cảnh giới cửu tinh đấu thánh chân chính khi đó chiến lực của hắn liền nhảy thẳng lên cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thậm chí không thua kém gì đám người Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên, có thể ngay mặt mà chiến về phần mở mắt trong truyền thuyết thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

    Vô Song suy nghĩ rất đơn giản, hắn không hiểu mở mắt là cảnh giới gì có điều hắn lại hiểu nhắm mắt, đôi mắt này của hắn đã mù thậm chí con mắt thứ ba cũng vậy, Vô Song đã từ lâu không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa vậy đây không phải là nhắm mắt thì là gì ?.

    Con mắt thứ ba của hắn là khởi đầu cho tất cả mọi việc, tất cả những hình ảnh mà Vô Song gặp gần đây có điều khi con mắt này triệt để nhắm lại cũng là lúc Vô Song hắn không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ đến khi có sự xuất hiện của Hư Vô Thôn Viêm thì con mắt thứ ba bắt đầu sống lại, nó như tỉnh lại từ trong một giấc ngủ dài dằng dặc vậy.

    ...........

    Thôn Thiên lúc này khí thế không ngừng tăng cao, lượng đấu khí trong cơ thể ông ta đang bành trướng cực độ từ bát tinh đấu thánh lên thẳng cửu tinh đấu thánh và chưa hề có dấu hiệu nào dừng lại, nếu lúc này Vô Song ở đây mà nhìn thấy Thôn Thiên chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.

    Thôn Thiên tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, năm đó mình hắn có thể khiến toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc liên thủ tiêu diệt đã đủ hiểu kẻ này khủng bố, tất nhiên nếu hỏi đám người Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế rằng Thôn Thiên mạnh nhất ở điểm nào thì chắc chắn không phải là thực lực mà là tâm trí.

    Kẻ này trời sinh coi mạng người như cỏ rác, trời sinh ti tiện giảo hoạt không từ thủ đoạn nào, đặc biệt sau khi Thôn Thiên nắm được một tia luân hồi lực lượng của Luân Hồi Tôn Giả lại càng trở nên quỷ dị khó lường, hắn làm bất cứ thứ gì cũng đều có mục đích, hắn chịu ngục giam cần suốt ngàn năm ở Tiêu Tộc Tổ Địa cũng là có mục đích, hắn dùng ngàn năm thời gian để luyện hóa một vật – Thôn Linh Châu.

    Thôn Linh Tộc không có dị hỏa đúng hơn là bọn chúng rất sợ dị hỏa cùng hỏa hệ đấu khí, Thôn Linh Tộc cũng không dùng vũ khí thậm chí đến cả công pháp và đấu kỹ cường đại bọn họ cũng thiếu hụt nghiêm trọng có điều thân là một đại tộc từng sánh ngang với Cổ Tộc, Hồn Tộc hay thậm chí là cả Tiêu Tộc thì không thể nào không có át chủ bài, át chủ bài của Thôn Linh Tộc chính là Thôn Linh Châu.

    Thôn Linh Châu tên như ý nghĩa, đây là một viên ngọc hắc ám màu đen, viên ngọc tổ của toàn bộ Thôn Linh Tộc, tộc nhân Thôn Linh Tộc không phải là nhân loại mà cũng chẳng phải là yêu thú, khi bọn họ chết đi sẽ tan biến vào trong hư không, bọn chúng không được quyền chết một cái chết như nhân yêu hai tộc chính vì vậy mới có Thôn Linh Châu.

    Thôn Linh Châu là nơi để hương hồn cường giả Thôn Linh Tộc dựa vào, là điểm cuối cùng của mỗi cường giả Thôn Linh Tộc phải đi, Thôn Linh Châu chính là mộ địa của Thôn Linh Tộc.

    Thôn Linh Tộc bị diệt tộc có điều Thôn Linh Châu vẫn còn, sự tồn tại của Thôn Linh Châu không phải là thứ những cường giả bên ngoài có thể biết được, bản thân Thôn Thiên chính là dùng ngàn năm thời gian ở trong Tiêu Tộc Tổ Địa để thuần hóa viên ngọc màu đen này.

    Thôn Linh Châu là tổ vật của Thôn Linh Tộc có điều toàn bộ Thôn Linh Tộc hiện nay chỉ còn Thôn Thiên, hắn hà cớ gì phải lưu lại tổ vật bên mình ?, nếu hắn có thể đột phá đấu đế cảnh giới thì Thôn Linh Tộc còn có hy vọng phục hưng nhưng nếu hắn mãi mãi chỉ là một đấu thánh cường giả thì Thôn Linh Tộc mãi mãi đi vào trong bóng tối, mãi mãi chỉ như viên Thôn Linh Châu này không được ai biết đến mà thôi.

    Thôn Thiên không phục, hắn không cam tâm, Thôn Linh Tộc cường đại nhất thiên hạ tuyệt đối khoogn thể kết thúc như vậy, bất cứ ai cũng có một lý tưởng của mình, con người không dùng tốt xấu để phân chia mà là dùng lý tưởng để nhận xét, lý tưởng của người này có thể không hợp mắt người kia và ngược lại chỉ cần sống không sai với lý tưởng của mình.

    Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv . C o m

    Thôn Thiên sống chính là để đi đến đỉnh cao của thế giới này cũng giống như đám người Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên vậy có điều bọn họ cũng có chỗ khác nhau, nếu như Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên muốn đột phá đấu đế để thử nghiệm cái cảm giác vô địch, cái cảm giác bá chủ thế gian thì Thôn Thiên lại muốn dùng đấu đế năng lực phục hưng lại một gia tộc suy tàn.

    Thôn Thiên xếp bằng trên mặt đất, ông ta hiện nay không còn chỉ là một bộ xương trắng nhỏ bé mà hiện tại không khác gì một con quái vật đầu lâu cả, thân thể vẫn là xương trắng nhưng chiều cao lên đến gần 2m thoạt nhìn không khác gì một đại hán cao to vạm vỡ, đặc biệt nhất là ẩn dấu sâu trong đôi mắt rỗng tuếch kia là những ngọn lửa màu đỏ lập lòe như có như không.

    Thôn Thiên đang đợi, hắn đang đợi đến khi Vô Song hấp thụ hoàn toàn Hư Vô Thôn Viêm, đến khi Hư Vô Thôn Viêm cùng Vô Song chắc chắn không thể nào tách nhau ra nữa thì hắn sẽ hành động, một mình Thôn Thiên không có tự tin có thể thôn phệ hoàn toàn Vô Song dù sao hắn thừa biết Vô Song có chiến lực nghịch thiên mức nào có điều nếu cộng thêm Thôn Linh Châu thì Hư Vô Thôn Viêm tuyệt đối có tự tin ám toán bất cứ ai trong thiên hạ này.

    Thôn Linh Châu cùng thực lực đang không ngừng tăng lên mới chính là quân bài mà Thôn Thiên dựa vào, mới là át chủ bài để hắn đoạt lấy thân xác của Vô Song chỉ là Thôn Thiên lúc này không thể nào tin được vào mắt mình, bản thân Hư Vô Thôn Viêm mạnh thế nào Thôn Thiên không thể không biết nhưng lúc này vậy mà lại bị Vô Song thôn phệ bằng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, một tốc độ đánh chết Thôn Thiên cũng không ngờ.

    Dị hỏa chưa bao giờ là dễ nghe lời và cũng chưa bao giờ ôn hòa, bản thân dị hỏa bài danh càng cao thì càng khó hàng phục, Hư Vô Thôn Viêm bài danh thứ hai trong dị hỏa bảng càng là mọt khúc xương nghẹn vào cổ họng, bản ý của Thôn Thiên chính là đợi Vô Song hấp thu Hư Vô Thôn Viêm thì hắn ra tay bởi khoảnh khắc này chắc chắn là lúc Vô Song yếu nhất tuy nhiên tốc độ hấp thu nhanh thế này nằm hoàn toàn khỏi kế hoạch của hắn.

    Thôn Thiên lúc này nào còn cái nụ cười quỷ dị cùng khuôn mặt cao cao tại thượng kia, trong mắt hắn có một tia hốt hoảng, quả thật lúc này hắn không biết phải làm gì, hắn không biết rốt cuộc có nên thực hiện tiếp kế hoạch của mình không, một kế hoạch kéo dài suốt ngàn năm vốn không có một tia sai lầm nào lúc này lại đi lệch một bước khỏi quỹ đạo.

    Thôn Thiên tất nhiên không phải là dũng giả lại càng không phải là chính nhân quân tử gì, quân tử có thể đổi lại được tiếng thơm muôn đời, quân tử có thể trở thành anh hùng trong lòng người chỉ là anh hùng mãi mãi không thể thành nghiệp lớn, chỉ có kiêu hùng mới có thể dành được thiên hạ, sự xuất hiện của anh hùng từ trước đến nay vốn dĩ đã làm nền cho kiêu hùng, Thôn Thiên tự nhận mình là một kiêu hùng mà kiêu hùng nếu nói khó nghe chính là tiểu nhân, chỉ cần tiểu nhân đi được đến cuối cùng thì chính là kiêu hùng.



    Thôn Thiên tuyệt đối sẽ không lựa chọn liều mạng, trong mắt hắn còn sống là còn hy vọng, còn sống là còn có ngày làm lại chỉ là hiện nay Thôn Thiên không tài nào thản nhiên lắc đầu bỏ đi tất cả như năm xưa, kế hoạch suốt ngàn năm, ngàn năm nỗ lực ngàn năm toan tính sao có thể nói bỏ là bỏ, cuộc đời con người được mấy cái ngàn năm ?, ngàn năm trước Thôn Thiên hắn đợi được nhưng ngàn năm sau thì không, hắn chờ không nổi, hắn bỏ cũng không nổi.

    Thôn Thiên suy nghĩ đến đây lập tức biến đổi thủ quyết, hộp sọ của hắn lại nứa ra để lộ một Linh Khu tối đen như mực, một Linh Khu tà ác đến cực điểm, Linh Khu vừa mở ra cả người Thôn Thiên liền run lên, toàn bộ khớp xương trên người hắn đều trở nên bóng loáng như ngọc, cơ thể mang cho người ta cảm giác cường đại đến cực điểm, lúc này Thôn Thiên cũng không suy nghĩ gì mà lập tức đặt Thôn Linh Châu vào trong Linh Khu của mình.

    Thôn Linh Châu vừa đặt vào bên trong thì toàn thân Thôn Thiên run lên, hắn điên cuồng gào rú, tiếng thét đáng sợ đầy đau đớn vang vọng toàn bộ không gian, tiếng thét như quỷ khóc như địa ngục nhân gian.

    Thôn Thiên hiện nay cực kỳ đau đớn, nỗi đau như cắt da cắt thịt, nỗi đau không có bất cứ thứ gì hình dung được chỉ là đi kèm với đau đớn luôn luôn mà sức mạnh, Thôn Linh Châu sau khi sát nhập cùng Linh Khu của Thôn Thiên vậy mà lại mạnh mẽ thôn phệ luôn hồn cấm mà Vô Song đặt lên người đối phương.

    Tất nhiên việc này cũng không quá khó hiểu, Hồn Thiên Đế có thể tế toàn bộ Hồn Tộc tạo nên một cái đế trận để vây sát Tiêu Viêm khi Tiêu Viêm đột phá đấu đế thì Thôn Thiên cũng có thể, Thôn Linh Châu tồn tại không khác gì một tòa trận pháp di động, một tòa trận pháp tế bởi vô số oán hồn Thôn Linh Tộc, những siêu cấp trận pháp bậc này cường đại là việc đương nhiên.

    Cửu Tinh Đấu Thánh Trung Kỳ, Cửu Tinh Đấu Thánh Hậu Kỳ, Cửu Tinh Đấu Thánh Đỉnh Phong, Đấu Thánh Đệ Nhất Thiên Kiếp, Đấu Thánh Đệ Nhị Thiên Kiếp, Đấu THánh Đệ Tam Thiên Kiếp, Đấu Thánh Đệ Tứ Thiên Kiếp.

    Sức mạnh tăng lên đồng nghĩa với đau đớn tăng lên nhưng Thôn Thiên hắn hoàn toàn chấp nhận, ngoại trừ sự gấm rú kinh động nhân tâm còn là một tia quyết liệt, một tia điên cuồng.

    Thôn Thiên hắn một mạch đột phá đến Đấu Thánh Đệ Tứ Thiên Kiếp, cảnh giới này tuyệt đối có thể liều mạng với Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên, cho dù chắc chắn vẫn thất bại nhưng cũng có thể làm hai vị cự đầu này trọng thương ít nhất trăm năm không thể hồi phục, chỉ tính riêng về sức mạnh thì Thôn Thiên hiện nay là thiên hạ đệ tam cao thủ, tất nhiên thực lực của Thôn Thiên tăng nhanh như vậy cũng bởi vì ngàn năm trước bản thân hắn đã là Đấu Thánh Đệ Ngũ Thiên Kiếp, hắn không phải là đang mạnh lên mà chỉ đang trở lại thời kì đỉnh phong mà thôi.

    Cửu Chuyển Thành Thánh, Lục Kiếp Thành Đế, suốt ngàn năm qua mới lại có người đột phá cực hạn đấu thánh đỉnh phong tiến vào Lục Kiếp.

    Bản thân Thôn Thiên có thể tiếp tục mạnh lên có điều hắn không dám đợi bởi lúc này ở phía bên kia Vô Song cũng hoàn toàn hấp thụ xong Hư Vô Thôn Viêm, nếu Thôn Thiên tiếp tục dành thời gian để mạnh lên tất nhiên sẽ bỏ lỡ cơ hội, hắn không dám và cũng không muốn, hắn nhất định phải có khối thân thể kia.

    “Thôn Thiên Thôn Địa, Thôn Linh Đại Bí – Trảm Hồn Đoạt Xá”.

    Thôn Thiên gầm lên một tiếng, hai mắt hắn trắng dã sau đó linh hồn lập tức biến mất khỏi cơ thể....

    .................

    Thôn Thiên tự nhận mình ngàn tính vạn tính, Thôn Thiên tự nhận hắn bằng vào luân hồi lực lượng có thể tính hết mọi nhân vật trong thiên hạ chỉ là hắn không biết muốn tính kế cũng phải có thực lực để tính kế.

    Luân Hồi Tôn Giả năm đó có thể tính kế bán thánh đã là cực hạn thì Thôn Thiên cực hạn cũng chỉ tính kế được Đấu Thánh Đệ Lục Kiếp mà thôi, cho dù hắn có mạnh đến như thế nào thì cũng không có cách nào đụng vào Đấu Đế cường giả huống gì những người mạnh hơn cả đấu đế ?.

    Linh hồn của Thôn Thiên lao thẳng vào trong Thiên Mộ, đoàn linh hồn này phi thường cường đại nhưng cũng phi thường khó phát hiện, ngay cả Hắc Miêu trong ngực Hỏa Trĩ cũng chỉ nhíu mày nhưng rồi lại bỏ qua đủ để chứng minh Trảm Hồn của Thôn Thiên phi thường mạnh đáng tiếc trong Thiên Mộ còn có Họa Thần.

    Họa Thần lúc này lười biếng nằm trên ghế dài, đôi chân trần trắng nõn lộ ra ngoài, một đôi chân hấp dẫn đến chết người, hai ngón tay thon dài mân mê đôi môi hồng ánh mắt có chút lười biếng nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt có một tia coi thường, một tia khinh bỉ.

    “Nực cười, nắm được một tia luân hồi cũng dám tính kế kẻ kia quả nhiên không biết chữ chết viết thế nào”.

    Nói xong Họa Thần một lần nữa chuyển ánh mắt, ánh mắt hiện nay nhìn chằm chằm vào Vô Song.

    ..............

    Vô Song một lần nữa làm mắt cho kẻ kia, trở thành chứng nhân cho một kẻ mù lào, trở thành người lưu giữ những ký ức tiếc nuối nhất của đời người.

    Ánh mắt hắn hướng ra rất xa rất xa, ánh mắt như lật tung tất cả, ánh mắt xoáy vào hư không.

    Vân Vũ Vô Song một kiếm chém chết hóa thần lão tổ, Vân Vũ Vô Song dùng phàm nhân thân ngộ ra siêu cường kiếm ý, chiến tích bực này đủ sức làm kinh động toàn bộ tu tiên giới, hóa thần đã là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ đã là cường giả một phương, một kiếm tru diệt hóa thần là chiến tích nghịch thiên bực nào ?, kể cả là hóa thần đỉnh phong một đòn toàn lực cũng rất khó một chiêu giết chết hóa thần khác, lực sát thương của Vô Song đã sớm vượt quá hóa thần chiến tích này nếu là kẻ khác đương nhiên vui mừng tột độ nhưng Vân Vũ Vô Song thì không.

    Hắn không còn niềm vui, hắn cũng chẳng có nỗi buồn, hắn không còn cảm xúc nào mà chỉ còn đau đớn chỉ còn trống rỗng, rốt cuộc hắn phải sống vì cái gì ?, rốt cuộc hắn cố gắng vì cái gì ?.

    Muốn khóc nhưng nước mắt từ lâu đã cạn khô.

    Muốn ôm hình bóng kia vào lòng nhưng tất cả chỉ là sự lạnh lẽo trống rỗng.

    Muốn nhớ thật rõ khuôn mặt nàng nhưng hắn không thể.

    Hắn nhớ giọng nói của nàng, hắn nhớ sự ngu ngốc của nàng chỉ có điều khuôn mặt của nàng hắn không nhớ nổi, nụ cười của nàng hắn không giữ nổi.

    Mạnh mẽ để mà làm gì ? bá đạo hơn thì cũng làm được gì ?, đi đến cuối con đường kia thì được gì ?, hắn tất nhiên không biết được đáp án hắn chỉ biết hiện nay mình không còn lý do để bước tiếp.

    Vân Vũ Vô Song bàn tay nhè nhẹ run lên nắm lấy thân thể kia, hắn không thể nhìn thấy gì, hắn không cảm nhận được gì xung quanh nhưng hắn biết thân thể hắn đang ôm trên tay là thứ quý giá nhất của mình, là thứ quý giá nhất cuộc đời cho mình.

    Hắn cùng nàng như hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp một lần duy nhất rồi mãi mãi chia lài.

    Đôi chân nặng nề lê bước, hắn không rõ hắn phải đi đâu, hắn không rõ hắn phải làm gì hắn chỉ biết cứ thế cứ thế bước đi, hắn muốn chết nhưng hắn không thể chết, hắn muốn được gặp nàng ở dưới địa ngục kia nhưng hắn không thể, không phải Vân Vũ Vô Song hắn sợ chết mà là hắn không dám chết, tính mạng này của hắn là do nàng mang về, cuộc sống thứ hai này của hắn là do nàng ban tặng, hắn hiện nay sống vốn không phải là vì hắn mà là vì nàng.

    Cứ như thế Vân Vũ Vô Song bước về phía trước, thế giới này với hắn chỉ còn một màu xám, một màu xám không có sức sống.

    Vô Song lằng lặng quan sát tất cả, trong trái tim hắn xuất hiện một cảm giác phi thường khó chịu nhưng không thể nào nói ra, thứ mà hắn làm chỉ có thể là tiếp tục bước đi, tiếp tục làm mắt cho kẻ bạc tình dưới kia mà thôi.

    Đột nhiên lúc này ánh mắt thứ ba của Vô Song như mở ra to hơn, ánh mắt như xuyên thủng hư không, ở đó rốt cuộc lại nhìn thấy một việc mà bản thân Vân Vũ Vô Song năm xưa chắc chắn không nhìn thấy.

    Hắn thấy một nữ nhân- không nói chính xác hơn là một nam nhân, hắn nhìn thấy Họa Thần.

    Vẫn dáng hình đó, vẫn là sự lung linh mộng mị đó, Họa Thần xuất hiện làm thiên địa như yên tĩnh, làm toàn bộ cảnh vật trở nên ảm đạm, Họa Thần ở đó thản nhiên mà đứng, đối mặt với hắn chính là Đầu Trâu – Mặt Ngựa của Địa Ngục.

    Đầu Trâu Mặt Ngựa thân là nhiếp hồn sứ giả của Địa Ngục thực lực chắc chắn không hề tầm thường thậm chí cực kỳ mạnh mẽ có điều đứng trước một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thì căn bản không là gì cả.

    Họa Thần chỉ cần đứng đó cũng đủ làm Đầu Trâu Mặt Ngực mặt xám như tro tàn, Địa Ngục là một phần của Ma Giới mà Ma Giới cùng Thần Giới vốn không có cách nào hòa thuận, hai bên cứ gặp nhau chắc chắn là nổ ra đại chiến hơn nữa nếu là nhân vật nào khác của Cổ Thiên Đình hiện thân Đầu Trâu Mặt Ngựa chưa chắc đã sợ nhưng Thập Đại Thần Tướng lại khác.

    Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình đều là cường giả cực hạn bước thứ ba, Ma Đế không ra thì căn bản không ai có tư cách bức lui những kẻ này đi, khoảng cách giữa Họa Thần cùng bọn họ căn bản là quá lớn.

    Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com

    Họa Thần lúc này mắt đẹp nhẹ chuyển, hắn nào thèm quan tâm lũ kiến hôi này nghĩ gì, chân đẹp nhẹ bước, một bước bước ra như đóng băng toàn bộ thiên địa, một bước bước ra khiến Đầu Trâu Mặt Ngựa hồn lìa khỏi xác biến thành hư vô, giết hai kẻ này Họa Thần chỉ cần dùng một ý niệm tuyệt đối không cần nhiều lời.

    Họa Thần là người của Cổ Thiên Đình đương nhiên phải nghĩ cho Cổ Thiên Đình, một phàm nhân bằng ý chí có thể ngộ ra Kiếm Ý tuyệt đối là nhân tài, nếu được Cổ Thiên Đình đào tạo tuyệt đối có thể là nhân vật tối cường của bước thứ hai thậm chí bước thứ ba cũng không phải là không có khả năng, Cổ Thiên Đình cho dù mạnh hơn nữa cũng không thể nào không quan tâm đến một cường giả bước thứ ba, nhân vật như Vân Vũ Vô Song đáng để Họa Thần tặng cho một hồi tạo hóa.

    “Hì hì ngươi ghét thành tiên đúng không có điều nếu ta cứu nữ nhân kia một mạng thì ngươi không muốn thành tiên cũng phải thành”.

    Cảm thấy thích thú về ý nghĩ của mình Họa Thần nhẹ mỉm cười sau đó từ từ vén tóc của mình lên, một hành động nữ tính đến cực điểm, một nét đẹp mộng mị quét qua nhân gian.

    Cầm lấy Sinh Tử Sổ bản thân Họa Thần nhẹ nhàng dùng thần niệm đảo qua có điều lúc này thân hình Họa Thần lập tức run lên, mắt đẹp tựa hồ không thể nào tin được.

    Toàn bộ cảnh mà Họa Thần thấy bản thân Vô Song cũng thấy, hắn cũng nhìn thấy thứ làm Họa Thần giật mình, trong Sinh Tử Sổ kia vốn không có cái tên Tố Ngôn.
     
    kingvothien thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 458: Một Chỉ Tay (3)
    Họa Thần sao có thể không bất ngờ, Họa Thần thân là một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thực lực tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, cường giả bước thứ ba không ít nhưng cường giả bước thứ ba đỉnh phong thì tuyệt đối không nhiều có điều bằng vào thực lực của mình mà đến tận khi nhìn thấy Sinh Tử Sổ mới phát hiện ra sự không bình thường, điều này mới làm Họa Thần bối rối.

    Thông thường mà nói chỉ có hai trường hợp có thể thoát khỏi Sinh Tử Sổ, trường hợp đầu tiên chính là bước vào bước thứ hai của con đường tu luyện còn trường hợp thứ hai là Tố Ngôn căn bản không chết.

    Cả hai trường hợp này đều nằm ngoài khả năng suy tính của Họa Thần, hắn ở đó rất gần thậm chí phải nói là quan sát toàn bộ hình ảnh khi Tố Ngôn chết, Tố Ngôn tuyệt đối không thể sống sót, nàng ta tuyệt đối phải nằm trong Sinh Tử Sổ. Về phần trường hợp đầu tiên bản thân Họa Thần lại càng không tin, phải biết là cường giả bước thứ hai căn bản không thể bị một tên Hóa Thần đánh chết chưa kể thực lực cỡ đó không thể nào mà Họa Thần không phát hiện ra trừ khi Tố Ngôn căn bản còn mạnh hơn Họa Thần có điều việc này có thể sao?.

    Họa Thần không phải tự kiêu nhưng người có thể đánh bại hắn trong thiên hạ này tuyệt đối không vượt quá một bàn tay và trong số năm vị chí cường giả đó tất nhiên không có Tố Ngôn.

    Họa Thần nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc một tia không hiểu, bản thân Họa Thần vốn thích đi đây đi đó, hắn là một họa sư một người muốn lưu lại toàn bộ cảnh đẹp của thế gian này một người đã chứng kiến vô số việc lạ trong thiên hạ có điều đây là lần đầu tiên Họa Thần không giải thích nổi.

    “Truyền lệnh”.

    Họa Thần bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng đáng sợ cùng quyền uy vô hạn của mình, bản thân Họa Thần không phải là kẻ thích chiến đấu, hắn giống như một cánh chim bay lượn giữa cửu thiên thập địa, một kẻ vô lo vô nghĩ không bao giờ bị gò bó bởi bất cứ luật lệ nào, một kẻ tự do đúng nghĩa trong thời đại đầy biến động này tuy nhiên tuyệt đối không phải vì thế mà người ta dám coi thường Họa Thần, trong số Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình bản thân Họa Thần liền được xếp thứ hai, chỉ riêng vị trí này cũng đủ hiểu hắn mạnh đến thế nào, chỉ riêng vị trí này cũng đủ biết quyền lực của Họa Thần ra sao.

    Ngay sau khi Họa Thần dứt lời thì một bóng đen xuất hiện, bóng đen thậm chí đến cả nhìn bóng lưng của Họa Thần cũng không dám, đầu cúi gằm xuống cực kỳ cung kính.

    “Xin đại nhân ra chỉ thị”.

    Họa Thần thủy chung từ khi nhìn thấy Sinh Tử Sổ trong lòng đều có một cảm giác không thoải mái, tất cả mọi suy nghĩ của Họa Thần về cái chết của Tố Ngôn đều chỉ đi đến ngõ cụt, toàn bộ đáp án của Họa Thần đưa ra, mọi giả thuyết đều bị chính Họa Thần cũng không tin nhưng sự thực thì vẫn là sự thực, Họa Thần có một niềm tin mãnh liệt người phụ nữ được gọi là Tố Ngôn kia không đơn giản hoặc ít nhất phía sau lưng Tố Ngôn có một cao thủ, một người có thể che mờ đôi mắt của Họa Thần.

    “Tìm cho ta toàn bộ thông tin về Vân Vũ Vô Song, chỉ cần người có cái tên này đều phải có thông tin, từ khi sinh ra đến khi chết đi toàn bộ tập hợp lại”.

    Nói đến đây Họa Thần im lặng một chút sau đó như nghĩ ra thứ gì đó thân hình mảnh mai liền khẽ run lên.

    “Vô Song hắn ta còn chưa đủ, ta nghĩ bản thân hắn cũng chỉ là con cờ mà thôi, tìm hết cho ta mọi tư liệu về Tố Ngôn, bất cứ ai mang theo cái tên này ta đều cần tư liệu”.

    Nói xong câu này Họa Thần lập tức biến mình, chỉ một cái phất tay đã xuyên giới mà đi, lần này Họa Thần đi thẳng về Đại Thiên Thế Giới của mình.

    ..............

    Đại Thiên Thế Giới là nơi rộng lớn vô cùng, chưa có một ai có thể đi hết nơi đây cũng chưa từng có một ai vỗ ngực tự tin có thể đi xuyên qua toàn bộ Đại Thiên Thế Giới có thể khám phá được toàn bộ bí ẩn của Đại Thiên Thế Giới cho dù là Đại Đế cũng không được, cường giả bước thứ tư tưởng như vô địch nhưng cũng không có cách nào lật được hết tấm màn đen của Đại Thiên Thế Giới bởi ở nơi đây có Bí Địa tồn tại.

    Nói về Bí Địa thì có vô số truyền thuyết ẩn bên trong, cũng chẳng ai rõ truyền thuyết là thật hay là giả và cũng chẳng ai rảnh đi chứng thực những việc này có điều nhắc đến Bí Địa thì bất cứ ai cũng phải công nhận một điều, một sự thực đã được chứng minh bởi vô số máu và xương, Bí Địa cực kỳ đáng sợ.

    Toàn bộ Đại Thiên Thế Giới tồn tại 36 Bí Địa, Bí Địa đương nhiên cũng chia mạnh yếu, nếu là Bí Đại yếu thì cũng phải cần cường giả bước thứ 2 cực hạn dẫn đoàn còn Bí Địa mạnh chỉ sợ nhân vật cấp Họa Thần tiến vào cũng thập tử vô sinh, những Bí Địa mạnh nhất này được gọi là Tuyệt Vực, không phải cường giả bước thứ tư tiến vào Tuyệt Vực liền chỉ có chết mà cho dù cường giả bước thứ tư nhập Tuyệt Vực cũng chẳng dễ dàng gì.

    Ở Tuyệt Vực có gì không ai biết và cũng chẳng ai hay chỉ biết ẩn trong Tuyệt Vực có thứ vũ khí đủ làm cường giả bước thứ tư lùi lại, lúc này bản thân Họa Thần đang đứng trước một Tuyệt Vực như vậy.

    Ánh mắt đẹp nhìn thẳng vào Tuyệt Vực, trước mặt Họa Thần là một khung cảnh như thần tiên, một mảnh thiên địa không nhiễm chút nào bụi trần, một nơi căn bản không giống như dành cho con người mà là cho thần tiên trên trời.

    Nhìn vào mảnh không gian xinh đẹp đó Họa Thần cũng không có chút nào vui vẻ, trong ánh mắt không có nổi một tia hào hứng, đến cả hứng cầm bút lên vẽ cũng không có, Họa Thần thở dài một hơi sau đó như lấy hết quyết tâm, chân đẹp nhẹ bước tiến thẳng vào bên trong Tuyệt Vực.

    Đã gọi là Tuyệt Vực nhất định chẳng phải là nơi tốt đẹp gì thậm chí Tuyệt Vực trước mặt Họa Thần còn có một chiến tích vang dội, vô số năm về trước Quỷ Đế từng đơn thương độc mã tiến vào nơi đây sau đó liền đứng lằng lặng bên trước của Tuyệt Vực ba ngày ba đêm rồi lặng lẽ mà đi, không ai rõ lý do Quỷ Đế đến cũng chẳng mấy ai hiểu tại sao Quỷ Đế lại rời đi có điều hình ảnh Quỷ Đế lắc đầu ngao ngán bước đi đã trở thành truyền thuyết, chỉ cần một cái lắc đầu này cũng đủ để nơi đây gọi là Tuyệt Vực.

    Tất nhiên người không biết sẽ gọi nó là Tuyệt Vực còn người biết rõ thì sẽ gọi nó bằng mộ cái tên khác – Mộng Giới.

    Năm đó chủ nhân của Mộng Giới bằng vào thực lực của mình có thể mạnh mẽ chặn Quỷ Đế ở ngay ngoài cổng, chiến tích bậc này đủ để chấn kinh thiên hạ tất nhiên sự thực này rất ít rất ít người biết, chủ nhân của Mộng Giới từ đó cho dù thanh danh không vang xa nhưng cũng được rất nhiều cường giả bước thứ ba đỉnh phong như Họa Thần gọi bằng danh xưng Mộng Đế.

    Ngày hôm nay Họa Thần đến gặp Mộng Đế.

    Không phải ngẫu nhiên với sức mạnh của mình mà Họa Thần lại không bị bất cứ thứ gì rằng buộc, sức mạnh càng lớn thì áp lực càng lớn, một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thì sẽ không bao giờ có chuyện tự do đi lại khắp bốn phương trời, toàn bộ Đại Thiên Thế Giới quả thật mỗi Họa Thần là có tư cách này bởi Họa Thần được Mộng Đế chống lưng.

    Họa Thần vừa bước vào Tuyệt Vực toàn bộ thân thể lập tức không cách nào cử động, một thứ áp lực kinh khủng khóa chặt lấy thân hình Họa Thần.

    Ai cũng biết Họa Thần là nam nhân một nam nhân xinh đẹp nhất thế gian nhưng mấy ai biết ẩn sau danh hiệu đó là câu chuyện dài đến thế nào?.

    Họa Thần không thể cử động, Họa Thần ở trước mặt kẻ kia căn bản một con kiến cũng không bằng có điều kẻ kia sẽ không giết Họa Thần, đây là việc chắc chắn.

    “Nàng rốt cuộc vẫn phải trở về”.Một giọng nói làm Họa Thần chán ghét vô cùng hiện lên chỉ là bằng thực lực của Họa Thần căn bản không cách nào nhìn thấy hay cảm nhận thấy sự tồn tại của chủ nhân thanh âm này, tất nhiên không cần phải nghĩ Họa Thần cũng biết đây mà Mộng Đế.

    Ánh mắt Họa Thần hiện lên sự chán ghét cùng hận thù tột độ nhìn vào hư không có điều kể cả đối phương có hiện ra cho Họa Thần ra tay thì Họa Thần cũng không cách nào gây ra nổi một vết xước trên cơ thể hắn.

    Mộng Đế rất mạnh, bản thân Mộng Đế không phải là cường giả bước thứ tư nhưng bằng thủ đoạn đặc biệt lại có tư cách làm cường giả bước thứ tư phải suy nghĩ, năm đó Quỷ Đế đến Mộng Giới, bằng thực lực Quỷ Đế hoàn toàn có thể đánh nát Mộng Giới này, hoàn toàn có thể xóa đi một cái Bí Địa có điều Quỷ Đế không ra tay mà lắc đầu rời đi, Quỷ Đế căn bản không chịu nổi cái giá cho hành động này.

    Họa Thần cắn chặt đôi môi hồng, toàn thân run lên, làn da trắng mịn màng như nổi da gà, Họa Thần rõ ràng cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình, bàn tay của kẻ mà Họa Thần hận nhất.

    “Mộng Vô Tâm, ngươi năm đó đã nói gì?, ta hy vọng ngươi tự trọng một chút”.

    Giọng nói của Họa Thần vang lên, trong giọng nói không có sự chán ghét mà cũng chẳng có hận thù, tất cả chỉ là sự vô lực, một cường giả bước thứ ba đỉnh phong vậy mà cũng có lúc vô lực như vậy, đây là bi ai của kẻ yếu.

    Kẻ được gọi là Mộng Vô Tâm lúc này cũng không tiếp tục đụng vào cơ thể Họa Thần, giọng nói của hắn lại xuất hiện tỏng tâm trí của Họa Thần.

    “Lời ta nói chưa bao giờ rút lại, vậy rốt cuộc nếu không phải nàng chấp nhận ta thì nàng quay lại đây làm gì?”.

    Họa Thần im lặng một chút rồi đáp.

    “Ta nhớ năm đó ngươi nói có hai cách để giải thoát cho ta đúng không, cách đầu tiên là trở thành nữ nhân của ngươi còn cách thứ hai là giết chết ngươi?”.

    “Ồ”, lần này Mộng Vô Tâm rõ ràng có chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú.

    “Nếu không phải là nàng chấp nhận ta vậy thì chắc là giết chết ta rồi có điều ai có tư cách này?”.

    Mộng Vô Tâm quả thực có tư cách để cuồng, người có thể giết hắn đương nhiên tồn tại, bất cứ ai trong ba vị Đại Đế của tam giới đều có tư cách này chỉ là bọn họ tuyệt đối không ra tay, Mộng Vô Tâm có mười phần tự tin về vấn đề này, muốn giết Mộng Vô Tâm hắn thì cái giá phải trả quá đắt tuyệt đối không có một cường giả bước thứ tư nào nguyện nếm thử.

    “Ta nhìn thấy một người, lúc này hắn rất nhỏ yếu chỉ là tương lai nhất định có thể giết chết ngươi”.

    Mộng Vô Tâm yên lặng một chút sau đó nhè nhẹ gật đầu.

    “Vậy lần này nàng đến đây là?”.

    Mộng Vô Tâm thân là Mộng Đế hắn có thừa khả năng để tính toán cả thiên hạ này, hắn đến cả cường giả bước thứ tư còn có thể tính toán ra một hai thì sao nhân vật như Họa Thần hắn không thể nắm trong tay chỉ là từ xưa đến nay tất cả những thứ liên quan đến Họa Thần bản thân Mộng Vô Tâm chưa từng động đến.

    Mộng Vô Tâm là một kẻ điên, một kẻ điên mạnh đến mức không ai muốn đụng vào, một kẻ điên đầy bá đạo nhưng người duy nhất có thể làm hắn thật tâm đối đãi cũng chỉ có mình Họa Thần mà thôi.

    Họa Thần là nữ nhân của Mộng Vô Tâm hắn, Họa Thần chỉ khi ở Mộng Giới mới có thể trở thành nữ nhân, chỉ cần Họa Thần rời khỏi Mộng Giới thì sẽ lại trở thành nam nhân, Mộng Vô Tâm chính là dùng cách này để giữ Họa Thần lại bên mình, hắn mạnh đến mức đủ để khiến cường giả bước thứ tư cũng vô pháp xen vào chuyện này, đây là thực lực của hắn, thực lực của Mộng Đế một trong thiên hạ tối cường giả.

    Họa Thần tất nhiên hận Mộng Đế thấu xương nhưng nàng vẫn phải đích thân đến đây một lần, ánh mắt nàng xuất hiện một tia sáng kì dị, thân thể nàng vẫn liên tục run lên.

    “Giúp ta tính xem là nhân vật nào đang tính toán hắn?”.

    Mộng Vô Tâm nghe đến đây liền nhếch miệng, trong trời đất bỗng nhiên trở nên im ắng đến tột độ, cả mảnh thiên địa này cũng chỉ còn lại mình Họa Thần đang yên lặng mà đứng.

    Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút với Họa Thần dài như một thế kỷ, mỗi giây mỗi phút ở nơi này với Họa Thần còn hơn cả địa ngục trần gian, cho dù Mộng Vô Tâm vì nàng xây dựng lên một thiên đường nhân gian thì cũng không thay đổi được sự thực này.

    Chẳng biết bao lâu Mộng Vô Tâm mới lên tiếng, một đáp án khiến Họa Thần không thể nào ngờ tới.

    Thân thể Họa Thần bỗng chốc trở nên nặng chích để rồi cả người ngã về phía trước, ngã vào lòng một nam nhân tóc dài màu đen, Họa Thần cứ thế từ từ thiếp đi lúc nào không hay.

    Mộng Vô Tâm một tay ôm chọn cơ thể Họa Thần vào trong ngực, khóe miệng hiện lên một tia máu ánh mắt nhìn thẳng về nơi xa xăm.

    “Xin lỗi, ta vốn không bao giờ muốn dùng vũ lực với nàng chỉ là vũng nước này đục quá, nàng tốt nhất ở lại đây thì hơn”

    Dứt lời cả Mộng Vô Tâm cùng Họa Thần đều biến mất.

    (Chương này mới viết được một nửa nhưng thôi mình vẫn đăng coi như khai bút đầu xuân xD. Từ mai mình sẽ viết tiếp tiến độ 1 ngày 1 chương, sau mùng 6 tết thì sẽ quay lại 2
     
    kingvothien thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 459: Ngoại Truyện (4)
    Họa Thần sao có thể không bất ngờ, Họa Thần thân là một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thực lực tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, cường giả bước thứ ba không ít nhưng cường giả bước thứ ba đỉnh phong thì tuyệt đối không nhiều có điều bằng vào thực lực của mình mà đến tận khi nhìn thấy Sinh Tử Sổ mới phát hiện ra sự không bình thường, điều này mới làm Họa Thần bối rối.

    Thông thường mà nói chỉ có hai trường hợp có thể thoát khỏi Sinh Tử Sổ, trường hợp đầu tiên chính là bước vào bước thứ hai của con đường tu luyện còn trường hợp thứ hai là Tố Ngôn căn bản không chết.

    Cả hai trường hợp này đều nằm ngoài khả năng suy tính của Họa Thần, hắn ở đó rất gần thậm chí phải nói là quan sát toàn bộ hình ảnh khi Tố Ngôn chết, Tố Ngôn tuyệt đối không thể sống sót, nàng ta tuyệt đối phải nằm trong Sinh Tử Sổ. Về phần trường hợp đầu tiên bản thân Họa Thần lại càng không tin, phải biết là cường giả bước thứ hai căn bản không thể bị một tên Hóa Thần đánh chết chưa kể thực lực cỡ đó không thể nào mà Họa Thần không phát hiện ra trừ khi Tố Ngôn căn bản còn mạnh hơn Họa Thần có điều việc này có thể sao ?.

    Họa Thần không phải tự kiêu nhưng người có thể đánh bại hắn trong thiên hạ này tuyệt đối không vượt quá một bàn tay và trong số năm vị chí cường giả đó tất nhiên không có Tố Ngôn.

    Họa Thần nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc một tia không hiểu, bản thân Họa Thần vốn thích đi đây đi đó, hắn là một họa sư một người muốn lưu lại toàn bộ cảnh đẹp của thế gian này một người đã chứng kiến vô số việc lạ trong thiên hạ có điều đây là lần đầu tiên Họa Thần không giải thích nổi.

    “Truyền lệnh”.

    Họa Thần bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng đáng sợ cùng quyền uy vô hạn của mình, bản thân Họa Thần không phải là kẻ thích chiến đấu, hắn giống như một cánh chim bay lượn giữa cửu thiên thập địa, một kẻ vô lo vô nghĩ không bao giờ bị gò bó bởi bất cứ luật lệ nào, một kẻ tự do đúng nghĩa trong thời đại đầy biến động này tuy nhiên tuyệt đối không phải vì thế mà người ta dám coi thường Họa Thần, trong số Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình bản thân Họa Thần liền được xếp thứ hai, chỉ riêng vị trí này cũng đủ hiểu hắn mạnh đến thế nào, chỉ riêng vị trí này cũng đủ biết quyền lực của Họa Thần ra sao.

    Website truyện convert T.r.u.y.ệ.n.C.v(.)c.o.m

    Ngay sau khi Họa Thần dứt lời thì một bóng đen xuất hiện, bóng đen thậm chí đến cả nhìn bóng lưng của Họa Thần cũng không dám, đầu cúi gằm xuống cực kỳ cung kính.

    “Xin đại nhân ra chỉ thị”.

    Họa Thần thủy chung từ khi nhìn thấy Sinh Tử Sổ trong lòng đều có một cảm giác không thoải mái, tất cả mọi suy nghĩ của Họa Thần về cái chết của Tố Ngôn đều chỉ đi đến ngõ cụt, toàn bộ đáp án của Họa Thần đưa ra, mọi giả thuyết đều bị chính Họa Thần cũng không tin nhưng sự thực thì vẫn là sự thực, Họa Thần có một niềm tin mãnh liệt người phụ nữ được gọi là Tố Ngôn kia không đơn giản hoặc ít nhất phía sau lưng Tố Ngôn có một cao thủ, một người có thể che mờ đôi mắt của Họa Thần.

    “Tìm cho ta toàn bộ thông tin về Vân Vũ Vô Song, chỉ cần người có cái tên này đều phải có thông tin, từ khi sinh ra đến khi chết đi toàn bộ tập hợp lại”.

    Nói đến đây Họa Thần im lặng một chút sau đó như nghĩ ra thứ gì đó thân hình mảnh mai liền khẽ run lên.

    “Vô Song hắn ta còn chưa đủ, ta nghĩ bản thân hắn cũng chỉ là con cờ mà thôi, tìm hết cho ta mọi tư liệu về Tố Ngôn, bất cứ ai mang theo cái tên này ta đều cần tư liệu”.

    Nói xong câu này Họa Thần lập tức biến mình, chỉ một cái phất tay đã xuyên giới mà đi, lần này Họa Thần đi thẳng về Đại Thiên Thế Giới của mình.

    ..............

    Đại Thiên Thế Giới là nơi rộng lớn vô cùng, chưa có một ai có thể đi hết nơi đây cũng chưa từng có một ai vỗ ngực tự tin có thể đi xuyên qua toàn bộ Đại Thiên Thế Giới có thể khám phá được toàn bộ bí ẩn của Đại Thiên Thế Giới cho dù là Đại Đế cũng không được, cường giả bước thứ tư tưởng như vô địch nhưng cũng không có cách nào lật được hết tấm màn đen của Đại Thiên Thế Giới bởi ở nơi đây có Bí Địa tồn tại.

    Nói về Bí Địa thì có vô số truyền thuyết ẩn bên trong, cũng chẳng ai rõ truyền thuyết là thật hay là giả và cũng chẳng ai rảnh đi chứng thực những việc này có điều nhắc đến Bí Địa thì bất cứ ai cũng phải công nhận một điều, một sự thực đã được chứng minh bởi vô số máu và xương, Bí Địa cực kỳ đáng sợ.

    Toàn bộ Đại Thiên Thế Giới tồn tại 36 Bí Địa, Bí Địa đương nhiên cũng chia mạnh yếu, nếu là Bí Đại yếu thì cũng phải cần cường giả bước thứ 2 cực hạn dẫn đoàn còn Bí Địa mạnh chỉ sợ nhân vật cấp Họa Thần tiến vào cũng thập tử vô sinh, những Bí Địa mạnh nhất này được gọi là Tuyệt Vực, không phải cường giả bước thứ tư tiến vào Tuyệt Vực liền chỉ có chết mà cho dù cường giả bước thứ tư nhập Tuyệt Vực cũng chẳng dễ dàng gì.

    Ở Tuyệt Vực có gì không ai biết và cũng chẳng ai hay chỉ biết ẩn trong Tuyệt Vực có thứ vũ khí đủ làm cường giả bước thứ tư lùi lại, lúc này bản thân Họa Thần đang đứng trước một Tuyệt Vực như vậy.

    Ánh mắt đẹp nhìn thẳng vào Tuyệt Vực, trước mặt Họa Thần là một khung cảnh như thần tiên, một mảnh thiên địa không nhiễm chút nào bụi trần, một nơi căn bản không giống như dành cho con người mà là cho thần tiên trên trời.

    Nhìn vào mảnh không gian xinh đẹp đó Họa Thần cũng không có chút nào vui vẻ, trong ánh mắt không có nổi một tia hào hứng, đến cả hứng cầm bút lên vẽ cũng không có, Họa Thần thở dài một hơi sau đó như lấy hết quyết tâm, chân đẹp nhẹ bước tiến thẳng vào bên trong Tuyệt Vực.

    Đã gọi là Tuyệt Vực nhất định chẳng phải là nơi tốt đẹp gì thậm chí Tuyệt Vực trước mặt Họa Thần còn có một chiến tích vang dội, vô số năm về trước Quỷ Đế từng đơn thương độc mã tiến vào nơi đây sau đó liền đứng lằng lặng bên trước của Tuyệt Vực ba ngày ba đêm rồi lặng lẽ mà đi, không ai rõ lý do Quỷ Đế đến cũng chẳng mấy ai hiểu tại sao Quỷ Đế lại rời đi có điều hình ảnh Quỷ Đế lắc đầu ngao ngán bước đi đã trở thành truyền thuyết, chỉ cần một cái lắc đầu này cũng đủ để nơi đây gọi là Tuyệt Vực.

    Tất nhiên người không biết sẽ gọi nó là Tuyệt Vực còn người biết rõ thì sẽ gọi nó bằng mộ cái tên khác – Mộng Giới.

    Năm đó chủ nhân của Mộng Giới bằng vào thực lực của mình có thể mạnh mẽ chặn Quỷ Đế ở ngay ngoài cổng, chiến tích bậc này đủ để chấn kinh thiên hạ tất nhiên sự thực này rất ít rất ít người biết, chủ nhân của Mộng Giới từ đó cho dù thanh danh không vang xa nhưng cũng được rất nhiều cường giả bước thứ ba đỉnh phong như Họa Thần gọi bằng danh xưng Mộng Đế.

    Ngày hôm nay Họa Thần đến gặp Mộng Đế.

    Không phải ngẫu nhiên với sức mạnh của mình mà Họa Thần lại không bị bất cứ thứ gì rằng buộc, sức mạnh càng lớn thì áp lực càng lớn, một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thì sẽ không bao giờ có chuyện tự do đi lại khắp bốn phương trời, toàn bộ Đại Thiên Thế Giới quả thật mỗi Họa Thần là có tư cách này bởi Họa Thần được Mộng Đế chống lưng.

    Họa Thần vừa bước vào Tuyệt Vực toàn bộ thân thể lập tức không cách nào cử động, một thứ áp lực kinh khủng khóa chặt lấy thân hình Họa Thần.

    Ai cũng biết Họa Thần là nam nhân một nam nhân xinh đẹp nhất thế gian nhưng mấy ai biết ẩn sau danh hiệu đó là câu chuyện dài đến thế nào ?.

    Họa Thần không thể cử động, Họa Thần ở trước mặt kẻ kia căn bản một con kiến cũng không bằng có điều kẻ kia sẽ không giết Họa Thần, đây là việc chắc chắn.

    “Nàng rốt cuộc vẫn phải trở về”.

    Một giọng nói làm Họa Thần chán ghét vô cùng hiện lên chỉ là bằng thực lực của Họa Thần căn bản không cách nào nhìn thấy hay cảm nhận thấy sự tồn tại của chủ nhân thanh âm này, tất nhiên không cần phải nghĩ Họa Thần cũng biết đây mà Mộng Đế.

    Ánh mắt Họa Thần hiện lên sự chán ghét cùng hận thù tột độ nhìn vào hư không có điều kể cả đối phương có hiện ra cho Họa Thần ra tay thì Họa Thần cũng không cách nào gây ra nổi một vết xước trên cơ thể hắn.

    Mộng Đế rất mạnh, bản thân Mộng Đế không phải là cường giả bước thứ tư nhưng bằng thủ đoạn đặc biệt lại có tư cách làm cường giả bước thứ tư phải suy nghĩ, năm đó Quỷ Đế đến Mộng Giới, bằng thực lực Quỷ Đế hoàn toàn có thể đánh nát Mộng Giới này, hoàn toàn có thể xóa đi một cái Bí Địa có điều Quỷ Đế không ra tay mà lắc đầu rời đi, Quỷ Đế căn bản không chịu nổi cái giá cho hành động này.

    Họa Thần cắn chặt đôi môi hồng, toàn thân run lên, làn da trắng mịn màng như nổi da gà, Họa Thần rõ ràng cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình, bàn tay của kẻ mà Họa Thần hận nhất.

    “Mộng Vô Tâm, ngươi năm đó đã nói gì ?, ta hy vọng ngươi tự trọng một chút”.

    Giọng nói của Họa Thần vang lên, trong giọng nói không có sự chán ghét mà cũng chẳng có hận thù, tất cả chỉ là sự vô lực, một cường giả bước thứ ba đỉnh phong vậy mà cũng có lúc vô lực như vậy, đây là bi ai của kẻ yếu.

    Kẻ được gọi là Mộng Vô Tâm lúc này cũng không tiếp tục đụng vào cơ thể Họa Thần, giọng nói của hắn lại xuất hiện tỏng tâm trí của Họa Thần.

    “Lời ta nói chưa bao giờ rút lại, vậy rốt cuộc nếu không phải nàng chấp nhận ta thì nàng quay lại đây làm gì ?”.

    Họa Thần im lặng một chút rồi đáp.

    “Ta nhớ năm đó ngươi nói có hai cách để giải thoát cho ta đúng không, cách đầu tiên là trở thành nữ nhân của ngươi còn cách thứ hai là giết chết ngươi ?”.

    “Ồ”, lần này Mộng Vô Tâm rõ ràng có chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú.

    “Nếu không phải là nàng chấp nhận ta vậy thì chắc là giết chết ta rồi có điều ai có tư cách này ?”.

    Mộng Vô Tâm quả thực có tư cách để cuồng, người có thể giết hắn đương nhiên tồn tại, bất cứ ai trong ba vị Đại Đế của tam giới đều có tư cách này chỉ là bọn họ tuyệt đối không ra tay, Mộng Vô Tâm có mười phần tự tin về vấn đề này, muốn giết Mộng Vô Tâm hắn thì cái giá phải trả quá đắt tuyệt đối không có một cường giả bước thứ tư nào nguyện nếm thử.

    “Ta nhìn thấy một người, lúc này hắn rất nhỏ yếu chỉ là tương lai nhất định có thể giết chết ngươi”.

    Mộng Vô Tâm yên lặng một chút sau đó nhè nhẹ gật đầu.

    “Vậy lần này nàng đến đây là ?”.

    Mộng Vô Tâm thân là Mộng Đế hắn có thừa khả năng để tính toán cả thiên hạ này, hắn đến cả cường giả bước thứ tư còn có thể tính toán ra một hai thì sao nhân vật như Họa Thần hắn không thể nắm trong tay chỉ là từ xưa đến nay tất cả những thứ liên quan đến Họa Thần bản thân Mộng Vô Tâm chưa từng động đến.

    Mộng Vô Tâm là một kẻ điên, một kẻ điên mạnh đến mức không ai muốn đụng vào, một kẻ điên đầy bá đạo nhưng người duy nhất có thể làm hắn thật tâm đối đãi cũng chỉ có mình Họa Thần mà thôi.

    Họa Thần là nữ nhân của Mộng Vô Tâm hắn, Họa Thần chỉ khi ở Mộng Giới mới có thể trở thành nữ nhân, chỉ cần Họa Thần rời khỏi Mộng Giới thì sẽ lại trở thành nam nhân, Mộng Vô Tâm chính là dùng cách này để giữ Họa Thần lại bên mình, hắn mạnh đến mức đủ để khiến cường giả bước thứ tư cũng vô pháp xen vào chuyện này, đây là thực lực của hắn, thực lực của Mộng Đế một trong thiên hạ tối cường giả.

    Họa Thần tất nhiên hận Mộng Đế thấu xương nhưng nàng vẫn phải đích thân đến đây một lần, ánh mắt nàng xuất hiện một tia sáng kì dị, thân thể nàng vẫn liên tục run lên.

    “Giúp ta tính xem là nhân vật nào đang tính toán hắn ?”.

    Mộng Vô Tâm nghe đến đây liền nhếch miệng, trong trời đất bỗng nhiên trở nên im ắng đến tột độ, cả mảnh thiên địa này cũng chỉ còn lại mình Họa Thần đang yên lặng mà đứng.

    Website truyện convert TruyenCv[.]Com

    Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút với Họa Thần dài như một thế kỷ, mỗi giây mỗi phút ở nơi này với Họa Thần còn hơn cả địa ngục trần gian, cho dù Mộng Vô Tâm vì nàng xây dựng lên một thiên đường nhân gian thì cũng không thay đổi được sự thực này.

    Chẳng biết bao lâu Mộng Vô Tâm mới lên tiếng, một đáp án khiến Họa Thần không thể nào ngờ tới.

    Thân thể Họa Thần bỗng chốc trở nên nặng chích để rồi cả người ngã về phía trước, ngã vào lòng một nam nhân tóc dài màu đen, Họa Thần cứ thế từ từ thiếp đi lúc nào không hay.

    Mộng Vô Tâm một tay ôm chọn cơ thể Họa Thần vào trong ngực, khóe miệng hiện lên một tia máu ánh mắt nhìn thẳng về nơi xa xăm.

    “Xin lỗi, ta vốn không bao giờ muốn dùng vũ lực với nàng chỉ là vũng nước này đục quá, nàng tốt nhất ở lại đây thì hơn”

    Dứt lời cả Mộng Vô Tâm cùng Họa Thần đều biến mất.
     
    kingvothien thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 460: Một Chỉ Tay (4)
    Dương Ma mãi mãi cũng chỉ là Dương Ma, những kẻ bị dương giới từ bỏ hoặc tự mình thừa bỏ dương giới, đây là những ma đầu mãi mãi không thể quay đầu lại, những kẻ chỉ còn duy nhất một con đường để đi, ngoại trừ địa ngục ra không có bất cứ nơi đâu chào đón Dương Ma có điều cả đời Diệp Nguyên lúc này mới được nghe thấy chuyện Dương Ma có thể tự quay đầu lại được.

    Dương Ma mạnh chính là bởi đốt dương khí hóa thành tử khí, nhờ dạng năng lượng bực này làm một con Dương Ma mạnh hơn hản so với năng lực mà nó có, trước khi hóa thân thành Dương Ma nếu thực lực ngang bằng với Hóa Thần cường giả thì nhập ma hoàn toàn có thể đánh một trận cùng Địa Biến cao thủ hơn nữa Dương Ma không biết đau lại càng không biết sợ hãi, đây mới là thứ khiến Dương Ma trở nên cực kỳ đáng sợ, những cỗ máy giết người hoàn mỹ.

    Nói một cách đơn giản thì Dương Ma cũng giống như uống thuốc độc giải khát vậy, nếu đã hóa thân thành Dương Ma thì đồng nghĩa với cái chết, đồng nghĩa với đánh đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh, tất nhiền không phải ai cũng có tư cách trở thành Dương Ma, không phải kẻ nào muốn đánh đổi sinh mệnh để chọn sức mạnh cũng được, những kẻ có tư cách trở thành Dương Ma là những kẻ được Ma Giới coi trọng, bọn họ tương lai chính là sát phạt binh khí mạnh nhất của Ma Giới.

    Lại nói về Diệp Nguyên lúc này, hắn là cường giả nửa bước Thiên Biến căn bản không việc gì phải sợ Vô Song, cho dù thế nào thì hắn cũng tin tưởng mình tuyệt đối không thể thua, cực hạn của Hạ Tam Thiên cũng chỉ là Thiên Biến cảnh giới, cho dù Vô Song quỷ dị hơn nữa thì cũng không phá hủy được quy tắc, cũng không tài nào đứng trên quy tắc, chỉ cần Vô Song vẫn còn ở Hạ Tam Thiên này thì thực lực của hắn liền mãi mãi bị giới hạn ở Thiên Biến cảnh, chỉ cần là cao thủ Thiên Biến thì Diệp Nguyên hắn không sợ, cái làm Diệp Nguyên sợ nhất không phải là sức mạnh mà là ánh mắt của Vô Song, thứ ánh mắt làm tận Diệp Nguyên run sợ thực sự.

    Cả đời Diệp Nguyên đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều cao thủ thế hệ trẻ tuổi nhưng một ánh mắt có thể dọa sợ hắn như thế này không phải người trong thất tử thì tuyệt đối không thể đương nhiên thất tử của Đại Thiên Thế Giới là nhân vật truyền thuyết là danh hiệu mà bất cứ một thiên tài nào cũng muốn đạt đến, Diệp Nguyên sẽ không bao giờ tin kẻ trước mặt chạm được đến độ cao của thất tử, đừng nói là Vô Song đang nửa người nửa ma mà ngay cả Tố Ngôn sau lưng mình Diệp Ngôn cũng không tin có tư cách so sánh cùng bất cứ ai trong thất tử.

    Đại Thiên Thế Giới thất tử đều là những nhân vật đỉnh cấp trong thiên hạ, tương lai của bọn họ tuyệt đối sẽ là bước thứ ba đỉnh phong, chỉ cần bọn họ không ngã xuống thì chắc chắn sẽ là nhân vật bá chủ một phương cai quản toàn bộ Nhân Giới.

    Diệp Nguyên rất nhanh bình ổn lại tâm tình, từ trong trữ vật giới chỉ của hắn lóe lên một thanh kiếm màu lục, thanh kiếm không hề có chút quang mang cũng như khí thế nào nhưng lại cho người ta cảm giác nó cực kỳ quỷ dị, thanh kiếm này vậy mà cùng với bản thể của Diệp Nguyên hợp nhất không thể tách rời, nó cứ như một phần máu thịt trong người Diệp Nguyên vậy.

    Thân là kiếm tu sẽ luôn lấy kiếm làm chủ, bất cứ kiếm tu nào của Tây Thiên Kiếm Giới đều có một bản mệnh thần kiếm của mình, những cây kiếm được ôn dưỡng trong cơ thể bọn họ ngay từ khi còn bé, kiếm còn người còn kiếm mất người mất đây là tôn chỉ của Tây Thiên Kiếm Giới.

    Một kiếm xuất ra lập tức trời quang mây tạnh, âm khí xung quanh người Vô Song bị thổi bay đi như chưa từng tồn tại, trước đây Diệp Nguyên hắn khinh thường Vô Song, tỏng mắt hắn loại Dương Ma hạ đẳng không có ý thức không cách nào để hắn rút kiếm nhưng hiện tại Vô Song có tư cách đó, trong mắt Diệp Nguyên lúc này Vô Song quả thực có chút quỷ dị, quả thực có chút hắn không ngờ tới được.

    “Dương Ma lại có thể tìm lại được một tia thần trí quả thực là không tệ có điều ngươi cho dù có cố gắng hơn nữa thì sao ?, khoảng cách giữa ta và ngươi vĩnh viễn không khác gì trời và đất”.

    Diệp Nguyên cực kì tự tin và hắn quả thực có vốn để tự tin, thiên tài của Tây Thiên Kiếm Giới đi đến Hạ Tam Thiên mà không có cái tự tin này cái cao ngọa này thì hắn căn bản không xứng làm người đại diện cho Tây Thiên Kiếm Giới.

    Kiếm khí của Diệp Nguyên cực cường, bình thường mà nói Hóa Thần là điều kiện tối thiểu để lĩnh ngộ kiếm ý có điều không phải Hóa Thần nào cũng có thể ngộ ra thậm chí Địa Biến cảnh cao thủ còn có ngươi chưa tự mình tham ngộ được kiếm ý, kiếm ý không phải là kẻ nào muốn có là có, kể nào muốn học là học đương nhiên Diệp Nguyên hắn cũng có kiếm ý của mình thậm chsi cảnh giới của hắn còn viễn siêu khỏi kiếm ý, thứ hắn tu luyện chính là Kiếm phách.

    Hóa Thần cảnh giới nếu có tư chất siêu việt có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý còn về phần Địa Biến cảnh cao thủ trở lên thứ mà họ ngộ ra lại là kiếm phách, kiếm ý đỉnh phong sẽ cô đặc lại ngưng tụ thành phách, kiếm phách về cơ bản là mạnh hơn kiếm ý rất nhiều rất nhiều cũng giống như sự khác biệt của Địa Biến cảnh với Hóa Thần cảnh giới vậy, đương nhiên cho dù ở Trung Tam Thiên số lượng người có thể ngưng tụ ra kiếm phách cũng không nhiều đừng nói là Hạ Tam Thiên, ở cái nơi lấy Thiên Biến cao thủ vi tôn thì kiếm ý đại thành cũng đã là cực kỳ đáng ngưỡng mộ.

    Đối mặt với Diệp Nguyên mạnh mẽ hơn mình quá nhiều bản thân Vô Song cũng không có một chút nào lo lắng, hắn lúc này trong đầu chỉ ngập tràn tự hỏi, hắn đang bị vây vào một cảnh giới kỳ diệu.

    Lúc này giống như có hai Vô Song cùng tồn tại, hai bản thể cùng ngự trị, điều kỳ lạ hơn là Vô Song có cảm giác không gian xung quanh giống như một hình tròn, một vòng tuần hoàn đang không ngừng di chuyển, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một bánh xe mờ mờ ảo ảo một bánh xe hỏa luân rực lửa đang dần dần chuyển động.

    Mọi thứ trong thiên hạ luôn có khởi đầu cùng kết thúc có điều cái gì mới là kết thúc và cái gì mới là khởi đầu ?, đâu mới là đầu và đâu là cuối ?, đâu là thật và đâu là giả ?, người ta nói kiếp trước là nhân kiếp này là quả liệu có đúng ?, Vô Song không cách nào giải thích được hắn chỉ biết mở ra trước mặt mình là một cánh cửa hoàn toàn mới, cảnh cửa chạm đến luân hồi.

    Con người vĩnh viễn không thoát khỏi luân hồi, luân hồi là một mê cung khổng lồ mà điểm khởi đầu cùng kết thúc vốn chỉ là một, ở dưới luân hồi mọi vật đều là sâu kiến, cho dù làm bất cứ chuyện gì cho dù cố gắng thay đổi ra sao cũng không thể thay đổi luần hồi, luân hồi vốn đã được định đoạt từ trước, luân hồi không có điểm dừng cũng không có tháng năm, luân hồi vốn là một mê cung không bao giờ có thể thoát ra.

    Đột nhiên lúc này Vô Song hiểu mở mắt rốt cuộc là gì, sống mà mọi thứ đều được sắp đặt, sống mà tất cả mọi sự vật xung quanh đều là một kịch bản có sẵn, sống mà cho dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được điểm khởi đầu cùng điểm kết thúc sống như vậy khác gì người mù ?, sống như vậy khác gì nhắm mắt mà đi chỉ có thể từng bước từng bước đi theo sự chỉ dẫn của người khác.

    Muốn có thể tìm được tự do chân chính, muốn có thể thay đổi được vận mệnh thay đổi được quỹ tích thì phải mở mắt ra, phải nhìn rõ luân hồi, đứng trên luân hồi thậm chí chưởng khống luân hồi lực lượng, đây mới là đạo cường giả, không bước ra khỏi luân hồi mãi mãi chỉ là kiến hôi.

    ……………..

    Cảnh vật như trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, khi Vô Song bắt đầu có ý thức cảm nhận không gian xung quanh cũng là lúc lưỡi kiếm của Diệp Nguyên ngắm thẳng vào cổ họng hắn, hàn mang của lưỡi kiếm kia mang theo sức hủy diệt tuyệt đối, thứ sức mạnh chỉ sợ ở Hạ Tam Thiên này không có mấy ai dám đón đỡ đáng tiếc hôm nay Diệp Nguyên hắn chọn sai đối tượng rồi, Vô Song từ trước đến nay vốn không phải là người của Hạ Tam Thiên.

    Một ngón tay của Vô Song cứ thế đưa ra, chỉ một ngón tay không có chút lực lượng nào nhưng lại làm khuôn mặt Diệp Nguyên biến sắc, hắn cảm nhận được thứ vốn không thuộc về thế giới này, khuôn mặt của Diệp Nguyên kinh hãi gần chết có điều đến cả một âm thanh hắn cũng không thể nói ra, thứ hắn nhìn thấy chính là đạo diệt.

    Cường giả bước thứ ba trong mắt cường giả bước thứ tư vốn chỉ là con kiến nhưng ngược lại cường giả bước thứ ba nhìn cường giả bước thứ hai cũng là con kiến.
     
    kingvothien thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 461: Lệ (1).
    Thôn Thiên thực lực hiên tại có thể coi không thua kém gì đỉnh cấp cường giả của Đấu Khí Đại Lục, sức mạnh của Thôn Thiên chỉ sợ cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên có trực tiếp ra tay cũng khó lòng mà giết cho nổi dù sao cộng thêm thủ đoạn của bản thân hắn bao nhiêu năm qua cũng đủ để tránh thoát mọi kiếp nạn điều đáng tiếc nhất Thôn Thiên lại dám tiến vào mộng cảnh của Vô Song, một nhân vật đại cự đầu trong thiên hạ cứ như thế ngã xuống.

    Năng lực của Thôn Thiên đương nhiên không cách nào so sánh được với Hư Vô Thôn Viêm, kể cả Hư Vô Thôn Viêm hóa thân thành người chỉ đạt đến cửu tinh đấu thánh trung kỳ cảnh giới trong khi Thôn Thiên đã là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ đỉnh phong sắp bước một bước vào thiên kiếp cảnh cường giả thì Hư Vô Thôn Viêm vẫn hơn hẳn Thôn Thiên về mặt năng lượng, Hư Vô Thôn Viêm là dị hỏa được trời đất thai nghén ra năng lượng trong người nó căn bản không có bất cứ đấu thánh cường giả nào so sánh nổi.

    Luân Hồi Nghiệp Hỏa của Vô Song nếu so sánh với Niết Bàn Hỏa thì tốc độ luyện hóa tuyệt đối cũng không hơn bao nhiêu có điều Luân Hồi Nghiệp Hỏa lại có đại tác dụng với linh hồn lực lượng đây cũng là điều mà hiện nay Vô Song không cách nào giải thích được.

    Chỉ một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu lập tức linh hồn đủ so sánh với đế cấp của Thôn Thiên liền bị hóa thành hư vô, nguồn năng lực linh hồn cực kỳ tinh thuần tiến thẳng vào trong mi tâm của Vô Song, tiến thẳng về phía con mắt thứ ba của bản thân hắn, Luân Hồi Nhãn quả thực cần một lượng năng lượng khổng lồ, nó cứ như vậy tham lam hấp thu như một cái động không đáy, Vô Song thực sự có cảm giác linh hồn đế phẩm khi tiến vào con mắt này không khác gì muối bỏ bể cả.

    Đột nhiên ngay lúc hấp thu linh hồn của Thôn Thiên thì Vô Song biến sắc, một vật thể cực kỳ nhỏ bé bắn đi với tốc độ không tưởng bay thẳng về phía mi tâm của hắn, bản thân Vô Song cho dù có thể miễn cưỡng nhận ra nhưng cũng không tài nào ngăn được, chỉ cần nhìn tốc độ lao đi của vật này bản thân Vô Song liền toát mồ hôi đương nhiên Vô Song cũng biết thứ này có lẽ không quá nguy hiểm với mình bởi bên cạnh hắn chính là Họa Thần, Vô Song cho dù không rõ tại sao nhưng hắn tin tưởng Họa Thần sẽ bảo vệ mình, không có lý do nào đơn giản đây chỉ là tin tưởng mà thôi.

    Vật thể lạ kia cũng không phải thứ gì xa lạ đó chính là Thôn Linh Châu đã được Thôn Thiên luyện hóa, hạt châu màu đen này xoáy thẳng vào trong mi tâm vô song sau đó những âm thanh gào thét lạnh cả sống lưng vang lên xung quanh bốn phương tám hướng, những âm thanh như quỷ khóc vậy thảm thiết vô cùng.

    Tiếp theo Vô Song không còn cảm nhận được những gì xung quanh mình nữa, đại não hắn đau như muốn nổ tung, linh hồn của hắn như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, một lượng linh hồn khủng khiếp như được thoát cũi mà ra, thứ linh hồn này bao phủ toàn bộ đại não của hắn, ngay cả Huyễn Mộng Chi Tâm của Vô Song cũng không có cách nào ngăn cản toàn bộ.

    Da đầu Vô Song tê lên, cả người có chút run run, hai tay ôm đầu hai mắt đỏ lừ có điều tuyệt đối Vô Song không rên lên một tiếng nào bởi hắn cảm nhận được sự đau đớn này là đáng giá, mỗi thời mỗi khắc đại não của hắn như muốn nổ tung nhưng mỗi thời mỗi khắc Vô Song lại cảm nhận được Luân Hồi Nhãn của mình thêm mạnh mẽ, thứ ánh sáng màu bạc kia càng ngày càng tỏa ra quang mang sáng rực.

    Nhìn thấy Vô Song đau đớn ở kia Họa Thần chỉ biết lắc đầu nhưng Họa Thần cũng tuyệt đối không đụng tay vào ngăn cản, nếu Vô Song muốn nhìn tiếp thì Họa Thần sẽ cho hắn nhìn, toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ có một mình Họa Thần hiểu Vô Song, một người duy nhất chứng kiến toàn bộ những việc trải qua trong cuộc đời hắn, mối quan hệ của Họa Thần cùng Vô Song phi thường phức tạp nhưng để Vô Song có thể đi được đến bước này ít nhất bản thân hắn nợ Họa Thần không chỉ một cái mạng đương nhiên đổi lại Họa Thần cũng cần một lời hứa của Vô Song, một lời hứa mà bản thân Họa Thần chấp nhận đánh đổi rất nhiều, cố gắng rất nhiều.

    Bản thân Họa Thần tất nhiên không muốn Vô Song nhìn tiếp chỉ là Họa Thần không có quyền ngăn cản hắn, dù gì chỉ cần nắm giữ Luân Hồi Nhãn cho dù sớm hay muộn Vô Song cũng có thể phát hiện ra sự việc năm đó, Họa Thần có muốn ngăn cản cũng không tài nào làm nổi, đây là con đường của Vô Song, đây vốn là số mệnh của hắn có muốn tránh cũng không nổi.

    ................

    Thời gian từ từ qua đi, Vô Song rốt cuộc có thể mở mắt ra, thân hình của hắn vẫn run run có điều con mắt thứ ba thì lại mở to hết cỡ, ánh sáng màu bạc như len lói vào từng góc tối, từng hình ảnh từng hình ảnh tiếp tục xuất hiện trong mắt hắn.

    ................

    Vân Vũ Vô Song thân là Dương Ma nhưng lại là một con Dương Ma không tầm thường.

    Vân Vũ Vô Song hắn từ khi sinh ra đã không tầm thường bởi vì hắn yêu một nữ nhân không tầm thường.

    Dương Ma vốn đã mất đi hết nhân tính vốn chỉ là cỗ máy giết người không hơn không kém nhưng khi chứng kiến Diệp Nguyên hủy diệt thân xác của Tố Ngôn không ngờ một phần lý tính cuối cùng lại trở về.

    Hắn không có vui không có buồn, hắn vốn không có cảm xúc nhưng hắn cảm thấy đau, sự đau đớn không phải đến từ bên ngoài mà là nỗi đau từ bên trong, nỗi đau xé ruột xé gan, đau là tâm đau.

    Hắn không rõ tại sao mình phải ôm cái xác kia, hắn không rõ nàng là ai nhưng hắn biết cả cuộc đời của mình đây là người quan trọng hắn, lý trí đã mất mà nhân tính cũng chẳng còn chỉ là một điểm ngọt ngào kia hắn phải giữ.

    Hắn chưa bao giờ thích nàng, hắn chưa bao giờ coi nàng là nữ nhân của mình chỉ là hắn có lỗi với nàng, hắn nợ nàng đời đời kiếp kiếp, một đời không trả nổi thì mười đời ngàn đời, hắn nhất định phải trả cho nàng.

    Khi thân xác của Tố Ngôn bị đánh thành thịt vụn xung quanh Dương Ma giết người như ngóe kia chỉ còn là cô đơn cùng tịch mịch, sự lạnh lẽo đến tận cùng cứ như hắn bị thế giới này ruồng bỏ, cứ như hắn vốn không nên sinh ra vốn không nên tồn tại.

    Tuyệt Vọng kiếm ý là một loại kiếm ý siêu cấp biến thái bởi đây là một con dao hai lưỡi, một con dao có thể giết chết chủ nhân của mình bất cứ lúc nào, lấy tuyệt vọng làm gốc, lấy tận cùng của nỗi đau làm động lực, lấy tận cùng của bóng tối là ánh sáng, chỉ có những kẻ từ trong nơi bóng tối vĩnh hằng đi ra mới có thể có được sức mạnh, nếu ý chí không đủ thì sẽ bị bóng tối nuốt chửng vĩnh viễn không thể thoát ra nhưng nếu vượt qua được rào cản này thì chủ nhân của Tuyệt Vọng kiếm ý có thể vay mượn được thứ sức mạnh vốn không phải của mình.

    Ý nghĩa chân chính của Tuyệt Vọng không phải là nỗi sợ hãi mà là nghị lực cùng quyết tâm, vấp ngã ở đâu đứng lên ở đó, càng khó khăn càng thất bại thì càng phải quyết tâm.

    Vô Song hắn không có cái ý chí để trở thành người mạnh nhất, hắn vốn không có cách nào đi dến tận cùng của bóng tối để tìm thấy thứ ánh sáng của mình, hắn chỉ có thể bị bóng tối nuốt chửng mãi mãi không thể thoát ra trở thành một con Dương Ma không có nhân tính cũng chẳng có chút ký ức nào nhưng chứng kiến hình ảnh kia đôi mắt của hắn như nứt ra, ánh mắt làm cho chính bản thân Diệp Nguyên cũng phải lặng người.

    Vô Song chấp nhận trở thành Dương Ma, hắn không muốn thoát ra khỏi thứ bóng tối kia bởi hắn không còn gì để níu kéo, hắn chỉ còn ‘Tố Ngôn’ ở bên cạnh, đôi mắt hắn không nhìn thấy đường hắn vốn không cách nào lưu giữ được hình ảnh cuối cùng của nàng, không cách nào giữ lại được nụ cười kia cho riêng mình, hắn chỉ biết điên cuồng đánh đổi tất cả lấy sức mạnh, hắn chỉ mong có một cơ hội nhìn thấy cuộc đời một lần nữa, chỉ cần một giây thôi, hắn chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng một giây thôi là đủ nhưng hắn không thể, hắn vĩnh viễn cũng không thể.

    Hắn nợ ‘Tố Ngôn’ một đời, hắn không thể cho nàng hạnh phúc, không thể cho nàng một cuộc sống đúng với mong đợi, là hắn phụ nàng vậy mà đến cả nụ cười của nàng hắn cũng không giữ được, đến cả thân xác nữ nhân của mình hắn cũng để mất, người ta gọi hắn là phế vật cũng không sai, hắn quả thực là thiên hạ đệ phất phế vật, nam nhân bất lực nhất thiên hạ này.

    Thế nhân nghĩ về hắn thế nào hắn chưa bao giờ quan tâm, người ngoài nghĩ về hắn ra sao hắn cũng chưa từng để ý, hắn từ lâu đã là một người chết chỉ là lúc này hắn tìm được hy vọng sống, hắn đơn giản chỉ muốn giết chết kẻ trước mặt, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

    Sau khi giết Diệp Nguyên hắn cũng sẽ tự vẫn, hắn muốn cùng nhưng cơn gió theo nàng phiêu du nơi chân trời, nếu nhân thế không thể cho hắn gặp nàng thì hắn sẽ xuống địa ngục, ở nơi đó nhất định hắn sẽ nhìn thấy nàng, nhất định khi ở trước mặt nàng hắn phải mở thật to mắt, phải nhìn thật rõ dung mạo của nàng, phải khắc trong tâm trí nụ cười xinh đẹp nhất thế gian kia.

    Tố Ngôn của hắn không xinh đẹp, Tố Ngôn của hắn không có tư chất tuyệt hảo có điều nàng là của hắn, chỉ cần đơn giản như vậy thôi là quá đủ rồi.

    Gió nổi lên, phong vân động, âm khí xua tan, chỉ còn lại một mình Vân Vũ Vô Song đứng lặng giữa trời, đôi mắt đen sâu thẳm không có nổi một tia sáng vậy mà lại nhìn xoáy vào Diệp Nguyên, cái nhìn của một phế vật Hạ Tam Thiên lại khiến thiên tài của Đại Thiên Thế Giới run sợ, chỉ bằng một điểm này Vân Vũ Vô Song đủ để dương danh lập vạn chỉ là đối với hắn danh tiếng lúc này đáng là gì ?.
     
    kingvothien thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)