Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 185: Quang Minh thần phụ thể

    Dịch:
    Nguồn: Truyện YY

    Mênh mông, cường thế, ấm áp, đây là những cảm giác mà quang cầu kia mang tới cho Lam Hiên Vũ.

    Không thể nghi ngờ, bị trước mắt này chính là người chưởng khống quang thuộc tính, hơn nữa thực lực còn tương đối mạnh. Ánh mắt Lam Hiên Vũ vẫn rất bình tĩnh, dưới chân hắn đột nhiên gia tốc, nhanh chóng nghiêng người né tránh. Nhưng quang cầu kia cực lớn nên hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh được chính diện, sau đó nhanh chóng phóng ra một tầng băng mà ngăn cản trước người.

    Quang cầu xẹt qua, tường băng lập tức tan chảy biến mất, từng luồng thánh quang khổng lồ không ngừng vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.

    Đúng lúc đó, một luồng quang mang kim sắc cũng phóng ra từ trong người Lam Hiên Vũ, khi nó tiếp xúc cùng tia sáng kia lập tức làm cho luồng kim quang của Lam Hiên Vũ phóng lớn, chính là hồn kỹ thứ hai của Kim văn Lam Ngân Thảo, Phách Thể.

    Phách Thể có thể hấp thu ba mươi phần trăm lực công kích của đối phương cho mình dùng, tăng cường tất cả năng lực bản thân, nó không chỉ có kích phát huyết mạch chi lực, mà đồng thời cũng có thể làm suy yếu công kích của đối phương trên phạm vi lớn.

    Tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, Lam Hiên Vũ đột nhiên vọt tới trước, không có nửa phần giữ lại liền phát ra công kích mạnh nhất, Kim Long Thăng Thiên!

    Một đầu rồng ngưng tụ trước song quyền, khí tức khủng bố bạo phát ra làm Lý Diệu Minh cũng phải cảm thấy cực độ khó thở, mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ.

    Hai tay Lam Hiên Vũ có hai cái Hồn Hoàn, điều này hiển nhiên không phải hắn có tứ hoàn tu vi, mà là song sinh Võ Hồn. Hắn đồng thời phóng ra cả hai võ hồn, đây chính là đồng thời thi triển hai cái Võ Hồn a! Việc này đã hoàn toàn khác với những hồn sư có song sinh Võ Hồn thông thường.

    Theo đạo lý mà nói thì song sinh Võ Hồn phải quay về hoán đổi mới đúng!

    Có điều, lúc này Lý Diệu Minh cũng chẳng còn quan tâm đi phán đoán những thứ này, chỉ có thể hít sâu một hơi, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Ngay sau đó là một đạo thân ảnh kim sắc nổi lên phía sau hắn. Đó là bóng dáng một người, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng thập phần thánh khiết. Khí tức quang minh nồng đậm lập tức bộc phát, dường như mọi thứ chung quanh đều vì phần khí tức quang minh này mà trở nên thần thánh.

    Ngay sau đó, toàn thân Lý Diệu Minh biến thành màu đỏ rực, hai tay nhẹ nhàng mà đánh về phía trước. Dường như động tác của hắn đã hòa làm một thể với luồng khí tức quang minh thần thánh này. Quang cầu hắn đánh ra không còn là màu trắng lúc trước, mà là một màu vàng sáng lạn.

    Hồn kỹ thứ ba, một hồn kỹ ngàn năm, Quang Minh thần phụ thể!

    Đây mới là măng lực giúp Lý Diệu Minh có thể trổ tài tại Lăng Thiên học viện, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của hắn. Thậm chí là một hồn kỹ có được năng lực tăng phúc cường đại nhất trong tất cả hồn kỹ thứ ba tại Lăng Thiên học viện.

    Vì đạt được cái hồn kỹ này, gia tộc của hắn đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Cũng chính vì có cái hồn kỹ này mới có thể làm cho một người có thực lực cường hãn như Thư Tử Hiên cam nguyện nghe hắn sai đâu đánh đó.

    Lúc này, quang cầu màu vàng kia vừa bay ra, quang nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, dường như tất cả nguyên tố quang minh xung quanh đều bị nó thôn phệ, nên bầu trời lúc này đã là một mảnh hắc ám.

    Lúc này, trong nội tâm Lam Hiên Vũ cũng rất khiếp sợ, mọi người chỉ ngang tầm tuổi nhau, vậy mà đối phương lại có thể khống chế nguyên tố đến trình độ này, đây là việc hắn còn chưa làm được. Vô luận là thủy nguyên tố hay Hỏa nguyên tố vẫn còn xa xa không đạt được đến cảnh giưới này của Lý Diệu Minh.

    Khó trách đối phương dám chủ động tập kích ba người Lữ Thiên Tầm, vì dù không phải đánh lén mà là chính diện đối kháng thì chỉ sợ mấy người Lữ Thiên Tầm cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta. Tên Lý Diệu Minh này lại còn có một cái hồn kỹ quang thuộc tính cực cường đại a!

    "OANH!"

    Kim Long Thăng Thiên đụng vào quang cầu. Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng chỉ nháy mắt sau, một cỗ lực lượng cường đại lập tức ập đến, dường như muốn thôn phệ cả thân thể của hắn.

    Huyết mạch kim sắc trong cơ thể Lam Hiên Vũ nhanh chóng vận chuyển, tăng thêm lực lượng Phách Thể mượn tới mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Dù như thế nhưng thân thể hắn vẫn bị oanh kích bay ngược ra.

    Lý Diệu Minh cũng cũng không hơn gì, Kim Long Thăng Thiên đã đến, bản thân hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp chế mãnh liệt, dường như huyết mạch toàn cơ thể đều ngưng trệ lại, cũng chính vì thế nên lực công kích của hắn cũng không thể phát ra một cách hoàn mỹ.

    Theo đó mà đến chính là lực trùng kích khủng bố đến từ Kim Long Thăng Thiên, trong đó có một loại khí tức bộc phát làm huyết mạch của hắn cũng phải run rẩy. Mặc dù hắn không bị đánh bay nhưng cũng phải lui liên tiếp về phía sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững được.

    Trong nội tâm Lý Diệu Minh tràn ngập sự khiếp sợ, đồng thời hắn cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, thật không hổ là song sinh Võ Hồn, khó trách hắn có thể đoạt được vị trí quán quân hải tuyển! Dưới tình huống tu vi chênh lệch lớn như vậy mà đối phương vẫn còn có thể đánh lui chính mình, hơn nữa, có vẻ như hắn còn không bị mình đánh trọng thương, người này rất khó lường. Chẳng qua là muốn đánh bại được mình cũng không có dễ như vậy...

    Hắn vừa nghĩ tới đây lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong hai tròng mắt càng toát ra vẻ khiếp sợ. Cả người đã hoàn toàn nhúc nhích không nổi, thân ảnh màu vàng sau lưng cũng biến mất ngay sau đó.

    Cả người Lý Diệu Minh đã cứng đờ tại đó, thậm chí ngay cả hai tay cũng giữ nguyên động tác lúc trước. Đúng vậy, vô luận như thế nào hắn cũng không thể tin nổi, sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy.

    Nháy mắt sau đó, cả người hắn đã hóa thành quang điểm mà vỡ nát. Thư Tử Hiên cùng Hứa Vinh Hâm đều chỉ cảm thấy trên người nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó trào vào trong cơ thể bọn hắn.

    Chỉ có Lam Hiên Vũ thấy được rõ ràng, lúc trước, trong luồng hào quang đó, trên trán Lý Diệu Minh đã nhiều thêm một lỗ thủng, tính mạng của hắn cũng đã bị mang đi trong khoảnh khắc này.

    Có thể bài danh tại mười thứ hạng đầu của hải tuyển thì thực lực có thể nghĩ. Trong nháy mắt vừa quyết định động thủ đó, Lam Hiên Vũ đã làm tốt chuẩn bị cho việc đánh chết đối phương, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.

    Thậm chí hắn đã phán đoán đến việc rất có thể Kim Long Thăng Thiên sẽ không làm gì được đối phương, nên căn bản là Kim Long Thăng Thiên cũng không phải sát chiêu của hắn. Dù biết vậy nhưng hắn vẫn sử dụng là vì tác dụng tăng phúc huyết mạch của Kim Long Thăng Thiên rất lớn, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn tới đối phương, nhất là cảm giác, nhờ đó mà giúp "Sát thủ" sau lưng mình hoàn thành một kích trí mạng.

    Một đạo thúy quang hiện lên, lóe trên không trung rồi biến mất.

    Mà trong khoảnh khắc Lam Hiên Vũ xuất thủ với Lý Diệu Minh đó, một đạo thương mang vô cùng sắc bén cũng phóng thẳng đến Hứa Vinh Hâm. Hứa Vinh Hâm vốn là một hồn sư loại phi hành, nhưng lúc trước hắn đã bị Diệp Linh Đồng đánh gãy cánh nên lúc này còn đang dựa vào thánh quang để khôi phục.

    Nên thời điểm mũi thương phóng tới nơi hắn cũng chỉ có thể vội vàng tránh né. Là một gã đại hồn sư duy nhất trong đội nên thời điểm này hắn vẫn có chút suy nghĩ muốn ỷ lại đồng đội. Thế nhưng địch nhân lại đến quá nhanh. Đối mặt với bạch long thương, Hứa Vinh Hâm vẫn là bị đánh bay lên không trung.

    Hắn vội vàng phóng thích hồn kỹ thứ nhất, hai cánh sau lưng giãn ra rồi đạp mạnh xuống. Một cỗ sóng khí mãnh liệt lập tức bộc phát, nhanh chóng đánh lui đám thương mang đang theo nhau mà đến, nhưng Ngân Nguyệt thương mang vẫn để lại trên cánh hắn một đạo dấu vết thật sâu.

    Mà lúc này cũng chính là cái nháy mắt Lý Diệu Minh cùng Lam Hiên Vũ chính diện va chạm. Trong mắt Hứa Vinh Hâm thì với tu vi của Lý Diệu Minh, vô luận hắn phải đối mặt với đối thủ như thế nào cũng nhất định có thể chiến thắng, sau đó hắn sẽ có thể tới trợ giúp mình giải quyết địch nhân trước mắt.

    Hai hoàn mà thôi, đối thủ cũng chỉ là đại hồn sư mà thôi.

    Thế nhưng sau lưng lại đột nhiên mất hết động tĩnh, ngay sau đó, một đạo thúy quang đã đến phía sau hắn. Giờ này khắc này đúng là lúc hắn vừa phóng thích xong hồn kỹ thứ hai, miễn cưỡng ngăn được công kích của Lưu Phong.

    Thúy quang lóe lên rồi biến mất! Thân thể Hứa Vinh Hâm cũng trở nên cứng ngắc, luồng thúy quang chui vào từ sau ót hắn rồi lại xuyên qua trán, tính mạng của hắn đã chấm dứt trong nháy mắt đó.

    Thúy Ma Điểu!

    Không hề nghi ngờ, "Sát thủ"có thể lập tức xuất hiện tại thời khắc mấu chốt nhất, hơn nữa đánh xong hai người kia chính là Thúy Ma Điểu. Từ lúc vừa mới bắt đầu Lam Hiên Vũ đã không có ý định có giữ lại chút nào. Đối với một đối thủ cường đại như thế, đương nhiên hắn đã phải cân nhắc qua vấn đề Lý Diệu Minh từng nghi hoặc lúc trước. Nếu bọn hắn liều đánh lưỡng bại câu thương rồi bị người khác nhặt tiện nghi thì làm sao bây giờ? Hay gặp phải một hồn thú cường đại thì phải làm thế nào?
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 186: Phản bội

    Dịch:
    Nguồn: Truyện YY

    Cho nên, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết đối thủ mới là cách tốt nhất.

    Lấy tu vi của đối phương, hơn nữa họ đã giải quyết được một đầu hồn thú ba ngàm năm, tất nhiên điểm tích lũy trên người bọn hắn đã đáng giá trực tiếp dùng ra Thúy Ma Điểu.

    Bởi vậy, mấu chốt của trận chiến đấu này vẫn luôn không phải Lam Hiên Vũ hay Lưu Phong, càng không phải là Diệp Linh Đồng, mà là Tiền Lỗi trông rất vô hại đang ở phía xa xa kia. Sau khi hắn triệu hồi ra Tử Điện Long đã nhận được ra hiệu của Lam Hiên Vũ, tiếp tục dùng Phục Khắc triệu hoán ra Thúy Ma Điểu.

    Vô luận như thế nào Lý Diệu Minh cũng không nghĩ tới Lam Hiên Vũ lại cất giấu nhiều nguy cơ như vậy. Sau khi song phương đậm ra một kích toàn lực chính là lúc suy yếu nhất, Thúy Ma Điểu lại thừa cơ hội này mà đột ngột phát động công kích, làm sao Lý Diệu Minh có thể ngăn cản được đây?

    Mà thực lực như Hứa Vinh Hâm thì lại càng không đáng nhắc rồi, đã ăn đủ công kích của Lưu Phong, lúc trước lại có tổn thương nên tất nhiên sẽ bị Thúy Ma Điểu giải quyết một cách dễ dàng. Lý Diệu Minh vừa chết, đầu hồn linh quang hổ kia cũng theo đó mà biến mất, Tử Điện Long lập tức phát ra mảng lớn Lôi đình, trực tiếp oanh tới hướng Thư Tử Hiên.

    Mọi thứ vừa mới phát sinh thật sự là quá nhanh, thế nên thẳng đến khi Lý Diệu Minh biến mất hắn mới kịp phản ứng. Nhưng lôi đình đã tới, hắn chỉ có thể tận khả năng mà tránh né. Lôi đình rất khắc chế đối với võ hồn của hắn, vì võ hồn của hắn là U Minh Ma thương, dùng thân thương hợp nhất làm phương pháp tu luyện chủ yếu, am hiểu nhất là ẩn nấp, khởi xướng tập kích.

    Nhưng Cường Công Hệ luôn khắc Mẫn Công Hệ, Diệp Linh Đồng được Kim văn Lam Ngân Thảo tăng phúc cũng đã không kém tam hoàn cảnh giới như Thư Tử Hiên rồi.

    Vốn Thư Tử Hiên sẽ không có cách nào chiến thắng, Tử Điện Long nhào tới lập tức khiến hắn luống cuống tay chân. Mà trọng yếu hơn là hai đồng đội của hắn đều đã chết hết, tất cả điểm tích lũy đều trên người hắn, nên hiện tại thứ hắn đang thầm nghĩ là chạy trốn.

    Nhưng sao Lam Hiên Vũ lại cho hắn cơ hội này đây? Thời điểm xuất thủ lúc trước Lam Hiên Vũ đã có ý định giết cả ba người đối phương, hơn nữa, thời gian triệu hoán Thúy Ma Điểu còn chưa hết. Thúy quang lập loè, Thúy Ma Điểu ngóc đầu quay lại, gần như chỉ là một cái lóe nó đã đến bên người Thư Tử Hiên.

    Chung quanh có Lôi đình giăng đầy, chính diện có Diệp Linh Đồng cường thế, lúc này Thư Tử Hiên đã là đèn cạn khô dầu, muốn tránh cũng không thể tránh. Thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể phóng thích ra hồn kỹ thứ ba của mình, một mảng quang ảnh hư ảo lóe ra từ trong cơ thể hắn, U Minh Ma thương miễn cưỡng chắn trước trán của mình.

    "Đương", một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Thúy Ma Điểu cũng đã gặp phải quấy nhiễu nhất định, bị U Minh Ma thương ngăn lệch ra một lát, nhưng cuối vùng nó vẫn xuyên qua bên gáy hắn. Không hề nghi ngờ đây chính là một cuộc toàn thắng. Toàn bộ quá trình chiến đấu cũng chỉ là nửa phút mà thôi, tất cả đều đã xong.

    Nhưng đúng lúc này biến hóa lại phát sinh, một tình huống ngay cả Lam Hiên Vũ cũng hoàn toàn không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện. Diệp Linh Đồng bỗng nhiên xông tới trước, một quyền đập thẳng mặt Thư Tử Hiên.

    "Phanh", Toàn thân Thư Tử Hiên hóa thành quang điểm mà tiêu tán. Một đoàn ánh sáng màu đỏ cũng theo đó mà chui toàn bộ vào cơ thể Diệp Linh Đồng. Biến hóa bất thình lình này đã làm cho ba người Lam Hiên Vũ đều sững sờ. Vốn dĩ Thư Tử Hiên là hẳn phải chết, nhưng Diệp Linh Đồng lại thêm một quyền này...

    "Ngươi làm gì đấy!" Tiền Lỗi nhịn không được mà quát lên.

    Biểu lộ của Diệp Linh Đồng có chút cứng ngắc, nàng miễn cưỡng cười trừ một tiếng rồi nói: "Ta sợ lại có biến cố, hắn quá giảo hoạt, tốc độ lại rất nhanh, ai biết hắn có thể thừa cơ chạy trốn hay không a!"

    Lúc này Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đều đã đi tới.

    Sắc mặt Lam Hiên Vũ đã vô cùng khó coi. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiền Lỗi, trầm giọng nói: "Phục Khắc Tử Điện Long."

    Thời gian triệu hoán Thúy Ma Điểu vừa đến sẽ biến mất, nhất định phải Phục Khắc một hồn thú khác để bảo trì sức chiến đấu của Tiền Lỗi. Sở dĩ bọn bắn chịu triệu hoán nó ra dưới loại tình huống đó chính là vì vận khí của Tiền Lỗi rất tốt, triệu hoán ra Tử Điện Long. Đây chính là một tồn tại không kém thúy ma điều chút nào.

    Tiền Lỗi nói: "Hiên Vũ, nàng đã đoạt tất cả điểm tích lũy." Thật sự là hắn đã có chút nóng nảy, cái ngoại hiệu "Dây xâu tiền"" của hắn cũng không phải là để nói không. Huống chi, lần tuyển chọn này có quan hệ đến việc bọn hắn có thể tiến vào Sử Lai Khắc học viện hay không đó a!

    Điểm tích lũy của ba người Lý Diệu Minh có bao nhiêu hoàn toàn có thể đoán được, nhưng vô luận thế nào bọn hắn bọn hắn cũng không nghĩ lại bị Diệp Linh Đồng lấy mất.

    Lam Hiên Vũ hướng Tiền Lỗi gật đầu, ý bảo hắn làm việc chính trước. Tiền Lỗi cau mày lại, nhưng vẫn quay người đi Phục Khắc Tử Điện Long.

    Lúc này Lam Hiên Vũ lúc này mới nhìn về phía Diệp Linh Đồng đang khẽ cúi đầu, rõ ràng nàng đã có chút chột dạ.

    "Vì sao? Ta cũng cần một lời giải thích."

    Diệp Linh Đồng nói: "Không phải ta nói rồi sao? Ta sợ hắn chạy. Nếu hắn chạy chúng ta cũng không đuổi kịp a!"

    Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, tức giận nói: "Diệp Linh Đồng, ngươi nghĩ chúng ta đần hết sao? Dưới tình huống đó hắn còn có thể chạy hả? Huống chi, hắn có thể nhanh hơn được Lưu Phong? Nhanh hơn được Thúy Ma Điểu sao? Ngươi trốn chạy để không phải chết, khi ngươi sắp bị đối phương đánh chết, là chúng ta cứu ngươi, hơn nữa đã đánh tan địch nhân. Ngươi hồi báo chúng ta như vậy đấy sao?"

    Thật sự hắn đã rất phẫn nộ, đó là một loại phẫn nộ bị người phản bội mà sinh ra. Tuy hắn và Diệp Linh Đồng không tính là quan hệ tốt, nhưng dù sao mọi người cũng đều đến từ Tử La thành. Hơn nữa, từ trước tới nay hắn vẫn luôn để ý tới những cố gắng của Diệp Linh Đồng. không nói là có ấn tượng gì tốt nhưng cũng không tính là hỏng. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, lúc này Diệp Linh Đồng lại có thể làm ra chuyện như vậy.

    Vành mắt Diệp Linh Đồng ửng đỏ, nàng thấp giọng nói: "Thực xin lỗi. Ta... ta cũng không biết vì sao mình lại xúc động xuất thủ như vậy. Chẳng qua là vì đầu hồn thú ba nghìn năm lúc trước kia vốn là của chúng ta, bị bọn hắn cướp đi điểm tích lũy như vậy ta rất không cam lòng! Hơn nữa, việc này có quan hệ đến việc chúng ta có thể vào Sử Lai Khắc hay không. Tổ các ngươi còn rất nguyên vẹn, thực lực lại mạnh, sau này còn có rất nhiều cơ hội đạt điểm. Mà chúng ta lại chỉ còn có ta. Cùng lắm thì tiếp tới ta sẽ phối hợp các ngươi, giúp các ngươi săn giết thêm một ít hồn thú đền bù cho các ngươi là được. Có số điểm này của bọn họ, nói không chừng tổ chúng ta cũng có khả năng vào được vòng trong."

    Lam Hiên Vũ lạnh lùng nói: "Giúp chúng ta săn giết hồn thú, sau đó ngươi lại giúp hoàn thành luôn một kích cuối cùng sao? Chúng ta không cần đồng đội như ngươi. Diệp Linh Đồng, ngươi biết hành động vừa rồi của ngươi gọi là gì không? Cái này gọi là lấy oán trả ơn! Thật sự ta không nghĩ tới ngươi lại là một người ích kỷ như vậy."

    Diệp Linh Đồng trợn to mắt mà nhìn Lam Hiên Vũ, nàng không nghĩ Lam Hiên Vũ lại nói nặng với nàng nặng như vậy, lập tức lửa giận dâng lên: "Ta ích kỷ? Ta cũng vì đoàn đội của chúng ta. Chúng ta đều là đồng học lớp thiếu niên năng động, trợ giúp nhau một chút thì làm sao vậy? Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy? Không phải là một chút điểm tích lũy thôi sao? Cùng lắm thì ta đi, ta đi là được, không cần các ngươi phải bảo hộ."

    Lưu Phong nhịn không được: "Đám con gái các ngươi đúng là không thể nói lý. Rõ ràng là ngươi đoạt điểm của chúng ta, như thế nào giờ lại biến thành chúng ta hẹp hòi rồi hả? Đó chỉ là một chút điểm tích lũy thôi sao? Huống chi, ngươi đột nhiên ra tay như vậy có từng hỏi ý kiến bọn ta chút nào chưa? Không có bọn ta thì chỗ điểm tích lũy đó của tổ các ngươi cũng đã không còn rồi. Hiên Vũ nói rất đúng, ngươi đây chính là đang lấy oán trả ơn."

    Diệp Linh Đồng nhìn hằm hằm hắn mà nói: "Ngươi đừng có nói nhảm. Ta đang nói chuyện cùng Lam Hiên Vũ đấy."

    Nàng mới nói đến đây, đột nhiên một hồi cảm giác suy yếu nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng giật mình mà nhìn về phía trước người.

    Vì vừa mới tác chiến xong nên Kim văn Lam Ngân Thảo vẫn luôn quấn bên hông nàng, nhưng giờ khắc này, hiệu quả tăng phúc cường đại chợt biến mất, thay vào đó là một loại áp chế từ nơi sâu thẳm trong huyết mạch xuất hiện.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 187: Lựa chọn của Lam Hiên Vũ

    Dịch:
    Nguồn: Truyện YY

    "Lam Hiên Vũ, ngươi..." Nàng mãnh liệt ngẩng đầu nhưng lại chỉ cảm thấy hoa mắt, nháy mắt sau đó, một bàn tay hữu lực đã bóp lên cổ của nàng.

    "Lam Hiên Vũ, ngươi làm gì?" Nàng có chút khó khăn mà nói ra mấy chữ này, mà bàn tay hắn phảng phất như đang muốn cướp đi tính mạng của nàng vậy.

    Lam Hiên Vũ thản nhiên nói: "Không ai có thể vũ nhục huynh đệ của ta. Lưu Phong là huynh đệ của ta, Tiền Lỗi cũng thế. Ngươi có thành viên tổ ngươi, ngươi muốn đạt điểm tích lũy để trợ giúp bọn họ là không sai, nhưng ta cũng có đồng bạn của ta, ta phải chịu trách nhiệm vì bọn hắn."

    "Nếu không phải vì quyết định của ta thì căn bản chúng ta cũng không cần cứu ngươi, mà đợi đối phương giết ngươi rồi chúng ta lại ra tay đánh bại bọn hắn mới phải. Ngươi cũng thấy rồi đấy, với lực chiến đấu của chúng ta là hoàn toàn có thể làm được. Chính vì cái quyết định sai lầm này của ta đã dẫn đến việc thành quả của chúng ta bị ngươi cướp mất, mà khẳng định điểm tích lũy của tiểu tổ các ngươi không bằng bọn Lý Diệu Minh. Nên dù giết ngươi thì điểm tích lũy của chúng ta cũng kém hơn dự định ban đầu.Đây là sai lầm của ta, ta phải chịu trách nhiệm."

    "Diệp Linh Đồng, ngươi hãy nghe cho kỹ. Quyết định ngày hôm nay của ngươi đã làm chúng ta không bao giờ có khả năng trở thành bằng hữu, càng không có khả năng thành đồng bạn. Ngươi phản bội sự tin tưởng của bọn ta, về sau đường ai nấy đi, chúng ta bỏ qua tất cả. Gặp lại."

    "Ngươi dám..." Diệp Linh Đồng đột nhiên ý thức được ra cái gì đó, hai con mắt đột nhiên trợn lên mà nói.

    Lam Hiên Vũ nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra một tia do dự, Lưu Phong cũng không khỏi có chút khó xử mà thấp giọng nói: "Hiên Vũ, ngươi...."

    "Rặc rặc!" Lam Hiên Vũ đột nhiên dùng sức, Diệp Linh Đồng. Xong.

    Bạch quang lóe lên, Diệp Linh Đồng biến mất, một đoàn sáng đỏ nồng đậm cũng theo đó mà tràn vào cơ thể ba người Lam Hiên Vũ. Bên kia, Tiền Lỗi vừa mới hoàn thành phục khắc Tiền Lỗi cũng bị dọa cho nhảy dựng, hắn giật mình mà nhìn Lam Hiên Vũ: "Hiên Vũ, cái này không tốt lắm đâu? Sau này trở về biết nói như thế nào với lớp a?"

    Lam Hiên Vũ nhắm hai mắt, trước ngực hắn vẫn nhấp nhô bất định, một lúc lâu sau mới chậm rãi bình phục lại.

    "Trách nhiệm của ta để ta tự gánh chịu. Xin lỗi, là lỗi của ta." Hắn trầm giọng nói.

    Ánh mắt Lưu Phong có chút phức tạp, quả thực là một câu "Huynh đệ" vừa rồi của Lam Hiên Vũ đã làm hắn xúc động: "Ngươi nói nhảm cái gì đây? Cái gì gọi là trách nhiệm của ngươi ngươi tự gánh chịu, chẳng lẽ chúng ta không phải một thể sao? Chúng ta là một cái chỉnh thể, mọi chuyện cần thiết đều là chúng ta cùng quyết định, có cái trách nhiệm gì cũng là chúng ta cùng gánh chịu."

    "Phong tử nói đúng. Chúng ta còn phân lẫn nhau cái gì nữa?!" Tiền Lỗi cũng đi tới mà vỗ vỗ vai Lam Hiên Vũ.

    Mà trên thực tế, việc giải quyết Diệp Linh Đồng này đã gây ra cho Lam Hiên Vũ một lực trùng kích không nhỏ, cho dù đây chỉ là trong thế giới giả tưởng cũng vẫn vậy.

    Hắn hít sâu một hơi, thì thào lẩm bẩm: "Ta nhất định phải làm như vậy, ta không có lựa chọn khác. Nàng cướp lấy điểm tích lũy của chúng ta, người như vậy sao có thể làm đồng đội tam thời của chúng ta? Nàng sẽ biến thành một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tới khảo hạch tiếp theo của chúng ta.’’

    ""Nếu nàng gây ảnh hưởng chỉ là một mình ta thì có lẽ ta còn có thể phẩy áo bỏ đi, nhưng thứ nàng làm ảnh hưởng là chỉnh thể của chúng ta. Ngân lão sư cũng đã nói, trên chiến trường thì công kích đáng sợ nhất vĩnh viễn không tới từ địch nhân, mà nó đến từ quân đồng minh ở sau lưng. Ta không thể đem phía sau của chúng ta gửi gắm cho một người như vậy, càng không thể để nàng cứ tiếp tục như vậy. Nếu lần này ta dung túng nàng thì có lẽ lần sau, tại thế giới chân thật, tại chiến trường chính thức nàng cũng có thể làm như vậy. Nếu vậy thì rất có thể nàng sẽ thật sự chết đi. Hy vọng nàng có thể kiếm được chút đạo lý từ chuyện lần này. Về phần học viện, nếu họ muốn trách phạt..."

    "Chúng ta cùng gánh chịu." Không đợi Lam Hiên Vũ nói hết câu, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đã trăm miệng một lời mà nói.

    Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn bọn hắn, những thống khổ vì giải quyết Diệp Linh Đồng cũng theo đó mà tiêu tán rất nhiều. Hắn tự nói trong lòng, dù sao đây cũng là thế giới giả tưởng a!

    Nhưng hắn cũng luôn tự hỏi, nếu phải đối mặt với loại tình huống này ở thế giới chân thật, mình còn có thể hạ thủ được sao?

    Hắn kiên định mà cấp ra đáp án chối bỏ, cũng không khỏi vì vậy mà cười khổ. Đúng lúc này, trong bụi cây đột nhiên truyền đến âm thanh liên tiếp làm ba người phục hồi tinh thần lại, không dám chậm trễ, cả ba lập tức trèo lên đại thụ chung quanh. Lúc trước bọn bắn vẫn có tiêu hao một mức nhất định, nên lúc này cũng không phải trạng thái tốt nhất.

    Tốc độ thanh âm kia truyền đến rất nhanh, ba người vừa mới lên cây đã "Vèo" một tiếng, một thân ảnh cực lớn cũng đã rơi vào nơi bọn hắn đứng lúc trước. Thân thể cường tráng kia rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng "Phanh" trầm đục.

    Thấy sự xuất hiện của nó, ba người đều sững sờ. Bởi vì thứ xuất hiện phía dưới đúng là đầu kim ti ma viên bọn hắn đã thủ hộ cả một đêm trước. So với lúc trước, thân hình của nó lúc này thoạt nhìn đã lớn thêm vài phần, một thân lông vàng cũng trở nên dài hơn, theo thân thể di động, kim quang lưu chuyển như từng tầng sóng vàng, một đôi mắt cũng rất sáng ngời có thần, đồng tử cũng biến thành màu vàng. Đây là biến hóa do việc hấp thu đầu hồn cốt Kim Nhãn Báo mang đến.

    Cũng chính là vì hai con mắt vàng rực này, bọn hắn mới hoàn toàn xác định nó chính là đầu Kim Ti Ma Viên lúc trước.

    Tiền Lỗi nhìn về phía Lam Hiên Vũ, Lam Hiên Vũ hướng hắn gật khẽ đầu.

    Lúc này Tiền Lỗi mới phóng thích tinh thần ba động của mình, thử câu thông cùng Kim Ti Ma Viên.

    "Ngao ——" Kim Ti Ma Viên phát ra vài tiếng gào trầm thấp, hướng về phía ba người trên cây mà vẫy vẫy tay, động tác kia rất giống nhân loại. Ba người liếc nhau, lúc này mới nhảy xuống.

    Tiền Lỗi nói: "Nó nói là nó đến thực hiện lời hứa đấy. Đã làm cho chúng ta phải đợi quá lâu, muốn xin lỗi chúng ta." Lam Hiên Vũ nhìn Kim Ti Ma Viên trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Xem ra, có những lúc người còn không bằng hồn thú a!"

    Đầu Kim Ti Ma Viên này hết lòng tuân thủ hứa hẹn như vậy, nhưng Diệp Linh Đồng lại vì bản thân, quả thực là quá không được rồi. Điều này sao có thể không làm cho ba người sinh lòng cảm khái đây? (Sao dìm bé Đồng gắt thế hả lão Đường)

    "Cảm ơn ngươi, ngươi tới cũng không muộn, không cần xin lỗi, hiện tại mới là thời khắc mấu chốt đây." Lam Hiên Vũ trầm giọng nói.

    Kim Ti Ma Viên phát ra một tiếng thấp rống, khẽ gật đàu với hắn.

    Lam Hiên Vũ nói: "Tiền Lỗi, ngươi nói nó canh gác trước đã, để chúng ta khôi phục thực lực."

    "Tốt."

    Đã có Kim Ti Ma Viên thủ hộ, ba người vội vàng minh tưởng, cố gắng khôi phục những tiêu hao lúc trước, Đây cũng là sách lược Lam Hiên Vũ đã định ra, vô luận lúc nào cũng phải làm cho bản thân bảo trì trạng thái tốt nhất.

    Thông qua việc lúc trước Diệp Linh Đồng gặp phải là có thể nhìn ra, một khi bản thân rơi vào trạng thái suy yếu là sẽ có thể gặp tai hoạ ngập đầu. Khi ba người một lần nữa khôi phục lại trạng thái tốt nhất, Lam Hiên Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Xem ra chúng ta cũng phải bắt đầu đi tìm người rồi."

    Tiền Lỗi nghi hoặc nói: "Tìm người?"

    "Ừm." Lam Hiên Vũ lặng yên gật đầu, "Chúng ta có tổng cộng một trăm tổ tiến vào đây. Nhìn qua không ít, thế nhưng muốn gặp họ trong cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khổng lồ này thì thật sự cũng không quá khác mò kim đáy biển. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy chúng ta lại gặp được hai tổ Diệp Linh Đồng cùng Lý Diệu Minh. Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là sau khi tiến vào ba ngày cuối cùng, rất có thể Sử Lai Khắc học viện sẽ chủ động làm cho chúng ta phải gặp mặt đấy. Nói cách khác, tuy không biết bọn họ làm như thế nào, ( thu bo chứ còn làm thế nào nữa, hỏi chán quá ) nhưng rất có thể một trăm tổ chúng ta sẽ bị hạn chế trong một phạm vi nhất định."

    "Cho nên, ta cảm thấy trong bảy ngày khảo hạch này, bốn ngày phía trước hẳn là để chúng ta tích lũy điểm, mà ba ngày về sau chính là để chúng ta tiến hành hỗn chiến, tranh đoạt điểm tích lũy của nhau, dựa vào đó mà quyết ra thứ tự cuối cùng. Trong quá trình này chúng ta phải đối phó cả hồn thú lẫn hồn sư, bọn họ dựa vào đó mới có thể nhìn ra thực lực tổng hợp của mỗi đoàn đội một cách tốt nhất. Cho nên hai ngày tiếp theo này, chúng ta không nên dành nhiều thời gian đối mặt với hồn thú, mà phải cẩn trọng ở mọi lúc mọi nơi."
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 188: Kế hoạch

    Dịch:
    Nguồn: Truyện YY

    Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đồng thời gật đầu, tỉnh táo phân tích có thể giúp bọn hắn đối mặt với những tình huống tiếp theo một cách tốt nhất.

    "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lưu Phong hỏi.

    Lam Hiên Vũ mỉm cười: "Đợi."

    "Đợi?" Lưu Phong nghi ngờ mà nhìn hắn.

    Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Nếu là tự giết lẫn nhau sẽ luôn phải chiến đấu. Mà chiến đấu sẽ phải có tiêu hao, tiêu hao không chỉ trên thân thể mà cả trên tinh thần, cho nên bây giờ chúng ta phải đợi, đợi tới khi bọn hắn đánh nhau chán rồi hãy nói. Chúng ta ở ngay chỗ này, không phải đi bất cứ đâu cả.""

    Hắn vừa nói vừa nhìn dáo dác chung quanh, rất nhanh đã nhìn trúng một cây đại thụ che trời, hắn quay sang nói với Lưu Phong: "Ngươi dùng Bạch Long thương tạo một cái hốc trên tán cây đi, làm nơi nghỉ ngơi cho chúng ta."

    Sau đó hắn lại chuyển hướng Tiền Lỗi mà nói: "Ngươi bảo Kim Ti Ma Viên tìm kiếm ở chung quanh, có thể đi xa một chút. Nếu đụng phải hồn sư nhân loại phải lập tức trở về báo cho chúng ta biết vị trí của đối phương, nhưng không nên gây phát sinh xung đột cùng đối phương."

    Ánh mắt Tiền Lỗi sáng lên: "Ý của ngươi là dùng khỏe ứng mệt, chờ bọn hắn đánh nhau kha khá rồi chúng ta tới?" Việc này không khác tình huống trong mê cung lúc trước của bọn hắn lắm. Khi đó, nếu không phải trùng hợp gặp tổ Lữ Thiên Tầm thì có lẽ bọn hắn đã có thể một mực đợi đến cuối cùng.

    Lam Hiên Vũ nói: "Trên thực tế, có khả năng rất nhiều người bọn hắn đều không rõ, việc quan trọng nhất không phải cướp đoạt điểm tích lũy của người khác mà là phải bảo vệ tốt chính mình. Vì chỉ cần không chết sẽ có thể mang đủ điểm tích lũy ra ngoài, mà một khi mã thất tiền đề, bị đánh chết ở chỗ này thì điểm tích lũy cũng chỉ còn lại có một nửa. Chúng ta có tích lũy trước đó, hơn nữa là số điểm của Lý Diệu Minh cùng Diệp Linh Đồng, số điểm trước mắt này hẳn là không ít. Chỉ cần không chết, rất có thể chúng ta sẽ vào được mười thứ hạng đầu nhờ số điểm này, dưới loại tình huống này thì tất nhiên phải dùng ổn định làm chủ, đợi chút nữa đi, đợi đến lúc bọn hắn tàn sát lẫn nhau không sai biệt lắm, chúng ta đi tìm cơ hội "Bổ đao", tranh thủ kiếm thêm chút điểm tích lũy. Có Kim Ti Ma Viên cùng hồn thú ngươi triệu hoán, chúng ta đánh không lại cũng có thể chạy trốn."

    "Ngươi thật sự là quá âm hiểm rồi. Có điều, ta thích." Tiền Lỗi cười lớn một tiếng.

    Ngân Nguyệt phong mang dùng để đào hốc cây cũng rất tốt. Lam Hiên Vũ còn cố ý nói Kim Ti Ma Viên đem hết mảnh vụn cây đi rồi. Rất nhanh, ba người đã khoanh chân mà ngồi ngay trong một hốc cây, có đại thụ yểm hộ, tán cây rộng lớn, người ngoài sẽ không thể cảm nhận thấy khí tức của bọn hắn. Ba người cứ như vậy mà lặng yên minh tưởng, nghỉ ngơi.

    Kim Ti Ma Viên bằng vào sự quen thuộc đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, không ngừng đi tìm kiếm tình huống. Quả nhiên, phán đoán của Lam Hiên Vũ là chính xác, khi màn đêm đen buông xuống, Kim Ti Ma Viên về nói cho bọn hắn biết, nó đã gặp sáu đám hồn sư nhân loại, nhưng lại gặp tình huống hồn sư đánh nhau ba lần. Nó cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn, cũng không tới gần.

    Đợi, tiếp tục đợi chút nữa đi!

    Lam Hiên Vũ biết, nếu phán đoán của mình là chính xác, như vậy thì có lẽ hai ngày cuối cùng chiến đấu sẽ càng thêm kịch liệt. Quả nhiên, đến ngày thứ sáu, cũng chính là ngày hôm sau, cần như mỗi giờ Kim Ti Ma Viên đều mang về tin tức có hồn sư nhân loại chiến đấu, tin tức có người tử thương.

    Mà làm cho Lam Hiên Vũ chú ý nhất chính là miêu tả của Kim Ti Ma Viên đối với một nhóm người. Một nhóm người kia có khoảng chừng chín gã hồn sư, cũng chính là ba cái tiểu tổ. Bọn hắn liên hợp ở một chỗ, áp dụng các thủ đoạn phục kích, cường công, chuyên tìm những tổ khác để ra tay. Bởi vì có nhiều người nên Kim Ti Ma Viên cũng rất chú ý đối với bọn họ. Có thể khẳng định là ít nhất đã có bốn năm tổ chết trong tay bọn họ rồi, hơn nữa bọn họ vẫn còn tiếp tục.

    Ba tổ liên hợp ở một chỗ, đây đúng là một tình huống vô cùng khó đối phó. Chín người, quá đông. Tương đối mà nói thì tiêu hao của bọn hắn cũng sẽ giảm nhỏ khi giết người với nhân số đông như vậy, nếu lại thay phiên nghỉ ngơi thì bảo trì tại trạng thái tốt nhất cũng không phải là không được. Chỉ cần ba tổ này có thể "Chia của" đều đều, thậm chí có thể kiên trì đến cuối cùng thì việc dắt tay nhau vào vòng trong cũng không phải không thể.

    Tuy rằng Thiên La học viện có tới năm tổ, nhưng tình huống của ba tổ còn lại cũng không ai biết. Nhưng Lam Hiên Vũ hoàn toàn có thể khẳng định, đó không phải đệ tử Thiên La học viện, vì trước đó ba tổ bọn hắn cũng không ước định qua cái gì, thực lực cũng không đủ mạnh.

    Như vậy, trừ Thiên La học viện thì có khả năng liên hợp ở một chỗ nhất chỉ còn lại Lăng Thiên học viện. Nếu không phải ba người Lam Hiên Vũ đã giải quyết xong tiểu tổ của Lý Diệu Minh thì lúc này đối phương có thể liên thủ bốn tổ hay không rất khó nói. Bọn hắn đã lĩnh giáo qua thực lực của ba người Lý Diệu Minh, dưới tình huống một chọi một, Lam Hiên Vũ tự nhận, nếu không cần Võ Hồn dung hợp kỹ hắn sẽ rất khó chiến thắng Lý Diệu Minh. Thực lực Thư Tử Hiên cũng tương đối mạnh.

    Nhưng dù như thế, trong Lăng Thiên học viện vẫn còn có những đoàn đội có thực lực cường đại hơn bọn hắn. Có thể nghĩ ba tổ này của Lăng Thiên học viện sẽ khó đối phó tới mức nào.

    "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chú ý vào nhóm này của bọn hắn."" Lam Hiên Vũ lại bảo Tiền Lỗi chuyển cáo yêu cầu của mình cho Kim Ti Ma Viên.

    Không hề nghi ngờ, cái liên hợp ba tổ này sẽ là trở ngại bọn hắn đạt được thành tích tốt lớn nhất. Hiện tại phải nhìn tình huống chín người đối phương như thế nào rồi, nếu đối phương vẫn một mực bảo trì đội hình nguyên vẹn, hơn nữa không có tiêu hao gì quá lớn thì Lam Hiên Vũ thà rằng tránh đi, kiếm điểm tích lũy từ phương diện khác. Dù sao thi đấu tuyển chọn này cũng chỉ cần vào mười thứ hạng đầu là được, không cần phải đứng đầu, nên an toàn mới là trọng yếu nhất, hiện tại đi ra ngoài đánh nhau mới thật sự là bị loại bỏ.

    Kim Ti Ma Viên không ngừng truyền đến tin tức, đến chạng vạng tối ngày thứ sáu, ba tổ kia đã trước sau giải quyết hơn mười tổ khác, hiệu suất kinh người. Mà trong chín người kia cũng có ba người bị thương, chẳng qua là thương thế cũng không quá nặng. Hơn nữa, trong chín người này còn có một gã trị liệu hệ hồn sư.

    Sau khi Lam Hiên Vũ nghe được tin tức thì không khỏi nhíu chặt lông mày, đối phương không hề có sơ hở, đối thủ như vậy mới là khó đối phó. Không thể nghi ngờ, trong chín người này nhất định có người đứng đầu chỉ huy. Hơn nữa, năng lực chỉ huy còn rất ưu tú. Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha đối phương sao?

    Ngày thứ sáu rút cuộc cũng qua, cuộc thi đấu tuyển chọn cũng tiến vào ngày cuối cùng. Sau ngày này, khảo hạch sẽ chấm dứt. Mà đêm trước, Lam Hiên Vũ gần như không thể ngủ, hắn vẫn một mực suy tư cái gì đó.

    "Tiền Lỗi, Lưu Phong, ta có chuyện muốn thương lượng cùng các ngươi một lát, nghe đề nghị của các ngươi." Lam Hiên Vũ nói với hai người trong hốc cây.

    Tiền Lỗi nghi hoặc nói: "Nghe đề nghị của chúng ta làm gì? Đừng làm nhiễu loạn ý nghĩ của ngươi. Ngươi nói như thế nào chúng ta làm như thế đó. Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa có sai lầm a."

    Lưu Phong cười nói: "Không sai. Hiên Vũ, ngươi định làm như thế nào a?"

    Lam Hiên Vũ lắc đầu, nói: "Kế hoạch này của ta rất lớn mật, nếu thất bại thì chúng ta sẽ có khả năng bị đào thải. Thế nhưng là ở tình huống hiện tại của đối phương, ta cũng nghĩ không ra cái phương pháp xử lý gì quá tốt. Nếu kế hoạch thành công thì chẳng những chúng ta có thể vào vòng trong, hẳn là còn có thể cầm thành tích đứng đầu. Nhưng vấn đề bây giờ là nếu chúng ta không chấp hành kế hoạch này cũng vẫn có thể tiến vào mười thứ hạng đầu. Tuy không rõ điểm tích lũy nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội, cho nên chúng ta có nên mạo hiểm hay không?"

    Lúc này Lưu Phong đã trầm mặc, Tiền Lỗi lại lập tức nói: "Hiên Vũ, ta muốn nghe ý nghĩ của ngươi. Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc thành công?"

    Lam Hiên Vũ nói: "Sáu mươi đến bảy mươi phần trăm. Nhưng trên chiến trường tình huống sẽ thay đổi trong nháy mắt, ta cũng không dám nói nhất định có thể bảo chứng cái xác suất này. Ngân lão sư đã dạy ta rất nhiều thứ, hắn am hiểu nhất là thắng vì đánh bất ngờ, cho nên đã dạy cho ta rất nhiều phương thức tác chiến theo kiểu bí quá hoá liều. Ta cũng nhận được ảnh hưởng từ hắn, nên thời điểm tiến hành loại kế hoạch này chủ yếu vẫn là muốn thay đổi lợi ích. Cái này đã thành tư duy theo quán tính của ta. Nên nếu để ta quyết định ta sẽ chọn tiến hành kế hoạch này."

    Lưu Phong nói: "Hiên Vũ, ta ủng hộ việc chấp hành kế hoạch. Thực ra ngươi cũng không quá giống Ngân lão sư, tính cách ngươi rất trầm ổn. Đây không phải ta nói, mà trong lúc vô tình ta đã nghe được Quý lão sư nói vậy. Cho nên ngươi nói có sáu bảy mươi phần trăm xác suất hẳn là đã suy tính rất nhiều nhân tố không xác định. Trên thực tế ngươi còn có nắm chắc lớn hơn. Ta nói có đúng không?"
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 189: Băng Thiên Lương

    Dịch:
    Nguồn: Truyện YY

    Lam Hiên Vũ sửng sốt một lát: "Ta không thể cam đoan."

    Tiền Lỗi nói: "Vậy trước tiên nói một chút về toàn bộ kế hoạch tác chiến đi, sau đó chúng ta lại phán đoán thêm một chút?"

    Lam Hiên Vũ gật đầu. Đương nhiên hắn muốn nói cho đồng bạn nguyên vẹn kế hoạch tác chiến, bởi vì bọn hắn nhất định phải chấp hành mỗi một bước thật hoàn mỹ mới có thể có cơ hội lớn nhất. Lúc này, hắn không khỏi nghĩ tới Diệp Linh Đồng, nếu Diệp Linh Đồng không phản bội, có nàng ở đây, dưới tình huống có thêm một người bọn hắn sẽ có nắm chắc hơn hẳn. Hơn nữa, nếu kế hoạch này của hắn mà có Diệp Linh Đồng gia nhập thì thậm chí có thể giúp Diệp Linh Đồng đạt được đại lượng điểm tích lũy, thật sự là có khả năng dắt tay nhau vào vòng trong đó a!

    "Kế hoạch là thế này. Mục tiêu của chúng ta là tổ chín người kia. Đầu tiên, việc chúng ta phải làm chính là để Phong tử ở phía xa quan sát một lát, xác định trong nhóm chín người này đúng là ba người một tổ ..."

    Lam Hiên Vũ giảng thuật kế hoạch của mình một cách chi tiết, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đều tới mức trợn mắt há hốc mồm.

    "Cái này hoàn toàn có thể a! Không có nguy hiểm gì, chẳng qua là xem thu hoạch có bao nhiêu thôi. Hoàn mỹ a Hiên Vũ!" Tiền Lỗi hưng phấn mà nói.

    Lưu Phong tức giận nói: "Ngươi muốn chết có phải không?"

    Lam Hiên Vũ nói: "Cũng không phải không hề sơ hở, cho nên còn cần vận khí tốt của ngươi."

    Tiền Lỗi hưng phấn mà nói: "Làm a. Ta cảm thấy cơ hội này đã phi thường lớn rồi. Nếu cái này còn không được nữa thì chỉ có thể nói vận khí của chúng ta quá kém, cũng chẳng thể trách người khác."

    "Tốt rồi. Vậy liền chuẩn bị thôi, ngươi nói kế hoạch của chúng ta cho Kim Ti Ma Viên, bảo nó làm tốt chuẩn bị. Chúng ta cần nó phải mật thiết phối hợp."

    Ba người đã bắt đầu khua chiêng gõ trống mà làm các công tác chuẩn bị, đều có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn.

    Băng Thiên Lương đứng ở một sườn núi mà nhìn phương xa, hai tay chắp sau lưng. Rõ ràng chỉ có mười hai tuổi, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại làm cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thuộc về hắn cái tuổi này.

    Một tthâ đồng phục Lăng Thiên học viện đã biểu lộ thân phận của hắn. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà lạnh như băng, chỉ ngẫu nhiên mới có thể hiện lên một vòng cuồng dã chi sắc.

    Cái danh xưng "Lăng Thiên học viện đệ nhất nhân" của hắn cũng không phải để nói không. Hắn được công nhận là thiên tài trong toàn Lăng Thiên học viện, trong đám bạn học của hắn cũng có rất nhiều người cương quyết bướng bỉnh, nhưng ai ở trước mặt hắn cũng đều phải vô cùng cẩn thận, không người nào dám khiêu chiến hắn. Ít nhất thì từ khi hắn mười tuổi là đã không còn có.

    Hắn không chỉ có thực lực cá nhân cường hãn, còn có năng lực thống ngự cực ưu tú, là thiên tài chính thức trong mắt các lão sư. Thậm chí các sư phụ còn nói hắn là người ưu tú nhất Lăng Thiên học viện từ trước tới nay. Thậm chí hắn còn nhận được trúng tuyển sớm của Sử Lai Khắc vì những biểu hiện ưu dị của mình.

    Thế nhưng Băng Thiên Lương cũng không có nhận, mà hắn lại lựa chọn tham gia thi đấu tuyển chọn, bởi vì hắn nhận thấy đây là một cơ hội rèn luyện phi thường tốt. Hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, mình nhất định có thể thi đậu Sử Lai Khắc học viện. Hắn muốn dùng tất cả vinh dự đưa mình đến cung điện trong giấc mộng kia. Hắn muốn thông qua con đường thông thiên Sử Lai Khắc học viện mà đi từng bước đến đỉnh phong của đời người.

    Mãi đến trước đây không lâu, khi thành tích hải tuyển được báo ra, hắn nhìn thấy cái tên bài danh thứ nhất không phải mình, tâm tình Băng Thiên Lương mới xuất hiện biến hóa lần thứ nhất.

    Ngay lúc đó hắn, yên lặng rời đi, mang theo khí tức lạnh như băng mà rời đi.

    Thua, hắn thua, đây là lần đầu tiên hắn thất bại từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn thua thảm như vậy. Điểm tích lũy chênh lệch cực lớn đã làm trong lòng hắn tràn đầy một loại tâm tình khó có thể hình dung.

    Nhưng hắn vẫn tự nói với mình phải tỉnh táo lại, thất bại cũng không có nghĩa là vĩnh cửu thất bại. Huống chi thành tích hơn hai vạn điểm đó tuyệt đối không chỉ thực lực là có thể đạt tới. Dù sao tất cả mọi người mới chỉ có mười hai tuổi, không có khả năng có chênh lệch về thực lực lớn như vậy. Không phải thực lực, vậy đó là cái gì? Vận khí, hay là là trí tuệ?

    Sau khi tỉnh táo lại, Băng Thiên Lương đã bắt đầu phân tích những tình huống của hải tuyển, hắn suy nghĩ tới rất nhiều tình huống có khả năng xuất hiện. Cuối cùng hắn cũng mơ hồ đoán được, hơn hai vạn điểm kia hẳn là đến từ Địa Hỏa Xích Long, hơn nữa là hai đầu Địa Hỏa Xích Long mới được.

    Lúc ấy, hắn và hắn đoàn đội đã chết dưới sự vây công của hai đầu Địa Hỏa Xích Long. Hai đầu Địa Hỏa Xích Long đó căn bản là không cách nào kháng cự. Hắn đoán được, hẳn là đối phương đã dùng phương pháp gì đó làm cho hai đầu Địa Hỏa Xích Long đánh nhau, hơn nữa lưỡng bại câu thương, lúc này mới có cơ hội nhặt tiện nghi.

    Sau khi có phán đoán này, thật sự là hắn rất muốn thấy ba người này của Thiên La học viện để hỏi rõ ràng tình huống lúc đó. Khi thi đấu tuyển chọn bắt đầu hắn vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm đối thủ đã chiến thắng mình kia. Chính là vì Băng Thiên Lương có lực thống trị tuyệt đối trong học viện, nên hắn mới có thể kéo tất cả đồng học mình gặp được về một chỗ, tạo thành một cái chỉnh thể. Hắn nói cho những người khác, chỉ cần nghe theo sắp xếp của hắn thì tất cả mọi người sẽ có thể vào vòng trong.

    Tình huống cũng đang theo cái phương hướng này mà phát triển. Dưới sự chỉ huy của hắn, nhóm chín người bọn hắn đã trước sau đánh tan mười hai tổ hồn sư tham gia tuyển chọn, đã lấy được đại lượng điểm tích lũy. Không hề nghi ngờ, cho dù chỉ cần số điểm tích lũy trên người lúc này thì ba tổ bọn hắn cũng đã có thể tiến vào mười thứ hạng đầu.

    Thế nhưng Băng Thiên Lương vẫn luôn một mực mong đợi, chờ mong gặp được tổ kia, sau đó đánh một quyết thắng thua. Về phần việc này có công bình với chín người hay không thì căn bản hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. Phụ thân hắn đã từng nói với hắn, trên chiến trường, không có công bằng.

    Giết chết địch nhân, đạt được thắng lợi cuối cùng mới là chuyện phải làm. Sự tỉnh táo của Băng Thiên Lương cũng chính là di truyền từ phụ thân hắn. Chỉ còn lại một buổi chiều, mà hắn còn chưa tìm được tổ ba người kia, không biết có phải bọn hắn không ở khu vực này hay không, hay bọn hắn đem số điểm tích lũy trốn đi rồi?

    Điều này làm cho Băng Thiên Lương có chút thất vọng. Thành tích hải tuyển tốt như vậy, chẳng lẽ bọn hắn không muốn lấy thêm một cái quán quân rồi nhờ đó mà đạt được khen thưởng từ Sử Lai Khắc sao?

    "Băng Đại." Một giọng nói thanh thúy vang lên.

    Băng Thiên Lương quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang sôi nổi mà chạy tới. Sau khi thiếu nữ này thấy hắn, thần sắc rõ ràng trở nên có chút câu nệ, nhưng sự nóng bỏng trong ánh mắt vẫn không hề giảm.

    "Thục Thi, làm sao vậy? Ta đã nói tất cả không nên gọi ta như vậy, ngươi cũng không nên theo chân bọn họ." biểu lộ trên mặt Băng Thiên Lương đã ôn hòa hơn vài phần. "Băng Đại" là cái ngoại hiệu các học viên cho hắn.

    Lương Thục Thi cũng đến từ lớp thiếu niên thiên tài của Lăng Thiên học viện. Hơn nữa, nàng lớn lên cùng Băng Thiên Lương, quan hệ rất mật thiết. Băng Thiên Lương cũng chỉ lớn hơn nàng một tháng, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.

    Chẳng qua là vì vấn dề phối hợp võ hồn bọn hắn mới bị phân tại hai tổ. Đối với điểm này, Lương Thục Thi quả thực là buồn bực mất một thời gian rất lâu. Đương nhiên nàng muốn cùng Băng Đại của nàng ở một chỗ.

    Lương Thục Thi hì hì cười một tiếng: "Thật đáng yêu đó a! Vậy ta gọi ngươi là gì? Băng ca ca? Được không?"

    Băng Thiên Lương có chút bất đắc dĩ: "Nói đi, làm sao vậy?"

    Lương Thục Thi cười nói: "Còn có thể như thế nào đây, lại phát hiện một tổ người, thoạt nhìn hẳn là có chút thực lực. Chuẩn bị động thủ đi, không phải ngươi nói vô luận đối thủ như thế nào đều phải toàn lực ứng phó sao?"

    Ánh mắt Băng Thiên Lương sáng lên: "Có thể xác nhận thân phận bọn nắm không?"

    Lương Thục Thi nói: "Hẳn là không phải Thiên La học viện, cho nên không phải người ngươi muốn đợi."

    Băng Thiên Lương cau mày, có chút thất vọng mà nói: "Đi thôi, chuẩn bị chiến đấu."

    Trong những sách lược hắn đã định ra thì vô luận gặp được đối thủ như thế nào, dù đối phương rất nhỏ yếu cũng nhất định phải là ba tổ đồng loạt ra tay, dùng trả giá thật nhỏ để chiến thắng, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.

    Hai người cùng xuống sườn núi, Chung quanh lùm cây cùng trên những đại thụ phía dưới cũng đã có người nhao nhao nhảy xuống, tụ lại tới đây.

    "Băng Đại."

    "Băng Đại."

    Tất cả mọi người đều cung kính mà chào hỏi với Băng Thiên Lương.

    Băng Thiên Lương khẽ gật đầu, nói: "Hết thảy như cũ, chuẩn bị chiến đấu."

    Đã có vài chục lần kinh nghiệm lúc trước, mọi người đã phối hợp vô cùng ăn ý. Mặc dù đã có ba người bị thương, nhưng sau khi trải qua trị liệu đã không còn trở ngại, chẳng qua là thoáng ảnh hưởng tới thực lực chỉnh thể một chút mà thôi.

    Chín người lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong rừng, một cuộc mới chiến đấu đã sắp bắt đầu.

    Băng Thiên Lương phóng người lên, khẽ uốn thân trên không trung, liền như vậy mà biến mất. Hai đạo thân ảnh cũng đuổi kịp bước tiến của hắn ngay sau đó, lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong tán cây.

    Chẳng qua là bọn hắn cũng không biết, tại một tán cây kín cách đó vài trăm mét, một đôi mắt đang nhìn chăm chú lên tất cả hành động của bọn hắn. Thẳng đến chín người hoàn toàn biến mất, người kia mới lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong âm u.

    Trong tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba gã hồn sư đang đang nhanh chóng đi tới. Bọn hắn đến từ một học viện tại Thiên La tinh, tên là Long Phong học viện. Long Phong học viện cũng chỉ có ba người này vào được một trăm tổ đứng đầu.

    Trong học viện thì tất nhiên bọn hắn là danh nhân, cũng rất tin tưởng đối với thực lực của mình. Có điều, sau khi thành tích hải tuyển được báo ra, bọn hắn lại chỉ xếp hạng sau sáu mươi, cái này đã gây ra một đả kích không nhỏ đối với ba người. Sau khi tiến vào trận thi đấu tuyển chọn, ba người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vẫn một mực kiên trì đến tận bây giờ, hơn nữa, vận khí cũng coi như không tệ, săn giết được không ít hồn thú. Thậm chí bọn hắn còn đụng phải hai tổ đấu tới lưỡng bại câu thương, thành ra đã nhặt được không ít điểm tích lũy. Điều này cũng làm lá gan của bọn hắn dần dần lớn lên.

    Chỉ còn lại có nửa ngày thời gian, hiện tại bọn hắn cũng không có ý định vào sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì nguy hiểm không biết luôn là thứ đáng sợ nhất. Nếu bọn hắn chết thì điểm tích lũy sẽ phải khấu trừ một nửa. Cho nên, bọn hắn đã nghĩ lại săn giết một ít hồn thú để có thêm chút điểm tích lũy, rồi nhịn đến khi thi đấu tuyển chọn chấm dứt. Bọn hắn tự nhận mình vẫn có vài phần cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu.

    Mà mới vừa rồi, bọn hắn lại phát hiện một đầu hồn thú đang bị thương, hơn nữa thương thế thập phần nghiêm trọng, một cánh tay đã không thể động đậy. Đó là một đầu Kim Ti Ma Viên ít nhất cũng phải ngàn năm! Nếu săn giết nó thì nhất định sẽ không ít điểm, lúc này ba người nọn hắn mới nhanh chóng đuổi tới.

    Trong ba người của Long Phong học viện, người cầm đầu tên là Nữu Nhất Vĩ, tốc độ của hắn cũng không phải nhanh nhất trong ba người, nhưng hai người khác vẫn luôn chạy chung quanh ở bên cạnh hắn từ đầu tới cuối.

    "Đuổi sát đi. Nó bị trọng thương, tốc độ cũng không nhanh, cứ tiêu hao một lát như vậy cũng tốt." Nữu Nhất Vĩ hưng phấn mà nói.

    Tất nhiên hai người khác cũng đồng ý với cái thuyết pháp này, vì trên người Kim Ti Ma Viên vẫn đang rỉ máu kia. Kim Ti Ma Viên chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đôi mắt vàng của nó giật giật, cuối cùng nó vân vê một hồn thú nhỏ trong tay đã chết không biết bao lâu, lại bóp một chút máu xuống mặt đất, sau đó ném đầu hồn thú nhỏ kia về hướng xa xa, chính mình thì đột nhiên tăng tốc độ mà vọt vào sâu trong rừng rậm.

    Ba người Nữu Nhất Vĩ vội vàng tiến theo, mà lúc này, chín người đến từ Lăng Thiên học viện cũng đã ập đến...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)