Linh Dị [Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn - Nam Phái Tam Thúc - C36

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 31: . Xác chất ngoài núi

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Chuyển ngữ: Vân Mộc

    Trương Khải Sơn men theo đường mỏ leo lên phía trên, Trương Lão Quán trèo lên thoăn thoắt, đường mỏ dốc lên phía trên khoảng 70 độ, gần như dốc đứng, cứ cách một bước lại có một gờ đặt chân nhỏ được đục ra đủ để đặt một bàn chân lên, cho nên chính ra lại không quá nguy hiểm, có thể thấy từ xưa người ta đã có khoan sắt khoét thẳng vào lòng đá, có sợi thừng từ trên thả xuống cho người ta dễ bề leo lên. Bây giờ, dây thừng đã mục, khoan sắt cũng nát vụn.

    Hầm mỏ rất đơn sơ, chẳng có gì đáng nói, chỉ một lát sau, phía trên đầu đã xuất hiện ánh sáng. Lại trèo lên trên thêm mười mấy bước nữa, Trương Khải Sơn đã đến cửa hầm mỏ, không gian đột nhiên mở ra rộng lớn, biến thành một khe núi, có cả một cây gỗ tròn bắc giữa hai vách đá, coi như là cầu thang mà đi. Trương Khải Sơn không dám giẫm lên đó, một tay bám vào phần gờ ra trên vách đá, trèo núi mà lên.

    Gạt hết cỏ dại và bụi rậm nơi cửa hang, Trương Khải Sơn trèo lên trên, mới nhận ra khe nứt này nằm trên một vách núi nhỏ, vách đá cao cỡ tòa nhà bốn tầng, bên dưới vách đá là một con sông đã khô cạn, có thể nhìn thấy trong lòng sông cạn có vô số chòi, lán, kéo dài mãi theo hướng con sông.

    Đây là lối vào một khu núi mỏ cổ xưa, thợ mỏ vốn ở trong những chiếc lán nhỏ này, có thể thấy loáng thoáng làn khói bếp bốc lên từ đằng xa cùng tiếng lừa kêu văng vẳng như ẩn như hiện, còn lác đác cả những tiếng phân tách khoáng thạch. Tất cả những hoạt động này đều diễn ra cách đây khoảng mấy cây số, còn ở đây, cỏ dại um tùm, gần như không một bóng người.

    Nhìn sang bên cạnh, khe nứt trong lòng núi nơi mà Trương Khải Sơn vừa chui ra là một trong số vô vàn hầm mỏ nằm trên vách đá này, những hầm mỏ cũ kỹ này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu, bên ngoài cửa hang phủ đầy cỏ dại bụi cây lẫn lộn. Nếu không nhớ kỹ, e là chẳng phân biệt được cái nào với cái nào.

    Ông ta cùng Trương Lão Quán nhảy xuống lòng sông cạn khô bên dưới, những căn chòi chiếc lán ở nơi đây đã không còn một bóng người, thợ mỏ đi theo mạch khoáng, mạch khoáng ở đây đã không còn khoách thạch gì nữa, thợ mỏ đều bỏ đi hết.

    Trương Khải Sơn nhẹ nhàng tiến lên phía trước, hỏi Trương Lão Quán: “Ông phát hiện ra cái gì rồi?” Trương Lão Quán đáp: “Anh đi theo tôi.” Hai người chui vào trong một chiếc lán bỏ hoang, vừa vào đã nhìn thấy ngay một lớp tơ sâu dày cồm cộm, gần như bao phủ hết lên toàn bộ mọi thứ trong lán, trên giường, trên đỉnh, trên đồ đạc, trên bếp lò, đâu đâu cũng thấy tơ lưới giăng chằng chịt. Bước vào trong lán, gạt một ít tơ sâu ra, liền nhìn thấy từng cái xác co quắp bên dưới, tất cả đều nằm sấp trên giường hoặc dưới đất, hoàn toàn mục rữa, khô quắt.

    “Thế mới nói người ta đi đâu rồi, thì ra chết hết ở đây rồi.” Trương Lão Quán nói.

    “Ông ước chừng xem có bao nhiêu người?” Trương Khải Sơn nhìn về lòng sông phía xa, đây không phải là một cái chết bình tường, tơ sâu này gần như phủ lên khắp tất cả những khu vực mà mắt thường có thể nhìn thấy.

    “Theo kinh nghiệm của tôi, khu núi mỏ này ít nhất cũng phải có khoảng hơn hai trăm người, có thợ mỏ Trung Quốc, chắc chắn cũng có cả đốc công người Nhật trong số đó nữa, bọn chúng trà trộn vào với người Trung Quốc suốt mấy chục năm, không phân biệt được nữa rồi. Đều chết sạch ở đây.”

    Trương Khải Sơn lặng lẽ nhìn những cái xác khắp một lượt, ngay từ khi ở trên chiếc xe lửa kia, ông ta đã thấy kỳ quặc rồi, nhưng hẵng còn có thể dùng hai chữ “trùng hợp” để giải thích, hoặc nói là do cao nhân bố trí, nhưng bây giờ, ở đây có bao nhiêu là xác người như thế, mà lại không có đến một cái xác nằm ngửa. Việc này, kỳ quặc không thể tưởng tượng nổi.

    “Vì sao lại chết trong bộ dạng này?” Trương Lão Quán tự lẩm bẩm. “Như thể trên lưng có cái gì đè lên vậy.”

    Trương Khải Sơn cúi đầu nhìn một bên mặt của một cái xác, nheo mắt lại. Ông ta cứ có linh cảm cho rằng, những cái xác này vốn đã nằm như thế từ khi còn sống rồi, cũng tức là, họ vốn đã có bộ dạng như thế từ khi còn sống kia. Ông ta nhẹ giọng sai bảo: “Gọi Bát gia lên đây.” Anh thân binh lập tức lui xuống, bắt đầu trèo lên vách đá bên cạnh, loáng cái đã leo lên đến đỉnh vách đá.

    Đi tiếp vài dặm, cũng chẳng đi được bao nhiêu, đứng từ trên vách đá đã có thể nhìn thấy điểm cuối của lòng sông cạn kia rồi. Nơi đó là những ngọn núi lớn trùng trùng điệp điệp, bao bọc giữa rừng rậm nguyên sinh. Lác đác vài luồng khói đen bốc lên từ trong rừng, đều nằm trên hướng đi của lòng sông, chứng tỏ lòng sông này còn chạy sâu vào trong núi nữa, còn có những hầm mỏ cũ vẫn đang được khai thác. Giữa các khu mỏ bị ngăn cách bởi rừng rậm, chỉ có thể nối liền với nhau bằng những đoàn lừa ngựa.

    “Đều chết sạch, chúng ta cho nổ tung núi mỏ, là có thể giải quyết việc này rồi.” Trương Lão Quán cũng trèo lên nói, Trương Khải Sơn lắc đầu, ngồi xổm xuống sờ thử đá tảng trên đất: “Ông không phát hiện ra sao? Trong điểm tập trung này còn thiếu thứ gì?”

    “Cái gì?”

    “Trong những chiếc lán này không có bất kỳ một công cụ khai khoáng, lương khô và vật dụng hàng ngày nào, nơi này cứ như một nghĩa trang, chỉ đơn thuần dùng để đặt người chết. Thế nhưng lại có những vật dụng sinh hoạt hàng ngày như bếp lò, thừng phơi quần áo. Trên người các thi thể cũng không còn túi tiền, không có bánh thuốc.”

    “Tức là gì?”

    “Tức là có kẻ đã đem hết những vật giá trị nhất ở đây đi, chắc chắn vẫn còn một số người may mắn còn sống sót, chúng ta phải tìm được những người này, để bọn họ dẫn chúng ta tiến vào khu núi mỏ.”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 32: Xác ngủ

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Chuyển ngữ: Vân Mộc

    Ở Tương Tây, rất nhiều khi đơn vị tiền tệ trong lưu thông lại chính là thuốc phiện, bao nhiêu cuộc mua bán súng ống đạn dược với số lượng lớn đều dùng thuốc phiện để thanh toán, dân ở đây mê tít món này, nếu trên người mà không có tí thuốc phiện nào chứng tỏ nhất định là đã bị thằng khác cuỗm mất rồi. Trương Lão Quán nói: “Nhưng nơi này núi rừng hoang vắng, biết đi đâu mà tìm kẻ đã trộm đồ bây giờ?”

    Trương Khải Sơn nói: “Cỗ xe lửa vừa hoạt động chẳng được mấy ngày, người chết thì lắm kẻ sống thì ít, những kẻ này trộm đồ một lần không xuể, chắc chắn còn quay lại vài lần nữa để lấy hết. Kẻ này cái gì cũng lấy cả, cái gì cũng thèm, có phần tham lam, trong mấy cái lán này chắc chắn vẫn còn chút đồ gì hắn chưa kịp khoắng hết. Châm lửa đi, chờ Bát gia xem xét xong xuôi, ta đốt sạch nơi này, để xem ai chạy đến đây trước tiên.”

    Nói rồi, ông ta trỏ về phía vài vị trí, một vài thân binh đến đó chầu chực sẵn, Trương Khải Sơn nói tiếp: “Để ý mấy cửa hầm mỏ trên vách núi, nếu là thợ mỏ ở đây, tám chín phần mười là không đi trên mặt đất đâu.”

    Nửa canh giờ sau, Tề Thiết Chủy mới từ dưới hầm mỏ chui lên trên, liền ngã vật ra đất, ngửa bụng lên trời thở hồng hộc, thân mình nhễ nhại mồ hôi lạnh đến nỗi thấm ướt cả cổ áo.

    Trương Lão Quán đỡ hắn dậy, Tề Thiết Chủy mới hổn hển nói: “Tôi nói này Lão Quán, người Trương gia các ông có phải đều tuổi Khỉ hết không, leo trèo gì mà nhanh thế, làm ông đây theo phía sau, liều cả mạng cũng không theo nổi.”

    “Thường ngày Bát gia phải luyện Ngũ cầm hí nhiều vào, hoặc là, đi theo Phật gia luyện binh cũng được, tay chân vững vàng hơn nhiều.” Trương Lão Quán cười nói, xem như là tử tế lắm rồi.

    Tề Thiết Chủy đi được hai bước là chân run bắn cả lên, hồi ở Trường Sa hắn toàn ngồi xe kéo, đến chỗ Phật gia còn được anh chàng phụ tá cho xe đưa đón, kể từ khi thu nhận dăm đứa đệ tử là đã lâu lắm rồi không còn phải đến tận mấy mảnh ruộng để thu tô nữa. Quả thực dạo này rèn luyện quá ít, nhưng mà với cái kiểu leo trèo của bọn họ vừa rồi, đúng là chỉ có khỉ mới theo kịp mà.

    Tề Thiết Chủy mới bước được vài bước đã thấy xác chết ngút cả tầm mắt, trong lòng phát hoảng, quay người thì lại chẳng thấy Trương Khải Sơn đâu, cũng không thấy viên sĩ quan phụ tá, đành phải chộp lấy Lão Quán nói: “Ông xem, quái thật đấy, sao bao nhiêu người lại chết hết ở đây thế nào?”

    “Bát gia, Phật gia gọi ngài lên đây cũng là để hỏi chuyện này, lẽ nào ngài cũng không biết ư?” Trương Lão Quán nói, Tề Thiết Chủy mới bấm độn một chút, sai mấy anh thân binh lấy dao gạt hết đám tơ sâu ra, rồi tự mình bước vào xem xét, nói: “Đều đang đắp chăn cả, buổi tối chết trong lúc ngủ đây mà. Dặn xuống dưới phải nhớ kỹ đấy, tuyệt đối không được ngủ ở đây.” Nói rồi, đột nhiên ngửi thấy một mùi khen khét, ngẩng đầu lên mới thấy vài chiếc lán trước mặt đang cháy phừng phừng, khói đen bốc lên đến tận trời, bèn hỏi: “Sao thế?”

    Trương Lão Quán thuật lại mệnh lệnh của Trương Khải Sơn một lượt, Tề Thiết Chủy tuy không tán thành, nhưng biết mình có nói cũng vô ích, lão già miền Đông Bắc này chẳng chịu nghe lời người khác nói đâu.

    Lúc này, hắn cũng mới nhận ra, tất cả những cái xác đều là nằm sấp mà chết.

    Trên mình những cái xác đều được đắp chăn bông, chắc là chết trong lúc ngủ, tư thế co quắp rất gượng gạo, nhìn kiểu nằm sấp này là biết không thoải mái tí nào, nhưng tất cả xác chết ở đây đều trong cùng một tư thế ấy. Rạch lớp áo trên lưng xác chết ra, ngoại trừ những vết hoen đang bắt đầu rữa ra từ bên trong nằm rải rác trên làn da khô đét ra, thì chẳng còn gì đặc biệt hết.

    Tề Thiết Chủy bấm ngón tay tính toán một hồi, nói: “Những ai tuổi Rắn, tuổi Rồng, tuổi Khỉ, tuổi Hổ, tuổi Chó đều ra ngoài hết. Có ai tuổi Gà không?”

    Mấy anh thân binh quay sang nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu. Tề Thiết Chủy bĩu môi, nghĩ bụng thôi mình tuổi Gà, để mình tự làm, rồi đeo găng tay, cẩn thận lật cái xác lên mặt trước.

    Hắn cúi đầu nhìn, liền lạnh toát cả người, hắn nhận ra bộ dạng của cái xác này rõ ràng giống y hệt cái xác trong cỗ Tiêu tử quan, trạng thái cũng giống y hệt nhau, ngay cả cách mà hai cánh tay co quắp cũng giống hệt, đã hoàn toàn cứng ngắc.

    Hắn kiểm tra suốt hồi lâu mà vẫn không có thu hoạch gì, trong miệng cái xác toàn là tơ sâu trắng ởn, cũng không biết liệu có phải lũ côn trùng này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người này hay không. Nếu là vậy, rất có thể lũ côn trùng này có chứa một loại bệnh khuẩn hay chất kịch độc nào đó.

    Tiếp tục tiến lên phía trước, chưa đi được mấy bước, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau, như thể có vật gì đổ phịch xuống đất vậy. Quay lại nhìn, liền thấy cái xác vừa bị hắn lật lại bỗng dưng co giật kịch liệt, sau đó, cái xác cứng ngắc lật một cái… hình như còn định lật thêm nữa.

    Tề Thiết Chủy mặt mũi tái mét, lắp ba lắp bắp định hét ầm lên, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.

    Cái xác đó lại lật mình, lần này trông cứ như một con rùa lật mình vậy, khổ sở lật người lại, “bịch” một tiếng, quay trở lại nằm sấp trên giường.

    Toàn bộ thân binh bên cạnh cất hết súng, nhanh tay rút quân đao ra. Tề Thiết Chủy vã cả mồ hôi lạnh, tự nói với mình: “Không được mê tín, không được mê tín, không phải quỷ nhập tràng.” Nhịp tim dần bình thường trở lại, hắn mới nói với Trương Lão Quán: “Đừng động vào nó, bên trong cơ thể mấy cái xác này có gì đó, chọc vào xác chết để nó chạy ra ngoài thì lại càng phiền đấy. Đến đây, giúp tôi lật thêm cái xác nữa đi.

    Hắn đưa mắt nhìn một cái xác ông già ở bên cạnh, Trương Lão Quán bước tới, vừa mới động tay vào, thì thấy “cái xác” nọ bỗng dưng vùng bật dậy khỏi đám xác sâu, co cẳng chạy biến. Chạy được mấy bước, đẩy một tấm ván giường ra, để lộ một đường hầm mỏ thông xuống dưới ẩn dưới lòng sông, rồi nhảy tọt xuống đó.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 33: Biết lật mình

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Người nọ trông bề ngoài như một lão già khô đét, nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, mọi người sững sờ đúng một giây, Trương Lão Quán lập tức nhảy dựng lên đuổi theo: “Phật gia! Kẻ trộm ở chỗ này!”

    Cả đám người cũng đuổi theo, mới thấy dưới lòng sông có một hang mỏ thông xuống dưới đất, người gầy choắt cũng phải gượng lắm mới len vào được, dưới hang sâu không thấy đáy. Xem ra, cả ngọn núi này dường như đã bị khoét rỗng đến cả ngàn vạn cái lỗ ở bên trong rồi. Khi đến gần, từ dưới hang bốc lên một mùi tanh tưởi nồng nặc. Trương Lão Quán bịt mũi, không chút do dự nhảy phắt xuống, Tề Thiết Chủy có kéo cũng không kéo lão lại được.

    “Sao lại lỗ mãng thế! Nhỡ dưới đó là hố phân thì làm sao?” Tề Thiết Chủy kêu lên, thấy xung quanh ai nấy đều gọi í ới, Trương Khải Sơn dẫn người xuống khỏi các nơi đã mai phục, đến trước cửa hang mỏ này.

    “Thằng ranh này quả nhiên không đi trên mặt đất, chỉ là không ngờ hang mỏ lại đào ở chỗ này mà thôi. Trèo lên mặt đất liền giả vờ làm xác chết, chúng ta đúng là không thể phát hiện ra nổi, nếu không phải Bát gia ngài đi về phía ấy, thì chuyến này chúng ta vồ hụt rồi.” Một anh thân binh nói, Trương Khải Sơn liền vỗ đầu anh ta, mắng: “Nịnh nọt cái gì đấy, đi hỗ trợ!”

    Mấy anh thân binh vội vã gật đầu túi bụi, rồi cũng nhảy xuống hang. Trương Khải Sơn cũng muốn xuống đó hỗ trợ, nhưng lại bị Tề Thiết Chủy kéo lại: “Ấy đừng, Phật gia, ông muốn nhảy xuống hố phân tôi không cản, nhưng mà ở đây vẫn còn một việc kỳ quái hơn, ông phải ở lại. Tra xong chuyện này rồi nhảy cũng không muộn.”

    Nói rồi, hắn dứt khoát kéo Trương Khải Sơn vào trong một cái lán, lại lật cái xác nằm trên giường lên một lần nữa.

    Khuôn mặt của cái xác này đã móp méo hết cả, rữa nát quá rồi, còn có cả mấy miệng thịt thối nửa chừng rớt xuống, kéo ra cả chuỗi chất nhầy dinh dính.

    Sau khi lật lại, bọn họ nhìn suốt mấy phút liền, nhưng cái xác vẫn không có chút phản ứng nào.

    Trương Khải Sơn khó hiểu nhìn Tề Thiết Chủy: “Ông làm cái gì đấy?”

    “Phật gia, kiên nhẫn chờ một chút.” Tề Thiết Chủy tự tin nói.

    Lại năm sáu phút nữa trôi qua, cái xác vẫn bất động, Trương Khải Sơn có hơi sốt ruột, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tề Thiết Chủy. Tề Thiết Chủy nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi, kéo Trương Khải Sơn ra ngoài dạo mấy bước, rồi lại nhìn cái xác. Vẫn không có chút động tĩnh gì cả. Bèn nói: “Đợi một lát, chắc là nó xấu hổ đó thôi. Tôi với Phật gia giả vờ đi xa một chút, không nhìn nó, để nó tự lật mình trở lại.”

    Trương Khải Sơn liếc mắt ra hiệu với thân binh, để bọn họ tiếp tục chú ý đến hầm mỏ kia, ông ta cũng chẳng thèm để ý tới Tề Thiết Chủy nữa, định đi về phía hầm mỏ nọ. Mới đi một vài bước, một tiếng bịch vang lên từ phía sau bọn họ.

    Cả mấy người đều quay đầu lại nhìn, mới thấy cái xác mà Tề Thiết Chủy nói kia quả thực đã tự lật mình trở lại rồi.

    “Đấy ông xem, ông xem, Phật gia.” Tề Thiết Chủy nhảy dựng cả lên, vọt vào trong lán đến bên cạnh cái xác nọ, chỉ vào nó mà mắng: “Cái con quỷ ranh mãnh này, trêu ta đấy phải không.”

    Trương Khải Sơn tiến lên, lại lật cái xác vừa mới trở mình lại, sau đó phất tay, chỉ khắp bốn phía. Các thân binh nhận lệnh bắt đầu đi lật những cái xác khác. Bọn họ đứng chờ, khoảng mười phút sau, những cái xác bắt đầu lục tục tự lật mình trở lại, quay về đúng trạng thái nằm úp sấp. Cả quãng lòng sông này cứ như là một xới bạc đang lật bài Cửu vậy.

    Trương Khải Sơn lạnh lùng nói: “Phụ tá đâu?”

    “Sĩ quan phụ tá đang ở dưới kiếm tra.”

    “Đợi cậu ta lên, rồi bắt đầu giải phẫu thi thể.” Trương Khải Sơn nói: “Chọn cái xác nào sạch sẽ một chút, để lại một người đứng chờ Trương Lão Quán, còn lại những người khác dọn dẹp sạch hết nền đất dưới này cho tôi xem. Lão Bát.” Trương Khải Sơn một cước đạp đổ chiếc giường ở bên cạnh, để lộ ra một hang mỏ khác nữa. “Ông thấy chuyện này như thế nào? Vì sao dưới giường bọn họ đều có hang động?”

    “Đây là của trộm mỏ.” Sau khi đã khai thác cạn kiệt những mạch khoáng khác, một số thợ mỏ liền lén lút đào xuống dưới mỏ khoáng của những người khác, trộm một ít khoáng vật đầu thừa đuôi thẹo trong đó. Tề Thiết Chủy cũng đá lật ván giường bên cạnh lên, bên dưới ván giường này có mấy cái xẻng xúc, hắn thử sờ bột phấn còn thừa lại trong xẻng: “Mỏ này là mỏ đá mắt rắn, đất Tương Tây này có đá mắt rắn cực tốt, nên có kẻ đào trộm.”

    “Thế thì vì sao phải đào lòng sông lên? Đào ngay xuống dưới mạch khoáng là được rồi mà. Sao phải đào lớp bề mặt nhiều đến vậy.” Trương Khải Sơn hỏi.

    Tề Thiết Chủy nói: “Phật gia, việc này ông không biết, đá mắt rắn cực kỳ quý hiếm, bọn họ đào những hang này là để ngầm ăn chia với thợ mỏ bên trên, trong lúc lọc khoáng, lựa những phần tốt nhất, ném xuống hang này, bên dưới hang có một túi lưới đỡ lấy. Có tiếp ứng vận chuyển những khoáng thạch đó ra ngoài cũng từ cái hang này. Hành vi này nếu bị bắt là sẽ bị xử lột da đấy. Các quan thổ ti giao dịch với nhau dùng đá mắt rắn là nhiều, hành vi này làm tổn hại đến lợi ích của các thổ ti.”

    Trương Khải Sơn gật đầu, vốc một nắm bột từ trong xẻng lên. Fluorit có thể là đá dạ quang, đá mắt cá hoặc đá mắt rắn, ở vùng biển hoặc vùng núi mà có loại đá này thì sẽ thu hút rất nhiều cá nhỏ hoặc côn trùng tới, bởi chúng có đặc tính phát sáng trong bóng tối. Ở trên rừng, côn trùng tập trung nhiều một chỗ lại thu hút rắn tới. Đất Tương Tây sinh ra loại đá này, có nghĩa là, nhiều mộ táng thời cổ đại chú trọng đến sự đặc sắc, nếu như có cổ mộ nằm ngay bên dưới một núi mỏ quặng fluorit thì không biết sẽ như thế nào nhỉ.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 34: Tiếng hí khúc ở sâu trong hầm mỏ

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Chuyển ngữ: Vân Mộc

    Trời về chiều khi hoàng hôn vừa buông xuống, Trương Lão Quán trở về, quẳng một lão già bị trói gô cổ lại xuống trước mặt Trương Khải Sơn. Lão già kia mặt đầy rỗ, đầu cúi gằm, run lẩy bẩy.

    Trương Khải Sơn nhớ đến hình phạt riêng của thổ ti đất này, đại khái cũng hiểu vì sao lão ta lại sợ khiếp vía đến vậy. Viên sĩ quan phụ tá còn chưa lên, những người được sai xuống dưới kia cũng vẫn chưa lên, khiến ông ta không khỏi có chút lo lắng.

    Mọi người đã dọn sạch nền đất cả khu vực này ra, nhưng không phát hiện ra được gì hết.

    Trương Khải Sơn châm một mồi lửa thiêu rụi cả một khoảng ba bốn dặm lòng sông, nhìn ngọn lửa cháy rừng rực lan ra mãi như dòng nước chảy, Tề Thiết Chủy cũng coi như là đã yên tâm. Bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cái xác được giữ lại, chính là cái xác đã được chuyển ra ngoài kia, trong lúc chờ viên sĩ quan phụ tá chui lên, Tề Thiết Chủy lật đi lật lại cái xác này mãi, lật một cái nó lại lộn trở về, cứ thế phải đến tám trăm lần rồi. Trương Khải Sơn nghĩ giờ động vào nó lần nữa, chắc cái xác này sẽ nhảy dựng lên mà chửi thề mất.

    Có một anh thân binh đứng bên cạnh lấy làm lạ, bèn hỏi làm gì thế, Tề Thiết Chủy nói: “Biết đâu đây lại là vũ khí bí mật của quân Nhật, xem này, cột hai cái xác này vào nhau, thế là chúng nó cứ liên tục lăn lăn rồi, nếu như cột thêm bom lên người nữa rồi thả vào chiến trường thì đáng sợ biết chừng nào?”

    “Lần nào bọn chúng cũng xoay về cùng một hướng à? Nếu không phải, vậy thì xác suất sẽ là 50%, ngộ nhỡ lại lăn về phía trận địa quân mình thì sao?” Anh thân binh bên cạnh nói. Bấy giờ Tề Thiết Chủy với lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

    Trương Khải Sơn vừa đi gặng hỏi lão già kia, vừa chờ viên sĩ quan phụ tá. Lão già kia chẳng chịu nói cái gì cả, chỉ nói đúng một câu rằng mình oan uổng quá, lão không phải trộm mỏ. Về phần người chết ở đây và nơi này từng xảy ra chuyện gì trước kia thì lão làm bộ như không biết tí gì cả.

    Nhì nhằng mãi một hồi lâu, Trương Khải Sơn ngày càng cảm thấy tình hình chỗ viên phụ tá không ổn, cũng chửng còn tâm tư gì nữa. Lão già kia thấy Trương Khải Sơn tần ngần sốt ruột bên cửa hang mỏ mãi, bèn đột nhiên hỏi: “Thưa ông, không phải ông có người bạn nào ở dưới mỏ đấy chứ?”

    Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn lão, lão ta lập tức cảm thấy mình đã lỡ lời, cuống quít cúi gằm mặt xuống. Trương Khải Sơn lạnh lùng nói: “Có gì nói mau.”

    Lão già kia lắc đầu, xem chừng không dám nói nữa, Trương Khải Sơn liếc nhìn Trương Lão Quán, Trương Lão Quán bèn tiến tới túm ghì lấy lão già kia. Trương Khải Sơn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào mặt lão: “Nói, không nói, ta sẽ tống ngươi xuống mỏ xem sao.”

    Lão già nọ liền cứng ngắc cả người, lắc đầu quầy quậy: “Thưa ông, thưa ông, không được đâu, hang mỏ ở bên ấy buổi tối không thể vào được. Ông mau bảo bạn ông lên đi, trời sắp tối rồi.”

    “Hở?” Tề Thiết Chủy hỏi.

    Lão liền nói: “Mình thì chẳng chia, nhưng mỏ thì có chia, tuyệt đối không được vào hang mỏ ở bên này vào buổi tối, vào rồi sẽ không tìm lại được nữa, các cụ đều nói đào hang mỏ đến một độ sâu nhất định, cả ngọn núi liền sống dậy, biết ăn vào buổi tối. Ông phải tin con, ông xem ở đây chết bao nhiêu là người, ông đừng nghĩ bên ngoài nhiều người chết, thực ra đa số đều chết ở trong đấy.”

    Trương Khải Sơn không nghe nổi nữa, lắc đầu: “Bắt lão câm miệng đi.” Nói đoạn vung tay lên chỉ huy, có người cõng cái xác lên, dẫn đầu chui xuống hầm mỏ theo lối cũ. Khi xuống được dưới đáy, bên dưới đã tối đen như mực, ngọn đuốc không chiếu ra được tung tích của bất kỳ ai. Bèn gọi to một tiếng: “Anh phụ tá!” Những người xuống theo cùng cũng gọi, nhưng chỉ nghe thấy những tiếng vọng lại văng vẳng trong đường mộ.

    Ngay sau đó, như thể nghe thấy cái gì, bèn xua tay ngăn mọi người lại.

    Lão già kia vẫn còn bướng bỉnh cầu xin mãi, khi vừa nhìn thấy ra hiệu thế cũng im bặt miệng, khi tất cả mọi người đều yên lặng, bọn họ nghe thấy từ sâu trong hầm mỏ vang lên một âm thanh kỳ quái, âm thanh này kéo dài liên tục, lúc cao lúc thấp, không phải tiếng nói chuyện, mà nghe như có người đang hát hí khúc.

    “Giả thần giả quỷ.” Trương Khải Sơn thấy buồn cười, Tề Thiết Chủy lại tiến lên một chút: “Phật gia, chưa chắc đâu, ông nghe lời hát mà xem, đây là một khúc của Nhị gia. Đây là tiết mục đã sắp sẵn rồi, chỉ chờ chúng ta vào mà thôi.”

    Trương Khải Sơn không rành hí kịch, nghe chẳng hiểu gì, mới bảo thủ hạ trong đường mộ vừa đi vừa lắng nghe xem sao, khi tìm đến được một đường mỏ thông xuống dưới, thì ra tiếng hát vang lên từ dưới này. Ông ta túm lấy lão già hỏi: “Đường mỏ này dẫn đến đâu?”

    Lão già nghe tiếng hát mà sắc mặt vàng ệch như đất, nói: “Đường này dẫn đến một cái hang rất lớn, trong hang có một Đạo quán chẳng biết có từ bao giờ, người chết đầu tiên chính là bắt đầu từ chỗ ấy.”

    Nói đoạn, lão ta đột nhiên nhìn thấy chiếc túi bách bảo của Tề Thiết Chủy thì sững người, lão nhìn Tề Thiết Chủy, rồi lại nhìn cái túi: “Thưa ông, ông cũng là thầy phong thủy phái họ Tề ư?”

    Tề Thiết Chủy nhíu mày gật đầu, lão già nọ lập tức cúi lạy nói: “Thế là đã đợi được ông rồi, thưa ông, tiên nhân nhà ông đã đến đây từ trước rồi, có lời cậy con gửi đến ông.”

    Tề Thiết Chủy thầm giật mình, cũng không biết lão ta nói thế là có ý gì, tiện đà liền hỏi: “Lời gì?”

    “Cao nhân nhà ông nói, “than hoạt” này ông phải lộn lại xem mới được, với cả——” lão tiến sát lại gần thì thào vào tai Tề Thiết Chủy.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 35: Đại cục phong thủy

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Chuyển ngữ: Vân Mộc

    Lão mặt rỗ nói một câu bằng tiếng Trường Sa, ý nghĩa đại khái rất hỗn loạn, chỉ nghe loáng thoáng được mấy từ, đại loại như “cái thằng cháu rùa rụt cổ này”, nghe như lời mắng chửi vậy, lại còn rõ là dài. Tề Thiết Chủy nghe xong mà chẳng hiểu ý của cao nhân là gì, sao phải đặc biệt tìm một kẻ đến gửi mấy lời chửi đổng để làm gì? Lại nghĩ thầm, không thể thế được, vị cao nhân này thậm chí còn tự cuốn bản thân mình vào chuyện này rồi, dù thế nào cũng phải để lại vài lời hữu dụng mới đúng.

    Thế là hắn nghe lại một lần nữa. Lão già kia căn bản không hiểu những từ ngữ này mang ý nghĩa gì, chỉ nhớ được đại khái cách phát âm thôi, lại hỏi một lần nữa, thì lão cũng nói tiếp cho hết.

    Tề Thiết Chủy đột nhiên hiểu ra.

    Đây là một câu cổ văn, lại nói ra bằng tiếng địa phương, kẻ nào không phải người trong nghề thì khó lòng mà nghe hiểu được.

    Đại ý là: học trò không đủ ba mươi sáu năm thì lui, long, huyệt, sa, thủy tưởng loạn mà không loạn, ba loài gây hại không gần mà lắm trù trừ, dưới đất có trời, dưới trời có lửa, huyệt không cần bùn, hai dòng hợp giao.

    Câu đầu tiên cũng đủ khiến sắc mặt Tề Thiết Chủy xám ngoét, Trương Khải Sơn hỏi lời này có ý gì, hắn đáp: “Cao nhân nhà tôi nói, người nào sở học dưới ba mươi sáu năm thì không nên đi vào.”

    Mọi người im phăng phắc, Trương Khải Sơn hỏi, còn gì nữa không?

    Tề Thiết Chủy vẽ mấy đường cong xuống mặt đất: “Cao nhân cũng từng xuống dưới đó, theo miêu tả của cao nhân, ‘long huyệt sa thủy, tưởng loạn mà không loạn’, đây là cách nói của phái Loan Đầu[1]. Cao nhân này có lẽ đến từ đất Sơn Tây, bố cục phong thủy ở đây ‘tưởng loạn mà không loạn’, vì sao loạn, loạn là vì có người đã tu sửa nơi này, câu này đã thể hiện rõ một chữ ‘Tàng’, tức nghĩa là, có kẻ đã giấu bố cục phong thủy thật sự của nơi này đi. ‘Ba loài gây hại không gần mà lắm trù trừ’, sâu bọ trù trừ, tức là loài sâu bọ biết bò chậm chạp, ‘ba loài gây hại không gần’ ý chỉ những loài sâu bọ không phải sâu hại bình thường, nhưng lại biết bò. ‘Dưới đất có trời, dưới trời có lửa’, câu này tôi vẫn chưa hiểu lắm. ‘Hai dòng hợp giao’[2], bao quanh lòng huyệt, tụ tại tiểu minh đường[3], buộc dòng khí lưu chuyển phong thủy lại tạo thành một tấm bình phong che chắn vận hạn và tà khí. Cộng thêm câu đầu tiên nữa, rồi lộn ngược lại mà đọc, cái này——”

    Tề Thiết Chủy lắc đầu: “Dòng khí lưu chuyển ở đây là để ngăn tà khí xâm nhập, nếu như ngược lại, vậy tức là nói hai dòng nước hợp lại ở đây là để ngăn tà khí ở trong không thoát ra ngoài. Không có côn trùng sâu bọ bình thường nào là vì mọi sinh vật sống đều bị một loài gì đó tên là “trù” ăn sạch rồi, cứ thế mà suy ra. Bên dưới đây nếu như có mộ, kẻ táng trong mộ này nhất định là tà khí quá nặng, phải sắp xếp ngược bố cục phong thủy để mộ khí không ảnh hưởng đến khí của non nước xung quanh, từ cổ chí kim, những nhân vật có thể đạt tầm cỡ như thế quả thực rất hiếm.”

    “Ông nghĩ ở quanh đất Trường Sa này, còn có thể là nhân vật nào trong lịch sử?”

    “Phật gia, nếu bảo tôi nói, thì mộ này chỉ táng được ông thôi.” Tề Thiết Chủy nói.

    Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn Tề Thiết Chủy, quay đầu nói: “Nếu cao nhân nhà ông đã nói nơi đây nguy hiểm, vậy thì ông đừng xuống nữa, viên phụ tá thân thủ rất tốt, nếu ngay cả cậu ta mà còn không thoát thân nổi thì dưới này quả thực vô cùng nguy hiểm, có lẽ tôi cũng chẳng trông nom ông được, ông cứ ở trên này mà chờ đi. Lão Quán ở lại đây với Bát gia, nếu gặp chuyện cứ đưa Bát gia về Trường Sa tìm viện binh.”

    Trương Lão Quán lắc đầu: “Bảo đám tiểu bối ở lại với Bát gia đi, tôi quen đất này hơn.”

    Tề Thiết Chủy đã hạ quyết tâm, nói: “Phật gia, không phải tôi cậy mạnh, chỉ là bình thường tôi hay ngại lôi thôi rầy rà nên mới không thích đi lại quá nhiều thôi. Ông cũng biết quy củ trong Cửu Môn, ổ này bọc ổ kia, mà cái ổ lão Bát tôi đây, xưa nay vốn yếu nhất trong chín nhà. Những kẻ muốn trừ khử tôi để thế vào vị trí của tôi hàng năm không một ngàn thì cũng tám trăm thằng, nếu không phải ngày trước ông cho tôi một cái chức cố vấn đặc biệt ở cục Công Văn hữu danh vô thực, thì chỉ e bây giờ tôi đã thoái vị từ lâu rồi. Bây giờ cũng đến lúc đền đáp ân tình, tôi đi với ông xuống một đoạn, tôi cũng muốn xem đại cục phong thủy trăm năm mới gặp một lần này, cũng giúp ông lý giải thêm một chút.”

    Trương Khải Sơn gật đầu, cũng không khách sáo nữa, không nói thêm lời nào mà chui xuống đường mỏ trước tiên, những người khác cũng lần lượt từng người chui xuống. Tề Thiết Chủy không ngờ Trương Khải Sơn lại đáp ứng đến sảng khoái như thế, ngẩn tò te một lúc, rồi hít sâu một hơi, thầm mặc niệm trong lòng.

    Hễ đến một vùng đất, đầu tiên xem thủy khẩu. Cổng thành bốn bề khép kín, tất có chân long kết huyệt. La tinh[4] nom giống rùa, rắn, sư tử canh trước cửa, tất có ẩn thượng cách chi long. Hoa biểu hãn môn[5] nhật nguyệt trấn thủ, đã định là đất phú quý. Bắc Thần[6] trấn thủ phải ngậm miệng, đất này tất có đại quý chi long. Sư tử đá canh ngoài cổng vương hầu, nhà nghèo khổ tường đổ vách ngã. Nếu có vương hầu ngụ đất này, cổng thành tất phải khóa nghìn trùng. Thấy có thủy khẩu có la tinh, ắt phải theo xin hỏi tông hỏi tổ.

    Nói rồi chui vào trong đường mỏ, trượt vào nơi nào chưa rõ trong bóng tối bên dưới.

    [1] Trong phong thủy, đại khái có thể chia làm 2 phái lớn là Hình thế xuất phát từ Giang Tây và Lý khí xuất phát từ Phúc Kiến. Phái Loan Đầu hay còn gọi là Hình thế, lấy hình thế, bố cục làm chính, chú trọng quan sát giới tự nhiên, tổng kết lại thành “địa lý ngũ quyết” (tức long, huyệt, sa, thủy, hướng). Phái Lý khí lấy la bàn làm công cụ chính, chú trọng lý thuyết âm dương, ngũ hành, bát quái, cửu tinh, hà lạc, để phân âm dương, xác định quan hệ tương sinh tương khắc, phán đoán cát hung, chứ không quan tâm nhiều đến hình dạng cụ thể của tự nhiên.

    [2] “Thủy hợp khâm”: một yếu tố cần xem xét khi xem phong thủy của phái Loan Đầu. Nước đổ từ hai ngọn núi hộ sơn hai bên trái phải huyệt mộ xuống, chảy thành dòng, hợp lại trước minh đường của huyệt mộ, sau đó dòng nước lại tiếp tục lưu thông phân nhánh, thì gọi là thế “thủy hợp khâm”, bởi thế nước trông như vạt áo giao lĩnh của người xưa.

    [3] Tiểu minh đường: điểm tụ thủy phía trước huyệt mộ gọi là minh đường.

    [4] Gờ đất đá nổi lên ở thủy khẩu.

    [5] Hoa biểu là cột trụ trước cổng cung điện/ lăng mộ, hãn môn là cổng bảo vệ bên ngoài. Trong phong thủy để chỉ hai ngọn núi lớn canh hai bên thủy khẩu.

    [6] Bắc Thần/ sao Bắc Đẩu: núi đá cheo leo hiểm trở dựng đứng ngay giữa thủy khẩu. Sách “Cấm tinh luận” viết: Đại địa Long thần canh sớm tối, phàm nhân không được mở miệng bừa. Khuyên người khi gặp sao Bắc Đẩu, cấm nói cấm nhìn phải tuân thủ.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)