Linh Dị [Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn - Nam Phái Tam Thúc - C36

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 16

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Tề Thiết Chủy rón ra rón rén lật tấm vải gai trùm trên mặt xác chết lên. Khuôn mặt cái xác vừa lộ ra, Trương Khải Sơn lập tức hiểu ra ngay, đây chính là người treo cổ ở đầu tàu kia. Lúc này, quần áo trên người cái xác đã bị lột bỏ hết sạch, hai mắt vẫn trợn trắng như cũ, hai con ngươi bé xíu như mắt chồn vàng nhìn chòng chọc lên trần nhà, đục ngầu.

    Ngay khi Tề Thiết Chủy vừa xốc tấm vải gai lên để lộ ra khuôn mặt cái xác, đôi con ngươi này đột nhiên di chuyển, nhìn thẳng về phía bên cạnh Trương Khải Sơn.

    Trương sĩ quan giật mình, lập tức lùi phắt lại rút súng ra: “Chưa chết.”

    “Đã chết.” Tề Thiết Chủy sụt sịt nói. “Cái cậu này, chỉ có tí tiền đồ.”

    Viên sĩ quan phụ tá lạnh lùng nhìn đôi mắt của cái xác. Lúc này Tề Thiết Chủy mới lật toàn bộ tấm vải gai lên. Thi thể từ trên xuống dưới bị đóng đến mấy chục cái đinh quan tài. Khắp xung quanh vết thương do đinh quan tài đóng vào còn vẽ rất nhiều đạo bùa.

    Trương Khải Sơn đứng trước thi thể, không có bất kỳ sợ hãi nào. Ông ta đi vòng quanh cái xác này một lượt, rồi đi tới giường đặt xác bên cạnh. Đôi mắt của cái xác chỉ ngừng trong chốc lát rồi lại di chuyển về vị trí cũ.

    “Vị này chính là cao nhân Tề gia đây, đưa chiếc xe lửa đến tận đây, có thể nói chính là xả thân vì nghĩa rồi.” Tề Thiết Chủy than thở. “Tổng cộng hai mươi bảy cái đinh quan tài, ghim trên người mình.”

    “Có ngụ ý gì?”

    “Cụ thể như nào tôi thật không biết, tôi chỉ nghe nói, vùng Đông Bắc có tục thỉnh tiên, là thỉnh bốn ông Hồ ly, Chồn vàng, Rắn và Nhím về nhập vào người, tục gọi là “lão thần tiên”. Về sau truyền vào Trung Nguyên, có trường hợp chúng nhập vào người làm chuyện xấu, cuối cùng bị thầy địa lý dùng đinh quan tài đóng vào người. Lão thần tiên vùng Đông Bắc nhập vào người tối đa chỉ một canh giờ là phải ra, vị cao nhân này có lẽ vì muốn lái chiếc xe lửa này đến đây nên mới vời Hoàng đại tiên(*) về nhập vào mình để giúp đỡ, sau đó mới đóng đinh quan tài ghim Hoàng đại tiên vào cơ thể mình. Bên trong cơ thể cao nhân chắc chắn cũng bị trúng ngài xác rồi, mới thi triển pháp thuật trong lúc hấp hối.”

    (*) trong dân gian Chồn vàng còn được gọi là Hoàng đại tiên.

    “Có pháp thuật thật ư?” Trương Khải Sơn hơi kinh ngạc.

    “Có pháp thuật thật hay không, sau khi tôi nhổ đinh lên là biết ngay. Nhưng Phật gia ông phải giúp tôi một việc, Hoàng đại tiên này bị đóng đinh trong người, thực ra còn có một khả năng khác.” Tề Thiết Chủy nuốt một miếng nước bọt. “Chính là Hoàng đại tiên không chịu nghe lời, có thể có tà tính, cao nhân sợ thả nó ra lại hại người.”

    Trương Khải Sơn vốn là người Đông Bắc, nhưng việc này ít nhiều cũng đã từng nghe nói, nhưng vẫn không cảm thấy hứng thú gì cả. Ngược lại, ông ta lại hứng thú với những đạo bùa xung quanh vết đóng đinh hơn. Những nét bùa chú này nối nhau liên tiếp, tạo thành vô số những đường nét nối liền màu đỏ sậm trên thân người.

    Nhìn thì dường như không chỉ đơn giản như lời Tề Thiết Chủy nói.

    “Tôi đã vẽ đến ba lớp bùa chú xung quanh thi thể này, với người Trương gia thể chất đặc biệt, chắc là không có việc gì đâu. Hoàng đại tiên đi ra rất có thể sẽ nhập vào người tôi đây, đến lúc đó, Phật gia có thể hỏi nó đầu đuôi sự việc, nếu hỏi xong mà nó không chịu đi, lại làm phiền Phật gia dùng một cây đinh quan tài đóng thẳng vào yết hầu tôi là được.”

    Trương Khải Sơn nhận lấy đinh quan tài, đưa cho viên sĩ quan phụ tá, viên sĩ quan bèn ước lượng một chút. Tề Thiết Chủy cũng có hơi sờ sợ: “Phật gia, thủ hạ này của ông không nặng chẳng nhẹ, việc này ông không được nhờ ai khác làm thay đâu đấy.”

    “Không cần ông nhổ đâu.” Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn viên sĩ quan phụ tá một cái, viên sĩ quan lập tức tiến đến, xốc thi thể lên, hai ngón tay vươn ra, cẩn thận kẹp lấy phần đuôi của đinh quan tài trên thi thể, không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, cứ thế rút thẳng đinh ra từng cái một. Đinh vừa rút lên, lập tức có chất khí miệng vết thương xì ra, phát ra một tiếng nghe như tiếng đánh rắm.

    Trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi quái gở, Trương Khải Sơn thầm nghĩ đúng là Hoàng đại tiên. Thi thể ngày càng tái nhợt, sau khi rút toàn bộ số đinh ra, thi thể liền khô quắt lại hoàn toàn. Viên sĩ quan phụ tá quay đầu lại nhìn Trương Khải Sơn, rồi lại nhìn Tề Thiết Chủy. Chỉ thấy Tề Thiết Chủy sắc mặt trắng bệch, hai tay che miệng, nhìn khắp xung quanh cực kỳ căng thẳng.

    Trong phòng tĩnh lặng suốt nửa ngày, cũng chẳng thấy Tề Thiết Chủy có hành động gì khác. Trương Khải Sơn trên trán nổi gân xanh, cúi đầu nhìn đôi mắt của thi thể, đôi mắt đúng là đã bất động.

    “Hoàng đại tiên đâu?” Viên sĩ quan phụ tá nhảy xuống, hỏi: “Bát gia, có phải ngài bị người ta ghét rồi không? Người ta căn bản không thèm nhập vào ngài đâu, chỉ có mình ngài tự đa tình thôi.”

    Mặt Tề Thiết Chủy đỏ bừng, hắn nhìn quanh quất, chẳng biết nên nói cái gì, bỗng nhiên có một cái xác cách đó ba cái giường bất chợt co giật một cái. Tề Thiết Chủy lập tức nhảy dựng lên kêu to: “Chớ!”. Trương Khải Sơn lập tức nhảy lên, đạp lên hai cái xác xông đến bên cái giường xác nọ, một tay giật tung lớp vải gai trùm trên mặt cái xác, liền thấy đôi mắt cái xác đã lỏng lẻo, con ngươi đục ngầu lõm cả xuống. Nhưng miệng cái xác lại há hốc ra.

    Trương Khải Sơn bóp cằm cái xác một cái, khiến cả cái lưỡi thò ra. Hóa ra ở sâu trong cuống họng cái xác có giấu một vật. Ông ta lôi nó ra, thì ra đó là một mảnh Giáp Cốt đã hư thối.

    Miệng cái xác nhanh chóng ẹp xuống, Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn mảnh Giáp Cốt trong tay, lại nhớ đến mảnh khác lúc trước tìm được trong quan tài, bỗng nhiên hiểu ra điều gì.

    Ông ta túm lấy Tề Thiết Chủy vẫn đang liên tục bái lạy cảm tạ Hoàng đại tiên đã để lại tin tức, xách cổ hắn lên đi ra ngoài. Vừa đi vừa gọi Trương sĩ quan: “Mang tất cả bản đồ toàn tỉnh ra đây, tất cả làng xã nữa. Đặc biệt là những bản đồ có đánh dấu các mỏ khoáng, không được thiếu tấm nào.”

    Viên sĩ quan lập tức vâng dạ rời đi. Thấy đã sắp nửa đêm, toàn bộ người trong bộ Tư lệnh đều bị gọi đến hết cả. Ở một bên khác, Nhị Nguyệt Hồng vừa đi ngang qua, xa xa thoáng thấy bộ Tư lệnh đèn đuốc sáng trưng, trong lòng như có điều suy nghĩ.

    Đi thẳng vào thành cũ, trở lại căn nhà cũ của mình, quản gia đã chuẩn bị sẵn một ít mỳ và đậu phụ, anh vội vã húp vài hớp. Đến phòng tập, đạp lên mấy chiếc rương, nháy mắt đã nhảy lên xà nhà, gỡ mấy mảnh ngói trên trần nhà ra, sau đó ló đầu lên, rồi đu người nhảy hẳn lên trên.

    Hóa ra trên lớp mái ngói không phải là trần nhà, mà là một gian phòng bí mật, tuy chỉ cao khoảng một người, nhưng bên trong bày đủ các loại rương hòm và sách cổ phủ đầy bụi. Kể từ khi quyết định không xuống đất nữa, đã lâu lắm rồi anh không còn vào gian phòng bí mật này. Anh lấy cái đê khâu tay mà Trương Khải Sơn đưa ra, đến trước một cái rương dài khoảng ba mét. Mở rương ra, mới thấy bên trong cũng có hàng ngàn cái đê y hệt như thế, được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng trong các ngăn phủ đầy bụi. Ngoài ra còn có mấy ngăn bỏ trống.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 17: Tương thập cửu hương

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Đê khâu tay nhà Nhị Nguyệt Hồng, tính từ khi lập gia đến nay, tổng cộng có 1027 cái, mỗi đóa hoa khắc trên đầu mỗi cái đê đều không giống nhau. Rương này có đến hàng ngàn ngăn nhỏ, đáy rương quét một lớp dầu mềm, hễ có ai xuất sư, trong nhà sẽ có người đánh riêng cho một cái đê, đem mặt khắc hoa văn trên cái đê ấn xuống đáy ngăn quét dầu mềm, đóng một con dấu ở đó. Sau khi chủ nhân cái đê chết đi, cái đê mới được trả lại về ngăn đã được đánh dấu ngày đó.

    Quy củ này đặt ra là vì sợ khi những cái đê lưu lạc ngoài giang hồ, có người ngoài nhặt được lại giả mạo người họ Hồng mà hành sự, làm liên lụy đến nhiều người.

    Mặc dù vậy, trên giang hồ vẫn không ít những kẻ trộm làm giả cái đê để sinh sự, chỉ mấy năm gần đây vì Trương Khải Sơn đứng lên chủ trì Cửu Môn, những chuyện như thế mới bớt dần đi. Vậy mà hôm nay, cái đê này lại vừa khớp với hoa văn dưới đáy ngăn trong rương, đây đích thị là di vật Hồng gia rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.

    Tuyệt học gia truyền nhà họ Hồng, mấy đời gần đây rất ít người chết bất đắc kỳ tử, trong rương có mấy ngăn trống rỗng, thuộc về một nhóm người duy nhất đã mất tích từ mấy chục năm về trước trong một lần xuống đất. Nhóm người này cho đến nay vẫn không rõ tung tích, mà cái đê này lại xuất hiện ở đây, chứng tỏ mấy vị tổ tiên đó đã táng thân trong mộ rồi.

    Nhớ năm đó ngôi cổ mộ trong núi sâu mà bọn họ đi tìm nằm ở khu vực rừng nguyên sinh cửa núi Đại Lung Lĩnh gần Tương Tây, nơi đó không có tuyến đường sắt nào nối với Trường Sa, cũng không thể lái xe mà đi, cưỡi la mà đi cũng phải ròng rã mất hai tuần mới đến được cửa núi.

    Đại Lung Lĩnh kéo dài hơn một trăm kilomet, sau đó là núi lớn mênh mông ranh giới giữa hai đất Tương và Ngạc(1), toàn là rừng sâu núi thẳm. Sau khi xảy ra chuyện, phụ thân Nhị Nguyệt Hồng từng nhiều lần cố gắng tìm cách cứu viện, nhưng cổ mộ này vạn phần hung hiểm, đã vào mấy lần mà cũng đều hết cách, phải thối lui. Không biết phụ thân đã trải qua những gì trong đó, mà sau khi ra ngoài, liền thiêu hủy hết toàn bộ những tài liệu liên quan đến cổ mộ này, không cho phép con cháu trong nhà bén mảng đến gần đó nửa bước. Bây giờ, biết bao nhiêu năm đã trôi qua, cỏ cây lại mọc, núi non đổi thay, cho dù có người dẫn đường, nhưng muốn tìm ra vị trí cụ thể cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

    Cái đê của Nhị Nguyệt Hồng, phía trên khắc một đóa thủy tiên, cũng đã đặt trong rương này, thể hiện quyết tâm không xuống mộ lần nữa của anh. Anh vuốt ve cái đê một lúc, khiến tay dính đầy bụi, rồi mới quay đầu đốt ngọn đèn da cá mà treo lên xà nhà. Đèn làm từ da rái cá kéo căng, bên trong có các con rối hình cá thu xoay tròn do hơi nóng, đàn cá bơi trong ánh sáng loang loáng như nước, chiếu sáng cả một góc phòng – ở đó có một mô hình lập thể dựng bằng rơm rạ, là mô hình bên trong một cổ mộ.

    Anh hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn mô hình này. Mỗi lần phụ thân trở về từ Đại Lung Lĩnh, người đều nhốt mình trong mật thất, dùng các que rơm rạ để dựng nên mô hình này, dường như muốn phục dựng lại kết cấu của ngôi mộ kia. Điều đó chứng tỏ lúc ấy phụ thân rất muốn chinh phục tòa cổ mộ này, nhưng đến lần cuối cùng trở về từ ngôi mộ đó, người lại tiêu hủy toàn bộ số tư liệu có được. Theo lời một người bạn già đồng hành cùng phụ thân lúc đó, trong lần cuối cùng, phụ thân đã một mình thâm nhập được vào nơi sâu nhất trong cổ mộ, trong lần đó, chắc chắn người đã nhìn thấy cái gì đó.

    Nhị Nguyệt Hồng ngẩn người trong mật thất cho đến tận canh hai, bao nhiêu là suy nghĩ rối rắm như tơ vò, đến khi quay lại sân viện, nhìn thấy đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, không khỏi có chút ân hận. Vội vàng tắm sơ qua rồi mới vào phòng, thấy vợ mình đang nằm nghiêng ở đầu giường đọc “Đoạn hồng linh nhạn ký” của Tô Mạn Thù, đọc đến say mê, chẳng hay biết Nhị Nguyệt Hồng đã vào từ bao giờ.

    Cô nương nhỏ nhắn này, nhũ danh Nha Đầu, có thể nói chính là cô nương bị nhiều người ghen tỵ nhất Trường Sa. Có lẽ là bị người ghen ghét nhiều quá, nên sức khỏe quanh năm suy yếu.

    Nhị Nguyệt Hồng từ tốn nằm xuống, Nha Đầu mới giật mình một chút, buông sách xuống, thổi tắt đèn, rồi ngả vào lòng Nhị Nguyệt Hồng.

    “Sách uyên ương hồ điệp(2) có hay hay không?” Nhị Nguyệt Hồng nhẹ giọng hỏi bên tai nàng. Nha Đầu lắc đầu, nhắm hai mắt lại.

    Ánh trăng từ ngoài song cửa chiếu vào, Nhị Nguyệt Hồng vẫn mở trừng trừng hai mắt, yên lặng nghe tiếng Nha Đầu hít thở. Dưới ánh trăng, tấm màn che loang loáng từng mảnh sáng vụn vỡ li ti kỳ lạ. Anh giơ tay lên, định kéo màn lại cho kín, chợt phát hiện, trên tay mình vẫn đeo cái đê từ bao giờ.

    Anh sửng sốt một chút, mới nhận ra mình vẫn theo thói quen, bất tri bất giác, đã đeo lại cái đê lên tay rồi.

    Bên này hồ điệp uyên ương, bên kia Trương Khải Sơn đã nhốt mình trong phòng làm việc dán đầy các loại bản đồ Hồ Nam. Ông ta vẫn ngồi trước bàn làm việc, nhìn hơn mười mảnh Giáp Cốt trước mặt, thỉnh thoảng lại cầm một mảnh lên ngửi. Những mảnh Giáp Cốt này đều được phát hiện ở trong dạ dày các thi thể người Nhật, kích cỡ chỉ nhỏ bằng cái móng tay.

    Loáng một cái đã quá nửa đêm, Tề Thiết Chủy buồn ngủ ríu cả mắt lại, pha cho mình một ấm trà thật đặc, cuối cùng lại làm đổ cả nước trà xuống thảm. Thấy viên sĩ quan phụ tá không chú ý, mới lập tức dịch cái bàn trà sang bên cạnh để che vết nước đổ. Bên cạnh có anh chàng sĩ quan tham mưu họ Thi đang ôm đống tài liệu đã dịch xong, căng thẳng đứng chờ Trương Khải Sơn cho mời vào. Tề Thiết Chủy bèn gọi anh ta lại, xem cặp tài liệu anh ta đang cầm trong tay.

    Đây là những tài liệu thu được trên xe lửa, đa phần đều có liên quan đến địa điểm khai quật số quan tài và giám định sơ bộ. Những tài liệu này được ghi chép hết sức chi tiết, hầu như mỗi một cỗ quan tài đều có thể truy ra được địa điểm và thời gian khai quật.

    “Lão thầy bói, lão thầy bói.” Trương Khải Sơn bỗng gọi hắn, Tề Thiết Chủy lập cập chạy tới, đến nơi liền không nhịn được mà ngáp một cái rõ to, Trương Khải Sơn lập tức ném một miếng Giáp Cốt vào miệng hắn.

    Tề Thiết Chủy hết cả hồn, vội vàng nhổ ra, chỉ vào Trương Khải Sơn, ghê tởm không nói nên lời.

    “Cái lưỡi ông này là nhất rồi, nếm ra được vị gì nào?” Trương Khải Sơn hỏi, Tề Thiết Chủy phun nước bọt phì phì, khạc nhổ liên tục, “Ớt dây mười chín vị, tương dầu hạt tía tô, đây là gia vị bên Động Khẩu Tương Tây à?” Nói rồi sắc mặt lại tím tái, muốn nôn mửa.

    “Long cốt tùy táng, những Giáp Cốt này đều phải sắc với thuốc bắc, dùng để phòng ngừa những biến đổi bệnh lý của thi thể trong quan tài, tránh gây truyền nhiễm cho người khác trong lúc nhập liệm. Những người Nhật này sau khi mắc bệnh, cũng hy vọng thuốc ngấm trong Long cốt có thể trị được sâu bệnh trong cơ thể họ. Nhưng thằng cha nào thiếu não lại đổ Thập cửu hương và dầu tía tô vào nồi sắc thuốc? Nhất định là cao nhất nhà ông cố ý làm vậy, để báo cho chúng ta biết nơi xe lửa này hướng đến.” Trương Khải Sơn lạnh lùng nói: “Vị cao nhân này, đùa bỡn đám người Nhật phải chạy vòng vòng. Giống như ông, giả heo xơi thịt hổ.”

    Tề Thiết Chủy chỉ vào Trương Khải Sơn đang tìm lá trà khắp phòng, cãi cùn: “Ta thế nào lại giả heo!”

    Thi sĩ quan nghe mùi bãi nôn của Tề Thiết Chủy, sắc mặt cũng bắt đầu tím bầm. Trương Khải Sơn đi tới trước tấm bản đồ lớn, nhìn khu vực Tương Tây Tương Bắc: “Xe lửa đi từ hướng này đến, đến đất Ngạc là đường sắt bị nổ đứt rồi, xe lửa nhất định là từ vùng núi này tới, trong vùng núi này có lẽ giấu đường ray khác đây, phần nhiều là liên quan đến núi mỏ. Toàn bộ khu vực này toàn là núi mỏ, nhưng chỉ có một số gia đình nhà quê vài vùng là dùng Thập cửu hương để ăn thôi, ở đây, ở đây, và đây nữa.” Trương Khải Sơn chỉ vào mấy chỗ trên bản đồ. “Chắc chắn chiếc xe lửa đến từ đây, cứ tìm mấy tấm bản đồ chi tiết các vùng này, chúng ta tìm từng cái một là tra ra được, ngày mai lên đường.”

    Tề Thiết Chủy nhìn Trương Khải Sơn, vừa súc miệng vừa lắc đầu quầy quậy: “Phật gia, tâm hồn tôi bị tổn thương, không đi.”

    Trương Khải Sơn không quay đầu lại, lặng lẽ nói: “Quân phòng thủ Trường Sa quá quan trọng, tộc nhân của ông vì báo tin cho chúng ta mà ngay cả mạng cũng mất, chứng tỏ trên đường còn rất nhiều tin tức khác của Tề gia nữa, chuyến này ông tuyệt đối đừng từ chối.”

    ———————

    (1) Tương là tên gọi khác của Hồ Nam, Ngạc là tên gọi khác của Hồ Bắc.

    (2) Sách uyên ương hồ điệp: các tác phẩm theo phái “uyên ương hồ điệp”, dùng ngôn ngữ hiện đại để nói trong bối cảnh hiện đại cho dễ hiểu thì chính là truyện ngôn tình =))

    Tô Mạn Thù (1884-1918) tên thật là Tử Cốc, pháp danh Mạn Thù, hiệu Nguyên Anh. Ông là nhà thơ, nhà văn, họa sĩ và là dịch giả cuối thời Thanh. Cha ông là Tô Kiệt Sinh, một Hoa kiều sống ở Nhật, mẹ ông là người Nhật. Năm 1894, ông theo cha về Trung Quốc, sau lại qua Nhật học. Ông là một nhà thơ tài năng, học thức uyên bác, từng dịch nhiều thơ Tây phương sang chữ Hán, ngoài ra còn viết một số tiểu thuyết bằng văn ngôn đơn giản, đa số là bi kịch ái tình hôn nhân, nổi tiếng nhất là tiểu thuyết mang tính tự truyện “Đoạn hồng linh nhạn ký”, có ảnh hưởng trực tiếp đến phong trào “Uyên ương hồ điệp phái” sau này.

    Tác phẩm này đã được nhà thơ Bùi Giáng chuyển dịch sang tiếng Việt với tựa là “Nhà sư vướng lụy”.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 18: Vào núi

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Trương Khải Sơn làm việc rất nhanh, đây là chuyện mà trong quân ai ai cũng biết.

    Đêm canh ba mới ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, viên sĩ quan phụ tá đã ở dưới sân điểm danh các thân binh đi theo, tất cả đều áo quần gọn ghẽ, pạc hoọc giấu dưới yên ngựa, lấy túi nước đè lên trên, sau hông giắt lưỡi lê.

    Trương Khải Sơn kiểm tra lại khẩu Colt của mình, mắt thấy mặt trời vừa lên, mới bảo mã phu dắt ngựa ra ngoại ô trước, còn bản thân với mấy thân binh thì lên xe hơi, chia nhau mà đi. Buổi sáng tám giờ, nhóm người bọn họ mới tập trung ở sườn đồi gần đường ray xe lửa ngoài ngoại ô, cả đội tổng cộng mười bốn người. Một nhóm sáu người ngụy trang thành một đội buôn đi trước 20 dặm, nhóm thứ hai bốn người ngụy trang thành lái buôn trà tản ra điều tra khắp khu vực xung quanh, còn Trương Khải Sơn, viên sĩ quan phụ tá và hai phu khuân vác đi sau cùng, dọc đường vừa thu thập tin tức, vừa sắp xếp phương hướng.

    Hai nhóm người đã đi trước, chờ suốt nửa ngày trời mới thấy Tề Thiết Chủy khoan thai bước đến. Trương Khải Sơn và viên sĩ quan phụ tá ăn vận như tiểu thương bán trầu cau, còn đem theo cả một hòm thuốc lá, chỉ thấy Tề Thiết Chủy mặc áo đạo sĩ, tay dắt lừa đi tới, trông đích thị là một lão thầy bói.

    Cũng may từ mấy đời nay Trường Sa vẫn luôn là đầu mối giao thông quan trọng, đâu đâu cũng toàn những kỳ nhân dị sĩ khắp trời Nam đất Bắc, nên dáng vẻ này cũng không quá hiếm lạ gì.

    Nhưng vấn đề là con lừa đi quá chậm, thường cứ đi được một đoạn lại bị bỏ xa đến hai ba dặm, bọn Trương Khải Sơn phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới thấy chạy tới nơi, Trương Khải Sơn nhẫn nhịn suốt nửa đường, cuối cùng thở dài bảo: “Lão thầy bói, tôi bảo ông cải trang thôi, ông cưỡi một con lừa tới làm gì?”

    “Phật gia, thầy bói không cưỡi lừa, lại đi cưỡi một con ngựa thật là cao to, ấy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này ư? Ngài tuyệt đối không được coi thường bộ đồ này của tôi nhé, càng đi vào trong núi cái mánh nhỏ này của tôi càng hữu dụng đấy.”

    Từ khi vào núi đến giờ, viên sĩ quan phụ tá vẫn hết sức cảnh giác, hễ cứ có chim bay lên là anh ta cũng phải dừng ngựa lại, ngẩng lên trời nhìn ngắm cả nửa ngày, nghe Tề Thiết Chủy nói thế, hiếm một lần mới quay đầu lại nói: “Đạo sĩ vùng núi này, sớm đã nghèo kiết xác đến mức tuyệt chủng rồi, cái gọi là đạo sĩ phần nhiều là sơn phỉ lưu lạc, trốn trong đạo quán bỏ hoang nơi núi sâu mà giả thần giả quỷ, bắt cóc trẻ con dưới xóm lên núi nuôi thành trộm thành cướp. Có bộ dạng này của ông ấy, gặp người chỉ sợ là bị người ta đánh chết mất thôi.”

    “Không phải không phải, bọn chúng là giặc cướp, chỉ biết cậy mạnh. Tôi đây trông thế mà là thân truyền của Hoàng Đình tổ sư, hậu nhân Tề gia đấy.” Tề Thiết Chủy nói đoạn vỗ vỗ vào cái túi bách bảo của mình: “Một trăm lẻ tám phép thần thông đều ở cả đây, đi đến đâu cũng là thần tiên sống. Chẳng thế lúc Phật gia nhét miếng Giáp Cốt vào mồm tôi, tôi đã trúng độc bỏ mình từ lâu rồi.”

    “Miếng Giáp Cốt ấy đã chưng qua với máu của tôi rồi, bằng không sao dám lấy tay không mà cầm, không sợ nhiễm độc sao.” Viên sĩ quan nói với vẻ sâu xa.

    Nghe nói máu người họ Trương không giống máu người thường, có thể trừ độc trị bệnh, lúc uống trà nói chuyện phiếm, Tề Thiết Chủy thường hỏi Trương Khải Sơn việc này có thể cho xem tận mắt hay chăng, mà lần nào cũng bị cười nhạo, hôm nay viên sĩ quan phụ tá mới nói thẳng ra như thế, làm hắn không khỏi bán tin bán nghi. Vừa định mở mồm truy hỏi, lại thấy vết thương quấn băng vải trên tay viên sĩ quan phụ tá, vết thương nơi lấy máu nào đã lành miệng. Lại nghĩ bụng, dùng máu mà chưng, không phải sẽ thành đậu phụ huyết à?

    Trương Khải Sơn bên cạnh bèn ghìm cương ngựa, liếc nhìn Tề Thiết Chủy, như thể muốn cười chê, Tề Thiết Chủy bèn nuốt câu hỏi đang nghẹn ở cổ họng xuống.

    Một đường thẳng hướng Tương Tây mà đi, cũng không phải lúc nào cũng men theo đường ray được. Sau khi vào núi, chỉ có thể đi trên triền núi, nhìn đường sắt phía xa xa mà đi theo thôi. Mấy lấy còn gặp phải đất lở, quần áo Tề Thiết Chủy liền bẩn thỉu không ra làm sao nữa, thế mà trông lại rất giống dân quê mùa hoạt động ở vùng này.

    Ba ngày sau, bọn họ đến khu vực khai thác mỏ đầu tiên đã vạch ra trên bản đồ.

    Tương Tây sản xuất nhiều thủy ngân, quặng mỏ ở đây có đến mười một mười hai quả núi liền, xen lẫn đủ các loại mỏ khoáng khác nhau. Thợ mỏ đều ăn ở luôn trong núi sâu, hai tháng mới xuống núi một lần, có mã phu riêng để mỗi ngày còn vận chuyển khoáng thạch. Người ở đây phần lớn là người Mèo, rồi người Động, vân vân, rải rác trong núi sâu, cơ bản đều là các khu tự cai quản, hoàn toàn là sinh sống hoang dã nơi biên cảnh Miêu Cương.

    Đến khai thác mỏ quặng ngoài Cục địa chất khoáng sản ra, còn có những người Nhật, người Đức hợp tác với các lãnh đạo phía trên nữa, bây giờ người Nhật đều đã rút hết, thợ mỏ đa phần là người Hán với người dân tộc lẫn lộn tại địa phương, rất phức tạp.

    Tuyến đường sắt đã cách hơn hai dặm rồi, đi đường tàu xe mệt nhọc, tạm thời không có ai báo cáo. Có mấy người vào một ngôi làng của người Động trên sườn núi, lại tìm thấy trạm dịch cổ trên tuyến đường trà mã cổ đạo ngày xưa, bây giờ trạm dịch do dân địa phương nắm giữ, phần nhiều là do các lái buôn và lữ khách ở chung, rồi cùng tiếp tế hàng hóa cho, thường xuyên tụ tập mấy trăm người một lúc, đủ các loại dân tộc, đủ các loại nhân vật.

    Ngôi làng của người Động được xây trên sườn núi, trạm dịch lại được dựng lửng lơ trên đường núi sát vực đá, nguyên hàng hiên lợp cỏ rất dài chạy dọc suốt cả nửa đoạn đường, chênh vênh giữa lưng chừng núi. Bên trong là những tấm phản ghép liền nhau thật dài như một con rồng, mấy trăm người cùng ngủ trên ấy. Bên dưới gối đầu là vực sâu vạn trượng, thấy mà khiếp hãi.

    Sắc mặt Tề Thiết Chủy vàng ệch như đất, lắc đầu nói: “Phật gia, thế này nhỡ nửa đêm đi tiểu, một cước đạp không, thế là thịt nát xương tan.”

    Trương Khải Sơn phủi phủi bụi đất trên người, đến trước lan can của trạm dịch, nhìn ra thung lũng bao la bên ngoài.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 19: Cửu quỷ thải liên hoa

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Trước kia khi Trương Khải Sơn vừa đến Hồ Nam, từng dạo qua Tương Tây một vòng, nơi này non nước trập trùng, đứng trên vách đá giữa lưng chừng núi còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách trong khu rừng rậm rạp dưới vực núi. Trời về chiều, bầu trời ở vùng núi vẫn chưa tối hẳn, hẵng còn nhìn thấy một lớp ánh sáng lành lạnh mỏng tanh phủ lên tất cả các ngọn núi. Giữa màn sương lúc dày lúc mỏng, không nhìn rõ được bất kỳ cái gì.

    Những người đến trước đã thăm dò hết mấy hướng suy đoán của ông ta, hiện giờ đang rải rác ở khắp các ngóc ngách dưới thung lũng. Chiếc xe lửa nhất định là đến từ một khu mỏ nào đó ở vùng này.

    Người họ Trương sau khi vào đất Tương, đều nhất loạt tuân thủ truyền thống Trương gia, bố trí vô số tai mắt trên khắp tỉnh Hồ Nam, người họ Trương trà trộn vào ở cùng dân địa phương với đủ các ngành nghề, để rồi đến lúc Trương gia muốn xuống đất một chuyến, ở đâu cũng có người tường tận đất đai phong tục tập quán địa phương làm tiếp ứng cho mình.

    Buổi tối, trong trạm dịch, các tiểu thương bắt đầu nổi lửa nấu cơm, trên thềm đá chơi vơi giữa vách núi, người nướng bánh Naan, kẻ nấu canh tiêu ớt, có thợ săn nướng thịt thú rừng, phết lên đủ loại ớt bột, gia vị, mùi thơm tỏa ra khắp khe núi. Trên dãy phản xếp thành hàng dài này còn treo đầy các loại đèn dầu đèn bão, từ xa nhìn lại, nom cứ như chợ quỷ trong tiểu thuyết liêu trai.

    Trương Khải Sơn vẫn mặc nguyên áo, nằm xuống nghỉ ngơi, gió lạnh từ đáy vực bên dưới ván gỗ thốc lên. Viên sĩ quan phụ tá ở bên cạnh thổi một hơi còi dơi, đợi người Trương gia ở vùng này đáp lại. Tề Thiết Chủy bị mùi thức ăn đến từ đủ các vùng đông tây nam bắc mê hoặc đến điên đảo thần hồn, bèn xách túi tiền đi khắp nơi đòi mua, loáng cái đã ôm đủ thứ bánh nướng thịt xiên trở về.

    Trương Khải Sơn mở một con mắt, liếc nhìn một cái. Tề Thiết Chủy bèn nói: “Phật gia, Phật gia, may mà đi cùng ngài đến, chẳng ngờ giữa núi rừng hoang vu quạnh quẽ này lại có cảnh tượng hưng thịnh như thế, chi bằng lại đây nếm thử mấy cái?”

    Trương Khải Sơn lẳng lặng nói: “Hành tẩu giang hồ, ăn uống bậy bạ, lão Bát ông chừa phần cho người khác với chứ, đằng nào sống cũng chẳng bao lâu nữa. Tôi xem cửa hàng nhà họ Ngô bên kia, chó nhà Ngô Lão Cẩu cũng chẳng ăn mấy thứ này. Ông liệu mà sang Ngô gia học hỏi thêm đi.”

    Tề Thiết Chủy nhìn thức ăn trong tay, lại nhìn các lái buôn khắp từ nam chí bắc, nhẹ giọng hỏi: “Không đến mức ấy chứ, Phật gia. Tôi thấy xứ này dân phong thuần phác, người nhà quê ai cũng đáng yêu, chứ giang hồ hiểm ác, đâu phải tôi chưa trải qua bao giờ. Người Trương gia các ông quá cẩn trọng rồi, thảo nào ế vợ.”

    Đang nói chuyện, viên sĩ quan phụ tá đã quay lại, dẫn theo một người đàn ông trung tuổi nom như dân cửu vạn. Ánh mắt Trương Khải Sơn sáng lên, bèn trở mình ngồi dậy: “Lão Quán, sao rồi?”

    “Vùng này là địa bàn của Hoắc gia, Tương Tây Hoắc tửu hương, gần đây lại còn có đến mấy vụ mua bán lớn, thế lực của Hoắc gia đang nổi lắm, người của Bán Tiệt Lý vẫn đang nhăm nhe kiếm cớ lọc bớt khu vực này đấy. Toàn cao thủ Hoắc gia canh giữ vùng này. Khải Sơn mọi người đều quen mặt, phải cẩn thận. Vào thôn cái là rất dễ bị nhận ra ngay.” Trương Lão Quán cúi xuống châm điếu thuốc, ngón tay lão đã bị thuốc xông đến vàng khè, nếu không phải mở miệng ra là nói tiếng Quan thoại thì khó lòng mà tin được đây là người Trương gia.

    Tề Thiết Chủy ngẩn ra một lúc, lau mép dính đầy mỡ canh chua, nói: “Ai u, Phật gia, tôi còn không ngờ được đấy, nơi này là địa bàn Hoắc gia, năm đó Hoắc gia chưởng quản Cửu Môn, có một mình ông người phương Bắc, vừa xuống cái là thế thời thay đổi hoàng đế cũng đổi, Hoắc Tam Nương dễ gì đã cam lòng. Ngài hiện giờ là dựa vào Trường Sa quân p…” Lời chưa dứt đã bị viên sĩ quan phụ tá vỗ nhẹ vào cằm, khiến hắn ngắc ngứ một phen.

    Tề Thiết Chủy lập tức phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói: “Ngài bây giờ là dựa vào họng súng, chứ nếu chỉ luận về công phu xuống đất, nhà Nhị gia với Hoắc gia đều luyện từ thuở tấm bé, Hoắc gia cũng không phục thuật phong thủy trước sau có ba trăm năm của ngài. Bây giờ chúng ta xuất hiện ở đây, lỡ Tam Nương lại nghĩ chúng ta đang giúp Bán Tiệt Lý đối phó với cô ta thì sao?”

    Trương Khải Sơn tựa mình vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, ông ta căn bản không quan tâm chuyện Hoắc gia, trên thực tế, nếu một ngày chiến tranh bảo vệ Trường Sa nổ ra, thì không còn phân biệt Cửu Môn gì nữa, trong thành chỉ có người Trung Quốc và người Nhật Bản mà thôi.

    Ông ta nhìn Trương Lão Quán: “Những cái khác thì thế nào?” Trương Lão Quán nói: “Chuyện xe lửa thì không đơn giản. Ở đây địa hình núi non phức tạp, nếu có khu mỏ với đường sắt xây giấu trong rừng, ít nhất cũng phải mất mấy năm. Với cả, ở đây cây cỏ rậm rạp, bên này đang xây thì bên kia đã bị bụi cây dây leo mọc hoang che kín, phải mất một hai tháng tu sửa lại mới bắt đầu đưa vào hoạt động được. Tôi hỏi qua mấy tay gác đêm trong thôn, họ đều bảo chưa nghe thấy tiếng xe lửa chạy ở đây bao giờ, nhưng lại có mấy người nói, bọn họ đã từng nghe thấy tiếng động kỳ quái khác, loại tiếng động không thể xuất hiện ở khu vực này được.”

    “Là cái gì?” Tề Thiết Chủy vội hỏi.

    Trương Lão Quán nói: “Trong tháng này, một buổi đêm, trong lúc đang gác, bọn họ đều cùng lúc nghe thấy tiếng mấy trăm người cùng đập sắt vang lên từ trong khe núi. Tiếng mấy người đó nghe thấy đều là tiếng vọng lại, đều bảo nhau không biết thôn nào mà có nhiều người rèn đúc thế, cả thung lũng đều nghe thấy tiếng. Còn nghe nói trong núi có chứa một khối thiên đồng, nên thần tiên xuống đây để rèn kiếm.”

    Trương Khải Sơn nhìn xuống thung lũng, Tề Thiết Chủy vừa định hỏi tiếp, ông ta bèn xua tay: “Đường ray ở dưới lòng đất, trong các dãy núi ở đây có lẽ có vài đoạn là rỗng, mạch nước ngầm khô kiệt lại không có cây cối gì, các mỏ khoáng vùng này đa phần đều là của người Nhật, bọn họ kinh doanh ở đây suốt nhiều năm, âm thầm xây một đường ray dưới lòng sông chắc cũng không quá khó. Tiếng đập sắt đó là tiếng động vang lên khi xe lửa đi qua, chèn ép lên đường sắt và lòng sông.”

    “Không sai, đúng là như vậy.” Trương Lão Quán nói: “Khải Sơn, phong thủy ở đây quái lạ, tiếng vang có liên quan đến thế núi, mà chỉ có một vài nơi mới nghe thấy được tiếng động dưới lòng đất, tìm một ông thầy địa lý giỏi là có thể tính ra được phương vị của đường ray dưới đất rồi.”

    Trương Khải Sơn quay đầu liền thấy Tề Thiết Chủy đang ngả lưng, “Bát gia.” Tề Thiết Chủy xua tay: “Chuyện lạ chuyện ma không xem, Phật gia ông cũng là người hiểu phong thủy, chẳng nhẽ không nhìn ra? Núi này, là quỷ thải liên hoa, phía trước có tổng cộng chín ngọn núi, cửu quỷ thải liên hoa, là quỷ môn quan của Cửu Môn Đề Đốc chúng ta đó.”​
     
    Thầy Tướng thích bài này.
  5. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Lão Cửu Môn
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Chương 20: Tiên treo ngược

    Chuyển ngữ: Matcha
    Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com



    Xẩm tối, dưới ánh trăng mờ ảo, quả thực nhìn thấy đến chín đỉnh núi trùng khít nhau. Trương Khải Sơn nhíu mày, mỉm cười. Tề Thiết Chủy hẵng còn lải nhải: “Tuy là người nhà tôi báo tin, nhưng người cũng đã chết rồi, Tề gia đã tận sức, Trương gia các ông dù nhân đinh cũng chẳng còn bao nhiêu, nhưng so ra vẫn còn mạnh hơn gã độc thân tôi đây lắm. Không được không được, tôi còn chưa lấy vợ, nhất định phải ghi nhớ di huấn của tổ tông.”

    Trương Khải Sơn nhìn xung quanh, cũng không ép buộc gì, hỏi: “Lão Bát, ông xem đây này, ông nghĩ vì sao vị cao nhân nhà ông lại bị cuốn vào chuyện chiếc xe lửa vận chuyển quan tài cổ kia chứ. Nếu ông ta đích thị cũng là người Tề gia, vậy cũng phải tuân thủ nguyên tắc giữ thân giữ mạng chứ?”

    “Lẽ nào, chủng loại khác nhau, cốt khí cũng khác nhau.” Viên sĩ quan phụ tá chế giễu. Tề Thiết Chủy cũng chẳng lấy đó làm giận, bấm ngón tay tính toán một chút: “Nơi này là chốn tụ tập của người Mèo và người Thổ, cho dù có người am hiểu phong thủy, thì cũng không chấp nhất quy tắc như người Trung Nguyên đâu. Mà đa số cũng chỉ là hạng thầy mo bà đồng gây chuyện quấy phá, tổ tiên nhà ta nếu có đến đây thì cũng chỉ có thể là ẩn cư, hoặc là ngao du đến chơi mà thôi. Hoặc giả, cũng có thể là được người khác mời đến.”

    “Người khác” trong lời Tề Thiết Chủy chính là ám chỉ người Nhật Bản. Ở nơi này nếu muốn động thổ, chắc chắn phải che đậy cả một vùng núi mỏ này. Có lẽ trong núi xảy ra sự việc gì đó mà người Nhật không giải quyết được, nên mới phải ra ngoài thỉnh cao nhân tới.

    Xem mảnh Giáp cốt trong dạ dày các thi thể, vị cao nhân này quả thực cũng đã nghĩ đến một vài phương pháp, nhưng cuối cùng những người này vẫn không tránh khỏi cái chết.

    Nếu như tất cả những người Nhật Bản năm đó đã chết sạch, thì sau khi xe lửa lên đường ray chính, làm gì còn ai che đi dấu vết bộ phận chuyển ray trên đường ray nữa. Nếu thế, đội tìm kiếm đi trước đã tìm thấy đường ray từ lâu rồi.

    Vì vậy, người Nhật chắc chắn vẫn còn ở đây. Nơi này là trạm dịch, nếu là mình sắp xếp mình cũng sẽ cho trà trộn người vào nơi này. Người Nhật nhất định chỉ ở quanh đây thôi.

    Trương Khải Sơn lẳng lặng nhìn khắp xung quanh. Viên sĩ quan phụ tá đã ngầm hiểu ra, bèn ra hiệu mấy cái, mấy người bọn họ lập tức đi lần mò xem chân. Trương Lão Quán ngồi một bên gẩy gẩy điếu thuốc, nhìn Tề Thiết Chủy, rồi mới rỉ tai Trương Khải Sơn một ít tin tức.

    Trong khoảng thời gian nửa chén trà sau, tiếng còi dơi lại vang lên. Chắc hẳn là tin tức viên sĩ quan phụ tá gửi đến, báo rằng đã phát hiện ra mấy người có bàn chân hình dáng kỳ quặc, có thể là bàn chân quen đi guốc gỗ. Trương Khải Sơn cũng thổi lại còi dơi: nửa đêm động thủ.

    Vừa vào đêm, cả dãy dài các ngọn đèn cũng dần dần tắt bớt. Tề Thiết Chủy ngủ say như chết, Trương Khải Sơn ngồi dậy, cùng với viên sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mới cúi thấp người bước đi nhanh thoăn thoắt. Một vài người khác tìm được một lỗ hổng, chui qua đó, trèo xuống bên dưới vách núi, treo mình trên vách đá, bên dưới những tấm ván sàn, bám theo cái bóng của Trương Khải Sơn. Loáng cái đã đến gần đối tượng đang theo dõi, viên sĩ quan phụ tá ra hiệu ba lần, chỉ vị trí giường nằm của ba người, Trương Khải Sơn lắc ngón tay, ra hiệu đếm ngược ba hai một.

    Ngay trong chớp mắt khi ngón tay Trương Khải Sơn hạ xuống lần thứ ba, cả ba người Trương Khải Sơn, viên sĩ quan và Trương Lão Quán đột ngột nhảy bất lên, đạp qua mấy tấm phản rồi vọt đến gần ba đối tượng nọ. Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc, ba người kia trợn tròn mắt, đã không kịp nữa rồi. Nhưng cho dù bọn chúng có duy trì cảnh giác đến mấy đi nữa, thì cũng không thể nhìn rõ được động tác của Trương Khải Sơn. Trương Khải Sơn chỉ mất có một phần tư giây để túm cổ áo một tên, ngay sau đó lôi xềnh xệch gã ra ngoài lan can.

    Bị treo lơ lửng giữa không trung, kẻ đó mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa định kêu lên sợ hãi thì lại bị Trương Khải Sơn bị chặt miệng. Gần như trong nháy mắt, cậu thân binh treo mình bên dưới ván sàn thò tay lên, túm lấy chân Trương Khải Sơn.

    Bên Trương Lão Quán và viên sĩ quan phụ tá cũng giống như thế, loáng một cái, cả ba thân binh bên dưới cùng túm lấy chân ba người, lộn một cái, đổi vị trí cho nhau giữa vực sâu vạn trượng.

    Bên trên rõ là nhốn nháo, nhưng khi vừa thắp đèn lên, nhìn khắp xung quanh, lại không ai phát hiện trên tấm phản đã thiếu mất ba người. Ba kẻ bị bắt ở bên dưới nhìn xuống vực sâu vạn trượng dưới đầu mình, sợ đến cứng ngắc không dám giãy giụa. Trương Khải Sơn lạnh lùng nói nhỏ: “Ta hỏi ngươi trả lời, chỉ cần một câu khiến ta không hài lòng, ta sẽ ném ngươi xuống dưới. Câu hỏi thứ nhất, ở đây có giấu một đoạn đường ray, nó ở đâu?”

    Ngón tay ông ta liền buông lỏng ra một chút, kẻ kia hít sâu một hơi, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy. Nhưng gã vẫn nhắm tịt hai mắt, không nói một lời. Trương Khải Sơn định hỏi tiếp, bỗng nhiên kẻ đó hất mạnh đầu về phía sau, giãy giụa kịch liệt, hai chân đạp lung tung, khiến người họ Trương ở phía trên đang kéo hai người lại trượt tay một chút, suýt thì tuột tay mất. Cùng lúc đó, kẻ kia định kêu toáng lên, nhưng tiếng còn chưa thoát ra khỏi cổ họng, Trương Khải Sơn lập tức bẻ gãy cổ gã, chỉ nghe “crắc” một tiếng, kẻ đó liền rơi xuống vực sâu.

    Người phía trên kéo Trương Khải Sơn lên. Ông ta xoay người bám vào một bên vách đá, nhìn về phía hai kẻ còn lại. Một kẻ trong số đó sợ khiếp vía, không dám động đậy. Một kẻ khác bị viên sĩ quan phụ tá bắt thì hoảng loạn vô cùng, định giãy giụa, viên sĩ quan liền kẹp chặt hắn lại, không cho hắn lộn xộn. Động tác lớn quá, người phía trên không giữ chắc được nữa, người họ Trương vừa kéo Trương Khải Sơn đành phải chạy qua giúp đỡ một tay, giữ chặt lấy cái chân còn lại của viên sĩ quan phụ tá.

    Trương Khải Sơn nhỏ giọng nói: “Một là đủ rồi, không nghe lời thì cứ ném xuống.” Viên sĩ quan họ Trương bèn đáp: “Phật gia, người này là nữ.”

    Trương Khải Sơn đánh ống lửa, giơ ra soi trước mặt kẻ đó, quả đúng là con gái. Ông ta lạnh lùng nói: “Vậy thì thế nào?”

    “Không phải Bát gia nói mình chưa có vợ à?” Viên sĩ quan khẽ nói: “Hơn nữa, tôi phát hiện cô ta có vấn đề.” Nói đoạn, anh ta bóp cằm cô gái lên, ý bảo Trương Khải Sơn xem phần cổ cô ta. Quả thực, trên cổ cô ta có rất nhiều lỗ thủng nhỏ li ti, như thể bị sâu mọt cắn vậy. Giống y như đúc tử trạng của những cái xác trên chiếc xe lửa.​
     
    Lôi Soái thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)