Tiên Hiệp Đan Phù Chí Tôn - Bảo Hào

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 61: Săn Giết Yêu Thú

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Phần lớn yêu thú cấp thấp đều khát máu, Bắc Thần tin tưởng một yêu hổ Hóa Huyết đỉnh phong, cũng đủ hấp dẫn những gia hỏa lợi hại phụ cận đến đây.

    Quả nhiên, sau khi Bắc Thần buông xuống thi thể yêu hổ này không bao lâu, huyết khí theo gió núi tỏa ra bốn phía. Chỉ trong chốc lát địa phương phụ cận bắt đầu xao động, vài tiếng thú rống từ xa xa đã truyền đến.

    - Không phải chứ, chỉ là ba con tôm nhỏ này?

    Nhìn thấy ba con chuột địa linh trước tiên, Bắc Thần trợn tròn mắt. Ba con chuột địa linh Hóa Huyết trung kì, bất ngờ lại là yêu thú đầu tiên đi đến dọc theo huyết khí. Yêu thú loại chuột, bởi vì huyết khí trong cơ thể loãng, phần lớn tu vi thấp, có thể tu luyện đến Hóa Huyết hậu kỳ, sợ đã là đỉnh thiên rồi.

    Bắc Thần hận không thể bay xuống, một Hỏa Đạn Phù bắn bạo ba con tạp nham này. Nếu thi thể yêu hổ này bị ba con chuột Địa Linh này gặm cắn rồi. Vậy hắn thật sự chính là mất nhiều hơn được, ăn trộm gà còn có thể mất thêm một nắm gạo.

    Báo chết lưu da, hổ chết còn uy a! May mà vì uy thế còn lại của yêu hổ, ba con chuột địa linh kia chỉ là ở xa xa hít hít mũi, lập tức nhanh như chớp chạy mất vô ảnh.

    Lúc này, bên trong đám cây xa xa bộc phát ra tiếng rít gào thật lớn. Bắc Thần hạ thấp người xuống, ẩn giấu vào trong một cây đại thụ.

    Một đầu gấu ngựa kích thước chừng một trượng, trên đường đánh ngã rất nhiều cây cối, bay nhanh chạy đến đây.

    Bắc Thần liếc mắt một cái, là yêu hùng Hóa Huyết đỉnh phong.

    Sau khi gấu ngựa tiến vào đất trống, liếc mắt đã thấy một con gì không còn nhúc nhích, chính là yêu hổ cả người tỏa ra huyết khí bốn phía.

    Đi qua nhanh, vươn móng vuốt lắc lắc thi thể của yêu hổ, sau khi xác nhận yêu hồ đã tử vong, gấu ngựa hưng phấn rít gào lên mấy tiếng, há mồm bắt đầu cắn xé.

    Cùng thời gian đó, ở trên trời cao, một bóng đen cấp tốc thoáng hiện, là một con kim điêu, cánh giang ra dài chừng mười thước, cũng là tu vi Hóa Huyết đỉnh phong.

    Gấu ngựa xé rách bụng của yêu hổ, sau khi lấy ra nội tạng ở bên trong, tựa hồ cũng nhận ra uy hiếp trên đỉnh đầu.

    Ôm lấy thi thể của yêu hổ, gấu ngựa ngửa lên trời rống to, phát ra thanh âm uy hiếp. Kim Điêu kia chiếm cứ ở trên trời không, một đôi mắt tinh anh nhìn chăm chú động tĩnh bốn phía, không rời khỏi cũng không hạ xuống.

    “Xè xè!”

    Một con trăn ngũ hoa khổng lồ cũng chạy đến đây, hoa văn trải rộng cả người, vừa thấy chính là loại độc tính phi thường cao. Nằm dài trên một cây đại thụ, ngẩng đầu lên cao, hộc ra lưỡi rắn đỏ tươi, khiêu khích yêu hùng, cũng là một Hóa Huyết đỉnh phong.

    Yêu hùng vươn lên chân trước, xé xuống trái tim của yêu hổ, sau đó nhìn nhìn trăn gấm, ngửa đầu nuốt mạnh xuống.

    Lần này, hiện trường hoàn toàn bạo nổ, kim điêu rống giận kêu lên một tiếng, từ trên trời không cấp tốc lao xuống dưới, vươn ra hai móng vuốt sắc bén, đánh thẳng đến đỉnh đầu của gấu ngựa.

    Trăn gấm cũng rất nhanh chuyển động đến, lắc lư đuôi trăn, quét về phía dưới của gấu ngựa.

    Bắc Thần ẩn giấu dưới một thân cây, không có ra tay, hắn nhận thấy được lợi hại của gia hỏa sắp lại đây.

    Nhóm ba yêu thú đã chiến đấu cùng nhau, kim điêu, trăn gấm đều là yêu thú thiên về linh hoạt. Đối phó với gấu ngựa da dày thịt béo, cũng không chiếm thượng phong. Đặc biệt là hai yêu thú này, cũng là đều tự đối dịch, căn bản sẽ không liên thủ chống lại gấu ngựa.

    Gấu ngựa ra tay khoét một lỗ lớn trên lưng của trăn gấm, kim điêu lại xé một khối huyết nhục trên vai của gấu ngựa. Về phần kim điêu, bị nhận lấy một ngụm nọc độc trăn gấm hộc ra, trên cánh phải cũng xuất ra khói.

    Sau khi đều tự bị thương, thú tính bị kích phát ra, ba yêu thú Hóa Huyết đỉnh phong càng đánh càng hung hăng, càng đánh càng nhiều huyết tinh, mùi huyết khí gay mũi, theo gió núi, càng thổi càng xa.

    Một con sói bạc nhanh chóng gia nhập chiến đoàn, hai chân trước đánh đến, xé trăn gấm Hóa Huyết đỉnh phong thành hai đoạn. Trăn gấm kia cũng là cường hãn, bị thương nặng như thế vẫn không lập tức tử vong. Đầu rắn phẩn nộ chuyển qua, cắn một ngụm trên đùi phải của sói bạc, hai răng nọc đẩy ra tràn ngập nọc độc, rót vào trong cơ thể sói bạc.

    “Cố Nguyên tầng một, rốt cục đến đây có đồ ăn khai vị rồi!”

    Sói bạc trúng chiêu đau, mở ra mồm to như chậu máu, lập tức cắn đứt cổ của trăn gấm, hoàn toàn tiêu diệt con trăn ngũ hoa khổng lồ này.

    Gấu ngựa khiêu khích từ xa, rít gào với sói bạc một tiếng. Sói bạc tuy rằng cao hơn một cấp bậc với gấu ngựa cùng Kim Điêu nhưng là hai yêu thú đã bị kích phát ra hung tính, làm sao có thể dễ dàng rời đi.

    Đồng tử trắng của sói bạc tối sầm lại, bắt đầu vòng quanh thi thể của yêu hổ cùng trăn gấm, hai tròng mắt sói nhìn chằm chằm gấu ngựa. Chính là đùi phải của nó bị thương, thân mình có điểm nghiêng ngả.

    Kim điêu vẫn bay quanh trên trời cao, dẫn đầu phóng ra, cấp tốc đáp xuống, miệng ưng cứng rắn hướng lên trên đỉnh đầu của sói bạc.

    Gấu ngựa đồng thời nổi dậy, hai chân sau đồng thời dùng sức, thân mình cấp tốc đánh móc sau gáy lên người sói bạc.

    Đối mặt với hai đạo công kích đánh sâu mà đến, hai mắt sói bạc nhíu lại, lộ ra vẻ dữ tợn.

    “Tính sói giảo hoạt, sói bạc này đúng là đen tối a!”

    Không ngoài sở liệu của Bắc Thần, gấu ngựa bị một chiêu của sói bạc đánh bay ra ngoài. Còn Kim Điêu lại bị bàn răng sắc bén của sói bạc đột ngột tấn công lên đỉnh đầu, cắn đến bị thương.

    Sói, vốn có danh xưng là đầu thiết, đầu yêu lang lại càng cứng hơn, yêu thú bình thường không thể nào sánh bằng.

    Sau khi kim điêu bị thương, cả người chấn động, hai cánh vẫy vẫy muốn bay về trời thoát ly khỏi trận chiến. Không nghĩ tới thân mình sói bạc trầm xuống, tứ chi đồng thời dùng sức, bất ngờ nhảy mạnh lên, cắn một ngụm lên cổ nó.

    Thân mình khổng lồ của kim điêu bị sói bạc tha từ trên cao xuống đất. Chỗ cổ bị cắn, Kim Điêu trong thời khắc sắp chết bắt đầu vùng vẫy đối kháng, hai lợi trảo trên người sói bạc chém ra thật nhiều đường máu.

    Sau một chốc lát, thi thể Kim Điêu xụi lơ xuống, máu trong cơ thể cơ hồ bị sói bạc hút khô, giãy dụa bất động. Gấu ngựa nhìn thấy cảnh tượng trăn gấm và kim điêu đều chết thảm, bắt đầu kinh sợ, xoay người muốn chạy trốn vào sâu trong rừng rậm.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 62: Bắt Hồn Tu Luyện

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Không ngoài sở liệu của Bắc Thần, khi hắn lấy đi thú hồn của Hoa Điêu, ngọc thạch trong đan điền lần thứ hai có phản ứng.

    Sau khi hấp thu thú hồn của Hoa Điêu, ngọc thạch bên trong lần thứ hai đưa ra một cỗ tinh thần lực cùng một cỗ linh lực.

    “Lần này linh lực đưa ra thế nhưng lại mang theo một tia lôi điện lực, xem ra đây là thần thông bản mạng của Hoa Điêu này.”

    Nguyên bản còn ở trong đan điền của Bắc Thần, một ấn ký tia chớp tự do, sau khi hấp thu đạo lôi điện này, trở nên càng thêm rõ ràng, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

    Bắc Thần vừa động thần thức, ấn ký tia chớp này liền bắt đầu cấp tốc vận chuyển, linh lực thuận theo hắn tán loạn chung quanh trong cơ thể của hắn.

    “Vẫn là không cần mạo hiểm thử nghiệm thì tốt hơn, thứ này còn không biết có lợi ích gì đây!”

    Sau khi thở phào một cái, Bắc Thần ngồi xếp bằng trong huyệt động của yêu hổ, bắt đầu tiêu hóa tài nguyên từ bên trong ngọc thạch đưa ra.

    Từ sau khi tu vi tấn chức lên Hóa Huyết kì đỉnh phong, thần thức trong tổ khiếu của Bắc Thần trở nên cường đại hơn, có thể làm được một tâm mười lăm dụng.

    Lần thứ hai nhận được tài nguyên đổi lấy thần hồn của yêu thú Cố Nguyên tầng hai, thần thức của Bắc Thần lại cường đại phân chia ra, có thể làm được một tâm mười sáu dụng rồi.

    “Một tâm mười sáu dụng, cơ hồ là có thể sánh ngang với thần thức của tu vi Cố Nguyên tầng ba!”

    Thần thức cường đại là nội tình thứ nhất của tu chân giả. Thần thức cường đại, là chống đỡ cho tu chân giả nghiên cứu pháp thuật thần thông, tinh nghiên trụ cột của tu chân bách nghệ.

    “Chỉ dựa vào ngọc thạch này, thần thức của ta hẳn là sẽ lớn đến trình độ kinh người. Phải nhanh cố gắng tăng cường tu vi đến Cố Nguyên kì mới được, như vậy có thể tu luyện một số pháp thuật tăng cường thần thức!”

    Sau thời gian hơn mười ngày, Bắc Thần đều ở ngoài Thú Sơn săn giết yêu thú, thu hoạch vô cùng lớn. Chỉ là yêu thú Cố Nguyên tầng hai đã giết liên tục năm con. Ngọc thạch trong cơ thể đưa lại cho năm lần tinh thần lực cùng linh lực, làm cho tu vi của hắn tăng lên một đoạn lớn, thần thức cũng trở lên cường đại vô số lần.

    Kế hoạch săn giết yêu thú của Bắc Thần vô cùng suôn sẻ, thẳng đến lúc ngoài ý muốn đụng phải một trăn Hỏa Linh Cố Nguyên tầng bốn, mới bị cưỡng ép cấp bách kết thúc.

    Trăn Hỏa Linh này chiếm cứ một miệng núi lửa, Bắc Thần bước một chân vào địa bàn của nó, lập tức liền gặp phải đả kích điên cuồng của nói.

    Sau khi sử dụng một lần thủ đoạn trên người, Bắc Thần cuối cùng bất đắc dĩ dùng Thanh Phong Phù của Phi Bạch cho hắn mới cứu được tính mạng.

    “Cố Nguyên tầng bốn a, không nghĩ tới một yêu thú Cố Nguyên tầng bốn lại bức bách ta đến tận đây!”

    Nuốt xuống một quả linh đản yêu thú, sau một ngày điều tức tĩnh dưỡng, Bắc Thần mới khôi phục lại.

    Sau khi kiểm kê, Bắc Thần phát hiện, Hàn Sương Phù lúc trước luyện chế đã sử dụng xong, Liệt Diễm Phù cũng chỉ còn một tấm trung đẳng, còn có thể vận dụng một lần. Hoàng phù thì vẫn còn một ít, bất quá đối với Bắc Thần lúc này, hơn mười tấm hoàng phù hiển nhiên giúp ích không lớn.

    Sau khi lấy ra túi trữ vật kiểm tra lại một lần, Bắc Thần dẹp đường hồi phủ, rời đi Thú Sơn, về lại sơn cốc của chính mình.

    Lần này Bắc Thần tiến vào Thú Sơn, có thể nói là thu hoạch lớn trở về. Săn giết sáu đầu yêu thú Cố Nguyên tầng hai, săn giết mười một đầu yêu thú Cố Nguyên tầng một, chỉ là huyết tinh của yêu thú đã thu lấy mười ba viên. Yêu thú Hóa Huyết hậu kỳ đã săn giết hơn mười đầu, trang bị đầy hai túi trữ vật. Đảo qua mấy sào huyệt của yêu thú, thu hoạch hơn hai mươi quả linh đản yêu thú.

    Bắc Thần bay vào sơn cốc, liền gọi Trương Bình vào bên trong động phủ, hỏi một chút tình hình gần đây trong thôn.

    Cũng may, Bắc Thần rời đi hơn mười ngày này cũng không có việc lớn phát sinnh. Ngẫu nhiên cũng có một hai yêu thú Hóa Huyết cấp thấp mò vào, cũng bị ba người Trương Bình đánh chết.

    Ngược lại là tu vi của Trương Bình, thông qua dùng mấy viên Thuần Huyết Nguyên Đan, tiến cấp lên Hóa Huyết trung kỳ.

    Bắc Thần lấy từ trong túi trữ vật ra một thi thể yêu hùng, đưa cho Trương Bình:

    - Mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi rồi, đây là thi thể một con gấu ngựa Hóa Huyết tầng chín, chính ngươi lưu trữ sử dụng đi.

    Trương Bình lăng lăng nhìn thi thể yêu hùng thật lớn trên mặt đất, sau một hồi mới phản ứng lại, cuống quít quỳ gối trên mặt đất với Bắc Thần:

    - Đa tạ công tử bồi dưỡng!

    Đối với Bắc Thần, đừng nói là một yêu thú Hóa Huyết tầng chín, cho dù là yêu thú Cố Nguyên tầng một, ngoài một ít linh tài có thể lấy để dùng được, hắn vẫn là sẽ không xem trọng.

    Còn đối với một gã tán tu giống như Trương Bình, hơn nữa còn là tán tu luyện đạo mới tiến cấp lên Hóa Huyết tầng bốn, một thi thể yêu thú Hóa Huyết tầng chín hoàn chỉnh, tuyệt đối là ra tay vô cùng hào phóng.

    Da lông một thân gấu ngựa này, hắn có thể lột ra, đem đi tán tu phường thị mua mấy khối linh thạch. Huyết nhục cốt cách một thân của yêu hùng, hắn có thể ninh thành canh, trực tiếp dùng để uống, tăng cường khí lực linh lực. Chia ra cho người nhà của chính mình một ít, còn có thể để bọn họ cường thân kiện thể. Đặc biệt là hai tay gấu, cơ hồ là một linh tài tuyệt hảo, có thể trợ giúp hắn rất nhanh củng cố tu vi.

    Phải biết rằng, yêu thú hàng năm đều nuốt vào nhả ra linh lực, cốt cách huyết nhục trong cơ thể đều là trân phẩm khó có được.

    Bắc Thần không nghĩ tới Trương Bình sẽ kích động như thế, dáng vẻ tiếp tục kiêu ngạo, chỉ là gật gật đầu thản nhiên. Hắn quả thật là cố ý bồi dưỡng Trương Bình này một chút, để cho hắn hữu dụng dưới tay của mình.

    Lúc này, bên ngoài động phủ, truyền đến một thanh âm ngọt nị như sữa​
     
    thanhson and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 63: Mật Châu Phủ

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Một ngày này, Bắc Thần ôm Trương Ngọc trêu đùa nhau trong sơn cốc, xa xa liền thấy Phi Phủ mới hạ độn quang xuống.

    Mấy ngày nay, Trương Ngọc vẫn luôn dùng linh đản yêu thú, thể chất cường đại lên không ít.

    Khi Phi Phủ hạ xuống sơn cốc, chỉ thấy Bắc Thần đang ôm một đứa nhỏ chơi đùa nơi đó, tiến lên nhìn kỹ một lát, tấm tắc lấy làm kỳ nói:

    - Đứa nhỏ khá lắm, đệ lấy từ đâu ra vậy?

    Trán Bắc Thần đầy hắc tuyến, Phi Phủ sẽ không cho rằng đứa nhỏ này là do hắn cướp đến chứ.

    - Thuộc hạ của đệ có một gã tán tu rất hữu dụng, nghe lời, đây là đứa nhỏ nhà hắn. Đệ thấy nó rất đáng yêu, liền ôm lại đây chơi đùa.

    - Tiểu tử đệ còn sai khiến người khác, nghĩ muốn lập bè phái độc chiếm một vùng nơi này hả?

    Bị nhìn thấy tâm tư, Bắc Thần xấu hổ cười cười.

    Ánh mắt Phi Phủ cũng không đồng nhất, sau khi tiếp nhận Trương Ngọc trong tay của Bắc Thần, hỏi:

    - Đệ cho nó ăn linh đan diệu dược gì, thể chất đứa nhỏ này cường đại như vậy?

    - Mấy quả trứng yêu thú mà thôi,, sau một đoạn thời gian, căn cơ của đứa nhỏ đã được tăng cường củng cố đầy đủ rồi, đệ tính toán đưa nó đến nhà trẻ của tông môn! Đồng viện bồi dưỡng.

    - Tiểu tử đệ chỉ biết không phải là chủ sống yên ổn gì. Trứng yêu thú này, nhìn nhìn trạng thái hiện tại của đứa nhỏ ít nhất cũng là linh đản của yêu thú Cố Nguyên kì, đệ đi Thú Sơn sao?

    Bắc Thần biết giấu diếm không được Phi Phủ, cũng liền hào phóng thừa nhận.

    - Đúng rồi sư huynh, đệ tính toán quay về tông môn một chuyến. Tài liệu chế phù, đan dược tu luyện trên người đệ cũng dùng xong rồi, quay về tông môn mua thêm một ít.

    Bắc Thần gọi lại Trương Bình, để cho hắn ôm Trương Ngọc đi chơi ở một bên, chính mình dẫn Phi Phủ vào động phủ.

    - Đệ cũng không cần vội vã trở quay trở về tông môn, lần này lại đây huynh chính là người truyền lại tin tức. Tông môn ở Mật Châu đã mở ra một phường thị, Đan Các, Phù Các, Khí Các này nọ, đều phái đệ tử chấp sự đến đây.

    Mật Châu phủ chính là thành trì lớn nhất của Mật Châu, lần trước là Phi Hoang mang theo người đi tấn công.

    - Mật Châu phủ nguyên bản chính là nơi hội tụ của thế lực bản thổ Mật Châu cùng với tán tu. Sau khi Đạo Chân Tông bại lui, có mấy thế lực thân cận theo chân bọn họ rút khỏi Mật Châu. Hiện giờ nơi đó bị Phi Hoang sư huynh đầu tư kinh doanh vào, tông môn cũng một lần nữa sửa sang lại phường thị một phen, mở cửa kinh doanh.

    - Binh mã vi động lương thảo tiên hành, động tác của tông môn cũng không khỏi quá chậm rồi, sớm đã nên thiết lập một tòa phường thị.

    Phi Phủ cười mắng:

    - Người nhỏ quỷ đại biết cái gì, đệ cho là thành lập một phường thị lại dễ dàng như vậy sao! Không nói đến trải qua một hồi đại chiến Mật Châu phủ trăm phế đăng hưng, chính là để một lần nữa hội tụ thế lực tu chân, triệu tập tán tu cũng phải tốn công sức rất lớn. Lần này tông môn triệu lệnh hai nhà phụ thuộc Thế Gia phái đệ tử môn nhân tiến vào chiếm giữ các ghế trống của thế lực bên trong để bổ khuyết cho Mật Châu phủ.

    Nghe được bốn chữ thế lực phụ thuộc, Bắc Thần dựng mày, hỏi:

    - Sư huynh, huynh có biết là hai thế lực phụ thuộc nào không?

    - Bá Đao Môn, Trần gia, đều có nội tình ngàn năm, lần này đều phái tu sĩ Ngưng Đan kì tiến đến tọa trấn!

    Thu được tin tức này, trong lòng Bắc Thần tối sầm lại, trên mặt cũng biến hóa không ít.

    - Nói như vậy, tông môn phải chăng cũng phái ra Ngưng Đan kì tiến đến trấn thủ?

    - Đệ còn không biết đi, Phi Hoang sư huynh hắn đã muốn tiến cấp đến Ngưng Đan kì, đi trước chúng ta.

    Nhắc đến đề tài này, Phi Phủ thầm thở dài một tiếng. Hắn cùng Phi Hoang, Phi Thanh tất cả đều là đệ tử cùng giới. Hiện giờ Phi Hoang tiến cấp lên Ngưng Đan kì, nghe nói Phi Thanh cũng tiến cấp lên Cố Nguyên đỉnh phong. Chỉ riêng mình vẫn ở dậm chân tại Cố Nguyên tầng chín.

    - Sư huynh, hiện giờ huynh cũng là tu vi Cố Nguyên tầng chín, tin tưởng không bao lâu huynh có thể tiến cấp lên Ngưng Đan kì, làm gì phải hâm mộ Phi Hoang sư huynh chứ!

    - Tiểu tử đệ, sư huynh tu chân gần trăm năm, còn cần đệ tới trấn an. Cố Nguyên kì tiến cấp lên Ngưng Đan kì chính là một bước tiến lớn. Tăng cường qua được, thọ nguyên tăng nhanh, có hi vọng trường sinh, tăng cường không qua được, già yếu khô hạn, sinh tử có mệnh, từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài đều bị kẹt ở một cửa này mà chết a!

    Lời nói Phi Phủ không kém. Tu chân giả, nghịch thiên sửa mệnh, đơn giản chính là cầu trường sinh mà thôi. Tu chân giả Hóa Huyết kì, thọ nguyên bình thường chính là khoảng một trăm năm, sau khi tiến cấp lên Cố Nguyên kì sẽ có hai trăm năm, Ngưng Đan kì sơ kì sẽ có bốn trăm năm, Ngưng Đan trung kỳ sẽ có sáu trăm năm, Ngưng Đan hậu kỳ sẽ có tám trăm năm. Nếu tiến cấp lên Đạo Tiên cảnh giới sẽ có thọ nguyện một ngàn hai trăm năm. Tiếp sau đó mỗi lần tăng lên một cấp sẽ có tăng trưởng tương ứng, đến Đạo Tiên cảnh giới đại thừa sẽ có hai ngàn năm. Về phần Động Thiên cảnh giới, nghe đồn rằng có thọ nguyên năm nghìn năm.

    - Sư huynh, sư đệ không dám đồng ý bừa, đệ cả đời tu chân tất nhiên là thần chắn giết thần, ma chắn giết ma. Chính là một đạo khảm này có thể vượt qua là tốt rồi, tán tu còn dũng mãnh tinh tiến, huống chi là đệ tử tông môn chúng ta!

    Phi Phủ giật mình liếc mắt nhìn Bắc Thần, Bắc Thần nguyên bản trong mắt hắn chính là đứa nhỏ dối trá không hay ho gì, không nghĩ tới thế nhưng còn có lời lẽ ngông cuồng như vậy.

    Bị hào ngôn của Bắc Thần cổ vũ, Phi Phủ cảm giác máu huyết trong nội tâm của mình cũng nóng lên rất nhiều.

    Lúc này cúi đầu với Bắc Thần một cái:

    - Đa tạ sư đệ dạy bảo!

    Bắc Thần cuống quít nhảy dựng lên:

    - Ôi trời, sư huynh, huynh này là khi dễ tiểu hài tử mà, đệ muốn tìm Phi Thanh sư tỷ nói chuyện!

    Phi Phủ cười mắng một tiếng, cẩn thận đánh giá Bắc Thần vài lần:

    - Vừa mới bắt đầu huynh cũng kỳ quái, tu vi của đệ tựa hồ tăng lên rất nhiều. Tu vi Hóa Huyết kì củng cố không ít, đều có thể dùng Cố Nguyên Đan để ngưng tụ đạo đài.

    Bắc Thần sờ sờ mũi, cười cười nói:

    - Có chút cơ duyên mà thôi.

    - Ta biết đệ không thành thật gì, tu vi chính mình cũng phải cẩn thận, không cần đi quá nhanh, đợi căn cơ vững chắc thì con đường về sau mới có thể lâu dài!

    Bắc Thần biết Phi Phủ chính là quan tâm chính mình. Phi Phủ lại không biết, linh lực mỗi lần ngọc thạch đưa ra cho Bắc Thần còn tinh thuần hơn vô số lần so với phẩm chất linh lực bản thân tự tăng cường, làm cho Bắc Thần không thể không nghiện.

    - Sư huynh yên tâm, đệ có tính toán!

    Sau khi Phi Phủ kiểm tra dạy bảo tu vi của Bắc Thần một phen, vô cùng giật mình vì trình độ tinh thuần của linh lực tràn đầy bên trong cơ thể hắn. Sau đó, nhằm vào cảnh giới phía trước của Bắc Thần, Phi Phủ đánh dấu vào một số hạng mục cần chú ý của Cố Nguyên kì cùng với truyền thụ kinh nghiệm của hắn cho Bắc Thần. Vì để hắn tấn chức lên Cố Nguyên kì đã xây dựng vững chắc trụ cột trước tiên.

    - Trước tiên đệ phải đi Mật Châu phủ, tốt nhất nhanh khởi hành đi. Căn cứ vào lệ thường trong quá khứ, gần đây sẽ có một vài phát sinh không nhỏ, đệ phải cẩn thận ứng đối.

    Trước khi đi, Phi Phủ đưa túi trữ vật cho Bắc Thần, là tài nguyên của đệ tử ngoại môn nửa năm này, thuận tiện nói cho Bắc Thần:

    - Phường thị Mật Châu phủ hiện tại nắm trong tay Phi Thanh, lúc nàng đi có thể thỉnh ích lợi từ nàng một phen.

    Nghe được Phi Thanh đang ở Mật Châu phủ, ánh mắt Bắc Thần lúc này sáng ngời, lập tức điện quang lóe lên trong đầu:

    - Sư huynh, vậy huynh không phải thảm rồi a. Phi Hoang sư huynh chính là gần quan được ban lộc, huynh cũng phải nhanh lên chứ! Phi Thanh sư tỷ không phải đi hồ Bạch Mã sao, như thế nào lại đi Mật Châu phủ chủ trì phường thị?

    Phi Phủ nhìn nhìn Bắc Thần hưng phấn, sắc mặt quái dị nói:

    - Huynh thấy phải phòng bị đệ mới đúng. Phi Hoang sư huynh đã có tình lữ rồi. Hồ Bạch Mã bên kia chính là một mạch thủy mà thôi, tông môn đã dẫn đi mạch thủy, hồ Bạch Mã không cần quá nhiều đệ tử trấn thủ.

    Phi Phủ đi rồi, Bắc Thần sửa sang lại yêu thú mình săn giết một phen, có thể dùng đều giữ lại, còn lại cho vào túi trữ vật, liền đi ra khỏi động phủ.

    Bên trong linh điền, Trương Ngọc đang vây quanh một gốc linh thảo chạy vui đùa, Trương Bình thì ở một bên chăm sóc linh thảo.

    Ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Thần đi ra động phủ, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề, Trương Bình liền ôm Trương Ngọc đi đến. Bắc Thần nhìn chằm chằm hai mẫu linh điền của mình trồng trọt, thật là cằn cỗi. Nếu là có một linh mạch, cho dù là linh mạch loại nhỏ, cũng có thể cải thiện rất nhiều phẩm chất của linh điền.

    Cái này khiến Bắc Thần không khỏi nhớ tới trăn Hỏa Linh bức hắn rời khỏi Thú Sơn kia.

    “Nếu lúc ấy ta không nhìn nhầm, chỗ miệng núi lửa kia hẳn là có một linh mạch loại nhỏ, phải vạch kế hoạch tranh đoạt a!”

    - Công tử phải ra ngoài sao?

    - Ta phải đi Mật Châu phủ một chuyến, ba đến năm ngày sẽ trở về. Mấy ngày nay ngươi dặn dò thôn dân không cần tùy ý ra ngoài, trong Thú Sơn gần nhất không được yên ổn.

    Trương Bình gật đầu nói tiếng dạ, Bắc Thần sờ sờ đầu của Trương Ngọc, từ trong túi trữ vật lấy ra một quả linh đản yêu thú cho nó.

    - Thiên tư của Tiểu Ngọc không tồi, quả trứng yêu thú này ngươi có thể cho nó dùng. Nó ở bên người ta cũng không ngốc quá lâu đâu, qua một thời gian nữa ta sẽ đưa nó đi nhà trẻ của Nam Huyền Tông! Đồng viện, ở nơi đó có người chuyên môn bồi dưỡng trẻ mới sính

    Tuy rằng trong lòng đã sớm có mong đợi, nhưng sau khi nghe được hứa hẹn của Bắc Thần, Trương Bình vẫn là kích động vạn phần. Còn đang muốn quỳ gối lên mặt đất, Bắc Thần đã độn quang bay ra xa.

    Nhìn thấy Trương Ngọc trong lòng ngực mình vẫn mãi nhìn theo thân ảnh của Bắc Thần, Trương Bình vui sướng cực hạn đến muốn khóc.

    “Con trai ngốc à, con còn không biết, vừa rồi vận mệnh của con đã trải qua một chuyển biến thật lớn a!”

    Bắc Thần độn quang phi hành một ngày, dừng trước một tòa thành trì. Quy mô thành trì không lớn, chỉ có phạm vi hơn mười dặm, tường thành bốn phía cao lớn, một trận mạc hình trứng bảo hộ lên cả tòa thành trì.

    Bắc Thần đi vào cửa thành, lấy ra lệnh bài tông môn của chính mình, rất nhanh được cho đi vào. Sau khi tiến vào Mật Châu thành, nghênh diện đến một cỗ linh lực, làm cho sắc mặt Bắc Thần rất vui vẻ.

    - Tông môn hẳn là dẫn linh mạch đến đây, cũng không biết là linh mạch phẩm chất gì.

    Một đường thẳng đến phường thị, xa xa chỉ thấy dấu hiệu tới Nam Huyền Tông rồi. Bắc Thần tiến vào Phù Các, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là một người quen.

    Bắc Thần tiến lên, kêu một tiếng:

    - Phi Phù sư tỷ!

    Phi Phù cảm thấy ngoài ý muốn nhìn thấy Bắc Thần, lập tức sắc mặt giãn đi không ít:

    - Tới đây có chuyện gì?

    - Đệ đến tìm Phi Thanh sư tỷ buôn bán, Phi Phù sư tỷ, tu vi của tỷ đã tấn chức a, chúc mừng tỷ a!

    Sắc mặt Phi Phù vui vẻ, chợt nghe đến một thanh âm dễ nghe giòn tan từ trên thang lầu truyền đến.

    - Tiểu Bắc Thần, đệ có thể có chuyện buôn bán gì làm với tỷ a?

    Tu vi Phi Thanh đã tiến cấp lên Cố Nguyên đỉnh phong, khí chất càng thêm thoát tục hiên ngang.

    Bắc Thần tùy ý lôi kéo tay của Phi Phù, đi đến trước mặt Phi Thanh cười nói:

    - Sư tỷ cũng tiến cấp một bậc, càng thêm xinh đẹp rồi!

    Phi Thanh nhìn thấy Phi Phù để Bắc Thần tùy ý lôi kéo, nội tâm nổ tung, có thể nói là ngũ vị tạp trần a.

    “Ôi, sư muội bảo bối hơn mười năm của mình, cứ như vậy bị một tiểu tử khinh bạc rồi!”

    Thấy Bắc Thần cững trưởng thành một chút, trong nội tâm của Phi Thanh cũng vui vẻ.

    - Đến tu luyện thất của tỷ đi, nơi này không phải nơi để đàm phán mua bán a!​
     
    thanhson and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 64: Cửa sau của phi thanh sư tỷ

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Sau khi Bắc Thần gặp được Phi Thanh, tươi cười trên mặt không sao dừng lại được, liền ngay cả Phi Phù nhìn thấy, trên mặt cũng hiện lên sắc mặt vui mừng thản nhiên.

    Phi Thanh mang Bắc Thần vào một gian mật thất ở lầu ba, chính mình ngồi ở mặt sau cái bàn, thật là có một phần khí chất làm chưởng quầy.

    Gương mắt nhìn Bắc Thần còn lôi kéo tay của Phi Phù, Phi Thanh cười mắng:

    - Tiểu tử giỏi lắm, còn không buông ra sư muội của tỷ, đậu hủ này đã ăn một đường rồi.

    Bắc Thần sửng sốt, buông ra Phi Phù, xấu hổ cười cười. Ngay cả chính hắn cũng không biết, như thế nào sẽ đột nhiên nắm lấy tay của Phi Phù, hình như là thuận theo tự nhiên, làm theo bản năng. Ở Nam Huyền Tông, nữ đệ tử đối tốt với hắn nhất chính là Chỉ Điệp, hai người tuy rằng thân mật nhưng Bắc Thần cũng chưa từng có cơ hội âu yếm.

    - Đệ không ở tràng quặng sắt ngây ngốc đi, chạy tới Mật Châu phủ làm gì, còn muốn theo tỷ buôn bán, sẽ không phải là đệ muốn chào hàng một đám phù cho tỷ đi?

    Bắc Thần ủy khuất nói:

    - Sư tỷ, tỷ hung dữ với đệ như vậy làm gì a, đệ chính là thật tình thật ý tới tìm tỷ buôn bán a.

    Phi Thanh nhìn hắn giả bộ đáng thương mười phần, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không đánh tiểu tử ngươi ngươi còn không biết cái gì mới đúng. Mới gặp nhau hai lần, ngươi đã muốn kéo sư muội chạy đi, còn ở nơi này giả bộ vô tội, cầu đồng tình sao.

    Vóc dáng của Bắc Thần cao thêm, mặt mày cũng trở nên trưởng thành. Phi Thanh thầm hận, lúc trước như thế nào không nhận ra, tiểu tử này mặt mũi ngây thơ, vừa nhìn chính là thuộc loại chung tình, thế nhưng bây giờ Phi Phù lại hướng lên người hắn.

    Bắc Thần nhìn trộm đánh giá Phi Thanh, thấy nàng nhíu mi nhìn lại, mặt ngọc hàm sương, có một chút ý nhị, thầm nghĩ sư huynh hắn không biết có thể khống chế được hay không.

    “Phỏng chừng nếu Phi Phủ sư huynh cùng Phi Thanh sư tỷ kết đạo lữ, vẫn là Phi Thanh sư tỷ có tiếng nói hơn, sắc mặt nàng lạnh lùng, sư huynh phải cẩn thận hơn a.”

    Phi Thanh thấy hắn đang một người lẩm bẩm gì đó, cũng không nghe rõ hắn nói gì, thở dài:

    - Tiểu Bắc Thần, đệ tìm sư tỷ rốt cục có chuyện gì a, sư tỷ nơi này còn một đống việc phải giải quyết, để ý còn không hết đây!

    Bắc Thần lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Phi Thanh, cười nói:

    - Sư tỷ, đệ đã nói hai lần rồi, đệ tới tìm tỷ buôn bán, tỷ nhìn xem mấy vật này đi.

    Phi Thanh hồ nghi tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo vào bên trong, sắc mặt có chút giật mình.

    - Tiểu tử ngươi mới ra ngoài bao lâu a, đã săn giết nhiều yêu thú như vậy,còn có sáu con Cố Nguyên tầng hai. Phi Phủ cứ để đệ làm liều như vậy à, một người chạy loạn chung quanh Thú Sơn.

    Bắc Thần cười hắc hắc nói:

    - Sư tỷ tỷ không biết, đệ đóng quân ở tràng quặng sắt bên ngoài một nơi sơn cốc, trông coi hai mẫu linh điền bên trong. Sư huynh huynh ấy phải lo về chuyện tình của tràng quặng mỏ, không có nhiều thời gian để trông chừng đệ. Này đó là đều từ trong Thú Sơn chạy đến tập kích thôn dân, đệ cũng phải phí sức rất lớn mới diệt được hết a.

    Vẻ mặt Phi Thanh tin ngươi mới có quỷ, sau khi kiểm kê cẩn thận thi thể yêu thú bên trong một lần, tính ra giá trị đại khái mới hỏi:

    - Đệ tính toán đổi cái gì ở chỗ tỷ, đệ có một số lượng lớn yêu thú như vậy, cũng cần phải hiểu khẩn cấp của ta. Phải biết rằng phường thị này vừa mới bước đầu thành lập, rất nhiều tài nguyên cấp thấp đều thực khan hiếm.

    Phi Thanh là chế phù sư cấp cao, lại có tông môn ở phía sau luôn duy trì, một ít phù cấp cao cũng là không thiếu. Nhưng bên cạnh Mật Châu phủ, đám người tu chân chủ yếu vẫn là tán tu. Đối với bọn họ, một đám tài liệu yêu thú cấp thấp Bắc Thần cung cấp này mới là thực dụng chân chính.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 65: Đường về gặp nạn

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Phương pháp luyện đan, tài liệu chế phù, tài liệu luyện đan, dẫn trận linh mạch, tất cả vật đó đều thành công giao dịch vào tay. Sau đó Bắc Thần cũng không trực tiếp rời đi, mà đi dạo một vòng trong Mật Châu phủ, thẳng đến trời chiều mới khởi động độn quang, rời khỏi Mật Châu phủ.

    Tà dương đỏ như máu, chim muông về rừng, Bắc Thần trên độn quang, lưu lại một bóng dáng cô thâm, xẹt qua phía chân trời.

    Bên trong thành trì Mật Châu phủ, sâu trong một trang viên, một lão giả khoanh chân ngồi cánh trên, phía dưới một đệ tử Cố Nguyên trung kì khoanh tay đứng.

    Lão giả mở hai mắt, hàn quang thoáng hiện lên, mặt không chút thay đổi dò hỏi:

    - Đều an bài tốt rồi chứ?

    - An bài tốt rồi, một Cố Nguyên tầng hai, hai Cố Nguyên tầng một, đều là hạng người đầu đao toàn máu, vô cùng hung ác. Bọn họ làm việc từ trước đến nay luôn sạch sẽ lưu loát.

    - Sau khi sự tình hoàn thành, ba người kia cũng không tất yếu còn sống.

    - Tôn nhân biết xử lý thế nào ạ.

    Sau khi phân phó xong, lão giả lần nữa nhắm chặt hai mắt, khôi phục lại trầm tĩnh.

    Lúc này, Bắc Thần đã bay ra khỏi Mật Châu phủ cũng gần trăm dặm, bốn phía tối như mực, bầu trời mây đen che đi ánh trăng, không một tia sáng.

    - Đêm nguyệt hắc phong cao a, quả nhiên là thời điểm thật tốt giết người cướp của.

    Thời điểm này khóe miệng Bắc Thần cong lên, thúc giục thân pháp, phi thân lên trên một chỗ rừng rậm.

    Ba tu chân giả, tạo thành trận thế tam giác, vây Bắc Thần vào trung gian. Một lão giả gầy gò, gù lưng, trên tay thủ sẵn cây Búa Lưu Tinh, là một huyền khí thứ phẩm. Một hán tử mặt thẹo, vác một thanh đại khảm đao, là pháp khí thượng phẩm, vết sẹo trên mặt hắn thập phần dữ tợn, như là một con rết giương nanh múa vuốt nằm úp trên mặt hắn vậy. Một trung niên bệnh thái, cầm một thanh chiết phiến, cũng là một kiện pháp khí thượng phẩm.

    - Tiểu tử, lưu lại tài lộ, miễn cho gặp máu gặp phải tai ương a.

    Hán tử mang sẹo dài, vung vung đại khảm đao, hoạt động gân cốt một chút, khí tức tập trung nhìn về Bắc Thần.

    Bắc Thần âm thầm khách sáo, đối phó với ba Hóa Huyết đỉnh phong, thế nhưng không tự mình ra tay. Chung quy là các thế lực bất lương không hơn được.

    Bắc Thần cười nói:

    - A, để lại tài lộ à, cả Mật Châu này đều chịu quản hạt của ta, ai cho các ngươi gan chó như thế, còn muốn thu tài lộ của gia gia ta.

    Hán tử mang sẹo dài biến sắc, lệ khí trên người càng thêm dày đặc.

    - Quả nhiên là một đám liều mạng, ai chỉ thị các ngươi tới a, một năm một mười cần phải công đạo rõ ràng. Gia gia ta có lẽ có thể tha một mạng chó cho các ngươi.

    Lần này hoàn toàn chọc giận cả ba người, ánh mắt đỏ ngầu như lang sói, nhìn thẳng vào Bắc Thần.

    - Tiểu tử ngươi không phải là bị dọa ngốc rồi chứ, còn lấy ra cái giá của đệ tử Nam Huyền Tông.

    - Nhị ca không cần phải vô nghĩa với hắn làm gì, nếu hắn không biết điều, cứ làm thịt hắn là được rồi.

    Trung niên bệnh thái, trên tay phất ra chiết phiến, một đạo ánh sáng sắc nhọn bắn về phía Bắc Thần. Lục Ngân Đao trên tay của Bắc Thần, sống đao vừa chuyển, cản lại độc châm bay đến.

    - Thủ đoạn không lưu loát, các ngươi tiếp nhận nhiệm vụ, chẳng lẽ không hỏi thăm tên tuổi của gia gia.

    Bắc Thần thoải mái tiếp lấy một kích khiến cho trung niên bệnh thái sửng sốt. Ánh mắt lão nhân kia vừa nhấc lên, hàn quang thoáng hiện.

    - Động thủ!

    Tiếp đón một tiếng, Búa Lưu Tinh trên tay của lão nhân gầy gò bay ra, đánh ra không khí tạo thành một đạo hỏa hoa, cấp tốc hướng đến trước mặt Bắc Thần.

    Da mặt Bắc Thần đau xót, ánh mắt hơi trầm xuống:

    - Một Cố Nguyên tầng hai, hai Cố Nguyên một tầng, cho dù muốn chết cũng chưa thấy ai nóng vội như các ngươi vậy.

    Linh lực trong cơ thể thúc giục, Lục Ngân Đao chém thẳng vào chính giữa Búa Lưu Tinh, đánh bay nó ra ngoài. Đồng thời, Bắc Thần đánh trả lại một đạo Hỏa Đạn Phù, bức lui trung niên bệnh thái bên cạnh. Sau đó há mồm phun ra một đạo Liệt Diễm Phù, hóa ra một đạo ngọn lửa thật lớn, đánh mạnh về phía hán tử mang sẹo dài kia.

    Hán tử mang sẹo dài phóng ra đại khảm đao, nguyên bản là tính toán đánh ra một chiêu như thái sơn áp đỉnh. Không nghĩ tới lại nghênh diện phải một đạo lửa cháy, bất ngờ lại là lửa cháy có thể so sánh với Cố Nguyên tầng hai, trong lòng cả kinh, sống đao vừa chuyển, từ công chuyển thủ.

    Một đạo Liệt Diễm Phù cuối cùng, sau khi phát ra một đạo lửa cháy, hóa thành linh quang tiêu tán.

    - Tiểu tử, đây là con bài chưa lật của ngươi?

    Trung niên bệnh thái khép mở chiết phiến trên tay, lần thứ hai bắn ra mấy mũi độc châm.

    - Lão Tam mau lui lại!

    Đột nhiên, lão giả gầy gò kinh hô một tiếng, giọng nói thập phần lanh lảnh, Bắc Thần nghe mà da đầu chê rần.

    Trung niên bệnh thái còn không hồi lại tinh thần, một cảm giác nguy cơ tử vong khó hiểu tràn ngập trong đầu, lúc này sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

    Đáng tiếc, trước mặt Bắc Thần, thực lực Cố Nguyên tầng một như hắn đích xác có chút không đủ nhìn.

    Tẩy Mặc hóa thành một đạo ô quang, trong đêm đen vô ảnh vô hình, trực tiếp xuyên thủng ngực phải của hắn, đập nát trái tim của hắn.

    Sau khi bị bắn lên cao phun ra một ngụm máu, trợn tròn hai mắt, trung niên bệnh thái thẳng tắp thân mình ngã quỵ xuống.

    - Tam đệ, thật đáng hận a!

    Hán tử mang sẹo dài vừa chật vật thoát khỏi uy lực của Liệt Diễm Phù Bắc Thần bắn ra, liền nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trung niên bệnh thái rơi xuống, trong lòng bi phẫn vô cùng.

    Tùy tay đánh ra một đạo Hàn Băng Phù, hóa ra hơi mười đạo hàn băng, sau khi đánh nát toàn bộ mũi độc châm, Bắc Thần xoay người lại, có hứng thú đánh giá hai người trước mắt.

    - Đáng chết, đền mạng của Tam đệ lại cho ta?

    Hán tử mang sẹo dài hoàn toàn bạo nộ rồi, giơ lang nha bổng hướng tới Bắc Thần mà đánh tới.

    - Hừ, nếu phải đền mạng, không biết các ngươi phải sống lại chết lại bao nhiêu lần rồi!

    Bắc Thần rất rõ ràng, ba người chắc chắn là nhân vật lăn lộn trên đao phong, phi thường hung thần, không nghĩ tới giữa huynh đệ này đó còn có một tia tình nghĩa.

    Bắc Thần hoành phong một đạo Lục Ngân Đao, một Đao Trảm Thần đánh ra, mũi đạo xẹt qua màn đêm, lóe ra sát khí dày đặc.

    Tiếng leng keng vang lên, Lục Ngân Đao chém lên phía trên lang nha bổng, mũi đao bắn ra bốn phía, đao khí dày đặc, bức bách đối thủ. Đồng thời, lực trảm thần oanh kích tiến vào trong tổ khiếu của hán tử mang sẹo dài.

    Hán tử mang sẹo dài nguyên bản nóng giận không xong lúc này lại bị thương nặng thần thức.

    Một tiếng thét thảm thê lương, thần thức hán tử mang sẹo dài đau xót, thân thể rung mạnh.

    Ánh mắt Bắc Thần phát lạnh, cánh tay phải chấn động, Tẩy Mặc bay ra, đánh mạnh lên vai trái của hán tử mang sẹo dài.

    Hán tử mang sẹo dài ngày thường cao lớn thô kệch, một thân luyện thể sợ là không phải tầm thường, nhưng chung quy cũng chỉ là phàm thai, làm sao có thể chống lại nổi một kích hung ác này của Tẩy Mặc.

    Vai trái của hán tử mang sẹo dài bị đánh nát, móc ngược trên Tẩy Mặc chui vào phía sau lưng của hắn, một móc ngược khác lại chui vào cổ của hắn.

    Lúc này, phía sau Bắc Thần kình phong đánh úp lại, lão giả gầy gò đánh thẳng Búa Lưu Tinh trên tay vào hậu tâm hắn. Không quay đầu lại, một mặt Huyền Quy Thuẫn hiện lên phía sau lưng Bắc Thần, tinh thần thập phần tràn đầy chặn một kích trí mệnh.

    Búa Lưu Tinh của lão giả gầy gò bị chắn, trong lòng kinh ngạc phi thường, tu vi chính mình Cố Nguyên tầng hai, thế nhưng lại không đột phá qua được phòng ngự của một Hóa Huyết đỉnh phong.

    Ánh mắt lão giả hung ác, chém ra ba đạo Hỏa Đạn Phù trên tay ra, hướng thẳng đến mặt của Bắc Thần.

    - Đúng là múa rìu qua mắt thợ!

    Khinh miệt một tiếng, linh lực xung quanh Bắc Thần chấn động, ba đạo Hỏa Đạn Phù liên tiếp bay ra, đánh về phía phù đang bay tới.

    Sáu đạo hỏa đạn bắn lên cao, nổ nứt ra, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh mắt lão giả gầy gò đau xót, nhờ vào quang minh trong phút chốc này, hắn nhìn thấy Bắc Thần đã đánh ra một quyền lên đỉnh đầu của hán tử mang sẹo dài, đánh hắn đến chết.

    Trong vòng mấy chiêu, đã đánh chết hai gã tu chân giả hơn bản thân một cấp bậc, thực lực của Bắc Thần khiến cho lão giả gầy gò vô cùng kinh sợ, bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui.

    - Hiện tại nghĩ muốn lui sao, chưa phát giác ra đã quá muộn rồi? Ngươi cho là cứ như vậy trở về, có thể có cơ hội sống một mạng sao. Hoặc là nói ba các ngươi cũng quá ngốc rồi, nhiệm vụ này cũng tiếp nhận. Chẳng lẽ không biết câu nói qua sông đoạn cầu sao, ăn cháo đá bát sao. Bí mật của người chết mới là bảo đảm nhất không phải sao?

    Giọng nói nhẹ nhàng của Bắc Thần, giống như châu ngọc, đánh thẳng vào tâm thần của lão giả gầy gò. Lúc này, hắn cũng tỉnh ngộ được, lần này phải đối phó tuyệt đối không phải là một đệ tử ngoại môn Nam Huyền Tông bình thường. Đệ tử như thế ngoài ý muốn bỏ mình, đó là chuyện đại sự, sợ là sẽ kinh động cả cao tầng Nam Huyền Tông. Ba người bọn họ hôm nay cho dù thành công đánh chết Bắc Thần, chỉ sợ cũng đến phía cuối đường sống, chỉ còn một đường chết mà thôi.

    - Nguyên bản ta còn tính toán lưu cho ngươi một mạng, để cho ngươi trở về, kích thích Trần gia một chút. Hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi, dám mạo phạm uy nghi của Nam Huyền Tông, ngươi phục vụ quên mình đến đền mạng đi!

    Lời nói đã định, thân pháp Bắc Thần quỷ dị chuyển động, Lục Ngân Đao chém thẳng đến, hướng đến siêu sinh!

    - Một Đao Diệt Thể!

    Nghe thấy hai chữ Trần gia, tâm thần lão giả rung mạnh, sắc mặt tối tăm một mảnh, hai mắt bắn ra sát khí bốn phía.

    Nguy hiểm đe dọa, bản năng muốn sống, kích thích đến tinh thần lão giả chấn động, dựa theo Búa Lưu Tinh giết về phía Bắc Thần.

    Cái gọi là đến thời điểm phẫn nộ tột độ sẽ gan lớn đến mức chuyện gì cũng dám làm, kết cục hắn đã phải chết, hắn cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.

    - Cùng nhau tiến vào địa ngục đi!

    - Si tâm vọng tưởng!

    Bắc Thần quát lớn một tiếng, chín viên huyết tinh trong cơ thể đồng thời chấn động, mũi đao nhiễm hồng, người không thấy máu, đao không thu phong!

    Ngay mặt đụng mạnh vào, Bắc Thần đứng vững giữa không trung, không chút lùi lại, lão giả lại bị đánh ba ra ngoài, bay lên cao phun ra một ngụm tiên huyết.

    - Như thế nào có thể, linh lực trong cơ thể ngươi vì sao lại hùng hậu thuần túy như thế a!

    - Trước điện Diêm Vương, chớ báo sai tên của kẻ thù, tên của ta là Bắc Thần.

    Một đao không đỉnh, sát sinh diệt thần!

    Sau khi cuốn thi thể ba người lại, Bắc Thần nhìn nhìn lão giả gầy gò, do dự một lát, ôm tâm tính thí nghiệm, vươn năm ngón tay.

    Tình hình giống nhau lần thứ hai diễn ra, trong ngọc thạch, một cỗ linh quang thoáng hiện, trực tiếp cắn nuốt thần hồn của lão giả, chỉ còn lại một chút chân linh tiêu tán ra thiên địa.

    Bắc Thần nhìn nhìn tay phải của mình, nhất thời có điểm ngây người, lâu dài sau mới thở dài một hơi:

    - Không khí thiên đạo, vạn vật vô số, người cùng thú, nguyên bản không phân biệt!

    Sau khi thu hồi túi trữ vật của ba người cùng binh khí tùy thân, Bắc Thần hóa ra một đạo hỏa đạn, thiêu ba thi thể thành tro.

    Ánh lửa chiếu rọi lên mặt Bắc Thần, thần sắc hắn nhiễm lên một tầng màu đỏ.

    - Trần gia...​
     
    inthenight and thanhson like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)