Tiên Hiệp Đan Phù Chí Tôn - Bảo Hào

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 56: Khai chiến

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Một quặng mỏ đèn đuốc sáng trưng, có nhiều công nhân đào khoáng, lui tới bận rộn bên trong, dùng xe bay vận động ra một nhóm quặng sắt đỏ thẫm thô tạp. Hơn mười đệ tử Đạo Chân Tông trông coi, xuyên qua trong đó thường thường còn tuôn ra thanh âm đánh chửi hô quát.

    Cả tràng quặng sắt, chiếm gần mười mẫu, có một đạo trận mạc thật lớn bảo hộ, thỉnh thoảng còn có đệ tử tuần tra của Đạo Chân Tông xem xét xung quanh.

    Lúc này, trong đám rừng rậm bên ngoài tràng quặng mỏ, Lưu Phủ dẫn dắt năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông đang lẳng lặng ẩn nấp. Mấy trạm gác ngầm Đạo Chân Tông phân công trong rừng rậm đều bị Lưu Phủ tự mình ra tay giải quyết.

    Bắc Thần đi theo bên người Lưu Phủ, ngưng thần cẩn thận đánh giá tràng quặng mỏ trước mặt.

    Quặng sắt là một quặng mỏ tài liệu để luyện chế cương ngọc, ở Tu Chân Giới coi như là tương đối khó có được, là cấp bậc thương phẩm cấp linh.

    Đạo Chân Tông chiếm cứ mạch khoáng nơi này, là một loại mạch khoáng nhỏ, phẩm chất quặng sắt sản xuất tốt hơn. Xem như ở nơi Mật Châu này là nơi tụ tập tài nguyên tu chân tương đối trọng yếu.

    Lưu Phủ nâng tay ý bảo các đệ tử chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi hiệu lệnh, chính mình thỉnh thoảng lại nhìn về phía trời cao.

    Bắc Thần bị hắn ảnh hưởng, cũng thỉnh thoảnh ngẩng đầu nhìn trời, không thấy trăng không thấy sao, chỉ thấy một vùng tối đen như mực, có cái gì đẹp chứ!

    Đột nhiên, từ phía nam, một độn quang sắc màu rực rỡ cấp tốc bay đến, rơi vào trong tầm mắt của Bắc Thần. Đạo độn quang này thập phần nhanh, một đạo kiếm khí phát ra từ bên trong, trực tiếp trảm trên trận mạc bảo hộ của quặng sắt.

    Một kích toàn lực của Ngưng Đan hậu kỳ, trận pháp cấp linh kia nhất thời bị phá mở ra, một chiêu đã hủy.

    Trận pháp bảo hộ bị hủy, cao thủ Ngưng Đan kì đến phạm tội, cả tràng quặng mỏ nhất thời đại loạn, tiếng còi báo hiệu cũng nổi lên bốn phía.

    - Tiện tì Lục Tuệ, lá gan của ngươi cũng thật lớn a!

    Một tiếng gầm lên truyền ra, từ bên trong chỗ dừng chân của quặng sắt, một đạo độn quang phóng lên cao, nghênh diện đánh lên độn quang màu sắc rực rỡ.

    - Lục Tuệ, thì ra là sơn chủ của Đệ Nhị Sơn đến đây!

    Bắc Thần lắp bắp kinh hãi, trên cao không, hai vị Ngưng Đan hậu kỳ đã muốn đại chiến cùng nhau, uy lực kinh thiên có thể chấn động khắp nơi.

    Chính là nhìn nhiều một chút, Bắc Thần đã cảm thấy da đầu run lên, tâm thần không xong, cuống quít cúi đầu, lắc lắc đầu, khôi phục thanh tỉnh.

    Đạo Chân Tông hẳn là cũng đã nhận ra, một mạch khoáng loại nhỏ thế này, thế nhưng lại có một Ngưng Đan hậu kỳ canh giữ. Đáng tiếc, Nam Huyền Tông tựa hồ chiếm được tình báo, thế nhưng lại phái ra Lục Tuệ đến đây.

    Lục Tuệ giết đến, Lưu Phủ cũng không cố kỵ nữa, ra lệnh một tiếng, năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ đánh sâu ra ngoài.

    Đại chiến bùng phát, Nam Huyền Tông có chuẩn bị mà đến. Đạo Chân Tông cũng không chịu thua, bằng vào trận pháp còn sót lại, chống cự tiếp tục.

    Phi Phủ là tấm gương dẫn đầu, một thanh pháp kiếm huyền khí thượng phẩm trên tay, hóa quang bay ra, một chiêu đã chém giết vài tên đệ tử Cố Nguyên sơ kì Đạo Chân Tông.

    Biết Lưu Phủ sẽ đối phó khẳng định là đệ tử Cố Nguyên hậu kì của Đạo Chân Tông, Bắc Thần không dám đi theo phía sau hắn, mang theo Lục Ngân Đao hướng về phía các đệ tử Hóa Huyết hậu kì.

    Đạo Chân Tông, Nam Huyền Tông, oán hận chất chứa mấy ngàn năm, bình thường đệ tử hai tông gặp mặt nhau đều là đỏ mặt tía tai. Hiện tại trực tiếp đấu võ, vậy không có chút do dự nào, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!

    Lục Ngân Đao của Bắc Thần vừa chuyển, nhắm ngay một đệ tử Hóa Huyết của Đạo Chân Tông.

    - Một Đạo Trảm Thần!

    Mũi đao bay ra, thúc ép đến. Tên đệ tử Đạo Chân Tông này là một đệ tử tạp dịch, tuy rằng tu vi cao hơn Bắc Thần nửa cấp nhưng thực lực cũng chỉ lơ lỏng bình thường.

    Bị một đao của Bắc Thần làm bị thương thần hồn, hai mắt trắng bệch, ngã quỵ thẳng tắp trên mặt đất. Cánh tay phải Bắc Thần chấn động, Duệ Thiên Châm đã muốn xuyên thủng cổ họng đệ tử này, đưa tiễn hắn đoạn đường cuối.

    Sau khi Bắc Thần trảm chết liên tiếp ba Hóa Huyết hậu kỳ, một đệ tử Cố Nguyên tầng một Đạo Chân Tông lập tức chú ý tới hắn.

    - Tà Nguyệt Phi Tinh!

    Một kiếm phân hóa, năm đóa kiếm hoa từ phía xa công kích lên năm điểm yếu trên người của Bắc Thần.

    Bắc Thần ngưng mày, Tà Nguyệt Phi Tinh là một chiêu kiếm pháp trong bảy thức của Đạo Chân, Bắc Thần từng kiến thức qua khi đấu với Miếu Hoàng.

    Một kiếm phân năm, đệ tử Đạo Chân Tông này kỹ nghệ kiếm pháp cũng không tầm thường. Bắc Thần quét ngang Lục Ngân Đao, đồng thời đánh nát ba đạo kiếm hoa, Tẩy Mặc bay ra từ cánh tay phải, đỡ hai đạo kiếm hoa còn thừa lại.

    Trong bóng đêm, đệ tử Đạo Chân Tông căn bản là không kịp nhìn thấy Bắc Thần như thế nào ra tay càn quét hai đóa kiếm hoa cuối cùng. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, trong đồng tử đã phóng đại vô hạn hình ảnh của Duệ Thiên Châm.

    Bắc Thần chấn động Tẩy Mặc, Duệ Thiên Châm đồng thời phá ngang mắt phải của đối phương, xuyên thủng đầu của hắn.

    Phản thủ đánh chết một đệ tử Cố Nguyên tầng một, không thể không nói thực lực của Bắc Thần phi phàm.

    - Tẩy Mặc sư tỷ đưa thật đúng là lợi khí giết người cướp của!

    Khó tránh bị người nhìn chằm chằm, Bắc Thần sau khi đánh chết đệ tử Đạo Chân Tông này, vừa động thân pháp, liên tục chiến đấu ở các chiến trường này sang chiến trường khác.

    Xa xa, Lưu Phủ đã chiến cùng với một đệ tử Cố Nguyên tầng tám Đạo Chân Tông, song phương đánh tới nhau, chém giết khó phân thắng bại.

    Năm mươi đệ tử Bắc Huyền Tông, ngoài Bắc Thần, tu vi còn lại đều là Cố Nguyên kì, mặc kệ là số lượng hay là tu vi, đều phải hơn Đạo Chân Tông, thắng lợi cũng chỉ là vấn đề thời gian.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 57: Mạch khoáng linh thạch

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Bắc Thần vỗ Thổ Cương Phù trên người, lẳng lặng ẩn núp phía dưới.

    Không đến một lát, ba đệ tử Đạo Chân Tông từ bên trong động phủ đi ra, sau khi lựa chọn chắc chắn một phương hướng lập tức thúc giục độn quang rời khỏi.

    Một gã đệ tử trong đó trước khi đi, thúc giục một đạo thuật pháp phá hủy toàn bộ linh thảo bên trong linh thực địa này.

    “Một Cố Nguyên tầng một, hai Hóa Huyết tầng chín, cũng không biết mạch khoáng linh thạch nơi đó phòng giữ bao nhiêu người! Thật là lòng dạ hiểm độc, trước khi đi còn ra tay phá hủy toàn bộ linh thảo nơi này a.”

    Nếu nói Bắc Thần không có ý tưởng gì với mạch khoáng linh thạch kia, khẳng định là không có khả năng. Bắc Thần rõ ràng thực lực của chính mình, một hai Cố Nguyên tầng một còn có thể đối phó. Sợ là sợ gặp phải Cố Nguyên tầng hai tầng ba, đơn đả độc đấu, Bắc Thần nếu như muốn thủ thắng, thật sự là rất khó khăn. Dù sao, một đệ tử Cố Nguyên tầng hai, mạnh hơn nhiều một yêu thú Cố Nguyên tầng hai.

    “Phú quý hiểm trung cầu, quá sợ chết còn tu cái gì chân a, không bằng hoàn tục làm một thổ hoàng đế!”

    Sau khi trấn định lại tâm tư, Bắc Thần thúc giục độn quang, từ xa đuổi theo phía sau Miếu Thiên.

    Sau khi phi độn được mười lý, Bắc Thần hơi nhíu mắt:

    - Bọn Miếu Thiên tựa hồ là đi theo phương hướng Thú Sơn. Đạo Chân Tông chẳng lẽ là tìm được mạch khoáng linh thạch bên ngoài Thú Sơn.

    Vẫn phi độn đến biên giới Mật Châu, tiếp giáp với nơi bên ngoài Thú Sơn, ba người Miếu Thiên mới hạ xuộng độn quang, bay vào bên trong một ngọn núi lớn.

    Bắc Thần theo sát phía sau, cũng hạ xuống độn quang, dừng trên một cây cổ mộc che trời.

    Tách ra lá cây, xuất hiện trước mặt Bắc Thần chỉ là một quặng mỏ không lớn. Bên ngoài quặng mỏ dọn dẹp thành một bãi đất trống rộng, bốn phía tối đen một mảnh, chỉ có sâu bên trong quặng mỏ mới có một vài tia sáng mỏng mang thoáng hiện.

    Hồ nghi một lát, Bắc Thần vẫn là dừng trên mặt đất, ấn ấn một chút thắt lưng, dần dần lại gần quặng mỏ.

    “Này hố cha a, đây là mạch khoáng linh thạch sao, cũng chỉ là một quặng mỏ bị phá a, không phải là đào hố chờ ta nhảy vào chứ!”

    Đối với tính kế cáo già của Đạo Chân Tông, ký ức của Bắc Thần vẫn còn như mới.

    Thân thủ sờ sờ vách tường động của quặng mỏ, cảm nhận được một chút ẩm ướt, dinh dính, hình như là vật mới vừa lấy không bao lâu.

    Linh quang trong đầu chợt lóe, Bắc Thần động thân mình, rất nhanh đi sâu vào trong quặng mỏ. Quặng mỏ này không phải chỉ là không khai thác được bao lâu mà chính là căn bản chỉ vừa mới khai thác.

    Một đường thông suốt, Bắc Thần trực tiếp hạ xuống một địa vực quặng mỏ khai thác, bên trong có mấy đạo quặng mỏ vừa mới mở.

    Tựa người lên một đạo quặng mỏ, xuyên thấu qua một đạo thạch bích, Bắc Thần ngưng thần chú ý tình huống bên trong.

    Nguyên bản Đạo Chân Tông đóng quân ở nơi này chỉ có hai đệ tử Hóa Huyết hậu kỳ, hơn nữa đều là đệ tử tạp dịch.

    Thấy Miếu Thần lại đây, hai đệ tử triệu tập toàn bộ hai mươi công nhân đào khoáng lại.

    - Miếu Thiên sư huynh, các huynh như thế nào lại đến đây, chính là tông môn có chỉ thị gì sao?

    - Sư huynh phái ta đến giám sát một phen, phẩm chất của mạch khoáng linh thạch có thể phải xác định. Các ngươi ba ngày nay thu thập được bao nhiêu tiêu bản linh thạch rồi?

    Miếu Thiên là đệ tử nội môn của Đạo Chân Tông, địa vị không thấp lại là tu vi Cố Nguyên kì. Thấy hắn đặt câu hỏi, hai đệ tử trú thủ ở đây cũng không có hoài nghi, giới thiệu một lần tình huống mạch khoáng linh thạch ở đây.

    - Miếu Thiên sư huynh, mạch khoáng linh thạch này là một mạch khoáng loại nhỏ, hơn nữa phẩm chất không tồi, linh thạch trung phẩm xuất ra tỉ lệ rất cao.

    Sau khi nói xong, tên đệ tử trú thủ kia còn cầm lấy một linh thạch trung phẩm trên tay một công nhân đào khoáng đưa Miếu Thiên xem xét.

    - Ba ngày này chúng ta đang thu thập hàng mẫu linh thạch ở phía ngoài mạch khoáng này. Bước đầu phỏng chừng đã khai thác một vạn khối linh thạch.

    Miếu Thiên vừa nghe xong giới thiệu của hai đệ tử, thần sắc rõ ràng biến đổi, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng màu xanh.

    Đệ tử tạp dịch trước người hắn không nhận thấy dị thường của Miếu Thiên, tiếp tục giới thiệu nói:

    - Nguyên bản còn tưởng rằng chính là một mạch khoáng linh thạch nhỏ thôi, chấp sự sư huynh chỉ phái hai người chúng ta đến đây khai thác hàng mẫu. Không nghĩ tới thế nhưng lại khai thác được linh thạch trung phẩm, đệ đang định ngày mai phải báo về tràng quặng mỏ, phái sư huynh Cố Nguyên kì lại đây trú thủ.

    Đột nhiên, đệ tử tạp dịch Đạo Chân Tông hưng phấn quá độ thao thao bất tuyệt này phát ra một tiếng kêu thảm khó có thể tin.

    Một đệ tử tạp dịch khác còn chưa hồi phục lại tinh thần, bị Miếu Thiên phản thủ một kiếm trơ giúp siêu độ.

    - Miếu Thiên sư huynh, huynh thế nào đều giết bọn họ?

    Hai đệ tử đi theo Miếu Thiên cũng ngẩn người, bọn họ thật sự nghĩ không thông, Miếu Thiên như thế nào lại đột ngột bạo khởi phát nan, trực tiếp hai kiếm kết liễu hai sư huynh đệ đồng môn.

    Miếu Thiên cười lạnh lẽo:

    - Giết thì cũng giết rồi, chỉ là hai tên cặn bã Hóa Huyết kì mà thôi, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên của tông môn!

    Đối mặt với Miếu Thiên lộ rõ sát khí, hai đệ tử còn lại có ngốc đến đâu cũng phản ứng tới rồi.

    - Miếu Thiên, ngươi thực đáng chết, ngày thường áp bức đệ tử tạp dịch chúng ta cũng thôi đi, hiện giờ tông môn gặp đại nạn, ngươi thế nhưng lại thấy lợi quên nghĩa!

    - Hắc hắc, ai nói ta thấy lợi quên nghĩa, các ngươi đều là chết trên tay Nam Huyền Tông, không có một chút quan hệ nào với Miếu Thiên ta.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 58: Đánh chết miếu hung

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Miếu Hung khát máu thành tính, người cũng không ngốc, giống như việc hắn chọn lựa lộ tuyến chạy trốn này, cũng không phải đi về hướng bản tông Đạo Chân Tông, mà là hướng Thú Sơn.

    Hắn biết rõ, hướng trên đường đến Đạo Chân Tông kia, xác định sẽ có rất nhiều đệ tử Nam Huyền Tông. Dù sao, Nam Huyền Tông thật sự là bộ dáng giải phóng tất cả, thật sự phải đấu võ cùng với Đạo Chân Tông.

    Hai tông hai đầu của Mật Châu, Nam Huyền Tông đã dám đến tấn công, nhất định đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn. Giờ này khắc này, cả Mật Châu, chỉ sợ là che kín đệ tử Nam Huyền Tông.

    Cho nên, Miếu Hung là một lòng một dạ chạy về hướng núi Thú Sơn. Thú Sơn mờ mịt, ốc dã mênh mông, chỉ cần vào Thú Sơn, đó là trời cao toàn chim bay, biển rộng trải đầy cá nhảy.

    Chỉ tiếc, hắn ngàn tính vạn tính, thật không ngờ trên đường đi xuyên qua Thú Sơn, cũng có một tên sát thần đến chặn đường.

    Cho nên ngay khi Bắc Thần bạo khởi phát nan, thời điểm hai Liệt Diễm Phù đột nhiên đánh ra, tâm thần Bắc Thần chấn động, thần tình ngoài ý muốn.

    Hai đạo Liệt Diễm Phù tương đương Cố Nguyên tầng hai, tự nhiên không tạo thành thương tổn với Miếu Hung, chỉ là cản trở hắn một lát, mang đến phiền toái cho hắn mà thôi.

    Nhưng chỉ là chậm trễ một lát này, Miếu Hung hoàn toàn bị Phi Phủ đuổi kịp qua.

    Đánh tan tác lửa cháy, sau khi ngăn cản trụ Lưu Phủ, ánh mắt Miếu Hung nổi lên sát tâm, sắc mặt ngạc nhiên nhìn Bắc Thần ở phía sau đại thụ đi ra.

    - Mẹ nó, một tên cặn bã Hóa Huyết kì, cũng dám ngăn cản gia gia ta, ngươi muốn chết!

    Phân thần trong nháy mắt, sườn phải Miếu Hung đột nhiên chấn động, thân mình chấn động, tận mắt nhìn thấy trên bụng vừa nãy còn lành lặn đã xuất hiện một lỗ máu.

    Tay phải Bắc Thần ra chiêu, thu trở lại Tẩy Mặc, khóe miệng cong lên đánh giá Miếu Hung còn đang thở hổn hển.

    Sở dĩ lựa chọn chính mình tự đi tới, Bắc Thần chính là muốn để Miếu Hung phân thần, bắt lấy cơ hội chớp mắt này, Tẩy Mặc sớm đã chuẩn bị tốt đánh bị thương Miếu Hung.

    Bắc Thần bất ngờ xuất hiện ở nơi này, Phi Phủ cũng lắp bắp kinh hãi, cũng may trầm ổn như hắn, lập tức triển khai tuyệt mệnh bức sát với Miếu Hung.

    Pháp thuật kiếm đạo cấp thượng của Nam Huyền Tông, kiếm thuật thượng phẩm cấp huyền, chiêu thứ nhất “Thiên Hà Lưu Tinh” của Tinh Thần Kiếm Quyết được hắn vận dụng ra.

    Nhất thời kiếm quang hóa tinh quang, trút xuống, hoàn toàn bao phủ Miếu Hung.

    Trong lòng Miếu Hung chợt lạnh, tự biết hôm nay sợ là phải thua tại nơi này. Đồng thời vừa ngăn cản một chiêu Thiên Hà Lưu Tinh, tròng mắt sung huyết, liếc nhìn gắt gao Bắc Thần.

    Bắc Thần bị hắn nhìn mà lạnh cả người, nhanh chóng lấy ra Huyền Quy Thuẫn hộ trước người. Đồng thời há mồm phun ra Liệt Địa Phù.

    Tay phải cầm lấy Liệt Địa Phù, ấn lên trên mặt đất, nhất thời địa nguyên lực bốn phía hội tụ, hóa thành hơn mười đạo đâm chém đến bất ngờ.

    Miếu Hung đón đỡ một chiêu Thiên Hà Lưu Tinh của Phi Phủ đã bị trọng thương. Lúc này đối mặt với công kích ngoài ý muốn của Bắc Thần, nhất thời có điểm hỗn loạn, chỉ có thể ngưng tụ linh lực vào lòng bàn chân, tách ra công kích Liệt Địa Phù của Bắc Thần.

    - Đảo quải Tinh Hà!

    Tinh hà vừa chuyển, kiếm quang ngưng lại, Lưu Phủ đánh ra một kiếm, nhấc lên uy thế!

    - Kiếm thế, ngươi thế nhưng tu thành kiếm thế, thật đáng giận a!

    Một kiếm thành thế, chính là biểu hiện sắp tu thành thần thông. Tu chân giả, cuộc sống siêu trần thoát tục, tu giả vì chân, luyện hư phản đạo, đối với pháp thuật tu luyện của tự thân cũng có mấy giới định quan trọng.

    Từ thuật pháp Hóa Huyết kì có thể tu luyện, đến pháp thuật Cố Nguyên kì có thể tu luyện, lại đến thần thông của Ngưng Đan kì có thể tu luyện, cứ theo điều này hướng lên trên, tiến cấp của mỗi một tầng, uy lực thiên kém địa biệt.

    Một kiếm thành thế của Bắc Thần, đây là pháp thuật đột phá cực hạn, là biểu hiện sắp tu thành thần thông, chẳng trách Miếu Hung sẽ kinh ngạc!

    Sinh tử trong chớp mắt, hung uy lệ khí của Miếu Hung bùng nổ, hai đấm giao trước ngực, cùng nhau đánh ra.

    Quyền kiếm đánh nhau, một tiếng “phốc” vang lên, cánh tay phải của Miếu Hung bị Phi Phủ đục một lỗ, xương cánh tay cũng dập nát.

    Thân bị thương, mệnh bị uy hiếp, trong một khắc Miếu Hung bị Phi Phủ đánh thương nặng, âm thanh đòi mạng phía sau lại lần thứ hai vang lên.

    - Một Đao Trảm Thần!

    Trong đan điền của Bắc Thần, chín viên huyết tinh đồng thời chấn động, một luồng huyết khí tinh thuần tràn ngập ra, nhiễm đỏ cả Lục Ngân Đao, một Đao Trảm Thần, tuyệt sát xuất hiện.

    Đồng thời trong tổ khiếu của Bắc Thần, thần thức lực điên cuồng phun trào ra, bám lên trên mũi đao, trảm thần cứ như thế tiến đến.

    Thân mình Miếu Hung vừa chuyển, cánh tay trái hoàn hảo duỗi ra, một quyền đánh sâu lên lưỡi đao của Lục Ngân Đao đang tiến tới.

    - Chết đi, con kiến!

    Một kích Cố Nguyên đỉnh phong, Bắc Thần làm sao có thể sánh bằng, lực khổng lồ phản chấn, đánh bay Bắc Thần ra ngoài, văng lên cao phun ra một ngụm máu tươi.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 59: Nhiệm Vụ Tông Môn

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Phi Phủ dự đoán trước không tồi, Lục Quỳnh trước tiên nhận được tin tức mạch khoáng linh thạch, liên tiếp đánh ra bốn đạo pháp kiếm truyền âm, triệu tập toàn bộ bốn vị sơn chủ còn lại tiến đến Mật Châu lần này, đến đây.

    Đệ Nhất Sơn, sơn chủ Lục Hải sơn tự “Thiên”, Đệ Nhị Sơn, sơn chủ Lục Tuệ tự sơn “Địa”, Đệ Tam Sơn, sơn chủ Lục Hàn tự sơn “Huyền, Đệ Ngũ Sơn, sơn chủ Lục Bá tự sơn “Vũ”, đều đến rồi.

    - Lục Quỳnh sư muội, đến tột cùng xảy ra chuyện gì quan trọng, sao lại sốt ruột triệu tập toàn bộ chúng ta đến đây như vậy?

    Năm sơn chủ, là chủ lực trận chiến tranh đoạt ở Mạt Châu lần này. Tuy rằng chiến sự cơ bản bình phục, tồn tại Ngưng Đan kì của Đạo Chân Tông cơ bản cũng bị đánh lui. Nhưng là bọn họ cũng đều tự trấn thủ ở một phương, phòng bị Đạo Chân Tông bất ngờ vồ đến.

    - Lục Hải sư huynh đừng vội, lần này chính là mời sư huynh đến chủ trì đại cục!

    Nói xong, Lục Quỳnh lấy pháp kiếm truyền âm của Phi Phủ ra, giao cho mấy người Lục Hải xem xét.

    - Mạch khoáng linh thạch loại nhỏ, quả thật là một kinh hỉ a. Dựa theo lời của Phi Phủ, Đạo Chân Tông tựa hồ còn không biết mạch khoáng linh thạch này đã đạt tới cấp bậc loại nhỏ.

    Sơn chủ Lục Hải, nắm chặt pháp kiếm truyền âm trên tay, nhìn về phía sơn chủ Đệ Ngũ Sơn nói:

    - Vậy làm phiền sư đệ Lục Bá đi một chuyến, cần phải thăm dò chi tiết của mạch khoáng kia. Mấy năm nay tông môn phát triển quá nhanh, linh mạch bên trong thiên địa huyền linh lục đều bắt đầu cung không đủ cầu rồi. Mạch khoáng linh thạch sợ là nhất thời sẽ không còn nữa.

    - Về phần Bắc Thần, ghi công cho hắn, ban cho hắn một Cố Nguyên Đan như thế nào?

    Bắc Thần phát hiện ra mạch khoáng này, không phải chỉ là một công lớn bình thường, sơn chủ Lục Hải định ra tưởng thưởng một viên Cố Nguyên Đan, thật sự quá thấp, thấp đến quá đáng.

    Nhưng là bốn sơn chủ ở đây, ngay cả Lục Quỳnh cũng không có tỏ vẻ dị nghị.

    Thấy Lục Hải trưng cầu ý kiến của mình, Lục Quỳnh cười nói:

    - Sư huynh quyết định là tốt rồi, theo tính tình của muội, Cố Nguyên Đan cũng không thưởng cho nó. Dựa vào tính tình của tiểu tử kia, chính mình còn chưa biết tính toán gì!

    Lục Hải cười nói:

    - Vẫn phải tưởng thưởng một chút, tán dưỡng tán dưỡng, vẫn không thể buông tay mặc kệ đi.

    Ngày hôm sau, sơn chủ Lục Bá của Đệ Ngũ Sơn đi tới tràng quặng sắt, còn mang theo hai mươi đệ tử nội môn Cố Nguyên kì.

    Lục Bá giao một bình Cố Nguyên Đan cho Phi Phủ, sau khi dặn hắn chuyển giao cho Bắc Thần, liền mang theo đại đội nhân mã chạy về hướng mạch khoáng linh thạch.

    Phi Phủ xấu hổ cầm bình đan dược trên tay, dở khóc dở cười, thầm nghĩ tông môn có phải hay không quá keo kiệt. Với công lao này của Bắc Thần, đừng nói là một Cố Nguyên Đan, ngươi chính là ban cho hắn một kiện linh khí cũng không tính quá phận, vài vị sơn chủ không khỏi quá mức keo kiệt rồi chứ.

    Bắc Thần lại hưng trí bừng bừng tiếp nhận Cố Nguyên Đan từ trên tay của Phi Phủ, mở ra bình đặt dưới mũi ngửi ngửi. Một cỗ đan hương nồng đậm tràn ngập ra, nhất thời vui vẻ vô cùng.

    - Cố Nguyên Đan a, cuối cùng đã tới tay, giảm bớt cho ta rất nhiều phiền toái a!

    Phi Phủ âm thầm lau mồ hôi, trong lòng cảm thán nói: “Tiểu hài tử này thật dễ lừa!”

    Sau khi thu hồi Cố Nguyên Đan, Bắc Thần nghĩ mau chóng đi tiếp nhận linh nguyên địa sơn cốc kia, liền nói với Phi Phủ:

    - Sư huynh, thương thế của đệ đã khôi phục được bảy tám phần. Hiện tại tình thế của Mật Châu cũng định xong rồi, đệ thấy đệ vẫn là nên tiến vào trú thủ sơn cốc là tương đối tốt rồi. Đệ tử Đạo Chân Tông trước khi đi chính là phá hủy toàn bộ linh thảo bên trong. Đệ phải chạy nhanh qua đó trồng lại một ít a!

    Phi phủ biết với tính tình không chịu thua của Bắc Thần, vội vã muốn đi đóng quân ở sơn cốc, còn không biết lại có chủ ý gì.

    Lấy ra một ngọc giản, đưa cho Bắc Thần nói:

    - Đây là nhiệm vụ sơn chủ đưa cho đệ, để đệ đóng quân ở sơn cốc ba năm, trông giữ hai mẫu linh điền. Hàng năm phải lên giao một trăm gốc linh thảo cấp linh. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ được thưởng cho một trăm điểm cống hiến tông môn.

    - Cái gì, ba năm mới một trăm điểm giá trị cống hiến, tông môn cũng quá keo kiệt rồi đi!

    Nghe nói phải đóng quân ba năm, hơn nữa hàng năm còn phải nộp đúng hạn đủ số lượng linh thảo. Mấu chốt là hoàn thành nhiệm vụ chỉ có được một trăm điểm giá trị cống hiến, Bắc Thần lúc này sẽ không bình tĩnh được.

    Trên trán Phi Phủ toàn là hắc tuyến, trong lòng thầm nhủ ngươi phát hiện một mạch khoáng linh thạch chỉ cho ngươi một viên Cố Nguyên Đan rồi đuổi đi, vậy mà đã cười ngây ngô nửa ngày. Cho ngươi trông linh nguyên địa ba năm, bồi dưỡng một chút linh thảo, cho ngươi một trăm điểm giá trị cống hiến còn ngại ít, thiệt tình tâm tính thiện lương mệt a!

    - Đây không phải là chuyện cho một tiểu hài tử như đệ đùa giỡn a!

    - A, vậy sư huynh đệ sẽ đi.

    - Chờ một chút, huynh sẽ ở tràng quặng sắt này trú thủ vài năm. Thả đệ một người ở bên ngoài, tu vi không cần trì hoãn, đệ có vấn đề gì có thể tới nơi này hỏi huynh. Định kỳ huynh cũng sẽ đi đến chỗ đệ kiểm tra tu vi của đệ.

    - Đã biết rồi thưa sư huynh!

    Sau đó, Phi Phủ bày cho Bắc Thần một bố trận khí cụ loại hình nhỏ, một túi trữ vật, liền thả hắn rời khỏi.

    Sau khi rời khỏi tràng quặng sắt, Bắc Thần độn quang, lập tức đi nhanh.

    So với tràng quặng sắt, sơn cốc của Bắc Thần, càng gần Thú Sơn. Giữa hai nơi cách gần hai mươi lý, dọc theo đường đi đều là cổ thụ rừng rậm, rất có ít người qua lại.

    “Chỗ sơn cốc này của ta cơ hồ nằm trên đường nằm ngang với mạch khoáng linh thạch kia a, hình như rất gần Thú Sơn a!”

    Mật Châu, ở trong tám mươi sáu châu Nam Vực, được cho là tương đối cằn cỗi. Nơi này là điểm giao tiếp của Nam Vực với Thú Sơn, có thể nói là nơi đầu cầu để nhân tộc Tu Chân Giới Nam Vực đối kháng giám thị yêu tộc.

    Tương liên cùng Mật Châu chính là Thú Sơn mờ mịt mênh mông, bên trong sinh tồn hàng tỷ yêu tộc, Địa Long Tộc, Linh Mãng Tộc, Hỏa Vượn Tộc đều ở trong chỗ sâu của Thú Sơn. Ba yêu tộc lớn cấp bậc bá chủ đều có Đạo Tiên Cảnh Giới cấp cao tồn tại tọa trấn, yêu diễm ngập trời.

    Hai tộc nhân yêu xảy ra vô số đại chiến, cho đến ngày nay, nhân tộc cường thịnh, yêu tộc thế nguy. Hai tộc trở nên hòa thuận, thân thiện, hữu hảo, yêu tộc sống nơi thâm sơn đại trạch, giang hải hồ bạc, không thường đi lại ở Tu Chân Giới. Nhưng là nội tình của yêu tộc, tông môn nhà nào cũng không dám coi thường. Yêu tộc danh hào cao nhất được Tu Chân Giới gọi tên đã có hơn mười loại. Hơn nữa yêu tộc từ thời kì Thái Cổ, diễn hóa truyền thừa đến nay, có rất nhiều con bài chưa lật. Mỗi lần xuất hiện mới sợ đều phải xảy ra tinh phong huyết vũ ở Tu Chân Giới.

    Mật Châu bởi vì tiếp giáp Thú Sơn, thú triều lớn nhỏ thỉnh thoảng bùng nổ, phàm nhân căn bản không thể sinh sống lâu dài ở trong này.

     
    thanhson, inthenight and cdtmta like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đan Phù Chí Tôn
    Tác giả: Bảo Hào
    Chương 60: Hóa huyết đỉnh phong

    Edit:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Năm tháng như thoi đưa, thời gian dường như trôi qua quá nhanh, tung tích lúc ẩn lúc hiện, khó tìm khó kiếm, trong nháy mắt đã là thời gian nửa năm!

    Bắc Thần ngồi thẳng trong tu luyện thất của động phủ, vận chuyển linh lực, tinh thần dồi dào! Hắn trợn tròn mắt, giống như có linh quang thật sự chớp động trong đó.

    Đứng dậy, thư giãn gan cốt một chút, nhảy qua nhảy lại tại chỗ, Bắc Thần bất ngờ phát hiện vóc dáng của mình trưởng thành lên rất nhiều.

    Vẫy vẫy bình ngọc rỗng tuếch trên tay, Bắc Thần cười khổ một tiếng:

    - Thời gian nửa năm a, Mịch Tinh Nguyên Đan, Tinh Huyết Nguyên Đan, ngay cả năm viên Bổ Mạch Linh Đan cũng đã tiêu hao hết rồi. Tu vi mới tăng cường lên Hóa Huyết đỉnh phong, chỉ ngồi không tu luyện quả thật là uổng phí công phu, lãng phí tài nguyên!

    Thời gian nửa năm, từ Hóa Huyết tầng chín sơ kì, tu luyện đến Hóa Huyết đỉnh phong, cơ hồ là đổ toàn bộ linh lực cơ thể vào rồi. Trữ hàng trong đan điền khí hải, nếu là truyền ra bên ngoài, sợ là cũng bị xem là yêu nghiệt. Đáng tiếc đối với Tiểu Bắc Bá, vẫn còn không xem là đủ!

    Tu vi tiến cấp lên Hóa Huyết đỉnh phong, luyện hóa tăng cường linh lực trong cơ thể. Sau khi chăm sóc đạo thể, lực lượng thân thể của Bắc Thần cũng gia tăng trên diện rộng, rốt cục tu luyện xong một Đao Diệt Thể, chiêu thứ hai của Vấn Đao Thất Trảm.

    Trong thần thức, Bắc Thần lại chuyển tâm tư đến đan điền, lên phía trên viên ngọc thạch bảy màu kia.

    - Bảo bối này yên lặng đã nửa năm, cũng là lúc nên vận dụng nó rồi. Thú Sơn Thú Sơn a, cũng là lúc nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt, bằng không xương cốt cũng sẽ rỉ sắt mất!

    Thời gian nửa năm, Bắc Thần vẫn ở trong động phủ sơn cốc, tăng cường tu vi tự thân, chủ trì Tụ Hỏa Trận, ngưng luyện Hỏa Địa Phế, dùng cho luyện đan.

    Phi Phủ cách mỗi tháng sẽ đến kiểm tra chỉ dạy tu vi cho Bắc Thần một lần. Mỗi lần đều sẽ ngây ngốc một ngày, cẩn thận chỉ điểm một ít vấn đề tu luyện của Bắc Thần. Đối với tiến bộ nhanh chóng của Bắc Thần, thời điểm bắt đầu còn có điểm lo lắng, ra tay giúp đỡ vài lần. Phát hiện căn cơ hắn căn bản không ảnh hưởng gì, cũng không phải yếu ớt như lâu đài xây trên cát nên cũng không truy xét nữa. Ngược lại cảm thấy rất hứng thú với phương pháp tăng tiến tu vi rất nhanh của hắn.

    Bắc Thần là một luyện đan sư bí mật, tự nhận là đã giữ bí mật tốt lắm, sắp tới cũng không tính toán công bố ra ngoài. Tự nhiên là cắn chặt răng không lộ ra mảy may, cũng may Phi Phủ cũng không ép hỏi quá nhiều.

    Thời gian nửa năm này, Nam Huyền Tông nắm chặt chẽ Mật Châu trên tay, châu phủ dưới quyền cũng từ tám châu ban đầu trở thành chín châu.

    Đạo Chân Tông trở lại phản công không ít lần, mỗi lần đều rước lấy thất bại. Hơn nữa trả giá cũng không nhỏ, cũng đành ôm nỗi hận, ăn quả đắng này, ngược lại bắt đầu bố phòng ở Cẩm Châu bên cạnh Mật Châu.

    Dưới sự chủ trì của Phi Phủ ở tràng quặng sắt, khôi phục khai thác, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển khoáng thạch đến Nam Huyền Tông. Mạch khoáng linh thạch có Lục Bá tự mình trấn thủ, không gì phá nổi, cũng thành lập tràng quặng mỏ, bắt đầu khai thác linh thạch.

    Một mạch khoáng linh thạch loại nhỏ, sản lượng linh thạch hàng năm thập phần khả quan, Nam Huyền Tông đã ban xuống chỉ lệnh, cần phải tử thủ.

    Có Ngưng Đan hậu kỳ như Lục Bá trấn thủ, đệ tử Nam Huyền Tông đóng quân phụ cận cũng không cần phải lo lắng nhiều, khí thế như hồng.

    Nửa năm này, Bắc Thần ra tay ba lần, trợ giúp thôn xóm bên ngoài sơn cốc kia đánh lui ba lượt yêu thú tập kích.

    Sau khi con số linh thương vong trong vòng nửa năm này đã truyền ra ngoài, bất ngờ có hai thôn nhỏ chuyển đến, thỉnh cầu che chở. Thôn xóm nhỏ nguyên bản yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lên, dân cư thường thú gia tăng thành hơn trăm hộ gia đình.

    Khiến cho Bắc Thần giật mình chính là bất ngờ còn có ba gã tán tu Hóa Huyết kì sơ kì, mang theo người nhà lại đây, ngụ lại bên trong thôn này.

    Trong đó có một gã tán tu tên Trương Bình, thái độ làm người tương đối tỉnh táo, Bắc Thần ban cho hắn một lọ Thuần Huyết Nguyên Đan, để hắn trụ ở bên ngoài sơn cốc, trợ giúp để ý hai mẫu linh điền.

    - Tụ Hỏa Trận này vận hành đã nửa năm rồi, rốt cục ngưng tụ đủ Họa Địa Phế, coi như có thể mở lò luyện đan rồi.

    Sau khi kiểm tra một lượt gia sản của mình, Bắc Thần ra khỏi động phủ. Trương Bình đang bận rộn bên trong linh điền, giúp đỡ trông chừng linh thảo. Bắc Thần nhìn thấy linh thảo này nọ trưởng thành tốt hơn, nghĩ đến Trương Bình đã dùng mánh lới, cũng không nhàn hạ mà ra tay làm việc.

    Trương Bằng từ xa xa nhìn thấy Bắc Thần ra động phủ, liền buông công việc trên tay, tiến lên chào hỏi:

    - Bái kiến thượng tiên!

    Bắc Thần gật gật đầu:

    - Không tồi, tu vi tăng cường đã đến Hóa Huyết tầng ba đỉnh phong. Nói vậy không lâu có thể tiến cấp lên Hóa Huyết trung kỳ. Mấy ngày nay bên trong thôn có phát sinh ra sự tình gì không?

    - Hồi bẩm thượng tiên, bên trong thôn không có phát sinh sự việc lớn gì, hộ gia đình lại gia tăng thêm hai hộ, đều là từ thôn khác chuyển đến. Vài ngày trước còn có hai yêu thú Hóa Huyết sơ kỳ mò đến đây, bị ba người chúng ta đuổi đi.

    - Thượng tiên, linh thảo bên trong linh điền phát triển vẫn bình thường. bất quá linh thảo mọc trong linh bùn kia khả quan hơn, qua vài ngày nữa là có thể thành thục thu thập.

    Bắc Thần tùy tay ném qua một lọ Thuần Huyết Nguyên Đan cho Trương Bình:

    - Ngươi làm việc cũng không tồi, linh thảo sinh trưởng công phu bình thường làm không đến. Nơi này linh lực rất loãng, linh thảo sinh trưởng chính là dựa vào linh lực ẩn chứa bên trong linh nguyên địa mà thôi. Ngay cả linh mạch nhỏ bé đều không có, linh thảo trên linh bùn, chính ngươi ngắt xuống rồi bảo quản tốt, phải còn càng tươi mới càng tốt.

    Trương Bình kích động tiếp nhận Thuần Huyết Nguyên Đan, thái độ càng thêm cung kính với Bắc Thần:

    - Thượng tiên là phải đi ra ngoài ạ?​
     
    thanhson and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)