HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777


    Giới thiệu
    Các ngươi đã từng nghe qua câu: "Lớn lên đẹp trai, vận khí sẽ tốt!"?

    Sao? Chưa nghe qua à? Vậy để ta biểu diễn cho các ngươi xem !!!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/20
    Legendbk, Dạ Tâm and thantinhai like this.
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 1: Đại La Thánh Địa
    Keng!

    Keng!

    Keng!

    Thánh địa Trung Châu.

    Đại La Tiên Cung.

    Theo từng hồi chuông vang, vạn vật yên tĩnh.

    Nơi này có thác nước như ngân hà, sơn hà nhật nguyệt hiển lộ rõ ràng khí khái Tiên gia. Từ xa nhìn lại, có thể thấy từng đỉnh núi tản mát ra tia sáng kỳ dị.

    Có vàng son lộng lẫy, có linh khí phi phàm, có cầu vồng xuất hiện bốn phía, có tiên hạc vờn quanh, làm cho người ta than thở không thôi.

    "Các vị sư đệ, sư muội, nơi này chính là Đại La tiên kiều, bất luận là đệ tử nội môn hay ngoại môn, sáng sớm mỗi ngày vào giờ Mão đều phải đi qua tiên kiều, tiến vào Đại La Cung nghe trưởng lão hoặc những sư huynh khác giảng bài, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ không được quên, nếu không có nguyên nhân chính đáng mà nghỉ học thì sẽ bị phạt."

    Trên Đại La tiên kiều, một đệ tử trẻ tầm 20 tuổi mang theo mấy trăm người chậm rãi xuất hiện.

    "Chúng ta đã hiểu, đa tạ sư huynh giải thích."

    Đám người nhao nhao mở miệng, thành kính vô cùng, cùng lúc đó, bọn hắn cũng bước lên tiên kiều.

    Đứng ở phía trên tiên kiều, quay đầu nhìn sang, có đầy mây trắng tiên hạc, dãy núi chập trùng, thỉnh thoảng còn có thể thấy người khống chế phi kiếm bay ngang qua, làm cho người ta hâm mộ mê mẩn.

    Mấy trăm đệ tử mới tới thò đầu ra nhìn, hết nhìn đông tới ngó tây, trong bọn họ thậm chí có người xuất thân vương triều quý tộc, hoặc thế gia tu tiên, nhưng ở trong Đại La Thánh Địa này, bình dân và hoàng tử không có gì khác nhau.

    Tiên môn, chí cao vô thượng.

    "Các vị sư đệ sư muội, nơi này chính là 108 tòa tiên phong, là chỗ cư trú của 108 vị sư huynh sư tỷ chân truyền của tông ta. Mỗi một vị đều là nhân vật nổi tiếng Tu Tiên Giới, hơn nữa mỗi một tòa tiên phong, đều có ý nghĩa khác biệt, thí dụ như ngọn núi này, vàng son lộng lẫy ba ngàn dặm, là phủ đệ của Kim Quang sư huynh xếp hạng thứ 10 trong tông môn!"

    "Ngọn núi này, tiên hạc vờn quanh bốn phía, là chỗ ở của Thanh Hạc sư huynh xếp hạng thứ 8."

    "Ngọn núi này có tử khí đông lai ba ngàn dặm, chính là phủ đệ của Tử Vân sư tỷ xếp hạng thứ 2."

    Vị sư huynh trẻ tuổi dẫn đường dần dần giới thiệu từng ngọn núi chân truyền, đồng thời trong mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ mong chờ.

    Mãi tới lúc đi gần hết tiên kiều, một giọng nói xuất hiện trong đám người.

    "Sư huynh, sư huynh ơi, ngọn núi của đệ tử chân truyền hạng nhất ở nơi nào vậy? Vì sao không thấy?"

    Đệ tử này rất hiếu kì, nghe giới thiệu nhiều sơn phong như vậy, nói từ thứ 10 tới thứ 2, nhưng hết lần này đến lần khác không nói tới thứ nhất.

    Lời này vừa thốt ra, chúng đệ tử liền nhao nhao hồi phục tinh thần.

    Đúng rồi nha, nói nhiều sơn phong như vậy, duy nhất chưa nói tới thứ nhất, cái này rất kỳ quái, từ xưa tới nay, vị trí đầu bảng đều rất được coi trọng, bất cứ chuyện gì đều có phân cao thấp, hạng nhất tự nhiên sẽ được tất cả mọi người chú ý.

    "Ta thật ra đã từng nghe nói, chưởng môn đời thứ 32 của Đại La Thánh Địa từng nói, văn vô đệ nhất, võ không hạng nhất, người tu tiên, hẳn là nên theo đuổi cảnh giới tâm lặng như nước, nếu như tranh cường háo thắng, thì sẽ sinh ra chấp niệm, vì vậy Đại La Thánh Địa không có cái gọi là hạng nhất."

    Có đệ tử mở miệng nói ra nguyên do.

    Vị sư huynh trẻ tuổi nhẹ gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Vị tiểu sư đệ này nói không sai, Đại La Thánh Địa đúng là không có Đệ nhất phong, nhưng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì qua vài ngày nữa, Đệ nhất phong có khả năng sẽ xuất hiện."

    Hắn nói như vậy, làm đám người vô cùng tò mò.

    "Sư huynh nói vậy là ý gì?""Chẳng lẽ lại Đại La Thánh Địa xuất hiện kỳ tài chưa từng có?”

    "Nghe đồn Tử Vân sư tỷ lúc sinh ra đã có dị tượng Tử khí đông lai ba ngàn dặm, vô cùng phi phàm, được xưng tụng là tuyệt thế tiên nhân đầu thai chuyển thế của Đạo Môn ta, vậy mà cũng không cách nào trở thành đệ nhất ở Đại La, vậy làm sao đột nhiên lại có thêm Đệ nhất phong?"

    Chúng đệ tử rất hiếu kì.

    Dù sao danh xưng đệ nhất ở nơi này có ý nghĩa rất phi phàm.

    Ngẫm lại mà xem, ở trong thế tục, hoàng quyền tranh đấu, chém giết vô số, thậm chí vì cướp đoạt hoàng quyền, chém huynh giết cha còn không phải vì Đệ Nhất sao.

    Nơi này là Đại La Thánh Địa, là Tiên môn chí cao vô thượng, đệ tử đi ra từ nơi này, bất kỳ một vị nào, đặt tại phàm tục, thì kém nhất cũng có thể trở thành chư hầu một phương.

    Có thể ở nơi này kiếm ra thành tựu, đã xem như là nhân trung long phượng, nếu còn có thể trở thành đệ nhất, vậy thử nghĩ có thể mạnh đến bao nhiêu a?

    Đám người hiếu kì, thậm chí có người lộ vẻ không tin.

    "3 năm trước, chưởng giáo phái ta đi vào hồng trần du lịch, cùng các chưởng giáo Thánh địa khác gặp một vị thiên tài tuyệt thế, chưởng giáo chúng ta gọi hắn là Kỳ Lân Tử, tông chủ Thiên Cơ Tông thậm chí còn tiên đoán, người này sẽ là Đệ nhất thiên tài Tiên đạotrong mười vạn năm qua. Vì vậy chưởng giáo đã vượt qua muôn vàn khó khăn thu vị thiên tài này làm quan môn đệ tử, mà theo nguồn tin chính thức, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vài ngày nữa, chưởng giáo sẽ phá vỡ môn quy, lập vị sư huynh kia làm Đại sư huynh, thành lập đệ nhất phong."

    Vị sư huynh dẫn đường chậm rãi mở miệng, kể ra bí ẩn mới này.

    Lời vừa nói ra, đám người nhao nhao tặc lưỡi, cảm thấy không thể tưởng tượng.

    "Tuyệt thế thiên tài? Kỳ Lân Tử?"

    "Các vị Chưởng giáo cùng nhau tranh đoạt?"

    "Đệ nhất thiên tài Tiên Đạo trong mười vạn năm qua?"

    Bọn họ tự mình thầm thì.

    Dù sao những lời này làm cho người ta cảm thấy quá mức rung động.

    "Vậy, vậy vị Đại sư huynh kia ở nơi nào?"

    Đã có người lộ ra vẻ kính sợ cùng sùng bái, nhịn không được hỏi.

    "Ở ngay phía trước."

    Vị sư huynh dẫn đường chỉ về phía trước.

    "Có thể nhìn thấy không?"

    Có một nữ tử trẻ tuổi không nhịn được hỏi.

    "Có thể có, cũng có thể không, chí ít ba năm qua, ta không có nhìn thấy vị sư huynh này, nhưng nghe nói, người nhìn thấy hắn đều khen không dứt miệng, thậm chí còn nghe đồn, Tử Vân sư tỷ đã thầm yêu hắn."

    Nửa câu nói sau, hắn đã hạ giọng, nhưng vẫn dẫn tới một mảnh xôn xao.

    Đám người hào hứng dâng cao, rất nhanh đi qua tiên kiều, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên trái.

    Bởi vì vị tuyệt thế thiên tài kia đang ở trong một ngọn núi bên trái.

    "Chính là chỗ đó."

    Vị sư huynh dẫn đường nhanh chóng mở miệng, hắn chỉ về phía một ngọn núi có đủ loại cây lá đỏ.

    Vừa nhìn qua, cây lá đỏ trải rộng cả ngọn núi, có một loại mỹ cảm không nói nên lời.

    Mà không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều đệ tử đang đứng ở xung quanh, trong số đó nữ đệ tử nhiều hơn một chút, nhưng nam đệ tử cũng không ít.

    "Những vị sư huynh này là...?"

    Có đệ tử mới tới hiếu kì, chỉ vào những người này rồi hỏi sư huynh dẫn đường.

    "Bọn họ đều là muốn thấy phong thái của vị sư huynh kia, có điều vị sư huynh kia không chỉ thiên tư phi phàm, mà còn chăm chỉ tu hành, ba năm qua không đi ra khỏi chỗ ở, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện mấy lần, mỗi một lần nghe nói đều làm người ta kinh động như gặp thiên nhân, cho nên các sư huynh sư tỷ đến đây đóng cọc chờ đợi, chỉ là chờ đợi để có thể nhìn một chút."

    "Nói thật, từ khi vị sư huynh kia đến đây, ta cũng đã tới tới lui lui nơi này mấy trăm lần, nhưng chưa từng gặp dù chỉ một lần, có lẽ phải chờ chưởng giáo lập chức vị Đại sư huynh, mới có thể chân chính thấy được phong thái của hắn."

    Hắn mở miệng, trong lời nói cũng tràn đầy hiếu kì.

    Đồng thời ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú về hướng kia.

    Ngay lúc này.

    Đột nhiên thiên địa linh khí chấn động, từng đám từng đám mây màu vàng tụ tập tại bên trong Hồng phong.

    Ánh sáng kim sắc chiếu rọi toàn bộ Hồng phong, làm nó tỏa ra hào quang rực rỡ.

    Đồng thời linh khí kinh khủng quét ngang vạn dặm, toàn bộ tu sĩ ở các nơi trong Đại La Thánh Địa đều cảm ứng được.

    Cảnh tưởng này thật sự quá kinh khủng.

    Linh khí vạn dặm tụ tập tại Hồng phong, thiên địa biến sắc, từng đoàn từng đoàn kim vận hiển lộ ra vô thượng điềm lành.

    "Đây là đột phá cảnh giới?"

    "Vị sư huynh này đột phá cảnh giới?"

    "Đây là dị tượng sinh ra sau khi đột phá cảnh giới sao?"

    "Nghe đồn khi thánh hiền thượng cổ đột phá cảnh giới, sẽ khiến thiên địa xuất hiện dị tượng, ta vốn cho rằng đây chỉ là lời đồn, nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại may mắn được chứng kiến một lần."

    Mọi người chấn kinh, nhưng rất nhanh có người biết chuyện, nói ra sự huyền bí.

    "Vị Kỳ Lân Tử này quả thật bất phàm, đến tông môn ba năm đã đột phá cảnh giới, lại còn dẫn tới thiên địa dị tượng khủng bố như thế, các ngươi nói xem đây là đột phá đến cảnh giới gì?"

    "Chí ít phải là Nguyên Anh cảnh a?"

    "Nguyên Anh cảnh? Uzz, vị Kỳ Lân Tử này nghe nói chưa tới 18 tuổi, nếu như thật sự là Nguyên Anh cảnh, vậy quả thật.... Không thể tưởng tượng."

    "Nguyên Anh cảnh thì hơi khoa trương, bất quá Kết Anh cảnh hẳn là không xê xích bao nhiêu."

    "Ta nghĩ hẳn là Kim Đan cảnh a?"

    "Kim Đan cảnh? Đây là chuyện không thể nào, chí ít cũng phải là Kết Anh cảnh, dị tượng khủng bố như thế nếu như chỉ là Kim Đan cảnh, vậy về sau đột phá, còn dẫn đến cái cảnh tượng gì nha?"

    Đám người nhịn không được nhao nhao thảo luận, cảm thấy rung động không thôi.

    Đồng thời, từng tòa sơn phong lấp lóe quang mang hừng hực, từng đôi mắt đều đưa tới, nhìn chăm chú Hồng phong, có người chấn kinh, có người tặc lưỡi, có người không biết nên nói cái gì.

    Dị tượng này xác thực quá kinh khủng.

    Mà đúng lúc này, một thanh âm phá vỡ yên tĩnh.

    "Xuất hiện, hắn xuất hiện kìa!"

    Thanh âm vang lên, vô số đôi mắt không khỏi nhìn về phía Hồng phong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/7/20
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 2: Người như vầy chỉ trên trời mới có
    Hồng phong không cao lắm, thậm chí ở trong Đại La Thánh Địa, nó còn không tính là một Phong (núi cao đỉnh chạm mây), mà chỉ có thể gọi là một tòa núi nhỏ.

    Bởi vì khắp núi trồng đầy cây phong, cho nên cũng có thể xem là một thắng cảnh trong Đại La Tiên Cung, để các đệ tử đến đây du ngoạn.

    Bất quá danh khí của Hồng phong không phải là quá lớn, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại La Thánh Địa, có không biết bao nhiêu chỗ còn đẹp hơn Hồng phong, nhất là những sơn phong của đệ tử chân truyền kia, càng thêm sặc sỡ loá mắt, làm cho người người hướng tới.

    Nhưng từ ba năm trước đây, khi chưởng giáo Đại La mang về một đệ tử, danh khí của Hồng phong tăng mạnh, trên dưới Thánh địa đều muốn nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này một chút, bất quá đã ba năm nay, không có mấy người may mắn nhìn thấy được.

    Nhưng phàm là người từng nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này, không ai mà không tán thưởng.

    Thậm chí còn có lời đồn, Tử Vân sư tỷ đã sinh lòng ái mộ với Kỳ Lân Tử, về phần là thật hay giả thì không ai biết được, dù sao đây cũng là Đệ nhất chân truyền, nên không kẻ nào dám đi dị nghị.

    Mà đúng lúc này.

    Một cái bóng trắng chậm rãi xuất hiện.

    Cây phong vào thời khắc này rì rào chấn động, vừa nhìn lướt qua, lá đỏ phiêu tán, cảnh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.

    Một thiếu niên chậm rãi đi ra, thân cao tám thước, mặc cẩm tú trường bào thêu thanh vân bạch nhật, phong thần tuấn lãng, khí chất vô song.

    Thiếu niên tựa như trích tiên, đẹp như đi ra từ bức họa.

    Hắn quá phi phàm. Nếu như bàn tướng mạo, trong thế giới tiên hiệp này, người tuấn lãng cũng không ít, nhưng cái hắn phi phàm nhất, cũng không phải là tướng mạo, mà là khí chất, một loại khí chất khó nói nên lời.

    Vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt, hết thảy, tất cả ở trước mặt hắn dường như đều trở nên ảm đạm.

    Lá đỏ bay đầy trời khắp Hồng phong, loại cảnh đẹp thế này, làm cho người ta say mê, nhưng hắn xuất hiện, khiến cảnh đẹp như vậy trở nên thất sắc.

    Tất cả mọi người ngây dại.

    Bao gồm cả các đệ tử mới tới, từng người đều tựa như thất thần mà nhìn hắn.

    Thế này quá giống tiên nhân rồi.

    Không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, nhất là đôi mắt, tựa như ẩn chứa vũ trụ mênh mông.

    Thiếu niên tuyệt thế đứng dưới một gốc cây phong, tay cầm hồ lô ngọc phỉ thúy, nhìn như một nho sinh tiêu sái ở nhân gian, đúng là hương rượu chưa say người, mà lòng người đã tự say.

    Đám người trầm mặc, giống nhau thất thần mà nhìn, đợi tới khi lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi cùng nghĩ tới một câu thơ.

    "Người vầy chỉ trên trời mới có, cớ sao rơi xuống lạc hồng trần?"

    Có lẽ, hắn chính là tiên nhân đi, chỉ là đi vào nhân gian du lịch thôi.

    Nếu như nói, dị tượng trước đó dẫn tới do hắn đột phá cảnh giới làm cho người ta rung động.

    Vậy bây giờ sự xuất hiện của hắn, đã làm cả thế gian phải kinh diễm, thậm chí làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác.

    Dạng Trích Tiên như hắn, nếu như không dẫn tới dị tượng dạng này, đó mới là không bình thường.

    Giờ khắc này, ở dưới Hồng phong, không có kinh hô, không có nghẹn ngào, hết thảy hết thảy đều mười phần yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng phá hư mỹ cảnh này, tất cả mọi người chỉ lẳng lặng mà nhìn hết thảy.

    Lẳng lặng nhìn chăm chú vị Trích Tiên này.

    Trên Hồng phong, Lục Trường Sinh đứng dưới một gốc cây phong, lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.

    Khí chất của hắn quá phi phàm, cho dù chỉ là ngẩn người thế này, cũng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao thâm mạt trắc khó nói nên lời, tựa như đang suy nghĩ về đại đạo, càng ảo hơn chính là xung quanh không hiểu sao lại có ánh sáng lưu động, âm dương chi khí vờn quanh, làm người khác có cảm giác như đang ngộ đạo.

    Nhưng mà chỉ có duy nhất Lục Trường Sinh mới biết, hết thảy.... Đều là giả tượng.

    Không sai, đều là giả tượng.

    Ba năm trước đây, chính mình vẫn còn là một nhân viên bán hàng thành thành thật thật, mỗi ngày vì cuộc sống mà bôn ba, ngay vào ba năm trước, vào một đêm mưa sa chớp giật, chính mình xuyên không tới đây.

    Xuyên không đến cái thế giới tiên hiệp bao la vô biên này.

    Vốn cho rằng mình sẽ bắt đầu từ loại củi mục bị từ hôn kia, nhưng không nghĩ đến là, tướng mạo mình lại phi phàm, khí chất vô song, hay nói cách khác chính là, giá trị mị lực có khả năng max điểm.

    Mọi cử động đều trở nên khác thường, cho dù là đứng ở nơi đó không nói một câu nào, vẫn sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác thật cao thâm mạt trắc.

    Thời khắc này, Lục Trường Sinh cảm thấy nhân sinh của mình hẳn là sẽ không tầm thường, chỉ bằng vào vẻ bề ngoài này, mình đã tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

    Rất nhanh kịch bản giống như đúc với suy đoán của Lục Trường Sinh.

    Mới chỉ là ngày đầu tiên vừa xuyên qua, liền bắt gặp bảy tám người thần bí, tự xưng là Chưởng giáo, Thái Thượng trưởng lão tông môn gì đó.

    Ý tứ đại khái là muốn thu mình làm đồ đệ.

    Cuối cùng dưới sự tranh đấu kịch liệt của tám người, chính mình lựa chọn bái nhập vào Đại La Thánh Địa, sau đó liền đi theo chưởng giáo Đại La, đi tới Đại La Tiên Cung, bắt đầu con đường tu tiên.

    Hết thảy mọi chuyện tựa hồ đều phát triển theo hướng tốt, nhưng mà bi kịch tới có chút nhanh.

    Đi vào Đại La Tiên Cung, chính mình vô cùng bức thiết muốn tu tiên, sư tôn của mình, cũng chính là chưởng giáo Đại La cũng không chút nào keo kiệt, trực tiếp xuất ra tâm pháp mạnh nhất Đại La cho mình tìm hiểu, sau đó cầm tay dạy mình tu tiên.

    Nhưng kết quả đổi lại là, chính mình vậy mà học không được.

    Vị sư tôn này, tiếp tục lấy ra vô số thiên tài địa bảo, giúp mình phạt mao tẩy tủy, bồi nguyên cố bổn, nhưng cho dù thế, mình vẫn như cũ phá vỡ kỷ lục của Đại La Thánh Địa.

    Trong thời gian ba năm hoàn thành Luyện Khí, quang vinh trở thành một 【 Luyện Khí sĩ 】.

    Trong thế giới tiên hiệp, cảnh giới giữa các tu sĩ chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Kim Đan, Kết Anh, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, tổng cộng 11 đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại phân chia nhỏ thành 4 tiểu cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn.

    Mà chính mình, sau khi mượn nhờ vô số thiên tài địa bảo phạt mao tẩy tủy, bồi nguyên cố bổn, hao phí thời gian 3 năm, mới vừa vặn đột phá tới Luyện Khí sơ kỳ.

    Nhưng làm cho Lục Trường Sinh muốn thổ huyết chính là, mình bất quá chỉ là đột phá đến Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà dẫn tới dị tượng khủng bố như thế.

    Nếu không phải là tự mình biết mình có bao nhiêu cân lượng, nói thật chính Lục Trường Sinh cũng thiếu chút nữa bị bản thân lừa gạt.

    Giờ này khắc này, Lục Trường Sinh xem như đã hoàn toàn minh bạch, mình dù không phải phế tài tu tiên, nhưng cũng không dính dáng gì với hai chữ thiên tài cả, thuộc về loại bình thường méo có gì hot, tuyệt đối không tốt nhưng cũng không phải quá kém.

    Ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, đặt ở Đại La Thánh Địa đã là kém cỏi nhất, nhưng phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, cũng có thể coi là trung thượng rồi.

    Mà bàn tay vàng lớn nhất của mình, chính là bề ngoài nhân vật chính.

    Không sai.

    Trải qua ba năm cẩn thận nghiên cứu, Lục Bình Phàm phát hiện ra, bất luận mình làm cái gì, đều có thể mang đến một số hiệu quả khác thường.

    Ví dụ như chính mình đột phá cảnh giới, thật ra là một chuyện rất bình thường, không có gì đặc biệt so với tu sĩ khác, nhưng vẫn sẽ đưa tới thiên địa dị tượng.

    Nhìn thì rất dọa người, nhưng trên thực tế chẳnh có tác dụng mẹ gì.

    Còn nữa, mỗi khi mình đột phá một cảnh giới, đều sẽ sinh ra một kỹ năng bị động.

    Kỹ năng bị động ở Luyện Khí cảnh này chính là Đại Đạo Vờn Quanh.

    Mình đứng ở chỗ này, chỉ cần suy nghĩ sự tình gì, xung quanh liền sinh ra Âm Dương đại đạo chi khí, hình thành Tiên Thiên Bát Quái đồ, hoặc là xuất hiện các dị tượng khác.

    Người không biết sẽ cho rằng mình đang ngộ đạo.

    Tại thế giới tiên hiệp, tiến vào trạng thái ngộ đạo khó như lên trời, duy chỉ có đại hiền giả, đại trí tuệ giả, mới có thể một hai lần tiến vào trạng thái ngộ đạo.

    Mà chính mình chỉ cần nguyện ý, liền tùy thời tùy chỗ tiến vào trạng thái ngộ đạo "Dỏm".

    Nhìn như tiến vào ngộ đạo, nhưng kỳ thật là đang tự hỏi tối mai nên ăn cái gì.

    "Ài!"

    Thở dài một hơi, Lục Trường Sinh có một loại tư vị không nói nên lời.

    Đây chính là thế giới tiên hiệp cá lớn nuốt cá bé nha!

    Chính mình có được khuôn mặt của nhân vật chính, nhưng lại không có thiên phú của nhân vật chính, nên làm thế nào để sinh tồn đây.

    Chẳng lẽ lại dựa vào ăn bám sao?

    Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi liếc mắt nhìn những nữ tử ở dưới Hồng phong.

    Quả nhiên vừa liếc một cái, đã làm say ngã biết bao thiếu nữ.

    "Ài!"

    Nhịn không được lại thở dài, Lục Trường Sinh cầm lấy hồ lô ngọc phỉ thúy, uống vào một ngụm, ngay sau đó liền đi vào chỗ ở.

    Hắn rất buồn rầu.

    Không biết lối ra ở phương nào.

    Nhưng mà rất nhanh, một bóng người xuất hiện bên trong phòng.

    Không phải ai khác.

    Chính là sư tôn của Lục Trường Sinh.

    Thanh Vân chân nhân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/20
    Legendbk, thantinhai and bachcusy like this.
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 3: Thế giới này không thiếu thiên tài
    Trong phòng khách không lớn.

    Thanh Vân chân nhân tĩnh tọa sau bàn trà, nhìn về phía Lục Trường Sinh, chậm rãi nói: "Trường Sinh, đừng có uống rượu, uống nhiều trà vào, uống rượu không phù hợp khí chất của con đâu."

    "Uống trà hay uống rượu, chẳng lẽ có thể thay đổi được gì sao?"

    Lục Trường Sinh ngồi xuống, nhìn về phía Thanh Vân chân nhân, ngữ khí rất bình tĩnh nói.

    Nếu như là người khác, đối mặt vị Thanh Vân chân nhân này, có lẽ sẽ kính sợ, nhưng Lục Trường Sinh lại hết sức tùy ý.

    Dù sao từ thời điểm ban đầu quen biết, vị sư tôn này của mình đã có vẻ mười phần... không bình thường.

    Không biết có phải là do tu luyện mấy ngàn năm, nên ở mặt tinh thần xảy ra vấn đề gì không, hay chung là phản phác quy chân quá mức, nên tâm tính trẻ trung vô cùng, nói chuyện cũng không có nhiều quy củ, khiến cho Lục Trường Sinh chịu không quá nhiều áp lực.

    Thanh Vân đạo nhân liếc nhìn Lục Trường Sinh một cái.

    Đích xác, bất luận là uống rượu hay uống trà, loại khí chất này của Lục Trường Sinh đều khó mà diễn tả bằng lời, không gì sánh kịp.

    Khi uống rượu, thì tiêu sái đến cực hạn, rượu không say lòng người đã tự say.

    Khi uống trà, tĩnh như xử nữ, nho nhã hiền hoà, vô cùng phi phàm.

    Có điều khi nghĩ đến đây là đệ tử của mình, Thanh Vân đạo nhân liền nhịn không được cười trộm.

    "Trường Sinh, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, sau mười ngày nữa sẽ tổ chức Đại La thịnh hội, đến lúc đó sẽ lập con làm Đại sư huynh Đại La Thánh Địa, con nhớ phải biểu hiện thật tốt vào."

    Thanh Vân đạo nhân nói xong câu này, khiến cho Lục Trường Sinh có một chút kinh ngạc.

    "Đại sư huynh?" Lục Trường Sinh lắc đầu, hắn có một chút bất đắc dĩ, cũng có một chút xoắn xuýt, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Có lẽ phải để sư phụ phải thất vọng rồi, đồ nhi . . . cũng không phải là loại thiên tài kia."

    Lục Trường Sinh không muốn giấu diếm gì cả, hắn nói thẳng ra sự thật tư chất bản thân chỉ là dạng thường thường bậc trung.

    Nếu như cố giấu, chỉ có thể mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.

    Đương nhiên, Lục Trường Sinh cũng hết sức rõ ràng, mình làm như vậy, có thể sẽ mang đến cho mình ảnh hưởng không tốt khác, thí dụ như sẽ làm cho Thanh Vân đạo nhân thất vọng.

    Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Thanh Vân đạo nhân không có bất kỳ vẻ kinh ngạc gì, ngược lại mười phần bình tĩnh gật đầu nói: "Ta biết."

    Lần này đến phiên Lục Trường Sinh kinh ngạc.

    Vốn cho rằng vị sư tôn của mình sẽ rất kinh ngạc, sau đó sinh ra thất vọng với mình, cuối cùng đem mình trục xuất khỏi tông môn, sau đó mình lại thức tỉnh hệ thống, quay lại vả mặt hắn.

    Nhưng mà thật không ngờ đến, vị sư tôn này của mình chẳng có một tí kinh ngạc nào, thậm chí có một loại cảm giác như đã sớm biết, làm người ta khó hiểu.

    "Sư tôn... Chuyện này...!"

    Lục Trường Sinh hơi tò mò, hắn nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân, trong mắt chứa thật nhiều nghi hoặc.

    Mà Thanh Vân đạo nhân thì nâng chén trà lên, uống vào một ngụm nhỏ, ngay sau đó mở miệng.

    "Trường Sinh, ta hỏi con, chỗ vương triều ta gặp con ba năm trước đây gọi là gì?"

    Thanh Vân đạo nhân đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan.

    Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, trực tiếp trả lời.

    "Gọi là Yến quốc."

    "Ừm, Yến quốc, con có biết dân số của Yến quốc là bao nhiêu không?"

    Thanh Vân đạo nhân tiếp tục hỏi.

    "Đại khái 100 triệu bách tính."

    Lục Trường Sinh suy tư một lát, liền cho ra câu trả lời.

    Vừa nghe câu trả lời xong, Thanh Vân đạo nhân nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục nói.

    "Vị trí của Yến quốc, là nằm trong Ly Châu, mà tại Ly Châu, quốc gia giống như Yến quốc nhiều vô số kể, nếu phải dùng con số để hình dung, thì chí ít phải 3 vạn, nhưng mà Trung Thổ có 72 châu, Ly Châu bất quá chỉ là một châu trong đó, phía trên Trung Thổ, còn có Đông Hoang Nam Lĩnh, Bắc Xuyên Tây Mạc."

    "Từ đó có thể thấy, ở cái thế giới này, nhân tộc đâu chỉ có triệu triệu tỉ tỉ người, hơn nữa trong xã hội phàm tục, 16 tuổi kết hôn, 20 tuổi sinh con, 40 năm sau lại thành cái vòng tuần hoàn, trong thế giới phàm tục đó, tuổi thọ của thường nhân khoảng 150 tuổi, cứ không ngừng sinh sôi, con cháu đời đời."

    "Trường Sinh, như vậy ta lại hỏi con, thế giới này thiếu thiên tài sao?"

    Thanh Vân đạo nhân hỏi một câu, khiến cho Lục Trường Sinh không khỏi trầm mặc.

    Hắn nghiêm túc tự hỏi, sau một hồi thật lâu mới lắc đầu nói: "Không thiếu."

    Nói tới đây, Thanh Vân đạo nhân đứng dậy, nhìn ra phương xa ngoài cửa, nói: "Đúng vậy, thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ mỗi Đại La Thánh Địa này, cho dù là đệ tử tạp dịch tầng dưới chót nhất, đều là tồn tại trăm năm có một trong thế giới phàm tục. Nhìn qua ngoại môn đệ tử xem, tùy tiện chọn ra một tên, có thể cũng là hoàng thân quốc thích của một vương triều nào đó, về phần những nội môn đệ tử kia, có ai không phải người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi? Có kẻ nào không phải thiên kiêu một nước?"

    "Chớ nói chi là những đệ tử hạch tâm, tùy tiện chọn ra một người, ai không phải thiên tài một phương? Nếu như bọn họ nguyện ý, hoàn toàn có thể mở quốc thổ, sáng tạo thế gia trăm năm."

    "Về phần đệ tử chân truyền, mỗi một kẻ đều là tuyệt thế thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy Tu Tiên Giới, trí tuệ vô song, kiếm chỉ đại đạo."

    "Nói không phải khoe, vi sư năm đó cũng là tuyệt thế thiên tài danh chấn Tu Tiên Giới, nếu không cũng không có khả năng trở thành chưởng giáo Đại La, nhưng bất luận là vi sư, hay là sư tổ của con, hoặc là sư tổ của sư tổ con, đều đã gặp vô số thiên tài, nhưng tất cả mọi người lại chưa bao giờ gặp loại như con."

    Thanh Vân đạo nhân nói một phen, đã phá vỡ thế giới quan của Lục Trường Sinh.

    "Loại như con?"

    Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

    "Không sai, chính là loại như con."

    "Con thì sao?"

    Lục Trường Sinh càng thêm hiếu kỳ.

    "Con không giống bình thường, hết thảy thiên tài vi sư từng gặp, nhưng chẳng có ai viết hai chữ 'Thiên tài' lên mặt cả, mỗi một thiên tài chân chính, đều cần dựa vào chính mình đi tu luyện, đột phá qua cảnh giới, tu thành tâm pháp vô thượng, phá vỡ ghi chép của tiền nhân, thì mới có thể được công nhận là thiên tài, mà con thì không giống vậy."

    "Con chỉ cần đứng ở đó, cũng đã làm cho người ta không tự chủ được cho rằng con chính là thiên tài, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài."

    "Người khác cần cố gắng phấn đấu, mà con thì không cần, đây chính là điểm khác người của con, cho nên con có phải thiên tài hay không không quan trọng, chỉ cần người khác tin tưởng con là thiên tài, vậy là đủ."

    "Đại La Thánh Địa mấy ngàn năm qua không có Đại sư huynh, không phải bởi vì không có nhân tuyển thích hợp, mà bởi vì bất luận tuyển ai, đều sẽ có người không phục, nhưng con thì khác, nếu như chọn con làm Đại sư huynh, sẽ không có kẻ nào dám chất vấn con, cũng sẽ không có kẻ nào hoài nghi con, thậm chí dù là có người hoài nghi con, con cũng không cần tự mình giải thích, người ủng bộ con sẽ vô điều kiện trợ giúp con, thí dụ như Tử Vân."

    "Từ sau khi nàng gặp con, nàng ta đã nhận định con là Chân Long Thiên Tử của nàng, phải biết rằng Tử Vân rất có thể là một vị tiên nhân chuyển thế, nàng tâm cao khí ngạo, xem thường tất cả kẻ khác, nhưng chỉ có con, mới khiến nàng sinh lòng ái mộ, đây chính là chỗ phi phàm của con."

    "Cho nên, con có phải thiên tài hay không cũng không còn trọng yếu. Người trong thiên hạ đều cho rằng con là thiên tài, như vậy con chính là thiên tài, đồ nhi, con đã rõ chưa?"

    Thanh Vân đạo nhân thao thao bất tuyệt, nói đạo lý rõ ràng rành mạch, lý lẽ hùng hồn đến mức Lục Trường Sinh thiếu chút nữa liền tin là thật.

    "Nhưng chỉ dựa vào bề ngoài, một ngày nào đó cũng sẽ lộ tẩy nha?"

    Lục Trường Sinh không khỏi mở miệng nói.

    Dù sao đây chính là thế giới tu tiên cá lớ nuốt cá bé, thực lực mới là căn cơ của hết thảy, không có thực lực, hết thảy đều là nói suông.

    "Không phải vậy." Thanh Vân đạo nhân lắc đầu nói: "Thế nhân sẽ chỉ tin tưởng con mắt của mình, sẽ bị giả tượng lừa gạt, nhìn không thấu, cũng không muốn xem thấu, người có thể xem thấu cũng sẽ không đi vạch trần, trọng yếu nhất là, sư tổ của con, cũng chính là sư tôn của ta đã từng nói với ta một câu rất chí lý, câu này để cho ta được lợi cả đời, giờ đây ta sẽ nói lại cho con nghe, con hãy hảo hảo thể ngộ."

    "Đồ nhi xin rửa tai lắng nghe."

    Lục Trường Sinh lên tinh thần, chăm chú lắng nghe.

    Rất nhanh, chỉ thấy Thanh Vân đạo nhân đứng chắp tay, bộ dáng cao thâm mạt trắc đứng ở trước cửa lớn, ấp ủ hồi lâu, sau đó mới mở miệng chậm rãi nói.

    "Lớn lên đẹp trai, vận khí sẽ tốt."

    Lục Trường Sinh: "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/20
    Legendbk, thantinhai and bachcusy like this.
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 4: Không vì thành tiên, chỉ vì ở lại hồng trần chờ nàng trở về
    Thanh Vân đạo nhân đến nhanh, đi cũng rất nhanh.

    Mục đích tới đây chỉ vì báo cho mình, sắp phải thừa kế chức vị Đại sư huynh này sao.

    Đại sư huynh a.

    Lục Trường Sinh xoa xoa huyệt thái dương, hắn có chút phiền muộn, khó có thể tưởng tượng được, nếu như để người khác biết mình chỉ có mã ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì?

    Cũng không biết có phải do kiếp trước chịu nhiều tiểu thuyết mạng đầu độc hay không, Lục Trường Sinh hiện tại rất bất an.

    Tuy sư phụ mình đã nói nhiều lời như vậy, nhưng bản thân Lục Trường Sinh vẫn minh bạch, sư phụ hắn có cảnh giới cao cường như vậy, nhưng người khác lại không có.

    Mình càng có vẻ ưu tú, chỉ sợ người đố kỵ mình lại càng nhiều.

    Nghĩ đến những kịch bản não tàn trong các tiểu thuyết mạng từng đọc, Lục Trường Sinh không khỏi thở một hơi thật dài.

    "Có lẽ phương diện tu hành ta không có thiên phú, nhưng ở phương diện khác sẽ có thành tích thì sao?"

    Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng.

    Ba năm qua mình không ngừng tu luyện, mỗi ngày đều đả tọa, nhưng vẫn bình thường chẳng thấy gì lạ, thế nhưng như vậy cũng không đại biểu mình làm cái gì cũng bình thường không có gì tốt.

    Trời sinh ta tài tất hữu dụng, mình tuyệt đối không phải loại nhân vật chính chỉ dựa vào cái mặt mo để kiếm cơm.

    Việc đã đến nước này, Lục Trường Sinh chỉ có thể thay đổi hướng suy nghĩ, từ cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.

    Vừa đi vừa ngẫm lại.

    Thế giới tu tiên, thật ra không nhất định tu luyện mới là tốt nhất, con đường nào cũng dẫn đến tiên đạo, từ xưa đến nay, luyện đan cũng có thể thành tiên thành tổ, luyện khí cũng có thể lưu lại giai thoại muôn đời, trận pháp càng là lưu danh thiên cổ.

    Lục Trường Sinh cũng không tin, chẳng lẽ mọi mặt của mình đều bình thường méo có gì hot.

    Đây tuyệt đối không phù hợp với hình tượng nhân vật chính.

    "Để thử luyện đan một lần xem, có khi thật sự có thu hoạch gì đó?"

    Lục Trường Sinh đã quyết định chủ ý trong lòng.

    Mà đúng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên.

    "Trường Sinh sư huynh!"

    Thanh âm mười phần êm tai, thanh thúy tựa như hoàng oanh vậy, có lẽ hơi tục, nhưng Lục Trường Sinh chỉ có thể dùng hoàng oanh để hình dung thanh âm dễ nghe này.

    Ngoài cửa có một nữ tử áo tím rất nhanh tiến vào.

    Nữ tử này có khuôn mặt tuyệt mỹ, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng, băng cơ ngọc cốt, quả thực rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, tóc tím dài ngang eo, còn có một đôi mắt sáng ngời, về phần dáng người, thì càng là cực phẩm trong cực phẩm, khí chất càng không cần nhiều lời, màu tím tự mang vẻ cao quý, đứng ở trước cửa mà như cửu thiên tiên nữ, đẹp đến mức khó tả nên lời.

    Đây là Tử Vân, cũng chính là đệ tử chân truyền xếp hạng thứ hai trong Đại La Thánh Địa, kỳ thật nếu không phải Đại La Thánh Địa không có thứ nhất, vậy nàng Tử Vân này chính là đại sư tỷ, mà các đệ tử khác khi ngầm bàn luận cũng thường gọi nàng như vậy.

    "Bái kiến Tử Vân chân nhân."

    Lục Trường Sinh đứng dậy, hắn chậm rãi mở miệng, làm đủ lễ nghĩa, mà Tử Vân lại thoải mái nói: "Trường Sinh sư huynh, đã nói bao nhiêu lần rồi, huynh là đệ tử quan môn của chưởng giáo, cũng chính là sư huynh của ta, huống hồ ta nghe sư phụ của ta nói, chưởng giáo sư bá đã dự định lập huynh làm đại sư huynh, cho nên huynh là sư huynh của ta, ta là sư muội của huynh, nếu như Trường Sinh sư huynh không chê, gọi ta một tiếng Tử Vân muội muội cũng không phải là không được, hai chữ chân nhân này quá mức lạnh nhạt."

    Tử Vân cao quý lạnh lùng, giờ này khắc này ở trước mặt Lục Trường Sinh lại hiển lộ rõ tư thái của nữ nhi, nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tắc lưỡi không thôi.

    Dù sao vị này tuy là một trong Trung Châu Thập Diễm, nhưng nổi danh nhất vẫn là sự can đảm, nàng từng một mình đi tới Đông Hải, hàng phục một đầu Tử Giao Long làm tọa kỵ, thủ đoạn bậc này đã truyền khắp Tu Tiên Giới, cao quý lãnh diễm là lời thế nhân đánh giá nàng, nhưng hôm nay ở trước mặt Lục Trường Sinh, lại có vẻ ôn nhu như thế.

    Quả nhiên là ứng với một câu ngôn tình ở phàm tục.

    Không phải muội muội không ôn nhu, mà là vì chưa gặp được người trong lòng.

    Lục Trường Sinh cũng rõ ràng tình cảm mà Tử Vân dành cho mình, nhưng sở dĩ lựa chọn tỏ ra lạnh nhạt, cũng không phải vì Lục Trường Sinh không thích Tử Vân, ngược lại Lục Trường Sinh hết sức rõ ràng tình huống của mình, cho nên mới không dám làm loạn, nhất là bây giờ, biết được tư chất của mình chỉ là dạng bình thường không có gì lạ, thì càng không tiện hạ thủ.

    Vạn nhất đối phương nói mình lừa gạt tình cảm, thì thật ra nhảy sông Hoàng Hà Lục Trường Sinh cũng dám nhảy, chỉ sợ là đối phương tìm mình gây phiền phức thôi, hắn không ngại làm nam nhân cặn bã, nhưng động thủ động cước thì hắn không đánh lại nha.

    Dù sao Tử Vân chỉ là mê luyến bề ngoài, mà không phải nội tâm con người mình.

    Ài, người tu tiên vẫn là dung tục a.

    "Tử Vân sư muội, hôm nay tới đây có chuyện gì thế?"

    Gọi một tiếng sư muội cũng chẳng mất gì, lại thêm Tử Vân nhìn qua đích xác là trẻ tuổi hơn mình một chút, vậy càng không có gì để nói.

    "Không có chuyện gì thì không thể tìm đến Trường Sinh sư huynh sao?" Tử Vân đi vào cửa phòng, bất quá không trực tiếp ngồi xuống, lộ ra một ít thận trọng.

    "Ngồi đi." Lục Trường Sinh lập tức đưa tay mời đối phương, sau đó tự mình pha trà cho Tử Vân, nói: "Nghe nói Lang Gia Thánh Cảnh sắp mở ra, sư muội không phải đi chuẩn bị sao?"

    Lục Trường Sinh mở miệng trước, chọn một chủ đề để nói.

    Mà Tử Vân thì ngồi xuống, cầm chén trà lên, sau khi thưởng thức hương thơm của trà, mới mở miệng nói: "Lang Gia Thánh Cảnh đích thật là đại sự, nhưng cũng không cần vội vã một hai ngày tu hành này, mà cũng vì chuyện Lang Gia Thánh Cảnh đã lửa sém lông mày, cho nên ta mới muốn tới đây nhìn sư huynh một chút, vạn nhất không về được, chẳng phải hối hận suốt đời sao."

    "Chớ có nói lung tung, sư muội pháp lực cao cường, lại là nhân trung long phượng, có khí vận gia trì, sao có thể không trở về được."

    Lục Trường Sinh lập tức lên tiếng, thậm chí thoáng có vẻ giận dữ, giống như một vị huynh trưởng nhẹ mắng.

    Tiếng mắng này, bất luận là kẻ nào khác, chỉ sợ Tử Vân chân nhân đã không ngồi yên được, nhưng đổi thành Lục Trường Sinh, nàng chẳng những không có một chút tức giận nào, ngược lại trong đôi mắt còn hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Trường Sinh sư huynh, nếu như ta thật sự không về được, huynh có nhớ đến ta không?"

    Móa, lại câu hỏi cũ mèm.

    Mặc dù kiếp trước chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nhưng cũng may là kiếp trước Lục Trường Sinh đọc sách không kén chọn, tiểu thuyết Huyền huyễn đã xem nhiều, tiểu thuyết tình cảm cũng xem không ít, tự nhiên cũng biết một vài câu ngôn tình cảm động.

    "Trước không nói có khả năng hay không, cho dù thật xảy ra chuyện như vậy, sư huynh cũng sẽ vì nàng mà gieo xuống một gốc Tử Vân Thụ, giúp nàng tụng kinh cầu nguyện, không cầu kiếp sau, chỉ cầu kiếp này, không vì thành tiên, chỉ vì ở lại hồng trần chờ nàng trở về."

    Vừa nói xong, Lục Trường Sinh cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng chính mình.

    Cổ nhân quả nhiên không lừa ta, tri thức chính là sức mạnh, đọc sách nhiều chung quy không phải là chuyện xấu.

    Chính xác, Lục Trường Sinh vừa nói xong, cả người Tử Vân chân nhân ngây ngẩn cả người.

    Nàng chỉ là hỏi một câu mang tính thăm dò, chứ nào có ngờ, người trong lòng lại nói nên lời như vậy.

    Không vì thành tiên, chỉ vì ở lại hồng trần chờ nàng trở lại.

    Trong thế giới tu tiên, mộng tưởng của người người chính là thành tiên.

    Thế mà Lục Trường Sinh lại vì nàng, thà rằng không thành tiên, cũng muốn chờ nàng trở lại, lời ngọt đầu môi khiến Tử Vân nghe mà toàn thân tê dại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay, chẳng biết tại sao lại muốn rơi lệ.

    Nhưng rất nhanh, Tử Vân hít vào một hơi, nàng không có rơi lệ, vì nàng không muốn để cho Trường Sinh sư huynh nhìn thấy tư thái như vậy của mình.

    Sau đó Tử Vân xòe ra bàn tay tinh xảo như dương chi bạch ngọc, sau đó một gốc hoa sen ngũ sắc xuất hiện.

    Đây là Ngũ Sắc Kim Liên.

    Lục Trường Sinh vừa nhìn đã biết được vật này là cái gì.

    Ba năm qua cắm đầu trong quá trình tu luyện, Lục Trường Sinh cũng đọc rất nhiều tư liệu liên quan tới tu tiên, nhờ đó cũng biết vật này là cái gì.

    Loại vật này, cho dù là Đại La Thánh Địa cũng không bỏ ra nổi.

    Vị Tử Vân sư muội trước mắt này, làm sao lại có?

    Lục Trường Sinh kinh ngạc.

    Hơn nữa.

    Đây là ý gì?

    Cho ta sao?

    Muốn ta ăn bám à?

    Cô làm vậy không phải đang nhục nhã người ta sao?

    Lục Trường Sinh ta là loại người như vậy sao?

    Từng suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu, nhưng mà rất nhanh, thanh âm của Tử Vân sư muội lại vang lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/20
    Legendbk, thantinhai and bachcusy like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)