FULL  Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn - TGV: Chiến Thần Đà

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 39: Vương giả quy lai (Hạ)


    Nguồn: truyen.org



    Mà không chỉ riêng gì nàng, những đệ tử Thịnh Bảo đường cũng lộ vẻ khó tin, Tề sư huynh của bọn chúng ở tông môn biểu hiện nghịch thiên thế nào, không ai không biết. Thế nhưng ngay tại nơi này lại bị một võ giả tu vi kém hơn một giai chỉ đơn giản một chiêu dễ dàng chèn ép, rốt cuộc bọn họ là thiên bài bậc nào?

    – Ngươi… ngươi dám giết bản công tử sao? Đây là Lang Gia thành, nếu dám giết ta, Lang Gia thành tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi. Tốt nhất là thả bản công tử ra, nếu không kết cuộc không tốt đâu!

    Tề sư huynh trong lòng sợ hãi, thế nhưng hắn có chỗ dựa phía sau lưng, Thịnh Bảo đường có quan hệ hợp tác với Lang Gia thành, và tại lãnh địa Lang Gia thành không cho phép giết người, hắn không tin Long Tuyền sẽ dám giết hắn. Chỉ là, Long Tuyền sự kiêu ngạo đâm thủng trời xanh, xem lời nói của Tề sư huynh như gió thổi qua tai, ngửa đầu cười lớn, bàn tay bóp cổ vận thêm một chút sức lực, khiến cho sắc mặt của Tề sư huynh trở nên tím tái.

    – Ôi, ta sợ quá, sợ đến nổi run hết cả người đây này.

    Long Tuyền cười lạnh, hắn thích nhất là cảm giác nhìn người khác bị giày vò trong tay mình. Không hiểu rõ đây là sát khí hay là bản tính hung tàn trời sinh, thế nhưng ngoại trừ Tinh Hồn ra, dù là Long Uyên cũng không ngăn cản được sự cuồng ngạo của hắn. Nếu nói người được mọi người kính nể nhất, người đó sẽ là Long Ngọc Huyền; người có tố chất lãnh đạo nhất, dĩ nhiên là Long Uyên; nhưng người khiến bọn họ e ngại nhất, đích thực chính là Long Tuyền này. Thậm chí cuồng chiến như Long Chiến cũng không dám đối đầu với Long Tuyền, bởi vì hắn cực kỳ giảo hoạt, chiêu nào chiêu nấy đều muốn bức người ta vào cửa tử.

    – Cứu… cứu ta…

    Lúc này Tề sư huynh đã không còn làm ra điệu bộ dùng Lang Gia thành hay Thịnh Bảo đường chấn nhiếp nữa, hắn biết, mình cách cái chết chỉ còn nửa bước mà thôi. Chỉ cần Long Tuyền vận lực thêm một chút nữa, chắc chắn sinh cơ của hắn sẽ đoạn tuyệt. Chỉ thấy Tề sư huynh mắt trợn ngược, miệng rên ra mấy tiếng.

    Đám sư huynh đệ đồng môn giật mình bừng tỉnh. Nếu như Tề sư huynh xảy ra chuyện gì, một khi trở về Thịnh Bảo đường, số phận của bọn chúng so với Tề sư huynh còn muốn thê thảm hơn. Lão giả trước đó nói chuyện với Tinh Hồn, sắc mặt tức giận, nhưng hắn không dám ra tay, bởi vì Tề sư huynh đang bị Long Tuyền đùa giỡn, thất thố sẽ khiến Tề sư huynh gặp nạn. Thế nên dù tức giận, hắn vẫn cố gắng ép xuống, hướng Tinh Hồn nói:

    – Mau bảo hắn buông tha Tề Lãng, nếu không Tề Lãng sẽ chết mất. Vừa rồi là chúng ta đắc tội, nhưng chuyện đâu còn có đó, hy vọng ngươi buông tha cho chúng ta lần này.

    Lão giả này có lẽ cũng là người từng trải, biết không thể dùng biện pháp cứng rắn chống lại được, đành phải hạ thấp tư thế xuống để đảm bảo an toàn cho Tề Lãng. Hôm nay chịu thiệt một chút, trở lại tông môn lại bẩm báo với đường chủ, đến lúc đó còn lo không rửa được mối hận này.

    – Có thể bỏ qua, nhưng nhắc các ngươi một câu, nếu còn tiếp diễn thì đừng mơ dễ dàng giải quyết như lần này. Còn cả âm kế báo thù của ngươi nữa, tốt nhất là bỏ đi.

    Tinh Hồn nhãn quang tinh tường, liếc mắt một cái liền biết âm mưu của lão ta là gì. Chuyện này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần, bọn này đầu óc luôn luôn thiếu nếp nhăn, không bao giờ chịu thiệt, dù rằng lờ mờ biết đối phương không tầm thường, nhưng rốt cuộc vẫn bị thù hận che mắt mà đi báo thủ rửa hận. Những thể loại này, chẳng biết đã khiến bao nhiêu thế lực biến mất trong lịch sử.

    Một câu bóng gió, lão giả liền lập tức hiểu. Trên đầu mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lại nhìn Tinh Hồn thần thần bí bí, trong lòng xuất hiện một dự cảm không ổn. Nhưng dù sao nghe ý tứ của đối phương, có lẽ sẽ buông tha cho Tề Lãng.

    – Không có lần sau, nhất định không có lần sau.

    Lão ta ôm quyền cảm tạ. Long Tuyền cũng hơi mất đi hứng thú, hắn là người thông minh, biết sư tôn không muốn gây ra náo động lớn nên mới dễ dàng buông tha. Với cái loại tôm tép này, một ý niệm cũng đủ diệt sát bọn chúng. Trong lòng hắn, căn bản chỉ đang vui đùa mà thôi.

    – Coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, lần sau nhớ đừng có hung hăng càn quấy. Có câu đi đêm có ngày gặp ma, tuy hiện giờ ban ngày ngươi gặp bản công tử cũng để cho ngươi biết, không cần ban đêm, ban ngày cũng có thể gặp ma.

    Long Tuyền thả lỏng tay, thanh âm kiêu ngạo nhắc nhở Tề Lãng, còn bàn tay thì vỗ mạnh lên mặt của gã, nhục nhã vô cùng, nhưng hắn không cách nào chống lại. Đối phương không xem Lang Gia thành ra gì, thế nên đừng bàn tới Thịnh Bảo đường nữa. Một khi đối phương đổi ý, cái mạng nhỏ này chỉ sợ giữ không nổi.

    Nhặt lại được cái mạng, Tề Lãng cấp tốc bỏ chạy về phía tổ đội của mình, lập tức thúc động Tử Vũ Thiểm Điện Ưng bay đi thật nhanh. Trong lòng hoảng sợ, nhưng thù hận thì vẫn còn đó, có lẽ hắn vẫn còn nuôi tâm tư báo thù Long Tuyền đây mà.

    – Đã không còn chuyện gì nữa thì đi thôi.

    Lại một lúc sau, Tinh Hồn và đám đệ tử đã tiếp cận Lang Gia thành. Bên ngoài Lang Gia thành có thể phi hành, nhưng ngay tại Lang Gia thành thì có cấm chế cấm phi hành, nếu không vô tình kích hoạt trận pháp, đến khi đó chẳng ai cứu nổi. Trước đây đã từng có người khinh thường xem nhẹ, cưỡi một đầu yêu điêu như vậy mà bay vào, lập tức đại trận khởi động khiến cho kẻ đó phi hôi diệt yên, ngay cả thân xác cũng biến thành tro bụi. Mà gã đó, tu vi bán bộ Đấu Thần kỳ, là nhân vật của Ngạo Kiếm Thần Điện. Ngay cả cường giả bán bộ Đấu Thần kỳ mà cũng không tiếp nhận nổi đại trận công kích, làm sao có người dám nối gót theo bước xe đổ chứ?

    Nhìn đại môn khổng lồ người ra vào nườm nượp, quả thực so với kinh đô phồn hoa bậc nhất là Thiên Phong thành năm xưa cơ hồ không hề thua kém là bao. Thương gia có, võ sĩ có, Luyện Dược sư… đủ loại người tiến nhập Lang Gia thành, thật đáng ngưỡng mộ.

    Vốn dĩ trước đây nhìn thấy Dương Phổ thành và một số thành thị khác trên đường đi đã rất đẹp, nhưng bây giờ chứng kiến sự lộng lẫy của Lang Gia thành, dù chỉ mới là bên ngoài, đám Long Uyên miệng chữ a chữ o, làm bộ không thể tin được. Bọn chúng dù sao cũng là thiếu niên mới ra đời, nhìn thấy náo nhiệt liền thất thố như vậy cũng là điều dễ hiểu. Đừng nói là bọn hắn, trước đây Tinh Hồn cũng đã từng như vậy, thế nên hắn rất hiểu tâm tình của bọn chúng bây giờ.

    Muốn tiến vào Lang Gia thành, ngoại trừ có lệnh bài khách khanh do Lang Gia thành ban xuống, còn lại đều phải đóng phí mới được tự do đi vào. Tinh Hồn muốn bí mật tiến vào, thế nên cho đến hiện tại hắn vẫn chưa câu thông với mấy tên Diệp Nhất Phàm. Thiết nghĩ hiện tại cũng nên câu thông bọn chúng rồi, chỉ là không nên quá khoa trương. Dù sao hắn trở lại Lang Gia thành là muốn chỉnh đốn một chút, tiện thể sắp xếp để cho đám đệ tử của hắn phát triển một thời gian. Sau khi làm xong, hắn liền tiến về phía bắc để xử lý một số chuyện.

    Lệ phí vào thành, mỗi người một vạn kim tệ. Trước đây Long Vô Mệnh kiếm được một đại thủ bút, so với một ức kim tệ, con số một mười một vạn chỉ là con số lẻ mà thôi. Chi trả xong, bọn họ bắt đầu tiến vào. So với bên ngoài, bên trong còn nô nức hơn rất nhiều.

    Tiếp đó tìm một chỗ nghỉ chân, Tinh Hồn liền bí mật truyền âm phù liên lạc với Diệp Nhất Phàm. Không muốn làm kinh động chúng nhân, thế nên hắn bảo Diệp Nhất Phàm điệu bộ thấp xuống một chút, để cho đám thuộc hạ thân tín đến gặp hắn là được.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    – Quân thượng, rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi.

    Nhận được tin tức Tinh Hồn đã trở lại Lang Gia thành, Diệp Nhất Phàm hận không thể tự mình đón tiếp. Hắn đối với Tinh Hồn, càng tiếp xúc thì nội tâm càng kính phục. Ba năm trước, hắn là Tinh Hồn tình cờ gặp nhau ở Kiếm Nam thành, một người với thân phận tham dự Luyện Khí Đại Hội, người kia là tam hoàng tử Tứ Hải vương triều. Kể từ lúc gặp Tinh Hồn, số phận của Diệp Nhất Phàm đã đi theo một ngã rẻ mới. Giờ so với thân phận tam hoàng tử đương triều, hắn hiện tại chính là một trong những nhân vật chủ chốt nhất của Ảnh Nguyệt sơn trang, một đại thế lực nhất lưu đỉnh phong sắp tiếp cận siêu cấp thế lực.

    Thế giới võ giả, danh vọng rốt cuộc chỉ là hư vô, chỉ có võ đạo mới là tối cao. Diệp Nhất Phàm tuy rất để tâm đến sự phát triển của Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành, nhưng cái Tinh Hồn muốn ở hắn nhất là có thể đào móc toàn bộ tìm năng. Tinh Hồn không chỉ nhìn thấy ở Diệp Nhất Phàm có một khí chất phi phàm, thích hợp với người làm đại sự, mà tìm lực của hắn cũng thuộc hàng nhất đẳng. Sở dĩ trước đây hắn vẫn dậm chân tại chỗ là bởi vì không có tâm pháp thích hợp để tu luyện.

    Tinh Hồn thì có rất nhiều tài nguyên tu luyện cao cấp, Diệp Nhất Phàm không muốn tiến vào hàng ngũ cao thủ Đấu Thần kỳ thì thật sự còn khó hơn cả lên trời. Tuy bây giờ, Diệp Nhất Phàm chưa phải là đệ nhất cao thủ dưới trướng Tinh Hồn, nhưng một ngày nào đó, hắn tự tin bản thân sẽ làm được. Hắn có một niềm tin mù quáng, tất cả mọi chuyện, chỉ cần xuất phát từ chỗ Tinh Hồn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

    Tinh Hồn dẫn theo đám Long Uyên đi vào phủ của Diệp Nhất Phàm, bọn hắn ăn bận giống như những khách khanh bình thường, thế nên chẳng có một ai nghi ngờ người này lại chính là chúa tể chân chính. Nhìn thấy Tinh Hồn, Diệp Nhất Phàm trong lòng vui mừng. Cuối cùng hắn cũng đã trở lại, cái ngày Ảnh Nguyệt sơn trang dương danh thiên hạ rốt cuộc cũng bắt đầu.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 40: Ảnh Nguyệt sơn trang (Thượng)


    Nguồn: truyen.org



    – Những năm này ngươi thể rất tốt, xem ra nhãn quan của bản tọa khi đó hoàn toàn chính xác.

    – Ha ha, không làm được thì cũng phải làm. Năm đó nếu không phải được quân thượng, có lẽ bây giờ ta vẫn ngồi một chỗ chịu thiệt rồi. Ta rời khỏi Kiếm Nam thành, hai vị huynh trưởng của ta còn mừng không hết ấy chứ?

    Năm đó, tuy rằng đế quân Tứ Hải vương triều đã lập Diệp Chính làm thái tử đương triều, thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy Diệp Nhất Phàm có một cỗ thiên địa vận khí gia trì, người ngoài liên tục đồn Diệp Nhất Phàm bất mãn với quyết định lập Diệp Chính làm thái tử, âm thầm xây dựng lực lượng hòng gây áp lực. Người như Diệp Nhất Phàm, tuyệt đối sẽ không làm việc này, mặc dù trong lòng hắn cũng có chút không cam lòng.

    Diệp Chính liên tục gây áp lực lên người Diệp Nhất Phàm, khiến cho hắn ngày đêm lo lắng, nhiều đêm không ngủ vì an nguy của bản thân, đồng thời dã tâm cũng đã tàn lụi. Nhưng cho đến khi hắn gặp được Tinh Hồn, ngọn lửa âm ỉ đó một lần nữa cháy rực trở lại, nhưng không phải đơn giản chỉ là làm địa long một phương, mà hắn muốn có được phong quang vô hạn, đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng. Hiện tại mà nói, mặc dù chưa được như mong muốn, nhưng mà với thân phận và địa vị phó trang chủ Ảnh Nguyệt sơn trang hiện tại, mấy ai dám đắc tội với hắn. Thậm chí nếu bây giờ hắn quay trở về Tứ Hải vương triều, đế quân Tứ Hải vương triều còn muốn lập hắn làm thái tử nữa là đằng khác. Chỉ là, ánh mắt của hắn bây giờ đã khác xưa, muốn vỗ đôi cánh của mình lên chín tầng cửu thiên.

    – Không nói chuyện xưa nữa. Bây giờ ta cần ngươi sắp xếp một số chuyện. Ba ngày nữa ngươi dùng thân phận phó trang chủ gọi cao cầng đến mật thất bàn luận một chuyến.

    – Tuân lệnh quân thượng.

    – Chuyện này giao lại cho ngươi. Bây giờ ngươi giúp bản tọa làm một chuyện.

    – Là chuyện gì?

    Diệp Nhất Phàm ánh mắt chờ mong hỏi.

    – Đi theo bản tọa.

    Tinh Hồn dẫn Diệp Nhất Phàm ra sân sau của tòa viện phủ, nơi này hoa cỏ tương liên, bài trí tuy đơn giản, nhưng linh khí thập phần sung túc, quả nhiên là một thiên đường tu luyện. Ở chỗ này, có mười thiếu nam thiếu nữ đang tự luyện tập với nhau, sắc mặt thập phần tươi tốt.

    – Những thiếu niên này là…

    Đối với đám Long Uyên, Diệp Nhất Phàm trong nhất thời vẫn chưa nhận thức được. Năm đó Tinh Hồn bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, chỉ có một mình hắn biết nội tình bên trong, còn những người khác, thậm chí là thân cận như Diệp Nhất Phàm cũng không biết rằng, trong khoảng thời gian đó Tinh Hồn đã có tới mười tên đệ tử.

    – Bọn chúng là đệ tử của bản tọa. Nửa năm nữa, Phong Thần Chiến mở ra, mà bản tọa thời gian tới phải đi Thiên Băng đại lục một chút. Thế nên trong khoảng thời gian này, bản tọa muốn ngươi sắp xếp một chút để bọn chúng trưởng thành, hy vọng vừa kịp thời gian.

    – Chuyện này không thành vấn đề. Để ta an bài cho một chúng một cái thân phận để dễ dàng hoạt động.

    – Cứ tùy ý ngươi mà làm. Không còn việc gì khác, ngươi cũng nên đi sắp xếp một chuyến đi.

    Diệp Nhất Phàm hành lễ một cái, rồi sau đó rời đi. Tinh Hồn đứng yên một lúc, sau đó đi đến chỗ đám Long Uyên.

    – Sư tôn…

    Nhìn thấy Tinh Hồn xuất hiện, đám Long Uyên nhao nhao đi tới. Hiển nhiên với tình huống tại Lang Gia thành, bọn chúng thập phần hiếu kỳ. Mấy năm nay sống trong Ma Thú Sơn Mạch, ngoại trừ tu luyện ra thì không còn thú vui nào khác, tâm khí thiếu niên là vậy, nhìn thấy thứ gì đặc sắc thì cực kỳ phấn khích.

    – Vi sư biết các ngươi muốn gì. Đợi một lát nữa sẽ có người an bài các ngươi, đến khi đó muốn làm gì đó thì làm, nhưng tuyệt đối không được quá vọng động, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lang Gia thành. Các ngươi nên biết, Lang Gia thành này là một tay vi sư lập nên, đối với các thế lực khác tuyệt đối là một đại hắc mã, chỉ cần một chút sơ sẩy thì liền ảnh hưởng đến đại cục. Các ngươi hiểu ý vi sư chứ?

    – Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định quản giáo bọn này thật tốt.

    Long Uyên thân phận lớn nhất, tự nhiên liền đứng ra ôm trách nhiệm.

    – Nói vậy thôi chứ không cần phải cân nhất quá, cứ tùy tâm sở dục. Tâm khí các ngươi thế nào, vi sư cũng hiểu rõ quá rồi. Nhưng mà, muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không được chậm trễ tu hành. Thế giới võ đạo tàn khốc, dừng một bước không khác gì lùi lại trăm bước, khoảng thời gian ấy sẽ có vô số nhân vật vượt lên trên, nhớ rõ điểm này.

    Nói ra điều này chính là muốn gõ đầu bọn chúng. Thiếu niên đắc thắng, thấy bản thân thực lực cường đại liền xuất hiện sự ngạo mạn. Cũng bởi vì tính khí này mà không biết bao nhiêu thiên tài tàn lụi, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tu hành, ngày sau dù có nuối tiếc cũng không thể quay trở lại được. Đương nhiên, với đám Long Uyên mà nói, thời điểm tốt nhất của bọn chúng tính đến thời điểm hiện tại vẫn chỉ là một chút da lông mà thôi. Bởi vì bọn chúng vẫn còn đang là tồn tại ấu thú, huyết mạch đã thức tỉnh bất quá chỉ là cưỡng ép, vẫn chưa hoàn toàn chính thức thức tỉnh trí nhớ truyền thừa. Tinh Hồn nói như vậy là để giáo huấn một phen trước khi hắn lịch lãm Thiên Băng đại lục.

    Đám Long Uyên đồng loạt gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tự tin về lực lượng của mình.

    – Tốt lắm. Bây giờ vi sư sẽ dẫn các ngươi đi một nơi, nơi đó mới chân chính là thánh địa tu luyện. Chỉ là vi sư hy vọng, chỉ những lúc cần thiết thì hãy tới đó. Dù sao mục đích vi sư đưa các ngươi ra ngoài chính là muốn rèn luyện đạo tâm. Tu vi đồng trang lứa, tuyệt đối không ai bằng các ngươi. Thậm chí lúc bằng các ngươi, vi sư cũng chỉ là một tên vô danh mà thôi.

    – Không nói chuyện này nữa. Đi theo vi sư.

    Sau một lúc, Tinh Hồn dẫn đám Long Uyên đến đại bản doanh Ảnh Nguyệt sơn trang. Nhớ lại trước đây, Tinh Hồn đã từng dùng toàn bộ Thiên Phẩm Linh Mạch mà hắn đoạt được từ Luyện Khí Đại Hội tại Tứ Hải vương triều đem phong ấn xuống dưới Ảnh Nguyệt sơn trang, đồng thời bố trí thêm vài cái Tụ Linh Trận. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, cơ hồ không chỉ Ảnh Nguyệt sơn trang mà toàn bộ lãnh địa Lang Gia thành đều bị Tụ Linh Trận ảnh hưởng, biến một nơi bình thường trở thành một thánh địa tu luyện mà vô số thế lực thèm khát.

    Sau khi biết tin tức này, có không ít thế lực vọng động, đem quân đến Lang Gia thành náo loạn hòng đoạt đi mảnh linh thổ này. Thậm chí phong thanh, Ngạo Kiếm Thần Điện cũng ngấm ngầm tham dự sự kiện này. Trong thời gian Thiên Dương địa lục xảy ra nội chiến, có một phương thánh địa này không khác chỉ một của khoai lang nóng. Chỉ là, Tinh Hồn đã tiên liệu được chuyện này. Hắn trước khi rời đi đã để cho Vô Đạo cùng thuộc hạ của mình bố trí vài cái trận pháp, dùng tài lực và thiên địa linh khí nồng đậm này gia trì, dù gặp công kích cường đại nào cũng không thể suy chuyển. Thậm chí, nhân cơ hội đó, Ảnh Nguyệt sơn trang còn phát uy một phen, có không ít cường giả Đấu Thần kỳ vẫn lạc, số lượng ước chừng đến gần mười người. Còn những kẻ dưới Đấu Thần kỳ, số lượng cũng phải lên tới vài ngàn.

    Ngay sau sự kiện chấn động đó, dù vẫn còn nuôi dã tâm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể đánh động căn cơ của Ảnh Nguyệt sơn trang, về sau đã ngầm chấp nhận sự xuất hiện của đại hắc mã này. Sự phát triển của Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành, dù đám Diệp Nhất Phàm xuất ra công sức, nhưng mà nếu không nhờ thủ đoạn kinh khủng của Tinh Hồn, cơ hồ mọi dã tâm đã bị diệt từ trong trứng rồi. Càng nghĩ, bọn chúng lại càng khâm phục Tinh Hồn, thiết nghĩ quyết định đi theo Tinh Hồn là một quyết định cực kỳ đúng đắn.

    Cảm nhận được cỗ linh khí sung túc này, đám Long Uyên lúc này mới chân chính biết cái gì gọi là thánh địa tu luyện. Tuy rằng Tinh Hồn cũng đã bố trí Tụ Linh Trận tại Ma Thú Sơn Mạch, nhưng so với chỗ này thật đúng là đom đóm so với ánh trăng.

    – Chỗ này là cấm địa của Ảnh Nguyệt sơn trang, trừ phi có sự cho phép của vi sư mới được phép tiến vào. Vi sư cũng đã thông báo với mấy gia hỏa kia rồi, về sau các ngươi tùy ý tiến nhập. Thế nhưng có một địa phương không được phép tiến vào. Khi đó nếu vi sư không kịp có mặt, chỉ sợ tính mạng các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

    Chỗ mà Tinh Hồn đang nói tới, dĩ nhiên chính là trung tâm của Tụ Linh trận, đồng thời cũng là nơi người mà hắn yêu thương nhất đang an giấc. Nghe Tinh Hồn cảnh báo, đám Long Uyên không dám vọng động, lập tức gật đầu lia lịa. Sau đó để cho bọn chúng tu luyện nâng cao tu vi một chút, còn Tinh Hồn thì liền đi đến chỗ trung tâm cấm địa kia. Lúc trở về Lang Gia thành, chẳng ai biết được, trong lòng hắn đang rung động cỡ nào.

    Ba năm… đã ba năm rồi hắn không có gặp lại nàng. Mỗi ngày hắn đều nhớ đến nàng, hận không thể trở về đây để gặp nàng. Nhưng cuối cùng, lý trí cũng đã thắng. Khoảng thời gian đó, hắn đọc vô số cổ thư kỳ kinh, hy vọng có thể tìm được cách nào đó để tìm lại được phần hồn phách đã mất. Đáng tiếc, tất cả thu hoạch tròn trịa là con số không. Chỉ là hắn không bao giờ bỏ cuộc, dù có khó khăn cỡ nào đi nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 41: Ảnh Nguyệt sơn trang (Trung)


    Nguồn: truyen.org



    Mật thất nằm ngay bên dưới tổng bộ Ảnh Nguyệt sơn trang, bình thường mật thất này rất ít được sử dụng, trừ phi có một sự kiện phi thường quan trọng thì mật thất mới được mở ra. Đứng tại nơi này hoàn toàn là những nhân vật cao cấp, là cự đầu trong Ảnh Nguyệt sơn trang, tỷ như Tinh Hồn, phó trang chủ Diệp Nhất Phàm, hội chủ Thiên Binh Các Âu Dương Thiếu Cung, hội chủ Thanh Minh Cung Cố Độc Hành, Thập Nhị Sứ Giả, Tam Thập Lục Hộ Pháp, Thập Bộ… Sự kiện cao cấp nhất Ảnh Nguyệt sơn trang này được gọi dưới cái tên Hắc Tinh đại lễ.

    Từ khi Ảnh Nguyệt sơn trang khai tông cho đến nay, chỉ có ba lần Hắc Tinh đại lễ được khử hành. Lần đầu tiên là ở Tứ Hải vương triều, lúc Tinh Hồn cho xây dựng một phân hội tại đó, phụ trách thu mua tài liệu luyện khí. Lần thứ hai Hắc Tinh đại lễ diễn ra lúc Tinh Hồn bắt đầu bế quan, giao lại toàn bộ quyền lực cho Diệp Nhất Phàm. Còn lần thứ ba chính là bây giờ, lúc hắn trở lại nắm giữ quyền lực.

    Lại nói, những nhân vật đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang này, từ một số nhân vật quan trọng như Diệp Nhất Phàm, Âu Dương Thiếu Cung, Hoa Tử Khâm, Cơ Dung… còn lại toàn bộ đều do một tay Diệp Nhất Phàm tự mình sắc phong. Khi gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang, đặc biệt là những nhân vật cao cấp này, tất cả đều phải thực hiện lời thề, đó là điều kiện đầu tiên nếu muốn đứng vào hàng ngũ này.

    Dĩ nhiên, trong số những người này có không ít người có dị tâm, trong lòng chưa hoàn toàn thuần phục, cống hiến hết sức lực của mình cho sự hưng thịnh của Ảnh Nguyệt sơn trang. Thứ mà bọn họ muốn chính là tài nguyên khổng lồ mà Ảnh Nguyệt sơn trang đem lại, thế nên có thể thấy, tuy rằng Ảnh Nguyệt sơn trang rất hưng thịnh, thế nhưng căn cơ nội tình vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định. Tinh Hồn mặc dù không hoàn toàn nắm giữ đại cục, không biết tâm cơ của những người khác ra sao, vì thế việc đầu tiên hắn cần làm chính là hoàn toàn thu phục bọn họ.

    Toàn bộ sáu mươi hai nhân vật cao cấp nhất đã có mặt toàn bộ. Nhìn sắc mặt bọn họ có vẻ tò mò, dĩ nhiên có không ít người chưa biết được chân chính nắm giữ đại cục Lang Gia thành, hay nói chính xác hơn chính là đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang này, nhân vật mà bọn họ đang phục vụ là ai.

    Diệp Nhất Phàm đột nhiên từ bên ngoài đi vào, đi về phía trung tâm của mật thất. Trừ Tinh Hồn ra, Diệp Nhất Phàm này chính là nhân vật đứng thứ hai, nói không ngoa là dưới một người trên vạn người. Mấy năm nay Diệp Nhất Phàm làm việc rất tốt, tuy rằng thực lực của hắn so với nhiều người ở đây cơ hồ kém hơn, thế nên lại nhận được rất nhiều ủng hộ.

    Diệp Nhất Phàm thần sắc ngưng trọng, trên người hiển hiện một cỗ uy khí chế nhân, nói:

    – Các vị, từ khi Ảnh Nguyệt sơn trang khai tông lập phái cho đến nay, đại đa số công việc đều là cho một tay ta chủ trì. Thế nhưng thực chất, tất cả mọi kế hoạch, từ lập nên Thiên Binh Các, Thanh Minh Cung, Dạ Nguyệt Thương Hội… đều là do quân thượng một tay bày ra cả, ta bất quá chỉ là làm theo mà thôi.

    Ngoài Diệp Nhất Phàm ra, mấy tên như Hoa Tử Khâm, Âu Dương Thiếu Cung… cũng biết được chuyện này, bởi vì bọn họ chính là tâm phúc do một tay Tinh Hồn đích thân lựa chọn. Nghe Diệp Nhất Phàm nói như vậy, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.

    – Quân thượng rốt cuộc là nhân vật như thế nào mà lại hùng lược đến như vậy?

    – Tò mò thật. Ta nghe phong thanh hôm nay quân thượng trở về, phó trang chủ, chuyện này là thật hay giả?

    – Ta gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang đã gần ba năm, thế nhưng chưa từng nhìn thấy Quân thượng, hy vọng hôm nay có thể được diện kiến.

    – ………

    Nguyên một đám cự đầu đứng bên dưới xôn xao. Họ ngạc nhiên cũng là điều rất bình thường. Khi một thế lực khai tông lập phái, phải mất không dưới năm năm mới bắt đầu nổi danh, mất thêm năm năm nữa mới khiến cho danh tiếng truyền đi xa. Thế nhưng Ảnh Nguyệt sơn trang, chỉ mất thời gian vỏn vẹn ba năm lại trở thành một thế lực nhất phẩm đỉnh tiêm, cơ hồ muốn trở thành siêu cấp thế lực thứ chín, phá vỡ sự cân bằng của bát đại thế lực đã thống trị mấy ngàn năm qua.

    – Hắc Tinh đại lễ đột ngột diễn ra như vậy, chính là để thông báo một chuyện. Thực tế các vị đoán không sai chút nào, Quân thượng đã xuất quan.

    Diệp Nhất Phàm dứt lời, đột nhiên phía sau lưng bọn họ, một luồng khí tức chấn nhiếp lạnh lẽo truyền đến. Không hiểu sao, tất cả bọn họ đều đồng loạt đứng sang hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ, vừa đủ để cho một người đi qua.

    – Tham kiến quân thượng chí tôn.

    Diệp Nhất Phàm nói lớn một tiếng, sau đó chân khuỵa xuống đất, cung kính hành lễ. Dĩ nhiên có một số người chưa biết quân thượng trong lời của Diệp Nhất Phàm ra sao, nhất thời không muốn hành lễ giống như hắn. Thế nhưng lại xuất hiện một cỗ uy áp, giống như một ngọn núi khổng lồ đề ép trên người bọn họ, một cảm giác kinh sợ khiến cho linh hồn run rẩy. Không chịu nổi cỗ uy áp đè nén này, dĩ nhiên tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, thậm chí ngẩn đầu lên cũng không làm nổi.

    Bên tai chỉ nghe tiếng bước chân, một bóng người thần bí diện hắc bào xuất hiện, trên người hắn có một cỗ ngạo khí, dù có rất nhiều cao thủ, thế nhưng dường như trong mắt hắn, tất cả đều không khác gì con sâu con kiến mà hắn tùy ý đè bẹp dưới chân.

    Một bóng người lướt qua từng người một, khoảng khắc này so với quyết đấu sinh tử còn đáng sợ hơn, chỉ một người, nhưng mà khí thế lại giống như thiên quân vạn mã, một loại khí tức mà chỉ có bậc vương giả mới có thể sản sinh, là người được gọi là thiên tử trong truyền thuyết.

    Hắn ngồi xuống bảo tọa được luyện từ ngọc tủy cao cấp, bảo tọa này năm đó là đích thân hắn luyện qua. Ngoại trừ hắn, không có một người nào dám ngồi lên, bởi vì không có ai có tư cách cũng như đảm lượng đó, ngay cả Diệp Nhất Phàm với thân phận phó trang chủ cũng không được phép.

    – Tất cả đứng dậy đi.

    Một cỗ âm thanh oai hùng, tuy không lớn, nhưng lại giống như sấm bên tai.

    Bọn họ đứng dậy, ánh mắt hướng nhìn về phía bảo tọa, trong ánh mắt đại đa số đều không giấu nổi sự kinh ngạc. Người kiêu ngạo đó, người đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang, người mà bọn họ phục vụ bấy lâu nay, không ngờ chỉ là một thanh niên hai mốt hai hai tuổi. Một độ tuổi còn rất trẻ, ở cái tuổi này, những người khác hoặc là còn phải lăn lộn trong tông môn, hoặc là tán tu chật vật trên giang hồ, thế nhưng thanh niên hắc bào kia lại một xây dựng lên một nhất phẩm thế lực điểm tiêm. Cái này chỉ có thể dùng từ quái vật để hình dung hắn mà thôi.

    Khí chất bất phàm, tu vi lại không thể nhìn thấy, một loại cảm giác thần bí bá đạo nảy sinh trong lòng bọn họ.

    Còn Tinh Hồn, hắn tất nhiên biết nội tình Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nhưng khi chứng kiến mới cảm thấy kinh ngạc, lại liếc nhìn Diệp Nhất Phàm đứng bên cạnh, cảm thấy tên này quả nhiên rất có tài năng, cực kỳ hài lòng. Tuy kinh ngạc, nhưng hắn không có thất thố, ngược lại càng thêm thưởng thức.

    – Thập Nhị Sứ Giả, Tam Thập Lục Hộ Pháp, Thập Bộ, Thiên Binh Các, Dạ Nguyệt Thương Hội, Thanh Minh Cung, và Thành chủ Lang Gia thành, đại đa số đều là cường giả Đấu Thần kỳ, không tệ, bản tọa có lời khen.

    Có thể trở thành nhất phẩm tông môn thì ít nhất phải có hơn hai mươi cao thủ Đấu Thần kỳ tọa trận; để trở thành siêu phẩm thế lực thì cần ít nhất bốn mươi cao thủ Đấu Thần, trong đó cần phải có năm cao thủ Thượng Thần cảnh trở lên. Còn nếu như muốn trở thành đại thế lực giống như Vô Thượng Thiên Cung thì cần phải có cường giả Chí Tôn Đại Thần tọa trấn. Và nhân loại hiện tại, chỉ có duy nhất một người đạt đến cảnh giới siêu phàm này, người đó chính là cung chủ Vô Thượng Thiên Cung.

    Sáu mươi hai người này, có bốn mươi ba người có tu vi Đấu Thần kỳ, còn lại đều là cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần thêm một chút cơ duyên là có thể tiến vào hàng ngũ cường giả Đấu Thần kỳ. Lại trong bốn mươi ba cao thủ Đấu Thần kỳ, có tới hơn bốn mươi mốt người là cường giả Chủ Thần cảnh, chỉ có hai người là cường giả Thượng Thần cảnh mà thôi. So với siêu cấp đỉnh tiêm, tuy rằng kém ba người, thế nhưng vẫn là một sự chênh lệch rất lớn. Tuy nhiên, có Tinh Hồn ở đây, trở thành siêu cấp thế lực chỉ là chuyện trong nay mai mà thôi.

    Trừ những người đã quen biết Tinh Hồn từ trước, đa số mọi người với thái độ lãnh đạm của Tinh Hồn thập phần kinh ngạc, và trong lòng cũng có chút khó chịu. Bởi vì trước khi gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang, đa phần bọn họ đều là tán tu. Mà tính khí của tán tu rất bất thường, rất kiêu ngạo, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích và thực lực mà thôi. Lúc Diệp Nhất Phàm mời chào bọn họ tốn không ít công sức và thỏa thuận, vậy nên mới nói, căn cơ Ảnh Nguyệt sơn trang vẫn còn rất bất ổn. Mục đích ngày hôm nay chính là muốn giải quyết toàn bộ sự bất ổn này, liên kết tất cả bọn họ trở thành một khối thống nhất dưới sự thống lĩnh của Tinh Hồn.

    – Bản tọa biết các ngươi rất bất mãn. Thế nhưng các ngươi cần biết rằng, sự khác biệt giữa tông môn và tán tu có một khoảng cách rất lớn. Không nói gì khác, chỉ riêng tài lực của một trưởng lão bình thường cũng đủ để đè bẹp các ngươi rồi. Điều này, bản tọa nói không sai chứ?​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 42: Ảnh Nguyệt sơn trang (Hạ)


    Nguồn: truyen.org



    Khác biệt giữa tông môn và tán tu, luận về thực lực, tán tu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể trở thành cường giả đều trải qua sinh tử chém giết mà thành danh, nếu quyết đấu một một, căn bản cường giả tông môn khó có thể địch lại cường giả tán tu. Nhưng nếu quần chiến, tán tu luyện đối không thể bằng được với tông môn. Bởi vì trong tông môn, bọn chúng được huấn luyện kỹ càng, mỗi lần quần chiến liền biết làm cách nào để phối hợp với nhau để phát huy sức mạnh lớn nhất. Thế nên nếu như quần chiến, tán tu tuyệt đối khó thoát được nanh vuốt của tu sĩ tông môn.

    Lại nói về tài lực, so sánh điều này, tán tu còn muốn thảm bại hơn. Tông môn rất biết làm kinh tế, thế nên mỗi lần diễn ra các kỳ đấu giá, đại bộ phận tán tu đều muối mặt trước tông môn. Sở dĩ Tinh Hồn nói ra điều này, chính là muốn đâm thẳng vào một số bộ phận muốn lợi ích từ Ảnh Nguyệt sơn trang mà không ra sức. Mà dù có bỏ công sức ra thì cũng chỉ là một chút xíu không đáng kể.

    Đều là người thông minh, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Tinh Hồn là gì.

    – Người ngay không nói tiếng lóng, muốn nói gì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo tam quốc.

    – Phải đấy, gọi ngươi một tiếng quân thượng chính là nể mặt ngươi. Ngươi tưởng rằng, cái địa vị này chúng ta muốn lắm sao?

    – ………

    Thoáng chốc, trong đại sảnh mật thất đã trở nên căng thẳng. Diệp Nhất Phàm trong lòng thầm than không ổn. Hắn làm sao không biết được, đại bộ phận người ở đây lúc gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang có ý định gì. Thế nhưng bởi vì thế cục hắn bất đắc dĩ phải làm như vậy, đồng thời phải sử dụng nhiều thủ đoạn mới hàn gắn được. Chỉ là khi nhìn Tinh Hồn, bóng ma trong lòng hắn liền biến mất. Thủ đoạn của Tinh Hồn, từ trước đến giờ không hề sai, Diệp Nhất Phàm có một lòng tin mù quáng như vậy.

    – Không phục sao? Để bản tọa nói cho các ngươi một câu, muốn hưởng bổng lộc thì phải ra sức, Ảnh Nguyệt sơn trang không cần mấy tên vô dụng chỉ biết ngồi một chỗ. Các ngươi tưởng thực lực của các ngươi cao siêu thì bản quân sẽ khúm núm trước mặt các ngươi sao? Muốn diệt các ngươi, bản tọa có rất nhiều thủ đoạn mà thôi.

    Bỗng nhiên một kẻ từ bên trong hàng ngũ đứng ra. Diệp Nhất Phàm liếc mắt đã nhận ra, kẻ này là một trong Tam Thập Lục Hộ Pháp có tu vi Chủ Thần cảnh trung kỳ, tên gọi là Vương Sùng, trong giới tán tu cũng là một kẻ có danh tiếng. Hắn đối với Tinh Hồn dường như khá bất mãn, đại diện cho mọi người tiến ra nói.

    – Hắc hắc, sở dĩ bản tọa có mặt ở đây là bởi vì Diệp Nhất Phàm mời chào, ngươi tưởng ta thực sự muốn sao? Lúc bản tọa tung hoành thiên hạ, ngươi chỉ sợ còn chưa ra đời. Dám ở đây ra vẻ cao cao tại thượng? Ngươi vẫn còn chưa xứng đâu!

    Diệp Nhất Phàm đã đoán hôm nay Tinh Hồn muốn thay máu một lượt, để cho những kẻ dị tâm kia biết, kẻ đang đứng trước mặt bọn chúng tồn tại kinh khủng đến thế nào. Toàn bộ thông tin của Vương Sùng, Diệp Nhất Phàm trong chốc lát nói sơ lược cho Tinh Hồn biết.

    – Vương Sùng, tu vi Chủ Thần cảnh trung kỳ, nửa năm trước gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang, được đề cử thân phận Tam Thập Lục Hộ Pháp.

    Chỉ thấy Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, thái độ vẫn lãnh đạm nhìn Vương Sùng, tựa hồ không thèm đặt hắn vào mắt.

    – Tung hoành thiên hạ lúc bản quân còn chưa ra đời? Thế bây giờ ngươi thế nào, đủ so sánh với bản tọa hiện tại sao? Bằng tuổi bản quân, ngươi đang ở chỗ nào thế?

    Vương Sùng biến sắc. Nhớ lại lúc bằng tuổi Tinh Hồn, có lẽ hắn vẫn còn là một tên yếu đuối bị người ta ức hiếp chứ không phải giống như Tinh Hồn ngồi đây thuyết giáo hắn.

    – Hừ, chuyện đó nói làm gì? Hiện tại, Vương Sùng ta nổi danh thiên hạ, đi đến đâu cũng được người ta ngưỡng mộ. Ngươi bất quá chỉ được người ta chống lưng mà thôi, có gì giỏi chứ?

    Trong lòng Vương Sùng không tin, Tinh Hồn có thể lập nên Ảnh Nguyệt sơn trang mà không cần dựa vào bất cứ thế lực nào phía sau. Cơ hồ hắn còn phỏng đoán, nhất định là Vô Thượng Thiên Cung hoặc một siêu phẩm thế lực nào đó đang làm chỗ dựa, nếu không một kẻ trẻ tuổi như vậy làm sao có được thành tựu này. Mà không chỉ riêng gì hắn, hầu như mọi người đều nghĩ như vậy. Tinh Hồn cười lạnh trong lòng, có lẽ bọn chúng đều quên, khoảng khoắc mà Tinh Hồn vừa tiến vào đây, bọn chúng đã bị Tinh Hồn chèn ép như thế nào.

    – Thế lực chống lưng? Không ngại nói cho ngươi biết, bản quân chính là kẻ ba năm trước đại náo Thiên Phong đế đô, biến Thiên Phong đế đô trở thành tử địa, từ trong vòng vây của vô số cường giả Đấu Thần kỳ mà vẫn còn sống sót. Đối với bát đại thế lực, hầu như tất cả bả quân đều đắc tội cả.

    Nghe Tinh Hồn nói đến đây, dường như bọn họ lại liên tưởng về truyền kỳ ba năm trước, cơ hồ cho đến bây giờ vẫn còn chưa giảm nhiệt. Một kẻ trước thiên quân vạn mã của Thiên Phong đế quốc, Thiên Lam Thần Điện và cường giả Vô Thượng Thiên Cung, một tay hủy diệt Thiên Phong đế đô phồn hoa trở thành tử địa có đi mà không có về. Thời điểm đó, mọi người nghĩ rằng hắn đã chết. Nhưng không ngờ, người náo loạn Thiên Phong đế đô năm đó lại chính là kẻ này. Bọn họ đã khiếp sợ rồi, cường giả Vô Thượng Thiên Cung còn bị hắn đánh thừa sống thiếu chết, mọi người ở đây tuy tự tin, nhưng ai có thể dám so sánh mình với Mặc Tử Hiên chứ? Có thể nói, trong đồng giai, tuyệt đối Mặc Tử Hiên thực lực tồn tại mạnh mẽ nhất.

    – Các ngươi không tin cũng được. Vài ngày nữa chính là cơ hội để bản quân chứng minh thực lực của mình.

    – Vài ngày tới?

    Ngay cả đám Diệp Nhất Phàm cũng không hiểu ý tứ của Tinh Hồn lắm.

    – Bản quân định mở ra một sự kiện. Sự kiện này chủ yếu nhắm vào giới tán tu các ngươi, một nơi giao dịch, đấu giá công bằng do Ảnh Nguyệt sơn trang làm chủ, đồng thời còn khai đàn giảng đạo về Luyện Đan chi thuật, Võ Đạo chi lộ và giao lưu võ đạo.

    – Chuyện này khó có thể thực hiện được.

    – Đối với bản quân, trên đời này không gì không làm được. Tùy tiện xuất ra vài khỏa đan dược là khiến bọn họ dù không muốn cũng phải lếch thân đến Lang Gia thành. Giới tán tài nguyên trên người không bằng tông môn, nhưng số ít trong đó lại nắm giữ bảo vật nghịch thiên mà không biết. Sự kiện này lập ra chính là vì mục đích như vậy, để cho bọn hắn công bằng giao dịch. Hơn nữa còn giảng về Luyện Đan chi thuật và Võ Đạo chi lộ hoàn toàn miễn phí, bọn họ không muốn đến cũng không được à.

    Ý định của Tinh Hồn, dường như từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ. Một nơi giao dịch công bằng cho tán tu, ngàn năm qua chưa hề tồn tại một nơi nào như vậy. Sở dĩ tán tu tồn tại rất khó khăn là bởi vì bọn họ bị chèn ép. Những tài liệu bọn họ bán ra, giá không bằng một phần ba so với trưởng lão tông môn, phương diện trao đổi luận đạo thì càng chịu thua thiệt, đặc biệt là luyện đan, khó càng thêm khó.

    Nhưng Tinh Hồn bây giờ lại muốn phá bỏ tiền lệ đó. Không thể nói, nếu như nó thực sự diễn ra, chẳng biết số lượng tán tu đến tham dự sẽ khổng lồ như thế nào.

    – Đến lúc đó sẽ có nhiều sự kiện đặc sắc. Đương nhiên là sẽ có võ đài luận đạo, nếu như có kẻ nào đó không phục đứng ở đây, bản quân sẽ tùy thời phụng bồi. Tuy rằng bản quân còn có nhiều việc để nói hơn, nhưng có lẽ hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp. Hôm nay tạm thời dừng tại đây, các ngươi có thể đi. Nhưng bản quân muốn cảnh cáo một câu, phàm làm việc ảnh hưởng đến Ảnh Nguyệt sơn trang, dù các ngươi trốn đến chân trời gốc biển thì cũng không thể thoát được khỏi bàn tay của bản quân đâu.

    Ngữ khí lạnh lẽo, lãng khí trên người bộc phát, giống như muốn nhốt bọn họ vào địa ngục hàn băng vậy. Dứt lời, Tinh Hồn đứng dậy đi ra ngoài, đối với đám người kia thậm chí không thèm liếc nhìn một cái. Thái độ như vậy, khiến cho không ít người bất mãn, thế nhưng chẳng ai dám nói một lời nào cả. Bởi vì trong mắt bọn chúng, gã nam tử trẻ tuổi này quá thần bí, thâm sâu thế nào không thể đo lường trường, vì vậy nên trong lòng sinh ra một điểm úy kị.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    – Đại ca, ca trở về mà lại không báo trước cho đệ một tiếng.

    Từ bên ngoài, một bóng người gấp rút chạy vào. Người này thoạt nhìn so với Tinh Hồn trẻ hơn hai ba tuổi, một thân thanh bào sạch sẽ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cực kỳ ưu tú, khí tức lại rất ôn hòa nhã nhạn, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh ra một tia hảo cảm.

    – Mấy năm không gặp, ngươi trưởng thành không ít nhỉ. Đại ca rất hài lòng.

    Gã thanh niên tú tú thanh bào đó, đích thị chính là Trương Vô Thường. Lại nói về ba năm trước, Tinh Hồn đã giao cho Tiêu Thiên Tứ nhiệm vụ bí mật đưa Trương Vô Thường về Lang Gia thành. Lúc đầu còn tưởng Trương Vô Tình sẽ vì tình cảm sư môn, thế nhưng không ngờ, khi nghe tin Tinh Hồn trở mặt với Thiên Lam Thần Điện, hắn dĩ nhiên là tin tưởng vị sư ca kia, tình cảm đối với Thiên Lam Thần Điện liền vứt bỏ, đi theo Tiêu Thiên Tứ đến Lang Gia thành này.

    Trương Vô Thường nội tâm cực kỳ sùng với Tinh Hồn, một thân tán tu lại có thể hoành tảo thiên hạ, ngay cả đệ nhất thiên tài trẻ tuổi – thái tử Trịnh Thần Không cũng ăn quả đắng dưới tay Tinh Hồn. Có một vị huynh trưởng như vậy, trong lòng Trương Vô Thường rất kiêu ngạo là đằng khác.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 43: Long Hổ đại hội (Thượng)


    Nguồn: truyen.org



    Trương Vô Thường sau một khoảng thời gian được Diệp Nhất Phàm bồi dưỡng, hiện tại đã trở thành thành chủ Lang Gia thành, địa vị cực kỳ cao. Tu vi của hắn, dưới sự hỗ trợ đan dược cao cấp, hiện tại cũng đã tấn cấp Thần Vương cảnh rồi. Trong sáu mươi hai cực đầu cao cấp, tu vi của Trương Vô Thường này là thấp nhất. Thế nhưng bên cạnh hắn lại có bốn cường giả Đấu Thần kỳ bảo hộ, thế nên không ai dám chọc vào hắn cả.

    Nhiều năm mới gặp lại, khóe mắt Trương Vô Thường hơi rưng rưng, mũi cay cay, có vẻ như vẫn còn dễ xúc động, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.

    – Đề là nhờ đại ca ban cho cả, nếu không chẳng biết bây giờ đệ trở thành cái giống gì rồi.

    Hắn nhớ lại khoảng khắc lúc gặp Tinh Hồn, nếu như không được Tinh Hồn cứu, nếu Trương Vô Thường hắn không chết thì cũng trở thành nô lệ hèn mọn rồi. Trương Vô Thường đối với Tinh Hồn, vừa xem như huynh trưởng, lại giống như đấng sinh thành, ban cho hắn một sinh mệnh mới.

    – Cái này đều là do sự cố gắng của ngươi cả, đại ca chỉ góp chút động lực thôi.

    – Bái kiến quân thượng.

    Hắc Tinh đại lễ diễn ra, Trương Vô Thường với thân phận thành chủ Lang Gia thành, tất nhiên là cũng có mặt khi đó. Khoảng khắc nhìn thấy Tinh Hồn, nếu như không phải định lực vững vàng, chỉ sợ hắn đã trực tiếp chạy tới ôm vị đa ca đáng kính này rồi. Tâm tính vững chắc như vậy, xem ra hắn được Diệp Nhất Phàm rèn luyện rất nghiêm khắc.

    Cũng bởi vì vậy nên Trương Vô Thường mới xông tới tòa phủ đệ này đầu tiên, mấy tên Diệp Nhất Phàm thì đi theo sau. Những người đến phủ đệ này, toàn bộ đều là tâm phúc của Tinh Hồn và Diệp Nhất Phàm, là những người hoàn toàn trung thành có thể tin tưởng.

    Diệp Nhất Phàm, Cơ Dung, Kiều An, Hoa Tử Khâm, Âu Dương Thiếu Cung, Tất Vưu, Kiệt Tư, Cố Độc Hành… có gần hai mươi người, chiếm gần một ba số lượng cự đầu cao cấp. Lại nói trong số hai mươi người này, có hơn mười nhân vật thuộc về yêu tộc, tỉ như Cơ Dung, Kiều An, Tất Vưu, Kiệt Tư, Cố Độc Hành…

    Bọn họ được Tinh Hồn thu thập lúc tiến vào bí cảnh Tử Vong Chi Địa, khi ấy tất cả đều là tử linh chi vật, may mắn giữ lại một tia linh trí. Nhận thức được những tử linh chi vật này rất có tiềm năng đào tạo, thế nên Tinh Hồn đều thu phục cả. Trong khoảng thời gian hắn bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, hắn dùng tài nguyên mà Diệp Nhất Phàm gửi đến, đem luyện thành Ngọc Tủy Hoàn rồi gửi về lại cho Diệp Nhất Phàm, đem Ngọc Tủy Hoàn để cho đám tử linh chi vật này phục dụng.

    Ngọc Tủy Hoàn dùng ba loại tài liệu chính là Thiên Tâm Chi, Thiên La Ngọc Tham và Quang Minh U Lan phối hợp với ba mươi sáu tài liệu phụ trợ khác. Ngọc Tủy Hoàn sau khi phục dụng sẽ cải biến linh hồn và căn cốt, bài trừ uế khí và tử khí, thoát hóa thai cốt, chỉ cần giữ lại một tia ý chí thì sẽ có khả năng khiến cho đám tử linh chi vật này hoàn toàn sống trở lại.

    Bởi vì vậy, bọn chúng đối với Tinh Hồn cực kỳ tôn sùng. Yêu thú là như vậy, có ân tất trả có thù tất báo. Tinh Hồn có ân tham công tạo hóa, hồi sinh bọn hắn từ cửa tử, vì vậy nên bọn chúng cực kỳ trung thành không có nửa điểm gian dối.

    Lại nói trong số đám gia hỏa này, Cố Độc Hành là kẻ có tu vi cao nhất, một trong hai cường giả Thượng Thần cảnh. Nhờ có Cố Độc Hành hỗ trợ, thế nên mấy năm qua Diệp Nhất Phàm mới có thể khống chế được đại cục Ảnh Nguyệt sơn trang. Có thể nói, công này của Cố Độc Hành vô cùng lớn.

    – Ngồi xuống hết đi. Ở đây không có người ngoài, bản quân cũng nói thẳng luôn. Các ngươi đối với đại hội tán tu mà bản quân đề xuất có ý kiến gì không?

    Mấy gia hỏa này nhìn nhau, dĩ nhiên bọn họ rất ít tiếp xúc với giới tán tu, thế nên trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Diệp Nhất Phàm là người có địa vị cao nhất dưới Tinh Hồn, thế nên hắn liền nói trước:

    – Quân thượng, ta đối với giới tán tu không hiểu rõ lắm. Thế nhưng những năm này mời chào không ít nhân thủ từ giới tán tu, biết rõ họ không thích quy tắc tông môn gò bó, thích độc lai vãng, tùy tâm sở dục. Tuy rằng kế hoạch của quân thượng khá hoàn mỹ, nhưng muốn thu hút giới tán tu về đây xem chừng không khả quan lắm.

    – Phải đấy đại ca. Tán tu không lệ thuộc vào bất cứ thế lực nào, đệ đoán huynh muốn thông qua đại hội tán tú này để khống chế một số lượng tán tu, nhưng việc này rất khó có thể thực hiện.

    – Tán tu hầu như chỉ nhìn vào lợi ích, rất khó để khiến những người này trung thành. Cứ nhìn vào Vương Sùng kia, hắn đầu quân Ảnh Nguyệt sơn trang chúng ta, dường như không hề có ý định ra sức.

    – ………

    Bỗng Tinh Hồn ra hiệu cho bọn họ im lặng, nghiêm nghị nói:

    – Bản quân tuy có quan hệ với Thiên Lam Thần Điện, thế nhưng xuất thân chân chính cũng là từ giới tán tu, thế nên bản quân rất hiểu tán tu muốn gì và làm gì. Diệp Nhất Phàm, nếu như dựa vào thanh danh của Ảnh Nguyệt sơn trang hiện tại, một khi tạo ra đại hội tán tu này, ngươi nghĩ nó có lực hấp dẫn không?

    – Có thể. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cần phải có người nào đó có địa vị cao trong giới tán tu. Nếu không, dù có xuất lực thì cũng chỉ thu hút được những tán tu hạ cấp mà thôi. Trong số đám gia hỏa kia, có mấy vị danh tiếng khá cao trong tán tu, nếu như có thể dùng lực ảnh hưởng của những người này…

    – Bản quân cũng chỉ cần có vậy. Tất Vưu, Kiệt Tư, hai người các ngươi giúp bản quân truyền tin tức này. Âu Dương Thiếu Cung, Cố Độc Hành, Chu Cảnh, ba người các ngươi có địa vị trong giới luyện đan, luyện khí và thương hội có khá tốt, các ngươi dùng danh nghĩa của mình thu hút các thế lực trong ba giới này. Diệp Nhất Phàm, ngươi dùng địa vị phó trang chủ Ảnh Nguyệt Sơn Trang công khai mời các nhân vật cao cấp quanh đây, để cho bọn họ đến tham dự đại hội lần này. Trương Vô Thường, mấy ngày này ngươi sắp xếp một chút, đại hội chủ yếu sẽ dùng Lang Gia thành để làm nơi tổ chức………

    Tinh Hồn ra một loạt mệnh lệnh cho đám thuộc hạ thân tín của mình. Đối với đại hội lần này, hắn thập phần coi trọng. Điều đầu tiên hắn muốn làm chính là thống nhất Thiên Dương đại lục này, tiếp theo chính là đi Thiên Lam đại lục đòi lại món nợ cũ. Muốn làm được chuyện này, nhất định phải xây dựng một Ảnh Nguyệt sơn trang thật mạnh mẽ, thậm chí phải vượt qua cả Ngạo Kiếm Thần Điện thì mới nghĩ đến việc thống nhất Thiên Dương đại lục này.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Tin tức được Lang Gia thành sắp tổ chức một đại hội tán tu, gọi là Long Hổ đại hội mời chào giới tán tu khiến cho Thiên Dương đại lục, thậm chí là cả Huyền Thiên giới dấy lên một trận luận bàn dữ dội. Dạo gần đây, danh tiếng của Lang Gia thành cực thịnh, đều là nhờ nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm Ảnh Nguyệt sơn trang chống lưng phía sau.

    Nghe phong thanh, Long Hổ đại hội này có rất nhiều các hoạt động đặc sắc, tỷ như giao dịch công bằng, trao đổi luận đạo… từ lâu giới tán tu mỗi khi giao dịch luôn bị ép giá, thế nên tin tức này đối với bọn chúng mà nói chính là một tin tốt. Không những vậy, đại hội lần này, Lang Gia thành còn muốn công bố thêm ba loại đan dược mới.

    Ba loại đan dược này, một loại có tác dụng kéo dài tuổi thọ thêm năm trăm năm, một loại giúp thanh trừ tâm ma, còn một loại vô điều kiện tăng một cảnh giới mà không có bất kỳ di chứng nào. Kéo dài tuổi thọ, ai mà không mong muốn điều này, đặc biệt là đối với các tán tu thọ nguyên đã cạn, có khỏa đan dược này trong tay chẳng khác gì có thêm một cái mạng. Chỉ sợ một khi loại đan dược này xuất hiện sẽ khiến cho giới Luyện Dược Sư một hồi náo loạn.

    Võ giả sợ nhất là gì? Dĩ nhiên đó chính là tâm ma rồi. Tâm ma quấy nhiễu, khó có thể truy cầu võ đạo vô thượng. Đặc biệt là mỗi lần đột phá, nếu như bị tâm ma ảnh hưởng, ít nhiều khiến cho việc đột phá thất bại, thậm chí còn làm cho võ giả đại thương nguyên khí, thực lực suy giảm. Tất nhiên, loại đan dược khu trừ tâm ma này là có tồn tại, bất quá chỉ dùng cho võ giả dưới Nguyên Thần kỳ mà thôi. Từ Địa Thần kỳ trở lên thập phần khan hiếm, còn đối với võ giả Đấu Thần kỳ, loại đan dược khu trừ tâm ma này, bọn họ còn chưa nghe nói qua chứa đừng nói cái gì mà nhìn thấy.

    Còn đan dược vô điều kiện tăng một cảnh giới, đây cũng là một loại hấp dẫn khó có thể chối từ. Muốn đột phá phải thông qua việc tích lũy năng lượng, tu vi càng cao, tích lũy năng lượng càng thêm khó khăn. Cũng bởi vì nguyên nhân này, có rất nhiều võ giả luyện đến đỉnh phong, nhưng không cách nào vượt qua được. Kinh nghiệm võ đạo họ có, thế nhưng lại không đủ cơ duyên để phá vỡ bình phong này. Thời thượng cổ có nhiều cơ duyên tham công tạo hóa, cũng bởi vì vậy mà thời thượng cổ cường giả như mây, tùy tiện nhìn đâu cũng thấy. Võ giả gặp bình cảnh mà lại không đột phá, đây cũng là một loại tâm ma đáng sợ.

    Ba loại đan dược này xuất hiện, dù là võ giả lánh đời thì cũng phải xuất hiện mà thôi. Đặc biệt là các đại tông môn, ba loại đan dược này đối với họ mà nói chính là một liều thuốc kích thích cực mạnh. Ai không muốn tông môn mình mạnh mẽ chứ? Lang Gia thành bày ra một sự kiện đặc sắc như vậy, không đi là không được rồi.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)