Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - TGV: Gã Khờ Mộng Mơ (Chiến Thần Đà)

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 204: Băng Tuyết thành


    Nguồn: Truyen.org

    Từ nhỏ, thời điểm trước khi thức tĩnh Bá Kiếm Chi Thể, Thượng Quan Lãnh đã được gia tộc coi trọng, xem hắn như một hòn ngọc quý, luôn lấy hắn ra để làm tấm gương cho các đệ tử tông tộc. Còn Thượng Quan Dật hắn thì chẳng khác gì một cái bóng bị ánh sáng chói chang của Thượng Quan Lãnh che khuất.

    Cho đến khi Thượng Quan Lãnh thức tỉnh Bá Kiếm Chi Thể trên thiên phú bi, số phận Thượng Quan Dật càng như rơi xuống vực thẳm. Hắn luôn căm hận, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều đổ lên đầu hắn, còn mọi ánh hào quang đều bị Thượng Quan Lãnh tước đoạt. Càng nghĩ, hắn càng thêm căm hận, chỉ tiếc không thể băm nát sư huynh của mình thành một đống thịt nhầy nhụa.

    “Tốt nhất là ngươi cùng với hắn đồng quy vu tận, cùng chết với nhau đi.” Thượng Quan Dật nhìn bóng dáng Thượng Quan Lãnh biến mất, trong mắt tràn đầy sự căm hận mà nguyền rủa.

    - Người đâu, mau lan truyền tin tức rằng ngoại môn đệ tử Tinh Hồn tự xưng đệ nhất kiếm khách, tại Thiên Kiếm tông vô địch thủ. Làm tốc độ ngay lập tức cho ta.

    Suy nghĩ vài giây, Thượng Quan Dật lấy truyền âm phù, sau đó thủ thỉ truyền lệnh xuống. Với thân phận hiện nay của hắn tại Thiên Hội, không quá khó khăn để lan truyền tin tức này ra ngoài.

    Mục đích chính là để Thượng Quan Lãnh nếu đột nhiên phát giác hắn nói dối. Dù sao ý tưởng mượn đao giết người cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra mà thôi.

    Làm xong, Thượng Quan Lãnh bỗng nhiên cười lớn, nhìn gương mặt hắn tràn đầy phấn khích.

    - Tinh Hồn, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.

    Cười một tràn thật thống khoái, nhìn y như rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thống khoái đến như vậy. Một lúc sau thì hắn cất bước rời đi.

    Không lâu sau đó, từ trong đám mây trắng trên bầu trời, khi đám mây bị một cơn gió khá mạnh thổi đi, bỗng nhiên lộ ra một người thanh niên ẩn nấp đằng sau.

    - Tiểu Dật đúng là, cư nhiên lại dám tính kế cả mình. Àizz, Tiểu Dật dễ thương của mình chắc là bị tên Chu Kình rắm thối làm hư mất rồi, không được… không được chút nào.

    Người thanh niên đó, không ngờ lại chính là Thượng Quan Lãnh tưởng rằng đã bay đi tìm kiếm Tinh Hồn để quyết chiến. Kỳ thực chuyện này, từ lúc đầu, Thượng Quan Lãnh đã ngửi được mùi gì đó không ổn rồi.

    Hắn không quen biết gì với Tinh Hồn, nhưng mà thông qua một vài tin tức thì có cảm nhận đôi chút, Tinh Hồn không phải loại kiêu căng ngạo mạn giống như những gì Thượng Quan Dật nói. Chí ít, trừ khi có người chủ động đi chọc nghẹo, động chạm trực tiếp đến lợi ích, bằng không tất cả những thứ khác Tinh Hồn đều không quan tâm.

    Chỉ là Thượng Quan Lãnh muốn biết mục đích thật sự của Thượng Quan Dật là gì mà thôi, vì vậy mới nương theo câu chuyện của Thượng Quan Dật, cố tình làm lố mà thôi. Hiểu rất rõ tính khí của sư đệ của mình, thế nên Thượng Quan Lãnh làm mọi thứ rất tự nhiên, khiến cho Thượng Quan Dật ban đầu rất cảnh giác, dần dần bị Thượng Quan Lãnh nắm thóp đảo chủ thành khách ngay.

    - Mà mình đã làm gì khiến cho Tiểu Dật ghét mình đến thế nhỉ. Hay là tại mình quá soái khí khiến cho nó cảm thấy bị tổn thương. Nếu đúng là như vậy thì lỗi thuộc về mình rồi.

    Thượng Quan Lãnh lắc đầu thở dài tự vấn, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho tiểu đệ đáng thương của mình.

    - Bất quá, Tiểu Dật nói cũng đúng, tên Tinh Hồn kia thực sự có khả năng khiến kiếm kỹ của mình tiến bộ. Dùng hắn làm tấm bia để mình rèn luyện cũng không tệ. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải mọi thứ sẽ đúng ý tên rắm thối Chu Kình sao? Trước khi đi, Dương sư huynh đã dặn mình phải quan sát kỹ tên rắm thối này. A, có cách rồi, hắc hắc…

    Thượng Quan Lãnh đứng giữa bầu trời, đột nhiên vang lên nụ cười quái tà, sau đó ngự kiếm khuất bóng khỏi tầng mây trắng.

    ******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

    Sau khi quay trở về động phủ, Tinh Hồn thu hồi bầy Quỷ Diện Trùng cùng với Tiểu Ứng Long, hắn liền rời khỏi Thiên Kiếm Tông thông qua truyền tống trận, sau đó hướng về phía đông bắc Thiên Kiếm tông mà đi.

    Nói đến, sở dĩ Tinh Hồn tiếp nhận nhiệm vụ thu thập Thiên Niên Băng Hoa chính là vì địa phương Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    Tinh Hồn luyện Trấn Ngục Huyền Thể rất cần những nơi chí âm chí hàn, bởi chỉ có những địa phương đó mới có khả năng khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể đột phá tầng kế tiếp. Mà Băng Tuyết Lãnh Nguyên, rất có thể là nơi đáp ứng được yêu cầu tu hành Trấn Ngục Huyền Thể, nghiễm nhiên, hắn liền tiếp nhận nhiệm vụ này.

    Từ Thiên Kiếm tông đến Băng Tuyết Lãnh Nguyên mất khoảng ba tháng đi đường.

    Ba tháng sau, Tinh Hồn đã đến được một tòa thành trì tên gọi là Băng Tuyết thành. Tòa thành trì này được xây dựng bằng Bạch Băng Thạch, đây là một loại tài liệu rất kiên cố, có thể tùy ý tìm thấy ở bất cứ đâu tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Đôi lúc, Bạch Băng Thạch được các Luyện Khí Sư dùng làm tài liệu luyện khí, bổ sung một số đặc tính băng hàn khá tốt.

    Trước khi tiến qua Băng Tuyết Lãnh Nguyên thì cần tiến vào Băng Tuyết Thành để trang bị một ít vật dụng, nhất là bản đồ Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    Tốn một trăm linh thạch, Tinh Hồn tiến vào Băng Tuyết Thành. So với Phong Lâm thành thì Băng Tuyết thành số lượng người ra vào ít hơn gấp mười lần. Nghĩ đến cũng là điều dễ hiểu, khí hậu tại đây rất khắc nghiệt, ngay cả tiên giả Thiên Tiên Cảnh còn cảm thấy khó chịu nói chi là những tiên giả tu vi yếu kém hơn.

    Tìm đến một cái cửa hàng, vừa tiến vào trong thì một ông lão râu tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ đồ dày cộm để chống chọi với cái lạnh nơi đây.

    - Chào khách quan. Không biết khách quan cần gì?

    Nhìn ông lão này thì chắc có lẽ là một người làm công.

    - Ta muốn mua một số dụng cụ để lịch lãm Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    - Khách quan muốn tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên?

    Sắc mặt ông lão chợt trở nên quái dị khi nghe ý tứ Tinh Hồn, chính điều này làm cho hắn trong lòng máy động.

    - Chẳng lẽ Băng Tuyết Lãnh Nguyên có biến?

    - Nhìn khách quan, chắc có lẽ từ xa mới đến nên mới không biết sự tình gần đây. Được rồi, khách quan vào trong đi, lão phu có tuổi nên không chịu nổi không khí lạnh.

    Tinh Hồn gật đầu, sau đó tiến vào trong, ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, đồng thời lấy ra hơn trăm khối linh thạch, ném qua cho ông ta.

    Sắc mặt ông lão tươi tỉnh hồng hào hẳn lên, ánh mắt lấm lét nhìn trước nhìn sau, tựa như đang cảnh giác ai đó, sau một hồi mới giải thích:

    - Nghe đồn một tuần trước, bên trong Băng Tuyết Lãnh Nguyên xuất hiện biến dị, nghe đâu là bên dưới lòng Băng Tuyết Lãnh Nguyên có một tòa địa cung cất giấu một bảo tàng khổng lồ. Tin tức này là do một nhóm nữ đệ tử Tà Âm Tông phát hiện, mặc dù đã phong bế tin tức, nhưng rốt cuộc vẫn bị lộ ra.

    “Địa cung? Tà Âm Tông?” Tinh Hồn trong lòng ghi nhớ, nhất là đối với ba chữ Tà Âm Tông, đối với hắn dường như có chút ấn tượng, có vẻ đã nghe qua ai đó nhắc đến rồi.

    - Sau khi tin tức này lan truyền ra, lập tức Băng Tuyết Lãnh Nguyên bị Linh Lôi Tông, Tà Âm Tông và Trúc Hà Điện phong tỏa, không cho người ngoài tiến vào. Vậy nên ta nghĩ, trong thời gian này, khách quan khó mà tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên được.

    - Đa tạ đã nhắc nhở. Được rồi, ta muốn mua một tí dụng cụng lịch lãm cơ bản, lão đi lấy giúp ta đi.

    - Huynh đệ, cậu vẫn muốn tiến vào đó ư?

    Thấy Tinh Hồn thái độ thờ ơ, điều này không khỏi làm cho ông lão nhìn hắn với một cặp mắt quái lạ.

    - Ông lão, ta tự biết có chừng mực.

    Thấy Tinh Hồn đã nói vậy, miệng muốn nhắc nhở nguyên ngăn nhưng rốt cuộc lại bị chặn ngay ở họng, thở dài một tiếng, ông lão bèn đi lấy dụng cụ cho hắn.

    Dụng cụ bao gồm một bộ y phục chống rét, một viên ngọc tị hàn, một tấm bản đồ và một chiếc la bàn. Tốn thêm gần sáu trăm khối linh thạch hạ phẩm, Tinh Hồn bèn rời khỏi cửa hàng này. Vốn dĩ chỉ mang ý định thu thập Thiên Niên Băng Hoa, nhưng xem ra có những chuyện lí thú sắp diễn ra.

    Không nghĩ ngợi gì nữa, Tinh Hồn bèn hướng về phía Băng Tuyết Lãnh Nguyên mà rời đi. Đúng lúc đó, từ một khách điếm đối diện bỗng nhiên có mấy bóng người bước ra. Nhóm người này ước chừng có mười người, gồm ba nam và bảy nữ.

    Nhìn y phục của ba gã nam tử có tiêu huy hình lôi điện, dĩ nhiên chính là đệ tử Linh Lôi tông, một trong những tông môn khống chế tình hình Băng Tuyết Lãnh Nguyên hiện tại. Tu vi của bọn họ, có hai gã hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, còn một gã đứng ở vị trí trung tâm chính là Địa Tiên Cảnh.

    Còn về phần bảy nữ đệ tử kia, mặc dù khí trời đang rất lạnh, thế nhưng bọn họ ăn mặc mỏng tang, một chiếc áo khoác lông cừu là không đủ để che lấp đi thân hình cùng vóc dáng đốt mắt người nhìn, trên người toát lên khí tức mị hoặc nhân sinh, thật là làm cho người ta trong lòng sinh ra dị tâm.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 205: Băng Tuyết Lãnh Nguyên


    Nguồn: Truyen.org

    Mấy nữ đệ tử nhìn, nói ra thì cũng có đôi chút quan hệ với Tinh Hồn. Nếu các nàng ra sớm vài phút, hoặc là hắn rời đi trễ vài phút thì có lẽ sẽ có vài chuyện thú vị để mà xem. Bởi những nữ tử quyến rũ nhân sinh này chính là đệ tử Tà Âm Tông, môn phái chỉ có nữ tử duy nhất trên toàn bộ Phi Lan Châu này.

    Một trăm năm trước, khi Tinh Hồn làm nhiệm vụ tại Hằng Nhạc Sơn Mạch, trong lúc vô tình đến một thác nước lớn đã diện kiến không ít nữ đệ tử Tà Âm Tông. Đến cuối cùng, có hai nữ đệ tử may mắn trốn thoát, còn lại đều trở thành oan hồn dưới tay hắn cả.

    Bất quá với tính cách của Tinh Hồn, những chuyện nhỏ nhặt đó, một trăm năm trôi qua, chắc hẳn chẳng còn đọng lại trong tâm trí, nếu không có ai đó nhắc đến, có lẽ chuyện đó cũng bị hắn dần quên lãng.

    Chỉ thấy mười tên đệ tử Linh Lôi tông và Tà Âm tông nói chuyện với nhau rất vui vẻ, tựa hồ quan hệ hai bên vô cùng thân thiết.

    - Cẩm Hoa sư muội, ngươi nói chuyến lần này Tà Âm tông các muội thực sự là do Nhược Tình tiên tử dẫn đoàn?

    Một trong ba gã thanh niên có tu vi kém nhất chợt lên tiếng hỏi:

    - Phải, bảy tỷ muội chúng ta đến đây trước mục đích là để dò la tình hình, vài ngày nữa, Nhược Tình sư tỷ mới cùng với hai mươi sư tỷ muội khác cùng đến nơi tập hợp.

    Một cô gái dung mạo diễm lệ nổi bật nhất trong số bảy nữ đệ tử Tà Âm tông giọng điệu ngọt lịm dịu dàng đáp lời.

    Vốn nàng ta đã rất mị hoặc rồi, bây giờ lại buông ra lời ngon ngọt càng khiến cho trái tim mấy gã nam nhân này thêm loạn nhịp. Trong số ba người thì có đến hai người cơ hồ không chịu nổi sự hấp dẫn yêu mị đến từ cô gái tên là Cẩm Hoa này.

    Chỉ có duy gã Địa Tiên Cảnh là vẫn giữ được thái độ lãnh đạm bình tĩnh, có điều ánh mắt vẫn khó che dấu được vẻ dâm dục, bất quá so với hai gã sư đệ của hắn thì hắn giữ được bản thân, kiềm chế cảm xúc rất tốt.

    Điều này khiến cho Cẩm Hoa trong mắt đánh giá hắn cao lên.

    - Lần này thám hiểm địa cung ẩn chứa nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều cơ duyên đang chờ đợi. Tuy rằng đã hết sức phong bế tin tức, nhưng rốt cuộc vẫn bị mấy môn phái khác phát giác ra được.

    Gã đệ tử Linh Lôi tông tu vi Địa Tiên cảnh thở dài một tiếng.

    - Chuyện này, các vị trưởng bối đã nói qua với thiếp thân, thế nên chuyến lịch lãm này Tà Âm tông chỉ có hai mươi ba đệ tử tham dự.

    - Băng Tuyết Lãnh Nguyên thuộc phần lãnh địa của tam tông Linh Lôi tông, Trúc Hà điện và Tà Âm tông chúng ta, thế nên lần này nếu không muốn bị các môn phái khác chiếm đoạt, chúng ta nhất định phải liên thủ với nhau.

    - Triệu Nghị sư huynh nói phải, bất quá lại nghe nói, Trúc Hà Điện đang âm thầm câu kết với Tuyên Vũ môn. Trúc Hà điện đúng là không biết điều.

    - Hèn gì khi tam tông cử người họp bàn, Trúc Hà điện lại không cử người đến. Xem ra tin tức bọn họ câu kết với Tuyên Vũ môn là sự thật.

    Nhóm mười người này kỳ thực đã xuất hiện bên trong tửu quán đã hơn nửa ngày trời, mục đích là để họp bàn kế sách ứng phó với ngoại nhân muốn tiến vào địa cung tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên, nhưng rốt cuộc chỉ có Linh Lôi tông và Tà Âm tông là đến, còn đệ tử Trúc Hà điện không hề xuất hiện. Vì vậy, bọn họ liền kết luận tin tức kia là chính xác.

    - Tạm thời chúng ta chia tay tại đây, mấy ngày nữa hẹn gặp các vị sư muội tại địa điểm họp bàn.

    - Ba vị sư huynh đi đường cẩn thận. Lần tới nếu có cơ hội, hy vọng sẽ được luận bàn kỹ hơn.

    - Ha ha, dĩ nhiên, dĩ nhiên…

    Cả hai nhóm đệ tử nói chuyện một lúc thì phân chia ra làm hai hướng khác nhau, đồng thời rời khỏi Băng Tuyết thành.

    Trong khoảng thời gian đó thì Tinh Hồn đang trên đường tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Càng đến gần Băng Tuyết Lãnh Nguyên thì không khí càng thêm lạnh giá, so với Băng Tuyết thành cơ hồ lạnh hơn gấp đôi.

    Nếu sử dụng mấy thứ đồ mà hắn mau tại cửa hàng, cơ hồ chỉ tiến vào khoảng chừng hai trăm thước là hết đát. Có điều, hàn khí cỡ này chưa ảnh hưởng gì đến hắn lắm, bởi vì hắn tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, chí ít không khí phải lạnh hơn gấp năm lần hiện tại thì mới gây được khó dễ cho hắn. Mà cho dù là như vậy đi chăng nữa, vẫn có Hỏa Công Công lúc nào cũng có thể bảo hộ hắn cả.

    Thế nên, so với những địa phương bình thường đối với Tinh Hồn mà nói thì chẳng khác biệt bao nhiêu cả.

    Nhìn phía trước, chỉ thấy trong gió lạnh có một bức tường đá cao chừng hai thước dựng lên, trên bề mặt tường đá ghi bốn chữ to lớn: Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    Nhìn bức tượng này, chân mày Tinh Hồn hơi nhướng lên. Sau đó, bước chân lại tiếp tục hướng về phía trước. Khu vực bên ngoài, mặc dù không khí đã khá lạnh, nhưng chừng này là không đủ để cho Thiên Niên Băng Hoa sinh trưởng, vì vậy, Tinh Hồn thẳng một đường tiếp tục đi sâu vào.

    Phía trước xuất hiện hai tòa núi, chính giữa là một cái khe thiên nhiên nhìn rất dốc. Nơi đó được gọi là Băng Tuyết Khẩu, đi qua hết Băng Tuyết Khẩu mới đến được Băng Tuyết Lãnh Nguyên chân chính.

    Bình thường, Băng Tuyết Khẩu rất có ít người qua lại. Thế nhưng hôm nay, đứng bên ngoài Băng Tuyết Khẩu lại đang có khá nhiều người đang đứng, ước chừng khoảng hơn hai mươi người.

    Khi Tinh Hồn còn cách Băng Tuyết Khẩu khoảng hơn ba mươi thước thì một trong số hai mươi mấy người đang đứng bên ngoài Băng Tuyết Khẩu bỗng vọng lại:

    - Người phía trước đứng lại, Băng Tuyết Khẩu hiện tại không thể ra vào, mời đi chỗ khác cho.

    Phóng thần thức dò xét, hai mươi mấy người này, tu vi cao nhất chỉ là trung kỳ Phù Tiên Cảnh mà thôi. Thiết nghĩ cũng không quá khó đoán, có lẽ là những đệ tử thuộc Linh Lôi tông và Trúc Hà điện đang trấn thủ, không cho người lạ tiến vào bên trong Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    Mấy kẻ đó, dù cả đám cùng xông lên cũng không đủ để Tinh Hồn đánh cho sướng tay, chỉ là nếu cứ như vậy xông vào thì thật không phải là một quyết định thông minh chút nào. Bởi làm như vậy chẳng khác gì thách thức tất cả đám đệ tử muốn tranh đoạt bảo tàng dưới địa cung kia.

    Có thể trong số những kẻ tham gia tranh đoạt bảo tàng địa cung tồn tại rất nhiều kẻ yếu, những kẻ không phải đối thủ của Tinh Hồn, nhưng đồng thời số lượng những thiên tài yêu nghiệt cũng chẳng quá ít.

    Dù tự tin đến bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng khinh thường nhân sĩ thiên hạ, nhìn đời bằng nửa con mắt, dù là con trai lão thiên thì cũng có ngày bị người ta rút đao chém chết.

    Vậy nên, tạm thời Tinh Hồn chỉ đành đáp ứng, tìm cơ hội để tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Nhưng đúng lúc đó thì bỗng dưng đằng sau xuất hiện một luồng dao động khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Tinh Hồn và những kẻ đang canh gác phía trước Băng Tuyết Khẩu hướng ánh mắt nhìn lên trên cao.

    Chỉ thấy nơi đó xuất hiện một đạo ánh sáng. Đạo ánh sáng đó ngày càng rõ ràng, nhìn kỹ thì mới nhận ra, người đang đến chính là Thượng Quan Lãnh.

    Sau khi nói chuyện bông đùa với Thượng Quan Dật, một hồi suy ngẫm, rốt cuộc Thượng Quan Lãnh cũng một đường chạy đến đây.

    - Cường giả Địa Tiên Cảnh?

    Thượng Quan Lãnh tuy rằng nổi tiếng tại Thiên Kiếm tông, nhưng hắn chủ yếu đi lại bên trong tông môn, nên dù danh tiếng truyền ra ngoài cũng chẳng được bao nhiêu người biết được gương mặt thật sự của hắn cả.

    - Mau dừng lại, Băng Tuyết Khẩu hiện tại không thể ra vào. Hy vọng huynh đài không làm khó dễ chúng ta.

    Nhìn Thượng Quan Lãnh còn rất trẻ mà tu vi cao cường như vậy, chỉ nhẹ nhàng vận uy đã khiến cho mấy chục gã kia nội tâm áp lực không thôi. Cường giả Địa Tiên Cảnh, tại Phi Lan Châu này có thể xem là cao thủ một phương, là một đầu địa long rồi. Vì vậy, Thượng Quan Lãnh mới được sự tôn trọng từ mấy kẻ này.

    - Yên tâm yên tâm, ha ha… ta không có hứng thú vào cái nơi lạnh teo người đó đâu.

    Dường như Thượng Quan Lãnh không hề biết chuyện bên trong Băng Tuyết Lãnh Nguyên xuất hiện một tòa địa cung, mặc dù cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhưng mục đích hắn đến đây là để tìm gặp Tinh Hồn mà thôi. Còn lại, những chuyện khác hắn không quan tâm, ít nhất là trước khi hắn biết được sự tình tòa địa cung kia.

    Thấy Thượng Quan Lãnh nói vậy, đám người kia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cường giả Địa Tiên Cảnh không phải hạng mà bọn chúng đối phó được.

    Chỉ thấy Thượng Quan Lãnh quay sang nhìn Tinh Hồn, miệng cười để lộ hàm răng trắng sáng cùng với ánh mắt kiêu ngạo:

    - Còn nhớ ta không?

    - Ngươi là ai?

    Vốn dĩ còn đang mang tâm lý được Tinh Hồn kính ngưỡng, thế nhưng chẳng ngờ như bị một gáo nước lạnh xối thẳng vào mặt. Một cơn gió lạnh thổi qua, cảm tưởng như khiến Thượng Quan Lãnh hóa thành một bức tượng đá vậy.

    - Ngươi… ngươi thực sự không biết ta?

    Thượng Quan Lãnh không tin, bèn hỏi lại một lần nữa. Và đau đớn thay là Tinh Hồn lãnh đạm gật đầu. Nói đến, mặc dù trước đây đã vài lần gặp qua, nhưng do không có quá nhiều ấn tượng, thế nên dần dần Tinh Hồn cũng chả buồn lưu lại ký ức.

    Nhìn biểu cảm của Tinh Hồn không phải giống như loại giả dối giả tạo, Thượng Quan Lãnh lắc đầu thở dài. Sau đó kho khan vài tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc, gương mặt hất lên trời, như thể muốn lấy lại dáng vẻ đẹp trai vốn có.

    - Ài, đã vậy thì ta đành phải tự giới thiệu. Nếu như các ngươi đã muốn biết thân phận của bản thiếu gia anh tuấn phong nhã này, thì bản thiếu gia phải đành trả lời, tên của bổn thiếu gia chính là Thượng Quan Lãnh.

    - Thượng Quan Lãnh?

    Tinh Hồn nội tâm khẽ động. Lúc này, trong đầu đã hơi mường tượng lại, dần dần cũng sực nhớ ra được Thượng Quan Lãnh rồi. Danh khí của Thượng Quan Lãnh quả nhiên rất lớn, vừa mới nói ra liền khiến nguyên cả đám người kia giật mình kinh hãi.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 206: Quang nhật chi kiếm


    Nguồn: Truyen.org

    Một trong những thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ cao thủ trẻ tuổi, không những thiên tư cực cao mà còn thức tỉnh Bá Kiếm Chi Thể, thuộc về hậu thiên trung đẳng thiên phú cấp cao, đối với lĩnh ngộ kiếm kỹ thập phần lợi hại.

    - Hắn chính là Thượng Quan Lãnh, một trong những thiên tài đỉnh cấp của Thiên Kiếm tông?

    - Chẳng trách còn trẻ như vậy đã đột phá Địa Tiên Cảnh. Tiềm lực của Thượng Quan Lãnh, tại Thiên Kiếm tông cơ hồ chỉ thua kém tuyệt thế kỳ tài Dương Thiên Quân mà thôi.

    - Làm sao bây giờ. Nếu như Thượng Quan Lãnh đến đây vì địa cung, chúng ta làm sao ngăn cản được hắn chứ?

    - Thượng Quan Lãnh đến đây, mười phần là bởi vì địa cung rồi.

    - ……….

    Mặc dù giả bộ như không nghe thấy, thế nhưng lời xì xào của đám người kia há có thể lọt khỏi tai của Thượng Quan Lãnh được.

    “Đúng rồi, tốt lắm, khen nữa đi nào. Tự nhiên thấy mình đẹp trai quá… mà khoan, địa cung? Địa cung gì thế?” Ban đầu Thượng Quan Lãnh mải mê thưởng thức tự vị được khen ngợi, thế nhưng bỗng nghe đến hai chữ “địa cung” thì ánh mắt khẽ biến, chỉ là ẩn giấu rất kỹ không để cho đám người trấn thủ Băng Tuyết Khẩu nhận ra.

    Thượng Quan Lãnh vẫn làm ra vẻ như thường, gương mặt hơi hướng lên trời, nhìn Tinh Hồn nói tiếp:

    - Thế nào, đã nhận ra ta rồi chứ?

    - Đã từng nghe qua.

    Tinh Hồn lãnh đạm nói. Thái độ này của hắn không khiến cho Thượng Quan Lãnh khó chịu lắm, ngược lại thêm phần nảy sinh hứng thú. Nếu như Tinh Hồn kinh ngạc hay tỏ ra có một chút kính sợ, có lẽ Thượng Quan Lãnh sẽ không buồn nói chuyện nữa.

    Chỉ thấy Thượng Quan Lãnh cười lớn, sau đó khí thế đột ngột bùng nổ. Thực lực tiên giả Địa Tiên Cảnh vừa lộ ra liền khiến cho không gian vang ra từng đợt dao động mãnh liệt, khiến cho cuồng phong nổi loạn.

    - Ha ha, tốt, như vậy liền có thể nói chuyện tiếp.

    - Ngươi muốn gì?

    Thượng Quan Lãnh đột nhiên bạo động khiến cho Tinh Hồn nội tâm cảnh giác, tuy khí thế chưa lộ ra, thế nhưng chỉ cần Thượng Quan Lãnh muốn tấn công, tùy thời sẽ liền phụng bồi hắn. Nhìn Thượng Quan Lãnh, Tinh Hồn hỏi.

    - Nghe nói ngươi khi ở Phàm Tiên Cảnh đã lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ hai khiến cho ta rất hiếu kỳ. Ta mặc dù là Bá Kiếm Chi Thể, nhưng khi ở Phù Tiên Cảnh mới lĩnh ngộ được kiếm ý, khi đột phá hậu kỳ Phù Tiên cảnh lĩnh ngộ kiếm ký tầng hai, và hiện tại mới lĩnh ngộ được kiếm ý tầng ba.

    - Muốn đánh liền đánh, nói nhiều làm gì.

    - Ha ha ha… ngược lại rất hợp ý.

    Cả hai còn chưa dứt lời thì kiếm trên tay đồng thời gọi ra, tốc độ như những bóng ma huyền ảo, đám người trấn thủ Băng Tuyết Khẩu tu vi không tệ, thế nhưng không cách nào theo kịp tốc độ của hai người Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh.

    - Vô Ảnh Thức.

    Thượng Quan Lãnh nguyên lực vận chuyển, tay cầm kiếm không ngừng huy động xuất ra một kiếm vô cùng huyền diệu, thoạt nhìn như có như không, ẩn chứa sát cơ vô cùng nguy hiểm.

    - Phân Linh Kiếm.

    Tinh Hồn dĩ nhiên không đứng yên một chỗ chịu trận, Đồ Lục dưới hình dạng ngụy trang chém ra một kiếm, ngay trong giây lát phân ra thành hai đạo, phá không bay đến chỗ Thượng Quan Lãnh.

    *Ầm… ầm…*

    Những tiếng nổ liên hoàn liên tục vang lên, tốc độ của Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh rất nhanh, thế nên khiến cho không gian lưu lại rất nhiều đạo tàn ảnh, khiến cho không gian trước mắt trở nên rất vi diệu.

    Chỉ vài nhịp thở thôi mà cả hai đã giao chiến hơn mười hiệp, càng đánh, Thượng Quan Lãnh nội tâm càng kinh ngạc. So với những gì hắn nghĩ thì Tinh Hồn lợi hại hơn rất nhiều.

    “Chẳng trách Kim Đồng Phúc lại thất bại thảm hại như vậy. Tốt lắm, không làm ta uổng phí chuyến đi này chút nào.”

    Lại một tiếng ba động truyền ra, vị trí hai người Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh giao chiến cách khá xa Băng Tuyết Khẩu, thế nhưng ba động khí tức lại lan tận đến chỗ đó. Chỉ là ba động thổi qua, thế nhưng cũng khiến cho đám bọn chúng phải vận chuyển nguyên lực bảo vệ bản thân.

    - Thượng Quan Lãnh lợi hại như vậy, cư nhiên gã kia lại có thể ứng phó được. Thực lực đúng là thâm bất khả trắc.

    - Không ổn, cứ đánh nhau như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.

    - Hai tên tiểu quái vật này thật đúng là trâu bò.

    - Mau truyền tin, nếu như hai người bọn hắn tiếp tục như vậy, chúng ta khó làm mà tiếp tục nhiệm vụ nữa.

    - ………

    Chỉ thấy địa phương hai người bọn họ giao chiến càng lúc tiến gần hơn đến chỗ Băng Tuyết Khẩu. Nếu như cứ tiếp tục, tuy rằng không có khả năng khiến cho Băng Tuyết Khẩu bị phá hủy, nhưng nhất định sẽ tạo thành một đống hỗn loạn, trong thời gian ngắn khiến cho Băng Tuyết Khẩu bị phong bế, không thể tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên được.

    Một vài kẻ thông minh bắt đầu nhận ra được chuyện này liền lập tức hô lớn:

    - Thượng Quan Lãnh, mau dừng tay lại.

    - Mau tìm nơi khác mà đánh nhau, chỗ này không phải chỗ để hai người các ngươi quyết chiến.

    - …

    - Nói cái củ chuối gì vậy, điếc cả tai.

    Thượng Quan Lãnh hừ lạnh một tiếng, đột ngột xuất ra một chưởng khá mạnh, chỉ thấy đạo chưởng pháp xông thẳng đến gần miệng cửa khẩu.

    Thượng Quan Lãnh xuất thủ đột ngột, mà thực lực của hắn lại siêu việt đám canh gác Băng Tuyết Khẩu, thế nên chỉ nhẹ nhàng một chưởng tùy ý liền thổi bay đám người đó sang một bên.

    - Truy Phong Kiếm.

    Ngay khi Thượng Quan Lãnh hơi có chút lơ là, Tinh Hồn một kiếm phá không đâm đến, nhìn kiếm thế vô cùng hiểm hóc, như thể muốn đâm xuyên người Thượng Quan Lãnh vậy.

    Thượng Quan Lãnh hơi kinh ngạc, bởi vì tốc độ xuất kiếm của Tinh Hồn so với ban đầu nhanh hơn cơ hồ phân nửa, nhất thời khiến cho hắn ta nội tâm hơi loạn.

    Bỗng nhiên trong không gian vang lên từng đợt âm thanh kiếm loạn vô hình, chính là kiếm ý tầng thứ nhất được tế khởi. Trong phạm vi mười thước, nhìn dưới mặt tuyết hiện ra vô số vết chém nông sâu, vết chém này đè lên vết chém kia, như trong không gian tồn tại một loại kiếm kỹ vô hình, rất là vi diệu.

    Mà sau khi Thượng Quan Lãnh bộc lộ kiếm ý, đám người cảm giác như trên người đang bị một tảng đá đè xuống, khiến cho khí thế vốn đã thảm hại nay còn bi thảm hơn.

    - Thực lực rất tốt, xem ra ta phải hơi nghiêm túc một chút rồi.

    - Chỉ là “hơi” thôi sao?

    - Ha ha, hi vọng ngươi có đủ bản lãnh khiến cho ta bỏ đi chữ đó.

    Sau khi bộc lộ kiếm ý đánh lui Tinh Hồn lại, đột nhiên chiến ý trong mắt Thượng Quan Lãnh lại gia tăng thêm một tầng, thực lực hiện ra càng mạnh mẽ, sắc bén hơn một phần.

    - Cây kiếm cùi vô dụng mới lụm được này đúng là xài chẳng vừa tay chút nào.

    Thở dài một tiếng, Thượng Quan Lãnh vứt thanh kiếm đang dùng sang một bên. Đúng là nhà giàu có khác, bảo kiếm thượng phẩm pháp khí bán ra cũng được hơn hai vạn linh thạch hạ phẩm, vậy mà trong mắt hắn ta chẳng khác gì một món đồ chơi.

    Vứt thanh kiếm đó đi, trên tay hắn ta hiện ra một thanh kiếm khác. Vừa mới xuất hiện đã tạo ra một trường khí ba động dữ dội, ánh hào quang màu vàng sáng chói rực rỡ, đồng thời khiến cho không khí xung quanh dần dần trở nên ấm áp hơn.

    - Lạc Nhật Kiếm, hơn chục năm rồi chưa dùng lại.

    Thanh Lạc Nhật Kiếm này, phẩm chất ít nhất đã đạt đến thượng phẩm linh khí rồi. Pháp khí và linh khí, tuy chỉ chênh lệch nhau một chữ, nhưng đẳng cấp hai bên hoàn toàn khác biệt, giống như khoảng cách giữa trời với đất vậy.

    Cầm Lạc Nhật Kiếm khiến cho Thượng Quan Lãnh càng trở nên bá khí kỳ lạ.

    - Quang Nhật Chi Kiếm.

    Thượng Quan Lãnh huy động Lạc Nhật Kiếm, nguyên lực khởi động, một kiếm xuất ra, cảm giác giống như trên bầu trời xuất hiện ánh mặt trời truyền xuống. Nhưng nhìn kỹ lại ánh mặt trời này thì mới chợt nhận ra, thì ra đó là do vô số đạo kiếm khí tạo thành, bên trong ẩn tàng sát cơ vô cùng nguy hiểm.

    Lại Quang Nhật Chi Kiếm được kiếm ý tầng thứ nhất gia trì lên, tuyệt chiêu vốn đã rất lợi hại uy mãnh nay uy lực càng được gia tăng lên gấp bội.

    Chỉ là, thứ kiếm kỹ này, gặp người khác thì không biết thế nào, nhưng gặp người có kiếm tâm thông minh thì chẳng khác gì một màn múa rìu qua mắt thợ.

    Trong giây lát, Tinh Hồn đã nhìn ra được điểm yếu của kiếm kỹ này. Chỉ thấy hắn giơ kiếm lên, đồng thời kiếm ý tầng thứ nhất đồng thời lộ ra, đối chọi lại với kiếm ý tầng thứ nhất mà Thượng Quan Lãnh đang muốn áp chế hắn.

    Chỉ thấy Tinh Hồn liên tục đánh ra ba kiếm cực nhanh, mà ba kiếm này đánh trúng vào ba cái điểm sơ hở trong kiếm kỹ. Ầm một tiếng, kiếm quang trên trời nhanh chóng tiêu tan không để lại dấu vết nào.

    Thượng Quan Lãnh đứng đối diện trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. “Lại dễ dàng phá vỡ được Quang Nhật Chi Kiếm như vậy? Tên này càng lúc càng khiến mình tò mò à, ha ha ha…”​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 207: Chia phần


    Nguồn: Truyen.org

    Quang Nhật Chi Kiếm, địa cấp thượng phẩm vũ kỹ được thi triển bằng thượng phẩm linh khí Lạc Nhật Kiếm, nếu nói đến hóa giải một cách nhẹ nhàng, từ trước tới nay chỉ có mỗi Dương Thiên Quân là có khả năng này.

    Còn mấy tên thiên tài khác như Túy Kiếm, Tống Thiên Đô… tuy rằng cũng có thể phá giải, nhưng bọn họ lại không phá giải dễ dàng giống như Dương Thiên Quân hay Tinh Hồn được.

    Dương Thiên Quân, Thượng Quan Lãnh tiếp xúc rất lâu, thế nên có thể hiểu được kiếm kỹ của mình bị hắn đơn giản hóa giải. Nhưng còn Tinh Hồn, một kẻ ngưng tụ phù lục một thước lại có bản lãnh phi thường này, làm sao không khiến cho Thượng Quan Lãnh hiếu kỳ cho được.

    Nhưng không bởi vì vậy mà tốc độ ra kiếm của Thượng Quan Lãnh bị chậm lại. Ngay sau khi Quang Nhật Chi Kiếm bị hóa giải, Thượng Quan Lãnh thân thể khẽ động, nguyên lực vận chuyển, chỉ thấy Lạc Nhật Kiếm tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, một luồng nhiệt khí đột ngột bài lãng ra xung quanh, nhìn bên dưới mặt băng cơ hồ hóa thành một cái hồ nước nhỏ.

    Chỉ thấy trong sát na, bóng dáng Thượng Quan Lãnh đã hiện ra trước mặt, trong ánh hào quang như mặt trời rực sáng, một đạo kiếm quang thấp thoáng như ẩn như hiện, từ trên không trung trảm xuống, khí thế như thiên quân vạn mã.

    - Trụy Nhật Kiếm Pháp.

    Kiếm này sát thương trong phạm vi mười trượng vô cùng khủng khiếp, dù đứng từ xa cũng cảm giác được một luồng sóng nhiệt nóng bức đang phà vào mặt, khiến cho làn da thoáng chốc trở nên khô rát.

    Không gian càng lúc càng trở nên nóng rát, phảng phất viễn cảnh mặt trời từ trên cao hạ xuống vậy.

    Tốc độ kiếm kỹ vừa nhanh, lại bao phủ trong phạm vi to lớn khiến cho Tinh Hồn không thể nào tránh né được. Tránh né, đồng nghĩa với việc hắn lãnh trọn một kiếm kinh đào lãng hải này. Vậy nên chỉ có thể mạnh mẽ kháng cự lại.

    “Uy lực kiếm kỹ này, chỉ sợ đã vô hạn tiếp cận thiên phẩm vũ kỹ. Đáng tiếc, những vũ kỹ ta học được tại Thiên Kiếm tông uy lực quá kém, nếu vận dụng chỉ ôm về thất bại.”

    Tinh Hồn trong lòng thầm than. Nếu so sánh thực lực chân chính, hắn chưa chắc đã thua kém Thượng Quan Lãnh, nhưng khác biệt rõ ràng nhất chính là thiếu hụt về vũ kỹ.

    Thượng Quan Lãnh được học tập địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, mà Tinh Hồn, từ lúc gia nhập Thiên Kiếm tông, hắn chỉ học cao nhất là địa cấp trung phẩm vũ kỹ mà thôi. Đối với một tiên giả, vũ kỹ chính là một trong những yếu tố rất quan trọng, một bên tu luyện địa cấp vũ kỹ, một bên tu luyện thiên cấp vũ kỹ, dù rằng tu vi và thực lực ngang nhau, nhưng một khi chân chính giao chiến, chênh lệch tự nhiên sẽ dần lộ rõ.

    Bất quá, Tinh Hồn không học được vũ kỹ cao cấp tại Thiên Kiếm tông, nó không đồng nghĩa với việc hắn không có vũ kỹ để ứng phó với Thượng Quan Lãnh.

    Chỉ thấy Tinh Hồn hai tay nắm chặt Đồ Lục, tư thế hơi hạ xuống, lưỡi kiếm đặt ngang vòng ra sau lưng. Nguyên lực vận chuyển, đồng thời Hư Không Chiến Thể bắt đầu được gia trì chồng lên Trấn Ngục Huyền Thể.

    Gương mặt Tinh Hồn trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra chiến ý, nhất thời gầm lớn một tiếng.

    - Phá Long Thức.

    Đột ngột kiếm từ sau lưng chém ngang ra phía trước. Một kiếm này như khiến không gian bị chấn nát, trong một cái thoáng nhìn không gian trở nên vặn vẹo hư huyễn, thế nhưng thiên quân vạn mã không thể cản phá.

    Một tiếng nổ vang chấn động thiên địa, khói bụi gió tuyết mịt mờ bay tán ra tứ tung, trong cơn gió ẩn chứa những đạo phong nhận sắc nhọn đâm khắp nơi trên mặt đất.

    Chỉ thấy chính giữa nơi hai người bọn hắn giao chiến xuất hiện một cái hố khổng lồ, bán kính ước chừng gần ba mươi thước, sâu mười thước. Không chỉ vậy, bên ngoài cái hố này còn xuất hiện rất nhiều vết nứt.

    - Hai gã này đúng là quái vật. Thực lực chỉ sợ đã vượt qua Địa Tiên cảnh bình thường.

    Trong số những kẻ bị Thượng Quan Lãnh một chưởng thổi bay ánh mắt sợ hãi nhìn vị trí xuất hiện cái hố khổng lồ, thanh âm run run thốt.

    Đột nhiên, trong con ngươi của gã ta xuất hiện hai bóng người không ngừng huy kiếm, đồng thời đang tiến thẳng về hướng này, chính là hướng lối vào Băng Tuyết Khẩu.

    - Chậm đã, hai vị huynh đệ mau dừng lại. Nếu tiếp tục, chỉ sợ Băng Tuyết Khẩu sẽ bị hủy diệt mất.

    - Băng Tuyết Khẩu thuộc phần lãnh địa Linh Lôi tông, nếu hai người các ngươi đánh nhau ảnh hưởng đến Băng Tuyết Khẩu, đừng trách chúng ta liên thủ vậy công.

    - ……….

    Thấy hai người bọn họ đánh nhau hăng say không để ý gì đến tình hình xung quanh, mấy gã canh gác Băng Tuyết Khẩu đành phải căng họng ra nhắc nhở.

    Có điều, dù có gào đứt cổ họng thì hai người Tinh Hồn, Thượng Quan Lãnh cũng chẳng để tâm đến, tai nọ xọ xai kia, để lời nói trôi theo gió bay.

    - Ha ha, thống khoái, tiếp nào, đỡ một kiếm của ta.

    - …

    Ngươi một kiếm, ta một kiếm, cứ thế hai người bọn hắn liên tục vung kiếm chém nhau, khí thế tuy đã thu lại, nhưng độ sắc sảo hung hiểm so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Cứ như vậy cả hai cùng tiến vào bên trong Băng Tuyết Khẩu, trong sường mù gió tuyết dần dần khuất bóng, chỉ có âm thanh kim loại va chạm là vẫn tồn tại, nhưng dần dần cũng nhỏ đi.

    Thực lực của Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh rất mạnh, thế nên dù có rất nhiều người đang đứng bên ngoài thủ quan, nhưng thực lực quá kém cỏi nên chẳng có cách nào ngăn cản lại.

    - Làm thế nào bây giờ? Hai người đó tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên rồi.

    - Chuyện này cũng không thể trách chúng ta được. Ai bảo Thượng Quan Lãnh và tên kia quá yêu nghiệt, hoàn toàn loại bỏ chúng ta ra khỏi vòng chiến.

    - Tin tức đã truyền đi, một lát nữa cao thủ tam phái sẽ đến đây thôi.

    - ………

    Mấy chục người nhìn Băng Tuyết Khẩu sâu hun hút bị một tầng sương trắng mờ che khuất tầm nhìn, gương mặt ngu ngơ nhìn nhau, tựa hồ mới trải qua một cơn mơ vậy.

    Nửa canh giờ sau, bên ngoài Băng Tuyết Khẩu xuất hiện khoảng chừng chín người. Phân biệt gồm sáu nam và ba nữ, ngoại trừ ba nữ tử dung mạo tuyệt trần, làn da nõn nà trẻ trung thì sáu gã còn lại nhìn độ tuổi khoảng chừng từ bốn mươi trở lên.

    Ba nữ tử mặc áo đen với dung mạo đẹp như hoa kia chính là trưởng lão Tà Âm tông. Ba gã trung niên mặc áo tím có tiêu huy hình sấm sét trên ngực áo là trưởng lão Linh Lôi tông. Còn ba người mặc áo bào màu xanh lục dĩ nhiên là trưởng lão Trúc Hà điện.

    Một trong ba vị trưởng lão Linh Lôi tông bước đến gần vị trí cái hố khổng lồ. Trong số ba người thì người đàn ông trung niên có vết sẹo hình tia sét bên mắt trái này chính là người có tu vi cao nhất – sơ kỳ Thiên Tiên cảnh.

    “Đã xảy ra nửa canh giờ nhưng uy lực chỉ đọng mà không tán.” Nhìn vết tích chiến đấu, hàng chân mày đen rậm nhướng lên, trong đôi mắt đen thâm trầm lộ ra một tia ngạc nhiên.

    “Thực lực của Thượng Quan Lãnh lại đạt một bước tiến dài, mà kẻ giao chiến với hắn cũng không thua kém bao nhiêu. Rốt cuộc kẻ này là ai? Thiên Kiếm tông từ lúc nào lôi ra được mấy tên yêu nghiệt thế này?”

    Thiên Kiếm tông và Linh Lôi tông tuy rằng địa vị tại Phi Lan châu này như nhau, tuy nhiên chênh lệch bên trong, nhất là về lứa đệ tử hiện tại, Thiên Kiếm tông lại là tông môn chiếm ưu thế nhất.

    Đệ tử thiên tài Thiên Kiếm tông phải kể đến mấy tên siêu cấp yêu nghiệt như Dương Thiên Quân, Túy Kiếm, Lôi Thần, Thượng Quan Lãnh, Chu Kình… nói sơ sơ trên dưới mười tên siêu cấp yêu nghiệt. Mà Linh Lôi tông, số lượng chưa vượt quá năm người.

    Thiên tài đệ tử, yêu nghiệt đệ tử tương lai chính là trụ cột của tông môn. Nếu như không có gì bất trắc xảy ra với bọn chúng, sau này chỉ sợ Thiên Kiếm tông thực lực sẽ vượt xa bốn tông môn còn lại, trở thành môn phái đứng đầu Phi Lan châu, giống như Cổ Lan châu Huyền Thần tông vậy.

    Trong lúc vị trưởng lão trung niên này xem xét thì những trưởng lão khác đang khiển trách đám đệ tử canh gác Băng Tuyết Khẩu.

    - Đông người như vậy lại bị người ta ngang nhiên đi vào, các ngươi đúng là thứ đồ vô dụng, nuôi các ngươi chỉ tổ hao phí tài nguyên của tông môn.

    - Đệ tử Linh Lôi tông phụ trách trấn thủ Băng Tuyết Khẩu, mỗi người bị cắt một nửa tài nguyên tu luyện trong nửa năm. Đây là hình phạt.

    - …

    Vừa lúc đó thì vị trưởng lão kia đã quay lại.

    - Đừng trách bọn chúng nữa. Thượng Quan Lãnh thực lực siêu việt, cho dù cả đám đồng thời liên thủ cũng khó có thể ngăn cản bước chân của hắn.

    Nghe ông ta nói, đám người canh giữu Băng Tuyết Khẩu ánh mắt cảm động, nếu không phải bị khí thế của mấy người kia trấn áp, chỉ sợ đã quỳ xuống dập đầu cảm ơn rối rít rồi.

    - Bất quá, tin tức địa cung có lẽ Thượng Quan Lãnh đã phát giác ra, có lẽ lần thám hiểm địa cung, đệ tử Thiên Kiếm tông sẽ tham dự vào.

    - Hừ, Băng Tuyết Lãnh Nguyên là địa phận của tam tông chúng ta quản lý, địa cung là do đệ tử Tà Âm tông phát hiện, Thiên Kiếm tông lấy tư cách gì mà muốn được chia phần.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 208: Quẩy một trận


    Nguồn: Truyen.org

    Một gã trưởng lão khác của Linh Lôi tông biểu cảm khó chịu.

    - Thật sự khó mà nói lắm. Tỷ như có ai đó đang muốn câu kết với Tuyên Vũ môn chẳng hạn.

    Đột nhiên một vị nữ trưởng lão có tóc màu xanh lam của Tà Âm tông cười mị hoặc, ánh mắt hơi nheo lại nhìn về phía ba gã trưởng lão Trúc Hà điện, giọng điệu quý rũ tư hương vang lên.

    Nghe xong, ngoại trừ vị trưởng lão Linh Lôi tông có vết sẹo ở mắt trái ra, những người khác đồng thời nhìn ánh mắt bất thiện với ba gã trưởng lão Trúc Hà điện. Ai nấy đều đằng đằng sát khí, lửa giận hiện lên trên gương mặt rất rõ ràng, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống ba người bọn họ vậy.

    Thấy thế, một trong số ba gã trưởng lão Trúc Hà điện đành phải lên tiếng giải thích.

    - Các vị, chuyện tin tức địa cung bị lộ, kỳ thực là do bất đắc dĩ cả.

    - Bất đắc dĩ, hừ, nói chuyện sao dễ nghe vậy.

    Vị nữ trưởng lão khác đứng bên cạnh nữ trưởng lão tóc xanh kia đanh đá thốt lên, bàn tay ngọc che miệng lại, biểu lộ ngạc nhiên, nhưng phần nhiều trong mắt là sự khinh thị.

    - Ban đầu, khi phát hiện ra địa cung, tam tông chúng ta đã giao ước, chuyến thám hiểm địa cung chỉ có tam tông tham dự. Bây giờ thì hay rồi, Trúc Hà điện các ngươi cư nhiên phá vỡ giao ước, lại kéo theo Tuyên Vũ môn đến đây.

    - Trúc Hà điện các ngươi hôm nay không cho Linh Lôi tông và Tà Âm tông chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không Trúc Hà điện sẵn sàng chịu sự trừng phạt của Linh Lôi tông đi.

    Linh Lôi tông là một trong năm tông môn thực lực đứng đầu Phi Lan châu, một câu nói ra vô cùng có trọng lượng. Trúc Hà điện đắc tội Linh Lôi tông hoàn toàn không phải quyết định đúng đắn chút nào. Tuy rằng không đến mức làm cho Trúc Hà điện nhà tan cửa nát, hủy diệt tông môn, nhưng khiến cho thực lực Trúc Hà điện rơi xuống một tầng thì hoàn toàn nằm trong khả năng.

    Nghe trưởng lão Linh Lôi tông hù dọa, cả ba người kia sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng. Nếu như Linh Lôi tông thực sự trừng phạt, dù là ba cái Trúc Hà điện cũng không đủ cho bọn họ đánh.

    - Thẩm Lưu trưởng lão, Đỗ Tư trưởng lão, Lương Trọng trưởng lão, kính mong ba vị hạ hỏa. Chuyện tin tức địa cung bị bại lộ, quả thực là chuyện bất đắc dĩ. Trúc Hà điện chúng ta cũng chẳng muốn xảy ra.

    - Đừng vòng vo nữa, mau nói đi.

    Vị trưởng lão Linh Lôi tông tên là Lương Trọng gầm một tiếng.

    - Chuyện là một tên đệ tử mà Trúc Hà điện chúng ta lựa chọn để thám hiểm địa cung, trong lúc có men vào đã tiết lộ cho một nữ đệ tử Tuyên Vũ môn biết. Thế là ngay hôm sau, Xích Dương đạo nhân của Tuyên Vũ môn đã bí mật tiến vào Trúc Hà điện dò la chuyện này. Tính cách Xích Dương đạo nhân, chắc hẳn các vị chẳng xa lạ gì. Dưới sự uy hiếp của Xích Dương đạo nhân, Trúc Hà điện đành phải tiết lộ sự thật.

    Vừa nói, lão ta vừa thở dài một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nghe nói đến Xích Dương đạo nhân, ông ta thực lực vô cùng mạnh, so với Tư Mặc kiếm tiên thì chỉ kém phân nửa mà thôi.

    Bản thân Xích Dương đạo nhân vô cùng nóng tính, hành xử tàn ác dứt khoát. Có một lần, có một tên đệ tử của một tiểu môn phái vô tình nói xấu Xích Dương đạo nhân, thế là Xích Dương đạo nhân dẫn theo mười vị cường giả Tuyên Vũ môn khác tìm đến tiểu môn phái đó, giết đến chó gà cũng không tha, trong một đêm hủy diệt tiểu tông môn đó.

    Hai phái còn lại ánh mắt nhìn nhau, nếu như thực sự là Xích Dương đạo nhân đích thân tra xét, vậy thì hoàn toàn có khả năng.

    - Nếu đã vậy, chúng ta cũng không truy cứu thêm. Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ bỏ qua. Số lượng đệ tử tham dự chuyến thám hiểm này, Trúc Hà điện các ngươi bị giảm hai phần ba.

    - Hai… phần ba lận sao? Chuyện này…

    - Hừ, chừa phần cho đã là nể mặt các ngươi lắm rồi. Còn ý kiến nữa, Trúc Hà điện một người cũng không được vào.

    Thẩm Lưu trưởng lão trừng mắt liếc một cái, chắc nịch nói.

    Nhìn thái độ của Tà Âm tông, ba người nọ không nói gì cả, ngầm đồng ý với quyết định của Thẩm Lưu trưởng lão.

    - Tạm thời giải quyết vậy đi. Hy vọng sẽ không có thêm nhiều người tham gia vào.

    Đỗ Tư trưởng lão, người có vết sẹo ở mắt trái chậm rãi nói.

    - Ngày mai là Thái Ngọc Tân đại sư đến nơi rồi. Cũng nên chuẩn bị một chút, cùng đến địa điểm tập hợp thôi.

    Đỗ Tư trưởng lão lại nói, sau đó thân thể khẽ động, tiến vào lối vào giữa hai bên vách núi. Những người khác cũng hành động tương tự, theo bóng lưng Đỗ Tư mà đi theo.

    ********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

    Một cơn bão tuyết trắng xóa ập đến, kèm theo từng đợt hàn phong lạnh lẽo, chẳng khác gì những thanh đao băng giá lạnh lùng cứa vào da thịt người ta. Trước mặt là một vùng lãnh nguyên rộng lớn bị bao phủ bởi một màu trắng, quả nhiên đúng như người ta nói, dưới Địa Tiên cảnh tuyệt đối không được phép tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

    Trong cuồng phong bão tuyết, có hai cái bóng người nhỏ bé lấp ló hiện ra. Chính là Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh.

    Đứng trong cơn bão lớn, một gã trung kỳ Địa Tiên cảnh, gã còn lại chưa chính thức tiến vào Địa Tiên cảnh, nhưng thực lực cách biệt chả bao nhiêu, so với Địa Tiên cảnh bình thường muốn bá đạo hơn nhiều.

    - Thật là lạnh, ta không thích xíu nào.

    Gió lớn khô lạnh khó chịu phà vào mặt, giống như bị một con quái vật tuyết đang la liếm vậy, cảm giác cực kỳ khó chịu mà dùng từ ngữ khó miêu tả hết được.

    Thượng Quan Lãnh bĩu môi nói. Bất quá, trông Thượng Quan Lãnh hình như không ảnh hưởng lắm bởi trận bão tuyết này. Nói đến câu trên, dưới Địa Tiên cảnh tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên chỉ có con đường chết, nhưng Địa Tiên cảnh cũng không phải dễ dàng muốn hành tẩu. Trừ phi trên người có pháp bảo tị hàn vô cùng lợi hại.

    - Wao, hình như ngươi không bị cái lạnh ở đây ảnh hưởng, thật lợi hại à.

    Liếc mắt qua nhìn, trong mắt Thượng Quan Lãnh kinh ngạc, nhưng sau đó chuyển thành hứng thú, thốt lên một tiếng.

    - Ta không bị ảnh hưởng bởi hàn khí là nhờ Viêm Hỏa Ti Y và Liệt Diễm Châu hai kiện pháp bảo, mà trông ngươi, hình như chẳng sử dụng pháp bảo nào khác. Thật lợi hại, có thể tiết lộ được không?

    - Ngươi nghĩ ta sẽ nói?

    Tinh Hồn lãnh đạm đáp.

    - Có lẽ là không, ha ha ha…

    Ngửa mặt lên trời cười lớn, đối với câu trả lời của Tinh Hồn, Thượng Quan Lãnh chẳng có chút khó chịu nào cả.

    Nhớ lại một khắc trước, lúc hai người bọn hắn giao chiến kịch liệt, ta một kiếm ngươi một kiếm, sau đó mất hút vào Băng Tuyết Khẩu. Cuối cùng khi xuất hiện tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên chân chính thì cả hai đều đồng thời không hẹn mà dừng kiếm lại.

    Chỉ mới giao đấu, nhưng thoạt trông đã hiểu nhau rất rõ, thật đúng là vi diệu khó tả.

    - Tinh Hồn, tại Thiên Kiếm tông thế hệ chúng ta, chỉ có ba người khiến ta hứng thú. Dương sư huynh là một, tên nghiện rượu Túy Kiếm là hai, và ngươi là ba.

    Tinh Hồn giữ im lặng, từ chối cho ý kiến.

    Bên cạnh, Thượng Quan Lãnh lại nói tiếp.

    - Trò chuyện với người như ngươi đúng là chán chết đi được, kiểu này sao mà đi cua gái được. Mà thôi, quên chuyện đó đi. À đúng rồi, ngươi có tính đi thám hiểm cái gì địa cung kia không?

    Chợt nhớ ra chuyện địa cung, Thượng Quan Lãnh lại hỏi.

    - Đằng Long Chiến gần đến, có thể gia tăng thực lực lúc nào thì hay lúc đó. Địa cung, dĩ nhiên phải đi.

    - Ha ha, ngươi cũng hứng thú với Đằng Long Chiến. Vậy thì càng thú vị rồi. Thứ này cho ngươi.

    Cười lớn một tiếng, Thượng Quan Lãnh xoay người rời đi, bóng dáng khuất dần bởi cơn bão lớn. Trong tiếng gió truyền lại tiếng cười ngạo nghễ cùng câu nói:

    - Hy vọng gặp lại ngươi tại địa cung. Khi đó cùng quẩy một trận ra trò nào, ha ha ha…

    Nhìn theo hướng Thượng Quan Lãnh biến mất, Tinh Hồn chân mày nhướng lại. Tính cách của Thượng Quan Lãnh, đúng là rất quái dị, đồng thời cũng là một đối thủ mạnh. Trước đó giao thủ, cả hai đơn giản chỉ là so chiêu thức, dò thám thực lực mà thôi, chưa hề sử dụng toàn bộ sức mạnh thật sự.

    Nếu thực sự bung ra hết, Tinh Hồn thật sự không dám nắm chắc phần thắng. Thực lực của đệ tử thiên tài không thể xem thường được.

    Vì vậy, Tinh Hồn càng phải gấp rút nâng cao thực lực. Hít sâu một hơi, Tinh Hồn cầm tấm da mà Thượng Quan Lãnh đem ném cho hắn. Mở ra thì mới biết, đó là một tấm bản đồ Băng Tuyết Lãnh Nguyên. So với tấm bản đồ hắn mua được ở cửa hàng Băng Tuyết Thành chi tiết hơn rất nhiều.

    Trên bản đồ có rất nhiều vị trí đánh dấu Thiên Niên Băng Hoa có thể sinh trưởng. Có tấm bản đồ này, việc tìm kiếm Thiên Niên Băng Hoa sẽ đơn giản hơn rất nhiều, giảm thiểu được thời gian hoàn thành nhiệm vụ.

    Nhận tấm bản đồ này, đối với hắn mà nói chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Đưa thì dùng thôi, dại gì phải tự cao từ chối chứ?

    Lại lấy ra một chiếc la bàn, trong bão tuyết, dù thần thức mạnh cách mấy thì cũng khó mà xác định phương hướng, trừ khi có bản lĩnh thông thiên quán địa, thần thức bao trùm Băng Tuyết Lãnh Nguyên, một cái nhấc tay hủy diệt cái nơi giá lạnh này. ​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)