FULL  FREE Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 455: Bi Vàng cứu viện.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Không biết dây thừng này bện bằng thứ quỷ quái gì, cắn đau cả răng, mỏi hết quai hàm mà không đứt, cách thắt nút của Tiêu Vân Phi cũng ác ôn, rất chặt, không cởi nổi.

    Bi Vàng còn từ bỏ sớm hơn cả y, vì nó không có động lực, Tả Thiếu Dương chỉ biết thở dài nói với nói:
    - Đến mày cũng không cắn nổi, hai ta đành chịu bị giam ở đây thôi, chẳng may người ta vướng việc gì không lên được núi thì tao với mày chết đói.

    Bi Vang kêu chít chít, nhảy lên vai Tả Thiếu Dương, cọ đầu vào má y an ủi, nó chỉ biết mỗi trò này.

    Đêm xuống, gió núi lạnh căm, Tả Thiếu Dương tuy mặc áo trong áo ngoài, nhưng vẫn lạnh, trong hang chỉ có một cái chăn, trải nó ra, chăn lạnh cho nên đắp lên người cũng vô ích, lấy nó làm đệm, ngồi lên đó, ôm Bi Vàng trong lòng cho ấm, mệt mỏi, cứ thế ngồi ngủ.

    Sáng hôm sau thức dậy, thấy có thêm nhiều vật dụng, một cái chăn ấm nữa, có ống trúc đựng nước, lương khô, một cái ô, điên nhất nó là ô màu đỏ, trêu mình chắc? Lúc này cần ô làm gì chứ, vừa lẩm bẩm chửi vừa ăn, Tiêu Vân Phi chắc tới lúc mình ngủ, hẳn không muốn cãi nhau với mình, rốt cuộc vì sao nàng làm thế? Chắc chắn là nàng có thù oán với Đỗ Yểm, không đơn giản chỉ vì nghĩ cho mình, hay nàng thuộc phe nào đó đối địch với Đỗ Yểm, khả năng đầu có lẽ cao hơn.

    Lại thêm một ngày nữa, buồn chán cực độ, cả ngày Tả Thiếu Dương cuộn mình trong chăn đệm ngủ, đột nhiên y bị tiếng động mơ hồ đánh thức, mở mắt ra, trời vẫn còn tối đen, đây là bóng tối trước bình minh. Bên tai có tiếng người, nhưng nghe không được rõ lắm.

    Tìm mình? Chắc chắn thế rồi.

    Tả Thiếu Dương ngồi dậy, giương tai nghe, âm thanh gần hơn nhiều.

    Lần này nghe rõ rồi đúng là "Tả đại nhân!"

    Tất nhiên là Bành Bính phái người đi tìm mình, có khi Kiều Xảo Nhi, Bạch Chỉ Hàn cũng đi cùng, mặc dù chỉ nghe thấy tiếng gọi chung chung, không nghe thấy giọng nữ, nhưng Tả Thiếu Dương dám khẳng định điều này, mình không về, các nàng sẽ chẳng chịu ngồi yên. Cố gắng tiến về phía cửa động, bên ngoài sương sớm bao phủ, căn bản không nhìn thấy gì hết.

    Tả Thiếu Dương dùng toàn lực hét lên:
    - Này, ta ở đây, ta là Tả Thiếu Dương, ta bị nhốt trong hang rồi ...
    Gào khản cổ nhưng không thấy đáp lại, những người kia vẫn hô đúng một câu "Tả đại nhân!", tiếng hô lớn dần, tới gần lắm rồi người nhoài ra, thiếu chút nữa trượt ngã, rống như kẻ điên:
    - Ta ở đây, ở trong hang, ê ê ê ...

    Bi Vàng cũng đứng ở cửa hàng nhảy lên nhảy xuống kêu chít chít loạn cả lên.

    Tới khi Tả Thiếu Dương họng đau rát, khô khốc, không còn kêu ra tiếng nữa, tiếng gọi y đã qua lúc to nhất, đang dần đi xa, hẳn là bọn họ rất đông người cùng hô, cho nên âm thanh mới lớn, mình nghe được, còn mình chỉ có một thân một mình, lại trong hang, hét không tới tai họ được, tức mình nhặt hòn đá ném mạnh ra ngoài, chỉ tổ mất sức, chẳng giải quyết được gì.

    Làm thế nào bây giờ? Không có lửa để đốt, có lửa thì đã đốt cháy sợi dây thừng này rồi, khỏi đứng đây nghĩ cách.

    Tiếng hô lại nhỏ thêm một chút, Tả Thiếu Dương như kiến bò chảo nóng.

    Phía chân trời đã xuất hiện vầng sáng trắng bạc, ánh hoàng kim le lói rải đầy sườn núi, sương mù phai dần, thấp thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, toàn đá và cây.

    Câu "Tả đại nhân" sắp không nghe thấy nữa rồi.

    Tả Thiếu Dương ngồi bịch xuống đất, Bi Vàng rất giỏi cảm nhận tâm trạng của y, thoáng cái từ tảng đá nhảy xuống, leo lên vai y, lại dùng cái đầu cọ cọ vào má y an ủi.

    Đúng rồi, đúng rồi, mình ngốc quá, phải nhanh lên, Tả Thiếu Dương mắt sáng rực, lấy răng xé riềm chăn, được ra được một đoạn chỉ thô, lục cái gủi lấy ra một củ sâm Hoa Sơn, buộc lên người Bi Vàng.

    Củ sâm dài gần hết người Bi Vàng, nó không thoải mái chút nào hết, xoay vòng vòng như con chó nhỏ muốn cắn cái đuôi của mình, Tả Thiếu Dương nâng Bi Vàng lên, cọ vào má mình, thì thầm:
    - Bi Vàng, trông cả vào mày đó ... Đi tìm Chỉ Nhi! Đi tìm Chỉ Nhi! Đi đi!

    Tả Thiếu Dương từng bỏ công dạy Bi Vàng rất nhiều thứ, cho tới giờ nó chỉ làm được hai việc, huýt sáo nó chạy về cùng chuyển đồ thôi.

    Chỉ là lần này khoảng cách có vẻ xa, không biết Bi Vàng có tìm thấy Bạch Chỉ Hàn không nữa, Tả Thiếu Dương lặp đi lặp lại mệnh lệnh, sau đó thả Bi Vàng xuống, vỗ mông nó.

    Bi Vàng chạy ra cửa động, quay đầu nhìn lại một cái rồi phóng vút đi.

    ….

    Cách đó rất xa, Bành Bính lên cơn hen suyễn, hô hấp không được, nhũn người ngã xuống.

    Đám hộ vệ tùy tùng hoảng sợ, đỡ ông ta ngồi xuống, thái y đi theo không chút chậm trễ, vừa bấm nhân trung lại vừa đâm mười đầu ngón tay, nhưng Bành Bính không phải hôn mê, mà là do cơn hen khiến ngạt thở, những biện pháp này không có ích gì.

    Thái y cấp cứu hồi lâu, tới khi trời sáng hẳn, biện pháp gì cũng dùng rồi, mồ hôi như tắm, nhưng Bành Bính không tỉnh lại, hơi thở ngày một yếu.

    Ba người Bạch Chỉ Hàn cũng ở bên lo lắng, vị lão quan này vì giúp tìm kiếm Tả Thiếu Dương, bất chấp bệnh nặng vất vả suốt một ngày, nên bệnh mới tái phát.

    Đang lúc mọi người định đưa Bành Bính xuống núi, báo nguy về Trường An, để thái y thự cử thái y giỏi hơn tới thì trên cành cây có thứ nhảy bộp xuống vai Bạch Chỉ Hàn.

    Bạch Chỉ Hàn giật mình, sau đó mừng rỡ kêu lên:
    - Bi Vàng.
    Ôm nó vào lòng hôn hít một hồi, rối rít hỏi:
    - Bi Vàng, thiếu gia, thiếu gia đâu?

    Kiều Xảo Nhi thì bật khóc trong vui sướng, bắt tay làm loa, hô lớn:
    - Phu quân, chàng ở đâu?

    Cả đoàn người đoán đây là thú cưng của Tả Thiếu Dương rồi, cùng đứng dậy đồng thanh hô "Tả đại nhân!"

    Bốn xung quanh đang náo loạn thì Bạch Chỉ Hàn để ý tới thứ buộc trên lưng Bi Vàng, gỡ ra:
    - Đây có phải là thuốc cho Bành đại nhân không?

    Viên thái y chạy vội tới, cầm lấy, mặc dù ông ta chưa từng dùng thứ này làm thuốc, nhưng dựa vào kinh nghiệm hành y lâu năm, ông linh cảm đúng là thuốc, kệ bùn đất cắn thử một miếng nhỏ, mừng rỡ nói:
    - Đúng, chắc chắn là nó rồi.

    Nếu tình huống bình thường thái y tuyệt đối không dám dùng bừa thuốc mình không biết, nhưng lúc này Bành Bính nguy trong sớm tối, không cứu chữa kịp thời có khi bỏ mạng ở Hoa Sơn này.

    Hôm nay lên núi, vì chuẩn bị nếu gặp Tả Thiếu Dương sẽ sắc thuốc dùng ngay, cho nên bọn họ mang theo cả thuốc lẫn ấm, hộ vệ nhanh chóng nhóm lửa bắc bếp.

    Kiều Xảo Nhi thì lại cuống lên, hỏi dồn dập:
    - Phu quân biết chúng ta lên núi, vì sao không về? Chàng ở đâu, sao lại buộc thuốc lên người Bi Vàng đưa tới? Phu quân làm sao rồi? Bạch tỷ tỷ nói đi.

    Bạch Chỉ Hàn vuốt ve Bi Vàng, bảo nó đi tìm Tả Thiếu Dương, nó chỉ rúc vào lòng nàng tìm hơi ấm, nàng không phải Tả Thiếu Dương, chẳng ra lệnh được cho nó, con thú thông minh không nghe lời nhiều chủ, nàng cũng lo lắm, nhưng không để Kiều Xảo Nhi hoảng loạn, mỉm cười an ủi:
    - Phu nhân đừng lo, thiếu gia đã gửi Bi Vàng tới, tức là biết chúng ta lên núi tìm rồi, nếu thiếu gia gặp chuyện gì, nhất định để Bi Vàng mang thứ gì đó của bản thân tới chứ không phải là thuốc cho Bành đại nhân, có thể thiếu gia đang vướng chuyện gì đó thôi, tạm thời chưa tới tìm chúng ta được thôi.

    Nghe Bạch Chỉ Hàn phân tích, Kiều Xảo Nhi cũng hơi yên tâm:
    - Cái núi này lạnh lắm, phu quân bị lạnh thì sao?

    Bạch Chỉ Hàn cười khổ:
    - Thiếu gia không phải là trẻ con, sẽ biết tự lo cho mình, lần trước lên núi gặp phản quân, cũng là mùa đông giá rét, chẳng phải bình an trở về sao, thiếu gia rất bản lĩnh.

    Kiều Xảo Nhi tức tối dậm chân:
    - Lần sau không cho phu quân lên núi nữa, cứ lần nào lên núi là có chuyện lần đó.

    Bạch Chỉ Hàn cười gượng, nàng biết lần đầu Tả Thiếu Dương gặp Miêu Bội Lan là khi y lên núi chẳng may bị ngã, được Miêu Bội Lan cứu, Tả Thiếu Dương đúng là xung khắc với núi rồi.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 456: Hòa!

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Thuốc chẳng mấy chốc sắc xong, viên thái y kia cũng chỉ là dựa vào thời gian sắc loại thuốc khác để xác định, rồi đun thêm một chút, đủ uống ba lần, lần đầu không dám cho uống nhiều, sai hộ vệ đỡ Bành Bính lên cho uống non nửa trước, chờ thêm một lúc, kiểm tra mạch không có gì bất thường mới cho uống tiếp.

    Nói thật, với thứ thuốc không rõ ràng thế này, thái y có thể không cho Bành Bính dùng, như thế Bành Bính có gì bất trắc cũng không liên quan gì tới mình, nhưng ông ta rất có lương tâm y giả, không ngại dùng thuốc, mặt hết sức khẩn trương, tay không hề rời cổ tay Bành Bính, mạch vẫn vậy, tuy không khởi sắc, cũng không đoạn tuyệt.

    Viên thái y mệt, ngồi bệt luôn cả xuống bãi cỏ, mặt trời lên cao, vàng rực rỡ, có chút chói mắt, hộ vệ cởi áo ngoài ra, che ánh nắng cho Bành Bính.

    Lần này bọn họ lên núi không chỉ có hộ vệ Bành Bính, còn có toàn bộ sai dịch huyện Hoa Sơn, huyện lệnh cũng đích dân dẫn người đi tìm khắp núi, tới chỗ bọn họ nói không có bất kỳ tin tức gì.

    Đã thế lại nghe Bành đại nhân đổ bệnh hôn mê bất tỉnh, tim vọt luôn lên cổ, chạy tới chỗ Bành Bính nằm thì giày cũng rơi mất rồi, mồ hôi ròng ròng, không biết là mồ hôi nóng hay lạnh:
    - Bành, Bành đại nhân sao rồi?

    - Mạch Bành đại nhân đã mạnh hơn trước rồi, chứng tỏ thuốc dần phát huy tác dụng.

    Một câu nói làm đám hộ vệ vừa vui mừng, vừa muốn đá lão thái y này một phát, không nói sớm cho người ta đỡ lo, làm cái mặt âm u nãy giờ làm người ta sợ chết khiếp.

    Vị huyện lệnh cũng lau mồ hôi:
    - Chư vị, lui cả ra đi, vây quanh thế này không tốt đâu, để đại nhân thở với.

    Đám hộ vệ thị tòng lui ra, im lặng chờ đợi.

    Hơn nửa canh giờ nữa, hô hấp Bành Bính mạnh thêm, có thể phân biệt được bằng mắt thường, tiếng khò khè trong cổ nhỏ đi rất nhiều, dần dần hơi thở bình ổn hơn rất nhiều.

    Thái y mừng rỡ vô cùng, vớt sâm vẫn còn nguyên hình trong nồi, quan sát kỹ càng:
    - Thứ này đúng là thần kỳ, nhất định giúp giảm ho thông suyễn là nó rồi, y thuật Tả đại nhân thật cao minh, có đơn thuốc này, Bành đại nhân có thể khống chế được bệnh rồi. Mau, mau phái người đi đào thêm nhiều vào, mang về cho đại nhân dùng dần.

    Huyện lệnh gọi hết nha dịch đang phân ra tìm kiếm khắp nơi tới, bảo bọn họ đi đào sâm, đồng thời tìm kiếm Tả Thiếu Dương.

    Mọi người vây lấy xem cái cây đem sắc thuốc ít nhiều thay đổi, may mà bọn họ đều sống ở vùng này, vài người nhận ra, nhớ lấy ngoại hình, phân tán ra tìm kiếm.

    Tới gần trưa, Bành Bính thở càng mạnh, cuối cùng hự một tiếng, tỉnh lại.

    - Đại nhân tỉnh rồi, đại nhân tỉnh rồi.
    Viên thái y kêu lớn:

    Thị tòng đi tới đỡ Bành Bính ngồi dậy, Bành Bính hơi nheo mắt, đưa tay che ánh nắng mặt trời:
    - Ta, ta làm sao thế?

    - Đại nhân, ngài bệnh tình phát tác, hôn mê, may mà được Tả đại nhân phái con sóc nhỏ mang thuốc tới, tiểu nhân sắc thuốc cho ngài dùng, hiệu quả rất tốt.

    Bành Bính sờ ngực, khe ho vào tiếng, cổ họng tuy vẫn hơi rát, nhưng thoải mái hơn nhiều, hô hấp thông thuận, không cần rướn người lên thở nữa, hít sâu một hơi không khí trên núi, bao lâu rồi không có sự thoải mái này, quay đầu nhìn:
    - Tả, Tả hiền đệ đâu rồi?

    Viên huyện lệnh không biết hai người này mới xưng huynh gọi đệ với nhau, Bành Bính đau bệnh như thế mà cất công lên núi tìm Tả Thiếu Dương thì tất nhiên quan hệ rất tốt, khom người tới:
    - Tả đại nhân chỉ đưa thuốc tới, không thấy đâu, tiểu nhân đã phát động toàn bộ người trong nha môn tìm kiếm.

    Bành Bính kệ ông ta, cố gặng đứng dậy, đi về phía đám Kiều Xảo Nhi:
    - Đệ muội, Tả hiền đệ sao rồi, có biết tin gì không?

    Kiều Xảo Nhi chỉ Bi Vàng cuộn mình ngủ trong lòng Bạch Chỉ Hàn:
    - Phu quân của thiếp thân buộc thuốc vào mình nó mang tới, hẳn là không sao.

    - Hiền đệ là người lành, sẽ có trời giúp.
    Bành Bính nhìn sắc trời, tới trưa rồi, mai phải hội triều, giờ không về sẽ không kịp, áy náy nói:
    - Đệ muội, ta có việc gấp, không thể trì hoãn, giờ cần về thành nhất định quay lại, tới khi đưa được Tả hiền đệ về mới thôi, muội cứ yên tâm.

    Nói rồi lệnh huyện lệnh Hoa Sơn tìm kiếm ngày đêm, hộ vệ của mình cũng ở lại, chỉ cùng thái ý, đánh xe và một thị tòng, lên xe ngựa, phóng nhanh về kinh thành.

    ……….

    Trong hang Tả Thiếu Dương hết đứng lại ngồi, thi thoảng nhìn ra cửa hàng, không biết Bi Vàng có tìm được tới chỗ Bạch Chỉ Hàn không, không biết nàng có trong đoàn người đó không.

    Chẳng biết cái gì cả, mà hò hét khản cổ cũng không ăn thua, không biết đây là chỗ quỷ nào, sao người ta không tìm ra, rất có thể đây là chỗ trốn của Tiêu Vân Phi sau khi làm mấy chuyện bắt gà trộm chó, Tả Thiếu Dương tức tối nghĩ.

    Bi Vàng đi rất lâu không về, huýt sáo mấy lần không ăn thua, rõ ràng nó đã đi xa, yên tâm một nửa, chứng tỏ nó có thể tìm được đoàn người kia, con ngốc đó sao không dẫn mọi người tới tìm mình? Chẳng lẽ Bạch Chỉ Hàn ở đó, nó trốn trong lòng nàng ngủ mất rồi? Bi Vàng không thích mấy chỗ tối tăm ẩm ướt, nó là con sóc bị chiều hư rồi, nếu ở chỗ sướng hơn, nó tất nhiên không quay lại, nó lại không hiểu mình bị giam ở nơi này.

    Chăn xé rách buộc cho Bi Vàng rồi, trông nham nhở như bị chuột gặm, thấy mình ngu, sao không cắn cái đệm, giờ hay rồi, chăn sạch phải gấp lại trải xuống dưới, đệm bẩn mang lên đắp, không muốn Tiêu Vân Phi phát hiện ra điều gì.

    Hôm qua Tiêu Vân Phi mang tới cho y mấy cuốn sách, giờ này còn tâm tình nào mà xem sách nữa, chỉ cầu mong cho Bi Vàng tìm được đám Kiều Xảo Nhi, nếu không chẳng biết các nàng sẽ lo lắng thế nào nữa, hiện không còn nghe thấy tiếng gọi, chắc họ đã đi nơi khác.

    Cảm thấy thời gian sao trôi đi chậm như thế, mặt trời như bị đóng đinh vào một chỗ vậy, chẳng nhúc nhích gì cả.

    Tất nhiên không có chuyện đó được, mặt trời vẫn cứ xuống núi, trời tối, sương xuất hiện màn đêm phủ kín trời đất, mưa tí tách rơi.

    Chỗ y ngồi ở địa thế cao, cho nên nước mưa không vào được, mưa suốt cả một buổi sáng, tới khi trời sáng mới dừng.

    Mặt trời xuất hiện, Tả Thiếu Dương vẫn ngồi nhìn ra cửa động, tới trưa quấn chăn ngủ, ngủ dậy ăn lương khô, quá buồn chán lấy sách đọc, là y thư, hẳn của thái y thự, chẳng có chút giá trị nào cả, nhiều chỗ sai nữa, đọc bực vào người, ném đi.

    Lại một ngày nữa trôi qua, đêm hôm đó trăng sáng, là đêm đẹp, thức đến nửa đêm, Bi Vàng, mày đâu rồi? Sao còn chưa quay về?

    Ngủ một lèo tới khi mặt trời chiếu vào mặt mới tỉnh lại, lờ mờ thấy có bóng người.

    - Tiêu tỷ tỷ.

    Tả Thiếu Dương chẳng nhìn rõ người đã gọi ngay, còn ai vào đây được nữa, quả nhiên thấy Tiêu Vân Phi đứng dựa lưng vào vào cửa hang, mặt quay ra ngoài, dáng vẻ có phần thê lương.

    Một lúc lâu sau Tiêu Vân Phi mới quay đầu lại:
    - Không biết Bành Bính được ai giúp, bệnh tiến bộ rõ ràng, hoàng thượng không bắt ông ta nghỉ hưu nữa.

    Bi Vàng, mày nhớ đấy, về nhà không rang hạt dưa cho mày ăn nữa, thấy mỹ nữ rồi không quay lại tìm tao, Tả Thiếu Dương trong nghiến răng nghiến lợi, ngoài tỏ ra thản nhiên:
    - Thiên hạ bao la, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, có gì lạ đâu ... Vậy ta không cần ở lại trên núi nữa chứ.

    - Ngươi ở lại làm gì? Thích cái động này à?

    Nghe giọng nàng có phần bực dọc, Tả Thiếu Dương không dại gì đổ thêm dầu vào lửa:
    - Đương nhiên là không, mấy ngày qua chán muốn chết rồi, không về nương tử của ta sẽ lo.

    Tiêu Vân Phi nhìn y ngờ vực:
    - Bọn họ trông chẳng có vẻ lo lắng lắm, mấy hôm rồi ở nguyên một chỗ không đi đâu.
    Đi tới cởi trói cho Tả Thiếu Dương:
    - Ta không biết ngươi làm thế nào, nhưng nhất quyết là ngươi giở trò, ngươi cứu Bành Bính. Mong là tương lai ngươi không hối hận vì chuyện mình làm.

    Tả Thiếu Dương gật đầu:
    - Đường phải tự đi mới biết là đúng hay sai, không va vấp không có trưởng thành, chỉ cần là lựa chọn của bản thân, bất kể hạnh phúc hay đau khổ, ta sẽ không hối hận.

    - Ta giam ngươi ở đây, ngươi có hận ta không?

    - Nói thật, mới đầu ta rất hận ... Nhưng nghĩ lại lần tỷ một mình lên Quỷ Cốc phong tìm ta lần trước, ta muốn hận cũng không được.
    Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi nói:
    - Lần này, coi như chúng ta hòa, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.

    Người Tiêu Vân Phi khẽ run một cái, sao không hiểu ý Tả Thiếu Dương, điều này tức là y không muốn sau này nàng can thiệp vào chuyện của y, hay nói cách khác, hai người không còn nợ nần dính líu gì nữa, ai thèm dính lấy ngươi, Tiêu Vân Phi nghiến răng:
    - Tốt, hòa nhau là tốt, ta không thích nợ người khác .... Cũng không thích người khác nợ mình ...
     
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 457: Đỗ Yểm là người thế nào?

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Tả Thiếu Dương lờ mờ tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong cái bụi cây, biết câu cuối của mình chọc giận của Tiêu Vân Phi rồi, nhưng thế cũng tốt, để nàng đừng bao giờ xen vào chuyện của mình nữa, vị tỷ tỷ này hành sự quá tùy tiện, ghét nhất là không bận tâm người khác nghĩ gì, thích gì làm nấy, hòa cái khỉ, đánh mình một cái rõ đau.

    Lảo đảo đứng dậy, xa xa thấy khách sạn, có nhiều bộ khoái nha môn hoặc đứng hoặc ngồi ở cổng.

    Bộ khoái nha môn không nhận ra y, nhưng chưởng quầy và thị tòng của Bành Bính thì mừng phát khóc, vì tìm vị y quan này, bọn họ gần như lục tung Hoa Sơn rồi, vội chạy tới:
    - Tạ đại nhân, ơn trời ngài về rồi! Lão gia nhà tiểu nhân lo lắm, đại nhân không sao chứ?

    Tả Thiếu Dương đầu vẫn váng vất, đây là hậu di chứng sau khi bị đánh ngất, Tiêu Vân Phi cố tình làm thế, nếu không nàng có cách làm mình hôn mê không sao cả, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo thù:
    - Ta không sao, bệnh tình lão gia nhà ngươi thế nào?

    - Thi thoảng vẫn ho, nhưng tốt hơn nhiều rồi, không khó thở như trước nữa.

    - Đây là Tả đại nhân sao?

    Có khoảng chục người đi tới, Tả Thiếu Dương không nhận ra, chỉ thấy ai nấy nai nịt gọn gàng, vũ khí đầy đủ, ánh mắt sắc lạnh, vừa xác định là y tức thì có người tản ra bốn xung quanh, với kẻ trói gà không chặt như mình, tất nhiên không phải bao vây, mà là bảo vệ.

    - Các vị là?

    - Tại hạ là hộ vệ của Đỗ đại nhân, đại nhân mời ngài về gấp.

    Đỗ Yểm trước nay không liên lạc gì với mình, tuyệt đối không vô duyên vô cớ phái người tới bảo vệ, Tả Thiếu Dương hỏi:
    - Đỗ đại nhân bị làm sao, bệnh tái phát?

    - Tiểu nhân chỉ được lệnh tới bảo vệ đại nhân, không biết rồi.

    - Vậy đợi ta chút.
    Tả Thiếu Dương hỏi thị tòng Bành Bính, quả nhiên Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn đều tới, nhờ hắn báo tin bình an hộ mình, sau đó lên xe ngựa cùng đoàn hộ vệ của Đỗ Yểm trở về.

    Trước đó mặc dù phủ định lời Tiêu Vân Phi nói về Đỗ Yểm, nhưng Tả Thiếu Dương không khỏi dao động, y nghe rất nhiều người đánh giá không tốt về đông ta. Rốt cuộc Đỗ Yểm là người như thế nào? Tả Thiếu Dương rất muốn biết.

    Vẫn vào Đỗ phủ từ hậu môn, đi qua hoa viên không có gì quá đặc sắc, tới thẳng phòng ngủ của Đỗ Yểm.

    Ở cửa có ba người đứng gác, thấy bọn họ tới, lập tức cảnh giác đặt tay lên vũ khí.

    - Lãnh đội chính, chúng tôi đã đưa được Tả đại nhân về.

    Tả Thiếu Dương nghe thế nhìn vị Lãnh đội chính này, hắn thấp nhưng đậm người, mặt hơi rỗ, vừa trông đã biết là loại người không nên trêu ghẹo vào, đây chính là người tra tấn Ngưu bả thức rồi.

    - Giao cho ta được rồi, các ngươi lui đi.
    Khác đám hộ vệ ít nói kia, Lãnh đội chính tỏ ra khá nhiệt tình, đi tới khom người thi lễ:
    - Tả đại nhân cuối cùng đã về, ngài không sao chứ?

    - Nhờ phúc, ta không sao, lão gia nhà các ngươi bệnh tái phát.

    - Vâng, chính là bệnh lần trước, có điều lần này không nghiêm trọng, chỉ là đại nhân mất tích ở Hoa Sơn, lão gia lo cho an nguy của ngài.

    Tả Thiếu Dương thầm cảm thán, không ngờ vận mệnh của một lang trung nhỏ như mình lại cùng một vị quyền thần trói buộc vào một chỗ, làm y muốn chỉ chuyên tâm y thuật cũng không xong, đúng là tạo hóa trêu người.

    - Có điều lão gia đang phê tấu chương, đại nhân chờ một chút.

    - Không sao.
    Tả Thiếu Dương vừa rồi ngồi xe ngựa đi gấp, xóc nảy tới muốn rã rời, hơn nữa mấy ngày qua nghỉ ngơi cũng không tốt, mệt mỏi lắm rồi.

    - Tả đại nhân, mời đi bên này.

    - Đỗ đại nhân bận lắm sao?
    Tả Thiếu Dương thuận miệng hỏi:

    - Vâng ạ, lão gia thân kiêm hai chức, vừa phụ trách ngự sử đài, vừa phụ trách lại bộ, ngày nào cũng thức tới canh ba, có khi tới rạng sáng mới ngủ, chợp mắt một chút đã phải lên triều.

    Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày, bệnh này của Đỗ Yểm gần giống của Tang mẫu, kỵ nhất là lo nghĩ quá độ:
    - Đỗ đại nhân thật cực nhọc.

    Lãnh đội chính thở dài:
    - Vâng, hôm qua lão gia thức suốt đêm, hôm nay tảo triều, về rồi nằm nghỉ một lúc không yên, lại thức dậy phê duyệt tấu chương, lão thái gia khuyên không được.

    Tả Thiếu Dương thầm gật đầu, chưa biết con người Đỗ Yểm ra sao, chỉ riêng điều này cho thấy ông ta là quan viên tận chức tận trách.

    Lãnh đội chính dẫn Tả Thiếu Dương tới hoa sảnh, làm hộ vệ như hắn giỏi nhất là nhìn mặt đoán y, biết Tả Thiếu Dương mệt mỏi, bảo thị nữ mang trà lên rồi lui ra, đóng cửa phòng lại.

    Trong phòng có một cái giường thấp, vốn là chỗ để ngồi, Tả Thiếu Dương kệ, nằm xuống, hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, chỉ cần được nằm thẳng người ra là vui rồi, mấy hôm nằm co quắp như con tôm.

    Đặt lưng xuống đã thiếp đi, chẳng ngủ được mấy đã có người vỗ vỗ vai.

    - Tả đại nhân, lão gia mời ngài tới.

    Tả Thiếu Dương ngồi dậy thấy mép ươn ướt, đưa tay quệt đi, theo thị tòng tới phòng ngủ.

    Chỉ thấy Đỗ Yểm mặc chiếc áo bào tím, ngồi sau cái bài, chính là kiểu ngồi quỳ cực kỳ khó chịu thời đó, mặc dù phần đông bách tính đã thay đổi sang kiểu ngồi bàn ghế rồi, nhưng giới sĩ đại phu cho rằng đó là văn hóa thấp kém của người Hồ, cho nên giữ truyền thống cũ.

    Thấy Tả Thiếu Dương đi vào, Đỗ Yểm đang phê duyệt công văn nở nụ cười, chòm râu hoa râu rung rung mấy cái, bảo y ngồi phía trước.

    Cảm quan của Tả Thiếu Dương về Đỗ Yểm giống như lần đầu, nhìn thế nào cũng chỉ giống ông già ốm yếu, thi lễ cởi giày ngồi xuống.

    Đỗ Yểm đưa tay che miệng ho khẽ:
    - Làm sao đi hái thuốc lại mất tích, Bành đại nhân lo lắng cho ngươi lắm đấy.

    - Hạ quan hái thuốc không chú ý, ngã xuống một cái hang sâu, nghe thấy mọi người đi tìm, nhưng hét khản cổ mọi người không nghe thấy, mất mấy ngày tìm đủ mọi cách mới leo lên được. Khi xuống núi tìm mọi người lại ngã lần nữa, thành ra chệch hướng, tới giờ đầu vẫn đau ...

    - Làm quan rồi, cần quan uy, không nên chuyện gì cũng tự mình làm như thế, lần sau cần thuốc gì, vẽ tranh sai người đi kiếm là được. Thôi, bình an về là tốt rồi.
    Đỗ Yểm trách vài câu, chuyển đề tài:
    - Lần này ngươi không những cứu mạng Bành Bính, còn giúp hắn một việc lớn, rất tốt.

    Xem ra Bành Bính giữ được quan chức rồi, Tả Thiếu Dương không muốn hỏi sâu hơn:
    - Đó là chức trách của hạ quan, không biết đại nhân gọi hạ quan tới có chuyện gì ạ?

    - Là bệnh cũ tái phát, ngươi xem cho ta.

    - Vâng.
    Tả Thiếu Dương quan sát sắc mặt Đỗ Yểm, da màu vàng bệch, đã có dấu hiệu phù nhẹ, vừa chẩn mạch lại vừa hỏi tình trạng gần đây, nhíu mày nói:
    - Đại nhân bị phong hàn, sau đó khiến bệnh phù tái phát.

    - Lần trước uống thuốc của ngươi đã khỏe lại rồi mà, sao bệnh lại tát phát.

    - Loại bệnh này cơ thể không có năng lực miễn dịch, nói cách khác, chỉ cần mang mầm bệnh, dù trị dứt rồi, lại tái phát, giống như bệnh ho hay cảm sốt, cứ cảm lạnh lại mắc. Bệnh này của đại nhân tối kỵ thương hàn, không cẩn thận để nhiễm lạnh, hoặc mệt mỏi quá độ, sức khỏe suy giảm, không áp chế được nữa, bệnh sẽ thừa cơ vùng lên.

    Giải thích đơn giản như vậy, Đỗ Yểm hiểu ngay:
    - Ta cảm thấy vài ngày qua xương cốt không ổn, thi thoảng ho, khớp ngón tay ngón chân đau, lúc nóng lúc lạnh, nhạt miệng, hẳn vì quá bận rộn. Vốn đợi qua thời gian này mới tìm ngươi chữa bệnh, không ngờ gặp chuyện ngươi mất tích, may ngươi không sao.

    Tả Thiếu Dương hỏi:
    - Đại nhân không tìm thái y sao?

    - Có, kê cho thuốc lợi tiểu, chẳng ích gì.
    Đỗ Yểm đặt tấu chương xuống:

    Bệnh của Đỗ Yểm do phong hàn gây ra, trước tiên là lạnh chuyển ho, gốc bệnh ở phổi, không trị phổi, thông thủy đạo, nên tiểu tiện khó, nếu chỉ lợi tiểu mà không trị phổi, không thể dứt, Tả Thiếu Dương gật đầu nói:
    - Đó là họ thấy ngọn không thấy gốc, bệnh này dùng Ma hoàng cam thạch thang với Việt tỳ thang, thêm khương bì là đủ.

    - Ngươi kê đơn đi, bản quan tin y thuật của ngươi.
     
    buinhi99, ducvietvtv, Darkato and 8 others like this.
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 458: Đỗ Yểm là người thế nào?

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Tả Thiếu Dương cầm bút kê đơn ngay tại chỗ, đều là phương thuốc thông dụng, chỉ gia giảm ít vị thuốc thôi, giao cho thị tòng đi bốc thuốc là được, tới đây là hết việc của mình, chuẩn bị cáo từ, lúc này đoán chừng Kiều Xảo Nhi, Bạch Chỉ Hàn biết tin mình an toàn đã về tới nhà rồi.

    Đột nhiên Đỗ Yểm hỏi:
    - Nghe nói trước kia ngươi làm hai bài thơ dùng để tương thân, khảo vấn tài học nhà nữ đúng không?

    - Vâng.
    Tả Thiếu Dương không hiểu Đỗ Yểm đột nhiên hỏi chuyện này làm gì:

    - Tuân Phụng Thiến trong Thế thuyết tân ngữ là hảo nam nhi, vốn nên đem tài hoa của mình, báo đáp quốc gia, ghi danh sử sách, nhưng lại vì thê tử mà chết, đó là hành vi ngu xuẩn, ngươi lại tán thưởng, người ta nhìn vào sẽ thấy gì, thấy ngươi mê luyến nữ nhi thường tình, không gánh được trọng trách.
    Đỗ Yểm nói có phần nghiêm khắc:

    - Hạ quan thiếu suy xét.
    Tả Thiếu Dương không cãi, cha y trước kia cũng nói mấy câu tương tự, chỉ là không thẳng thắn bằng, dù sao đó là quan điểm phố biến thời đó.

    - Biết thế là tốt.
    Mặt Đỗ Yểm hơi giãn ra:
    - Lúc đó ngươi chỉ là một thư sinh, viết bài thơ mơ mộng thế cũng đành, ngươi ta cùng lắm cười chỉ chê cười vài câu là hết. Nhưng giờ ngươi là quan, quan viên phải cho ra dáng quan viên, quan lớn hay quan nhỏ cũng là bộ mặt triều đình, cho nên chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng để sơ hở cho người ta nắm, nếu không sau này ngươi làm quan lớn rồi, sẽ có kẻ mang ra nói, ảnh hưởng tới sĩ đồ.

    - Vâng.
    Tả Thiếu Dương đáp đơn giản:

    - Còn một bài thơ ngươi viết trên tường xuân lâu phường Bình Khang, "Thập niên nhất giác Trường An mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh." Ngươi nghe đi, người ta nghĩ sao? Người ta nói ngươi là một lãng tử, chỉ biết vất vưởng thanh lâu.

    Tả Thiếu Dương ngớ ra, y không nhớ mình viết câu đó khi nào, thế nhưng đó là bài Khiển Hoài của Đỗ Mục, vậy thì chắc chắn là mình viết rồi, có thể lần nào đó đi xuân lâu với Ngũ Thư say rượu viết ta.

    - Xem đó chính bản thân ngươi cũng không nhớ mình làm gì nữa.
    Đỗ Yểm nhìn sắc măt Tả Thiếu Dương có chút hận sắt chẳng thể rèn thành thép:
    - Bản quan sai người xóa bài thơ đó rồi, còn cả bài từ về Tuân Phụng Thiến, sau này ai hỏi tới phải phủ nhận, rõ chưa?

    Nếu là hơn một năm trước, Tả Thiếu Dương dứt khoát sẽ tranh luận với Đỗ Yểm một phen, bảo vệ lý tưởng của mình, nhưng bây giờ y trưởng thành rất nhiều, cũng hiểu Đỗ Yểm không cần chỉ bảo mình những điều ông ta cho rằng đó là sai, thân phận hai bên cách nhau quá xa, nếu không quan tâm, ông ta chỉ cười một câu là đủ, chân thành gật đầu:
    - Đa tạ đại nhân chỉ bảo.

    - Ừm.
    Đỗ Yểm hài lòng về thái độ này của Tả Thiếu Dương, vuốt râu nói:
    - Trong ba bài thơ của ngươi, bài tả tảo triều là hay nhất, vớt vát lại cho ngươi chút. Ài, nếu trước kia ta sớm biết ba bài thơ này đã tiến cử ngươi tham gia khoa tú tải rồi. Có điều người biết ngâm thơ làm phú trên triều không ít, còn y giả sau Tôn lão, Hứa lão, không còn ai tiếp nối được, cho nên ngươi tiếp tục hành y cũng tốt, con đường này không phải không đi, nhìn Hứa lão thì rõ, chỉ cần được hoàng thượng coi trọng, nếu ngươi có tài trị quốc an bang, có thể chuyển từ y sang chính, thành rường cột quốc gia. Bản quan đánh giá cao ngươi, cho nên mới nói mấy câu này, về sau mọi chuyện cần lưu tâm, đặt chữ "ổn" lên hàng đầu.

    Tả Thiếu Dương chẳng hứng thú làm rường cột quốc gia, mà có hứng cũng chẳng có hi vọng, thời Trinh Quan năng thần trị quốc an bang nhiều như lông trâu, làm gì tới lượt mình. Trước kia ngoài một lòng học y, cũng chỉ học ít thơ tán gài, nếu để mình tể tướng, chỉ e không làm quốc gia lụi bại thì cũng bị kéo ra chợ chặt đầu, khá nhất được về hưu non thì cũng bị sử sách chửi rủa, Tả Thiếu Dương chẳng có gì hay ngoại trừ rất biết mình.

    Đỗ Yểm nãy giờ vẫn quan sát Tả Thiếu Dương, nếu là người có tham vọng, lúc này đã kích động quỳ xuống tạ ơn rồi, Tả Thiếu Dương mặt cảm kích, nhưng mắt bình thản như giếng sâu, tựa hồ như nói chuyện người khác, lòng thầm thở dài, kẻ này lòng không chí lớn, thôi thì sau này giúp y chút danh tiếng, để y sống an nhàn là đủ, phẩy tay bảo y có thể về.

    Tả Thiếu Dương thi lễ thối lui, lòng không khỏi cảm khái, Đỗ Yểm không hổ là một vị quyền thần, rất có sức hút, nếu là Ngũ Thư có khi xụt xịt khóc vì cảm động, thề lấy thân báo đáp ơn tri ngộ rồi.

    Tới giờ Tả Thiếu Dương vẫn chưa có được đánh giá nào về Đỗ Yểm. Cũng phải thôi, nếu ông ta dễ bị nhìn thấu thì đối thủ đã nghiền ông ta ra bã rồi, chí ít thì ông ta đối xử với mình coi như không tệ.

    Tả Thiếu Dương vừa đi ra ngoài thì có mấy người chạy tới, mặt mày nịnh bợ:
    - Tả đại nhân, ngài bận rộn xong chưa ạ, lão gia nhà tiểu nhân đang đợi.

    - Trông ngươi vẫn khỏe mạnh nhỉ, chưa bị đánh chết là khá đấy.

    Đó là tên cùng Tả Thiếu Dương lên núi hái thuốc.

    - Đại nhân chê cười rồi, đoán chừng lão gia quên thôi, tiểu nhân thế nào cũng không thoát.

    Lão tử nhốt trong hang mấy ngày liền, ngươi mà thoải mái thì tâm lý lão tử mất cân bằng, Tả Thiếu Dương hài lòng ngáp một cái:
    - Đi thôi.

    Đoàn người vội vàng tới Bành phủ, phản ứng của Bành Bính khác hẳn Đỗ Yểm, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nắm tay y lắc lấy lắc để:
    - Hiền đệ về rồi, lão ca thực sự lo đệ xảy ra chuyện không may, rốt cuộc là sao?

    Tả Thiếu Dương cười khổ:
    - Đệ không may ngã xuống cái hố ...
    Câu chuyện xui xẻo tất nhiên không muốn nói kỹ, chả vinh quang gì:
    - Bệnh của đại nhân thế nào rồi?

    - Tốt, không ho nhiều nữa, nên thở cũng dễ hơn ... Hôm đó ta uống thuốc do con sóc của đệ mang tới, ngày ba bận đúng như trong đơn, hôm sau diện thánh, cố nhịn một chút là ... Khụ .. Cả ngày không ho tiếng nào nữa, hoàng thượng biết ta bị bệnh lâu năm không trị được, cho nên ngạc nhiên lắm, hỏi ta nhờ ai chữa trị cho, ta liền khen ngợi đệ một phen.

    Tả Thiếu Dương nghe thấy vị hoàng đế trứ danh hỏi tới minh, không khỏi kích động:
    - Thế hoàng thượng có nói gì không?

    - Nói chứ, nói đệ còn trẻ mà y thuật cao minh như thế, nếu có thêm thời gian, nhất định thành danh y một đời.

    Tả Thiếu Dương cảm thấy xương cốt như nhẹ đi vài cân, cười ngốc nghếch:
    - Đa tạ đại ca.

    - Tạ ơn ta cái gì, khụ khụ ... Ta phải tạ ơn đệ mới đúng, nếu không nhờ linh đang diệu dược của đệ thì bây giờ ta đang chuẩn bị hành trang về quê rồi ... Ha ha ha .. Khụ khụ khụ ...
    Nói tới chỗ cao hứng, Bành Bính cười lớn, nhưng tiếng cười bị tràng ho dài cắt đứt.

    Lần này Bành Bính ho tới mắt đỏ dừ, ho gập người vô cùng thống khổ, thị nữ bên cạnh vội chạy tới đấm lưng, mãi sau mới hồi phục.

    Một tay bóp ngực, cơn khó thở lại quay về, Bành Bính hỏi:
    - Hiền đệ, thế này là sao, đột nhiên bệnh lại tái phát?

    - Đại ca, đệ đã nói rồi mà thứ thuốc này chỉ có thể tạm thời ức chế ho, không thể trị tận gốc, cho nên từ bây giờ đại ca phải uống thêm thuốc chữa trị, bệnh đại ca đã quá lâu ngày, nếu không điều trị năm ba tháng thì tuyệt đối không dứt được đâu.

    - Phải rồi, là ta cao hứng quá nên quên.
    Bành Bính mặt mày đau khổ:
    - Hưởng thụ qua sự thoải mái vừa rồi, đại ca thực sự không chịu nổi cơn ho này nữa.

    - Đại ca yên tâm, trong thuốc trị liệu đó đệ sẽ cho thêm vị thuốc chữa ho, trong thời gian điều trị, huynh sẽ không còn xuất hiện những cơn ho kéo dài như vậy nữa. Ngoài ra đệ sẽ lấy sâm Hoa Sơn làm ít dược hoàn, lúc nào cảm thấy họng khó chịu, cơn ho kéo tới thì uống một hai viên, có thể tạm thời ức chế được nó.

    - Thế thì tốt quá, bệnh này của ta nhờ vào đệ đó. Phải rồi, đệ không có nhà, nên lý chính đã chỗ ta, nói thuyết phục nhà đằng sau đệ chuyển đi rồi, dù sao đất đai ở phường Thanh Long rất nhiều, bố trí cho họ mảnh đất khác không khó, hiện đang rỡ nhà làm vườn, đào ao, ta đã bảo bọn họ, không cần tiếc chi phí, cứ làm sao cho tốt nhất ...
     
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 459: Liên tục có người tìm.

    Dịch: lanhdiendiemla

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us


    Tả Thiếu Dương xua tay, Bành Bính mà hiểu lầm thì nguy, nói ngay:
    - Đại ca, đệ cần mảnh đất trồng thuốc thôi, đâu phải xây dựng hoa viên, đào ao làm cái gì.

    Bành Bính đúng là hiểu lầm thật, ông ta cứ tưởng Tả Thiếu Dương nói thế thôi, giống như chuyện La công công giám định cổ vật vậy, bất kể mục đích thế nào, bề ngoài tỏ ra đường hoàng mới được, ai đi trồng thuốc trong thành chứ:
    - Trồng thuốc thật sao?

    Tả Thiếu Dương cười khổ:
    - Thật, đệ lần này đào rất nhiều cây trên núi xuống, đem về nhà trồng.

    Bành Bính nhìn Tả Thiếu Dương một lúc, gãi đầu:
    - Vậy thì xong rồi đấy, nếu đệ cần gì thêm cứ bảo với giám công.

    - Vâng, đa tạ đại ca.

    - Huynh đệ trong nhà mà, không cần khách khí.

    Tả Thiếu Dương kiểm tra lại cho Bành Bính một lần nữa, rồi kê đơn, trong đó lượng dùng phụ tử mạnh hơn của Tôn Tư Mạc tới năm lần, tất nhiên là phải dùng phụ tử y mang tử Hợp Châu lên, phải giục bên Hằng Xương dược hành nhanh lên mới được, thuốc y không còn nhiều, không có thời gian bào chế, lại không muốn đám Kiều Xảo Nhi làm việc này.

    Ngần ngừ một lúc Tả Thiếu Dương, hỏi:
    - Đại ca, đệ muốn hỏi thăm một người, không biết đại ca có biết không?

    - Là ai, nếu biết nhất định ta sẽ nói.

    - Một người tên là Tiêu Hải Bác, trước kia làm quan trong triều, đệ không nhớ là quan gì.

    Bành Bính thoáng giật mình, sau đó làm ra chiều suy nghĩ:
    - Ừm, xem nào … hình như trước kia có viên quan tên như thế, sau đó phạm vào tử tội, rồi treo cổ chết trong tù, ta cũng không nhớ lắm, có phải là người đệ muốn hỏi không?

    - Đệ cũng không biết, thôi, dù sao cũng không quan trọng lắm.
    Tiêu Hải Bác chính là người Đỗ gia muốn Ngưu bả thức đổ tội mưu hại, Tả Thiếu Dương nghi ngờ ông ta có quan hệ với Tiêu Vân Phi, tuy chỉ dựa vào mỗi họ giống nhau chưa đủ thuyết phục, nhưng y có linh tính rằng mình không sai:
    - Vậy đệ cáo từ.

    Bành Bính có vẻ định nói gì đó, ngập ngừng một lúc chỉ gật đầu.

    Rời Bành phủ, Tả Thiếu Dương nóng lòng về nhà.

    Bành Bính ngồi suy nghĩ hồi lâu, thở dài, sai chuẩn bị xe ngựa tới Đỗ gia, xem ra Tả Thiếu Dương nghe được tin đồn không hay nào đó ngoài kia, chuyện này cần để Đỗ đại nhân biết sớm, như thế cũng là tốt cho Tả Thiếu Dương, xem phản ứng thế nào rồi tính, để lâu có khi thành chuyện lớn thì không hay.

    Trước cửa Tả gia rất đông người, không chỉ có Kiều Xảo Nhi, Bạch Chỉ Hàn mà còn tới mười mấy hàng xóm, Tả đại nhân mất tích bọn họ đều biết rồi, mấy hôm nay Kiều Xảo Nhi cũng không có nhà, nên giờ bọn họ tới an ủi, biết Tả đại nhân bình an, ai nấy thở phào, bên cạnh có vị y quan y thuật cao siêu lại nhân hậu tốt bụng như thế, kiếm đâu ra được chứ?

    Kiều Xảo Nhi nhìn thấy một cỗ xe ngựa đi tới, lòng có linh cảm, rụt tay khỏi vị đại thẩm đang an ủi mình, bất chấp tất cả tập tễnh chạy tới, quả nhiên thấy trong chiếc xe còn chưa dừng dừng, bóng hình quen thuốc nhảy ra, nàng nhảo vào lòng y, ôm chặt lấy cổ, vừa khóc vừa cười:
    - Phu quân, phu quân về rồi, thiếp sợ chết đi được, hu hu hu ...

    Tả Thiếu Dương cũng chẳng ngại đám đông, ôm nàng vào lòng, lau hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, trêu:
    - Nhìn kìa, khóc như con mèo mướp vậy.

    Hàng xóm làng giềng từ già tới trẻ đều trố mắt ra nhìn, đường đường là vị quan gia, phải vô cùng chú ý lễ nghi mới đúng, trước mặt bao người hành động thế này, đúng là … khiến người ta hâm mộ, tình cảm phu thê như thế thật hiếm có, đều biết ý lặng lẽ tản đi, nhưng có rất nhiều đôi mắt thập thò sau khe cửa.

    - Thiều gia đã về.

    Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt phượng như hồ nước thu của Bạch Chỉ Hàn tay ôm Bi Vàng, chăm chú nhìn mình, lần trước y mất tích hai tháng nàng vẫn thản nhiên được, nói gì lần này có vài ngày.

    Bi Vàng rời tay nàng, tung người nhảy thẳng lên vai Tả Thiếu Dương.

    Kiều Xảo Nhi xoa đầu Bi Vàng:
    - May nhờ nó mới biết chàng không sao, nếu không thiếp sợ chết mất.

    Tả Thiếu Dương lại phải kể chuyện đã nói mấy lần, lần này nói dối càng thêm nhiệt tình, cười ha hả:
    - Ta mải mê hái thuốc, không cẩn thận rơi vào một cái hang sâu, nghe thấy mọi người gọi tên ta rồi, nhưng trả lời thì mọi người không nghe thấy, mới để Bi Vàng chạy ra báo tin, đợi nó dẫn mọi người tới cứu, vậy mà nó đi một lèo mất hút luôn, cũng may là mang đủ lương khô và nước uống, cho nên thong thả đắp đá làm thang, tự thoát ra được ... Xuống núi thì không nghe thấy tiếng mọi người nữa, không rõ các nàng ở đâu, nên đi lạc, vừa vặn gặp hộ vệ Đỗ gia đưa đi khám bệnh cho Đỗ đại nhân ...

    - Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện tiếp.
    Bạch Chỉ Hàn đi lên nhắc nhở:

    Kiều Xảo Nhi bấy giờ mới nhớ ra mình ở ngoài, đỏ mặt nhìn quanh thì không thấy láng giềng đâu nữa, chắc họ nhìn thấy hết rồi, xấu hổ đẩy Tả Thiếu Dương ra, nhíu mình kêu một tiếng khe khẽ.

    - Làm sao thế?
    Tả Thiếu Dương hỏi xong cũng hiểu ra, nha đầu này mấy hôm vừa rồi lên núi tìm mình, chân lại chưa khỏi hẳn, không nói thêm một lời, cúi xuống bế xốc Kiều Xảo Nhi lên, không trách mắng, cũng mặc cho nàng quẫy đạp, cứ thế bế thẳng vào phòng.

    Bạch Chỉ Hàn cười tủm tỉm theo sau, đợi Tả Thiếu Dương đặt Kiều Xảo Nhi xuống mới nói:
    - Thiếu gia, Chỉ Nhi đã chuẩn bị nước nóng rồi, thiếu gia đi tắm cho thoải mái rồi ăn cơm.

    - Ngồi im đó, từ giờ hạn chế đi lại, lát nữa ta tắm xong sẽ bế nàng đi ăn cơm.

    Kiều Xảo Nhi hất mặt sang một bên làm ra vẻ không thèm, mọi ngày trước mặt hàng xóm luôn tỏ ra phu nhân quan gia đoan trang mực thước, ai nấy đều khen ngợi, hôm nay lộ hết cả rồi còn đâu, những người đó nhất định đang cười mình.

    Tả Thiếu Dương cười ha hả, theo Bạch Chỉ Hàn tới phòng tắm, vừa đi qua cửa vòng tay qua eo nàng kéo sát vào lòng:
    - Còn nàng, không lo lắng cho ta sao?

    Bạch Chỉ Hàn quá quen với hành vi thân mật kiểu này, chỉ cần không có người khác, nàng không phản kháng, đặt tay lên ngực y, nhẹ nhàng nói:
    - Lần trước thiếu gia lên Quỷ Cốc phong còn hung hiểm hơn nhiều, vẫn bình an trở về, lần này có Bi Vàng về báo tin, Chỉ Nhi không lo.

    Nha đầu này không biết có phải cố ý không, rõ ràng biết mình không chịu được bộ dạng dửng dưng đó mà, tay đặt bên eo hạ xuống bóp chặt bờ mông tròn trịa của nàng kéo sát vào người, đầu cúi xuống ngấu nghiến cánh môi mềm mại luôn làm người ta ngất ngây, cảm nhận nàng nhũn dần đi trong tay mình, âm thầm cởi đai lưng nàng, một tay xoa nắn đồi ngực đầy đặn …

    Đáng tiếc, còn mới cởi được cái nút thắt thì Bạch Chỉ Hàn đưa tay ngăn lại, hơi ngả người ra sau rời khỏi môi y:
    - Thiếu gia, tắm đi không nước lạnh hết.

    Tả Thiếu Dương tiu ngỉu gục đầu xuống, biết không có kết quả, hậm hực tắm một mình.

    Bạch Chỉ Hàn ra ngoài đóng cửa lại, lúc này khuôn mặt hiện lên nét lo âu, nàng nhìn thấy vết hằn trên cổ tay Tả Thiếu Dương, chuyện rơi xuống hố rõ ràng không hoàn toàn sự thực, trước đây chuyện gì Tả Thiếu Dương cũng kể với nàng, chỉ có chuyện liên quan tới quan trường là không, bây giờ nàng có chút ân hận trước kia gián tiếp thúc ép Tả Thiếu Dương thi cử làm quan.

    Tả Thiếu Dương nghỉ ngơi thêm một ngày cho khỏe hẳn, rồi mới tới y quán đông nam làm việc.

    Người y quán chỉ biết Tả Thiếu Dương đi hái thuốc cho Bành Bính, không hề biết y mất tích, cho nên chỉ khách khí nói vài câu vất vả, thế cũng tốt, Tả Thiếu Dương không biết phải kể câu chuyện kia bao lần rồi, kể tới phát ngán.

    Chẳng biết nên nói là may hay không may, đi một lèo năm sáu ngày liền, đâm ra bệnh nhân dần quên mất y, nên nửa buổi sáng khá rảnh rỗi, mãi sau mới có vị y công họ Lương đi vào nói:
    - Tả đại nhân, lão hủ có một người bệnh, dùng thuốc lâu ngày không thấy hiệu quả, không biết đại nhân có thể chỉ điểm một chút không?

    Tả Thiếu Dương biết ông ta, vị Lương y công này thường ngày không thích nói chuyện, gặp y chỉ gật đầu, chưa bao giờ tỏ ra thù địch hay lấy lòng, luôn lặng lẽ khám bệnh, không có người bệnh thì cầm y thư xem, Tả Thiếu Dương tôn trọng một người một lòng vì công việc như vậy:
    - Lương y công khách khí rồi, chúng ta cùng tham khảo.

    Lát sau Lương y công dẫn một phụ nhân bế một cô bé vào, đầu cúi gằm, thấy quan lão gia sợ không dám nói gì cả.

    - Đại nhân mời xem qua.
    Lương y sư nói xong đứng qua một bên đợi.

    Đó mới là lão lang trung có kinh nghiệm thật sự, nhiều lang trung tìm người hội chẩn, người ta chưa nói gì đã thao thao bất tuyệt nói hết quan điểm của mình, đó là chuyện rất kỵ húy, nhất là trong Trung y, dễ gây nhầm lẫn cho người sau phán đoán.

    - Cháu không thoải mái ở đâu?

    - Cháu đau họng, đau lắm.

    Tả Thiếu Dương lấy tấm trúc dùng đè lưỡi, nói:
    - Há mồm cho ta xem nào.

    Lưỡi bình thường, nhưng yết hầu sung huyết, hai bên rất nhiều mụn nhọt chảy mủ, sờ trán, nóng rực.

    Tả Thiếu Dương cầm tay bắt mạch, tầm ngâm hỏi lương y công:
    - Ông dùng thuốc thế nào?

    - Cô bé yết hầu đau, lại sốt, lão hủ dùng thuốc thanh nhiệt giải độc.

    - Nghe có vẻ đúng, thực ra lại không phải, mấy ngày qua trời ấm dần, ôn tà dâng lên, trước tiên phạm vào phổi, phổi mất tuyến tiết, cho nên mới ho, miệng khô họng đau, trị liệu chứng phong ổn này, phải dùng thuốc ngọt đắng, nếu chỉ thanh nhiệt, không thể lành.

    - Thụ giáo.
    Lương y công chắp tay:
    - Xin đại nhân kê đơn.

    Tả Thiếu Dương nói với mẹ cô bé:
    - Vấn đề không lớn, phu nhân ra ngoài đợi, thuốc này cần ta đích thân phối chế, uống vào họng sẽ không đau nữa.

    Thuốc gần dùng có trong Ôn bệnh điều biện của danh y Ngô Đường triều Thanh, cần kim ngân hoa, bạc hà, bàn lam căn, là thuốc thời sơ Đường vừa dùng, còn Bồ công anh, mộc hồ điệp thì phải tới thời Tống, may mà đều là thuốc Tả Thiếu Dương đã chuẩn bị từ Hợp Châu.

    Lấy thuốc ra, nghiền thành bột, gói vào túi giấy, đưa cho mẹ đứa bé, hướng dẫn cách sử dụng.

    Đang nói thì rèm y quán vén lên, hai người đi vào, một người cầm thiếp đỏ, hỏi hỏa kế:
    - Huynh đệ, xin hỏi vị nào là Tả đại nhân mới được bổ nhiệm tới nơi này.

    Tả Thiếu Dương không nhận ra đối phương:
    - Chính là ta, có chuyện gì thế?

    Người kia cầm thiếp đi tới, khom người nói:
    - Chúng tôi là người của tán kỵ thường thị Hứa Dận Tông Hứa lão gia, nhận lệnh lão gia, mời đại nhân tới phủ một tiếng.

    Hứa Dận Tông? Tả Thiếu Dương giật mình, đó là vị lão thần y trứ danh thời Tùy Đường, y từng đọc không ít tác phẩm của ông, cách dùng thuốc vô cùng tinh tế, nghiêm ngặt, y cũng từng muốn bái phỏng, nhưng người ta là quan viên tam phẩm, cao chót vót, với không tới, không ngờ lại chủ động mời mình, kích động tới run người.

    - Huynh đệ, có biết vì sao Hứa lão lại cho mời ta không?

    Thị tòng cung kính đáp:
    - Nghe nói Tả đại nhân trị được bệnh ho lâu năm của Bành đại nhân, lão gia rất tò mò.

    Té ra thế, bệnh của Bành Bính tới hoàng thượng cũng quan tâm, Tôn Tư Mạc không chữa được, vậy mà y không tốn bao lâu đã chữa khỏi, ít nhất nhìn bề ngoài là thế, chỉ cần là người hành y, không thể không hứng thú, chẳng qua người khác không có tư cách hỏi thôi, Hứa Dận Tông có thừa.

    Tả Thiếu Dương vội nhận lấy thiếp:
    - Đợi một chút, ta phải đi xin phép.

    Chưa kịp đi có phụ nhân trán mướt mồ hôi chạy vào, thở hồng hộc hỏi:
    - Xin, xin hỏi, vị nào là Tả y chính, Tả, Tả đại nhân?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)