FULL  FREE Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 75: Lão giả ở quán trà. (2)

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Lão trà khách “ừm” một tiếng:
    - Thói quen mấy chục năm rồi, dù lúc chiến tranh loạn lạc cũng chưa từng bỏ.

    - Lão bá, trời lạnh thế này ngồi đầu gió uống trà không có lợi cho sức khỏe đâu.

    Lão trà khách cười ha hả:
    - Ha ha ha, ta biết, đây là thói xấu cũ, năm xưa làm việc ở bến tàu, dãi nắm dầm mưa, ngồi ở đâu là ngủ đó, quen rồi ... Uống trà gì, ta mời.

    - Cháu không uống trà, xem bệnh cho lão bá thôi, lão bá chỗ nào không khỏe?

    - Mời cậu uống trà, lý nào lại không uống, Mông đính ưng chủy trà nhé?
    Lão trà khách cao giọng gọi hướng ra ngoài:
    - Oa Tử đâu, cho tiểu lang trung cốc Mông đính ưng chủy.

    - Dạ.
    Tang Ỏa Tử ở tiền sảnh nghe ông ta gọi, bộ dạng lờ đờ ngái ngủ thay đổi ngay, lấy một cái cốc sứ to, dùng thìa múc ít trà vụn từ giỏ trúc ghi "Mông đính ưng chủy", tay xách ấm nước, tay cầm cốc trà, cười bồi chạy tới đặt lên bàn, đổ nước nóng vào, thái độ với khách coi như chu đáo, khom mình nói:
    - Tiểu lang trung, uống thong thả.

    Lão trà khách chỉ ba cái ống trúc trên bàn, hỏi:
    - Thêm gì nào, gừng, hành hay là muối?

    Người triều Đường thích gia vị, hương liệu, ăn hay uống đều cho cả đống vào, trà cũng thế, hay cho đủ thứ linh tinh. Tả Thiếu Dương vốn không thích uống trà, nếu cho thêm mấy thứ kia càng khó nuốt, vội xua tay:
    - Không cần đâu lão bá, cháu uống không thôi.

    Lão trà khách nhìn y tán thưởng:
    - A, tốt, ta cũng không thích uống trà còn cho cả đống thứ hổ lốn vào, trà không ra trà, canh không ra canh. Ví như cha cậu, uống trà mà làm nó như canh thuốc vậy, mất hết cả vị trà đi, lãng phí. Cậu không học ông ta ở điểm này là tốt, trà phải ra trà, vị thuần mới là tốt nhất.

    Không ngờ ông ta còn biết rõ thói quen của cha mình, vậy hẳn là người rất quen thuộc, thực ra ngay từ cung cách nói chuyện trưởng giả của ông ta là Tả Thiếu Dương nhận ra.

    Gió lạnh bên sông thổi không ngừng, như có linh tính cứ nhè chỗ hở luồn vào, Tả Thiếu Dương lạnh run, vội cầm cốc trà lên định bụng uống chút cho nóng người, ai ngờ chưa đưa được cốc trà lên miệng, tay đã suýt bỏng rồi, vội đặt cốc trà xuống, trà sánh ra một ít, đúng vào tay, Tả Thiếu Dương vẫy tay như điên, miệng xuýt xoa liên hồi.

    Lão trà khách cười đến vui:
    - Lão Tả là người chậm chạp, làm cái gì cũng lề mề, cậu lại là người nóng vội, ha ha, làm lang trung thì nóng vội tốt hay chậm chạp tốt?

    Tả Thiếu Dương nghĩ rồi mới đáp:
    - Lúc cần nhanh nên nhanh, khi cần chậm phải chậm.

    - Không sai, nhanh hay chậm đều phải xem thời điểm, riêng điều này cho thấy thành tựu tương lai của cậu sẽ hơn Lão Tả, phải thế mới được. Nói câu khó nghe chứ, y thuật Lão Tả chẳng ra sao.

    Tả Thiếu Dương không muốn bình phẩm y thuật cha mình, nói sang chuyện khác:
    - Vậy lão bá không khỏe ở đâu?

    - Vội cái gì, ta đây còn chẳng vội.
    Lão trà khách tủm tỉm cười nhìn y:
    - Cậu lượn lờ bên ngoài nửa ngày trời cũng đâu phải vì uống trà phải không?

    Lão giả này sống thành tinh rồi, Tả Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, nhìn quanh quất không thấy bóng dáng Tiểu Muội đâu, trời lúc này còn khá sớm, Ngõa thị chưa họp chợ, chắc chưa ai tới khám bệnh, vậy ngồi thêm một chút, xem có gặp được nàng không?

    Lão trà khách thong thả uống trà, không tiếp tục đề tài này nữa:
    - Vừa rồi ta ngồi đây uống trà một mình, thanh tịnh nhàn nhã, ai ngờ bên ngoài chuông reo không ngớt, bực mình nghĩ tên linh y nào lượn lờ ở cổng, ra xem thì ra là cậu. Gọi cậu vào đây không phải là để cậu xem bệnh, có điều cậu nhiệt tình như thế, dù sao cũng không có chuyện gì, cho cậu xem đấy, xem rốt cuộc học được mấy phần bản lĩnh của Lão Tả.

    Tả Thiếu Dương nghe tới khám bệnh không nhìn ngó ngang dọc nữa, tập trung tinh thần, hỏi:
    - Lão bá không khỏe chỗ nào?

    - Ài, con người sống tới cái tuổi này thì không trốn được bệnh tật nữa, vấn đề khắp nơi. Thế này, ta không nói, cậu xem xem ta có bệnh gì, xem cậu có đúng không?

    Tả Thiếu Dương cười khổ:
    - Vọng văn vấn thiêt, cái nào cũng quan trọng, lão bá không nói triệu chứng thì xem bệnh khó lắm.

    - Như thế mới kiểm tra được bản lĩnh chứ.

    - Tốt.
    Sự kiêu ngạo trong Tả Thiếu Dương trỗi dậy rồi, ngồi thẳng người dậy, chăm chú quan sát ông ta một lượt:
    - Lão bá, cho cháu xem lưỡi được không?

    - Đương nhiên, nếu cậu không cần cả nhìn lưỡi đã biết bệnh gì thì thành thần tiên à, xem đi.
    Lão trà khách nói xong thè lưỡi ra.

    Tả Thiếu Dương đang định xem, chợt nghe có người ở cửa nói lớn:
    - Chúc lão đầu tới rồi cơ à, tưởng hôm nay lạnh như thế ông trốn trong chăn ôm tiểu nha hoàn rồi ... Làm gì thế? Xem bệnh à?

    Đó là một nam tử trung niên béo tròn, mặt hồng hào, da trơn nhẵn, ăn mặc cũng là lụa hảo hạng, trông trẻ con Chúc lão đầu một ít, tay cầm một cái lồng chim phủ vải xanh.

    Lão trà khách ra hiệu cho ông ta ngồi xuống:
    - Nhi tử Lão Tả, nó đi qua đây, ta gọi vào xem bệnh, có điều không nói cho nó bệnh ở đâu, để cậu ta tự tìm xem bản lĩnh thế nào.

    - Cái lão quỷ này, rảnh quá không có việc gì làm bày trò giải khuây hả, chứ cái thằng nhãi con này thì xem bệnh cái quái gì?

    Lão trà khách xua tay bảo ông ta đừng nói nữa, thè lưỡi ra, nhìn Tả Thiếu Dương chỉ lưỡi mình.

    Lão béo ăn nói thật khó nghe, Tả Thiếu Dương liếc xéo ông ta một cái, tập trung xem bệnh, nghĩ người này muốn thử bản lĩnh của mình chắc có kiến thức, nên không giống nói chuyện với người xem bệnh khác, thoải mái dùng từ chuyên môn:
    - Lão bá lưỡi có rêu trắng, rêu trắng thuộc tính hàn, lưỡi tím nhạt, màu tím cho thấy hàn thịnh huyết ứ, vậy lão bá bị đờm, ứ máu.

    Lão trà khách kinh ngạc gật đầu:
    - Ừ, có chút tài đó, xem tiếp đi.

    Tả Thiếu Dương nhắm mắt chẩn mạch, trầm ngâm một lúc nói:
    - Mạch trầm sáp, trầm là chứng nội, sáp là chứng ứ, càng khẳng định điều đã nói trên.

    Lần này cả lão béo cũng phải kinh ngạc nhìn Tả Thiếu Dương...

    - Bệnh của lão bá lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì mọi thứ bình thường, một khi phát bệnh, bắt đầu khớp xương mỏi, đau nhẹ, ngày trời âm hàn, mưa gió hoặc là bị cảm ngoại, khớp xương càng đau hơn. Chứng bệnh này lúc thì chầm chậm xấu đi, có lúc đột nhiên phát tác, đi lại thì không thành vấn đề lắm, nhưng lên xuống thang, thậm chí đứng lên ngồi xuống cũng khó. Lão bá, không biết cháu nói có đúng không?

    Lão trà khách vỗ bàn rầm một cái, nói với lão béo:
    - Cao, đúng là rất cao minh. Cậu ta nói như con giun trong bụng lão phu vậy.

    Lão béo nhìn Tả Thiếu Dương mấy lượt với vẻ kinh ngạc không che dấu nổi:
    - Tên tiểu tử này cũng biết ít mánh khóe đấy.

    - Tiểu lang trung, sao biết bệnh của lão phu?

    Tả Thiếu Dương mỉm cười:
    - Nói ra cũng đơn giản, vừa rồi vào cửa, cháu phát hiện lão bá khi ngồi xuống phải dùng hai tay chống đầu gối, ngồi xuống rất khó khăn là một, ngồi xuống bóp vai đấm lưng là hai, khi chẩn mạch thấy đốt ngón có dấu hiệu sưng đổ là ba, đều là biểu hiện của chứng phong thấp. Bắt mạch xem lưỡi chỉ để khẳng định thêm, lão bá bị phong hàn thấp đàm ứ huyết tắc kinh lặc gầy ra phong hàn thấp tỳ.

    - Giỏi, rất giỏi! Lão phu dám khẳng định y thuật này của cậu tuyệt đối không phải do Lão Tả truyền cho. Cái y thuật mèo ba chân của cha cậu thế nào ta rõ lắm, tuyệt đối không dậy ra nổi đồ đệ như vậy, không chỉ y thuật không tệ mà giỏi quan sát phân tích, hiếm có hiếm có.

    Lão giả này cũng không thường, không vì Tả Thiếu Dương còn trẻ mà xem nhẹ, ánh mắt sâu xa, chuẩn xác.

    - Có câu hổ phụ không sinh khuyển tử, nhà bọn họ thì khuyển phụ sinh hổ tử.
    Lão trà khách nói tới đó tự thấy mình quá lời, vội ngừng lại:
    - Hà, ta không có ý xem thường cha cậu, con người ông ta đáng khen lắm, chỉ là y thuật, nói thế không ổn, cáo tội, cáo tội.

    Tả Thiếu Dương thấy ông ta không có ác ý thật hẳn là quen biết nên nói chuyện không cố kỵ, nên bỏ qua:
    - Lão bá uống thuốc chưa?

    - Rồi, có điều cậu kê đơn cho ta lần nữa, cậu chẩn bệnh được lắm, xem kê đơn thế nào.
     
    Last edited by a moderator: 2/10/16
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 76: Lão giả ở quán trà. (3)

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    - Vâng.
    Tả Thiếu Dương không giấu diếm:
    - Có thể dùng pháo xuyên ô và thảo ô, địa long, thêm vào nhũ hương, làm hoàn tán tề dùng, lấy rượu dẫn. Có điều lượng phải giảm, hai loại ô đầu phải sắc một bữa cơm để khử độc tính.

    Lão trà khách tặc lưỡi:
    - Phương thuốc này tên là gì?

    - Tiểu hoạt lạc đan, nếu cho vào nước sắc gọi là tiểu hoạt lạc thang.
    Tả Thiếu Dương phân tích công hiệu từng thứ thuốc cho ông ta.

    Lão trà khách đúng là người trong nghề, nghe tới đâu gật đầu tới đó, cuối cùng giơ ngón cái lên:
    - Nói rất chuẩn xác, khá giống phương thuốc người ta kê cho lão phu.
    Tới đó chuyển đề tài:
    - Hôm trước ở quán trà nghe người ta kháo nhau, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường tới Quý Chi Đường khốn khổ van xin bán cho họ phương thuốc khai khiếu tỉnh thần, nói phương thuốc này cứu đứa con của thổ tài chủ thôn ngoài thành. Kết quả là bị tỷ tỷ của cậu dùng chổi đánh đuổi, nói như thật vậy. Lão phu vốn không tin, Nghê đại phu là ai mà phải mua phương thuốc của Quý Chi Đường, dù mấy trà khách thề thốt làm chứng nhìn thấy Nghê Nhị bị tỷ tỷ ngươi cầm chổi đuổi đánh vẫn không tin, cho rằng có nguyên nhân khác.

    Lão trà khách dừng lại, nhấp ngụm trà, mặt có vẻ hưởng thụ lắm:
    - Hôm nay cậu xem bệnh cho lão phu, lão phu tin tới tám phần rồi, nhưng không phải là tin vào cha cậu, mà tin ở cậu đấy.

    Chuyện này cha y cấm trong nhà nói ra, ông khinh không thèm dùng trò hạ thấp người khác để đề cao mình như vậy, có điều hôm đó có Triệu Tam Nương, còn có nhiều hàng xóm vây quanh, rốt cuộc không ngăn được tin tức truyền đi, Nghê Nhị chuyến này hẳn căm hận lắm. Tả Thiếu Dương chắp tay nói:
    - Đa tạ lão bá khen ngợi.

    - Ừ, có điều phương thuốc kê đúng rồi, nhưng chỉ e không có tác dụng đâu.

    - Vì sao?
    Tả Thiếu Dương không nghĩ như vậy, thuốc y kê chưa dừng mà lại nói không có tác dụng?

    - Ta không rõ, phương thuốc trước kia ta dùng cũng không khác là bao, uống xong hoa đầu chóng mặt, không lâu sau còn nôn, uống vào lại nôn, khó chịu lắm. Thôi đau thì đau, chịu được, dù sao chẳng chết người, chứ uống thuốc vào thì không khác gì chịu tội sống.

    Tả Thiếu Dương hỏi:
    - Lão bá uống thuốc đâu kê?

    - Tất nhiên là Huệ Dân Đường rồi, toàn bộ hiệu thuốc y quán ở Hợp Châu này thì họ là lão đại, Hằng Xương của lão phu chỉ bán thuốc, cho nên với thuốc men cũng có chút kiến thức, nhìn đơn thuốc cậu kê không khác nhiều Nghê đại phu, chứng tỏ y thuật cũng không kém nhiều.

    - Lão bá quá lời, cháu sao dám so với Nghê đại phu.

    - Ừ, tự tin mà không kiêu ngạo, tốt. Nói thật thì y thuật họ Nghê kia cũng ra quái gì đâu, ở cái Hợp Châu này có thể xưng danh y chứ ra ngoài thì hắc hắc. Lão phu vào nam ra bắc, thấy người hon ông ta nhiều rồi, ông ta là cái gì? Cậu còn trẻ đã có thành tựu này, nỗ lực thêm, tương lai vượt qua ông ta, để bách tính Hợp Châu được hưởng phúc lây.

    - Đa tạ lão bá cổ vũ.
    Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, không biết ông già này lai lịch ra sao mà ngay Nghê đại phu cũng dám chê bai thẳng thừng, có sao nói vậy không sợ đắc tội. Lại nghĩ, người bệnh uống thuốc gây phản ứng dạ dày có nhiều nguyên nhân, phải tra rõ:
    - Lão bà uống thuốc xong ngoại trừ chóng mặt buồn nôn còn có triệu chứng gì nữa.

    - Tê lưỡi, đôi khi người bủn rủn, lòng bực bội bất an.

    Trúng độc rồi, Tả Thiếu Dương có kết luận ngay:
    - Lão bá còn nhớ lượng thuốc trong đơn không? Pháo ô đầu dùng bao nhiêu?

    - Có, pháo ô đầu dùng ba lạng, thuốc do chính lão phu bào chế mà.

    Tả Thiếu Dương rất ngạc nhiên:
    - Lão bà báo chế thuốc?

    Ô đầu có độc, lượng dùng phải cẩn thận, danh y Vân Nam là Ngô Bội Hành là truyền nhân hỏa thần phái, giỏi dùng ô đầu, phụ tử, được người ngoài tặng ngoại hiệu "Ngô phụ tử", người ta dùng ô đầu chỉ ba miếng, ông ta dùng năm tám miếng mà không trúng độc, hiệu quả tốt, thế nên mấy thứ kịch độc này bào chế tốt xấu ra sao ảnh hưởng lớn.

    Lão béo uống trà lại nói xen vào:
    - Tiểu từ mù mắt à, trước mặt ngươi là thương nhân dược liệu lớn nhất Hợp Châu chúng ta, chưởng quầy Hằng Xương dược hành, ngoại hiệu Chúc Dược Quỹ ( tủ thuốc) đấy. Ta chẳng ưa gì lão ta, chẳng việc gì phải khen, cái dược hành đó buôn gian bán lận, làm ăn cũng to lắm, châu huyện quanh đây không có cái nào lớn hơn đâu.

    - Ai mua gian bán lận? Sau này cần thuốc đừng có trơ mặt xin lão phu nhé.
    Chúc Dược Quỹ chửi lão béo một câu, sau đó quay sang ôn hòa nói tiếp:
    - Không trách tiểu lang trung được, mấy năm qua lão phu bỏ gánh giao cho nhi tử quản chuyện, suốt ngày chỉ lang thang uống trà đánh cờ, ít gặp mặt, đương nhiên thành xa lạ.

    - Cháu sao dám quên lão bá.
    Tả Thiếu Dương ứng phó với tình huống kiểu này nhiều rồi, có kinh nghiệm:
    - Chỉ là lão bá hẳn biết ô đầu bào chế thế nào cũng ảnh hưởng tới lượng thuốc.

    - Lão phu mới đầu cho rằng phương thuốc có vấn đề, liền đi tìm Nghê đại phu hỏi, ông ta nói không sao, nếu buồn nôn có thể chia thành nhiều lần dùng, mỗi lần dùng một ít, khá hơn một chút song vẫn cứ buồn nôn, thế nên bỏ luôn không dùng nữa. Giờ nghe cậu kê đơn, ta tin phương thuốc không có vấn đề, vậy vấn đề ở dược liệu rồi.

    Tả Thiếu Dương hỏi:
    - Lão bá bào chế ô đầu ra sao?

    Chúc Dược Quỹ cầm cốc trà lên uống, lão béo lại cười khẩy chen ngang:
    - Thằng nhãi ngu ngốc hỏi câu vớ vẩn, phương pháp bào chế thuốc là bí mật của dược hành, ai nói ra chứ?

    Lão béo này thật khó chịu, mồm thối lại thích xen vào lung tung, Tả Thiếu Dương chỉ muốn đi tới cởi tất đút vào mồm cho lão ta ngậm miệng lại, nói tới bào chế thuốc, y được đào tạo bài bản hệ thống, lại còn trực tiếp thực hiện ở phòng thuốc Trung y viện, lạ quái gì,

    Các cây Ô đầu nói chung đều rất độc (thuốc độc bảng A). Nhiều dân tộc các nước xưa và nay dùng Ô đầu tẩm độc săn bắn súc vật (kể cả voi). Độc là do chất aconitin của nó, uống 1 mg đến 1,5 mg có thể chết người. Trong củ Ô đầu rửa sạch phơi khô, người ta quy định phải có 0,5% alcaloid toàn phần phụ thuộc vào loại cây, từng địa phương thu hái, thời gian thu hái, cách chế biến và bảo quản .

    Đặc tính của aconitin là rất dễ thủy phân trong dung dịch nước hay cồn ở nhiệt độ thường và với thời gian bảo quản . Với sức nóng (như lùi trong tro nóng), nó càng dễ thuỷ phân để cho chất benzoylaconin (400 - 500 lần kém độc) rồi aconin (1.000 - 2.000 lần kém độc hơn). Do đó, ta có thể giải thích tại sao nhân dân các vùng có cây Ô đầu (Tứ Xuyên - Trung Quốc) dùng củ tươi nấu cháo ăn để trị phong thấp như cơm bữa mà không bị ngộ độc.

    Tất nhiên đó không phải là kiến thức thời Đường mà sau này trải qua nhiều kinh nghiệm thực tiễn mới rút ra được, Tả Thiếu Dương nói luôn:
    - Lão bá bào chế xuyên ô và thảo ô dùng hỏa bào bằng tro đúng không?

    Chúc Dược Quý suýt nữa đứng dậy:
    - Sao cậu biết?

    - Nói một câu đắc tội lão bá, cháu chẳng lạ gì cách bào chế thuốc này, vừa rồi hỏi phương pháp bào chế không phải là muốn học lỏm nghề, mà muốn giúp lão bá xem xem vấn đề của phương thuốc này ở đâu. Lão bá hẳn là hiểu, ô đầu, thiên nam tinh đều là thuốc cực độc, bào chế không khéo rất có hại cho sức khỏe. Quý hành dùng phương pháp bào tro hỏa không trừ được hữu hiệu độc tính của nó, qua phản ứng của lão bá mà xét thì lão bá trúng độc rồi, khả năng liên quan tới phương pháp bào chế.

    Chúc Dược Quỹ nghiêm túc hẳn lên:
    - Không ngờ tiểu lang trung cũng là người trong nghề, đúng vậy, lão phu dùng cách bào chế bằng hôi hỏa, có gì không ổn. Đây là cách tốt nhất hiện giờ rồi, tiểu lang trung, tuy người làm nghề thuốc cũng không lạ cách bào chế thuốc, thế nhưng, nghề nào cũng có chuyên sâu, xem bệnh kê đơn lão phu không bằng cậu, còn bào chế thuốc, lão phu vẫn có chút tự tin.

    Ông ta là chưởng quầy hiệu buôn thuốc lớn nhất Hợp Châu, lại đi nhiều biết nhiều, còn Tả Thiếu Dương chỉ là lang trung học nghề, lời từ miệng y nói ra không đủ đảm bảo, nếu chẳng phải ông ta tự trọng thân phận, là người khác có khi đã phẩy áo bỏ đi không thèm nói chuyện với y nữa rồi.
     
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 77: Cây sinh tiền của Tang gia.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Tả Thiếu Dương hiểu làm nghề nào cũng có sự kiêu ngạo của mình, nhất là khi người ngoài nghề đụng chạm tới, cố tình nói khích:
    - Lão bá không tin thì cháu cũng hết cách thôi, nếu lão bá có gan thì uống vài đơn thuốc của cháu thì biết cháu không nói dối.

    - A!
    Chúc Dược Quỹ liếc y một cái, nghĩ lúc nãy y xem bệnh chuẩn xác, không phải hạng lang trung giang hồ khua môi múa mép, không khỏi vuốt râu trầm ngâm.

    Lão béo đáng ghét không tốt tính như Chúc Dược Quỹ, xỉa xói ngay:
    - Đủ rồi tiểu lang trung, cậu không cần dùng cách khích tướng đó, đừng nói là thuốc cậu kê, dù là cha cậu kê thì Chúc lão quỷ cũng không uống đâu, hơn nữa xưa nay ông ta đi xem bệnh chỉ lấy đơn không lấy thuốc, toàn dùng thuốc tự mình bào chế, dù cậu nói ba hoa xích thổ kiều gì thì ông ấy cũng không uống. Chữa được bệnh hay không là thứ yếu, chẳng may thuốc có gì không ổn, uống vào bị làm sao có oan không, có ngu không?
    Nói tới đó chừng chưa thỏa, tiếp tục mỉa mai:
    - Nếu Quý Chi Đường có gì cao thâm, nếu cậu bào chế thuốc có gì hơn người thì thuốc tốt sao không có ai tới xem bệnh bốc thuốc nhỉ, có phải chỉ nói như rồng leo, làm như mèo mửa không? Ha ha ha.

    Lão béo này vào hậu viện uống trà thì hẳn là người quen của Tang gia, Tả Thiếu Dương tức lắm, không tiện làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn người khác, đứng dậy lạnh lùng nói:
    - Cáo từ.
    Rồi đeo rương thuốc, lấy phướn và chuông rời đi.

    Lão béo trông thấy thế càng đắc ý:
    - Ha ha ha, tiểu lang trung, quay lại đi, nói chuyện không hợp cũng không nhất định phải đi mà. Còn chưa uống trà đấy, trà thượng hạng, Quý Chi Đường không có mà uống đâu, bỏ đó phí lắm ...!

    Chúc Dược Quỹ chướng tai, quay sang mắng:
    - Lão Chu, cho cái mồm tích đức một chút đi, có câu khinh già chứ đừng bắt nạt trẻ, coi chừng kẻo sau này kẻo hối không kịp.

    Họ Chu cười khẩy:
    - Cãi ngữ nó thì làm được gì? Lão Dư này cũng dẫm đạp khối kẻ mới có ngay hôm nay, sợ gì chứ.

    Tả Thiếu Dương hầm hầm đi ra tiển sảnh, chợt khựng lại, phía trước xuất hiện bóng người màu vàng, là thiếu phụ đi lấy nước với Tiểu Muội, lòng mừng rỡ.

    Thiếu phụ mặt vẫn lạnh tanh:
    - Tiểu lang trung, tới xem bệnh cho Tiểu Muội nhà ta đi, Tiểu Muội không sợ chết, dám uống thuốc cậu kê.

    Tả Thiếu Dương vui vẻ gật đầu, theo thiếu phụ lên cầu thang tới nhà sàn, mặc kệ lão béo mặt chuyển từ đăc ý sang âm trầm, Chúc Dược Quỹ thì lắc đầu tiếp tục uống trà.

    Ở sảnh ngoài, Tang mẫu sách ấm nước đi vào lấy thêm nước sôi, chợt nhìn thấy Tả Thiếu Dương theo nhi tức phụ lên lầu, không nghe thấy lời bọn họ nói trước đó, nghi hoặc hỏi trượng phu:
    - Nó lên đó làm gì thế?

    Tang phụ đáp:
    - Xem bệnh cho Tiểu Muội, nhi tức phụ vừa bảo với ta rồi.

    Tang mẫu bĩu môi:
    - Hiểu rồi, lát nữa chúng ta không trả tiền thuốc, dù sao là y tự muốn xem bệnh, không phải chúng ta gọi tới.

    - Đúng thế, nhìn y đi đi lại lại ngoài kia mấy lượt là hiểu rồi, chúng ta không nhắc, y không dám đòi tiền thuốc đâu. Hà hà, bớt đi được một khoản.

    Tang mẫu gật đầu như gà mổ thóc, nhìn lên lầu trên, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày lại:
    - Phải lưu tâm đấy, Tam nha đầu có ý tứ với tiểu lang trung, đừng để trộm gà không thành còn mất nắm thóc, dấu diếm chúng ta tư bôn với tên tiểu tử này.

    - Nó dám à?
    Tang phụ vừa gân cổ lên, thấy giọng hơi lớn làm trà khách nhìn mình, vội hạ thấp giọng xuống:
    - Nhìn y xem, rụt rụt rè rè, không có gan đó đâu.

    - Hừ, cái nhà ấy nghèo rớt mùng tơi, thế mà dám tăm tia Tam nha đầu nhà mình, hai tỷ tỷ nó xuất giá rồi, Tam nha đầu là cây sinh tiền cuối cùng, muốn gả đi, phải chọn nhà nào có thể đưa khoản thách cưới lớn mới được.

    Tang phụ nhìn về sau hậu viện:
    - Chu chưởng quầy lại tới, ông ta vừa ý Tam nha đầu lâu rồi, rất muốn nạp nó về làm tiểu thiếp. Có điều keo kiệt, chỉ muốn bỏ ra 50 lượng bạc, một xu cũng không chịu thêm.

    - Mặc kệ lão ta có là Trư chưởng quầy hay là Ngưu chưởng quầy, có 50 lượng mà muốn đưa Tam nha đầu như hoa như ngọc nhà ta đi à, nếu tỷ tỷ nó chưa xuất giá thì còn may ra. Kệ lão, lừa thêm được ít tiền trà cũng tốt, đã không biết uống trà còn làm ra vẻ, tới uống trà ngon, còn học đòi người ta nuôi chim, nuôi con nào chết con đó ..

    - Đúng vậy, đúng vậy.

    Tang mẫu mặt mê ly:
    - Nếu lấy được số tiền gả Tam nha đầu, có thể cho Khúc chưởng quầy của mễ hành ( buôn gạo), ông ta hứa trả lãi 5 phần đấy.

    - Lãi những năm phần? Ghê vậy?
    Tang phụ thiếu điều chảy nước dãi, chép miệng:
    - Cơ mà cao quá, liệu có ổn không?

    - Sao lại không ổn? Mễ hành của ông ta mở mấy chục năm trời rồi, do tổ tông truyền lại, lấy mấy cửa hiệu của ông ta làm đảm bảo, họ Khúc là gia tộc lớn ở đây, sợ cái gì? Vả lại người ta gia tài vạn quan, chẳng qua thấy bốn phương đói kém, cho nên mới đi khắp nơi buôn gạo, làm ăn quá lớn, tiền vốn xoay chuyển khó khăn, nên mới đánh tiếng muốn vay tiền. Hơn nữa thiếp tìm hiểu rồi, cho ông ta vay tiền có thể đòi lại bất kỳ lúc nào, lãi tính theo ngày, dù hôm nay cho vay, hối hận, mai đòi lại, ông ta không hỏi nguyên nhân, trả tiền lại ngay. Có điều về sau muốn cho người ta vay, người ta cũng không thèm nữa.

    Tang phụ gật đầu:
    - Ha ha, Khúc chưởng quầy có cá tính lắm.

    - Đương nhiên, người ta làm ăn lớn mà, nào như ông, mở cái quán trà cũng không lo liệu nổi.

    Tang phụ bị thê tử mỉa mai cũng không giận:
    - Người cho vay nhiều không?

    - Nhiều, thiếp đi nghe nóng rồi, Vương chưởng quầy của khách điếm phố dối diện, Lý chưởng quầy hiệu đồ da, Hồng chưởng quầy của hiệu ngọc thạch, năm ngoái cho ông ta vay tiền, Tết được chia lợi nhuận rồi, một lãi gấp đôi đấy.
    Tang mẫu nói với vẻ mặt như bị người ta cướp mất tiền:

    - Gấp đôi, thế mà không nói sớm?

    - Nói sớm, nói sớm có lợi cái rắm gì.
    Tang mẫu nhìn trượng phu khinh bỉ:
    - Khúc chưởng quầy không nhận khoản vay lẻ, chứ 100 lượng mới nhận, 100 lượng đấy, ông có không?

    Tang phụ cười ngượng:
    - Nhiều vậy à?

    - Đã bảo người ta làm ăn lớn mà, vài đồng vụn vặt thu làm gì, chỉ tổ rối sổ sách. Cho nên chỉ còn hi vọng vào sính lễ của Tam nha đầu kiếm tiền, một trăm lượng, cuối năm thành 200 lượng, hai năm là 400 lượng, 4 năm sau sẽ biến thành 800 lượng rồi. Tưởng tượng mà xem, bạc trắng phau phau trong tay, chừng đó tiền còn mở quán trà làm gì nữa, ngồi ăn cả đời không hết.

    Tang phụ mắt như hoa lên, người nóng rang hơn đêm tân hôn động phòng, khó khăn nuốt nước bọt:
    - Không thể chậm trễ.

    - Đúng vậy, chẳng may người ta qua được khó khăn này, không cần vay tiền nữa thì coi như chúng ta mất trắng cả trăm lượng bạc. Thế nên chỉ còn hi vọng vào Tam nha đầu này thôi, nhưng mà tiền sính lễ mà ít hơn 100 lượng là không thể được. Lão nương còn trông đợi vào khoản tiền này dưỡng lão, lại còn Oa Tử ... Ài.
    Tang mẫu nhìn Tang Oa Tử nửa thức nửa ngủ dựa người vào cửa, đầu ngoẹo sang bênh trông rõ ngốc, chỉ biết thở dài:
    - Không hi vọng vào ai được, trên đời này chỉ có thể tin vào bản thân và tiền.

    - Đúng đúng.
    Tang phụ cũng chẳng dám tin vào nhi tử mình, ông ta năm xưa làm ở bến tàu cùng đám Chúc Dược Quỹ, lúc trẻ không biết giữ gìn, bây giờ đủ thứ bệnh tật bắt đầu tác quái, vài năm nữa thôi chỉ sợ bệnh nằm đó không làm ăn gì được, nếu không lo trước cho tương lai thì chết chắc:
     
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 78: Khuê phòng khám bệnh. (1)

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Nói chuyện lâu như thế rồi Tang mẫu vẫn chưa thấy Tả Thiếu Dương xuống, lòng Tang mẫu có chút sốt ruột, đánh miệng hướng lên lầu, hỏi nhỏ:
    - Liệu có chuyện gì không?

    - Có chuyện gì được.
    Tang phụ phẩy tay:
    - Nhi tức phụ còn ở trên đó mà, hai đứa chúng nó làm chuyện cẩu thả được sao?

    - Ông đúng là.
    Tang mẫu nhổ bẹt bãi nước bọt:
    - Ông nghĩ tức phụ của Oa Tử mà đáng tin à? Chính nó là người gọi tiểu lang trung lên đó, hai đứa chúng nó chơi với nhau từ nhỏ, nếu như nó giúp Tam gia đầu tư thông thì sao? Hoặc lỡ nó không giữ phụ đạo thì sao, ai biết nó dẫn người ta lên xem bệnh hay là vào phòng mình. Nếu chẳng may hai đứa chúng nó có đứa nào bụng to lên thì xem ông xử lý thế nào? Tên tiểu lang trung đó tuy chẳng có tiền đồ gì, nhưng mà mặt mũi tuấn tú ưa nhìn lắm, mấy đứa tiểu cô nương là cứ thích mê …

    - Không thể nào.
    Tang phụ hốt hoảng sau quầy đi ra, nhìn ngó:
    - Thanh thiên bạch nhật thế này sao lại làm chuyện đó được?

    - Nhổ vào! Thanh thiên bạch nhật thì sao, năm xưa còn không phải giữa thanh thiên bạch nhật ông đè lão nương xuống sàn thuyền, lão nương mới phải gả cho ông, chứ ngữ như ông ...

    - Rồi rồi.
    Tang phụ đỏ mặt, xua tay loạn lên:
    - Cái bà nương này, không nhìn đây là đâu hẵng nói, chẳng may người ta nghe thấy ... Mà phải làm sao bây giờ?

    Tang mẫu càng nghĩ càng không yên tâm, cái mồm đầy răng vàng khè nghiến trèo trẹo:
    - Phải lên nghe xem thế nào. Oa Tử, Oa Tử, rót nước cho khách.
    Rồi vội bỏ ấm nước xuống, nhấc váy, rón rén lên lầu.

    Lại nói Tả Thiếu Dương theo thiếu phụ lên tầng hai, đi qua hành lang hẹp tới gian phòng trong cùng, thiếu phụ đẩy cửa nói:
    - Tiểu Muội, ta mời lang trung tới xem bệnh cho muội này.

    Lần đầu bước vào khuê phòng của thiếu nữ thời xưa, Tả Thiếu Dương cũng hồi hộp lắm, nhìn vào trong, căn phòng nhỏ nhắn, bên cạnh cửa là bàn trang điểm có phần cũ kỹ, một cái gương đồng hình tròn. Ba cánh cửa sổ hướng về phía sông lúc này đóng chặt, dưới cửa sổ có cái ghế xếp, một cái giá gỗ, góc tường có bình hoa, trong cắm mấy bông mai đỏ. Mép tường phải có cái giường gỗ, cắm bốn cái cột treo màn, màn vén sang hai bên, treo lên móc.

    Khá đơn giản, không khác phòng bình thường là bao, ngoài khắp nơi thoang thoảng mùi thơm thiếu nữ.

    Nằm trên giường chính là Tang Tiểu Muội, chăn tơ kéo cao tới tận cằm, trên chăn còn đắp thêm một cái váy mềm màu thạch lựu, mái tóc dài của nàng để xoa xượi, đôi mắt sưng đỏ, chừng như mới khóc, mặt nhợt nhạt, cái bàn nhỏ bên cạnh giường đặt bát cháo còn nửa, thìa vẫn đặt trên đó, không thấy hơi nóng.

    Không thấy nụ cười tươi tắn trên môi Tiểu Muội, không thấy má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, đôi mắt sưng húp kia hiển nhiên là khóc gây ra, khóc tới sưng cả mắt lên, Tả Thiếu Dương lòng càng thêm áy náy, còn không phải vì mình? Thực ra cũng không phải vì mình, mà là .. Thôi, dù sao cũng là mình cả, chả lẽ muốn thoái thác trách nhiệm sao, chính mình là người không giữ lời hứa với nàng.

    Tiểu Muội thấy hai người họ đi vào, môi hơi mím lại đầy ủy khuất, quay đầu đi. Tả Thiếu Dương hơi lúng túng.

    Thiếu phụ ngồi xuống giường cười khì:
    - Tiểu Muội, tiểu lang trung còn chưa tới mức bạc tình bạc nghĩa đâu, sáng sớm nay tẩu nói với cậu ấy là muội bệnh rồi, còn chẳng phải lập tức sách rương thuốc tới sao, chỉ có điều hơi nhát gan một chút, cứ cầm chuông đi qua đi lại. kêu leng keng tới mức khách khứa phát bực mà không dám vào. Nếu không có Chúc lão bá gọi vào hậu viện, không biết còn đi đi lại lại tới bao giờ, vào hậu viên còn bị Chu lão quỷ của Kim Ngọc tửu lâu mỉa mai châm chọc suốt, xem chừng không phải vì muội đã bỏ đi sớm rồi, thấy y còn có tình người nên khi y định đi, ta liền gọi lên.

    Tả Thiếu Dương giờ mới biết lão béo chuyên nói lời khó nghe kia là chưởng quầy của Kim Ngọc tửu lâu, họ Chu, nghe cách xưng hô của thiếu phụ thì xem chừng nàng cũng chẳng ưa gì lão ta.

    Tiểu Muội nghe thiếu phụ nói thế mới quay người lại, mắt ai oán nhìn Tả Thiếu Dương, giọng yếu ớt:
    - Tẩu tử, lấy ghế cho tiểu lang trung ngồi hộ muội.

    Thiếu phụ mỉm cười vỗ vai nàng, lấy cái ghế tròn:
    - Tiểu lang trung, ngồi đi.

    Lần đầu tiên vào khuê phòng của một cô nương, Tả Thiếu Dương có phần ngượng ngùng, không dám đưa mắt linh tinh, sợ nhìn thấy cái không nên nhìn, vội nhận lấy cái ghế nói:
    - Đa tạ tẩu tử.

    Thiếu phụ che miệng cười khúc khích:
    - Hi hi, Tiểu Muội nghe xem, cậu ta gọi ta là gì? Là tẩu tử ...

    Tiểu Muội má đỏ rực như tôm luộc, thẹn thùng lại lần nữa quay mặt vào trong.

    Tả Thiếu Dương bấy giờ mới nhận ra cách xưng hồ này không ổn, biết thiếu phụ này là lão ba của ca ca Tiểu Muội, tức là đại tẩu của nàng, vừa rồi mình thuận miệng gọi nàng là tẩu tử, chẳng phải đặt bản thân vào vị trí của là gì đó của Tiểu Muội rồi sao, đã cuống lại càng thêm cuống, đứng dậy nói:
    - Ta ... Ta ... Chuyện này, không biết cô nương xưng hô thế nào?

    Thiếu phụ càng trêu tợn:
    - A, đã gọi là tẩu tử rồi, lại muốn thay đổi sao?

    Tiểu Muội vừa thẹn vừa quẫn bách, quay ra nhéo hông thiếu phụ:
    - Tẩu, tẩu, lúc này còn lấy người ta ra làm trò đùa .. Khụ khụ khụ ...
    Chưa nói hết đã ôm ngực ho không ngừng.

    - Rồi rồi, muội bệnh thành thế này, tạm thời bỏ qua cho muội, không nói nữa.
    Thiếu phụ nói với Tả Thiếu Dương:
    - Nhà mẹ đẻ ta họ Hoàng, khuê danh chỉ có một chữ Cầm, gọi ta là Cầm tẩu là được.

    Tiểu Muội càng không biết dấu mặt vào đâu, rõ ràng vẫn đang trêu nàng, trực tiếp dùng tên xưng hô chỉ có người nhà mới thế, khuê danh của nữ tử không báo cho người ngoài, nếu người ngoài phải gọi là Tang gia tẩu tử, hoặc là Tang gia đại tẩu. Hoàng Cầm bảo Tả Thiếu Dương xưng hô như vậy, có ý coi Tả Thiếu Dương là người nhà.

    Tả Thiếu Dương làm sao hiểu mấy cái kiểu xưng hô phiền phức này, rất là thật thà chắp tay:
    - À, Cầm tẩu.

    Hoàng Cầm nghe y xưng hô như thế càng cười tới gập người, nói không ra lời nữa, Tiểu Muội kéo chăn che kín mặt. Tả Thiếu Dương ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì, nhưng biết là mình vừa xưng hô lại sai rồi, thế nhưng từ thái độ của Hoàng Cầm ít nhất cho thấy mình đã được tha thứ.

    Đồng thời cũng nghĩ, thiếu phụ này mà cùng tỷ tỷ mình ở một chỗ thì chỉ sợ cả thành Hợp Châu này không được yên.


    - Mấy ngày qua muội khóc chết đi sống lại chẳng phải vì chuyện này sao, giờ được rồi chứ, tiểu lang trung ý tứ rõ ràng, không phải khóc nữa.

    Tiểu Muội không chịu được, vén chăn lên, quát:
    - Tẩu không nói cũng không ai bảo tẩu câm đâu.
    Có điều niềm vui trong ánh mắt đã bán đứng tâm tình thật của nàng.

    - Được, được, ta không nói nữa.
    Hoàng Cầm vừa nén cười vừa mời Tả Thiếu Dương đang lúng túng như gà mắc tóc không biết phải làm sao:
    - Ngồi xem bệnh cho Tiểu Muội đi.
    Rồi nhận lấy phướn và chuông mang đi để ở giá góc tường.

    Tả Thiếu Dương mặt nóng rang, hai cô gái trêu chọc nhau làm y càng không biết xử lý thế nào, Hoàng Cầm nói thế vừa vặn chuyển đề tài, bỏ rương thuốc xuống, vén áo bào ngồi lên ghế, ngập ngừng nói:
    - Xin lỗi, lần trước ta không ra bờ sông, là bởi vì ...

    - Muội nghe tẩu tử nói rồi.
    Tang Tiểu Muội xấu hổ không dám nhìn y, giọng thỏ thẻ:

    Hai người nói được chừng đó lại im lặng, Hoàng Cầm đứng phía sau nhin đầy hứng thú. Mất một lúc Tả Thiếu Dương nói tiếp:
    - Cô nương không khỏe ở đâu?

    Tiểu Muội đang định trả lời thì Hoàng Cầm lại từ sau đi lên xen vào:
    - Khoan, vừa rồi tiểu lang trung ở dưới xem bệnh cho Chúc lão bá, Chúc lão bá không nói bệnh tình của mình, bảo cậu ấy tự xem, cậu ấy nhìn thần sắc mà nói rất chuẩn. Muội đừng nói, xem lần này cậu ấy nhìn ra được không?

    Tiểu Muội không muốn làm khó Tả Thiếu Dương:
    - Như vậy không hay.

    Hoàng Cầm nguýt một cái:
    - Đã nóng ruột muốn người ta rờ chân mó tay thế rồi à, được, tiểu lang trung, cậu làm đi.

    Không thể để nàng ta nói nữa, nếu không càng khó xử, Tả Thiếu Dương nói nhanh:
    - Được, ta xem trước, xem có thể nói được bệnh cô nương không, có điều bệnh ngoại cảm này trông đơn giản hay gặp, thật ra rất nhiều loại, đa phần dựa vào cảm giác bệnh của bệnh nhân, ta chỉ có thể nói đại khái, có chỗ nào không đúng cô nương đính chính nhé.

    Tiểu Muội gật đầu.

    Chú thêm: Hoàng cầm một thứ cỏ, rễ dùng làm thuốc được. Thứ nào để lâu, trong lòng rỗng, ngoài vàng, trong đen gọi là phiến cầm . Thứ mới đào, trong đặc gọi là điều cấm.
     
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Tiểu Lang Trung
    Tác Giả: Mộc Dật

    Chương 79: Khuê phòng khám bệnh. (2)

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Quan sát kỹ Tiểu Muội, thấy chỉ vài ngày không gặp mà nàng xanh xao héo úa, khuôn mặt vốn hơi tròn hóp lại, làm người ta xót xa, Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi, trấn định nói:
    - Có phải cô nương thấy lạnh, nhưng trên người lại nóng, đau đầu, mồ hôi không ra được, ngực và họng thấy như bị bế tắc, không muốn ăn uống gì cả?

    Y nói một câu, Tiểu Muội gật đầu một cái, đôi mắt vôi vô thần dần dần có sức sống trở lại, miệng cười dịu dàng.

    Hoàng Cầm ở bên giục:
    - Ta nói này, Tiểu Muội, đừng có chỉ biết nhìn người ta chằm chằm gật đầu nữa, người ta nói đúng hay sai phải nói ra.

    - Huynh, huynh ấy nói không sai mà.

    Hoàng Cầm tò mò nhìn Tả Thiếu Dương:
    - Không bắt mạch, không xem lưới vậy mà nhìn ra được sao? Cậu nhìn ra thế nào?

    Tả Thiếu Dương tự tin nói:
    - Không khó, Tang cô nương đắp chăn tơ dầy như thế, lại còn thêm một cái váy nữa, chắc chắn là người lạnh, nhưng trán lại không có mồ hôi, khi nói chuyện mày luôn nhíu lại, đó là phản ứng tự nhiên khi đau đầu. Thêm vào trước đó đã biết cô nương vì giặt quần áo lâu bên sông sinh bệnh, nên có thể suy ra bệnh cảm phong hàn.

    - Oa, cậu quan sát rất tốt, vậy làm sao biết họng và ngực bế tắc?

    - Dễ thôi.
    Tả Thiếu Dương chỉ nửa bát cháo còn lại ở đầu giường:
    - Đây hẳn là bữa sáng của Tang cô nương.

    Hoàng Cầm hiểu ra, nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt khác hẳn:
    - Chẳng trách Chúc lão bá cũng phải khen ngợi, trước kia cứ tưởng Tiểu Muội vừa mắt cậu chỉ vì cái bộ mặt tuấn tú kia, không nghĩ cậu có bản lĩnh lắm, con mắt Tiểu Muội thật tốt.

    Lại thế rồi, không thể để nàng nói thêm, Tả Thiếu Dương hắng giọng nói:
    - Tuy nói thế song vẫn phải xem mạch mới có thể khẳng định chắc chắn.
    Y khám bệnh bất kể lớn hay nhỏ đều không tùy tiện.

    - Rốt cuộc vẫn muốn sờ tay người ta.
    Hoàng Cầm cười hì hì:

    Tả Thiếu Dương có phần quen rồi, kệ nàng trêu chọc, Tiểu Muội cũng rất phối hợp đưa tay ra, Tả Thiếu Dương dùng ba ngón tay đặt lên cổ tay mịn màng của nàng xem mạch. Tay Tiểu Muội khẽ run lên một cái, Hoàng Cầm không nhận ra chứ Tả Thiếu Dương phát giác ngay, có lẽ đây là lần đầu hai người “tiếp xúc da thịt”, vốn đầu óc hoàn toàn trong sáng, lúc này không khỏi lâng lâng, vội định thần lại bắt mạch, đúng như y quan sát.

    - Bệnh không nghiêm trọng, uống thuốc vào là khỏi. Ta kê đơn, cô nương tự bốc thuốc hay để ta bốc thuốc cho?

    - Đương nhiên là cậu bốc thuốc cho Tiểu Muội rồi, chút cần đó mà không biết, đúng là khúc gỗ, hi hi.

    Bệnh của Tiểu Muội rất bình thường, hoàn toàn do nhiễm lạnh mà ra, không có vấn đề gì khác trong cơ thể, trong rương thuốc mà y mang theo có đầy đủ thuốc cho trường hợp này, lấy ra gói lại, đặt lên bàn:
    - Cô nương để bệnh lâu ngày nên nặng hơn, nên cho thêm ít gừng vào thuốc để giúp ra mồ hôi.

    - Đa tạ huynh, bao nhiêu tiền?

    - Không cần, cô nương vì đợi ta mà nhiễm lạnh sinh bệnh, coi như ta bồi tội.

    Hoàng Cầm không bỏ lỡ thời cơ:
    - Vừa rồi ta sai, miệng cậu rất ngọt, chả trách dụ dỗi được Tiểu Muội nhà ta đợi lâu như thế.

    Cả hai đều lờ nàng đi, Tang Tiểu Muội lắc đầu:
    - Không được, nghe nói nhà huynh nợ tiền nhà của Triệu Tam Nương, thời gian qua phải đi tuần y khó khăn, làm sao có thể không nhận tiền.

    Không ngờ nàng biết cả mấy chuyện này, chứng tỏ cô nương ấy thực sự rất quan tâm tới mình, có một cô nương xinh đẹp ở bên lo lắng cho như thế, làm sao không cảm động, có điều Tả Thiếu Dương vẫn thấy khó tiếp nhận tình cảm của nàng:
    - Không sao đâu, Tam Nương đã ra hạn thêm cho nửa tháng, ta đã nghĩ ra cách, hẳn là góp đủ tiền thôi, đa tạ cô nương quan tâm.

    Nữ nhân thường rất nhạy cảm, Tang Tiểu Muội nghe y nói khách khí có phần xa cách, chỉ "ừ" một tiếng.

    Đã quyết thế rồi, nhưng nhìn ánh mắt có phần ảm đạm của Tiểu Muội, Tả Thiếu Dương không kìm được nói:
    - Tiền thuốc là 4 đồng, 2 đồng khám bệnh, đa tạ cô nương.

    - Tẩu tử, lấy tiền hộ muội.
    Chuyển biến nhỏ này rất nhỏ, Tiểu Muội thấy hết, cười nhẹ bảo Hoàng Cầm:

    Hoàng Cầm thấy hai bọn họ "tình chàng ý thiếp" lờ mình đi, khó chịu hừm một tiếng đứng dậy lấy tiền.

    Thế nhưng Hoàng Cầm vừa đi thì hai người lại quay về về trạng thái ngượng ngùng như lúc nãy, không biết nói gì, nhìn nhau cũng thấy ngại. Tả Thiếu Dương nhớ ra một chuyện, nói:
    - Vừa rồi uống trà phía dưới, cốc trà quá nóng, phải đợi nguội đi mới uống được, mà miệng cốc trà to như thế, nuội đi quá nhanh, trà lạnh uống không ngon. Trước kia ta có tới một quán trà, thấy người ta thêm nắp đậy bên trên, còn dùng đĩa trà chống nóng.
    Thấy mặt Tiểu Muội rất mờ mịt có vẻ không hiểu gì cả, xem ra thời này người ta chưa có khái niệm gì ba dụng cụ uống trà vốn rất bình thường đó, y nghĩ nó phải có lâu lắm rồi mới phải, chợt nhớ cha mình uống trà cũng thế, chẳng qua vì y không uống nên không để ý, Tả Thiếu Dương nói:
    - Vậy để ta vẽ cho cô nương xem.

    Bộ dụng cụ uống trà này thực ra cuối thời Đường mới có, tất nhiên Tả Thiếu Dương không biết điều ấy, đi ra bàn, bên trên có nghiên mực và giấy bút, giá sách có ít sách, chứng tỏ Tiểu Muội có học chữ, vẽ xong thì Hoàng Cầm quay lại, nhìn một cái nhăn mày:
    - Phiền thế này có ai dùng không?

    - Cho muội xem nào.
    Tang Tiểu Muội đưa tay ra:

    Hoàng Cầm đưa tiền cho Tả Thiếu Dương xong mang tranh vẽ tới giường, Tiểu Muội gượng ngồi dậy dựa vào đầu giường, ngẫm nghĩ:
    - Muội thấy được đấy, có thể dùng tay cầm đĩa trà chống nóng, tay kia cầm nắp cốc, khi uống chỉ cần hé ra một chút, uống một ngụm rồi đậy lại, vừa đề phòng được bụi bẩn bay vào, vừa có thể giữ ấm, hơn nữa trông tư thế uống trà cũng tao nhã hơn nhiều.

    Tả Thiếu Dương thán phục:
    - Cô nương thật thông minh, chỉ nhìn một cái mà nhận ra nhiều như vậy.

    Hoàng Cầm không phục bĩu môi:
    - Ta thấy chẳng ra làm sao, phiền toái lắm, khách chưa chắc đã thích. Hơn nữa làm thêm nắp và chén là tốn thêm tiền, công bà sẽ không chi ra đâu.

    Ba người nói tới đó thì ở hành lang có người gọi:
    - Oa Tử tức phụ, Oa Tử tức phụ đâu rồi, phía dưới bận tối mặt tối mày, ở trên đó hưởng phúc đấy à?

    - Con ở đây!
    Hoàng Cầm tức mình lẩm bẩm:
    - Ai hưởng phúc, không phải đưa tiểu lang trung lên xem bệnh cho Tiểu Muội sao?

    Tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, phụ nhân trung niên béo mập lách cửa đi vào, chính là mẹ của Tiểu Muội.

    Tang mẫu trước đó tới phòng Hoàng Cầm nghe trộm trước, bà bà và tức phụ là kẻ thù truyền kiếp ngàn đời, nàng làm dâu ba năm chưa có con, càng hay bị Tang mẫu rỉa rói, Hoàng Cầm tất nhiên cũng chẳng vừa, tuy không thể công khai phản kháng, nàng luôn có cách làm bà bà tức điên, vì thế quan hệ hai bên càng tệ. Tang mẫu luôn ác ý suy diễn nhi tức phụ của mình, nên tới phòng Hoàng Cầm trước, nghe một lúc không thấy động tĩnh gì mới rón rén tới khuê phòng của nữ nhi. Nghe thấy bên trong Tả Thiếu Dương nói chuyện cùng Hoàng Cầm và Tiểu Muội, thi thoảng lại có tiếng cười của đứa nhi tức phụ lăng loàn, cửa đóng chặt, áp tai vào cửa sổ không nghe rõ, không biết nói cái gì, nhưng cười đùa thế kia không giống như khám bệnh, thế là cuống lên, lui ra hành lang la ầm lên giả bộ vừa tới.


    Đi vào phòng, đôi mắt nhỏ quét xung quanh, thấy nữ nhi vẫn quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, nhi tức phụ cũng thế, sắc mặt Tả Thiếu Dương không có gì khác thường, thầm thở phào, chuyển sang khuôn mặt tươi cười:
    - Tiểu lang trung, bệnh Tiểu Muội đã khám xong chưa?

    Tả Thiếu Dương đứng lên thi lễ:
    - Rồi ạ thưa bá mẫu.

    Tang mẫu thậm chí không hỏi nữ nhi bệnh gì, phải dùng thuốc gì, sợ nói tới thuốc bị đòi tiền, cười càng tươi:
    - Tiểu lang trung vất vả rồi, xuống uống chén trà hẵng đi chứ?

    - Không ạ, cháu phải về ngay, cha cháu đang đợi.
    Tả Thiếu Dương chắp tay:
    - Tang cô nương nghỉ ngơi cho khỏe, ta cáo từ đây.

    - Đa tạ.

    Tang Tiểu Muội vừa nâng nửa người lên, Hoàng Cầm đã ấn xuống:
    - Nằm im đi, đừng để bị lạnh, ta tiễn là được.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)