Tiên Hiệp  Dị Giới Đại Đạo Triều Thiên - Miêu Nị

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Đạo Triều Thiên
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 5: Vọng Viễn Hành.
    Chương 25: Phảng phất năm đó

    Editor: vipnd2003
    Nguồn: Trạch Thiên Ký

    Đối với Thanh Sơn kiếm tu mà nói, Vô Chương cảnh giới là một cánh cửa quan trọng nhất, tiến vào Vô Chương cảnh giới, có thể có tuổi thọ gấp mấy lần của phàm nhân, có thể sử dụng đạo pháp hoàn toàn che dấu khí tức của mình, trọng yếu hơn nữa, phi kiếm có thể ẩn vào trong kiếm hoàn, lúc cần sẽ theo kiếm thức mà ra, nhanh như tia chớp, giết người vô hình.

    Năm đó Mạnh Sư cùng Lữ Sư bởi vì thủy chung không cách nào tiến vào Vô Chương cảnh giới, không nhìn thấy tiền đồ tu đạo, mới bị phái đi Nam Tùng đình làm tiên sư thụ nghiệp cho ngoại môn đệ tử, cho đến bởi vì dẫn dắt được Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, Tỉnh Cửu, mới đặc biệt được triệu hồi về núi, được ban thưởng linh dược, tiếp tục trùng kích vào cảnh giới cao hơn.

    Tỉnh Cửu đeo thiết kiếm, đồng nghĩa với việc hắn còn không tiến vào Vô Chương cảnh giới.

    Lấy số tuổi của hắn, đây vốn là chuyện rất bình thường, vấn đề là ba năm trước đây biểu hiện của hắn ở thừa kiếm đại hội đã làm khiếp sợ rất nhiều người, mọi người tự nhiên cảm thấy du lịch ba năm, hắn phải có đột phá mới phải, dĩ nhiên loại kỳ vọng này khó tránh khỏi có liên quan tới cảm xúc ghen tỵ hoặc là hâm mộ.

    "Có rất nhiều người sớm tỏa sáng, ban đầu tốc độ tu hành cực nhanh, nhưng theo đạo pháp ngày càng thâm thuý, dần dần chậm lại, thậm chí từ đó trì trệ không tiến."

    Tiết Vịnh Ca nhìn trên núi, cười lạnh nói: "Trong ba năm không có chút tiến bộ nào, ta thấy hắn cũng chính là người như thế."

    Đã cách ba năm, Tiết Vịnh Ca đã Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, vài ngày trước được Thích Việt phong thúc tổ trợ giúp, lại càng nhất cử tiến vào Thừa Ý cảnh giới, hắn biết hôm nay mình nhất định sẽ được Lưỡng Vong phong chọn trúng, được truyền chân kiếm, như vậy sắp tới mình nhất định sẽ vượt qua thậm chí vượt xa Tỉnh Cửu.

    Đây đều là ý nghĩ của đệ tử bình thường, mà phần lớn người cũng không nghĩ như vậy.

    Đệ tử tuổi tác như vậy phần lớn đều từ Thừa Ý cảnh giới trở xuống, đối với Tỉnh Cửu đưa ra yêu cầu cao như vậy, trừ ghen tỵ không có giải thích nào khác.

    Ba năm trước đây trên thừa kiếm đại hội, hình ảnh Tỉnh Cửu chiến thắng Cố Thanh vẫn rõ mồn một trước mắt, kiếm đạo dĩ nhiên dùng cảnh giới làm trụ cột, nhưng tuyệt không phải là chỗ dựa hoàn toàn, từ Nam Tùng đình đi vào nội môn, Tỉnh Cửu đã mang đến quá nhiều vui mừng cho Thanh Sơn, không ai dám dễ dàng đưa ra phán đoán.

    Những người đó rất hiếu kỳ chính là vì sao hắn lại xuất hiện, phải biết rằng ban đầu lúc còn ở Thanh Sơn, nhưng hắn chưa từng rời khỏi Thần Mạt phong.

    Lâm Vô Tri có chút bất ngờ nhìn hắn hỏi: "Ngươi không ở đỉnh núi, lại cũng tới xem náo nhiệt ư?"

    Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng muốn thu đồ."

    Mới vừa thừa kiếm ba năm, đã muốn thu đồ sao? Lâm Vô Tri cảm thấy những lời này của hắn rất hoang đường, đang muốn bật cười, lại bỗng nhiên nghĩ đến, Tỉnh Cửu bây giờ là nhị đại sư trưởng của Thần Mạt phong, dĩ nhiên có tư cách thu đồ, chẳng qua là... vì sao hắn vẫn cảm thấy rất hoang đường chứ?

    "Thừa Ý cảnh cũng có thể thu đồ sao?" Hắn có chút không xác định hỏi.

    Tỉnh Cửu rất xác định nói: "Nếu như môn quy không sửa đổi, vậy thì có thể."

    ...

    ...

    Thừa kiếm đại hội bắt đầu.

    Các đệ tử trẻ tuổi ở bên khe suối tẩy kiếm khổ tu ba năm, dựa theo thứ tự ghi trên danh sách, lần lượt đi tới trên tảng đá bên suối, biểu diễn kiếm đạo tu vi của mình.

    Năm nay thừa kiếm đại hội vẫn bình thường như năm trước, giống như trước cũng là võ đài lựa chọn cùng được lựa chọn, rất nhiều chuyện ngay từ trước khi bắt đầu cũng đã được định đoạt sẵn, mọi người của chư phong cầm lấy quyển sách nhỏ thấp giọng nói gì đó, các đệ tử tham gia thừa kiếm đại hội, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn trên núi, hy vọng có thể nghe được tên của mình.

    Lưỡng Vong phong cùng Thiên Quang phong vẫn là nơi mà các đệ tử muốn đi nhất.

    Có chút bất ngờ chính là, trên núi một góc vắng vẻ an tĩnh khác cũng nghênh đón rất nhiều ánh mắt nóng bỏng.

    Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu ngồi ở chỗ đó.

    Bọn họ vừa trở lại Thanh Sơn, tự nhiên không có thời gian cùng đệ tử trẻ tuổi bên khe suối tiếp xúc, cũng không biết nhiệt tình của các đệ tử tuổi trẻ từ đâu mà đến.

    Để những đệ tử kia có chút thất vọng chính là, góc vắng vẻ an tĩnh kia thủy chung không có tiếng động nào vang lên, bọn họ cuối cùng không có cơ hội trở thành Thần Mạt phong thừa kiếm đệ tử, nhưng ngoài thất vọng cũng yên lòng, vạn nhất nói chuyện chính là Tỉnh Cửu làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình sẽ trở thành đệ tử của hắn?

    Mặt suối phản chiếu ra một đạo thân ảnh.

    Hai bên hạp cốc an tĩnh ba năm, bỗng nhiên lần nữa vang lên tiếng kêu của đám viên hầu.

    Thanh Sơn đệ tử có chút giật mình cùng không giải thích được.

    Chỉ có Tỉnh Cửu biết, đây là đám hầu tử vội tới trợ uy cho hàng xóm.

    Đi tới bên suối chính là Cố Thanh.

    Ba năm thời gian trôi qua, hắn đã trở thành thanh niên chân chính, ánh mắt yên tĩnh, khí tức thong dong, có sự trầm ổn không hợp cùng số tuổi.

    Nhìn đạo thân ảnh trên suối kia, vách núi nhất thời trở nên an tĩnh, một lát sau lại vang lên thấp giọng nghị luận.

    Chuyện đã xảy ra ba năm trước đây, rất nhiều người cũng không quên.

    Cố Thanh thua dưới kiếm của Tỉnh Cửu, sau đó bởi vì học trộm kiếm pháp bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong.

    Chẳng ai ngờ rằng, hắn không trải qua ba năm bên khe suối, cũng không nghĩ quay về Lưỡng Vong phong, mà trực tiếp đi Thần Mạt phong.

    Sau đó, hắn cũng rất ít xuất hiện, phảng phất như biến mất.

    Không ai biết, ở Thần Mạt phong ba năm, Cố Thanh đã làm những chuyện gì.

    Mọi người chỉ có thể xác định hắn đã cùng Lưỡng Vong phong, chính xác hơn là cùng vị huynh trưởng Cố Hàn của hắn hoàn toàn trở mặt.

    Ở rất nhiều đệ tử xem ra, lựa chọn của Cố Thanh vô cùng không khôn ngoan.

    Lưỡng Vong phong không cần phải nói, Cố gia ở Cửu Phong cũng rất có nội tình, cho dù ngươi là con vợ kế bị ức hiếp, cho dù cần ở tẩy kiếm suối cố gắng chịu đựng ba năm, vì sao lại quyết liệt đến vậy?

    Bất quá không ai cảm thấy Cố Thanh không thể thông qua thừa kiếm, ba năm trước đây hắn cũng đã Thừa Ý cảnh giới, chỉ sợ trong thời gian ba năm này không có nửa điểm bổ ích, còn bị cấm chỉ sử dụng Lục Long kiếm quyết, cảnh giới thực lực khẳng định cũng sẽ vượt xa những đệ tử tẩy kiếm bên khe suối khác.

    Mọi người thậm chí đã đoán được hắn sẽ chọn Thần Mạt phong, chẳng qua không biết kể từ đó, Lưỡng Vong phong cùng Cố Hàn sư huynh sẽ có phản ứng gì.

    Ai cũng biết nguyên nhân thực sự Cố Thanh bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, cũng biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Cố Hàn vô cùng tồi tệ.

    Rất nhiều tầm mắt tự động rơi vào chỗ ở của Lưỡng Vong phong đệ tử trên núi.

    Cố Hàn đứng dưới một thân cây, vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

    Tầm mắt của Tiết Vịnh Ca cũng rơi vào chỗ này.

    Có rất nhiều đạo mục quang che chở, không ai phát hiện ở trong nháy mắt, hắn cùng với Cố Hàn liếc nhau một cái.

    Tiết Vịnh Ca hiểu được ý tứ của Cố Hàn, hít sâu một hơi, hướng đá xanh bên suối đi tới.

    ...

    ...

    Tiết Vịnh Ca không có lòng tin chiến thắng Cố Thanh.

    Hắn đã Thừa Ý cảnh, đối phương ba năm trước đây cũng đã là Thừa Ý cảnh.

    Nhưng hắn tin tưởng mình có thể cùng đối phương tranh đấu một phen, để cho sư trưởng trên núi thấy sự tiến bộ của mình, đồng thời chứng minh ba năm qua cảnh giới tu hành của Cố Thanh trì trệ không tiến.

    Huống chi hắn còn có thủ đoạn giấu diếm, nếu như Cố Thanh khinh địch, nói không chừng hắn còn thật sự có thể thắng, chẳng phải là hôm nay sẽ tạo thành danh tiếng hay sao?

    Tiết Vịnh Ca gọi ra phi kiếm, quan sát Cố Thanh bên kia suối, nói: "Mời."

    Thanh âm vừa dứt, phi kiếm phá không đi, vẽ ra một đạo tàn ảnh, đánh thẳng mặt Cố Thanh.

    Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Cố Thanh ngự kiếm né tránh, hoặc xuất kiếm phản giết, chính mình nên ứng đối như thế nào.

    Nhưng hình ảnh mà hắn thiết tưởng cũng không hề phát sinh.

    Một đạo thanh âm thanh thúy vang dội cả khe núi.

    Phi kiếm của Tiết Vịnh Ca tựa như tảng đá, nặng nề rơi vào suối, tóe lên một chùm nước suối.

    Cố Thanh giơ kiếm trong tay nhìn một chút, xác nhận thân kiếm không hề tổn hại, yên lòng.

    Vách núi một mảnh an tĩnh.

    Khe nước chảy tràn, không ngừng tràn qua kiếm của Tiết Vịnh Ca.

    Không biết tại sao, rất nhiều người cũng cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng nhìn thấy.

    Lâm Vô Tri cũng cảm thấy có chút quen mắt.

    Mẫn cảm đối với hình tượng này nhất chính là các đệ tử Lưỡng Vong phong.

    Cố Hàn sắc mặt vô cùng khó coi.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Đạo Triều Thiên
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 5: Vọng Viễn Hành.
    Chương 26: Thu đồ

    Editor: vipnd2003
    Nguồn: Trạch Thiên Ký

    Điều này sao có thể?

    Tiết Vịnh Ca đứng bên suối, hai tay trống trơn, khiếp sợ không nói thành lời.

    Hắn không nghĩ có thể dễ dàng chiến thắng Cố Thanh, nhưng bên trong tưởng tượng của hắn, trận đấu kiếm này tất nhiên sẽ cực kỳ kịch liệt, đặc sắc, cho đến cuối cùng mới phân ra thắng bại.

    Chính mình chỉ sợ thua cũng là tuy bại nhưng vinh, sẽ nhận được bạn bè trong tẩy kiếm các hâm mộ cùng với sư trưởng tán thành.

    Ai có thể ngờ được là kết cục như vậy?

    Cố Thanh không nhân cơ hội hướng hắn phát động công kích, cầm kiếm đứng bên kia suối lẳng lặng chờ.

    Tiết Vịnh Ca rốt cục tỉnh hồn.

    Hắn cảm thấy trên mặt nóng bỏng.

    Nhục nhã mãnh liệt làm cho hắn hoàn toàn quên mất chuyện phát sinh ba năm trước.

    Hắn phát ra một tiếng hô to.

    Đạo phi kiếm trong nước suối, bỗng nhiên lần nữa bay lên, nước suối trong nháy mắt biến thành sương trắng, có hơn mười ngọn lửa như bụi rậm từ trên thân kiếm dấy lên!

    Phi kiếm thiêu đốt mang theo sóng nhiệt đốt người chém về phía Cố Thanh!

    Lục Long kiếm quyết!

    Thúc tổ của Tiết Vịnh Ca là Thích Việt phong trưởng lão, hắn hẳn là đã âm thầm học xong bộ chân kiếm này!

    Lục Long Kiếm quyết mặc dù thanh thế xa xa không bằng Cố Thanh thi triển ra ba năm trước, nhưng Cố Thanh không thể sử dụng chư phong chân kiếm thì làm sao ứng đối?

    Không ai chú ý tới, tay trái Cố Thanh chẳng biết lúc nào cũng đã rơi vào trên chuôi kiếm.

    Thanh kiếm thiêu đốt đã tới!

    Cố Thanh đầu gối trái hơi khụy xuống, thân thể hơi đổi, ngực căng lên, giơ kiếm trên không, dùng sức một kích.

    Hắn dùng thủ pháp không phải là chém, không phải là đâm, cũng không phải là cắt.

    Là vung.

    Kiếm của hắn chính xác đánh trúng phi kiếm của Tiết Vịnh Ca.

    Oanh một tiếng nổ vang.

    Phi kiếm của Tiết Vịnh Ca vẽ ra một vệt đuôi lửa thật dài, hướng về hạp cốc rừng hoang cách mấy trăm trượng mà bay.

    Rừng hoang tóe lên một đoàn ngọn lửa, chẳng biết tại sao nhanh chóng dập tắt.

    Trên núi bên khe suối vang lên vô số thanh kinh hô.

    Cố Hàn trực tiếp xoay người rời đi.

    Tất cả mọi người nghĩ tới làm sao lại quen mắt như thế.

    Ba năm trước, nơi này từng phát sinh hình ảnh tương tự.

    Lâm Vô Tri nhìn về góc hẻo lánh trên núi, cười lắc đầu.

    Hắn cho rằng đây là sắp đặt của Tỉnh Cửu, nhưng không biết đó là quyết định của Cố Thanh.

    Từ nơi nào ngã xuống, sẽ từ nơi đó bò dậy.

    Như thế nào ngã xuống, sẽ như thế đó bò dậy.

    Trong hạp cốc vang lên tiếng kêu hoan khoái của đám viên hầu.

    Thì ra lửa trong rừng do bọn họ dập tắt, lúc này hẳn là tranh nhau lấy kiếm.

    ...

    ...

    Tiết Vịnh Ca đứng trong nước suối, sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách, căn bản không nghĩ tới kiếm của mình, cũng bất chấp thất bại của mình.

    Hắn hiện tại rốt cục đã tỉnh táo lại, nhớ lại chuyện ba năm trước, bắt đầu lo lắng xem mình có giống như Cố Thanh bởi vì học trộm kiếm pháp mất đi tư cách thừa kiếm hay không.

    Trên núi thủy chung không có thanh âm vang lên.

    Thanh Sơn Cửu Phong sư trưởng đem chân kiếm truyền cho nội môn đệ tử trước, những năm gần đây đã là chuyện rất thường gặp, không có ai muốn quản.

    Ba năm trước nếu như không phải là Thượng Đức phong cùng Thiên Quang phong đối chọi gay gắt, Cố Thanh cũng sẽ không trở thành vật hy sinh.

    Tiết Vịnh Ca nơi nào còn dám đứng, vội vàng lui về bên khe suối, cả người ướt đẫm, cũng không biết là nước suối hay là mồ hôi lạnh.

    Cố Thanh đứng bên suối.

    Mấy trăm người ở trên núi nhìn hắn.

    "Cố Thanh, ngươi có bằng lòng theo ta học kiếm hay không?"

    Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

    Hẳn là Vân Hành phong chủ tự mình ra mặt!

    Càng làm người khiếp sợ chính là, ngay sau đó Thiên Quang phong Bạch Như Kính trưởng lão lại cũng đứng dậy, muốn thu Cố Thanh làm đồ đệ.

    Không ai phát hiện, lúc Bạch Như Kính đứng ra, trong một góc khác trên núi, ánh mắt của Tỉnh Cửu lạnh hơn mấy phân.

    Cố Thanh không do dự, nói: "Đệ tử nguyện thừa kiếm Thần Mạt phong."

    Vô số tầm mắt rơi vào góc kia trên núi, chính xác hơn là rơi vào trên người Triệu Tịch Nguyệt.

    Đây là chuyện rất nhiều người cũng đã đoán được, chẳng qua không nghĩ tới Cố Thanh trong tình huống được hai vị Phá Hải cảnh trưởng bối ưu ái, vẫn kiên trì với lựa chọn này.

    Phải biết rằng, Triệu Tịch Nguyệt so với hắn còn nhỏ hơn một tuổi.

    Tất cả mọi người cho là sau một khắc Cố Thanh sẽ trở thành đệ tử của Triệu Tịch Nguyệt, lại có tình huống ngoài ý muốn phát sinh.

    ...

    ...

    Tỉnh Cửu nói: "Ta tới."

    Triệu Tịch Nguyệt nói: "Tốt."

    Tỉnh Cửu đi tới vách đá, nói: "Ngươi có nguyện theo ta học kiếm?"

    Nghe lời này, trên núi một mảnh xôn xao.

    Nếu như thu Cố Thanh làm đồ đệ chính là Triệu Tịch Nguyệt cũng thôi, bởi vì nàng đã là Vô Chương cảnh giới, trọng yếu hơn nàng là Thần Mạt phong chủ.

    Tỉnh Cửu kiếm đạo thiên phú tự nhiên cũng cực cao, nhưng trong ba năm không có chút nào tiến bộ, bây giờ còn là Thừa Ý cảnh giới... Cùng Cố Thanh ba năm trước so sánh cũng có vẻ không bằng.

    Cố Thanh làm sao có thể nguyện ý bái hắn làm thầy?

    Mọi người đang nghĩ như vậy, liền nghe được Cố Thanh trả lời.

    "Ta nguyện ý."

    Cố Thanh vẻ mặt rất bình tĩnh, không có nửa điểm miễn cưỡng.

    Bốn phía yên lặng như tờ.

    ...

    ...

    Thừa kiếm đại hội tiếp tục tiến hành.

    Các đệ tử biểu hiện cũng cực kỳ không tồi, nhất là vị thiếu niên họ Nguyên Nhạc Lãng quận trong ngày thường cực kỳ khiêm tốn, hôm nay hẳn là bỗng nhiên nổi tiếng, sư trưởng thế mới biết hắn thế đã tiến vào Thừa Ý cảnh, đưa tới rất nhiều nghị luận, nhiều mặt tranh đoạt, ngay cả Lưỡng Vong phong cũng tỏ vẻ hứng thú đối với hắn.

    Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu, nói: "Chính là hắn?"

    Tỉnh Cửu gật đầu.

    Ba năm trước thiếu niên họ Nguyên đã mời Cố Thanh tới hỏi Thần Mạt phong có muốn chiêu thừa kiếm đệ tử hay không.

    Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên vách đá.

    Trên núi tiếng cãi vã nhất thời biến mất.

    Thiếu niên họ Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

    ...

    ...

    Bên khe suối bỗng nhiên truyền đến tiếng nức nở.

    Các đệ tử nhìn lại, phát hiện là Ngọc Sơn sư muội.

    Nhìn nước mắt trên mặt thiếu nữ, đồng môn rất đau lòng, vội vàng an ủi hỏi: "Sao thế?"

    Ngọc Sơn sư muội lắc đầu, dùng ống tay áo lau đi nước mắt, miễn cưỡng vui mừng cười nói: "Không có chuyện gì."

    Nhìn mũi nàng ửng đỏ, các đệ tử cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ thầm ở nơi này không có chuyện gì, rốt cuộc là thế nào.

    Có ít người nhìn vị thiếu niên họ Nguyên đã đứng ở trên núi, cho là đoán được cái gì, cười mà không nói.

    Bọn họ nào biết đâu, Ngọc Sơn sư muội căn bản không phải vì chuyện này mà thương tâm.

    Nàng thương tâm chính là, Cố sư huynh cùng Nguyên Sư huynh thành Thần Mạt phong thừa kiếm đệ tử, vậy... Thần Mạt phong chẳng phải đã chiêu đủ người sao?

    Thần Mạt phong chỉ có Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu hai người, chỉ có thể chiêu hai gã thừa kiếm đệ tử.

    Nhưng nàng còn chưa tham dự, nàng nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn ở suối tẩy kiếm đợi ba năm nữa sao?

    Hiện tại đến phiên nàng.

    Nàng nắm kiếm đi tới trên tảng đá, hướng sư trưởng trên núi hành lễ.

    Khi tầm mắt của nàng rơi vào nơi hẻo lánh kia, không nhịn được vừa kéo ra lỗ mũi, nhìn thật đáng thương, thật đáng yêu.

    ...

    ...

    Mặc dù tâm tình không đúng, Ngọc Sơn biểu hiện cảnh giới không có gì lạ, kỳ lạ chính là ngự kiếm cùng phi kiếm toát cảm giác khống chế tuyệt dối, chỉ sợ chi tiết nhỏ bé cũng làm hoàn toàn đúng chỗ, tinh chuẩn thậm chí có thể nói là hoàn mỹ.

    Nhìn lệ trên mặt thiếu nữ, Mai Lý vừa thương vừa vui, đi tới bên vách đá nói: "Tới Thanh Dung phong ta sao."

    Thanh Dung phong trên căn bản cũng là nữ đệ tử, tại người nào xem ra cũng là chỗ đi tốt nhất cho Ngọc Sơn sư muội.

    Ai có thể nghĩ đến, Ngọc Sơn sư muội không trực tiếp đáp ứng, mà là nhìn về góc kia.

    Trong bóng cây, Tỉnh Cửu rất khó phát hiện lắc đầu.

    Ngọc Sơn ngây ra, một lần nữa nhìn về Mai Lý sư thúc, mang theo xin lỗi lắc đầu.

    Trên núi lại là một mảnh xôn xao.

    Tỉnh Cửu đối với thiếu niên họ Nguyên nói: "Nói với nàng, chọn Thượng Đức phong."

    Cố Thanh có chút không giải thích được, nghĩ thầm ngươi làm sao có thể kết luận Thượng Đức phong sẽ chọn Ngọc Sơn sư muội?

    Phải biết rằng Thượng Đức phong vô cùng âm hàn, cộng thêm vấn đề Kiếm Ngục cùng với bản thân khí chất, đã rất nhiều năm không có nữ đệ tử.

    Thiếu niên họ Nguyên trở lại bên dòng suối, thấp giọng nói mấy câu đối với Ngọc Sơn sư muội.

    Ngay tại lúc này, Thượng Đức phong Trì Yến đứng dậy, nói: "Ngươi có nguyện theo ta học kiếm?"

    Ngọc Sơn sư muội do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

    Mai Lý rất là tức, quay đầu lại trợn mắt nhìn Tỉnh Cửu một cái.

    Thanh Dung phong nữ đệ tử cùng Mai Lý sư thúc giống nhau, đối với Tỉnh Cửu cũng rất có hảo cảm, nhưng lúc này cũng rất tức giận.

    Ai nấy đều thấy được, Ngọc Sơn sư muội là dựa theo ý tứ của Tỉnh Cửu mà lựa chọn Thượng Đức phong, mặc dù không rõ nàng vì sao phải nghe Tỉnh Cửu.

    Tỉnh Cửu không có để ý những ánh mắt này, nhìn vách núi, trầm mặc không nói.

    Bất kể là địa phương Lưỡng Vong phong đệ tử vẫn là Thiên Quang phong đệ tử, cũng không có tên kia.

    Mới vừa rồi Bạch Như Kính vừa thu một gã thừa kiếm đệ tử, xem ra Liễu Thập Tuế thật đã bị bỏ qua.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Đạo Triều Thiên
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 5: Vọng Viễn Hành.
    Chương 27: Bỗng nhiên quá đông

    Editor: vipnd2003
    Nguồn: Trạch Thiên Ký

    Rét tháng ba bao phủ Đại Nguyên thành, dân chúng vội vàng lục tung đồ đạc, một lần nữa đem áo rét mùa đông lấy ra sử dụng.

    Giá cả áo bông trong các cửa hàng lần nữa trở nên sôi nổi, thậm chí thường thường còn cháy hàng.

    Mấy chiếc xe ngựa đứng trước y quán, bọn tiểu nhị liên tục đi xuống chuyển hàng, ở bên trong khí trời rét lạnh, mồ hôi hóa thành sương mù phi thường bắt mắt.

    Cách đó không xa trước một nhà đồ cổ, một vị nam tử bưng trà nóng nhìn những cảnh tượng này, hỏi: "Đám tiểu nhị nhà mình đã phát áo bông cùng than rồi sao?"

    Người này ước chừng ba mươi tuổi, khí độ trầm ổn, hai mắt trong suốt, nhưng thái dương có chút tinh bạch.

    Chính là vị Lý công tử kia năm đó.

    Quản sự quán đồ cổ liên thanh nói: "Bẩm công tử, đều làm thỏa đáng."

    Tỉnh Cửu cùng Quá Đông trước khi rời Đại Nguyên thành, để lại một hòm vàng lá cho hắn, hắn dùng những thứ này mở ra một hàng đồ cổ. Sau đó không lâu phụ thân của hắn Lý Thái Thú cũng được thả khỏi ngục, Đại Nguyên thành quan viên sau khi khiếp sợ đương nhiên cũng phải cho mấy phần mặt mũi, chuyện làm ăn của quán đồ cổ tự nhiên không sai.

    Thời gian mười năm đã trôi qua, hắn đã trở thành văn thương có tiếng bên trong Đại Nguyên thành, nhưng vẫn được mọi người xưng là Lý công tử, bởi vì hắn vẫn chưa kết hôn.

    Quản sự nói tiếp: "Hôm qua Tam Thiên am tới đây mua rất nhiều áo bông cùng chăn bông, không biết có phải là chuẩn bị chẩn đông không."

    Tam Thiên am ở Đại Nguyên thành cũng không nổi danh, quản sự tự nhiên là được ông chủ dặn dò, mới quan tâm nhất cử nhất động của bên kia.

    Lý công tử có chút bất ngờ, nghĩ thầm toà am ni cô kia chỉ có mấy vị sư thái đã già, hơn nữa từ trước đến giờ không làm những chuyện như phát cháo từ thiện, mua nhiều áo bông chăn bông như vậy làm cái gì?

    Hắn quyết định mấy ngày nữa sẽ đi xem xem.

    Đã mấy năm không đi nơi đó, lại có chút nhớ nhung.

    Hắn nhớ tới năm đó, mình cùng đám bạn xấu kia say rượu, đi nhầm vào nơi sâu trong khê cốc, tham xem triều dương, kết quả rơi vào ao sen...... Không khỏi tự giễu nở nụ cười.

    Nụ cười dần qua đi, lại là nhàn nhạt thất vọng.

    ......

    ......

    Nói là mấy ngày nữa đi xem xem, trên thực tế ngày hôm sau Lý công tử đã đi.

    Chuyện này cùng ngẫu nhiên không quan hệ gì cả, chỉ là tìm ra một lý do phi thường thích hợp để trở lại chốn cũ.

    Mấy năm đầu, hắn thường thường đi am ni cô này, đối với hồ nước không người đánh đàn, ni cô bên trong am cũng không để ý tới hắn.

    Tiếng đàn bồng bềnh trên mặt hồ, từ đầu đến cuối không có người nào đến, ngay cả hắn cũng dần dần ít đến, cho đến không trở lại.

    Nhìn hai chữ trên đá, Lý công tử nhớ tới chuyện năm xưa, lắc lắc đầu, đi vào.

    Vẫn như năm đó, các sư thái trong am chưa từng xuất hiện.

    Hắn đi không bao xa, đã cảm thấy được có chút kỳ quái, nghĩ thầm nơi này làm sao lại lạnh đến như vậy?

    Nước suối đã hoàn toàn đông cứng, tuyết tích trên cầu thật dày, không có vết chân, nóc nhà những tòa am đối diện cũng tích tuyết thật dày, khiến người ta lo lắng có thể bị ép sụp hay không.

    Hắn từ từ đi qua cầu tuyết, đi tới trước thiện thất, hướng về bên trong nhìn tới.

    Cửa sổ hình tròn, quay về tuyết hồ bên kia, cắt ra một vùng thế giới cực mĩ.

    Trong phòng, trên sàn nhà chất vô số chăn bông, giống như núi, bên trong là một tiểu cô nương.

    Tiểu cô nương kia toàn thân đều bị chăn bông bao phủ, ngay cả miệng cùng mũi đều bị che, chỉ lộ ra hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, tựa như không có hô hấp.

    Lý công tử lấy làm kinh hãi, hướng bốn phía nhìn tới, xác nhận không có ai, không chút do dự mà vượt qua lan can, hướng về trong phòng phóng đi.

    Vù một tiếng vang trầm thấp, một đạo sức mạnh vô hình đem hắn đẩy về, nặng nề té ở trong tuyết.

    Hắn không đứng dậy, từ bên trong ủng rút ra một cây tiểu đao, nhìn về phía thiện thất, nghĩ thầm nên từ nơi nào đi vào?

    "Để đao xuống, ta không muốn giết ngươi."

    Trong tuyết truyền đến một thanh âm.

    Thanh âm kia rất lạnh, không có bất kỳ tâm tình gì.

    Lý công tử nắm tiểu đao, cảnh giác nhìn về phía nơi âm thanh vang lên, nói: "Ngươi là ai? Ngươi làm cái gì đối với cô bé kia!"

    Thanh âm kia không trả lời hắn.

    Lý công tử tức giận hô: "Nàng sắp bị đè chết!"

    Dưới cái nhìn của hắn, chỉ sợ cô bé kia đã bị chăn bông giống như núi đè chết, nhưng hắn không muốn nghĩ như thế, vẫn như cũ muốn có một ít hi vọng.

    Lặng yên không một tiếng động, Tỉnh Cửu từ trên mặt tuyết đi tới, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Nàng không chết. "

    Lý công tử nhìn mặt của hắn, không khỏi choáng váng, trong đầu hỗn loạn vô cùng, lẩm bẩm nói: "Vậy nàng cũng sẽ bị nóng chết."

    "Nàng sẽ không bị nóng chết. Mà nếu như không làm như vậy, tất cả mọi người bên trong Đại Nguyên thành đều sẽ bị lạnh chết."

    Nói xong câu đó, Tỉnh Cửu xoay người đi đến tuyết hồ phía sau thiện thất.

    Lý công tử rốt cục tỉnh táo hơn, hồi ức năm đó ào ạt dâng lên, nhìn bóng lưng của hắn, thanh âm khẽ run hỏi: "Các ngươi...... Trở về?"

    "Nàng hẳn là sẽ không trở về nơi này."

    Thân ảnh Tỉnh Cửu biến mất ở bên kia thiện thất.

    Lý công tử chậm rãi buông xuống tay nắm đao, sau đó cúi thấp đầu xuống.

    Năm đó hắn đã đoán được hai huynh muội này hẳn là tiên nhân, hôm nay nhìn mặt Tỉnh Cửu cùng năm đó không có bất kỳ biến hóa nào, biết mình đã đoán đúng, không khỏi cảm thấy cay đắng.

    Phụ thân bỗng nhiên thoát khỏi đại nạn, bức cổ họa kia được người trả lại, vị bằng hữu nham hiểm kia bị bắt trở về, hắn cũng hoài nghi có phải là có quan hệ với hai huynh muội này hay không.

    Còn có cái rương vàng lá kia.

    Quá nhiều chuyện muốn hỏi, cũng không biết hỏi từ đâu.

    Tiên phàm thù đồ, thế sự như hạt bụi, thời gian đều không giống nhau.

    Hắn đứng trong tuyết thời gian rất lâu, quay về thiện thất vái sâu, xoay người rời đi.

    Đồng Nhan cùng Thanh Nhi đi tới bên ngoài, nhìn bóng người rời đi, cảm thấy rất kỳ quái.

    Người này là ai?

    Trước thiện thất có sát trận mà Tỉnh Cửu dùng Thừa Thiên kiếm pháp bày xuống , người này muốn tiến vào thiện thất, lại không chết, tự nhiên là Tỉnh Cửu không muốn hắn chết, đột nhiên rút lui trận pháp.

    Càng không thể tin được, Tỉnh Cửu lại còn cùng người này nói mấy câu, lấy tính tình của hắn, đây thực sự là sự tình rất hiếm thấy.

    Thanh Nhi xoay người nhìn phía Tuyết Cơ bị núi chăn bông che phủ, sinh ra càng nhiều không rõ.

    Ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh, nàng nhìn Tỉnh Cửu thời gian mấy chục năm, so với tuyệt đại đa số người bên trong thế giới chân thật càng hiểu rõ hắn.

    Tỉnh Cửu sợ phiền phức, không thích gây sự, nói đúng ra chính là sợ chết, vậy tại sao lại đồng ý cách làm của Đồng Nhan, mang theo Tuyết Cơ đi tới nơi này?

    Màn đêm buông xuống, tuyết vân che phủ tinh thần, trong bóng đêm điểm điểm ánh đèn rất là bắt mắt.

    Vị lão ni cô kia chậm rãi đi ra, dùng tay run rẩy, đem hơn mười ngọn đèn còn lại lần lượt thắp sáng.

    Tỉnh Cửu nói: "Cực khổ rồi."

    Lão ni cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Ta thọ nguyên đã hết, mấy năm trước nên chết rồi, có thể sống đến hiện tại đã không dễ, vốn định......"

    Câu nói này còn chưa nói hết, những lời còn lại đã biến thành một tiếng thở dài.

    Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Nàng hiện tại rất tốt, có lẽ mấy năm nữa sẽ tỉnh."

    Lão ni cô không nói gì nữa, được đệ tử nâng đỡ trở lại phòng của chính mình.

    Đèn bên trong Tam Thiên am đều là trường sinh đăng cung dưỡng trăm năm trở lên, lấy cảnh giới tu vi của lão ni cô, mỗi đêm chỉ có thể thắp sáng hơn mười ngọn.

    Dùng mấy ngày thời gian, nàng rốt cục thắp sáng toàn bộ trường sinh đăng bên trong am, thành công khởi động Thủy Nguyệt Am trận pháp.

    Có đạo trận pháp này, Tuyết Cơ hướng về thiên địa phóng xuất, hoặc là nói tỏa ra hàn ý sẽ được khống chế.

    Tỉnh Cửu nhìn về phía bầu trời, phát hiện không còn tuyết rơi, biết Tuyết Cơ cũng sắp sửa tỉnh rồi.

    Trước am chợt có tiếng đàn truyền đến.

    Hắn hướng về bên kia nhìn tới.

    Lý công tử khoác áo khoác màu đen, ngồi ở trong tuyết, đàn cổ nằm ngang trên đầu gối, đang chuyên tâm gảy.

    Kỳ âm tranh nhiên, kỳ tức ấm áp.

    Đây là một thủ vọng xuân ngâm.

    Mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ tới.

    Nếu như không đến, vậy thì không được.

    Đại khái là ý này.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Đạo Triều Thiên
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 5: Vọng Viễn Hành.
    Chương 28: Đại đạo như thanh thiên

    Editor: vipnd2003
    Nguồn: Trạch Thiên Ký

    Thanh Sơn đệ tử phần lớn đều không thông âm luật, đám người trên Thần Mạt Phong càng như vậy.

    Tỉnh Cửu không hiểu ý tứ của khúc đàn này, nhưng cảm giác vẫn tính êm tai, vì lẽ đó không để ý đến, xoay người đi đến thiện thất.

    Thanh Nhi ở dưới hành lang chăm chú nghe, nhìn thấy hắn đến đây, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên hỏi: "Người kia là ai vậy? Tiếng đàn thật tốt, nghe có loại cảm giác không nói ra được."

    Tỉnh Cửu không giải thích, đi vào thiện thất, đi tới trước áo bông như núi, tay phải đưa về phía khuôn mặt Tuyết Cơ lộ ra non nửa.

    Hắn đối với loại huyết thống cấp cao này khá là có hứng thú, rất muốn nghiên cứu cấu tạo của đối phương một chút, xem cùng những sinh mệnh khác có bản chất không giống thế nào, tỷ như nàng đến cùng có miệng hay không, nhưng...... Cuối cùng hắn cũng không làm gì, liền đem tay thu lại rồi.

    Đây là lựa chọn bảo thủ căn cứ vào cân nhắc an toàn. Tuy nói Tuyết Cơ mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, nhưng hà tất làm cho nàng sớm tỉnh lại, để cho mọi người đều căng thẳng.

    Hắn đi tới bên trong góc, nhấc lên mấy tấm chăn bông, lấy ra Thanh Thiên Giám ẩn ở chỗ kia, vượt qua cửa sổ, đi tới bên hồ.

    Thanh Nhi không dám trực tiếp xuyên qua thiện thất, vung cánh trong suốt, hóa thành một vệt sáng, vòng qua toàn bộ kiến trúc cũng tới bên hồ.

    Đồng Nhan đứng trên cầu nhỏ, tầm mắt theo bọn họ cũng tới bên hồ, hơi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng trách chính mình tìm làm sao cũng không tìm ra.

    Không ai dám đánh thức Tuyết Cơ đang ngủ, tự nhiên không ai có thể phát hiện Thanh Thiên Giám bị giấu ở dưới chăn bông.

    Đồng Nhan nhìn bên hồ, tầm mắt không dám rời đi, nhỡ may Tỉnh Cửu lại mang theo Thanh Thiên Giám chạy thì làm sao bây giờ?

    Ven hồ bỗng nhiên sinh ra hơn mười đạo kiếm ý, tạo thành một toà trận pháp, đem bóng người Tỉnh Cửu cùng Thanh Nhi che ở bên trong.

    Đồng Nhan lông mày càng nhíu chặt, ở trên cầu có vẻ càng bắt mắt, nghĩ thầm bên kia đến tột cùng có bí mật gì? Vì sao Thanh Nhi không chịu nói với mình?

    Hắn thu tầm mắt lại, nhìn phía bên kia cầu tuyết, nghĩ thầm người này là ai? Cùng toà am ni cô này, cùng bí mật của Tỉnh Cửu lại có quan hệ gì?

    Lý công tử khoác áo khoác màu đen, ngồi ở trong tuyết đánh đàn, ngón tay đã đông cứng, nhưng tiếng đàn không có đoạn tuyệt chốc lát.

    Tiếng đàn lướt qua cầu, xuyên qua am ni cô cùng mai thụ yên tĩnh, đi tới mặt hồ, được gió cuốn lên, có vẻ càng thêm mờ ảo.

    Trận pháp có thể ngăn cách tầm mắt, cũng có thể đem tiếng đàn nghênh vào, Tỉnh Cửu đưa tay phải ra, lặng yên không một tiếng động phá tan băng tuyết trên mặt hồ, dính chút nước, chiếu vào trên Thanh Thiên Giám.

    Nhìn hình ảnh này, Thanh Nhi cảm thấy có chút lạnh giá, cánh cong cong ôm lấy chính mình, ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, hỏi: "Ngươi thật muốn mài kiếm a?"

    Ở Quả Thành Tự, nàng đã tiến vào thân thể của hắn, biết rất nhiều bí mật của hắn, đương nhiên sẽ không như Đồng Nhan, lầm tưởng hắn muốn mài chính là Vũ Trụ Phong.

    Hiện tại Triêu Thiên đại lục, nàng chỉ có một đồng bạn này, đương nhiên sẽ không đem bí mật của hắn nói ra, dù cho là đối với Đồng Nhan, nàng chỉ là có chút hiếu kỳ.

    Tỉnh Cửu ừ một tiếng. Lúc trước ở Quả Thành Tự hắn cùng Kỳ Lân định ra cá cược, nói muốn mượn Thanh Thiên Giám để vào ảo cảnh một lần, là nghĩ ở bên trong Vân Mộng Sơn đã đáp ứng phải giúp Thanh Nhi giải quyết một vài vấn đề. Ai ngờ hắn bị Độ Hải tăng trọng thương, cuối cùng thật sự lại cần Thanh Thiên Giám, nhưng một lần nữa gặp được nó.

    Thiền tông thích nói mấy lời như nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ tiền định, từ chuyện này xem ra, quả thật có mấy phần đạo lý, nếu không có hắn nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng Thanh Nhi , muốn lấy được Thanh Thiên Giám, vậy có thể sẽ không bị thương, nhưng nếu như hắn không bị thương, lại nơi nào cần Thanh Thiên Giám?

    Cái gọi là nhân quả, nguyên lai chính là quan hệ như vậy.

    Nhìn tay phải Tỉnh Cửu ở mặt ngoài gương đồng liên tục ma sát, Thanh Nhi lo lắng nói: "Có thể mài đến thủng không? Ngươi không bằng dùng mặt trái có hoa văn thử xem."

    Muốn nói ai quen thuộc nhất đối với Thanh Thiên Giám, đương nhiên là nàng vị giám linh này.

    Mặt kính xác thực rất trơn, mài kiếm tiến độ rất chậm, nhưng Tỉnh Cửu không vội.

    Hắn đã xác nhận Thanh Thiên Giám chính là đá mài kiếm mà mình tìm kiếm hơn một năm thời gian.

    Gương đồng vốn là vật liệu tốt nhất, trình độ bóng loáng càng cao, càng là nhẵn nhụi, càng có thể chống đỡ trình độ gần hoàn mỹ .

    Hắn nói: "Chỉ cần gắng sức, có công mài sắt, có ngày nên kim, tuy rằng đem có công mài sắt, có ngày nên kim tương đối dễ dàng, mài kiếm dường như khó hơn, nhưng cũng có thể làm được."

    Thanh Nhi nghĩ thầm ta đây không hiểu, ngược lại hỏi: "Ngày hôm trước ta hỏi ngươi làm sao mới có thể biến thành người thực sự, ngươi để chính ta nghĩ, ta nghĩ hai ngày mới nghĩ rõ ràng, nếu như ta có thể nghĩ rõ ràng, ta tới hỏi ngươi làm gì?"

    Tỉnh Cửu nhìn gương đồng, đem tay phải điều chỉnh góc độ một hồi, nói: "Đáp án rất đơn giản, chỉ cần ngươi cho rằng mình là người, vậy thì là người."

    Thanh Nhi cảm thấy càng thêm mờ mịt, nói: "Vậy cùng lừa mình dối người khác nhau ở chỗ nào?"

    Tỉnh Cửu không ngẩng đầu, nói: "Lừa cái gì?"

    Thanh Nhi rõ ràng ý của hắn, đăm chiêu.

    "Vấn đề thực sự trọng yếu là, tại sao ngươi muốn trở thành người, vì sao không thể là sơn hà hồ hải, hoa thụ thảo thú?"

    Tỉnh Cửu từ trong hồ nâng một ít nước, chiếu vào Thanh Thiên Giám, tiếp tục không tiếng động mà mài.

    Thanh Nhi trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Bọn họ đều là người, ngươi cũng là người, Đồng Nhan cũng là người, tiểu Tảo Nhi cũng là người, ta cũng phải là người."

    Tỉnh Cửu biết nàng đã nghĩ thông suốt, không còn cần sự giúp đỡ của chính mình, không nói gì nữa.

    Tiếng đàn từ bên kia cầu truyền đến, buổi tối trời đông giá rét, nhiều thêm mấy phần ấm áp.

    Mười năm trước, Lý công tử hàng đêm tới đây đánh đàn cho ngựa, con ngựa kia bây giờ còn ở Thanh Sơn ăn cỏ.

    Tối nay nghe đàn đã biến thành Thanh Thiên Giám, có phải là mang ý nghĩa chiếc gương đồng này cũng muốn đi Thanh Sơn?

    Nghĩ loại khả năng này, Tỉnh Cửu có chút thoả mãn.

    Ven hồ có trường sinh đăng, rọi sáng cả am ni cô, cũng rọi sáng mặt hắn.

    Thủy Nguyệt Am trận pháp đã động, thiện thất hàn ý bị ngăn cách, phong tuyết đã dừng, nhiệt độ lên cao, băng trên mặt hồ phát sinh âm thanh kẽo kẹt nứt vỡ.

    Đêm trước một càn sen bị băng tuyết đè xuống, phá tuyết mà lên, triển trực thân thể.

    Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên ở sâu trong lòng, Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, trì hoãn động tác tay phải, cũng mềm nhẹ chút.

    ......

    ......

    Bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh, cuồng phong gào thét, mây đen giăng kín, cách mấy tức sẽ có một tia chớp rọi sáng bầu trời đêm.

    Đạo thiểm điện kia cực kỳ lớn, từ cực bắc đưa về hải dương phía cực nam, dường như muốn đem trời xé ra vậy, ít nhất dài mấy vạn dặm.

    Cùng tia chớp cùng đến, là thiên lôi ầm ầm, còn có hoa tuyết không biết từ đâu tới đây.

    Trương đại công tử trùm áo bông dày, bò lên trên ngọn núi nhỏ sau nhà, hai tay chống nạnh, thẳng tắp thân thể, quay về sấm sét trong bầu trời đêm chửi ầm lên.

    Những câu nói kia không cách nào ghi chép, có điều là thô tục loại hình như lão thiên khốn kiếp.

    Bỗng nhiên, tiếng sấm trong bầu trời đêm trở nên nhỏ rất nhiều, đạo tia chớp khủng bố mà cực lớn kia xuất hiện tần suất cũng chậm rất nhiều, ngay cả hoa tuyết cũng dần dần nhỏ bớt.

    Trương đại công tử ngây ra, lấy tốc độ nhanh nhất xuống núi.

    Hắn trở lại trong viện, thời gian qua đi thời gian rất lâu lần thứ hai khóa cửa lại, chân không rửa liền lên giường, dùng chăn che kín diện mạo, xoay người, bắt đầu ngủ.

    Hắn làm sao có thể ngủ nổi, trong bóng tối dưới tấm chăn con mắt trợn lên thật lớn, trong lòng nghĩ bệ hạ lại làm lão thiên sao?

    Nghĩ vấn đề này cùng với suy diễn bệ hạ có nghe chính mình chửi ầm ĩ hay không, hắn rất là căng thẳng, không có nhận ra được bên trong căn phòng cách vách, chăn mền trên người nhi tử cùng con dâu bị xốc lên một góc, càng không biết cách đó không xa nhà Triệu cử nhân cùng với trong trấn rất nhiều nhà, đám người ngủ say đều có dấu hiệu tỉnh lại.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Đạo Triều Thiên
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 5: Vọng Viễn Hành.
    Chương 29: Tuyết Cơ tỉnh lại

    Editor: vipnd2003
    Nguồn: Trạch Thiên Ký

    Sáng sớm ngày hôm sau, băng trên mặt hồ đã tan càng nhiều, bên trong am ấm áp hơn chút.

    Đồng Nhan cùng vị lão ni cô kia, rời khỏi am ni cô, thông qua sơn đạo ẩm ướt đi tới bên trong Đại Nguyên thành.

    Hắn tìm tới quán đồ cổ của Lý công tử, mua ít thứ, thông qua láng giềng cùng những người rảnh rỗi, hỏi thăm được một chút sự tình.

    Mười năm trước vừa vặn là Tây Hải biến cố, Lý công tử ở bên trong am gặp phải cô nương hẳn là vị tiền bối kia của Thủy Nguyệt Am.

    Đưa ra cái kết luận này rất dễ dàng, bởi vì Đồng Nhan giỏi suy tính, hơn nữa vừa vặn biết được nội tình chuyện kia.

    Trở lại Tam Thiên am, sắc trời đã tối, trường sinh đăng ở trên cầu trở nên càng thêm sáng, Đồng Nhan đi tới trước thiện thất hướng bên trong nhìn tới.

    Tuyết Cơ ở trong núi chăn bông ngủ say, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.

    Tỉnh Cửu ngồi ở ven hồ bên kia cửa sổ, nhìn trên hồ miếng băng mỏng dần tan, cầm trong tay một cây bút viết cái gì trên giấy.

    Thanh Nhi ngồi trên bả vai của hắn, nhẹ giọng ngâm nga ca khúc của cựu Sở quốc bên trong ảo cảnh.

    Đồng Nhan cảm thấy những hình ảnh này có chút ý tứ, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện một vệt ý cười.

    Tỉnh Cửu vô tâm thế sự, cùng Quả Thành Tự, Thủy Nguyệt Am những nơi thế ngoại này quen biết, thật sự có chút như người xuất gia trời sinh.

    Tiếp theo hắn nghĩ tới Bạch Tảo sư muội, ý cười trên khóe môi dần nhạt, hai hàng lông mày bởi vì nhếch lên mà dần dày lại.

    Nếu thật sự là vô tâm, làm sao bên cạnh hắn lại xuất hiện nhiều kì nữ như vậy?

    Mười năm trước từng có Đông tiền bối, hiện tại bên người có Thanh Nhi, phía sau còn có vị Tuyết cô nương đang ngủ say......

    Bóng đêm dần sâu, chợt có tiếng đàn truyền đến.

    Đồng Nhan xoay người đi tới trước cầu, cách suối nước nhìn qua.

    Lý công tử không ngồi ở trên mặt tuyết, mà là ngồi ở trên ghế đẩu chính mình mang đến, đàn cổ đặt ở trên đầu gối, tiếng đàn xuất từ trên dây.

    Tối nay, hắn gảy chính là một thủ lương tiêu dẫn.

    Thủ từ khúc này mười năm trước từng ở nơi này xuất hiện.

    Ven hồ trên băng đá.

    Tỉnh Cửu lỗ tai hơi nhúc nhích một chút.

    Thanh Nhi ngồi trên bả vai của hắn, tò mò bay tới, sờ sờ vành tai hắn, nghĩ thầm rõ ràng là đôi tai chiêu phong, làm sao cũng dễ nhìn như thế?

    Mấy chục đạo kiếm ý từ trong thân thể Tỉnh Cửu sinh ra, dùng Thừa Thiên kiếm pháp bố trí một toà trận pháp, ngăn cách ngoại giới tầm mắt, nhưng không có ngăn cách tiếng đàn.

    Hắn đem tay phải thỏ vào trong hồ, tiếp theo sau đó dùng mặt kính của Thanh Thiên Giám để mài kiếm.

    Nước hồ lạnh giá rất nhanh đã biến thành sương mù, bốc hơi mà lên, tay hắn trên như ẩn như hiện.

    Thanh Nhi nghĩ thầm hình ảnh này cũng rất đẹp a.

    Tiếng đàn liên tục vang lên, không ngừng lại, hoặc là thay đổi một chút từ khúc tốt hơn, Tỉnh Cửu không có chú ý.

    Thời gian chầm chậm trôi qua.

    Bóng đêm dần sâu.

    Tỉnh Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thân hình biến mất khỏi ven hồ.

    Đồng Nhan cũng cảm giác được trong thiện thất khí tức biến hóa, trong lòng biết không được, giẫm tuyết mỏng trên suối đi tới trước người Lý công tử, xoay người chính là một chưởng đánh ra.

    Một đạo khí tức vô hình từ trong lòng bàn tay hắn tràn ra, tung ra theo gió, như chiếc gương, phản chiếu phía trước cầu đá, am ni cô cùng với lam thiên.

    Chỉ trong nháy mắt, những cảnh vật kia trở nên mơ hồ, bởi vì mặt trên kết một tầng sương nhợt nhạt.

    băng sương mang theo hàn ý, dễ dàng phá tan này trên quang kính vô hình bám vào Trung Châu Phái đạo pháp, lan tràn đến mu bàn tay, cổ tay của hắn, tiếp theo sau đó hướng lên trên.

    Đồng Nhan sắc mặt tái nhợt, cảm giác trong thân thể chân nguyên chảy xuôi tốc độ kịch liệt hạ thấp, chính là nguyên anh linh khí đều yếu đi mấy phần.

    ......

    ......

    Thiện thất, Tuyết Cơ chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra, tối tăm tròng mắt bên trong tỏa ra khủng bố hàn ý, trong không khí bay lượn cực kỳ nhỏ bé, nhưng mỹ lệ phi thường hoa tuyết.

    Tỉnh Cửu va nát mấy ngàn đóa tiểu Tuyết hoa, đi tới chăn bông sơn trước, nhìn chằm chằm con mắt của nàng nói: "Dừng tay."

    Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn hắn, phán đoán ra kẻ nhân loại này là đang đe dọa chính mình.

    Triêu Thiên đại lục không người nào có thể uy hiếp đến nàng, Tỉnh Cửu cũng đã hai lần làm như vậy, bởi vì hắn đã từng thấy thời điểm nàng suy yếu nhất, lại có đồ vật mà nàng rất muốn —— cái thế giới tuyệt đối lạnh giá kia.

    ......

    ......

    Trước cầu đá, hàn ý biến mất.

    Sương tuyết đã bao trùm đến vai của Đồng Nhan.

    Hắn ho hai tiếng, ho ra một ít máu như tinh thạch màu đỏ, rõ ràng bị thương không nhẹ.

    Lý công tử không phải người tu hành, tuy rằng không có trực tiếp đối mặt đạo hàn ý kia công kích, nhưng bị thương càng nặng, cũng sớm đã té xỉu ở trong tuyết.

    Đồng Nhan xoay người nhìn phía hắn, lắc lắc đầu, hướng về trong miệng hắn nhét vào một viên đan dược, sau đó để ni cô trong am đem hắn cùng bộ đàn cổ kia đưa về nhà.

    ......

    ......

    "Trong đèn có lửa, ngươi nên nhận biết phi thường rõ ràng, sáng tỏ giữa các đèn hết thảy liên hệ, sẽ có thể nắm giữ trận pháp này."

    Tỉnh Cửu từ trong tay áo lấy ra một quyển sách mỏng phóng tới trên chăn bông trước mặt Tuyết Cơ: "Cái này cũng là một loại trận pháp, ngươi mau chóng học được, sau đó chúng ta sẽ rời đi."

    Cái bản sách mỏng kia bìa ngoài không viết chữ, bị gió ngoài cửa sổ tiến vào nhấc lên, bên trong mực rất là mới, hẳn là mới vừa viết, câu chữ đơn giản, nhưng vẽ kiếm hình phiền phức đến cực điểm, nhìn có chút quáng mắt, muốn học được càng thêm khó khăn.

    Nếu như lúc này Cố Thanh ở đây, sẽ có thể nhận ra bản sách mỏng này chính là Thanh Sơn Tông quan trọng nhất Thừa Thiên kiếm pháp.

    Làm xong chuyện này, Tỉnh Cửu đi ra thiện thất, đi tới trước cầu đá.

    Hắn nói với Đồng Nhan: "Tuyết quốc chỉ có giai tầng, không có xã hội, nàng không có đồng bạn, chỉ có thần dân, cho nên nàng chỉ biết mệnh lệnh, không biết những hình thức giao lưu khác, nếu như có sinh mệnh nào không cảm giác được ý chí của nàng, chậm trễ biểu hiện ra thái độ thần phục, sẽ bị nàng phán đoán là nên bị xóa bỏ."

    Đồng Nhan hỏi: "Cho nên sau khi nàng tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm chính là muốn giết chết hắn? Vậy vì sao mấy vị lão ni cô bên trong am không có chuyện gì?

    Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Có thể hai ngày nay nàng nghe đàn cảm thấy phiền?"

    Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: "Phải nghĩ biện pháp giải quyết."

    Nếu như đúng là vậy, Tuyết Cơ đi tới chỗ nào, nơi đó sẽ có người chết, bọn họ căn bản không có cách nào ẩn giấu hành tung của nàng, hơn nữa những người bị chết kia đều vô tội biết bao?

    Tỉnh Cửu nói: "Đúng, nàng cần học được những phương thức giao lưu cùng sinh mệnh khác."

    Đồng Nhan nói: "Đầu tiên phải có thể cùng nàng giao lưu, ngươi có thể nghe hiểu nàng, là lựa chọn tốt nhất."

    Tỉnh Cửu nói: "Ta chưa từng bị người ra lệnh, vì lẽ đó không cách nào cùng nàng hình thành giao lưu chân thực hữu hiệu."

    Đồng Nhan nói: "Vì lẽ đó?"

    Tỉnh Cửu nói: "Ngươi đi."

    Nói xong câu đó, hắn trở lại bên hồ tiếp tục mài kiếm, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Đồng Nhan trầm mặc thời gian rất lâu, cất bước chân nặng nề đi vào thiện thất.

    Tuyết Cơ hàn ý không tản ra, Đại Nguyên thành không còn phong tuyết, am ni cô bốn phía cũng biến thành ấm áp rất nhiều, ướt át rất nhiều, nhưng thiện thất còn rất lạnh giá, trên tường cùng trên nóc kết băng sương rất dầy.

    Viên song lơ lửng hơn mười cái trụ băng trong suốt, đem phong cảnh tuyết hồ đông thụ phân cách thành rất nhiều sợi nhỏ, có loại vẻ đẹp quỷ dị vô cùng.

    Tuyết Cơ vẫn như cũ bao bọc chăn bông, chỉ có khuôn mặt nhỏ lộ ở bên ngoài.

    Nàng mặt trắng lóa như tuyết, không có mũi cũng không có miệng, kỳ quái chính là cũng không khó nhìn, trái lại cũng có loại vẻ đẹp quỷ dị.

    Đồng Nhan nghĩ thầm quả nhiên là Triêu Thiên đại lục cấp cao nhất sinh mệnh.

    Người cực hạn bất phàm, đây là quan điểm thường thức của tu hành giới.

    Bất luận cực đẹp hay là cực xấu, cực chính hoặc là cực kì, đều mang ý nghĩa bất phàm. Ngược lại cũng như thế, phàm là sinh mệnh chân chính mạnh mẽ tất nhiên có bề ngoài cực kỳ xuất sắc, hoặc là làm người khắc sâu ấn tượng.

    Đồng Nhan nghĩ đến mặt Tỉnh Cửu, đột nhiên cảm giác thấy có chút vô vị.

    Cảm thấy sinh mệnh vô vị, tự nhiên sẽ càng thêm không sợ.

    Đồng Nhan bình tĩnh lại, đối với Tuyết Cơ hành lễ nói: "Điện hạ, ta là Trung Châu Phái đệ tử Đồng Nhan."

    Tuyết Cơ không có bất kỳ phản ứng nào, càng không có ríu rít lên tiếng.

    Đồng Nhan tin tưởng nàng nhất định có thể nghe hiểu nhân loại ngôn ngữ, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể còn cần ở đây dừng lại một quãng thời gian, chờ các sư trưởng làm ra quyết định."

    Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn hắn.

    Đồng Nhan cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, sắc mặt tái nhợt nói: "Vì đối kháng bên trong Tuyết quốc vị kia, Nhân tộc nên lựa chọn trợ giúp ngươi, đây là ta suy tính."

    Đạo áp lực kia biến mất rồi.

    Đồng Nhan ổn định lại tâm thần, tiếp tục nói: "Ngài là sinh mệnh cấp cao có vô thượng trí tuệ, rất nhiều nhân loại có thể không thể nào hiểu được ý đồ của ngài, vì để tránh hiểu lầm cùng với phiền phức, có thể cần ngài hạ mình học tập phương thức giao lưu của nhân loại một hồi."

    Nói xong câu đó, hắn lấy ra một món đồ đồng, một cái đồ sứ cùng vài cuốn sách.

    Đồ đồng có minh văn, đồ sứ có tranh vẽ, vài cuốn sách có đơn giản nhất khải văn kinh còn có thi tiên văn tập.

    Đây đều là đồ vật hắn ngày hôm nay mua ở bên trong Đại Nguyên thành, ở trước khi Tỉnh Cửu nói, hắn cũng đã tính tới khả năng cần làm cái gì.

    Có thể trở thành lão sư của Tuyết quốc công chúa...... Đây là nhất định sẽ là chuyện viết trong lịch sử tu hành giới, có thể so với Cố Thanh thân phận gọi là đế sư trọng yếu quá nhiều.

    Đồng Nhan nghĩ những chuyện này, đem đồ đồng minh văn nhiều nhất đưa ra trước mặt Tuyết Cơ.

    Hắn chuẩn bị từ kim văn bắt đầu nói, vẫn giảng đến mấy trăm năm cổ văn vận động, tin tưởng lấy năng lực thiên phú của nàng, có thể trong thời gian rất ngắn hoàn toàn nắm giữ phương thức giao lưu cùng nhân loại, còn thêm tao nhã, hoàn mỹ.

    Tuyết Cơ bỗng nhiên đứng lên.

    Nàng vóc dáng rất thấp, thiện thất chăn bông không có sụp đổ, chỉ là nhô lên một chỗ.

    Đồng Nhan có chút cảnh giác.

    Tuyết Cơ bỗng nhiên hướng về ngoài cửa sổ chạy ra ngoài.

    Nàng khoác chăn bông rất lớn, vẫn kéo dài tới mặt đất, đem chân hoàn toàn che khuất, nhìn tựa như là thổi qua đi.

    Đồng Nhan rất kinh ngạc, nghĩ thầm đây là làm sao?

    Ven hồ.

    Tỉnh Cửu chuẩn bị trám chút nước tiếp tục mài kiếm, lại phát hiện tay phải chạm vào vật cứng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện mặt hồ lại kết băng.

    Gió nhẹ cuốn hoa tuyết đến.

    Tuyết Cơ đi tới, theo dõi hắn.

    Thanh Nhi rất sợ hãi, vội vàng từ trên vai hắn tuột xuống, trốn ở phía sau hắn.

    Mỗi lần mài kiếm, Tỉnh Cửu đều sẽ trước tiên dùng Thừa Thiên kiếm pháp bố trí kỹ càng trận pháp, ngăn cách tầm mắt cùng quấy rối ngoại giới.

    Bây giờ nhìn lại, Thừa Thiên kiếm pháp đối với Tuyết Cơ mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.

    Tỉnh Cửu lần thứ hai cảm thấy, chính mình nên đem Thừa Thiên kiếm pháp luyện càng tốt hơn chút.

    Tiếp theo hắn nghĩ tới một khả năng, ánh mắt khẽ biến.

    Lúc trước hắn cho Tuyết Cơ một quyển Thừa Thiên Kiếm Quyết, lẽ nào thời gian ngắn như vậy...... Nàng đã học được?

    "Anh ~"

    Tuyết Cơ che kín chăn bông, từ đỉnh đầu đến chân đều trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết cùng con mắt đen như ngọc thạch, nhìn như bé gái ham chơi đáng yêu.

    Nàng âm thanh cũng non nớt đến mức rất đáng yêu.

    Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, nghĩ thầm đây thực sự là thứ đáng sợ nhất chính mình hai đời tu tiên gặp phải.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)