Đô Thị Đại Hào Môn - Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​ - Chương 87

  1. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Hào Môn
    Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
    === oOo ===

    Nguồn: truyen.org


    Chương 84 - Đại Tông Đỉnh


    Đông Nhạc Thái Sơn.

    Tiêu Phàm và Tân Lâm chậm rãi đi trên ba mươi tám bậc thang bằng đá chậc hẹp.

    Tân Lâm vẫn khí định thần nhàn, nhưng trên thái dương của Tiêu Phàm mơ hồ đã đổ mồ hôi hột. Tuy ngoài miệng Tân Lâm không nói nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.

    Leo núi lại có thể khiến cho Tiêu Phàm mệt nhọc như vậy, xem ra tình trạng thương thế của Tiêu Phàm còn nặng hơn so với tưởng tượng của Tân Lâm.

    Lúc trước khi Tiêu Phàm quyết định lấy thân ứng kiếp, vì Tiêu lão gia nghịch thiên cải mệnh thì Tân Lâm bất đắc dĩ phải cất đi một số ảo tưởng trong lòng, một lòng hy vọng kết quả không quá nghiêm trọng.

    Dù sao thì Tân Lâm không phải là đệ tử của Vô Cực Môn, đối với tướng mệnh học này lại chưa từng nghiên cứu qua, cũng không thể hiểu được cái lực trời phạt này thực sự là thế nào. Thế nhưng ba năm qua, Tiêu Phàm vẫn luôn tính toán chính xác không hề bỏ sót bất cứ việc gì, khiến cho Tân Lâm mù quáng tin tưởng, bất kể là tình thế nghiêm trọng dường nào thì Tiêu Phàm nhất định có thể ứng phó được.

    Khi một người phụ nữ tin tưởng một người đàn ông thì đều có tâm tình tương tự. Nhưng mà tình hình thực tế lại vô cùng nghiêm trọng, nằm ngoài dự đoán của Tân Lâm.

    Sớm biết như vậy thì bọn họ nên ngồi xe lên núi.

    Lấy tư cách là phong cảnh đồi núi xuất hiện sớm nhất của quốc gia ta, nên tuyến đường của Đăng Thái Sơn không chỉ có một, từ lâu đã được xây dựng tu bổ thành quốc lộ phục vụ việc giao thông buôn bán.

    - Nếu không thì ngồi kiệu đi.

    Mắt thấy Tiêu Phàm dừng lại, tựa vào tảng đá ven đường nghỉ chân, thở hổn hển thì rốt cuộc Tân Lâm cũng không nhịn được khẽ nói. Muốn đi bộ leo lên núi thì có người cung cấp dịch vụ ngồi kiệu lên núi, đương nhiên thu phí không hề rẻ. Có một số khách du lịch lúc nào cũng lạc quan một cách mù quán, đánh giá rất cao thể lực của mình, lựa chọn đi bộ lên đỉnh núi. Nhưng đi chưa tới phân nửa đã mệt mỏi muốn nằm rồi.

    Chỉ vẻn vẹn ba mươi tám bậc thang cũng đủ đánh gục tứ chi của rất nhiều khách du lịch. Vì thế nên dịch ngồi kiệu lên núi cũng đúng dịp xuât hiện.

    Đây là một nghề nghiệp rất cực khổ, nhưng cũng có rất nhiều người làm, chỉ cần có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình qua ngày là được. Rất nhiều người đàn ông vạm vỡ đều tình nguyện làm công việc vất vả này.

    Tiêu Phàm mỉm cười phất tay, nói:

    - Không sao đâu, cứ đi từ từ, thuận tiện ngắm phong cảnh dọc đường cũng rất tốt, có thể khiến cho tâm thần sảng khoái.

    Tân Lâm nhàn nhạt nói:

    - Anh vui vẻ thoải mái....

    Cô ở chỗ này lo lắng đến đau đớn tâm can.

    Tiêu Phàm liền cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc mềm mại của Tân Lâm, sóng mắt dịu dàng như nước.

    Hai hàm răng trắng tinh của Tân Lâm cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, tránh ánh mắt của Tiêu Phàm, khẽ nói:

    - Có người theo dõi.

    Sau khi xuống phi cơ không lâu thì Tân Lâm đã phát hiện ra, mặc dù người theo dõi rõ ràng là một người thành thạo, nhưng muốn giấu diếm được tai mắt của Tân Lâm thực sự không dễ dàng. Nếu là lúc bình thường thì Tân Lâm đã sớm thu thập cái tên theo dõi đó, nhưng bây giờ cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám rời Tiêu Phàm quá xa. Tân Lâm thật sự rất lo lắng đây chính là kế điệu hổ ly sơn của người khác.

    Lúc này chính là thời điểm Tiêu Phàm suy yếu nhất, cô tuyệt đối không thể khinh thường được.

    Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, cười nhạt một tiếng, nói:

    - Anh biết, không cần để ý, cứ để cho bọn họ đi theo.

    - Ừ.

    Tân Lâm gật đầu.

    Tân Lâm chỉ là mất hứng khi bị người khác theo dõi, cũng không hề sợ. Thánh nữ đương đại của Thất Diệu Cung cũng không phải dễ bị người khác hù dọa như vậy.

    Nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Phàm lại cất bước đi về phía trước.

    Sáng sớm tinh mơ đã lên đường, lúc leo lên đỉnh Ngọc Hoàng đã là buổi trưa. Tiêu Phàm và Tân Lâm không có đi miếu Ngọc Hoàng dạo chơi, mà đi đến khách sạn Thần Khế kế bên. Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Phàm đi tới Thái Sơn, trước đó vài năm lúc cậu đi dạo chơi khắp nơi đã từng đến đây. Mà lần này nguyên nhân cậu đến Thái Sơn cũng không phải để dạo chơi.

    Ở nhà ăn của khách sạn Thần Khế, hai người Tiêu Phàm dùng cơm kiểu Trung Quốc.

    Tiêu Phàm ăn không ít thịt. Điều này đối với Tiêu Phàm mà nói chính là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Từ lúc Hạo Nhiên Chính Khí luyện tới đại thành, Luân Hồi Cảnh viên mãn thì Tiêu Phàm đã không dính đến thức ăn mặn, chủ yếu là ăn thực vật hoa quả ích khí bổ thần.

    Nhưng bây giờ, dường như khẩu vị của cậu tốt lắm.

    Tân Lâm lại càng lo lắng nhiều hơn, lại một lần nữa ăn ngũ cốc thức ăn chính, đã chứng minh một điều: Cảnh giới của Tiêu Phàm đã rớt xuống khỏi cảnh giới Tương Viên Mãn, cần phải ăn uống một lượng lớn thịt để bổ sung dinh dưỡng. Cũng không biết rốt cuộc cảnh giới của Tiêu Phàm đã rớt xuống bao nhiêu.

    Có lẽ đây chỉ là khởi đầu của lực trời phạt.

    Lúc luyện chế "Càn Khôn Đại Hoàn Đan", Tiêu Phàm đã từng khẩn cầu với trời: "Lấy thọ lọc của ta, dịch chi tân sinh, trời phạt, nguyện giáng trên thân ta, đan tâm đạo thể, thay đổi thế gian".

    Nghịch thiên cải mệnh, lấy thiên tử mệnh ứng kiếp, trừ khử toàn bộ "Họa diệt tộc", "Trời phạt" tuyệt đối không chỉ giảm cảnh giới tu vi của anh ấy đơn giản như vậy, không biết còn bao nhiêu tai họa đang chờ đợi anh ấy nữa đây.

    Chính là bởi vì không biết nên trong lòng Tân Lâm lại càng hoảng sợ. Cô không phải vì mình và là lo lắng cho Tiêu Phàm.

    - Đi thôi, đến Thanh Đế Cung.

    Sau khi dùng xong bữa cơm kiểu Trung Quốc, nghỉ ngơi chốc lát thì Tiêu Phàm nói.

    Tòa kiến trúc cao nhất ở ngọn núi Thái Sơn này được gọi là Miếu Ngọc Hoàng. Thanh Đế Cung ở đỉnh phía Tây Nam của Miếu Ngọc Hoàng, phía đông tiếp đón đỉnh bàn đạo Ngọc Hoàng, là nơi Thanh Đế đế quân sinh sống trên miếu.

    Thanh Đế chính là Thái Hạo Phục Hy đại đế, đạo giáo tôn kính là thần, làm chủ sự sinh sôi phát triển của vạn vật, là vị thần của Phương Đông, tự là Đông Nhạc.

    Chỉ có điều hôm nay có một điều đặc biệt chính là Thanh Đế Cung đóng cửa, không mở tiếp đón khách du lịch. Bên ngoài cửa cung có dựng một tấm bảng, ghi là bên trong đang tu sửa, tạm ngưng mở cửa một ngày một đêm.

    Các du khách cũng không hài lòng, nhưng cũng may là Miếu Ngọc Hoàng vẫn mở cửa, nên các khách du lịch cũng không có nhiều ý kiến.

    Dù sao thì mọi người muốn thăm viếng miếu Hoàng nên mới có thể hăng hái leo lên ngọn núi cao ngất này, nhân tiện quan sát mọi ngọn núi nhỏ khác.

    Trong Thanh Đế Cung mơ hồ nghe thấy tiếng hò hét vật lộn truyền ra, Nhưng trên đỉnh núi gió lạnh gào thét, người bình thường không tỉ mỉ thì không thể nghe ra được.

    Phía trên Thạch Bình phía trước Thanh Đế Cung có hai người đang đánh nhau.

    Hai người đều được xem là người vạm vỡ, chỉ có điều vóc dáng vẫn có sự khác biệt. Vị đứng bên phải mặc trang phục người Hán, thân cao chừng một mét tám, đầu tóc húi cua, áo sơ mi màu đen, quần tây dài màu đen, nếu như thắt thêm cà vạt là đúng chuẩn thành phần trí thức hiện nay. Chỉ có điều lúc này cổ áo đã sớm mở ra xuất hiện hai cái lổ, mơ hồ lộ ra bắp thịt cường tráng, tay áo cũng xắn lên cao, bắp thịt trên cánh tay nhô cao, mang theo mười phần kình lực, chính là một đại hán Hoàng Hải hùng dũng oai vệ.

    Dân gian có câu tục ngữ: "Đại hán Hoàng Hải đứng trước cửa, không cần mặc quần áo cũng đẹp mắt.

    Nhưng tên đại hán trước mắt so sánh với vị đại hán Hoàng Hải trong câu tục ngữ, không chỉ kém một cấp bậc.

    Đối diện với tên đại hán chính là một người thân cao chừng hai thước, trên đỉnh đầu đen nhánh bóng loáng, chỉ có sau ót có giữ lại một cái đuôi sam. Thân thể màu đỏ, trên cơ bắp màu đồng đổ một tầng mồ hôi bóng loáng, bên hông đeo một cái thắt lưng bằng da trâu bản lớn, thân dưới mặc một cái quần da màu đen, dưới chân mang một đôi ủng bằng da trâu. Hắn hơi khom lưng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, tựa như ma thần hoang dã thời xa xưa vậy. Người bình thường đừng nói cùng hắn đánh nhau, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người khác sợ hãi gục xuống rồi.

    Thời tiết đã bắt đầu bước qua mùa đông, đại tông đỉnh, khí lạnh bức người.

    Trên thân thể đỏ sẫm của đại hán này đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được hai người đánh nhau khá lâu rồi. Phía sau hai người có đến bốn năm người, hoặc ngồi hoặc đứng quan sát trận đấu của hai người, vẻ mặt ngưng trọng. Quần áo của hai nhóm người xem cuộc chiến cũng khác nhau, bên phải mặc âu phục giày da, giày da sáng bóng; đa số người bên trái đều mặc quần áo da, kiều tóc lập dị, vừa nhìn cũng biết không phải là trang phục của người Hán, chắc là dân tộc du mục đến từ thảo nguyên.

    Chỉ xét về vóc dáng thì hai người đàn ông vạm vỡ này thân thể cường tráng.

    - A Cổ Lạp, hai ta đã so đấu khá lâu rồi, còn đánh nữa không?

    Đại hán mặc áo đen mở miệng hỏi, vẫn giữ tư thế phòng bị như trước, không dám có chút buông lỏng.

    - Đánh! Vì sao không đánh chứ? Còn chưa phân được thắng thua mà!

    A Cổ Lạp buồn bực quát lên, âm thanh giống như là trực tiếp phá lồng ngực bay ra ngoài vậy.

    Đại hán áo đen cười nói:

    - A Cổ Lạp, các người là khách từ xa đến, hôm nay chúng ta cũng đã nói, chỉ là so tài thôi, phải biết dừng đúng lúc, không cần thiết phải đấu đến lúc phân định thắng thua đâu!

    Ngoại hình A Cổ Lạp thô to dũng mãnh, nhưng cũng không phải là hạng người chỉ biết dùng nắm đấm thuần túy, hắn nghe thấy vậy liền nói:

    - Không sao đâu, dù sao thì đại ca của ta vẫn còn đang nói chuyện tán dóc với Văn Nhị thái gia, ta đã sớm nghe danh tiếng nghe qua danh tiếng thuộc hạ của Văn Nhị thái gia, có lục đại hộ pháp, đều là đích thân Văn Nhị thái gia chỉ bảo. Ta vẫn luôn muốn có cơ hội so tài, hôm nay vừa lúc nhàn rỗi, không bằng cứ đánh thoải mái một trận đi.

    Tiếng Hán nói rất trôi chảy.

    - Ha ha, không dám... Không dám. Chúng ta đã sớm nghe danh mười ba Phiêu Kị bên cạnh Lang Vương, mỗi một người đều là đại hán đội trời chân đạp đất, là hùng ưng trên thảo nguyên. Trận đánh hôm nay quả thực là đánh quá đã rồi, mười ba Phiêu Kỵ đúng là danh bất hư truyền.

    - Được, vậy thì cứ tiếp tục.

    A Cổ Lạp buồn bực rống một tiếng, vọt lên trước.

    Thân hình hắn cực kỳ khôi ngô cao lớn, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần ba thước thì hai chân hắn liền nhảy tới người đàn ông mặc áo đen, bàn tay to lớn tạo thành hình móng xuốt bắt tới.

    Người đàn ông người Hán áo đen đương nhiên không chịu cho hắn bắt lại.

    Cái người đàn ông thảo nguyên am hiểu nhất chính là kỹ thuật vật lộn cận chiến, mà sức mạnh của A Cổ Lạp này cũng thuộc loại vô cùng vô tận, nếu thật sự để hắn bắt lấy hai vai thì muốn thoát thân cực kỳ khó khăn, trận so tài này cũng liền phân được thắng bại.

    Đừng xem hai người ngoài miệng nói chuyện khách khí với nhau, cái gì là so tài võ nghệ đến giới hạn thì ngừng. Nhưng trên thực tế ai cũng không dám sơ suất. Trận đấu này cũng không phải chỉ trận so tài giữa hai người.

    Lang Vương thảo nguyên - Bột Mà Thiếp Xích bỗng nhiên xuôi nam, đích thân dẫn năm Phiêu Kỵ đến Hoàng Hải gặp Văn Nhị thái gia, đầy cũng không phải là chuyện nhỏ. Văn Nhị thái gia từ lâu đã không hỏi chuyện trần tục đứng ra tiếp đãi những nhân vật cự phách ở thảo nguyên từ xa đến, tại ngũ nhạc chi thủ - đại tông đỉnh, cùng nâng cốc tâm sự chuyện xưa với Lang Vương.

    Thanh Đế Cung cũng vì vậy mà "Tu sửa" một ngày một đêm.

    Ở trên giang hồ Hoàng Hải này, mỗi một câu nói của Văn nhị thái gia - Văn Thiên chính là quy củ. Đừng bảo là tu sửa Thanh Đế Cung, mà cho dù hắn ta nói tu sửa Miếu Ngọc Hoàng một ngày một đêm thì hôm nay du khách đến Thái Sơn cũng chỉ có thể ngồi bên ngoài mỏi mắt nhìn vào, không thể vào được.

    Nhưng mà mỗi lần Văn nhị thái gia đến Thái Sơn đều thích đến Thanh Đế Cung, mà không phải đến Miếu Ngọc Hoàng, dường như hắn chỉ có tình ý duy nhất với Thái Hạo Phục Hy Đại Đế.

    Trận đấu của A Cổ Lạp và người đàn ông người Hán áo đen, trên thực tế thắng thua thế nào chính là đại biểu cho mặt mũi của hai nhân vật cự phách thảo nguyên và Hoàng Hải.

    Nếu như A Cổ Lạp thua cũng đồng nghĩa với trên mặt Bạch Lang mất đi hào quang, nếu như hán tử áo đen thua thì Văn nhị thái gia cũng ném mất mặt mũi.

    Tuy nói là so tài nhưng hai bên đều xuất toàn lực.

    Hán tử áo đen chùn người xuống lấy đầu hói không tóc tránh thoát hai tay của A Cổ Lạp, khẽ quát một tiếng, tay phải đánh ngay bụng của A Cổ Lạp, quyền phong uy vũ, chính là phương pháp lợi hại dùng cánh tay chém xuống.
     
  2. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Hào Môn
    Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
    === oOo ===

    Nguồn: truyen.org


    Chương 85 - Quy Tắc Của Văn Nhị Thái Gia


    Bất hạnh của người đàn ông áo đen chính là ở chỗ hắn có thể đánh trúng loại người trâu bò như A Cổ Lạp, nhưng chỉ có thể đánh khi đối thủ đứng bất động.

    Đương nhiên A Cổ Lạp có thể đứng yên cho hắn đánh thì nhất định có thể đánh trúng, dù sao thì vóc dáng của hắn và A Cổ Lạp cũng không đến mức quá chênh lệch, chiêu Thông Ti Phách Quải Quyền vốn là lấy sở trường chiêu trầm mang theo lực đạo cực lớn, đồng thời còn phải chú ý từng tấc vuông khi phát lực, so sánh với Vĩnh Xuân Quyền tuy có kỹ thuật khác nhau nhưng lại có hiệu quả giống nhau một cách kỳ diệu, nhưng mà cả hai đều mang theo sự tinh túy khác nhau.

    Vấn đề là A Cổ Lạp cũng không phải đứng bất động.

    Một quyền của người đàn ông áo đen chưa kịp đánh ra đã phải vội vàng tránh né bàn tay to lớn tựa như một cái quạt của A Cổ Lạp, nếu như để cho người này bắt được thì mọi việc coi như xong rồi.

    Một quyền đánh trúng lồng ngực của A Cổ Lạp, một tiếng "Bụp bụp" vang dội, thân thể A Cổ Lạp chỉ hơi ngửa ra sau, lập tức đứng yên như tượng giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy. Hắn buồn bực rống lên một tiếng, quơ bàn tay to lớn như quạt, quét qua người đàn ông áo đen.

    Trận đấu của hai người này lại mất thêm một khoảng thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn khó phân thắng bại.

    - Thông Tí Phách Quải Quyền chú trọng khả năng phát lực ở từng tấc vuông, nhưng lại chưa tu luyện tới, nếu như cứ tiếp tục đánh như vậy thì sớm muộn gì cũng thua.

    Trận đánh đang đến hồi náo nhiệt bỗng nhiên có một giọng nữ lạnh lẽo chợt vang lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy nơi cửa chính của Thanh Đế Cung có một nam một nữ trẻ tuổi đang đứng lặng yên ở đó, người lên tiếng chính là Tân Lâm.

    Vừa rồi tất cả mọi người đều chuyên tâm theo dõi trận so tài bên trong, nên không ai phát hiện ra hai người bọn họ đến khi nào. Tại sao những vệ sĩ canh giữ ngoài cửa lại không ngăn cản bọn họ?

    Nghe thấy lời bình luận của Tân Lâm, người đàn ông áo đen có hơi phân tâm, thiếu chút nữa đã bị một chưởng của A Cổ Lạp quét trúng, hắn bất đắc dĩ phải đánh bừa một chiêu, sau đó lùi lại ba bước, dáng vẻ có chút chật vật, nhất thời vô cùng tức giận.

    - Người nào?

    Người đàn ông áo đen lập tức nhảy ra ngoài vòng tròn, trợn mắt nhìn, nổi giận đùng đùng quát lên.

    - Các người làm sao xông vào đây được?

    Tân Lâm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

    - Chiêu "Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương" vừa rồi, ngươi chỉ cần thêm ba phần lực nữa là đã thắng rồi. Cần gì phải đánh đến tận bây giờ?

    Nhìn dáng vẻ của Tân Lâm nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mươi tuổi, cô lạnh lùng đứng ở nơi đó, gió núi thổi máy tóc đen tung bay, vừa xinh đẹp vừa đáng sợ, nhưng dáng người cô rất nhỏ còn không bằng phân nửa người đàn ông áo đen, nhưng lại lớn giọng bình luận khiến cho mọi người vừa tức giận vừa buồn cười.

    Người đàn ông áo đen giận dữ, quát lên:

    - Cô hiểu cái gì chứ? Nói vớ vẩn!

    Tân Lâm thản nhiên nói:

    - Vừa rồi ngươi rõ ràng đã đánh trúng hắn, nhưng xuất lực chưa đủ, không đả thương được người ta. Xem ra chiêu thức Thông Tí Phách Quải quyền này, bình thường ngươi chỉ luyện chém xuống thôi, cũng không hề hiểu được tinh túy của hai chữ "Thông tí"... Bỏ đi, chắc chắn Văn nhị thái gia đã nói đạo lý này cho ngươi, nhưng chính ngươi luyện không tới nơi tới chốn, cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

    - Ha ha, theo như cách nói của cô thì Thông Tí Phách Quải Quyền của cô đã luyện thành công rồi phải không? Nếu như có bản lĩnh thì đến đây chỉ dẫn ta một chút xem.

    Người đàn ông áo đem tức giận đến mức đầu tóc ngắn đều dựng lên.

    Phải biết rằng đời này thứ hắn kiêu ngạo nhất chính là võ thuật, lục đại Kim Cang dưới trướng của Văn nhị thái gia có thể tay không vật lộn, ngoại trừ đại sư huynh ra thì hắn chính là người giỏi nhất. Đại sư huynh bận ở chính điện cùng sư phụ trò chuyện với Bạch Lang, nên các sư huynh đã đề cử hắn đứng ra so tài với A Cổ Lạp.

    A Cổ Lạp này như là trâu bò vậy, cực kỳ khỏe mạnh, nếu như dùng tay không vật lộn thì những vị sư huynh khác càng không nắm chắt phần thắng.

    Hắn đánh nhau với A Cổ Lạp nửa buổi, nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào chiến thắng, vẫn luôn rơi xuống thế hạ phong, người đàn ông áo đen đã sớm tức giận đầy bụng. Bây giờ ngay cả một cô bé cũng dám lên mặt dạy dỗ hắn, còn dám nhắc tới sư phụ của hắn, nghiễm nhiên dùng giọng điệu như một bậc trưởng bối, bảo sao hắn không tức giận bùng nổ được chứ?

    Đương nhiên hắn biết rõ chiêu "Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương" vừa rồi, nếu như thêm ba phần lực nữa là có thể đánh bại A Cổ Lạp rồi. Nhưng lúc hắn đánh trúng A Cổ Lạp, đã dùng hết lực rồi, cho dù muốn tăng thêm một chút lực nữa cũng đã khó rồi, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không được.

    Nếu như là Văn nhị thái gia lên tiếng chỉ điểm như vậy thì người đàn ông áo đen hiển nhiên sẽ kính cẩn nghe theo, không dám có nửa câu phản đối. Nhưng người mở miệng lại là một cô bé miệng còn hôi sữa, dù có nghe thế nào thì đó cũng là một câu nói châm chọc.

    - Hai vị là ai? Đến chỗ này làm gì?

    Nhìn thấy người đàn ông áo đen nổi giận như phát điên thì một người đàn ông người trung niên đang ở bên cạnh theo dõi trận đấu bỗng tiến lên hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thoạt nhìn, người đàn ông trung niên này lớn hơn người đàn ông áo đen vài tuổi, phong thái trầm ổn, lời lẽ khách sáo, một đôi mắt sắc bén tinh quang bắn ra bốn phía, đảo qua đảo lại trên mặt Tân Lâm và Tiêu Phàm, vẻ mặt hắn vô cùng cảnh giác.

    Hai tay Tiêu Phàm ôm quyền làm lễ, mỉm cười nói:

    - Khương nhị ca, chúng tôi tới từ thủ đô, có việc gấp muốn bái kiến Văn nhị thái gia, xin Khương nhị ca thay ta truyền đạt một tiếng.

    Người đàn ông trung niên vô cùng kinh hãi, lần nữa quan sát Tiêu Phàm một cách tỉ mỉ, sau đó nghi ngờ nói:

    - Tiên sinh biết tôi? Xin hỏi quý danh của tiên sinh...

    - Nhị ca à! Nói chuyện với bọn tàn tật làm gì chứ? Khà khà, ngay cả mèo chó cũng muốn gặp sư phụ, sư phụ người cũng không rãnh rỗi như vậy. Này, nhóc con kia, có phải cô muốn gặp sư phụ ta hay không? Nếu như cô có thể đánh ngã ta thì ta sẽ giúp cô chuyển lời!

    Người đàn ông trung niên được gọi là Khương nhị ca đó còn chưa nói dứt lời thì người đàn ông mặc áo đen đã nhịn không được mà lên tiếng cắt lời hắn, nói to với Tân Lâm.

    Người đàn ông vạm vỡ Mông Cổ - A Cổ Lạp đã sớm lui qua một bên, cùng với mấy vị dũng sĩ Mông Cổ khác thờ ơ đứng nhìn. Nói cho cùng thì bọn họ là khách từ xa đến đây, đây là "Việc nhà" của Văn nhị thái gia, bọn họ hiển nhiên không thể nào xem vào rồi. Chỉ có điều trông biểu tình kia của A Cổ Lạp, cũng không phục lắm. Mặc dù Tân Lâm bình luận về người đàn ông áo đen, nhưng đối tượng mà cô ấy nói "Đánh bại" kia chính là A Cổ Lạp.

    A Cổ Lạp nhìn dáng vẻ mềm mại của Tân Lâm, từ trong lòng ngực hắn thở ra một ngụm trọc khí, vô cùng buồn bực.

    Cứ như vậy, A Cổ Lạp đứng bất động ở đó, mặc cho cô có đánh thế nào, cho dù đánh đến hai bàn tay nhỏ bé sưng lên cũng không thể nào tổn thương đến một cộng lông măng của A Cổ Lạp!

    Những này thật sự chỉ biết khoác lát mà thôi.

    Khóe miệng Tân Lâm hơi cong lên, hỏi:

    - Lời này của ngươi là thật hay giả?

    - Đương nhiên là thật, chỉ có điều ta phải nói trước việc hôm nay là do cô chủ động đứng ra, nếu như lát nữa ta có lỡ tay tổn thương cô thì cô cũng không được đẩy trách nhiệm lên người ta, tất cả đều tại cô tự tìm.

    - Lão Tứ!

    Người đàn ông trung niên - Khương nhị ca nhướng mày, khẽ quát một tiếng.

    Sự việc rõ ràng là có lẽ cô gái nhỏ này đã học qua chút công phu khoa chân múa tay, biết được chút đạo lý quyền pháp, nhưng lại dám ở chỗ này ăn nói lung tung, "Chỉ điểm giang sơn". Nếu như thật sự đánh nhau thì làm sao có thể là địch thủ của lão tứ được chứ? Chỉ sợ là chỉ một quyền của lão tứ cũng đủ đánh đến nội thương rồi.

    Mặc dù tất cả mọi người đều không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng sư phụ ở ngay bên trong, lão Tứ lại ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, lấy thân phận nam nhi ăn hiếp nữ nhi, đả thương tiểu cô nương nhà người ta, chỉ sợ là sư phụ sẽ trách móc.

    Trên giang hồ người nào không biết quy tắc của Văn nhị gia của Hoàng Hải rất nghiêm khắc chứ?

    - Nhị ca, anh đừng cản em. Em thật sự không phải tranh hơn thua với cô ấy, tất cả mọi người đều biết quy tắc của sư phụ, người đã sớm không gặp người lạ, người nào muốn gặp phải cũng phải thông qua cửa ải của huynh đệ chúng ta. Em chỉ là chiếu theo quy tắc mà làm việc mà thôi.

    Người đàn ông áo đen thở phì phò, dù thế nào thì hắn cũng không thể nào nuốt trôi cục tức này được, vẫn còn nghẹn ở cổ, nói. Sau đó hắn chuyển mắt sang Tân Lâm.

    - Đến đây, tiểu nha đầu, ra tay đi, ta cũng không phải ức hiếp cô...

    Nói xong người đàn ông áo đen giơ tay ba ngón tay lên:

    - Ba phút! Chỉ cần cô có thể cầm cự đúng ba phút thì xem như cô thông qua cửa ải. Ta liền giúp cô đi thông truyền.

    Tâm Lâm mỉm cười, nói:

    - Được, ai cũng nói Văn nhị thái gia có quy tắc riêng, lục đại hộ pháp Hoàng Hải đều là người hào hiệp, quả nhiên là danh bất hư truyền.

    Mặc dù người đàn ông áo đen nổi giận đùng đùng, nhưng trước sau vẫn luôn cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng. Có thể thấy môn quy của Văn nhị thái gia rất nghiêm khắc, lời này của Tân Lâm là lời nói ra từ đáy lòng, không tính là khen nhầm.

    Thấy Tân Lâm đã bước chầm chậm tới thì Khương nhị ca cũng không ngăn cản nữa, chậm rãi lui sang một bên.

    Nói thật thì trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ, rất muốn tìm ra đáp án, ngoài mặt tiểu cô nương này nói năng lung tung, nhưng biết đâu lại là chân nhân bất lộ tướng.

    Lão Tứ nói đúng, chỉ cần không làm trái quy tắc của sư phụ, vậy thì không sao cả.

    Tân Lâm đi đến trước mặt người đàn ông , cứ như vậy tùy tiện đứng đó, lạnh nhạt nói:

    - Nghe danh Văn nhị thái gia tinh thông Thông Ti Quyền đã lâu, ngày thường ngươi lãnh giáo Văn nhị thái gia, có thể kiên trì bao lâu?

    Người đàn ông áo đen quát lên:

    - Ngươi hỏi thăm tình huống của sư phụ ta làm gì? Lúc sư phụ chỉ bảo chúng ta, nếu như người thật sự động thủ thì chúng ta ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi!

    - Ừ, ta không phải là vô cùng tinh thông Thông Ti Quyền, đồng dạng dùng Thông Ti Quyền, hắn dùng một chiêu thì ta phải dùng sáu bảy chiêu mới có thể đánh ngã ngươi. Chỉ có điều đây không phải là Thông Ti Quyền kém, mà là tự ta không tinh thông. Việc này, ngươi không nên hiểu nhầm!

    Tân Lâm không nhanh không chậm nói.

    Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó bật cười rộ lên. Cô gái này quá lớn lối rồi.

    Tiếng cười của A Cổ Lạp đặc biệt giống hệt sấm nổ vậy. Ngay cả một người trầm ổn như Khương nhị ca cũng không kềm được mà liên tục lắc đầu. Có phải là cô gái này xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi hay không?

    Lão Tứ tinh thông Thông Ti Quyền, mười lăm tuổi đã làm đồ đệ của sư phụ, Thông Ti Quyền của đệ ấy đã khổ quyện hơn hai mươi năm, tinh thông quyền pháp, ngay cả đại sư huynh cũng gật đầu tán dương.

    Một tiểu nha đầu mà cũng dám nói như vậy, hơn nữa còn rất nghiêm trang, dường như những lời cô ấy nói đều là sự thật. Nhưng thực tế chính là nói giỡn.

    - Ha ha, xem ra hôm nay ta gặp phải cao thủ rồi!

    Người đàn ông áo đen không hề tức giận ngược lại còn cười, hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, trong mắt lóe lên tinh quang:

    - Được lắm, tiểu cô nương ta đây sẽ thỉnh giáo cô một chút, xem Thông Ti Quyền trong tay cô đến tột cùng thần kỳ đến độ nào?

    - Ừ, ngươi ra chiêu đi.

    Tân Lâm vẫn cứ lạnh lùng thản nhiên:

    - Lão Tứ, ra tay phải có chừng mực.

    Khương nhị ca đối với tính nết của lão Tứ hiểu rõ như lòng bàn tay, lúc này hắn thật sự nổi giận, chỉ sợ rằng hắn ra tay không biết phân nặng nhẹ. Sợ rằng hắn thật muốn đem cô gái nhỏ nhắn yêu kiều này đánh đến hấp hối thì thật sự phiền phức. Nếu như lan truyền ra bên ngoài thì chẳng những danh tiếng của lão Tứ bị tổn hao, mà ngay cả Lục đại kim cang Hoàng Hải, thậm chí ngay cả danh tiếng của Văn nhị thái gia cũng bị ảnh hưởng.

    Giang hồ hiểm ác, cần phải đề phòng là một chuyện, nhưng tuân thủ quy tắc thì chắc chắn phải tuân thủ, phải chú ý đến đại thể, vẫn phải nói đến điểm mấu chốt.

    - Em biết!

    Người đàn ông áo đen không nhịn được hừ một tiếng, chợt nhướng thân người lên, quả đấm to lớn màn theo kình lực trực tiếp lao đến đối thủ trước mặt.

    Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù thực sự đánh cô trọng thương cũng phải dạy dỗ cô thật tốt, để cho cô biết hai chữ giang hồ thực sự viết như thế nào. Dám xuất thủ cuồng ngôn ở trước mặt đệ tử của Văn nhị thái gia thì phải trả giá thật lớn.

    Link thảo luận và góp ý: http://truyen.org/threads/dai-hao-mon-thao-luan.34/
     
  3. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Hào Môn
    Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
    === oOo ===

    Nguồn: truyen.org


    Chương 86 - Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương


    Người đàn ông áo đen và Tân Lâm đánh nhau có phần tương tự với trận đánh giữa A Cổ Lạp và người đàn ông áo đen vừa rồi, chỉ là hoán đổi vị trí mà thôi. Chỉ nói riêng về hình thể thì Tân Lâm và người đàn ông áo đen chệnh lệch quá xa, so với người đàn ông áo đen và A Cổ Lạp thực sự chênh lệch quá nhiều.

    Vừa rồi hai bên đánh nhau, là A Cổ Lạp đánh không trúng người đàn ông áo đen, bây giờ là người đàn ông áo đen đánh không trúng Tân Lâm. Tuy nhiên Tân Lâm thật sự không hề né tránh, vừa thấy quyền của người đàn ông áo đen đến thì cô khẽ giơ cánh tay phải lên, liền chắn được đòn tấn công, thoạt nhìn không hề tốn một chút sức lực nào.

    - Một chiêu này thực sự gọn gàng dứt khoát, mặc dù chỉ là thức khởi đầu của Phách Quải Quyền, nhưng nó thật sự có tác dụng khắc chế địch. Quyền này của ngươi lực độ không đủ mạnh, tốc độ không nhanh, tuy đánh trúng nhưng cũng có chút sai lệch, nghiêm túc chút nữa.

    Tân Lâm đứng ở nơi đó, hai chân đứng bất động, giơ tay lên ngăn chặn một quyền của người đàn ông áo đen.

    Tất cả mọi người đều mở to hai mắt. Không ngờ tiểu nha đầu này thực sự không hề nói khoác, hay phải nói là người đàn ông áo đen nhìn thấy Tân Lâm là một cô gái nên có cảm giác trói chân trói tay, không dám xuất hết toàn lực?

    - Được, đến đây!

    Người đàn ông áo đen tức giận gầm lên, giậm chân tiến lên, song quyền liên tục công kích Tân Lâm, mang theo muời phần lực.

    Vừa rồi đánh nhau với A Cổ Lạp, thể lực hai bên chênh lệch nhau quá xa, người đàn ông áo đen chỉ có thể di chuyển mà đấu, kỹ thuật Phách Quải Quyền cương mãnh cũng vì thế mà không phát huy ra được. Lúc này đối thủ đã thay đổi, rốt cuộc có thể phát huy thỏa thích rồi.

    Chỉ thấy khắp trời toàn là quyền ảnh, vừa nhanh vừa hiểm.

    Mấy tên đệ tử của Văn nhị thái gia cũng âm thầm gật đầu, đây mới là trình độ thật sự của lão Tứ!

    Mấy người đàn ông vạm vỡ người Mông Cổ đứng bên kia quan sát cuộc chiến cũng âm thầm giật mình. Đệ tử thân truyền của Văn nhị thái gia của Hoàng Hải quả nhiên là danh bất hư truyền. Vừa rồi may là A Cổ Lạp ứng chiến, nếu như đổi lại là một người khác thì e rằng dưới quyền pháp công kích như cuồng phong bão táp như vậy, chỉ sợ rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

    - Quyền này đã lệch bên trái ba phân rồi!

    - Chưởng này khuỷu tay đánh lên quá cao!

    - Chú ý phối hợp dưới chân, hạ bàn phải ổn định, bên hông phát lực mới có thể đánh thắng địch.

    Quyền ảnh bay tán loạn khắp trời, Tân Lâm thật giống như một cây cột đứng tại chỗ, hai tay tùy ý thoải mái, hóa giải tất cả đòn tấn công hung mãnh của người đàn ông áo đen, miệng thì liên tục chỉ điểm, nói ra những chỗ thiếu sót trong quyền pháp của người đàn ông áo đen.

    Giọng điệu của cô vẫn nhàn nhạt như trước, mang theo vài phần lạnh lùng.

    - Tốt, đã bảy chiêu rồi, chú ý, Quỷ Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương!

    Tân Lâm đột nhiên khẽ trách mắng một tiếng, thân thể chợt cúi xuống, bước nhanh về phía trước, tay phải nắm thành quyền, nhàn nhã đánh tới bụng của người đàn ông áo đen. Người đàn ông áo đen kinh hãi, nhanh chóng đánh ra một chiêu "Như Phong Tự Bế", muốn gạt ra, nhưng Tân Lâm lại thu hồi quả đấm cực nhanh, bàn tay phải của người đàn ông áo đen đánh vào hư không.

    - Như Phong Tự Bế là gạt bỏ chiêu thức của đối phương, công lực của ngươi không đủ, không ngăn nổi.

    Tân Lâm thản nhiên nói, vẻ mặt cô vẫn ung dung nhàn hạ như thường.

    - Kia....

    Người đàn ông áo đen đổ mồ hôi đầm đìa, mặt và cổ ướt nhem, há to miệng chẳng biết phải nói gì cho phải.

    Những người đứng xem đều hoảng sợ đến gần chết.

    - Dùng Kim Cương Thiết Bích Thí thử xem!

    Tân Lâm chỉ bảo một tiếng, thân thể thoáng một cái, tay phải nhàn nhã đánh tới trước ngực người đàn ông áo đen.

    Người đàn ông áo đen không cần suy nghĩ, "Ô" một tiếng, chùn chân đứng tấn, hai cánh tay đồng thời che kín ở trước ngực, đón lấy quyền này của Tân Lâm, thân thể hắn lắc lư mấy cái, vất vả lắm mới đứng ổn định lại được.

    Thông thường võ thuật Bắc Phái đều chú trọng tứ bình đại mã, trung bình tấn phải vững vàng, vùng hạ bàn phải cực kỳ vững chắc.

    Thoạt nhìn tình hình này có chú kỳ lạ, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ tựa như một con cọp lại ướt đẫm mồ hôi, đem hay cánh tay đan chặc che kín trước ngực, dốc hết toàn lực đón lấy bàn tay trắng nõn tinh xảo như ngọc của một cô gái.

    Tân Lâm khẽ vuốt cằm, nói:

    - Dùng Kim Cang Thiết Bích rất đúng, chỉ có điều đây chỉ là nửa chiêu Quỷ Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương. Ngươi nhìn cho kỹ Thông Tí Quyền.

    - Cái gì....

    Người đàn ông áo đen chưa phục hồi tinh thần lại thì tay phải của Tân Lâm đột nhiên đánh về phía trước, vô số quyền ảnh trùng trùng điệp điệp đánh vào ngực của người đàn ông áo đen.

    Quả đấm nho nhỏ trắng nõn mịn màng rõ ràng chỉ cách ngực hắn ba đến bốn tấc, khoảng cách gần như vậy, trừ khi trong tay Tân Lâm có một con dao nhỏ mới có thể tổn thương được hắn.

    Trong nháy mắt quả đấm đuổi kịp thân thể, người đàn ông áo đen như bị sét đánh, kêu to một tiếng, thân thể bay lên không trung, hướng về phía cổng chính điện của Thanh Đế Cung, cuối cùng té ra ngoài, rõ ràng nếu như đụng phải cửa chính sẽ ngã xuống đất vô cùng thảm hại.

    Những người đứng quan sát, bất cứ ai cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy, hoàn toàn trở tay không kịp, trong lúc cấp bách, làm sao có thể kịp vươn tay ra giúp đỡ được chứ?

    Đúng vào lúc này, cửa chính Thanh Đế Cung lại hé mở, một thân ảnh nghiêng mình đi ra, chìa tay bắt lấy thắt lưng của người đàn ông áo đen, hóa giải tất cả kình lực, ngay sau đó đem thân thể người đàn ông áo đen đặt sang bên cạnh. Cơ thể người đàn ông áo đen nặng đến một trăm sáu mươi bảy cân, nhưng ở trong tay hắn lại giống như một món đồ chơi vậy, không hề tốn chút sức lực nào.

    Người đàn ông áo đen bước lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững vàng.

    - Đại ca....

    Nhìn thấy mặt người xuất thủ tương trợ, người đàn ông áo đen lúng túng kêu lên một tiếng, mặt mày đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

    Hôm nay, mặt mũi của hắn xem như vứt hết rồi.

    Vị đại ca này, toàn thân mặc tây trang, áo sơ mi màu đen, không thắt cararavat, thoạt nhìn dáng vẻ hắn khoảng bốn mươi bảy - bốn mươi tám tuổi, vóc người cũng không cao lắm, khoảng chừng một mét bảy mươi lăm, eo rộng lưng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị, bước ra khỏi cửa chính điện, đứng im, dáng vẻ oai phong, không hề có vẻ như đang nổi giận.

    Vị đại ca đó cũng không nhìn lão Tứ một cái, chấp tay chào Tân Lâm, sau đó lạnh lùng nói:

    - Cô nương là cao nhân phương nào? Có đụng chạm gì với Văn gia chúng tôi sao?

    Tân Lâm khẽ lắc đầu, nói:

    - Chưa từng có đụng chạm, chúng tôi chỉ muốn bái kiến Văn nhị thái gia mà thôi.

    Hai hàng lông mày của vị đại ca này nhíu chặt, nói:

    - Quý danh của cô nương là gì?

    - Họ Tân, Tân trong khổ cực - Tân Lâm!

    - Tân cô nương, xin lỗi, sư phụ ta không tiếp khách. Hơn nữa nếu như cô nương đến bái kiến sư phụ ta, nhưng vừa đến lại ra tay đả thương huynh đệ ta, làm gì có đạo lý như vậy chứ?

    Giọng điệu của vị đại ca đó càng thêm lạnh lùng, giữa hàng lông mày tràn đầy uy phong.

    Tân Lâm thản nhiên nói:

    - Văn đại ca, quy củ này là do chính miệng Tứ ca nói. Muốn gặp Văn nhị thái gia, trước hết phải đánh ngã hắn thì hắn mới chịu chuyển lời giúp ta. Hơn nữa Thông Tí Quyền của Hà Tứ ca thật sự chưa luyện thành, cho dù ở trước mặt Văn nhị gia thì ta cũng nói như vậy.

    Mấy người đàn ông vạm vỡ người Mông Cổ bật cười ha hả, liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ bọn họ có chút hả hê.

    Tuy mười ba Phiêu Kỵ của Bột Mà Thiếp Xích ở Mạc Bắc xa xôi, nhưng cũng từng nghe nói về uy danh hiển hách của Văn Nhị Thái Gia Hoàng Hải. Lần này Bạch Lang đích thân nam hạ, trực tiếp lướt qua thủ đô, nơi đến đầu tiên chính là đến Hoàng Hải, viếng thăm Văn nhị thái gia, cũng coi như là lễ tiết rất đầy đủ.

    Chỉ có điều lễ tiết thì lễ tiết, vì ở trong mắt mấy vị đại hán Mông Cổ này, hiển nhiên vẫn cho rằng "Lão tử chính là đệ nhất thiên hạ". Lang Vương và mười ba phiêu kỵ tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên rộng lớn, vô địch tứ phương, muốn bọn họ tâm phục khẩu phục thì người đó phải có bản lĩnh thật sự, nếu không thì tuyệt đối không thể nào.

    Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hà Tứ Ca - một trong lục đại Kim Cang của Văn nhị thái gia cư nhiên lại có thể bị một tiểu cô nương dễ dàng đánh ngã, đương nhiên trong lòng mười ba phiêu kỵ này không tránh khỏi sinh ra sự khinh thường. Xem ra vừa rồi A Cổ Lạp đã hạ thủ lưu tình, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Văn nhị thái gia, Bạch Lang lại muốn cầu cạnh Văn nhị thái gia, hắn đương nhiên không thể khiến cho Văn nhị thái gia quá mất mặt được.

    Giữa đôi lông mày của Văn đại ca nhíu chặt, tức giận nói:

    - Tân cô nương, huynh đệ của ta học nghệ không tinh thì tự có sư phụ dạy dỗ trách phạt, không cần người ngoài bận tâm. Tân cô nương làm như vậy chính là ức hiếp Văn gia ta không có người giỏi sao?

    - Văn đại ca, đừng nói nhiều với bọn họ nữa! Nếu như đã có người đánh tới cửa vậy thì cứ lấy quyền cước phân cao thấp là được.

    Loại người thô bạo hung mãnh như A Cổ Lạp đã sớm nhịn không nổi, hắn đứng một bên lớn tiếng nói, chấn động màng nhĩ mọi người. A Cổ Lạp vẫn để trần thân trên như trước, cơ bắp toàn thân hắn không ngừng nhún nhảy, bộ dáng như muốn thử xem sao.

    - Văn đại ca, tuy rằng chúng ta ở xa ngàn dặm, nhưng cũng đã từng nghe nói qua danh tiếng Vạn Nhân Địch của Văn đại ca. Hôm nay ta rất muốn mở mang tầm mắt.... Đương nhiên, nếu như Văn đại ca cảm thấy không tiện xuất thủ, vậy thì A Cổ Lạp ta nguyện ý làm giúp.

    Mấy tên đại hán Mông Cổ bắt đầu cười ha hả.

    Đám người Khương nhị ca đều trợn mắt nhìn. Những tên mọi rợ phương Bắc này lại dám càn rỡ như vậy?

    Văn đại ca vẫn trầm tĩnh như nước, đang định mở miệng nói thì Tân Lâm đã xoay người đối mặt với A Cổ Lạp, nhàn nhạt nói:

    - A Cổ Lạp, cũng là một chiêu Quỷ Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương, Hà Tứ Ca không đỡ được thì ngươi cũng chưa chắc đỡ được.

    - Phải không?

    Thân thể hung mãnh như một con hổ của A Cổ Lạp chấn động, chợt đứng lên.

    Thân hình hắn cao hơn Tân Lâm không chỉ một cái đầu, trừng đôi mắt to như một viên ngọc, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tân Lâm. Dáng vẻ kia tựa như một con hổ đói vừa nhìn thấy một con sơn dương nho nhỏ trắng như tuyết vậy, hắn mở cái miệng to như chậu máu, muốn một ngụm đem Tân Lâm nuốt xuống.

    - Ta muốn đánh một trận, vừa rồi đánh đã nghiện rồi...

    Hắn khom người, mở hai bàn tay ra, bàn tay khổng lồ liên tục nắn nót khớp xương, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

    Văn đại ca thấy tình thế như vậy thì không lên tiếng nữa.

    Vừa rồi Tân Lâm và lão Tứ đánh nhau, hắn bận ở trong đại điện cùng sư phụ tán dóc với Bạch Lang, không nhìn thấy toàn bộ quá trình. Bây giờ nhân tiện quan sát anh chàng người Mông Cổ lỗ mãng cùng với Tân Lâm so chiêu, tìm hiểu nội tình của Tân Lâm cũng tốt.

    Cô nương này có thể dễ dàng đánh ngã lão Tứ, trong lòng Văn đại ca đã sớm cảnh giác cao độ.

    - Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

    Tân Lâm nhìn A Cổ Lạp, nhỏ giọng hỏi.

    - Cô tới trước đi, cô là phụ nữa, ta cho cô đánh ba chiêu trước.

    A Cổ Lạp buồn bực quát lên.

    - Không cần ba chiêu, một chiêu là đủ rồi. Ngươi hãy nhìn cho rõ, đây vẫn là Quỷ Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương.

    Thân thể Tân Lâm loáng một cái, nhanh chóng bổ nhào về phía trước, quả đấm trắng nõn đánh thẳng đến thân hình dày hơn cánh cửa của A Cổ Lạp.

    A Cổ Lạp không tránh né, cũng không ngăn chặn, rống to một tiếng, hai tay nắm thành quyền, trong nháy mắt bắp thịt ở bụng hiện lên rõ ràng, một màu đồng bóng loáng. Hắn dự định lấy thân tiếp một quyền của Tân Lâm.

    Tuy rằng vừa rồi A Cổ Lạp mới tận mắt thấy Tân Lâm chỉ dùng một quyền đã đánh bay một Hà Tứ cường tráng, nhưng hắn cho rằng quả đấm của Tân Lâm rơi trên người mình chỉ như gãi ngứa. Chẳng lẽ sức lực của Tân Lâm còn mạnh hơn cả Hà Tứ?

    A Cổ Lạp tuyệt đối không tin. Hắn cũng muốn nhìn xem Tân Lâm dùng biện pháp gì đánh ngã mình!

    Không đợi đến khi A Cổ Lạp nghĩ ngợi xong thì quả đánh của Tân Lâm đã rơi trên người hắn. A Cổ Lạp trợn tròn mắt, cả người như bị sét đánh vậy, buồn bực rống một tiếng, chợt lùi lại phía sau bốn năm bước, mông hung hăn chạm đất phát ra tiếng "Bịch" vang dội.

    Trong nháy mắt, gương mặt màu đen vốn hồng hào bỗng trắng bệch như tuyết, trán rịn mồ hôi. Hắn chỉ cảm thấy khí huyết trên ngực đan cuộn trào, vô cùng khó chịu.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Đại Hào Môn
    Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
    === oOo ===

    Nguồn: truyen.org


    Chương 87 - Nhị sư huynh​






    Những người đàn ông Mông Cổ chợt đứng lên, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tân Lâm, vừa giận vừa sợ. Một người đàn ông có vóc dáng tương đối nhỏ bé trong đó chợt hành động, cổ tay hắn vừa lật một cái, trong tay đã sinh ra nhiều hơn một con dao nhỏ.

    A Cổ Lạp là võ sĩ nổi danh nghìn dặm ở thảo nguyên mông cổ rộng lớn, là người đứng đầu trong mười ba phiêu kỵ. Ai dè vừa ra trận đã bị một cô nương nhỏ nhắn như vậy đánh ngã, nửa ngày cũng không đứng lên nổi. Điều này khiến cho mấy tên đồng bọn của hắn vô cùng kinh sợ. Người đàn ông thấp lùn đang cầm đoản đao kia dường như đang rất gấp gáp, trong miệng liên tục nói mấy câu không mạch lạc, ai cũng không nghe rõ lời hắn nói là gì, sau đó hắn lập tức tiến lên muốn đánh Tân Lâm.

    - Đặc Mục Nhỉ!

    Một giọng nam hùng hồn khàn khàn chợt từ bên trong chính điện vọng ra.

    Người đàn ông Mông Cổ đang cầm đao bỗng nhiên đứng lại, không dám tiến lên nữa.

    - Thua chính là thua, con cháu của Thành Cát Tư Hãn muốn thắng cũng phải thắng thật đẹp mắt, dù có thua cũng phải thua một cách quanh minh chính đại. Ngươi náo loạn cái gì chứ?

    Người đàn ông kia chậm rãi nói, giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng truyền vào tai mọi người lại không khác nào tiếng sấm sét ầm ầm vang dội. Khí thế vang dội khiến cho mấy tên đệ tử của Văn nhị thái gia đều biến sắc. Ngay cả Văn đại ca thâm trầm chững chạc cũng không kềm được mà nhíu mày.

    "Kẽo kẹt"

    Cửa chính điện lần nữa mở ra, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng sóng vai đi ra.

    - Sư phụ!

    - Đại ca!

    Đội ngũ đứng hai bên đồng loạt khom người.

    Người đàn ông đó ước chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng cơ bản xấp xỉ người đàn ông mặc áo đen được gọi là Hàn tứ ca vừa rồi, ngực màu đồng, lông mày rậm rạp, hai mắt to lóe lên tinh quang lấp lánh. Mặc dù quần áo cực kỳ bình thường nhưng cũng là long hành hổ bộ, chỉ tùy ý đứng đó đã lập tức tỏa ra uy phong lẫm lẫm, khiến kẻ khác không dám nhìn.

    Lang Vương nổi danh ở thảo nguyên Mạc Bắc, uy chấn vang dội khắp trong ngoài Mông Cổ, quả nhiên không hề bình thường!

    Ông lão râu tóc trắng toát đi bên cạnh lại khiến cho người ta không đoán ra tuổi tác, toàn thân đường trang màu tím, râu tóc bạc trắng, dù có nói hắn chín mươi thậm chí một trăm tuổi cũng không hề có người nào hoài nghi, hơn nữa trên mặt lại tràn đầy hồng quang, da dẻ trơn bóng, nhìn không ra có bao nhiêu nếp nhăn. Có nói hắn không đến năm mươi tuổi cũng có người tin tưởng.

    Trong tay ông lão có hai quả cầu bằng thiết sáng bóng liên tục chuyển động, làn da trên mu bàn tay rất chắc nịch, hoàn toàn không hề giống một ông lão. Phong thái bình tĩnh ung dung, giống hệt như một vị thế ngoại cao nhân.

    Ánh mắt của Bột Nhi Thiếp Xích đảo qua A Cổ Lạp, sau đó lập tức rơi trên mặt Tân Lâm, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng hắn cũng không ngờ được người đánh bại A Cổ Lạp lại là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn như vậy.

    - Tân cô nương, Bạch Lang thất lễ rồi!

    Hai tay Lang Vương ôm quyền , hướng Tân Lâm cao giọng nói.

    Vừa rồi Lang Vương ở trong chính điện, cũng đã nghe rõ ràng nội dung cuộc đối đáp giữa Tân Lâm và Văn đại ca "Vạn Nhân Địch" vừa rồi.

    Tân Lâm ôm quyền hành lễ, lạnh nhạt nói:

    - Không dám nhận lễ này, đã nghe danh Lang Vương từ lâu.

    Bạch Lang cười ha ha một tiếng, nói:

    - Cái danh Lang Vương chẳng qua chỉ là bằng hữu trên giang hồ nể mặt mũi ta nên gọi vậy thôi. Tên Mông Cổ của ta là Bột Nhi Thiếp Xích, tên tiếng Hán là Bạch Lang. Lần này đến phía nam, không chỉ gặp được Văn nhị thái gia uy chấn Hoàng Hải, mà còn có thể gặp được một cao thủ tuyệt đỉnh như Tân cô nương, xem ra vận khí của ta không tệ. Tân cô nương à, những người đàn ông Mông cổ chúng tôi đều có tính tình thẳng thắn. A Cổ Lạp không hiểu chuyện nên đã đắc tội cô, mong rằng Tân cô nương không nên phiền lòng.

    - Lang Vương quá khách khí rồi, chúng tôi chẳng qua chỉ so tài võ nghệ một phen thôi. Sức mạnh của A Cổ Lạp quả thực khiến người khác kinh ngạc, tôi chẳng qua chỉ sử dụng chút tiểu xảo mà thôi.

    Tân Lâm đáp, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.

    Hai mắt Bạch Lang chợt lóe lên tinh quang, lên tiếng:

    - Tân cô nương quá khiêm nhường rồi, hôm nay mọi người đều là khách của Văn nhị thái gia. Sau này nếu có cơ hội thì Bạch Lang rất muốn lĩnh giáo cô nương.

    Tân Lâm gật đầu, bình tĩnh nói:

    - Nếu như có cơ hội thì ta cũng không ngại.

    - Được lắm, Tân cô nương rất sảng khoái.

    Bạch Lang lại cười ha ha, ôm quyền, lập tức quay sang Văn nhị thái gia.

    - Lão gia, cảm tạ ngài đã chỉ điểm sai sót. Sau này nếu có gì cần Bạch Lang thì xin lão gia chỉ cần nói một tiếng là được.
    .................
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)