HOT  Tiên Hiệp Cửu Thiên - 1094 - Hắc Sơn Lão Quỷ

  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Chương 2
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    : Đồng tiền thần bí

    Trong mấy câu chuyện của lão mù họ Chu hay kể có nhắc tới đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ bây giờ mình may mắn gặp phải?

    Nhớ tới những giai thoại anh hùng hành hiệp trượng nghĩa đã từng nghe, lúc này Phương Quý bỗng nhiên thấy háo hức trong lòng.

    Nhìn cách ăn mặc của tiểu nha đầu này, rõ ràng là thiên kim tiểu thư của một nhà phú hộ nào đó. Trong những chuyện hiệp nghĩa mà lão Chu nói, bao nhiêu hiệp khách bắt đầu phất lên đều từ việc anh hùng cứu mỹ nhân. Dựa theo quy củ, lúc tiểu mỹ nhân gặp nguy nan, mình hét lớn một tiếng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nàng thế nào cũng sẽ lấy thân báo đáp. Sau này, ta cứ việc ngồi không mà quán xuyến một nửa gia tài, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

    Dù sao, từ nhỏ Phương Quý đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, trừ lúc bắt gặp tên kia nhìn trộm Hoa góa phụ tắm rồi tri hô lên, cho tới bây giờ cũng chưa khi nào gặp cơ hội tốt như vậy. Đôi khi hắn cảm thấy ức chế, một thân tu vi mà lại không có đất dụng võ.

    Đang hừng hực khí thế, nhưng lại rất nhanh sau đó Phương Quý lại tự dội một gáo nước lạnh vào mình. Hai con sói kia thật là hung hăng nha, móng vuốt của nó kìa, như cương đao sắc bén...

    Mặc dù không phải chính mình trải qua những câu chuyện kia, nhưng cuối cùng bản thân anh hùng cũng không vì cứu mỹ nhân mà chết đi chứ.

    Đáng lý ra, lúc này mình nên chạy một mạch thật nhanh quay về thôn Ngưu Đầu mới là đúng đắn!

    Tự nhiên đụng phải loại chuyện như vậy, tim Phương Quý nhảy thình thịch không ngừng trong ngực.

    Rốt cuộc hắn nên mạo hiểm nhảy ra ngoài cứu người hay là làm bộ không nhìn thấy gì, len lén chạy về thôn Ngưu Đầu để bảo toàn tính mạng?

    Thấy hai con sói đang nhìn chằm chằm tiểu nha đầu kia, ngày càng gần hơn, lòng hắn sớm như lửa đốt, trong lúc nhất thời hắn do dự không biết phải làm sao, bèn cởi vội đồng tiền nhỏ đang đeo trên cổ xuống, cong ngón tay bắn ra.

    Đồng tiền bay giữa không trung, ánh trăng chiếu vào, tựa hồ tản ra ánh sáng quỷ dị.

    Phương Quý bấu chặt đồng tiền trên mu bàn tay, từ từ mở ra.

    Dưới ánh trăng lạnh giá, mặt ngửa của đồng tiền cũ kỹ hiện lên bốn chữ "Kiền nguyên thông bảo".

    "Ý trời đã định, chết sớm thì đầu thai sớm thôi!"

    Phương Quý hết sức tín nhiệm đồng tiền suốt mười mấy năm nay trong những lúc phân vân, sau khi có quyết định trong lòng, hắn liền kiễng chân phóng ra ngoài.

    Cũng vừa lúc đó, hai con sói hung ác kỳ dị kia đã đến cách tiểu cô nương kia tầm ba bốn trượng, chân sau hơi cong, lấy đà thật mạnh phóng về hướng bóng dáng yếu đuối kia như một trận cuồng phong muốn xô ngã mọi thứ bất cứ lúc nào.

    Mà nàng ta đón đầu hai con sói, trên mặt lộ ra vẻ bình tình không tương xứng với tuổi tác thật của nàng.

    Trong lúc hai con sói hướng thẳng nàng mà nhào tới, tiểu nha đầu ấy chụm ngón trỏ và ngón cái nhỏ nhắn lại một chỗ, tạo ra một cái pháp ấn, một làn gió nhẹ cuộn lên xung quanh người nàng, dù không kinh thiên động địa nhưng cũng tỏa ra luồng sát khí khiến người khác kinh sợ. Khi cơn gió tụ đủ lực đạt đến giới hạn, đột nhiên gào thét cuốn về phía trước...

    "Chạy mau đi đồ ngu kia..."

    Nhưng ngay lúc đó, một thân ảnh gầy tong teo nhào tới từ một góc khuất của hẻm núi, tốc độ còn nhanh hơn hai con sói dữ mấy phần, ôm nàng ta gọn vào lòng. Hai người như bông vụ, lăn tròn xuống sườn núi.

    Toàn bộ sự chú ý đều đặt ở phía trước, nên tiểu nha đầu đó hoàn toàn không phản ứng kịp với tình huống vừa rồi.

    ....Loạt xoạt....

    Phương Quý lựa chọn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng không phải máu nóng liều mạng.

    Lúc hắn lao ra cũng đã tính toán đúng địa thế, ở đó có một cái dốc đứng, sườn núi khúc khuỷu, phía dưới đất đá chằng chịt. Phương Quý ý định mượn đám nham thạch phía dưới để ngăn trở hai con sói dữ truy kích họ. Trong khi đó, thân hình hắn và tiểu cô nương kia đều nhỏ nhắn, có thể lẫn trốn giữa đám nham thạch kia, lúc cần thiết có thể trốn vào một trong những cái hầm ở đó để thoát thân. Mà hai con ác lang kia thì thân hình to lớn, chắc chắn sẽ không linh hoạt được.

    Tình huống như vậy, hai người ôm nhau thật chặt, từng cơn dằn xốc ập đến, hai người bị không biết bao nhiêu vết cắt trên người đến nổi tóe máu. Đợi đến lúc rơi xuống đáy cốc, Phương Quý dùng sức quơ quơ đầu, trở mình bò dậy, kéo tay tiểu nha đầu hướng phía trước mà chạy, thân hình linh hoạt tựa như con khỉ, ở trong rừng nham thạch chui tới chui lui.

    Nàng ta hơi bối rối, có vài vết trầy xước đang rỉ máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thằng nhóc ngu ngốc đang kéo tay mình, đôi chân ngắn cũn cỡn không tự chủ được phải chạy theo thật nhanh, len lỏi thoăn thoắt giữa những khối nham thạch to lớn.

    Sau lưng bỗng nghe một tiếng sói tru kinh thiên động địa, kình phong gào thét, một luồng gió mãnh liệt nhanh chóng xoáy gần đến phía bọn này.

    "Chạy nhanh, hai con sói này biết bay..."

    Vừa quay đầu nhìn một cái, Phương Quý liền sợ xém hồn phi phách tán. Hắn vốn muốn mượn bãi nham thạch dày đặc những khối đá to kỳ quái để cản trở bọn sói dữ truy kích. Không ngờ rằng, hai con sói dữ lại có thể bay thẳng từ trên sườn núi xuống đây. Cả người nó được bao bọc bởi bộ lông cứng như sắt thép. Lúc bọn chúng bay xuống, một cơn gió kỳ dị xuất hiện quanh quẩn chung quanh nó, khiến nó lơ lững trên không, trông xa xa giống như có hai cơn gió lớn đang nhắm đến chỗ Phương Quý và tiểu nha đầu này mà bay tới.

    "Xong rồi, đúng là tự tìm đến chỗ chết mà..."

    Trong lòng Phương Quý bốc hỏa, trong nháy mắt hối hận cùng cực.

    Nhất thời, hắn nghĩ hay là để tiểu nha đầu này ở chỗ này, dù sao một mình chạy trốn cũng nhanh hơn là kéo theo thêm nàng.

    Phương Quý suy nghĩ thêm một chút, chuyện cứu người này là do đồng tiền làm giúp mình, vậy thì không nên dễ dàng bỏ cuộc mới phải chứ...

    "Bịch...Bịch..."

    Trong lòng Phương Quý vừa vội vừa rối loạn, hoảng sợ đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. Bỗng nhiên, sau lưng có hai âm thanh như vật nặng ngã xuống đất. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu nhìn một cái, liền ngây ngẩn cả người. Từ vị trí đang đứng, hắn vừa vặn có thể thấy thi thể hai con yêu sói kia trong trạng thái máu thịt bầy nhầy giữa đám nham thạch, chắc chắn đã ngủm mất rồi...

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    Phương Quý chợt sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái liền quay đầu nhìn về tiểu nha đầu có dáng dấp ngoan ngoãn đang dứng đằng kia.

    Mới vừa rồi còn ung dung hoa quý giống như một cô công chúa nhỏ, nhưng hiện tại, búi tóc của nàng lại có chút rối loạn, trên gương mặt nhỏ nhắn có một vài vết xước đang rỉ máu. Ngược lại, bộ y phục màu trắng trên người nàng có chút kỳ quái, từ trên sườn núi lăn xuống thế mà lại không có một vết bẩn.

    Một điểm quan trọng khác là tiểu nha đầu này lại vô cùng bình tĩnh khi lăn từ trên sườn núi xuống giữa hoàn cảnh bị hai con sói dữ truy sát như thế này.

    Hai mắt Phương Quý trợn tròn: "Là ngươi giết à?"

    Tiểu nha đầu này cũng tỏ vẻ xoắn xít, tựa như vô cùng xấu hổ, chốc lát sau liền gật nhẹ đầu.

    Phương Quý không kiềm được lòng, hỏi lại: "Chém gió hả? Làm sao ngươi lại có bản lĩnh cao cường như thế được?"
     
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Chương 3
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    : Tiên Nhân lão gia

    Tiểu nha đầu có chút ngơ ngác, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm ứng xử những trường hợp như thế này. Do dự chốc lát, tiểu nha đầu này liền lùi lại, vén nhẹ váy, cúi đầu chào hỏi Phương Quý. Đây là một cử chỉ vô cùng lễ phép, Phương Quý có thể đoán ra được, cử chỉ này vô cùng trang trọng, lại rất tôn quý.

    Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến từ trong miệng tiểu nha đầu:

    "Lý...tiểu Lý đa tạ ân cứu mạng của ngài..."

    Rõ ràng nhận ra tiểu nha đầu này rất hiểu lễ tiết, nhưng có lẽ đây là lần đầu nàng làm vậy nên gương mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ bừng lên.

    "Ta..."

    Phương Quý run rẩy, nghẹn họng khó nói lên lời. Ta đã thành công đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân ư?

    Chỉ bất quá, ta là anh hùng cứu người, hay là mỹ nhân được người cứu đây?

    "Đúng là ngươi nên cảm ơn ta, nhưng mà hai con sói kia..."

    Tình huống này có vẻ nằm ngoài ý muốn rồi, Phương Quý dù có đầu óc lanh lợi cũng ngượng ngùng cả buổi mới dám trả lời.

    "Tiểu thư ở đó kìa..."

    Người đâu chưa thấy đã nghe thấy tiếng thét lo lắng từ bìa rừng vọng lại. Sau đó, Phương Quý trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cột khói trắng bốc lên không trung từ phía bìa rừng đang trên đường lao thẳng đến bọn họ. Có hai người đang đứng trên đám mây đó, nhìn kỹ thì thấy là một cô gái mặc áo xanh, búi tóc cao, trông như một vị thị nữ - người nàng ta thấm đẫm máu đỏ, một người khác lại là một lão bà cao tuổi, mặc áo đen, tay cầm một chiếc gậy đầu rồng!

    "Thần...là Thần tiên ư?"

    Phương Quý ngoác mồm, trợn mắt kinh ngạc.

    Hắn vẫn luôn tin mình được Thần tiên đưa đến tá túc tại thôn Ngưu Đầu, từ trước đến giờ luôn nghĩ Thần tiên là quyến thuộc. Dù vậy, hắn ở tại thôn nhỏ mười năm, nào có bao giờ thấy người tu tiên trong truyền thuyết, đây đúng là lần đầu được mở rộng tầm mắt.

    Hắn cảm thấy vô cùng kích động ngay lúc ấy, cũng chẳng rõ đó là hưng phấn hay kích động nữa.

    Vừa lúc đó, nữ hầu áo xanh và bà lão áo đen đáp xuống bên cạnh hai người rồi đánh giá tiểu nha đầu này vài lần, thấy trên mặt nàng có vài vết xước rỉ máu, bỗng nhiên căng cứng cả người, hai người này phóng mắt quan sát xung quanh, khi nhìn thấy hai cái xác sói nằm xa xa kia thì sắc mặt của bọn họ còn sa sầm nghiêm trọng hơn ban nãy.

    Bà lão ôm tiểu nha đầu lên, mò mẫm khắp người, nhận ra trên người nàng không có bất cứ vết thương gì thì mới yên tâm trở lại, sau đó căm hận nói: "Thì ra bọn yêu nhân Dã Lĩnh quật cũng đến, quả thật là gan to bằng trời, đúng là muốn chết mà!"

    Thị nữ áo xanh trả lời lạnh lùng: "Giết lui bọn chúng không dễ đâu, tốt nhất chúng ta nên đi khỏi đây nhanh lên."

    Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoay ngang nhìn Phương Quý, nhíu mày hỏi:

    "Tên tiểu tử này là ai?"

    Phương Quý thấy hai vị tiên tử này nhìn về phía mình, vội nói: "Tiểu tử này là tiểu tử nào? Khi nãy ta nhìn nàng suýt chút nữa làm mồi trong miệng sói, mới chạy đến cứu nàng!" Mặc dù bản thân hắn không xác định được là ai cứu ai, nhưng mình cứ mở miệng chiếm đạo lý trước chẳng phải là tốt hơn sao?

    Bà lão nghe xong hơi ngạc nhiên: "Ngươi cứu nàng thật à?"

    Lão bà bà vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn sang tiểu nha đầu dọ ý. Tiểu cô nương này có chút ngại ngùng, hơi do dự, sau đó gật đầu nhẹ xem như đồng thuận với câu trả lời của Phương Quý.

    Bà lão áo đen và thị nữ áo xanh nhất thời trở nên xoắn xít.

    Hai người rõ ràng là biết thực hư câu chuyện, chỉ là hỏi thăm cho có lệ, chỉ là nghe hai tên nhóc trả lời như thế này cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.

    Hai nàng vốn dị biết rõ hai con sói dữ này không thể nào tổn thương được tiểu thư nhà mình, chỉ là chẳng biết tên nhóc hoang dã này từ đâu nhảy ra, lại to gan lớn mật ra tay cứu người trước nanh vuốt của hai con Hồng Bối Yêu Lang.

    Quả thật là gan lớn nha!

    "Ngươi từ đâu tới? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?"

    Thị nữ áo xanh nhíu mày, nhìn Phương Quý một chút rồi lên tiếng hỏi.

    Phương Quý giật thót tim nhưng vẫn tỏ vẻ thành thật, lí nhí đáp:

    "Đệ...đệ sống tại thôn Ngưu Đầu. Do đệ đói bụng nên chạy vào rừng bắt thỏ ăn, sau đó liền gặp sói...Bọn sói đó là muốn ăn thịt tiểu muội muội..."

    Lão bà khẽ cau mày: "Làm gì có thỏ giữa hoang sơn dã lĩnh như thế này, phụ thân, mẫu ngươi đâu?"

    Phương Quý lắc đầu nói: "Cháu không có phụ mẫu!"

    Cô gái áo xanh và bà lão áo đen nhìn nhau giây lát, cả hai người bọn họ đều là tu sĩ, dĩ nhiên có thể nhận ra Phương Quý chính xác là một người phàm. Bên cạnh đó, nhìn Phương Quý có vẻ mặt khá là thành thật, quần áo dân dã, lại bị rách xước lỗ chỗ xen lẫn vết máu tươi do lăn dài từ trên triền núi xuống, trong lòng hai người bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn.

    "Tiểu tử này đúng là có lòng hiệp nghĩa mà!"

    Bà lão áo đen chau mày lại, nói:

    "Bọn người Dã Lĩnh quật còn chưa bị diệt sạch, yêu vật khắp nơi tại vùng núi này. Nếu để tên nhãi con này tại đây, sớm muộn cũng bị mất mạng, thôi thì chúng ta mang nó về trước đã."

    Thị nữ áo xanh có thương thế khá nghiêm trọng, nghe thế bèn cau mày phản bác:

    "Bảo vệ tiểu thư mới là chuyện quan trọng nhất!"

    Bà lão áo đen nhìn nàng, nói:

    "Lão thân tự có tính toán trong lòng."

    Thị nữ áo xanh dường như hiểu ra gì đó, bèn lặng im, không dám nhiều lời.

    Sau khi thống nhất ý kiến, bà lão nọ bèn bế tiểu nha đầu ấy lên trong khi cô nương áo xanh thả ra một đạo khói cuộn quanh người Phương Quý, nâng hắn bay lên. Trong nháy mắt, bốn người lao nhanh vun vút trong màn đêm, mất hút giữa miền núi non chập chùng.

    Phương Quý lúc này đang nương thân vào đám mây mềm nhũn, thò đầu nhìn ra từng hàng cây lướt qua bên dưới, trong lòng có chút phần khích.

    Hắn vốn dĩ chỉ thi triển trảm phong pháp tắc với người dân trong thôn mà thôi, ai ngờ đâu lại có thể gặp được Thần tiên như thế này!

    Lần này hên quá! Nếu mình có thể dựa dẫm vào các vị Thần tiên tỷ tỷ này, nhờ họ dạy mình hai, ba đạo pháp thuật, lúc về trấn để bọn họ phải ngẩng đầu mà nhìn nha!

    Đống thịt trong nhà lão mổ heo họ Lý, bày gà của lão thái thái họ Trương, nghĩ đến là thèm, lúc đó chẳng phải mình muốn ăn là ăn hay sao?

    ...

    Tên tiểu tử Phương Quý này luôn tự xưng là Phương đại gia, đến từ thôn Ngưu Đầu cách đây ba mươi dặm. Tuy nhiên, hắn không phải sinh ra tại cái thôn đó, mà là do một vị Tiên nhân ôm đến gửi gắm cách đây mười năm...

    Đó là câu chuyện mà người dân thôn Ngưu Đầu từng kể cho Phương Quý nghe, hắn được mang đến nơi này bởi một vị Tiên nhân nào đó.

    Lại có người kể rằng: cách đây mười năm, dân làng đang tụ tập tham gia một buổi tiệc nho nhỏ tại tiểu gia trang nhà họ Đông, thì mây đen kéo đến dày đặc trên bầu trời, sấm sét nổ vang, giữa bầu trời giông bão ấy, có một ông lão râu tóc bạc phơ đạp mây giáng xuống, ôm một đứa bé trong lòng.

    Lão tiên nhân trông có vẻ gấp gáp, nghe đồn rằng họ còn trông thấy vết máu vương vãi trên y phục của ông ta. Người đó vừa đến trấn nhỏ, bèn chộp lấy một người nông dân đang quỳ gần đó dặn dò: "Chăm sóc thằng bé cẩn thận, nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng, ta sẽ quay lại đó nó đi!"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)