HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Cực Phẩm Tiên Đế Tại Đô Thị - 766 - Nữ Vương Quyên Tỷ

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2: Tiên Đế trọng sinh tại Địa Cầu
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Bỗng nhiên, Diệp Lăng tỉnh lại, hiện tại hắn đang ở trên xe cứu thương.

    Chẳng qua bây giờ không còn là Diệp Lăng nữa.

    Vì sao nói như vậy?

    Bởi vì Diệp Lăng lúc trước đã bị chiếc xe Ferrari đụng chết, coi như không bị đụng chết cũng bị sét đánh chết.

    Diệp Lăng bây giờ chính là một người khác trọng sinh tới.

    “Chỉ thiếu chút nữa a!”

    Diệp Lăng lắc đầu một cái, có vẻ không cam lòng.

    Bỗng nhiên, Diệp Lăng ngây ngẩn cả người.

    “Ta không vượt qua Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, theo lý thuyết hẳn đã hồn phi phách tán, nhưng bây giờ...”

    Diệp Lăng bỗng ngồi bật dậy, khi thấy cơ thể mình đen thui, còn quần áo thì rách nát, biểu tình trên mặt lập tức ngơ ngác.

    “ Ta còn sống!”

    Diệp Lăng trừng to mắt, khuôn mặt đen thui lộ vẻ kích động.

    “Đây là nơi nào?”

    Diệp Lăng nhìn bốn phía một cái, trong đầu, bỗng nhiên có hàng loạt ký ức dâng lên.

    “Trái Đất, năm 2016, Diệp Lăng, Lưu Phỉ, Lâm Vũ Tình...”

    Diệp Lăng lầm bầm, những ký ức này, chính là ký ức của thân thể Diệp Lăng khi còn sống.

    “Mn, lão tử lại trọng sinh!”

    Diệp Lăng không thể tin được.

    Hắn không thể tin được, và cả bác sĩ lẫn y tá trên xe cũng đều không thể tin được.

    Vừa mới đây, ngay cả hô hấp của hắn còn rất yếu ớt, hít vào nhiều thở ra thì ít, mà lúc này lúc lại giống như một người không có chuyện gì.

    Xác chết vùng dậy!

    Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người trên xe.

    Trần Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học, đến thành phố Đông Hải, đang thực tập tại Đệ Nhất Nhân Dân Y Viện.

    Lý luận của nàng vô cùng vững chắc, chỉ là thiếu thực tiễn, từ trên người đàn ông đen thui này, cô nàng cũng đã biết cái gọi là thi thể.

    Nhưng..

    Theo lý mà nói, Diệp Lăng đã bị đụng thịt nát xương tan, nội tạng xuất huyết, cuối cùng lại bị Thiên Lôi bổ cho một nhát, như vậy, tuyệt đối là không thể sống nổi.

    Nhưng bây giờ...

    “A! xác chết sống lại!!”

    Nhìn thấy Diệp Lăng bỗng ngồi dậy, Trần Nghiên trừng to đôi mắt, hoảng sợ kêu lên.

    Người xung quanh lại càng hoảng sợ, còn Diệp Lăng thì bị tiếng thét chói cả tai làm cho chấn động tỉnh lại.

    “Mỹ nữ, này...này, cô nhìn kỹ một chút, tôi như thế này là chết rồi sao?”

    Diệp Lăng ngoắc ngón tay với Trần Nghiên, xem thường nói.

    Lão tử đây là trọng sinh a!

    Trong lòng Diệp Lăng quả thực là vô cùng cao hứng, tuy là sau khi dung hợp ký ức, Diệp Lăng biết trên Địa Cầu linh khí rất thưa thớt, không thích hợp tu luyện, rất khó khôi phục lại Cửu Kiếp Tiên Đế kiếp trước, nhưng mấu chốt là...

    Có thể còn sống đã rất tốt a!

    Ở dưới Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, nếu như không độ kiếp được thì hồn phi phách tán sẽ trực tiếp tiêu tabs, nào có cơ hội trọng sinh?

    Huống hồ, Địa Cầu này quả thực là quá yếu, dựa vào kinh nghiệm của mình kiếp trước, tuyệt đối có thể sống thoải mái a!

    “Ha ha, ông trời không tuyệt đường a!”

    “Biết kiếp trước ta tu luyện mệt mỏi như vậy, kiếp này cho ta đến Địa Cầu hưởng phúc!”

    Diệp Lăng nhếch miệng lên, cười hắc hắc, kết hợp gương mặt lúc này đã bị sét đánh đen thui, trông hắn thật kinh dị.

    "Anh chưa chết sao? Nhưng anh...đừng nói bị sét đánh thành tên điên đó chứ?”

    Hàn Thanh Tâm ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng, là cô đâm vào Diệp Lăng, đương nhiên cô phải phụ trách.

    “Này, anh... Anh không sao chứ?” Hàn Thanh Tâm thận trọng hỏi.

    Nghe nói như thế, Diệp Lăng ngưng cười, khuôn mặt co giật một cái.

    “Cô xem tôi giống như có chuyện gì sao? Xương khớp cả người tôi đều bị đụng thành từng mảnh nhỏ, chí ít cũng là bị thương tàn phế!”

    Diệp Lăng nói.

    Hàn Thanh Tâm sững sờ, khẩn trương đáp:

    “Nhưng mà... Nhưng mà trông anh không giống như bị thương a.”

    “Đó là bởi vì tâm tình của tôi đang rất tốt.”

    Diệp Lăng vừa nhắm hai mắt lại, trực tiếp nằm ở trên giường bệnh.

    Chính là hai chữ, giả chết.

    Trên thực tế, Diệp Lăng thật sự không có chuyện gì.

    Như Hàn Thanh Tâm nói, nội tạng Diệp Lăng xuất huyết rất nhiều, thậm chí có một cái xương sườn trực tiếp cắm vào trái tim, nếu không chết cũng không sống được lâu.

    Chẳng qua, hiện tại Diệp Lăng trọng sinh qua đây, nhữngi thương thế kia liền biến mất tựa như không có, chính là một đạo Thiên Lôi kia bổ trúng khiến Diệp Lăng hắn trọng sinh tới.

    “Chuyện này... Chuyện này thật không có khả năng a!”

    Cánh tay nhỏ nhắn của Trần Nghiên nhẹ nhàng xoa xoa lòng ngực một cái, trong ánh mắt đầy vẻ bất khả tư nghị.

    Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Lăng, thật sự là khó có thể tưởng tượng, một người bị thương nặng như thế lại vẫn có thể vui vẻ vậy sao?

    ...

    Thành phố Đông Hải, bệnh viện nhân dân số 1.

    Trong phòng bệnh, Diệp Lăng nằm ở trên giường, trước mặt là ba tô mì thịt bò.

    “Rầm.”

    Hắn uống hết cả ba tô, Diệp Lăng ợ một cái, có vẻ rất là thỏa mãn.

    “Ăn ngon thật a...”

    Hàn Thanh Tâm trừng to mắt, mì thịt bò mà thôi, thật sự ngon như vậy sao? Sao khi mình ăn không cảm thấy ngon như vậy nhỉ?

    Nàng sao có thể biết kiếp trước Diệp Lăng đâu phải là người địa cầu, nên sao có thể ăn được mì sợi ngon như thế chứ?

    Không phải khoác lác, kiếp trước Diệp Lăng ăn không ít Linh Đan Diệu Dược, nhưng mùi vị so với tô mì trên Địa Cầu thì kém xa.

    “Kỳ tích, thực sự là kỳ tích!”

    Đúng lúc này, một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.

    Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, trên mắt mang một cái kính cận kết hợp với khuôn mặt mặt trái xoan, chân mày lá liễu, tuy mặc áo khoác bác sĩ từ đầu tới chân, nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua nhìn thấy những đường nét nhàn nhạt, phía trong bộ áo khoác đúng là vóc người tuyệt sắc tinh xảo a.

    "Vưu vật!”

    Mắt Diệp Lăng sáng rõ.

    Hắn bỗng cảm giác được, tinh cầu tên là "Trái Đất" này dù ít linh khí, nhưng mỹ nữ... thì thật là nhiều a!

    Bác sĩ xinh đẹp tước mặt tên là La U, y tá xinh đẹp trên xe cứu thương là ‘Trần Nghiên’, còn ngồi ở bên cạnh mình là người lái xe xinh đẹp ‘Hàn Thanh Tâm’, cộng thêm trong trí nhớ của hắn kiếp này còn có ‘Lâm Vũ Tình’...

    Còn một người nữa là Lưu Phỉ, bạn gái mới chia tay của Diệp Lăng cũ, dung mạo cũng rất khá, nếu không... há có thể bị đại gia bao nuôi?

    Kiếp trước Diệp Lăng không phải là chưa từng thấy mỹ nữ, khi làm Cửu Kiếp Tiên Đế, nữ nhân của hắn có rất nhiều, hơn nữa thứ mà hắn yêu thích nhất, cũng là nữ nhân.

    Chỉ là những nữ nhân ở trên trái đất này so với mấy mỹ nữ kiếp trước thì vô cùng khác biệt, nhưng Diệp Lăng cũng không biết nói thế nào.

    La U cúi đầu nhìn Diệp Lăng, kiểm tra thương thế của hắn.

    Chẳng qua khi nàng cuai xuống, bày ra cái dáng vẻ mê hồn kia, làm cho Diệp Lăng trợn mắt ngây người nuốt một ngụm nước miếng, từ chỗ của Diệp Lăng nhìn qua có thể nhìn xuyên thấu qua cái áo trắng tinh của La U mà thấy được cái áo lót màu đen bên trong...

    Hiện tại đang là mùa hè, nên La U chỉ mặc có bộ áo blu trắng, mà lúc này khi cúi người xuống ở trước mặt Diệp Lăng, thật sự là khiêu khích con thú trong người Diệp Lăng a.

    Trước mắt là hai ngọn núi to lớn ngạo nghễ đang phập phồng nhún nhảy, khiến cho đầu óc Diệp Lăng lập tức phản ứng lại. Trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng cái đồ chơi trong lớp vải màu đen kia, còn có hai viên trông như thế nào?

    “Thực sự không thể tin được, trước đó ở trên xe cứu thương, anh gần như đã không có hi vọng sống sót, nhưng bây giờ... A! Anh... Anh nhìn cái gì? Tên dâm tặc!”

    Cô bác sĩ đang lộ vẻ không thể tin được nhìn Diệp Lăng, thì chợt phát hiện tên này đang trừng con mắt, nhìn chằm chằm vào mình.

    Theo ánh mắt của anh ta nhìn thì...

    La U đã biết ngay Diệp Lăng đang nhìn cái gì, khuôn mặt đẹp lập tức đỏ lên, bày ra bộ mặt tràn ngập mị hoặc nhưng trong con ngươi đều là tức giận.

    “Dâm tặc, thối tha! Nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra!”

    La U cắn răng nghiến lợi nói.

    Đồng thời trong lòng La U cũng hối hận, nếu như không phải tối hôm qua mưa to, quần áo còn chưa khô thì cô sẽ không ăn mặc như vậy, sẽ không cho cái tên này no mắt rồi.

    “Cô là bác sĩ, tôi là bệnh nhân, bác sĩ đối đãi với bệnh nhân không nên dùng loại thái độ này chứ?”

    Diệp Lăng vội ho một tiếng, không có chút lúng túng nào, nghiêm trang nói.

    “Hừ, anh còn có bộ dáng của bệnh nhân à? Sao anh không bệnh chết luôn đi!”

    La U hừ lạnh nói.

    “Thối lắm, có người nào đối xử với bệnh nhân như cô sao?”

    Diệp Lăng trừng mắt.

    “Coi chừng bạn trai của cô, tôi có điện thoại.”

    Hiển nhiên La U không muốn nói chuyện với Diệp Lăng. Cô nói một câu với Hàn Thanh Tâm rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

    Hàn Thanh Tâm khẽ hé miệng nhỏ nhắn, sau hồi lâu mới nói thầm ra một câu.

    “Anh ta... Anh ta không phải là bạn trai tôi...”
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3: Cô ấy 10 vạn, anh thì 1000 vạn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    “Nếu như tôi làm bạn trai cô thì cũng có gì không tốt, cũng không ủy khuất gì? Sao phải vội vã giải thích?”

    Diệp Lăng nhìn Hàn Thanh Tâm cười hắc hắc nói.

    Hàn Thanh Tâm thiếu chút nữa tức chết, cái tên này từ đâu chui ra, xứng đôi với cô sao?

    “Nếu anh đã không có chuyện gì thì tôi đi đây.”

    Hàn Thanh Tâm đứng dậy, vóc dáng hoàn mỹ hiện rõ trước mắt Diệp Lăng, cô ngập ngừng nói:

    “Tôi đã đóng tiền thuốc men, anh cũng nên xuất viện đi.”

    Nói xong, Hàn Thanh Tâm định bước ra phòng bệnh.

    “Chờ một chút!”

    Diệp Lăng trợn trừng mắt, nói:

    “Mỹ nữ, đối nhân xử thế không thể như vậy chứ? Dựa theo pháp luật ở đây, đầu tiên, cô chạy xe nhanh vào ban đêm là vi phạm. Thứ hai, cô đâm vào tô, lẽ nào chỉ trả chút tiền thuốc là xong? Tiền tổn thất tinh thần, còn phí bị thương sắp tàn phế gì đó, những thứ này cô đều phải trả chứ?”

    Sau khi linh hồn của hắn dung hợp với Diệp Lăng, cũng đã dung hợp với ký ức nơi đây, đối với một số thứ ở trên trái đất cũng nhận biết cực nhanh.

    “Tiền tổn thất tinh thần thì tôi biết, nhưng mà phí bị thương tàn phế là cái thứ gì? Anh tàn phế chỗ nào? Phế cái đầu anh à?"

    Hàn Thanh Tâm lộ rõ vẻ tức giận, bất mãn nói:

    “Anh đang dự định vơ vét tài sản của tôi sao?”

    “Tuyệt đối không có.”

    Diệp Lăng khoát tay áo, nói:

    “Có điều cô đâm vào tôi, làm xương cốt toàn thân tôi suýt chút biến thành bột phấn, nếu giám định chắc chắn là bị thương tàn phế rồi, không phải, ít nhất cũng là tàn phế đến gần chết a? Thậm chí có khả năng tử vong cao.”

    “Anh.. không phải hiện tại anh đang rất khỏe mạnh sao?”

    Hàn Thanh Tâm nói.

    “Tôi...”

    Trong lúc nhất thời, Diệp Lăng có hơi lắp bắp, bây giờ mình đúng là rất khỏe mạnh.

    Trên thực tế, Diệp Lăng dung hợp với ký ức Diệp Lăng cũ, biết tình huống của mình bây giờ.

    Trên người không có đồng nào!

    Nghèo!!!

    Còn chuyện trước kia hắn bị Lưu Phỉ rời bỏ, Diệp Lăng cũng không cảm thấy phẫn nộ bao nhiêu, dù sao kẻ bị bỏ rơi không phải là mình.

    Vấn đề quan trọng bây giờ là lấy tiền... đâu ra???

    Có thể lái được chiếc Ferrari, cô gái này chắc không phải là người bình thường.

    Mấu chốt là, mỹ nữ này đụng vào mình, hơn nữa đụng cho thịt nát xương tan mà không chịu bồi thường, còn bảo mình vơ vét tài sản!

    “Được rồi, tóm lại là ngươi đòi tiền đúng không?”

    Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có một nam tử trẻ tuổi đi tới, thoạt nhìn tuổi tác của anh ta không chênh lệch với Hàn Thanh Tâm bao nhiêu. Gã chính là cái tên trong đoàn đua xe lúc trước, sau khi Hàn Thanh Tâm đụng phải Diệp Lăng, gã còn khuyên Hàn Thanh Tâm bỏ chạy, đổ thừa cho Diệp Lăng bị sét đánh chết.

    Gã tên là Trần Hoành, nổi tiếng là một tên phú nhị đại ở thành phố Đông Hải, cha gã là chủ tịch của tập đoàn Đông Cường, giá trị chí ít cũng có tầm mười tỉ.

    Trước đó Trần Hoành có gọi điện cho Hàn Thanh Tâm, Hàn Thanh Tâm luống cuống bởi vì mình đụng trúng Diệp Lăng nên liền nói cho Trần Hoành biết mình đang ở bệnh viện.

    Trần Hoành vốn đã rất thích Hàn Thanh Tâm, nên đương nhiên là chạy tới ngay lập tức.

    Chỉ có điều, gã mới vừa đến phòng bệnh đã nghe được Diệp Lăng đang ‘Vơ vét tài sản’ của Hàn Thanh Tâm, gã không bởi vì Diệp Lăng không có việc gì mà thở phào nhẹ nhõm. Mà ngược lại, trong lòng gã lại toát ra một tia giận dữ.

    “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?”

    Trần Hoành liếc mắt nhìn Diệp Lăng một cái, nói:

    A! Thật vất vả mới bắt được một cái cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua công phu sư tử ngoạm? Nhưng Diệp Lăng vẫn bình tĩnh nói:

    “Tôi đòi tiền cô ấy, mắc mớ gì tới anh?”

    Diệp Lăng liếc mắt nhìn Trần Hoành, trong lòng cũng nhớ tới đám con cháu của các thế lực trên Tiên giới kia.

    Thứ người như vậy? Trên Trái Đất gọi là con nhà giàu, phú nhị đại a...

    Diệp Lăng xem thường nhất là những người như thế này, đời trước, hắn cũng không ít lần cho những loại người như này nếm mùi vị đau khổ, đời này đi tới Trái Đất càng không thể bỏ qua.

    “Mục đích của cậu chính là tiền, tôi nói đúng không?”

    Trần Hoành khinh bỉ nhìn Diệp Lăng, châm chọc nói:

    “Nếu mục đích là tiền, vậy cậu còn quản ai trả làm gì? Miễn cậu có tiền là được rồi.”

    “Đừng nói như vậy.”

    Hàn Thanh Tâm bất mãn nhìn Trần Hoành một cái.

    Hàn Thanh Tâm cũng là phú nhị đại, nhưng được gia đình giáo dục tương đối tốt, nếu không cô cũng sẽ không đưa Diệp Lăng tới bệnh viện.

    Nếu như không phải là bởi vì đêm nay tâm tình cô không tốt cũng sẽ không đi đua xe, càng không phát sinh sự việc như bây giờ.

    “Anh nói sai gì sao? Thanh Tâm, đối với loại người như thế này thì cần gì phải cho mặt mũi.”

    Trần Hoành nói với Hàn Thanh Tâm một câu, vừa nhìn về phía Diệp Lăng, cao cao tại thượng nói:

    “Mau nói đi? Đến cùng cậu muốn bao nhiêu tiền? Nhưng chúng ta nói trước, tiền có thể cho cậu, nhưng sau đó cậu tốt nhất không nên nói chuyện này ra ngoài.”

    “Dĩ nhiên, chúng ta cũng không sợ loại người như cậu, chỉ là thêm phiền phức mà thôi.”

    “Não mày bị chó ăn à?”

    Diệp Lăng ngồi ở trên giường bệnh, con mắt trừng Trần Hoành, mắng:

    “Tao không bị mày đâm vào, cũng không phải được mày đưa tới bệnh viện, mọi chuyện không liên quan gì đến mày, vậy mà mày tới đây sủa cái gì, mày cắn loạn cái gì? Tới đây diễn kịch à?”

    “Mày.. mày chửi ai đó?!”

    Trần Hoành lập tức phẫn nộ, gã đường đường là thiếu công tử của tập đoàn Đông Cường, từ nhỏ đến lớn có ai không lễ phép cung kính nói chuyện với gã? Càng chưa nói đến dám mắng gã.

    “Tao đang chửi mày đó, mày có thể làm gì được tao, cắn tao à?”

    Diệp Lăng giơ giơ cái tay lên nói:

    “Mày có bản lãnh thì đánh tao đi! Bây giờ tao là bệnh nhân đó, mày đánh tao xem! Tao đang bị thương tàn phế, nên tiền bồi thường cũng hơi bị nhiều a!”

    Trần Hoành tức giận đến cả người run lên, chẳng qua gã cũng biết những lời Diệp Lăng nói. Bây giờ Diệp Lăng chính là bệnh nhân, nếu như mình đánh hắn, chẳng may hắn có chuyện gì thì phiền phức.

    “Hừ, chẳng qua tôi thấy cậu là bệnh nhân, với lại tôi cũng sẽ không tính toán với tên nghèo kiệt xác như cậu.”

    Trần Hoành hít một hơi thật sâu, cười mỉa mai, đem lửa giận đè xuống, lại nói:

    “Thanh Tâm là bạn gái của tôi, tôi có nghĩa vụ thay cô ấy bồi thường cho cậu, nói giá đi, đến cùng cậu muốn bao nhiêu tiền?”

    “Trần Hoành, anh nói bậy gì đó?”

    Hàn Thanh Tâm không khỏi nhíu đôi mi thanh tú lại.

    Trần Hoành đối với Hàn Thanh Tâm như thế nào, cô thật sự cũng biết, có điều Thanh Tâm vốn không thích gã.

    “Thanh Tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng ở chung với nhau, anh là Thiếu Công Tử của tập đoàn Đông Cường, em lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hàn thị, nếu như chúng ta cùng một chỗ thì còn gì bằng!”

    Trần Hoành cười nói với Hàn Thanh Tâm.

    Trong lòng Hàn Thanh Tâm cực kì chán ghét, tâm lý thầm nghĩ nếu như tập đoàn Đông Cường thực sự đưa cho gã , chỉ sợ là mấy năm sau sẽ phá sản rồi.

    Chẳng qua Trần Hoành hiện tại dù sao coi như là đối tác làm ăn với công ty của cha cô. Tuy trong lòng Hàn Thanh Tâm chán ghét, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.

    “Này, cậu đến cùng có muốn tiền hay không? Không nói thì chúng tôi đi đây, về sau còn có chuyện gì cũng đừng tới tìm chúng tôi.”

    Trần Hoành nói với Diệp Lăng.

    “Tôi nói là người đẹp này chỉ cần 10 vạn là được...”

    Diệp Lăng trên dưới quan sát Trần Hoành một hồi, cười nói:

    “Mà nếu công tử ca có tiền như vậy, thì 1000 vạn đi.”

    “Cái gì?!”

    Trần Hoành nghe Diệp Lăng lập tức muốn điên:

    “Mày định vơ vét tài sản của tao à?”

    Trần Hoành thật sự là tức giận muốn chết, cần tiền cũng không cần phải 1000 vạn chứ?

    Hơn nữa, vì sao Hàn Thanh Tâm là 10 vạn, còn mình thì 1000 vạn?

    Chẳng lẽ cái tên này cũng có ý với Hàn Thanh Tâm?

    Tiền là việc nhỏ, nhưng Hàn Thanh Tâm, Trần Hoành tuyệt đối không dám khinh thường!

    ...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)