Trinh Thám  Đô Thị Chứng Kiến Thần Thám - Tưởng Du Nguyên (Ngôn Tình) - Thiếu nd C85

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 71: Kẹo

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    " Đây chỉ là suy đoán dựa theo trực giác của anh thôi. An Sinh, em có còn nhớ lúc chúng ta mới đặt chân tới thị trấn Winter không? Khi đó, chúng ta đã hỏi thăm qua một vị cảnh sát, có phải người cảnh sát đó đã nói rằng ba tháng trước có một bé trai bị cuốn trôi theo dòng chảy xiết của sông không? "

    " Anh cảm thấy phần xương nhỏ đó chính là của bé trai? " Chúc An Sinh nhìn Trì Trừng, hỏi. Lúc này, trong tay anh đang cầm phần xương cằm.

    " Thị trấn Winter là một thị trấn nhỏ, có khi phát hiện ra một loại cỏ một loại cây thôi cũng trở thành tin tức lớn. Huống chi, kia còn là một đứa trẻ. Hơn nữa, từ trước tới nay, có vẻ ở thị trấn Winter có mỗi đứa bé trai kia là tử vong ngoài ý muốn. "

    " Thế còn thi thể người đàn ông không rõ danh tính kia, anh có ý kiến gì không? "

    " Trước mắt, chứng cứ vẫn còn quá ít, anh chưa nhìn ra được điều gì kỳ lạ cả. Nhưng mọi chuyện đều giống như anh nói trước đó, thị trấn Winter chỉ là một địa phương nhỏ, một chút việc nhỏ trong nhà cũng trở thành việc lớn. An Sinh, em thử nói xem tại sao sau khi người đàn ông này bị sát hại, không ai chú ý tới sự biến mất của hắn? Cũng không phải cũng rơi vào trường hợp như Ruby Smith đâu. "

    " Anh nói cũng đúng. Nếu ở thị trấn Winter vẫn còn một người cô đơn, không có họ hàng thân thích, cũng không ai hỏi thăm như Ruby Smith thì lúc chúng ta miêu tả đặc điểm nạn nhân cho cảnh sát biết, họ đã nói cho chúng ta rồi. Nhưng mà, cảnh sát cũng chỉ nghĩ tới một mình Ruby Smith. Điều này chứng minh rằng ở thị trấn Winter này không còn ai có quan hệ xã hội ít ỏi như Ruby Smith. "

    " Nói cách khác, nếu có người ở thị trấn Winter mất tích thì hẳn phải có người tới báo cảnh sát. Nhưng cho tới thời điểm này, phía cảnh sát không nhận được một vụ án mất tích nào có người mất tích là đàn ông cả. Điều này sẽ chứng minh cái gì? " Trì Trừng lập tức tiếp lời Chúc An Sinh.

    " Chứng minh rằng có thể người đàn ông vô danh đó không phải người của thị trấn Winter. Thậm chí, đứa bé trai kia cũng không phải người ở thị trấn Winter. Trì Trừng, anh cảm thấy thế nào? "

    " Anh còn cảm thấy đứa bé trong vụ án lần này chính là đứa bé đã mất tích vào ba tháng trước. Không chỉ vì màu sắc của phần xương cằm này kỳ dị mà còn vì ở phần xương này có dấu hiệu bị ăn mòn. Thậm chí, độ cứng của xương cũng thấp hơn lúc ban đầu rất nhiều. Tất cả những điều này đều chứng minh rằng phần xương cằm này đã nằm trong máy móc được một thời gian, mà đứa bé kia mất tích lại vào ba tháng trước, những điều này cũng quá trùng hợp rồi. "

    " Em cảm thấy chúng ta nên đi hỏi thăm tỉ mỉ về vụ án liên quan tới đứa bé này. Nếu vụ án này có điểm gì đáng ngờ, có lẽ chúng ta sẽ xin bố mẹ của đứa bé có phần xương cằm này làm giám định DNA. "

    " Đây là cách tốt nhất. "

    Trì Trừng đồng ý với cách làm của Chúc An Sinh. Hai người nhanh chóng thu dọn một chút đồ đạc trong căn phòng này, sau đó, Chúc An Sinh đem phần xương Trì Trừng vừa mới phân loại ra bỏ vào túi vật chứng.

    Mang theo phần xương này đi, Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng tìm được vị cảnh sát lúc trước hai người đã hỏi thăm qua.

    " Trì Trừng tiên sinh, cuối cùng anh cũng đi ra rồi, mọi thứ đều ổn chứ? " Vị cảnh sát đó nhìn thấy Trì Trừng thì vui mừng khôn xiết, hành động đột ngột ngày hôm qua của Trì Trừng đã khiến mọi người hoảng sợ.

    " Cảm ơn anh đã quan tâm. "

    Trì Trừng nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt anh, người cảnh sát điều tra kia không tìm thấy một chút vui vẻ nào trên gương mặt anh.

    " Sao vậy? Jeremy đã nhận tội rồi, chúng tôi đang muốn mời phóng viên đến đây để công bố sự việc, anh còn chuyện gì không vui sao? "

    " Tôi nghĩ chuyện mời phóng viên anh nên để một thời gian ngắn nữa rồi làm. "

    Trì Trừng mang phần xương cốt đó ra cho mọi người xem, sau đó, anh giải thích thêm lần nữa với người cảnh sát điều tra kia.

    " Chuyện này sao có thể chứ!! "

    Người cảnh sát điều tra đó hoang mang tới nỗi nói năng lộn xộn. Hắn không thể tin được, một thị trấn nhỏ như thế này cũng có thể xảy ra một vụ án mạng lớn.

    " Chứng cứ đã có ở đây rồi. Tôi nghĩ trước tiên anh vẫn nên lùi lại thời gian công bố sự việc với phóng viên đi. Còn nữa, tôi có một vấn đề hy vọng anh có thể cho tôi biết đáp án. "

    " Mời anh nói, nhất định tôi sẽ trợ giúp anh hết sức mình. " Người cảnh sát điều tra kia nói bằng giọng vô cùng thành khẩn. Hắn hiểu rõ, chuyện hắn có thể thuận lợi phá án hay không, tất cả đều dựa vào Trì Trừng. Đồng thời, lúc này hắn cũng biết rõ là, trải qua sự việc lần này, công ty Bill đã không còn hy vọng có thể vực dậy được nữa. Nền kinh tế của thị trấn Winter cũng sẽ gặp tổn thất nặng nề. "

    " Anh còn nhớ vụ án ngoài ý muốn xảy ra vào ba tháng trước không? "

    " Ý anh nói là vụ việc một bé trai bị rơi xuống sông? "

    " Đúng vậy, tình huống lúc đó như thế nào? Có người tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện sao? "

    " Đứa bé đó tự ý xuống dưới sông tắm, không có một ai biết chuyện này cả, không ai biết thì làm sao có người chứng kiến được đây? Nếu như có người chứng kiến được hết mọi việc thì đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này. "

    " Không có người nhìn thấy, vậy tại sao mọi người lại kết luận rằng đứa bé đã bị dòng chảy xiết của sông cuốn đi? "

    " Bởi vì quần áo và giày của đứa bé đều được đặt trên bờ. Nếu không phải xuống sông bơi lội thì sao đứa bé lại cởi hết quần áo và giày ra? "

    Nghe đến đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng liếc nhìn nhau một cái theo thói quen. Hai người bọn họ đều hiểu rõ, điểm đáng ngờ đã xuất hiện rồi.

    " Anh biết địa chỉ nhà của bố mẹ đứa bé kia không? Tôi nghĩ tôi sẽ cùng An Sinh đi tới gặp bọn họ một chút. "

    " Tới thăm bọn họ, vì sao... "

    Người cảnh sát điều tra kia còn chưa nói xong, đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ. Sau đó, hắn dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn túi vật chứng mình đang cầm trên tay.

    " Ý của anh là... "

    Cái ý nghĩ trong đầu người cảnh sát điều tra thật khó nói ra, nhưng Trì Trừng đã hiểu hắn đang nghĩ cái gì, anh chỉ gật gật đầu.

    " Vậy tôi sẽ giúp anh hỏi xem địa chỉ bố mẹ đứa bé kia. "

    Cuối cùng, người cảnh sát điều tra kia cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Vì thế, hắn đem túi vật chứng mình đang cầm trả lại cho Trì Trừng, sau đó xoay người rời khỏi đó.

    **

    Ba mươi phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã có mặt tại gia đình Cruise, đi cùng bọn họ là người cảnh sát điều tra kia.

    Người mở cửa cho bọn họ là bà Cruise, Michelle. Khi bà nhìn thấy Chúc An Sinh và Trì Trừng thì phản ứng đầu tiên của bà là cảnh giác, vì hai người họ là hai người hoàn toàn xa lạ. Nhưng mà người cảnh sát điều tra kia đã đánh tan sự băn khoăn trong lòng bà, thị trấn Winter không lớn nên có thể nói là mọi người đều quen biết nhau. Hiển nhiên, Michelle rất tín nhiệm người cảnh sát điều tra kia.

    Đi vào trong nhà họ Cruise, Michelle đã pha cho ba người bọn họ một ấm trà, sau đó bốn người bắt đầu ngồi xuống sofa bàn việc chính.

    " Mấy người có chuyện gì cần tìm tôi sao? "

    Michellen uống một ngụm trà rồi hỏi. Chúc An Sinh âm thầm quan sát căn nhà, sự kiện "ngoài ý muốn" kia đã trôi qua ba tháng rồi, nhưng không khí trong nhà vẫn bị bao phủ bởi bầu không khí tịch mịch, yên ắng.

    " Michelle, lần này chúng tôi tới đây là để nói về một chút việc liên quan tới bé Cruise. "

    " Mấy người tìm được thằng bé rồi đúng không? Có phải mấy người tìm được nó rồi không? "

    Michelle nghe thấy họ nhắc tới con mình thì trở nên kích động, người cảnh sát điều tra kia vội chạy tới trấn an bà.

    " Trước tiên bà đừng gấp, hai người đang ngồi trước mặt bà đây là Trì Trừng tiên sinh và Chúc An Sinh tiểu thư, bọn họ sẽ giúp bà tìm được đáp án. "

    Người cảnh sát điều tra kia thuận tiện giới thiệu luôn Trì Trừng và Chúc An Sinh, Michelle lập tức giương mắt nhìn hai người, như đang chờ đợi.

    " Phu nhân, xin hỏi, tôi có thể lấy mẫu DNA của bà không? Nếu bà muốn biết đáp án thì điều này có thể giúp bà. "

    Từ trước tới nay, Trì Trừng là người không quanh co, anh trực tiếp nói ra mục đích của mình khi đến đây. Bởi vì anh nhìn ra được Michelle sẽ đồng ý với đề nghị của anh, bà ấy hy vọng mình sẽ tìm được con mình.

    Michelle đưa mắt nhìn người cảnh sát điều tra kia như để hỏi ý kiến, người cảnh sát kia gật đầu một cái, Michelle cũng đồng ý để cho Trì Trừng lấy mẫu DNA.

    Trì Trừng dùng bông tăm chuyên dụng thuận lợi lấy được niêm mạc trong khoang miệng Michelle. Sau đó, anh lập tức gói ghém lại cẩn thận mẫu DNA. Vậy coi như đã lấy được mẫu DNA của Michelle rồi, việc tiếp theo bọn họ cần làm là mang mẫu DNA này đi giám định và tiến hành so sánh kết quả với DNA phần xương kia.

    Làm xong tất cả mọi việc, Trì Trừng và Chúc An Sinh không rời đi ngay. Khi nãy, khi bọn họ hỏi thăm người cảnh sát điều tra kia thì hắn có nói ở chỗ bờ sông phát hiện được quần áo của đứa nhỏ Cruise, giờ bộ quần áo đó đã được trả lời cho gia đình rồi. Chúc An Sinh và Trì Trừng muốn kiểm tra lại bộ quần áo đó một lần nữa.

    Bởi vì nếu đứa nhỏ Cruise bị người khác sát hại thì chắc chắn là bộ quần áo ở bờ sông của bé đã được người khác đặt ở bờ sông nhằm để ngụy tạo chứng cứ. Làm như đứa nhỏ Cruise đã bị dòng chảy xiết của sông cuốn đi. Nói như vậy thì không chừng ở trên quần áo của đứa nhỏ Cruise có lưu lại dấu vết của hung thủ.

    " Bộ quần áo và giày của đứa nhỏ Cruise được đặt ở bờ sông, bà còn giữ không? "

    " Còn, cậu có gì cần yêu cầu sao? " Michelle vô cùng phối hợp, bà có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể tìm được con trai bà.

    " Nếu có thể, tôi muốn nhìn thấy chúng. "

    Không lâu sau, Michelle mang hai cái hộp đi ra, cái hộp đầu tiên được Trì Trừng mở ra, bên trong đựng quần áo của một đứa trẻ.

    " Quần áo này bà đã giặt qua lần nào chưa? " Trì Trừng lại hỏi.

    " Chưa. Chồng tôi vẫn luôn tin rằng Cruise vẫn chưa rời đi, cho nên quần áo và giày được lấy về không hề động vào, chúng tôi chỉ giữ lại nó như thế thôi. "

    Trì Trừng gật đầu, đây đúng là tình huống tốt nhất. Sau đó, anh đem hộp đựng quần áo này giao cho Chúc An Sinh, chính mình thì mở cái hộp còn lại ra. Trong đó đựng một đôi giày thể thao màu trắng.

    Trì Trừng cầm đôi giày thể thao màu trắng đó lên, quan sát một cách cẩn thận, sau đó dường như anh đang muốn xác nhận lại lần nữa: " Phu nhân, bà chắc chắn là ngay cả đôi giày này bà cũng không giặt sao? "

    Michelle gật đầu khẳng định, sau đó Trì Trừng đưa mắt nhìn người cảnh sát điều tra kia, ánh mắt như mang theo chút gì đó trách cứ: " Nếu đứa nhỏ Cruise thật sự đi bơi ở sông thì anh không cảm thấy đôi giày này sạch sẽ quá mức sao? Anh mau nhìn xem phần bên của giày này, dựa theo tình hình xung quanh tại bờ sông, anh cảm thấy đôi giày này có sạch sẽ quá mức không? "

    Người cảnh sát điều tra kia cầm đôi giày lên quan sát, sau đó ánh mắt hắn lộ ra chút áy náy, ngay cả lúc đặt giày xuống cũng cảm thấy khó khăn.

    " Xin lỗi, lúc đó chúng tôi đều cho rằng đây là một sự việc ngoài ý muốn, cho nên ở những phương diện khác mọi người cũng không tìm hiểu qua. Bọn tôi không ngờ ở thị trấn Winter lại có một vụ án đáng sợ như thế này. " Người cảnh sát điều tra kia cảm thấy hơi xấu hổ.

    " Làm sao thế? " Michelle nhìn mọi người bằng ánh mắt khó hiểu.

    Trì Trừng cầm lấy đôi giày, giải thích cho Michelle hiểu: " Nếu đứa nhỏ Cruise thật sự đi tới bờ sông thì giày của bé không thể sạch sẽ như thế này được. Cho nên ý của tôi là có người cố tình đặt đôi giày này ở bên bờ sông, đôi giày này chưa từng được dùng để đi dạo ở bờ sông, chính vì thế đôi giày mới sạch sẽ như này. "

    Chân tướng ùa tới khiến Michelle không kịp thích ứng, bà lập tức khóc òa lên. Trì Trừng an ủi bà vài câu nhưng Chúc An Sinh ngồi bên cạnh lại vỗ vỗ vào vai anh.

    " Trì Trừng, anh xem. "

    Nghe thấy tiếng cô gọi, Trì Trừng quay lại, anh nhìn thấy Chúc An Sinh lấy từ trong túi quần ra được một viên kẹo nhỏ.

    Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào giấy gói kẹo khiến nó phát ra thứ ánh sáng lấp lánh giống như một viên đá quý. Nhưng Trì Trừng biết, bề ngoài càng hoàn mỹ ngọt ngào thì sau khi bóc lớp vỏ ngoài ra sẽ thấy được thứ bên trong dơ bẩn tà ác.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 72: Cạm bẫy

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Trì Trừng nhận lấy viên kẹo từ tay Chúc An Sinh, một suy nghĩ đáng sợ bỗng xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh vẫn ôm một chút hy vọng quay sang hỏi Michelle: " Viên kẹo này là bà đưa cho bé Cruise sao? "

    " Không đâu, tuy thằng bé giờ đã mười tuổi nhưng một thời gian ngắn trước thằng bé mới phải thay răng nên chúng tôi không cho thằng bé ăn kẹo nữa. " Michelle trả lời, đồng thời hình ảnh bé Cruise làm nũng với bà đòi ăn kẹo ùa về, bà cảm thấy sống mũi mình chua xót, Michelle không nhịn được lại khóc òa lên.

    Nghe thấy tiếng khóc đau thương của Michelle, Chúc An Sinh và Trì Trừng cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay ai đó bóp mạnh một cái. Đồng thời, trong đầu bọn họ cũng xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, mà ý nghĩ này quá mức tàn nhẫn với một người mẹ đang đau lòng vì con.

    Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ có thể chờ tới khi ba người bọn họ rời khỏi nhà của bé Cruise, khi đó bọn họ mới tiếp tục thảo luận vấn đề liên quan với viên kẹo.

    " Em cũng có ý nghĩ giống anh sao? " Trì Trừng là người mở miệng bắt đầu trước.

    " Anh cũng nghĩ như vậy sao? " Giây phút này Chúc An Sinh mới dám chắc chắn rằng những gì mình đoán là đúng, nhưng cô cũng rất hy vọng những ý nghĩ đó đều không phải thật.

    " Hai người đang nói gì thế? " Người cảnh sát điều tra kia đi bên cạnh Trì Trừng và Chúc An Sinh, cũng tò mò hỏi.

    " Không lẽ anh không chú ý tới viên kẹo kia? " Chúc An Sinh kiên nhẫn trả lời vấn đề của người cảnh sát điều tra.

    " Viên kẹo đó có vấn đề gì sao? "

    " Vừa nãy Michelle có nói từ lâu rồi bọn họ đã không cho bé Cruise ăn kẹo, thế nên viên kẹo kia là do người khác "bất ngờ" cho bé, mà anh cảm thấy trong ngày hôm đó ai sẽ là người đưa kẹo cho thằng bé? "

    " Ý của cô là đang nói hung thủ là người đưa kẹo cho bé Cruise? " Cuối cùng, người cảnh sát điều tra kia cũng hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của Trì Trừng và Chúc An Sinh.

    Trì Trừng im lặng, anh đợi tới khi Chúc An Sinh và người cảnh sát điều tra kia nói xong, anh mới nói tiếp: " Không chỉ có thế, tính chất vụ án này cũng thay đổi rồi. "

    " Tôi đã từng nghĩ tới việc cái chết của bé Cruise là do hung thủ vô tình gây nên, sau đó hắn quá sợ hãi, quá sợ việc phải chịu tội nên đã ngụy tạo hiện trường như một vụ chết đuối. Nhưng giờ viên kẹo đó đã xuất hiện rồi, ở vụ án bé Cruise này thấy rõ được hành vi của hung thủ là đang dụ dỗ. Giờ thì chúng ta phải thừa nhận rằng rất có khả năng hung thủ mà chúng ta phải đối mặt là một "yêu trẻ con". "

    " Sao có thể? Từ trước tới nay thị trấn Winter không bao giờ phát sinh ra sự việc như thế. " Người cảnh sát điều tra nói bằng ngữ khí hoài nghi.

    " Nếu không phải công ty Bill phát sinh ra vụ án liên quan tới chân giò hun khói thì làm sao mấy người có thể nghĩ tới sự việc này. " Trì Trừng lên tiếng phủ nhận, trong giọng anh nghe ra được sự không kiên nhẫn, anh sắp không chịu nổi kiểu cảnh sát không có tài cán gì như này rồi.

    " Chúng ta nên làm gì đây? " Chúc An Sinh cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng, cô đành lên tiếng đánh tan nó.

    Chúc An Sinh vừa hỏi, đầu óc Trì Trừng đã tiếp tục suy nghĩ tới việc phá án, bây giờ mong muốn duy nhất của anh chỉ là bắt được hung thủ và tìm ra chân tướng.

    Nên làm thế nào bây giờ? Trì Trừng lấy từ trong túi ra túi vật chứng chứa viên kẹo, anh đưa nó lên cẩn thận quan sát. Trước mắt, chứng cứ bọn họ có được hình như chỉ có mỗi viên kẹo này thôi, chỉ dựa vào một viên kẹo, làm sao anh có thể tìm được hung thủ đây?

    " An Sinh, anh nhớ trước đó chúng ta đã phân tích là hung thủ chắc chắn là nhân viên của công ty Bill, đúng không? "

    " Đúng là chỉ có nhân viên của công ty Bill mới làm được hết những việc này, nhưng mà toàn bộ trên dưới công ty có hơn trăm người, làm sao chúng ta tìm được người đã mưu hại bé Cruise đây? "

    Trì Trừng lại im lặng không nói. Giờ có tới hơn trăm người tình nghi mà chứng cứ hiện có chỉ là một viên kẹo, anh nên làm gì để tìm được hung thủ đây?

    Mãi một lúc lâu sau, trên khuôn mặt Trì Trừng mới hiện lên nụ cười.

    " Anh đã nghĩ ra một cách. "

    **

    Ba giờ chiều ngày hôm đó, tất cả các nhân viên của công ty Bill đều được triệu tập tới sân bóng của trường tiểu học thị trấn Winter. Hơn trăm người ước chừng đã chiếm một nửa diện tích sân bóng, vì thế những bạn nhỏ trong trường tiểu học chỉ có thể chơi đùa ở nửa sân trống còn lại.

    Nhóm nhân viên này tụm năm tụm ba lại bàn tán, bọn họ nghe nói cảnh sát đã bắt được hung thủ, thế nên bọn họ không hiểu tại sao mình lại được triệu tập tới đây.

    Không biết từ lúc nào, có một người nói cảnh sát phát hiện ra ở máy móc trong nhà xưởng phát hiện ra thi thể thứ hai, lần này triệu tập bọn họ là để điều tra xem ai là người đã sát hại nạn nhân thứ hai.

    Tin tức này tựa như một con virus, nhanh chóng lan rộng. Tất cả mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên sự cảnh giác và sợ hãi, bởi vì bọn họ biết vẫn còn một tên hung thủ nữa đang lần trốn trong đám người bọn họ.

    Trì Trừng thong dong đi tới sân bóng, nghe thấy tiếng mọi người đang bàn tán, lập tức Trì Trừng để lộ ra nụ cười hài lòng. Sau đó, lẫn trong dòng người đông đúc, anh tìm được Chúc An Sinh lúc này đang cải trang thành một nhân viên, cô cũng chính là người tung ra tin tức kia.

    Đột nhiên, Chúc An Sinh cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, rồi cô phát hiện ra người đó là Trì Trừng. Lúc nhìn thấy anh, cô còn cười với anh một cái, ý bảo mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi.

    Làm xong những việc này, Trì Trừng quay lại văn phòng mà bọn họ đã mượn tạm ở trường tiểu học. Hai người đang ngồi trong văn phòng là hai người cảnh sát đang ngồi sẵn để chờ người bị thẩm vấn đến.

    Ở bên ngoài văn phòng, người cảnh sát điều tra mới cách đây không lâu bị Trì Trừng thẳng thừng phủ nhận ý kiến tiến lên, cẩn thận hỏi anh: " Tiên sinh, có thể bắt đầu được chưa? "

    " Chờ chút nữa. "

    Trì Trừng nhìn cảnh tượng ở sân bóng phía xa xa, một nửa là một đám người đông nghẹt, lo lắng không thôi, nửa còn lại là đám trẻ con vẫn vô tư chơi đùa.

    Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho tới nửa tiếng sau, Trì Trừng tin rằng đám nhân viên đó đã không còn kiên nhẫn nữa, thế nên, anh tuyên bố thực hiện bước tiếp theo như trong kế hoạch.

    Tiếp theo, cứ từng người nhân viên một bị gọi vào văn phòng, sau đó cái bọn họ phải tiếp nhận đợt thẩm vấn.

    Người cảnh sát điều tra kia đứng ở cửa nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Căn cứ theo nội dung mà Trì Trừng đã phân phó thì bọn họ chỉ cần hỏi một số tin tức cá nhân của đám nhân viên đó. Cuối cùng, còn phải hỏi bọn họ xem thường ngày trong số nhân viên của nhà xưởng có cảm thấy ai đáng nghi không. Sau đó, dù cho nhận được câu trả lời như thế nào thì đám nhân viên đó vẫn có thể bình yên mà rời đi.

    Đương nhiên, những nhân viên đã được thẩm vấn không thể rời khỏi trường học, bọn họ được đưa tới sảnh lớn của trường học, ở chỗ đó, bọn họ phải tiếp tục chờ đợi.

    Người cảnh sát điều tra kia chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, hắn không thể không lo lắng được, vì hắn không hiểu tại sao Trì Trừng lại làm như thế.

    " Trì Trừng tiên sinh, tại sao chúng ta phải làm như vậy? " Người cảnh sát điều tra kia sau khi trải qua một lần ý kiến của mình bị Trì Trừng thẳng tay bác bỏ thì lúc nói càng trở nên cẩn thận hơn.

    " Anh còn nhớ tôi đã nói có khả năng hung thủ là một người "yêu trẻ con" không? " Trì Trừng nhìn sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, xem ra mọi việc sắp kết thúc rồi, vì thế, anh kiên nhẫn giải thích cho người cảnh sát điều tra kia.

    " Tôi nhớ, nhưng tôi vẫn không hiểu, làm thế này thì làm sao chúng ta xác định được đâu là kẻ tình nghi? "

    " Anh biết tại sao tôi lại lựa chọn trường tiểu học là nơi để triệu tập bọn họ không? "

    Người cảnh sát điều tra sợ mình ăn nói vụng về lại chọc giận Trì Trừng, vì thế hắn suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: " Là vì anh cảm thấy hung thủ có sở thích "yêu trẻ con" sao? "

    " Đúng vậy, chính là vì nguyên nhân này. Sân bóng trong trường tiểu học chính là nơi để tập trung mọi người, những đứa trẻ vui đùa ở nửa sân bóng còn lại kia là do tôi sắp xếp đấy. "

    " Vì sao? "

    Người cảnh sát điều tra vẫn không hiểu, sắp xếp để hung thủ có sở thích "yêu trẻ con" tới trường học, hành động này, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp logic.

    " Anh có biết trong tâm lý học có một cụm từ được gọi là tâm lý ám thị không? Địa điểm tập trung là trường học, những đứa trẻ được tôi sắp xếp cho chơi đùa trên sân bóng, tất cả đều là những ám thị tôi để lại cho hung thủ. Tôi muốn để cho hung thủ nhìn thấy cảnh tượng này, để cho hắn nhớ lại hành vi phạm tội của chính bản thân mình. "

    " Mục đích của anh khi làm vậy là gì? "

    " Khi một người làm ra một hành động nào đó thì nó luôn có liên quan tới ý nghĩ, tới tâm lý của bản thân người đó. Giống như hiện tại, có phải anh rất muốn hút thuốc không? Cách đây một tiếng, tôi đã nhìn thấy hành động của anh sau khi hút xong một điếu thuốc, khi ngón tay trỏ và ngón giữa của anh cứ liên tục chạm vào nhau thì nó đang biểu hiện việc anh đang muốn hút thuốc. "

    Nghe thấy Trì Trừng nói như vậy, người cảnh sát điều tra kia mới kinh ngạc phát hiện ra đúng là ngón trỏ và ngón giữa của hắn đang liên tục chạm vào nhau, hành động một cách máy móc. Sau đó, hắn quay sang nhìn Trì Trừng bằng ánh mắt nể phục.

    " Đúng là một chuyện thần kỳ, có phải anh muốn thông qua tâm lý ám thị để dụ nghi phạm làm ra hành động khác thường? "

    " Đúng thế, nhưng những gì tôi làm không chỉ dừng ở đó. Lúc trước, khi tất cả mọi người đã tới đông đủ rồi mà mãi tôi không chịu tiến hành thẩm vấn là có lý do, đó là tôi muốn sự khẩn trương trong lòng hung thủ dâng cao. "

    " Lúc này nhất định hắn vô cùng khẩn trương, đặc biệt là khi tôi cố tình để cho An Sinh đi tung một chút tin tức ra. Hắn hiểu rõ chắc chắn chúng ta đã tra ra được cái gì đó, cho nên hắn càng khẩn trương hơn. Làm như thế khiến cho hắn không tự chủ được mà nghĩ tới hành vi phạm tội của mình, mà những cái đó sẽ ảnh hưởng tới nhất cử nhất động của hắn. "

    " Đúng là không thể tin được! " Người cảnh sát điều tra kia cảm thán một câu: " Thế cuối cùng làm thế nào để anh xác nhận được người đó? "

    " Đã thẩm vấn được khoảng một nửa số người rồi đúng không? Tiếp theo, anh hãy đi nói cho An Sinh kêu lên câu này, nói là đã kết thúc việc thẩm vấn, trong quá trình thẩm vấn chúng ta đã bắt được hung thủ. Cuối cùng, hãy đưa tất cả số nhân viên còn lại tới sảnh lớn, sắp đến bữa tối rồi, chắc chắn bọn họ đang rất đói bụng, tôi có chuẩn bị một số thức ăn ngon cho bọn họ. "

    Tuy rằng Trì Trừng không nói thẳng đáp án ra nhưng trong lòng người cảnh sát kia cảm thấy kiên định hơn rất nhiều. Hắn nhanh chóng chạy đi làm việc mà Trì Trừng đã phân phó. Khi những người nhân viên đó nghe được tin hung thủ đã bị bắt thì ai cũng để lộ ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ hoan hô.

    Mười lăm phút sau, các nhân viên còn lại cũng được đưa tới sảnh lớn, ở nơi đó, Trì Trừng đã chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ ăn.

    Trong đó, món được hoan nghênh nhất chính là món cà ri nóng hổi, còn cả loại bánh sandwich mới nữa. Những đồ ăn đó đều được đặt trên một cái bàn dài ở giữa sảnh lớn, tất cả mọi người đều có thể tiến lên lấy phần ăn của mình.

    Đợi tới khi người cảnh sát điều tra kia nhìn thấy ở trên chiếc bàn dài có một rổ kẹo lớn, thì hắn mới hiểu được lời Trì Trừng nói khi nãy, cũng như biết được đáp án.

    Đa số những người nhân viên ở đây đều lựa chọn cơm cà ri, sandwich cùng một chút salad hoa quả. Cũng có một số người lựa chọn những chiếc bánh ngọt xinh xắn. Thứ duy nhất mà không ai thèm ngó ngàng tới chính là rổ kẹo lớn đó. Trì Trừng suy nghĩ trong giây lát, nếu như ở chỗ này có trẻ con thì chỗ kẹo đó sẽ rất được hoan nghênh.

    Mà ở trong cái rổ đó có rất nhiều loại kẹo, và Chúc An Sinh cũng phát hiện ra trong rổ kẹo đó có một loại kẹo giống y hệt cái kẹo đã được lấy làm vật chứng.

    Trì Trừng biết trong trí nhớ của hung thủ chắc chắn còn nhớ rõ viên kẹo này, chắc chắn hắn sẽ nghĩ tới cảnh tượng hắn đưa viên kẹo này cho bé Cruise.

    Bây giờ, cảnh sát đã tìm được một người chịu tội thay hắn, hắn sẽ không cảm thấy khẩn trương nữa. Tâm trạng hắn đã được thả lỏng rồi, sau đó hắn sẽ nghĩ tới những đứa trẻ đang chơi đùa ở sân bóng.

    Những đứa bé đó thật đáng yêu, bọn họ giống như bé Cruise, đều là những thiên sứ nhỏ.

    Cuối cùng, Trì Trừng cũng thấy một người đàn ông đi về phía rổ kẹo. Còn Trì Trừng thì giống như một người thợ săn đang chờ sẵn, giờ phút này anh rất muốn nổ súng.

    Nhưng cuối cùng anh vẫn không bóp cò súng, bởi vì sự việc anh không tưởng tượng được đã xảy ra.

    Người đàn ông đó đi ngang qua chỉ tùy ý bốc lên một nắm kẹo, sau đó hắn đem chỗ kẹo đó nhét vào túi áo, rồi hắn lại xoay người đi lấy những thức ăn ngon khác.

    Rõ ràng người đàn ông này là một người nghiện ăn đồ ngọt, thế còn hung thủ đâu? Chẳng lẽ hắn đã né được cái bẫy Trì Trừng thiết kế?

    Không phải. Không lâu sau Trì Trừng lại thấy một người khác đi về phía rổ kẹo, lần này là một người phụ nữ có khuôn mặt khá ưa nhìn. Cô ta đi tới nơi lấy kẹo, sau đó nhìn chằm chằm vào rổ kẹo đó, cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng lấy đi một viên kẹo có hình dáng giống như một viên đá quý.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 73: Xương trắng

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Hung thủ là một người phụ nữ?

    Kết quả thu được ngoài dự đoán của Trì Trừng, không phải anh chưa từng gặp qua vụ án "yêu trẻ con", nhưng vụ án mà hung thủ là phụ nữ thì đây là lần đầu anh gặp.

    Là trùng hợp sao? Trong Trì Trừng giờ đây lại xuất hiện sự do dự hiếm thấy. Tới khi đám nhân viên đó dùng xong bữa cơm và rời đi thì cả bữa tối chỉ có vỏn vẹn đúng năm người tiến tới lấy kẹo ở rổ kẹo đó. Ba người tới sau giống y như người đàn ông đầu tiên, chỉ tùy tiện đi tới cầm một nắm kẹo, chỉ có duy nhất người phụ nữ kia, cô ta cầm viên kẹo lên tỉ mỉ xem xét.

    Đợi tới khi tất cả mọi người đều rời đi, Chúc An Sinh mới chạy tới sảnh lớn tìm anh, lúc này anh đang đứng ở trước rổ kẹo.

    " Tình huống thế nào rồi? " Chúc An Sinh hỏi, trong giọng cô nghe ra được sự nôn nóng.

    Trì Trừng nhìn chằm chằm vào rổ kẹo, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nơi anh đã bố trí camera ẩn để theo dõi những người tới chỗ rổ kẹo.

    " An Sinh, em cảm thấy hung thủ là một người như thế nào? "

    " Sao thế? " Chúc An Sinh không hiểu lắm vấn đề mà Trì Trừng đưa ra, chẳng lẽ kế hoạch của anh thất bại?

    " Nếu anh nói cho em biết, có khả năng hung thủ là một người phụ nữ thì sao? "

    Lúc này, Trì Trừng không hề nhận được bất cứ câu trả lời nào từ Chúc An Sinh. Nhưng từ vẻ mặt của cô cũng có thể thấy được cô đang kinh ngạc.

    **

    Suốt đêm hôm qua, Trì Trừng đã phái người đưa phần xương hàm kia cùng với DNA của Michelle đến New York để tiến hành làm giám định. Chín giờ sáng ngày hôm sau đã có kết quả, phần xương hàm kia đúng là thuộc về bé Cruise. Vì thế, không đến một tiếng đồng hồ sau, tất cả năm người ngày hôm qua lấy kẹo đã được gọi tới cục cảnh sát.

    Trong cục cảnh sát, mấy người họ được sắp xếp ngồi ở phòng họp. Trì Trừng và Chúc An Sinh đi tới, nhưng hai người không vào trong phòng ngay, anh còn đứng ở ngoài cửa quan sát động tĩnh bên trong.

    " Mấy người nói xem, mấy người đó gọi chúng ta tới đây làm gì? " Trong phòng họp có một người đàn ông mở miệng.

    " Tôi có quen một người cảnh sát trong này, lúc cậu ấy tới tìm tôi có nói bọn họ đã nắm giữ được một số tin tức của hung thủ, gọi chúng ta tới chỉ để hỗ trợ lấy lời khai thôi. "

    Người này vừa nói xong thì một người phụ nữ ngồi trong phòng họp đang nghịch điện thoại bỗng ngẩng đầu lên. Sau đó, Trì Trừng thấy được người phụ nữ đó bất an đặt điện thoại xuống bàn, rồi cô ta còn cầm lấy chai nước khoáng uống một hơi hết gần nửa chai.

    Nhìn tới cảnh này, rốt cuộc Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng đẩy cửa đi vào phòng họp.

    Năm người trong phòng họp chăm chú nhìn theo bước chân di chuyển của Trì Trừng và Chúc An Sinh, họ cứ nhìn như thế cho tới khi hai người đứng yên. Khi anh đưa mắt nhìn bao quát mọi thứ thì không khí ở đây dường như bị ngưng lại.

    " Chào mọi người. Tôi nghĩ mọi người đang rất hoang mang, không hiểu tại sao bọn tôi lại kêu mọi người tới đây một lần nữa, bây giờ tôi có thể tạm thời cung cấp cho mọi người một số tin tức chưa được công khai. " Trì Trừng nói một cách chậm rãi.

    " Chắc mọi người cũng đã biết, ngoại trừ vụ việc của Ruby Smith, trong máy móc của nhà xưởng chúng tôi còn phát hiện ra được phần xương của một thi thể khác, trong đó chúng tôi đã chứng minh được phần xương này là của một đứa bé mất tích "ngoài ý muốn", bé Cruise. Giờ tôi có thể nói rõ cho mọi người biết rằng, người chúng tôi đang truy bắt bây giờ là hung thủ giết hại bé Cruise. "

    " Bé Cruise bị người khác sát hại? "

    Có người nói với vẻ khiếp sợ. Có thể thấy trên mặt ai cũng biểu hiện nỗi khiếp sợ, ngoại trừ người phụ nữ đang cúi đầu.

    " Sao có thể? Tại sao lại có người muốn giết hại một đứa bé như thế? " Lại có người đặt câu hỏi.

    " Vấn đề anh vừa đưa ra chính là chuyện tiếp theo tôi muốn hỏi mọi người đây. " Trì Trừng tiếp tục nói: " Trên bộ quần áo được cho là bé Cruise đã mặc khi mất tích, chúng tôi đã tìm được một viên kẹo. Viên kẹo này chính là chứng cứ duy nhất thể hiện rằng bé Cruise ngày hôm đó đã bị người nào đó dùng kẹo dụ dỗ, một thủ đoạn hiểm độc. Cho nên, vào ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành thử nghiệm, cuối cùng đã đưa ra kết quả là năm vị ngồi đây có lấy kẹo. "

    Giờ đã có người nhớ ra ngày hôm qua lúc ở sảnh lớn trường tiểu học mình có lấy một ít kẹo về, nhưng ngay sau đó người này đã bùng nổ cơn giận dữ: " Ý của cậu là gì? Cậu đang nghi ngờ chúng tôi giết hại bé Cruise sao? Con gái của tôi là bạn học của bé Cruise đấy, kẹo ngày hôm qua tôi lấy là để mang về cho con gái tôi, sao tôi có thể giết hại bé Cruise chứ! "

    Lời này nói ra như quả bom bị kích nổ, nó đã làm bùng phát cảm xúc của những người đang ngồi đây. Nhưng cũng may Trì Trừng đã liệu trước được tình huống này sẽ xảy ra, anh dùng giọng chân thành nhất để nói với mọi người: " Tôi có thể hiểu được tâm tình của mọi người, nhưng tôi cũng mong mọi người có thể hiểu rõ chuyện này, đây là một sự thật không thể thay đổi, đó là hung thủ giết hại bé Cruise vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, đang có mặt tại thị trấn Winter. Lần này chúng tôi mời mọi người tới đây chỉ để lấy lời khai thôi, điều này không chỉ giúp mọi người lấy lại được sự trong sạch mà còn giúp chúng tôi bắt được hung thủ nữa. "

    " Đương nhiên, chúng tôi còn có thể xin lệnh điều tra, nhưng như thế quá mất thời gian, mà mọi người làm sao hình dung được hung thủ còn có thể làm ra loại chuyện đáng sợ nào nữa? Vị tiên sinh này, anh cũng là một người bố, anh còn quen cả bé Cruise nữa, anh có hiểu những gì tôi đang nói không? "

    Chúc An Sinh nghe Trì Trừng dùng giọng điệu chân thành, tha thiết như vậy, thiếu chút nữa hốc mắt cô cũng đỏ. Nhưng cũng may, cô biết, đây là mưu kế của Trì Trừng.

    Đúng như lời Trì Trừng nói, sau khi có được kết quả giám định DNA, quả thật bọn họ có thể đi xin lệnh điều tra, nhưng làm như thế thì lại phải đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, cho nên, Trì Trừng đã nghĩ ra biện pháp này.

    Trì Trừng cho gọi năm người này tới cục cảnh sát, sau đó nói những lời như vừa rồi. Thật ra những lời này chỉ nhằm để người phụ nữ đó không thể không đồng ý điều tra, quả nhiên mưu kế của anh đã thành công.

    Ngoại trừ người phụ nữ đó thì bốn người còn lại đều bị lời nói của Trì Trừng làm cho cảm động. Đặc biệt là người bố ban đầu còn đang rất kích động. Sau khi hắn nghe được có thể con gái của hắn có thể gặp nguy hiểm thì hắn lập tức đồng ý cho Trì Trừng đi tới nhà bọn họ để điều tra. Sự việc diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn họ thấy người phụ nữ đang cúi đầu không nói.

    " Silvia, sao cô không nói gì? " Trong lúc bốn người còn lại đang sôi nổi bàn luận, đồng ý thì cô ta lại ngồi cúi đầu, vì thế người bố kia mới quay sang cô ta hỏi.

    Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Silvia vẫn duy trì sự im lặng của mình. Dần dần, dường như mọi người hiểu ra cái gì đó.

    " Silvia!! "

    Lại có người kêu tên người phụ nữ đó, nhưng cô ta vẫn duy trì sự im lặng như cũ, hoàn toàn không nghĩ tới việc mở miệng nói chuyện, không khí trong phòng họp rơi vào sự im lặng giằng co.

    "Tinh..."

    Bỗng nhiên, tiếng chuông thông báo tin nhắn tới vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng họp. Khi mọi người thấy màn hình điện thoại của Silvia sáng lên, bọn họ đã cảm thấy chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Bởi vì hình nền điện thoại của Silvia là hình một bé trai vô cùng đáng yêu.

    Silvia đang cúi đầu bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, trong một thoáng cô ta đã muốn đưa tay cất điện thoại đi, nhưng tới khi cô ta ngẩng đầu lên, cô ta biết là muộn mất rồi.

    **

    Vào hai giờ chiều ngày hôm đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã đi vào căn nhà hẻo lánh của Silvia. Nhà của Silvia là một căn nhà gỗ kiểu cũ, tổng cộng có hai tầng, nhưng hai người chỉ đi vào và đứng ở tầng một.

    " Anh ngửi thấy gì không? " Chúc An Sinh quan sát nhà Silvia, cô nhíu mày hỏi.

    " Ừm. "

    Trì Trừng trả lời ngắn gọn, bởi vì anh biết rằng cả anh và Chúc An Sinh đều ngửi thấy mùi hương này, đây là mùi hương của thi thể đang bị thối rữa.

    " Ở chỗ này. "

    Đột nhiên, Chúc An Sinh dừng bước, cô hoảng sợ nhìn phần sàn nhà dưới chân mình.

    Qua nhắc nhở của Chúc An Sinh, Trì Trừng cũng phát hiện ra được cái mùi hương kỳ lạ đó được thoát ra từ sàn nhà. Sau đó, anh vội vàng bảo mấy người cảnh sát đứng ngoài kia vào phá bỏ sàn nhà.

    " Rầm! Rầm! Rầm! "

    Mỗi một tiếng rìu đập xuống, dường như nó còn đang phá tan cả cõi lòng Trì Trừng và Chúc An Sinh. Phần lớn sàn nhà đã bị mở ra, mùi hương khó ngửi lan tỏa và kèm theo đó là cảnh tượng vô cùng khủng bố.

    Mấy người cảnh sát ở thị trấn Winter chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy, bọn họ lựa chọn rời khỏi chỗ này, cuối cùng, Trì Trừng là người chủ động đi xuống cái hầm bên dưới sàn nhà vừa được mở ra.

    Ở bên dưới sàn nhà tối đen, nó không thể nào ngăn được mùi vị hôi thối đang xộc thẳng tới mũi Trì Trừng. Trì Trừng chỉ có thể cắn răng tiếp tục bò về phía trước, bỗng nhiên, anh cảm nhận được tay mình đụng phải thứ gì đó, anh đưa tay sờ sờ vài cái, anh cảm nhận được có cái gì đó mượt và hơi cong, anh nhận ra là, thứ anh sờ vào là đầu lâu.

    Bốn giờ chiều ngày hôm đó, bọn họ đã lôi ra được tổng cộng tám thi thể không hoàn chỉnh ở dưới sàn nhà Silvia. Những thi thể đó đã được ra ngoài ánh sáng. Mấy người cảnh sát đi theo Trì Trừng và Chúc An Sinh tới đây không có mấy người can đảm bước tới, vẫn là Chúc An Sinh tốn nhiều sức lực nhất, cô giúp anh mang mấy thi thể này ra ngoài.

    Mang thi thể ra xong, Chúc An Sinh đã chạy đi sửa sang lại một chút. Đợi tới khi cô quay lại thì thấy Trì Trừng đang ngồi xổm bên cạnh mấy thi thể để quan sát.

    " Có phát hiện gì sao? "

    " Có vẻ tám thi thể này được chôn dưới sàn nhà một khoảng thời gian rồi, trong đó có bảy thi thể hoàn toàn chỉ còn lại xương trắng, còn thi thể còn lại cũng đã bị thối rữa nghiêm trọng rồi, hiển nhiên là đã bị sát hại được một thời gian. Phần thi thể đang bị thối rữa nghiêm trọng này không còn cánh tay trái, nhưng cũng không phải do bị tàn tật, chắc là đã chết do bị phanh thây. Nhưng tại sao thi thể này chỉ bị chém đứt một bên tay? "

    " Những cái khác thì sao? "

    " Những thi thể khác đều chỉ còn lại xương trắng, tương đối rối loạn. Chỉ sợ cái này phải đợi anh sắp xếp lại mới có thêm manh mối, à nhưng có cái này, phần đầu hai khớp xương này không khít lại. "

    " Phần đầu hai khớp xương này không khít nhau, nói cách khác, nạn nhân ở đây là một người trẻ tuổi? "

    Phân tích tới đây rồi, trong lòng Trì Trừng và Chúc An Sinh đã có sẵn kết luận, xem ra tội phạm mà hai người cần bắt đúng là một người "yêu trẻ con"

    " Nhưng sao thi thể này lại bị giấu ở dưới sàn nhà? Vì sao Silvia không đem chỗ thi thể này tới nhà xưởng để tiêu hủy? "

    Trì Trừng nói ra nghi hoặc trong lòng mình, anh nghĩ không ra.

    " Nếu chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý tội phạm thì sợ là chúng ta cũng sắp thành tội phạm mất rồi. " Chúc An Sinh an ủi.

    " Không đúng, chắc chắn là có vấn đề gì đó. An Sinh, em ở lại đây tiếp tục điều tra chứng cứ, anh sẽ mang chỗ thi thể này về cục cảnh sát trước, anh muốn thẩm vấn Silvia. "

    Đối với đề nghị của Trì Trừng, Chúc An Sinh hoàn toàn không có ý kiến gì. Cho nên lúc sau Trì Trừng mang theo tám thi thể và hai người cảnh sát sắp nôn tới ngất quay trở về cục cảnh sát.

    ...

    Ở cục cảnh sát, Trì Trừng gặp lại Silvia. Trì Trừng không nói nhiều lời vô nghĩa, anh lập tức ném chỗ ảnh chụp nhà Silvia trong cuộc điều tra vừa rồi lên trên bàn.

    " Cô còn lời gì muốn nói không? "

    Trì Trừng hỏi, nhưng mà Silvia lại không thèm nhìn anh, cô ta trưng ra vẻ mặt như kiểu để mặc cho người khác tự mình định đoạt.

    " Được, nếu cô không nói thì tôi có chuyện này muốn hỏi cô đây. Rõ ràng cô có thể đem chỗ thi thể đó tới nhà xưởng để tiêu hủy, nhưng sao cô lại lựa chọn giấu chỗ thi thể đó dưới sàn nhà? "

    Nghe thấy Trì Trừng nhắc tới thi thể, ánh mắt của Silvia đã quay về phía anh, đó là ánh mắt oán giận nhất mà đời này Trì Trừng gặp phải. Ban đầu, có thể nói là Silvia có một khuôn mặt khá ưa nhìn, nhưng giờ đây nhìn cô ta chả khác nào một con quỷ đang để lộ nanh vuốt.

    " Có phải cô còn bí mật gì nữa không? "

    Trì Trừng nhìn không thấu ánh mắt của Silvia, anh nghiêng người về phía trước để nhìn rõ Silvia, nhưng Silvia lại giống như đang chấp nhận thua cuộc, quay đầu đi hướng khác.

    Việc dò hỏi của Trì Trừng rơi vào thế giằng co, đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Chúc An Sinh.

    " Trì Trừng! "

    Ở đầu dây bên kia có thể nghe được giọng Chúc An Sinh vô cùng sốt ruột.

    " Sao thế? "

    " Vừa nãy anh có nói là, trên thi thể anh có thấy dấu hiệu của việc phanh thây, đúng không? "

    " Đúng vậy, anh nghĩ trên bảy cỗ thi thể đã bị hóa xương trắng cũng có dấu hiệu của việc phanh thây. Tuy rằng phải chờ tới lúc anh tập hợp đủ phần xương xong mới có kết quả nhưng trước mắt có thể khẳng định là trong chỗ đó có một thi thể bị thiếu một chân. "

    " Cho nên nạn nhân đã bị phanh thây, anh chắc chắn chứ? "

    " Chắc chắn. "

    " Vậy thì xong rồi!! "

    " Sao thế? "

    " Bởi vì vừa rồi em phát hiện ra một bản báo cáo trong nhà Silvia, cô ấy gặp máu sẽ bị choáng. "​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 74: Có hai hung thủ

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    " Em lặp lại lần nữa? "

    Trì Trừng bảo Chúc An Sinh lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, lúc này anh mới tin vào những gì lỗ tai mình nghe thấy.

    " Ở trong nhà Silvia, em tìm thấy một bản kết quả kiểm tra từ bệnh viện vào hai năm trước, trong báo cáo ghi rất rõ ràng, khi gặp máu Silvia sẽ bị choáng. "

    " Được, anh biết rồi. "

    Trì Trừng cúp điện thoại, anh quay người lại nhìn về phía Silvia, lúc này trên mặt anh vừa có vẻ phẫn nộ nhưng vẫn phải cố cười.

    " Cô có thể tiếp tục im lặng, nhưng tôi đã biết bí mật của cô rồi, yên tâm đi, hung thủ còn lại chắc chắn tôi sẽ tìm ra. "

    Dứt lời, Trì Trừng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh không thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng. Anh tin rằng, cho dù Silvia có lựa chọn làm người câm thì anh cũng sẽ tìm ra được chứng cứ buộc tội.

    Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Trì Trừng lập tức dặn dò một người cảnh sát, nói: " Mấy người mau đi điều tra về các mối quan hệ của Silvia đi, bất kể người nào đã kết giao với cô ta đều phải tìm ra, chúng ta cần phải tìm một hung thủ khác nữa. "

    " Một người khác? "

    Lúc này, người cảnh sát giật mình, thậm chí hắn vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức vừa mới phát hiện ra tám thi thể nạn nhân. Bây giờ, Trì Trừng lại nói cho hắn biết rằng vẫn còn một tên hung thủ nữa chưa tìm ra được, hắn có thể khẳng định hôm nay là một ngày xui xẻo nhất của thị trấn Winter.

    " Đúng vậy, chúng ta đã bắt được cô ta nhưng cô ta lại có chứng bệnh sợ máu. Thi thể chúng ta phát hiện ra được ở nhà cô ta nên chắc hẳn cô ta vẫn còn đồng phạm, thậm chí người đó còn là chủ mưu, chúng ta vẫn chưa tìm được. "

    " Được, tôi hiểu rồi. "

    Sau đó, người cảnh sát rời đi, còn Trì Trừng một mình đi tới nhà xác.

    Nhà xác, giờ nó đang tràn ngập mùi tanh hôi bẩn thỉu, dưới tình huống đó, Trì Trừng bắt đầu phân loại xương và ghép chúng lại.

    Đầu tiên, anh xác nhận có sáu đầu lâu, sau đó anh tiếp tục phân ra sáu khung xương thân thể. Những khung xương thân thể đó có rất nhiều cái đã bị vỡ vụn thành khối, cho nên Trì Trừng mất khoảng hai tiếng đồng hồ mới có thể hoàn tất được phần khung xương của sáu thi thể. Lúc này, pháp y được điều từ trên xuống cũng đã tới thị trấn Winter, hắn bắt đầu tiến hành khám nghiệm thi thể với thi thể bị thối rữa kia.

    " Có phát hiện ra gì không? " Thấy pháp y bắt đầu khám nghiệm, Trì Trừng tạm ngừng công việc trong tay lại, anh hỏi.

    " Kích thước đầu của thi thể này không nhỏ nhưng tuổi thì vẫn còn rất trẻ, tôi nghĩ độ tuổi sẽ không vượt quá mười lăm tuổi đâu. Cả những phần xương cốt mà anh đang sắp xếp nữa, tuy nó cao thấp không đồng đều nhưng độ tuổi chênh lệch nhau khá nhỏ. Thứ thể hiện rõ ràng nhất là phần hai đầu khớp xương không khép kín lại với nhau, tiếp theo là nói tới hàm răng của bọn họ, răng của trẻ em và người trưởng thành có đôi chút khác nhau, nguyên nhân chủ yếu là về bề mặt bị mài mòn của răng. Cho nên tôi đoán tuổi tác của những đứa trẻ này khoảng từ 12 tới 16 tuổi. "

    " Có thể nhìn được việc thi thể có từng bị xâm hại không? " Trì Trừng hỏi ra cái điều mà mình không hy vọng nó xảy ra nhất.

    " Anh cũng nhìn thấy tình trạng của thi thể rồi đấy, tình trạng tốt nhất hiện tại là đang bị thối rữa nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi nghe nói kẻ tình nghi lần này là phụ nữ? Chuyện này không giống như với đàn ông, đặc biệt là trong tình huống như hiện tại. "

    " Được, vậy anh tiếp tục đi. "

    Trì Trừng nói một cách bất đắc dĩ, sau đó, anh cũng vùi đầu vào công việc của mình.

    Trì Trừng cầm từng phần xương lên xem xét xem nó là thuộc bộ phận nào, sau đó anh bắt đầu so sánh xem nó là phần xương thuộc thi thể nào. Cuối cùng, anh cũng hoàn thành xong được một phần khung xương hoàn chỉnh.

    Bây giờ, Trì Trừng chỉ hận không phân thân được ra làm hai, nhưng anh không biết, tốc độ nhận biết xương cốt này của anh đã dọa tới vị pháp y kia rồi.

    Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, trong lúc anh đang tìm vị trí của một chiếc xương đùi thì Chúc An Sinh bước vào nhà xác.

    Nhìn thấy một loạt xương cốt đang được xếp thẳng, Chúc An Sinh cảm giác trái tim mình như bị ai đó nhấc lên.

    Mỗi một nạn nhân vô tội bị giết chết, đằng sau họ luôn có một gia đình đang đau khổ vì họ. Mà Chúc An Sinh không biết, khi họ tìm được tám thi thể này thì sau lưng của bọn họ sẽ có bao nhiêu người đang đau khổ. Liệu những người đó còn cố gắng tìm kiếm con cái của mình không?

    " Em đến rồi. " Trì Trừng nhìn thấy Chúc An Sinh, anh gọi cô một tiếng.

    " Em phát hiện ra được một số chuyện. " Chúc An Sinh vẫn còn nhớ lần này cô tới đây là vì việc gì.

    " Em phát hiện ra cái gì? "

    Nghe thấy Chúc An Sinh bảo có phát hiện mới, đôi mắt Trì Trừng gần như đang phát sáng.

    " Trong máy tính của Silvia, em phát hiện ra một chút ảnh chụp trẻ con, nhưng mà những đứa trẻ này đều không mặc quần áo, thậm chí em còn phát hiện ra một số video về chuyện ngược đãi trẻ em. Địa điểm trong video là một nơi nào đó không biết, trên video Silvia cũng không xuất hiện. Cho nên em đến đây muốn hỏi xem anh có cách nào xác nhận được video đó được lấy từ đâu không? "

    " Em chắc chắn chỗ video đó là do Silvia quay chứ? Nhỡ đâu cô ta tải về từ trên mạng thì sao? "

    " Em đã điều tra nhật ký trên mạng của Silvia rồi, cuối cùng em phát hiện ra những video và hình ảnh tải từ trên mạng về được Silvia lưu trong một file riêng.Nó đều liên quan tới "sắc-tình trẻ em"(*) Mà những cái em vừa nói đều được tìm thấy ở trong một file bí mật, cho nên em nghĩ hai file này khác nhau hoàn toàn. "

    (*)Sắc-tình trẻ em: Đây ý chỉ việc như kiểu ấu dâm vậy.

    Trì Trừng gật gật đầu, sau đó anh xoay người nói với vị pháp y kia: " Làm phiền cậu hoàn thành nốt việc ghép xương cốt rồi, được không? Có khả năng tôi phải đi ra ngoài một chút. "

    " Đương nhiên, đương nhiên. " Vị pháp y kia vội nói, đồng thời hắn cũng cảm thấy hơi buồn cười, vốn dĩ chuyện này thuộc trách nhiệm của hắn mà.

    Sau đó, Trì Trừng và Chúc An Sinh cùng nhau rời khỏi nhà xác. Cuối cùng, trong một góc phòng, anh cầm tai nghe lên và xem những đoạn video Chúc An Sinh đã nói. Anh nhìn vào đoạn video, trong đó có hình ảnh một bé trai đang bất lực kêu thảm thiết, thậm chí bé trai này còn đang bị trói chân tay lại. Những đứa bé đó chỉ có thể tiếp nhận được sự thống khổ từ roi da và điện giật.

    Nhìn thấy những phương pháp ngược đãi này, trên cơ bản Trì Trừng có thể xác định người ngược đãi trẻ em chính là Silvia. Vì Silvia có chứng bệnh sợ máu, thế nên cô ta mới phải lựa chọn những phương pháp hành hạ không nhìn thấy máu.

    Chúc An Sinh thấy, video đó càng chạy thì tay Trì Trừng nắm lại càng chặt, Chúc An Sinh chỉ sợ giây tiếp theo có khi anh không nhịn được mà đấm luôn vào màn hình máy tính.

    Đột nhiên, Trì Trừng thả lỏng đôi tay ra, anh cầm lấy con chuột tua lại video một chút. Video đang phát trên màn hình máy tính dừng lại, Chúc An Sinh nhìn vào, trong hình ảnh đó ngoại trừ có bé trai đang bị ngược đãi thì còn có một bàn tay ngoài ý muốn lọt vào khung hình.

    " An Sinh, em mau xem chỉ tay này đi. "

    " Sao lại xem chỉ tay? "

    Chúc An Sinh không hiểu tại sao Trì Trừng lại tạm dừng video ở hình ảnh này, chẳng lẽ anh định thông qua một bàn tay để phán đoán xem hung thủ là ai?

    " Đây chính là chỉ tay của tội phạm. " Trì Trừng nói thêm.

    " Thế thì sao? Em cũng biết đây là tay của tội phạm, nhưng đường chỉ tay trong bàn tay này có gì lạ đâu. "

    " Ở trong mắt em và anh, có lẽ không có gì đặc biệt, nhưng anh lại biết có một người có khả năng đặc biệt. Thông qua ánh mắt của cô ấy, cô ấy đã giúp rất nhiều cảnh sát bắt được những tên tội phạm có sở thích "yêu trẻ em" "

    " Còn có người như vậy nữa sao? " Chúc An Sinh ngạc nhiên, cô hỏi.

    " Đúng vậy, cô ấy có tên là Su, cô ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực giải phẫu, đồng thời cô ấy cũng là pháp y nhân chủng học. Cô ấy phát hiện ra trong rất nhiều video "sắc" liên quan tới trẻ em, tội phạm sẽ không để mình lộ mặt, bởi vì tội phạm sẽ có ý thức tránh né. Mà điều này cũng tạo điều kiện cho việc có rất nhiều tội phạm sẽ lợi dụng lỗ hổng này, cảnh sát không thể bắt được tội phạm nếu như không thấy mặt. Rồi cô ấy phát hiện ra, trong rất nhiều video, tội phạm chả ai để ý việc tay mình có xuất hiện không, mà dựa vào điều này, cô ấy đã nghĩ ra một phương pháp. "

    " Cô ấy phát hiện ra, bình thường khi quay video thì xung quanh sẽ toàn màu đen, giống như video chúng ta đang xem đây. Trong tình cảnh như vậy, cô ấy có thể thông qua đường chỉ tay để quan sát và vẽ ra hướng đi của mạch máu trong lòng bàn tay, đặc biệt là tĩnh mạch. Chuyện này rất có ích để cô ấy có thể mở mang thêm kiến thức về chuyên ngành của mình. An Sinh, mạch máu của mỗi người không giống nhau, ở một mức độ nào đó thì cái này còn đáng tin cậy hơn cả giám định DNA. Cho nên, chỉ cần một bàn tay thôi, cô ấy có thể phán đoán ra thân phận tội phạm. "

    " Ôi trời ạ! Đúng là quá ghê gớm! " Chúc An Sinh kinh ngạc cảm thán một câu: " Anh có thể mời được cô ấy không? "

    Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh cười một cái, cô biết, điều này thể hiện rằng anh chắc chắn sẽ mời được cô ấy.

    Một vấn đề khó đã được giải quyết, Chúc An Sinh cảm thấy tảng đá đè nặng trên người cô đã được trút xuống, cả người nhẹ nhàng đi không ít. Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông.

    " Thật không? Thế thì tốt, bây giờ tôi sẽ đi cùng mọi người. "

    Sau đó, Chúc An Sinh cúp điện thoại, Trì Trừng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, vì thế cô giải thích cho anh hiểu: " Ở trong nhà Silvia, bọn em còn phát hiện ra một tấm danh thiếp, tên người trên danh thiếp là Sam Schweiger. Vừa nãy, có một cảnh sát đã phát hiện ra người đàn ông này từng phạm tội một lần, đó chính là lần hắn ta quấy rối tình dục một đứa trẻ 17 tuổi. Hơn nữa, sau chuyện đó hắn ta còn đánh cho nam thanh niên 17 tuổi đó một trận thê thảm. Cho nên, bây giờ mọi người chuẩn bị đi bắt người này, vì thế em đã nói em muốn đi theo mấy người bọn họ. "

    " Xem ra đồng phạm của Silvia chúng ta đã tìm ra rồi, đúng không? "

    Nghe thì như Trì Trừng đang hỏi nhưng có lẽ anh chẳng cần biết đáp án, đồng thời khóe môi anh cũng gợi lên nụ cười, có lẽ đây là nụ cười nhẹ nhàng nhất trong vòng mấy ngày qua.

    " Chờ tin tốt của em đi. "

    Chúc An Sinh nói xong thì lập tức chạy đi nhanh như một chú thỏ, Trì Trừng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng anh quyết định quay trở lại nhà xác.

    Tới lúc Trì Trừng quay trở lại nhà xác thì vị pháp y kia gần như đã hoàn tất việc khôi phục hình dáng ban đầu của các phần xương, chỉ còn để lại một ít phần vụn xương còn sót chưa làm xong. Trì Trừng vốn đang cao hứng, định khen ngợi hắn một câu, ai ngờ lại thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm.

    " Anh đã sắp xếp mọi thứ xong rồi sao? "

    Tiếng của Trì Trừng vang lên giống như một hồi cuông đánh thức vị pháp y kia ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

    " Trì tiên sinh, anh tới rồi. "

    " Anh đã sắp xếp gần như xong những thi thể này rồi, sao nhìn vẻ mặt anh chẳng vui vẻ gì vậy? " Trì Trừng hỏi.

    " Trì tiên sinh, tôi nghĩ là chúng ta sẽ gặp chút khó khăn trong việc hoàn thành chuyện này đấy. "

    " Là có ý gì? " Trì Trừng cảm thấy khó hiểu.

    " Anh không phát hiện ra sao? Trên mỗi thi thể đều có một phần bị khuyết. Anh thử xem thi thể này đi, trên thi thể này thiếu phần xương chân trái, thi thể này thì thiếu xương đùi phải, rồi còn thi thể phía sau này nữa, thi thể này mất đầu, thi thể này thì mất hai phần mắt cá chân. Trên mỗi một thi thể đều mất đi một phần xương khác nhau. Từ trước tới nay tôi chưa từng chứng kiến chuyện kỳ lạ như vậy, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được. "

    Trì Trừng đưa mắt nhìn thoáng qua phần xương vụn còn lại, theo như lời của pháp y thì đây chính là phần xương cốt không đủ để có thể sắp xếp thành một bộ phận, cho nên, chỗ xương bị thiếu kia rốt cuộc là đã đi đâu?

    " Không chỉ có như thế, tôi còn phát hiện thêm cái này nữa. " Vị pháp y kia tiếp tục nói: " Anh xem đi, ở những người có dáng dấp tương đối thấp thì phần xương lưỡi bị cắt đứt, còn ở những người cao ráo thì phần xương lưỡi của bọn họ hoàn toàn không bị tổn thương gì, tôi nghĩ mãi không ra tại sao. "

    Căn cứ theo lời pháp y, Trì Trừng bắt đầu kiểm tra phần xương lưỡi của nạn nhân, tình huống giống như những gì vị pháp y kia nói. Sau đó, đột nhiên Trì Trừng nhớ tới phần tin tức có người bị trúng độc do ăn thịt chân giò hun khói. Trì Trừng lập tức kiểm tra phần nối của các bộ phận thiếu hụt. Ở những chỗ tiếp nối, Trì Trừng phát hiện ra trên đoạn xương bị gãy có lưu lại vết chém không theo quy tắc.

    Cuối cùng,Trì Trừng đã hiểu rõ tất cả.

    Những người có thân hình tương đối bé nhỏ, phần xương lưỡi của bọn họ bị gãy là do bọn họ bị siết chết. Còn những người có thân hình cao lớn thì phần xương lưỡi hoàn hảo không có tổn thương gì, đó là do họ khó có thể bị siết chết. Cho nên, hung thủ lựa chọn việc hạ độc. Rồi cả những vết chém không theo quy tắc này nữa, đây là những dấu vết hung thủ lưu lại khi phanh thây. Mà tất cả những điều này đã chứng minh rằng hung thủ là một người không cao, sức lực cũng không lớn.

    Nhưng Trì Trừng nhớ lúc nãy Chúc An Sinh có nói qua, tên người trên danh thiếp là một người đã có hành vi quấy rối tình dục với một nam thanh niên 17 tuổi, kẻ quấy rối đó tên là Sam Schweiger. Sau khi hắn bị nam thanh niên đó báo cảnh sát thì hắn đã cho nam thanh niên đó một trận tơi bời. Có thể đánh tơi bời một nam thanh niên 17 tuổi, chẳng lẽ hắn còn là người không đủ sức mạnh?

    Trì Trừng biết đáp án là phủ định.

    Cho nên, ai sẽ là người thỏa mãn tất cả các điều kiện trên đây?

    Đột nhiên Trì Trừng nhớ tới trước đây mình từng tổng kết ra một số quy luật. Là nữ, mà lại còn là một sát thủ liên hoàn, bọn họ thường sử dụng những phương pháp như hạ độc, một phương pháp tương đối nhẹ nhàng. Hoặc là bọn họ sẽ chọn những nạn nhân yếu ớt, dễ tấn công.

    Vì thế, cái đáp án kia càng được miêu tả sinh động hơn.

    " Giết những đứa trẻ, phanh thây những đứa trẻ đó, đồng phạm của Silvia, cũng là một người phụ nữ. "

    Tác giả có lời muốn nói: Trong chương này có nhắc tới "tiến sĩ Su", cô ấy là một người có thật đấy, là một người phụ nữ rất ghê gớm.

    Lời editor: Cũng không biết là "tiến sĩ Su" hay "tiến sĩ Tô" nữa =)) nếu như là người TQ thì sẽ là họ Tô nhé, nhưng bối cảnh ở đây là ở Mỹ nên mình sẽ để tên tiếng Anh. ​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 75: Ánh sáng trong bóng tối

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    " Người giết những đứa trẻ này, rồi phanh thây chúng, đồng phạm của Silvia, cũng là một người phụ nữ. "

    " Anh nói, đồng phạm của hung thủ cũng là một người phụ nữ? " Pháp y cảm thấy tò mò, hỏi.

    " Anh mau nhìn trạng thái tử vong của nạn nhân đi. Những nạn nhân trông nhỏ người thì phần xương lưỡi bị gãy, điều này chứng minh rằng họ đã bị siết tới chết, mà những người có thân hình cao lớn thì hoàn toàn không có dấu hiệu đó, hơn nữa tôi nhớ tới sự kiện một nạn nhân bị trúng độc trước đó. Tôi hoàn toàn có lý do tin rằng những nạn nhân có thân hình cao lớn trong vụ này đã bị giết bằng thuốc độc. "

    " Còn nữa, thủ pháp phanh thây của hung thủ không tốt, điều này chứng minh sức lực của hung thủ không đủ lớn. Nó cũng giống như khi Silvia thực hiện hành vi ngược đãi đối với những đứa trẻ có thân hình cao lớn, cô ta đã trói chặt chúng lại, vì cô ta hiểu rõ nếu không làm thế thì mình không đủ sức để chế ngự chúng. "

    Trì Trừng nói qua một chút về suy đoán của mình với vị pháp y kia. Căn cứ theo lời Trì Trừng nói, vị pháp y kia cũng cẩn thận xem xét lại một lần nữa, cuối cùng, hắn cũng đồng ý với suy đoán của anh.

    " Xem ra, đồng phạm của Silvia rất có khả năng là phụ nữ. Nếu không phải phụ nữ thì đó cũng là một người đàn ông không cao, sức lực cũng không lớn. Vì sức lực không lớn nên lúc phanh thây mới để lại trên phần xương nhiều vết chém như thế này. "

    Phân tích đơn giản xong, Trì Trừng cùng vị pháp y kia tiếp tục đem những phần xương vụn còn lại xếp thành một khung xương hoàn chỉnh. Hai người cùng nhau làm quả nhiên đã đẩy tiến độ lên khá nhanh, ngay lúc phần xương cuối cùng được đặt xuống, Trì Trừng lại rơi vào trầm tư.

    " Những thi thể này thật là kỳ lạ. " Vị pháp y kia không nhịn được mà lẩm bẩm nói một câu.

    Nhìn tám thi thể đang bày ra trước mặt, Trì Trừng hiểu rõ tại sao vị pháp y kia lại nói như thế.

    Mỗi một thi thể đều bị lấy đi một bộ phận. Người là xương sọ, người là ở trên cơ thể, người thì là phần xương ở tứ chi, điều này giống như là có người cố ý lấy đi những bộ phận này, lấy đi để hoàn thành một cơ thể hoàn chỉnh nào đó.

    " Trì tiên sinh, anh nghĩ xem, tại sao hung thủ lại phải phanh thây thi thể nạn nhân ra? "

    " Phanh thây có thể giúp hung thủ giấu được thi thể kỹ hơn, nhưng nó lại không có chút tác dụng nào trong vụ án lần này của chúng ta. Những thi thể này đều được phát hiện ở dưới sàn nhà của Silvia, giấu thi thể ở dưới sàn nhà, đáng lẽ ra những thi thể này không cần phanh thây. "

    " Hơn nữa, ở đây có một điểm rất kỳ lạ. Trong tám thi thể ở đây, nạn nhân mới bị sát hại gần đây nhất ngược lại lại là người bị phanh thây ít nhất. Nạn nhân chỉ bị chặt bỏ một bên tay. Điều này chứng tỏ rằng hung thủ không phải là một người có dục vọng muốn phanh thây, bởi vì sự tàn nhẫn khi phanh thây của cô ta đang dần dần được giảm xuống. Tôi cảm thấy, cô ta làm những điều này chỉ là đang thỏa mãn cái đam mê sưu tầm cổ quái của mình, điều này cũng có thể giải thích tại sao trên mỗi thi thể đều bị mất đi một bộ phận. "

    " Sao hung thủ lại muốn thu thập những bộ phận cơ thể của nạn nhân? Hơn nữa, các bộ phận này còn là các bộ phận khác nhau trên cơ thể người, chẳng lẽ... " Vị pháp y kia đang nói tới những phần xương bị thiếu, bỗng nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ, đáng sợ tới nỗi chính hắn cũng không dám nói ra.

    " Tôi cảm thấy ý nghĩ của anh không sai đâu, hung thủ đang muốn thu thập những bộ phận cơ thể người, để tự tạo ra một cơ thể "người" hoàn chỉnh. "

    Trì Trừng nói luôn phần sau mà vị pháp y kia chưa nói ra. Anh vừa nói xong, vị pháp y kia lập tức nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét, trước mắt thì đây là vụ án biến thái nhất mà hắn gặp qua.

    Hai người nói chuyện không được bao lâu thì ở trong cục cảnh sát truyền ra tin tức đã bắt giữ thành công được kẻ tình nghi. Trì Trừng biết chắc chắn tên Sam Schweiger đã được áp giải tới đây, cho nên anh tiếp tục rời khỏi nhà xác, đi điều tra chân tướng vụ việc.

    Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Trì Trừng thấy Chúc An Sinh, trong tay cô là một tập tài liệu.

    " Trì Trừng, anh đến rồi. Bọn em đã bắt được Sam Schweiger, anh có muốn cùng vào thẩm vấn anh ta không? " Nói xong, Chúc An Sinh đem tập tài liệu trong tay mình cho Trì Trừng: " Đây là những bức ảnh bọn em đã chụp được ở nhà Sam Schweiger, đều là những đồ vật khả nghi. "

    Trì Trừng nhận lấy phần tài liệu đó, anh tùy ý lật giở xem vài lần, sau đó anh nói với Chúc An Sinh: " An Sinh, trước đó anh đã nhờ phía cục cảnh sát điều qua các mối quan hệ của Silvia rồi, bây giờ anh cần em đi điều tra cho anh về một người phụ nữ có mối quan hệ thân thiết với Silvia, và cả những người đàn ông Silvia quen chỉ cao khoảng 1m7. "

    " Vì sao? " Chúc An Sinh nói, cô đưa mắt nhìn Sam Schweiger đang ngồi trong phòng thẩm vấn. Không phải cô đã bắt được hung thủ rồi sao?

    " Anh nghĩ là chúng ta đã bắt sai người rồi, bởi vì anh vừa phát hiện được thêm một số chứng cứ. Những chứng cứ đó đều chứng minh rằng hung thủ là một người sức lực không đủ lớn, mà em cảm thấy người đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia có sức lực không lớn sao? "

    Chúc An Sinh nhớ lại lúc bọn họ ập tới bắt Sam Schweiger. Khi đó, hắn chống cự rất kịch liệt, hai người cảnh sát bắt lấy hắn thiếu chút nữa thì không giữ được hắn, hiển nhiên, hắn không phải là người sức lực không lớn mà Trì Trừng nhắc tới.

    " Được, vậy em đi đây. "

    Ngay sau đó, Chúc An Sinh lập tức rời đi. Trì Trừng thì cầm theo phần tài liệu cô mới đưa đi vào phòng thẩm vấn, trong phòng thẩm vấn này, ngoại trừ Sam Schweiger ra thì vẫn còn một người cảnh sát nữa.

    Sắc mặt người cảnh sát điều tra này khá ủ ê, lúc thấy Trì Trừng bước vào, cậu ta mới khôi phục lại chút tinh thần.

    " Trì Trừng tiên sinh, anh tới đây thật là đúng lúc, từ nãy tới giờ người này không chịu nhận tội, anh có biện pháp nào không? "

    Trì Trừng gật đầu, sau đó anh ra hiệu cho người cảnh sát điều tra đó im lặng. Anh ngồi xuống đối diện Sam Schweiger.

    Khi ngồi, chiều cao của Sam Schweiger không chênh lệch lắm so với Trì Trừng, cho nên anh đoán Sam Schweiger cũng cao khoảng 1m8. Tóc của hắn có màu nâu sáng, hơi xoăn. Nếu không phải lúc này hắn mang bộ dáng tức giận, khó coi thì Trì Trừng hắn cũng là một người đàn ông anh tuấn đấy.

    " Tôi không phạm tội, dựa vào cái gì mà mấy người bắt tôi! "

    Trì Trừng vừa mới ngồi xuống, Sam Schweiger đã rống lên đầy tức giận.

    " Đầu tiên, làm phiền cậu im lặng một chút, dù cậu có lớn tiếng nói đi chăng nữa thì tình cảnh bây giờ cũng không thay đổi. Chúng tôi bắt cậu lại là có nguyên nhân, không lẽ cậu không đoán được nguyên nhân đó là gì sao? " Trì Trừng nói.

    " Làm sao tôi biết được. Đột nhiên mấy người vọt tới, sau đó thì tôi được đưa tới chỗ này. " Hiển nhiên, Sam Schweiger vẫn còn rất tức giận.

    " Được rồi, vậy tôi nhắc cho cậu nhớ, cậu có quen Silvia không? Cậu đừng vội phủ nhận. Tôi đã nói rồi, chúng tôi bắt cậu là có nguyên nhân, ở trong nhà Silvia chúng tôi phát hiện ra danh thiếp của cậu. "

    Cái tên "Silvia" này giống như một cây châm, nó nhanh chóng chọc thủng sự tức giận của Sam Schweiger.

    Nhìn thấy Sam Schweiger trở nên uể oải, Trì Trừng đã biết hắn có quen Silvia, hơn nữa hắn còn biết một số chuyện khác.

    " Cậu quen Silvia, đúng không? Giờ thì cậu mau nói hết mọi chuyện ra đi, biết đâu nó có thể trả lại công đạo cho cậu. "

    Sam Schweiger một lúc lâu, sau đó hắn nói, nghe giọng giống như đã bỏ cuộc: " Cô ấy vẫn phạm sai lầm, đúng không? "

    Trì Trừng vừa tiến hành việc thẩm vấn Sam Schweiger vừa lật xem những tấm ảnh chụp mình đang cầm, nhưng mà Sam Schweiger đã nói một câu khiến anh phải dừng động tác tay lại.

    " Cậu biết cô ta sẽ phạm sai lầm, cậu biết cô ta có sở thích "yêu trẻ em"*? "

    (*): Ở đây thì có thể hiểu rõ hơn là ngược đãi trẻ em.

    " Ở trên mạng tôi có mấy tài khoản giả, sau đó tôi dùng nó để dụ dỗ những người như Silvia, rồi tôi sẽ khuyên bảo bọn họ, đó cũng là lý do vì sao Silvia lại có danh thiếp của tôi. "

    "Rầm!!"

    Một bàn tay to đập rầm một cái lên bàn, Trì Trừng bị hành động này của người cảnh sát điều tra làm cho giật mình.

    " Mẹ nó, mày đang trêu tao à? Chính mày là người đã quấy rối một cậu thanh niên khác, bây giờ sao mày lại biến thành một người lương thiện rồi. "

    Sam Schweiger cúi đầu. Trì Trừng ho khan hai tiếng, anh ngăn không cho người cảnh sát điều tra đang tức giận này có hành động nào khác, đồng thời anh mang ra một tấm ảnh chụp có hình ống tiêm.

    " Cậu hút thuốc phiện? " Trì Trừng hỏi.

    Sam Schweiger không nói gì, hắn chỉ lắc đầu.

    " Cậu có bệnh gì sao? " Trì Trừng vẫn tiếp tục hỏi.

    Sam Schweiger vẫn im lặng. Đột nhiên, Trì Trừng nghĩ tới lời nói vừa rồi, anh nhìn Sam Schweiger, cái suy đoán này của anh thực sự rất đáng sợ.

    " Có phải cậu đã sử dụng hóa chất thiến*? "

    (*)Hóa chất thiến: Tên tiếng Anh là "Chemical castration", là loại thuốc thiến qua kích thích tình dục, hay được dùng để giảm ham muốn và hoạt động tình dục.

    Trì Trừng vừa nói ra những lời này, Sam Schweiger càng cúi đầu xuống thấp hơn, đồng thời người cảnh sát điều tra vừa rồi còn đang rất tức giận cũng á khẩu, bởi vì cậu ta cũng biết hóa chất thiến đó có nghĩa là gì.

    " Tôi nhớ là cậu đã từng có hành vi quấy rối một cậu thanh niên, sau đó cậu lại đánh cho cậu ta một trận tơi bời, vì sao? "

    Sau khi phát hiện ra Sam Schweiger đã sử dụng hóa chất thiến, đột nhiên Trì Trừng lại nghĩ tới chuyện này, anh cảm thấy hai sự việc này có phần mâu thuẫn với nhau.

    " Thằng nhãi kia lúc đó đã 17 tuổi, còn tôi chỉ mới 22 tuổi. Sau khi bọn tôi phát sinh quan hệ, cậu ta đã uy hiếp tôi, uy hiếp tôi là cậu ta sẽ đi tố cáo tôi với tội danh cưỡng hiếp, cậu ta muốn tôi cho cậu ta tiền. Tôi không đồng ý. Sau đó, cậu ta thực sự đi tố cáo tôi, nói rằng tôi quấy rối, cho nên tôi đã đánh cậu ta, điều này có vấn đề gì không? "

    Sam Schweiger nói như đang lên án, hắn gần như quát lên với Trì Trừng, nói xong câu cuối cùng, hắn cũng không nhịn được mà khóc.

    " Nhưng đúng là cậu có sở thích "yêu trẻ em", đúng không? " Trì Trừng lại hỏi.

    " Ban đầu, tôi không quá chú ý tới việc này. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra mình có những dấu hiệu như vậy, tôi cảm thấy sợ hãi, tôi không muốn làm những chuyện như vậy. Cho nên, ở trên mạng, tôi bắt đầu khuyên những người có sở thích giống tôi đừng tự tạo áp lực cho mình, vì thế mà tôi quen được Silvia. Rồi gần đây tôi phát hiện ra người tôi đang khuyên bảo về sau vẫn phạm tội, tôi quyết định tự cắt đứt khả năng phạm tội của mình, tôi không muốn trở thành người như vậy. "

    Sam Schweiger kêu lên một cách đầy đau khổ, Trì Trừng cũng phát hiện ra sắc mặt người cảnh sát điều tra bên cạnh để lộ ra vẻ áy náy. Đúng lúc này, Chúc An Sinh cũng tới gõ cửa phòng thẩm vấn.

    " Cậu rất dũng cảm, hy vọng cậu có thể tiếp tục duy trì sự thiện lương của mình. "

    Trì Trừng nói lời cuối cùng với Sam Schweiger, sau đó, anh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

    Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Trì Trừng kể cho Chúc An Sinh nghe câu chuyện về Sam Schweiger.

    " Hóa ra là thế. " Chúc An Sinh nói, bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.

    " Chuyện này cũng không trách em được. Giờ chỉ có thể nói, thế giới này đúng là quá rộng lớn, cũng không phải ai cũng có thể thấy rõ toàn bộ chân tướng. Nhưng có một loại người không thể tha thứ, đó chính là kẻ đã phạm tội mà còn giả vờ như mình là người vô tội. Trên thế giới này, không có hành vi phạm tội nào có thể lấp liếm cho qua. Cho nên, việc quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là đem tên hung thủ còn lại ra công lý. "

    " Đúng! " Qua lời nhắc nhở của Trì Trừng, Chúc An Sinh mới nhớ ra chuyện cấp bách bây giờ của bọn họ: " Em đã đi hỏi thăm mấy người cảnh sát đó về các mối quan hệ của Silvia rồi, những mối quan hệ của cô ta vô cùng đơn giản, cô ta cũng không quen người đàn ông nào có thân hình thấp bé, nhưng em vẫn tìm được một người khả nghi. "

    " Ai? "

    " Carla Addams, là chị của Silvia Addams. "

    " Điều đáng chú ý là, cô ấy là một giáo viên môn hóa học. "​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)