Trinh Thám  Đô Thị Chứng Kiến Thần Thám - Tưởng Du Nguyên (Ngôn Tình) - Thiếu nd C85

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 61: Nhận tội

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    “ An Sinh, em có biết thứ châm chọc nhất là cái gì không? Nếu Parker Martinez nghiêm túc bảo dưỡng du thuyền Eros thật cẩn thận, không tốn thời gian phạm tội vào việc khác thì chắc chắn lưới đánh cá đó sẽ bị bỏ đi, rồi hắn sẽ tiếp tục ung dung ở ngoài vòng pháp luật. ”

    “ Nhưng mà Trì Trừng, anh cảm thấy chúng ta có thể bắt được hắn không? ”

    Chúc An Sinh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào du thuyền Eros, bỗng nhiên trong lòng cô xuất hiện cảm giác hoang mang. Cô cảm tưởng như Parker Martinez đã biến thành một con quái vật giống như con thuyền này, khó có thể vượt qua được hắn.

    “ Ít nhất chúng ta cũng làm được những gì mình có thể làm. ”

    Ban đầu, Trì Trừng muốn cổ vũ cô một chút, nhưng lời ra tới miệng lại hóa thành lời an ủi, bởi vì anh hiểu rõ vụ án mà mọi người đang đối mặt đây khó giải quyết như thế nào.

    Holmes đã từng nói, những vụ án ly kỳ ngoài sức tưởng tượng thường là những vụ án dễ dàng phá giải nhất, mà ngược lại, vụ án khó tra ra được chân tướng nhất lại là những vụ án nhìn vẻ bề ngoài bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn.

    Vụ án của Parker Martinez là vụ án thuộc loại sau.

    Từ khi tìm kiếm nạn nhân, hắn đã rất cẩn thận, mỗi một nạn nhân đều là nguyện ý muốn bước tới. Cho nên, hắn không hề gây sự chú ý với bất cứ ai. Mà hắn cũng chẳng giống như những tên sát thủ giết người hàng loạt khác, hắn không cao giọng tuyên bố với mọi người, hắn chỉ lặng lẽ ẩn nấp như một ác ma trong bóng đêm. Hơn nữa, hắn luôn mang cho mình một mặt nạ rực rỡ ánh sáng, sẽ không để ai phát hiện ra chân tướng đáng sợ đó.

    Biển rộng giúp hắn che giấu thi thể. Từ khi sinh ra hắn đã có được tiền tài và quyền thế, nó giúp hắn ngay từ bước đầu vì hắn có thể đứng ở ngoài vòng pháp luật. Mà Trì Trừng với Chúc An Sinh phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể kéo được hắn tới gần hơn ranh giới của pháp luật.

    “ Đáng tiếc, những vết máu trên du thuyền Eros không được rõ ràng. Nếu không, chúng ta có thể thử phân tích dấu vân tay, biết đâu lại xác định được một số thân phận của người bị hại. ” Chúc An Sinh cắn chặt răng, có chút không cam lòng.

    “ Đó là do hắn may mắn. Nhưng An Sinh này, không phải ông trời đã để cho chúng ta tìm thấy Ninh Vũ Nhu rồi sao. ”

    Trì Trừng cười khổ một tiếng, đúng lúc đó, cả điện thoại của anh và Chúc An Sinh đều nháy sáng mấy cái. Sau khi mở màn hình mới có thể thấy, hóa ra kế hoạch của Trì Trừng đã có tác dụng, tin tức về vụ án đẫm máu trên du thuyền Eros đang bị đẩy lên trên mạng internet.

    “ Trì Trừng, đây là cách làm cuối cùng của anh sao? ”

    Chúc An Sinh vừa xem những bình luận để lại trong tin tức nóng mới nổ ra, vừa quay sang hỏi Trì Trừng.

    “ Bây giờ chúng ta không thể xác định được thân phận của người bị hại khác trên du thuyền Eros, em hiểu không? Giờ chỉ có Ninh Vũ Nhu là hy vọng của chúng ta thôi, anh không thể chói buộc được Parker Martinez bằng một vụ án sát hại Ninh Vũ Nhu, nhưng chúng ta may mắn có được vụ thảm sát lớn này, mà ở tình huống như này, cho dù gia tộc Martin có dốc toàn lực mà giúp thì Parker Martinez cũng khó lòng mà rút lui an toàn được. ”

    “ Thế còn những người khác thì sao? Sự oan khuất của các cô ấy thì sao? Chẳng lẽ cứ để như vậy sao? ” Chúc An Sinh vẫn không thể hiểu nổi.

    “ Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai chúng ta có khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn thì sao? Giống như là trước kia cho dù trong tay có vết máu của hung thủ cũng không cách nào tìm được hung thủ vậy. Mà bây giờ chúng ta có thể thông qua DNA để xác định nghi phạm rồi, biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, trên thế giới này sẽ không còn án treo nữa thì sao? ”

    “ Anh tin như vậy sao? ”

    “ Không tin. ” Trì Trừng trả lời một cách vô cùng dứt khoát: “ Nhưng ít ra chúng ta cũng đã cố gắng rồi, ai bảo chúng ta đi làm công việc khiến mọi người vừa yêu vừa hận chứ? ”

    Trì Trừng mỉm cười. Anh thấy, ở phía chân trời đằng xa có đám mây đã bị nhuộm đỏ bởi ánh nắng, cảnh tượng này giống như ngày đầu anh và Chúc An Sinh đặt chân tới vịnh Nhân Ngư.

    ***

    Trên xe trở về Houston, Trì Trừng đã gọi điện thoại cho Frank để hỏi về kết quả điều tra nhân viên của Parker Martinez. Có vẻ lần này ông trời không chiếu cố bọn họ nữa.

    “ Frank không tra ra được những thuộc hạ dưới quyền Parker Martinez, bọn họ giống như đã bốc hơi khỏi thế giới rồi. ”

    Trì Trừng nói tin này cho Chúc An Sinh biết, nhưng vẻ mặt cô khi nghe lại rất bình tĩnh.

    “ Cũng dễ đoán thôi, không phải suýt chút nữa hắn cũng làm cho chúng ta bốc hơi khỏi thế giới này sao? Đều là do chúng ta không nghĩ tới sớm hơn, nếu chúng ta đi trước một bước, bắt được những người đó lại thì có khi thông qua việc thẩm vấn bọn họ, chúng ta đã có thể chứng minh được hành vi phạm tội của Parker Martinez nhưng bây giờ, chúng ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội còn lại để giúp các nạn nhân nữ khác giải oan. ”

    “ Có khi chút tin tức này có thể an ủi em, anh vừa nhận được tin từ Geoffrey, cậu ấy đã tìm được ở kẽ răng của Ninh Vũ Nhu một ít mảnh vụn da và thịt nhỏ, mà chỗ thịt nhỏ đó đã được đưa đi xét nghiệm DNA rồi. ”

    “ Đây không phải điều chúng ta sớm đoán được rồi sao? Có lẽ, trước đó chúng ta đã hiểu rất rõ ràng chúng ta không có đủ khả năng để ép buộc Parker Martinez đứng ra chịu tội trước pháp luật. ”

    “ Nhưng ít ra chúng ta đã tìm được Ninh Vũ Nhu. Chúng ta không phụ sự nhờ cậy của bố mẹ Ninh Vũ Nhu. Hơn nữa, An Sinh, em phải biết rằng, ít nhất chúng ta đã giúp Ninh Vũ Nhu lấy lại được công đạo. Cho nên, trước mắt, chúng ta không thể nhụt chí được. ”

    Chúc An Sinh lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng của mình trong lúc Trì Trừng đang hôn mê, nhưng đúng lúc đó, Trì Trừng lại kéo cô ra khỏi vực sâu tối tăm đó.

    “ Đúng vậy, chúng ta không thể nhụt chí, ít nhất chúng ta còn có thể giúp được Ninh Vũ Nhu. ”

    Chúc An Sinh cảm giác như mình đã được Trì Trừng đánh thức, bây giờ làm sao cô có thể nhụt chí đây? Tiếp theo chỉ cần kết quả so sánh DNA trong miệng Ninh Vũ Nhu thành công, thế thì bọn họ có thể đòi lại công đạo cho Ninh Vũ Nhu rồi.

    Nghĩ như vậy, cuối cùng Chúc An Sinh cũng cảm thấy hăng hái hơn, mãi cho tới khi hai người tới cục cảnh sát. Ở phía ngoài cục cảnh sát, Chúc An Sinh và Trì Trừng gặp được một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da và có mái tóc nâu.

    Chúc An Sinh còn đang định đi luôn vào cục cảnh sát, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra không biết Trì Trừng đã dừng bước chân từ lúc nào. Cô thấy Trì Trừng đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc nâu đó, người đó đang đi vào một quán café.

    Chúc An Sinh lại quay trở lại bên cạnh Trì Trừng, rồi hỏi: “ Anh sao thế? Anh quen người đó à? ”

    “ Đương nhiên, mấy năm nay ở Mỹ anh ta là vị luật sư nổi tiếng nhất, Tarren. Mới 30 tuổi thôi anh ta đã trở thành luật sư hàng đầu của văn phòng luật sư. ”

    “ Giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ… ”

    Không cần nói hết, Chúc An Sinh cũng biết câu trả lời của mình rồi.

    “ An Sinh, chỉ sợ phiền toái lần này của chúng ta còn lớn hơn. ”

    Giờ tới lượt Trì Trừng biến thành người nhụt chí.

    “ Nếu chỉ là vấn đề về luật sư thôi thì chúng ta tìm cho bố mẹ Ninh Vũ Nhu một luật sư khác tốt hơn là được mà. ” Chúc An Sinh biết Trì Trừng quen rất nhiều người, giúp bố mẹ Ninh Vũ Nhu tìm một luật sư tốt cũng không có việc gì khó.

    “ An Sinh, nếu Tarren trở thành luật sư của Parker Martinez thì cũng có nghĩa là Parker Martinez đang có được một đoàn luật sư hàng đầu trong nước. Hơn nữa, điều này cũng thể hiện rằng, Tarren rất có tự tin sẽ giúp Parker Martinez thắng được vụ kiện này. Hơn nữa, ở đây có sự có mặt của văn phòng luật sư Cáp Đức* nên sẽ không còn văn phòng luật sư hàng đầu nào tham gia vào vụ án này nữa. Giống như là vũ khí sắc bén nhất trên thế giới sẽ không va chạm với thứ cứng rắn nhất, đây là quy tắc trong ngành luật sư. ”

    “ Nhưng mà chúng ta có chứng cứ. Em nghĩ, DNA trong khoang miệng Ninh Vũ Nhu không thể là của người khác được. Cứ cho là anh ta rất giỏi đi, nhưng chỉ cần chúng ta có chứng cứ, anh ta cũng không thể che giấu được sự thật này. ”

    “ An Sinh, em biết vụ án Simpson giết vợ không? Em có biết vì sao lúc đó trên khắp nước Mỹ đều cho rằng hung thủ là O.J, nhưng cuối cùng Simpson vẫn không phải chịu cảnh ngục tù không? Ở chuyện này, nguyên nhân chủ yếu là do sai lầm của cảnh sát, nhưng quan trọng hơn là lúc đó Simpson đã tìm được luật sư giỏi, thậm chí còn tìm được một đội giám chứng tốt nhất để giúp hắn chỉ ra sai lầm của cảnh sát. Bởi vậy, hắn được phóng thích vì vô tội. ”

    “ Nhưng mà chứng cứ của chúng ta đâu có vấn đề gì. ”

    “ Ở trong mắt chúng ta thì có lẽ là vậy. ”

    Lần đầu tiên, đứng trước kết quả của một vụ án, Trì Trừng lại không dám chắc.

    “ Mau đi thôi. ” Trì Trừng nói với Chúc An Sinh, tạm thời anh chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

    Đi vào cục cảnh sát, người đầu tiên Trì Trừng và Chúc An Sinh thấy là Hanham với Frank. Bọn họ đem những gì hôm nay bọn họ điều tra được nói cho Trì Trừng biết.

    Theo như lời Trì Trừng nói thì có tổng cộng 32 vụ án, trong đó có 25 vụ án là nạn nhân có người nhà ở Houston. Tất cả 25 nhà này bọn họ đều đi hỏi thăm cả rồi, chẳng có manh mối nào hữu dụng cả.

    Chuyện còn lại chỉ có chuyện Trì Trừng nhờ Frank đi điều tra các thuộc hạ của Parker Martinez. Frank đã phái cảnh sát đi xem nhưng không thấy mấy người đó đâu, thậm chí họ còn không phát hiện ra ai là người bên cạnh Parker Martinez có lực hấp dẫn đối với con gái. Bởi vậy, manh mối này đã bị cắt đứt hoàn toàn.

    Rồi Frank còn nhắc tới những phóng viên đã tìm tới cửa cục cảnh sát, họ muốn được phỏng vấn. Hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến bọn họ quay về, hơn nữa, hắn còn phải đồng ý là ba ngày sau sẽ họp báo.

    Cuối cùng, Trì Trừng hỏi tới Tarren.

    “ Hôm nay chúng ta gọi Parker Martinez tới đây để lấy mẫu xét nghiệm DNA, khi đó hắn đã đi cùng luật sư, điều này có vấn đề gì sao? ” Frank giải thích xong lại thuận tiện hỏi thêm một câu.

    “ Đương nhiên là có vấn đề rồi. Hơn nữa còn là vấn đề lớn. ” Trì Trừng nói, có chút gì đó lo lắng: “ Lúc này, nếu chúng ta muốn định tội Parker Martinez, chỉ sợ không đơn giản như vậy. ”

    Sau đó, Trì Trừng lại tiếp tục giải thích cho Hanham và Frank hiểu thân phận của Tarren. Đồng thời, sau khi biết được những điều đó, cả Frank và Hanham đều để lộ ra sắc thái lo lắng.

    Có thể đưa Parker Martinez ra thẩm phán không?

    Không có ai có thể đưa ra được đáp án chính xác, nhưng không lâu sau, một cảnh sát đi tới chỗ họ. Bọn họ nhận được tin tức mới, trong nháy mắt, bọn họ còn nghĩ là lỗ tai mình có vấn đề.

    “ Parker Martinez nhận tội. ”

    Người cảnh sát kia đứng bên cạnh Frank, giọng nói của cậu ta vừa đủ để cho mấy người đứng ở đây nghe thấy được. Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cậu ta, đặc biệt là Frank, hắn còn túm chặt lấy bờ vai của cậu ta.

    “ Cậu nói lại lần nữa tôi nghe xem? ”

    “ Parker Martinez, hắn vừa mới nhận tội. ”

    Người cảnh sát kia lặp lại câu trả lời lần nữa, khẳng định vấn đề mà Frank hỏi, cuối cùng, mọi người buộc phải tiếp nhận chuyện này là có thật.

    Nhưng sao lại thế được? Rõ ràng mới nãy mọi người còn lo lắng xem phải làm thế nào để Parker Martinez nhận tội, mà giờ đùng một cái nhận được tin rằng Parker Martinez đã nhận tội rồi, chẳng lẽ là bánh từ trên trời rơi xuống? Sao có thể như thế được?

    “ Cậu nói rõ ràng xem nào, sao hắn lại nhận tội? ” Trì Trừng hỏi vào trọng điểm trước.

    “ Hắn thừa nhận rằng hắn bất ngờ gặp được Ninh Vũ Nhu, sau đó hắn mời Ninh Vũ Nhu lên du thuyền Eros dạo chơi. Hắn cho rằng Ninh Vũ Nhu đã thích hắn rồi, cho nên hắn muốn tiến thêm một bước nữa trong quan hệ của hai người. Nhưng mà không ngờ Ninh Vũ Nhu lại hiểu nhầm hắn, trong lúc chạy trốn hắn thì đã bị ngã chết. Nhất thời, trong lúc sợ hãi, Parker Martinez đã ném Ninh Vũ Nhu xuống biển. ”

    Nghe tới đây, sắc mặt mọi người mới bình thường trở lại. Trên mặt mỗi người đều hiện lên một nụ cười lạnh, Parker Martinez nhận tội lúc nào, rõ ràng hắn đang muốn phủi sạch quan hệ với tội danh mưu sát.

    “ Mọi người thấy thế nào? ” Trì Trừng hỏi.

    “ Em cũng không hiểu. Chắc chắn nguyên nhân dẫn tới cái chết của Ninh Vũ Nhu là chết đuối, nhưng trong khoang miệng của Ninh Vũ Nhu lại có DNA của Parker Martinez, có chứng cứ này, chắc chắn Parker Martinez không thoát khỏi việc liên quan, vì sao hắn phải làm vậy? ” Chúc An Sinh mở lời phân tích đầu tiên.

    Trì Trừng suy nghĩ khá lâu, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, trên trán anh đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.

    “ Đột nhiên hắn tới nhận tội, tôi cảm thấy hẳn là hắn đã ý thức được việc mình bị cắn thương có liên quan. Hắn hiểu rõ giờ mà muốn thoát tội sẽ rất khó khăn, cho nên hắn lựa chọn bày ra một câu nói dối có trăm ngàn chỗ sơ hở. ”

    “ Mục đích cuối cùng của hắn là gì? ” Frank cảm thấy nghi hoặc.

    “ Hắn sợ rằng chúng ta sẽ tìm được mối liên hệ giữa vụ án của Ninh Vũ Nhu và vụ thảm sát trên du thuyền Eros. Hắn không thể mạo hiểm thêm nữa, bởi vì một khi đoàn thẩm tra tin rằng hắn là hung thủ, thì cái nghênh đón hắn ở Texas chính là tội tử hình. Cho nên hắn lựa chọn phương án bảo thủ nhất, nhưng cũng là phương án an toàn nhất! ”

    Trì Trừng phân tích từng chút một.

    “ Giống như những gì An Sinh đã nói, trong tay chúng ta có chứng cứ, có thể nhẹ nhàng lật đổ lời khai của Parker Martinez. Thế sau đó kết quả như thế nào? Tôi thấy cao nhất cũng chỉ kết án là tội danh mưu sát không thành thôi, trừ phi, sau khi Ninh Vũ Nhu tử vong hắn còn làm một số chuyện xấu xa nữa. Frank, anh là người có kinh nghiệm, anh thử nói cho tôi xem bình thường tội danh này sẽ nhận mức phạt nào? ”

    “ Chắc chắn là nhận được 20 năm ngồi tù rồi. ”

    “ Đúng vậy. Đó là trong tình huống bình thường. Nhưng bây giờ cái chúng ta phải đối mặt chính là một người có đoàn luật sư hàng đầu của Mỹ, ở trong hoàn cảnh như này, tôi nghĩ việc Parker Martinez có thể giảm mức án xuống mười năm tù là không thành vấn đề. Mà tù giam ở Mỹ chẳng khác nào đang cho Parker Martinez được nghỉ ngơi hưởng thụ trong mười năm, huống chi, hắn còn có thể giảm hình phạt xuống nữa, đúng không? ”

    “ Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? ”

    Hanham và Frank vẫn không hiểu. Trong tình huống này, đáng lý ra Parker Martinez phải tìm đủ mọi cách để biến mình thành một người vô tội chứ. Riêng Chúc An Sinh sau khi nghe những lời Trì Trừng phân tích, cô đã dần dần đoán ra được hắn đang muốn làm gì.

    “ An Sinh, lúc phát hiện ra thi thể Ninh Vũ Nhu tôi đã nói với em rồi đấy, trên thi thể Ninh Vũ Nhu không có bất kỳ dấu vết nào là dấu tích của việc ngược đãi. Các miệng vết thương trên người cô ấy đều là do lưới đánh cá tạo thành, mà những vết máu trên du thuyền chúng ta phát hiện ra đều được khẳng định rằng đó là do bị ngược đãi tới chết. ”

    “ Nhất định là có người đã báo tin này cho Parker Martinez, thế nên hắn mới có thể tìm ra được sự khác nhau này. Hắn đang muốn dựa vào chỗ khác nhau đó để tách riêng vụ án của Ninh Vũ Nhu và vụ thảm sát ra làm hai. Hơn nữa, chỉ cần hắn kiên trì thừa nhận là do hắn muốn tiếp cận Ninh Vũ Nhu nên cô ấy mới lên thuyền thì hắn đã phủi sạch được toàn bộ quan hệ của mình đối với 32 vụ án mất tích mà chúng ta phân tích được. Dù sao những người đi tiếp cận mấy cô gái đó đâu phải là hắn. ”

    “ Hắn đang muốn chịu cái nhỏ để tránh cái to, mục đích thật sự của hắn là muốn thoát khỏi diện tình nghi trong vụ thảm sát đẫm máu trên du thuyền Eros. ”

    “ Đúng là nực cười. ”

    Nói xong câu này, Chúc An Sinh cảm thấy như mình mất hết sức lực. Cô và Trì Trừng không ngờ rằng, việc mình cực khổ tìm được thi thể Ninh Vũ Nhu, không ngờ lại giúp một tay cho việc Parker Martinez thoát tội?

    Ông trời đang châm chọc hành động theo đuổi chính nghĩa của bọn họ sao?

    Chúc An Sinh không biết. Nhưng cô có thể thấy, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đi, đêm, đã trải rộng khắp nơi!

    Tác giả có lời muốn nói: Viết chương này thật sự rất khó khăn, tôi đã từng nghĩ ra một kết cục và chân tướng u ám hơn nữa nhưng viết ra chỉ sợ quyển truyện này sẽ biến thành trò cười, thế nên tôi sửa lại một chút.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 62: Xét xử, nước mắt ở Houston

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Một tháng sau, khi Chúc An Sinh ngồi trong tòa án, cô bắt đầu hồi tưởng lại từ đầu tới cuối vụ án đẫm máu trên du thuyền Eros.

    Khi cô và Trì Trừng gặp được đôi vợ chồng Tống Thục Nhân, Ninh Chí Minh, hai người cũng không ngờ là mình gặp được một vụ án khắc cốt ghi tâm suốt đời như thế này.

    Hai người cũng không ngờ được, tất cả đều bắt đầu từ người con gái tên Ninh Vũ Nhu rồi phát sinh ra cả vụ án liên quan tới du thuyền Eros, kéo theo đó là liên hoàn án kéo dài trong suốt năm năm liền.

    Trong thời đại công nghệ phát triển hiện nay, liệu có mấy tin tức được toàn nước Mỹ chú ý tới, rồi toàn thể thế giới để ý lâu như thế này không?

    Không chỉ vì sự tàn nhẫn của vụ án đẫm máu trên du thuyền Eros làm cho mọi người bị chấn động mà còn vì vụ án này có liên quan tới gia tộc Martin nữa. Đây là một trong những gia tộc có danh tiếng nhất trên toàn thế giới, tất cả những yếu tố đó gộp vào, cuối cùng lại làm những người bình thường bị kinh ngạc.

    Nhưng mà kết quả cuối cùng lại khiến mọi người thất vọng. Tất cả mọi người đều âm thầm biết được hung thủ là ai, nhưng không tìm thấy thi thể các nạn nhân nên không cách nào chứng minh được vết máu trên du thuyền Eros là của ai. Đồng thời có vẻ nữ thần may mắn đã bỏ rơi Chúc An Sinh và Trì Trừng, vết máu hai người tìm thấy không trùng khớp với DNA của người bị hại gần đây nhất, cho nên vụ huyết án trên du thuyền Eros trở thành án treo.

    Hầu như tất cả mọi chuyện đều giống như suy đoán trước đó của Trì Trừng và Chúc An Sinh, lần ra tòa này cho vụ án Ninh Vũ Nhu chính là cơ hội cuối cùng để bọn họ phán xét Parker Martinez.

    " Anh cảm thấy chốc nữa trong phiên tòa bọn họ sẽ biện hộ như thế nào? " Chúc An Sinh quay về phía Trì Trừng, hỏi.

    " Còn có thể thế nào nữa, thì là cái kiểu đổi trắng thay đen đấy. Đẩy mọi tội lỗi về phía nạn nhân, xóa dần tội lỗi cho hung thủ, cuối cùng còn giữ mấy giọt nước mắt để lấy sự đồng tình của đoàn thẩm phán. Mấu chốt là, tuy rằng chúng ta đoán được kịch bản của bọn họ nhưng muốn đạt được thắng lợi thì rất khó. "

    Chúc An Sinh hiểu tại sao Trì Trừng nói như vậy. Trong một tháng này, Trì Trừng đã giúp Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân tìm rất nhiều văn phòng luật sư nổi tiếng, nhưng không có một văn phòng nào dám tiếp nhận án này. Cuối cùng, điều Trì Trừng có thể làm được chỉ là tìm giúp cho Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân một luật sư tương đối giỏi thôi.

    Cứ để như thế sao? Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này sao?

    Chúc An Sinh cắn chặt môi, cô không thể tiếp thu được sự thật này, nhưng sự thật là, cả cô và Trì Trừng đều bất lực rồi.

    Chúc An Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phong cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua rất nhanh, hệt như lúc cô mới đặt chân tới thành phố New York. Ở Houston có tới hơn triệu người, mỗi một người đều xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi người đều giống như cái bánh răng nhỏ bé nhưng gộp lại có thể tạo ra thế giới của chúng ta. Nhưng bỗng nhiên, Chúc An Sinh cảm thấy, trong thế giới này cô không nhìn thấy được ánh sáng.

    Quá u ám, cô không thể thấy nổi con đường phía trước, cô cảm thấy vô cùng rét lạnh, cho dù cô có khoác lên mình một lớp quần áo thật dày, cũng không thể chống lại được cơn rét buốt ấy.

    Thần linh đã ngủ đông rồi, không có ai có thể xét xử được tội ác trên thế giới này nữa, đúng không?

    Sự đau khổ này giống như những chiếc gai nhọn đang đâm vào Chúc An Sinh, sau đó còn đâm thẳng vào trái tim cô, cô không tránh được.

    Chúc An Sinh thấy có khi cô phải ngủ một giấc, mắt cô đã nặng trĩu rồi. Mãi cho tới khi những bậc thang bằng đá ở tòa án hiện ra thì có một cái gì đó màu đen mạnh mẽ đập vào mắt cô.

    " Trì Trừng, đó là cái gì? "

    Trì Trừng vừa mới tìm được một chỗ để dừng xe, bỗng nhiên anh nghe được Chúc An Sinh nói thì quay sang nhìn. Anh cũng thấy được chỗ mà cô đang chỉ, có thể là do anh đang hoảng hốt mà sinh ra ảo giác, anh còn tưởng đấy là một đám người da đen cầm kiếm Damocles chứ.

    Vội vàng dừng xe, rồi Trì Trừng và Chúc An Sinh đi về phía có "cái gì đó" màu đen. Nhưng mà đột nhiên lại có một đám phóng viên vây quanh hai người, Chúc An Sinh biết người đám phóng viên này có hứng thú nhất vẫn là Trì Trừng, nên cô đẩy anh đi ứng phó với đám phóng viên. Còn cô thì nhân cơ hội đó lẻn ra ngoài rồi chạy thoát.

    Cuối cùng, Chúc An Sinh còn quay lại nhìn Trì Trừng bằng ánh mắt thương cảm, sau đó cô đi về phía "cái gì đó" màu đen, đến gần rồi cô mới thấy rõ, hóa ra đó là một đám người mặc trang phục màu đen đang đứng đó.

    Đám người đứng đó hình như là có hơn chục người, bọn họ giống như đang lẳng lặng bày trận ở trước cửa tòa án. Trên mặt mỗi người đều bày ra vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, bọn họ bình tĩnh nhìn chăm chú vào cửa tòa án. Dáng vẻ của bọn họ giống như là nhìn thấu được qua cả mảnh vải che mắt nữ thần chính nghĩa, bọn họ thấy được đôi mắt của cô ấy.

    Chúc An Sinh không rõ lai lịch của bọn họ là gì, cô chỉ thấy có rất nhiều phóng viên đã quay sang chụp ảnh đám người đó, sau đó, trong đám người đang đi qua đi lại, cô nhìn thấy Frank.

    Chúc An Sinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy tới, Frank nhìn thấy cô cũng lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

    " Hai người tới rồi. "

    " Đúng vậy, lần này tôi và Trì Trừng tới để đảm nhận vai trò nhân chứng, còn anh thì sao? "

    " Đây có thể là vụ án quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, đương nhiên tôi không thể vắng mặt lúc này được. "

    " Đúng rồi, anh có biết bọn họ là ai không? " Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng nhắc tới vấn đề mình đang thắc mắc.

    " Ôi tôi quên mất, cô không biết cũng phải thôi, lúc đó hai người đã vể New York rồi. "

    " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

    " Sau khi tin tức về vụ án trên du thuyền Eros bị lộ ra, có rất nhiều người nhà của các nạn nhân trong những vụ án mất tích trước đó chưa được giải quyết tìm tới dò hỏi về tình hình vụ án. Hình như có hai gia đình cuối cùng tới gặp tôi và Hanham đã nghe phong phanh được trong cục cảnh sát là vụ án này được đưa ra xét xử. Sau đó, họ đã âm thầm liên hệ với 25 gia đình trước đó chúng tôi thăm hỏi, những người đó đều tin rằng, người nhà của bọn họ mất tích chắc chắn có liên quan tới du thuyền Eros. Vì thế, hôm nay bọn họ đều chạy tới đây chờ kết quả xét xử vụ án của Ninh Vũ Nhu. "

    Trong chốc lát, Chúc An Sinh không nói được lời nào. Giờ thì cô đã hiểu tại sao đám người đó đều mặc đồ đen, họ đang thương tiếc cho người thân của mình.

    Chúc An Sinh thấy rất áy náy, cô không thể giúp mọi người đòi lại công đạo.

    Cách đó không xa, cuối cùng Trì Trừng cũng thoát khỏi đám phóng viên, lúc sau anh chạy tới đây, anh cũng đã biết rõ mọi chuyện.

    " Trì Trừng, chúng ta đã rất cố gắng rồi đúng không? "

    Nghe thì như Chúc An Sinh đang hỏi Trì Trừng, nhưng thật ra, cô đang tự hỏi bản thân mình.

    " Đúng vậy, chúng ta rất cố gắng rồi. "

    Đương nhiên, Trì Trừng hiểu bọn họ không có cách nào phá được vụ án này, vụ án này thật sự rất rắc rối. Nếu không phải có vết máu đó thì chỉ sợ Trì Trừng và Chúc An Sinh không bao giờ phát hiện ra những vết máu còn lại. Trừ cái đó ra thì chẳng còn chứng cứ, manh mối nào nữa.

    Sự giàu có của Parker Martinez khiến cho hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với các sát thủ khác. Hắn có thể thỏa mãn được dục vọng đáng sợ của mình. Nếu không phải Ninh Vũ Nhu đem thân thể mình buộc vào lưới đánh cá thì Trì Trừng sợ là chỉ dựa vào tấm ảnh chụp đó và lời nói của Lyon cũng khó có thể giải oan được cho cô ấy.

    Cho nên, đúng là Trì Trừng và Chúc An Sinh đã làm hết sức mình rồi. Nhưng mà tận sâu trong đáy lòng Trì Trừng, anh cũng giống như Chúc An Sinh, đang tự hoài nghi.

    Đối mặt với một tên ác ma điên cuồng giết người như thế, chẳng lẽ bọn họ cứ buông tha hắn như vậy sao?

    Trì Trừng cũng không cam lòng, nhưng anh hết cách rồi.

    " Trì Trừng tiên sinh, anh có thể cho tôi chụp một bức ảnh không? "

    Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, đó là một phóng viên đang cầm máy ảnh. Giọng nói của hắn khá to nên đã hấp dẫn đám người áo đen đó nhìn về phía bên này, họ nhìn thấy Trì Trừng.

    Có một người phụ nữ trung niên đứng cách đó gần nhất đã tiến lên ôm anh.

    " Vô cùng cảm ơn cậu. "

    Trong nháy mắt, người thân của các nạn nhân đều quay qua đây có ý cảm ơn. Nước mắt của Chúc An Sinh không kiềm chế được nữa, cô khóc rồi.

    " Cô là Chúc An Sinh tiểu thư sao? "

    Người phụ nữ đó vừa ôm Trì Trừng một cái xong liền quay sang nhìn về phía Chúc An Sinh đang đứng.

    " Cầu mong Chúa sẽ phù hộ cho hai người. "

    ***

    Chúc An Sinh và Trì Trừng nhớ rất rõ vẻ chân thành tha thiết của người phụ nữ đó khi chúc phúc cho bọn họ. Cũng giống như cô sẽ nhớ rõ dáng vẻ của Tống Thục Nhân khóc muốn ngất đi lúc ra khỏi tòa án.

    Tất cả những điều này Chúc An Sinh sẽ không quên được. Và cô cũng mãi mãi nhớ dáng vẻ của Parker Martinez khi bước ra khỏi tòa án, hắn đã quay đầu lại mỉm cười nhìn bọn họ.

    Bọn họ đã thua rồi. Cuối cùng, Parker Martinez chỉ bị xử bảy năm tù giam thôi, Chúc An Sinh không ngờ thẩm phán lại tin vào lời của Parker Martinez.

    Việc khám nghiệm tử thi Ninh Vũ Nhu cho thấy không có dấu hiệu xâm hại nào, ngoại trừ những vết thương ngoài da do va chạm gây nên thì cũng không có dấu vết bị ngược đãi. Cuối cùng, Chúc An Sinh chỉ nắm được chứng cứ là DNA trong khoang miệng Ninh Vũ Nhu, nó là chứng cứ cho sự phản kháng của cô ấy. Nhưng không ngờ Parker Martinez lại nắm được một thông tin khác, nó khiến cho mọi người kinh ngạc, nó trở thành con át chủ bài.

    Hóa ra Ninh Vũ Nhu từng đi nạo thai.

    Parker Martinez tìm được ghi chép cho thấy Ninh Vũ Nhu từng đi nạo thai, hơn nữa còn đưa bạn trai cũ của Ninh Vũ Nhu ra tòa làm chứng, lấy cái này để công kích phẩm hạnh của Ninh Vũ Nhu.

    Nhìn thấy phần ghi chép đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng đều hiểu được họ thua rồi, bởi vì bang Texas là một bang bảo thủ nhất nước Mỹ, ở đây tôn giáo chiếm đa số nên bọn họ kịch liệt phản đối hành vi nạo thai. Thế nên cuối cùng thẩm phán và quan tòa đã phủ quyết việc Parker Martinez có hành vi cưỡng hiếp, giết người không thành và hủy bỏ thi thể, bọn họ lựa chọn tin lời làm chứng cho Parker Martinez.

    " Trì Trừng, chúng ta thua rồi. "

    Chúc An Sinh nói ra lời thật lòng, cô và Trì Trừng cố gắng lâu như vậy, Trì Trừng còn suýt thì mất mạng nữa, cuối cùng chỉ đổi được con số bảy năm tù như có như không.

    " Đi thôi, trời hôm nay sắp mưa rồi. "

    Trì Trừng bình tĩnh nói, nhưng từ nãy tới giờ cả anh và Chúc An Sinh đều như mất đi ba phần sức lực rồi.

    Đây là kết quả cuối cùng sao? Quả nhiên giống như lời Chúc An Sinh nói, thật là nực cười.

    " Trì tiên sinh, xin chờ một chút. "

    Có người gọi Trì Trừng. Quay đầu lại, anh phát hiện ra người bước tới là Ninh Chí Minh, ông đã giao Tống Thục Nhân cho người khác chăm sóc rồi.

    " Thời gian lâu như thế này rồi, tôi còn chưa có lần nào nghiêm túc cảm ơn Trì Trừng tiên sinh và Chúc An Sinh tiểu thư. "

    Dứt lời, Ninh Chí Minh đã quỳ xuống, Trì Trừng có hơi hoảng hốt, anh vội vàng đỡ ông đứng lên.

    " Rất xin lỗi, tôi không thể làm tốt hơn được nữa. "

    " Không. Có thể để Ninh Vũ Nhu an nghỉ tốt, tôi đã rất vui rồi. Nhưng mà con bé đúng là quá ngốc, chỉ vì ngốc mà lên thuyền cùng người khác. Tới cả việc phá thai cũng không nói cho chúng tôi biết, làm cho chúng tôi luôn nghĩ rằng con bé vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu sự đời, chuyện này cũng trách tôi. "

    Ninh Chí Minh nói tới đây còn nở nụ cười tự giễu.

    " Nhưng con bé vẫn là một đứa bé ngoan. Tôi nghĩ nếu không phải con bé thấy rõ bộ mặt thật của bạn trai cũ thì con bé sẽ không phá thai. Hẳn là con bé nghĩ đứa bé không nên có một người bố như thế. "

    " Có lẽ là vậy. Chỉ là con bé quá ngốc, cho nên không hiểu, tôi là bố nó, cho nên dù con bé có ra sao thì tôi vẫn yêu thương nó. Giống như lúc còn nhỏ vậy, khi đó con bé bị những đứa trẻ khác bắt nạt, tôi nhất định sẽ giúp con bé giáo huấn những đứa trẻ đó một trận. Nhưng mà có vẻ trẻ nhỏ thường không hiểu tấm lòng của bố mẹ, cậu nói xem có phải không, Trì tiên sinh? "

    " Cô ấy thật hạnh phúc. "

    " Thế sao? Nói nhiều như vậy rồi, có làm chậm trễ thời gian của Trì tiên sinh không? Cuối cùng, tôi hy vọng cậu và Chúc An Sinh tiểu thư có thể bình an, khỏe mạnh cả một đời, tạm biệt. "

    Sau đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng không còn gặp lại Ninh Chí Minh nữa, hai người cũng không gặp lại đám người mặc đồ đen kia.

    Chúc An Sinh chỉ nhớ là, về sau, cả thành phố Houston đều chìm trong nước mắt.

    Tác giả có lời muốn nói: Vụ án này thật sự kết thúc rồi. Nhưng vẫn còn một chương nữa kể về câu chuyện trước đó, đây chính là điểm mấu chốt của câu chuyện.

    Còn nữa, vụ án lần này quá nặng nề rồi, vụ án tiếp theo tôi viết sẽ nhẹ nhàng hơn, cũng sẽ không dài như thế này nữa.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 63: 12 người đàn ông giận dữ [12 Angry Man]

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    *12 Angry Man: Đây là một bộ phim của Mỹ được sản xuất năm 1957. Bộ phim được chuyển thể từ vở kịch truyền hình cùng tên của Reginald Rose. Bộ phim được chính Rose viết kịch bản và sản xuất, đạo diễn phim là Sidney Lumet. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về bộ phim trên google nhé ^^

    Hôm nay Charlie Garcia không đi tới chỗ làm của mình, đó là một chỗ bán oto, ngược lại, vị khách hàng muốn mua xe lại gọi điện cho hắn. Charlie Garcia đem sự thật là chiếc xe được khách hàng nhìn trúng thật ra một chiếc xe đã qua sử dụng cho khách hàng biết.

    Không lâu sau đó, cấp trên của Charlie Garcia gọi điện thoại tới. Trong cơn tức giận, ông chuẩn bị sẵn sàng giáo huấn Charlie Garcia một trận, nhưng lúc này Charlie Garcia lại không nhận điện thoại của ông. Charlie Garcia chỉ liếc mắt nhìn điện thoại một cái, sau đó hắn nhấn nút tắt cuộc gọi.

    Sau khi tắt điện thoại, Charlie Garcia cười đầy thỏa mãn, hắn nhìn vào trong gương như thấy bóng hình mình từ mười mấy năm trước. Cuối cùng, hắn một lần nữa mặc trang phục đua xe lên.

    Đáng tiếc, bây giờ hắn đã không còn sự hăng hái khí phách như thời còn trẻ nữa, hiện giờ hắn giống phần lớn người đàn ông trung niên, bụng phệ, trên đầu tóc càng lúc càng thưa thớt. Tất cả mọi thứ đều có vẻ quá tệ, Charlie Garcia dám đánh cược rằng, trước đó hắn không nghĩ bây giờ mình lại có bộ dáng như này.

    Nhưng Charlie Garcia không hối hận. Ngay lúc nghe thấy trong phòng sinh vang lên tiếng khóc, hắn liền hiểu rõ, cả đời này hắn sẽ không hối hận.

    Hiện giờ, cuối cùng Charlie Garcia cũng mặc lại được bộ trang phục đua xe. Đáng tiếc, giờ việc đua xe không còn giống với lúc trước nữa, lúc đi vào cửa hàng bán xe đua, ông chủ còn bị hắn làm cho khiếp sợ, ông chủ cửa hàng không ngờ một người đàn ông tuổi này rồi còn đi mua xe đua.

    Cuối cùng, Charlie Garcia cũng mang theo chiếc xe yêu thích của mình vừa được đổi mới đi tới thành phố Houston, một nơi nổi tiếng về đua xe.

    Dường như Charlie Garcia nghe được tiếng cười đầy trào phúng của đám thanh thiếu niên. Hắn trực tiếp đặt cược khoảng một nghìn đô la Mỹ, cuối cùng, sau mười mấy năm, hắn lại được tận hưởng cảm giác phóng nhanh như điện xẹt rồi.

    Thiếu niên cùng thi đấu với Charlie Garcia cũng phải giật mình với thực lực của hắn. Cậu không thể tưởng tượng được, một người đàn ông như này lại có một kỹ thuật đua xe kinh người.

    Nhưng mà cậu không ngờ rằng, ngay tại lúc Charlie Garcia sắp dành được thắng lợi, đột nhiên hắn lại giảm tốc độ rồi lập tức rẽ ngang đâm về phía đèn đường.

    Cũng giống như lúc trước vậy, Charlie Garcia không hối hận vì mình đã bế một đứa bé gái đáng yêu trắng trẻo, lúc này, hắn cũng không hối hận.

    **

    Lúc Ed Kaynish tỉnh lại, nằm ngay bên cạnh hắn là một người con gái trẻ tuổi hôm qua mới theo hắn vào đây.

    Hắn vẫn còn nhớ, ngày trước, mỗi ngày hắn tỉnh lại, người bên cạnh hắn luôn luôn là những cô gái khác nhau. Bởi vì chỉ cần hắn muốn thì bên cạnh hắn không bao giờ thiếu những cô gái thích hắn, ngay cả hiện tại cũng vậy, bên cạnh hắn không thiếu những người thường xuyên liếc mắt đưa tình với hắn.

    Cho nên, vào ngày hôm qua, khi hắn dễ dàng mời được cô gái khác, rồi cùng cô thưởng thức bữa tối.

    Bữa tối qua đi, mang theo hơi men ngà ngà say, cô gái đó còn muốn cùng Ed Keynish tiến thêm một bước nữa, nhưng mà lại một lần nữa Ed Keynish lại từ chối ý tốt đó.

    Có lẽ hắn đã quên mất, người ngày trước suốt ngày cưỡi ngựa thong dong suốt cả vạn hoa, một người đàn ông phong lưu không biết từ lúc nào đã học được cách từ chối.

    Có lẽ là từ lúc người bạn gái cũ bí mật sinh ra một đứa con rồi trả lại cho hắn, cũng từ đó về sau thì mất tích vậy.

    Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, Ed Keynish phải luôn nắm chặt thời gian, hắn không biết lúc nào thì đứa bé đó sẽ đột ngột khóc toáng lên. Có lúc nửa đêm hắn còn phải bò dậy thay tã hoặc pha sữa cho đứa bé đấy. Cứ như vậy, đứa bé đó đã chiếm hết toàn bộ thời gian sinh hoạt của Ed Keynish.

    Mãi cho đến khi tiểu thiên sứ của hắn trưởng thành, thậm chí Ed Keynish bắt đầu tưởng tượng tới viễn cảnh ở trước mặt chồng con gái mình hắn nên mang theo vẻ uy nghiêm như thế nào. Nhưng mặc kệ là hắn đã nghĩ ra bao nhiêu cảnh tượng, hắn lại không nghĩ tới, cái điều hắn không nghĩ là sẽ xảy ra lại xảy ra.

    Ed Keynish cầm lấy điện thoại của cô gái đó được đặt trên giường, đầu tiên là hắn gửi một tin nhắn tới cho bố mẹ của cô gái, sau đó hắn còn liên lạc với cả bạn trai của cô gái.

    Ed Keynish biết, người hắn gọi điện chính là người ngày trước làm tiểu thiên sứ của hắn đau lòng. Cho nên, người này không ngờ rằng, trong khi cậu chuẩn bị khí thế giáo huấn cho hắn một trận vì đã để cậu đội ‘nón xanh’ thì nghênh đón cậu lại một cú đấm.

    Đã rất lâu rồi Ed Keynish không động tay động chân với ai, cho nên lúc hắn phóng thích được sự áp lực của bản thân, hắn cảm thấy, người làm tiểu thiên sứ của hắn đau lòng thì đều đáng chết.

    Trong lúc người đó còn đau khổ nằm trên mặt đất rên rỉ thì Ed Keynish đã chủ động báo cảnh sát. Khi điện thoại báo cảnh sát vừa được thông qua, Ed Keynish biết, hắn không hề hối hận.

    **

    Ngày hôm qua, Ninh Chí Minh ở trong quán làm việc suốt đêm, ông làm gần nghìn cái bánh bao, sau khi hấp một phần bánh bao đầu tiên, ông ăn một cái, đây vẫn là hương vị Ninh Vũ Nhu thích ăn nhất.

    Trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Chí Minh đã làm xong hết chỗ bánh bao. Mùi hương của bánh bao hấp dẫn những người khách qua đường ở bên ngoài, nhưng bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra, quán này mới khai trương cách đây không lâu, buôn bán vô cùng tốt, nhưng có vẻ hôm nay không có ý định mở cửa.

    Ninh Chí Minh đem chỗ bánh bao mình đã làm chia thành một phần năm cái. Sau đó ông bỏ vào trong túi giấy. Cuối cùng, ông và Tống Thục Nhân mang theo chỗ bánh bao đó lên xe, rong theo ánh nắng ban mai đi về phía thành phố Houston.

    Ánh nắng ban mai lấp ló thức dậy tại thành phố Houston, Ninh Chí Minh đem từng phần bánh bao phát cho những kẻ lang thang ở trong thành phố.

    Đây là một ngày Ninh Chí Minh nhận được nhiều lời cảm ơn nhất, nhưng mà mỗi một lần nhận được lời cảm ơn, ông đều đặt một nụ hôn lên chiếc vòng cổ mình đang đeo. Vòng cổ ông đang đeo có ảnh chụp Ninh Vũ Nhu, cô vẫn tươi cười xinh đẹp và đầy ngọt ngào.

    Khi còn lại sáu chiếc bánh bao cuối cùng, ông đem chúng tới trước phần mộ của Ninh Vũ Nhu. Ông cẩn thận dùng khăn lau của mình lau đi sương sớm còn đọng lại trên phần mộ cô, sau đó ông đặt xuống đấy sáu chiếc bánh bao ông đem theo.

    “ Vũ Nhu, con ở bên kia có khỏe không? Hôm nay bố lại tới thăm con đây, con xem, bố còn đem theo bánh bao tới cho con nữa, bây giờ con không cần sợ ăn xong lại béo lên nữa rồi. Trước đó, vì sợ béo, con toàn cố ý không ăn bánh bao thôi. ”

    “ Vũ Nhu à, bố và mẹ đều rất nhớ con, nhưng mà con yên tâm, mẹ con sẽ dần dần bình ổn lại thôi. Chỉ là, bố sợ đây là lần cuối cùng bố có thể tới thăm con, cho nên sau này con đừng vì bố không tới thăm con mà tức giận nhé, được không? ”

    Ninh Chí Minh cứ thế ở trước bia mộ khoảng một tiếng đồng hồ, trong một tiếng này, ông dường như đã nhớ lại toàn bộ kỷ niệm của ông và Ninh Vũ Nhu.

    Cuối cùng, ông sờ sờ vào vũ khí lạnh băng nằm trong túi mình.

    Ninh Chí Minh đi tới một con phố có đông người qua lại, vừa vặn lúc đó có mấy chiếc xe cảnh sát gầm rú inh ỏi đi qua, điều đó đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

    Tất cả mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy. Chuyện gì xảy ra hấp dẫn nhiều xe cảnh sát vậy.

    Ninh Chí Minh mỉm cười khi nhìn thấy tất cả. Ông hiểu đang có chuyện gì xảy ra, bọn họ đều sẽ không hối hận.

    Ninh Chí Minh quay đầu nhìn thấy một cửa hàng, ông bình tĩnh đi vào trong đó, cuối cùng, ánh mắt ông còn xẹt qua một tia lạnh lùng, ông lấy súng ra chĩa thẳng về phía nhân viên thu ngân.

    “ Xin lỗi, nhưng mà cô có thể lấy hết toàn bộ tiền mặt ở đây đưa cho tôi không? ”

    Nhân viên vừa kinh ngạc vừa cảm thấy sợ hãi, cô nhanh chóng lấy toàn bộ tiền mặt hiện có để đưa. Nhưng mà cô không hiểu sao lại có người cướp kỳ lạ như thế này nữa, cho dù nhìn thấy khách hàng trong cửa hàng báo cảnh sát cũng không hề ngăn lại hay có hành động gì khác.

    Trên thực tế, những người này đều không biết, vào giây phút này, toàn bộ thành phố Houston đã xảy ra 12 vụ án ‘phạm tội’.

    **

    Lúc Ninh Chí Minh nhìn thấy một mình Parker Martinez đi vào trong nhà vệ sinh, ông liền yên lặng lấy từ dưới đáy giường ra một chiếc chủy thủ ông đã giấu sẵn dưới đó.

    Ninh Chí Minh vào ngục giam này đã được hai ngày, ông cũng đã thăm dò tình huống ở đấy.

    Quả nhiên, dù đang ở trong ngục giam, sinh hoạt của Parker Martinez vẫn giống như một vị vua.

    Thức ăn hắn ăn đều do đầu bếp chuyên nghiệp làm, phòng trong nhà tù của hắn cũng được chuẩn bị phòng đơn, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh hắn cũng được một cái riêng. Có thể nói, ngoại trừ việc hắn không thể ra ra vào vào ở ngục giam thì sinh hoạt của hắn cũng chẳng có gì thay đổi.

    Đây là công đạo của pháp luật sao? Ninh Chí Minh nghĩ mà buồn cười. Đặc biệt, ông còn hiểu rất rõ ràng, nếu không phải vụ án này hấp dẫn độ chú ý quá cao thì có khi ở trong ngục giam hắn cũng liên tục vung tiền để mua sự xa hoa trong tù. Thế mới đúng như một kỳ nghỉ phép giành cho hắn.

    Nhưng mà sao Ninh Chí Minh có thể chịu đựng được tất cả những điều này?

    Ông không thể nhịn được! Người nhà của những nạn nhân mất tích khác cũng không thể nhịn được! Cho nên, sau khi phán quyết trôi qua sáu tháng, bọn họ đã nghĩ ra một kế hoạch không có kẽ hở nào.

    Bao gồm cả Ninh Chí Minh thì có mười hai người cùng nhau phạm tội. Không ai biết mình có thể tiếp xúc được với Parker Martinez trong ngục giam hay không, hay không ai biết mình phải chấp hành đao phủ của thẩm phán.

    Ninh Chí Minh cảm thấy vô cùng hưng phấn khi biết mình có thể trở thành người kia.

    Mà ở trong nhà giam chung ông có quen một người đang ở trong ngục giam nhưng vẫn buôn lậu vật phẩm nguy hiểm. Cho nên, Ninh Chí Minh đã lấy từ chỗ hắn được một cây chủy thủ này.

    Cuối cùng, vào lúc người khác không để ý, Ninh Chí Minh cũng đi vào nhà vệ sinh đó.

    Parker Martinez đang giải quyết trong nhà vệ sinh. Căn bản hắn không nghĩ tới sẽ có người theo hắn đi vào trong này, hắn càng không ngờ rằng, khi hắn vừa mới thấy người kia, ở giây tiếp theo, người kia đã vọt tới trước mặt hắn. Cuối cùng, một cây chủy thủ hung hăng đâm vào ngực hắn.

    “ Ông… ”

    Parker Martinez muốn nói chuyện nhưng mà Ninh Chí Minh không hề cho hắn có thời gian để mở miệng. Chợt, thêm một nhát nữa đâm xuyên qua bụng hắn.

    Mới vừa đâm xong nhát thứ hai, Ninh Chí Minh dường như phát điên mà đâm liên tục thêm bảy nhát nữa. Parker Martinez đã sớm chết trong tình trạng hai mắt vẫn mở trừng trừng, máu từ trong miệng hắn trào ra, rồi từ những vết thường trên người nữa, máu của hắn chảy ra nhiều tới như muốn chảy ra một biển máu.

    Nhưng Ninh Chí Minh vẫn không dừng tay lại. Ông vẫn liên tục đâm chủy thủ vào người Parker Martinez, mỗi một lần cây chủy thủ được rút ra đều kéo theo máu văng ra bắn tung tóe. Một vệt máu hiện lên trên vách tường, một vệt máu xuất hiện trên trần nhà, tất cả như được tái hiện lại thảm án trên du thuyền Eros.

    Tổng cộng là ba mươi bảy nhát dao, cuối cùng cả người Ninh Chí Minh như được tắm máu mà đi ra khỏi chỗ của Parker Martinez.

    Tất cả đều kết thúc rồi.

    Cuối cùng, Ninh Chí Minh cũng có thể vui vẻ cười một tiếng, một ít máu theo dòng chảy vào miệng ông. Thực sự đau khổ.

    **

    Cùng một ngày hôm đó, trong khi Trì Trừng còn không biết Parker Martinez đã chết thì anh lại nhận được một tin do Ninh Chí Minh gửi tới.

    Ở trong tin được gửi, Ninh Chí Minh đã viết cho anh một đồng thoại*:

    *Đồng thoại: Câu chuyện dành cho thiếu nhi.

    Ngày xửa, ngày xưa, từ rất lâu trước kia, ở trong rừng rậm có một người thợ săn sống với vợ mình. Mỗi một ngày, thợ săn đều bắt được rất nhiều con mồi, dựa vào bản lĩnh săn bắn, thợ săn cùng vợ của mình đã trải qua những ngày tháng vô cùng hạnh phúc.

    Mãi cho tới một ngày, vợ của người thợ săn sinh được một bé gái. Vì để cho con gái có một cuộc sống tốt hơn, người thợ săn đã từ bỏ nghề săn thú, hắn đưa vợ con mình dọn tới thị trấn để ở, ở nơi đó, người thợ săn bắt đầu học trồng trọt.

    Tất cả mọi người đều yêu quý người thợ săn. Bởi vì bọn họ không biết trước đây hắn từng là một người thợ săn, mọi người chỉ cảm thấy hắn là một người hàng xóm vô cùng tốt bụng lại còn thân thiện. Mãi cho tới một ngày, một con sói độc ác bắt mất con gái của người thợ săn.

    Một ngày đó, người thợ săn lại một lẫn nữa cầm cao súng của mình lên.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 64: Răng

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Vụ thảm án trên du thuyền Eros trôi qua được hai tháng, cuối cùng Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng có được một kỳ nghỉ hiếm hoi. Sự thật là, Trì Trừng đã cho toàn bộ nhân viên trong viện nghiên cứu nghỉ, ba ngày tiếp theo viện nghiên cứu sẽ từ chối tất cả vụ án được ủy thác.

    Cho nên, Chúc An Sinh quyết định hôm nay sẽ làm cho Trì Trừng một bàn tiệc lớn như đã hẹn.

    Ở trong siêu thị trên phố người Hoa, Chúc An Sinh đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mình cần, Trì Trừng ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, đẩy xe chở hàng.

    " An Sinh, em định làm món nào cho anh ăn vậy? "

    Trì Trừng tò mò hỏi cô một câu, đúng lúc này thì Chúc An Sinh dừng lại trước quầy hàng bán cải trắng. Vì thế cô cầm một cây cải trắng lên, để lộ ra nụ cười giảo hoạt.

    " Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc. "(*)

    *Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc: đây là một món canh được làm từ các nguyên liệu như cải trắng, rau chân vịt (là phỉ thúy), đậu hủ (là bạch ngọc) rồi nấu lên cùng với cơm cháy còn thừa (là trân châu). Trong dân gian tương truyền tên món canh "trân châu phỉ thúy bạch ngọc" này bắt nguồn từ Thái tổ Chu Nguyên Chương. Hoàn cảnh nhà Chu Nguyên Chương nghèo khó, chưa từng được ăn no bụng, thường xuyên xảy ra cảnh cả ngày không được miếng ăn nào. Có một lần, ba ngày liên tiếp ông không có gì ăn, đói quá hoa mắt, ông ngất đi ngay giữa phố. Có một bà lão đi qua thấy thế mới cứu ông, đưa về nhà. Khi đó trong nhà bà lão chỉ có rau chân vịt và đậu hủ, một ít rau xanh và cơm thừa. Bà nấu một bát lên cho Chu Nguyên Chương ăn. Chu Nguyên Chương ăn xong, lấy lại được tinh thần, sau đó ông hỏi bà lão xem vừa nãy ông được ăn cái gì. Bà lão đã nói đùa rằng đấy là "canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc"

    " Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc? Tên gọi này đúng là rất dễ nghe, là món ăn bí mật của em sao? "

    Chúc An Sinh bị bộ dáng hứng thú của Trì Trừng chọc cười, quả nhiên Trì Trừng không biết ý nghĩa của canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc là gì. Sau đó, cô còn làm ra vẻ mình là một cô giáo đang đứng giảng cho học sinh nghe.

    " Tiếng Trung của anh đúng là không tồi, nhưng sự thật là lịch sử Trung Quốc lâu đời như thế mà anh chẳng biết tí gì. Vậy em sẽ nói thật cho anh biết, canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc chính là cơm thừa canh cặn trộn vào nhau để cho anh ăn đấy. "

    " Chuyện này sao trách anh được, ai bảo anh sinh ra ở Mỹ chứ. Em chưa nghe thấy câu nói này bao giờ sao? Trên thế giới, những cuốn sách mỏng nhất là về lịch sử nước Mỹ và món ăn của Anh. Nhưng mà, vừa vặn lịch sử và các món ăn của Trung Quốc lại thuộc vào danh sách những thứ nhiều nhất thế giới. Em thông minh như vậy, anh nghĩ hôm nay chắc chắn em sẽ mở mang kiến thức cho anh một lần. "

    " Được rồi. "

    Chúc An Sinh làm ra vẻ như mình sẽ cố gắng làm thật tốt. Nhưng mà vừa mới nói xong, cô đột nhiên ý thức được hình như có cái gì đó không đúng lắm.

    " Trì Trừng, sao miệng anh hôm nay lại ngọt thế? "

    " Có à? "

    Trì Trừng muốn phủ nhận nhưng Chúc An Sinh lại bắt được vẻ hí hửng thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh.

    " Nói nhanh! Rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì? "

    Dáng vẻ của Chúc An Sinh trong phút chốc biến thành dáng vẻ uy nghiêm như đang hỏi cung phạm nhân, ánh mắt của cô khiến Trì Trừng không thể né tránh.

    " Được rồi, anh nói. Thật ra hôm nay còn có người khác muốn tới nhà chúng ta ăn cơm. " Trì Trừng nói, dáng vẻ của anh như là mình oan ức lắm.

    " Người khác? Ai thế? "

    " Em quên rồi à? Lúc trước, khi mà anh cần Geoffrey bay gấp tới thành phố Houston, anh đã hứa với cậu ấy là sẽ bồi thường. Nhưng mà khi cậu ấy nghe thấy việc em sẽ làm cho anh một bữa tiệc lớn thì cậu ấy vứt luôn không cần tới chỗ tiền thưởng, anh đã đồng ý việc cậu ấy muốn tới đây ăn cơm. "

    Nghe Trì Trừng thành thật nói xong, bỗng Chúc An Sinh không biết nên khóc hay nên cười. Cô dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn Trì Trừng, rõ ràng đây là một cơ hội tốt để tận hưởng thế giới hai người, không ngờ Trì Trừng vì tiết kiệm một chút tiền thưởng mà phá luôn.

    " Anh vui vẻ là được rồi. "

    Chúc An Sinh nói xong liền muốn rời khỏi đó, nhưng cô không ngờ Trì Trừng thế mà chưa nói xong.

    " Thật ra vẫn còn một việc nữa. "

    Nói ra những lời này, Trì Trừng bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, anh ho khan một tiếng để chữa ngượng.

    " Vẫn còn nữa? Trì Trừng, rốt cuộc anh đã là những chuyện gì rồi? Em cho anh ba mươi giây để kể lại hết tất cả mọi việc. "

    " Sau khi anh đồng ý với việc mời Geoffrey tới ăn cơm, cậu ấy lại đưa ra lời đề nghị để trợ lý Brian của cậu ấy tới ăn cơm cùng. Sau đó, Brian không cẩn thận mà để lộ tin tức về buổi tiệc ra ngoài, vì thế, những người khác ở viện nghiên cứu cũng biết hết rồi..."

    Trì Trừng vừa nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa, bởi vì anh phát hiện ra sắc mặt Chúc An Sinh càng lúc càng tái xanh.

    " Trì Trừng, anh nói thật đi, rốt cuộc ngày hôm nay có bao nhiêu người tới nhà anh ăn cơm. "

    " Đại khái là, hình như là, mọi người trong viện nghiên cứu đấy. "

    Trì Trừng nhanh chóng nói nốt nửa câu sau, dù là thế nó cũng không cứu anh ra được khỏi biển lửa.

    " Anh đang đùa em đúng không? " Giờ Chúc An Sinh cảm thấy vô cùng hoài nghi nhân sinh.

    " Em yên tâm, thật ra bọn họ dễ nuôi lắm. Em không cần làm món gì phức tạp đâu, em cứ làm đơn giản một chút là được. Ví dụ như cái này này... " Trì Trừng nói, đồng thời anh tiến tới trước một quầy hàng khác lấy một gói lớn xúc xích: " Anh cảm thấy, bằng tài nấu ăn của em, hay là em cứ đem xúc xích chiên lên cho bọn họ ăn đi, có khi thế thôi cũng làm bọn họ ngạc nhiên lắm đấy. "

    " Anh đúng là một ông chủ tốt. "

    Chúc An Sinh trừng mắt nhìn Trì Trừng một cái, sau đó cô quay người đi thẳng tới khu hải sản, không thèm quay đầu lại nhìn anh nữa.

    " An Sinh, em muốn làm gì đấy? "

    Trì Trừng vội vàng bỏ gói xúc xích lại, đẩy xe hàng đuổi theo cô.

    " Anh giúp em mời nhiều người như vậy, đương nhiên em không thể bạc đãi bọn họ rồi. Hôm nay em sẽ làm cho mọi người ăn tôm nõn xào với rau xanh, sườn xào chua ngọt, còn có cả sủi cảo gói thịt cua nữa. "

    Nghe thấy Chúc An Sinh nói những lời này, Trì Trừng cười tươi đến nỗi để lộ ra hàm răng sáng bóng.

    " An Sinh, em đúng là tốt nhất. Anh biết chắc chắn em sẽ không từ chối anh, đương nhiên, cho dù bây giờ em từ chối cũng vô dụng. Bây giờ bọn họ đã bắt đầu đến nhà chúng ta mở tiệc rồi. "

    Trì Trừng vừa nói xong thì đột nhiên Chúc An Sinh dừng bước chân lại. Sau đó, cô từng chút từng chút tiến tới gần Trì Trừng, cô còn đưa tay chỉnh sửa lại quần áo cho anh, chờ chỉnh xong rồi, cô lại đặt hai tay mình lên vai anh.

    " Giờ anh mới biết em tốt như vậy sao? Thế, nếu em đã tốt như vậy thì anh nên thể hiện chút gì đó chứ? Cho nên, tí nữa anh hãy bóc tôm và lọc thịt cua nhé, Trì Trừng, anh cảm thấy thế nào? "

    Đúng là kịch bản mà! Hóa ra đây là kịch bản mà Chúc An Sinh đã chuẩn bị!

    Cuối cùng Trì Trừng cũng hiểu ra tất cả. Nhưng anh không dám từ chối lời đề nghị của cô, bởi vì anh sợ nhỡ đâu Chúc An Sinh không vui, có khi cô có thể chặt đầu anh cho vào nồi ninh lên đấy.

    Nhưng mà bóc đủ số tôm để cho người ở viện nghiên cứu, rốt cuộc anh phải bóc bao nhiêu đây?

    Giờ bỗng nhiên Trì Trừng cảm thấy hận cái lúc mình đồng ý để Geoffrey tới ăn cơm, sao lúc đó anh có thể ngu như thế chứ.

    Cuối cùng, Trì Trừng gật đầu một cách khó khăn. Anh vẫn phải duy trì nụ cười trên môi mình, vì anh biết tay của Chúc An Sinh vẫn còn đang đặt trên vai anh. Thấy anh nghe lời như thế, cuối cùng Chúc An Sinh cũng để lộ ra một nụ cười hài lòng.

    Mua sắm ở siêu thị xong quay trở lại biệt thự, việc đầu tiên Chúc An Sinh làm là đem con cua lớn đi hấp. Sau đó, cô mang một túi tôm lớn ra cho Trì Trừng. Đột nhiên, Trì Trừng có cảm giác như mình là một nhân viên bé nhỏ dưới quyền một ông chủ có lòng dạ đen tối. Nhưng mà anh không dám giận cũng chẳng dám nói, anh chỉ có thể ngồi yên lặng cúi đầu bóc tôm.

    " Ngoan lắm, anh nhớ bỏ sạch những phần không cần thiết đi nhé. "

    Chúc An Sinh nói xong còn không quên sờ sờ vuốt vuốt mặt Trì Trừng mấy cái, cô càng sờ thì đầu Trì Trừng cúi xuống càng thấp. Trong nháy mắt, không hiểu sao cô cảm giác Trì Trừng giống như người vợ nhỏ đang tủi thân thế nhỉ?

    Đối với việc này, cô vô cùng hài lòng.

    Nhìn Trì Trừng bóc tôm được một lúc thì cô cảm thấy nhàm chán. Chúc An Sinh xoay người đi ra khỏi phòng bếp, cô đi tới chỗ thang máy, đi xuống tầng hầm của biệt thự để gia nhập bữa tiệc với mọi người.

    Hai mươi phút sau, một lần nữa Chúc An Sinh quay trở lại phòng bếp. Động tác của Trì Trừng không nhanh không chậm, anh đã bóc được một nửa chỗ tôm đấy, Chúc An Sinh liếc nhìn đầu ngón tay Trì Trưng hơi phồng lên vì bóc tôm, nhìn xong không nhịn được mà đau lòng.

    " Được rồi, anh cứ để đó đi, chỗ còn lại em sẽ làm tôm rim chua ngọt. "

    Trì Trừng nghe xong liền nhanh chóng bỏ đồ dùng trong tay ra, nhưng mà giây tiếp theo, Chúc An Sinh lại bê ra cua lớn đã được hấp xong.

    Lúc hấp, Chúc An Sinh không để lửa lớn, cho nên giờ thời gian cũng vừa vặn để hấp chín cua.

    " Còn nữa à? "

    Trì Trừng kêu lên một cách đầy tuyệt vọng, Chúc An Sinh nhìn bộ dáng đáng thương của anh thì không nhịn được cười. Sau đó, Chúc An Sinh thuần thục băm một chút gừng, rồi cô bỏ chỗ gừng băm đó vào một khay nhỏ để giấm.

    " Đáng tiếc, cua ở đây chỉ là cua Mỹ. Nếu như là loại cua lớn ở hồ Dương Trừng thì ăn sẽ có mùi vị tuyệt vời hơn nhiều. Nhưng mà, chỗ cua này bây giờ coi như tạm chấp nhận. "

    Chúc An Sinh nói, sau đó cô thuần thục bẻ một bên càng cua ra. Đầu tiên, cô lấy gạch cua ra, rưới lên đó một chút giấm, cuối cùng cô đút cho Trì Trừng ăn.

    " Ăn rất ngon. "

    Trì Trừng nuốt gạch cua xuống, anh nhịn không được muốn cười, anh biết, Chúc An Sinh vẫn đau lòng vì anh.

    " Hóa ra hai người ở đây ăn vụng à. "

    Một thanh âm vang lên phá vỡ bầu không khí ở đây. Chúc An Sinh và Trì Trừng xấu hổ phát hiện ra mọi người trong viện nghiên cứu không biết từ lúc nào đã chạy tất lên đây rồi.

    Người đầu tiên đi vào phòng bếp là Kiều Trì Na, cũng chính cô ấy là người kinh ngạc kêu lớn. Theo sau cô ấy, là mười mấy nhân viên khác chen nhau đi vào trong phòng bếp.

    Vì để xua đi sự xấu hổ, Chúc An Sinh chỉ có thể lấy cớ là Trì Trừng đang giúp bọn họ thử đồ ăn. Sau đó, Chúc An Sinh đành từ bỏ việc làm sủi cảo nhân thịt cua, cô trực tiếp bưng chỗ cua đó đi ra ngoài, rồi hướng dẫn mấy người Mỹ ở đó cách ăn cua này như thế nào.

    Chúc An Sinh còn làm thêm nước chấm cho bọn họ, vì thế Chúc An Sinh thấy được hình ảnh một đám người Mỹ đang cố gắng để ăn được cua.

    " Trì Trừng, anh ở đây tiếp mọi người đi, em đi vào trong nấu đây. "

    Cuối cùng, Chúc An Sinh không thể nhịn cười được trước cách ăn của mọi người. Cô quyết định sẽ tạm lánh vào trong phòng bếp một lúc, một lần tránh này của cô là tránh nửa tiếng đồng hồ. Nhưng cũng nhờ thế mà Chúc An Sinh thuận lợi làm xong tôm nõn xào rau xanh, sườn xào và tôm rim chua ngọt. Sau khi cô mang mấy món ăn phù hợp với khẩu vị người nước ngoài lên, trong một ngày, cô lại thu thập được một biệt danh mới, là đầu bếp Michelin.

    ***

    Ngày hôm sau, khi Chúc An Sinh đang ngồi trong thư phòng đọc sách thì nhận được điện thoại của Trì Trừng. Qua cuộc điện thoại này cô biết, Trì Trừng muốn cô đi cùng anh ăn bữa cơm trưa này.

    Ban đầu, Chúc An Sinh chẳng có chút hứng thú nào, nhưng sau khi cô nghe được ai là người tới cùng, cô lập tức gật đầu.

    Hôm nay, người cùng ăn trưa với Trì Trừng chính là người bạn làm phóng viên của anh. Đó là Mark Spiegel. Chúc An Sinh biết, đây chính là người đạt được giải thưởng Pulitzer, một nhân vật lớn như thế này không lẽ cô lại không muốn làm quen.

    Huống hồ, Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, những lúc gặp khó khăn trong việc phá án, Trì Trừng chỉ cần một cuộc điện thoại là đã giải quyết được. Cô cũng muốn mình có quan hệ rộng như vậy.

    Cuối cùng, lúc chuẩn bị lên, Chúc An Sinh cũng thấy được Trì Trừng bên ngoài cửa nhà hàng.

    Trong nhà hàng, Chúc An Sinh gặp được Mark Spiegel, chào hỏi nhau một lượt xong, người phục vụ đã đi sang bên này đợi Chúc An Sinh gọi món.

    Món ăn chính Trì Trừng dùng là bít tết, còn món ăn của Mark Spiegel thì cô thấy hơi lạ, Chúc An Sinh không nhịn được mà tò mò hỏi một câu.

    " Đây là gì thế? "

    " Đây là món ăn đặc biệt trong nhà hàng chúng tôi. Chân giò hun khói chiên lên cùng với phô mai, chân giò hun khói được nhập từ nhà xưởng chuyên cung cấp lớn nhất New York và đây cũng là nơi cung cấp tốt nhất nữa. Chân giò hun khói được cắt ra rồi chiên sơ qua dầu ăn, cuối cùng, chúng tôi sẽ rưới lên phần chiên đó một lớp phô mai nóng. Đây là món ăn bán chạy nhất ở nhà hàng chúng tôi. "

    Người phục vụ kiên nhẫn giải thích cho Chúc An Sinh hiểu.

    " Cô có thể nếm thử, tôi thường xuyên tới đây ăn món này đó. "

    Mark Spiegel nói xong liền cắt một miếng chân giò hun khói, hắn bọc lên đó một lớp phô mai nóng chảy, cuối cùng, hắn đưa vào miệng.

    Chúc An Sinh thấy thế cũng bị cuốn hút theo. Cô kiểm tra lại lần nữa món ăn cô gọi ở chỗ người phục vụ, sau đó đúng lúc người phục vụ chuẩn bị rời đi thì Mark Spiegel kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.

    Tiếng kêu của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn nhổ miếng chân giò hun khỏi mà hắn vừa cho vào miệng ra.

    Chúc An Sinh thấy một đống thức ăn bị nhai tới nát nhừ đó có dính chút gì đó đỏ đỏ, mà trong miệng Mark Spiegel dường như phun ra cả máu.

    Chúc An Sinh không hiểu tại sao đột nhiên Mark Spiegel lại như vậy. Nhưng Trì Trừng đã đứng lên, chỉ thấy anh đang dùng nĩa giúp Mark Spiegel nhổ đồ gì đó trong miệng ra. Không ai hiểu rốt cuộc anh đang làm cái gì, thậm chí, còn có người nhìn về phía anh bằng ánh mắt chán ghét, mãi cho tới khi bọn họ nhìn thấy thứ mà Trì Trừng lấy ra.

    Đó là một cái răng của con người.

    Tác giả có lời muốn nói: Vụ án trước đó quá nghiêm trọng, cho nên chương này tôi sẽ viết một chút về cuộc sống hàng ngày. Còn nữa, chúc mọi người sẽ được thưởng thức nhiều món ăn ngon nhé.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 65: New York trở thành ác mộng

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Chúc An Sinh trợn tròn hai mắt nhìn cái răng, không ai có thể tưởng tượng được, thứ mà Mark Spiegel nhổ ra lại là thứ này.

    “ Gần đây cậu không tới chỗ nha sĩ sao? ”

    Trì Trừng vừa hỏi Mark Spiegel vừa lấy khăn tay ra đưa cho hắn. Nhưng sau khi Mark Spiegel lau miệng xong, hắn lại nói một câu khiến cho người khác thấy kinh hãi.

    “ Đây không phải là răng của tôi. ”

    Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng thời quay lại nhìn về phía cái răng đã được lấy ra, trong phút chốc, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng có một suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn rồi!

    “ Chồng, anh xem xem, nếu cái răng kia không phải của anh ấy thì là của ai chứ? ”

    Ở một chỗ xa xa, có một người phụ nữ khó hiểu quay ra hỏi người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Mà cô ấy không phát hiện ra, lúc này, chồng cô ấy đang nhìn đĩa chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai mình đã ăn được một nửa bằng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ. Khóe miệng hắn còn hơi run rẩy, ở bên trong dạ dày của hắn giống như là có một bàn tay đang quấn lấy. Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được, bắt đầu nôn mửa.

    Khi người đàn ông này nôn, ở đây cũng bắt đầu nháo nhào cả lên. Các thực khách trong nhà hàng, đa số là những thực khách đã gọi món chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai, họ đang thi nhau trút hết những cái gì có trong dạ dày của mình ra. Đây là cơn ác mộng mà cả đời này bọn họ khó có thể tưởng tượng ra.

    Trì Trừng không có thời gian đi quan tâm tới các thực khách đang bắt đầu phản ứng lại. Sự chú ý của anh bây giờ đã đặt toàn bộ lên đĩa chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai mà Mark Spiegel chưa ăn hết. Chúc An Sinh thấy anh dùng dao nhẹ nhàng cắt miếng chân giò hun khói ra, bề ngoài chân giò hun khói được chiên lên nên hơi sạm màu, nhưng bên trong thì lại vô cùng hấp dẫn.

    Trì Trừng cắt một miếng thịt chân giò hun khói, xiên bằng nĩa rồi cho lên mũi ngửi ngửi, mùi hương của món ăn xông thẳng lên đại não anh.

    “ Trì Trừng, anh đừng nói với em là anh định ăn luôn miếng chân giò hun khói đang trong tay anh nhé. ”

    Chúc An Sinh dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Trì Trừng, đặc biệt, ở xung quanh cô lúc này có rất nhiều thực khách đang nôn mửa. Từ trước tới này cô chưa từng xem Hannibal*, Chúc An Sinh biết Hannibal chính là một nhân vật nghệ thuật được tô vẽ tỉ mỉ, vô cùng hoàn hảo.

    *Hannibal: Là một bộ phim dài tập thể loại kinh dị viễn tưởng, điều tra hiện trường vụ án của Mỹ, được sản xuất vào năm 2012. Các bạn có thể xem thêm trên các web phim ^^

    “ Anh không có sở thích đặc biệt như thế đâu. ” Trì Trừng cười nói, đồng thời anh buông miếng chân giò hun khói kia xuống: “ Chỉ là, anh nghe thấy được hơi thở của sự phạm tội. ”

    Nói xong với Chúc An Sinh, Trì Trừng lại nhìn về phía người còn lại đang đứng một bên, đó là người phục vụ đã bị dọa cho ngây người ra rồi.

    “ Ngại quá, cô có thể nói cho tôi biết công ty chuyên cung cấp chân giò hun khói là công ty nào không? ”

    “ Hả? ” Người phục vụ đó như được đánh thức khỏi cơn ác mộng, sau đó cô máy móc trả lời: “ Công ty Bill, đúng, chính là công ty Bill. ”

    “ An Sinh, bây giờ em lập tức lên mạng tìm hiểu về công ty Bill đi, anh sẽ báo cảnh sát. ”

    Nhận được sự phân phó của Trì Trừng, Chúc An Sinh không dám chậm trễ một giây phút nào. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm mọi thông tin xuất hiện trên mạng liên quan tới công ty này. Cùng lúc đó, Trì Trừng cũng gọi điện thoại báo cảnh sát.

    Nhưng mà người đáng để bội phục nhất vẫn là Mark Spiegel. Từ vẻ mặt rối rắm của hắn có thể thấy, sự đau đớn của hắn vẫn chưa biến mất. Nhưng hắn chỉ nhíu chặt mày, rồi lôi cái máy ảnh hắn hay mang theo bên người ra, hắn chụp lại toàn bộ cảnh tượng trong nhà ăn, chụp xong rồi hắn mới ngã ra ghế, mất hết sức lực.

    “ Tra được gì không? ”

    Báo cảnh sát xong, Trì Trừng quay sang hỏi tình hình bên Chúc An Sinh, đồng thời anh đem cái răng mà Mark Spiegel vừa nhổ ra đặt vào một cái khay sạch khác. Trì Trừng đổ một chút nước vào khay, rửa sạch cái bẩn bám trên răng, hình dáng ban đầu của răng lộ ra.

    “ Tra được rồi. Công ty Bill là một công ty được thành lập cách đây mấy năm, hiện tại đang là nơi cung cấp thịt lớn nhất ở đây. Có thể nói, ở mỗi ngóc ngách tại New York đều có sản phẩm của công ty Bill. Thậm chí, hai năm trở lại đây, thị trường của công ty đã được mở rộng, họ bắt đầu xuất khẩu sản phẩm của mình ra bên ngoài. Nhưng bây giờ xem ra, khả năng động tay động chân của mục tiêu là không lớn. ”

    Chúc An Sinh nói xong, cô lại không nhịn được mà nhìn về phía Mark Spiegel, có thể nói, chuyện chân giò hun khói mà công ty Bill cung cấp có lẫn răng người trong đó, không phải là chuyện xui xẻo nhất đối với công ty. Mà người xui xẻo nhất ở đây chính là người ăn phải đĩa chân giò hun khói có răng đó, Mark Spiegel, đây còn là một vị phóng viên có tiếng.

    “ Ừm, được rồi. À, Chúc An Sinh, em thử lại đây nhìn xem, em có thể biết được tin tức gì từ cái răng này không?

    Trì Trừng để cho Chúc An Sinh tiến tới gần chỗ mình, mà lời anh nói cũng khiến Mark Spiegel cảm thấy hứng thú.

    “ Chỉ có một cái răng ở đây, hai người có thể nhìn ra cái gì chứ? ” Mark Spiegel hỏi một câu, hắn vô cùng tò mò đấy, nhưng đó chỉ là phản ứng xuất phát từ bản năng của một người phóng viên. Còn Mark Spiegel, hắn không muốn nhìn thấy cái răng đó nữa.

    “ Mark, cậu không nên coi thường một cái răng như thế. Tuy rằng nó rất nhỏ nhưng ở một số thời điểm, nó lại chứa đựng rất nhiều tin tức. ”

    “ Đây là răng hàm, hơn nữa nó còn là cái răng hàm đầu tiên. Nhìn vẻ bề ngoài có thể thấy nó có màu trắng ngần, điều này chứng minh rằng chủ nhân của chiếc răng này trong cuộc sống sinh hoạt khá dư dả và rảnh rỗi, chỉ có thế mới có thời gian đi chăm sóc răng hàm của mình kỹ lưỡng như này. Dù sao thì nơi này cũng là nước Mỹ. ”

    Chúc An Sinh nói ra phân tích của mình, cuối cùng, cô còn không quên nói ra một câu về việc đi nha sĩ ở Mỹ rất đắt. Nếu không phải trước đó Trì Trừng đã giúp cô làm một thẻ bảo hiểm về răng hàm mặt, còn tính nó vào phúc lợi khi công tác thì chỉ sợ một ngày nào đó Chúc An Sinh mà có vấn đề răng, cô cũng sẽ tự ép khô chính mình phải tích góp cho đủ tiền để đi.

    “ Được rồi, vậy hai người tiếp tục xem đi, giờ tôi muốn tăng tốc viết cho xong bản thảo. Hy vọng sau khi viết xong bản thảo này, số tiền thưởng tôi nhận được sẽ đủ xoa dịu đi sự đau khổ của tôi. ”

    Sự ghê tởm trong lòng Mark Spiegel mãi vẫn không thể biến mất. Bây giờ hắn lại còn nghe Chúc An Sinh giải thích nhiều thứ liên quan tới răng như vậy, hắn thật sự không chịu nổi nữa mà muốn chạy khỏi đây. Hắn yên lặng trốn vào một góc, còn lôi ra cái máy tính lúc nào hắn cũng mang theo bên người nữa. Những thực khách đang nôn mửa trong nhà hàng bắt đầu tranh chấp với nhân viên, đây đúng là tư liệu hoàn hảo cho hắn viết một bài báo.

    Trì Trừng có chút buồn cười nhìn về phía Mark Spiegel. Sau đó, đột nhiên anh nhớ ra lúc nãy Chúc An Sinh cũng gọi một phần chân giò hun khói chiên phủ sốt phô mai.

    “ An Sinh, hôm nay em đúng là may mắn thật đấy. May mắn là Mark Spiegel đã ăn phải phần chân giò hun khói có răng, không thì người ăn phải nó đã là em rồi. ”

    “ Trì Trừng, không phải chỉ hôm nay chúng ta gặp may mắn. Anh còn nhớ hôm qua anh có mang đi một phần lớn chân giò hun khói không? Nếu em nhớ không nhầm thì đó cũng là chân giò hun khói thuộc công ty Bill. ”

    Trì Trừng cẩn thận nhớ lại từng chút một, đúng là mọi thứ giống y hệt những gì Chúc An Sinh nói. Giờ thì anh cảm nhận được chuyện này đáng sợ như thế nào rồi.

    “ Xem ra, chân giò hun khói của công ty Bill trong thành phố New York đúng là chỗ nào cũng có. Chuyện này sẽ thành phiền toái lớn mất. ”

    “ Đúng vậy, số người ăn chân giò hun khói ở New York có rất nhiều, giờ chỉ sợ nó đã thành cơn ác mộng của hàng triệu người. ”

    ***

    Tất cả đều đúng như những gì mà Chúc An Sinh suy đoán. Cũng trong ngày đó, sau khi Trì Trừng và Chúc An Sinh lấy xong khẩu cung và trở về nhà, chưa tới hai giờ sau, trên internet đã bùng nổ thông tin về vụ chân giò hun khói.

    Đương nhiên, lúc mới đọc tin tức thôi Chúc An Sinh vẫn không cảm nhận được ngọn sóng mãnh liệt của việc này. Mãi cho tới lúc nhá nhem tối, khi Chúc An Sinh ra ngoài chạy bộ, thiếu chút nữa thì cô đạp phải một hộp thịt, giờ thì cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vụ việc.

    Trên đường về nhà, những thùng rác ven đường Chúc An Sinh nhìn thấy đều đầy ắp thực phẩm của công ty Bill bị vứt ra. Trong đó, phần lớn chúng còn chưa được mở ra. Đặc biệt là lúc Chúc An Sinh đi ngang qua siêu thị, cô thấy được có người đi từ trong siêu thị ra mang theo một bọc lớn đựng thịt chân giò hun khói và thịt hộp. Họ vác những thứ đó tới bên một xe tải có hàng chữ ‘Công ty Bill’, còn có người phẫn nộ ném đất đá về phía xe tải nữa. Cuối cùng, tài xế xe tải hốt hoảng mang theo thịt chân giò hun khói và thịt hộp rời khỏi.

    “ Quá đáng sợ. ”

    Chúc An Sinh thầm nghĩ, tốt xấu gì thì cô cũng là người đã trải qua việc vào sinh ra tử, nhưng khi cô gặp được cảnh tượng hàng trăm hàng triệu người đồng thời phẫn nộ, bầu không khí này cũng khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.

    Cuối cùng, khi vừa về tới nhà, sự nặng nề trong lòng Chúc An Sinh cũng vơi đi. Cả đường đi cô đều cảm thấy sợ sợ, không biết lúc nào thì một hộp thịt nữa bay ra đập chết mình, như vậy cô có thể ghi tên vào danh sách một trong ba người có cách chết kỳ lạ nhất thế giới.

    Sau đó, lại thêm một việc nữa xảy ra khiến cô cảm nhận được sâu sắc sự ảnh hưởng của thịt chân giò hun khói, đó là cuộc gọi của Phương Trọng Bình. Nhờ có sự nhắc nhở của Phương Trọng Bình, Chúc An Sinh mới biết được, giờ đã có người tìm tới cửa công ty Bill để đánh nhau, trước mắt, cảnh sát New York cũng vào cuộc để áp chế việc này lại.

    Kết thúc cuộc gọi, Chúc An Sinh mở TV lên xem, quả nhiên đa số các đài truyền hình đều thi nhau đăng tin về sự việc chân giò hun khói ngày hôm nay. Trong đó, phần được quan tâm nhất ngày hôm nay là bài viết của Mark Spiegel, rồi còn cả ảnh chụp hiện trường các thực khách nôn mửa trong nhà hàng hôm nay.

    Thậm chí, Chúc An Sinh còn phát hiện ra có một bức ảnh chụp được cả cô và Trì Trừng. Giờ thì cô phải thừa nhận, đúng là trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô vẫn vô cùng xinh đẹp.

    Chúc An Sinh cảm thấy giờ mình đúng là vừa mặt dày vừa vô sỉ, nhưng đúng lúc này Trì Trừng lại đi tới, cắt ngang sự tự luyến của cô.

    “ Trì Trừng, anh đến xem tin tức à? ” Chúc An Sinh chỉ về phía TV, sau đó cô nói hết mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô còn nhắc tới việc thiếu chút nữa trong lúc chạy bộ cô bị đập chết bởi thịt hộp.

    “ Tin tức thì anh chưa thấy, nhưng anh biết được chuyện này nghiêm trọng như thế nào. ”

    “ Nếu anh không thấy tin tức thì làm sao anh biết được? ” Chúc An Sinh đặt ra một câu hỏi.

    “ Bởi vì vừa rồi công ty Bill đã gọi tới cho anh, An Sinh, chỉ sợ là kỳ nghỉ của chúng ta tới đây là kết thúc rồi. ”

    “ Trì Trừng, anh nói xem, anh đang trêu em đúng không? ”

    Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào Trì Trừng, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi. Phải biết, hiếm hoi lắm cô mới có được một kỳ nghỉ như thế này, ai ngờ vừa ra ngoài ăn cơm trưa một cái là cuộc sống của cô lại rẽ sang một hướng khác. Khoan hãy nhắc tới việc này, giờ Trì Trừng còn nói có khi kỳ nghỉ của cô lại kết thúc trước thời hạn.

    “ Anh cũng hy vọng đây chỉ là trò đùa. Nhưng số tiền mới nhận được trong ngân hàng đã không ngừng thúc giục anh, cho nên, An Sinh, anh yêu cầu em lập tức đi thu dọn đồ đạc, bằng không, tiền thưởng tháng sau của em sẽ… ”

    “ Trì Trừng, anh đúng là không phải người! ”

    “ Đúng vậy! Trước kia không phải em gọi anh là Harpagon sao? Giờ thì anh đồng ý với biệt danh này của em đấy, mau đi thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ chờ em ở bên ngoài. ”

    Trì Trừng không để cho Chúc An Sinh có cơ hội từ chối, anh nói xong thì lập tức đi về phía thang máy, chỉ còn lại Chúc An Sinh đang ngả người xuống sofa.

    Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu cái gì thực sự là ác mộng. Sau khi vụ án này qua đi, chỉ sợ một thời gian dài sau đó cô sẽ tạm biệt món chân giò hun khói này. Đây đúng là một cơn ác mộng, New York trở thành ác mộng.

    Tác giả có lời muốn nói: Hơn nửa đêm rồi mà còn phải làm việc, đói bụng….Còn nữa, vụ án này được lấy ý tưởng từ một vụ án có thật ở Mỹ, đây là một vụ án xảy ra rất lâu rồi.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)