Tiên Hiệp Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên - C87 (drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 1: Cửu Âm Tuyệt Mạch.

    Dịch: Light_Yagami
    Nguồn: Hoanguyettaodan


    Giới thiệu:

    Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, mang trên mình Cửu Âm Tuyệt Mạch.

    Nó sẽ sống như thế nào?

    Làm thế nào để trở thành cường giả?

    Thánh nhân thì như thế nào?

    Chuyện xưa chúng thần chi chiến?

    Yêu, ghét, hận, thù. Sư trò có thể yêu nhau?




    Công nguyên năm 2500, thế giới bộc phát chiến tranh hạt nhân, cả địa cầu bao phủ trong một mảnh sương khói phóng xạ, văn minh loài người cơ bản bị hủy diệt.

    Một ngàn năm sau, địa cầu chậm rãi khôi phục sinh cơ, do chịu ảnh hưởng bởi chiến tranh hạt nhân nên thể tích địa cầu bành trướng gấp mấy lần, bề mặt địa cầu rộng hơn bây giờ hàng chục lần.

    Loài người lần nữa sinh sôi, bất quá văn minh khoa học kĩ thuật cũng đã hoàn toàn xuống dốc, văn minh tu chân thành chủ lưu của thiên hạ.

    Lúc này đại địa Hoa Hạ xuất hiện thập đại chính tà môn phái. Chính phái thất đại môn phái phân biệt là: Côn Lôn Phái, Không Động Phái, Thục Sơn Phái, Thiên Sư Đạo, Trường Sinh Môn, Bồ Đề Tông, Vạn Phật Tự. Tà đạo tam đại môn phái là: Thiên Ma Giáo, Âm Dương Tông, Vạn Quỷ Tông.

    Chính tà hai phái không ngừng tranh đấu với nhau, nhân gian đâu đâu cũng tràn ngập ngọn lửa chiến tranh!


    ******

    Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang hái thuốc trên một ngọn núi nhỏ, các nàng đều là đệ tử Trường Sinh Môn, là sư muội của đương kim chưởng môn Trường Sinh Môn!

    Tống Ngọc Dao một thân bạch y như trắng tuyết, vóc người cân xứng thon dài, hai con mắt sáng ngời giống như những ngôi sao trên bầu trời.

    Lý Ngọc Chân toàn thân mang theo một cỗ hơi thở xuất trần, làn da trắng như mỡ đông, tóc vừa đen lại vừa dài.

    Nhị nữ đều là đại mỹ nhân nổi danh tại Tu chân giới, cũng là một trong năm người có tu vi cao nhất trong số đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn, đều đã đạt tới tu vi Phân Thần Kỳ!

    Sắc trời bắt đầu tối, nhị nữ đang chuẩn bị quay về Trường Sinh Môn, đột nhiên Tống Ngọc Dao nói:
    - Sư muội, ngươi nghe xem, dưới chân núi tựa hồ có thanh âm trẻ con khóc!

    Lý Ngọc Chân ngưng thần lắng nghe, nói:
    - Quả nhiên là tiếng trẻ con khóc, sư tỷ, chúng ta đi xuống nhìn một chút!

    Nhị nữ hướng về phía chân núi bay đi, quả nhiên trong bụi cỏ dưới chân núi phát hiện một tiểu nam hài. Tiểu nam hài phỏng chừng chỉ có lớn khoảng 6-7 tháng, giờ phút này trên mặt tràn đầy nước mắt, đang bi bi thiết thiết khóc.

    Tống Ngọc Dao ôm lấy tiểu hài tử, vỗ nhẹ nhẹ thân thể tiểu hài tử, tiểu hài tử chậm rãi đình chỉ khóc, Tống Ngọc Dao thương tiếc nói:
    - Cũng không biết cha mẹ tiểu hài tử này là ai, đã vậy còn nhẫn tâm đem vứt bỏ hài tử ở chỗ này!

    Nhìn khuôn mặt bi thương của tiểu hài tử, Tống Ngọc Dao trong lòng dâng lên một cỗ mẫu tính chưa từng có, nàng nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử, không nhịn được hôn nhẹ lên khuôn mặt tiểu hài tử.

    Lý Ngọc Chân thì nói:
    - Sư tỷ, chúng ta xử lý tiểu hài tử này như thế nào? Nếu không chúng ta tìm một hộ thôn dân ở dưới chân núi, đem tiểu hài tử phó thác cho bọn hắn có được không?

    Tống Ngọc Dao lắc đầu, nói:
    - Sư muội, tiểu hài tử này đáng thương như thế, ta... ta quyết định tự mình thu dưỡng tiểu hài tử này! Chưởng môn sư huynh vẫn cho chúng ta tự tìm kiếm đệ tử, ta sẽ thu tiểu hài tử này làm đồ đệ! Từ hôm nay trở đi, hắn chính là đệ tử của ta!

    Nhìn tiểu hài tử có con mắt sáng ngời, Tống Ngọc Dao cảm giác trong lòng khẽ run, nàng tuyệt đối không muốn để tiểu hài tử này bị thương tổn gì nữa!

    - Này...
    Lý Ngọc Chân hơi có chút do dự, bảy đại môn phái thu đồ đệ hết sức nghiêm khắc, tư chất, ngộ tính, tính tình đều cần trải qua khảo nghiệm nghiêm túc, không vượt qua khảo nghiệm, tuyệt sẽ không nhận làm đệ tử, hiện tại sư tỷ mình có phần tùy ý quá!

    Tống Ngọc Dao giờ phút này chỉ lo chiếu cố tiểu hài tử, nàng lấy tay vỗ nhẹ mông tiểu hài tử, tiểu hài tử hướng nàng mỉm cười, Tống Ngọc Dao cũng không nhịn được cười duyên, nói:
    - Sư muội, hắn đáng yêu quá a! Ta quyết định rồi, từ nay về sau hắn chính là đệ tử của ta!

    Lập tức Tống Ngọc Dao mang tiểu hài tử về Trường Sinh Sơn, nàng rửa sạch thân thể tiểu hài tử, phát hiện trên cổ tiểu hài tử một cái ngọc bội, ngọc bội có một chữ “Tiết”, Tống Ngọc Dao đoán tiểu hài tử này hẳn là họ Tiết.

    - Từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta, sư phụ cũng nên ngươi đặt cho ngươi một cái tên dễ nghe! Ân, kêu là Lăng Vân đi, chỉ mong sau này đệ tử của ta có lăng vân chi chí!(1)
    Tống Ngọc Dao một bên chơi đùa với tiểu hài tử, một bên tự nhủ.

    Từ ngày đó trở đi tiểu hài tử được gọi là Tiết Lăng Vân, hắn trở thành khai sơn đại đệ tử của Tống Ngọc Dao.

    Lúc Tiết Lăng Vân 3 tuổi, Tống Ngọc Dao bắt đầu truyền thụ pháp môn tu chân cho Tiết Lăng Vân. Nhưng mà Tiết Lăng Vân không thể hấp thu thiên địa linh khí, đến lúc Tiết Lăng Vân 5 tuổi, Tống Ngọc Dao mới ý thức được có chút không đúng.

    Hôm đó Tống Ngọc Dao tự mình tìm chưởng môn sư huynh, nói:
    - Sư huynh, ngươi tu vi cao thâm, giúp ta kiểm tra một chút xem thân thể đứa bé này bị làm sao! Hắn tu luyện Trường Sinh Kinh đã 2 năm, đến bây giờ trong cơ thể vẫn không có một tia thiên địa linh khí, điều này rất bất bình thường!

    Chưởng môn Liễu Tình gật đầu, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể Tiết Lăng Vân, sau nửa canh giờ thì cau mày nói:
    - Sư muội, nếu như ta đoán không sai, đứa bé này hẳn là bị cửu âm tuyệt mạch!

    - Cái gì!
    Tống Ngọc Dao trong lòng chấn động, nàng từng trong một điển tịch tại Trường Sinh Môn đọc qua ghi chép về cửu âm tuyệt mạch, nghe đồn cửu âm tuyệt mạch là hi thế kinh mạch, người nào có được loại kinh mạch này căn bản không thể tu chân, càng đáng sợ hơn chính là người có loại kinh mạch này căn bản sống không quá 20 tuổi!

    Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng ôm tiểu Lăng Vân, nước mắt của nàng từng giọt chảy xuống khuôn mặt Tiết Lăng Vân.

    Tiết Lăng Vân đưa tay lau nước mắt trên mặt Tống Ngọc Dao, vừa lo lắng vừa nóng vội nói:
    - Sư phụ, sao người lại khóc? Có phải vì Lăng Vân sau này không thể tu chân? Không có quan hệ, chỉ cần có thể cùng sư phụ ở cùng một chỗ là được!

    Nghe Tiết Lăng Vân nói xong, Tống Ngọc Dao càng thêm bi thương, đồ nhi của mình chẳng những không thể tu chân, hơn nữa rất có thể sống không quá 20 tuổi! Nàng càng nghĩ càng thương đồ nhi của mình, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng lại chỉ có thể sống không quá 20 tuổi, lão thiên gia tại sao bất công như vậy a!

    Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng lau nước mắt, hôn nhẹ Tiết Lăng Vân, ôn nhu nói:
    - Lăng Vân, ngươi yên tâm, sư phụ nhất định chữa khỏi cửu âm tuyệt mạch của ngươi, mặc kệ nỗ lực bao nhiêu đi nữa!

    Giờ phút này Tiết Lăng Vân còn không biết cửu âm tuyệt mạch đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn chỉ tò mò ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Dao, nói:
    - Sư phụ, bệnh này rất khó chữa sao? Nếu như quá khó khăn, người thật không nên quản ta, Lăng Vân không muốn chứng kiến sư phụ đau lòng vì ta!

    Nước mắt trên mặt Tống Ngọc Dao lần nữa tuôn rơi, nàng như thế nào cũng không hiểu được, tiểu Lăng Vân hiểu chuyện như vậy, đáng yêu như vậy vì sao vận mệnh thê thảm như thế?!

    Qua không lâu, phần lớn đệ tử Trường Sinh Môn đều biết đồ nhi của Tống Ngọc Dao căn bản không thể tu chân, có người khuyên Tống Ngọc Dao đi nhận thêm một người đệ tử nữa, nhưng Tống Ngọc Dao lại chết sống không đáp ứng, nàng thề phải chữa khỏi cho Tiết Lăng Vân mặc kệ nỗ lực bao nhiêu đi nữa!


    3 chương đầu lấy của HNTD, ta bắt dịch từ chương 4
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/3/14
  2. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C5) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 2: Khi dễ.

    Dịch: Light_Yagami
    Nguồn: Hoanguyettaodan





    - Ha ha, mau nhìn, phế vật tới kìa!
    Trên đỉnh Trường Sinh Sơn, mấy tiểu hài tử khoảng 10 tuổi đang luyện tập pháp thuật, đột nhiên một nam hài lớn tiếng kêu lên.

    Chỉ thấy từ dưới chân núi một tiểu nam hài đang đi lên, nam hài này sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay của hắn cầm chính là một cái dược lâu (gùi hái thuốc), bên trong để dược vật mà hắn đã hái.

    Tiểu nam hài này đúng là Tiết Lăng Vân, hắn năm nay đã 10 tuổi, đến bây giờ hắn vẫn không thể tu chân, đệ tử đời thứ ba trong Trường Sinh Môn đều xem hắn là phế vật, bất quá Tiết Lăng Vân cũng không quá để ý, chỉ cần sư phụ đối tốt với hắn là được!

    - Phế vật, nhìn đây!
    Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu to, trên núi một nam hài cười lớn hướng Tiết Lăng Vân ném tới một quả dại.

    Quả dại hướng Tiết Lăng Vân vọt tới, Tiết Lăng Vân nhanh chóng tránh qua, hắn thân thể tố chất quá kém, thoáng cái té lăn quay trên mặt đất.

    - Ha ha ha ha...
    Trên ngọn núi này cả nam lẫn nữ phát ra một trận cười nhạo, có một tiểu cô nương mặc đồ đỏ hướng về Tiết Lăng Vân ném đến một nắm bùn, sau đó bĩu môi xem thường.

    Tiết Lăng Vân gian nan từ trên mặt đất bò lên, mới vừa rồi phần chân hắn bị trẹo một chút, đã bị đau! Trong ánh mắt Tiết Lăng Vân mang theo nồng đậm lửa giận, bất quá hắn căn bản không phải đối thủ những người này, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời đi!

    Lập tức Tiết Lăng Vân mang theo dược lâu cấp tốc rời đi, trên ngọn núi các thiếu niên cười ha ha, phảng phất giống đánh thắng một trận lớn vậy.

    Đi ước chừng hai giờ lộ trình, phía trước xuất hiện một mảnh rừng trúc, tại chỗ sâu nhất trong rừng trúc có một gian phòng nhỏ, đó chính là nhà của Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao.

    Tống Ngọc Dao thấy Tiết Lăng Vân trở về, đánh giá Tiết Lăng Vân một chút, cau mày nói:
    - Lăng Vân, đám trẻ con kia vừa lại khi dễ ngươi ?

    Tiết Lăng Vân lắc đầu, cười nói:
    - Là ta bị ngã trên đường thôi!

    Hắn cũng không dám đem chân tướng sự việc nói cho sư phụ của mình, mấy lần trước hắn từng nói với sư phụ, sư phụ hắn cũng từng hung hăng giáo huấn mấy tiểu hài tử kia, nhưng mà về sau Tiết Lăng Vân lại biết, bởi việc đó mà quan hệ của sư phụ cùng mấy vị sư bá, sư thúc trở lên gay gắt, từ đó về sau Tiết Lăng Vân cũng không hướng sư phụ tố cáo nữa, hắn không muốn sư phụ bởi vì mình mà cùng các sư bá, sư thúc quan hệ trở lên xấu đi.

    Hết thảy đều bởi vì mình vô năng, Tiết Lăng Vân rất hận chính mình, hắn hy vọng biết bao mình cũng có thể tu chân, hy vọng mình có thể thoát khỏi danh hiệu “Phế vật” này, hắn càng hy vọng không muốn gây thêm phiền toái cho sư phụ nữa!

    Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng thở dài một hơi, dung nhan nàng mang theo một tia lo lắng, đến bây giờ nàng vẫn không thể đem cửu âm tuyệt mạch của Tiết Lăng Vân chữa khỏi, hai năm này thân thể Tiết Lăng Vân càng ngày càng kém, trở thành tâm bệnh lớn nhất của Tống Ngọc Dao!

    - Lăng Vân, đem quần áo cởi ra, sư phụ chữa thương cho ngươi!
    Tống Ngọc Dao nhẹ giọng nói, mỗi tháng một lần nàng sẽ sơ thông kinh mạch cho Tiết Lăng Vân, mỗi một lần sơ thông kinh mạch đều phải tiêu hao chân nguyên cực lớn, bất quá Tống Ngọc Dao cũng không quan tâm, vì đồ nhi tiêu hao một chút chân nguyên thì tính là cái gì!

    Tiết Lăng Vân ngoan ngoãn áo cởi ra, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu trị liệu mỗi tháng một lần.

    Tống Ngọc Dao cũng khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn, nàng nhìn phía sau lưng đồ nhi, thầm nghĩ đồ nhi mình của càng ngày càng lớn, hiện tại đã có điểm khí chất nam nhân. Lập tức nàng hít sâu một hơi, ngọc thủ nhẹ nhàng ấn trên lưng Tiết Lăng Vân, bắt đầu chuyển vận chân nguyên truyền sang Tiết Lăng Vân.

    Đỉnh đầu Tiết Lăng Vân bốc lên từng đợt mây mù, thân thể của hắn truyền đến một trận sảng khoái, giống như ngâm trong nước ấm, nguyên lai thân thể đang lạnh lẽo lại lờ mờ có cảm giác ấm áp, hắn cũng không biết sau lưng hắn sắc mặt Tống Ngọc Dao đã tái nhợt, cố chịu đựng từng trận hàn khí lạnh đến thấu xương từ trên thân thể Tiết Lăng Vân truyền sang!

    ******

    Trong nháy mắt 6 năm đi qua, Tiết Lăng Vân đã 16 tuổi, thân thể của hắn đã hoàn toàn trưởng thành, cùng với bọn trẻ chung quanh không có gì khác biệt. Hơn nữa mấy năm nay chịu khi dễ đủ đường, trên mặt của hắn cũng không mang theo vẻ ngây thơ như những đứa trẻ khác, mà mang theo khí chất thành thục chỉ người trưởng thành mới có.

    Hôm nay Tiết Lăng Vân lại đi xuống dưới chân núi hái thuốc, lúc đi ngang qua một mảnh rừng đào, vừa mới tiến vào rừng đào, hắn phát hiện một thiếu nữ ngồi ở trên mặt đất, thiếu nữ này xoa chân phải của mình, thống khổ rên.

    Tiết Lăng Vân nhận ra thiếu nữ này là đệ tử của sư thúc Lý Ngọc Chân - Lâm Phượng Vũ, hắn lập tức đi tới, hỏi:
    - Lâm sư muội, ngươi làm sao vậy? Chân bị trặc khớp sao?

    Thiếu nữ Lâm Phượng Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy Tiết Lăng Vân, thanh âm nàng lạnh lùng nói:
    - Nguyên lai là ngươi, tên phế vật này, ngươi có phải muốn chê cười ta, nhanh chóng cút đi cho ta!

    - Ta...
    Tiết Lăng Vân cứng họng, hắn không biết nên trả lời như thế nào, bất quá hắn vẫn đi tới, đè tiểu cước của Lâm Phượng Vũ, nhẹ nhàng dùng một chút lực, chỉ nghe vang nên một tiếng “Răng rắc” nhỏ, Tiết Lăng Vân giúp Lâm Phượng Vũ tiếp khớp xương, lúc này mới đứng lên rời đi.

    - A!!!!
    Lâm Phượng Vũ hét thảm một tiếng, tiến kêu thảm thiết qua đi nhưng lại cảm giác chân đã không đau nhức giống vừa rồi, nàng lập tức biết đây là do Tiết Lăng Vân làm, bất quá Lâm Phượng Vũ chẳng những không cảm kích mà còn có một cỗ oán khí trong lòng, nàng cả giận nói:
    - Ngươi, cái phế vật này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

    Tiết Lăng Vân lắc đầu, chỉ bước nhanh đi về phía trước, Lâm Phượng Vũ ở phía sau ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Vân.

    ******

    Trở lại trúc phòng, Tống Ngọc Dao yêu thương nhìn đệ tử của mình, nói:
    - Lăng Vân, ngươi không cần chiều nào cũng hái thuốc, thân thể của ngươi không tốt lắm, ở chỗ này nghỉ ngơi là được rồi!

    Tiết Lăng Vân kiên định lắc đầu, nói:
    - Sư phụ, ta không thể tu chân, nhưng ta cũng không nguyện ý làm một người phế vật! Hái thuốc là chuyện duy nhất ta có thể làm, nếu như không đi hái thuốc ta sẽ cảm giác cuộc sống của mình không hề có ý nghĩa!

    Trong lòng Tống Ngọc Dao bi thương, đồ nhi của mình hiểu chuyện vậy, đáng tiếc hết lần này tới lần khác lại bị cửu âm tuyệt mạch! Lập tức Tống Ngọc Dao nói:
    - Ngươi cầm quần áo cởi ra, hôm nay ta tiếp tục chữa thương cho ngươi!

    Tiết Lăng Vân gật đầu, đem áo cởi ra, sống lưng rộng rãi lộ ở bên ngoài, hắn khoanh chân ngồi vào một cái bồ đoàn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thời khắc chữa thương hàng tháng là thời khắc hắn hưởng thụ nhất.

    Tống Ngọc Dao nhìn phía sau lưng đồ nhi, nhẹ nhàng dùng hai tay xoa bóp. Đồ nhi hiện tại càng ngày càng lớn, mỗi lần nàng chữa thương đều cảm giác có chút xấu hổ, nhất là lúc da thịt hai người tiếp súc. Bất quá đây là đồ nhi yêu mến của mình, dù xấu hổ cũng phải chữa thương cho hắn.

    Từng đạo nhiệt lưu tiến vào trong cơ thể Tiết Lăng Vân, trong kinh mạch Tiết Lăng Vân băng hàn chậm rãi rút đi, Tiết Lăng Vân dị thường thích ý...


    3 chương đầu lấy của HNTD, ta bắt dịch từ chương 4
     
  3. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C5) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 3: Xích Dương Thảo.

    Dịch: Light_Yagami
    Nguồn: Hoanguyettaodan





    Hôm sau Tiết Lăng Vân vẫn xuống núi hái thuốc như bình thường. Trời còn chưa sáng hắn đã đi xuống núi, tới lúc mặt trời mọc hắn đã hái được đầy một giỏ thuốc rồi hướng về tss mà lên núi.

    - Nhanh. Phế vật kia tới rồi.

    - Các ngươi hảo hảo thu thập hắn cho ta!

    - Hôm nay nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn!

    Tiết Lăng Vân vừa mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên trước mặt xuất hiện mấy người thiếu niên thiếu nữ, cầm đầu chính là người mình vừa giúp đỡ hôm qua – Lâm Phượng Vũ, cả đám người đang hùng hổ nhìn Tiết Lăng Vân.

    - Các ngươi muốn làm gì?
    Tiết Lăng Vân cau mày nói. Hắn không muốn đụng chạm những người này, lập tức chuẩn bị nhanh chóng rời đi.

    - Hừ!
    Lâm Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
    - Chúng ta muốn làm gì? Đương nhiên là thu thập ngươi?

    Tiết Lăng Vân bực tức nói:
    - Lâm Phượng Vũ, ngày hôm qua ta vừa mới giúp ngươi một lần, hôm nay ngươi như thế nào đối với ta như vậy đây sao?

    - Ngươi nói bậy bạ gì đó! Mọi người mau thu thập hắn cho ta a!
    Lâm Phượng Vũ thẹn quá hóa giận nói, đúng là bởi vì ngày hôm qua được “phế vật” Tiết Lăng Vân này cứu, cho nên Lâm Phượng Vũ cảm thấy thật mất mặt, trong lòng rất không thoải mái. Vì thế, nàng muốn hảo hảo mà thu thập Tiết Lăng Vân một trận.

    Đám người hướng về Tiết Lăng Vân mà xông tới, hai người tu vị cao nhất trong bọn họ đã là Kim Đan Kỳ, đối phó một mình Tiết Lăng Vân căn bản không cần nói thêm nữa.

    Trên mặt Tiết Lăng Vân đã trúng mấy quyền, quần áo trên người đã bị xé đến rách nát, toàn thân đau nhức vô cùng. Nhưng Tiết Lăng Vân không hề kêu một tiếng, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá mấy người trước mặt. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của bọn chúng nhưng tâm của hắn vĩnh viễn sẽ không khuất phục.

    - Ồ, trên cổ hắn còn có một cái ngọc bội, nhanh đoạt lấy nó!
    Đột nhiên tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ nhìn thấy ngọc bội trên cổ Tiết Lăng Vân, liền lớn tiếng kêu lên.

    - Được!
    Một tam đại tam đệ tử tên là Triệu Chí Bình liền đoạt lấy ngọc bội của Tiết Lăng Vân, cười ha ha.

    Tiết Lăng Vân có chút kinh ngạc, ngọc bội này là vật duy nhất liên hệ đến thân thế của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho ngọc bội lọt vào tay người khác. Lập tức Tiết Lăng Vân kêu to:
    - Trả lại cho ta!

    - Ha ha ha ha!
    Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình cười ha ha, Lâm Phượng Vũ nói:
    - Chỉ cần ngươi có thể đuổi theo chúng ta, ta sẽ trả ngọc bội này lại cho ngươi!

    Nói xong Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình lăng không bay lên, bọn họ thi triển di động không thuật hướng đỉnh núi bay đi!

    Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn hai người bay đi, hắn lại nhìn chung quanh ngọn núi một chút, sau đó hung hăng cắn răng, hướng về đỉnh núi đi tới!

    Ngọn núi dốc đứng dị thường, bất quá giờ phút này Tiết Lăng Vân đã không để ý tới, ở trên đời này hắn chỉ có hai thứ đáng giá quý trọng, một là sư phụ, một chính là ngọc bội này, hai thứ đều là gốc rễ sinh mạng của hắn, hắn là tuyệt đối không cho phép người khác đoạt đi!

    Da thịt trên người hắn đầy vết trầy xước, từng vết máu xuất hiện trên thân thể hắn, máu không ngừng chảy ra, nhưng Tiết Lăng Vân không ngừng lạ, hai tay bắt lấy từng bụi cỏ mà leo lên.

    Trên vách núi dốc đứng dị thường, một thiếu niên đang bám lấy cỏ dại leo lên, đám tam đại đệ tử đứng phía dưới đều ngây người nhìn lên.

    - Triệu Chí Bình, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
    Tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ có chút bất an.

    - Hình như... Quả thật... Có chút không tốt lắm!
    Tam đại đệ tử Triệu Chí Bình cũng có chút sợ hãi mà đứng lên.

    - Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
    Lâm Phượng Vũ bất an hỏi.

    - Chúng ta nhanh chóng rời đi, ngọc bội này để trên đỉnh núi cho hắn!
    Triệu Chí Bình mở miệng nói.

    Hai người cũng không dám nữa ở lại nữa, Lâm Phượng Vũ triển khai di động không thuật hướng về phía dưới bay đi, vừa bay vừa kêu to:
    - Ngọc bội của ngươi ở ngay trên đỉnh núi, chính ngươi đi lấy đi! Chúng ta phải đi!

    Đám người trêu chọc Tiết Lăng Vân lập tức tản ra, mà Tiết Lăng Vân vẫn tiếp tục ra sức mà leo lên.

    “Phanh!”, chỉ nghe một tiếng trầm đục, thân thể Tiết Lăng Vân run lên, chân hắn đạp vào khoảng không, đám cỏ dại trong tay trái hắn không chịu được sức nặng của hắn, thoáng cái đã bị nhổ tận gốc, Tiết Lăng Vân suýt chút nữa đã rớt xuống.

    Vách núi đá cao vài trăm thước, nếu té xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

    Sắc mặt Tiết Lăng Vân tái nhợt đi, bất quá hắn vẫn kiên trì, cố gắng bò lên.

    Không biết qua bao lâu, chỗ khớp xương trên cánh đùi và cánh tay đã thành một mảng đen sẫm, màu đen sẫm này là máu và bùn đất xen lẫn vào nhau, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.

    Tiết Lăng Vân hô hấp khó khăn, thân thể hắn vốn không quá tốt, lại leo lâu như vậy, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy. Bất quá ánh măt của hắn vẫn kiên định, vẫn không hề để ý mà leo lên.

    Trên vách núi vừa cao vừa dị thường, một cái bóng người nho nhỏ đang cố gắng leo lên, hắn cắn răng kiên định nhìn về phái trước, thề phải đoạt lại được miếng ngọc bội kia.

    ******

    Leo thêm một lúc thì Tiết Lăng Vân cảm thấy vừa mệt vừa đau lại vừa khát. Đột nhiên hắn phát hiện trên vách đá phía trước có một gốc cỏ nhỏ màu đỏ tươi, trên gốc cỏ nhỏ còn có quả.

    “Đây là cái gì? Có thể ăn được hay không?”
    Tiết Lăng Vân âm thầm nghĩ, bất quá lúc này hắn đã vô cùng đói và khát, cũng mặc kệ có thể ăn được hay không, đem cây cỏ nhỏ màu đỏ nhổ xuống.

    Đến khi nhổ xuống Tiết Lăng Vân mới phát hiện cây cỏ nhỏ căn bản không hề có quả, vừa rồi sỡ dĩ thấy có quả tồn tại, kì thật là do hoa mắt mà thôi.

    Gốc cỏ nhỏ này có lá cây tròn tròn, hơn nữa lá màu đỏ tươi, nên nhìn lầm thành quả.

    - Hừ! Mặc kệ, trước đem ngươi ăn rồi lại nói.
    Nhìn thấy không có quả, Tiết Lăng Vân trong lòng tức giận, lập tức đem cây cỏ nhỏ màu đỏ tươi nuốt vào trong bụng.

    Lá cỏ nhỏ lại có vị ngọt hết sức, điều này làm cho Tiết Lăng Vân trong lòng vui vẻ, hắn từng chút, từng chút mà nhai hết cây cỏ nhỏ. Nghĩ ngơi chốc lát, sau đó lại tiếp tục bò lên đỉnh núi.

    Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, ngọc bội đặt trên đỉnh núi, Tiết Lăng Vân đem ngọc bội thu kĩ, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    Lúc này trời đã về chiều, Tiết Lăng Vân từ trên đỉnh núi nhìn xuống, không khỏi một trận sợ hãi. Cái gọi là “lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn”, đỉnh núi này hắn có thể trèo lên, nhưng muốn đi xuống thật là quá mức khó khăn!

    “Nếu như ta về trễ, sư phụ nhất định sẽ vô cùng lo lắng.”
    Hắn ở trên đỉnh núi suy nghĩ chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ đến sư phụ, cũng không muốn ở lại thêm nữa.

    Lập tức Tiết Lăng Vân lại chân núi mà trò xuống, hắn vốn đã uể oải không chịu nổi, nhưng bây giờ cảm giác toàn thân tràn đầy tinh lực, hơn nữa thân thể hắn vốn lạnh như băng giờ phút này lại bắt đầu nóng như lửa.

    Tiết Lăng Vân lúc đầu không có chú ý, dần dần phát hiện cảm thấy không đúng, thân thể của chính mình như bị lửa đốt, lại giống như đặt nồi hấp, thống khổ dị thường khó chịu.

    Giờ phút này Tiết Lăng Vân còn đang bò xuống chân núi, tay hắn cầm chặt bụi cỏ dại, hai chân bám chặt lên vách núi, cố nén đau nhức đi từng bước một.

    Không biết qua bao lâu, Tiết Lăng Vân rốt cuộc xuống tới chân núi, giờ phút này hai tay, hai chân của hắn đã trở nên đỏ rực, quỷ dị nói không nên lời!

    Con mắt Tiết Lăng Vân giờ phút này cũng đỏ rực lên, bất quá chính hắn cũng không nhìn thấy được mà thôi.

    Tiết Lăng Vân lập tức đi nhanh về hướng rừng trúc, hắn biết sư phụ khẳng định đang sốt ruột chờ đợi, bản thân không thể làm cho nàng lo lắng thêm nữa. Còn có, chính mình hiện tại toàn thân nóng như lửa, không biết đến cùng là tại làm sao, nhất định phải để cho sư phụ trị liệu một chút.

    Đột nhiên Tiết Lăng Vân lại nghĩ tới cây cỏ nhỏ màu đỏ tươi nọ, hắn rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra tất cả duyên cớ là do cây cỏ nhỏ đó. Bởi vì nuốt cây cỏ nhỏ kia cho nên thân thể chính mình mới có thể sinh ra biến hóa như thế này.

    Hắn căn bản không biết cây cỏ nhỏ đó đến cùng có bao nhiêu trân quý, đó là Xích Dương Thảo trong truyền thuyết của Tu Chân Giới, có thể bổ sung dương khí cho tu chân giả, nếu dùng phương pháp đúng mà luyện hóa, tu vị của tu chân giả sẽ tăng lên mạnh mẽ.

     
  4. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C5) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 4: Tên ăn xin.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Tuy rằng Tiết Lăng Vân là Trường Sinh Môn bảy đại đệ tử một trong, nhưng hắn lại không cách nào có thể tu chân, căn bản hắn không có cách nào để luyện hóa cây Xích Dương Thảo kia.

    Nhưng may mắn Tiết Lăng Vân là người có Cửu Âm Tuyệt Mạch, bên trong Cửu Âm Tuyệt Mạch ẩn chứa cực lớn âm khí, âm khí này đã đem đại bộ phận dương khí của Xích Dương Thảo trung hòa đi, nên mới khiến Tiết Lăng Vân không có tại chỗ bạo thể mà chết!

    Nhưng bên trong cơ thể Tiết Lăng Vân vẫn còn lưu lại rất nhiều dương khí, dương khí phải được kịp thời trút ra, nếu không kết cục của hắn vẫn là tử vong!

    Tiết Lăng Vân trong rừng trúc chạy liên tục không ngừng va qua va lại, hô hấp dồn dập tiến vào bên trong ngôi nhà trúc.

    Tống Ngọc Dao nhìn đệ tử của mình, không biết vì sao hắn lại thành bộ dáng như thế này, lo lắng hỏi:
    - Lăng Vân, ngươi bị làm sao vậy?

    Chỉ thấy quần áo toàn thân Tiết Lăng Vân rách rưới, trên thân thể khắp nơi đều là vết thương! Điều này vẫn không coi là gì, toàn thân da thịt của Tiết Lăng Vân vậy mà có màu đỏ như lửa, ngay cả hai mắt đều phảng phất bốc lên ngọn lửa.

    Tống Ngọc Dao lo lắng gấp hỏi:
    - Lăng Vân, tới cùng chuyện gì đã xảy ra? Hiện tại thân thể của ngươi cảm giác như thế nào?

    - Sư phụ! Ta nóng quá! Nóng quá, Nóng quá! A...a...a...a... !
    Tiết Lăng Vân cảm giác trong cơ thể nóng bức, hắn thậm chí không thể nhịn được nữa rống lên một tiếng

    Tống Ngọc Dao bắt lấy cánh tay Tiết Lăng Vân, đưa vào cơ thể Tiết Lăng Vân một đạo chân nguyên, lúc này nàng cũng đã phát hiện trong cơ thể Tiết Lăng Vân có một cổ hùng hồn tiên thiên dương khí. Nhưng đệ tử của nàng rõ ràng là Cửu Âm Tuyệt Mạch, trong cơ thể của hắn làm sao có thể có nhiều tiên thiên dương khí như vậy.

    Phanh...!

    Tiết Lăng Vân rốt cục không chịu được nữa, ngã xuống mặt đất.

    Tống Ngọc Dao đau lòng nâng hắn dậy, thầm nghĩ:
    - Ta phải tranh thủ thời gian để giúp Lăng Vân chữa thương!

    Lập tức Tống Ngọc Dao đem thân thể Tiết Lăng Vân nâng dậy, sau đó nàng liền khoanh chân ngồi sau lưng Tiết Lăng Vân, đem áo của Tiết Lăng Vân cởi đi, bắt đầu giúp Tiết Lăng Vân chữa thương.

    Tống Ngọc Dao căn bản không chú ý tới hiện giờ Tiết Lăng Vân thân thể dị trạng , tiểu kê kê của hắn giờ phút này nhô cao, vì trong thân thể của hắn dương khí đã đạt tới trạng thái cực hạn!

    Chân nguyên trong cơ thể Tống Ngọc Dao từng đạo từng đạo tuôn về hướng Tiết Lăng Vân, ý đồ hóa giải dương khí trong cơ thể của Tiết Lăng Vân, trên trán của nàng đã có mồ nhỏ xuống, hiển nhiên nàng đã dùng hết toàn lực!

    - A...!
    Đột nhiên Tiết Lăng Vân mở mắt ra, điên cuồng hét lên một tiếng.

    Toàn thân hắn tản ra dương khí mãnh liệt, cổ mênh mông dương khí kia thoáng cái đã đem Tống Ngọc Dao hai tay đánh bay.

    Phanh...!

    Thân thể Tống Ngọc Dao ngã trên mặt đất.

    Tiết Lăng Vân hét rất dài, không biết qua bao lâu thời gian hắn rốt cuộc ngừng lại, nhưng Tống Ngọc Dao lại có thể nghe được tiếng thở dốc của đệ tử mình, nàng nhịn không được hỏi:
    - Lăng Vân, Ngươi thế nào rồi? Đừng dọa sự phụ...?

    Tiết Lăng Vân nghe được tiếng của Tống Ngọc Dao, hắn xoay người lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tống Ngọc Dao. Tống Ngọc Dao nội tâm đột nhiên có chút sợ hãi, trong đôi mắt đó nàng không thấy có cái gì lý trí, nhìn thấy chỉ có dục vọng.

    - Lăng Vân...
    Tống Ngọc Dao liều lĩnh gọi một tiếng, giờ phút này Tiết Lăng Vân đã xác định mục tiêu, hướng về Tống Ngọc Dao đi đến.

    Tiết Lăng Vân mãnh liệt xé bỏ quần áo Tống Ngọc Dao, cái yếm trắng noãn của Tống Ngọc Dao hiện ra bên ngoài, nàng sợ hãi hét lên:
    - Lăng Vân, ngươi làm gì vậy? Đừng mà... !

    Đáng tiếc giờ phút này Tiết Lăng Vân đã đánh mất tất cả lý trí, uy lực Xích Dương Thảo cơ bản không phải một người bình thường như hắn có thể ngăn cản. Tuy rằng Cửu Âm Tuyệt Mạch đã hóa giải đi đại bộ phận dương khí, nhưng còn lại một chút dương khí kia căn bản đủ để Tiết Lăng Vân tiến vào trạng thái điên cuồng.

    Hắn mãnh liệt xé bỏ quần áo Tống Ngọc Dao, đem nội y của Tống Ngọc Dao cũng xé xuống, lập tức một thân thể thanh cao thoát tục xuất hiện trước mặt Tiết Lăng Vân.

    Tống Ngọc Dao khóe mắt sớm đã chảy đầy nước mắt, nàng ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Vân, nhẹ nhàng hô lên:
    - Lăng Vân, ta là sư phụ của ngươi... ! Ta là sư phụ của ngươi... !

    Tiết Lăng Vân không chút có nào dừng lại, hắn giờ phút này cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, khổng lồ dương khí kia đã hoàn toàn khống chế cơ thể hắn. Chỉ thấy hai tay hắn dùng sức, quần ào trên người của hắn ào ào vỡ nát.

    - Xem ra đây chính là số mệnh của ta rồi! Lăng Vân, ta không biết tại sao ngươi lại biến thành như vậy, nhưng ta biết rõ, tất cả chuyện này đều không phải bản ý của ngươi! Sư phụ sẽ không hối hận, sư phụ nguyện ý vì Lăng Vân mà trả giá hết thảy!

    Tống Ngọc Dao trên mặt hiện ra đỏ hồng, giờ phút này nàng biệt, chuyện này cũng không thể trách Tiết Lăng Vân, nếu như không phải đệ tử bản ý, vậy thì không phải đệ tử làm sai! Nàng đối với Tiết Lăng Vân đúng là quá yêu chiều, có thể tha thư cho Tiết Lăng Vân vô ý việc làm.

    - A...!
    Tiết Lăng Vân rống lên một tiếng, Tiến vào trong cơ thể Tống Ngọc Dao, hai ngươi chặt chẽ kết hợp lại với nhau. Tiểu hài tử mười sáu năm trước giờ đây đã trưởng thành, đã là một người nam nhân chân chính.

    ******

    Một đêm điên cuồng trôi qua, sắc trời dần dần sáng, Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao thân thể vẫn kết hợp làm một. Cái gọi là Âm Dương Giao Thái, dương khí trong cơ thể Tiết Lăng Vân cuối cùng đã tới tình trạng có thể khống chế, trong người hắn Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng triệt để chữa khỏi.

    Bất quá giờ phút này Tiết Lăng Vân lại tràn đầy thống khổ, hắn rốt cục khôi phục lại tất cả ý thức, và cũng biết chính mình đến tột cùng đã làm chuyện gì!

    Tống Ngọc Dao tuy là Phân Thần kỳ tu tiên giả, nhưng qua cả đêm giao hoan vẫn làm cho nàng rơi vào tình trạng kiệt sức, giờ phút này Tống Ngọc Dao đã tiến vào giấc ngủ say.

    Trong khi ngủ Tống Ngọc Dao càng thêm xinh đẹp, nàng da thịt trắng noãn mềm mại còn ẩn hiện một chút màu hồng nhạt, có lẽ trong mơ đều đang dư vị hôm qua đạt được mấy lần mất hồn tư vị, thân thể nàng cân xứng thon dài, trên thân thể còn có nhiều đạo vết thương, đó là Tiết Lăng Vân đêm qua phát tiết thời điểm lưu lại.

    - Ta sao có thể làm chuyện như vậy đối với sư phụ? Ta còn là người sao? Ta còn có tư cách gì sống trên đời này nữa!

    Tiết Lăng Vân kinh hoảng gào lên, hắn không muốn tin tất cả chuyện này là hắn làm ra, thế nhưng đêm qua tuy rằng mất đi lý trí nhưng trí nhớ vẫn còn, hắn rõ ràng nhớ kỹ ngày hôm qua hết thảy mọi chuyện, hắn như thế nào cưỡng bức Tống Ngọc Dao, hắn như thế nào tiến vào trong thân thể Tống Ngọc Dao, hết thảy mọi chuyện như từng con độc xà đang cắn xé nội tâm của hắn.

    - A...!
    Tiết Lăng Vân thét lên một tiếng, hướng dưới núi chạy đi, hắn không dám ở lại địa phương này, không dám nhìn mặt sư phụ của mình Tống Ngọc Dao.

    ******

    Tiết Lăng Vân liều mạng chạy trốn, không biết qua bao lâu. Trên không, mặt trời đã lên cao, Tiết Lăng Vân vẫn hướng phía trước chạy, hắn đã đi tới chân núi Trường Sinh Môn, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại.

    Thời gian một ngày qua đi, trời đã sắp tối.

    Phanh...!

    Tiết Lăng Vân ngã trên mặt đất, một ngày chạy trốn đã tiêu hao hoàn toàn thể lực của hắn, hắn kiệt sức té xỉu.

    Mặt trời lặn về sau, Tiết Lăng Vân không chạy trốn nữa, hắn đi vào bên trong phụ cận một tòa thành thị, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, hắn cũng không biết mình nên làm gì nữa.

    Quần áo trên người rách nát, trên mặt khắp nơi đều là tro bụi, bùn đất, trên người còn có từng vết sẹo, dọc đường mọi người đều cho hắn là một tên ăn xin.

    Rốt cục, hắn đi đã mệt nên ghé vào một góc tường nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện bên người có mấy cái bánh bao, có lẽ là người hảo tâm cho hắn.

    Hắn nắm láy bánh bao căn một miếng lớn, trước đây hắn không nghĩ đến màn thầu ăn lại ngon như vậy, hắn ăn thiếu chút nữa đã nghẹn chết, người xung quanh buồn cười nhìn tên ăn mày kia, có người tốt bụng đưa cho Tiết Lăng Vân một chén nước, Tiết Lăng Vân từng ngụm từng ngụm uống cạn.

    Ngày qua ngày cư như vậy, đi lại, ngủ, ăn xin, Tiết Lăng Vân đã hoàn toàn trở thành một tên ăn xin, hắn phảng phất quên đi hết thảy, đem chính mình cưỡng ép thích nghi cuộc sống này.

    Kỳ thật hắn không quên, mà hắn không dám nhớ đến, hắn không dám nhớ đến Tống Ngọc Dao, không dám nhớ đến Trường Sinh Môn tất cả, hắn cưỡng ép chính mình phải quên đi mười sáu năm trước đây tất cả mọi chuyện.

    Hiện tại, hắn chỉ là một tên ăn xin mà thôi.

     
    Chỉnh sửa cuối: 14/1/14
  5. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C5) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 5: Hồi sơn.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Hôm nay, vẫn như thường ngày Tiết Lăng Vân đi qua cửa một tửu điếm, hắn biết rõ đến xế chiều tại đây sẽ bố thí phát bánh bao, hắn muốn tới đây để lấy vài cái bánh bao.

    - Tránh ra! Tránh ra! Không thấy được đại gia mày đã tới rồi à?
    Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la hét. Đi tới là một trung niên ăn xin, thân cao 2m, cơ thể cường tráng nhưng thô ráp. Hắn thô bạo đẩy những tên ăn xin phía trước, cường thế đi lên.

    Mấy tên ăn mày phía trước căn bản không dám đi ra chặn đường, lập tức tránh ra, nhưng lại có một lão ăn xin tóc tóc trắng rối bời trốn không kịp, vẫn đứng cản đường trước mặt tên ăn xin cường tráng kia.

    - Lão bất tử này! Lại dám cản đường bản đại gia! Tuổi đã lớn như vậy còn không đến chỗ Diêm Vương đầu thai. Hôm nay bản đại gia giúp ngươi đi gặp Diêm Vương!
    Tên ăn xin cường tráng giơ tay đẩy lão già ăn xin kia xuống đất, hung hăng đá vào lão già ăn xin vài cái.

    Những tên ăn xin xung quanh thờ ơ nhìn tình cảnh này, không có tiến lên ngăn cản, tên ăn xin cường tráng kia càng thêm đắc ý.

    Răng rắc...!

    Một tiếng gãy vỡ vang lên, chân của lão ăn xin đã bị tên ăn xin cường tráng đó giẫm gãy.

    - Dừng tay!
    Tiết Lăng Vân gào lên một tiếng.

    Hắn đẩy mấy tên ăn xin xung quanh ra, đi đến trước mặt tên ăn xin cường tráng đó, lớn tiếng nói:
    - Ngươi sao lai đi bắt nạt một lão già!

    Thấy có người dám hướng về mình hỏi tội, tên ăn xin cường tráng kia cười lạnh, nói:
    - Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nữa phải không!

    Nói xong tên ăn xin cường tráng tung một đấm đánh tới Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân nhanh chóng né tránh, đem một đấm của tên ăn xin cường tráng né được.

    Hắn bây giờ đã không còn là tên thiếu niên yếu ớt lúc ở trên Trường Sinh Sơn rồi, từ sau khi nuốt vào Xích Dương Thảo, trong người hắn Cửu Âm Tuyệt Mạch đã hoàn toàn chữa khỏi, hơn nữa được dương khí làm dịu, thân thể của hắn bây giờ so người bình thường mạnh hơn nhiều.

    Phanh...!

    Một tiếng trầm đục vang lên, Tiết Lăng Vân một đấm đánh trúng sống mũi tên ăn xin cường tráng, liền đem sống mũi cảu hắn đánh gãy.

    Đclmm...!

    Tên ăn xin cường tráng vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn chưa bao giờ ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, lập tức quát lên một tiếng:
    - Các huynh đệ! Lên... Lên cho ta!

    Nguyên lại tên ăn xin cường tráng kia không phải tới một mình, hắn cũng dẫn theo rất nhiều tiểu đệ. Kỳ thật đại bộ phận ăn xin trong thành thị đều kết hợp với nhau tao thành bang phái, gọi là 'Cái Bang' .

    Một đám ăn xin vây quanh Tiết Lăng Vân, bọn hắn phần lớn không có vũ khí, còn trong tay cầm 'Đả Cẩu Bổng' đều là thanh hoặc trung niên.

    Thân thể Tiết Lăng Vân tuy so với trước kia cường tráng mấy lần, nhưng song quyền nan địch tứ thủ (2 tay đánh không lại 4 tay), rất nhanh hắn đã bị đánh gục nằm trên mặt đất, những tên ăn xin kia hung hắn giẫm đạp Tiết Lăng Vân.

    Thân thể Tiết Lăng Vân truyền đến những trận đau đơn dữ dội, khắp nơi đều là vết thương, khóe mắt cũng bắt đầu chảy ra máu, Tiết Lăng Vân cảm giác mình càng ngày càng kiệt sức.

    Khi hắn sắp chết, trong lòng Tiết Lăng Vân chỉ có một ý nghĩ:
    - Chết cũng tốt, chết đi liền có thể giải thoát! Sư phụ, ta đợi này có lỗi với người, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp lại người!

    Lúc này Tiết Lăng Vân không có thống khổ cũng như bi thương, hắn chỉ muốn gặp mặt Tống Ngọc Dao một lần cuối, từ xa liếc nhìn vậy là đã đủ.

    - Sư phụ, vĩnh biệt, kiếp sau Lăng Vân sẽ báo đáp ân tình của người!
    Tiết Lăng Vân nhỏ giọng nói, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

    - A...!
    Tên ăn xin cường tráng kia rống lên một tiếng, cầm trong tay đả cẩu bổng đánh về phía đầu Tiết Lăng Vần, mắt thường có thể thấy một bổng này đánh trúng đầu Tiết Lăng Vân...

    - Ôi...!
    Đột nhiên tên ăn xin cường tráng kia hét thảm.

    Hắn không thể tin nhìn chằm chú hai tay của mình, hắn thấy đả cẩu bổng trên tay mình đã biến mất, mà đôi tay của mình cũng biến thành bạch cốt. Tên ăn xin cường tráng đâu nhức gào lên một tiếng sau đó liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.

    Không ai chú tới thảm trạng tên ăn xin cường tráng, tất cả mọi người dùng ánh sùng kính nhìn lên bầu trời. Trên đó có một vị Tiên Tử, nàng chân đạp đám mây, một thân quần áo trắng tuyết tựa như Nguyệt cung Tiên Tử đi xuống thế gian.

    Nữ tử đó không ai khác chính là sư phụ của Tiết Lăng Vân - Tống Ngọc Dao

    Tống Ngọc Dao từ trên trời bay xuống, chậm rãi đi đến bên người Tiết Lăng Vân, nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền Tiết Lăng Vân, trên mặt Tống Ngọc Dao tràn đầy bi thương, hai mắt không nhịn được chảy xuống nước mắt.

    Tiết Lăng Vân cảm giác khuông mặt mình có chút ẩm ướt, hắn chậm rãi mỡ hai mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn chính là bóng người mà hắn mong nhớ ngày đêm.

    - Sư phụ, là... là ngươi! Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?
    Tiết Lăng Vân không thể tin nổi nói ra, hắn cho rằng mình đang ở trong mơ.

    - Không cần nói nữa, Lăng Vân, đi theo ta!
    Tống Ngọc Dao nói.

    Tống Ngọc Dao đau long ôm lấy Tiết Lăng Vân, hướng lên không trung bay đi. Trước khi đi nàng nhẹ vung hai tay, một đạo kiếm khí lập lòe, những người lúc trước làm bị thương Tiết Lăng Vân tất cả đều bị chém đứt hai tay.

    - Mẹ của ta... là Thần Tiên, là Thần Tiên!

    - Thần Tiên vậy mà hạ phàm.

    - Ta đã thấy được Thần Tiên rồi.

    ...

    Tống Ngọc Dao mang theo Tiết Lăng Vân bay đi, lưu lại một đám người trợn mắt ngây ngốc nhìn, bất quá chỉ ngay ngốc một lát tiếp theo liền hướng về hướng Tống Ngọc Dao cùng Tiết Lăng Van bay đi quỳ xuống dập đầu, tất cả đều cầu nguyện, hy vọng đạt được Thần Tiên phù hộ.

    ******

    - Sư phụ, người vì sao lại cứu ta? Ta... đã ra làm chuyện có lỗi vời người, cứ để cho ta chết đi là được được rồi!
    Tiết Lăng Vân bị Tống Ngọc Dao ôm, hắn cố nén đau đớn nói.

    - Ngươi chết đi, vậy ta sẽ như thế nào?
    Tống Ngọc Dao nói.

    Đứng tên không trung, Tống Ngọc Dao có chút thương tâm nói tiếp:
    - Lăng Vân, ngươi không thích sư phụ sao? Không muốn tiếp tục làm đệ tử của sư phụ sao?

    - Ta...!

    Tiết Lăng Vân lắc đầu, thống khổ nói:
    - Không phải! Lăng Vân vĩnh viễn đều là đệ tử của người! Chỉ vì ngày đó Lăng Vân là ra chuyện có lỗi với người, ta rất hối hận, ta không biết như thế nào có thể đối mặt với người, ta thật sự chỉ muốn dùng cái chết để giải thoát tất cả thống khổ!

    Tống Ngọc Dao cười khổ nhìn đệ tử của mình, hơn nữa năm này nàng đã sớm tiếp nhận chuyện này rồi, không ngờ đệ tử của mình vẫn không tiếp nhận được.

    Tống Ngọc Dao liền nói:
    - Lăng Vân, chuyện ngày đó ta không trách ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nói sư phụ có đẹp không?

    Tiết Lăng Vân nhẹ nhàn gật đầu, nói:
    - Trong lòng của ta, sư phụ là nữ nhân xinh đẹp nhất!

    Tống Ngọc Dao vui vẻ cười cười, nàng bổng nhiên nói:
    - Lăng Vân, ta cũng chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ thành như vậy! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ta muốn làm nữ nhân của ngươi, ngươi đáp ứng không?

    - Cái này...

    Tiết Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới Tống Ngọc Dao có nói ra những lời này, hắn cứng họng không trả lời như thế nào.

    Tống Ngọc Dao khẻ thở dài, cười nói:
    - Lăng Vân! Sư phụ thậm chí đã tiếp nhận, có lẽ đây chính là số mệnh của sư phụ! Ta suy nghĩ hơn nữa năm, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, chỉ không biết Lăng Vân có chấp nhận sư phụ làm nữ nhân của ngươi hay không?

    - Ta...

    Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Dao, nhìn gương mặt thánh khiết của nàng, Tiết Lăng Vân không ngừng gật đầu, nói:
    - Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Ta nguyện ý cả đời này bảo vệ sự phụ, không bao giờ để sư phụ chịu đến cái gì ủy khuất.

    Tống Ngọc Dao vui mừng gật đầu, chuyện này không chỉ là Tiết Lăng Vân một cái tâm kết, nó cũng là của nàng tâm kết, hôm nay tâm kết đã giải. Từ nay về sau hai người không chỉ là thầy trò, mà còn là vợ chồng, bản thân cùng đệ tử lại nhiều ra một vài phương thức chung sống với nhau.
    (ngủ cùng giường, tắm cùng nhau, chủ yếu hai cái :oni19:)



    Bộ này ta gặm từ từ nên chậm lắm, ai muốn chơi cùng thì pm ta nhá. :yy44:
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/1/14
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)