FULL  Dị Năng  Đô Thị Chí Tôn Đặc Công - 8 Khó

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chí Tôn Đặc Công
    Tác giả: 8 Khó
    Chương 9: Phương pháp học đại học



    Dịch: Lưu Ly Phong

    Biên: Xiaoooo

    Đại học Trung Hải.

    Trên sân vận động to lớn, cờ màu bay tung bay, tiếng người ồn ào, từng ngành học tổ chức đón sinh viên mới đến, những anh chị khóa trên nhiệt tình chào đón tân sinh viên nhập học.

    Đón tân sinh viên đến là việc quan trọng của đại học mỗi một năm tựu trường. Các anh khóa trước mở to hai mắt, ánh mắt di chuyển đến những nữ sinh viên mới xinh đẹp, cũng không ít đàn anh giúp đỡ khiêng hành lý, tiện đà làm hướng dẫn viên, cả một đám đều hưng phấn đến chết.

    Tần Dương đeo balo, mặc quần áo bình thường đến nỗi chỉ cần hắn đứng ở trong đám đông là bị phai mờ hẳn. Hắn tìm đến chỗ khoa tiếng Anh đón người mới, lại phát hiện ngành khác đón người mới tuy rằng cũng là nam sinh chiếm đa số, nữ sinh thì ít, nhưng mà khoa Tiếng Anh chỉ có hai người nam sinh, còn lại đều là nữ sinh, hơn nữa ngoại hình rất xinh đẹp.

    Đàn chị rất nhiệt tình giúp Tần Dương làm thủ tục nhập học, sau đó hắn được hướng dẫn đóng học phí rồi được giao chìa khóa ký túc xá.

    Tòa nhà số 11, phòng 306.

    Tần Dương đi đến nơi, phát hiện cửa phòng đã mở ra, trong phòng có hai nam sinh ngồi: một người có thân hình vạm vỡ mặc áo thun màu đen đang sắp xếp bàn học, một người khác có vóc dáng gầy gò, đeo mắt kiếng gọng đen ngồi trước máy vi tính chơi game online.

    Tần Dương đi vào phòng, hai nam sinh đều quay đầu, trên mặt thanh niên cường tráng lộ ra nụ cười nhiệt tình:

    - Bạn cùng phòng 306?

    Tần Dương cười nói:

    - Đúng vậy, hai người đến thật sớm.

    Thanh niên vạm vỡ rất nhiệt tình giới thiệu nói:

    - Tôi là Tôn Hiểu Đông, đến từ Đông Bắc, hắn là Lâm Trúc, đến từ Côn Nam, bạn tên là gì?

    - Tần Dương, Tần trong “triều Tần”, Dương trong “ánh dương”, người Yến Kinh.

    Lâm Trúc cười lên tiếng chào, mọi người xem như đã quen biết.

    Tần Dương đảo qua vị trí cái giường còn dư lạị, cười nói:

    - Một phòng ngủ có bốn người, còn một người chưa đến.

    Tôn Hiểu Đông cười nói:

    - Thời gian báo danh cũng có một ngày, có lẽ buổi chiều mới đến. Tần Dương, dọn dẹp hành lý nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm rồi đi mua một ít đồ dùng hàng ngày. Buổi tối chờ người còn lại đến, bốn người tụ họp một chút, sau này chính là anh em trên một chiến tuyến.

    - Được!

    Mặc dù Tần Dương cũng không có chuẩn bị ở ký túc xá, dù sao hắn có rất nhiều chuyện ở ký túc xá không tiện, nhưng đã là bạn học, lại được phân chung một phòng ngủ cũng là duyên phận, Tần Dương cũng rất nguyện ý kết bạn bè.

    Tần Dương dọn dẹp một chút, ba người cùng đi ra lầu ký túc xá, tiến về quán cơm.

    Ba người chọn bàn ăn, cùng mọi người lấy cơm và thức ăn, sau đó ngồi xuống. Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, tiếng cãi vã kịch liệt bỗng nhiên truyền vào tai mấy người.

    Tần Dương quay đầu, nhìn thấy hai thanh niên nhìn nhau như hai con gà chọi, ở bên cạnh bọn hắn có một cô gái rất xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người.

    - Tôi cảnh cáo cậu, nếu tôi còn thấy cậu xuất hiện trước mặt Lưu Hồng thì đừng trách tôi!

    - Ơ hay, Lưu Hồng là bạn gái của cậu à? Cậu cho rằng cậu là ai mà xen vào chuyện của tôi chứ?

    - Cậu nói thêm câu nữa thử xem?

    - Tôi đang nói đây, cậu nghĩ mình là ai hả, có bản lĩnh thì solo mẹ đi.

    - Đmm!

    Một nam sinh đột nhiên hất bàn ăn trong tay mình ném về phía nam sinh đối diện, nam sinh kia cuống quít quay đầu, nhưng vẫn bị nước canh đổ đầy người, bị nam sinh nọ thừa cơ đá lên đùi rồi đạp trên mặt đất.

    Không chờ đối phương đứng lên, nam sinh nọ đã xông tới, lấy bàn ăn bên cạnh đập xuống.

    Tần Dương nhìn trợn mắt, wtf, tình huống gì đây?

    Giành bạn gái?

    Dữ dội như vậy?

    Tư thế đánh nhau cũng quá thành thạo, ra tay cũng không nương tay chút nào hết.

    Kỳ quái hơn là sinh viên xung quanh thấy cảnh này, vậy mà không có ai đi ngăn cản, ngược lại tràn đầy phấn khởi đứng xem, thậm chí còn có người hò hét tương trợ.

    Chuyện này không thấy quá mức rồi sao?

    Rất nhanh, nam sinh bị đánh đành chịu thua, liên tiếp cầu xin tha thứ, còn nam sinh đánh người vẻ mặt đắc ý, tựa như dũng sĩ đấu vật thắng lợi bước đến trước mặt cô gái kia, sau đó ôm cô rời khỏi nhà hàng.

    Nét mặt Tôn Hiểu Đông như thấy quỷ:

    - Tranh bạn gái phải trực tiếp dùng đến bạo lực như vậy? Cô gái kia cũng không khuyên giải ngăn cản một lần, còn đi cùng nam sinh đánh thắng?

    Lâm Trúc bên cạnh lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí biểu tình có chút kỳ lạ, hỏi ngược lại:

    - Trước khi hai người thi đậu đại học Trung Hải, lẽ nào không biết chút gì về trường này?

    Tần Dương nghiêng đầu, thử hỏi:

    - Biết một chút. Nghe cậu nói như vậy, hình như ở đây có gì đặc biệt?

    Tôn Hiểu Đông cũng hỏi:

    - Đúng vậy, những người đánh nhau chẳng lẽ không sợ bị trường học xử phạt sao?

    - Xử phạt?

    Lâm Trú kỳ lạ nhìn Tôn Hiểu Đông:

    - Đương nhiên sẽ không bị xử phạt, chỉ là đánh một chút mà thôi, cũng đâu có ai phải vào bệnh viện.

    Thấy hai người khó hiểu, Lâm Trúc thở dài nói:

    - Xem ra các người không hiểu rõ đại học Trung Hải! Đại học Trung Hải có tiếng là đại học đặc biệt nhất ở Trung Hải bởi vì một chữ: “loạn”!

    - Loạn?

    Lâm Trúc khẳng định gật đầu:

    - Đúng vậy, chính là loạn! Đại học Trung Hải cũng coi như trường học nổi tiếng, trước kia cũng không phải như vậy, nhưng mà về sau xuất hiện một vị hiệu trưởng kỳ lạ, quan điểm của ông ta là không thể che chở sinh viên, điều này sẽ bọn họ trở nên yếu đuối, giống như là đóa hoa bên trong nhà kính, đi vào xã hội sẽ không chịu nổi bị vùi dập. Lúc hắn phát biểu phương pháp học đại học này đã gây náo động rất lớn, đã xảy ra chuyện gì trong đó thì không thấy nói tới, nhưng phương pháp này vẫn được thực hiện, sau đó phát triển đến mức như bây giờ: toàn bộ đại học chính là một xã hội cô đọng, tranh cường hiếu thắng, hiện thực, tiền tài, giai cấp, đều có thể cảm nhận được ở nơi này!

    Tôn Hiểu Đông giật mình mở to hai mắt:

    - Vậy ý của cậu là hiện tại đại học Trung Hải là một đại học tạp nham?

    -Không!

    Lâm Trúc lắc đầu, ánh mắt có hai phần kỳ dị:

    - Đại học Trung Hải mấy chục năm nay phát triển đi lên, phong cách trường học là mỗi ngày mỗi khác, thường xuyên bị người lên án, nhưng số lượng tinh anh tốt nghiệp từ đại học Trung Hải không thấp hơn những trường đại học khác, thậm chí nhiều hơn. Rất nhiều người đạt thành tựu rất cao ở mỗi lĩnh vực, bọn họ khi nói đến kinh nghiệm thành công đều nhắc tới bốn năm cuộc sống đại học đã thay đổi cuộc đời của bọn họ!

    Sinh viên đại học Trung Hải trải qua bốn năm đại học, sau tiến vào xã hội, thường thường sẽ thấy như cá gặp nước, nhẹ nhõm ứng đối, cho dù là những người trong trường học thường xuyên bị lấn ép khi tiến vào xã hội cũng sẽ không tệ. Cái này có lẽ chính là rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, đây cũng là lí do đại học Trung Hải loạn như thế nhưng vẫn tồn tại đến bây giờ, đồng thời lượng người trúng tuyển vẫn không thấp.

    Tôn Hiểu Đông sợ hãi than:

    - Nói như vậy, bước vào đại học Trung Hải chẳng khác nào sớm tiến vào xã hội?

    Lâm Trúc gật đầu:

    - Cũng gần là vậy, nhưng mà khoa Tiếng Anh luôn luôn có ít nam sinh mà nhiều nữ sinh, tình huống còn hơi đỡ một ít. Như khoa công nghệ kìa, ai, mức độ trong tối ngoài sáng tranh đấu hoàn toàn vượt qua tưởng tượng.

    Tần Dương không nói chuyện, nhưng là ánh mắt lại hơi sáng lên.

    Hắn vốn cảm thấy đi học có chút buồn tẻ nhàm chán, nhưng mà bây giờ xem ra, trường học này có lẽ khá thú vị.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chí Tôn Đặc Công
    Tác giả: 8 Khó
    Chương 10: Lý do chọn khoa kì lạ



    Dịch: Lương Ngọc Thư

    Biên: Xiaooooo

    Ăn xong cơm trưa, ba người lại đi siêu thị mua một chút vật dụng hàng ngày.

    Trên đường về, Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi Lâm Trúc:

    - Lâm Trúc, có vẻ như cậu biết rất nhiều về trường học nhỉ? Trường học của chúng ta đề xướng trường học tức là xã hội, những người mới như chúng ta làm thế nào mới có thể sinh tồn trong trường đây?

    Lâm Trúc đưa tay nâng nâng kính đen của mình:

    - Cũng giống như trong xã hội thôi, không chọc nổi thì tránh xa một chút. Nếu như thật sự chọc phải, chạy được thì chạy, nếu không tìm một người lợi hại ra mặt giúp là được rồi.

    Tôn Hiểu Đông có chút cảm thán nói ra:

    - Người như thế nào mới có thể gọi là lợi hại đây?

    Lâm Trúc lại bĩu môi:

    - Người trong top 100 ai cũng lời hại hết, muôn hình muôn vẻ. Có người dựa vào nắm đấm, có người dựa vào tiền, có người dựa vào quyền thế trong nhà, đây đều là bản lĩnh của họ. Tôi nói rồi, ở đây không khác gì ngoài xã hội hết.

    - Các cậu không cần nghĩ nhiều làm gì, nếu như cậu an phận học tập, không tranh cường háo thắng, không chủ động đi gây sự thì cũng chẳng có ai đến bắt nạt cậu đâu.

    Tần Dương nghe Lâm Trúc trả lời kẽ cười:

    - Giống xã hội thật đấy.

    Lâm Trúc gật đầu:

    - Đúng vậy á, cực kì giống xã hội, nên những tinh anh trong đại học Trung Hải đều không phải là người đơn giản, sau này đi vào xã hội họ cũng sẽ đều là tinh anh.

    Hơi ngừng một chút, Lâm Trúc mới cười cười nói:

    - Tôi là dân kĩ thuật nên lúc nghiên cứu thích yên tĩnh, cũng không muốn đi tranh cường hiếu thắng với ai. Hơn nữa chắc là qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ ra ngoài thuê phòng.

    Tần Dương cũng hơi sững sờ, Lâm Trúc cũng chuẩn bị ra ngoài thuê phòng?

    - Cậu nói cậu là dân kĩ thuật, vậy cậu ưa thích nghiên cứu cái kĩ thuật gì?

    - Lập trình máy tính, từ nhỏ tôi đã ưa thích cái này rồi.

    Tôn Hiểu Đông giật mình hỏi:

    - Vậy sao cậu không đăng kí vào khoa máy tính mà lại đăng kí vào khoa tiếng Anh làm gì vậy?

    Lâm Trúc bình tĩnh nói:

    - Chương trình máy tính dạy ở đại học tôi đã sớm biết hết, nếu như tôi đăng kí khoa máy tính chẳng phải là phí thời gian sao? Còn không bằng học tốt ngoại ngữ, có thể giao lưu với người nước ngoài tốt hơn, cũng có thể đọc tài liệu bằng tiếng Anh.

    Tôn Hiểu Đông giật mình cười nói:

    - Cậu học tập ngoại ngữ chỉ là vì học tốt lập trình ư?

    Lâm Trúc gật đầu:

    - Đúng vậy

    Tôn Hiểu Đông cười ha hả:

    - Cậu giống như là đi đường vòng để cứu nước vậy, ha ha.

    Lâm Trúc hỏi ngược lại:

    - Cậu thì sao? Tại sao lại chọn khoa tiếng Anh?

    Tôn Hiểu Đông gãi gãi đầu bất đắc dĩ nói:

    - Tôi cảm thấy học tiếng Anh tương đối dễ, chỉ cần mở miệng cũng có thể kiếm cơm, cũng không cần động não, sở dĩ thi vào khoa tiếng Anh là định sau này làm một phiên dịch viên chuyên nghiệp.

    Tần Dương và Lâm Trúc nhìn dáng người cao to của Tôn Hiểu Đông, trong lòng không nhịn được nghĩ “Chẳng lẽ cũng bởi vì không thích dùng đầu óc nên dáng dấp mới cường tráng như vậy sao?”

    Tôn Hiểu Đông thấy hai người dò xét thân thể mình, ánh mắt còn hơi cổ quái nên đại khái cũng đoán được hai tên kia đang nghĩ gì, cũng không để bụng, thoải mái nói ra:

    - Người như tôi đúng là không muốn động não, cũng thích vận động với học một chút gì đó đơn giản thôi, dù sao có cái cần câu cơm là được… Tần Dương, cậu vì sao lại chọn khoa tiếng Anh vậy?

    Tần Dương sờ sờ mũi bất đắc dĩ:

    - Trưởng bối trong nhà chọn cho tôi, tôi không có lựa chọn nào khác.

    Ánh mắt Tôn Hiểu Đông lập tức tràn đầy đồng tình và an ủi:

    - Khoa tiếng Anh cũng rất tốt, đầu năm nay nhiều người ở đại học cũng không học được cái gì, ra ngoài phỏng vấn bắn một tràng tiếng Anh là có ngay cơ hội trúng tuyển cao, muốn xin việc gì cũng dễ hơn nhiều.

    Tần Dương cười ha ha:

    - Đúng vậy, tôi thấy ngành này cũng không tệ.

    Lâm Trúc mỉm cười:

    - Khoa tiếng Anh còn có một chỗ tốt…

    Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

    - Chỗ tốt gì?

    Lâm Trúc cười híp mắt nói:

    - Khoa tiếng Anh có nhiều nữ sinh. Theo tôi được biết, trong lớp chúng ta có bốn mươi hai người mà chỉ có mười một nam, nói cách khác chúng ta có 31 nữ sinh, tỉ lệ nam nữ tầm khoảng 1- 3.

    Con mắt của Tôn Hiểu Đông lập tức sáng lên:

    - Oa, tốt thế à? Vậy chẳng phải rất dễ tìm bạn gái hay sao?

    Lâm Trúc cười nói:

    - Chuyện tìm bạn gái là dựa vào bản lĩnh, nhưng chúng ta đúng là chiếm một chút ưu thế. Lại nói, lần này tỉ lệ nam của chúng ta còn đông hơn năm ngoái, năm ngoái tỉ lệ nam nữ còn là 1 so 5!

    Tôn Hiểu Đông nét mặt vui vẻ:

    - Ha ha, kiểu này hay đấy, không lo không có bạn gái!

    Lâm Trúc lập tức dội một gáo nước lạnh:

    - Cậu đừng mừng vội, khoa tiếng Anh nhiều nữ sinh, khoa công nghệ lại thiếu nữ sinh, những người trong khoa công nghệ như hòa thượng kia tất nhiên là nhìn chằm chằm vào cái khoa nhiều nữ sinh nhất này rồi. Nhất là những mỹ nữ, có không biết bao nhiêu người vây quanh, muốn mang mỹ nữ về cũng không phải chuyện dễ dàng.

    Tính cách của Tôn Hiểu Đông vô cùng lạc quan, cũng không bị đả động một chút nào, nói:

    - Tôi sẽ dùng nhiệt huyết và khuỷu tay khỏe mạnh đi chinh phục nữ thần của tôi!

    Ba người kể rõ vài lí do kì lạ của bản thân thì khoảng cách với nhau cũng được kéo lại gần nhiều.

    Hôm nay là nhập học cũng không có việc gì để làm, ngày mai mới chính thức khai giảng, ba người trở lại kí túc xá đem đồ dùng cất xong xuôi rồi việc ai người ấy làm.

    Tôn Hiểu Đông ngồi không yên, mang một quả bóng rổ mới mua ra ngoài sân chơi. Lâm Trúc chơi máy vi tính, Tần Dương cầm một quyển sách dựa vào giường đọc.

    Khoảng chừng bốn giờ chiều, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một người thanh niên đẹp trai vóc dáng cao gầy kéo một rương hành lí xuất hiện trước cửa, tóc vuốt thật chỉnh tề, áo phông ngắn tay màu xanh lam, quần thường, giày da nhàn nhã, trên tay còn đeo một cái đồng hồ lóng lánh.

    - Ha, các anh em đều đã tới, tôi là người cuối cùng hả?

    Tần Dương để sách xuống, nhìn thanh niên ngoài cửa rồi mỉm cười nói:

    - Đúng vậy, còn thiếu mỗi cậu, cậu đúng là tới trễ nhất đấy.

    Thanh niên kéo lấy rương hành lý đi vào cửa, cười ha hả nói:

    - Buổi trưa hôm nay trong nhà có khách, tôi phải ở nhà tiếp khách nên mới tới muộn một chút. Mấy anh em, buổi tối mời mọi người tụ họp rồi làm quen một chút.

    Lâm Trúc cười nói:

    - Cậu là người Trung Hải à?

    - Đúng, từ nhà tôi đến trường mất nửa giờ lái xe. Đúng rồi, tôi tên Hà Thiên Phong, mấy người xưng hô thế nào?

    Tần Dương và Lâm Trúc tự giới thiệu mình một phen, đang nói thì Tôn Hiểu Đông người đầy mồ hôi ôm bóng rổ trở về, nhìn Hà Thiên Phong lập tức vui vẻ nói:

    - Tới rồi, người trong phòng chúng ta đều tới đông đủ rồi. Tôi là Tôn Hiểu Đông, người Đông Bắc.

    Hà Thiên Phong rất hào khí phất tay:

    - Mặc dù mọi người giờ là bạn học, cũng là bạn cùng phòng, nhưng các cậu là từ xa đến, tôi tốt xấu gì cũng coi như là một địa chủ. Tối hôm nay tôi mời khách ở đại tửu lâu Hải Phong, lát nữa tôi lại mời vài bạn học mỹ nữ đến, hôm nay không say không về.

    Nghe có mỹ nữ xong cái là hai mắt Tôn Hiểu Đông với Lâm Trúc đều sáng lên, Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

    - Chúng ta mới đi học, cậu đã kiếm đâu ra mỹ nữ rồi?

    Hà Thiên Phong biểu lộ một chút đắc ý:

    - Biết vì sao tôi chọn thi khoa tiếng Anh không? Vì ở đây nhiều mỹ nữ hơn, hơn nữa trường học cũng đặc biệt, đúng là nơi hoàng tử sàn đêm như tôi phát huy năng lực. Lúc nghỉ hè tôi có tới đây nghiên cứu địa hình vài lần, cũng biết không ít mỹ nữ khóa trên…​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)