FULL  Dị Năng  Đô Thị Chí Tôn Đặc Công - 8 Khó

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chí Tôn Đặc Công
    Tác giả: 8 Khó
    Chương 19: Những câu lạc bộ kì quái



    Nhóm dịch TTTV

    Dịch: Băng Niệm

    Biên: Xiaoo

    Nguồn:

    -

    - Mấy anh em, tiệc tối chào tân sinh viên lần này mấy người có chuẩn bị bộc lộ tài năng không?

    Trên đường về kí túc xá, Hà Thiên Phong bắt đầu trưng cầu ý kiến của đám người Tần Dương:

    - Khoa tiếng Anh của chúng ta có bốn lớp, ít nhất cũng phải hơn trăm mỹ nữ, lúc này mà bộc lộ chút tài năng thì sau đấy không phải kiếm bạn gái dễ hơn rồi sao?

    Tần Dương không chút do dự lắc đầu cự tuyệt:

    - Tôi thì thôi, tôi chẳng biết cái gì cả.

    Hà Thiên Phong hoài nghi nhìn Tần Dương:

    - Cậu đang lừa tôi chắc? Tôi vẫn cảm thấy cậu thâm tàng bất lộ, tựa như chuyện ở trong quán bar cũng thế, nếu không phải người ta trèo lên đầu cậu thì đâu ai biết cậu mạnh như vậy?

    Hà Thiên Phong lần này thực sự hoài nghi không sai, Tần Dương theo sư phụ nhiều năm cũng không phải là mỗi tu hành, cũng không phải là học tập mỗi y thuật, dù sao sư phụ cũng dạy Tần Dương cả những thứ linh tinh.

    Tuổi Tần Dương không lớn lắm, đang đứng ở thời kì hoàng kim, lại thêm tu hành khiến hắn tai thính mắt tinh, trí nhớ lại càng tốt. Nói tinh thông thì thật ra không nhiều nhưng hắn làm được rất nhiều thứ, cầm kỳ thi họa đều hiểu sơ sơ.

    - Cơ hội này để cho người khác được rồi. Lão tam, lão tứ, hai người cậu thì sao?

    Lâm Trúc nâng kính mắt cười cười nói:

    - Tôi thì dẹp thôi, tôi là trạch nam chính hiệu, ngoại trừ có chút hiểu biết với máy tính, còn lại thì không biết mô tê gì cả.

    Tôn Hiểu Đông có chút kích động, do dự nói:

    - Tôi cũng không biết biểu diễn tiết mục gì cả.

    Hà Thiên Phong nghe Tôn Hiểu Đông có hứng thú lập tức nói:

    - Cậu có sở trường gì? Ca hát? Piano? Không biết đánh piano thì kéo đàn nhị cũng được nhá.

    Tôn Hiểu Đông lắc đầu nói:

    - Mấy cái này tôi đều không biết, tôi chỉ luyện vài năm Taekwondo.

    - Taekwondo?

    Hà Thiên Phong cũng sửng sốt, chợt vỗ tay cái bốp:

    - Vậy cũng được mà, cậu có giỏi lắm không?

    Tôn Hiểu Đông gãi gãi đầu:

    - Tạm được, bây giờ đang đạt chuẩn đai hồng đen, còn cách đai đen một cấp, về sau lên cấp ba việc học nhiều nên tôi mới luyện ít đi...

    Hà Thiên Phong mở to hai mắt:

    - Đai hồng đen? Ghê thật, khó trách trong quán bar cậu vừa ra tay đã trực tiếp đánh ngã một người. Tôi còn tưởng cậu ỷ vào thân thể khỏe mạnh, hóa ra là cao thủ Taekwondo!

    Sau khi sợ hãi than một phen, Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:

    - Biểu diễn Taekwondo chắc là sẽ vô cùng phong cách, các em gái chắc là sẽ chết mê. Cứ quyết định như vậy đi, tôi đăng kí tiết mục Taekwondo cho cậu, đến lúc mấy anh đây cầm ván gỗ nhường cho cậu ra oai.

    Tôn Hiểu Đông có lẽ trong lòng cũng đang muốn thử, vừa nghe Hà Thiên Phong nói thế lập tức nhếch môi cười nói:

    - Được, thế để tôi thử xem.

    Hà Thiên Phong vỗ vỗ bả vai Tôn Hiểu Đông: Nếu cậu biểu diễn thật hay, về sau nổi danh rồi tôi ra ngoài tán gái cũng có chút vốn liếng để nói phét.

    Tần Dương nhìn xem hai người nói chuyện như vậy liền không nhịn được cười. Taekwondo trong mắt Tần Dương vốn chẳng là cái gì, nhưng đối với người bình thường mà nói, đai hồng đen đã có thể xem như cao thủ Taekwondo, khoảng cách kém đai đen quen thuộc chỉ một cấp, đối với sinh viên mà nói đã là thực lực rất lóa mắt…

    Mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Xế chiều hôm nay lớp trưởng phát giáo trình, sau đó buổi tối chắc là sẽ bắt đầu học chính thức.

    Thời khóa biểu cũng đã có, chương trình học trong một tuần cũng không tính là nhiều, thứ hai đến thứ sáu đều có tiết. Mỗi ngày cũng có rất nhiều thời gian rảnh, cả hai ngày cuối tuần đều không có tiết, thời gian rảnh rất nhiều.

    Tần Dương trước đó cũng không học cấp ba, tiếng Anh cơ sở có thể nói là nát bét. So với những bạn học khác hắn kém hơn quá nhiều, cần phải học tập từ đầu để đuổi theo kịp tiến độ.

    Tần Dương mua trên mạng một cái laptop và đủ thứ phụ kiện. Bây giờ học tiếng Anh rất đơn giản, trên điện thoại di động đủ loại app, dùng tai nghe là có thể nghe được.

    Mặc dù Tần Dương sau này định ra thuê phòng nhưng lúc này vừa mới vào học, Tần Dương vẫn có ý định một lần dung nhập với sinh hoạt tập thể.

    Đại học cũng không chỉ đơn giản là học tập, vừa học vừa sinh hoạt tập thể mới làm cho người ta nhớ mãi không quên. Nếu không phải bởi vì việc tu luyện của mình và một số yếu tố khác thì hắn tình nguyện ở lại ký túc xá của trường, mấy người cùng ở một chỗ không phải rất vui sao?

    Bốn người Tần Dương cùng đi tới quán cơm, phát hiện có không ít bàn có các loại băng rôn quảng cáo.

    “Câu lạc bộ cờ vậy đại học Trung Hải hoan nghênh bạn gia nhập!”

    “Câu lạc bộ bóng bàn hoan nghênh bạn!” “Câu lạc bộ bóng rổ, dành cả thanh xuân để đổ mồ hôi!”

    “Câu lạc bộ Taekwondo, sự lựa chọn sáng suốt của bạn!”

    Dưới các băng rôn, có nhiều các anh chị khóa trên đang giảng giải với những người có hứng thú, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

    Ánh mắt của Tần Dương quét qua một đám, cười nói:

    - Náo nhiệt thế cơ à? Đây là các câu lạc bộ đang tuyển người?

    Lâm Trúc đẩy mắt kính mỉm cười nói:

    - Đúng vậy, không phải có sinh viên mới nhập học sao, các câu lạc bộ tự nhiên muốn tranh thủ thời gian tuyển thêm người mới. Mặc dù không hạn định số lượng câu lạc bộ tham gia nhưng tinh lực của một người là có hạn, chỉ nên chọn một ít để gia nhập. Mấy câu lạc bộ này dĩ nhiên là muốn mau chóng lôi kéo các học sinh mới vào câu lạc bộ.

    Tần Dương cười nói:

    - Những câu lạc bộ này không phải là sở thích ngoài giờ học sao, cần phải kích động như vậy sao?

    Lâm Trúc cười hắc hắc:

    - Ở trường học khác có lẽ người trong câu lạc bộ để theo đuổi một loại sở thích ngoài giờ học, nhưng ở đại học Trung Hải thì không giống như vậy đâu.

    Tần Dương tò mò hỏi:

    - Không giống chỗ nào?

    - Còn nhớ trước đó chúng ta nói vấn đề đại học tức là xã hội không? Ở trên xã hội có tồn tại một loại tổ chức cũng không phải chỉ là dành cho hứng thú, người gia nhập câu lạc bộ, thành viên sẽ nghĩ đến một vài thứ khác, những người tổ chức cũng muốn lấy được thứ mình cần…

    Lâm Trúc thuận miệng giải thích:

    - Ví dụ đi, trên xã hội có rất nhiều câu lạc bộ cầu lông, nhóm đi bar, nhóm bạn tham gia có thể dùng ít phí mà vẫn được hưởng thụ quyền lợi phục vụ mà đơn độc tham gia không bao giờ được hưởng, mà những người tổ chức thông qua hoạt động tập thể, cùng người chủ sẽ tiến hành bàn bạc về giao dịch, chênh lệch giá để mưu lợi.

    Tôn Hiểu Đông xen vào:

    - Những câu lạc bộ này chẳng lẽ còn muốn đóng hội phí sao?

    - Đương nhiên, chủ yếu là đóng nhiều hay ít thôi. Đóng ít tự nhiên cũng lấy được ít, đóng nhiều thì lấy được nhiều, hơn nữa những người tổ chức sẽ đi mời tài trợ, kéo thành viên đi làm một chút hoạt động lưu manh kiếm tiền làm kinh phí, như các hoạt động triển khai trong đoàn xã…

    - Đây là những câu lạc bộ bình thường, còn có một số câu lạc bộ hạng sang chỉ chấp nhận một số người tinh anh gia nhập. Những câu lạc bộ này bình thường đều là con ông cháu cha có tiền, hoặc là bản thân có năng lực rất cường đại, bọn họ nói như vậy là để chỉnh hợp tài nguyên, sử dụng tối đa tài nguyên hợp lý. Bọn họ chính xác là không đơn thuần đi học đại học mà là làm lưu manh.

    - Rất nhiều loại người này đã lập nghiệp tại thời kì đại học, mặc dù nghe cũng cảm thấy khó mà tin được nhưng không ít người trong bọn họ đều có tài sản từ mấy trăm vạn đến hơn triệu.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chí Tôn Đặc Công
    Tác giả: 8 Khó
    Chương 20: Hàn Thanh Thanh, trùng hợp vậy?



    Team dịch TTTV

    Dịch: Cá Voi

    Biên: Xiaoooo

    Nguồn: Tôn Hiểu Đông trợn tròn mắt.

    - Lợi hại thế sao?

    Lâm Trúc thành thật gật đầu.

    - Đúng vậy, đây chính là điểm khác biệt giữa đại học Trung Hải và những trường khác, chính là điểm thu hút sinh viên của họ!

    Hà Thiên Phong bên cạnh đang nghiên cứu thông tin tuyển người đã một lúc lâu cũng quay đầu lại, cười nói.

    - Lão tứ nói rất đúng, trường Trung Hải mang phong cách dũng mãnh, tuy có chút loạn nhưng quả thực là ngọa hổ tàng long, kiểu người nào cũng có.

    - Trước đó tôi từng nói chuyện cùng mấy người Du Du nên cũng biết một chút, hiện nay có hai câu lạc bộ lợi hại nhất nhất trường, một là Thăng Long, một tên Anh Liên hội, đều là nơi tụ hội của những người ưu tú trong trường. Bọn họ không thu nhận hội viên bên ngoài, và đều dùng những cách cũ như thế này để tuyển người. Đương nhiên, nếu như có nhân tài cực kỳ lợi hại, họ cũng sẽ gửi lời mời gia nhập.

    Hà Thiên Phong không che giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ.

    - Tuy thành viên hai hội này không nhiều, nhưng ai trong số họ cũng đều là người có bối cảnh có năng lực cả, tuy vẫn còn là sinh viên nhưng đều là kiểu người đã có thể điều động nguồn vốn. Bọn họ tập hợp lại, chính là một lực lượng vô cùng hùng mạnh.

    - Chưa bàn đến việc trong xã hội thế nào, chí ít trong trường này, họ cực kỳ hùng mạnh, đừng nói đến sinh viên, ngay cả giảng viên, giáo sư trong trường cũng phải nể họ vài phần. Có thể nói chính xác họ là kiểu người cuộc đời luôn trên một đường thẳng.

    Tần Dương nghe xong, gật đầu

    - Một nhóm nhị đại (con nhà giàu) có tiền có thế tập hợp lại, dùng các nguồn vốn góp vào để kiếm tiền, cũng là chuyện dễ hiểu. Đành vậy thôi, thế giới này chính là như vậy, rất nhiều người tài ngay từ khi mới ra đời đã ở vạch đích, bọn họ chính là kiểu người mà những người bình thường khác cho dù phấn đấu cả đời cũng không thể bì được, chỉ có thể ngưỡng mộ thôi.

    Tạm dừng một chút, Tần Dương quay đầu nhìn Hà Thiên Phong, nói.

    - Lại nói, cậu cũng là một phú nhị đại không phải sao, không chừng cậu cũng có thể gia nhập một trong hai thì sao?

    Hà Thiên Phong trước nay vẫn luôn tự tin, trên mặt hiện ra chút xấu hổ hiếm thấy, cười khổ.

    - Dù tôi có muốn gia nhập thì người ta cũng không muốn nhận. Nhà tôi quả thực có tiền, tuy không đến hàng trăm triệu nhưng vài chục triệu thì vẫn có. Trong cái xã hội này, ở thành phố Trung Hải tập chung toàn người giàu có này, chút gia sản nhỏ nhoi ấy đã là gì. Tôi căn bản sẽ không được họ coi trọng.

    Tôn Hiểu Đông sửng sốt hỏi:

    - Khoa trương vậy à? Hàng chục triệu còn chê ít?

    Hà Thiên phong cười khổ:

    - Không phải lão đại vừa nói rồi sao? Thế giới này có những người vừa sinh ra đã ở ngay vạch đích, tôi như vậy tuy người thường nhìn vào đã rất khá rồi, nhưng trong mắt những người quyền quý thật sự, gia đình tôi đã là gì. Mấy chục triệu, hiện nay trong khu vực tốt nhất của Trung Hải giá một căn biệt thự cũng đã hơn mấy chục triệu rồi. Cũng có thể nói gia đình tôi nhìn thì có vẻ rất nhiều tiền, nhưng kỳ thực ngay cả một căn biệt tự nằm trên đoạn đường tốt nhất cũng không mua nổi.

    Tần Dương khẽ cười, vỗ vỗ vai Hà Thiên Phong, an ủi:

    - Không có tiền quả thực có rất nhiều điều không thể làm được, nhưng tiền không phải vạn năng, khiến bản thân sống tốt là được rồi, hà tất phải để tâm nhiều như vậy. Trên thế giới rộng lớn này luôn tồn tại những người kém hơn cậu và cả những người giỏi hơn cậu rất nhiều.

    Hà Thiên Phong ha ha cười:

    - Đúng vậy, tôi cảm thấy hiện giờ mình sống rất tốt, nên hoàn toàn không có chút oán trách nào. Hơn nữa thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng. Cho dù bọn họ chấp nhận cho tôi gia nhập, phỏng chừng tôi cũng chỉ là chân tạp vụ chạy theo sau lưng họ. Loại đãi ngộ này, tôi cần gì phải vậy, tự do tự tại chẳng tốt hơn sao?.

    Tần Dương giơ ngón cái về phía Hà Thiên Phong.

    - Có chí khí, vì câu này của cậu, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm.

    Mắt Hà Thiên Phong sáng lên, đang định nói gì đó thì bị Tần Dương trực tiếp dội một gáo nước lạnh.

    - Đừng nghĩ nhiều, nhiều nhất cũng chỉ mấy món xào trong nhà hàng thôi.

    Lời muốn nói lập tức bị nghẹn trong cổ họng, Hà Thiên Phong hi hi cười.

    - Được thôi, vậy tôi muốn một đĩa cật xào, tôi thích món đó!

    Lâm Trúc bên cạnh chen vào một câu mờ ám.

    - Ăn gì bổ nấy, cậu bồi bổ xong có chỗ dùng đến không?

    Mặt Hà Thiên Phong nhất thời ửng đỏ, vội xua tay, dáng vẻ tự tin.

    - Cậu yên tâm, tôi đây gọi là phòng bị trước tai họa, tôi đảm bảo với các cậu không đến nửa tháng, tôi chắc chắn sẽ có được Du Du. Đến lúc đó mấy cậu không cần ngưỡng mộ đâu!

    Tần Dương khẽ cười, hạ đòn chí mạng.

    - Vậy còn Hàn Thanh Thanh, không phải cậu muốn theo đuổi Hàn Thanh Thanh à?

    Nét mặt Hà Thiên Phong lập tức cứng lại, hơi ảo não.

    - Phải, chuyện này vẫn còn là một vấn đề. Thôi bỏ đi, hay không tán đổ Du Du nữa, theo đuổi Hàn Thanh Thanh trước. Nếu như có được cô bạn gái là nữ thần như vậy tôi sẽ lập tức tu thân dưỡng tính, chỉ có mình cô ấy thôi. Thân thể này, linh hồn này của tôi đều thuộc về cô ấy!

    - Buồn nôn, cậu ấy hả, ha ha, tôi không tin!

    - Tôi cũng không tin

    - Không tin!

    Ba người Tần Dương lập tức cười lớn. Hà Thiên Phong cũng không giận, cười nói”

    - Chúng ta vừa đi vừa xem. Đi thôi, đừng nhìn nữa, đi ăn trước, ăn no rồi từ từ xem. Tôi sắp chết đói rồi!

    - Được, đi thôi!

    Bốn người đi thẳng lên tầng hai căng- tin. Tầng một là kiểu căng- tin phổ thông, là nơi dùng một cái khay lớn dựng thức ăn. Tầng hai bày biện từng gian hàng, xếp thành một hình vuông lớn, bày bán các loại mì, cơm chiên, rau xào, ở trong cùng ngăn thành một gian lớn, là một nhà hàng, tốt hơn nhiều so với những gian hàng bên ngoài. Đương nhiên, giá cả cũng không đắt hơn là bao.

    Tần Dương dẫn ba người đi vào trong nhà hàng. Hà Thiên Phong kéo tay Tần Dương, cười nói.

    - Lão đại, thật ra ăn mấy món xào ở bên ngoài cũng được, không cần thiết phải vào trong.....

    Tần Dương biết Hà Thiên Phong sợ hắn tốn kém, cười nói.

    - Yên tâm đi, không ăn đến nỗi khiến tôi sạt nghiệp được đâu.

    Hà Thiên Phong vừa nghe Tần Dương nói vậy lập tức không khách sáo nữa.

    - Vậy được. Hôm nay làm thịt cậu. Ai bảo cậu là lão đại. Lão đại mời cơm không phải là chuyện đương nhiên sao?

    Tôn Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi:

    - Lão đại, nhà cậu làm gì vậy, chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ?

    Hà Thiên Phong cũng tò mỏ hỏi.

    - Đúng vậy, lão đại, tôi phát hiện cậu kín miệng như cóc vậy, chọc vào mới nhảy lên, không hỏi cậu thì cậu không nói.

    Tần Dương thuận miệng đáp.

    - Bố tôi là công chức, mẹ tôi buôn bán nhỏ, gia cảnh cũng tạm được.

    Hà Thiên Phong làm ra vẻ kinh nghiệm phong phú, tặc lưỡi nói.

    - Theo như những gì tôi biết về Lão Đại, lời này của cậu ấy thật thì ít mà giả thì nhiều.

    Tần Dương đi đến chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống, cười nói.

    - Cậu cho rằng mình là Sherlock Holmes à? Mau ngồi xuống gọi món đi.

    Tất cả đều cười, sau đó ngồi vào vị trí. Sau khi hỏi ý mọi người, Tần Dương gọi ba món mặn một món chay và một bát canh. Nhân viên phục vụ mới mang lên món đầu tiên, cả bọn đã cầm sẵn đũa chuẩn bị ăn thì xuất hiện hai cô gái sánh vai nhau bước vào.

    Tôn Hiểu Đông ngồi đối diện cửa, vừa hay trông thấy hai cô gái nọ, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó cúi đầu nói nhỏ.

    - Hàn Thanh Thanh đến rồi!

    Hà Thiên Phong đang chuẩn bị gắp, nghe thấy vậy thu đũa về ngay tắp lự, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hàn Thanh Thanh cùng một cô bạn khác cùng lớp khá xinh xắn, nhưng đứng cạnh Hàn Thanh Thanh vẫn hơi kém sắc.

    Hà Thiên Phong chớp mắt nhìn Tần Dương.

    - Lão Đại, tôi sang đó mời họ ăn cùng với chúng ta, cậu chịu tốn kém chút được không?

    Tần Dương cười mỉm.

    - Được, cậu đi đi.

    Hà Thiên Phong kéo áo thun trên người, nở nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn, hạ đũa xuống, sau đó xoay người tiến về phía hai cô gái kia.

    - Hàn Thanh Thanh, trùng hợp vậy?​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)