FULL  Đô Thị Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 21: Nhị cấp thần cách




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Nương theo sau nhận thức đích xác của Diệp Dương Thành, trang sách đầu tiên của Cửu Tiêu Thần Cách bắt đầu nhộn nhạo lên từng đạo sóng gợn, bản đồ thị trấn Bảo Kinh biến mất, lưu lại một màu bạc tinh thuần, sau đó trên trang sách hiện lên một đoạn chữ viết:

    Chúc mừng ngài sắp bước vào thần cách cấp bậc tiếp theo!

    Cấp bậc thần cách hiện tại của ngài là cấp 1, khi ngài thuận lợi thăng lên thần cách cấp 2, tổng diện tích khu vực quản hạt của ngài từ năm cây số vuông mở rộng tới mười lăm cây số vuông, tiêu chuẩn mở rộng là: lấy khu vực quản hạt hiện giờ của ngài làm khởi điểm, hướng theo phương hướng tùy ý tiến hành mở rộng.

    Ngài có thể lựa chọn tiến hành thần quyền trong khu vực quản hạt của ngài.

    Xét thấy sau khi ngài thăng chức cấp bậc thần cách quá thấp không thể hoàn toàn khống chế Cửu Tiêu, sau khi thăng chức ngài có thể hành sử thần quyền ở vài điểm sau đây:

    Điều khiển các loại côn trùng trong khu vực quản hạt.

    Cường hóa các loại côn trùng trong khu vực quản hạt.

    Điều khiển động vật có vú ( ngoại trừ nhân loại) trong khu vực quản hạt.

    Uy hiếp chim bay cá nhảy trong khu vực quản hạt.

    Đạt được công đức huyền điểm trong khu vực quản hạt.

    Sau khi ngài thăng chức cấp bậc thần cách là: cấp 2.

    Trước mắt ngài có được công đức huyền điểm: 88.

    Công đức huyền điểm tích lũy tới 1000, thần cách thăng thành cấp 3, có thể mở ra nội dung trang sách thứ ba trong Cửu Tiêu, đạt được thần quyền mới, mở rộng phạm vi khu vực quản hạt của ngài.

    Sau khi thăng chức ngài có thể dùng phương thức thu được công đức huyền điểm: trừng ác dương thiện, siêu độ oan hồn.

    Trước khi cấp bậc thần cách của ngài còn chưa khống chế được Cửu Tiêu, Cửu Tiêu tiến hành bình phán hành vi của ngài: trừng ác gia tăng công đức huyền điểm, lấn thiện khấu trừ công đức huyền điểm, khi công đức huyền điểm của ngài thấp hơn 99, cấp bậc thần cách của ngài rơi xuống cấp 1, khi công đức huyền điểm của ngài thấp hơn -1, ngài mất đi Cửu Tiêu Thần Cách.

    Một đoạn giới thiệu rậm rạp khiến Diệp Dương Thành như mở cờ, hận không thể lập tức đem thần cách của mình tăng lên tới cấp 2!

    Sử dụng côn trùng thần quyền đã làm cho hắn nếm được ngon ngọt thật lớn, nhưng côn trùng dù sao chỉ là côn trùng, tuy rằng số lượng đông đảo, nhưng thân hình quá nhỏ, có một số việc làm ra thật sự phi thường phiền phức.

    Nhưng từ giới thiệu thần cách cấp 2 mà xem, một khi hắn thăng lên cấp 2, có thể sử dụng thần quyền đối với động vật có vú trong khu vực quản hạt!

    Tỷ như chuột, mèo, chó, những động vật này có khổ người lớn hơn côn trùng rất nhiều, thật nhiều sự tình để cho những động vật này đi làm, còn nhanh nhẹn hơn sử dụng côn trùng.

    Hơn nữa khu vực quản hạt tăng lên mười lăm cây số vuông…hoàn toàn có thể đem gần nửa thị trấn Bảo Kinh thâu tóm bên trong, mà không phải như bây giờ, chỉ bao trùm trong phạm vi khu dân cư của trấn!

    Về phần cường hóa côn trùng, còn chưa trải qua thí nghiệm Diệp Dương Thành tạm thời còn chưa quản được ý tứ của thần quyền này, nhưng theo mặt chữ giải thích, hẳn là dùng cường hóa năng lực của côn trùng, về phần cường hóa phương diện nào, còn phải đợi sau khi thăng cấp tìm côn trùng làm thực nghiệm mới có thể biết.

    Điểm cuối cùng, muốn thăng chức thần cách cấp 3 cần có công đức huyền điểm lên tới 1000! Một Lục Hồng Quân đã cống hiến cho Diệp Dương Thành 90 điểm công đức, cũng mang ý nghĩa nếu hắn muốn gia tăng cấp bậc thần cách, còn phải gạt bỏ mười hai ác nhân như Lục Hồng Quân mới có thể đạt tới!

    Nhưng vấn đề là, trên thế giới này làm gì có nhiều ác nhân để hắn đi gạt bỏ đây? Hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn này mà tính, thần cách cấp 2 là 100 công đức huyền điểm, thần cách cấp 3 là 1000 công đức huyền điểm, như vậy có phải cấp 4 là cần một vạn công đức huyền điểm, cấp 5 cần mười vạn, cấp 6 chính là…một trăm vạn?

    Như vậy thần cách cấp bậc 18 cao nhất lại cần có bao nhiêu công đức huyền điểm?

    Trong đầu Diệp Dương Thành chấn vang, sờ sờ mũi cười khổ, nhìn vào hi vọng xa vời thật không phải tính cách của hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được luôn suy nghĩ chuyện này.

    Có được tất có mất, đạo lý này tựa hồ đã được nghiệm chứng trên người hắn.

    Tới 11h trưa, trải qua bệnh viện nhân dân thị trấn tận lực cứu chữa, cuối cùng Lục Hồng Quân bị tuyên bố tử vong, khi bác sĩ trưởng từ trong phòng cấp cứu đi ra tuyên bố tin tức này, chợt hoa mắt, trên mặt truyền đến đau nhức sau đó trực tiếp hôn mê.

    Một gã trung niên mặc sơ mi trắng ngắn tay khuôn mặt âm trầm, mái tóc chải bóng loáng tỏa sáng như gương, thân hình chỉ cao 1m70 nhưng lại cho người ta cảm giác vĩ ngạn như từ trên cao nhìn xuống.

    Không hề nhìn vị bác sĩ trưởng bị mình đánh ngất xỉu, Lục Vĩnh Huy hít sâu một hơi, hai tay siết chặt thành quyền, thanh âm âm lãnh cộng thêm bốn gã bảo tiêu mặc âu phục đen đứng sau lưng làm nổi bật càng khiến người sợ hãi:

    - Chuyện này, là chuyện gì xảy ra?

    - Long ca, Quân…Quân ca hắn…

    A Trân chần chờ chốc lát, cúi đầu đi tới trước mặt Lục Vĩnh Huy, lúng túng nói:

    - Là…là bị muỗi cắn chết…

    - …

    Trong hành lang yên tĩnh trở lại, toàn bộ thanh âm ồn ào tựa hồ trong nháy mắt đều hoàn toàn tiêu tán.

    Trên gương mặt to mọng của Lục Vĩnh Huy hiện lên một tầng ý cười hờ hững:

    - Cô, cho rằng tôi bị choáng váng?

    - Long ca, tôi…

    - Phanh!

    Nhanh như chớp, căn bản không để a Trân cơ hội giải thích lần thứ hai, một gã bảo tiêu đứng sau lưng Lục Vĩnh Huy đã hung hăng một cước đá vào cằm a Trân, nhất thời vang lên tiếng răng rắc, a Trân ngã xuống đất không dậy nổi, mọi người có mặt đều kinh hãi, không ai dám thở mạnh một tiếng.

    - Còn có ai, muốn nói cho tôi biết đây là có chuyện gì?

    Lục Vĩnh Huy hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lãnh liệt như sương chậm rãi đảo quanh những người có mặt, ngữ khí lại dị thường bình tĩnh, loại bình tĩnh làm lòng người tản mát ra sợ hãi.

    Không còn ai dám mở miệng, đều cúi thấp đến tận ngực…

    - Người nhà của người chết đến ký tên.

    Ngay khi không khí ngưng kết đến điểm đóng băng, lửa giận trong lồng ngực Lục Vĩnh Huy đã sắp bùng nổ, cửa phòng cấp cứu được mở ra, từ bên trong một tiểu hộ sĩ vươn đầu kêu lên, bởi vì nhìn về phía trước nên nàng không chứng kiến bác sĩ trưởng đang nằm úp sấp bên cạnh cửa phòng cấp cứu, trên gương mặt thanh tú còn lộ ra một tia hoảng sợ, lại cố gắng trấn định, có lẽ là bị cái chết khủng bố của Lục Hồng Quân hù sợ không thôi.

    - Cô tới nói cho tôi biết.

    Lục Vĩnh Huy cười híp mắt, hoàn toàn trái ngược với vẻ sát thần lạnh lùng khi nãy, nhìn tiểu hộ sĩ chỉ trên dưới hai mươi tuổi, ngữ khí phi thường dịu dàng:

    - Em trai của tôi chết như thế nào?

    - Chúng tôi từ trong cơ thể của người chết phát hiện thành phần thuốc ngủ, thông qua vết thương trên thân người chết phán đoán, người chết hẳn là dùng thuốc ngủ xong sau đó bị thật nhiều muỗi đốt làm cho mất máu quá nhiều, lại bị lây nhiễm bệnh sốt rét từ côn trùng, cho nên…ah!

    Mới nói được một nửa, tiểu hộ sĩ rốt nhìn thấy được bác sĩ trưởng nằm sấp trên mặt đất, lúc này thét lên chói tai kinh thiên động địa.

    Mà lúc này Lục Vĩnh Huy đã bắt buộc chính mình tin tưởng nguyên do hoang đường là Lục Hồng Quân bị muỗi đốt chết, thản nhiên liếc mắt nhìn tiểu hộ sĩ, quay đầu nói với một gã bảo tiêu:

    - Đêm nay, đưa đến phòng tôi.

    - Dạ, Long ca!

    Tên bảo tiêu ngầm hiểu, khóe mắt mang theo ý cười nồng đậm đáp ứng.
     
    banhdacua25, Henesys, quangvd and 7 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 22: Miệng con thật ngọt




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lục Hồng Quân cứ như vậy bị muỗi đốt mà chết thật kỳ quặc, mà bởi vì khi Lục Hồng Quân lúc còn sống đã hạ lệnh im lặng, hơn nữa chuyện a Trân bị đánh xảy ra trước mắt, kết quả không có một người nào, không có một người nào biết chuyện dám đứng ra báo cáo cho Lục Vĩnh Huy tin tức lúc trước Lục Hồng Quân từng bị đàn gián tập kích.

    Mà thần xui quỷ khiến, Lục Vĩnh Huy cũng không tiến hành điều tra cái chết của Lục Hồng Quân, mang đi thi thể của Lục Hồng Quân rời khỏi bệnh viện, trực tiếp lên xe Lincoln quay về huyện thành Ôn Nhạc huyện, có thể tưởng tượng tiếp theo sau là một cuộc lễ tang thật lớn lại dị thường xa xỉ cho Lục Hồng Quân.

    Sau khi Lục Vĩnh Huy về huyện thành chưa đầy một giờ, người phụ trách mới của sòng bạc trấn Bảo Kinh, con trai lớn nhất của Lục Hồng Quân là Lục Bính Khang đã đến sòng bạc đảm nhiệm vị trí người phụ trách mới nơi này.

    Có đôi khi tốc độ luân phiên của quyền lợi luôn làm cho người ta líu lưỡi như vậy, buổi sáng Lục Hồng Quân vừa mới chết, buổi chiều đã có người tiếp nhận vị trí của hắn, mà người này chính là con lớn nhất của hắn!

    Người chết như trà lạnh, quan mới nhậm chức phải lấy uy, tình cha con giữa Lục Bính Khang cùng Lục Hồng Quân nhạt như nước, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đến sòng bạc chính là đem hai tiểu tình nhân của Lục Hồng Quân, hai cô vợ bé của cha hắn mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu mang lên giường…

    Bên trong phòng khách sạn chỉ cách sòng bạc hơn trăm thước, Diệp Dương Thành thu thập xong vật phẩm tùy thân, cầm thẻ phòng đi xuống lầu.

    Lần này quá trình trả phòng vô cùng thuận lợi, không còn phát sinh cướp bóc, cưỡng hiếp, dọa dẫm, vơ vét tài sản, buôn lậu thuốc phiện linh tinh gì đó, trả xong ba ngày tiền phòng hắn nhấc chân đi ra cửa khách sạn.

    Đứng trên bậc thang cửa lớn khách sạn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng sòng bạc, theo sau hắn thu hồi ánh mắt, ngăn lại một chiếc xe ba bánh bước lên, nhìn người lái xe nói:

    - Đi đường Khê Tân…

    Tổng diện tích trấn Bảo Kinh đại khái từ 30km2 đến 35km2, thuộc về thị trấn nhỏ, bởi vì là nơi xa xôi nên giao thông bất tiện, lại không có tài nguyên gì đáng giá khai phát, cho nên nhà xưởng rất ít, đại đa số người trong trấn đều đi ra ngoài buôn bán, còn ở lại trong trấn ngày thường thoạt nhìn là người nhàn hạ vô sự, nhưng nói không chừng ở bên ngoài còn có hơn mười cửa tiệm hay cổ phần công ty, hàng năm ở nhà nhưng tới cuối năm sẽ trở thành “nhân sĩ thành công” được chia hoa hồng.

    Cho nên tuy rằng sản nghiệp bản địa trấn Bảo Kinh không có bao nhiêu giá trị khai phát, nhưng không có nghĩa là người của trấn không có tiền, ngược lại đại đa số người trong trấn chưa bao giờ thiếu tiền.

    Đơn giản làm so sánh, giá phòng trong huyện Ôn Nhạc đại khái từ tám ngàn đến một vạn một thước vuông, mà đoạn thời gian trước trong trấn Bảo Kinh mở ra một đợt tiêu thụ một dãy lầu, giá cả tám ngàn một thước vuông nhưng chỉ trong vòng ba ngày mấy trăm căn nhà đã bị tranh mua không còn!

    Người mua nhà đều là người địa phương Bảo Kinh, người bên ngoài có ai lại ngốc nghếch đi tới trấn nhỏ này tiêu tốn hơn trăm vạn mua nhà? Bởi vậy có thể thấy được người trong trấn không thiếu tiền, cho dù ngày thường họ đi lại chỉ dùng xe điện cũ nát mà thôi!

    Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là toàn bộ người trong trấn đều là người có tiền, tựa như cha mẹ Diệp Dương Thành, công cụ thay chân của họ là một chiếc xe điện mua được từ đầu thế kỷ 21 cho đến hôm nay còn sử dụng, nhưng Diệp gia quả thật không tiền, cho nên mỗi khi nổ máy xe đều nghe được tiếng vang “rầm rầm”, sau khi nạp điện sung túc tốc độ cao nhất chỉ chừng 5km/h mà thôi…

    Trước nhà Diệp Dương Thành là một con đường không quá rộng rãi, sau lưng là một con sông mới được vinh dự xưng danh sông Mẫu Thân của trấn Bảo Kinh, hiện tại đã biến thành Kinh Khê chuyên dùng làm “trung tâm xử lý rác rưởi”.

    Hồi còn nhỏ Diệp Dương Thành còn thường thường mặc quần cộc nhảy vào trong sông thống khoái bơi lội thỏa thích, nhưng ở mùa hè năm lớp 11 sau khi hắn vào trong sông bơi lội, ngày hôm sau trên người nổi đầy ban sởi rậm rạp, hắn cũng không bao giờ tiếp tục đụng vào con sông này.

    Ngồi trên xe ba bánh nhìn Kinh Khê, trong đầu hồi tưởng chuyện thơ ấu, Diệp Dương Thành không khỏi bật cười, lắc lắc đầu xua đuổi ý nghĩ ra ngoài, nhà của hắn ở trước mặt không xa.

    - Dừng ở đây đi.

    Diệp Dương Thành gọi ngừng xe, lấy ví trả tiền, lại cười cười quay đầu đi về nhà.

    Cửa đóng chặt, mấy ngày trước khi hắn ra khỏi nhà đã quên mang theo chìa khóa, đưa tay đẩy cửa, cửa bị khóa chặt thoáng lay động sau đó đứng yên.

    Diệp Dương Thành không khỏi cười khổ, đang chuẩn bị đi qua nhà hàng xóm mượn cửa sổ leo vào nhà mình, sau lưng truyền ra thanh âm quen thuộc:

    - Xình xịch…xình xịch…

    - Di, Thành tử, con không phải đi công tác sao?

    Mẹ của hắn là Ngô Ngọc Phương ngồi trên xe bình điện nhìn thấy Diệp Dương Thành đứng ngoài cửa, bước xuống xe ngạc nhiên nói:

    - Sao trở về nhanh như vậy?

    - Ha ha, chuyện khá đơn giản nên xử lý nhanh mà thôi.

    Nghe thanh âm của mẹ, trên mặt Diệp Dương Thành nở nụ cười, xoay người lại, nhìn người phụ nữ trung niên với mái tóc quăn nhuộm màu đỏ rượu nhàn nhạt, lại mặc quần áo lao động nhà máy màu vàng nhạt, cười hì hì nói:

    - Mẹ, đổi kiểu tóc khi nào nha?

    - Thì tại cha con đó, tối hôm qua lôi kéo mẹ đến chỗ dì Anh làm.

    Ngô Ngọc Phương ra vẻ oán giận nói:

    - Còn nói là kiểu tóc này cùng màu sắc này là thủy triều…sao hả con trai, con nhìn thấy rồi, cảm giác như thế nào?

    - Ngô…

    Diệp Dương Thành sờ sờ cằm, đánh giá mẹ mình, hồi lâu sau lại quay đầu nhìn cha mình là Diệp Hải Trung nói:

    - Cha, có phải cha cho mẹ ăn linh dược gì hay không ah? Vì sao nhìn mẹ giống như trẻ hơn mười mấy tuổi vậy, làm hại con thiếu chút nữa nhận không ra!

    - Đứa nhỏ này, miệng mồm thật ngọt!

    Nghe lời khen của con trai, Ngô Ngọc Phương hớn hở, lấy chìa khóa mở cửa nói:

    - Mẹ không uổng công thương con! Vào đi, đêm nay muốn ăn gì nói với mẹ…

    Diệp Dương Thành cười hì hì đáp ứng, đi theo mẹ vào nhà.

    Tầng trệt được lót đá cẩm thạch nhìn qua khá sạch sẽ, mặt tường dùng sơn trắng, nhìn qua tuy rằng không xinh đẹp nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái.

    Cầm túi xách màu đen đặt lên bàn bát tiên cũ kỹ, Ngô Ngọc Phương quay đầu nhìn nhìn con trai, bỗng nhiên có chút kỳ quái hỏi:

    - Con đổi quần áo sao?

    - …

    Đối với phản ứng chậm chạp của mẹ mình, Diệp Dương Thành đã sớm thói quen, hơi trầm mặc một lúc hắn gật đầu cười, nói:

    - Bộ đồ kia không cẩn thận bị rách, con trai của mẹ cũng không thể để trần về nhà đi? Phải rồi, mẹ…

    - Cái gì?

    - Hỗn tiểu tử Cảnh Long đâu rồi?

    - Ba!

    Sau gáy bị Diệp Hải Trung vỗ một cái:

    - Sao con gọi em trai mình như vậy đây? Hỗn tiểu tử cũng gọi được sao?

    - Khụ khụ…nói sai…lần sau chú ý, lần sau nhất định chú ý…

    Diệp Dương Thành quay đầu lại cười nói, phi thường chủ động thừa nhận sai lầm, sau đó nói tiếp:

    - Hôm nay không phải thứ bảy sao?

    - Vài ngày nữa cần thi tốt nghiệp trung học.

    Diệp Hải Trung lấy ra gói thuốc lá, lấy ra một điếu châm lửa, trên vầng trán mang theo vẻ nôn nóng:

    - Đang ở trong trường học ôn tập đâu.

    - Nha…

    Diệp Dương Thành nhìn thấy thần sắc của cha, nga một tiếng liền trấn an:

    - Cảnh Long thật thông minh, thi đại học hẳn không có vấn đề gì.

    - Không nhắc nó.

    Diệp Hải Trung vẫn chưa trầm tĩnh lại, chẳng qua kéo đề tài lên người Diệp Dương Thành, nhìn hắn nói:

    - Nói chuyện của con trước đi.

    - Chuyện của con?

    Vẻ mặt Diệp Dương Thành kỳ quái:

    - Con làm sao vậy?
     
    banhdacua25, Henesys, quangvd and 8 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 23: Chó nhà ai




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - Năm nay con đã hai mươi mốt rồi đi?

    Diệp Hải Trung kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống, trên gương mặt hơi ngăm đen hiện lên vẻ phiền muộn, rít sâu một hơi thuốc lá chậm rãi thở ra, ngẩng đầu nhìn con trai nói:

    - Tháng sau cậu của con đi Quảng Châu mở tiệm, cha định cho con đi cùng, hùn vốn buôn bán.

    - Ách…

    Nghe được lời nói của cha, nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành đọng lại, cậu của hắn ở trong một nhóm thân thích xem như có cuộc sống dễ chịu hơn một chút, trong ba tiệm thời trang Giang Tô, Phúc Kiến chiếm được ba bốn tầng cổ phần, hàng năm chia hoa hồng ngoài hai mươi vạn.

    Cho nên hắn tiếp tục đầu tư là chuyện bình thường, vấn đề là ở câu nói của cha mình, muốn hắn cùng theo cậu đi qua địa phương kia, chiếm một phần cổ phần trong tiệm?

    Đầu óc Diệp Dương Thành có chút trướng lên, nhỏ giọng nói:

    - Cha, chúng ta…có nhiều tiền như vậy sao?

    - Vấn đề tiền bạc không cần con quan tâm, con nói cho cha biết, có nguyện ý cùng đi hay không là được rồi.

    Vẻ phiền muộn trên vầng trán Diệp Hải Trung càng thêm dày đặc…

    - Cậu con nói nếu con nguyện ý cùng đi, mười vạn đồng nhập cổ cậu sẽ đệm trước cho con, chờ năm sau khi chia hoa hồng thì trả lại.

    Ngô Ngọc Phượng đứng một bên giải thích một câu, lại bị Diệp Hải Trung xem thường, hiển nhiên cha hắn cũng không muốn cho hắn biết chuyện này.

    Dù sao mười vạn đồng đối với gia đình này vẫn có chút khá lớn, Diệp Hải Trung không muốn làm cho con trai gia tăng thêm nhiều áp lực.

    - Vậy chuyện Cảnh Long cần học đại học thì sao?

    Diệp Dương Thành chần chờ, nói:

    - Hiện tại cho dù là trường đại học bình thường, bốn năm học ít nhất sáu bảy vạn, lâu thì hơn mười vạn, vạn nhất nếu cửa hàng thua lỗ thì sao? Chuyện học tập của Cảnh Long làm sao bây giờ?

    - …

    Diệp Hải Trung trầm mặc, yên lặng hút thuốc, cũng không tiếp tục mở miệng nói gì.

    - Cha của con là muốn lưu cho con chút của cải, hiện tại tuổi con không còn nhỏ rồi, qua vài năm cần kết hôn sinh con, chỗ nào không cần dùng tiền?

    Ngô Ngọc Phương đi tới sau lưng Diệp Hải Trung, đặt tay lên vai hắn, nhìn Diệp Dương Thành nói:

    - Con đi làm việc ở công ty kia cha mẹ cũng không thấy ổn định, mà tuổi của cha mẹ thì đã lớn, làm thêm vài năm sẽ về hưu…

    Rốt cục Diệp Dương Thành hiểu nỗi phiền muộn của cha mình, trong lòng vừa động, nghĩ tới chín vạn rưỡi mình lưu lại, lại nhìn thần sắc hậm hực của cha, dáng tươi cười của mẹ, chần chờ hồi lâu hắn cũng không định báo bí mật về tiểu kim khố của mình, chỉ mở miệng trấn an:

    - Con cháu đều có phúc con cháu, cha mẹ, con đã lớn như vậy rồi, tương lai sẽ tự có quy hoạch, hai người cứ yên tâm đi, không chừng ngày nào đó đứa con trúng xổ số trăm vạn, bá một chút đã đủ tiền mua nhà thì sao!

    - Đừng đem tâm tư đặt vào những đường nghiêng…

    Diệp Hải Trung trừng mắt liếc hắn, vứt tàn thuốc dùng chân giẫm lên, đứng dậy nói:

    - Nếu như con không muốn đi, tối nay cha qua nhà cậu con trả lời chuyện này.

    - Dạ!

    Trong lòng Diệp Dương Thành nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu cười đáp ứng.

    Nếu cha của hắn đưa ra ý kiến này ba bốn ngày trước, khẳng định hắn đã đáp ứng, nhưng là hiện tại muốn hắn rời khỏi trấn Bảo Kinh đi nơi khác mở tiệm? Đây chẳng phải bỏ lại tòa núi vàng không cần, chạy đi truy đuổi một đồng tiền sao?

    Đã xong công việc bàn bạc với cha mẹ, Diệp Dương Thành đi ra khỏi nhà đến bên cạnh bờ sông, hai tay chống lên lan can, híp mắt đánh giá Kinh Khê bên dưới…

    Cũng không biết có phải là làm theo bản năng hay không, hiện tại khu vực quản hạt của hắn lấy Kinh Khê làm hạn định, từ đầu Kinh Khê đến cuối Kinh Sơn đều là khu vực quản hạt của hắn, mà qua khỏi Kinh Khê thì không phải.

    Đổi cách nói khác, nhà của hắn vừa khéo nằm ở biên giới khu vực quản hạt của hắn…

    Hiện tại chuyện hắn cần cân nhắc cũng không phải là làm sao giáo huấn Lục Đức Tường, mà là làm sao khiến cho cha mẹ yên lòng, làm cho bọn họ biết được con của mình có thể sống, mà còn sống rất khá!

    Hiện tại hắn đã đi vào xã hội, cho nên theo bản năng muốn tránh né sự quan tâm của cha mẹ, không muốn tiếp tục làm cho cha mẹ vì chuyện của mình mà phiền muộn, quan tâm, hay lo âu…

    Với trước mắt mà nói, nếu hắn muốn làm cho cha mẹ được yên lòng, biện pháp hay nhất là tìm một ngôi nhà, sau đó tìm công tác mà cha mẹ cảm thấy ổn định.

    Việc tìm việc làm tạm thời không vội, nhưng nhà…

    Mười vạn đồng còn chưa đủ mua nền nhà!

    Một người đứng dưới trời chiều hoàng hôn, nhìn xuống Kinh Khê suy nghĩ sự tình, bất tri bất giác thời gian đã qua hơn nửa giờ.

    - Gâu gâu…

    Thanh âm tiếng chó sủa đánh thức Diệp Dương Thành, thiếu chút nữa làm hắn giật mình vuột tay té xuống!

    - Kháo…chó nhà ai vậy?

    Miễn cưỡng đứng vững, Diệp Dương Thành quay đầu…

    - Ô ô…

    Một con chó ngao Tây Tạng màu nâu vốn đang phấn chấn sủa to, là một con chó ngao hùng tráng cao chừng một thước hai, vừa thấy Diệp Dương Thành xoay người, bỗng nhiên lập tức an tĩnh, hơn nữa phi thường có nhân tính nằm úp sấp dưới đất, dùng hai móng vuốt bưng kín ánh mắt, trong miệng phát ra tiếng rên ô ô sợ hãi.

    Lúc này Diệp Dương Thành đứng cách con chó chừng năm sáu thước, người dắt con chó là một nam nhân béo mập ục ịch chừng ba mươi tuổi, mà chủ nhân con chó cũng không chú ý tới hắn, vẻ mặt bồi cười nhìn cô gái bên cạnh xin lỗi:

    - Thật sự là ngượng ngùng, không làm cô sợ đi?

    - Không có việc gì.

    Cô gái cũng không trách móc, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không sao, lại trực tiếp đi tới ngồi xổm trước mặt chó ngao, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, mà con chó dưới ánh mắt nhìn soi mói của Diệp Dương Thành cũng không dám có dị động, chỉ quỳ rạp trên mặt đất chịu đựng hành động vô lễ của cô gái, trong miệng liên tục nức nở.

    - Ha ha, cô cũng thích chó ngao Tây Tạng?

    Nam nhân ục ịch nhìn thấy hành động của cô gái, cười dài nói:

    - Mấy cô gái trẻ thích chó ngao cũng thật ít thấy đâu…

    - Trước kia trong nhà tôi có nuôi một con.

    Trên mặt cô gái hiện lên ý cười dịu dàng, thu tay về đứng dậy, mang theo một tia hồi ức:

    - Nhưng về sau bị tôi tự tay bán đi.

    - Vì sao?

    Nghe được cô gái trả lời, nam nhân không khỏi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng:

    - Chẳng lẽ cô không biết chó ngao bị nuôi lớn nếu qua tay bán đi, sẽ không ăn uống tự sát sao?

    - Có phải cảm thấy được tôi thật không nhân tính?

    Cô gái nở nụ cười, lúm đồng tiền lại làm nụ cười của nàng mang theo vẻ cô tịch:

    - Nhưng mà tôi cần tiền, có đôi khi là vì như vậy, vì tiền không cần quan tâm tất cả chuyện gì, không phải sao?

    Cuối cùng liếc mắt nhìn con chó, cô gái hít sâu một hơi:

    - Nó rất không tệ đâu, đối đãi với nó tốt một chút…

    Trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, cô gái xoay người đi xuống bậc thang, xuyên qua đường cái rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn.

    Mà chó ngao bị Diệp Dương Thành dọa gục xuống, giờ khắc này bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng chỗ cô gái biến mất sủa vang:

    - Gâu gâu…
     
    banhdacua25, Henesys, quangvd and 8 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 24: Chó của Lưu Tuyết Oánh.




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Đó là…Lưu Tuyết Oánh?

    Nam nhân ục ịch ngơ ngác nhìn theo phương hướng cô gái biến mất, Diệp Dương Thành cũng nhướng mày nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó đưa mắt nhìn qua chó ngao bị mình dọa gục xuống, chần chờ một thoáng thử hô một câu:

    - Nhung Cầu?

    - Ô…

    Chó ngao luôn nhìn theo phương hướng cô gái biến mất xoay người lại, nhìn Diệp Dương Thành phát ra thanh âm nức nở tuyệt vọng, thật thấp chìm, cũng thật khàn khàn.

    - Kháo, thật đúng là mày.

    Diệp Dương Thành thấy rõ hình dáng chó ngao, hơn nữa nó cũng đáp lại, rất nhanh đã nhận ra nó, vẻ mặt kinh ngạc đi tới.

    Nhung Cầu, vào năm Lưu Tuyết Oánh mười lăm tuổi được cha nàng tặng cho làm quà sinh nhật, lúc ấy Nhung Cầu chỉ nhỏ như một con mèo nhỏ, bộ dạng dị thường đáng yêu, tên Nhung Cầu là do cả lớp học cùng nhau đặt tên cho nó!

    Đối với con chó ngao này, ấn tượng của Diệp Dương Thành tương đối khắc sâu, lúc học lớp mười nó còn nhỏ, chỉ xem như đối tượng để trêu chọc, nhưng về sau khi lên lớp mười một, chạng vạng mùa hè Nhung Cầu bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn trường học chờ Lưu Tuyết Oánh tan trường.

    Vừa vặn hôm đó có vài tên côn đồ không có mắt tìm Lưu Tuyết Oánh muốn sỗ sàng, cuối cùng bị Nhung Cầu đánh gục, còn cắn rớt lỗ tai của một tên côn đồ!

    Chuyện này lúc ấy đã nhấc lên sóng to gió lớn trong trường, nhưng kết quả xử lý sau đó không được công bố, trở thành vụ án chưa được giải quyết lớn nhất của năm đó, bởi vì sau khi Nhung Cầu cắn người không bao lâu Lưu Tuyết Oánh đã chuyển trường rời đi.

    Thoáng chớp mắt đã qua tròn năm năm, bộ dáng Nhung Cầu đã nhạt nhòa trong đầu Diệp Dương Thành từ lâu, nhưng không nghĩ tới hôm nay của năm năm sau lại gặp lại Nhung Cầu.

    Hơn nữa dây xích trên cổ Nhung Cầu lại nằm trong tay một nam nhân xa lạ!

    Khoảng cách năm sáu thước chỉ chừng bảy tám bước, thoáng cân nhắc, Diệp Dương Thành đi tới trước mặt Nhung Cầu, cúi xuống vươn tay sờ sờ đầu của nó:

    - Tiểu tử kia, năm năm không gặp lớn như vậy ah!

    - Ô ô…

    Nhung Cầu trầm thấp nức nở, dùng đầu của mình nhẹ nhàng cọ lên bàn tay Diệp Dương Thành, trong mơ hồ hắn nhìn thấy được đôi mắt Nhung Cầu lóe nước mắt!

    - Tiểu huynh đệ, cậu nhận thức nó?

    Vẻ mặt nam nhân kinh ngạc, biểu hiện kỳ quái của cô gái khi nãy đã đủ cho hắn liên tưởng, không nghĩ tới chỉ nháy mắt lại xuất hiện một người cũng biết con chó của mình!

    - Ha ha, cô gái vừa rồi là chủ cũ của nó.

    Diệp Dương Thành vuốt ve đầu Nhung Cầu, hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân cười hỏi:

    - Nàng bán nó cho anh sao?

    - Tôi mua nó trong chợ chó ở huyện thành.

    Nam nhân thoáng chần chờ, nói:

    - Mua mười lăm vạn, nhưng sau khi mua về nó không ăn không uống, đã ba ngày rồi cho nên tôi dắt nó ra ngoài đi dạo…Cô gái vừa rồi là chủ cũ của nó sao?

    - Phải.

    Diệp Dương Thành gật nhẹ đầu, nhìn nhìn Nhung Cầu lại thở dài, ngay sau đó hất hất cằm chỉ vào đồ ăn cho chó trong tay nam nhân, nói:

    - Đưa đồ ăn cho tôi đi, tôi thử xem một chút.

    - Nga, nga, tốt.

    Nam nhân nhanh chóng gật đầu, cầm bình thức ăn trong tay đưa cho Diệp Dương Thành, đồng thời nói:

    - Cậu có biết cô gái kia xảy ra chuyện gì hay không? Sao lại bán cả con chó của mình!

    - Có lẽ trong nhà nàng xảy ra chuyện gì đi, là chuyện gì tôi cũng không biết rõ ràng.

    Tiếp nhận bình thức ăn, Diệp Dương Thành thoáng chần chờ lại bổ sung:

    - Tôi không quá quen thuộc với nàng.

    - Nha…

    Nam nhân như có suy nghĩ gì khẽ nga một tiếng, sau đó đem lực chú ý chuyển qua chó ngao, trong ánh mắt lóe tia khẩn trương, dù sao cũng bỏ mười lăm vạn mua về con chó này, nếu nó chết đói thật thiệt thòi lớn!

    Chỉ cần nó chịu mở miệng ăn chút gì, chuyện cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng đó thôi!

    - Ngoan, mở miệng ra.

    Diệp Dương Thành đổ thức ăn vào lòng bàn tay, buông bình, lại dùng một tay vuốt ve đầu Nhung Cầu, vừa đưa thức ăn tới bên miệng nó.

    Có lẽ do Diệp Dương Thành từng gặp mặt Nhung Cầu vài lần, hoặc là nó bị Cửu Tiêu Thần Cách của hắn làm ảnh hưởng, đã ba ngày ba đêm nó chưa ăn uống gì rốt cục chịu há miệng bắt đầu ăn cơm.

    Một *** thức ăn rất nhanh cạn sạch, trên mặt nam nhân mang theo vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, miệng liên tục đa tạ:

    - Thật sự là cảm ơn cậu, mấy ngày nay tôi sầu muốn chết, cảm ơn, thật cảm tạ…

    - Đối đãi với nó tốt một chút.

    Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, vỗ vỗ đầu Nhung Cầu, nhìn nam nhân mỉm cười nói:

    - Nếu nó còn không chịu ăn cơm, anh có thể đem nó tới nơi này, nhà tôi ở đó…

    Chỉ vị trí nhà mình, lại đưa mắt nhìn nam nhân vừa khiêng vừa túm Nhung Cầu rời đi, nhìn một màn không chút hài hòa kia, Diệp Dương Thành chỉ khẽ thở dài, xoay người đi về nhà.

    Quả thật hắn đồng tình với Nhung Cầu, nhưng thái độ của Lưu Tuyết Oánh đã tổn thương hắn thật sâu, nếu nàng cảm thấy nói chuyện với hắn nhiều một câu chỉ là vô nghĩa, như vậy vì sao lúc trước lại đem tình cảm bạn học bắt ngoài miệng đây?

    Nói khó nghe một chút, chuyện Nhung Cầu chết hay sống liên quan gì tới hắn? Nhưng mặc dù là nói như vậy, nhưng hắn đi vài chục bước đường, vẫn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng nam nhân cùng Nhung Cầu đi khuất.

    Khẽ cười tự giễu, hắn lắc đầu đi vào nhà.

    - Mẹ, con thật sự có việc gấp ah…

    Vừa đi vào cửa, liền nghe được thanh âm van cầu của em trai:

    - Cho con ba mươi đồng thôi…

    - Không nói rõ ràng lý do, mẹ sẽ không đưa tiền cho con.

    Mẹ của hắn dị thường kiên quyết biểu lộ lập trường của mình, ngay sau đó quở trách:

    - Con nói con đi, đã lên cấp ba rồi, vài ngày nữa đã thi tốt nghiệp trung học, còn có tâm tư chạy đông chạy tây mà không chịu ôn bài…

    - Chuyện gì vậy?

    Diệp Dương Thành đi vào nhà, nhấc lên rèm cửa vươn đầu vào, liếc mắt nhìn thấy Diệp Cảnh Long đang lôi kéo tay mẹ mình:

    - Xảy ra chuyện gì?

    - Ca…

    Diệp Dương Thành xuất hiện, làm Diệp Cảnh Long đổi mục tiêu, vui vẻ xoay người kéo tay anh trai, lúng túng nói:

    - Có việc…em muốn xin ba mươi đồng cần dùng gấp…

    - Không cho phép con cho nó!

    Còn chưa đợi Diệp Dương Thành tỏ thái độ, Ngô Ngọc Phương đã ngăn chặn, liếc mắt nhìn con út nói:

    - Người đã lớn như vậy, hỏi anh mình đòi tiền, con có xấu hổ hay không?

    - Vậy mẹ cho con tiền đi!

    Diệp Cảnh Long thật u oán quay đầu nói một câu, sau đó lại đáng thương nhìn anh trai:

    - Ca…

    - Không có tiền!

    Diệp Dương Thành nghiêm mặt, nói ra vài lời làm mẹ mình có chút hài lòng, nhưng sau khi nói xong nhấc chân đi vào phòng bếp, ngay lúc vừa đi qua rèm cửa, Diệp Cảnh Long đột nhiên cảm giác lòng bàn tay mình có đồ vật gì đó…

    Nhưng tiểu tử này cũng có thiên phú biểu diễn, thoáng kinh ngạc một lúc lại làm ra vẻ buồn bã, than thở rời khỏi phòng bếp chui vào nhà tắm, khóa cửa lại xong mới buông lỏng tay…

    - Một trăm…hai trăm…hai trăm rưỡi…ách…
     
    banhdacua25, Henesys, quangvd and 8 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 25: Đầu óc có vấn đề




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Dùng qua cơm chiều, dựa theo quy củ của Diệp gia cần lên lầu nghỉ ngơi, Diệp Dương Thành lên lầu bốn, Diệp Cảnh Long lên lầu ba.

    Nằm trên giường, ánh đèn da cam rơi trong phòng, Diệp Dương Thành có chút ngơ ngác nhìn lên trần nhà xi măng, ở khách sạn vài ngày bây giờ nằm trên giường ván gỗ cảm giác khó chịu không nói nên lời.

    Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, theo bản năng hắn xoay người tìm tư thế thoải mái tiếp tục nằm, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã hơn tám giờ tối.

    - Dát chi…

    Thanh âm tiếng vang thật khẽ, nhưng làm kinh động Diệp Dương Thành, hắn chậm rãi ngồi dậy ngưng thần tĩnh khí cẩn thận lắng nghe động tĩnh dưới lầu.

    - Sàn sạt…

    Thanh âm sàn sạt vang lên, tựa hồ tiếng giày ma xát trên mặt đất, tiếp theo hết thảy khôi phục bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Nhưng Diệp Dương Thành sẽ không khờ dại cho rằng Diệp Cảnh Long ra ngoài đi tiểu, hắn bước xuống giường, đi ra cạnh cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, liếc mắt liền thấy Diệp Cảnh Long đang rón rén đi ra ngoài!

    - Tiểu tử này…đêm hôm khuya khoắc như vậy đi đâu? Chẳng lẽ lại đi đánh bạc!

    Nhìn thấy Diệp Cảnh Long chậm rãi chạy vào ngõ tắt nhỏ, trong lòng Diệp Dương Thành chấn động mạnh, búng tay thành tiếng:

    - Đến một con ruồi trâu, nhanh!

    Có lẽ vì Diệp gia ở gần Kinh Khê, vì vậy tốc độ ruồi trâu thật nhanh, chưa đầy năm giây có một con ruồi trâu vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

    Hắn nằm nhanh xuống giường, đắp mền xong hai mắt nhắm lại, trong đầu nhảy ra dòng chữ:

    Ám ảnh thành công, công đức huyền điểm -1.

    Có nhiều lần kinh nghiệm thao tác, lần này cũng không cần huấn luyện thích ứng, thao tác ruồi trâu vỗ cánh chui qua khe hở cửa sổ truy theo Diệp Cảnh Long.

    Cũng may tiểu tử kia chạy không nhanh, mà phản ứng của Diệp Dương Thành đúng lúc, phi hành trên không trung cao ba thước không đến ba mươi giây đã nhìn thấy bóng lưng Diệp Cảnh Long.

    - Pháo Đồng, mau xuống đây!

    Đi trong ngõ hẻm nhỏ ước chừng năm phút, Diệp Cảnh Long đứng trước cửa một ngôi nhà, ngẩng đầu hô lớn một tiếng.

    Không bao lâu trên cửa sổ lầu hai lộ ra đầu của một thiếu niên bằng tuổi Diệp Cảnh Long, vẻ mặt khẩn trương, lại ra dấu cho Diệp Cảnh Long đừng lên tiếng, giảm thấp thanh âm nói:

    - Kháo, cậu đừng lớn tiếng!

    - Ha ha…

    Diệp Cảnh Long lúc này mới sực nhớ, cười khan hai tiếng sờ sờ gáy, cũng giảm thấp thanh âm của mình:

    - Nhanh lên đi, tối nay là hai người chúng ta đâu!

    - Đã biết, cậu đợi chút nữa, tôi lập tức xuống ngay.

    Thiếu niên trên lầu gật đầu, sau đó rụt đầu vào phòng.

    Nhìn tới đây Diệp Dương Thành đang đậu trên một sợi dây điện không khỏi cảm thấy mờ mịt, tối nay là hai người bọn họ? Là ý tứ gì!

    Diệp Cảnh Long là em trai của hắn, Diệp Dương Thành đương nhiên rất hiểu tính khí của em mình, theo lý mà nói có chuyện lần trước, hơn nữa lâm vào chưa sâu, chỉ cần đầu óc Diệp Cảnh Long không phải bị con lừa đá thì tuyệt đối sẽ không tiếp tục đến sòng bạc làm chuyện điên rồ.

    Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện xảy ra tại sòng bạc lần đó, Diệp Cảnh Long còn có chuyện gì khác gạt hắn? Nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, Diệp Dương Thành hạ quyết tâm đêm nay phải đi theo em trai xem sao, thật muốn nhìn xem thằng nhóc kia đang làm gì!

    Diệp Dương Thành đã quyết định chủ ý, thiếu niên gọi Pháo Đồng từ trong nhà đi ra, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, nhìn Diệp Cảnh Long nhỏ giọng nói:

    - Ngày mai làm sao nói với cha mẹ tôi đây?

    - Ha ha…

    Diệp Cảnh Long cười nói:

    - Thì nói chúng ta hẹn nhau chạy bộ rèn luyện, đã sắp thi tốt nghiệp trung học, bảo trì thể lực cùng thể trạng dồi dào là phi thường trọng yếu!

    - Biện pháp tốt!

    Thiếu niên hai mắt tỏa sáng.

    Mà giờ khắc này bản thể Diệp Dương Thành đang nằm trên giường cũng đen mặt, tiểu tử này…từ khi nào nói dối cũng thuận miệng như vậy đây?

    Hai tiểu tử thì thầm một lúc, sau khi thông đồng xong khẩu cung liền bắt đầu sóng vai đi ra đường lớn, Diệp Dương Thành thật cẩn thận đi theo, đêm nay thế nào cũng phải tìm hiểu cho rõ chuyện này mới được!

    Nếu như là chuyện đàng hoàng, Diệp Dương Thành cũng sẽ không nói gì, nếu làm chuyện gì sai phạm, nói không chừng phải dùng một chút quyền uy anh trai, giáo huấn đứa em ngu xuẩn này một chút!

    Diệp Cảnh Long cùng Pháo Đồng đi vòng ra khỏi ngõ nhỏ, dừng lại ở tiệm trái cây mua một ít chuối, táo cùng lê, còn mua thêm một bó hoa bách hợp…

    Vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai tên tiểu tử, trong lòng Diệp Dương Thành liền có suy đoán.

    Sự thật cũng như suy đoán của hắn, sau khi mua xong đồ vật hai người liền chạy tới bệnh viện trấn Bảo Kinh, lại cầm theo hoa quả cùng hoa đi lên lầu ba vào một gian phòng bệnh.

    - Dật Phong, thế nào? Có thấy khá hơn chút nào không?

    Thừa dịp hai người mở cửa, Diệp Dương Thành thao tác ruồi trâu chui vào phòng bệnh, bên trong có ba giường, nhưng chỉ có giường ở giữa có một tiểu nam sinh chừng mười bảy mười tám tuổi đang nằm, trên tủ ti vi chất đầy hoa quả cùng hoa tươi, Diệp Cảnh Long thuận tay đặt đồ vật lên tủ, vẻ mặt thân thiết nhìn tiểu nam sinh kia.

    Mà Diệp Dương Thành nhìn thấy tiểu nam sinh, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, tiểu tử này…không phải là tiểu tử bị ném khỏi sòng bạc đêm qua hay sao?

    - Ân…đã tốt hơn nhiều.

    Triệu Dật Phong thoáng nhúc nhích người, nụ cười trên mặt có chút gượng ép:

    - Không phải đã nói hai cậu không cần đến đây sao? Tại sao lại đến đây?

    - Cậu vì ra mặt cho chúng tôi mới bị thương thôi!

    Vẻ mặt Diệp Cảnh Long thành thật nói:

    - Nếu như chúng tôi không đến, chúng tôi còn là người sao?

    - Đúng vậy, đúng vậy.

    Pháo Đồng lập tức tiếp lời:

    - Nếu cậu không đến sòng bạc yêu cầu trả tiền cho chúng tôi, cậu có thể bị bọn hắn đánh như vầy sao?

    - …

    Lúc này Diệp Dương Thành xem như hoàn toàn hết lời để nói, cuối cùng hiểu được mấy đứa con nít này đã làm chuyện gì. Tìm người của sòng bạc đòi trả tiền lại? Đầu óc đứa bé này phỏng chừng có vấn đề…Khó trách tối hôm qua nghe đám lưu manh kia nói, đi tìm Quân ca đàm phán! Cũng may chỉ là bị thương, nhìn qua không khả năng bị đánh tàn tật.

    Ngay khi hắn than nhẹ một tiếng, chuẩn bị bay ra cửa sổ rời đi, ngoài hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

    - Đưa vào 307 đi!

    Thanh âm hùng hậu mạnh mẽ của một nam tử trung niên vang lên, còn chưa đợi Diệp Dương Thành phục hồi lại tinh thần, người kia tiếp tục hô:

    - Tiểu Trương, mở cửa phòng ra!

    - Ai, đã biết!

    Một cô gái trẻ tuổi đáp ứng.

    Ngay sau đó cửa phòng bệnh đẩy ra, thanh âm người trung niên tiếp tục nói:

    - Mau, đẩy vào đi!
     
    banhdacua25, Henesys, quangvd and 7 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)