FULL  Đô Thị Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1112: Chuẩn bị trước khi rời đi.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1112: Chuẩn bị trước khi rời đi

    Thân hình nháy mắt phóng lên cao, thần uy cường đại phóng thích ra ngoài, giờ khắc này Diệp Dương Thành như cảm nhận được minh mẫn chưa từng có từ trước tới nay.

    Đúng vậy, thần trí của hắn có chút hốt hoảng, cảm giác cường đại thình lình xảy đến làm cho hắn có chút khó thể phục hồi lại tinh thần, nhưng ở trong loại trạng thái hoảng hốt này, thế nhưng hắn giống như đã khám phá hồng trần, vạn vật rơi vào cảm giác của hắn đều bị phân giải thành trụ cột căn bản nhất.

    Trong cảm giác của hắn, bất luận là vật gì, vô luận là nhân loại, động vật hay thực vật đều ngang hàng lẫn nhau, không phân chia với nhau.

    Hết thảy giống như một bức tranh vẽ, mà hắn có thể tùy tiện xé nát hay hợp lại…chỉ cần hắn cảm thấy muốn làm như thế.

    - Đây là ta sao?



    Diệp Dương Thành không khỏi ngây ngẩn cả người.

    Hắn dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng bao trùm vạn vật, xem thường hết thảy, hắn có thể dễ dàng thay đổi bất cứ chuyện gì hay đồ vật gì trên thế giới này.

    Không biết qua bao lâu, Diệp Dương Thành đột nhiên nở nụ cười.

    Hắn không cho rằng mình là người tốt, cũng không cho rằng mình là một thần minh đủ tư cách…nhưng những điều này đều không trọng yếu, quan trọng là…hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hắn đã xác định rõ vị trí của mình!

    - Như vậy là đủ rồi, không phải sao?

    Trên mặt hắn hiện lên nụ cười sáng lạn.

    Hai tay hắn vươn lên đỉnh đầu, bạch quang mông lung ngời sáng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tảng lớn mây đen, hết thảy đều vô cùng đột nhiên!

    Cơ hồ một trận mưa to bao trùm khắp cả Vũ Không đại lục, mặt đất khô nứt trở nên ướt át, thực vật khô vàng dần dần toát ra chồi non mới, mọi người đang u sầu buồn bã cũng bị cảm giác mát mẻ bất thình lình cuốn đi bi thương cùng mê mang tương lai, tinh thần tỏa sáng, vẻ mặt tươi cười.

    Dòng sông khô cạn lại chảy xiết, Vũ Không đại lục nhất thời rực rỡ hẳn lên!

    Biển sâu đã khôi phục lại hình dáng ngày xưa của nó.

    Cơn mưa trên đại lục rất nhanh đã tạnh, nhưng cơn mưa trên biển vẫn không ngừng đổ xuống như trút nước.

    Mãi đến sáu ngày sau, biển khơi quay trở lại.

    Diệp Dương Thành nhìn biển sâu có chút kỳ quái, hơi nước Vũ Không đại lục rốt cục đã đi nơi nào?

    Ánh mắt hắn hoài nghi quét nhìn lên tầng lá chắn mềm mại vô hình, nhưng hắn không có ý nghĩ đi tra xét, bởi vì khi đầu óc hắn vừa chuyển, một luồng tinh thần lực quét nang giúp hắn giải đáp hết thảy chuyện này…

    Trên đỉnh không trung Vũ Không đại lục có một hàng rào bích chướng như kẹo đường mềm mại, bích chướng này có thể hấp thu hơi nước, cho dù nước trong Vũ Không đại lục bốc hơi không còn, nó cũng có thể thu nhận toàn bộ!

    Sau khi hấp thu hơi nước, nó sẽ ở một địa điểm hay một thời gian nào đó, hạ xuống một trận mưa lớn, đây đã là lệ thường trên Vũ Không đại lục.

    - Toàn bộ thần vương cùng thần hoàng mời đến đường ven biển tam khu, ta có việc tuyên bố.

    Giải quyết xong vấn đề khô hạn trên Vũ Không đại lục, thân hình Diệp Dương Thành nhoáng lên liền xuất hiện ở đường ven biển tam khu, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, trong mắt lóe chút tinh quang.

    Tuy thanh âm của hắn thật bình thường, nhưng đã truyền khắp Vũ Không đại lục, cơ hồ mỗi người đều nghe được những lời này.

    Các thần vương cùng thần hoàng đều nghi hoặc, nhưng với địa vị tuyệt đối của Diệp Dương Thành hôm nay, cũng không có ai có chút nghi ngờ.

    Vì thế mọi người mang theo nghi hoặc khởi hành chạy tới tụ tập tại đường ven biển tam khu.

    Mãi đến tám giờ sau mọi người mới tập kết đầy đủ, nhưng trong quá trình này mọi người cũng không nhìn thấy tung tích Diệp Dương Thành.

    Trong tám giờ này Diệp Dương Thành thật bận rộn, hắn khởi hành đi tới thư viên đế đô một quốc gia gần bên, lấy được vô số tư liệu khoa học kỹ thuật vô cùng trân quý đối với địa cầu.

    Sau khi đem tư liệu cất giữ trong thứ nguyên không gian, hắn lại đi tới thư viện hoàng thất bài danh phía trước đại lục, cùng viện nghiên cứu các quốc gia, tóm lại những tài liệu kỹ thuật mà hắn cho rằng có ích cho địa cầu đều bị hắn vơ vét thu vào thứ nguyên không gian.

    Thu xong thứ tốt, hắn đi tới võ đường học viện, đem thật nhiều tư liệu tu luyện chính xác lưu lại trong học viện, có thể tiếp tục cung cấp cho học sinh đời sau học tập, miễn cho hắn rời khỏi học viện sẽ bị đóng cửa…

    - Chủ nhân, ngài đây là…đây là ý gì?

    Mã Đinh Nội Tư đang kiểm tra trạng huống tư sản chúng thần chi quốc, từ khi dị thú bị giết, kế hoạch của chúng thần quốc gia cũng bị phá sản, hắn đang kiểm kê tài sản chuẩn bị dựa theo cổ phần bắt đầu chia cắt cho cổ đông.

    Ngay lúc hắn đang tính toán, Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của hắn, trực tiếp đưa cho hắn tờ giấy rậm rạp chữ viết.

    Ban đầu Mã Đinh Nội Tư còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi hắn nhìn thấy chữ viết trên giấy, sợ hãi bật dậy quỳ xuống đất:

    - Nếu chủ nhân cảm thấy tiểu bộc không thể đảm nhiệm nhiệm vụ chủ nhân bố trí, tiểu bộc nhất định sửa theo ý tứ của chủ nhân…

    - Không nghiêm trọng như vậy.

    Diệp Dương Thành nói:

    - Trên giấy viết đã rõ ràng, toàn bộ sản nghiệp của cải của ta trên Vũ Không đại lục, từ hôm nay đều thuộc về ngươi!

    - Nhưng mà chủ nhân…

    Mã Đinh Nội Tư hoảng sợ:

    - Vì sao ngài phải làm như vậy?

    Diệp Dương Thành cười cười, biến mất trong văn phòng:

    - Tóm lại tài sản của ta đều là của ngươi, không cần hỏi nhiều làm gì.

    - Ta…

    Diệp Dương Thành đã đi, trong lòng Mã Đinh Nội Tư càng thêm kinh hãi, cũng không cảm giác mình đã làm gì sai lầm. Huống chi nếu hắn sai lầm, Diệp Dương Thành chẳng những không giết hắn, ngược lại còn cho hắn số tài sản lớn như vậy sao?

    Hắn không biết, nguyên nhân chính là Diệp Dương Thành đang chuẩn bị rời khỏi Vũ Không đại lục…



    - Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ tới!

    Nhóm thần vương cùng thần hoàng tụ tập nơi đường ven biển tam khu, tiếng ồn ào vang vọng cả trăm cây số, nhưng sau một tiếng hô to của một nữ thần vương, thanh âm ồn ào lập tức ngừng bặt.

    Trên không trung, Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới, nhìn mọi người đứng bên dưới, khẽ cười nói:

    - Mọi người không cần khẩn trương, hôm nay ta gọi mọi người đến, chủ yếu có một chuyện cần chính các ngươi làm quyết định.

    - Hiện giờ toàn bộ dị thú trên Vũ Không đại lục đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đao nhọn uy hiếp nhân loại mấy vạn năm đã bị nhổ sạch triệt để, ta muốn hỏi các ngươi, tiếp theo các ngươi có ý định làm như thế nào?

    - Ách…

    Mọi người nghe được nhất thời sững sờ, không biết nên làm sao trả lời.

    Võ giả nhân loại trên Vũ Không đại lục bắt đầu từ mấy vạn năm trước, vừa ra đời đã được dạy dỗ ý chí chiến đấu cùng dị thú, rất nhiều người cố gắng cả đời chỉ vì mục tiêu này mà thôi.

    Hiện giờ dị thú đã biến mất…bọn họ tiếp theo nên làm gì? Vấn đề này vừa hỏi ra, họ không biết trả lời như thế nào.

    Nhìn mọi người, Diệp Dương Thành khẽ cười nói:

    - Trong các ngươi có thật nhiều người có thể đều không biết, kỳ thật ta cũng không phải là người của Vũ Không đại lục.

    - Vũ Không đại lục chỉ là một trong số hàng vạn hàng ngàn thế giới, mà ta đến từ bổn nguyên vũ trụ, đó là một thế giới vô biên vô hạn! Hiện giờ nguy cơ của Vũ Không đại lục đã giải trừ, cũng tới lúc ta nên rời đi…

    - Lão sư!

    Diệp Dương Thành vừa nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ liền hô tô một tiếng:

    - Ta nghĩ cùng ngài rời đi! Ta muốn đi ra quan sát thế giới bên ngoài!

    Tiếng hô to của Khải Lạc Khốc Kỳ làm mọi người hứng thú, có người hỏi:

    - Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, thế giới bên ngoài là như thế nào?

    Vượt ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành, mọi người không ai quan tâm lai lịch của hắn, làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

    Diệp Dương Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bắt đầu thuật lại tình huống của bổn nguyên vũ trụ, tận khả năng đem bổn nguyên vũ trụ miêu tả thật thần kỳ, rộng lớn, phấn kích, xinh đẹp…

    Trong hốt hoảng, hắn cảm thấy mình thật giống như tiêu thụ viên, nhưng người ta giới thiệu chỉ là hàng hóa, mà hắn giới thiệu là một thế giới!

    Theo tinh cầu giảng tới tinh hệ, từ tinh hệ giảng tới tinh vực, từ tinh vực giảng tới tinh khu…tình huống cơ bản của bổn nguyên vũ trụ không ngừng được hắn chi tiết kể ra.

    Nhìn ánh mắt ngày càng sáng rực của mọi người, Diệp Dương Thành bình tĩnh tung ra đòn sát thủ…

    - Toàn bộ thần vương cùng thần hoàng nguyện ý theo ta rời đi, đều có thể đạt được một mảnh thần cách vô giá…

    Vì thế không khí nháy mắt sôi trào…
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1113: Kim quang đại đạo.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1113: Kim quang đại đạo

    Nhân số thần vương cùng thần hoàng có mặt nơi này hơn một vạn người, nguyên bản dựa theo suy nghĩ của Diệp Dương Thành, chỉ cần mang theo hơn ngàn người đã đạt được mục tiêu viên mãn.

    Nhưng phản ứng nhiệt liệt của mọi người khiến cho hắn trở tay không kịp, cuối cùng ngoại trừ một bộ phận thần vương cùng thần hoàng quyến luyến Vũ Không đại lục không lựa chọn rời khỏi, số lượng thần vương muốn đi theo đạt tới 729 người, mà số lượng thần hoàng vượt hơn ba ngàn người.

    Mọi người đi theo Diệp Dương Thành lên một hòn đảo ngoài biển sâu, hoàn thành một lần biến chất trọng yếu nhất cả đời này của họ.

    Mà những người lựa chọn ở lại, lục tục rời khỏi đường ven biển tam khu…rất nhiều năm sau, những người lựa chọn lưu lại đều vô cùng hối tiếc.

    Diệp Dương Thành cũng không giải thích rõ cho họ biết, tuy rằng họ rời khỏi Vũ Không đại lục, nhưng cũng không phải vĩnh viễn không thể trở về…trên thực tế, tai họa dị thú đã được hoàn toàn giải quyết, cấm chế phóng trục địa chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.



    Nói cách khác, Vũ Không đại lục từ một nhà giam lớn biến thành một thế giới độc lập tự chủ, chỉ cần họ nhớ kỹ tọa độ không gian đại lục, cơ hồ tùy thời đều có thể trở về thăm quê hương…

    Diệp Dương Thành lựa chọn giấu diếm, là vì hắn muốn tìm những người có tính liều mạng, đập nồi dìm thuyền đi theo mình, như vậy mới phù hợp điều kiện của hắn!

    Bởi vì chỉ cần những người này rời khỏi Vũ Không đại lục, đều sẽ bị dán lên chiêu bài của hắn! Các chủ thần trong bổn nguyên vũ trụ không phải đều bao che thật nhiều thần minh sao?

    Huống chi hiện tại thực lực của hắn đã vượt qua chủ thần, đã có điều kiện kéo bè kéo cánh cho chính mình.

    Sau khi trở lại bổn nguyên vũ trụ, Diệp Dương Thành chỉ thua kém thần vương, nếu không có thuộc hạ, còn ra thể thống gì?

    Thân thể hắn đã đạt tới bất hủ chân khu, sau khi trở lại bổn nguyên vũ trụ có thể bắt đầu dung hợp tinh vực, tinh vực lại lớn bao nhiêu? Diệp Dương Thành cảm thấy được, 3846 thần minh dưới tay mình, chỉ sợ còn không thỏa mãn được nhu cầu của một tinh vực.

    Huống chi trong bổn nguyên vũ trụ, mặc dù nói một thần vương một tinh vực, một chủ thần một tinh hệ…nhưng trên thực tế đây? Một chủ thần quản lý một tinh vực thậm chí mấy tinh vực còn ít sao? Một thần vương quản lý một tinh khu thậm chí nhiều tinh khu cũng không phải là chuyện thường thấy?

    Thực lực của hắn nằm giữ chủ thần cùng thần vương, nhưng…một thần vương quản lý vài tinh khu, hắn chỉ cần một tinh khu vậy được rồi chứ?

    Diệp Dương Thành không nói rõ tình hình thực tế, tuy Khải Lạc Khốc Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái nhìn nhìn hắn, nhưng cũng không nói lời nào.

    Nếu Diệp Dương Thành chủ động che giấu, hắn làm học sinh cũng không thể đi vạch mặt lão sư của mình đi?

    - Đầu tiên, ta thật cao hứng các ngươi có thể quyết định theo ta rời đi Vũ Không đại lục, ta tin tưởng ngày sau các ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này!

    Diệp Dương Thành cười nói:

    - Ta nói rồi, bất kỳ người nào nguyện ý đi theo ta rời khỏi, đều có được một mảnh thần cách trân quý, là ván cầu tốt nhất cho các ngươi tiến vào bổn nguyên vũ trụ…duy nhất!

    Vừa nghe những lời này của hắn, ánh mắt mọi người kích động, đầy chờ mong lắng nghe.

    Diệp Dương Thành cười cười nói:

    - Nhưng tuy thần cách đều phi thường trân quý, nhưng vẫn có phân chia cao thấp, ta không khả năng cho mỗi người các ngươi thần cách giống như nhau, bởi vì mỗi thần cách đều độc nhất vô nhị!

    Nói tới đây, hắn đưa ra quyết định của chính mình:

    - Bởi vậy ta cho rằng trong các ngươi hẳn nên liệt ra một bài danh khiến người tin phục, ta sẽ dựa theo bài danh khác nhau mà phân phối thần cách khác nhau, mỗi người đều có cơ hội lấy được thần cách cấp cao…ân, chính là như thế.

    Dựa theo bài danh khác nhau phân phối thần cách khác nhau? Diệp Dương Thành vừa dứt lời, lập tức nhận được lời phụ họa của mọi người.

    Rất nhanh, quy tắc tranh tài được mọi người quyết định ra, các thần vương so đấu cùng nhau, thần hoàng so đấu cùng thần hoàng, võ giả hai cấp bậc phân chia ra hai chiến trường bất đồng, tránh cho các thần vương than thở bất công.

    Sau khi chế định xong quy tắc, Diệp Dương Thành bắt đầu kiểm kê thần cách trong thứ nguyên không gian của mình, ân, số lượng thật không ít…

    Cuối cùng đã xác định ban thưởng bài danh, đối với thần vương, ba mươi thần vương bài danh phía trước có tư cách đạt được một mảnh thần cách trung cấp, từ ba mươi mốt trở xuống là sơ cấp thần cách.

    Bên phía thần hoàng, hắn hào phóng hơn rất nhiều, năm trăm thần hoàng bài danh phía trước đều là trung cấp thần cách, từ năm trăm lẻ một trở xuống là sơ cấp thần cách.

    Quy tắc trận đấu cùng ban thưởng đều đã xác định, mọi người lập tức tản ra, bắt đầu tiến hành đối chiến.

    Lúc này mười thần hoàng tối cường cũng không nhịn được nữa, xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành…

    Khắc Lai Mạn Đình bị mọi người đẩy ra làm đại biểu, có chút ngượng ngùng, nhưng cấp bậc cao thấp của thần cách quan hệ đến địa vị ngày sau của họ trong bổn nguyên vũ trụ, điều này làm sao có thể để cho họ giữ được bình tĩnh?

    Vì thế Khắc Lai Mạn Đình có chút ấp úng nói:

    - Diệp…Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ…ngài xem họ đều đang so đấu, vậy chúng ta…

    - Nga, các ngươi không cần so đấu làm gì.

    Diệp Dương Thành cười nói:

    - Mỗi người cầm lấy một mảnh thần cách cấp cao nhanh chóng dung hợp đi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mười ngày chúng ta sẽ rời khỏi Vũ Không đại lục!

    - Cấp cao thần cách?

    Khắc Lai Mạn Đình ngẩn người, nhưng nàng đương nhiên không ngu ngốc, hiểu được ý nghĩa như thế nào!

    Khắc Lai Mạn Đình quá đỗi vui mừng, liên tục gật đầu đồng thời quay lại vẫy nhóm người Á Hi Bá Ân…

    Ba ngày sau bản danh sách bài danh mới tinh xuất hiện, bởi vì Diệp Dương Thành dựa theo bài danh phân chia thần cách, cho dù có người trong lòng không quá thoải mái cũng chỉ có thể tự nhủ mình xui xẻo.

    Sau khi phân chia xong thần cách, mọi người nghe theo Diệp Dương Thành hướng dẫn dung hợp, trải qua một lần biến chất trọng yếu nhất trong đời.

    Lúc này Diệp Dương Thành lấy ra hồng sắc tiểu cầu mà Kreis Baar giao cho hắn, chuyển động trong tay.

    Hiện tại trong lòng hắn đang do dự có nên thông tri cho Kreis Baar hay không đây?

    Lúc ấy hắn tiến vào Vũ Không đại lục, Kreis Baar chỉ chờ mong hắn thăng chức trung giai thần, mà hiện tại hắn đã là chủ thần, hơn nữa còn mang theo hơn ba ngàn võ giả bản địa trở thành thần!

    Không biết trong lòng nghĩ thế nào, dù sao hắn nghĩ nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thu tiểu cầu vào thứ nguyên không gian.

    - Không phải chỉ là mở ra hàng rào không gian thôi sao? Với thực lực bây giờ của ta hẳn có thể làm được rồi chứ?

    Trong mắt hiện lên ý cười, Diệp Dương Thành lẩm bẩm, biến mất trên không.

    Sáu ngày trôi qua, mọi người đã dung hợp xong thần cách, trên mặt tràn ngập tươi cười.

    - Nhé, đều đã tỉnh lại?

    Đã quay quanh không trung Vũ Không đại lục suốt sáu ngày, Diệp Dương Thành quay về trên đảo, nhìn thấy mọi người đã tỉnh lại, rơi xuống cười nói.

    - Thế nào, còn thuận lợi đi?

    Diệp Dương Thành hỏi.

    - Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, chúng ta…

    - Dừng lại, dừng lại!



    Vừa thấy Diệp Dương Thành, mọi người lộ ra sắc mặt mừng như điên, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị hắn ngăn cản lại.

    Diệp Dương Thành cười nói:

    - Các ngươi đã hoàn thành xong biến chất, từ nay về sau đã là thần minh bổn nguyên vũ trụ, những xưng hô thần vương thần hoàng đừng dùng tới nữa.

    Hắn nghĩ nghĩ nói:

    - Nếu không đi tới bổn nguyên vũ trụ sẽ bị những thần minh khác nghe được chế giễu.

    - Ách…

    Mọi người trợn tròn mắt, không xưng hô như vậy họ phải gọi là gì? Đã sử dụng suốt bao nhiêu năm rồi làm sao mà sửa?

    Diệp Dương Thành tùy ý nói:

    - Sau khi đi tới bổn nguyên vũ trụ, mỗi người các ngươi sẽ có xưng hô riêng của mình, tỷ như ta, trong bổn nguyên vũ trụ có phong hào là Ngự Long thần tôn, cũng là xưng hô duy nhất.

    - Cho nên các ngươi không cần phải rối rắm vấn đề này…Ân, còn ba giờ nữa rời khỏi Vũ Không đại lục, chính các ngươi tự ngẫm lại xem mình nên gọi là gì, phong hào là tự mình nghĩ ra.

    - Nha…

    Mọi người liền phản ứng, thì ra làm thần minh trong bổn nguyên vũ trụ còn có thể tự phong hào cho mình sao?

    Cuối cùng vô số danh xưng không ngừng tuôn ra, tỷ như Cuồng Chiến thần tôn, Đại Đao thần tôn, Kim Mi thần tôn…bất kỳ tên gì cũng có thể nghĩ ra.

    Một màn làm Diệp Dương Thành cười ngất đã xảy ra sau đó…

    Một nam tử dáng người trung đẳng dương dương đắc ý xuyên qua đám người, đột nhiên có một nữ tử gọi hắn:

    - Cự Cước thần tôn, ngươi có thể tới đây một chút không?

    - Ngọc Thủ thần tôn, ngươi gọi ta có việc?

    Nam tử lại xưng hô phong hào của nữ tử kia…

    Nghe những phong hào này, Diệp Dương Thành chợt cảm thấy phong hào của mình thậm chí là tốt nhất trên đời này…

    Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Diệp Dương Thành nói:

    - Thời gian đã tới, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta nên rời đi.

    - Đều đã chuẩn bị xong!

    Một nam tử lên tiếng:

    - Diệp Dương Thành thần tôn bệ hạ, mời ngài chỉ dẫn phương hướng cho chúng tôi đi!

    - Đi theo ta!

    Diệp Dương Thành lắc đầu cười, phóng lên cao, bay thẳng vào tận sâu trong biển khơi.

    Mọi người cùng đuổi theo sau lưng hắn…

    Gần nửa giờ sau, Diệp Dương Thành xuất hiện trên bầu trời một tiểu đảo, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:

    - Mọi người chú ý một chút, đợi lát nữa khi ta ra tay, mọi người tận lực bảo hộ an toàn của bản thân, đừng để năng lượng rối loạn trào ra từ thông đạo làm thương tổn!

    - Dạ…

    Mọi người liền đáp ứng, sau đó tản ra xa, mơ hồ vây thành một hình tròn.

    Diệp Dương Thành vung tay, tinh thần lực bàng bạc tràn ra ngoài, hướng không trung hung hăng đánh tới!

    Cùng lúc đó hắn điều động Cửu Tiêu lực, khống chế một đoàn áp khí thật lớn đánh thẳng vào hàng rào không gian.

    - Oanh oanh…

    Hai tiếng nổ mạnh nhất thời vang vọng cả Vũ Không đại lục!

    Năng lượng hàng rào không gian bị phá hư, nguyên bản năng lượng vốn rối loạn lập tức càng thêm hỗn loạn.

    Diệp Dương Thành lại vung tay, từng đạo ám kim sắc lưu quang bắn ra ngoài, đánh thẳng lên hàng rào không gian trên bầu trời.

    Trong tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, Diệp Dương Thành tìm thấy được khe hở, hai tay hắn hợp lại tách ra, khe hở như bị nắm giữ lập tức bị xé thành lỗ hổng lớn.

    - Ông ông ông…

    Năng lượng tuôn tràn xuống, Diệp Dương Thành nghịch lưu bay lên, thân hình chấn động tản ra kim quang chói mắt bắn thẳng vào trong lỗ hổng lớn kia.

    Rất nhanh, một kim sắc thông đạo xuất hiện giữa không trung…

    - Mọi người lập tức tiến vào thông đạo, nhanh!

    Diệp Dương Thành quay đầu hô lớn.

    - Sưu sưu sư…

    Mọi người lập tức vọt thẳng vào thông đạo, bước lên đại đạo kim quang đi thông bổn nguyên vũ trụ…
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1114: Quay về địa cầu.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1114: Quay về địa cầu

    Trong tinh không cuồn cuộn, mấy ngàn thần minh không ngừng dáo dác quan sát hết thảy tinh không chung quanh, đối với họ mà nói chuyện này vô cùng xa lạ, đều làm người ta không nhịn được tán thưởng.

    Chẳng qua khi Diệp Dương Thành từ thông đạo đi ra ngoài, khó tránh ngây người, sau đó lắc đầu cười khổ…lần này thảm!

    Lần trước tiến vào phóng trục địa 308, Kreis Baar dẫn hắn đi tới trên một tinh cầu khoáng sản hoang phế thuộc Lan Đằng tinh hệ, nói cách khác hắn chỉ nhớ được con đường từ Lan Đằng tinh hệ đi về hệ Ngân Hà mà thôi.

    Nhưng vị trí hiện tại của họ rõ ràng không phải tinh cầu khoáng sản kia, thậm chí Diệp Dương Thành cũng không biết nơi này có phải là Lan Đằng tinh hệ hay không.



    Chú ý tới hậu quả mình xé mở hàng rào không gian, Diệp Dương Thành nhíu mày, song chưởng vung ra, tinh thần lực bàng bạc khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, tốc độ thậm chí còn vượt qua tốc độ ánh sáng!

    Hậu quả tinh thần lực lan tràn đã đem thần uy trên người Diệp Dương Thành hoàn toàn bộc phát, trực tiếp khiến cho chấn động kinh thiên trong mảnh chủ tinh hệ nơi này!

    Rất nhanh, một cỗ thần uy kém hơn Diệp Dương Thành từ một tinh cầu phía xa tán phát, ngay sau đó một đạo kim sắc ảnh tử nhàn nhạt chậm rãi hiện lên trong tầm mắt hắn.

    Đó là một thần minh mặc kim giáp, làn da toàn thân có chút phiếm hống, trong tay cầm vũ khí thật quái dị, nhìn như thương mà không phải thương, trên mũi thương còn có cặp cánh kim loại!

    Thần minh kia cao chưa đầy 1m50, nhưng lại thập phần mạnh khỏe vạm vỡ.

    Ngả Mễ Lạp Tác Đa là chủ thần Lan Đằng tinh hệ, tuy chỉ có thực lực cao giai thần nhưng cũng đủ thống trị chủ tinh hệ có thực lực cao hơn hệ Ngân Hà không biết bao nhiêu lần này.

    Hắn có chút kinh hãi đảm chiến nhìn Diệp Dương Thành trong một thân ngân giáp, trong lòng bồn chồn, đoạn thời gian trước vừa lúc có hai vị thần vương hàng lâm Lan Đằng tinh hệ, chỉ mới bao lâu? Nhưng lúc này lại có một vị thần có vẻ như ở trình tự thần vương xuất hiện tại Lan Đằng tinh hệ, còn là chuyển nhà!

    Trường hợp mấy ngàn thần minh tụ họp chung một chỗ vô cùng đồ sộ, làm cho Ngả Mễ Lạp Tác Đa không thể chống đỡ, tuy rằng hắn nhìn ra đại đa số chỉ là sơ giai thần, mà chỉ có năm trăm trung giai thần, mười cao giai thần, nhưng mà…

    Bản thân hắn cũng chỉ là một cao giai thần! Nhìn thấy đội hình đồ sộ như thế, hắn thật sự không biết nên làm sao cho phải, những thần minh này tự dưng đi tới Lan Đằng tinh hệ làm gì? Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, lại xuất hiện ba vị thần vương! Trong lòng hắn thật sự nghi vấn.

    Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, thân hình đột nhiên cứng lại, thần vương? Trong bổn nguyên vũ trụ hình như chỉ có hai vị thần vương đi? Vị thần trước mắt tản mát ra uy áp thần vương kia, chẳng lẽ trong bổn nguyên vũ trụ xuất hiện thêm một vị tân thần vương sao?

    Hắn cảm thấy hoảng hốt, tiến lên khom người hành lễ, ngữ khí thập phần khiêm tốn cùng cung kính:

    - Lan Đằng tinh hệ chủ thần Ngả Mễ Lạp Tác Đa cung nghênh thần vương bệ hạ.

    - Thần vương?

    Nghe Ngả Mễ Lạp Tác Đa xưng hô chính mình, Diệp Dương Thành ngẩn ngươi, nhưng không giải thích, bãi cái giá hỏi:

    - Ân, ngươi chính là chủ thần Lan Đằng tinh hệ?

    - Hồi thần vương bệ hạ, ta là chủ thần Lan Đằng tinh hệ.

    Trên trán Ngả Mễ Lạp Tác Đa đổ mồ hôi, hắn không biết Diệp Dương Thành đến nơi này để làm gì? Theo lý mà nói, một vị thần vương căn bản sẽ không sản sinh chút hứng thú nào đối với chủ tinh hệ như Lan Đằng tinh hệ!

    Nhưng ngay lúc hắn đang âm thầm khẩn trương, Diệp Dương Thành lại nói một câu khiến hắn suýt nữa hôn mê:

    - Ân, ta là chủ thần Ngân Hà tinh hệ…

    - Tinh hệ Ngân Hà?

    Nghe lời của Diệp Dương Thành, Ngả Mễ Lạp Tác Đa thiếu chút nữa ném luôn vũ khí trong tay, thần tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, nghẹn họng trân trối:

    - Việc này…

    Hắn là chủ thần Lan Đằng tinh hệ, đương nhiên biết Ngân Hà tinh hệ ở bên cạnh, đó là một chủ tinh hệ tài nguyên thiếu hụt phi thường!

    Vị thần vương trước mắt lại tự xưng là chủ thần Ngân Hà tinh hệ? Hắn có điểm hồ đồ, đường đường thần vương dù không chưởng quản một tinh khu, cũng phải ngàn tinh vực đi?

    Chủ nhân Ngân Hà tinh hệ lại là một thần vương? Ngả Mễ Lạp Tác Đa cười khan nói:

    - Thần…thần vương bệ hạ, ngài đừng nói giỡn với ta…

    - Nói giỡn? Ai nói giỡn với ngươi?

    Diệp Dương Thành trợn trắng mắt, nói:

    - Ta chứng thật là chủ thần Ngân Hà tinh hệ, nhưng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ rất nhanh trở thành chủ nhân Nam Hạo tinh khu, Lan Đằng tinh hệ của ngươi…

    Lan Đằng tinh hệ cùng Ngân Hà tinh hệ đều là chủ tinh hệ thuộc về Nam Hạo tinh khu, ý tứ của Diệp Dương Thành đã trắng ra, Ngả Mễ Lạp Tác Đa làm sao nghe không hiểu?

    Nhìn thần uy của Diệp Dương Thành, nhìn nhìn lại mấy ngàn thần minh, Ngả Mễ Lạp Tác Đa vốn chưa từng bái dưới trướng của ai, nhất thời vui vẻ lập tức bái xuống:

    - Chủ nhân Lan Đằng tinh hệ Ngả Mễ Lạp Tác Đa nguyện ý trở thành bộ hạ của thần vương bệ hạ!

    Nam Hạo tinh khu không có thần vương, giữa tinh vực cũng không có vài chủ thần, Ngả Mễ Lạp Tác Đa đương nhiên biết có được một chỗ dựa vững chắc trong bổn nguyên vũ trụ trọng yếu tới bao nhiêu, trên thực tế hắn cũng muốn tìm kiếm chỗ dựa vững chắc thích hợp…

    Chỉ tiếc mấy vị chủ thần trong tinh khu lại không có ai để ý tới hắn, bởi vì vị trí của Lan Đằng tinh hệ thật sự là quá xa xôi, chuyện không ưu đãi có ai sẽ đáp ứng đây?

    Nếu Diệp Dương Thành có thể lấy được Nam Hạo tinh khu, hắn không muốn cũng phải đáp ứng, dù sao đều phải nằm dưới sự khống chế của Diệp Dương Thành.

    Nhưng nếu Diệp Dương Thành không lấy được Nam Hạo tinh khu đây? Vậy chỉ lấy được vài ngàn tinh vực cũng không tệ ah…tìm chỗ dựa vững chắc không dễ dàng, thật vất vả gặp được, Ngả Mễ Lạp Tác Đa đương nhiên sẽ không bỏ qua.

    Nhìn thấy phản ứng của hắn, Diệp Dương Thành thoáng kinh ngạc.

    Nhưng suy nghĩ lại hắn liền hiểu được nguyên nhân, cười cười không nói thêm gì nữa.

    Diệp Dương Thành chợt nói:

    - Ta phải về Thái Dương hệ ở Ngân Hà tinh hệ một chuyến, cho nên không thể lưu lại dẫn đường cho các thần minh này, làm phiền ngươi dẫn bọn họ đến Thái Dương hệ một chút đi, tốc độ nhanh một chút.

    Vừa dứt lời, Diệp Dương Thành đã trực tiếp biến mất trong hư không, như đã rời đi.

    Ngả Mễ Lạp Tác Đa ngây người, vì sao ta vừa mới quy phục, lão nhân gia ngài đã không chút khách khí sai khiến ta đây?

    Kết quả cho dù trong lòng không tình nguyện, hắn cũng phải ngoan ngoãn dẫn đường cho hơn ba ngàn thần minh đi tới Ngân Hà tinh hệ.

    Trên thực tế Diệp Dương Thành cũng chưa rời khỏi, hắn chỉ ẩn thân vào hư không, đi theo phía sau đội ngũ thần minh, hắn không muốn bị mất mặt!

    Từ Lan Đằng tinh hệ đi tới Ngân Hà tinh hệ - Thái Dương hệ, phi hành bốn ngày thời gian, ngẫm lại tốc độ Kreis Baar ngày đó, Diệp Dương Thành cảm khái một tiếng, xem ra phải nhanh chóng quen thuộc phương pháp di chuyển trong tinh tế mới được.

    Hệ Ngân Hà vẫn như ngày trước, qua mấy trăm hay ngàn vạn năm cũng không hề phát sinh biến hóa gì quá lớn, đương nhiên chỉ là ngoại hình mà không phải nội tại.

    - Phía trước chính là Thái Dương hệ.

    Ngả Mễ Lạp Tác Đa dừng lại, nói:

    - Thần vương bệ hạ ở trên tinh cầu lam sắc phía trước, ân, các ngươi đi vào chủ tinh hay ở bên ngoài đợi?

    Hắn cũng không rõ mối quan hệ của nhóm thần minh này với Diệp Dương Thành, bởi vậy không dám tự tiện làm chủ cho họ đi vào địa cầu, chỉ hỏi thăm ý của họ, lỡ như xảy ra sự tình gì hắn còn có lý do thoái thác đúng không?

    - Ở bên ngoài chờ xem.

    Khải Lạc Khốc Kỳ dù không dung hợp thần cách, nhưng có được thực lực không kém trung giai thần.

    Khải Lạc Khốc Kỳ nói tiếp:

    - Lão sư hẳn không hi vọng chúng ta đi xuống quấy rầy hắn.

    - Vậy ở chỗ này chờ đi.

    Cao giai thần Á Hi Bá Ân gật gật đầu nói:

    - Ngự Long thần tôn bệ hạ cần tìm chúng ta cũng thật phương tiện, không cần phải đi vào.

    Vì thế mọi người thống nhất tư tưởng, ở lại bên ngoài Thái Dương hệ chờ đợi gọi về.

    Nhưng trên thực tế Diệp Dương Thành còn chưa quay lại địa cầu, hắn quanh quẩn bên ngoài Thái Dương hệ một vòng, nhíu mày, một nét sát ý hiện lên trong mắt hắn!

    Trong địa cầu không ngờ còn có một trung giai thần đang ở đó…hơn nữa theo chân khí của hắn bộc phát, hình như đang làm một ít chuyện khiến Diệp Dương Thành không cao hứng…

    - Hừ, muốn chết!

    Trên mặt Diệp Dương Thành lóe ra sát khí lẫm liệt, thân hình biến mất trong hư không, đi thẳng vào địa cầu!

    Trên địa cầu, trên bầu trời Cửu Tiêu thần điện trấn Bảo Kinh Hoa Hạ Châu Á, một gã thần minh phi nam phi nữ làn da thanh sắc đang xuất hiện trên không trung, trên bầu trời thỉnh thoảng có sấm sét nổ vang, khiến lòng người kinh hãi đảm chiến.

    Ngả Nặc Tư Bỉ Đức đã đi tới địa cầu bảy ngày, nhìn kiến trúc rộng lớn bên dưới, nâng ngón tay chỉ xuống, một đạo tử sắc hồ quang bắn ra đánh thẳng lên kết giới Cửu Tiêu thần điện.

    - Oanh…

    Tiếng nổ thật lớn vang vọng cả trấn Bảo Kinh, Trương Hiểu Phi đứng trong kết giới sắc mặt xanh mét, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hắn chỉ là một Thần Tiêu giáo tông lại có thể làm sao?

    Người kia đi tới địa cầu bảy ngày, mỗi ngày Trương Hiểu Phi đều nhận được tin xấu, hôm nay thần miếu bị phá hủy, ngày mai trưởng lão bị giết chết….địa cầu bị người kia gây sức ép rối loạn, nhưng Diệp Dương Thành chưa về ah!

    Đối mặt với khiêu khích không ngừng, tín ngưỡng của các tín đồ bắt đầu dao động.

    - Oanh!

    Lại một tiếng nổ vang vọng cả trấn Bảo Kinh.

    - Ngự Long thần tôn bệ hạ, ngài mau trở lại đi!

    Trương Hiểu Phi gấp đến muốn điên.

    Ngả Nặc Tư Bỉ Đức lên tiếng:

    - Lập tức thông tri thần minh của ngươi cho hắn lăn ra đây gặp ta!

    Trương Hiểu Phi cũng hiểu hiện tại địa cầu còn chưa bị phá hủy là vì người này chỉ tập trung tìm kiếm Diệp Dương Thành, nếu không sao có thể dây dưa giằng co như bây giờ?

    Tuy rằng Ngả Nặc Tư Bỉ Đức kiêng kỵ vị thần minh che chở Diệp Dương Thành, nhưng hiện tại hắn không hề sợ hãi, bởi vì toàn bộ thần minh chủ thần cùng thần vương đều đã đi vào phiến tinh khu mới xuất hiện kia!

    Dựa theo lẽ thường, đợi khi họ đi ra, cũng phải mất vài chục năm thời gian.

    Như vậy đã đủ cho hắn giải quyết Diệp Dương Thành!

    Hắn cười lạnh nói:

    - Cho ngươi thêm ba ngày thời gian, nếu còn không xuất hiện, ta sẽ đem toàn bộ tín đồ cùng Cửu Tiêu thần điện tan thành mây khói trong vũ trụ!

    Lời uy hiếp vang vọng cả địa cầu, không biết dọa hỏng bao nhiêu người.

    Nhìn thấy sắc mặt Trương Hiểu Phi đại biến, hắn cười ha ha chuẩn bị rời đi.

    Cũng ngay lúc này, sắc mặt Ngả Nặc Tư Bỉ Đức đột nhiên biến đổi, ngẩng phắt đầu nhìn lên không trung.

    Kim sắc hào quang như mộng như ảo từ bầu trời giáng xuống, nương theo thanh âm rít gió khe khẽ.

    - Đây là…

    Toàn bộ những người nhìn thấy một màn này đều ngây ngẩn trân trối…
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1115: Tuyên án tội chết.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1115: Tuyên án tội chết

    Thần uy thật cường đại! Những người phàm như Trương Hiểu Phi chỉ nhìn thấy cảnh tượng rạng rõ tươi đẹp của kim sắc hào quang, nhưng trung giai thần Ngả Nặc Tư Bỉ Đúc có thể thập phần tinh tường cảm nhận được thần uy cuồn cuộn bên trong đó!

    Hắn biết đây không phải là vô tình, một khi có một thần minh cường đại tản ra chân khí của mình, sẽ khiến cho thiên địa cộng hưởng, sau đó hình thành một loại hiện tượng kỳ lạ, loại hiện tượng này…hắn chỉ nhìn thấy trên người ba vị chủ thần.

    Mà bây giờ hắn nhìn thấy kim sắc hào quang còn sáng hơn ba vị chủ thần kia rất nhiều, vị thần minh đang hàng lâm địa cầu, thực lực tuyệt đối vượt trên chủ thần!



    Trên chủ thần là ai? Thần vương! Sắc mặt hắn đại biến, đại não cứng ngắc, hệ Ngân Hà là một mảnh chủ tinh hệ xa xôi trong Nam Hạo tinh khu mà thôi, mà vị trí của Thái Dương hệ càng thêm hẻo lánh.

    Như thế nào lại có một thần vương đột nhiên hàng lâm địa cầu? Cả bổn nguyên vũ trụ chỉ có hai thần vương, hơn nữa không phải đều tiến vào tinh khu mới xuất hiện kia sao?

    Hắn nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại chỉ muốn quay đầu chạy trốn, nhưng bị thần uy cuồn cuộn của đối phương áp chế, thậm chí dũng khí chạy trốn đều không có.

    Lúc này cả người hắn run rẩy, tuy Trương Hiểu Phi không biết cảm nhận của hắn, nhưng có thể chứng kiến được phản ứng của hắn.

    - Là Ngự Long thần tôn bệ hạ trở về sao?

    Nhìn thấy Ngả Nặc Tư Bỉ Đức run rẩy trên không, trên mặt Trương Hiểu Phi hiện lên vẻ chờ đợi tràn đầy, cả liên bang địa cầu gặp phải nguy hiểm phá thành mảnh nhỏ, mà Cửu Tiêu thần điện rải khắp toàn cầu cũng bị bức bách lòng người sắp tan rã.

    Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên chờ đợi, người trong trấn Bảo Kinh cũng đi ra khỏi nhà, yên lặng ngẩng đầu nhìn không trung.

    Kim sắc hào quang đã tán khắp đại địa, nháy mắt tản ra khí tức mát lạnh khiến mọi người cảm thấy khoan khoái.

    Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Dương Thành bao trùm ngân giáp tay cầm bàn long ngân thương, từ trên không trung giáng xuống.

    - Là Ngự Long thần tôn bệ hạ!

    Trương Hiểu Phi đã nhìn thấy rõ ràng, người vừa xuất hiện liền làm cho Ngả Nặc Tư Bỉ Đức run rẩy, chẳng phải chính là Diệp Dương Thành, chủ nhân chân chính của địa cầu sao?

    Trương Hiểu Phi sùng kính bái xuống đất, đầu úp sấp, lẳng lặng quỳ bái.

    Cùng lúc đó, người trong trấn Bảo Kinh cũng lục tục quỳ trên mặt đất, tín ngưỡng vốn đã dao động của họ một khắc này tỏa sáng sinh cơ!

    - Ngự Long thần tôn bệ hạ, xin ngài tiêu diệt tặc tử này!

    Có vài tín đồ lớn mật hô to lên, vẻ cuồng nhiệt trên mặt vô cùng rõ ràng.

    Giờ khắc này lòng người dao động đã khôi phục kiên định, mọi người đều sùng kính quỳ xuống cầu nguyện…

    Lúc này Ngả Nặc Bỉ Tư Đức sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng lộ ra nụ cười thật khó xem:

    - Thần vương bệ hạ, ngài là…

    - Ta là chủ nhân Thái Dương hệ Diệp Dương Thành.

    Nhìn thấy người kia chủ động mở miệng, Diệp Dương Thành lãnh đạm quét mắt nhìn hắn, nói:

    - Nghe nói ngươi đang ở trong phạm vi phúc trạch của ta đốt giết hoành hành, muốn bức bách ta đi ra gặp ngươi? Có chuyện này không?

    - Việc này…

    Ngả Nặc Bỉ Tư Đức khóc không ra nước mắt, hắn rõ ràng nhớ được thần minh ở địa cầu chỉ là sơ giai thần đi? Vì sao chỉ chớp mắt lại thế này? Từ sơ giai thần lên tới thần vương, tốc độ không phải nhanh tới mức thái quá đó chứ?

    Ngả Nặc Tư Bỉ Đức thật khó thể thừa nhận, nhưng sự thật xảy ra trước mắt khiến cho hắn không dám nghi ngờ, vị thần vương trước mắt chính là chủ nhân địa cầu Diệp Dương Thành!

    Nhưng điều này làm cho hắn có chút thất thần, cả bổn nguyên vũ trụ chỉ có hai thần vương, Diệp Dương Thành làm sao lại là thần vương đây? Vậy hắn là thần vương thứ ba sao?

    Cảm xúc dao động kịch liệt, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức cúi đầu giải thích:

    - Đây là nhầm lẫn….ta…ta nhầm lẫn…

    - Vậy ngươi luôn mồm muốn ta lăn ra đây, là có ý tứ gì?

    Diệp Dương Thành nheo mắt, như không hề để ý hỏi.

    Nhưng ngữ khí của hắn càng thong dong hờ hững, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức càng áp lực, run rẩy nhỏ giọng đáp:

    - Ta…ta còn tưởng rằng thần minh tại địa cầu là một lão đối đầu, nếu ta sớm biết địa cầu là phạm vi phúc trạch của ngài, dù cho ta bao nhiêu lá gan cũng không dám tới nơi này gây ngột ngạt cho ngài ah!

    Ý thức được tình huống không ổn, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức ngoại trừ chịu thua cũng không biết nên làm gì, trên thực tế lúc này hắn đã hối hận muốn bóp chết chính mình.

    Nhưng lúc này ở trong kết giới bên dưới, Trương Hiểu Phi rống lớn một tiếng:

    - Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng luôn mồm nói muốn tìm Ngự Long thần tôn bệ hạ!

    Trương Hiểu Phi xem như đã hiểu được, thần minh mình tín ngưỡng vượt xa mèo ba chân như Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, bằng không người kia trước đó còn vô cùng hung hăng càn quấy, nhưng dựa vào điều gì ăn nói khép nép sợ hãi như thế?

    - Ngự Long thần tôn bệ hạ, tên nửa người nửa quỷ thanh sắc này, suốt bảy ngày nay đã phá hủy bảy lục cấp thần miếu, tám mươi sáu ngũ cấp thần miếu, ba trăm chín mươi chín tứ cấp thần miếu, một ngàn bốn trăm sáu mươi lăm tam cấp thần miếu…

    - Chẳng những như thế, người này còn giết chết bốn vị Thanh Tiêu trưởng lão, mười lăm vị Bích Tiêu trưởng lão, ba mươi chín vị Đan Tiêu trưởng lão, một trăm lẻ bảy vị Cảnh Tiêu trưởng lão…

    - Bảy ngày trước trên bầu trời Thái Bình Dương, vạn thần sử đại nhân ra mặt khuyên hắn rời khỏi địa cầu, lại bị hắn nhẫn tâm động thủ giết chết, sát thương gần bốn ngàn thần sử đại nhân, ngay cả ba vị thần sử đại nhân Trương Ngọc Thiến, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên đều bị hắn đánh trọng thương, tới nay chưa biết chết sống!

    Thanh âm tiếng rống của Trương Hiểu Phi xuyên qua kết giới, truyền vào trong tai Diệp Dương Thành.

    Trong mắt Diệp Dương Thành bộc phát ra một đạo sát khí băng hàn cực kỳ chói mắt, rít lên:

    - Muốn chết!

    Tiếng rống to của Trương Hiểu Phi đồng dạng làm cho Ngả Nặc Bỉ Tư Đức sắc mặt đại biến, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Diệp Dương Thành, hắn thầm kêu một tiếng không xong, không nói một lời muốn trốn khỏi địa cầu.

    Nhìn thấy hành động của hắn, khóe môi Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười châm chọc, một đạo ngân quang bắn thẳng lên đỉnh đầu Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, hoàn toàn giam cầm hắn.

    - Phanh!

    Ngả Nặc Bỉ Tư Đức phịch một tiếng rơi xuống, hăng hăng nện thẳng lên mặt đất.

    Diệp Dương Thành một cước giẫm lên mặt Ngả Nặc Bỉ Tư Đức, lạnh lùng nói:

    - Đừng cho rằng ta không biết vì sao ngươi tới địa cầu, đừng mang ảo tưởng còn sống sót rời đi!

    Lúc này Diệp Dương Thành cũng đã tuyên án cái chết của Ngả Nặc Bỉ Tư Đức vô cùng dứt khoát.

    - Oanh!

    Ngả Nặc Bỉ Tư Đức văng lên cao, lại bị một đạo sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, rơi xuống đất tạp ra một hố sâu.

    Diệp Dương Thành cầm bàn long ngân thương xuất hiện bên cạnh hố sâu, cười lạnh nói:

    - Chỉ mới bắt đầu đâu!



    - Tinh khu mới xuất hiện?

    Bên cạnh Thái Dương hệ, Khải Lạc Khốc Kỳ nghe Lạp Tác Đa vừa nói, ngẩn người, sau đó thật hứng thú hỏi:

    - Ngươi có biết tinh khu đó như thế nào hay không?

    - Nghe nói là một tinh khu bị bụi vụ bao phủ, bên trong không biết có nguy hiểm gì hay không…

    Hắn nhìn nhìn Khải Lạc Khốc Kỳ, nói:

    - Từ xa xa nhìn tới tinh khu kia chỉ là một thế giới sương mù trắng xóa mênh mông, toàn bộ thần minh từ chủ thần trở lên trong bổn nguyên vũ trụ đều đã đi tới đó, phỏng chừng muốn hoàn thành tra xét cũng hao tổn vài chục năm thời gian đi…

    - Tinh khu bị bụi vụ bao phủ?

    Khải Lạc Khốc Kỳ có chút kinh ngạc, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó hỏi:

    - Vậy ngươi có biết tinh khu ở vị trí nào không?

    - Từ Cực Đạo tinh khu đi thẳng vào hỗn độn…Tinh khu rất lớn, bên trong Cực Đạo tinh khu là có thể chứng kiến ảnh tử của nó…

    - Vậy toàn bộ tinh khu mới xuất hiện đều có bộ dạng bụi vụ mênh mông sao?

    Khải Lạc Khốc Kỳ như nghĩ tới chuyện gì, trong mắt bộc phát ra tinh quang đầy khát vọng.

    - Không phải toàn bộ tinh khu đều như vậy, trên thực tế tuy bổn nguyên vũ trụ thật lớn, nhưng cũng không phải có vô số tinh khu, nhiều năm qua chỉ mới xuất hiện vài tinh khu mà thôi, mà tinh khu mới hiện thân kia càng lớn hơn nữa…

    - Nga…

    Khải Lạc Khốc Kỳ trầm mặc, bắt đầu sưu tầm trí nhớ truyền thừa của chính mình.



    - Đó là một thế giới bụi vụ mênh mông, có vô số tinh quang, vô số năng lượng tinh thuần, nơi đó là khởi nguyên của bộ tộc Khải Lạc Khốc Kỳ, nơi đó là thiên đường của bộ tộc chúng ta!

    Đó không phải là quê hương của Khải Lạc Khốc Kỳ bộ tộc?

    Hắn hỏi Ngả Mễ Lạp Tác Đa:

    - Cực Đạo tinh khu ở đâu?

    - Ngươi xem đi, vị trí của chúng ta nằm bên cạnh Thái Dương hệ Nam Hạo tinh khu, mà Cực Đạo tinh khu nằm ở đối diện…

    Nhớ kỹ xong đường đi, Khải Lạc Khốc Kỳ đi tìm Mã Nhĩ Khắc Thác.

    - Mã Nhĩ Khắc Thác, ta nghĩ ta có chút chuyện cần đi một chuyến.

    - Thời gian không xác định, làm phiền ngươi nói với lão sư một tiếng, ta sẽ nhanh chóng trở về!

    - Ngươi muốn đi ra ngoài?

    Mã Nhĩ Khắc Thác kinh ngạc hỏi:

    - Ta giúp ngươi nói không thành vấn đề…nhưng ngươi không cảm thấy tự mình nói tốt hơn sao?

    - Ta…ta sợ lão sư sẽ không đáp ứng…

    Không cấp cho Mã Nhĩ Khắc Thác thời gian phản ứng, hắn liền bỏ chạy:

    - Dù sao ta nói với ngươi cũng vậy, ngàn vạn lần nhớ nói với lão sư giúp ta ah…

    - …

    Mã Nhĩ Khắc Thác trợn tròn mắt, muốn quýt làm cam chịu sao? Hắn kéo kéo khóe môi, lộ ra nụ cười khổ.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1116+1117: Tình huống quỷ dị.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1116+1117: Tình huống quỷ dị

    - Không…

    Tiếng kêu thảm thiết thê lương trong nháy mắt vang vọng cả địa cầu!

    - Oanh!

    Một giây sau, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức cũng đã…



    Diệp Dương Thành tận lực ra vẻ thản nhiên, lên tiếng:

    - Cha, mẹ, Cảnh Long, Văn Tuệ, mọi người đều ở đây ah.

    - A…



    Nghe được tiếng chào hỏi của con trai, Diệp Hải Trung bật cười, nói:

    - Tiểu tử, đi suốt một năm cũng không biết quay về thăm nhà!

    - Không phải con quá bận sao?

    Diệp Dương Thành cười cười, tâm tình thả lỏng, nói:

    - Xong việc đã lập tức vội vã chạy về, thế mới biết con có đứa con, mà cha cũng có cháu nội rồi!

    - Được rồi được rồi, cùng ra ăn cơm đi.

    Ngô Ngọc Phương cười nói:

    - Dương Thành thật lâu mới trở về một chuyến, hôm nay mẹ đích thân xuống bếp!

    - Hắc hắc, vậy thật tốt!

    Diệp Dương Thành nhếch miệng cười, quên mất địa vị bây giờ của mình:

    - Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu!

    - Yên tâm, biết con thích món này, không thiếu đâu.

    Trong lòng Ngô Ngọc Phương cao hứng, lôi kéo chồng rời khỏi phòng.

    Diệp Cảnh Long đi tới vài bước, nói:

    - Ca…em cùng Văn Tuệ sắp kết hôn…

    - Gì?

    Diệp Dương Thành sửng sốt:

    - Hai người còn chưa tốt nghiệp đi?

    - Hắc hắc, thật sự rất nhanh, còn ba năm đã kết hôn, ca, đến lúc đó anh đừng vắng mặt!

    - Cút!



    Diệp Dương Thành đang ngồi rỗi rảnh câu cá, Diệp Đồng Hân tiêu thất không biết bao nhiêu ngày đã quay trở lại.

    Trên váy áo trắng loang lổ vết máu, tóc tai bù xù làm Diệp Dương Thành ngẩn người…con bé đi làm gì vậy?

    Hắn buông cần câu đứng lên, bước nhanh tới sờ soạng trên người cô bé, xác định không có vết thương mới đặt hai tay lên vai cô nhỏ, hỏi:

    - Đồng Hân, cả ngày không thấy bóng dáng, đi đâu đây?

    - Con…con cũng không biết ah…

    Diệp Đồng Hân đưa tay lau vết máu trên mặt, nức nở nói:

    - Ba ba, Đồng Hân luôn có cảm giác có người không ngừng nói chuyện, con rất khó chịu, chỉ phải đi tới một chỗ mới cảm thấy thoải mái một ít.

    Nghe được câu trả lời, trong lòng Diệp Dương Thành nhất thời trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Mạn Ny cũng đã buông xuống cần câu đang nhìn mình, sau đó hỏi:

    - Vậy con đi những địa phương nào có biết không?

    - Đồng Hân biết!

    Diệp Đồng Hân phi thường khẳng định nói:

    - Ở vùng ngoại thành thành thị 5879 có một ao hồ, con luôn ở đó.

    - Thành thị 5879?

    Diệp Dương Thành kỳ quái hỏi.

    Lâm Mạn Ny đi tới, liền giải thích:

    - Sau khi liên bang địa cầu thành lập, chính quyền các quốc gia trên thế giới tan rã, thành thị 5879 chính là thủ đô Tokyo ngày xưa.

    - Nguyên lai là Tokyo.

    Diệp Dương Thành tỉnh ngộ, nghe số thứ tự làm cho hắn tưởng là Vũ Không đại lục.

    - Mạn Ny, anh gọi vài thần sử đưa em về trước.

    Diệp Dương Thành nói:

    - Anh đi xem thử ao hồ đó, cảm giác có điểm cổ quái.

    Lâm Mạn Ny gật đầu:

    - Tự em đi về, anh đừng lo lắng.

    Diệp Dương Thành gật đầu, ôm Diệp Đồng Hân phóng lên cao, đi thẳng về hướng Tokyo.

    Đi lên không trung, hắn chợt hỏi:

    - Đồng Hân, con đã ở chỗ ao hồ kia, với thân thủ của con sao trên người lại dính vết máu?

    Diệp Đồng Hân nói:

    - Ba ba, không phải Đồng Hân giết tiểu động vật đâu, là tiểu động vật nổi điên công kích động vật khác, còn có thật nhiều tiểu động vật biến thành thật lớn thật lớn, giống như trướng thành bong bóng hơi vậy.

    - Con nhìn thấy chúng tự giết nhau nên không đành lòng, muốn tách chúng ra nhưng chúng không thèm để ý con, còn vẩy máu trên người con…

    - Tiểu động vật tự giết lẫn nhau, thân thể còn trướng lên như bóng hơi?

    Một cảm giác bất tường loáng thoáng hiện lên trong lòng Diệp Dương Thành.

    Diệp Dương Thành rất nhanh đi tới trên bầu trời Tokyo, theo chỉ dẫn của Diệp Đồng Hân đi tới chỗ ao hồ diện tích hơn 10km2 kia.

    Quả nhiên, Diệp Dương Thành vừa nhìn xuống đã thấy hồ nước bắt đầu nhuộm thành màu đỏ, giống như có vô số sinh vật đang chém giết bên dưới.

    Càng làm trong lòng Diệp Dương Thành trầm xuống chính là, hắn cảm nhận được trong không khí có một ít mùi vị máu tanh cực nhạt, nhưng thật cuồng táo, đó là khí tức của dị thú!

    - Lại là đám súc sinh kia đang phá rối?

    Nhận ra được khí tức dị thú, sắc mặt Diệp Dương Thành hiện lên hàn mang, tinh thần lực bàng bạc tràn ra mãnh liệt, nhẹ nhàng đảo qua trên ao hồ, đã đem hiện trạng ao hồ hoàn toàn hiểu rõ.

    Làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là hắn không phát hiện được dị thú tồn tại, mà sinh vật đang chém giết trong hồ chỉ là một loại cá mà thôi.

    Hiện tượng kỳ quái này làm hắn nhíu mày, đây là có chuyện gì? Khu vực này không hề có dấu hiệu không gian đứt gãy, tự nhiên không khả năng có chuyện dị thú trốn ra khỏi phóng trục địa đi tới địa cầu.

    Ánh mắt hắn thật nghi hoặc nhìn Diệp Đồng Hân, chỉ một lát sau đã bỏ qua hoài nghi của mình.

    Chuyện này không thể nào là Diệp Đồng Hân đã làm, đừng nói nàng đã đánh mất trí nhớ, chỉ riêng chân khí dị thú trong ao hồ cũng tuyệt đối không phải của Diệp Đồng Hân!

    Vấn đề mấu chốt chính là, hiện tại ngoại trừ Diệp Đồng Hân là thành viên của Tử Sắc Long tộc, miễn cưỡng xem như thuộc về tộc đàn dị thú, trên địa cầu căn bản không khả năng tồn tại dị thú nào khác, nếu không có dị thú, khí tức dị thú trong ao hồ từ đâu mà tới?

    Cuối cùng hắn đành quyết định tự mình đi xuống nước điều tra, bởi vì tình huống quỷ dị nơi này đã làm cho hắn cảm nhận không ổn.

    - Đồng Hân ngoan, ba ba muốn đi xuống xem tiểu động vật, một mình con ở đây tản bộ dạo chơi, nhưng không có ba ba cho phép, con chỉ ở nơi này, không được đi nơi khác biết không?

    - Dạ.

    Diệp Đồng Hân gật đầu, vô cùng nhu thuận.

    Diệp Dương Thành dặn dò xong liền nhảy vào trong hồ nước bên dưới.

    Hắn thật cẩn thận tìm kiếm, vẫn không phát hiện manh mối nào hữu dụng.

    - Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

    Diệp Dương Thành cảm thấy hồ đồ, không có gì cả, vậy vì sao đàn cá lại liều mạng chém giết?

    Hắn còn đang nghi hoặc, chợt nghe tiếng gọi to thống khổ của Diệp Đồng Hân:

    - Ba ba, thanh âm kia lại tới nữa!

    - …

    Tinh thần Diệp Dương Thành chợt rung lên!

    Đúng rồi, Diệp Đồng Hân phát hiện ao hồ này cổ quái, là có thanh âm không ngừng ồn ào bên tai nàng, như vậy ao hồ này có phải cũng liên quan tới thanh âm kia?

    Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức xuất hiện trên không trung.

    Lúc này khuôn mặt đáng yêu của Diệp Đồng Hân bởi vì buồn rầu mà nhăn nhó khó chịu, đang che lỗ tai không ngừng xoay quanh trên không trung.

    Diệp Dương Thành đánh ra một đạo Tĩnh Tâm thuật, đợi nàng an tĩnh lại, liền hỏi:

    - Đồng Hân, đem thanh âm con nghe được nói cho ba ba nghe được không?

    - Dạ!

    Diệp Đồng Hân gật đầu, nghiêng đầu lắng nghe chốc lát sau đó mới lặp lại cho Diệp Dương Thành.

    Từng đoạn âm tiết tối nghĩa từ trong miệng nàng tuôn ra, mà sắc mặt Diệp Dương Thành liền đại biến!

    Đây là…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)