FULL  Đô Thị Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1101: Tầng tầng phòng tuyến đón đánh dị thú.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1101: Tầng tầng phòng tuyến đón đánh dị thú

    Hướng đông đế đô Bách Sắc đế quốc ước chừng 2400km, thuộc tam khu Vũ Không đại lục, đây chính là biển sâu thiên đường thanh danh hiển hách của dị thú, nơi đó chính là hải dương dành cho dị thú.

    Vào hơn 12h đêm nay, binh lính đóng quân ở đường ven biển đã phát hiện cảnh tượng sóng biển nổi lên bốn phía, còn chưa đợi họ kịp làm ra phản ứng, trong biển đã truyền ra tiếng kêu the thé sắc lạnh, nghe như tiếng khóc trẻ con!

    - Đáng chết, là Cự Trảo Bạch Chậm!

    Các quan quân trong quân doanh lập tức phản ứng, tiếng kêu ré như tiếng khóc trẻ con chính là thanh âm một loại dị thú phi hành tên Cự Trảo Bạch Chậm!



    Sau khi Cự Trảo Bạch Chậm trưởng thành, thực lực thân thể đạt tới ngũ cấp, hơn nữa làm người đau đầu chính là nó chưa bao giờ hành động một mình, mỗi lần xuất hiện đều kéo bè kết cánh.

    Giờ khắc này nghe được thanh âm của nó, các quan quân cho rằng đám súc sinh kia muốn lên bờ đi sắn, đây là tình huống thường xuyên phát sinh.

    Chẳng qua khi nghe được thanh âm vang lên dày đặc, sắc mặt quan binh đều thay đổi, ý nghĩa số lượng súc sinh kia tuyệt đối không thấp hơn trăm con, mà quy mô ngày thường của chúng chỉ vài chục con mà thôi.

    - Chẳng lẽ sắp biến thiên rồi?

    Trưởng quan cao nhất trong quân doanh Ba Bá Luân Tát Lỗ không tự chủ được nghĩ tới hành động tiến hành quét sạch thú lâm oanh oanh liệt liệt trên đại lục, thoáng cân nhắc, hắn cảm thấy suy đoán của mình không sai, là nhóm súc sinh trong biển muốn trả thù!

    Nghĩ tới đây, Ba Bá Luân Tát Lỗ lập tức hạ lệnh binh lính buông tha công kích, rút vào sở tị nạn dưới đất, đóng lại cửa kim loại cao lớn dày hơn tám thước.

    Không có biện pháp, quân doanh ở tại địa phương luôn gặp được dị thú công kích, không được phân phối nhiều nhân viên, bọn họ ở nơi này không phải vì đánh lui dị thú, mà là dùng tốc độ nhanh nhất đem tình huống hoạt động của dị thú phản hồi về quân bộ đế quốc.

    Binh lính cũng đã quen thuộc kiểu tránh né này, cho nên mệnh lệnh vừa ban xuống hơn tám trăm quan quân trong quân doanh đã dùng tốc độ nhanh nhất trốn xuống bên dưới sở tị nạn dưới lòng đất.

    Sau khi tiến vào sở tị nạn, Ba Bá Luân Tát Lỗ mở ra máy giám thị mặt đất, một màn hiện ra trước mắt làm cho hắn hoàn toàn ngây người.

    Cự Trảo Bạch Chậm bao trùm khắp cả trời đất, trải rộng rậm rạp cả không trung, số lượng đừng nói một trăm con, cho dù có người nói cho hắn biết có ba ngàn hắn tuyệt đối không chút hoài nghi!

    Ngoại trừ chứng kiến Cự Trảo Bạch Chậm, cảnh tượng trên bờ biển còn hiện rõ vô số dị thú diện mạo quái dị, hình thể khổng lồ trải rộng khắp đường ven biển dài đến mấy chục cây số, dị thú biển sâu bắt đầu đổ bộ!

    Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Ba Bá Luân Tát Lỗ không hề nghĩ ngợi, lập tức hạ lệnh đem hình ảnh tư liệu khẩn cấp truyền về quân bộ Bách Sắc đế quốc, đồng thời xem như đem tư liệu tình báo truyền tới tổng bộ tự do dong binh hiệp hội.

    Tin tức vừa truyền ra chưa đầy ba mươi giây sau, dị thú biển sâu đã bắt đầu tàn phá khắp nơi, càng ngày càng nhiều camera bị phá hủy triệt để, hình ảnh càng ngày càng ít.

    Mãi đến hai phút sau, khi hình ảnh cuối cùng biến mất, Ba Bá Luân Tát Lỗ trong một thân quân trang sắc mặt đoạn tuyệt mở ra máy truyền tin, dùng khẩu khí khẳng khái chịu chết nói với hơn tám trăm quan quân trong sở tị nạn:

    - Các huynh đệ, dị thú chết tiệt đã lên bờ, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác!

    Trên bầu trời đều là dị thú phi hành rậm rạp, mặt đất cũng có vô số dị thú khổng lồ tàn phá, dưới tình huống như thế, vô luận ngồi phi hành khí hay xe thiết giáp, kết quả duy nhất chính là bị dị thú xé thành mảnh nhỏ, tan thành mây khói.

    Ba Bá Luân Tát Lỗ chuẩn bị sẵn sàng, mà các quan quân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

    - Đương!

    - Oanh long long!

    Cửa kim loại thật lớn truyền ra tiếng nổ, dị thú đã phát hiện chỗ tránh nạn ngầm dưới lòng đất, đã bắt đầu điên cuồng tấn công.

    Lúc này Ba Bá Luân Tát Lỗ cầm lên vũ khí của mình, đây là một thanh vũ khí laser cũ.

    Toàn bộ quan quân đều lộ ra vẻ đoạn tuyệt, lẳng lặng đứng trên sàn nhà kim loại băng sương chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của Ba Bá Luân Tát Lỗ.

    Theo thời gian trôi qua, dị thú công kích thêm mãnh liệt, mãi đến khi cửa kim loại chớp lên mạnh mẽ, Ba Bá Luân Tát Lộ lộ ra nụ cười sầu thảm, thấp giọng nói:

    - Còn chờ sao?

    - Không đợi, làm thịt bọn súc sinh kia!

    Binh lính phát ra một trận rít gào.

    Ba Bá Luân Tát Lỗ khẽ cười một tiếng, phi thường ôn hòa gật đầu:

    - Được, không đợi.

    Lời còn chưa dứt, tay phải của hắn cũng đã nhấn lên một nút đỏ trên bàn điều khiển, nhất thời một thanh âm điện tử vang vọng bên trong sở tị nạn:

    - Quân doanh gặp phải công kích không thể chống cự, trình tự tự hủy mở ra, tiến vào thời gian đếm ngược…

    - Oanh long long!

    Cả tòa quân doanh diện tích một cây số vuông cơ hồ trong khoảnh khắc nổ tung, ánh lửa phóng lên cao, uy lực nổ mạnh kinh người, đàn dị thú không kịp tránh né nhất thời chết thảm trọng!

    - Oa oa oa…

    Trên bầu trời, Cự Trảo Bạch Châm phát ra tiếng kêu sắc lạnh the thé, cự thú toàn thân bọc thép như con rùa lớn đều co rụt đầu trốn vào trong mai rùa.

    Tiếng nổ lớn kéo dài suốt ba phút, gần ngàn đầu dị thú tiến vào trong quân doanh hoặc chết hoặc tổn thương, trong lúc nhất thời cả quân doanh cơ hồ bị máu tươi của dị thú nhuộm thành huyết sắc địa ngục!

    Nhưng quân doanh nổ mạnh cũng không tạo thành tổn thất lớn cho dị thú, ngàn vạn dị thú từ đường ven biển đổ bộ lên đại lục, mênh mông hạo đãng hướng đất liền đẩy mạnh.

    Mà lúc này quân đội Bách Sắc đế quốc đã bắt đầu khẩn cấp điều động, vô số vũ khí tập kết về đường ven biển, khi nhóm dị thú đập vào tòa thành thị nhân loại đầu tiên thì cư dân nơi này còn chưa kịp hoàn toàn rút khỏi.

    Hàng ngàn phi hành dị thú bao trùm không trung, hơn chục vạn dị thú trong biển tràn khắp núi đồi, hệ thống phòng ngự thành thị chưa đầy ba phút đã bị hỏng mất hoàn toàn, ngay sau đó lâm vào chiến tranh, nhà cao tầng tầng sụp đổ!

    Khi thành thị nhân loại cơ hồ biến thành đống hoang tàn, quân đội Bách Sắc đế quốc vội vàng đuổi tới, còn chưa kịp cứu giúp thương vong cũng phải đối mặt cùng quân đội dị thú.

    - Oanh long long…

    Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, chiến cơ ở trước mặt dị thú phi hành chẳng khác gì đồ chơi yếu ớt.

    Rất nhanh, mười vạn quân nhân cũng đã anh dũng hi sinh.

    Đây là cảnh tượng địa ngục, máu tươi nhuộm đẫm cả tòa thành thị hoang tàn này.

    Kế tiếp lại có thành thị thứ hai, thứ ba, thứ tư bị công hãm, tin tức xấu liên tục rơi vào đế đô Bách Sắc đế quốc.

    Đúng ngay lúc này, tổng bộ tự do dong binh hiệp hội phát ra tin tức, di tản dân chúng tam khu tứ khu vào nhất khu nhị khu, lệnh động viên cũng đã truyền khắp nơi.

    Vì thế hai tỷ dân chúng Bách Sắc đế quốc đều nhận được lệnh di tản, đội ngũ phi hành khí mênh mông bắt đầu cất cánh từ các thành phố lớn, dần dần hình thành một dòng nước di tản bao trùm như nước lũ.

    Ở lúc này, tác dụng quét sạch thú lâm đã hiện ra gần như hoàn mỹ, dĩ vãng, chỉ cần phi hành khí của nhân loại rời khỏi thành thị tiến vào vùng ngoại thành hay núi rừng, thường thường bị rơi vào tập kích cực kỳ khủng bố, cơ hủy người vong, thi cốt vô tồn.

    Nhưng hiện tại, bởi vì 80% thú lâm trên đại lục đã bị quét sạch, cấp cao thú lâm bị hủy diệt, kết quả những cấp thấp thú lâm không dám công kích đội ngũ phi hành khí, vì thế hành động rút lui tiến hành thập phần thuận lợi.

    Nhóm dị thú đầu tiên đổ bộ cảnh nội Bách Sắc đế quốc đấu đá lung tung, khi chúng nó xuất hiện ở tòa thành thị thứ sáu, mới phát hiện nơi này đã biến thành vườn không nhà trống!

    Dị thú như phát điên tập kích tòa thành thị trống rỗng, mà lúc này Diệp Dương Thành đã mang theo mười ba người xuất hiện trên bầu trời đường ven biển tam khu.

    - Xem ra chỉ có một nhóm dị thú đổ bộ mà thôi.

    Nhìn di tích quân doanh hoang tàn bên dưới, Khắc Lai Mạn Đình nói:

    - Dọc theo dấu vết chúng lưu lại đuổi theo, hẳn rất nhanh có thể đuổi tới.

    - Ân.

    Diệp Dương Thành đảo mắt qua tòa quân doanh tối đen, trầm giọng nói:

    - Truy, một đầu bất lưu!

    Khi nhóm người Diệp Dương Thành dọc theo cảnh tượng hoang tàn trên đường đi đuổi tới, mãi đến khi hắn chứng kiến một đứa trẻ bị cắn đứt tứ chi ném bỏ, đang thống khổ thảm thiết rên rỉ, lửa giận lập tức bạo phát.

    Sát khí lẫm liệt lan tràn, tiếng rít trầm thấp của hắn vang vọng trên bầu trời:

    - Súc sinh đáng chết, đều nên tan thành mây khói!

    Ngay khi mười bốn người đuổi tới tòa thành thị thứ bảy, nhìn thấy dị thú đang tàn sát bừa bãi, Diệp Dương Thành không hề tự hỏi, vung tay đánh ra một đạo pháp thuật khủng bố!

    Mười ba người đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến pháp thuật khủng bố này…

    Chỉ thấy Diệp Dương Thành vung lên tay phải, vừa ấn xuống, một cỗ khí tức nóng rực vô hình nháy mắt bao phủ cả tòa thành thị nhân loại, kể cả đàn dị thú đang tàn sát bừa bãi bên trong.

    Chân khí trong thiên địa giờ khắc này cô đọng lại, nhóm dị thú đình chỉ rít gào, chúng giống như bị hắn đình chỉ thời gian hoạt động, toàn bộ ngây ngốc ở bên trong.

    Ngay sau đó vô luận là kiến trúc thành thị, vô luận dị thú khổng lồ, chỉ trong khoảnh khắc tiêu vong bốc hơi, chỉ trong tích tắc cả tòa thành thị kể cả đàn dị thú đều biến thành bụi mù bột phấn, vô thanh vô tức biến mất trong tầm mắt mọi người.

    - Lão sư, đây là pháp thuật gì?

    Khải Lạc Khốc Kỳ bị một màn này sợ ngây người, loại pháp thuật phá hủy vô thanh vô tức này, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn, lắp bắp hỏi:

    - Thật là lợi hại!

    - Diệt Thế Hỏa Vân, Thì Quang Lưu Thệ!

    Vừa diệt sát xong đội quân dị thú tàn sát bừa bãi, nhưng Diệp Dương Thành không chút vui sướng, ngữ khí thập phần bình tĩnh.

    Hắn đã nhận ra, đám dị thú này chỉ tới thất cấp, tuy rằng đều vượt hơn ngũ cấp nhưng chỉ là đội ngũ thám báo!

    Nếu hắn không đoán lầm, mấy chục đầu phi hành dị thú màu tím lẫn lộn trong Cự Trảo Bạch Chậm chính là công cụ liên lạc của đội ngũ thám báo này, hiện tại đội ngũ bị diệt…

    - Ông ông ông…

    Ngay khi Diệp Dương Thành còn đang suy nghĩ, thông tấn khí chợt phát ra tiếng vang cùng chấn động kịch liệt.

    - Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ.

    Tang Thiết Tư hiện ra trong tầm mắt Diệp Dương Thành, trên mặt lộ vẻ gấp rút, nói:

    - Võ giả nhân loại tạo thành quân đội đang tiến đến đường ven biển cảnh nội Bách Sắc đế quốc dài hơn 900km, đã phát hiện thật nhiều dị thú đổ bộ, quy mô còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều!

    - Đã biết.

    Diệp Dương Thành bình tĩnh gật đầu, nói:

    - Ngươi lập tức chỉnh hợp võ giả nhân loại tạo thành quân đội, giao cho thần vương đảm nhiệm chỉ huy, phải rồi, tình hình dân chúng tam khu tứ khu rút lui như thế nào?

    - Đã lên đường.

    Tang Thiết Tư lập tức đáp:

    - Hiện tại đang trên đường chạy tới nhất khu nhị khu, ước chừng hơn bốn trăm tỷ dân chúng đang di tản, nếu hết thảy đều thuận lợi, chỉ trong vòng 50h họ sẽ toàn bộ tiến vào nhị khu cùng nhất khu.

    - Mà các quốc gia bên nhất khu cùng nhị khu đều đang khẩn cấp chuẩn bị tiếp nhận dân chúng di tản đi vào, đang khẩn cấp điều phối các loại vật tư.

    Diệp Dương Thành thở ra, chỉ cần dân chúng an toàn rút khỏi, võ giả nhân loại có thể ngăn chặn dị thú xâm lấn không cần sợ hãi bị vướng tay chân.

    Nghĩ tới đây hắn lại nói:

    - Hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành đi!

    - Dạ, thần hoàng bệ hạ.

    Tang Thiết Tư liền đáp ứng.

    Diệp Dương Thành quay đầu hỏi mọi người:

    - Còn nhớ rõ kế hoạch ta đã nói với mọi người mấy ngày trước không?

    - Nhớ rõ.

    Diệp Dương Thành lại nói:

    - Nhưng hiện tại phải gia tăng thêm một đạo bảo hiểm.

    - Cái gì?

    Mọi người sửng sốt.

    - Thần hoàng tối cường xung phong ở tuyến đầu, dùng pháp thuật tận khả năng giết chết dị thú, hơn nữa bởi vì một mình tác chiến, cho nên vô luận tiến công hay thối lui đều thật nhẹ nhàng.

    Diệp Dương Thành nói:

    - Cho nên Mã Nhĩ Khắc Thác, Khải Lạc Khốc Kỳ cùng Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi đi liên hệ những thần hoàng khác, tạo thành ba đội ngũ nhỏ.

    Diệp Dương Thành khẽ cười nói:

    - Nhiệm vụ của các ngươi là đi khắp đại lục, nơi nào có dị thú thì đánh tới đó, nhớ rõ một việc.

    - Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh.

    - Được rồi, cứ như vậy đi, xuất phát!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1102: Đơn thương độc mã xông vào biển sâu.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1102: Đơn thương độc mã xông vào biển sâu

    Lúc này dị thusu đang điên cuồng đổ bộ trên đường ven biển dài 900km ở Bách Sắc đế quốc, hơn trăm vạn dị thú từ biển sâu đi thẳng lên bờ biển, phát ra từng trận hí hô kinh thiên.

    Trên bầu trời, phi hành dị thú như mây đen bao phủ không trung, từng trận thanh âm rít gào hoặc cao hoặc thấp, đường ven biển Bách Sắc đế quốc biến thành trạm thứ nhất dị thú đổ bộ, cũng là tuyến đầu chiến tranh bùng nổ.

    Khi Diệp Dương Thành mang theo mọi người xuất hiện trên bầu trời đường ven biển, dị thú đã tràn đầy khắp núi đồi, liếc mắt nhìn không thấy biên giới!

    - Mười người các ngươi lui về phía sau xếp thành hàng thẳng tắp, dùng pháp thuật chặn đường dị thú đi tới!

    Vừa nhìn thấy cảnh tượng đường ven biển, Diệp Dương Thành làm ra quyết định:




    - Quân đội võ giả nhân loại đang tập kết đẩy mạnh, phòng tuyến thần vương đã chuẩn bị, chúng ta nhất định phải ngăn chặn ba giờ!

    Mọi người cùng gật đầu, ở thời khắc chiến tranh bùng nổ, bọn họ cũng không nhiều lời, lập tức xoay người bay đi.

    Sau đó thân hình Diệp Dương Thành chấn động, bắn thẳng lên không, nháy mắt phá tan “điểu vân” rậm rạp trên không trung, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của chúng.

    - Oanh oanh…thình thịch!

    Tiếng nổ mạnh truyền vào trong tai Diệp Dương Thành, hắn biết nhóm người An Na Bối Nhi đã ra tay, ánh mắt nhìn biển dị thú vô biên vô hạn bên dưới, khóe môi hắn hiện lên nụ cười.

    - Lôi Vân Chấn Thiên, Tinh Vân Thao Thiên, Hỏa Vân Nộ Thiên, Yên Vân Tế Thiên, hợp!

    Song chưởng mãnh liệt mở ra hai bên, khẽ trương khẽ hợp, kim sắc, hắc sắc, hồng sắc, bạch sắc đám mây trống rỗng xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, nương theo sau bốn đám mây nhanh chóng dung hợp cùng nhau.

    - Đi!

    Bốn đoàn năng lượng bị mạnh mẽ dung hợp chung một chỗ, sinh ra hậu quả đương nhiên rõ ràng, Diệp Dương Thành mạnh mẽ ném thẳng xuống bên dưới đàn dị thú, sau đó dùng thuấn tức di động tránh thật xa.

    - Oanh long long…

    Dưới tình huống năng lượng bị trộn lẫn rối loạn, đoàn năng lượng đụng trúng phi hành dị thú, lập tức giống như đạn hạt nhân nổ mạnh mãnh liệt, tiếng vang rung trời!

    Bốn loại pháp thuật kết hợp sinh ra lực nổ mạnh vượt xa dự liệu của Diệp Dương Thành.

    Chỉ thấy đoàn năng lượng phát sinh nổ tung, một đóa ma cô vân bốc lên trên không trung, ánh lửa chói mắt chiếu sáng phạm vi mấy trăm cây số, chỉ trong tích tắc một cỗ trùng kích quét ngang bát phương mạnh mẽ khuếch tán.

    Dị thú phi hành dày đặc trên bầu trời không hề có chút lực chống đỡ, bị vây trong khu vực nổ tung trực tiếp tan thành mây khói, mà những phi hành dị thú nằm trong khu vực bị ảnh hưởng nếu không bị chấn động mà võ tan ngũ tạng lục phủ, thì bị trực tiếp đánh bay, không chết cũng tổn thương!

    Kết quả hơn hai ngàn dị thú phi hành bị nổ mạnh tử vong, mà những dị thú phi hành bị ảnh hưởng gián tiếp trùng kích tử vong đã vượt hơn ba vạn con.

    Vì thế khi Diệp Dương Thành nhìn thấy pháp thuật dung hợp lại không tiêu hao quá nhiều Cửu Tiêu lực của mình có thể tạo thành lực sát thương rõ ràng như vậy, trong lòng mừng rỡ lập tức không chút kiêng nể gì cuồng oanh loạn tạc…

    - Oanh long long…

    - Oanh long long…

    - Oanh long long…

    Tiếng nổ mạnh rung trời vang lên liên miên không dứt, vô số bom pháp thuật bị Diệp Dương Thành ném xuống từ không trung, rơi vào biển dị thú, lập tức đánh bay nhiều không kể xiết.

    Hai tay hắn không ngừng khép mở, bom pháp thuật bị hắn không ngừng ném xuống, lúc này nhóm người An Na Bối Nhi lại cảm thấy buồn bực.

    Tốc độ phi hành của Diệp Dương Thành thật nhanh, mà tốc độ thi triển pháp thuật họ cũng không sánh kịp, quan trọng nhất là độ chính xác của hắn thật khủng bố, những nơi dị thú tụ tập số lượng nhiều đều bị bom pháp thuật của hắn ném thẳng xuống không chút lệch lạc.

    Kết quả đường ven biển dài hơn 900km cơ hồ biến thành sân khấu biểu diễn của Diệp Dương Thành, chỉ trong nháy mắt là hắn có thể giết từ nơi này lại tích tắc di chuyển sang nơi khác chém giết.

    Thậm chí hắn không hề có chút tạm dừng, phảng phất như đã chôn sẵn bom, từ đầu này rầm rầm tạc qua đầu kia, lại rầm rầm từ bên kia tạc trở về, đi theo con đường thẳng tắp.

    Đợi đến khi đàn dị thú sống sót khỏi phòng tuyến của Diệp Dương Thành, xuất hiện trước mặt nhóm người An Na Bối Nhi, nàng thầm nhủ:

    - Nơi này còn cần dùng chúng ta sao?

    An Na Bối Nhi tùy tay oanh xuống một pháp thuật, ngẩng đầu nhìn lên ánh lửa còn nổ mạnh, trong lòng nhiều ít có chút buồn bực, bọn họ đi tới nơi này làm gì? Đi dạo sao?

    Diệp Dương Thành ném bom sảng khoái, bọn họ lại cảm giác uất ức vô cùng, càng lúc càng cảm thấy hậm hực.

    Nhưng Diệp Dương Thành duy trì cuộc biểu diễn cá nhân cũng không được bao lâu, khi nhóm dị thú đường ven biển Bách Sắc đế quốc khó thể tiến bước, đường ven biển tam khu cùng tứ khu cơ hồ cùng một thời gian đều có dị thú đổ bộ…
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1103: Điệu hổ ly sơn.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1103: Điệu hổ ly sơn

    Bài trừ ảo thuật kỳ thật phi thường đơn giản, nhất là loại ảo thuật thấp kém trên hòn đảo này, muốn xử lý không hề có chút khó khăn.

    Nhưng Diệp Dương Thành làm sao lưu cho nó thời gian đứng vững đây? Ngay lúc Ba Ba Đạt Nhĩ còn chưa kịp ổn định thân hình, Diệp Dương Thành đã vung tay đánh xuống một đạo thiểm điện đường kính hơn 80m thật lớn, như một cột sáng khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống!

    - Oanh long long!

    Thiên lôi mang theo uy thế khôn cùng nổ vang, bổ thẳng lên thân thể Ba Ba Đạt Nhĩ.

    - Nga, đáng chết, chủ nhân Ba Ba Đạt Nhĩ tôn quý ghét nhất chính là thiểm điện!

    Tử Sắc Viên Hầu sắc mặt đại biến, thất thanh hét lên một tiếng, bắt đầu đuổi theo võ giả nhân loại kia, vô cùng gấp gáp.

    Một đạo thiểm điện bổ trúng thân hình Ba Ba Đạt Nhĩ, phảng phất như bị người dùng vật thối tha bổ lên người mình, nó điên cuồng giận dữ hét:

    - Thần chi chết tiệt, ngươi mạo phạm ta!



    Bộ vị bị tia chớp đánh trúng còn bốc lên điện quang, Ba Ba Đạt Nhĩ bạo tẩu, vẫy mạnh đôi cánh, từng trận cuồng phong thổi quét cả hòn đảo!

    - Hô hô hô…

    Cuồng phong gào thét, thân hình vượt qua vạn thước của nó bay lên, giống như có một đầu heo khổng lồ bay lên không!

    Thân thể cao lớn rời khỏi nước biển xuất hiện trên không trung, nhìn thân thể cơ hồ không thấy biên giới kia, Diệp Dương Thành thật sự bị hoảng sợ, tuy rằng hắn biết thân hình dị thú đều thật khổng lồ, nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ tới còn lớn tới mức độ này!

    Chỉ bằng thân thể này của nó, chỉ cần xoay vài vòng trên không trung Vũ Không đại lục cũng có thể đè chết vô số người! Thật…thật sự có chút biến thái.

    Nhưng nếu nó chán ghét thiểm điện, Diệp Dương Thành cũng sẽ không bạc đãi nó, liên tục vung tay phóng ra mười mấy đạo thiểm điện, rầm rầm nổ tung trên không trung không ngừng.

    Vừa mới cất cánh lại bị bổ trúng, Ba Ba Đạt Nhĩ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào giận dữ:

    - Hống…hỗn đản, ta giết ngươi!

    - Oanh!

    Trong tiếng rít gào, một đạo gợn sóng vô hình thẳng tắp quét về hướng Diệp Dương Thành.

    Đối với hằng cổ dị thú như nó, Diệp Dương Thành vẫn có kiêng kỵ, vừa thấy đối phương động thủ liền thuấn tức di động tránh né.

    Kết quả Ba Ba Đạt Nhĩ trợn tròn mắt, nó ngẩng đầu, thần sắc đầy nghi hoặc:

    - Ngươi…ngươi làm sao có thể thuấn tức di động?

    - Ha ha, bởi vì ta là thần, mà ngươi chỉ là một con súc sinh!

    Diệp Dương Thành trào phúng cười nói, vung tay bổ ra một đạo lôi điện.

    Nếu Ba Ba Đạt Nhĩ còn chưa khôi phục thương thế, lại không thể tiến hành thuấn tức di động…Diệp Dương Thành cảm thấy mình đánh với nó tuyệt đối là dễ dàng chóng vánh!

    Chẳng qua trước khi chính thức bắt đầu, hắn nhất định cần làm một việc, nếu không sao có thể khiêu khích khơi khơi như vậy, đã sớm ra tuyệt chiêu từ lâu!

    - Hống hống hống hống…

    Ba Ba Đạt Nhĩ nổi trận lôi đình, làm sao có thể dung nhẫn một cao giai thần nhảy nhót trước mặt của nó? Đúng vậy, ở trong mắt nó, Diệp Dương Thành chỉ là một vai hề!

    Nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, thân hình dài hơn vạn thước phát huy ra tốc độ khiến Diệp Dương Thành nghẹn họng nhìn trân trối, sưu một tiếng đã vọt tới trước mặt hắn…

    - Hống…

    Tiếng gào điếc tai, Diệp Dương Thành theo bản năng lại triển khai thuấn tức di động.

    Ba Ba Đạt Nhĩ mở mồm to như chậu máu táp tới, nhưng không cắn trúng Diệp Dương Thành.

    - Kháo, còn muốn nuốt sống ta?

    Diệp Dương Thành nổi giận, vươn ngón giữa, nói:

    - Súc sinh, có dũng khí hôm nay ngươi làm rụng ta, nếu không hôm nay lão tử nhất định lột da của ngươi, rút gân của ngươi, sau đó lấy đi thú hạch của ngươi!

    - Hống…

    Ba Ba Đạt Nhĩ hoàn toàn phát điên, lý trí cuối cùng bị thủ thế vũ nhục của Diệp Dương Thành làm tan biến, trong tiếng gầm rú lại đánh về phía Diệp Dương Thành, mà hắn lại dùng thuấn tức di động không ngừng dẫn dụ nó tiến sâu vào trong hải vực.

    Lúc này Tử Sắc Viên Hầu có chút sốt ruột, không ngừng nhảy loạn nhìn theo bóng dáng cả hai biến mất, gấp đến mức muốn phát điên.

    - Ba Ba Đạt Nhĩ chủ nhân tôn quý, ngài sao có thể rời khỏi đảo đây? Nhân loại trên đảo đều…ai!

    Tử Sắc Viên Hầu thở dài một hơi, cắn chặt răng quay người đi về hướng võ giả nhân loại đang đi lang thang như xác không hồn trên đảo.

    Nhưng nó chưa từng chú ý tới, ở một ngõ ngách trên đảo, đang có một võ giả nhân loại chậm rãi đi tới, trong đôi mắt nhìn như dại ra đang nổi lên nỗi vui mừng nồng đậm…

    - Diệp Dương Thành thần hoàng đã đến…Diệp Dương Thành thần hoàng thật sự đúng hẹn mà đến!

    Tạp Lỗ Khâu sóng lòng mênh mông.

    - Hỗn đản, ngươi đừng chạy!

    Ba Ba Đạt Nhĩ càng đuổi càng tinh thần, mồm to như chậu máu không ngừng táp tới, lại phun ra năng lượng trong suốt, đáng tiếc mỗi lần đều bị Diệp Dương Thành thành công tránh thoát.

    Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Dương Thành chạy ở trước mặt, mà chính nó mệt mỏi truy theo, hơn nửa giờ sau trên người nó đã thật nhiều vết thương nho nhỏ, mà Diệp Dương Thành lại không hề hao tổn chút nào.

    - Không chạy? Không chạy lão tử đứng yên cho ngươi đánh sao?

    Diệp Dương Thành bĩu môi, tuy rằng hắn biết thủ đoạn của mình bỉ ổi, nhưng ai bảo hắn chưa thể thật sự đối chiến với súc sinh kia đây?

    Chỉ bằng thực lực của hắn cùng đầu dị thú này, nếu thật sự đánh nhau chỉ sợ khu vực nơi đây sẽ biến thành bụi bặm, quan trọng nhất là ảnh hưởng tới những võ giả nhân loại bị khống chế trên đảo!

    - Nhiễu suốt đoạn đường này, ngay chính mình cũng choáng váng, chỉ sợ nó đã mất phương hướng đi?

    Diệp Dương Thành tự nhủ:

    - Cho dù nó không mất phương hướng, nhưng một giờ thời gian cũng đủ cho mình làm thật nhiều việc…

    Nghĩ tới đây, hắn nhếch môi cười, xoay người đánh ra một đạo lôi điện sau đó thuấn tức di động biến mất vô ảnh vô tung.

    - Oanh!

    Lại bị đánh trúng, Ba Ba Đạt Nhĩ giận dữ không ngừng gầm rú, lại tiếp tục vọt mạnh về phía trước.

    Nhưng nó không biết lúc này Diệp Dương Thành đã thuấn tức di động quay về hòn đảo khi nãy.

    Vài phút sau Diệp Dương Thành đã về tới trên bầu trời hòn đảo, trên mặt lộ ra nụ cười.

    - Dị thú vẫn là dị thú, súc sinh chính là súc sinh, dễ dàng bị kế điệu hổ ly sơn như vậy…

    Diệp Dương Thành lẩm bẩm:

    - Chỉ sợ nó không nghĩ tới, lão tử dẫn dụ nó đi xa là vì quay về đảo cứu người đi?

    - Hống hống hống…

    Tử Sắc Viên Hầu hối hả ngược xuôi, bởi vì không còn Ba Ba Đạt Nhĩ khống chế, nhóm võ giả nhân loại đi loạn trên đảo, không còn bị điều khiển, mệnh lệnh của nó cũng không làm gì được bọn họ.

    Diệp Dương Thành lộ ra thân ảnh, vươn tay nhẹ nhàng trảo xuống.

    Một cỗ áp lực bàng bạc thành hình, nháy mắt đem Tử Sắc Viên Hầu áp chế…vì thế toàn bộ thế giới liền an tĩnh.

    - Cấm Cố thuật.

    Diệp Dương Thành vững vàng rơi xuống đảo, hô:

    - Tạp Lỗ Khâu, ngươi đi ra!

    - Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, ngài rốt cục đã tới! Ta ở trong này, ở chỗ này!

    Tạp Lỗ Khâu nhìn thấy Diệp Dương Thành trở lại, mừng như điên, chạy nhanh tới trước mặt hắn kích động nói:

    - Ngài giết chết Ba Ba Đạt Nhĩ sao? Thật tốt quá, rốt cục…

    - Giết chết? Còn chưa đâu.

    Diệp Dương Thành lắc đầu:

    - Chỉ dẫn dụ nó vào sâu trong hải vực, chúng ta còn một giờ hành động.

    - A?

    Tạp Lỗ Khâu sửng sốt:

    - Một giờ? Thần hoàng bệ hạ, cứu người không chỉ một giờ, vạn nhất…vạn nhất nó quay lại thì sao? Chúng ta làm sao bây giờ?

    - Có thể cứu bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.

    Ánh mắt hắn rơi lên người Tử Sắc Viên Hầu:

    - Ngươi nói giải dược nằm trên người súc sinh màu tím kia đi?

    - Phải, phải, đúng vậy!

    Tạp Lỗ Khâu nhanh chóng đáp:

    - Máu của nó chính là giải dược, hoàn toàn có thể giải trừ độc tố trên người chúng ta!

    - Vậy nhanh chóng động thủ đi!

    Diệp Dương Thành gật đầu, lấy ra vũ khí laser, nói:

    - Ngươi đi lấy máu của nó, ta đi giải quyết vấn đề cho những người khác…nhớ, nhanh một chút!

    Tạp Lỗ Khâu không dám chần chờ, lập tức hành động…
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1104: Tranh thủ cứu viện.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1104: Tranh thủ cứu viện

    Máu của Tử Sắc Viên Hầu cũng là màu tím, hơn nửa giờ chỉ lấy được gần nửa bát máu, máu nùng tới mức giống màu đen chớp lên trong bát khiến tâm tình Tạp Lỗ Khâu biến thành bất ổn.

    Máu tươi của Tử Sắc Viên Hầu là giải dược giải trừ độc tố trên người bọn họ, điều này toàn bộ thần vương thần hoàng đều biết, cũng không xem như là bí mật.

    Nhưng Tạp Lỗ Khâu lại không nghĩ tới nhìn súc sinh này cao lớn như thế, nhưng lại không có bao nhiêu máu tươi! Nhìn gần nửa bát máu kia, hắn cảm thấy thật muốn khóc không ra nước mắt.

    Số lượng võ giả nhân loại bị khống chế trên đảo gần vạn người, chỉ gần nửa bát máu, cho dù mỗi người chia một giọt cũng xa xa không đủ.



    Làm sao bây giờ đây? Ánh mắt hắn nhìn Tử Sắc Viên Hầu từ trên xuống dưới, mãi tới khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của nó, thân hình lại cứng ngắc mới kịp thời phản ứng.

    - Phải rồi, nó bị Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ giam cầm, cho nên máu huyết trên người không lưu động!

    Tạp Lỗ Khâu rất nhanh phát hiện nguyên nhân không thu được máu, lập tức đặt bát máu xuống đất, cầm kiếm laser cắt lên chân Tử Sắc Viên Hầu.

    Đặt xong bát máu đúng chỗ, hắn nhảy lên, nắm lấy Tử Sắc Viên Hầu xách lên, tay trái chộp lấy lông mao, tay phải vỗ mạnh lên người nó.

    Vết thương lập tức tuôn máu nhanh hơn, rốt cục đã rót đầy cả bát!

    Phát hiện được nguyên nhân, Tạp Lỗ Khâu không dám chần chờ, lập tức đặt bát máu sang bên, lấy một bát khác để xuống đón máu.

    Diệp Dương Thành từng có kinh nghiệm giải quyết vấn đề của Tạp Lỗ Khâu, cho nên tốc độ hành động khá nhanh, một tay cầm đao một tay ném ra Cấm Cố thuật sau đó cắt sau lưng võ giả nhân loại, lấy ra tiểu viên côn thay đổi tinh thần ấn ký bên trong, cuối cùng mới nhét trở vào thân thể bọn họ.

    Võ giả nhân loại dần dần tỉnh táo trở lại, mà những bát máu của Tử Sắc Viên Hầu cũng dần dần biến mất, ngày càng nhiều võ giả nhân loại khôi phục bình thường, cùng gia nhập vào đại quân cứu viện.

    Khi Diệp Dương Thành cứu chữa xong 6792 người, cũng đã qua gần hai giờ, hắn biết Ba Ba Đạt Nhĩ hẳn sắp trở về.

    - Mọi người nghe rõ đây, súc sinh kia rất nhanh trở về, động tác phải nhanh hơn một chút!

    Diệp Dương Thành hét lớn:

    - Nhất định phải hoàn thành trước khi nó quay lại!

    - Dạ, thần hoàng bệ hạ!

    Trên đảo vang lên tiếng đáp điếc tai, thanh đao trong tay Diệp Dương Thành cũng thoáng khựng lại, lộ ra nụ cười khổ.

    Hô lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ súc sinh kia nghe không được sao? Ánh mắt hắn nhìn về hướng Ba Ba Đạt Nhĩ biến mất, trong lòng cảm nhận một trận bất an.

    Rơi vào đường cùng, hắn đành cắn chặt răng lấy ra Quy Thuẫn Kính, điên cuồng truyền vào hai trăm vạn thần nguyên, sau đó ném lên không trung, tùy ý cho nó biến lớn bao trùm hơn phân nửa hòn đảo, cả tấm kính nhấp nháy ngân quang.

    Nhưng hắn vẫn chưa yên tâm, liên tục tung ra thêm đủ loại phòng hộ, đem toàn bộ hòn đảo bao phủ hoàn toàn.

    Sự thật chứng minh quyết định của hắn phi thường chính xác, bởi vì chỉ hai phút sau xa xa truyền tới tiếng gầm lên giận dữ rung trời:

    - Tê ngang…

    Thân thể khổng lồ của Ba Ba Đạt Nhĩ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, toàn bộ nhân loại đều biến sắc.

    Nhưng Diệp Dương Thành vẫn thập phần trấn định, nói:

    - Hòn đảo tạm thời còn có thể phòng ngự, mọi người hành động nhanh lên, nhiều nhất có thể tiếp tục kiên trì 40 phút.

    Mọi người lại bắt đầu bận rộn, nhưng sự xuất hiện của Ba Ba Đạt Nhĩ vẫn gây cho họ áp lực tâm lý thật lớn, thường thường ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong lòng không nhịn được sợ hãi.

    Lúc này Diệp Dương Thành đã hoàn thành xong việc thay đổi tinh thần ấn ký, chỉ còn chờ đợi mọi người uống xong máu của Tử Sắc Viên Hầu là hoàn thành công việc.

    Chỉ cần giải cứu xong cho những nhân loại võ giả này, xem như hắn đã thành công ngăn trở âm mưu quỷ kế của dị thú suốt mấy vạn năm! Điểm này làm cho hắn vô cùng cao hứng.

    - Hống hống hống…

    Thân thể khổng lồ của Ba Ba Đạt Nhĩ làm nó không thể làm được động tác xoay quanh, chỉ có thể vỗ mạnh đôi cánh từ trên cao nhìn chằm chằm vào Diệp Dương Thành đứng bên trong kết giới.

    Lại nhìn thấy Diệp Dương Thành vươn lên ngón giữa, lửa giận trong lòng nó cấp tốc thiêu đốt!

    Thanh âm rít gào điên cuồng nổ vang trên bầu trời, Ba Ba Đạt Nhĩ như phát điên dùng đầu công kích kết giới, từng tiếng nổ mạnh điếc tai không ngừng vang vọng khắp nơi.

    Sau một lúc va chạm thật lâu, Ba Ba Đạt Nhĩ nhất thời thanh tỉnh lại, động tác khiêu khích của tên kia lại là một cạm bẫy!

    Hắn bày ra kết giới do năng lượng tạo thành, muốn công kích cũng chỉ phải dùng năng lượng công kích…nhưng hắn lại nắm được nhược điểm của nó, khiêu khích nó phải dùng năng lượng va chạm…

    Nhưng khi nó nhìn Diệp Dương Thành, người kia tiếp tục dùng thủ thế khiêu khích khiến nó lại nổi điên tiếp tục dùng đầu đụng tới…

    - Chỉ số thông minh của súc sinh này chỉ có thể hiểu được ý tứ của những thủ thế đơn giản, chỉ sợ phức tạp một chút nó cũng không hiểu được!

    Diệp Dương Thành bĩu môi, hô:

    - Nhanh thêm chút nữa, súc sinh kia sắp xông vào!

    - Dạ!

    Nhóm nhân loại lớn tiếng đáp ứng, mà Ba Ba Đạt Nhĩ vẫn đang không ngừng đụng tới…

    Mãi hơn ba phút sau, đầu óc thoáng thanh tỉnh một ít, Ba Ba Đạt Nhĩ bi ai phát hiện, mình lại bị Diệp Dương Thành đùa giỡn!

    - Hỗn đản, ta tê ngươi!

    Ba Ba Đạt Nhĩ rít gào, thân thể khổng lồ lui ra sau vài trăm thước, lần này nó cũng không tiếp tục mù quáng mất khôn.

    - Hống…

    Một ngụm thanh sắc chất lỏng như nước bọt từ trong miệng nó bắn ra ngoài, vừa tiếp xúc tầng kết giới đầu tiên lập tức liền hủy diệt, chỉ nghe oanh một tiếng, tầng kết giới thứ nhất đã phá thành mảnh nhỏ!

    - Lại là năng lượng có chứa tính ăn mòn.

    Diệp Dương Thành hoảng sợ kêu lên.

    - Mẹ nó, ta cho ngươi phun loạn!

    Nhìn thấy ba đạo kết giới khác bị nước bọt của Ba Ba Đạt Nhĩ phá hủy, lại nhìn công tác cứu viện sắp kết thúc, Diệp Dương Thành nảy sinh ác độc, vung tay đánh ra một đạo lôi điện!

    - Oanh long long…

    Không trung vạn dặm không mây đột nhiên hội tụ lôi điện thật khủng bố, chỉ thoáng chốc một đạo lôi điện dài 700m, đường kính vượt qua 170m ngưng tụ oanh thẳng xuống đầu Ba Ba Đạt Nhĩ.

    - Ngang!

    Huyết nhục trên mặt nó phi thường yếu ớt, nó không nghĩ tới Diệp Dương Thành dùng chiêu thức này phá giải công kích của mình, nhất thời liền bị đánh trúng.

    Trong miệng phát ra tiếng gào thét thống khổ, đôi cánh thiếu chút nữa xụi xuống, khiến cho nó muốn rớt khỏi không trung!

    - Ha ha ha…

    Diệp Dương Thành cười to vui sướng, kỳ thật hắn muốn đánh vào đầu Ba Ba Đạt Nhĩ, nhưng đúng ngay lúc nó vừa há to miệng nên trùng hợp bị đánh xuyên vào trong, làm cho Diệp Dương Thành phát hiện cách khắc chế nó.

    Trong mắt nổi lên tinh quang, sau thoáng do dự, Diệp Dương Thành tập trung trên miệng của Ba Ba Đạt Nhĩ, lôi điện càng thêm khủng bố bắt đầu hội tụ!

    Lần này Ba Ba Đạt Nhĩ lại uốn éo thân thể, khoanh tròn lại như một quả cầu lơ lửng giữa không trung, dùng năng lực phòng ngự biến thái đem đầu của mình bảo hộ chặt chẽ trong thân thể, chỉ lưu một con đường chật hẹp đủ cho nó tiếp tục đánh ra pháp thuật.

    Rơi vào đường cùng, Diệp Dương Thành chỉ có thể đem lôi điện hóa thành hàng ngàn tiểu lôi điện, oanh long long đánh thẳng lên trên thân thể của nó!

    Chút tiểu lôi điện kia không làm gì được Ba Ba Đạt Nhĩ, bởi vậy nó liền bão nổi, phun ra một ngụm nước miếng đem tầng tầng kết giới phá hủy, tầng kết giới bên ngoài vỡ nát không còn một mảnh.

    Quay đầu lại nhìn gần bảy trăm nhân loại võ giả còn chưa kịp uống thuốc giải, Diệp Dương Thành thậm chí muốn buông tha nhóm người này.

    Bởi vì một khi bị Ba Ba Đạt Nhĩ xông vào, bản thân hắn không có vấn đề gì, nhưng hơn tám ngàn võ giả nhân loại chỉ sợ nguy hiểm!

    Cũng may ngay lúc hắn cắn răng chuẩn bị hô lên buông tha, thanh âm vui sướng của Tạp Lỗ Khâu truyền vào trong tai hắn:

    - Đủ rồi đủ rồi, mau cho bọn hắn uống đi!

    Tâm tình vừa thoáng thả lỏng, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe trên không trung truyền tới một thanh âm…

    - Oanh!

    Quy Thuẫn Kính kiên trì được mười mấy phút cuối cùng đã tới cực hạn, nương theo sau tiếng vang thật lớn đã khôi phục lại như cũ, rơi xuống trước mặt Diệp Dương Thành!

    - Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết sạch các ngươi! Hống!

    Ba Ba Đạt Nhĩ điên cuồng rống to, phun ra một ngụm chất lỏng lên tầng kết giới bên trong.

    Chưa đầy ba mươi giây sau, có mười ba đạo kết giới triệt để hủy hoại.

    Diệp Dương Thành có chút lo lắng quay đầu nhìn mọi người, cắn chặt răng lẩm bẩm:

    - Mẹ nó, lão tử không phát uy ngươi thật sự xem ta là mèo bệnh!

    Tay phải vung lên, Hám Thiên Kính xuất hiện.

    Lại thêm một ngụm chất lỏng phun ra, đạo kết giới cuối cùng liền tan thành mây khói.

    Ba Ba Đạt Nhĩ phá lên cười:

    - Ha ha ha, đám kiến hôi, ta muốn làm thịt các ngươi, ăn…

    - Hám Thiên Kính, đi!

    Diệp Dương Thành nháy mắt truyền vào hai trăm vạn thần nguyên, ném thẳng Hám Thiên Kính lên cao!

    Cùng lúc đó hắn quay đầu quát:

    - Mọi người lập tức rời khỏi đảo, rời biển sâu quay về lục địa! Ta đi chặn đường đầu súc sinh này, nhanh!

    - Oanh!

    Hám Thiên Kính nên lên thân thể Ba Ba Đạt Nhĩ, sau tiếng nổ vang, đánh bay nó ra ngoài…
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Chấp Chưởng Thần Quyền
    Tác giả: Phục Túy
    Chương 1105: Hậu quả giả chết.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: MTQ Banlong.us




    Chương 1105: Hậu quả giả chết

    Động tác nhóm người Tạp Lỗ Khâu cũng thật nhanh, vài giây sau gần vạn võ giả nhân loại bị khống chế đã phóng lên cao, bay nhanh về hướng Vũ Không đại lục.

    Bởi vì dị thú muốn xông ra khỏi thứ nguyên không gian, cần dùng nhân loại cấp bậc thần hoàng trở lên, bởi vậy những người này xem như gặp họa được phúc, chẳng những thực lực lên tới thần hoàng, đồng thời còn học được pháp thuật dùng vào thực tế.

    Trong những loại pháp thuật này, còn có phi hành, hơn nữa đều có thể tự do di chuyển trong không trung.

    Tạp Lỗ Khâu hiểu được cuộc chiến giữa Diệp Dương Thành cùng Ba Ba Đạt Nhĩ không thể nhúng tay, bọn hắn có thể thanh tỉnh rời khỏi đảo chính là nhờ Diệp Dương Thành liều mạng đạt được, bởi vậy bọn họ không muốn trở thành gánh nặng, lựa chọn rời đi.

    - Dị thú biển sâu đã toàn diện đổ bộ Vũ Không đại lục, sau khi các ngươi trở về nhanh chóng gia nhập chiến đấu, nhớ kỹ, phải ngăn chặn đám súc sinh tại tam khu cùng tứ khu!



    Nhóm người Tạp Lỗ Khâu bay đi thật xa, thanh âm Diệp Dương Thành cuồn cuộn như sấm sét rơi vào trong tai bọn họ, vô cùng rõ ràng.

    Cả nhóm người gật đầu không đáp một lời, chỉ cần nghe theo lệnh của Diệp Dương Thành, vì vạn triệu dân chúng Vũ Không đại lục chảy khô giọt máu cuối cùng!

    - Hống!

    Thanh âm tràn ngập phẫn nộ, khuất nhục, thô bạo từ xa truyền đến, sắc mặt Diệp Dương Thành khẽ biến thu hồi Hám Thiên Kính, sưu một tiếng thuấn tức di động ra xa hơn ba mươi dặm, đợi khi hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ cười khổ một tiếng.

    - Mẹ nó, súc sinh này hạ thủ nặng tay ah!

    - Hô…

    Một đạo năng lượng ba động vô hình bay ra, đánh thẳng vào vị trí khi nãy Diệp Dương Thành đang đứng.

    Năng lượng ba động đập tới, nhấc lên sóng gió cao hơn hai mươi thước, sóng lớn phát lên hòn đảo phát ra tiếng gầm rú điếc tai.

    - Oanh long long…

    Năng lượng ba động vô hình nổ lớn, ánh lửa phóng lên cao, chỉ nháy mắt bao trùm cả hòn đảo, không bao lâu hòn đảo diện tích vượt qua 7000km2 đã biến mất khỏi thế gian, không còn nhìn thấy nửa điểm tung tích.

    - Ra vẻ không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

    Ánh mắt đảo qua Ba Ba Đạt Nhĩ, cảm thụ cảm giác nóng cháy từ trên đảo truyền tới, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi.

    Lấy ra Diệt Thế Kính cùng Quy Thuẫn Kính, bao trùm Quy Thuẫn Kính bên ngoài cơ thể, hai tay hắn vung lên, bắn thẳng về hướng Ba Ba Đạt Nhĩ.

    Diệp Dương Thành có thể cảm nhận được trong không khí truyền tới áp lực, còn cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang nhanh chóng tụ tập.

    - Nếu để cho ngươi nhẹ nhàng phóng thích còn yên sao?

    Diệp Dương Thành nóng nảy, giơ lên Diệt Thế Kính, truyền vào hai trăm vạn thần nguyên.

    Diệt Thế Kính tản ra ngân quang chói mắt, ngay sau đó trướng lớn.

    Chưa đầy năm giây, Diệt Thế Kính biến thành một ngân kính đường kính hơn 50m, mặt ngoài nổi lên ánh sáng mông lung.

    Diệp Dương Thành biết Diệt Thế Kính không thể phát huy được toàn bộ uy lực trong Vũ Không đại lục, bởi vì lần trước chiến đấu cùng Tiếu Thiên Tê đã chứng minh điểm này.

    Nhưng Diệp Dương Thành không nghĩ tới truyền vào hai trăm vạn thần nguyên, Diệt Thế Kính lại tản ra thanh quang vạn phần yêu dị!

    - Oanh!

    Mặt kính chấn động mãnh liệt, Diệp Dương Thành chỉ nghe bên tai truyền ra thanh âm trầm đục, ngay sau đó Diệt Thế Kính phun ra một đạo thanh sắc quang thúc đường kính hơn 50m, thẳng tắp bắn về hướng Ba Ba Đạt Nhĩ.

    Trên đường thanh quang đi tới, không gian xuất hiện khe nứt, giống như sắp sụp đổ, trường hợp cực kỳ dọa người.

    - Chẳng lẽ Diệt Thế Kính còn chọn màu sắc bất đồng đối phó địch thủ?

    Diệp Dương Thành thầm nghĩ.

    Ba Ba Đạt Nhĩ cảm nhận được áp lực khủng bố của thanh quang kia, nó biết đạo thanh quang kia sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với nó.

    Rơi vào đường cùng, nó đành há to mồm đem phân nửa pháp thuật phóng ra ngoài.

    - Hống…ngang…hống…

    Trong thiên địa chỉ còn lại tiếng gào thét.

    Diệp Dương Thành đột nhiên phát ra tiếng hô đau đớn, thân hình rơi xuống mặt biển.

    Áp lực, áp lực khủng bố từ trên trời giáng xuống khiến Diệp Dương Thành không kịp phản ứng bị đánh rơi vào trong biển sâu!

    - Oanh!

    Áp lực vô hình kia đem phạm vi mặt biển gần mười vạn cây số vuông đánh văng tung tóe, sóng nước dâng cao như ngọn núi lớn.

    - Hoa…

    Sóng gió thật khủng bố bắt đầu khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

    Diệp Dương Thành bị đánh văng xuống tận đáy biển, bị ghìm chặt tận sâu trong đáy biển không thể nhúc nhích.

    - Con bà nó, súc sinh này thật đủ âm hiểm!

    Cảm thụ được trên lưng mang tới áp lực, Diệp Dương Thành cười khổ một tiếng, thuấn tức di động rời khỏi đáy biển.

    - Oanh!

    Ngay lúc thân hình Diệp Dương Thành ướt sũng hiện lên mặt biển, thanh sắc quang thúc vừa lúc đánh trúng Ba Ba Đạt Nhĩ, một đoàn hỏa cầu đường kính vượt qua ba vạn cây số xuất hiện giữa không trung, hướng bốn phương tám hướng lan tràn khuếch tán.

    - Oanh long long…

    - Ngang…

    Tiếng nổ mạnh cùng tiếng rít gào đau đớn của Ba Ba Đạt Nhĩ vang lên, thanh quang tạo ra công kích khủng bố khiến Diệp Dương Thành ngây người.

    Đợi khi hắn kịp phản ứng, ánh lửa mãnh liệt cũng đã nuốt chửng hắn, tiếp tục lan tràn ra ngoài.

    Cũng may trên người hắn khoác lên Quy Thuẫn Kính, tuy rằng quần áo rách nát nhưng vẫn không gây trở ngại phòng ngự của Quy Thuẫn Kính.

    - Diệt Thế Kính thật hiêu trương…

    Diệp Dương Thành cảm giác có chút buồn bực nhủ thầm.

    Lúc này Ba Ba Đạt Nhĩ còn đang gào thét, ngang nhiên phát động công kích với hắn!

    - Hô hô hô…

    Vẻ mặt Diệp Dương Thành nghiêm nghị, sưu một tiếng tránh thoát đánh lén của nó.

    - Hống…

    Ba Ba Đạt Nhĩ lại gào rú, Diệp Dương Thành đã tránh xa hơn trăm cây số, nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên ngừng lại trong hỏa cầu còn đang hừng hực thiêu đốt!

    - Hắc hắc…

    Trong miệng phát ra tiếng cười, đồng thời trong tay hắn hiện ra hai trấn điện thần kính.

    Đem Thúy Mộc Kính chiếu thẳng tới quả cầu lửa phía trước, Lưu Toa Kính rơi xuống tay trái, truyền vào tám mươi vạn thần nguyên, chiếc kính biến thành một thước, chặt chẽ dán lấy lòng bàn chân của hắn.

    - Tôn tử, lão tử cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngược!

    Cầm ba trấn điện thần kính trong tay, Diệp Dương Thành híp mắt mỉm cười, sưu một tiếng xông tới.

    Thúy Mộc Kính bộc phát ra một trận lục quang, vô số lục quang bắt đầu dung nhập vào trong hỏa cầu, gặp lửa liền cháy, nhiệt độ hỏa cầu tiếp tục dâng lên.

    Nguyên bản chỉ có hơn bảy mươi vạn độ tăng lên trăm vạn, hai trăm vạn, ba trăm vạn, bốn trăm vạn…sáu trăm vạn, một đường thăng cao!

    Ba Ba Đạt Nhĩ cảm nhận được nhiệt độ không ngừng kéo lên, nhất thời có chút hốt hoảng.

    Nguyên bản dựa theo thực lực của nó, loại nhiệt độ này không sản sinh uy hiếp, nhưng ai bảo nó còn tổn thương đây? Hơn nữa lớp vảy của nó đã bị đốt khô ráo tới cực hạn!

    Kinh khủng nhất chính là hỏa cầu luôn tồn tại, không có nửa điểm dấu hiệu biến mất.

    Nhiệt độ đột phá hai ngàn tám trăm vạn kéo dài quá lâu, đã đủ trí mạng!

    Ba Ba Đạt Nhĩ gào thét tìm kiếm tung tích Diệp Dương Thành, lúc này nhân loại trên Vũ Không đại lục cũng đang bị giày vò!

    Nhiệt độ từ 20 độ lên tới 60 độ…

    Rừng rậm bắt đầu bốc cháy, sông suối khô cạn, nhiệt độ còn liên tục gia tăng!

    Cuộc chiến giữa Diệp Dương Thành cùng Ba Ba Đạt Nhĩ trong biển sâu đã ảnh hưởng cả Vũ Không đại lục, Diệp Dương Thành cũng biết trước kết quả như vậy, nhưng chỉ cần có thể giết chết súc sinh kia, hi sinh một chút cũng đáng giá.

    Huống chi bằng vào trình độ khoa học kỹ thuật của Vũ Không đại lục, Diệp Dương Thành tin tưởng bọn họ có thể khắc phục được hậu quả này, tuy rằng thời gian phải kéo dài hơn rất nhiều.

    - Hỗn đản, hống…

    Ba Ba Đạt Nhĩ lại rống lên, nó cảm giác lớp vảy của mình sắp thành bụi phấn!

    Những hòn đảo trên biển bắt đầu tự cháy, nước biển sôi trào, nhưng nhiệt độ vẫn đang tăng lên!

    - Rốt cục sợ hãi sao?

    Diệp Dương Thành biết nhiệt độ như thế sẽ đem biển sâu đốt thành lục địa, cũng tiêu diệt động vật trong biển…nhưng hắn nhất định phải cắn răng kiên trì!

    Huống chi trên đường đi tới nơi đây, hắn đã thu thập rất nhiều chủng loại động vật biển, xem như có thể bảo hộ được đi?

    - Hẳn là được rồi.

    Diệp Dương Thành nhủ thầm một câu, tuy không xác định Ba Ba Đạt Nhĩ đã tử vong hay chưa…nhưng đã suốt năm phút thời gian hắn cũng không còn nghe được tiếng gào thét.

    Ý thức được hậu quả nếu còn tiếp tục thiêu đốt, hắn đành thu hồi Thúy Mộc Kính, sau đó cảm thụ nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống…

    Ngọn lửa tiêu thất, biển sâu chỉ còn lưu lại một tầng nước biển nhàn nhạt, nước biển cháy đen, tản ra mùi khét nồng đậm.

    Trên mặt biển khô cạn, Ba Ba Đạt Nhĩ lật ngửa lên trời, bất động không nhúc nhích, giống như đã hoàn toàn tử vong.

    Nhìn bộ dạng của nó, Diệp Dương Thành đang định đi xuống thu hoạch chiến lợi phẩm…

    Đột nhiên nghĩ nghĩ, hắn chần chờ lấy ra Hám Thiên Kính, ngay sau đó Ba Ba Đạt Nhĩ liền bi kịch…

    - Oanh!

    Hám Thiên Kính đánh trúng đầu của nó, đầu của Ba Ba Đạt Nhĩ liền vỡ tan.

    Nguyên bản muốn giả chết lưu lại tia sinh cơ cuối cùng, nhưng hiện tại xem như phải chân chính tử vong…giả chết, cũng có hậu quả nghiêm trọng!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)