Hài  Q.Trường Cảnh Lộ Quan Đồ - Q3 C2083 (tháo zen 1482) Thần Đăng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 849: Ai cũng có mục đích riêng phải đạt được


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Share :MTQ Banlong.us




    Hầu Hạp nhìn Phó Hồng Tuyết cười yêu quý, nói:
    - Tiểu Lan, anh họ em khó mới đến một chuyến, tại sao em không chiêu đãi tử tế một chút? Vị anh họ này không biết xưng hô như thế nào? Tôi tên là Hầu Hạp, là ông chủ của câu lạc bộ giải trí, hân hạnh, hân hạnh!

    Đỗ Long sa sầm mặt nói:
    - Tôi không cần biết anh là ai, tôi tới để dẫn tiểu Lan về. Mời các người tránh ra!

    Phó Hồng Tuyết nói:
    - Anh họ, em đã là người trưởng thành rồi, em có lựa chọn cuộc sống tự do của mình. Anh họ, anh về đi, không cần để ý đến em nữa. Anh Hầu, anh họ em tính tình hơi bướng bỉnh, xin anh đừng trách.

    Hầu Hạp cười nói:
    - Người thân của em chính là người thân của anh, chút kiềm chế này anh vẫn có, làm sao có thể trách móc chứ? Anh họ, nơi này quá ồn, chúng ta đổi chỗ yên tĩnh một chút nói chuyện được không?

    Đỗ Long cười lạnh nói:
    - Tôi biết lai lịch của các anh, anh muốn lừa tôi đến chỗ không có ai để giải quyết tôi ư? Tôi hôm nay đến có chuẩn bị. Các anh dám làm loạn, tôi sẽ khiến cho câu lạc bộ giải trí này ngày mai trở thành lịch sử!

    Hầu Hạp thần sắc biến đổi, y nói:
    - Anh họ anh nói quá lời rồi. Cho dù không có mối quan hệ với tiểu Lan, tôi cũng không thể làm gì phạm pháp. Bây giờ là tiểu Lan không chịu đi, chúng ta giằng co như vậy cũng không phải biện pháp hay. Hay là anh họ anh nói bây giờ nên làm thế nào?

    Phó Hồng Tuyết ra vẻ đáng thương nói với Đỗ Long:
    - Anh họ, anh từ trước đến nay hiểu em nhất... Em thật sự không muốn trở về, anh hãy nghe theo em lần này đi...

    Đỗ Long làm ra vẻ nội tâm giãy dụa, hắn dậm chân, nói:
    - Em thật sự là càng ngày càng không nghe lời. Nếu em đã nhất định phải ở lại, anh đây... Họ Hầu đấy, tôi cảnh cáo anh. Nếu như em họ tôi ở đây có một chút uất ức, tôi tuyệt đối không tha cho anh!

    Hầu Hạp bị uy hiếp nhưng khuôn mặt không đổi sắc nói:
    - Tiểu Lan là ý trung nhân của tôi, tôi yêu thương cô ấy còn không kịp, làm sao có thể khiến cho cô ấy uất ức? Anh họ anh cứ yên tâm đi!

    Đỗ Long giận dữ bỏ đi, đi theo rời khỏi còn có Thạch Siêu Vũ và Hoàng Hoa Lương. Hầu Hạp liếc nhìn a Phi một cái, a Phi hiểu ý khẽ vuốt cằm, dẫn theo vài người đi theo đuôi bọn Đỗ Long. Phó Hồng Tuyết thấy thế nói với Hầu Hạp:
    - An Hầu, bọn họ đi làm gì vậy? Sẽ không làm gì bất lợi với anh họ em chứ?

    Hầu Hạp cười nói:
    - Làm sao có thể? Bọn họ chỉ là muốn xem anh họ em có phải thật sự về nhà hay không mà thôi...

    Lúc bọn a Phi đuổi theo ra, chỉ thấy xe của Đỗ Long đã nhanh chóng rời khỏi. Đỗ Long thậm chí còn lấy tay dựng lên kểu súng bắn về phía a Phi, khiến a Phi vô cùng tức giận. A Phi lúc này gọi điện thoại nói cho Hầu Hạp biết răng người đã đi rồi không đuổi kịp. Hầu Hạp cũng không trách a Phi, chỉ kêu a Phi quay về coi chừng câu lạc bộ thôi.

    Sau khi Hầu Hạp để điện thoại di động xuống liền nói với Phó Hồng Tuyết:
    - Tiểu Lan, anh họ em rất lợi hại đấy. Anh ấy đã quăng được a Phi a Phi vẫn rất không phục.

    Phó Hồng Tuyết cười nói:
    - Anh họ là bộ đội xuất ngũ thiếu chút nữa là vào bộ đội đặc chủng... Anh có biết anh ấy vì sao không vào không? Người ta nói anh ấy vóc dáng cao, mục tiêu quá lớn, không thích hợp làm bộ đội đặc chủng, thiếu chút nữa không làm anh ấy tức chết...

    Hầu Hạp cười cười, nói:
    - Quy củ thối nát của bộ đội nhiều. Anh họ em sau khi xuất ngũ thì phân đi đâu?

    Phó Hồng Tuyết cười nói:
    - Anh muốn mò đáy anh ấy sao à? Em sẽ không nói cho anh đâu!

    Hầu Hạp cũng không tức giận, y chỉ là kinh ngạc nhìn Phó Hồng Tuyết trước mắt. Phó Hồng Tuyết bị y nhìn đến mức sợ hãi, trừng hai mắt, nói:
    - Làm gì mà nhìn em như vậy?

    Hầu Hạp thâm tình nói:
    - Tiểu Lan, anh yêu em...

    Phó Hồng Tuyết liếc mắt, nói:
    - Lại bắt đầu đấy, em mới mặc kệ anh. Em đi chơi trò đua xe đây, anh có muốn thi đấu với em hay không? Thua phải mời ta ăn đêm đấy!

    Hầu Hạp cười nói:
    - Em thích đua xe ư... Em đi trước đi, một lát nữa anh sẽ lại chơi với em.

    Phó Hồng Tuyết đi rồi, nhìn bóng lưng thướt tha của cô, Hầu Hạp mỉm cười nói:
    - A Thành, chuyện đêm nay cậu thấy thế nào?

    Lý Tích Thành người nhiều mưu trí của Hầu Hạp bưng ly rượu vang chậm rãi thưởng thức, thấy hỏi, gã đáp:
    - Tuy rằng không ở hiện trường, tuy nhiên nghe mọi người miêu tả, thật sự cũng không phát hiện ra điều gì không đúng. Tiểu Lan cô nương lai lịch không phải đã điều tra rồi sao? Ông chủ anh như thế nào mà vẫn không yên tâm về cô ấy như vậy?

    Hầu Hạp nói:
    - Tôi cũng không rõ lắm, trong lòng vẫn hơi thiếu tự tin, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

    Lý Tích Thành nói:
    - Ông chủ anh là đang lo lắng chuyện kia phải không? Dù sao kinh doanh lớn như vậy, nếu như xảy ra điều gì sai xót thì phiền toái rồi.

    Hầu Hạp nói:
    - Đúng vậy, tuy rằng thân phận của cô ấy không có vấn đề, nhưng thời gian cô ấy xuất hiện thật trùng hợp, khiến trong lòng người ta thật sự hơi bất an ...

    Lý tích thành nói:
    - Chỉ cần không cho cô ấy tiếp xúc với những việc kia chẳng phải là được sao? Giống như trước đây vậy.

    Hầu Hạp lắc đầu, nói:
    - Cô ấy không giống với người phụ nữ trước kia, tôi đối với cô ấy là thật lòng. Tôi không hy vọng trong lòng luôn tồn tại cái mụn nhọt, cho nên... ta muốn dùng chuyện này để thử cô ấy…



    Sau khi Đỗ Long rời khỏi câu lạc bộ giải trí liền phát mệnh lệnh hủy bỏ hành động, khiến Triệu Thông Quốc đang vội vã phá án cùng với Hồ Thông Viễn muốn xem chuyện hay không hiểu chút nào. Đỗ Long không giải thích bất kỳ điều gì, bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi, sau đó cũng tự về nhà.

    - Đỗ Long, có chuyện gì thế?
    Hoàng Hoa Lương không kìm nổi hỏi.

    Đỗ Long giải thích nói:
    - Hầu Hạp không phải là mục tiêu của chúng ta, mục đích tối nay thật ra chỉ là muốn cho y cái uy thế phủ đầu. Tuy nhiên vừa rồi tôi gặp người của đội chống ma túy, bọn họ có mục tiêu lớn hơn. Tôi cũng chỉ có thể để cho bọn họ làm việc. Những lời này mình anh biết là được, tuyệt đối đừng truyền đi.

    Thạch Siêu Vũ cười nói:
    - Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì rồi. Đúng rồi, người của Đại đội chống ma túy tại sao biết tổ trưởng anh? Không phải là sư muội xinh đẹp bị điều đến Đại đội phòng chống ma túy kia của anh chứ?

    Đỗ Long cười nói:
    - Đúng vậy, cậu và Băng Thanh đều tiến bộ rất nhanh. Không ngờ một câu đã trúng rồi. Quả thật tôi đã gặp Phó Hồng Tuyết, thân phận hiện tại của cô ấy là bạn gái của Hầu Hạp. Đây cũng là bí mật, các cậu giữ mồm giữ miệng cho tôi.

    Hoàng Hoa Lương cười nói:
    - Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh đi đâu rồi? Hai người các anh từ trước đến nay là Tiêu bất ly Mạnh đấy. Hôm nay tại sao cậu ấy không tham gia hành động?

    Đỗ Long cười nói:
    - Cậu ấy có sắp xếp hành động khác, hy vọng ở bên đó có phát hiện.

    Thẩm Băng Thanh không tham gia hành động, bởi vì cậu ta vẫn đang giám sát Hồ Thông Viễn. E là Hồ Thông Viễn về đến nhà, cậu ta vẫn phải ở trong bóng đêm lén lút quan sát.

    Đỗ Long tán thành phán đoán của Dương Xương Hiền và Triệu Thông Quốc, Hồ Thông Viễn khẳng định có vấn đề. Nhưng Đỗ Long lại cho rằng Hầu Hạp chỉ là viên đạn khói mà Hồ Thông Viễn ném ra thôi, người xuống tay vụ đập xe cướp trộm hoàn toàn là một người khác. Chỉ tiếc Đỗ Long thật sự không có lý do có thể kề vai sát cánh với người không có nhiều giao tình lão, bằng không có thể trực tiếp từ nội tâm của Hồ Thông Viễn lấy được việc muốn biết rồi.

    Khi Đỗ Long về đến nhà bắt đầu an ủi Bạch Nhạc Tiên nhàm chán cả đêm, Thẩm Băng Thanh vẫn ở dưới lầu Hồ Gia lẳng lặng chờ đợi. Rất lâu, đèn nhà Hồ Thông Viễn đột nhiên tắt ngụp. Khi Thẩm Băng Thanh bắt đầu nghi ngờ Hồ Thông Viễn đã đi ngủ, một bóng người quen thuộc lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Băng Thanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/3/16
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 850: Tra án trên giường


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Share :MTQ Banlong.us




    Chương 850: Tra án trên giường

    Thẩm Băng Thanh còn tưởng rằng mình đã bị Hồ Thông Viễn phát hiện ra, nhưng chỉ thấy gã đi qua ngay bên cạnh chiếc xe, càng đi càng xa. Thẩm Băng Thanh cẩn thận bám theo gã, Hồ Thông Viễn thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, dáng vẻ có tật giật mình.

    Một lát sau, Hồ Thông Viễn đến bên một buồng điện thoại hẻo lánh, nhìn đông nhìn tây rồi mới móc ra cái thẻ điện thoại nhét vào cái điện thoại công cộng, nhập mật mã rồi mới bắt đầu bấm số.

    Hồ Thông Viễn gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại xong mới mang theo vẻ mặt đắc ý trở về nhà. Thẩm Băng Thanh chờ gã đi rồi, nhanh chóng bước vào buồng điện thoại. Vừa chép lại số điện thoại cho Đỗ Long, vừa tiếp tục theo sau Hồ Thông Viễn.

    Đỗ Long nhanh chóng nghe điện thoại, hỏi:
    - Băng Thanh, có việc gì vậy?

    Thẩm Băng Thanh nói: - Hồ Thông Viễn lén lén lút lút gọi hai cuộc điện thoại ở buồng điện thoại công cộng, số điện thoại là 9119114, bây giờ tôi đang tiếp tục theo dõi gã.

    Đỗ Long nói: - Cậu vất vả rồi, để tôi tra một chút xem gã gọi cho ai. Nếu như có manh mối thì cậu có thể về nghỉ ngơi rồi.

    Thẩm Băng Thanh nói: - Không có gì, không mệt chút nào cả. Nếu có thể phá được án thì cho dù mệt một chút cũng là đáng giá mà.
    Đỗ Long kết thúc cuộc nói chuyện với Thẩm Băng Thanh xong,lại gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong: - Băng Phong, em giúp anh tra một số điện thoại, số này vừa được dùng để gọi đi hai cuộc. Anh muốn biết xem nó gọi cho ai.

    Nhạc Băng Phong nói: - Bạch Nhạc Tiên có ở bên cạnh anh không? Hừ, trước mặt cô ta anh không dám gọi em là Phong nhi nữa hả? Mau đưa di động cho cô ta, em muốn nói chuyện một chút.

    Đỗ Long cười khổ nói: - Đừng làm loạn nữa, mau tra giúp anh đi!

    Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long làm cho nằm xụi lơ ở trên giường, nghiêng đầu qua, thầm cắn răng hỏi:
    - Băng Phong à? Muộn thế này rồi anh còn gọi điện cho cô ta làm gì nữa? Hay là…thời điểm này?

    Cô gái nhỏ này phần đầu thì không nghe thấy, nhưng hai chữ Băng Phong lại khơi được ý thức của cô. Đỗ Long nhéo lên cặp mông trắng như tuyết của cô, sau đó nặng nề đâm vào vài cái. Bạch Nhạc Tiên lớn tiếng rên rỉ, Đỗ Long muốn che cái miệng của cô lại cũng đã muộn rồi.

    Nhạc Băng Phong nghe thấy tiếng rên rỉ tuyên bố chủ quyền công khai của Bạch Nhạc Tiên, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất. Dù có so thế nào đi nữa thì bản thân mình cũng ưu tú hơn cô ta, quen biết với Đỗ Long cũng sớm hơn cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà chiếm mất Đỗ Long chứ?

    Nhạc Băng Phong hừ một tiếng:
    - Đỗ Long, anh mà không bịt miệng cô ta lại em sẽ tắt điện thoại. Không ngờ anh lại gọi điện cho em vào lúc này, muốn làm em tức chết hả?

    Đỗ Long cười khổ nói: - Không phải thế. Tiên nhi, đừng làm loạn nữa, anh đang nhờ Phong nhi tra giúp manh mối. Việc này có liên quan đến an toàn tính mạng của một cảnh sát nằm vùng, em cứ làm loạn một cách vô lí như vậy anh sẽ tức giận đấy!

    Bạch Nhạc Tiên cười khúc khích, lớn tiếng nói: - Băng Phong, tôi đùa cô đấy, đừng để ý nhé. Tôi đọc sách tiếp đây, cô với Đỗ Long từ từ nói chuyện nhé!

    Tiểu yêu tinh này lại đang lừa gạt người khác, nhưng cũng xem như là gián tiếp giải vây cho Đỗ Long. Hắn cảm kích hung hăng đâm thêm hai cái nữa, Bạch Nhạc Tiên bị kích thích suýt nữa lại kêu lên, may là cô kịp lúc cắn vào gối đầu nên không phát ra âm thanh.

    Nhạc Băng Phong tất nhiên là không tin lời của Bạch Nhạc Tiên rồi, cô hừ một tiếng nói: - Tra được rồi, thành phố Lỗ Tây sao mà vẫn lạc hâu thế. Không ngờ vẫn còn trạm điện thoại IC. Hai số điện thoại mà số vừa nãy gọi đi là… uhm. Theo so sánh đối chiếu dữ liệu thì một người là Hầu Hạp, còn một người nữa thì…không có số chứng minh nhân dân. Có cần em tiện tay tra tình hình các cuộc nói chuyện của hai số này không?

    Đỗ Long trong lòng trầm xuống, nói: - Số của Hầu Hạp phỏng chừng là không tra được gì đâu. Em tra tình hình các cuộc nói chuyện của cái số vô danh kia đi, tiện tay tra luôn vị trí hiện tại của nó.

    Nhạc Băng Phong không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch truyền đến trong điện thoại, chắc là đang bận rộn, một lúc sau mới lên tiếng: - Em đã gửi cho anh hai bản ghi chép các cuộc trò chuyện rồi đó, hơn nữa cơ sở liên lạc của số điện thoại đấy dày đặc, chắc chắn là đang vận động với tốc độ cao. Theo em dự đoán thì chắc là đang ở đường sắt Nam Minh. Để em tra giúp anh các chuyến tàu của hệ thống đường sắt. Sao Bạch Nhạc Tiên im lặng vậy? Hay là vừa gọi điện thoại vừa làm thì không được thoải mái?

    Đỗ Long à một tiếng, nói: - Không sao đâu. Anh thì đương nhiên là bị ảnh hưởng một chút, nhưng cô ấy thì không bị ảnh hưởng gì đâu. Lần sau em có thể thử xem.

    Nhạc Băng Phong khẽ hừ nhẹ, nói: - Tra được rồi, mục tiêu đang ở trên một chiếc xe đến Quảng Châu. Để em thử tra danh sách các cuộc trò chuyện xem có manh mối gì về thân phận y không.
    Đỗ Long chấn động tinh thần, nói: - Đang trên đường đến Quảng Châu à? Uhm, tên này rất khả nghi. Em tra giúp anh xem hắn có đi cùng mấy tên đồng bọn không. Anh cúp máy trước đây, có đồng nghiệp đang chờ anh trả lời điện thoại.

    Nhạc Băng Phong “uhm” một tiếng, nói: - Nửa tiếng nữa em sẽ gọi lại cho anh. Đến lúc ấy, trên người em sẽ chẳng còn mảnh vải nào đâu, bye.

    Nhạc Băng Phong hơi ngượng ngùng cúp điện thoại, trên mặt Đỗ Long trào dâng nụ cười hạnh phúc. Hắn ngay lập tức gọi điện cho Thẩm Băng Thanh: - Băng Thanh, có manh mối rồi. Mục tiêu thật sự có khả năng đang chạy trốn theo hướng Quảng Đông, không uổng phí công sức của cậu rồi. Nhưng tạm thời cậu vẫn chưa được nghỉ đâu, cậu có thể giúp tôi đến câu lạc bộ giải trí UFO không? Tôi có cảm giác ở đó sắp xảy ra chuyện không hay.

    Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên: - Xảy ra chuyện á? Sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Không cầntheo dõi Hồ Thông Viễn nữa à?

    Đỗ Long đáp: - Hồ Thông Viễn đã truyền tin tức ra ngoài rồi, cũng không cần theo dõi gã nữa. Tôi đã cho người theo dõi thẻ điện thoại IC của gã rồi, gã chỉ cần gọi điện thoại là sẽ bị thu âm lại ngay lập tức, đồng thời thông báo cho tôi. Thế nên bây giờ cậu đến câu lạc bộ giải trí đĩa bay ngay lập tức đi. Hồ Thông Viễn vừa gọi điện cho Hầu Hạp - ông chủ của câu lạc bộ giải trí đĩa bay. Tôi sợ là đồng nghiệp đang nằm vùng của chúng ta có thể vì vậy mà bị lộ. Cậu chuẩn bị cho tốt vào, tùy cơ mà ứng biến. Nếu như có rắc rối, tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nếu trước 11 rưỡi mà không thấy tôi gọi đến thì cậu có thể về.
    Thẩm Băng Thanh nói: - Được, tôi đi đây.

    Sau khi cúp điện thoại, Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long lại thay đổi vị trí, cô nằm trong lòng của hắn nói: - Mới nhậm chức ngày đầu tiên mà đã bận rộn thế này cơ à?

    Đỗ Long nói: - Chẳng còn cách nào khác, có một vụ án mà kéo dài hơn một tháng. Vừa hay có thể làm khó được anh, cái bọn Đại đội trị an khốn kiếp…

    Bạch Nhạc Tiên cười nói: - Khốn kiếp? Sao anh có thể nói đồng nghiệp mới như vậy chứ?
    Đỗ Long thở dài: - Cũng gần như thế đấy, chủ yếu là vài tên khốn kiếp làm hỏng mất việc. Đợi tình hình ổn định rồi, anh sẽ quét sạch lần lượt từng tên một.

    Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long, lộ ra vẻ mặt sùng bái, ngưỡng mộ: - Anh Long, em thấy anh bắt đầu có chút giống bố em rồi đấy.

    Đỗ Long cười nói: - Thế sao em không gọi một tiếng bố đi? Dưới tay anh bây giờ cũng có hai, ba trăm người rồi, lại tiến thêm một bước lớn đến chức Cục trưởng Cục công an rồi.

    Bạch Nhạc Tiên “ uhm” một tiếng, bỗng nhiên nói: - Anh Long, anh thật sự muốn sống cùng em cả đời à? Nhưng anh đào hoa như vậy, có lúc em thật sự là có chút nghi ngờ.
    Đỗ Long không nói gì, chỉ dùng sức đâm vào, Bạch Nhạc Tiên cắn răng nói: - Xấu xa! Sau đó lại bị hắn dẫn dắt vào thế giới như cuồng như si, cũng không nói thêm được câu trách móc nào nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/3/16
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)